-
Chương 212-214
Chương 212: Cái chết của quỷ xảo quyệt
Càng không cho hỏi, Túc Bảo càng tò mò.
Bé thắc mắc: “Tại sao không được hỏi?”
Quỷ đào hoa: “Trẻ con không được hỏi.”
Túc Bảo: “Tại sao trẻ con lại không được hỏi? Vậy người lớn là được hỏi hả? Đợi ta lớn rồi ngươi sẽ nói cho ta sao?”
Quỷ đào hoa: “... Khụ khụ.”
Quỷ nhu nhược nhanh chóng dời mắt: “Sau đó thì sao?”
Quỷ xảo quyệt bỗng nhiên dừng lại, như thể vừa nghĩ đến chuyện gì đó không tốt, vẻ mặt buồn bực.
Quỷ đào hoa khó hiểu hỏi: “Sao? Mới vừa răng rắc xong, Đại Thanh biến mất luôn à?”
Quỷ xảo quyệt: “...”
Quỷ nhu nhược không nói nên lời: “Ngươi câm miệng đi, ở trước mặt trẻ con thì giữ mồm giữ miệng tí.”
Quỷ đào hoa cười hì hì một tiếng, nhưng nó vẫn ngậm miệng lại.
Quỷ xảo quyệt bực bội khó chịu một lúc, mới nói tiếp: “Không phải, vừa răng rắc xong thì thuận lợi tiến cung, may mắn vào được cung của một thái phi.”
Sau khi vào được cung của thái phi rồi thì không còn phải vất vả như vậy nữa, cũng không có nhiều màn tranh đấu như các phi tử trong cung, chỉ cần chăm sóc cho thái phi thật tốt là được.
Thái phi là phi tử của tiên hoàng đã chết, không được tự do, cả đời chỉ có thể thủ tiết trong hậu cung, bởi vậy cũng sẽ có một số thái phi không quá an phận.
“Có thể ở bên cạnh thái phi trông coi tẩm cư của bà ấy, hiển nhiên địa vị sẽ không giống như những người khác...” Quỷ xảo quyệt nói.
Ngay từ đầu nó chỉ muốn được ăn no mặc ấm, nhưng dần dần bắt đầu trở nên không thỏa mãn, vì thế nó đã dùng mọi cách để trở thành người “chăm sóc” bên gối của thái phi.
“Có rất nhiều người muốn trở thành người bên gối của thái phi, luôn có thái giám muốn đá ta xuống, vì thế ta đã nói dối thái phi rằng mình đã mọc lại.”
Quỷ đào hoa: “Không phải chứ, nói dối kiểu vậy mà thái phi cũng tin á?”
Quỷ nhu nhược cũng rất khó hiểu, răng rắc rớt rồi còn có thể mọc lại được à?
Túc Bảo: “?”
Cục cưng quả thật nghe không hiểu, cục cưng rất bối rối.
Tô Tử Tích cũng không thể hiểu nổi, mờ mịt không thôi.
Quỷ xảo quyệt nói: “Trong phòng tịnh thân có rất nhiều người bởi vì răng rắc không sạch mà răng rắc lại mọc trở về...”
Quỷ đào hoa và quỷ xảo quyệt giác ngộ!
Mấy ngày đầu thì ổn, nó toàn đòi tắt đèn nên thái phi không nhìn thấy được.
Nhưng lâu dần thái phi lại bắt đầu nghi ngờ.
Quỷ đào hoa rất muốn hỏi là điều gì đã khiến thái phi nghi ngờ vậy, kích cỡ không đúng hay là chất liệu không đúng... Nhưng nhìn Túc Bảo, nó vẫn nhịn lại.
Quỷ xảo quyệt tiếp tục nói: “Ta sợ thái phi phát hiện, sẽ đánh chết ta... Ở hậu cung của thái phi, thái giám cung nữ bị đánh chết sẽ không có ai thèm hỏi tới.”
Vì thế, vì để có thể giấu giếm chuyện đó, nó nghĩ cách giết dê để lấy da, nhét thuốc lá sợi đã được xé thật vụn vào, đeo da lên người mình.
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược nghe đến đó, thân là quỷ nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Sợ hết hồn!
Quỷ xảo quyệt nói: “Cứ như vậy, bịa ra một lời nói dối, sẽ phải dùng một đống lời nói dối khác để lấp liếm...”
Nó có hình thể nhỏ gầy, lùn hơn người khác một khoảng, cho nên càng ngày càng thích bù đắp lên phương diện nào đó.
“Quyền lực của ta càng lúc càng lớn, ban đầu từ giết dê cuối cùng biến thành giết người.”
Chỉ vì một mảnh da đó mà phải bù đắp cho lời nói dối.
Nó tới phòng tịnh thân, chọn người khiến mình cảm thấy hài lòng sau đó trực tiếp giết người, dù sao cũng có rất nhiều người đã chết vì tịnh thân.
“Ta giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, thái phi rất cưng chiều ta, nhưng bởi vì thái giám chết vì tịnh thân càng ngày càng nhiều, khiến cho hoàng thượng chú ý.”
Quỷ xảo quyệt hoảng hốt, vội vàng lấp cái giếng dùng để chôn xác.
Sau nó vẫn bị nghi ngờ, vì để lẩn trốn, nó lột da mặt của người đã bị nó giết chết xuống, dán lên mặt mình để ngụy trang.
Da mặt có mùi thối, nó dùng huân hương để che đậy.
Da mặt thối rữa, nó nói dối mình bị dị ứng phấn hoa.
Trốn như vậy trong vòng bảy ngày, hoàng đế không tìm ra được nó nhưng giếng nước lại bị đào lên...
“Hoàng thượng tức giận, không tìm thấy ta càng tức giận hơn, triệu tập toàn bộ thái giám lại, tra xét từng người một.”
“Lớp da trên mặt ra không dùng được nữa, ta đành phải đốt đi, sau đó ta lại ngụy trang thành cung nữ trong cung của phi tần nào đó.”
“Sau khi nguỵ trang thành cung nữ cũng bị nghi ngờ, ta nhẫn tâm tóm lấy một con mèo cào nát mặt mình...”
Sau khi mặt bị cào nát nó vẫn không thể chạy ra khỏi cung được, mà vòng vây bắt giữ càng ngày càng hẹp.
“Cuối cùng tra tới cung của phi tần này, dưới tình thế cấp bách ta đã hất đổ bát đèn dầu rồi châm lửa lớn, nhẫn tâm tự thiêu mặt mình và cả nơi đó.”
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược: “...”
Đây là một kẻ tàn nhẫn, không, còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhẫn, là loại người ác độc cùng cực.
Thử hỏi có ai có thể nhẫn tâm đến độ tự thiêu cả mặt với cơ thể của mình chứ?
Sau khi quỷ xảo quyệt tự thiêu mình xong, chung quy thì trình độ chữa bệnh của thời đại đó còn hạn chế, cuối cùng nó vẫn chết —— chết vì bị nhiễm trùng nặng.
Nó xảo quyệt trốn thoát được nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thoát được, thật sự chưa đạt được cái gì cả mà lại tự khiến bản thân mình trở nên thê thảm.
Quỷ xảo quyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nếu biết trước sẽ như vậy, chẳng thà ta chết dứt khoát cho rồi, có lẽ thái phi sẽ nể tình cũ mà cho ta được chết sảng khoái cũng nên...”
Cũng không đến mức sau khi chết được hơn mười năm rồi, nó vẫn không ngừng lặp lại nỗi sợ hãi và sự mệt nhọc do phải nghĩ cách chạy trốn. Mệt mỏi, dày vò và đau đớn không ngừng lặp lại tra tấn nó.
Túc Bảo lắc đầu: “Chuyện này thì có thể trách ai được?”
Quỷ xảo quyệt im lặng không hé răng.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ngươi tìm tới ta bằng cách nào vậy?”
Quỷ xảo quyệt bị tơ hồng đánh đến sợ, lần này không do dự nữa, nó nói thẳng: “Ngươi đã thu mấy con ác quỷ, ta cũng có nghe được tiếng gió.”
Những con ác quỷ khác nghe được “tiếng ác” của Túc Bảo đều cố gắng trốn đi, nó lại không giống, nó cảm thấy Túc Bảo lợi hại như vậy, chắc chắn trên người bé phải có pháp bảo gì đó.
Nó đã “sống” từ triều đại nhà Thanh đến tận bây giờ, đã được gần hai trăm năm rồi.
“Trăm năm trước, ta vô tình có được Hắc Ngọc, Hắc Ngọc rất lợi hại, có thể che giấu sát khí của ta, khiến cho đám đạo sĩ không thể tìm thấy ta...”
Nhờ vậy nó mới có thể thuận lợi tồn tại nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh.
Nhưng cũng giống như những sai lầm đã mắc phải khi còn sống, quỷ xảo quyệt càng ngày càng không thỏa mãn với sức mạnh hiện tại của mình, bắt đầu nhắm về phía Túc Bảo, mơ ước pháp bảo trên người Túc Bảo.
Nó nào biết rằng mình đã chọc phải một người không phải là đạo sĩ bình thường, mà là diêm vương...
“Nói xong rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, đừng giày vò ta là được.”
Quỷ xảo quyệt nhắm mắt lại.
Túc Bảo lại thấy khó khăn, nó không chủ động tấn công bé, tơ hồng cũng sẽ không chủ động tấn công lại.
Thế thì bé cũng không thu được quỷ xảo quyệt á!
Túc Bảo bóp hồ lô linh hồn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ lô linh hồn ơi hồ lô linh hồn, mày có thể tự thu quỷ được không?”
Hồ lô linh hồn: “...”
Túc Bảo thở dài: “Đúng là một hồ lô linh hồn vô dụng mà, chỉ biết ăn thôi.”
Hồ lô linh hồn: “?”
Đang bắt nạt nó không biết nói à?
Túc Bảo giơ Hắc Ngọc lên nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy được điểm gì bất bình thường cả.
Bé đành phải tạm thời không xử lý quỷ xảo quyệt, nhìn về phía cô gái nhảy lầu đang im lặng đứng ở bên cạnh —— Tống Nguyệt Thanh.
“Chị gái, chị chết như thế nào vậy?” Túc Bảo mềm giọng hỏi.
Tô Tử Tích cũng nhìn qua theo...
Ánh mắt Quỷ xảo quyệt hơi lóe, bỗng nhiên nhớ ban nãy lúc nó bị tơ hồng đánh, hình như đều là do nó chủ động tấn công, tơ hồng mới có thể đánh trả...
Chẳng lẽ, oắt con nay hoàn toàn không lợi hại như nó đã nghĩ à?
Quỷ xảo quyệt lặng lẽ dùng sức, âm thầm chống lại lưới trói linh hồn.
Chỉ cần nó có thể thoát ra thì nó sẽ có thể chạy ra rất xa.
Trước khi trốn đi nó muốn đánh lén Túc Bảo một phát, ném cô gái nhảy lầu lên người Túc Bảo... Xem thử phán đoán của nó có đúng hay không!
Nhưng mà nó không chú ý tới, Hắc Ngọc bị Túc Bảo nắm chặt trong tay, đang bị hồ lô linh hồn cắn nuốt, hấp thu...
Chương 213: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Nghe Túc Bảo hỏi Tống Nguyệt Thanh đã chết như thế nào, Tô Tử Tích lặng lẽ vểnh tai lên.
Tống Nguyệt Thanh thở dài một tiếng, nhìn Tô Tử Tích một cái rồi nói: “Ta nào biết đại thần chơi game cùng mình lại là một học sinh tiểu học.”
Đúng là thổ huyết mà.
Sự hiểu nhầm đó đã hại nó si mê đại thần đến chết đi sống lại, cuối cùng bị quỷ xảo quyệt đầu độc suy nghĩ, cứ vậy mà nhảy lầu tự vẫn.
Oan ức quá đỗi!
“Sau khi chết, ta biến thành lệ quỷ rồi bị quỷ xảo quyệt nô dịch…”
Tống Nguyệt Thanh sợ hãi liếc nhìn quỷ xảo quyệt, nói tiếp: “Ta biết nó muốn lợi dụng ta để dụ Mộc Tân Nhật Mộc Cấn tới đây, nên lúc hai ngươi tới đây, ta còn muốn hù dọa cho các ngươi chạy đi!”
Tống Nguyệt Thanh cảm thấy ấm ức thay bản thân, biết Tô Tử Tích và Túc Bảo tới, nó vô cùng lo lắng. Vì thế nó cố ý mở cánh cửa ra chầm chậm….
Ai biết được Tô Tử Tích lại là cậu nhóc 7 tuổi!
Nó chết lặng ngay tại chỗ, đứng sững sờ ngay cánh cửa nhìn Tô Tử Tích.
Còn Tô Tử Tích lại là cậu nhóc có cung phản xạ quá dài, cậu nhìn nó hồi lâu mới sợ hãi gào thét gọi Túc Bảo….
Ngay cả bây giờ, cung phản xạ của Tô Tử Tích vẫn dài như thế!!
Tô Tử Tích bình tĩnh hỏi: “Vậy người nói câu ‘nhóc đến rồi’ ở ngoài cửa ban nãy cũng là chị à?”
Tống Nguyệt Thanh gật đầu.
Quỷ xảo quyệt sai khiến nó đi mua đồ.
Lúc về trông thấy Tô Tử Tích vẫn chưa đi, nó nóng ruột muốn hù cho cậu hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi này.
Ai biết được cậu lại chạy vào phòng!
“Ôi, ta chết oan quá…” Tống Nguyệt Thanh nhìn Tô Tử Tích, giọng điệu ai oán.
Vốn dĩ Tống Nguyệt Thanh chỉ muốn sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ rồi ngày ngày ở bên cạnh nam thần.
Chẳng ngờ nam thần lại là một cậu nhóc!
Càng nghĩ Tống Nguyệt Thanh càng ấm ức.
Nghe tới đây, Tô Tử Tích run rẩy nói: “Chị, không lẽ chị muốn theo em?”
Tống Nguyệt Thanh dời mắt: “Ta không có sở thích đó, nếu có thể xin đưa ta đi đầu thai….”
Tống Nguyệt Thanh nhìn Túc Bảo khẩn cầu.
Túc Bảo gật đầu: “Có thể nha….Bây giờ em sẽ đưa chị đi luôn!”
Nhưng ngay lúc này, quỷ xảo quyệt luôn im lặng bỗng vùng vẫy thoát khỏi lưới trói buộc linh hồn, sau đó lao mạnh tới!
Nó túm lấy Tống Nguyệt Thanh rồi ném mạnh về phía Túc Bảo.
Kỷ Trường kinh hãi, vừa toan hiện thân thì….
Hồ lô linh hồn phát ra một luồng ánh sáng mờ, còn miếng ngọc đen trong tay Túc Bảo đã biến mất.
Kỷ Trường thảng thốt, cố kiềm chế không xông lên giúp Túc Bảo.
Tống Nguyệt Thanh còn chưa chạm tới Túc Bảo thì sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo đã phát ra ánh sáng mờ khiến nó bị đánh bay ra, Tống Nguyệt Thanh kêu thảm một tiếng.
Lần này quỷ xảo quyệt đã nhìn rõ, nó vui mừng khôn xiết nói: “Hóa ra đây là pháp bảo của ngươi….”
Một hồ lô linh hồn có thể chứa đựng quỷ và một sợi dây đỏ có thể chủ động phòng ngự!
Nó đoán không sai mà…..
Chỉ cần nó không công kích thì Túc Bảo chẳng có cách nào đối phó với nó.
Nếu nó lấy được hồ lô và sợi dây đỏ….
Hai mắt quỷ xảo quyệt phát ra ánh sáng xanh lục, nó nhìn về phía Tô Tử Tích.
“Ha ha, trời giúp ta rồi! Nhóc con, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Đợi nó lấy được pháp bảo, người đầu tiên nó giết chính là Tô Tử Tích.
Quỷ xảo quyệt cười gian ác rồi nhào về phía Tô Tử Tích.
Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo vô thức quăng hồ lô ra: “Đi nào, pi-ka- hồ lô.”
Quỷ xảo quyệt khinh bỉ, hù dọa ai chứ?
Nhưng một giây sau, hồ lô linh hồn bỗng phình to cỡ bàn tay rồi đè lên đầu quỷ xảo quyệt!
Quỷ xảo quyệt không tài nào cử động được, còn cảm thấy hồn thể của mình đang dần tan rã.
Nó kinh hãi không thôi, liên tục cầu xin: “Túc Bảo, ta sai rồi, tha cho ta đi….”
Hồ lô không cho quỷ xảo quyệt cơ hội nói thêm, dứt khoát nghiền nát nó, cuối cùng quỷ xảo quyệt hồn bay phách tán, hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.
Hồ lô linh hồn biến nhỏ lại như cái móng tay, sau đó rơi xuống đất.
Túc Bảo mở to đôi mắt: “Woa, hồ lô nhỏ, em biết tự mình bắt quỷ thật rồi nè!”
Túc Bảo mừng rơn nhặt hồ lô lên, phun ra một ngụm nước miếng rồi dùng quần áo của bé để lau sáng.
Hồ lô linh hồn: “….”
Tô Tử Tích: “….”
Tống Nguyệt Thanh bị sợi dây đỏ công kích nên hồn phách cũng sắp tiêu tán, nói không nên lời.
Túc Bảo tiễn Tống Nguyệt Thanh lên đường luân hồi. Căn phòng mà Tống Nguyệt Thanh từng ở giờ đây trống trơn không một bóng người.
“Đi thôi! Đánh xong rồi!” Túc Bảo ngáp một cái, nhẹ nhõm đi về phòng mà cô bé đăng ký lúc đầu.
Lần thu quỷ này, cô bé đã lợi hại hơn lần trước một chút rồi!
Lúc về nhất định phải kể cho sư phụ nghe!
“Anh ơi ngủ sớm đi nha, mai chúng ta về nhà sớm…”
Túc Bảo mơ màng nói, cực kỳ buồn ngủ.
Tô Tử Tích vẫn còn lơ mơ, mãi đến khi đặt lưng xuống giường, cậu mới phản ứng ra mọi chuyện.
“Mẹ kiếp….Đáng sợ quá!” Cậu siết chặt tấm chăn của mình.
**
Ở một nơi khác, dì quỷ và chú quỷ nhường phòng cho hai anh em Túc Bảo đang đi lượn trong chợ quỷ.
Nam Thành có đường Vọng Lĩnh, cuối con đường có một tòa nhà chưa hoàn thiện.
Rất lâu trước đây, nơi này là một sân bay cũ. Trong chiến tranh, địch thả bom giết hại rất nhiều người. Sau này khi quân địch chiếm đóng, chúng giết hại vô số người nên nơi đây trở thành bãi đất ma nổi tiếng ở Nam Thành .
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại của các cụ già ở Nam Thành, cũng chưa ai nhìn thấy ma quỷ.
Mọi người không hay biết rằng, nơi đây quả thực là cái chợ quỷ.
Một, hai giờ đêm là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ quỷ.
Dì quỷ và chú quỷ có tiền nên vui vẻ đi khắp nơi và mua rất nhiều cống phẩm.
“Chồng ơi, bắt xe về nhé? Xách một đống đồ như này mà phải tự bay về thì mệt lắm!”
Chú quỷ đồng ý.
Hai quỷ đứng bên đường chờ xe.
Lại nói về tên tài xế muốn gạt Túc Bảo 500 tệ ở sân bay.
Hôm nay anh ta không có đơn nào, vốn đã đen đủi lắm rồi, chẳng rõ tại sao bên trên còn bắt đầu bắt taxi dù.
Hại anh ta chạy xe cả ngày trời cũng không kiếm được một xu, còn phải chi mấy trăm tệ tiền xăng dầu.
Lúc này, tâm trạng tên tài xế vô cùng tệ, anh ta đang lái xe về nhà.
Kết quả, anh ta trông thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng ven đường đang xách rất nhiều đồ và vẫy tay với anh ta.
“Ơ, nửa đêm rồi, bọn họ đi đâu về mà xách nhiều đồ thế nhỉ?”
Tài xế taxi dù tấp xe vào lề đường, chỉ nghe người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi đến Đào Hoa Túc hết bao nhiêu tiền?”
Tài xế taxi dù mừng rỡ khôn xiết, không ngờ vừa chuẩn bị về nhà đã nhận được đơn hàng.
Nói sao cũng phải chở hai người khách này mới được.
Tài xế chau mày đáp: “Tôi sắp về nhà rồi, nếu chở hai người thì phải đi vòng một quãng đường dài, 500 tệ hai người có đi không? Đi thì lên xe, không thì tôi về ngủ đây!”
Dì quỷ và chú quỷ trao đổi ánh mắt với nhau.
500 tệ ư, rẻ quá!!
Túc Bảo đốt tiền âm phủ cho họ, một tờ đã có giá trị một vạn rồi đó!
Dì quỷ nói: “Vừa hay tôi có ‘tiền lẻ’, đi nào!”
Tài xế taxi dù vui như mở cờ trong bụng, thời buổi này vẫn còn người ngu ngốc như này ư?
Được lắm, mình đơn hàng này đã đủ hoàn tiền xăng dầu hôm nay của anh ta rồi!
Tài xế ngâm nga bài hát rồi bắt chuyện: “Anh trai và chị gái đây đi đâu về thế?”
Dì quỷ cười híp mắt: “Đi chơi, tiện thể mua chút đồ.”
Tài xế vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, lắc đầu nói: “Hai người đâu phải thanh niên nữa, còn đi hộp đêm như đám thanh niên hả?”
Chú quỷ nói: “Lâu rồi không được ra ngoài, chơi chút thì có sao đâu.”
Tài xế cười, giơ ngón cái lên: “Vẫn là hai anh chị biết ăn chơi!”
Đáy mắt tài xế thoáng hiện ý cười dung tục, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương….
Tên tài xế xém chút nữa hồn bay phách tán….
Chương 214: Tô Tử Tích như biến thành một người khác
Ở hàng ghế sau, đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt hai người họ trắng bệch, mấu chốt là mặt họ không chút cảm xúc, giống như người đã chết rất lâu, rất lâu rồi…..
Đúng, chính là người đã chết từ rất lâu…..
Tài xế taxi chợt nhớ tới điểm đón cặp vợ chồng này chính là khu vực gần tòa nhà đang xây dở trên đường Vọng Lĩnh, nơi đó hoàn toàn không có chợ đêm!
Càng không có quán bar, ktv và buổi biểu diễn tối nào!
Anh ta đạp phanh, chiếc xe két một tiếng rồi dừng lại.
Chú quỷ đảo con ngươi, nhìn con đường bên ngoài qua cửa kính xe: “Sao tự dưng lại dừng lại?”
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo tên tài xế, anh ta lắp bắp nói: “Đèn….đèn đỏ…”
Dì quỷ hồ nghi nhìn, đèn đỏ ư? Chỗ này cách xa ngã tư mà.
“Ôi, lẽ nào chết lâu quá rồi nên mắt mờ rồi ư?” Dì quỷ lẩm bẩm.
Chú quỷ quan tâm sáp tới gần: “Để anh xem giúp cho!”
Dì quỷ lôi con ngươi ra cho chồng nhìn.
Hai quỷ ngồi rất gần nhau, cẩn thận tránh tầm nhìn của tên tài xế.
Nhưng tên tài xế xém chút nữa đã bị hù cho mất nửa cái mạng.
Đúng là anh ta không thể nhìn được hình ảnh kinh dị kia qua gương chiếu hậu.
Nhưng, chiếc xe này của anh ta hơi thiếu đàng hoàng.
Anh ta lén đặt camera siêu nhỏ ở hàng ghế sau.
Thi thoảng chở vài cô gái xinh đẹp hoặc là cô gái mặc đầm ngắn, tên tài xế có thể nhìn lén qua điện thoại của mình….
Chỉ cần nhấn vào di động là có thể chụp ảnh hoặc quay video.
Anh ta và những tên tài xế taxi dù cùng chung chí hướng khác đã lập nên một group, mỗi ngày chia sẻ ‘cảnh đẹp’ tuyệt vời trong group.
Khi trước tên tài xế phấn khích và cuồng hoan thế nào thì giờ khắc này, ác mộng khủng khiếp thế ấy.
Trong hình ảnh quay được từ camera, có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ trung niên móc con ngươi của chính mình ra ngoài.
Người đàn ông trung niên cẩn thận lau con ngươi.
Sau đó giúp người phụ nữ trung niên lắp con ngươi vào mắt.
Tên tài xế taxi cảm thấy mình như rơi xuống nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng không ngừng chảy mồ hôi.
Lúc này, người phụ nữ trung niên còn duỗi cổ ra: “Đèn đỏ phải chờ lâu vậy ư?”
Tên tài xế đáp: “Là…là…là thế này, hình như xe của tôi hỏng rồi…”
Chú quỷ không khỏi chau mày, cái xe rách nát gì không biết!
Dì quỷ nói: “Chỗ này cách Đào Hoa Túc không xa, chúng ta đi bộ một đoạn nha!”
Chú quỷ gật đầu, lấy tiền rồi đưa cho tên tài xế.
Đây là lần đầu tiên tên tài xế nhận tiền mà tay run như cầy sấy!!
Chỉ thấy đôi vợ chồng nọ xuống xe, chậm rì rì đi về phía trước.
Nhìn kỹ thì dáng đi của họ không giống người thường, chân không chạm đất mà đang bay lơ lửng…..
Tên tài xế taxi run rẩy nhìn tờ tiền trong tay, quả nhiên là tiền âm phủ.
“Mẹ…mẹ ơi..”
Tên tài xế không rõ mình đã về nhà bằng cách nào.
Chỉ là sau đó anh ta bị ốm nặng một trận, không dám chạy taxi nữa, còn đốt luôn camera lắp ở hàng ghế sau.
Thậm chí thoát luôn khỏi group chia sẻ hình ảnh chụp lén kia, tinh thần anh ta suy sụp rất nhiều, ngày nào cũng sống trong nỗi kinh hoàng khiếp sợ…..
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
**
Ngày hôm sau.
Trước khi rời đi, Túc Bảo khoét một cái lỗ dưới tấm bia đá lớn giữa hai tòa nhà ở Đào Hoa Túc, sau đó bỏ một đồng xu vào lỗ.
Tô Tử Tích hỏi: “Đây là?”
Túc Bảo nói: “Trấn áp sát khí cõi âm ở chỗ này, như vậy sẽ không còn nhiều người nhảy lầu nữa.”
Đồng xu có thể trấn áp tà ma, đặc biệt là đồng xu đã được vẽ lá bùa theo hướng dẫn của sư phụ cô bé.
m quỷ nơi này nhiều vô số, mỗi quỷ đều có một số phận riêng, nếu diệt hết âm quỷ ở Đào Hoa Túc thì có thể lấp đầy hồ lô của cô bé không nhỉ?
Tuy nghĩ đến khả năng có thể lấp đầy hồ lô, Túc Bảo vẫn cảm thấy làm vậy không ổn.
Sau khi chôn đồng xu này xuống để trấn áp, dù có người nhảy lầu thì hồn phách của họ cũng không bị vây khốn lại nơi này, cũng không bị quỷ hồn khác nô dịch.
Tô Tử Tích hỏi: “Em không sợ người khác đào đồng xu này lên rồi lấy đi hả?”
Túc Bảo khẳng định: “Không đâu!”
Tô Tử Tích khó hiểu hỏi: “Sao lại không?”
Túc Bảo: “Em nói không thì sẽ không có trường hợp đó ~ Anh ơi anh hiểu mà!”
Tô Tử Tích: “…”
Túc Bảo vỗ vỗ tay, sau đó phủi bụi trên quần, kéo vali: “Đi thôi anh, về nhà nào!”
Tô Tử Tích mím môi, tự giác lấy chiếc vali từ tay Túc Bảo.
**
Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô đứng ở cổng trang viên chờ hồi lâu, lo lắng nói: “Sao vẫn chưa về?”
“Ban đầu mẹ đã nói rồi, không cho hai đứa nhỏ đi, lỡ xảy ra sự cố gì thì biết làm thế nào?”
“Nhất là nhóc con khốn kiếp Tô Tử Tích, có khi em gái bị bán đi rồi nó vẫn đang đắm chìm trong game đấy!”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mới hai phút trôi qua mà Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đã bị bà cụ Tô mắng hai lần rồi.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô đến gần trang viên nhà họ Tô.
Tô Tử Tích xuống xe trước, sau đó nhanh chóng chạy qua bên kia, mở cửa và đưa tay ra ...
Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, nhảy vào lòng Tô Tử Tích, Tô Tử Tích vội ôm cô bé.
“Nặng chết đi được, sau này em ăn ít đi chút nha!” Tô Tử Tích ghét bỏ nói.
Sau đó, cậu chạy ra cốp xe, xách vali xuống.
Tô Tử Tích kéo chiếc vali, trên tay treo những chiếc túi lớn nhỏ, trong tay còn cầm chiếc bánh ăn dở và nửa bình sữa của Túc Bảo.
“Còn đói không em?” Tô Tử Tích hỏi: “Chịu đói chút nha, chắc chắn bà nội đã nấu cơm rồi.”
Bà cụ Tô và Tô Nhạc Phi cùng trưng ra bản mặt vô cùng kinh ngạc!!
Hai người đều lơ mơ.
°o°; ━━∑ ̄□ ̄|||━━
Tô Nhạc Phi mù mờ hỏi: “Đây…đây là Tô Tử Tích à?”
Có khi nào cậu nhóc bị quỷ nhập thân rồi không?
Bà cụ tô kinh ngạc: Sao Tô Tử Tích mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khi về lại như biến thành người khác thế này? Chẳng ngờ cậu nhóc lại không nghiện game như mọi lần.
Còn chủ động chăm sóc em gái nữa chứ….
“Lẽ nào nhóc con này bị cái gì kích thích?” Bà cụ Tô lầm bầm lầu bầu.
Mộc Quy Phàm cong môi, còn không phải ư.
Túc Bảo chạy như bay tới, nhào vào lòng bà cụ Tô: “Ngoại ơi!”
Mộc Quy Phàm: “….”
Hay lắm, hôm nay lại là một ngày không - đáng - được- nhắc- tới.
Cũng may sau khi ôm ấp bà ngoại một phen, Túc Bảo lại nhào vào lòng Mộc Quy Phàm, sau đó tiếp tục ôm Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.
Vào nhà, cô bé lại ôm ông cụ Tô, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến….
Đến Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng được cô bé vuốt ve một lúc.
Sờ hết một lượt, người và động vật không thiếu một ai.
“Ăn cơm nào!” Bà cụ Tô âu yếm nói rồi lấy ra món tôm hấp tỏi yêu thích của Túc Bảo từ trong tủ hâm nóng.
Ông cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nói: “Ở Nam Thành thế nào con?”
Đang yên đang lành lại khăng khăng đòi đi trải nghiệm cuộc sống!
Mới tí tuổi đầu, ra ngoài hai ngày thì có thể trải nghiệm gì chứ!
Có thể thay đổi bản tính của Tô Tử Tích chắc?
Ông cụ Tô buồn bực nhìn Tô Tử Tích đang kéo đĩa tôm tỏi của Túc Bảo về phía cậu.
Xem đi, nhóc con lưu manh vẫn giữ nguyên bản tính lưu manh mà.
Ông cụ Tô vừa toan giáo huấn thì chợt thấy Tô Tử Tích bóc vỏ tôm rồi cho thịt tôm vào bát Túc Bảo.
Tô Tử Tích nói: “Nam Thành vẫn thế thôi! Có thời gian thì Thái Thượng Hoàng ra ngoài đi chơi đi!”
Tô Tử Tích vẫn bày ra bộ dạng thiếu đòn đó.
Cậu vừa bóc tôm cho Túc Bảo, vừa không quên phàn nàn: “Ban nãy ăn nhiều vậy rồi mà em vẫn còn ăn được hả? Mập chết em đi!”
Miệng Tô Tử Tích luôn tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhưng….
Tay cậu lại vô cùng thành thật, động tác bóc tôm chưa hề dừng lại.
Càng không cho hỏi, Túc Bảo càng tò mò.
Bé thắc mắc: “Tại sao không được hỏi?”
Quỷ đào hoa: “Trẻ con không được hỏi.”
Túc Bảo: “Tại sao trẻ con lại không được hỏi? Vậy người lớn là được hỏi hả? Đợi ta lớn rồi ngươi sẽ nói cho ta sao?”
Quỷ đào hoa: “... Khụ khụ.”
Quỷ nhu nhược nhanh chóng dời mắt: “Sau đó thì sao?”
Quỷ xảo quyệt bỗng nhiên dừng lại, như thể vừa nghĩ đến chuyện gì đó không tốt, vẻ mặt buồn bực.
Quỷ đào hoa khó hiểu hỏi: “Sao? Mới vừa răng rắc xong, Đại Thanh biến mất luôn à?”
Quỷ xảo quyệt: “...”
Quỷ nhu nhược không nói nên lời: “Ngươi câm miệng đi, ở trước mặt trẻ con thì giữ mồm giữ miệng tí.”
Quỷ đào hoa cười hì hì một tiếng, nhưng nó vẫn ngậm miệng lại.
Quỷ xảo quyệt bực bội khó chịu một lúc, mới nói tiếp: “Không phải, vừa răng rắc xong thì thuận lợi tiến cung, may mắn vào được cung của một thái phi.”
Sau khi vào được cung của thái phi rồi thì không còn phải vất vả như vậy nữa, cũng không có nhiều màn tranh đấu như các phi tử trong cung, chỉ cần chăm sóc cho thái phi thật tốt là được.
Thái phi là phi tử của tiên hoàng đã chết, không được tự do, cả đời chỉ có thể thủ tiết trong hậu cung, bởi vậy cũng sẽ có một số thái phi không quá an phận.
“Có thể ở bên cạnh thái phi trông coi tẩm cư của bà ấy, hiển nhiên địa vị sẽ không giống như những người khác...” Quỷ xảo quyệt nói.
Ngay từ đầu nó chỉ muốn được ăn no mặc ấm, nhưng dần dần bắt đầu trở nên không thỏa mãn, vì thế nó đã dùng mọi cách để trở thành người “chăm sóc” bên gối của thái phi.
“Có rất nhiều người muốn trở thành người bên gối của thái phi, luôn có thái giám muốn đá ta xuống, vì thế ta đã nói dối thái phi rằng mình đã mọc lại.”
Quỷ đào hoa: “Không phải chứ, nói dối kiểu vậy mà thái phi cũng tin á?”
Quỷ nhu nhược cũng rất khó hiểu, răng rắc rớt rồi còn có thể mọc lại được à?
Túc Bảo: “?”
Cục cưng quả thật nghe không hiểu, cục cưng rất bối rối.
Tô Tử Tích cũng không thể hiểu nổi, mờ mịt không thôi.
Quỷ xảo quyệt nói: “Trong phòng tịnh thân có rất nhiều người bởi vì răng rắc không sạch mà răng rắc lại mọc trở về...”
Quỷ đào hoa và quỷ xảo quyệt giác ngộ!
Mấy ngày đầu thì ổn, nó toàn đòi tắt đèn nên thái phi không nhìn thấy được.
Nhưng lâu dần thái phi lại bắt đầu nghi ngờ.
Quỷ đào hoa rất muốn hỏi là điều gì đã khiến thái phi nghi ngờ vậy, kích cỡ không đúng hay là chất liệu không đúng... Nhưng nhìn Túc Bảo, nó vẫn nhịn lại.
Quỷ xảo quyệt tiếp tục nói: “Ta sợ thái phi phát hiện, sẽ đánh chết ta... Ở hậu cung của thái phi, thái giám cung nữ bị đánh chết sẽ không có ai thèm hỏi tới.”
Vì thế, vì để có thể giấu giếm chuyện đó, nó nghĩ cách giết dê để lấy da, nhét thuốc lá sợi đã được xé thật vụn vào, đeo da lên người mình.
Quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược nghe đến đó, thân là quỷ nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Sợ hết hồn!
Quỷ xảo quyệt nói: “Cứ như vậy, bịa ra một lời nói dối, sẽ phải dùng một đống lời nói dối khác để lấp liếm...”
Nó có hình thể nhỏ gầy, lùn hơn người khác một khoảng, cho nên càng ngày càng thích bù đắp lên phương diện nào đó.
“Quyền lực của ta càng lúc càng lớn, ban đầu từ giết dê cuối cùng biến thành giết người.”
Chỉ vì một mảnh da đó mà phải bù đắp cho lời nói dối.
Nó tới phòng tịnh thân, chọn người khiến mình cảm thấy hài lòng sau đó trực tiếp giết người, dù sao cũng có rất nhiều người đã chết vì tịnh thân.
“Ta giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, thái phi rất cưng chiều ta, nhưng bởi vì thái giám chết vì tịnh thân càng ngày càng nhiều, khiến cho hoàng thượng chú ý.”
Quỷ xảo quyệt hoảng hốt, vội vàng lấp cái giếng dùng để chôn xác.
Sau nó vẫn bị nghi ngờ, vì để lẩn trốn, nó lột da mặt của người đã bị nó giết chết xuống, dán lên mặt mình để ngụy trang.
Da mặt có mùi thối, nó dùng huân hương để che đậy.
Da mặt thối rữa, nó nói dối mình bị dị ứng phấn hoa.
Trốn như vậy trong vòng bảy ngày, hoàng đế không tìm ra được nó nhưng giếng nước lại bị đào lên...
“Hoàng thượng tức giận, không tìm thấy ta càng tức giận hơn, triệu tập toàn bộ thái giám lại, tra xét từng người một.”
“Lớp da trên mặt ra không dùng được nữa, ta đành phải đốt đi, sau đó ta lại ngụy trang thành cung nữ trong cung của phi tần nào đó.”
“Sau khi nguỵ trang thành cung nữ cũng bị nghi ngờ, ta nhẫn tâm tóm lấy một con mèo cào nát mặt mình...”
Sau khi mặt bị cào nát nó vẫn không thể chạy ra khỏi cung được, mà vòng vây bắt giữ càng ngày càng hẹp.
“Cuối cùng tra tới cung của phi tần này, dưới tình thế cấp bách ta đã hất đổ bát đèn dầu rồi châm lửa lớn, nhẫn tâm tự thiêu mặt mình và cả nơi đó.”
Quỷ đào hoa, quỷ nhu nhược: “...”
Đây là một kẻ tàn nhẫn, không, còn tàn nhẫn hơn cả kẻ tàn nhẫn, là loại người ác độc cùng cực.
Thử hỏi có ai có thể nhẫn tâm đến độ tự thiêu cả mặt với cơ thể của mình chứ?
Sau khi quỷ xảo quyệt tự thiêu mình xong, chung quy thì trình độ chữa bệnh của thời đại đó còn hạn chế, cuối cùng nó vẫn chết —— chết vì bị nhiễm trùng nặng.
Nó xảo quyệt trốn thoát được nhiều lần, cuối cùng vẫn không thể thoát được, thật sự chưa đạt được cái gì cả mà lại tự khiến bản thân mình trở nên thê thảm.
Quỷ xảo quyệt nghiến răng nghiến lợi: “Nếu biết trước sẽ như vậy, chẳng thà ta chết dứt khoát cho rồi, có lẽ thái phi sẽ nể tình cũ mà cho ta được chết sảng khoái cũng nên...”
Cũng không đến mức sau khi chết được hơn mười năm rồi, nó vẫn không ngừng lặp lại nỗi sợ hãi và sự mệt nhọc do phải nghĩ cách chạy trốn. Mệt mỏi, dày vò và đau đớn không ngừng lặp lại tra tấn nó.
Túc Bảo lắc đầu: “Chuyện này thì có thể trách ai được?”
Quỷ xảo quyệt im lặng không hé răng.
Túc Bảo suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy ngươi tìm tới ta bằng cách nào vậy?”
Quỷ xảo quyệt bị tơ hồng đánh đến sợ, lần này không do dự nữa, nó nói thẳng: “Ngươi đã thu mấy con ác quỷ, ta cũng có nghe được tiếng gió.”
Những con ác quỷ khác nghe được “tiếng ác” của Túc Bảo đều cố gắng trốn đi, nó lại không giống, nó cảm thấy Túc Bảo lợi hại như vậy, chắc chắn trên người bé phải có pháp bảo gì đó.
Nó đã “sống” từ triều đại nhà Thanh đến tận bây giờ, đã được gần hai trăm năm rồi.
“Trăm năm trước, ta vô tình có được Hắc Ngọc, Hắc Ngọc rất lợi hại, có thể che giấu sát khí của ta, khiến cho đám đạo sĩ không thể tìm thấy ta...”
Nhờ vậy nó mới có thể thuận lợi tồn tại nhiều năm như vậy, trở nên càng ngày càng mạnh.
Nhưng cũng giống như những sai lầm đã mắc phải khi còn sống, quỷ xảo quyệt càng ngày càng không thỏa mãn với sức mạnh hiện tại của mình, bắt đầu nhắm về phía Túc Bảo, mơ ước pháp bảo trên người Túc Bảo.
Nó nào biết rằng mình đã chọc phải một người không phải là đạo sĩ bình thường, mà là diêm vương...
“Nói xong rồi, muốn giết muốn xẻo tùy ngươi, đừng giày vò ta là được.”
Quỷ xảo quyệt nhắm mắt lại.
Túc Bảo lại thấy khó khăn, nó không chủ động tấn công bé, tơ hồng cũng sẽ không chủ động tấn công lại.
Thế thì bé cũng không thu được quỷ xảo quyệt á!
Túc Bảo bóp hồ lô linh hồn, nhỏ giọng nói thầm: “Hồ lô linh hồn ơi hồ lô linh hồn, mày có thể tự thu quỷ được không?”
Hồ lô linh hồn: “...”
Túc Bảo thở dài: “Đúng là một hồ lô linh hồn vô dụng mà, chỉ biết ăn thôi.”
Hồ lô linh hồn: “?”
Đang bắt nạt nó không biết nói à?
Túc Bảo giơ Hắc Ngọc lên nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy được điểm gì bất bình thường cả.
Bé đành phải tạm thời không xử lý quỷ xảo quyệt, nhìn về phía cô gái nhảy lầu đang im lặng đứng ở bên cạnh —— Tống Nguyệt Thanh.
“Chị gái, chị chết như thế nào vậy?” Túc Bảo mềm giọng hỏi.
Tô Tử Tích cũng nhìn qua theo...
Ánh mắt Quỷ xảo quyệt hơi lóe, bỗng nhiên nhớ ban nãy lúc nó bị tơ hồng đánh, hình như đều là do nó chủ động tấn công, tơ hồng mới có thể đánh trả...
Chẳng lẽ, oắt con nay hoàn toàn không lợi hại như nó đã nghĩ à?
Quỷ xảo quyệt lặng lẽ dùng sức, âm thầm chống lại lưới trói linh hồn.
Chỉ cần nó có thể thoát ra thì nó sẽ có thể chạy ra rất xa.
Trước khi trốn đi nó muốn đánh lén Túc Bảo một phát, ném cô gái nhảy lầu lên người Túc Bảo... Xem thử phán đoán của nó có đúng hay không!
Nhưng mà nó không chú ý tới, Hắc Ngọc bị Túc Bảo nắm chặt trong tay, đang bị hồ lô linh hồn cắn nuốt, hấp thu...
Chương 213: Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Nghe Túc Bảo hỏi Tống Nguyệt Thanh đã chết như thế nào, Tô Tử Tích lặng lẽ vểnh tai lên.
Tống Nguyệt Thanh thở dài một tiếng, nhìn Tô Tử Tích một cái rồi nói: “Ta nào biết đại thần chơi game cùng mình lại là một học sinh tiểu học.”
Đúng là thổ huyết mà.
Sự hiểu nhầm đó đã hại nó si mê đại thần đến chết đi sống lại, cuối cùng bị quỷ xảo quyệt đầu độc suy nghĩ, cứ vậy mà nhảy lầu tự vẫn.
Oan ức quá đỗi!
“Sau khi chết, ta biến thành lệ quỷ rồi bị quỷ xảo quyệt nô dịch…”
Tống Nguyệt Thanh sợ hãi liếc nhìn quỷ xảo quyệt, nói tiếp: “Ta biết nó muốn lợi dụng ta để dụ Mộc Tân Nhật Mộc Cấn tới đây, nên lúc hai ngươi tới đây, ta còn muốn hù dọa cho các ngươi chạy đi!”
Tống Nguyệt Thanh cảm thấy ấm ức thay bản thân, biết Tô Tử Tích và Túc Bảo tới, nó vô cùng lo lắng. Vì thế nó cố ý mở cánh cửa ra chầm chậm….
Ai biết được Tô Tử Tích lại là cậu nhóc 7 tuổi!
Nó chết lặng ngay tại chỗ, đứng sững sờ ngay cánh cửa nhìn Tô Tử Tích.
Còn Tô Tử Tích lại là cậu nhóc có cung phản xạ quá dài, cậu nhìn nó hồi lâu mới sợ hãi gào thét gọi Túc Bảo….
Ngay cả bây giờ, cung phản xạ của Tô Tử Tích vẫn dài như thế!!
Tô Tử Tích bình tĩnh hỏi: “Vậy người nói câu ‘nhóc đến rồi’ ở ngoài cửa ban nãy cũng là chị à?”
Tống Nguyệt Thanh gật đầu.
Quỷ xảo quyệt sai khiến nó đi mua đồ.
Lúc về trông thấy Tô Tử Tích vẫn chưa đi, nó nóng ruột muốn hù cho cậu hoảng sợ bỏ chạy khỏi nơi này.
Ai biết được cậu lại chạy vào phòng!
“Ôi, ta chết oan quá…” Tống Nguyệt Thanh nhìn Tô Tử Tích, giọng điệu ai oán.
Vốn dĩ Tống Nguyệt Thanh chỉ muốn sau khi chết đi hóa thành lệ quỷ rồi ngày ngày ở bên cạnh nam thần.
Chẳng ngờ nam thần lại là một cậu nhóc!
Càng nghĩ Tống Nguyệt Thanh càng ấm ức.
Nghe tới đây, Tô Tử Tích run rẩy nói: “Chị, không lẽ chị muốn theo em?”
Tống Nguyệt Thanh dời mắt: “Ta không có sở thích đó, nếu có thể xin đưa ta đi đầu thai….”
Tống Nguyệt Thanh nhìn Túc Bảo khẩn cầu.
Túc Bảo gật đầu: “Có thể nha….Bây giờ em sẽ đưa chị đi luôn!”
Nhưng ngay lúc này, quỷ xảo quyệt luôn im lặng bỗng vùng vẫy thoát khỏi lưới trói buộc linh hồn, sau đó lao mạnh tới!
Nó túm lấy Tống Nguyệt Thanh rồi ném mạnh về phía Túc Bảo.
Kỷ Trường kinh hãi, vừa toan hiện thân thì….
Hồ lô linh hồn phát ra một luồng ánh sáng mờ, còn miếng ngọc đen trong tay Túc Bảo đã biến mất.
Kỷ Trường thảng thốt, cố kiềm chế không xông lên giúp Túc Bảo.
Tống Nguyệt Thanh còn chưa chạm tới Túc Bảo thì sợi dây đỏ trên cổ tay Túc Bảo đã phát ra ánh sáng mờ khiến nó bị đánh bay ra, Tống Nguyệt Thanh kêu thảm một tiếng.
Lần này quỷ xảo quyệt đã nhìn rõ, nó vui mừng khôn xiết nói: “Hóa ra đây là pháp bảo của ngươi….”
Một hồ lô linh hồn có thể chứa đựng quỷ và một sợi dây đỏ có thể chủ động phòng ngự!
Nó đoán không sai mà…..
Chỉ cần nó không công kích thì Túc Bảo chẳng có cách nào đối phó với nó.
Nếu nó lấy được hồ lô và sợi dây đỏ….
Hai mắt quỷ xảo quyệt phát ra ánh sáng xanh lục, nó nhìn về phía Tô Tử Tích.
“Ha ha, trời giúp ta rồi! Nhóc con, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Đợi nó lấy được pháp bảo, người đầu tiên nó giết chính là Tô Tử Tích.
Quỷ xảo quyệt cười gian ác rồi nhào về phía Tô Tử Tích.
Trong tình thế cấp bách, Túc Bảo vô thức quăng hồ lô ra: “Đi nào, pi-ka- hồ lô.”
Quỷ xảo quyệt khinh bỉ, hù dọa ai chứ?
Nhưng một giây sau, hồ lô linh hồn bỗng phình to cỡ bàn tay rồi đè lên đầu quỷ xảo quyệt!
Quỷ xảo quyệt không tài nào cử động được, còn cảm thấy hồn thể của mình đang dần tan rã.
Nó kinh hãi không thôi, liên tục cầu xin: “Túc Bảo, ta sai rồi, tha cho ta đi….”
Hồ lô không cho quỷ xảo quyệt cơ hội nói thêm, dứt khoát nghiền nát nó, cuối cùng quỷ xảo quyệt hồn bay phách tán, hóa thành sát khí rồi bị hút vào hồ lô.
Hồ lô linh hồn biến nhỏ lại như cái móng tay, sau đó rơi xuống đất.
Túc Bảo mở to đôi mắt: “Woa, hồ lô nhỏ, em biết tự mình bắt quỷ thật rồi nè!”
Túc Bảo mừng rơn nhặt hồ lô lên, phun ra một ngụm nước miếng rồi dùng quần áo của bé để lau sáng.
Hồ lô linh hồn: “….”
Tô Tử Tích: “….”
Tống Nguyệt Thanh bị sợi dây đỏ công kích nên hồn phách cũng sắp tiêu tán, nói không nên lời.
Túc Bảo tiễn Tống Nguyệt Thanh lên đường luân hồi. Căn phòng mà Tống Nguyệt Thanh từng ở giờ đây trống trơn không một bóng người.
“Đi thôi! Đánh xong rồi!” Túc Bảo ngáp một cái, nhẹ nhõm đi về phòng mà cô bé đăng ký lúc đầu.
Lần thu quỷ này, cô bé đã lợi hại hơn lần trước một chút rồi!
Lúc về nhất định phải kể cho sư phụ nghe!
“Anh ơi ngủ sớm đi nha, mai chúng ta về nhà sớm…”
Túc Bảo mơ màng nói, cực kỳ buồn ngủ.
Tô Tử Tích vẫn còn lơ mơ, mãi đến khi đặt lưng xuống giường, cậu mới phản ứng ra mọi chuyện.
“Mẹ kiếp….Đáng sợ quá!” Cậu siết chặt tấm chăn của mình.
**
Ở một nơi khác, dì quỷ và chú quỷ nhường phòng cho hai anh em Túc Bảo đang đi lượn trong chợ quỷ.
Nam Thành có đường Vọng Lĩnh, cuối con đường có một tòa nhà chưa hoàn thiện.
Rất lâu trước đây, nơi này là một sân bay cũ. Trong chiến tranh, địch thả bom giết hại rất nhiều người. Sau này khi quân địch chiếm đóng, chúng giết hại vô số người nên nơi đây trở thành bãi đất ma nổi tiếng ở Nam Thành .
Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn đại của các cụ già ở Nam Thành, cũng chưa ai nhìn thấy ma quỷ.
Mọi người không hay biết rằng, nơi đây quả thực là cái chợ quỷ.
Một, hai giờ đêm là thời điểm nhộn nhịp nhất của chợ quỷ.
Dì quỷ và chú quỷ có tiền nên vui vẻ đi khắp nơi và mua rất nhiều cống phẩm.
“Chồng ơi, bắt xe về nhé? Xách một đống đồ như này mà phải tự bay về thì mệt lắm!”
Chú quỷ đồng ý.
Hai quỷ đứng bên đường chờ xe.
Lại nói về tên tài xế muốn gạt Túc Bảo 500 tệ ở sân bay.
Hôm nay anh ta không có đơn nào, vốn đã đen đủi lắm rồi, chẳng rõ tại sao bên trên còn bắt đầu bắt taxi dù.
Hại anh ta chạy xe cả ngày trời cũng không kiếm được một xu, còn phải chi mấy trăm tệ tiền xăng dầu.
Lúc này, tâm trạng tên tài xế vô cùng tệ, anh ta đang lái xe về nhà.
Kết quả, anh ta trông thấy một cặp vợ chồng trung niên đứng ven đường đang xách rất nhiều đồ và vẫy tay với anh ta.
“Ơ, nửa đêm rồi, bọn họ đi đâu về mà xách nhiều đồ thế nhỉ?”
Tài xế taxi dù tấp xe vào lề đường, chỉ nghe người đàn ông trung niên hỏi: “Xin hỏi đến Đào Hoa Túc hết bao nhiêu tiền?”
Tài xế taxi dù mừng rỡ khôn xiết, không ngờ vừa chuẩn bị về nhà đã nhận được đơn hàng.
Nói sao cũng phải chở hai người khách này mới được.
Tài xế chau mày đáp: “Tôi sắp về nhà rồi, nếu chở hai người thì phải đi vòng một quãng đường dài, 500 tệ hai người có đi không? Đi thì lên xe, không thì tôi về ngủ đây!”
Dì quỷ và chú quỷ trao đổi ánh mắt với nhau.
500 tệ ư, rẻ quá!!
Túc Bảo đốt tiền âm phủ cho họ, một tờ đã có giá trị một vạn rồi đó!
Dì quỷ nói: “Vừa hay tôi có ‘tiền lẻ’, đi nào!”
Tài xế taxi dù vui như mở cờ trong bụng, thời buổi này vẫn còn người ngu ngốc như này ư?
Được lắm, mình đơn hàng này đã đủ hoàn tiền xăng dầu hôm nay của anh ta rồi!
Tài xế ngâm nga bài hát rồi bắt chuyện: “Anh trai và chị gái đây đi đâu về thế?”
Dì quỷ cười híp mắt: “Đi chơi, tiện thể mua chút đồ.”
Tài xế vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, lắc đầu nói: “Hai người đâu phải thanh niên nữa, còn đi hộp đêm như đám thanh niên hả?”
Chú quỷ nói: “Lâu rồi không được ra ngoài, chơi chút thì có sao đâu.”
Tài xế cười, giơ ngón cái lên: “Vẫn là hai anh chị biết ăn chơi!”
Đáy mắt tài xế thoáng hiện ý cười dung tục, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương….
Tên tài xế xém chút nữa hồn bay phách tán….
Chương 214: Tô Tử Tích như biến thành một người khác
Ở hàng ghế sau, đôi vợ chồng trung niên đang nhìn chằm chằm anh ta, sắc mặt hai người họ trắng bệch, mấu chốt là mặt họ không chút cảm xúc, giống như người đã chết rất lâu, rất lâu rồi…..
Đúng, chính là người đã chết từ rất lâu…..
Tài xế taxi chợt nhớ tới điểm đón cặp vợ chồng này chính là khu vực gần tòa nhà đang xây dở trên đường Vọng Lĩnh, nơi đó hoàn toàn không có chợ đêm!
Càng không có quán bar, ktv và buổi biểu diễn tối nào!
Anh ta đạp phanh, chiếc xe két một tiếng rồi dừng lại.
Chú quỷ đảo con ngươi, nhìn con đường bên ngoài qua cửa kính xe: “Sao tự dưng lại dừng lại?”
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo tên tài xế, anh ta lắp bắp nói: “Đèn….đèn đỏ…”
Dì quỷ hồ nghi nhìn, đèn đỏ ư? Chỗ này cách xa ngã tư mà.
“Ôi, lẽ nào chết lâu quá rồi nên mắt mờ rồi ư?” Dì quỷ lẩm bẩm.
Chú quỷ quan tâm sáp tới gần: “Để anh xem giúp cho!”
Dì quỷ lôi con ngươi ra cho chồng nhìn.
Hai quỷ ngồi rất gần nhau, cẩn thận tránh tầm nhìn của tên tài xế.
Nhưng tên tài xế xém chút nữa đã bị hù cho mất nửa cái mạng.
Đúng là anh ta không thể nhìn được hình ảnh kinh dị kia qua gương chiếu hậu.
Nhưng, chiếc xe này của anh ta hơi thiếu đàng hoàng.
Anh ta lén đặt camera siêu nhỏ ở hàng ghế sau.
Thi thoảng chở vài cô gái xinh đẹp hoặc là cô gái mặc đầm ngắn, tên tài xế có thể nhìn lén qua điện thoại của mình….
Chỉ cần nhấn vào di động là có thể chụp ảnh hoặc quay video.
Anh ta và những tên tài xế taxi dù cùng chung chí hướng khác đã lập nên một group, mỗi ngày chia sẻ ‘cảnh đẹp’ tuyệt vời trong group.
Khi trước tên tài xế phấn khích và cuồng hoan thế nào thì giờ khắc này, ác mộng khủng khiếp thế ấy.
Trong hình ảnh quay được từ camera, có thể nhìn thấy rõ người phụ nữ trung niên móc con ngươi của chính mình ra ngoài.
Người đàn ông trung niên cẩn thận lau con ngươi.
Sau đó giúp người phụ nữ trung niên lắp con ngươi vào mắt.
Tên tài xế taxi cảm thấy mình như rơi xuống nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng không ngừng chảy mồ hôi.
Lúc này, người phụ nữ trung niên còn duỗi cổ ra: “Đèn đỏ phải chờ lâu vậy ư?”
Tên tài xế đáp: “Là…là…là thế này, hình như xe của tôi hỏng rồi…”
Chú quỷ không khỏi chau mày, cái xe rách nát gì không biết!
Dì quỷ nói: “Chỗ này cách Đào Hoa Túc không xa, chúng ta đi bộ một đoạn nha!”
Chú quỷ gật đầu, lấy tiền rồi đưa cho tên tài xế.
Đây là lần đầu tiên tên tài xế nhận tiền mà tay run như cầy sấy!!
Chỉ thấy đôi vợ chồng nọ xuống xe, chậm rì rì đi về phía trước.
Nhìn kỹ thì dáng đi của họ không giống người thường, chân không chạm đất mà đang bay lơ lửng…..
Tên tài xế taxi run rẩy nhìn tờ tiền trong tay, quả nhiên là tiền âm phủ.
“Mẹ…mẹ ơi..”
Tên tài xế không rõ mình đã về nhà bằng cách nào.
Chỉ là sau đó anh ta bị ốm nặng một trận, không dám chạy taxi nữa, còn đốt luôn camera lắp ở hàng ghế sau.
Thậm chí thoát luôn khỏi group chia sẻ hình ảnh chụp lén kia, tinh thần anh ta suy sụp rất nhiều, ngày nào cũng sống trong nỗi kinh hoàng khiếp sợ…..
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
**
Ngày hôm sau.
Trước khi rời đi, Túc Bảo khoét một cái lỗ dưới tấm bia đá lớn giữa hai tòa nhà ở Đào Hoa Túc, sau đó bỏ một đồng xu vào lỗ.
Tô Tử Tích hỏi: “Đây là?”
Túc Bảo nói: “Trấn áp sát khí cõi âm ở chỗ này, như vậy sẽ không còn nhiều người nhảy lầu nữa.”
Đồng xu có thể trấn áp tà ma, đặc biệt là đồng xu đã được vẽ lá bùa theo hướng dẫn của sư phụ cô bé.
m quỷ nơi này nhiều vô số, mỗi quỷ đều có một số phận riêng, nếu diệt hết âm quỷ ở Đào Hoa Túc thì có thể lấp đầy hồ lô của cô bé không nhỉ?
Tuy nghĩ đến khả năng có thể lấp đầy hồ lô, Túc Bảo vẫn cảm thấy làm vậy không ổn.
Sau khi chôn đồng xu này xuống để trấn áp, dù có người nhảy lầu thì hồn phách của họ cũng không bị vây khốn lại nơi này, cũng không bị quỷ hồn khác nô dịch.
Tô Tử Tích hỏi: “Em không sợ người khác đào đồng xu này lên rồi lấy đi hả?”
Túc Bảo khẳng định: “Không đâu!”
Tô Tử Tích khó hiểu hỏi: “Sao lại không?”
Túc Bảo: “Em nói không thì sẽ không có trường hợp đó ~ Anh ơi anh hiểu mà!”
Tô Tử Tích: “…”
Túc Bảo vỗ vỗ tay, sau đó phủi bụi trên quần, kéo vali: “Đi thôi anh, về nhà nào!”
Tô Tử Tích mím môi, tự giác lấy chiếc vali từ tay Túc Bảo.
**
Nhà họ Tô.
Bà cụ Tô đứng ở cổng trang viên chờ hồi lâu, lo lắng nói: “Sao vẫn chưa về?”
“Ban đầu mẹ đã nói rồi, không cho hai đứa nhỏ đi, lỡ xảy ra sự cố gì thì biết làm thế nào?”
“Nhất là nhóc con khốn kiếp Tô Tử Tích, có khi em gái bị bán đi rồi nó vẫn đang đắm chìm trong game đấy!”
Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mới hai phút trôi qua mà Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần đã bị bà cụ Tô mắng hai lần rồi.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô đến gần trang viên nhà họ Tô.
Tô Tử Tích xuống xe trước, sau đó nhanh chóng chạy qua bên kia, mở cửa và đưa tay ra ...
Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, nhảy vào lòng Tô Tử Tích, Tô Tử Tích vội ôm cô bé.
“Nặng chết đi được, sau này em ăn ít đi chút nha!” Tô Tử Tích ghét bỏ nói.
Sau đó, cậu chạy ra cốp xe, xách vali xuống.
Tô Tử Tích kéo chiếc vali, trên tay treo những chiếc túi lớn nhỏ, trong tay còn cầm chiếc bánh ăn dở và nửa bình sữa của Túc Bảo.
“Còn đói không em?” Tô Tử Tích hỏi: “Chịu đói chút nha, chắc chắn bà nội đã nấu cơm rồi.”
Bà cụ Tô và Tô Nhạc Phi cùng trưng ra bản mặt vô cùng kinh ngạc!!
Hai người đều lơ mơ.
°o°; ━━∑ ̄□ ̄|||━━
Tô Nhạc Phi mù mờ hỏi: “Đây…đây là Tô Tử Tích à?”
Có khi nào cậu nhóc bị quỷ nhập thân rồi không?
Bà cụ tô kinh ngạc: Sao Tô Tử Tích mới ra ngoài với Túc Bảo hai ngày mà khi về lại như biến thành người khác thế này? Chẳng ngờ cậu nhóc lại không nghiện game như mọi lần.
Còn chủ động chăm sóc em gái nữa chứ….
“Lẽ nào nhóc con này bị cái gì kích thích?” Bà cụ Tô lầm bầm lầu bầu.
Mộc Quy Phàm cong môi, còn không phải ư.
Túc Bảo chạy như bay tới, nhào vào lòng bà cụ Tô: “Ngoại ơi!”
Mộc Quy Phàm: “….”
Hay lắm, hôm nay lại là một ngày không - đáng - được- nhắc- tới.
Cũng may sau khi ôm ấp bà ngoại một phen, Túc Bảo lại nhào vào lòng Mộc Quy Phàm, sau đó tiếp tục ôm Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi.
Vào nhà, cô bé lại ôm ông cụ Tô, Tô Tử Du, Tô Tử Chiến….
Đến Tiểu Ngũ và cụ rùa cũng được cô bé vuốt ve một lúc.
Sờ hết một lượt, người và động vật không thiếu một ai.
“Ăn cơm nào!” Bà cụ Tô âu yếm nói rồi lấy ra món tôm hấp tỏi yêu thích của Túc Bảo từ trong tủ hâm nóng.
Ông cụ Tô vẫn trưng ra bản mặt nghiêm túc, nói: “Ở Nam Thành thế nào con?”
Đang yên đang lành lại khăng khăng đòi đi trải nghiệm cuộc sống!
Mới tí tuổi đầu, ra ngoài hai ngày thì có thể trải nghiệm gì chứ!
Có thể thay đổi bản tính của Tô Tử Tích chắc?
Ông cụ Tô buồn bực nhìn Tô Tử Tích đang kéo đĩa tôm tỏi của Túc Bảo về phía cậu.
Xem đi, nhóc con lưu manh vẫn giữ nguyên bản tính lưu manh mà.
Ông cụ Tô vừa toan giáo huấn thì chợt thấy Tô Tử Tích bóc vỏ tôm rồi cho thịt tôm vào bát Túc Bảo.
Tô Tử Tích nói: “Nam Thành vẫn thế thôi! Có thời gian thì Thái Thượng Hoàng ra ngoài đi chơi đi!”
Tô Tử Tích vẫn bày ra bộ dạng thiếu đòn đó.
Cậu vừa bóc tôm cho Túc Bảo, vừa không quên phàn nàn: “Ban nãy ăn nhiều vậy rồi mà em vẫn còn ăn được hả? Mập chết em đi!”
Miệng Tô Tử Tích luôn tỏ vẻ ghét bỏ.
Nhưng….
Tay cậu lại vô cùng thành thật, động tác bóc tôm chưa hề dừng lại.
Bình luận facebook