Lê vũ thảo nguyên
Tác giả VW
-
Chương 1
- Tác giả
- Lê Vũ Thảo Nguyên
- Tình trạng
- Đang viết
- Số chương
- Đang ra
- Nguồn
- vietwriter.com
- Lượt đọc
- 4,705
- Cập nhật
Anh là sĩ quan tình báo được tuyển chọn từ hàng nghìn người có thành tích xuất sắc về mọi mặt, mục tiêu của anh là bắt được Ngụy Diên - Tổng giám đốc tập đoàn Ngụy Bình, kẻ đã giết bố mẹ ngay trước mắt anh, vì vậy sau khi tốt nghiệp chuyên ngành quản lý hệ thống tin tức anh chấp nhận đi theo A1, trở thành người sống trong bóng tối. Không ai tra được thân thế của anh ngoại trừ thông tin duy nhất - Mồ côi, sống khép kín, không có bạn thân, rất thông minh. Cô là bác sĩ pháp y chuyên khám nghiệm tử thi tìm ra câu trả lời chính xác nhất nguyên nhân dẫn đến cái chết. Định mệnh khiến cô gặp anh trong một lần anh bị thương nặng, cô từng bước xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ và tình cảm của anh, nhưng nhiệm vụ của anh không cho phép. Dằn vặt, khổ đau, nhớ nhung, day dứt. Phải chăng chỉ khi nào máu anh đã cạn thì mới được giải thoát .....
Chương 1
"Anh... hãy giết tôi đi, anh biết tình cảm của tôi dành cho anh, sao anh lại lừa tôi"
"Tùy cô lựa chọn".
Trong căn phòng kín không có cửa sổ nhưng sạch sẽ, bóng điện trên trần hắt xuống thứ ánh sáng màu đỏ quạch, ảm đạm, một người đàn ông cao một mét tám sáu gương mặt góc cạnh, lạnh lùng, đúng chuẩn cầu thủ bóng rổ đang vuốt ve hình con rắn được chạm khắc tinh xảo trên phần tay cầm của con dao găm nhỏ nhưng vô cùng sắc bén. Phía bên cạnh là thân hình rũ rượi, tóc tai rối loạn, đôi mắt nhắm chặt, từng tiếng thở dốc phát ra nặng nề đang bị cột chặt vào thành ghế, chiếc váy màu vàng nhạt không hề bị rách nhưng thấm đẫm màu đỏ của máu bên đùi phải. Cô ta run rẩy, thỉnh thoảng hé đôi mắt to, dài nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh.
" Yên Linh, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, chuyến hàng đêm nay Ngụy Diên sẽ tập kết tại đâu?". Cố hết sức ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang đầy tơ máu đỏ vì kìm chế, đôi môi khô khốc, tái nhợt mấp máy "Trầm Mịch, em vì yêu anh đã bất chấp nguy hiểm để đến với anh, dù nhận lại được gì em cũng không hối hận về hành động ấy, xin lỗi anh vì tất cả. Kho hàng xuất khẩu số 3. Ám hiệu "Bình minh". Bảo trọng!". Nếu anh đã quyết định như vậy, hãy cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ của mình, dù anh đã đối xử với em thế nào em cũng không oán, không hận. Gặp và yêu anh là đủ. Yên Linh bình thản nhắm đôi mắt lại, một tia đau thương không dễ phát hiện."Cảm ơn". "Bụp" một tiếng súng nhỏ vang lên, âm thanh lạnh lùng của súng giảm thanh được chỉnh về nhỏ nhất. Cô gái rũ mình nghiêng sang một bên không còn hơi thở.
Last edited by a moderator: