• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Cạn Người Không Biết (1 Viewer)

  • Chương 13

Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn tới tầng mười chín, không khí bên ngoài thoang thoảng mùi hương ngọc lan.

Trịnh Đinh Đinh nhìn thời gian trên màn hình điện thoại di động, sắp tới năm giờ, bụng cũng đúng lúc vang lên hai tiếng “ùng ục”.

Ninh Vi Cẩn đi chậm lại, xoay người nhìn cô một cái: “Đói bụng rồi à? Có muốn tới căng- ten ăn chút gì không?”

Trịnh Đinh Đinh gật đầu.

Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh tới phòng ăn ở tầng hai. Bởi vì là chủ nhật, nên trong phòng ăn sinh viên cũng không nhiều lắm, món ăn cũng không phong phú như mọi hôm, Ninh Vi Cẩn gọi mấy món rau, một bát canh và hai phần cơm.

“Giáo sư Ninh, em chào thầy ạ.”

“Giáo sư Ninh, chủ nhật cũng có lớp ạ?”

“Giáo sư Ninh, áo sơ mi của thầy hôm nay nhìn rất đẹp, là của hãng nào vậy ạ?”

“Giáo sư Ninh, thầy gọi những món nào thế ạ?”

“Giáo sư Ninh, cô gái sau lưng là….”

Sinh viên và giáo sư đi qua thấy Ninh Vi Cần đều dừng lại, cười nói hỏi han, bắt chuyện, một lúc lâu sau, một nữ giáo sư trung tuổi mới chú ý tới Trịnh Đinh Đinh đứng sau Ninh Vi Cẩn, tò mò hỏi.

“cô ấy?” Ninh Vi Cẩn cầm lại phiếu cơm, vẻ mặt không đổi, “cô ấy là bạn của tôi.”

Nữ giáo sư cũng không hỏi nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh có chút thích thú.

Hai người ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, yên lặng chờ đồ ăn mang tới, Trịnh Đinh Đinh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện có khoảng hơn mười căp mắt tò mò, đang sáng lên hoặc kỳ quái nhìn về phía cô, cô có chút lung túng, không biết lên làm gì đành quay đầu lại, nhỏ giọng nói với Ninh Vi Cẩn: “thì ra anh là nhân vật trung tâm trong trường học này.”

“Nhân vật trung tâm?” Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt đáp lại, “Sao anh lại không hề biết chuyện này”

Đúng là, người sống trong gia đình cao quý như Ninh giáo sư, bản thân anh ấy căn bản sẽ không chú ý tới những thứ xung quanh.

Bữa cơm này, Trịnh Đinh Đinh khó nuốt vô cùng, chung quanh thỉnh thoảng có người mượn cớ đi ngang qua, vừa chào hỏi Ninh Vi Cẩn, vừa đưa ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Trịnh Đinh Đinh.

Cuối cùng, có một chị gái xách thùng nước, cầm theo cây chổi lau nhà chậm rãi đi tới, nhiệt tình quan tâm: “Giáo sư Ninh, mang bạn gái tới dùng cơm à?”

Ninh Vi Cẩn đặt đũa xuống, cầm cốc giấy lên uống một hớp, ánh mắt nhẹ nhàng thu lại, không lên tiếng.

Trịnh Đinh Đinh lập tức rướn cổ lại gần, nhỏ giọng nói: “Tại sao anh lại không giải thích sự thật, nói em không phải là bạn gái của anh.”

Ninh Vi Cẩn đặt ly giấy xuống, mắt nghiêm túc nhìn Trịnh Đinh Đinh đang lúng túng, vẻ mặt lo lắng, ưu nhã nhanh chóng sửa lại: “Mấy chuyện thế này càng nói nhiều càng sai nhiều, cần gì phải giải thích cho thừa?”

“………”Trịnh Đinh Đinh im lặng, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.

Đến khi ăn uống xong xuôi, Ninh Vi Cẩn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về.”

“Vâng.”

Trịnh Đinh Đinh đang muốn đứng dậy, Ninh Vi Cẩn lại nói “Chờ một chút”, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng phất một cái vào mấy lọn tóc xõa bên trái của cô, đem hạt cơm dính trên tóc rơi xuống.

“đi thôi.” Ninh Vi Cẩn một tay cầm túi công văn, một tay cầm áo khoác lên.

Trịnh Đinh Đinh đứng đơ tại chỗ run sợ mấy giây, sau đó cùng anh đi ra ngoài.

Sân trường lúc chạng vạng tối vô cùng tuyệt vời, gió đêm thổi giữa khoảng không rộng lớn mang theo hương ngọc lan nồng nàn, tiếng chuông kêu linh linh gấp rút của những chiếc xe đạp mà sinh viên nam chở bạn gái lúc gặp vật cản, tốp năm tốp ba mấy cô gái gội đầu xong bưng cầm chậu rửa mặt cười nói vui vẻ đi về kí túc xá.

Tất cả góp phần tạo nên hơi thở riêng của sân trường.

Trịnh Đinh Đinh đi song song bên cạnh Ninh Vi Cẩn, không biết có phải vừa ăn xong hay không mà Ninh Vi Cẩn dường như có chút lười biếng, bước chân của anh rất chậm, làm Trịnh Đinh Đinh cũng phải đi chậm lại.

đi qua một quầy tạp hóa trong trường, Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy có một đôi nam nữ đang ăn kem ốc quế, hình ảnh này, dường như làm cô nhớ tới điều gì. (An: An là An kết món này lắm nghen, ở kí túc xá Mễ Trì bán có 4k/cái, lần nào bò vào kí túc An cũng phải ăn 1 cái, làm bọn bạn tưởng là An nghiện kem ghê gớm!!)

Năm thứ hai đại học, Trịnh Đinh Đinh đi theo Trần Tuần làm xong hoạt động trong trường, trên đường trở về, anh mời cô ăn một cây kem ốc quế Hương Thảo rất ngon, lúc đó bọn họ cũng đứng ở cửa tiệm tạp hóa, anh rất khách sáo đưa kem cho cô, cô một tay đeo cặp, một tay xách túi đồ, lấy đâu thêm một cái tay nữa, anh thấy thế cười một cái, giúp cô lột vỏ giấy trên cây kem ra, sau đó cầm lấy cái túi trong tay cô, rồi mới đem cây kem đưa cho cô.

Cái kem đó vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon.

“Em muốn ăn kem ốc quế?”

một giọng nói lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của Trịnh Đinh Đinh.

“À?”

“Nãy giờ em cứ nhìn chằm chằm vào cái kem trên tay bọn họ, không bằng chiều theo ý em, không em lại chảy nước miếng.” Ninh Vi Cẩn nói xong tay cầm áo khoác, bước về phía quầy tạp hóa, “Chờ một lát.”

Trịnh Đinh Đinh đứng nguyên tại chỗ, một lát sau, Ninh Vi Cẩm cầm theo một cái kem ốc quế Hương Thảo đi ra ngoài, đưa cho cô.

Trịnh Đinh Đinh cầm lấy, nói một tiếng cảm ơn, cẩn thận từng li từng tí xé lớp giấy mỏng bên ngoài, vỏ giấy bên trên đóng một lớp đá mỏng, ngón tay vừa đụng vào liền tan ra thành nước. (An: nuốt nước bọt rồi nè, làm tui nhớ tới những ngày tháng SV thế chứ!)

“Ninh Vi Cẩn, anh đã yêu ai thật lòng bao giờ chưa?” cô vừa ăn kem, vừa hỏi anh.

“Chuyện này có quan trọng không?” Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt hỏi ngược lại, dáng vẻ khinh thường trả lời.

“không muốn trả lời thì thôi.” Trịnh Đinh Đinh nói, “Tôi chỉ tò mò thôi, anh đã bao giờ trải qua một loại cảm giác, cái anh rất thích, lại ở cách anh rất xa nhưng đôi khi nó lại ở ngay bên cạnh anh, anh không nhìn thấy, không bắt được, cái cảm giác không có được, hạnh phúc ngắn ngủi………?”

Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một lát mới nói: “Em muốn nói là em thích người đàn ông đó?”

Tâm tư đột nhiên bị người khác nhìn thấu khiến Trịnh Đinh Đinh vô cùng lúng túng, lại không muốn nói dối, không thể làm gì khác ngầm thừa nhận.

“Chưa từng.” Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh lùng nhưng thẳng thắn, “Tôi sẽ không bao giờ thích cái gì đến mức hèn mọn như thế, tự chui vào rọ, có tác dụng gì?”

“…….”

“Huống chi.” Ninh Vi Cẩn thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh tự nhiên, lại như có cảm giác bị đè nén, “Chỉ cần tôi thích, không có gì ngăn cản được, chỉ cần tôi dùng hết sức, nhất định sẽ có được.”

Trịnh Đinh Đinh ho khan một tiếng: “Anh từ nhỏ tới giờ chưa gặp phải việc gì khó đến nỗi không làm được đúng không.”

“Việc khó thì ai cũng sẽ gặp phải, chỉ là giải quyết thế nào, từ trước tới giờ, tôi còn chưa gặp phải việc gì mà tôi không giải quyết được.”

“À, anh rất có năng lực, hơn nữa cũng rất may mắn.” Trịnh Đinh Đinh ngoài miệng hòa hoãn, tròng lòng thầm nghĩ, chẳng qua là anh chưa yêu ai thật lòng thôi.

Tình cảm không phai mờ, mất đi thì con người làm sao có thể biết nó sâu nặng thế nào, cố chấp không tin vào hiện thực.

Ninh Vi Cẩn bước nhanh, tới bãi đậu xe lấy xe, đưa Trịnh Đinh Đinh về, dọc đường đi, anh không chủ động nói một câu nào, không khí vô cùng lạnh lẽo.

Lúc chờ đèn đỏ, Trịnh Đinh Đinh cố gắng thay đổi không khí nói một câu: “Đố anh một câu, tại sao nước biển màu xanh?”

Ngón tay thon dài của Ninh Vi Cẩn đặt trên vô-lăng, mí mắt cũng không nhấc một cái.

“Bởi vì biển có cá, cá sẽ nhả ra bọt nước, bule, bule, bule…….” (An: lúc đầu An tưởng mình nhầm là blue nhưng trong cả cv lẫn bản trung đều là bule, An không thể hiểu nổi, hic, ai biết nhớ cmt để An sửa lại.)

“Lúc học đại học tôi đã nghe qua chuyện cười này rất nhiều lần rồi.”

“………”Trịnh Đinh Đinh hỏi vặn, “Vậy anh xem con gì lợi hại nhất.”

Ninh Vi Cẩn trầm ngâm một lát sau nghiêm túc nói: “Con tê giác ngày ngày đào đất?”

Trời ạ, cái người lạnh lùng này có thể thông minh quá thể đáng như vậy sao, Trịnh Đinh Đinh chưa từng nhìn thấy người nào trả lời mà lại không phải vắt óc ra suy nghĩ như anh, nói ra đáp án nhanh như vậy.

“Con này không lợi hại sao?” Ninh Vi Cẩn ung dung hỏi lại, “Lần đầu tiên tôi nghe câu hỏi này đấy, cảm thấy rất hay.”

Trịnh Đinh Đinh đột nhiên cười nói: “Đúng vậy, đã có ai nói với anh là anh rất hợp với phong cách nói chuyện lạnh lùng chưa?”

“Cám ơn. Chưa từng có.”

“Anh rất thích hợp, vô cùng thích hợp, thật đấy.” Trịnh Đinh Đinh không nhịn được vui vẻ, đưa tay đâm đâm cánh tay của anh, “Bản thân anh cũng rất lạnh lùng, nói chuyện lạnh lùng cười cũng lạnh lùng, đúng là vô cùng hài hòa…. Tôi chưa từng thấy ai nói chuyện lạnh lùng hơn so với anh.”

Ninh Vi Cẩn nhíu chặt chân mày.

Ý này khác nào bảo em cũng lạnh lùng như giáo sư Ninh sao.

…………..

Xe đến dưới nhà trọ Trịnh Đinh Đinh, lúc Ninh Vi Cẩn mở cửa xe liền hỏi Trịnh Đinh Đinh: “Trả lời thật nhé, hôm nay tại sao em lại chạy tới trường học nghe tôi giảng bài?”

Trịnh Đinh Đinh suy nghĩ một lúc thản nhiên nói: “một là nhàn rỗi không có chuyện gì, hai là tôi muốn biết chuyên ngành của anh khó đến đâu.”

“Nhàn rỗi không có chuyện gì nên tới tìm hiểu tôi?” Ánh mắt Ninh Vi Cẩn thâm thúy u tối tựa như bóng đêm, một lúc sau trầm giọng nói: “Rất tốt.”

*

Trước khi đi ngủ Trịnh Đinh Đinh mở máy tính xách tay ra gõ nhật ký, gõ một hàng chữ:

“Giáo sư Ninh giảng bài rất nghiêm túc, từ hơi thở, đến phong thái đều vô cùng lỗi lạc, nhưng anh ấy nói chuyện vừa lạnh lùng lại vừa sâu sắc.”

Trịnh Đinh Đinh rửa mặt sau đó đem điện thoại đặt lên ghế sa lon sạc pin, “Tít tít” một tiếng, hiện lên một tin nhắn.

“Đinh Đinh, thật xin lỗi, trong khoảng thời này không thể liên lạc với em được, chờ khi nào anh trở về sẽ giải thích với em sau.” – Trần Tuần.

Một lát sau, ánh sáng trên màn hình tắt dần, Trịnh Đinh Đinh đưa tay chạm vào màn hình, hai chữ cuối cùng Trần Tuần lọt vào con ngươi của cô.

Gần ba tháng nay, Trần Tuần lần đầu tiên chủ động liên lạc với cô.

Ở đầu bên kia, Trần Tuần gửi tin nhắn cho Trịnh Đinh Đinh xong, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra nhìn thấy một mình Ôn Tử Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt trống rỗng, không có điểm dừng.

"Anh phải đi về gặp Trịnh Đinh Đinh sao?" Ôn Tử Hinh chậm rãi quay đầu, nhẹ nhàng hỏi Trần Tuấn.

Trần Tuần cầm khăn lau đầu, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Em xem trộm tin nhắn?"

"Đúng, là em nhìn trộm, vậy có gì sai sao? Chúng ta trước kia không phải đều như vậy sao?" Ôn Tử Hinh nói, "Chẳng lẽ hiện tại giữa chúng ta còn có gì không thể nói ra sao?"

Trần Tuần đi tới trước mặt Ôn Tử Hinh, tùy ý ném khăn tắm xuống, cúi người, hai tay vòng bên người ra đằng sau lưng cô ta, nghiêm túc nói: "Vậy chúng ta sẽ nói rõ ràng một chút."

"Được, anh nói đi." Ôn Tử Hinh nhìn tròng mắt đen của anh ta, giọng nói run run.

"Trong khoảng thời gian này anh đã phạm phải quá nhiều sai lầm, chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa."

Chữ cuối cùng Trần Tuần vừa nói ra, Ôn Tử Hinh liền gào lên: "không thể nào, cái gì gọi là không thể tiếp tục được nữa! không thể nào anh tại sao lại muốn ở bên cạnh em che chở em, anh cho em hi vọng bây giờ lại muốn chấm dứt? Lý do là gì? Đừng tìm bất cứ lí do gì lừa gạt em. Em biết anh là vì cái con Trịnh Đinh Đinh kia, cái loại con gái mặt dày, ti tiện, không biết xấu hổ! cô ta thừa nước đục thả câu, là do cô ta dùng mọi thủ đoạn quyến rũ..."

"Đủ rồi." Trần Tuần thô bạo cắt ngang lời của Ôn Tử Hinh, từng chữ nghiêm khắc: "cô ấy chưa bao giờ thừa nước đục thả câu cả. Đừng quên là, chia tay là em nói, anh đồng ý với em, trong thời gian đó không có cô gái nào vừa mắt của anh, chỉ có cô ấy." Anh ta dừng lại một chút, vuốt mặt, nét mặt lạnh lùng dần dần được thay thế bởi vẻ dịu dàng, "cô ấy ủng hộ tôi."

Ôn Tử Hinh không lên tiếng, hốc mắt ẩm ướt, từ từ nức nở: "Là em nói muốn chia tay, là em có lỗi với anh, anh không thể tha thứ cho em một lần được sao? Trước kia anh không phải thế này, dù em có làm điều gì sai anh cũng không so đo, vẫn để cho em.... Tại sao lần này lại không thể cho em một cơ hội, tại sao...." (An: ôi con gái khi yêu đúng là không thể nói lý!!!)

"Có chuyện có thể tha thứ, có chuyện không thể." Trần Tuần chậm rãi đứng thẳng, mắt nhìn xuống Ôn Tử Hinh, "Về chuyện này, anh đã sớm cho em cơ hội." (An: đồng ý, chia tay là chấm dứt, con người không thể lại tiếp tục bước lên vết xe đổ được.!)

"Em không có nắm chắc cơ hội, cho nên lần này anh muốn trừng phạt em? Anh muốn ở bên Trịnh Đin Đinh, anh không cần em nữa?" Ôn Tử Hinh ngẩng đầu, hai hàng nước mắt long lanh chảy dài, "Trong khoảng thời gian này tất cả đều là lỗi của em gây ra?"

"Anh đã sớm muốn nói cho em biết, nhưng em lại không cho anh cơ hội giãi bày nhắc tới chuyện này sẽ làm hỏng tâm tình, kéo dài tới tận bây giờ cũng không phải ý của anh."

Ôn Tử Hinh nin thở một hơi, nhìn thẳng vào mắt Trần Tuần bằng đôi mắt lạnh thấu tâm can: "Còn em thì sao? Em mang thai cho anh, sinh non, bác sĩ nói sau này em rất khó sinh con, những chuyện này anh định không chịu trách nhiệm đúng không?"

Trần Tuần quay lưng lại, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian nhỏ hẹp nghe có vẻ đột ngột: "Được, anh sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Em ra giá đi, anh bồi thường cho em, bao gồm tổn thương cơ thể, tình cảm, anh sẽ nhất định bồi thường đầy đủ."

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, mẹ Ôn bưng chén canh đi vào, thấy thế nhẹ nhàng nói: "Sao lại cãi nhau? Tử Hinh, bác sĩ không phải đã dặn con không nên khóc lóc suy nghĩ nhiều rồi à, sao con lại không nghe lời, Trần Tuần, có gì con nhường nhịn một chút, con bé bị bệnh, tâm tình khó tránh khỏi chập chờn, con cố nhường con bé một chút. (An: gừng càng già càng cay.)

Ôn Tử Hinh thẫn thờ rơi lệ: "Mẹ ơi, anh ấy muôn đi, anh ấy không cần con nữa, anh ấy muốn trở về tìm cái cô Trịnh Đinh Đinh kia."

Mẹ Ôn để chén canh xuống, rút ra một tờ khăn giấy giúp con gái lau nước mắt: "Sao con lại nói thế? Thằng bé trở về là muốn xử lý chuyện công ty, không phải như con nghĩ đâu, con đừng có cả ngày nghi ngờ này nọ, gây áp lực cho nó. Con nên thấu hiểu, bao dung, ủng hộ nó, như vậy tình cảm của hai đứa mới có thể ngày càng tốt đẹp. Yên tâm đi, nó nghe con bị bệnh liền lập tức chạy tới, chăm sóc con cả một thời gian dài, làm sao có thể bỏ lại không chăm lo tới con được." nói xong liền quay đầu nhìn Trần Tuần, "Trần Tuần, đúng không?"

Trần Tuần nhíu mày, nhưng không nói thêm gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom