• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (11 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31
Ban ngày ban mặt, Vệ Uyển và mẹ cô ta bị dọa vỡ mật, hoang mang rối loạn chạy đến ký túc xá, thấy người đến người đi náo nhiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người nhìn lại, cái túi màu trắng trắng kia đang bay theo hai người bọn họ.
Tóc gáy Vệ Uyển dựng thẳng, một hơi chạy tới văn phòng Tô Tử Lâm, nhào vào khóc lóc.
“Tử Lâm!”
Tô Tử Lâm đang mang theo Túc Bảo xem bản vẽ, thấy Vệ Uyển vọt tới, muốn nhào vào trong ngực mình.
Tô Tử Lâm không khỏi nhíu mày, lui về phía sau hai bước.
Vệ Uyển vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhào vào trong lòng Tô Tử Lâm, anh lùi về phía sau, khiến cô ta trực tiếp ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy ra.

Vệ Uyển bịt mũi, chật vật đứng lên, oán hận nói: "Tô Tử Lâm, anh......”
Nhân viên đi ngang qua cũng không khỏi tò mò, rướn cổ muốn nhìn vào trong phòng làm việc.
Bà ngoại Hân Hân vội vàng lấy khăn giấy ra: "Này này, làm cái gì vậy, Tiểu Uyển là vợ con mà, nào có đạo lý vợ nhào tới lại tránh ra!"
Tô Tử Lâm không biết nói chuyện, nói thẳng: "Loại yêu thương nhung nhớ này thì thôi đi, tôi không cần.”
Vệ Uyển cảm thấy cực kỳ mất mặt, cái gì gọi là yêu thương nhung nhớ, nói như cô giống như những người phụ nữ bên ngoài câu dẫn chồng người ta vậy!
Nhưng dù bất mãn cô ta cũng chỉ có thể đè nén cơn giận, cô ta không thể để cho người khác biết cô ta và Tô Tử Lâm tình cảm bất hòa, ở chỗ này cãi nhau chỉ làm cho cô ta càng thêm mất mặt...
Vệ Uyển nhìn về phía Túc Bảo, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt bàn đang vẽ một bức tranh.
Trên bức tranh Túc Bảo phác họa một người, tuy rằng bức tranh có chút giống nhân vật hoạt hình...
Nhưng không hiểu sao lại khiến cô ta nhớ tới cái chết của Lý Mai vào năm năm trước ở công trường!
Lưng Vệ Uyển phát lạnh từng cơn......
Túc Bảo ngồi ở trên ghế, hết nhìn Tô Tử Lâm, lại cẩn thận liếc trộm Vệ Uyển.
Trên mặt mợ hai càng ngày càng đáng sợ, bóng đen đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, so với quỷ còn đáng sợ hơn...

Túc Bảo khép tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, tình hình mợ hai như thế nào!”
Kỷ Trường lắc đầu: "Hết thuốc chữa rồi, có thấy phân trên mặt cô ta không? Xem ra đã bị Lý Mai ám rồi.”
Túc Bảo lập tức liếc mắt một cái, hạ giọng nói nhỏ: "Làm gì có phân, chỉ có chút thối thôi!”
Vệ Uyển nhìn Túc Bảo và con Vẹt thì thầm với nhau, còn nghe Túc Bảo nhắc đến 'cứt' và 'thối', sắc mặt cô ta càng không nhịn được......
Vừa rồi quá sợ hãi, cô ta không chú ý đến bị phân gì ập lên mặt.....
Vệ Uyển cảm thấy ghê tởm, vội vã vọt vào toilet rửa mặt.
Tô Tử Lâm lạnh lùng nhìn bà ngoại Hân Hân, lạnh giọng hỏi: "Hai người tới đây làm gì?”
Bà ngoại Hân Hân thở dài: "Tử Lâm à, nghe mẹ khuyên một tiếng, Tử Tích và Hân Hân đã lớn như vậy rồi, các con không thể ly hôn được!”
"Vợ chồng ầm ĩ náo loạn bình thường, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, bình thường con cũng thường xuyên về nhà nhé..."
Tô Tử Lâm cười lạnh: "Nếu các người tới đây để nói chuyện này, vậy có thể đi rồi.”
Đơn ly hôn Tô Tử Lâm đã đưa cho Vệ Uyển.
Ký hay không ký là chuyện của cô ta.
Tóm lại cuộc hôn nhân này chắc chắn phải ly.
Tô Tử Lâm mặt không chút thay đổi, không đợi bà ngoại Hân Hân nói gì, đẩy cô đi ra ngoài.
Vệ Uyển vừa rửa mặt xong đi ra, cũng bị Tô Tử Lâm vô tình đẩy ra ngoài cửa, bốp một tiếng đóng cửa phòng làm việc lại.
Nhân viên bên ngoài lập tức làm bộ nghiêm túc làm việc, trên thực tế còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Sắc mặt Vệ Uyển cực kỳ khó coi, đè nặng giọng hô: "Tô Tử Lâm, anh mở cửa ra!"
Trong phòng làm Tô Tử Lâm cầm điện thoại lên, không biết nói gì.
Chỉ chốc lát có hai bảo vệ đi lên, trực tiếp mời hai mẹ con cô ta ra ngoài!
Hai người nhất thời có vẻ chật vật, hết sức mất mặt......
Vẻ mặt bà ngoại Hân Hân ngượng ngùng, nhiều người nhìn như vậy, bà cũng cảm thấy Tô Tử Lâm quá đáng.
"Thật là, hai đứa cãi nhau thì thôi đi, nhưng bà già này là mẹ vợ cơ mà, dám đuổi mẹ vợ cũng chỉ có cậu mới làm được.”
Vệ Uyển bực bội vô cùng.
Vừa rồi bức tranh của Túc Bảo không chỉ làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi, càng bất an chính là, Túc Bảo làm sao lại biết Lý Mai?
Con nhóc này, hôm nay tới công trường rốt cuộc muốn làm gì......
Nhìn mẹ cô ta còn đang bức bách cằn nhằn, Vệ Uyển không kiên nhẫn nói: "Mẹ, mẹ về trước đi! Con tự mình đi tìm Tử Lâm, mỗi lần mẹ tới đều là quấy rối!”
Bà ngoại Hàm nhất thời trừng mắt: "Cái gì gọi là mỗi lần mẹ đều quấy rối! Mẹ không phải là đang quan tâm con sao?"
Vệ Uyển không để ý tới bà ta, quay lưng đi ra ngoài.
Bà ngoại Hân Hân lải nhải vài câu rồi cũng đành phải rời đi.
Phía sau công trường.
Vệ Uyển lén lút đi tới trước một pho tượng đồng, kiểm tra một chút, thấy không có gì dị thường mới nhẹ nhàng thở một hơi.
Nhưng mà cô ta mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một túi nilon màu trắng đang lủng lẳng ở trên bụi cây gần đó.
Thấy cô ta nhìn mình, cái túi nilon còn tỏ ra quỷ dị hơn.
Vệ Uyển sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co cẳng bỏ chạy!
Túi nhựa màu trắng bị gió thổi lên, đi theo sau Vệ Uyển.
Đầu óc Vệ Uyển trống rỗng, chạy càng lúc càng nhanh, giày cao gót đều vứt lúc nào không hay, mái tóc luôn được chải chuốt cẩn thận giờ cũng không khác ổ gà là mấy.
Người ở phía trước chạy, hồn ở phía sau đuổi theo - -
Vệ Uyển sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy vừa phát ra tiếng nức nở hoảng sợ, chó đi ngang qua đều bị cô ta dọa nhảy dựng.
Túc Bảo từ trên tầng 16 nhìn xuống, thấy có một bà điên đang chạy lòng vòng bên trong công trường.
Công trường kia đã xây xong, mặt đất cũng trải gạch, cách đó không xa là nhà cao tầng đang thi công.
Túc Bảo vuốt đầu Tiểu Ngũ, nói thầm với nó: "Tiểu Ngũ, người kia giống mợ hai lắm đó!”
Tiểu Ngũ cũng nghiêng đầu theo, mắt đậu xanh chớp chớp: "Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Tiểu Túc Bảo sửa lại: "Là mợ hai, không phải đồ ngốc.”
Tiểu Ngũ: "Mợ hai + mợ hai bằng đồ ngốc.”
Túc Bảo: "Không đúng, nếu tính sai nó cũng không thể thành đồ ngốc được.”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu: "Hai cộng hai bằng năm!
Túc Bảo: "......”
Ai, Tiểu Ngũ, ai dạy toán cho mày thế?
Phía sau Túc Bảo, có mấy nhân viên vừa ăn cơm hộp vừa thì thầm.
“Ôi trời ơi, thật đáng yêu, bé con đang dạy vẹt làm toán!”
.......
“Tôi vừa từ bên ngoài trở về, sao phòng làm việc của chúng ta lại có thêm một đứa bé?"
“Là của thầy Tô phải không?”
Mọi người đưa ngón tay chỉ vào trong phòng trà nước, Tô Tử Lâm đang đầu đầy mồ hôi chật vật với bình sữa bột.
Lúc nhân viên nghỉ ngơi thường đến phòng trà nước, Tô Tử Lâm cảm thấy Túc Bảo cũng nên uống một thứ gì đó.
Vì thế không biết anh ta kiếm ở đâu ra một bình sữa bột.
Lúc này Tô Tử Lâm như giống một nhà khoa học, cẩn thận nhìn hướng dẫn sử dụng, lại cầm muỗng lên đong đong đếm đếm sau đó đổ nước vào khuấy đều.
Lúc này ngoài cửa sổ thủy tinh bốp một tiếng, một cái túi nilon dán lên.
Tiểu Túc Bảo ồ một tiếng: "Hi, dì xấu xí!
Nữ quỷ lè lưỡi như chó: "Mau, cho tôi vào!”
Cô ta khóc không ra nước mắt, quá không có nhân tính, ban ngày ban mặt bảo cô ta ra ngoài.
Thiếu chút nữa cô bị mặt trời phơi đến bốc hơi rồi!
Kỷ Trường buồn chán dựa vào cửa sổ thủy tinh, híp mắt phơi nắng, vừa nói: "Yên tâm đi, bổn đại nhân không cho cô chết, cho dù cô phơi nắng thế nào cũng không chết được.”

