• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tình huyết (3 Viewers)

Bạn thấy truyện như thế nào?


  • Total voters
    3
  • CHƯƠNG 5

“Trầm Mịch!...Trầm Mịch!... Sao con lười mãi thế, mau dậy đi”
“Trầm Mịch! Con muốn ăn gì nào, hôm nay mẹ nấu canh chua cá nhé…”
“Trầm Mịch! Hãy thống cảm cho ba con, có những điều con không hiểu được đâu …”
Trầm Mịch mở mắt ngồi bật dậy. Là mơ ư? Anh thấy rõ ràng mẹ anh mặc chiếc váy hoa màu ngọc lan mẹ thích, kẹp tóc cao trên đầu, vài sợi còn lòa xòa buông rủ xuống đang đặt bàn tay lành lạnh trên trán anh. Cơn đau nhói sau lưng khiến anh tỉnh táo hơn. Trầm Mịch nhìn xung quanh, đây đâu phải căn phòng của anh, bầu không khí hơi lạnh, luồng khí lạnh từ máy điều hòa trên tường khiến tư duy của Trầm Mịch đông cứng trong giấy lát. Anh khó khăn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Hình bóng trong giấc mơ của anh như một bức chân dung mãi không chịu dời đi.
Trầm Mịch xem đồng hồ trên tay, bây giờ là năm giờ chiều. Vậy từ đêm qua tới giờ rốt cuộc… Trầm Mịch cảm nhận được cơn đau từ lồng ngực kéo đến, trái tim như nứt ra một đường vân nhỏ rồi lớn dần. Trầm Mịch ấn tay lên ngực, cố gắng làm dịu cơn đau này nhưng anh chợt phát hiện hô hấp của mình trở nên khó khăn hơn.
“Khụ… Khụ …” một cơn ho dài vang lên, theo bản năng Trầm Mịch đưa tay lên che miệng lại phát hiện có chất lỏng ấm ấm. “Anh tỉnh rồi à!”. Trầm Mịch giật mình nhìn ra cửa, một thân váy màu vàng nhanh chóng xuất hiện ở cửa rồi như một cơn gió ào vào phòng.
“Đừng ngồi dậy vội, anh bị thương không ít. Mà thật ra anh đánh nhau với bao nhiêu người thế? Trên lưng anh nhìn mà khiếp, may là không tổn thương sâu bên trong, nhưng chí ít phổi cũng bị ảnh hưởng… Mà anh ngồi đó làm gì, nằm xuống đi… Để em lấy giấy ướt cho anh lau tay, nghỉ vài hôm là khỏe… may mà anh gặp em đấy, cái đám côn đồ kia cứ dọa có cảnh sát đến là chạy mất dẹp hết ngay í mà …”
“Ồ… anh nhìn em làm gì”. Mục Hải Nguyệt ngượng ngùng nhìn Trầm Mịch đang chằm chằm nhìn mình. Một cô gái ưa nhìn, thân hình nhỏ nhắn, làn da bánh mật, nhất là giọng nói vô cùng dễ nghe, từ lúc cô vào cửa nói liến thoắng không cho anh chen câu nào. Từ lúc đi theo Lục Cầm Giao đây có lẽ là lần đầu tiên anh nghe người khác nói nhiều như vậy, nhất là một cô gái, nhưng thật kỳ lạ, Trầm Mịch không thấy khó chịu chút nào. Trên người cô thoảng mùi hoa ngọc lan, thứ hoa mẹ anh thích nhất, nhưng lúc này rõ ràng là mẹ đang gọi anh, chả lẽ do anh thần trí mơ màng …
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom