• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (29 Viewers)

  • Chương 270-273

Chương 270: Ai là người phóng hỏa

Mọi người vừa buồn cười vừa thấy thương Túc Bảo, không ai có thể tưởng tượng được cô bé con lại nghĩ mấy nhân vật quần chúng kia phải đóng cảnh chết thật.

Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, buồn cười nói: “Không, họ không chết đâu! Đều là giả thôi, con xem kìa, chẳng phải giờ mấy diễn viên quần chúng kia đều đang đi về phía chúng ta đó ư Ai cũng lành lặn khỏe mạnh hết nha!”

Các diễn viên quần chúng đi tới.

Bà cụ Tô an ủi: “Dùng tay không xé quỷ chỉ là đóng giả thôi, đó là một bộ quần áo. Màn đọ súng cũng là giả, mọi người đều không sao hết.”

Chẳng ngờ mắt Túc Bảo vẫn ngấn lệ: “Nhưng chị Thất Thất bị bỏng thật kìa ngoại!”

Chuyện này chắc chắn cô bé không nhìn nhầm nha!

Nếu không nhờ cô bé bói quẻ biết trước chị Thất Thất bị thương thì chị ấy đã bị lửa làm bỏng rồi.

Cô bé tính ngang tính dọc, chắc chắn chị Thất Thất sẽ gặp sự cố nên bé đã can thiệp trước, nhờ vậy chị Thất Thất mới bình yên vô sự.

Lúc này không ai nhìn thấy, quỷ xui xẻo đang bay tới với gương mặt nhuốm vẻ đen đủi, nó lẩm bẩm: "Lần sau, hãy cho ta một chút thời gian để kịp phản ứng trước khi ném ta ra ngoài nhé!"

“Ghê thật, ngọn lửa lớn như vậy, quỷ sợ lửa nhất đó nha….Nếu ta không phải ác quỷ thì đã….”

Túc Bảo hỏi: “Chị Thất Thất thực sự đã bị bỏng đến người rồi phải không?”

Quỷ xui xẻo gật đầu: “Hồi nãy xém chút nữa đã bị bỏng rồi….May sao ta đã đá cô ấy văng ra trước khi ngọn lửa bén tới…”

Túc Bảo nhìn đạo diễn: "Chú đạo diễn, nhìn xem, là thật mà!"

Đạo diễn ngẩn người, nhìn về phía Cố Thất Thất.

Vừa hay lúc này Cố Thất Thất bước ra khỏi trường quay, cả gương mặt cô ấy đen kịt, tay cô ấy đang che nửa mặt như thể bị thương.

Đạo diễn lo lắng và hoảng sợ, nữ chính mà xảy ra chuyện gì thì rắc rối lớn rồi!!

Ông ấy vội vàng chạy tới hỏi: "Thất Thất, em không sao chứ?"

Chu Vũ cũng đứng lên, làm bộ lo lắng hỏi: “Ôi….chị Thất Thất bị thương rồi! Trời ơi, chị Thất Thất bị bỏng rồi!”

Mọi người luống cuống vây quanh Cố Thất Thất, phát hiện ra mặt cô ấy thật sự bị khói hun đen, không phải do trang điểm.

Tất cả mọi người đều tròn mắt ngỡ ngàng.

Sai sót này quá nghiêm trọng!

Chu Vũ bày ra bộ dạng lo lắng: “Chị Thất Thất, không sao chứ? Mặt sẽ không bị biến dạng chứ? Trời ơi, nghiêm trọng quá!"

Cô ta nhìn đăm đăm vào mặt Cố Thất Thất, lòng cảm thấy không hả hê chút nào.

Chuyện gì thế này, chẳng ngờ Cố Thất Thất lại không bị bỏng đến mức hủy dung??

Hồi nãy ngọn lửa kia lan đến chỗ Cố Thất Thất đứng rồi mà nhỉ!!

Nhìn nửa gương mặt bị che của Cố Thất Thất, lòng Chu Vũ lại nhen nhóm một tia hi vọng: Chưa biết chừng mặt Cố Thất Thất đã bị biến dạng, nhưng sợ có người trông thấy nên mới dùng tay bưng mặt thế kia!!

Dù sao nếu bị hủy dung thì….chậc, bộ phim này nhất định phải đổi nữ chính rồi!

Chắc chắn Cố Thất Thất sợ bị người khác trông thấy gương mặt biến dạng nên dù bị thương cũng không dám nói ra đây mà!!

Đạo diễn đang hỏi Cố Thất Thất: "Chuyện gì vậy? Em bị thương à? Em bị thương ở đâu?"

Cố Thất Thất vẫn che mặt không chịu buông ra, chỉ nói: "Không sao đâu, đạo diễn, em không sao hết, đừng lo lắng."

“Em chỉ bị khói hun chút thôi, vẫn tiếp tục diễn được, đợi lát nữa nghỉ ngơi chút là ổn mà…”

Chu Vũ nhạy bén nắm bắt sơ hở trong câu nói của Cố Thất Thất, vẫn có thể diễn tiếp….

Đang yên đang lành, sao Cố Thất Thất phải nói ‘vẫn có thể diễn tiếp’, chắc chắn cô ấy bị hủy dung rồi!

Chu Vũ vờ như vô cùng lo lắng và bất an: “Chị Thất Thất, chắc chắn chị không ổn chút nào đúng không, mau bỏ tay ra cho mọi người xem thử có nghiêm trọng hay không?”

“Vừa nãy em thấy ngọn lửa bén tới mặt chị rồi, chị không cần phải khoe sức đâu!!”

Nghĩ tới chuyện Cố Thất Thất bị hủy dung và không thể diễn tiếp bộ phim này, Chu Vũ nóng ruột muốn chết, hận không thể cho tất cả mọi người trong đoàn phim trông thấy gương mặt bị hủy hoại của Cố Thất Thất.

Cô ta nóng lòng quá nên không nhịn được mà duỗi tay ra túm lấy bàn tay đang che mặt của Cố Thất Thất, nói: “Chị Thất Thất, để xem xem thử, chị đừng lo, nếu như bị bỏng không nặng thì nhanh chóng điều trị là sẽ ổn thôi….”

Mọi người chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, sao Chu Vũ lại chắc chắn Cố Thất Thất sẽ bị bỏng như vậy?

Không phải người ta đã nói chỉ bị khói hun chút thôi ư?

Lúc này, Cố Thất Thất buông tay ra, lộ ra một nửa gương mặt.

Hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ hơi đen do khói hun.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào Chu Vũ, nói: “Tôi chỉ bị khói hun vào mắt thôi. Mọi người đều quan tâm hỏi han xem tôi có sao không, nhưng riêng cô có vẻ rất chắc chắn rằng mặt tôi đã bị bỏng ấy nhỉ?”

Vẻ mặt Chu Vũ cứng đờ, lòng cô ta dâng lên sự oán hận.

Không ngờ Cố Thất Thất lại bẫy cô ta??

Cô ta cắn môi, trưng ra bản mặt ngơ ngác, nói: “Chị Thất Thất, chị nói gì thế? Em thấy lửa bén đến gần chỗ chị nên lo chị bị thương mà!”

Cố Thất Thất cười mỉa: “Thế à? Quan tâm tôi như thế mà sao ban nãy lửa bén đến chỗ tôi lại không thấy cô đứng lên kêu dừng quay nhỉ? Còn nữa, hồi nãy đâu ai nghĩ tới chuyện tôi bị bỏng, sao cô lại như biết trước thế hả?”

Chu Vũ lùi lại một bước: “Em…em không nhìn thấy, chỉ là…”

Không đợi cô ta nói hết, Cố Thất Thất lại nói tiếp: “Trước đó cô vừa nói ‘em thấy lửa bén đến gần chỗ chị nên lo chị bị thương mà’, bây giờ cô lại nói cô không nhìn thấy ư??”

Chu Vũ mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì.

Mắt cô ta đỏ hoe, cô ta nghẹn ngào nói: “Chị Thất Thất, chị có ý gì thế? Ý chị là do em làm à? Em luôn ngồi ở đây, không phải do em mà….Chị Thất Thất, chị đổ oan cho em rồi….”

Chu Vũ bày ra bộ dạng tủi thân vì bị đổ oan, làm như thể Cố Thất Thất cố tình chĩa mũi dùi vào cô ta không bằng.

Cố Thất Thất cười giễu, không hùng hổ chất vấn nữa mà nói bâng quơ một câu: “Có phải cô làm hay không thì tự cô biết thôi!”

Cố Thất Thất và Chu Vũ tranh giành đấu đá trong sáng ngoài tối không chỉ lần một lần hai, ai cũng biết hai cô gái này không ưa nhau.

Có người nghi ngờ Chu Vũ hãm hại, nhưng lại có người nghi ngờ Cố Thất Thất chĩa mũi nhọn về phía Chu Vũ.

Chu Vũ nhìn Tô Lạc, ánh mắt hiện rõ sự cầu cứu: “Thầy Tô….”

Tô Lạc vẫn chưa hoàn hồn từ lúc nhìn thấy quỷ thật, nghe Chu Vũ gọi, anh chỉ liếc một cái rồi thờ ơ nói: “Tôi tin Thất Thất!”

Chu Vũ lập tức bật khóc.

Ngoài mặt cô ta làm bộ đáng thương, trong lòng lại oán hận đến độ ruột gan xoắn lại. Không ngờ Tô Lạc lại tin tưởng Thất Thất khi không hề có bằng chứng!

Đạo diễn căng cả đầu, nói: “Đừng khóc, trường quay và cả khu vực hậu trường đều có rất nhiều máy quay, kiểm tra một chút là được!”

Hình như Chu Vũ không sợ kiểm tra máy quay, chỉ hoàn toàn im lặng.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả kiểm tra. Khu vực trong trường quay không ai quay được điều gì bất thường. Khu vực nghỉ ngơi của các diễn viên, fan của Chu Vũ đã quay lại hình ảnh của cô ta, nhưng cô ta luôn ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy quay, nói: “Người này là cô thật hả?”

Hình ảnh mà fans của Chu Vũ quay lại khá mờ ảo, Chu Vũ đang quay lưng về phía ống kính, tay cầm ô, lẻ loi ngồi trong một góc cách xa đám đông.

Ngoài bộ quần áo giống hệt cô ta đang mặc bây giờ thì không thể chắc chắn điều gì khác.

Chu Vũ cắn môi, nói nhỏ: “Chị Thất Thất, em biết chị luôn không ưa em, nhưng chứng cứ sờ sờ ra đó….Sao chị vẫn không tin vậy?”

Cố Thất Thất không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ khi cô cầm ô đứng trong góc vào một ngày nhiều mây mà thôi.”

Cố Thất Thất biết rõ, lần này cô ấy khó lòng lật lại chuyện này. Nếu Chu Vũ dám giở trò thì chắc chắn cô ta đã chuẩn bị đâu ra đấy, đến ‘chứng cứ vắng mặt tại hiện trường’ cô ta cũng quay lại rồi.

Điều may mắn duy nhất là cô ấy vẫn lành lặn nguyên vẹn, nhưng cô ấy đã ghi sổ món thù này.

Xưa nay, cô ấy không phải người nhịn được cái nào hay cái ấy.

Thấy Chu Vũ vẫn khóc lóc vô cùng đáng thương, Cố Thất Thất không muốn tiếp tục chơi trò trà xanh với cô ta nữa, cô ấy vừa toan lên tiếng thì…

Giọng nói của Túc Bảo vang lên: “Mọi người đang tìm kiếm người phóng hỏa ạ? Túc Bảo biết đó!”

Mọi người ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy Túc Bảo đang nắm tay một diễn viên.

Diễn viên này mặc bộ đồ màu xám, tóc bù xù, che gần hết khuôn mặt.

Hai tay ‘cô ấy’ buông thõng, ‘cô ấy’ đứng im lìm một chỗ, mọi người chỉ cảm thấy có gì đó sai sai.

Túc Bảo nói: “Dì này nói đã trông thấy cái dì bị mắc dép lê trong cổ họng phóng hỏa!”

Chu Vũ chau mày, con nhóc này lôi người phụ nữ kia từ xó xỉnh nào ra không biết, vừa mở miệng đã vu oan cho cô ta??

Hồi nãy cô ta không hề gặp người phụ nữ đứng cạnh Túc Bảo, sao người đó có thể trông thấy cô ta?

Chu Vũ cảm thấy vô cùng bất bình, Túc Bảo là một đứa trẻ thì biết cái gì? Thế mà Túc Bảo lại lôi một người phụ nữ tới nhận mặt cô ta rồi đổ cho cô ta phóng hỏa, chắc chắn người lớn đứng sau dạy Túc Bảo làm vậy rồi.

Là bà cụ Tô ư?

Hay là Tô Lạc?

Lẽ nào hai người đó đã chấm Cố Thất Thất làm dâu rồi?

Chu Vũ vừa ghen tỵ vừa thấy bất bình!

Cô ta mở miệng, vờ buồn bã nói: “Bỏ đi….Thầy Tô muốn giúp chị Thất Thất đúng không? Cũng đúng, tôi có là cái gì đâu…Mọi người nói là tôi thì cứ coi như tôi làm đi, tôi còn có thể làm gì khác đâu…”

Cô ta nói giọng ai oán, trưng ra bản mặt ngậm đắng nuốt cay, ấm ức không chịu được!
Chương 271: Bị bán đi còn giúp đếm tiền

Chu Vũ cứ ngỡ chuyện cô ta làm thần không biết quỷ chẳng hay.

Đến trợ lý được dặn ăn mặc giống cô ta cũng chẳng biết cô ta đi đâu làm gì, còn tưởng cô ta muốn trốn về ngủ một giấc mà thôi!

Chu Vũ cẩn thận như vậy, chuyện lần này không hề qua tay người thứ 2, ngoại trừ cô trợ lý kia thì còn ai có thể vạch trần cô ta đây?

Khi thấy Túc Bảo kéo một ‘nhân chứng’ tới làm chứng, nói cô ta đã đổ xăng lên tấm chắn.

Nghe được câu nói của nhân chứng, Chu Vũ chỉ muốn phì cười.

Con nhóc Túc Bảo này tưởng nó tùy tiện lôi một người tới là có thể làm chứng vạch trần cô ta ư?

Túc Bảo nắm tay dì quỷ, động viên: “Dì quỷ, dì hãy cố lên, dì phải dũng cảm lên!”

Dì quỷ này đã chứng kiến toàn bộ quá trình làm chuyện xấu của Chu Vũ, Túc Bảo hi vọng dì quỷ có thể đích thân nói ra sự thật.

Thấy Túc Bảo cố gắng giúp mình, lòng Cố Thất Thất cảm kích vô cùng.

Hu hu hu!

Cô bé con mềm mại và đáng yêu quá!

Em xem chị có cơ hội làm mẹ của em không? Nếu không được thì cho chị làm mẹ nuôi cũng tốt rồi!

Có điều, lúc này dì quỷ lại muốn khóc.

Lúc chết, cổ họng của nó bị cắt nên giờ không thể nói được.

Thấy Túc Bảo tin tưởng nó như vậy, nó cố gắng nói: “Là….cô ta….tôi….nhìn thấy…..cô ta bỏ xăng…lên tấm chắn….”

Dì quỷ chỉ tay vào Chu Vũ, cổ họng phát ra tiếng như kéo cái bễ thổi gió, từng tiếng đứt quãng.

Nhưng mọi người đều nghe rõ lời của dì quỷ.

Ai nấy kinh ngạc nhìn về phía Chu Vũ.

Ngày thường cô ta rất tốt bụng, thích mời mọi người uống trà sữa, khó lòng nhìn ra cô ta lại là loại người độc ác dường này!

Chu Vũ tuyệt vọng muốn khóc, giọng nói càng thêm nghẹn ngào: “Sao, sao cô phải vu khống tôi như vậy?”

Có chết cô ta cũng không thừa nhận.

Tô Tử Du nghẹn họng, giơ máy quay trong tay lên: “Dì kia, dì cứ già mồm không chịu thừa nhận đi, chắc dì không ngờ mọi chuyện dì làm đã bị con quay lại đâu nhỉ?”

Khi mọi người quay những cảnh phim máu chó, Tô Tử Du chỉ thấy nhạt nhẽo vô vị nên định bụng đi thử nghiệm lưới bắt quỷ của cậu.

Trước khi thử bắt quỷ, cậu phải biết nơi nào có quỷ, thế là cậu cầm máy quay đi quay ở khắp nơi.

Vừa hay cậu quay được hình ảnh của dì quỷ, khi ấy mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào dì quỷ, hoàn toàn không để ý tới Chu Vũ đứng bên cạnh, nhưng lúc xem lại hình ảnh ghi được trong máy quay phim thì cậu mới phát hiện ra.

**

Khi mở đoạn phim trên máy quay, những người đứng gần Tô Tử Du lúc này chỉ trông thấy trong video xuất hiện một người mặc quần áo của diễn viên quần chúng đang lén lút đổ xăng lên tấm chắn.

Chu Vũ hoảng loạn nhưng cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Đây không phải dì! Con chỉ quay được tay chân, đâu có thấy mặt, sao lại chắc chắn là dì chứ…”

Chu Vũ còn chưa dứt lời thì đoạn video đổi sang cảnh khác, mặt Chu Vũ xuất hiện trong video.

Chu Vũ lập tức nghẹn họng.

Tô Tử Du ấn nút dừng, nói: “Xem đi, đây là dì mà, không sai chứ?”

Lần này Chu Vũ hết cách già mồm rồi, máy quay của Tô Tử Du quay quá rõ nét, đến từng cái mụn trên mặt Chu Vũ cũng hiện lên rõ ràng, không phải cô ta thì là ai?

Mọi người ồ lên.

“Đúng là cô ta….Trời ơi, dùng xăng hủy hoại mặt của người khác, ác độc quá!”

“Đây không phải vấn đề ác độc hay không, mà hành vi của cô ta đã phạm pháp rồi, đúng không?”

“Nếu ‘cô’ Thất Thất không may mắn thì có lẽ đã bị bỏng nặng rồi.”

“Nói vậy thì, Chu Vũ cố tình tát cô Thất Thất hai cái trong cảnh quay ban nãy đúng không? Gì mà nhập vai tốt…Sao tôi lại cảm thấy cô ta cố ý nhỉ?”

Đạo diễn chau mày, vừa thất vọng vừa chán ghét nhìn Chu Vũ. Ông ta ghét nhất loại diễn viên không lo rèn luyện kỹ năng diễn xuất, chỉ một lòng một dạ muốn giở thù đoạn hại người khác.

“Tiểu Hồ, báo cảnh sát đi!” Đạo diễn nói.

Không nể tình Chu Vũ chút nào!

Chu Vũ hoảng hốt nói: "Đạo diễn, đừng mà, đạo diễn! Đạo diễn, anh nghe em nói..."

Cô ta nắm lấy tay đạo diễn, lần này cô ta khóc thật, đầu óc ong ong, chỉ biết nói nhỏ cầu xin: “Đạo diễn, chỉ cần anh không báo cảnh sát, muốn em làm gì cũng được…”

Cô ta tỏ vẻ đáng thương, nhìn vào mắt đạo diễn ngầm ra hiệu.

Chẳng ngờ đạo diễn càng phản cảm hơn, hất tay đẩy cô ta ra ngoài!

“Cô tự biết rõ làm cách nào mà cô vào được tổ phim này, nhưng đừng có áp dụng thủ đoạn đó với tôi, tôi không chơi trò này.”

Đạo diễn không nể nang vạch trần khiến Chu Vũ tả tơi tan tác.

Vẻ mặt của mọi người đều rất đặc sắc. Họ nhìn đánh giá Chu Vũ từ trên xuống dưới và chụp ảnh cô ta bằng điện thoại di động.

“Woa, không ngờ cô ta lại nói lời lẽ ám chỉ như vậy ngay trước mặt mọi người để trốn tránh trách nhiệm!”

“Tôi cũng nghe thấy rồi, cô ta nói chỉ cần không báo cảnh sát thì kêu cô ta làm gì cũng được!”

Vẻ mặt Chu Vũ cứng đờ, hận không thể tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống!

Cuối cùng, Chu Vũ bị cảnh sát dẫn đi, vô số điện thoại di động chụp lại hình ảnh của cô ta.

Trước đây Chu Vũ dùng đủ mọi cách cọ nhiệt…để nổi tiếng.

Giờ cũng coi như nổi tiếng rồi….Nhưng có lẽ cả đời này không trở mình được nữa!

Chu Vũ muốn khóc, sao mọi chuyện lại phát triển tới bước này?

Cô ta còn muốn làm tứ phu nhân nhà họ Tô mà! Cô ta còn muốn gả cho Tô Lạc rồi sinh cho anh ba bảo bối mà!

Cô ta nghiến răng, lòng tràn đầy căm hận.

Đều tại Tô Tử Du và Túc Bảo.

Trẻ con nhà họ Tô sao lại đáng ghét như vậy!

Thích lo chuyện bao đồng gì chứ??

Trong phim trường, mọi người đều bận bịu đăng video hoặc đào lại chuyện cũ của Chu Vũ để cùng ăn dưa.

Cố Thất Thất nắm tay dì quỷ, nói: “Cảm ơn chị nhiều lắm! Chị tên là gì? Chị là diễn viên quần chúng à? Chị trang điểm giống quỷ thật đó, để lại phương thức liên lạc đi, em mời chị ăn cơm!”

Dì quỷ cụp mi, kinh ngạc nhìn tay Cố Thất Thất.

Đây là người đầu tiên nói mời nó ăn cơm sau khi nó chết!

“Không… cần... đâu…” Dì quỷ khó khăn nói.

Nó liếc nhìn Túc Bảo, nói: “Nếu… không… có… việc… gì… thì…. ta… đi đây…”

Túc Bảo: “Dạ, cảm ơn dì quỷ!”

Cố Thất Thất thấy khó hiểu, sao Túc Bảo luôn gọi người này là dì quỷ nhỉ?

Cô ngẫm nghĩ lại kịch bản, có tình tiết nào người dân bị quỷ hại không nhỉ? Nếu không thì vì sao diễn viên quần chúng này lại trang điểm như vậy…..

Cố Thất Thất chỉ hơi thất thần mà dì quỷ đã biến mất không còn bóng dáng. Khi Cố Thất Thất ngẩng đầu lên thì không tìm được dì quỷ nữa.

Túc Bảo duỗi eo, cười híp mắt: “Lại giải quyết được một chuyện lớn rồi! Túc Bảo siêu lợi hại đúng không?”

Cố Thất Thất ôm Túc Bảo rồi như dán vào người cô bé: “Ừm, Túc Bảo siêu lợi hại!”

Túc Bảo hét to, trốn ra sau: “Chị Thất Thất, mặt chị đen lắm! Cậu tư ơi cứu con với!”

Tô Lạc đi lên, duỗi tay nói: “Đưa Túc Bảo cho tôi đi!”

Nào ngờ Cố Thất Thất nghiêng người, ôm Túc Bảo chạy mất: “Không đưa!”

Tô Lạc: “?”

Bà cụ Tô: “??”

Cố Thất Thất cảm thấy rất thoải mái, không ngờ chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.

“Chị vốn định nhờ người nhà của chị giúp giải quyết chuyện này! Nếu thật sự không tìm được chứng cứ thì chị sẽ cho Chu Vũ nếm trải cảm giác mặt bị khói hun!!” Trong phòng trang điểm, Cố Thất Thất vừa lau mặt cho Túc Bảo vừa nói.

Gương mặt nhỏ của Túc Bảo bị mặt Cố Thất Thất đụng vào nên bẩn, giờ Túc Bảo đang dẩu môi, ngồi yên chờ lau mặt.

Nghe lời nói ban nãy của Cố Thất Thất, Túc Bảo lắc đầu nói: “Chị Thất Thất, bây giờ là xã hội pháp trị, phải coi trọng pháp luật, biết không ạ?”

Cố Thất Thất bị chọc cười.

Cục bột nhỏ dễ thương đang nghiêm túc thảo luận pháp luật với cô ấy.

Cố Thất Thất gõ nhẹ lên mũi Túc Bảo, nói: “Sao em lại đáng yêu như vậy! Đáng yêu thế này, có bán đi không, chị mua em giá một tỷ tệ!”

Hai mắt Túc Bảo sáng lên, bé ngẫm nghĩ rồi nói: “Bán thế nào ạ? Em phải về nhà với chị à? Hay chỉ cần tới tổ phim xem chị diễn là được? Lúc đưa tiền em có thể tự đếm tiền không?”

Nếu chỉ cần đến thăm đoàn phim khi Cố Thất Thất đang làm việc thì Túc Bảo có thể đồng ý!

Bé sẽ kiếm được 1 tỷ, cậu cả sẽ không cần vất vả kiếm tiền nữa!

Cố Thất Thất: “???”

Bà cụ Tô và Tô Lạc: “…”

Hóa ra đây gọi là…. bị bán đi còn giúp đếm tiền đó ư…?
Chương 272: Muốn được gọi là dũng sĩ, đến ma quỷ cũng không tha

Cố Thất Thất không khỏi bật cười: “Chị nói đùa với em đó! Nhóc mê tiền ơi, sau này nếu có người nói muốn mua em thì em phải nói không được, biết chưa nào?”

Thật là, cô bé con đáng yêu quá, bị người ta bán còn giúp người ta tính tiền!

Một lát sau, hai người đã lau mặt sạch sẽ.

Bà cụ Tô nhìn đồng hồ và nói đã đến giờ về nhà.

Túc Bảo sớm có thắc mắc trong lòng nên tranh thủ thời gian hỏi luôn: “Chị Thất Thất ơi, quỷ mà các chị nói không phải ma quỷ thật đúng không ạ?”

Cố Thất Thất đáp: “Đương nhiên rồi, đó chỉ là cách gọi khác đối với kẻ thù của chúng ta thôi!”

Cô ấy nói tiếp: “Trên đời này nào có quỷ đâu em!”

Nghe vậy, Tô Lạc không hề chớp mắt!

Tô Tử Du trầm mặc.

Túc Bảo muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hỏi: “Vậy nếu trông thấy quỷ thì chị Thất Thất có sợ không?”

Cố Thất Thất: “Vậy phải xem là quỷ gì!”

Túc Bảo nói: “Nữ quỷ thì sao?”

Cố Thất Thất: “Chị sẽ huýt sáo rồi nhào tới!”

Túc Bảo: “??”

Tô Lạc: “…”

Tô Tử Du: Muốn được gọi là dũng sĩ, đến ma quỷ cũng không tha!

Bà cụ Tô bước tới nắm tay Túc Bảo, khẽ mỉm cười: “Đã làm phiền cháu rồi!”

Cố Thất Thất vội vàng đứng dậy, cười nói: "Không phiền, không phiền, con cũng rất thích cô bé này!"

Bà cụ Tô gật đầu: “Vậy chúng ta về trước nhé.”

Cố Thất Thất vẫy tay, nhìn cục bột nhỏ lên xe rời đi.

Cô ấy bỗng nhớ ra mình chưa trao đổi phương thức liên lạc với Túc Bảo.

Cố Thất Thất: Hỏng bét, không ngờ cô ấy lại quên chụp hình chung với cục bột nhỏ siêu dễ thương.

Hoặc chụp riêng một tấm hình của cô bé con cũng được!

Cố Thất Thất dời mắt nhìn về phía Tô Lạc.

Cô ấy cầm điện thoại chạy tới, cười híp mắt nói: "Thầy Tô, thầy có thể add wechat với tôi không? Tôi và thầy làm việc cùng nhau lâu như vậy mà ngay cả thông tin liên lạc của thầy tôi cũng không có!"

Tổ phim có một group riêng, bình thường có gì cần hỏi thì Tô Lạc và Cố Thất Thất đều trao đổi trên group này.

Đến giờ vẫn chưa kết bạn trên wechat!

Tô Lạc đang ngồi đọc kịch bản, nghe vậy, anh đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nói: "Được."

Tít….thêm bạn thành công.

Cố Thất Thất lịch sự nói cảm ơn rồi ngồi sang một bên.

Lấy được tài khoản WeChat của Tô Lạc, Cố Thất Thất lập tức vào xem vòng kết nối bạn bè của anh.

Lướt cả chục tin mà chỉ thấy quảng cáo hợp tác kinh doanh.

Cố Thất Thất không cam lòng, nhà Tô Lạc có một em bé đáng yêu như vậy mà anh có thể kìm lòng không đăng hình bé lên vòng kết nối bạn bè ư?

Cùng lúc đó, Tô Lạc cũng lướt điện thoại.

Ngón tay thon dài ‘lơ đễnh’ bấm vào vòng bạn bè của Cố Thất Thất.

Thật không ngờ, người con gái có thù tất báo, người con gái nếu bị người khác cho hai cái bạt tai mà chỉ có thể tát lại một cái sẽ cảm thấy bản thân thiệt thòi như Cố Thất Thất lại gần như chỉ đăng những hình ảnh dễ thương trên vòng bạn bè.

Chỉ lướt vài bài đăng cũng có thể thấy được, Cố Thất Thất rất thích những thứ mềm mại dễ thương, nhà cô ấy nuôi 7-8 con mèo, đen, vàng, trắng, hoa đều có.

Cô ấy còn là một thiếu nữ thích anime và truyện tranh, hai mắt luôn lấp lánh ánh sao khi ngắm các nam thần trong hoạt hình.

Ghế sofa ở nhà cô ấy giống như một đám mây, thoạt nhìn rất mềm mại, đến đôi dép cũng giống những quả bóng bông...

Chả trách Cố Thất Thất thích Túc Bảo đến vậy!

Tô Lạc không bận tâm lắm, cất điện thoại rồi đứng dậy chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Lúc này anh nhìn thấy Cố Thất Thất đang vùi đầu, lén lút lướt xem vòng bạn bè của anh?

Tô Lạc "..."

**

Vừa về tới nhà, Túc Bảo đã trông thấy Tô Tử Tích đi từ trên lầu xuống.

Cậu làm bộ vô tình đi lấy nước, sau đó ngồi bên cạnh Túc Bảo trên sofa.

Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Anh Tử Tích, sao vậy ạ?”

Tô Tử Tích đáp: “Anh vừa cân nhắc rồi, anh thích một cái mộ hình tháp làm bằng pha lê.”

Im lặng một hồi, cậu lại bổ sung thêm: "Tốt nhất là khắc chữ V lên đó."

Túc Bảo "Hả?"

Tô Tử Du: “?”

Không phải chứ, cung phản xạ của người em họ này…. dài như vậy ư?
Chương 273: Tô Lạc ăn dưa bở

Túc Bảo lơ mơ một hồi mới nhớ ra chuyện ngôi mộ.

Cô bé vui vẻ nói: “Được ạ! Em nhớ rồi, sau này nhất định sẽ xây cho anh ngôi mộ hình tháp pha lê!”

Tô Tử Tích hài lòng gật đầu.

Tô Tử Du ở bên cạnh chỉ cảm thấy thật ‘ảo diệu’.

Không phải chứ Tô Tử Tích, em hài lòng cái gì thế??

Cái này, cái này, cái này... hình như đây không phải là điều mà trẻ con nên cân nhắc, phải không?

Tô Tử Du hỏi: “Đúng rồi Túc Bảo, hồi nãy anh quay được hình ảnh mấy con quỷ trên phim trường, không cần bắt đám quỷ đó à?”

Tổng cộng có bảy- tám quỷ hồn!

Nhiều như vậy, nếu không một mẻ hốt gọn thì thật có lỗi với lưới bắt quỷ mà cậu nghiên cứu bao ngày nay!

Túc Bảo lắc đầu đáp: “Các quỷ hồn đó không hại con người nên không cần bắt!”

Quỷ hồn đã hù dọa chú nhân viên khi trước cũng chỉ cười he he rồi bay đi.

Các quỷ hồn dính lên người các diễn viên quần chúng có lẽ làm quỷ lâu ngày thấy buồn chán quá, lại hiếm khi tới dịp nhộn nhịp là rằm tháng 7 nên chúng nó mới bay ra ngoài chơi chút thôi!

Còn dì quỷ kia nữa, dì ấy đã giúp cô bé một chuyện lớn nha!

Tô Tử Du nói: “Được thôi…. Thế mấy ngày tới chúng ta có ra ngoài không? Tết trung nguyên sẽ có nhiều quỷ bay ra ngoài, bắt quỷ trong vài ngày đã hoàn thành chỉ tiêu KPI cả năm rồi!”

Túc Bảo tò mò: “KPI là gì ạ?”

Tô Tử Du: “Là chỉ số đo lường hiệu suất.”

Túc Bảo lại hỏi: “Hiệu suất là gì ạ?”

Tô Tử Du mấp máy môi, mười vạn câu hỏi vì sao của em gái thật đáng sợ!

Nhưng may mắn thay, cậu là một người anh trai rất hiểu biết.

Tô Tử Du hắng giọng nói: “Ví dụ như hồ lô linh hồn của em cần 100 oán quỷ mới có thể lấp đầy, vậy mục tiêu hiệu suất của chúng ta là 100%.”

“Nếu chúng ta bắt được 30 oán quỷ, vậy thì mục tiêu hiệu suất đã hoàn thành được 30%.”

“Nếu chúng ta bắt liền một mạch được luôn 100 oán quỷ trong tết trung nguyên thì mục tiêu hiệu suất của chúng ta hoàn thành rồi, đây gọi là hoàn thành chỉ tiêu KPI.”

“Em hiểu chưa nào?” Tô Tử Du nhìn Túc Bảo.

Túc Bảo gật đầu: “Hiểu rồi ạ! Nhưng sao chúng ta phải nóng ruột hoàn thành chỉ tiêu KPI như vậy?”

Tô Tử Du: “Ơ… Chẳng phải sư phụ em đã nói, nếu không lấp đầy hồ lô linh hồn thì em sẽ biến mất ư?”

Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Sư phụ nói mục đích bắt quỷ không phải vì muốn -bắt - quỷ!”

Tô Tử Du ngẩn người, hỏi: “Thế thì vì cái gì?”

Túc Bảo cũng thấy mơ hồ: “Cái này em không rõ lắm! Sư phụ nói bắt thì bắt thôi!”

Tiểu Ngũ xen lời: “Đi bắt quỷ, bắt các quỷ hồn không xác định, đi đến những nơi khác nhau để bắt quỷ! Đên phố lớn, đến những tòa nhà xây dở, đừng hỏi tại sao, hãy cứ đi bắt những quỷ hồn tự do nhất!”

Tô Tử Du: “…”

Bà cụ Tô đứng trong phòng ăn gọi mọi người vào dùng cơm, Túc Bảo đặt đồ chơi xuống và nói: “Đi nào, đi ăn cơm!”

Tiểu Ngũ vỗ cánh, lắc đầu đi theo.

Đi ngang qua góc cầu thang, thấy cụ rùa đang nằm sấp hóng gió, Tiểu Ngũ gõ một phát lên đầu cụ rùa theo thói quen.

Cụ rùa bình tĩnh rụt cổ lại, Tiểu Ngũ cũng bỏ chạy mà không thèm dây dưa gì!

Lúc này Tô Tử Tích mới đứng dậy, chau mày hỏi: “Phải bắt hẳn 100 quỷ hồn! Nhiều thế nhỉ!”

Ăn cơm xong, Túc Bảo nhoài người lên bàn vẽ tranh, bỗng thấy sư phụ và mẹ bay từ bên ngoài về, bé vội buông bút chạy ra ngoài.

“Mẹ, mẹ đã ở đâu thế?”

Tô Cẩm Ngọc buồn bã sờ đầu Túc Bảo, nói: “Đi đăng ký.”

Cô phải đi đầu thai sau ngày 14 tháng 7.

Đây là lần cuối cùng được gặp Túc Bảo và người nhà họ Tô, cũng may là trước khi đầu thai còn có thể lên trần gian gặp mọi người như này.

Ý cười vơi bớt trên gương mặt nhỏ của Túc Bảo, cô bé im lặng ôm lấy mẹ mình.

Bàn tay nhỏ của bé khẽ vỗ lưng Tô Cẩm Ngọc, bé nói nhỏ: “Không sao đâu mẹ, Túc Bảo sẽ luôn ở bên mẹ, không sao đâu, mẹ đừng sợ!"

Lòng Tô Cẩm Ngọc chua xót.

Cô hiểu, Túc Bảo là tiểu diêm vương, có lẽ 100-200 năm sau, cô bé sẽ ngồi ở điện diêm vương, thờ ơ nhìn sinh tử.

Hoặc có lẽ, Túc Bảo nhìn thấy được cô đi đầu thai ở đâu, cô trở thành ai và trải qua bao nhiêu vòng luân hồi.

Nhưng cô sẽ không còn nhớ mình từng có một cô con gái đáng yêu tên Túc Bảo.

Tô Cẩm Ngọc ôm Túc Bảo, ừ một tiếng rồi nở nụ cười: “Hôm nay bà ngoại làm món gì ngon thế?”

Túc Bảo lập tức nắm tay Tô Cẩm Ngọc chạy xuống lầu: “Con để dành hết đồ ăn ngon cho mẹ rồi đó! Có sườn heo hấp hoa đông trùng hạ thảo, sườn cừu nướng, thịt bò béo ngậy, cà ri phô mai, tôm hùm hấp tỏi..."

Cô bé con liệt kê các món ăn, không biết do nói nhanh quá hay thèm ăn quá mà nước miếng chảy luôn ra ngoài.

Tô Cẩm Ngọc không khỏi phì cười.

Con gái của cô là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.

Cô nhất định phải nhớ Túc Bảo, cố gắng nhớ….

**

Bên phía đoàn làm phim, Tô Lạc và mọi người vừa mới hoàn thành công việc sau khi vội vã đuổi kịp tiến độ quay.

Nhân viên quần chúng dần tản ra các phía, nhưng vẫn có 1 -2 ‘người’ đang lơ lửng ở phim trường.

Chốc chốc lại trông thấy một quỷ hồn ở góc nào đó.

Tô Lạc siết chặt túi thơm, vừa toan rời đi thì bị Cố Thất Thất gọi lại.

Hình như Cố Thất Thất rất ngượng ngùng, nói: “Thầy Tô, hôm nay cảm ơn thầy đã nói đỡ giúp tôi, hôm nào rảnh có thể mời thầy ăn cơm không?”

Tô Lạc đã quen với cảnh tượng này.

Hầu như mỗi lần đóng phim, anh đều được một nữ diễn viên mời đi ăn tối, nhưng anh luôn từ chối.

Tô Lạc nói: "Chuyện này nói sau!"

Gương mặt Cố Thất Thất lập tức nhuốm vẻ thất vọng.

Tô Lạc liếc nhìn cô ấy một cái.

Vừa nãy đôi mắt cô ấy còn lấp lánh, giây phút này ánh sáng trong mắt như bị dập tắt, cả gương mặt trở nên u ám.

Anh không khỏi chau mày, vừa toan lên tiếng thì…

Cố Thất Thất lại nói: “Vậy tuần sau là sinh nhật của tôi, thầy Tô có thể nể mặt đến dự tiệc sinh nhật được không?”

Tô Lạc mấp máy môi, cuối cùng nói: “Được, gửi thời gian và địa điểm cho tôi!”

Hai mắt Cố Thất Thất lại lấp lánh ánh sao, cô ấy gật đầu như gà mổ thóc: “Được được! Cảm ơn thầy Tô!”

Dứt lời, cô ấy khom người chào rồi vui vẻ chạy đi.

Tô Lạc nhìn bóng lưng hân hoan vui vẻ của Cố Thất Thất, không khỏi nhướn mày.

Lén lút xem vòng bạn bè của anh.

Còn mời anh tới dự sinh nhật.

Đã từng có rất nhiều nữ diễn viên, nhân viên nữ và thậm chí cả sếp nữ viện cớ khác nhau để bám lấy anh như sam.

Nhưng hình như…. anh không ghét Cố Thất Thất.

Trên đường về nhà Tô Lạc nhận được tin nhắn của Cố Thất Thất.

[Chủ nhật tuần sau lúc 10 giờ sáng, địa chỉ xxxx.]

Ngón tay hiện rõ các khớp xương của Tô Lạc gõ lên màn hình, vừa toan trả lời tin nhắn thì..

Cố Thất Thất lại gửi tới một tin nhắn khác: [Thầy Tô, thầy nhất định phải đến nha! Tôi chờ thầy ở nhà họ Cố!]

Ngón tay Tô Lạc hơi khựng lại trên màn hình điện thoại.

Ở một nơi khác.

Cố Thất Thất nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Bỏ đi, câu này không ổn!

Mau thu lại tin nhắn!

Cố Thất Thất lập tức thu lại tin nhắn rồi gửi một tin nhắn khác: [Hi vọng thầy hạ cố tới chơi!]

Tin nhắn vừa được gửi đi, Cố Thất Thất lại thu lại tin nhắn bằng tốc độ tên lửa.

Gì thế này, gì mà hi vọng thầy hạ cố tới chơi!

Mẹ kiếp!

Cố Thất Thất ngẫm nghĩ rồi quyết định nói rõ mục đích của mình.

[Thầy Tô, thầy đưa Túc Bảo tới chơi cùng nhé!]

Cô ấy cắn môi nhìn đăm đăm tin nhắn nửa phút, cuối cùng không thu hồi.

Nhưng phía Tô Lạc lại mãi không trả lời.

Cố Thất Thất thầm than có phải mục đích của cô ấy quá lộ liễu rồi không? Nếu thầy Tô biết cô ấy chỉ nhắm đến Túc Bảo mà coi thầy Tô là công cụ thì thầy ấy có tức giận không nhỉ? Túc Bảo được cưng chiều ở nhà họ Tô như vậy, liệu nhà họ Tô có đề phòng cô ấy không?

Cố Thất Thất bực bội gãi đầu, ngay lúc cô ấy đang bất an thì điện thoại vang lên.

Tô Lạc: [Được!]

Cố Thất Thất reo lên: “Tốt quá!”

Đặt bánh, đặt bánh, bây giờ phải đặt bánh ngay!

Ở một bên khác.

Tô Lạc nhìn di động đăm đăm, cho đến khi màn hình tự động tắt, anh mới phì cười.

Hừ, còn chơi trò thu hồi tin nhắn nữa.

Anh đọc được hết rồi.

Ngốc thật.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom