-
Chương 215-216
Chương 215: Phân biệt đối xử giữa con trai và con gái
Sau khi đi Nam Thành về, Tô Tử Tích như biến thành một người khác.
Khi ăn cơm, bóc vỏ tôm cho em gái.
Sau bữa ăn còn chơi cùng em gái.
Cậu nhóc luôn đắm chìm trong game trước đây sau chuyến đi Nam Thành trở về bỗng ngó lơ chiếc di động hơn nửa buổi tối.
Thậm chí còn ra vẻ công tử bột, kêu Tô Tử Lâm cho cậu tiền sinh hoạt phí----
Phải biết rằng, trước đây Tô Tử Tích chưa bao giờ ngửa tay xin tiền gia đình, cố sống cố chết vạch rõ ranh giới với người nhà của mình.
Người nhà họ Tô hiểu rằng, một khi Tô Tử Tích bắt đầu xin tiền tiêu vặt thì chứng tỏ cậu đã thực sự thay đổi.
Người nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau.
Ông cụ Tô: Thằng nhóc lưu manh này được trị khỏi bệnh lưu manh rồi hả? Mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khỏi rồi?
Bà cụ Tô: Vẫn là do Túc Bảo của mình lợi hại mà!
Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp, chắc chắn thằng nhóc này bị quỷ nhập thân rồi!
Tô Tử Du: Giả sử Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân, vậy Tô Tử Tích là X hay Y?
…..
Buổi tối.
Tô Tử Du trang bị vũ khí đầy đủ, chuẩn bị sẵn chiếc chậu sắt lớn có thể phát hiện vị trí ma quỷ cùng máy quay phim mà cậu tự hào là phát minh thế kỷ.
Tay trái cậu cầm một xấp lá bùa màu vàng, tay phải cầm thanh kiếm gỗ gụ, trên đầu và cổ treo ba cân tỏi tươi.
Tô Tử Du cảm thấy cậu trang bị như này vẫn còn quá ít, sau này phải nỗ lực phát minh thêm vài món đồ nữa….
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Túc Bảo mở cửa ra thì trông thấy bộ dạng mắc cười của Tô Tử Du.
“Anh ơi, anh làm gì thế?” Túc Bảo kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói gì hết, mau đi theo anh!”
Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay về phía phòng Tô Tử Tích.
Cánh cửa phòng Tô Tử Tích đã được lắp lại, giờ này cậu không chốt cửa như trước nữa.
Tô Tử Du mở cửa cạch một tiếng rồi đi vào.
Túc Bảo sửng sốt hỏi: “Anh ơi, vào phòng người khác mà không gõ cửa trước là bất lịch sự đó!”
Tô Tử Du: “Suỵt….”
Muốn bắt quỷ thì quan tâm phép lịch sự làm cái gì?
Phòng ngủ im lìm, chỉ có tiếng nước xối xả vọng ra từ phòng tắm, Tô Tử Tích đang tắm.
Tô Tử Du hơi hồi hộp, lắp bắp nói: “Em, em đứng yên ở đây nha, để anh vào phòng tắm ép ‘nó’ ra ngoài!”
Túc Bảo: “??”
Rốt cuộc anh Tử Du muốn làm gì vậy?
Anh Tử Tích đang tắm đó nha, sao phải ép anh ấy ra ngoài?
Chỉ thấy Tô Tử Du lặng lẽ chạm vào cửa phòng tắm, sau đó mở bật cửa ra, giật mấy cân tỏi trên cổ xuống rồi ném vào trong!
“Đánh nè, đánh nè!” Tô Tử Du hét to: “Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi! Mau ra đây cho ta!”
Tô Tử Tích kinh hãi, cậu vẫn còn lộ mông mà cửa phòng tắm bỗng bị đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó là mấy chục củ tỏi nện vào người cậu.
Vất vả lắm mới né được sự tấn công của mấy cân tỏi thì một thanh kiếm gỗ gụ lại bay vù tới!!
Không biết nên nói đường đi của thanh kiếm này chuẩn hay không chuẩn mà Tô Tử Tích chỉ cảm thấy ‘tiểu huynh đệ’ của cậu xém chút nữa đã toi mạng luôn.
“Mẹ kiếp!” Tô Tử Tích tức giật quát: “Ai! Ai đánh lén tao!”
Keng----Cái chậu sắt to bay tới, hạ cánh trên đầu Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích trượt chân một cái, mông nện xuống sàn, đầu óc ong ong.
"...¥¥!!"
Sau trận tập kích của Tô Tử Du.
Phòng tắm vô cùng bừa bộn.
Tô Tử Tích chửi rầm trời rồi xông vào đánh nhau với Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “Túc Bảo! Cứu anh với! Con quỷ này đang ra oai hù dọa người khác nè! Mau tới giúp anh!”
Túc Bảo cuống quýt chạy vào, nhưng giọng nói tức giận của Tô Tử Tích bỗng vang lên: “Túc Bảo! Không được đi vào!”
Bước chân của cô bé con chợt khựng lại, rốt cuộc bé nên vào hay không đây??
Một lát sau. Tô Tử Tích mặc áo choàng tắm, mặt mũi bầm dập đi ra.
Cả người Tô Tử Du cũng bị thương, mắt còn bị đánh thâm đen.
Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, một người ngồi trên giường, một người ngồi ở sofa.
Túc Bảo mù mờ hỏi: “Hai anh làm gì thế?”
Tô Tử Tích bực bội nói: “Tô Tử Du ngu ngốc nói anh bị quỷ nhập thân! Mẹ kiếp, anh vô cùng cảm kích lòng tốt của anh ấy nha!”
Tô Tử Du đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng yếu thế, nói: “Ai bảo em biểu hiện bất thường như vậy làm gì? Lúc ăn cơm thì bóc tôm và gắp thức ăn cho Túc Bảo! Ăn cơm xong còn chơi búp bê Barbie với em ấy! Đây là chuyện mà em có thể làm ư?”
Tô Tử Tích nhất thời câm nín.
Tô Tử Du cũng cực kỳ tức giận, cứ tưởng Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân nên cậu lo lắng không thôi, công kích như ban nãy là vì cậu có lòng tốt muốn trừ tà giúp Tô Tử Tích.
Kết quả thì sao, mặt cậu bị đánh sưng vù rồi.
Cuối cùng Túc Bảo cũng vỡ lẽ.
Hóa ra anh Tử Du tưởng anh Tử Tích bị quỷ ám!
Cô bé hoàn toàn nghẹn họng, trong mắt bé lúc này, hai anh trai giống như hai tên ngốc vậy!
“Anh Tử Tích không bị quỷ ám đâu!” Túc Bảo nói: “Anh Tử Du nhầm rồi!”
Tô Tử Du vẫn không tin: “Mới đi Nam Thành hai ngày mà lúc quay về, một tên hỗn thế ma vương bỗng biến thành anh trai ấm áp, rõ là đổi thành người khác mà, sao có thể chứ?”
Tô Tử Tích nghiến răng: “Ông đây không thể cải tà quy chính ư? Anh không nghe qua câu ‘lãng tử quay đầu quý hơn vàng’ hả?”
Tô Tử Du: “Anh tin em cái mốc khô ý!”
Tô Tử Tích: “Cái đồ ngu ngốc!”
Túc Bảo: “Đừng ầm ĩ nữa!”
Cô bé chỉ đành lấy lọ nước thuốc ra, vụng về bôi thuốc cho Tô Tử Tích và dán băng y tế agou cho Tô Tử Du.
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Anh Tử Tích đừng giận nữa, anh Tử Du làm vậy cũng vì quá lo lắng cho anh đó, nếu đổi lại người khác bị quỷ ám thì anh ấy đã chạy luôn rồi.”
Tô Tử Tích hừ một tiếng.
Túc Bảo nói tiếp: “Ai bảo trước đây anh Tử Tích làm trẻ hư làm gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc, hừ một tiếng rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Ai cũng nói cậu là trẻ hư.
“Em từng thấy đứa trẻ hư nào tự kiếm tiền nuôi bản thân chưa?” Tô Tử Tích lười phải giải thích thêm.
Túc Bảo ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế thì vì lý do gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước khi sinh Hân Hân, ba mẹ anh đều rất tốt.”
Tuy tình cảm của hai người họ dường như không tốt như cặp vợ chồng khác, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau.
“Nhưng sau khi Hân Hân ra đời, mọi thứ đều thay đổi.”
Cậu nghe được bà ngoại và mẹ cãi nhau, nói mẹ cậu tính kế gài bẫy ba cậu nên mới có cậu.
Còn nghe ba mẹ muốn ly hôn.
Ba mẹ cãi nhau ầm ĩ nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến của cậu, thậm chí còn coi cậu như đám không khí.
Ba cậu không về nhà.
Mẹ cậu thì bắt đầu điên cuồng cưng chiều Hân Hân.
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy Hân Hân, anh chỉ chạm nhẹ vào mặt mà em ấy đã khóc rồi, mẹ anh vô cùng tức giận, lập tức cho anh một cái tát tai.”
“Sau đó, chỉ cần anh lại gần Hân Hân thì mẹ lại kêu anh ra ngoài.”
Còn rất nhiều lần như thế nữa.
Thấy mẹ cưng chiều Hân Hân, Tô Tử Tích cũng thử lấy lòng em gái, nhưng hễ em gái khóc thì mẹ lại trách tội cậu.
Tô Tử Du kinh ngạc quá đỗi, còn có chuyện như này ư?
Tô Tử Tích thờ ơ nói: “Khi Hân Hân khóc, mẹ có thể thức trắng đêm để ôm em ấy, còn anh bị ốm mẹ cũng không đến nhìn anh lấy một lần.”
“Hân Hân muốn gì chỉ cần khóc là được đáp ứng, còn anh muốn gì cũng bị mẹ mắng là ‘Suốt ngày đòi này đòi kia, còn chê chưa thêm đủ phiền phức cho mẹ ư? Con có thể hiểu chuyện chút không hả?’”
Dần dà, Tô Tử Tích hiểu ra, cậu chỉ là đồ dư thừa.
Cậu giơ tay ra xin bất cứ điều gì cũng là sai trái.
“Một buổi tối nọ trời đổ mưa, anh bị tỉnh giấc nên đi đóng cửa sổ.”
“Cửa sổ khó đóng mà khi ấy sức anh còn yếu nên vừa kéo mạnh một cái đã bị ngã xuống đất.”
Phòng Tô Tử Tích ở tầng hai, nhưng tầng một của nhà họ Tô rất cao nên ngã từ tầng hai xuống vẫn rất nguy hiểm.
Tô Tử Tích rơi xuống đất, hồi lâu mới bò dậy được, cậu khóc gọi mẹ mà chẳng ai nghe thấy tiếng cậu.
Trời mưa to, người giúp việc ở cách xa nhà chính, ông nội một khi đã ngủ say thì sấm sét đánh cũng không biết gì, còn bà nội thì vào viện dưỡng lão.
Cậu cả suốt ngày tăng ca ở công ty, ba cậu và cậu năm cũng thường ở công trường để đuổi kịp tiến độ, hiếm khi về nhà.
Mấy người cậu khác thì khỏi phải nhắc tới, hoặc bận rộn công việc hoặc ở trong căn hộ mà họ tự mua, gần như không về trang viên nhà họ Tô.
“Anh nằm dưới mưa rất lâu, cả người đau đớn, cuối cùng anh tự bò về.”
“Anh gõ cửa phòng mẹ, có lẽ tiếng ồn làm Hân Hân tỉnh giấc nên em ấy lại khóc.”
“Mẹ anh nổi trận lôi đỉnh, nói vất vả lắm mới dỗ được Hân Hân ngủ mà bị anh đánh thức rồi, còn kêu anh cút đi!”
Mẹ cậu hoàn toàn không trông thấy cả người cậu ướt nhẹp.
Cả người cậu đau đớn, mẹ cậu cũng chẳng hỏi han gì.
Tô Tử Tích chỉ đành tự về phòng, tự tắm, tự dọn sạch quần áo, sau đó còn nhổ ra một ngụm máu.
Tô Tử Tích cuộn mình trên giường, sốt cao, ốm nặng.
Chẳng ai biết đêm đó cậu sợ hãi thế nào, cô đơn và bất lực ra sao.
Suốt hai ngày cậu ốm, mẹ cũng không quan tâm đến cậu, người giúp việc nói cậu ốm nhưng mẹ chỉ nói đừng quan tâm lại chiều hư cậu.
Sao cậu lại thành người bị chiều hư rồi?
Hân Hân mới là đứa nhỏ bị chiều hư chứ?
“Anh mệnh lớn nên không chết, sau đó một thời gian người khỏe lại, nhưng anh biết muốn sống thì phải tự mình kiếm tiền. Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!”
Sau đó, cậu trở thành đứa bé hiểu chuyện, nhưng họ vẫn không hài lòng….
Túc Bảo nghe mà chỉ cảm thấy lòng đau nhói.
Anh Tử Tích khỏi ốm rồi, nhưng trái tim anh ấy vẫn bị tổn thương, chưa bao giờ khỏi.
Túc Bảo lặng lẽ ôm Tô Tử Tích.
“Anh ơi đừng sợ!”
Cô bé vỗ lưng Tô Tử Tích, như hai đứa bé đáng thương sống nương tựa vào nhau: “Trước đây Túc Bảo cũng phải sống như vậy, nhưng sau đó thì tốt rồi.”
“Ông bà ngoại, cậu cả, ba anh và các cậu khác không biết những chuyện đó, họ không cố ý đâu.”
“Vì vậy, anh có thể tha thứ cho họ không?”
Tô Tử Tích mím môi, hốc mắt đỏ hoe.
Chương 216: Bà cụ Tô gặp chuyện
Tô Tử Tích cảm thấy Túc Bảo ôm cậu an ủi như này khiến cậu trông thật đáng thương, thế nên cậu đã đẩy cô bé ra.
Tô Tử Du sực nhớ ra, hồi cậu còn rất bé, có một lần bà nội và thím hai cãi nhau rất to.
Khoảng thời gian đó, Hân Hân vừa sinh ra thì cô Tô Cẩm Ngọc cũng bị mất tích, bà nội đau lòng ốm nặng rồi phải ngồi xe lăn.
Tô Tử Du chỉ nhớ, Tô Tử Tích khóa trái cửa và không chịu ăn uống gì, bà nội bưng cơm lên lầu cho Tô Tử Tích thì thím hai trách bà nội chiều hư em ấy.
Thím hai còn nói, con của thím ấy thì cứ để thím ấy dạy dỗ, một người mẹ chồng đạt tiêu chuẩn thì không nên nhúng tay vào chuyện gia đình của con dâu mình.
Cũng chính thời điểm đó, bà nội dọn đến viện dưỡng lão ở và không về nhà nữa----
Tô Tử Du nhớ thời gian đầu, khi làm xong trị liệu hồi phục sức khỏe, bà nội vẫn thi thoảng về thăm nhà, sau đó bà nội bị liệt không thể rời giường được nữa.
“Hình như anh đã đến gõ cửa phòng em, nhưng em không chịu mở, còn đuổi anh cút đi.” Tô Tử Du chau mày nói.
Cậu thực sự không biết khoảng thời gian đó Tô Tử Tích ngã từ lầu hai xuống và bị thương, thím hai còn nói Tô Tử Tích chỉ bị cảm nhưng ra vẻ yếu ớt, làm mình làm mẩy để tranh sủng với Hân Hân.
Thím hai không cho người nhà họ Tô được nhúng tay vào chuyện gia đình thím ấy, còn nói ‘Để con gái được lớn lên như một cái cây mọc ở vùng đất phù sa ven sông màu mỡ còn con trai lại như một cây cổ thụ bén rễ đâm sâu vào sỏi đá vươn cành trên núi cao, nuôi con trai thì lòng dạ người mẹ phải sắt đá một chút, nếu không thì con hư tại mẹ….’
Tô Tử Tích trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn nói: “Sao em phải mở cửa? Nếu thật lòng quan tâm em thì mọi người đã cạy cửa vào rồi, thực ra mọi người nào có quan tâm gì đâu!”
Tô Tử Du há hốc miệng.
Ngày ấy, cậu năm nói Tô Tử Tích có mẹ, nói sao thì thím hai cũng sinh ra em ấy, nào có người mẹ không quan tâm con.
Tô Tử Du cảm thấy cậu năm nói có lý, dù sao khi ấy cậu cũng xiết bao mong muốn được có mẹ, cảm thấy có mẹ là chuyện vô cùng tốt đẹp, ai ngờ…
Tô Tử Du hừ một tiếng, nói: “Ít nhất em còn có mẹ, anh với Túc Bảo đều không có.”
Tô Tử Tích: “Em thà không có mẹ còn hơn.”
Tô Tử Du: “…”
Không nói nên lời!
Túc Bảo vừa bôi thuốc đỏ cho Tô Tử Tích vừa an ủi: “Được rồi được rồi! Không cho các anh nói chuyện nữa!”
“Nếu anh Tử Tích không muốn tha thứ thì đừng tha thứ! Đợi đến khi anh thấy tha thứ được rồi thì tha thứ nha!”
Giọng nói non nớt đáng yêu của Túc Bảo mang theo hơi ấm xoa dịu lòng Tô Tử Tích, cô bé càm ràm như bà cụ Tô: “Nỗi buồn trong quá khứ đã từng như một con quái vật khổng lồ, bây giờ quái vật bị đánh bại rồi, mỗi ngày sau này đều là một ngày tươi đẹp thôi!”
Túc Bảo tiếp tục công cuộc an ủi Tô Tử Tích: “Ba em nói dù ánh mặt trời ít ỏi cũng phải học cách thu nhặt nó!”
Túc Bảo vô cùng lạc quan.
Tô Tử Tích nhất thời nghẹn họng, chỉ biết khịt mũi….
Cậu lơ đễnh liếc nhìn vào gương, kết quả phải trợn mắt há hốc miệng.
“Em bôi thuốc cho anh như này đó hả?”
Tô Tử Tích thấy hình ảnh của cậu trong gương, cả mặt được nhuốm màu đỏ, đầu tóc như ổ gà vì ban nãy đánh nhau với Tô Tử Du.
Vừa liếc một cái còn tưởng quỷ hồn nào cơ!
Tô Tử Du chửi thề một tiếng rồi nhảy cẫng khỏi sofa theo phản xả: “Anh đã nói em bị quỷ nhập thân mà!”
Tô Tử Tích: “…”
Hai cậu nhóc lại ầm ĩ một hồi, tuy miệng chửi mắng đối phương là đồ ngốc nhưng dường như tình cảm anh em lại thân thiết hơn trước.
Trước khi đi ngủ, Túc Bảo nằm nhoài trên giường, duỗi tay chọt cụ rùa đang bò dưới gầm giường.
“Cụ rùa, tại sao người lớn không cần làm bài kiểm tra trước khi làm ba mẹ nhỉ?”
“Chị Hân Hân, anh Tử Du, anh Tử Chiến đều phải làm bài kiểm tra, vậy sao ba mẹ của anh chị ấy lại không cần nhỉ?”
Rõ ràng, mợ hai và ba nuôi Lâm Phong của cô bé là những người ba mẹ không đủ điểm trong kỳ sát hạch làm ba mẹ.
Lẽ ra những người thi trượt như họ không được sinh con mới đúng.
Nhưng sao không có quy định đấy?
Cụ rùa bò dưới đất, duỗi đầu và tay chân ra khỏi mai.
Buổi tối, Tiểu Ngũ không đập vào đầu cụ rùa nên cụ rất thoải mái.
Có điều, cụ rùa không biết nói nên không thể trả lời câu hỏi của Túc Bảo, dù biết nói cụ rùa cũng chỉ có thể trả lời ‘không biết’ mà thôi….
Sau tết Đoan Ngọ, mấy người Tô Dĩnh Nhạc lại quay về nơi làm việc.
Sau khi gửi mấy đứa nhỏ lên xe đưa đón của trường, bà cụ Tô lại rảnh rỗi.
Bà cụ chăm chỉ luyện tập hai chân hơn, hận không thể lập tức đứng dậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mấy ngày nay bà càng chăm chỉ tập thể dục thì đôi chân càng không có lực.
Bây giờ, bà cụ mới vừa đứng dậy đã ngã phịch xuống đất, đầu đập vào phiến đá ở ngoài vườn.
“Lão phu nhân….!”
Nhà họ Tô lập tức hỗn loạn.
Sau khi tan học, Túc Bảo mới biết tin bà cụ Tô bị ngã phải nhập viện.
Cô bé vội theo Mộc Quy Phàm đến viện, lo lắng hỏi: “Sao bà ngoại bị thương phải nhập viện mà không báo cho con luôn?”
Mộc Quy Phàm phóng xe như bay nhưng rất vững vàng, nói: “Con đang trong giờ học!”
Một cô bé con thì làm được gì lúc cấp bách này?
Túc Bảo lại hỏi: “Sao bà ngoại lại ngã ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Bà ngoại con đang tập luyện thì bỗng dưng ngã.”
Túc Bảo ngẩn người, hỏi vội: “Bà ngoại vẫn luôn tập luyện ạ?”
Mộc Quy Phàm ừ một tiếng, chợt thấy Túc Bảo ngồi ở ghế sau tức giận.
Anh khó hiểu hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo phồng má, môi mím thành một đường thẳng.
“Lúc con và anh Tử Tích lên máy bay đã dặn bà ngoại không được tập quá vất vả, mọi người chẳng ai nghe lời con hết!”
Lúc này Mộc Quy Phàm mới nhớ tới chuyện này.
Đúng là cô bé con đã dặn như vậy, nhưng lúc ấy mọi người đều dành sự quan tâm vào chuyện hai đứa nhỏ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, hơn nữa các chuyên gia cũng khuyên bà cụ Tô nên tranh thủ luyện tập, kích thích các cơ và dây thần kinh gì gì đó….
Bà cụ Tô cũng đắm chìm trong sự phấn khích khi có thể đứng dậy, vì vậy mọi người đều quên béng lời dặn của Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không phải do tập luyện đâu con nhỉ? Các chuyên gia trong viện dưỡng lão nói nếu bà ngoại con có thể đứng lên thì nên tập đi bộ nhiều hơn. ”
Túc Bảo càng nghe càng tức giận hơn: “Con mới là chuyên gia!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh chỉ nghĩ Túc Bảo nói nhảm vì quá nóng ruột.
Dạo trước, đúng là Túc Bảo thường xoa bóp chân cho bà cụ Tô, nhưng bà cụ đã phải ngồi xe lăn 5 năm rồi, rõ ràng chỉ áp dụng phương pháp xoa bóp không đủ để bình phục.
“Lát nữa vào viện phải giữ im lặng nha con!” Mộc Quy Phàm chỉ dặn dò Túc Bảo một câu.
Trong viện.
Bà cụ Tô nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, bà cụ mới làm phẫu thuật xong.
Bà đập đầu vào gạch đá ngoài vườn, bị xuất huyết não.
Sau ca phẫu thuật, bà cụ mãi chưa tỉnh lại.
Túc Bảo nắm tay bà cụ Tô, gọi: “Ngoại ơi….”
Một số bác sĩ bước vào, trong số đó có một bác sĩ không mặc áo blouse trắng, nhưng đang thảo luận về tình trạng bệnh với những người còn lại.
Thấy Túc Bảo, ông ta chau mày nói: “Mời người nhà ra ngoài, chẳng phải đã nói không được quấy rầy bệnh nhân sao? Hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi."
Túc Bảo nhìn chằm chằm ông bác sĩ có bộ râu hoa râm trước mặt.
Ông ta đang nói với các bác sĩ: “Bà cụ Tô vẫn luôn tiến hành phục hồi chức năng trong viện dưỡng lão của chúng ta. Mấy ngày trước bà cụ bỗng đứng dậy được, điều này cho thấy việc phục hồi chức năng của chúng ta có hiệu quả."
“Tôi yêu cầu bà cụ phải chăm chỉ tập luyện để hồi phục, có lẽ bà ấy quá nóng ruột nên mới ngã.””
Các bác sĩ khác đều gật đầu: “Chụp CT sọ não cho thấy bà cụ Tô bị xuất huyết não.”
Bác sĩ có chòm râu màu hoa râm nói: “Đúng, là vấn đề cũ, nhưng hiện tại bà cụ đã qua cơn nguy kịch, tôi hiểu rõ tình trạng của bà ấy, hiện tại bà ấy cần nghỉ ngơi, không được gọi dậy.”
Túc Bảo "?"
Sau khi đi Nam Thành về, Tô Tử Tích như biến thành một người khác.
Khi ăn cơm, bóc vỏ tôm cho em gái.
Sau bữa ăn còn chơi cùng em gái.
Cậu nhóc luôn đắm chìm trong game trước đây sau chuyến đi Nam Thành trở về bỗng ngó lơ chiếc di động hơn nửa buổi tối.
Thậm chí còn ra vẻ công tử bột, kêu Tô Tử Lâm cho cậu tiền sinh hoạt phí----
Phải biết rằng, trước đây Tô Tử Tích chưa bao giờ ngửa tay xin tiền gia đình, cố sống cố chết vạch rõ ranh giới với người nhà của mình.
Người nhà họ Tô hiểu rằng, một khi Tô Tử Tích bắt đầu xin tiền tiêu vặt thì chứng tỏ cậu đã thực sự thay đổi.
Người nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau.
Ông cụ Tô: Thằng nhóc lưu manh này được trị khỏi bệnh lưu manh rồi hả? Mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khỏi rồi?
Bà cụ Tô: Vẫn là do Túc Bảo của mình lợi hại mà!
Tô Nhạc Phi: Mẹ kiếp, chắc chắn thằng nhóc này bị quỷ nhập thân rồi!
Tô Tử Du: Giả sử Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân, vậy Tô Tử Tích là X hay Y?
…..
Buổi tối.
Tô Tử Du trang bị vũ khí đầy đủ, chuẩn bị sẵn chiếc chậu sắt lớn có thể phát hiện vị trí ma quỷ cùng máy quay phim mà cậu tự hào là phát minh thế kỷ.
Tay trái cậu cầm một xấp lá bùa màu vàng, tay phải cầm thanh kiếm gỗ gụ, trên đầu và cổ treo ba cân tỏi tươi.
Tô Tử Du cảm thấy cậu trang bị như này vẫn còn quá ít, sau này phải nỗ lực phát minh thêm vài món đồ nữa….
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Túc Bảo mở cửa ra thì trông thấy bộ dạng mắc cười của Tô Tử Du.
“Anh ơi, anh làm gì thế?” Túc Bảo kinh ngạc hỏi.
“Đừng nói gì hết, mau đi theo anh!”
Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo rồi chạy như bay về phía phòng Tô Tử Tích.
Cánh cửa phòng Tô Tử Tích đã được lắp lại, giờ này cậu không chốt cửa như trước nữa.
Tô Tử Du mở cửa cạch một tiếng rồi đi vào.
Túc Bảo sửng sốt hỏi: “Anh ơi, vào phòng người khác mà không gõ cửa trước là bất lịch sự đó!”
Tô Tử Du: “Suỵt….”
Muốn bắt quỷ thì quan tâm phép lịch sự làm cái gì?
Phòng ngủ im lìm, chỉ có tiếng nước xối xả vọng ra từ phòng tắm, Tô Tử Tích đang tắm.
Tô Tử Du hơi hồi hộp, lắp bắp nói: “Em, em đứng yên ở đây nha, để anh vào phòng tắm ép ‘nó’ ra ngoài!”
Túc Bảo: “??”
Rốt cuộc anh Tử Du muốn làm gì vậy?
Anh Tử Tích đang tắm đó nha, sao phải ép anh ấy ra ngoài?
Chỉ thấy Tô Tử Du lặng lẽ chạm vào cửa phòng tắm, sau đó mở bật cửa ra, giật mấy cân tỏi trên cổ xuống rồi ném vào trong!
“Đánh nè, đánh nè!” Tô Tử Du hét to: “Đánh chết ngươi đánh chết ngươi đánh chết ngươi! Mau ra đây cho ta!”
Tô Tử Tích kinh hãi, cậu vẫn còn lộ mông mà cửa phòng tắm bỗng bị đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó là mấy chục củ tỏi nện vào người cậu.
Vất vả lắm mới né được sự tấn công của mấy cân tỏi thì một thanh kiếm gỗ gụ lại bay vù tới!!
Không biết nên nói đường đi của thanh kiếm này chuẩn hay không chuẩn mà Tô Tử Tích chỉ cảm thấy ‘tiểu huynh đệ’ của cậu xém chút nữa đã toi mạng luôn.
“Mẹ kiếp!” Tô Tử Tích tức giật quát: “Ai! Ai đánh lén tao!”
Keng----Cái chậu sắt to bay tới, hạ cánh trên đầu Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích trượt chân một cái, mông nện xuống sàn, đầu óc ong ong.
"...¥¥!!"
Sau trận tập kích của Tô Tử Du.
Phòng tắm vô cùng bừa bộn.
Tô Tử Tích chửi rầm trời rồi xông vào đánh nhau với Tô Tử Du.
Tô Tử Du: “Túc Bảo! Cứu anh với! Con quỷ này đang ra oai hù dọa người khác nè! Mau tới giúp anh!”
Túc Bảo cuống quýt chạy vào, nhưng giọng nói tức giận của Tô Tử Tích bỗng vang lên: “Túc Bảo! Không được đi vào!”
Bước chân của cô bé con chợt khựng lại, rốt cuộc bé nên vào hay không đây??
Một lát sau. Tô Tử Tích mặc áo choàng tắm, mặt mũi bầm dập đi ra.
Cả người Tô Tử Du cũng bị thương, mắt còn bị đánh thâm đen.
Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, một người ngồi trên giường, một người ngồi ở sofa.
Túc Bảo mù mờ hỏi: “Hai anh làm gì thế?”
Tô Tử Tích bực bội nói: “Tô Tử Du ngu ngốc nói anh bị quỷ nhập thân! Mẹ kiếp, anh vô cùng cảm kích lòng tốt của anh ấy nha!”
Tô Tử Du đau đến nhe răng nhếch miệng, không cam lòng yếu thế, nói: “Ai bảo em biểu hiện bất thường như vậy làm gì? Lúc ăn cơm thì bóc tôm và gắp thức ăn cho Túc Bảo! Ăn cơm xong còn chơi búp bê Barbie với em ấy! Đây là chuyện mà em có thể làm ư?”
Tô Tử Tích nhất thời câm nín.
Tô Tử Du cũng cực kỳ tức giận, cứ tưởng Tô Tử Tích bị quỷ nhập thân nên cậu lo lắng không thôi, công kích như ban nãy là vì cậu có lòng tốt muốn trừ tà giúp Tô Tử Tích.
Kết quả thì sao, mặt cậu bị đánh sưng vù rồi.
Cuối cùng Túc Bảo cũng vỡ lẽ.
Hóa ra anh Tử Du tưởng anh Tử Tích bị quỷ ám!
Cô bé hoàn toàn nghẹn họng, trong mắt bé lúc này, hai anh trai giống như hai tên ngốc vậy!
“Anh Tử Tích không bị quỷ ám đâu!” Túc Bảo nói: “Anh Tử Du nhầm rồi!”
Tô Tử Du vẫn không tin: “Mới đi Nam Thành hai ngày mà lúc quay về, một tên hỗn thế ma vương bỗng biến thành anh trai ấm áp, rõ là đổi thành người khác mà, sao có thể chứ?”
Tô Tử Tích nghiến răng: “Ông đây không thể cải tà quy chính ư? Anh không nghe qua câu ‘lãng tử quay đầu quý hơn vàng’ hả?”
Tô Tử Du: “Anh tin em cái mốc khô ý!”
Tô Tử Tích: “Cái đồ ngu ngốc!”
Túc Bảo: “Đừng ầm ĩ nữa!”
Cô bé chỉ đành lấy lọ nước thuốc ra, vụng về bôi thuốc cho Tô Tử Tích và dán băng y tế agou cho Tô Tử Du.
Túc Bảo nói giọng mềm mại: “Anh Tử Tích đừng giận nữa, anh Tử Du làm vậy cũng vì quá lo lắng cho anh đó, nếu đổi lại người khác bị quỷ ám thì anh ấy đã chạy luôn rồi.”
Tô Tử Tích hừ một tiếng.
Túc Bảo nói tiếp: “Ai bảo trước đây anh Tử Tích làm trẻ hư làm gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc, hừ một tiếng rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại.
Ai cũng nói cậu là trẻ hư.
“Em từng thấy đứa trẻ hư nào tự kiếm tiền nuôi bản thân chưa?” Tô Tử Tích lười phải giải thích thêm.
Túc Bảo ngồi bên cạnh, hỏi: “Thế thì vì lý do gì?”
Tô Tử Tích trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trước khi sinh Hân Hân, ba mẹ anh đều rất tốt.”
Tuy tình cảm của hai người họ dường như không tốt như cặp vợ chồng khác, nhưng ít nhất cũng ở bên nhau.
“Nhưng sau khi Hân Hân ra đời, mọi thứ đều thay đổi.”
Cậu nghe được bà ngoại và mẹ cãi nhau, nói mẹ cậu tính kế gài bẫy ba cậu nên mới có cậu.
Còn nghe ba mẹ muốn ly hôn.
Ba mẹ cãi nhau ầm ĩ nhưng chẳng ai thèm hỏi ý kiến của cậu, thậm chí còn coi cậu như đám không khí.
Ba cậu không về nhà.
Mẹ cậu thì bắt đầu điên cuồng cưng chiều Hân Hân.
Túc Bảo hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”
Tô Tử Tích hừ một tiếng: “Lần đầu nhìn thấy Hân Hân, anh chỉ chạm nhẹ vào mặt mà em ấy đã khóc rồi, mẹ anh vô cùng tức giận, lập tức cho anh một cái tát tai.”
“Sau đó, chỉ cần anh lại gần Hân Hân thì mẹ lại kêu anh ra ngoài.”
Còn rất nhiều lần như thế nữa.
Thấy mẹ cưng chiều Hân Hân, Tô Tử Tích cũng thử lấy lòng em gái, nhưng hễ em gái khóc thì mẹ lại trách tội cậu.
Tô Tử Du kinh ngạc quá đỗi, còn có chuyện như này ư?
Tô Tử Tích thờ ơ nói: “Khi Hân Hân khóc, mẹ có thể thức trắng đêm để ôm em ấy, còn anh bị ốm mẹ cũng không đến nhìn anh lấy một lần.”
“Hân Hân muốn gì chỉ cần khóc là được đáp ứng, còn anh muốn gì cũng bị mẹ mắng là ‘Suốt ngày đòi này đòi kia, còn chê chưa thêm đủ phiền phức cho mẹ ư? Con có thể hiểu chuyện chút không hả?’”
Dần dà, Tô Tử Tích hiểu ra, cậu chỉ là đồ dư thừa.
Cậu giơ tay ra xin bất cứ điều gì cũng là sai trái.
“Một buổi tối nọ trời đổ mưa, anh bị tỉnh giấc nên đi đóng cửa sổ.”
“Cửa sổ khó đóng mà khi ấy sức anh còn yếu nên vừa kéo mạnh một cái đã bị ngã xuống đất.”
Phòng Tô Tử Tích ở tầng hai, nhưng tầng một của nhà họ Tô rất cao nên ngã từ tầng hai xuống vẫn rất nguy hiểm.
Tô Tử Tích rơi xuống đất, hồi lâu mới bò dậy được, cậu khóc gọi mẹ mà chẳng ai nghe thấy tiếng cậu.
Trời mưa to, người giúp việc ở cách xa nhà chính, ông nội một khi đã ngủ say thì sấm sét đánh cũng không biết gì, còn bà nội thì vào viện dưỡng lão.
Cậu cả suốt ngày tăng ca ở công ty, ba cậu và cậu năm cũng thường ở công trường để đuổi kịp tiến độ, hiếm khi về nhà.
Mấy người cậu khác thì khỏi phải nhắc tới, hoặc bận rộn công việc hoặc ở trong căn hộ mà họ tự mua, gần như không về trang viên nhà họ Tô.
“Anh nằm dưới mưa rất lâu, cả người đau đớn, cuối cùng anh tự bò về.”
“Anh gõ cửa phòng mẹ, có lẽ tiếng ồn làm Hân Hân tỉnh giấc nên em ấy lại khóc.”
“Mẹ anh nổi trận lôi đỉnh, nói vất vả lắm mới dỗ được Hân Hân ngủ mà bị anh đánh thức rồi, còn kêu anh cút đi!”
Mẹ cậu hoàn toàn không trông thấy cả người cậu ướt nhẹp.
Cả người cậu đau đớn, mẹ cậu cũng chẳng hỏi han gì.
Tô Tử Tích chỉ đành tự về phòng, tự tắm, tự dọn sạch quần áo, sau đó còn nhổ ra một ngụm máu.
Tô Tử Tích cuộn mình trên giường, sốt cao, ốm nặng.
Chẳng ai biết đêm đó cậu sợ hãi thế nào, cô đơn và bất lực ra sao.
Suốt hai ngày cậu ốm, mẹ cũng không quan tâm đến cậu, người giúp việc nói cậu ốm nhưng mẹ chỉ nói đừng quan tâm lại chiều hư cậu.
Sao cậu lại thành người bị chiều hư rồi?
Hân Hân mới là đứa nhỏ bị chiều hư chứ?
“Anh mệnh lớn nên không chết, sau đó một thời gian người khỏe lại, nhưng anh biết muốn sống thì phải tự mình kiếm tiền. Dựa vào chính mình vẫn là tốt nhất!”
Sau đó, cậu trở thành đứa bé hiểu chuyện, nhưng họ vẫn không hài lòng….
Túc Bảo nghe mà chỉ cảm thấy lòng đau nhói.
Anh Tử Tích khỏi ốm rồi, nhưng trái tim anh ấy vẫn bị tổn thương, chưa bao giờ khỏi.
Túc Bảo lặng lẽ ôm Tô Tử Tích.
“Anh ơi đừng sợ!”
Cô bé vỗ lưng Tô Tử Tích, như hai đứa bé đáng thương sống nương tựa vào nhau: “Trước đây Túc Bảo cũng phải sống như vậy, nhưng sau đó thì tốt rồi.”
“Ông bà ngoại, cậu cả, ba anh và các cậu khác không biết những chuyện đó, họ không cố ý đâu.”
“Vì vậy, anh có thể tha thứ cho họ không?”
Tô Tử Tích mím môi, hốc mắt đỏ hoe.
Chương 216: Bà cụ Tô gặp chuyện
Tô Tử Tích cảm thấy Túc Bảo ôm cậu an ủi như này khiến cậu trông thật đáng thương, thế nên cậu đã đẩy cô bé ra.
Tô Tử Du sực nhớ ra, hồi cậu còn rất bé, có một lần bà nội và thím hai cãi nhau rất to.
Khoảng thời gian đó, Hân Hân vừa sinh ra thì cô Tô Cẩm Ngọc cũng bị mất tích, bà nội đau lòng ốm nặng rồi phải ngồi xe lăn.
Tô Tử Du chỉ nhớ, Tô Tử Tích khóa trái cửa và không chịu ăn uống gì, bà nội bưng cơm lên lầu cho Tô Tử Tích thì thím hai trách bà nội chiều hư em ấy.
Thím hai còn nói, con của thím ấy thì cứ để thím ấy dạy dỗ, một người mẹ chồng đạt tiêu chuẩn thì không nên nhúng tay vào chuyện gia đình của con dâu mình.
Cũng chính thời điểm đó, bà nội dọn đến viện dưỡng lão ở và không về nhà nữa----
Tô Tử Du nhớ thời gian đầu, khi làm xong trị liệu hồi phục sức khỏe, bà nội vẫn thi thoảng về thăm nhà, sau đó bà nội bị liệt không thể rời giường được nữa.
“Hình như anh đã đến gõ cửa phòng em, nhưng em không chịu mở, còn đuổi anh cút đi.” Tô Tử Du chau mày nói.
Cậu thực sự không biết khoảng thời gian đó Tô Tử Tích ngã từ lầu hai xuống và bị thương, thím hai còn nói Tô Tử Tích chỉ bị cảm nhưng ra vẻ yếu ớt, làm mình làm mẩy để tranh sủng với Hân Hân.
Thím hai không cho người nhà họ Tô được nhúng tay vào chuyện gia đình thím ấy, còn nói ‘Để con gái được lớn lên như một cái cây mọc ở vùng đất phù sa ven sông màu mỡ còn con trai lại như một cây cổ thụ bén rễ đâm sâu vào sỏi đá vươn cành trên núi cao, nuôi con trai thì lòng dạ người mẹ phải sắt đá một chút, nếu không thì con hư tại mẹ….’
Tô Tử Tích trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn nói: “Sao em phải mở cửa? Nếu thật lòng quan tâm em thì mọi người đã cạy cửa vào rồi, thực ra mọi người nào có quan tâm gì đâu!”
Tô Tử Du há hốc miệng.
Ngày ấy, cậu năm nói Tô Tử Tích có mẹ, nói sao thì thím hai cũng sinh ra em ấy, nào có người mẹ không quan tâm con.
Tô Tử Du cảm thấy cậu năm nói có lý, dù sao khi ấy cậu cũng xiết bao mong muốn được có mẹ, cảm thấy có mẹ là chuyện vô cùng tốt đẹp, ai ngờ…
Tô Tử Du hừ một tiếng, nói: “Ít nhất em còn có mẹ, anh với Túc Bảo đều không có.”
Tô Tử Tích: “Em thà không có mẹ còn hơn.”
Tô Tử Du: “…”
Không nói nên lời!
Túc Bảo vừa bôi thuốc đỏ cho Tô Tử Tích vừa an ủi: “Được rồi được rồi! Không cho các anh nói chuyện nữa!”
“Nếu anh Tử Tích không muốn tha thứ thì đừng tha thứ! Đợi đến khi anh thấy tha thứ được rồi thì tha thứ nha!”
Giọng nói non nớt đáng yêu của Túc Bảo mang theo hơi ấm xoa dịu lòng Tô Tử Tích, cô bé càm ràm như bà cụ Tô: “Nỗi buồn trong quá khứ đã từng như một con quái vật khổng lồ, bây giờ quái vật bị đánh bại rồi, mỗi ngày sau này đều là một ngày tươi đẹp thôi!”
Túc Bảo tiếp tục công cuộc an ủi Tô Tử Tích: “Ba em nói dù ánh mặt trời ít ỏi cũng phải học cách thu nhặt nó!”
Túc Bảo vô cùng lạc quan.
Tô Tử Tích nhất thời nghẹn họng, chỉ biết khịt mũi….
Cậu lơ đễnh liếc nhìn vào gương, kết quả phải trợn mắt há hốc miệng.
“Em bôi thuốc cho anh như này đó hả?”
Tô Tử Tích thấy hình ảnh của cậu trong gương, cả mặt được nhuốm màu đỏ, đầu tóc như ổ gà vì ban nãy đánh nhau với Tô Tử Du.
Vừa liếc một cái còn tưởng quỷ hồn nào cơ!
Tô Tử Du chửi thề một tiếng rồi nhảy cẫng khỏi sofa theo phản xả: “Anh đã nói em bị quỷ nhập thân mà!”
Tô Tử Tích: “…”
Hai cậu nhóc lại ầm ĩ một hồi, tuy miệng chửi mắng đối phương là đồ ngốc nhưng dường như tình cảm anh em lại thân thiết hơn trước.
Trước khi đi ngủ, Túc Bảo nằm nhoài trên giường, duỗi tay chọt cụ rùa đang bò dưới gầm giường.
“Cụ rùa, tại sao người lớn không cần làm bài kiểm tra trước khi làm ba mẹ nhỉ?”
“Chị Hân Hân, anh Tử Du, anh Tử Chiến đều phải làm bài kiểm tra, vậy sao ba mẹ của anh chị ấy lại không cần nhỉ?”
Rõ ràng, mợ hai và ba nuôi Lâm Phong của cô bé là những người ba mẹ không đủ điểm trong kỳ sát hạch làm ba mẹ.
Lẽ ra những người thi trượt như họ không được sinh con mới đúng.
Nhưng sao không có quy định đấy?
Cụ rùa bò dưới đất, duỗi đầu và tay chân ra khỏi mai.
Buổi tối, Tiểu Ngũ không đập vào đầu cụ rùa nên cụ rất thoải mái.
Có điều, cụ rùa không biết nói nên không thể trả lời câu hỏi của Túc Bảo, dù biết nói cụ rùa cũng chỉ có thể trả lời ‘không biết’ mà thôi….
Sau tết Đoan Ngọ, mấy người Tô Dĩnh Nhạc lại quay về nơi làm việc.
Sau khi gửi mấy đứa nhỏ lên xe đưa đón của trường, bà cụ Tô lại rảnh rỗi.
Bà cụ chăm chỉ luyện tập hai chân hơn, hận không thể lập tức đứng dậy.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mấy ngày nay bà càng chăm chỉ tập thể dục thì đôi chân càng không có lực.
Bây giờ, bà cụ mới vừa đứng dậy đã ngã phịch xuống đất, đầu đập vào phiến đá ở ngoài vườn.
“Lão phu nhân….!”
Nhà họ Tô lập tức hỗn loạn.
Sau khi tan học, Túc Bảo mới biết tin bà cụ Tô bị ngã phải nhập viện.
Cô bé vội theo Mộc Quy Phàm đến viện, lo lắng hỏi: “Sao bà ngoại bị thương phải nhập viện mà không báo cho con luôn?”
Mộc Quy Phàm phóng xe như bay nhưng rất vững vàng, nói: “Con đang trong giờ học!”
Một cô bé con thì làm được gì lúc cấp bách này?
Túc Bảo lại hỏi: “Sao bà ngoại lại ngã ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Bà ngoại con đang tập luyện thì bỗng dưng ngã.”
Túc Bảo ngẩn người, hỏi vội: “Bà ngoại vẫn luôn tập luyện ạ?”
Mộc Quy Phàm ừ một tiếng, chợt thấy Túc Bảo ngồi ở ghế sau tức giận.
Anh khó hiểu hỏi: “Sao thế con?”
Túc Bảo phồng má, môi mím thành một đường thẳng.
“Lúc con và anh Tử Tích lên máy bay đã dặn bà ngoại không được tập quá vất vả, mọi người chẳng ai nghe lời con hết!”
Lúc này Mộc Quy Phàm mới nhớ tới chuyện này.
Đúng là cô bé con đã dặn như vậy, nhưng lúc ấy mọi người đều dành sự quan tâm vào chuyện hai đứa nhỏ bắt đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, hơn nữa các chuyên gia cũng khuyên bà cụ Tô nên tranh thủ luyện tập, kích thích các cơ và dây thần kinh gì gì đó….
Bà cụ Tô cũng đắm chìm trong sự phấn khích khi có thể đứng dậy, vì vậy mọi người đều quên béng lời dặn của Túc Bảo.
Mộc Quy Phàm nói: “Chắc không phải do tập luyện đâu con nhỉ? Các chuyên gia trong viện dưỡng lão nói nếu bà ngoại con có thể đứng lên thì nên tập đi bộ nhiều hơn. ”
Túc Bảo càng nghe càng tức giận hơn: “Con mới là chuyên gia!”
Mộc Quy Phàm: “…”
Anh chỉ nghĩ Túc Bảo nói nhảm vì quá nóng ruột.
Dạo trước, đúng là Túc Bảo thường xoa bóp chân cho bà cụ Tô, nhưng bà cụ đã phải ngồi xe lăn 5 năm rồi, rõ ràng chỉ áp dụng phương pháp xoa bóp không đủ để bình phục.
“Lát nữa vào viện phải giữ im lặng nha con!” Mộc Quy Phàm chỉ dặn dò Túc Bảo một câu.
Trong viện.
Bà cụ Tô nằm trên giường, đầu quấn băng trắng, bà cụ mới làm phẫu thuật xong.
Bà đập đầu vào gạch đá ngoài vườn, bị xuất huyết não.
Sau ca phẫu thuật, bà cụ mãi chưa tỉnh lại.
Túc Bảo nắm tay bà cụ Tô, gọi: “Ngoại ơi….”
Một số bác sĩ bước vào, trong số đó có một bác sĩ không mặc áo blouse trắng, nhưng đang thảo luận về tình trạng bệnh với những người còn lại.
Thấy Túc Bảo, ông ta chau mày nói: “Mời người nhà ra ngoài, chẳng phải đã nói không được quấy rầy bệnh nhân sao? Hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi."
Túc Bảo nhìn chằm chằm ông bác sĩ có bộ râu hoa râm trước mặt.
Ông ta đang nói với các bác sĩ: “Bà cụ Tô vẫn luôn tiến hành phục hồi chức năng trong viện dưỡng lão của chúng ta. Mấy ngày trước bà cụ bỗng đứng dậy được, điều này cho thấy việc phục hồi chức năng của chúng ta có hiệu quả."
“Tôi yêu cầu bà cụ phải chăm chỉ tập luyện để hồi phục, có lẽ bà ấy quá nóng ruột nên mới ngã.””
Các bác sĩ khác đều gật đầu: “Chụp CT sọ não cho thấy bà cụ Tô bị xuất huyết não.”
Bác sĩ có chòm râu màu hoa râm nói: “Đúng, là vấn đề cũ, nhưng hiện tại bà cụ đã qua cơn nguy kịch, tôi hiểu rõ tình trạng của bà ấy, hiện tại bà ấy cần nghỉ ngơi, không được gọi dậy.”
Túc Bảo "?"