-
Chương 11
Mùa này, Nhã Thú đã tìm được một công ty cung ứng sản phẩm đó chính là Mộc Hòa. Chính vì quan hệ này, Trịnh Đinh Đinh phải dây dưa với một nhân vật khó chịu – Mục Trí Tuấn. Anh ta chính là cậu ấm độc nhất của tổng giám đốc công ty Mộc Hòa.
Từ khi vừa tốt nghiệp đã như vậy, Mục Trí Tuấn đã gắt gao theo đuổi Trịnh Đinh Đinh. Bị cô từ chối nhưng vẫn không chịu buông tha. Trịnh Đinh Đinh thấy phiền không chịu được, cuối cùng ném cho anh ta một câu, "Tôi biết anh là người có tiền. Những người có tiền đều rất thông minh, cao ngạo. Nhưng sao tôi thấy anh chẳng có bộ dạng như thế? Nếu như anh cảm thấy bản thân mình rất hay ho nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ buồn cười." Một lời này mới chặn đứt được nội tâm đang rục rịch của Mục Trí Tuấn.
Ba năm trôi qua, Mục Trí Tuấn vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Sau khi gặp lại Trịnh Đinh Đinh lại nổi lên tâm tư.
Đối với đàn ông như Mục Trí Tuấn, không có được luôn là thứ tốt nhất. Huống chi, trong xương cốt của Trịnh Đinh Đinh luôn có khí khái quật cường, rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Trịnh Đinh Đinh tan làm, nhìn thấy Mục Trí Tuấn quyến rũ ngồi trong xe Maserati, hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười với cô.
Trịnh Đinh Đinh nhìn anh ta rồi thu hồi tầm mắt lại, coi anh ta như người tàng hình.
Mục Trí Tuấn kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng mở cửa đi xuống, chặn đường của Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, đã lâu không gặp. Nghe nói em chưa có bạn trai?"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp. Nghe nói ba năm nay anh thay hơn một chục cô bạn gái."
Mục Trí Tuấn có chút ngượng ngùng, nụ cười vẫn không giảm: "Nói đúng ra thì họ chỉ có thể là bạn gái bình thường. Anh không hề nghiêm túc. Đinh Đinh, sau khi bị em từ chối, anh vẫn không yêu ai."
Trịnh Đinh Đinh lập tức lấy điện thoại nhìn đồng hồ, than nhẹ: "A, sắp muộn rồi. Tôi phải đi đây, lần sau gặp lại."
Nói xong, Trịnh Đinh Đinh vòng qua Mục thiếu gia mà đi, để lại Mục thiếu gia không cảm lòng nhìn bóng lưng của Trịnh Đinh Đinh. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình như bệnh truyền nhiễm khiến cô gái này chỉ mong tránh anh thật xa.
Trịnh Đinh Đinh đi tới trạm xe lửa mới thả chậm tốc độ, thở một hơi.
Mấy ngày sau, Trịnh Đinh Đinh liên tục nhận được hoa Mục Trí Tuấn đưa tới. Cô không hề từ chối cũng không đáp lại. Cứ để những bó hoa đó trong góc phòng làm việc.
Có lúc, cự tuyệt sẽ càng khiến nam nhân hăng hái hơn. Trịnh Đinh Đinh chẳng thèm chơi trò chơi với Mục Trí Tuấn.
Từ vận ngồi đối diện, nhìn thấy hoa hồng, sâm panh ở trong góc, cười đầy thâm ý: "Trịnh Đinh Đinh! Tại sao bạn không cho Mục Thiếu gia một cơ hội? Mình thấy anh ta rất có thành ý mà!"
Trịnh Đinh Đinh vẫn chăm chú vào bức vẽ, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời, "Mình không thích anh ta!"
"Bởi vì anh ta là Phú Nhị đại sao? Thật ra thì phú nhị đại cũng có nhiều người khác nhau mà. Có người miệng ăn núi lở, cũng có người cần cù. Mình cảm thấy Mục thiếu gia này cũng không tệ đâu."
Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu lên: "Không phải. Mình không bài xích phú nhị đại. Chỉ là không thích anh ta mà thôi."
Từ Vận gật đầu một cái, vẫn cười đầy thiện ý, "Đúng vậy. Quan trọng là tính cách hợp nhau."
Dĩ nhiên, giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, lúc Từ Vận và chị Trương tán dóc, hai người cười nhạo Trịnh Đinh Đinh là đồ không biết tốt xấu, vờ tha để bắt thật.
Cứ đến cuối tháng, ở thành phố H, quảng trường phía tây sẽ mở hội chợ những đồ handmade từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều. Rất nhiều người sẽ mang những món đồ tâm đắc đến đây. Trịnh Đinh Đinh lần nào cũng cực kỳ hăng hái, nhiệt tình. Sáng sớm cô đã vác một bao lớn đến phía Tây thành phố, tìm được một khoảng đất trống trong quy định, bày đồ cô tự làm.
Cô mang rất nhiều đồ thủ công tự làm, gối ôm bằng vải bông, bóp đựng tiền, món đồ chơi có hình cổ quái, áo phông tự vẽ, sổ tay trang trí cầu kỳ, dây chuyền bằng gốm, quần áo, giày dép, được bày biện đủ cả. Dưới ánh mặt trời, những thứ đồ đó cũng phát sáng rực rỡ.
Cũng có không ít thanh thiếu niên đi ngang qua gian hàng của Trịnh Đinh Đinh cũng dừng lại, liếc mắt nhìn. Sau đó, ngồi xổm xuống nghịch ngợm những thứ đồ đó nhưng khi hỏi giá tiền thì lắc đầu bỏ xuống.
Đến ba giờ rưỡi chiều, Trịnh Đinh Đinh chỉ bán được một chiếc vòng cổ vẽ khuôn mặt mỹ nhân bằng gốm có giá 49 tệ. Cô cũng cảm thấy hài lòng rồi. Dù sao thành phẩm có giá hơi cao, lại còn một nhà thiết kế vô danh, có ít khách là chuyện thường.
Trịnh Đinh Đinh vừa trông hàng, vừa cúi đầu định trang trí lên chiếc vòng bằng gốm.
"Đinh Đinh."
Dưới ánh mặt trời xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.
Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu, Mục Trí Tuấn cười, với tay tháo mắt kính, cài vào túi áo sơ mi: "Em thật vất vả. Hôm nay trời nóng như vậy mà còn đến đây bán hàng sao?"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, "Ừ" qua loa một tiếng.
Mục Trí Tuấn ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve một chiếc vòng tay bằng hột đào, chậm rãi nói: "Tất cả mấy thứ này hết bao nhiêu tiền?"
Trịnh Đinh Đinh nghe hiểu được ý tứ của anh ta, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi! Những thứ đồ này chỉ bán cho người thật sự thích nó mà thôi."
"Sao em biết anh không thật sự thích nó chứ? Anh cảm thấy chúng rất thú vị mà!" Mục Trí Tuấn cười tươi như hoa, "Anh nói cho em biết một bí mật, ở nhà anh vẫn còn mô hình của siêu nhân điện quang đó. Anh rất thích mấy đồ dễ thương, thú vị."
Trịnh Đinh Đinh ngờ vực nhìn anh ta.
Mục Trí Tuấn nhìn lướt qua cả gian hàng, chậm rãi nói: "Tất cả mọi thứ trong quầy này, từ lớn nhỏ, rẻ đắt, anh. . . . . "
"Tôi muốn toàn bộ những thứ này." Ngay lúc Mục Trí Tuấn chưa nói hết, một giọng nam trầm ấm, đầy khí phách hơn anh ta gấp trăm lần vang lên.
Mục Trí Tuấn cau mày, quay đầu nhìn lại thì một người đàn ông cao lớn, híp mắt, nhìn anh ta từ trên cao xuống. Anh ta lập tức đứng dậy, quan sát đối phương một chút, hỏi ngược lại: "Là tôi tới trước, sao anh lại chen ngang chứ?"
Ninh Vi Cẩn bước lên trước một bước, lấy ví da, nhìn thẳng Trịnh Đinh Đinh nói: "Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Trịnh Đinh Đinh sửng sốt.
"Đợi một chút." Mục Trí Tuấn khó chịu, vươn tay giữ cánh tay Ninh Vi Cẩn lại, "Anh có biết thứ tự trước sau là gì không hả?"
Rốt cuộc Ninh Vi Cẩn cũng nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Là tôi mở miệng trước. Hơn nữa, anh và cô ấy vẫn chưa hoàn thành giao dịch!"
Rốt cuộc Mục Trí Tuấn cũng hiểu, người này rõ ràng không có ý tốt. Tên đàn ông này không phải đến để mua đồ mà mục tiêu chính là Trịnh Đinh Đinh. Ngay lập tức, anh ta cũng cảm nhận được địch ý từ tối phương, lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn
Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, em nói nên làm sao bây giờ? Rõ ràng là anh tới trước mà. Anh thấy ưng ý, tại sao anh ta có thể đoạt đồ của người khác cơ chứ?"
Không đợi Trịnh Đinh Đinh trả lời, Ninh Vi Cẩn đã mở miệng: "Vậy anh có biết chỗ này tổng cộng có bao nhiêu thứ không?"
"Chỗ này cùng lắm là hai mươi mấy món thôi." Mục Trí Tuấn nhân cơ hội cúi đầu nhìn lướt qua quầy hàng của Trịnh Đinh Đinh. Sự chú ý của anh ta đều tập trung trên người Trịnh Đinh Đinh, sao còn để ý được Trịnh Đinh Đinh đang bán thứ gì chứ?
"Tổng cộng là ba mươi tám món." Ninh Vi Cẩn nghiêm túc nói, ngay sau đó lưu loát kể tên hết ba mươi tám món đồ.
Trịnh Đinh Đinh nghẹn họng trân trối nhìn anh, còn sắc mặt Mục Trí Tuấn càng lúc càng khó coi.
"Thật xin lỗi. Những thứ đồ này chỉ bán cho người nào thật sự thích chúng mà thôi." Ninh Vi Cẩn nói xong rồi nhìn vào mắt Trịnh Đinh Đinh: "Đây là cô nói."
Trịnh Đinh Đinh khựng lại một giây, sau đó nói giá: "Tổng cộng là 3368 Tệ. Bớt cho anh 68 tệ còn 3300 tệ."
"Đợi chút, Đinh Định! Tại sao có thể như thế? Anh tới trước mà!" Mục Trí Tuấn gấp gáp, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Vi Cẩn. "Anh là ai cơ chứ? Đừng tưởng tôi không nhìn ra. Rõ ràng là anh ngụy trang đến mua hàng để tán gái mà!"
Ninh Vi Cẩn không thèm nhìn anh ta, tiếp tục nói chuyện với Trịnh Đinh Đinh: "Tiền mặt hay chuyển khoản?"
"Chuyển khoản cũng được!" Trịnh Đinh Đinh lấy trong túi xong một tờ giấy note, ghi cho Ninh Vi Cẩn số tài khoản của cô rồi đưa cho Ninh Vi Cẩn, chỉ ngân hàng cách quảng trường không xa, "Chỗ kia có một ngân hàng, tôi đi với anh!"
Nói xong, Trịnh Đinh Đinh vội vàng thu dọn đồ, cười áy náy với Mục Trí Tuấn: "Mục thiếu gia! Lần sau gặp!"
Mục Trí Tuấn cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh, cả trái tim cũng lạnh theo.
Trịnh Đinh Đinh xách đồ với Ninh Vi Cẩn tới ngân hàng. Cô dừng bước, hỏi "Anh thật sự muốn mua hết chỗ này sao? Những thứ này cũng không phù hợp với anh cho lắm!"
"Đúng thê." Ninh Vi Cẩn nói, "Không phải vừa nói xong sao?"
"Thế nhưng, gối ôm, ví đựng tiền xu, dây chuyền, áo phông, đồng hồ. . . . . anh có thể dùng sao?" Trịnh Đinh Đinh hồ nghi hỏi.
"Tôi mua để sưu tầm, không được sao?"
". . . . . " Sưu tầm những thứ đồ chơi ngây thơ này sao? Dường như không phủ hợp với phong cách của giáo sư Ninh thì phải!
Ninh Vi Cẩn như cười như không nói: "Thế nào? Trên đời này vẫn còn có người như cô sao? Có tiền mà không muốn kiếm?"
Trịnh Đinh Đinh nghẹn lời một chút, sau đó nói: "Tốt thôi. Nhưng anh phải hiểu rõ, sau khi mua hàng thì không được trả lại đâu."
Ninh Vi Cẩn đẩy cửa đi vào.
Chưa đầy mười phút sau, đã có tin nhắn báo trong tài khoản Trịnh Đinh Đinh có số tiền 3300 tệ.
Ninh Vi Cẩn nhận lấy hai túi đồ lớn trong tay cô.
"Anh lái xe tới sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.
"Đúng."
"Tại sao anh lại đến đây?"
"Đi ngang qua, thấy chỗ này có chút náo nhiệt nên vào xem mọi người đang làm gì!"
"À." Trong lòng Trịnh Đinh Đinh càng hoài nghi hơn. Giáo sư Ninh trông không giống như loại người thích tham gia náo nhiệt nha.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Ninh Vi Cẩn đột nhiên hỏi.
Trịnh Đinh Đinh nhìn đồng hồ: "Sắp bốn rưỡi rồi!"
"Gần đây có chỗ nào ăn không?" Ninh Vi Cẩn lơ đãng hỏi.
Trịnh Đinh Đinh nhìn hai tay anh xách hai túi lớn đồ của cô, trong đó có một chiếc túi để lộ ra chiếc tất in hoạt hình, cô nhếch miệng cười.
"Anh thích ăn gì? Hôm nay tôi mời." Trịnh Đinh Đinh nói, "Coi như cảm ơn anh đã ủng hộ tôi."
Anh xoay người, trong mắt đen lóe lên tia sáng giống như ánh mặt trời khiến người ta không thể nhìn vào, cất giọng hỏi lại nhưng cực kỳ trấn định: "Mời tôi ăn cơm?"
"Đúng vậy." Trịnh Đinh Đinh sờ sờ lỗ mũi, "Anh mua nhiều đồ ủng hộ tôi như thế. Tôi mời anh một bữa cũng là chuyện bình thường thôi mà. Tiện thể cảm ơn anh đã chiếu cố tôi."
Một lát sau, Ninh Vi Cẩn nói: "Có thể, em dẫn đường đi!"
*
Hai người vào một quán ăn kiểu Trung Quốc gần đó. Trịnh Đinh Đinh đẩy thực đơn đến trước mặt Ninh Vi Cẩn: "Giáo sư Ninh gọi món đi!"
Ninh Vi Cẩn mở thực đơn, gọi bốn món khá thanh đạm cùng một bát canh.
"Giáo sư Ninh! Anh ăn thanh đạm như thế để dưỡng sinh sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.
Ninh Vi Cẩn cầm đôi đũa, ngâm vào trong cốc nước muối, lạnh nhạt nói: "Em vừa phẫu thuật xong, còn chưa lành sẹo. Hạn chế những món cay, nóng, mặn."
Giọng nói của anh cực kỳ bình thường, nhưng khiến đáy lòng Trịnh Đinh Đinh có chút biến hóa.
"Người đàn ông vừa rồi đang theo đuổi em sao?" Ninh Vi Cẩn lơ đãng hỏi.
"Mục Trí Tuấn?" Trịnh Đinh Đinh uống ngụm nước, giải thích, "Anh ta theo đuổi tôi chỉ là ham muốn tức thời mà thôi, không thật sự thích."
"Vậy em cảm thấy thật sự thích là sao?" Ninh Vi Cẩn đưa tay quơ quơ cốc nước trước mặt.
"Nghiêm túc không hề có ý chơi đùa."
Ninh Vi Cẩn không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu. Trịnh Đinh Đinh cảm thấy hơi lúng túng, chủ động lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, có phải bác sĩ rất vất vả hay không? Bình thường anh có thời gian đi đâu không?"
"Đúng, lượng công việc rất lớn. Lần du lịch gần nhất đã ba năm rồi."
"Còn chủ nhật thì sao? Liệu anh có tụ tập bạn bè liên hoan, đi KTV, hay đánh bài không?"
"Một tuần có một ngày nghỉ, chủ yếu dùng để ngủ thôi." Ninh Vi Cẩn lấy đôi đũa trong cốc nước, rồi đổ nước vào trong bồn hoa đằng sau.
"À." Thì ra nhàm chán như thế.
"Em thực sự đã từ chối tên đàn ông vừa rồi?"
Trịnh Đinh Đinh hơi ngẩn ra, oán thầm tại sao giáo sư Ninh lại nhắc tới chủ đề kia.
"Đúng, ba năm trước tôi đã nói rõ với anh ta rồi."
Ninh Vi Cẩn "Ừ" một tiếng, sắc mặt cũng buông lòng. Cúi đầu, vươn tay xoa xoa mặt đồng hồ.
"Đồng hồ của anh thật đẹp." Trịnh Đinh Đinh bị chiếc đồng hồ trên tay anh hấp dẫn.
Ninh Vi Cẩn nghe vậy, tháo chiếc đồng hồ đưa cho cô.
Sau khi nhận lấy thì Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc xem một chút, dây đeo màu đen. Mặt đồng hồ bằng lam bảo thạch chống xước hình cung thật khiến người khác động lòng.
Cô ngắm nghía một chút rồi trả lại cho anh. Ninh Vi Cẩn lại đeo vào, cô phát hiện dường như anh rất khéo tay, làm chuyện gì cũng khéo. Ngay cả tay trái cũng không khác biệt là bao, rất thành thạo.
Từ khi vừa tốt nghiệp đã như vậy, Mục Trí Tuấn đã gắt gao theo đuổi Trịnh Đinh Đinh. Bị cô từ chối nhưng vẫn không chịu buông tha. Trịnh Đinh Đinh thấy phiền không chịu được, cuối cùng ném cho anh ta một câu, "Tôi biết anh là người có tiền. Những người có tiền đều rất thông minh, cao ngạo. Nhưng sao tôi thấy anh chẳng có bộ dạng như thế? Nếu như anh cảm thấy bản thân mình rất hay ho nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ buồn cười." Một lời này mới chặn đứt được nội tâm đang rục rịch của Mục Trí Tuấn.
Ba năm trôi qua, Mục Trí Tuấn vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Sau khi gặp lại Trịnh Đinh Đinh lại nổi lên tâm tư.
Đối với đàn ông như Mục Trí Tuấn, không có được luôn là thứ tốt nhất. Huống chi, trong xương cốt của Trịnh Đinh Đinh luôn có khí khái quật cường, rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
Trịnh Đinh Đinh tan làm, nhìn thấy Mục Trí Tuấn quyến rũ ngồi trong xe Maserati, hạ cửa kính xe xuống, nở nụ cười với cô.
Trịnh Đinh Đinh nhìn anh ta rồi thu hồi tầm mắt lại, coi anh ta như người tàng hình.
Mục Trí Tuấn kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng mở cửa đi xuống, chặn đường của Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, đã lâu không gặp. Nghe nói em chưa có bạn trai?"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp. Nghe nói ba năm nay anh thay hơn một chục cô bạn gái."
Mục Trí Tuấn có chút ngượng ngùng, nụ cười vẫn không giảm: "Nói đúng ra thì họ chỉ có thể là bạn gái bình thường. Anh không hề nghiêm túc. Đinh Đinh, sau khi bị em từ chối, anh vẫn không yêu ai."
Trịnh Đinh Đinh lập tức lấy điện thoại nhìn đồng hồ, than nhẹ: "A, sắp muộn rồi. Tôi phải đi đây, lần sau gặp lại."
Nói xong, Trịnh Đinh Đinh vòng qua Mục thiếu gia mà đi, để lại Mục thiếu gia không cảm lòng nhìn bóng lưng của Trịnh Đinh Đinh. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình như bệnh truyền nhiễm khiến cô gái này chỉ mong tránh anh thật xa.
Trịnh Đinh Đinh đi tới trạm xe lửa mới thả chậm tốc độ, thở một hơi.
Mấy ngày sau, Trịnh Đinh Đinh liên tục nhận được hoa Mục Trí Tuấn đưa tới. Cô không hề từ chối cũng không đáp lại. Cứ để những bó hoa đó trong góc phòng làm việc.
Có lúc, cự tuyệt sẽ càng khiến nam nhân hăng hái hơn. Trịnh Đinh Đinh chẳng thèm chơi trò chơi với Mục Trí Tuấn.
Từ vận ngồi đối diện, nhìn thấy hoa hồng, sâm panh ở trong góc, cười đầy thâm ý: "Trịnh Đinh Đinh! Tại sao bạn không cho Mục Thiếu gia một cơ hội? Mình thấy anh ta rất có thành ý mà!"
Trịnh Đinh Đinh vẫn chăm chú vào bức vẽ, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời, "Mình không thích anh ta!"
"Bởi vì anh ta là Phú Nhị đại sao? Thật ra thì phú nhị đại cũng có nhiều người khác nhau mà. Có người miệng ăn núi lở, cũng có người cần cù. Mình cảm thấy Mục thiếu gia này cũng không tệ đâu."
Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu lên: "Không phải. Mình không bài xích phú nhị đại. Chỉ là không thích anh ta mà thôi."
Từ Vận gật đầu một cái, vẫn cười đầy thiện ý, "Đúng vậy. Quan trọng là tính cách hợp nhau."
Dĩ nhiên, giờ nghỉ trưa ngày hôm nay, lúc Từ Vận và chị Trương tán dóc, hai người cười nhạo Trịnh Đinh Đinh là đồ không biết tốt xấu, vờ tha để bắt thật.
Cứ đến cuối tháng, ở thành phố H, quảng trường phía tây sẽ mở hội chợ những đồ handmade từ bảy giờ sáng đến bốn giờ chiều. Rất nhiều người sẽ mang những món đồ tâm đắc đến đây. Trịnh Đinh Đinh lần nào cũng cực kỳ hăng hái, nhiệt tình. Sáng sớm cô đã vác một bao lớn đến phía Tây thành phố, tìm được một khoảng đất trống trong quy định, bày đồ cô tự làm.
Cô mang rất nhiều đồ thủ công tự làm, gối ôm bằng vải bông, bóp đựng tiền, món đồ chơi có hình cổ quái, áo phông tự vẽ, sổ tay trang trí cầu kỳ, dây chuyền bằng gốm, quần áo, giày dép, được bày biện đủ cả. Dưới ánh mặt trời, những thứ đồ đó cũng phát sáng rực rỡ.
Cũng có không ít thanh thiếu niên đi ngang qua gian hàng của Trịnh Đinh Đinh cũng dừng lại, liếc mắt nhìn. Sau đó, ngồi xổm xuống nghịch ngợm những thứ đồ đó nhưng khi hỏi giá tiền thì lắc đầu bỏ xuống.
Đến ba giờ rưỡi chiều, Trịnh Đinh Đinh chỉ bán được một chiếc vòng cổ vẽ khuôn mặt mỹ nhân bằng gốm có giá 49 tệ. Cô cũng cảm thấy hài lòng rồi. Dù sao thành phẩm có giá hơi cao, lại còn một nhà thiết kế vô danh, có ít khách là chuyện thường.
Trịnh Đinh Đinh vừa trông hàng, vừa cúi đầu định trang trí lên chiếc vòng bằng gốm.
"Đinh Đinh."
Dưới ánh mặt trời xuất hiện một đôi giày da sáng bóng.
Trịnh Đinh Đinh ngẩng đầu, Mục Trí Tuấn cười, với tay tháo mắt kính, cài vào túi áo sơ mi: "Em thật vất vả. Hôm nay trời nóng như vậy mà còn đến đây bán hàng sao?"
Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, "Ừ" qua loa một tiếng.
Mục Trí Tuấn ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve một chiếc vòng tay bằng hột đào, chậm rãi nói: "Tất cả mấy thứ này hết bao nhiêu tiền?"
Trịnh Đinh Đinh nghe hiểu được ý tứ của anh ta, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi! Những thứ đồ này chỉ bán cho người thật sự thích nó mà thôi."
"Sao em biết anh không thật sự thích nó chứ? Anh cảm thấy chúng rất thú vị mà!" Mục Trí Tuấn cười tươi như hoa, "Anh nói cho em biết một bí mật, ở nhà anh vẫn còn mô hình của siêu nhân điện quang đó. Anh rất thích mấy đồ dễ thương, thú vị."
Trịnh Đinh Đinh ngờ vực nhìn anh ta.
Mục Trí Tuấn nhìn lướt qua cả gian hàng, chậm rãi nói: "Tất cả mọi thứ trong quầy này, từ lớn nhỏ, rẻ đắt, anh. . . . . "
"Tôi muốn toàn bộ những thứ này." Ngay lúc Mục Trí Tuấn chưa nói hết, một giọng nam trầm ấm, đầy khí phách hơn anh ta gấp trăm lần vang lên.
Mục Trí Tuấn cau mày, quay đầu nhìn lại thì một người đàn ông cao lớn, híp mắt, nhìn anh ta từ trên cao xuống. Anh ta lập tức đứng dậy, quan sát đối phương một chút, hỏi ngược lại: "Là tôi tới trước, sao anh lại chen ngang chứ?"
Ninh Vi Cẩn bước lên trước một bước, lấy ví da, nhìn thẳng Trịnh Đinh Đinh nói: "Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?"
Trịnh Đinh Đinh sửng sốt.
"Đợi một chút." Mục Trí Tuấn khó chịu, vươn tay giữ cánh tay Ninh Vi Cẩn lại, "Anh có biết thứ tự trước sau là gì không hả?"
Rốt cuộc Ninh Vi Cẩn cũng nhìn anh ta một cái, bình tĩnh nói: "Là tôi mở miệng trước. Hơn nữa, anh và cô ấy vẫn chưa hoàn thành giao dịch!"
Rốt cuộc Mục Trí Tuấn cũng hiểu, người này rõ ràng không có ý tốt. Tên đàn ông này không phải đến để mua đồ mà mục tiêu chính là Trịnh Đinh Đinh. Ngay lập tức, anh ta cũng cảm nhận được địch ý từ tối phương, lạnh lùng cười một tiếng, quay đầu lại nhìn
Trịnh Đinh Đinh: "Đinh Đinh, em nói nên làm sao bây giờ? Rõ ràng là anh tới trước mà. Anh thấy ưng ý, tại sao anh ta có thể đoạt đồ của người khác cơ chứ?"
Không đợi Trịnh Đinh Đinh trả lời, Ninh Vi Cẩn đã mở miệng: "Vậy anh có biết chỗ này tổng cộng có bao nhiêu thứ không?"
"Chỗ này cùng lắm là hai mươi mấy món thôi." Mục Trí Tuấn nhân cơ hội cúi đầu nhìn lướt qua quầy hàng của Trịnh Đinh Đinh. Sự chú ý của anh ta đều tập trung trên người Trịnh Đinh Đinh, sao còn để ý được Trịnh Đinh Đinh đang bán thứ gì chứ?
"Tổng cộng là ba mươi tám món." Ninh Vi Cẩn nghiêm túc nói, ngay sau đó lưu loát kể tên hết ba mươi tám món đồ.
Trịnh Đinh Đinh nghẹn họng trân trối nhìn anh, còn sắc mặt Mục Trí Tuấn càng lúc càng khó coi.
"Thật xin lỗi. Những thứ đồ này chỉ bán cho người nào thật sự thích chúng mà thôi." Ninh Vi Cẩn nói xong rồi nhìn vào mắt Trịnh Đinh Đinh: "Đây là cô nói."
Trịnh Đinh Đinh khựng lại một giây, sau đó nói giá: "Tổng cộng là 3368 Tệ. Bớt cho anh 68 tệ còn 3300 tệ."
"Đợi chút, Đinh Định! Tại sao có thể như thế? Anh tới trước mà!" Mục Trí Tuấn gấp gáp, quay đầu trừng mắt nhìn Ninh Vi Cẩn. "Anh là ai cơ chứ? Đừng tưởng tôi không nhìn ra. Rõ ràng là anh ngụy trang đến mua hàng để tán gái mà!"
Ninh Vi Cẩn không thèm nhìn anh ta, tiếp tục nói chuyện với Trịnh Đinh Đinh: "Tiền mặt hay chuyển khoản?"
"Chuyển khoản cũng được!" Trịnh Đinh Đinh lấy trong túi xong một tờ giấy note, ghi cho Ninh Vi Cẩn số tài khoản của cô rồi đưa cho Ninh Vi Cẩn, chỉ ngân hàng cách quảng trường không xa, "Chỗ kia có một ngân hàng, tôi đi với anh!"
Nói xong, Trịnh Đinh Đinh vội vàng thu dọn đồ, cười áy náy với Mục Trí Tuấn: "Mục thiếu gia! Lần sau gặp!"
Mục Trí Tuấn cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh, cả trái tim cũng lạnh theo.
Trịnh Đinh Đinh xách đồ với Ninh Vi Cẩn tới ngân hàng. Cô dừng bước, hỏi "Anh thật sự muốn mua hết chỗ này sao? Những thứ này cũng không phù hợp với anh cho lắm!"
"Đúng thê." Ninh Vi Cẩn nói, "Không phải vừa nói xong sao?"
"Thế nhưng, gối ôm, ví đựng tiền xu, dây chuyền, áo phông, đồng hồ. . . . . anh có thể dùng sao?" Trịnh Đinh Đinh hồ nghi hỏi.
"Tôi mua để sưu tầm, không được sao?"
". . . . . " Sưu tầm những thứ đồ chơi ngây thơ này sao? Dường như không phủ hợp với phong cách của giáo sư Ninh thì phải!
Ninh Vi Cẩn như cười như không nói: "Thế nào? Trên đời này vẫn còn có người như cô sao? Có tiền mà không muốn kiếm?"
Trịnh Đinh Đinh nghẹn lời một chút, sau đó nói: "Tốt thôi. Nhưng anh phải hiểu rõ, sau khi mua hàng thì không được trả lại đâu."
Ninh Vi Cẩn đẩy cửa đi vào.
Chưa đầy mười phút sau, đã có tin nhắn báo trong tài khoản Trịnh Đinh Đinh có số tiền 3300 tệ.
Ninh Vi Cẩn nhận lấy hai túi đồ lớn trong tay cô.
"Anh lái xe tới sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.
"Đúng."
"Tại sao anh lại đến đây?"
"Đi ngang qua, thấy chỗ này có chút náo nhiệt nên vào xem mọi người đang làm gì!"
"À." Trong lòng Trịnh Đinh Đinh càng hoài nghi hơn. Giáo sư Ninh trông không giống như loại người thích tham gia náo nhiệt nha.
"Bây giờ là mấy giờ rồi?" Ninh Vi Cẩn đột nhiên hỏi.
Trịnh Đinh Đinh nhìn đồng hồ: "Sắp bốn rưỡi rồi!"
"Gần đây có chỗ nào ăn không?" Ninh Vi Cẩn lơ đãng hỏi.
Trịnh Đinh Đinh nhìn hai tay anh xách hai túi lớn đồ của cô, trong đó có một chiếc túi để lộ ra chiếc tất in hoạt hình, cô nhếch miệng cười.
"Anh thích ăn gì? Hôm nay tôi mời." Trịnh Đinh Đinh nói, "Coi như cảm ơn anh đã ủng hộ tôi."
Anh xoay người, trong mắt đen lóe lên tia sáng giống như ánh mặt trời khiến người ta không thể nhìn vào, cất giọng hỏi lại nhưng cực kỳ trấn định: "Mời tôi ăn cơm?"
"Đúng vậy." Trịnh Đinh Đinh sờ sờ lỗ mũi, "Anh mua nhiều đồ ủng hộ tôi như thế. Tôi mời anh một bữa cũng là chuyện bình thường thôi mà. Tiện thể cảm ơn anh đã chiếu cố tôi."
Một lát sau, Ninh Vi Cẩn nói: "Có thể, em dẫn đường đi!"
*
Hai người vào một quán ăn kiểu Trung Quốc gần đó. Trịnh Đinh Đinh đẩy thực đơn đến trước mặt Ninh Vi Cẩn: "Giáo sư Ninh gọi món đi!"
Ninh Vi Cẩn mở thực đơn, gọi bốn món khá thanh đạm cùng một bát canh.
"Giáo sư Ninh! Anh ăn thanh đạm như thế để dưỡng sinh sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.
Ninh Vi Cẩn cầm đôi đũa, ngâm vào trong cốc nước muối, lạnh nhạt nói: "Em vừa phẫu thuật xong, còn chưa lành sẹo. Hạn chế những món cay, nóng, mặn."
Giọng nói của anh cực kỳ bình thường, nhưng khiến đáy lòng Trịnh Đinh Đinh có chút biến hóa.
"Người đàn ông vừa rồi đang theo đuổi em sao?" Ninh Vi Cẩn lơ đãng hỏi.
"Mục Trí Tuấn?" Trịnh Đinh Đinh uống ngụm nước, giải thích, "Anh ta theo đuổi tôi chỉ là ham muốn tức thời mà thôi, không thật sự thích."
"Vậy em cảm thấy thật sự thích là sao?" Ninh Vi Cẩn đưa tay quơ quơ cốc nước trước mặt.
"Nghiêm túc không hề có ý chơi đùa."
Ninh Vi Cẩn không nói thêm gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu. Trịnh Đinh Đinh cảm thấy hơi lúng túng, chủ động lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, có phải bác sĩ rất vất vả hay không? Bình thường anh có thời gian đi đâu không?"
"Đúng, lượng công việc rất lớn. Lần du lịch gần nhất đã ba năm rồi."
"Còn chủ nhật thì sao? Liệu anh có tụ tập bạn bè liên hoan, đi KTV, hay đánh bài không?"
"Một tuần có một ngày nghỉ, chủ yếu dùng để ngủ thôi." Ninh Vi Cẩn lấy đôi đũa trong cốc nước, rồi đổ nước vào trong bồn hoa đằng sau.
"À." Thì ra nhàm chán như thế.
"Em thực sự đã từ chối tên đàn ông vừa rồi?"
Trịnh Đinh Đinh hơi ngẩn ra, oán thầm tại sao giáo sư Ninh lại nhắc tới chủ đề kia.
"Đúng, ba năm trước tôi đã nói rõ với anh ta rồi."
Ninh Vi Cẩn "Ừ" một tiếng, sắc mặt cũng buông lòng. Cúi đầu, vươn tay xoa xoa mặt đồng hồ.
"Đồng hồ của anh thật đẹp." Trịnh Đinh Đinh bị chiếc đồng hồ trên tay anh hấp dẫn.
Ninh Vi Cẩn nghe vậy, tháo chiếc đồng hồ đưa cho cô.
Sau khi nhận lấy thì Trịnh Đinh Đinh nghiêm túc xem một chút, dây đeo màu đen. Mặt đồng hồ bằng lam bảo thạch chống xước hình cung thật khiến người khác động lòng.
Cô ngắm nghía một chút rồi trả lại cho anh. Ninh Vi Cẩn lại đeo vào, cô phát hiện dường như anh rất khéo tay, làm chuyện gì cũng khéo. Ngay cả tay trái cũng không khác biệt là bao, rất thành thạo.
Bình luận facebook