Nữ quỷ âm thầm cả kinh.
Túc Bảo lại ngẩng đầu, nói: "Sư phụ, đừng có nổ, nổ là bị sét đánh đấy.”
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng định nói gì đó, bên ngoài trời quang vạn dặm đột nhiên vang lên một đạo sấm rền!
Răng rắc!
Một tia chớp thật nhỏ xẹt qua bầu trời xanh.
Kỷ Trường: "......”

Ban ngày ban mặt, Vệ Uyển và mẹ cô ta bị dọa vỡ mật, hoang mang rối loạn chạy đến ký túc xá, thấy người đến người đi náo nhiệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người nhìn lại, cái túi màu trắng trắng kia đang bay theo hai người bọn họ.
Tóc gáy Vệ Uyển dựng thẳng, một hơi chạy tới văn phòng Tô Tử Lâm, nhào vào khóc lóc.
“Tử Lâm!”
Tô Tử Lâm đang mang theo Túc Bảo xem bản vẽ, thấy Vệ Uyển vọt tới, muốn nhào vào trong ngực mình.
Tô Tử Lâm không khỏi nhíu mày, lui về phía sau hai bước.
Vệ Uyển vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nhào vào trong lòng Tô Tử Lâm, anh lùi về phía sau, khiến cô ta trực tiếp ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy ra.

Vệ Uyển bịt mũi, chật vật đứng lên, oán hận nói: "Tô Tử Lâm, anh......”
Nhân viên đi ngang qua cũng không khỏi tò mò, rướn cổ muốn nhìn vào trong phòng làm việc.
Bà ngoại Hân Hân vội vàng lấy khăn giấy ra: "Này này, làm cái gì vậy, Tiểu Uyển là vợ con mà, nào có đạo lý vợ nhào tới lại tránh ra!"
Tô Tử Lâm không biết nói chuyện, nói thẳng: "Loại yêu thương nhung nhớ này thì thôi đi, tôi không cần.”
Vệ Uyển cảm thấy cực kỳ mất mặt, cái gì gọi là yêu thương nhung nhớ, nói như cô giống như những người phụ nữ bên ngoài câu dẫn chồng người ta vậy!
Nhưng dù bất mãn cô ta cũng chỉ có thể đè nén cơn giận, cô ta không thể để cho người khác biết cô ta và Tô Tử Lâm tình cảm bất hòa, ở chỗ này cãi nhau chỉ làm cho cô ta càng thêm mất mặt...
Vệ Uyển nhìn về phía Túc Bảo, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt bàn đang vẽ một bức tranh.
Trên bức tranh Túc Bảo phác họa một người, tuy rằng bức tranh có chút giống nhân vật hoạt hình...
Nhưng không hiểu sao lại khiến cô ta nhớ tới cái chết của Lý Mai vào năm năm trước ở công trường!
Lưng Vệ Uyển phát lạnh từng cơn......
Túc Bảo ngồi ở trên ghế, hết nhìn Tô Tử Lâm, lại cẩn thận liếc trộm Vệ Uyển.
Trên mặt mợ hai càng ngày càng đáng sợ, bóng đen đã che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, so với quỷ còn đáng sợ hơn...

Túc Bảo khép tay lại, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, tình hình mợ hai như thế nào!”
Kỷ Trường lắc đầu: "Hết thuốc chữa rồi, có thấy phân trên mặt cô ta không? Xem ra đã bị Lý Mai ám rồi.”
Túc Bảo lập tức liếc mắt một cái, hạ giọng nói nhỏ: "Làm gì có phân, chỉ có chút thối thôi!”
Vệ Uyển nhìn Túc Bảo và con Vẹt thì thầm với nhau, còn nghe Túc Bảo nhắc đến 'cứt' và 'thối', sắc mặt cô ta càng không nhịn được......
Vừa rồi quá sợ hãi, cô ta không chú ý đến bị phân gì ập lên mặt.....
Vệ Uyển cảm thấy ghê tởm, vội vã vọt vào toilet rửa mặt.
Tô Tử Lâm lạnh lùng nhìn bà ngoại Hân Hân, lạnh giọng hỏi: "Hai người tới đây làm gì?”
Bà ngoại Hân Hân thở dài: "Tử Lâm à, nghe mẹ khuyên một tiếng, Tử Tích và Hân Hân đã lớn như vậy rồi, các con không thể ly hôn được!”
"Vợ chồng ầm ĩ náo loạn bình thường, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, bình thường con cũng thường xuyên về nhà nhé..."
Tô Tử Lâm cười lạnh: "Nếu các người tới đây để nói chuyện này, vậy có thể đi rồi.”
Đơn ly hôn Tô Tử Lâm đã đưa cho Vệ Uyển.
Ký hay không ký là chuyện của cô ta.
Tóm lại cuộc hôn nhân này chắc chắn phải ly.
Tô Tử Lâm mặt không chút thay đổi, không đợi bà ngoại Hân Hân nói gì, đẩy cô đi ra ngoài.
Vệ Uyển vừa rửa mặt xong đi ra, cũng bị Tô Tử Lâm vô tình đẩy ra ngoài cửa, bốp một tiếng đóng cửa phòng làm việc lại.
Nhân viên bên ngoài lập tức làm bộ nghiêm túc làm việc, trên thực tế còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Sắc mặt Vệ Uyển cực kỳ khó coi, đè nặng giọng hô: "Tô Tử Lâm, anh mở cửa ra!"
Trong phòng làm Tô Tử Lâm cầm điện thoại lên, không biết nói gì.
Chỉ chốc lát có hai bảo vệ đi lên, trực tiếp mời hai mẹ con cô ta ra ngoài!
Hai người nhất thời có vẻ chật vật, hết sức mất mặt......
Vẻ mặt bà ngoại Hân Hân ngượng ngùng, nhiều người nhìn như vậy, bà cũng cảm thấy Tô Tử Lâm quá đáng.
"Thật là, hai đứa cãi nhau thì thôi đi, nhưng bà già này là mẹ vợ cơ mà, dám đuổi mẹ vợ cũng chỉ có cậu mới làm được.”
Vệ Uyển bực bội vô cùng.
Vừa rồi bức tranh của Túc Bảo không chỉ làm cho cô ta cảm thấy sợ hãi, càng bất an chính là, Túc Bảo làm sao lại biết Lý Mai?
Con nhóc này, hôm nay tới công trường rốt cuộc muốn làm gì......
Nhìn mẹ cô ta còn đang bức bách cằn nhằn, Vệ Uyển không kiên nhẫn nói: "Mẹ, mẹ về trước đi! Con tự mình đi tìm Tử Lâm, mỗi lần mẹ tới đều là quấy rối!”
Bà ngoại Hàm nhất thời trừng mắt: "Cái gì gọi là mỗi lần mẹ đều quấy rối! Mẹ không phải là đang quan tâm con sao?"
Vệ Uyển không để ý tới bà ta, quay lưng đi ra ngoài.
Bà ngoại Hân Hân lải nhải vài câu rồi cũng đành phải rời đi.
Phía sau công trường.
Vệ Uyển lén lút đi tới trước một pho tượng đồng, kiểm tra một chút, thấy không có gì dị thường mới nhẹ nhàng thở một hơi.
Nhưng mà cô ta mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một túi nilon màu trắng đang lủng lẳng ở trên bụi cây gần đó.
Thấy cô ta nhìn mình, cái túi nilon còn tỏ ra quỷ dị hơn.
Vệ Uyển sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, co cẳng bỏ chạy!
Túi nhựa màu trắng bị gió thổi lên, đi theo sau Vệ Uyển.
Đầu óc Vệ Uyển trống rỗng, chạy càng lúc càng nhanh, giày cao gót đều vứt lúc nào không hay, mái tóc luôn được chải chuốt cẩn thận giờ cũng không khác ổ gà là mấy.
Người ở phía trước chạy, hồn ở phía sau đuổi theo - -
Vệ Uyển sợ tới mức hồn phi phách tán, vừa chạy vừa phát ra tiếng nức nở hoảng sợ, chó đi ngang qua đều bị cô ta dọa nhảy dựng.
Túc Bảo từ trên tầng 16 nhìn xuống, thấy có một bà điên đang chạy lòng vòng bên trong công trường.
Công trường kia đã xây xong, mặt đất cũng trải gạch, cách đó không xa là nhà cao tầng đang thi công.
Túc Bảo vuốt đầu Tiểu Ngũ, nói thầm với nó: "Tiểu Ngũ, người kia giống mợ hai lắm đó!”
Tiểu Ngũ cũng nghiêng đầu theo, mắt đậu xanh chớp chớp: "Đồ ngốc! Đồ ngốc!”
Tiểu Túc Bảo sửa lại: "Là mợ hai, không phải đồ ngốc.”
Tiểu Ngũ: "Mợ hai + mợ hai bằng đồ ngốc.”
Túc Bảo: "Không đúng, nếu tính sai nó cũng không thể thành đồ ngốc được.”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu: "Hai cộng hai bằng năm!
Túc Bảo: "......”
Ai, Tiểu Ngũ, ai dạy toán cho mày thế?
Phía sau Túc Bảo, có mấy nhân viên vừa ăn cơm hộp vừa thì thầm.
“Ôi trời ơi, thật đáng yêu, bé con đang dạy vẹt làm toán!”
.......
“Tôi vừa từ bên ngoài trở về, sao phòng làm việc của chúng ta lại có thêm một đứa bé?"
“Là của thầy Tô phải không?”
Mọi người đưa ngón tay chỉ vào trong phòng trà nước, Tô Tử Lâm đang đầu đầy mồ hôi chật vật với bình sữa bột.
Lúc nhân viên nghỉ ngơi thường đến phòng trà nước, Tô Tử Lâm cảm thấy Túc Bảo cũng nên uống một thứ gì đó.
Vì thế không biết anh ta kiếm ở đâu ra một bình sữa bột.
Lúc này Tô Tử Lâm như giống một nhà khoa học, cẩn thận nhìn hướng dẫn sử dụng, lại cầm muỗng lên đong đong đếm đếm sau đó đổ nước vào khuấy đều.
Lúc này ngoài cửa sổ thủy tinh bốp một tiếng, một cái túi nilon dán lên.
Tiểu Túc Bảo ồ một tiếng: "Hi, dì xấu xí!
Nữ quỷ lè lưỡi như chó: "Mau, cho tôi vào!”
Cô ta khóc không ra nước mắt, quá không có nhân tính, ban ngày ban mặt bảo cô ta ra ngoài.
Thiếu chút nữa cô bị mặt trời phơi đến bốc hơi rồi!
Kỷ Trường buồn chán dựa vào cửa sổ thủy tinh, híp mắt phơi nắng, vừa nói: "Yên tâm đi, bổn đại nhân không cho cô chết, cho dù cô phơi nắng thế nào cũng không chết được.”

Nữ quỷ âm thầm cả kinh.
Túc Bảo lại ngẩng đầu, nói: "Sư phụ, đừng có nổ, nổ là bị sét đánh đấy.”
Kỷ Trường cười nhạo một tiếng định nói gì đó, bên ngoài trời quang vạn dặm đột nhiên vang lên một đạo sấm rền!
Răng rắc!
Một tia chớp thật nhỏ xẹt qua bầu trời xanh.
Kỷ Trường: "......”
Chương 32
Đáy lòng Kỷ Trường đập thình thịch, vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía Túc Bảo.

Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?

Hắn ho khan một tiếng: "Mau thu hồi nữ quỷ lại đây, Di Hồn Thuật còn nhớ không?”

Còn chưa nói xong, Túc Bảo liền giơ cánh tay lên, bàn tay nhỏ bé đặt ở trên cửa kính gãi gãi.

Vèo một tiếng, nữ quỷ đã trở lại trong hồ lô.

Kỷ Trường sờ sờ mũi.

Đây rốt cuộc là yêu nghiệt thương hiệu gì......


Pha sửa xong, Tô Tử Lâm cầm một ly sửa thủy tinh đưa đưa cho Túc Bảo, nói: "Mau uống đi!"

Túc Bảo nhận lấy, ngọt ngào nói: "Cảm ơn cậu hai!”

Tô Tử Lâm ngượng ngùng cười cười.

Tuy rằng hắn có hai đứa con, nhưng rất ít ở chung, hắn cũng thừa nhận mình cũng không phải là một người cha tốt.

Giờ khắc này hắn bỗng nhiên có chút áy náy, sờ sờ đầu Túc Bảo, buồn bực lên tiếng nói một câu: "Túc Bảo, con cảm thấy cậu hai có cần ly hôn với mợ hai không?”

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Cậu hai vì sao kết hôn rồi lại muốn ly hôn?"

Túc bảo hiểu ly hôn có ý nghĩa như thế nào, bởi vì trước kia ba thường xuyên treo ở bên miệng, muốn ly hôn với mẹ.

Nhưng khi đó bé còn quá nhỏ, không biết ly hôn là cái gì, sau đó mới biết được - - hóa ra muốn ly hôn là vì muốn cùng dì mới kết hôn.

Túc Bảo không hiểu nổi người lớn, rõ ràng ngay từ đầu không phải đã chọn xong rồi sao? Vì sao cuối cùng lại không cần nữa.

Tô Tử Lâm bị hỏi nhất thời im lặng.

Vấn đề này, hắn lại không trả lời được.

Hắm mím môi, buồn bực nói: "Bởi vì khi đó trong bụng mợ hai mang thai anh Tử Tích của con.”


Dù nói thế nào cũng là chuyện mình đã làm, điều duy nhất Tô Tử Lâm hối hận chính là cho đến khi Hân Hân sinh ra, hắn mới biết chuyện mình bị tính kế.

Khi đó em gái Tô Cẩm Ngọc bệnh nặng, mất tích, hắn thật sự không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều.

Túc Bảo nhíu mày, cảm thấy càng lao lực: "Vậy tại sao trong bụng mợ hai lại có anh trai Tử Tích? Cậu hai thích mợ hai sao?”

Tô Tử Lâm lắc đầu: "Không thích!”

Túc Bảo: "......

Cô nhìn chằm chằm Tô Tử Lâm.

Tô Tử Lâm bị cô nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, hỏi: "Làm sao vậy?

Túc Bảo nói: "Cậu không thích mợ hai, nhưng lại sinh ra anh Tử Tích, thế cậu hai khác gì là tra nam?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé rất nghiêm túc.

Tô Tử Lâm há miệng, không nói gì để chống lại: "Ách......”

Túc Bảo hiểu ý vỗ vỗ Tô Tử Lâm, an ủi: "Không sao không sao, Túc Bảo hiểu.”

Tô Tử Lâm: "...???”

Không phải, bé thì biết cái gì chứ?

Hắn đang muốn nói tiếp thì Tô Nhạc Phi đi vào: "Túc Bảo, bé ngoan của cậu năm!"

Tô Nhạc Phi còn không kịp tháo mũ bảo hiểm xuống, đầu đầy mồ hôi muốn đưa tay ôm Túc Bảo.

Tô Tử Lâm vỗ tay anh một cái: "Cậu không thấy bẩn à?”

Tô Nhạc Phi mặc kệ, một tay ôm lấy Túc Bảo ha ha cười: "Túc Bảo nói cho cậu năm biết con ở chỗ này có buồn không?”

Vừa rồi Tô Nhạc Phi đi kiểm tra công trình, hắn muốn làm cho xong việc để mang cháu gái bảo bối của hắn đi khoe khoang với các nhân viên công nhân.

Tô Tử Lâm càng không đồng ý: "Công trường là chỗ nguy hiểm, cậu đưa con bé đến đó làm gì, không phận sự miễn vào.”

Tô Nhạc Phi không thèm để ý nói: "Túc Bảo của chúng ta không phải người không phận sự, Túc Bảo là một cô bé giám sát công trình?"

Túc Bảo khẳng định gật đầu: "Không sai”

Bé có rất nhiều việc, vừa rồi dì xấu xí nữ quỷ nói, mợ hai đi đến công trường bên kia, bên trong tượng đồng khẳng định cất giấu thứ gì đó.

Bé muốn đi tìm.

Vì thế Tô Nhạc Phi vui vẻ, ôm Túc Bảo chạy đi, nhìn thấy người liền nói: "Lão Trương, ông xem, đây là cháu gái tôi!"

“Tiểu Lý, cháu gái tôi đáng yêu phải không?”

“Tiểu Lệ à, em nhìn cháu gái anh xem, có phải rất đáng yêu không?”

Túc Bảo: "......”

Bé không khỏi che mặt, bị triển lãm cho người ta nhìn suốt dọc đường, đột nhiên cảm thấy rất ngượng ngùng!

Kết quả bộ dáng nhỏ bé này của bé, càng chọc cho mọi người cười ha ha.

Ngày thường mọi người nhìn thấy một Tô Nhạc Phi rất thích mắng chửi cấp dưới, sao bây giờ lại biến thành một người đàn ông ấm áp thế này???

Kinh hãi!

Rất nhanh đã đến công trường.

Tô Nhạc Phi tuy rằng trong miệng ồn ào, nhưng vẫn có chừng mực, tòa nhà đang thi công không cho Túc Bảo đi vào, chỗ bọn họ đang đứng chính là quảng trường có tượng đồng đã được xây xong kia.

Tô Nhạc Phi nói: "Quảng trường này đã xây xong, bên kia có một khu vui chơi cho trẻ em, cậu năm dẫn con qua đó nhé.”

Hắn mới vừa nói xong lời này, lại lập tức chỉ vào cao ốc đối diện xa xa đang xây: " tòa cao ốc Kia đang xây là văn phòng, bên cạnh là trung tâm mua sắm, dưới mặt đất còn một cái siêu thị. Những thứ này đều là cậu năm xây, thế nào, có lợi hại không!"

Túc Bảo hết sức khẳng định: "Lợi hại!”

Tô Nhạc Phi như bay trên mây.

Bỗng nhiên Túc Bảo chỉ vào tượng điêu khắc ở trung tâm quảng trường: "Cậu năm đó là cái gì?”

Tô Nhạc Phi nhìn thoáng qua, nói: "Đó là tượng phượng hoàng, chất liệu inox, đồ chơi do cậu hai thiết kế.”

Túc Bảo giãy khỏi Tô Nhạc Phi, chạy tới bức tượng.

Tô Nhạc Phi vội vàng nói: "Đừng chạy loạn, nguy hiểm!”

Túc Bảo chạy tới trước mặt bức tượng, hỏi: "Cậu năm, cậu có loại búa nào to không? Có thể cho Túc Bảo xem không?”

Tô Nhạc Phi cho rằng Túc Bảo tò mò, lập tức gọi người đi lấy búa.

"Túc Bảo, không phải cậu năm khoác lác, trên thế giới này không có ai có nhiều búa như cậu năm đâu.”

Tô Tử Lâm bận rộn xong từ phía sau đuổi tới, thấy công nhân kéo một cái xe đẩy, trên xe đủ loại búa, nhất thời hết chỗ nói.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Túc Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hưng phấn nói: "Đang nhìn cái búa đó!”

Tô Tử Lâm: "......”

Tô Nhạc Phi ngồi xổm trước mặt Túc Bảo, giới thiệu những công cụ kia:

“Cái này gọi là búa gỗ, bình thường dùng để gõ đinh.”

“Cái này gọi là búa đá...... Cái này gọi là búa dẹp đuôi......”

Tô Nhạc Phi cầm đều là búa nhỏ, có thể để Túc Bảo cầm trên tay.



Túc Bảo nói: "Cậu năm cho con mượn búa dùng chút nhé.”

Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi nhất thời đã quên chuyện hôm đó bé bẻ cong lan can sắt, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nặng như vậy bé không cầm lên được.

Nhưng mà chợt nghe Túc Bảo 'Hắc' một tiếng, dùng sức cầm búa lên, oanh một tiếng nện vào bức tượng!

Túc Búc vung lên, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tám mươi! Tám mươi!

Chỉ nghe một tiếng, dưới chân chân tượng bị đập ra một lỗ lớn, bên trong có một vật gì đó rơi xuống.

Tô Tử Lâm và Tô Nhạc Phi trợn mắt há hốc mồm.
Chương 33
Bụi vừa tan đi, để lộ thứ gì đó rơi ra từ bức tượng.

Một bàn tay xương trắng......

Bàn tay kia có tư thế co lại, trong tay cầm một gói bọc da trâu.

Tô Tử Lâm lập tức ôm lấy Túc Bảo, che mắt cô bé lại.

Tô Nhạc Phi há miệng, ở dưới mặt trời chói chang cảm thấy có một luồng âm khí phảng phất trên mặt đất.

“Anh hai, anh đưa Túc Bảo về trước đi. "Tô Nhạc Phi nói.

Túc Bảo: "Con không về......”

Lời còn chưa dứt, Tô Tử Lâm liền ôm cô bé đứng lên, nhanh chóng rời đi.


“Túc Bảo ngoan, nơi này không phải nơi trẻ con có thể đến, về nhà chơi với bà ngoại, cậu và cậu năm xử lý chút chuyện.”

“Nhớ kỹ, vừa rồi người mới đập bức tượng kia là cậu năm của con, cậu ấy vì muốn biểu diễn cho con xem nên mới lỡ tay đập vỡ bức tượng.”

“Thế chú cảnh sát cũng không phải người xấu, tại sao phải lừa chú cảnh sát ?"

Tô Tử Lâm nhất thời im lặng, buồn bực nói: "Nghe lời cậu là được.”

Túc Bảo ghé vào trên vai Tô Tử Lâm, nói: "Được rồi!”

Tô Tử Lâm sau khi đưa Túc Bảo về nhà liền vội vàng rời đi.

Tô lão phu nhân vội gọi người làm thức ăn cho Túc Bảo, Túc Bảo ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhỏ giọng hỏi:

"Sư phụ, vì sao không nói sự thật cho chú cảnh sát biết, chú cảnh sát đâu phải người xấu.”

Kỷ Trường ngồi xếp bằng ở một bên, cầm thứ gì đó trong tay lật xem.

Hắn thờ ơ nói: "Chú cảnh sát không phải người xấu, nhưng không loại trừ có người xấu nghe được, con nghĩ đi, nếu người khác biết con có sức mạnh lớn như vậy, đem con cắt ra đi nghiên cứu thì phải làm sao?”

Thân thể nhỏ nhắn của Túc Bảo nhất thời nghiêm chỉnh, liên tục khoát tay: "Con không muốn bị cắt ra!”

Tại sao phải cắt lát, người xấu thật sự ăn trẻ con sao?


Tô lão phu nhân vừa mới cầm quả táo gọt xong đi tới, chợt nghe Túc Bảo nói không nên cắt lát.

Bà 'a' Một tiếng, cười nói: "Được, được, bà ngoại không cắt lát, con cầm ăn hết nhé!"

Túc Bảo: "......”

Cho đến khi Tô lão phu nhân đưa quả táo tới, bé mới hiểu thì ra bà ngoại nói là quả táo...

Kỷ Trường thấy bộ dáng mơ hồ của cô bé, không khỏi nhếch môi.

Hắn giơ tay đem nữ quỷ từ trong hồ lô bắt ra.

“Sao tay cô lại ở đó?" Kỷ Trường vừa hỏi vừa nhìn về phía tay nữ quỷ.

Thân là một hồn ma, cô ấy có tay của mình.

Chỉ có hiện về lúc cô ta chết thảm thì mới có thể nhìn thấy điểm khuyết trên thân thể cô ta, cho nên trước đây Kỷ Trường cũng không chú ý đến.

Người sau khi chết thân thể phải hoàn chỉnh, mới có thể đầu thai được, cho nên người xưa mới để ý đến câu "chết phải toàn thây".

Nữ quỷ u oán nói: "Ngày đó tôi bị đập chết, tay đập gãy, trong tay còn cầm một túi tiền...”

Lúc nữ quỷ chết còn nhớ đến tay mình nắm chặt túi tiền kia không buông.

"Chính là bởi vì không có bàn tay này, tôi mới không cam lòng đi đầu thai, năm năm nay tôi cứ lẩn quẩn ở đây là vì muốn lấy lại tay của mình.”

Kỷ Trường lật xem một quyển vở, thản nhiên hỏi: "Cô không biết gói'muối'kia không phải là muối sao?"

Nữ quỷ im lặng.

Kỷ Trường cười lạnh một tiếng: "Biết là không tốt, vì tiền lại che giấu lương tâm. Nhân gian thiện ác chung quy có báo.”

Hắn không biết làm thế nào mà bàn tay của một con ma nữ lại được đưa vào bức tượng.

Hiện tại cảnh sát tìm được bàn tay kia, chỉ cần có thể lấy được vân tay của Vệ Uyển trên giấy dầu gói tiền, Vệ Uyển xong đời rồi.

Một bên, Túc Bảo đang hết sức chuyên chú ăn táo.

Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn.

Túc Bảo cũng cắn một miếng táo.

Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: "Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!"

Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: "Cám ơn bà ngoại!"

Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ.

“Cho mày ăn cái mông thúi nè!”

Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: "Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!”

Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách......

Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh.

Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.

Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?"

Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái.

Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta.

Cô ta liền nổi điên.

Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: "Mợ hai......”

Vệ Uyển nhíu mày: "Đừng gọi tao là mợ hai, nhà này có mày thật đúng là xui xẻo.”

Cô ta cầm túi xách trong tay, cao quý ung dung, nhưng đáy mắt lại có một tia chán ghét.

Chính là bởi vì con nhóc này, quan hệ giữa cô ta và Tô Tử Lâm mới chuyển biến xấu, khiến toàn bộ Tô gia đều bảo Tô Tử Lâm ly hôn với cô ta!

Túc Bảo không khỏi nhớ tới lời bà nội thường xuyên nói, bà ta nói Túc Bảo là sao chổi xui xẻo.

Trước kia bé không dám tranh luận với ông bà nội, sợ đói......

Nhưng hiện tại, bé không còn sợ nữa.

“Con không phải." Túc Bảo nói tiếp: "Người xui xẻo là bởi vì nội tâm người đó méo mó cho nên mới xui xẻo, không liên quan đến Túc Bảo!”

Tất cả lời bé nói là thật, mỗi lần ông bà nội hoặc cha gặp xui xẻo đều là vì bọn họ làm chuyện xấu.

Vệ Uyển vừa nghe, nhất thời căm tức.

Nha đầu chết tiệt này có ý gì?

Là đang nói cô ta tâm thuật bất chính!?

Vệ Uyển thình thịch một tiếng, đem túi xách trong tay nặng nề đặt ở phòng thay đồ, giáo huấn nói: "Sao lại nói chuyện với người lớn như thế?”

"Người lớn hỏi phải trả lời, người lớn bảo phải làm ngay, đạo lý này mà cũng không hiểu sao? Tao nói chuyện với mày thì mày phải nghe chứ không phải trả treo đớp đớp vào miệng người lớn như thế, hiện tại dạy mày đều là vì tốt cho mày!"

Túc Bảo mím môi, lắc đầu nói: "Mợ hai không phải muốn tốt cho Túc Bảo, mợ hai là muốn tốt cho chính mình...”

Vệ Uyển càng căm tức, con nhóc này lại còn dám tranh luận với mình, đứa nhỏ này thật sự khiến người ta chán ghét!

Cô nhìn lướt qua, không thấy Tô lão phu nhân và Tô lão gia, cho rằng bọn họ đã đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày 10, ngày này mỗi tháng Tô lão phu nhân đều phải đi trị liệu.

Vì thế cô ta đi tới trước mặt Túc Bảo, ôm cánh tay lạnh lùng mắng: "Đứng lên!”

Túc Bảo lắc đầu.



Lý trí nói cho cô ta biết, không nên chấp nhặt với Túc Bảo.

Nhưng cô ta không nuốt được cục tức này vào bụng.

“Túc Bảo....." Tiếng gọi Túc Bảo này kéo của Vệ Uyển dài ra.

“Mày cho rằng mày chạy được sao?”

Hôm nay, cô ta nhất định phải giáo dục con nhỏ này!

Thiên Vương lão tử đến cũng ngăn không được!
Chương 34
Trong phòng bếp, Tô lão phu nhân đang múc canh trứng vào bát, người hầu đứng bên lo lắng nói: "Lão phu nhân, việc này để cho tôi làm là được rồi!"

Tô lão phu nhân lắc đầu: "Túc Bảo vất vả lắm mới về đây được, tôi muốn tự mình làm cho nó.....”

Trước kia khi con gái út Ngọc nhi trị liệu bằng hóa chất không ăn được gì, bà muốn đợi cô khỏe lại sẽ tự tay nấu cho cô ăn, nhưng đáng tiếc bà không có cơ hội này nữa.

Hiện tại Túc Bảo giống như món quà mà ông trời ban tặng cho bà,Tô lão phu nhân không bao giờ muốn bỏ qua những cơ hội này.

Dì Ngô thầm than một tiếng, lúc này đã thấy một thân ảnh nho nhỏ vọt tới.

“Bà ngoại......”

Tô lão phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo căng thẳng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?”


Túc Bảo còn chưa nói chuyện, chợt nghe một âm thanh vang lên: "Túc Bảo – mày cho rằng mày chạy được sao?"

Sắc mặt Tô lão phu nhân nhất thời lạnh lẽo!

Vệ Uyển mới vừa bước vào phòng bếp, vẻ tức giận trên mặt còn chưa tản đi, kết quả liền thấy Tô lão phu nhân đang cau mày nhìn chằm chằm mình.

“...... Mẹ, mẹ, sao mẹ lại ở đây......”

Vệ Uyển sửng sốt, vẻ mặt có chút bối rối.

Tô lão phu nhân cười lạnh nói: "Không ngờ tôi ở đây phải không? Thừa dịp tôi không ở đây để bắt nạt Túc Bảo sao?”

Vệ Uyển vội vàng xua tay: "Không phải mẹ, vừa rồi Túc Bảo đem hạt táo ném loạn trên mặt đất, con mới dạy con bé mấy câu, ai ngờ con bé còn mắng ngược lại con...”

"Con cảm thấy con nít mà ăn nói hỗn hào với người lớn là không tốt, cho nên mới nói vài câu cho nó hiểu, không ngờ nó chạy đến đây...”

Tô lão phu nhân đem bao tay cách nhiệt tháo ra, ném lên mặt Vệ Uyển!

“Cô tưởng tôi sẽ tin lời cô sao? Cút ra ngoài cho tôi!”

Dám chạy đến trước mặt bà để bắt nạt cháu ngoại bà, có phải nếu bà không ở đây thì hôm nay Túc Bảo sẽ bị ăn đánh rồi không?

Trong lòng Vệ Uyển như núi lửa trào dâng.


Cái con nhỏ khốn khiếp biết rõ Tô lão phu nhân ở trong phòng bếp, lại cố ý không nói!

Cố ý chọc cô liền chạy vào phòng bếp, tuổi còn nhỏ, tâm cơ sâu như vậy!

Vi Uyển vừa vội vừa tức giận, nén giận nói: "Mẹ, sao mẹ lại bao che cho nó? Mẹ như vậy sẽ chiều hư nó đấy!”

Túc Bảo mím môi, nhìn bà ngoại một cái lại quay lại nhìn Vệ Uyển một cái.

Túc Bảo kiên định lắc đầu nói: "Túc Bảo không có mắng chửi mợ, mợ hai nói nhìn thấy Túc Bảo sẽ xui xẻo, lúc đó Túc Bảo mới nói xui xẻo không phải do Túc Bảo mà là do người đó làm chuyện xấu, sau đómợ hai liền muốn giáo huấn Túc Bảo..."

Sắc mặt Tô lão phu nhân càng ngày càng âm trầm: "Dì Ngô, thu dọn đồ đạc của cô ta, ném ra ngoài!”

Hai mắt Vệ Uyển đỏ lên, cắn môi nói: "Mấy người cứ chiều nó, sau này sẽ chiều hư thì đừng trách con không nói trước.”

Nói xong quay đầu, thở phì phò lên lầu trở về phòng.

Muốn cô ta đi? Không thể nào!

Vệ Uyển lên lầu đóng cửa lại không cho ai vào phòng.

Cô ta cảm thấy Tô lão phu nhân bị mù, rõ ràng con nhỏ tạp chủng cố ý nói những lời đó, bà ta không nhìn ra sao?

Tuổi còn nhỏ đã hãm hại người khác, bọn họ còn không quản!

Tô lão phu nhân nhìn bóng lưng Vệ Uyển, trong lòng càng tức giận không thôi.

“Đây là cái thứ gì, bản thân cô ta dạy con không tốt, người khác dạy thì ầm ĩ lên sao lại nhúng vào việc của cô ta, đến lượt cô ta thì sao? Ai cho cô ta có quyền dạy Túc Bảo?”

Dì Ngô ho khan một tiếng: "Lão phu nhân, đừng nóng giận... đứa bé còn ở đây!”

Túc Bảo giơ tay vỗ sau lưng Tô lão phu nhân, dỗ dành nói: "Bà ngoại đừng tức giận, đừng tức giận!

Trên mặt Túc Bảo đều là vẻ tự trách.

Mẹ từng nói muốn Túc Bảo làm cho bà ngoại vui vẻ...... Nhưng Túc Bảo lại làm cho bà ngoại tức giận.

Tô lão phu nhân cố gắng đè cục tức trong người xuống, quyết định dỗ Túc Bảo trước rồi mới xử lý Vệ Uyển.

Nhìn Túc Bảo ăn xong một chén canh trứng, sau đó chơi với Túc Bảo thêm một lúc, mãi cho đến ki Túc Bảo ngủ thì bà mới nhè nhẹ đi ra đóng cửa phòng Túc Bảo lại.

Lúc này trên mặt hiền lành của Tô lão phu nhân dần dần trầm xuống.

“Vệ Uyển đâu?" Bà hỏi.

Dì Ngô vội vàng đáp lại: "Nhị phu nhân vừa mới đi đón tiểu thư và tiểu thiếu gia......”

Thừa dịp Tô lão phu nhân dỗ Túc Bảo ngủ, trốn đi......

Tô lão phu nhân hỏi: "Hành lí của cô ta thu dọn xong chưa?”

Dì Ngô gật đầu: "Vừa rồi sau khi Nhị phu nhân ra ngoài tôi đã thu dọn xong, tất cả đồ đạc đều ở đây...”

Tô lão phu nhân đang muốn nói đem đồ đạc của Vệ Uyển ném ra ngoài, lại nghe bên ngoài trang viên truyền đến tiếng Hân Hân khóc rống: "Con không cần, con không cần!”

Cũng không biết ai lại chọc giận nó, chưa vào cửa đã khóc.

Rất nhanh Tô lão phu nhân liền thấy Tô Tử chạy vào, trong miệng thì thầm: "Phiền chết đi được, phiền quá đi thôi.”

Lúc nhìn thấy Tô lão phu nhân nhanh chóng gọi một tiếng bà nội, sau đó chạy về phòng thình thịch đóng cửa lại.

Tô lão phu nhân bảo dì Ngô đẩy xe lăn ra bên ngoài.

Lúc này Vệ Uyển đang dỗ Hân Hân.

Hóa ra trên đường đón Hân Hân trở về, Vệ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bất an, sợ Tô lão phu nhân thật sự tức giận đuổi cô ta ra ngoài.

Vì thế ở trên xe liền nói với Hân Hân, bảo con gái sau khi trở về thì giúp bà nội đấm lưng, còn muốn Hân Hân đem đồ chơi của mình đưa cho Túc Bảo.

Bởi vì Vệ Uyển biết, bảo Hân Hân làm vậy thì cô bé nhất định sẽ không làm theo.

Chỉ có Hân Hân khóc nháo, Tô lão phu nhân mới không rảnh bận tâm đến cô.

Hân Hân quả nhiên không muốn làm theo, khóc càng lúc càng lớn...

Vì thế Vệ Uyển lại dỗ dành: "Được rồi được rồi đừng khóc, Hân Hân đừng khóc nữa được không?”

Không ngờ Hân Hân lại khóc dữ dội hơn.

Đúng lúc này nhìn thấy Tô lão phu nhân đi ra.

Tô lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hân Hân một cái, có lẽ do bà còn tức giận chuyện lúc nãy, hoặc cũng có thể là Hân Hân luôn quấy khóc khiến bà cảm thấy phiền.

Tô lão phu nhân xoa xoa thái dương lạnh giọng quát: "Muốn khóc thì đứng ở đó khóc! Dì Ngô, lấy cái chậu cho nó! Để nó dùng sức khóc! Khóc không đầy cái chậu thì không được dừng lại!”

Hân Hân sợ tới run lên, vội vàng nín ngay.

Nhưng lại nghe Vệ Uyển ở bên cạnh nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ làm Hân Hân sợ đấy!”

Vệ Uyển vừa nói, còn vừa kéo cô Hân Hân ra phía sau lưng mình.

Vì thế Hàm Hàm lại oa lên một tiếng, tiếng khóc chói tai, vừa khóc vừa thét vừa chậm chân ăn vạ.

Tô lão phu nhân mặt lạnh vô tình, hôm nay cho dù người trên toàn thế giới chỉ trích bà can thiệp vào chuyện nhà của con trai con dâu, việc này bà cũng sẽ quản.

Dì Ngô, ném đồ của nó ra ngoài!

Dì Ngô vội vàng lôi hết đồ đạc của Vệ Uyển ra, ném ra ngoài cửa trang viên.

Vệ Uyển sợ ngây người.



Nói xong đem cô ta đẩy ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa sắt lại.

Đây là bảo tiêu mà Tô Nhất Trần để lại trang viên, sau khi Tô lão phu nhân trở về thì chỉ nghe lời của Tô lão phu nhân.

Còn những tên bảo vệ trước đây để Lâm Phong Mục Thấm Tâm vào trang viên thì đã bị sa thải.

Vệ Uyển sắp tức hộc máu rồi!

Tim cô đau, phổi đau, tức giận đến chỗ nào cũng đau!

Chết tiệt, có phải vừa rồi lúc cô ta không ở nhà, Túc Bảo lại nói gì với Tô lão phu nhân không?!
Chương 35
Trong trang viên, Hân Hân đã sớm bị dọa đến ngừng khóc, ợ một cái, nhỏ giọng nức nở.

Tô lão phu nhân tính tình nổi lên, lạnh mặt nói: "Không phải con thích khóc sao? Tiếp tục khóc đi! Hôm nay không đem cái chậu này khóc đầy thì không được ngừng!"

Hân Hân thật sự bị dọa, lại oa lên một tiếng.

Lúc trước Hân Hân khóc là vì nháo, cho nên là ba phần khóc nháo còn lại vẫn giữ được bình tĩnh.

Lần này là thật sự khóc.

Hân Hân thật sự nghe lời, bê chậu nước ra sức khóc to, những giọt nước mắt không đáng tiền rơi tí tách vào trong chậu.

Tô lão phu nhân cũng bướng bỉnh, cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Hân Hân khóc.


Người già cũng có chút tính tình của trẻ con, Hân Hân bướng bỉnh thì bà cũng bướng bỉnh, một già một trẻ cứ giằng co như vậy, cuối cùng Hân Hân khóc đến không thể khóc được nữa.

Nhưng Hân Hân không dám dừng lại, cô bé cúi đầu nhìn cái chậu lớn, bé thấy trong chậu trống không nhất thời lại khóc càng lợi hại hơn.

Hân Hân vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Bà nội, con thật sự khóc không nổi một chậu, con khát quá... Con muốn uống nước..."

Dì Ngô ở một bên nhịn không được muốn cười.

Tô lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Còn khóc không?”

Hân Hân hít mũi, hốc mắt đỏ hoe lắc đầu.

Tô lão phu nhân hừ một tiếng, trở về phòng.

Dì Ngô vội vàng tiến lên, nói: "Tiểu thư, về đi! Về uống ly nước.”

Hốc mắt Hân Hân đỏ bừng, chưa từng có ai đối xử với cô bé như vậy.

Trước kia khi cô khóc, mẹ cô sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu vô lý của cô.

Nhưng bây giờ cô dần hiểu ra, khóc cũng không phải là cách, ít nhất khóc trước mặt bà nội cũng thì càng không có tác dụng.


Hân Hân được dì Ngô đưa lên lầu, ngồi trên sô pha vừa nấc vừa uống nước.

Lúc này những người khác đều chưa trở về, mẹ cô cũng bị đuổi đi, trang viên to như vậy dường như chỉ còn lại một mình cô, Hân Hân bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.

Hân Hân chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô cảm thấy mình bị toàn thế giới vứt bỏ......

Đang lúc bất lực nhất, bỗng nhiên một bóng người nho nhỏ từ trên lầu chạy xuống.

Túc Bảo cầm một cây kẹo que đưa cho Hân Hân, nói: "Cho chị nè.”

Vừa rồi lúc Túc Bảo vừa tỉnh ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống thấy Hân Hân bưng chậu khóc trong vườn hoa.

Hân Hân hít mũi, xoay mặt, nói: "Chị không cần kẹo của em.”

Túc Bảo lập tức đem kẹo que thu vào trong túi, nói: "Được rồi, vậy không cho chị nữa.”

Hân Hân: "......”

Túc Bảo tò mò hỏi: "Hân Hân, chị khóc đầy chậu chưa?”

Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới việc này Hân Hân nhất thời nhớ tới cái chậu thật to kia, cô cảm thấy mình khóc mù cũng khóc không đầy được, nhất thời miệng bẹp một cái, nước mắt lại rơi xuống.

Túc Bảo vội vàng chạy sang một bên, đem chậu vừa rồi vươn tới.

“Chị cố lên! Khóc thêm một chút nữa, còn thiếu thật nhiều mới đầy!”

Vì thế Hân Hân vừa khóc vừa nói: "Em... em giơ cao một chút, đừng để nước mắt của chị rơi trên mặt đất..."

Hai đứa nhóc một cao một thấp gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt thấy cái chậu mới ướt một tầng, lắc lư một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút nước đọng, Hân Hân lại khóc không nổi nữa.

Túc Bảo lập tức cầm ly nước trên mặt bàn lên: "Chị, trong mắt chị không có nước! Chị mau uống nước đi, uống là có.”

Hân Hân uống một ly nước, xong lại gào khóc, nhưng khóc không ra nước mắt.

Túc Bảo lập tức lại rót một ly: "Uống tiếp.”

Cuối cùng Hân Hân uống bốn ly nước đầy, bụng cũng sắp nứt ra.

Cố gắng thật lâu, cổ họng đều gào khàn, vẫn không thấy chậu đầy.

Túc Bảo vẻ mặt đồng tình: "Làm sao bây giờ? Nếu chậu không đầy, bà ngoại không cho ăn cơm thì phải làm sao?”

Hân Hân: "Oa......”

Mắt Túc Bảo sáng lên, lập tức giơ chậu lên hứng.

Tô Nhất Trần mang theo Tô Hà Văn, Tô Hà Vấn trở về, nhìn thấy Hân Hân ở trong phòng khách vừa khóc vừa nấc cục còn Túc Bảo thì giúp Hân Hân bê chậu hứng nước mắt.

Trong miệng Túc Bảo còn hô: "Cố lên! Cố lên!”

Tô Nhất Trần nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?”

Túc Bảo quay đầu, nhanh chóng giải thích: "Cậu cả, bà ngoại bảo chị Hân Hân đem cái chậu này khóc đầy, không khóc đầy không được ngừng, chúng con đang cố gắng đây!"

Tô Nhất Trần: "......”

Hân Hân sau khi nhìn thấy Tô Nhất Trần lại muốn khóc, nhưng thật sự khóc không nổi nữa.

Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên Hân Hân cảm thấy khóc mệt mỏi như vậy, về sau cô không bao giờ muốn khóc nữa.

Hân Hân đáng thương hề hề hỏi: "Bác, sau này cháu không bao giờ khóc nữa, có thể nói với bà ngoại đổi chậu nhỏ một chút không?”

Túc Bảo đứng bên cạnh lắc đầu: "Chậu không được, cậu cả, cậu có thể nói bà ngoại đổi sang cái bát nhỏ được không...”

Cục sữa nhỏ lắc lắc chậu, cảm thấy một cái chậu nhỏ thì vẫn còn quá ta, đổi qua một cái bát nhỏ là được rồi.

Chị Hân Hân bình thường khóc dữ dội như vậy, thì ra ngay cả một chậu nước mắt cũng không khóc được.

Tô Nhất Trần: "......”

Tô Hà Vấn toán học tương đối tốt, tay cậu đút túi, thản nhiên nói:

"Người bình thường khóc một lần nước mắt cũng chỉ có 5 ml, một chậu rửa mặt này chứa ₫ khoảng 10 lít nước, cũng chính là 10.000 ml, một ngày khóc một lần thì cũng phải mất 2000 ngày. Không tính lượng bốc hơi, nếu không khóc liên tục năm năm thì không đầy được đâu."

Hân Hân mếu máo: "Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ con khóc không ra nước mắt!”

Túc Bảo suy nghĩ một chút: "Vậy ngày mai chị thức dậy lại khóc.”

Khóc 5 năm hình như cũng không phải là rất lâu!

Sẽ nhanh thôi.

Túc Bảo nói thầm an ủi.

Tô Nhất Trần khóe môi mím thành một đường, đáy mắt bất tri bất giác nhiễm lên một tầng ý cười, lần đầu tiên cảm thấy mấy đứa nhóc hồn nhiên như vậy, làm cho người ta vừa bực mình vừa buồn cười.

“Đi chơi đi, cậu sẽ nói với bà ngoại.”

Túc Bảo vội vàng gật đầu, kéo tay Hân Hân chạy lên lầu: "Đi mau.”

Sợ bà ngoại đi ra sẽ đổi ý.

Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn đều im lặng, chỉ cảm thấy Hân Hân ngu xuẩn, Túc Bảo cũng ngu xuẩn.

(Tô Hà Văn và Tô Hà Vấn là con trai của Tô Nhất Trần nha mn)



Cô ta giấu chuyện vừa xảy ra sang một bên.

Bà ngoại Hân Hân nghe xong, tức giận đến không chịu được, chống nạnh mắng to: "Đây là người gì thế, hả, con không biết làm mẹ, lẽ nào bà ta biết làm bà nội?”

"Trước mặt đứa bé bảo mẹ nó cút đi, điều này đối với đứa bé tổn thương biết bao nhiêu!”

"Quan hệ hôn nhân hiện đại, sớm đã không còn là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của xã hội phong kiến trước kia! Mẹ chồng phải phân chia ranh giới với con trai con dâu!”

Hai mẹ con mỗi người một câu, hung hăng mắng Tô lão phu nhân một trận.

Thật giống như Tô gia thiếu nợ hai mẹ con nhà này không bằng......
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom