-
Chương 173-175
Chương 173: Túc Bảo tức giận mắng người
“A….”
Những người trên bờ liên tiếp kinh hô.
Mặt trời ngả về tây, gió chiều mát lạnh trong công viên thổi qua khiến tóc gáy của đám người vây xem dựng đứng.
“Đây, đây là chuyện gì?”
“Có phải tôi hoa mắt rồi không?”
“Trời ạ, đừng quan tâm mấy chuyện đó, mau đi cứu người đã!”
Nhưng lúc này không ai dám xuống nước, cảnh tượng vừa rồi quá quỷ dị và kinh khủng, nếu cô gái tóc vàng kia thực sự là một xác chết….Xác chết kéo người xuống nước, ai dám đi cứu người đây?
Nếu cô gái tóc vàng kia không phải thi thể thì rõ ràng có người đang cố ý mưu sát, chỉ đợi người nhảy xuống sông là lập tức kéo vào trong nước---- Thế thì đám người vây xem càng không dám xuống sông cứu người!!!
Có người nhìn Mộc Quy Phàm, cảm thấy may mắn vì được anh ngăn cản, nếu không ngoài người đàn ông trung niên, bọn họ xém chút nữa cũng xuống nước rồi.
Ngay lúc này, thuyền trục vớt đã tới kịp.
Tầm nhìn của những người trên thuyền mở rộng hơn, một nhân viên trong đội cứu hộ hét to: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
Trông thấy một người phụ nữ đang vùng vẫy và một xác chết nổi dập dềnh trên mặt nước, mọi người chuẩn bị lao tới cứu viện.
Một người đàn ông lớn tuổi dặn dò: “Cao Phi, để mắt tới hai người trên sông nhé!”
Chàng trai trẻ trong đội cứu hộ tên Cao Phi. Lúc này anh ấy rất kích động, cuối cùng họ đã tìm thấy thi thể của cô gái sau một ngày đêm tìm kiếm. Quần áo trên người cô gái hoàn toàn phù hợp với mô tả của gia đình…
Giây tiếp theo, thi thể nữ bỗng nhô lên khỏi mặt nước rồi hung bạo kéo người phụ nữ trung niên đang giãy giụa chìm xuống đáy nước!
“Chết tiệt!!!” Cao Phi kinh hãi đến độ run cả tay.
Cao Phi trông thấy rõ, thân thể mới nổi lên ban nãy chính là một thi thể, anh ấy đã trục vớt rất nhiều xác chết, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Xác chết còn có thể bất ngờ giơ tay kéo người xuống nước ư! ?
Giờ phút này, Cao Phi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung như bị Mai Siêu Phong duỗi móng vuốt Cửu m Bạch Cốt ấn vào, từng sợi tóc trên đầu anh ấy đều dựng đứng cả lên! !
“Đội trưởng!” Cao Phi hốt hoảng gọi.
Bác đội trưởng cầm dây thừng đi tới, vừa bước nhanh vừa nói: “Sao bộ dạng cậu cứ như trông thấy quỷ thế hả? Mau vớt người lên!!”
“Ơ, người đâu rồi? Tôi mới quay đi có một lát thôi mà??”
Nhân viên cứu hộ ở bên kia thuyền cũng đã xuống nước. Dụng cụ vớt xác khác với dụng cụ vớt người, đội cứu hộ đã đổi thành lưới vớt người, người ở hai bên thuyền hợp sức kéo lên.
Kết quả cây thủy sinh cũng được vớt lên theo thi thể nữ và người phụ nữ trung niên.
Trông thấy xác chết nữ như co rút khi lên mặt nước, mọi người đều băn khoăn không biết có phải ảo giác của chính mình hay không.
Cao Phi trố mắt nhìn: "Đội trưởng.. đội…đội trưởng!!"
Bác đội trưởng cũng không mấy chắc chắn: “Thấy rồi, thấy rồi đừng ầm ĩ lên như vậy!”
Người phụ nữ trung niên được kéo lên thuyền trước, các nhân viên cứu hộ lập tức đến cấp cứu cho bà ta.
Chẳng mấy chốc, người phụ nữ trung niên nhổ ra một ngụm nước đục ngầu rồi từ từ tỉnh lại.
Bà ta lơ mơ giây lát rồi lồm cồm bò dậy, môi run rẩy hét: “Quân Nhi, Quân Nhi của tôi….”
“Mau, mau cứu con gái tôi!”
Đội trưởng đội cứu hộ giữ bà ta lại, nói: “Con gái chị đã được vớt lên rồi! Chúng tôi hiểu được tâm trạng của chị lúc này, xin nén bi thương!”
Người phụ nữ trung niên sửng sốt: “Gì…Ý anh là gì?”
Con gái bà ta chết rồi ư?
Không, không, hai cô gái khác rơi xuống nước đều được cứu, tại sao con gái bà ta lại phải chết.
Bà ta không tin!
Người phụ nữ trung niên nắm lấy mép thuyền, không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không tin, nhất định là các anh vớt nhầm người, vừa rồi tôi đã trông thấy Quân Nhi của tôi, để tôi tự xuống đưa con bé lên…Các anh không giúp thì tôi tự làm!”
Bà ta vừa nói vừa toan nhảy xuống sông, ai khuyên lơn cũng không lọt tai.
Các thành viên đội cứu hộ câm nín, nhưng họ đã thấy quá nhiều trường hợp người thân trong gia đình mất kiểm soát cảm xúc như này rồi.
Sau bao nhiêu năm trục vớt xác, khi chưa tìm thấy xác, hầu hết người thân trong gia đình đều ấp ủ một tia hy vọng mong manh, rằng người thân của mình chưa chết.
Khi các thi thể được vớt lên, một số người thân trong gia đình ngất xỉu tại chỗ, một số khác như phát điên, không muốn chấp nhận sự thật, thậm chí có người còn đánh đập, mắng mỏ đội cứu hộ vì đã vớt xác quá muộn…
Thể loại nào cũng có.
Người phụ nữ trung niên bị khống chế không cho xuống sông, lập tức nhào tới bên thi thể được bao phủ bởi tấm vải xanh. Bà ta vén tấm vải xanh lên, quả nhiên nhìn thấy rõ gương mặt của con gái mình.
Bà ta như bị rút hết sức lực ngồi phịch xuống, điên cuồng đấm đá Cao Phi - người ở gần bà ta nhất!
“Các người làm cái gì để kiếm cơm thế hả? Sao bây giờ mới kéo được con gái tôi lên! Chẳng phải vớt người đơn giản lắm ư! Các người đều là đồ bỏ đi, làm gì mà tìm kiếm suốt một ngày một đêm thế hả!!! Chính các người đã hại chết con gái tôi!”
“Các người đáng chết, đáng chết!!!”
Bà ta vừa la hét vừa khóc, Cao Phi chỉ thấy lòng khó chịu quá đỗi.
Suốt một ngày một đêm anh ấy không chợp mắt, thân là nhân viên cứu hộ, niềm vui khi tìm thấy người còn sống có thể chữa lành hoàn toàn tâm trạng nặng nề khi tìm thấy xác chết. Thế nhưng, lần cứu hộ này có một xác chết đã đành, còn bị người thân của nạn nhân mắng mỏ, trong lòng Cao Phi càng thêm khó chịu.
Khi mới gia nhập đội cứu hộ, Cao Phi tràn đầy nhiệt huyết. Dần dà, những lời xúc phạm và oán trách của người thân nạn nhân đã dập tắt nhiệt huyết ban đầu của anh, anh chỉ cảm thấy mờ mịt…
Công việc mà anh ấy đang làm thực sự có ý nghĩa ư?
**
Lúc thuyền cập bến, người phụ nữ trung niên vẫn khóc và chửi bới.
Mộc Quy Phàm đang ẵm Túc Bảo đợi trên bờ, nghe tin đã vớt được người, quần chúng ăn dưa tụ tập mỗi lúc một đông.
Nghe người phụ nữ trung niên mắng mỏ, trong lòng Túc Bảo rất khó chịu.
“Không được mắng người!” Túc Bảo tức giận nói to: “Dì mới vô dụng! Vô dụng nhất chính là dì! Dì vừa gây rối vừa không nghe lời khuyên lơn mà chỉ biết chỉ trích người khác, dì là kẻ nhu nhược!”
Cô bé tức giận đến mức lôi luôn câu: ‘Dì là một kẻ nhu nhược’ từ phim truyền hình ra để mắng.
Túc Bảo chỉ cảm thấy không thích nổi dì này, dù dì ấy mất con gái rất đáng thương thì cũng không nên mắng người như vậy chứ!
Đám đông đều gật đầu.
“Đúng nha, thành viên đội cứu hộ cũng vất vả lắm, Ba trong số năm chiếc thuyền trục vớt là của đội cứu hộ Blue Sky. Đội cứu hộ Blue Sky bao gồm những người cứu hộ tự nguyện, họ chẳng lấy tiền lấy đồ gì của mình, còn dũng cảm xông lên cứu người, chị mắng gì thế hả???”
“Giúp đỡ chị đến mức này rồi còn có lỗi hả???”
Mấy người nóng nảy còn mắng luôn người phụ nữ trung niên: “Tôi thấy người làm mẹ như chị mới đáng bị mắng ấy! Lẽ nào không biết trông chừng con gái mình sao? Xảy ra chuyện thì quay ra mắng người khác?”
Mấy người chuyên giảng hòa vô nguyên tắc lại khuyên: “Thôi bỏ đi, người ta mất con gái mà…”
Mộc Quy Phàm mím môi, lạnh lùng nhìm đám người đang ầm ĩ. Máu tanh và tình người luôn hiện hữu trong thế giới của anh nên anh đã sớm thờ ơ hờ hững với những người xa lạ này.
Nhưng, Túc Bảo bỗng vùng ra khỏi vòng ôm của anh rồi chạy tới bên cạnh người đàn ông trẻ đang lặng lẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Cao Phi đang thu dây thừng, cảm xúc nặng nề đè nén lồng ngực khiến anh ấy không thở nổi.
Công việc cường độ cao kết thúc thì toàn thân anh ấy mới thả lỏng, lúc này anh ấy chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.
Bỗng một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy tay anh ấy.
Cao Phi sửng sốt.
Một cô bé ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Anh ơi, cảm ơn anh, anh vất vả rồi!”
“Anh ơi, anh là tuyệt nhất đó! Anh lợi hại như siêu anh hùng vậy! ”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé con và đôi mắt trong veo thuần khiết của bé, Cao Phi lập tức đỏ mắt.
“Cảm ơn….”
Mộc Quy Phàm bước tới ẵm Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”
Túc Bảo vẫy tay tạm biệt, Cao Phi cũng vội vẫy tay chào.
Trong đầu anh bỗng vang lên lời hát ‘ai nói đứng ở nơi sáng mới được xem là anh hùng?’
Cao Phi phì cười, dụi mắt, lẩm bẩm: “Cảm ơn em nhé…”
Cô bé xa lạ.
Cao Phi cảm thấy mình lại có dũng khí vô hạn rồi.
Người phụ nữ trung niên vẫn khóc lóc chửi rủa bên cạnh.
“Các người dựa vào cái gì mà tức giận mắng mỏ tôi? Các người hiểu tâm trạng tôi không? Các người có mất con gái không? Các người chẳng hiểu gì hết!!”
“Lẽ nào tôi nói sai ư? Nếu bọn họ cứu người sớm một chút thì con gái tôi đã không chết rồi….”
“Hu hu, đều do các người hại chết con gái tôi, Quân Nhi của tôi…”
Gió thổi tung tấm vải xanh che xác chết nữ, để lộ khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt mở to của cô gái...
Không ai nhìn thấy, con ngươi của xác chết di chuyển một hồi, sau đó mới bất động.
Chương 174: Hai con quỷ nước
Túc Bảo nắm chặt lá bùa vàng trong tay, cau mày nhìn chằm chằm vào tấm vải màu xanh bị gió xốc lên ở nơi xa.
“Con lệ quỷ này ranh ma quá đi.” Túc Bảo nói: “Nó... Ơ?”
Mộc Quy Phàm nói: “Sao thế?”
Túc Bảo chỉ vào thi thể của cô bé ở nơi xa: “Ba, hai mắt của chị đó nhắm lại rồi.”
Mộc Quy Phàm nhìn sang, quả nhiên là như vậy.
Vừa rồi không có ai chú ý tới sự khác thường của thi thể nữ, nhưng anh và Túc Bảo vẫn luôn chú ý.
Ban đầu hai mắt của thi thể nữ trợn trừng lên, nhưng hiện tại lại nhắm hai mắt lại.
Mộc Quy Phàm nói: “Tối hôm qua thi thể nam cũng khác thường như vậy đó...”
Lúc thi thể nam còn ở trong sông thì trợn trắng mắt, vớt lên rồi tròng mắt di chuyển hai lần, hơn nữa còn di chuyển nhìn theo anh.
Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt sông một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Con biết rồi... Chúng ta sai rồi, ba.”
Mộc Quy Phàm: “Hửm?”
Túc Bảo nói: “Có lẽ có tận hai con lệ quỷ, một con rất hung ác, một con thì không hung ác đến vậy. Ngày hôm qua thứ đã túm chặt lấy ba chắc là con lệ quỷ hung ác kia, còn con bớt hung ác hơn đã nhập vào xác người, đang ở trong cơ thể của chị gái nhỏ này.”
Mộc Quy Phàm hiểu ra: “Vậy nên, tối hôm qua có hai cô bé bị rơi xuống nước, cô bé tên Quân Nhi này đã chết từ lâu rồi, bị lệ quỷ không hung ác nhập vào người, thành mồi. Tối hôm qua, sau khi cậu con trai cứu được hai cô bé xong thì nhìn thấy Quân Nhi đang làm cò mồi ở trong nước, vì thế lại nhảy xuống sông, sau đó bị con lệ quỷ hung ác kia lấy mạng.”
Túc Bảo gật đầu, bé giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, dựng một ngón tay cái: “Ba thật thông minh!”
Mộc Quy Phàm nhướng mày, vô cùng phô trương: “Đương nhiên rồi.”
Túc Bảo nói: “Tối hôm qua, hai chị gái nhỏ kia đã rơi xuống nước như thế nào vậy ạ? Lúc ở trong nước có thấy chị Quân Nhi đó không ạ?”
Mộc Quy Phàm nói: “Ba đã cho người điều tra qua chuyện này rồi, hai cô bé đó nhìn thấy mặt sông phản chiếu ánh đèn đẹp quá, vậy nên đã tới gần bờ sông để chụp một bộ ảnh cảm xúc sâu lắng, không ngờ lại bất cẩn rơi xuống nước.”
“Bọn họ không nhìn thấy Quân Nhi đã chết kia, chỉ cảm giác bản thân như bị kéo ra bên ngoài — lúc ấy bọn họ quá hoảng loạn, không dám xác định mình đã bị kéo ra ngoài hay là bị nước cuốn ra nữa.”
“Đúng lúc này cậu con trai đó đi ngang qua, lập tức cứu bọn họ lên. Cậu con trai vừa mới cập bờ, lại nghe thấy một tiếng ‘ùm’, sau đó có tiếng người hô to 'cứu mạng'...”
Nói tới đây hai ba con đều đã hiểu rõ ngọn ngành, cậu con trai đã cứu được hai người lên bờ thành công, vốn dĩ sẽ không có ai phải chết cả.
Vấn đề nằm ở Quân Nhi bị lệ quỷ nhập vào người.
Ban nãy khi Mộc Quy Phàm xuống chỗ bờ sông để kiểm tra, anh nhìn thấy Quân Nhi đã chết từ lâu đang đứng thẳng người ở dưới gốc cây đa khuất góc…
Dạo gần đây nước sông không dâng lên, Quân Nhi đã chết không thể tự bò lên trên bờ được, mà dù có bị nhánh cây ngoắc lên thì cũng không thể nào đứng thẳng như thế được.
Hai tay Túc Bảo nắm lấy bùa vàng, đồng thời buồn rầu nói: “Hiện tại con đã hiểu hết rồi, nhưng lại không biết phải bắt hai con lệ quỷ như thế nào nữa.”
Hai con lệ quỷ đều đã phát hiện ra bé, cho nên bọn nó sẽ không dễ dàng đến gần bờ nữa.
Mộc Quy Phàm cụp mắt, thấp giọng nói: “Túc Bảo, đêm nay ba dẫn con đi ngồi thuyền, có muốn không nào?”
Hai mắt Túc Bảo sáng ngời, lập tức giơ tay lên: “Dạ dạ!”
“Nhưng ba, chắc là nữ quỷ vẫn nhớ chúng ta á, chúng ta phải trang điểm một chút.” Bé chụm hai cái tay nhỏ lại, nói khe khẽ.
Mộc Quy Phàm bế bé lên bằng một tay rồi ôm vào lòng, sửa đúng: “Là cải trang giả dạng.”
Túc Bảo: “Dạ dạ, vì để không bị nhận ra, hay là ba trang điểm thành một bác gái đi?”
Mộc Quy Phàm: “?”
Biết Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã rời đi, Thượng Thanh Bắc mới cất điện thoại, cũng vội vàng rời đi theo.
Càng ngày càng nhiều streamer kéo đến, đều muốn quay chụp được thông tin về thi thể nữ đã vớt lên được kia, sau đó bị bảo vệ khẩn cấp chạy tới chặn lại bên ngoài công viên.
Thượng Thanh Bắc đi ra ngoài, gã ta không thèm đuổi theo quay chụp.
Gã ta có tin giật gân rồi!
Trở lại phòng cho thuê, Thượng Thanh Bắc lập tức cắt ghép biên tập video.
Đợi gã ta cắt ghép xong, video thi thể cô gái được vớt lên, người đàn ông thấy chết mà không cứu, người nhà của cô gái mắng chửi nhân viên cứu hộ vừa vặn được đẩy lên top đầu.
Bên dưới video vớt được thi thể của cô gái lên, đều là mấy bình luận kiểu:
Ra đi thanh thản!
Khóc...
Mong rằng trên thiên đường sẽ không có đau đớn!
Cùng với điểm nóng này, là một đoạn video Mộc Quy Phàm ngăn cản những người khác, không cho họ đi cứu người tại hiện trường.
Bên dưới đều là bình luận chửi rủa:
Người này là ai thế? Bản thân mình không dám đi xuống cứu người, vậy mà lại không cho người khác đi xuống cứu người!?
Hết nói nổi mà, sao lại có loại người như vậy chứ!
Có sao nói vậy, tôi đã xem một video khác, mẹ của cô gái trách nhân viên cứu hộ tới quá muộn hại chết con gái của cô ta, theo quan điểm của tôi, loại người này cứ chết đi là tốt nhất! Không hề đáng được cảm thông chút nào!
Tôi cũng xem rồi, mẹ của cô gái đó khiến tôi xem đến tăng xông luôn, cái thứ gì vậy trời...
Tuy rằng là thế, nhưng người đàn ông cao lớn này cũng chẳng phải là thứ gì tốt lành mà? Tại sao anh ta lại ngăn cản không cho người khác xuống cứu người?
Xin khuyên mọi người đừng nên khẳng định quá sớm, hình như nghe bảo là trong sông có nguy hiểm, người đàn ông cao lớn kia mới ngăn cản không cho mọi người xuống nước!
Để giải đáp nghi vấn này, cư dân mạng không ngừng tìm kiếm những video liên quan, chỉ để thấy rõ được lúc ấy rốt cuộc trong sông đã có nguy hiểm gì.
Kết quả lại nhìn thấy một đoạn video mờ quay lại cảnh người phụ nữ trung niên rơi tõm xuống nước bị thi thể đang trôi tới đột nhiên kéo xuống sông…
Cư dân mạng lập tức kinh hãi rợn người, ai nói cho bọn họ biết là bọn họ đã nhìn lầm rồi đi!
[Là giả phải không? Các video có liên quan đều rất mơ hồ, cứ cảm giác như có ai đó đang cố tình làm giả để kiếm được lượng truy cập cấp S ấy!]
[Ha ha, tôi cười vào mặt, thời đại nào rồi, điện thoại của mọi người đều có độ phân giải cao, nhưng chỉ cần liên quan đến mấy hiện tượng siêu nhiên, kỳ quặc, UFO, thì tất cả đều là video mờ đến độ không thể nhìn được gì, rõ ràng là đang cố làm ra vẻ huyền bí!]
[Không phải là giả đâu, lúc ấy tôi có mặt ở hiện trường, hình như đã nhìn thấy thi thể của cô gái kia đã cử động á…]
Kết quả là, cuộc thảo luận về việc thi thể của cô gái vùng dậy lại vọt lên hot search.
Thượng Thanh Bắc chỉ chờ giây phút này, gã ta có video với độ phân giải cao về cả ba hot search liên tiếp này.
“Ha ha! Mọi thứ đã chuẩn bị xong, gió đông nổi lên rồi!”
Lần này, gã ta không hot thì ai hot đây?
Thượng Thanh Bắc lập tức đăng từng đoạn video hoàn chỉnh lên.
Gã ta rất thông minh, đầu tiên thì đăng video thi thể của cô gái đột nhiên vùng dậy, kéo mẹ ruột của mình xuống nước với độ phân giải cao lên trước.
Tập một: Toàn cảnh sự kiện cô gái bị rơi xuống nước đột nhiên sống lại, kéo mẹ ruột vào trong sông!
Quả nhiên sau khi đăng video lên, kèm theo lượng truy cập từ công cụ tìm kiếm, chưa đầy nửa tiếng, video lập tức bay vút lên trời giống như ngồi trên tên lửa!
Các cư dân mạng đều bị dọa đến phát sợ.
[Nét quá, làm tôi sợ muốn chết, hu hu hu! Thậm chí tôi còn nhìn thấy được cả gương mặt trắng bệch của cô gái kia nữa!]
[Vô tình mạo phạm, phù hộ người nhà phù hộ con, đừng làm hại người nhà tôi và những người xung quanh tôi…]
Còn có người đăng thẳng cả chú Đại Bi lên nữa...]
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ.
[Video nét như vậy, đặc biệt xử lý hậu kỳ rồi đúng không? Tôi cười ẻ, thế mà vẫn có một đám người tin, não vứt đi đâu rồi hả?]
[Chắc chắn là cắt ghép, nếu không phải thì con cúc cu của thằng bạn ngồi cùng bàn với tôi sẽ ngắn mất một nửa!!!]
...
Chương 175: Một đám đàn ông lớn đầu to xác đều bị Túc Bảo sơn móng tay
Thượng Thanh Bắc nghe tiếng hậu trường nhắc nhở vang lên “ting ting ting” không ngừng, cảm giác đây là âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới này.
Video của gã ta đã vọt lên top đầu, trong nửa tiếng ngắn ngủn mà lượng xem đã vượt qua năm mươi triệu rồi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!
Thượng Thanh Bắc rèn sắt khi còn nóng, lập tức đăng tiếp video thứ hai lên.
Tập hai: Toàn cảnh sự kiện người đàn ông lặng lẽ đi xuống sông, ngay sau đó có người kêu cứu mạng... Cô gái bị rơi xuống nước đột nhiên sống lại, rốt cuộc là do con người tạo nên hay là hiện tượng siêu nhiên?!
Video vừa được đăng lên, một loại cư dân mạng đang theo dõi sự kiện này lập tức tìm tới.
[Mò được phần tiếp theo bằng thực lực! Chủ blog thật quá tuyệt vời, chốt bấm theo dõi!]
[Lạ thật, chẳng phải cô bé này là Túc Bảo đấy à? Có chuyện gì vậy, sao Túc Bảo lại liên quan đến chuyện này thế?]
[Người đàn ông có thân hình cao lớn kia đột nhiên vòng xuống bên dưới gốc cây đa, chắc chắn là đang đặt thi thể! Tôi mạnh dạn suy đoán cô gái này đã anh ta mưu sát, anh ta nhân lúc màn đêm buông xuống chạy đi vứt xác... Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, anh ta đã cố tình tạo ra một màn xác chết vùng dậy!]
[Suy đoán của lầu trên đúng là vô lý hết sức, bạn đã bao giờ thấy ai vứt xác trước mặt nhiều người như vậy chưa? Bạn nhìn trong video mà xem, xung quanh còn có mấy streamer đang livestream nữa đó, sao mà có thể vứt xác ngay trước livestream được?]
[Tuy rằng không đến mức là vứt xác, nhưng mà tôi cảm thấy việc cô gái đó sống lại chắc chắn có liên quan tới người đàn ông này.]
Cuộc thảo luận càng kịch liệt, sức nóng càng cao, Thượng Thanh Bắc ăn theo lượng truy cập mà Mộc Quy Phàm và Túc Bảo mang đến, dễ dàng có được năm mươi vạn fans.
Vọt lên trở thành streamer lớn nổi danh, quả thật đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm!
Có được số fans này, sau này gã ta lại đăng thêm video lên, tuy rằng không thể đạt được trăm vạn lượt thích như mấy cái video ngày hôm nay, nhưng vẫn rất dễ dàng để đạt được mấy vạn lượt thích, vậy cũng đủ cho gã ta đớp rồi.
Gã ta lại tiếp tục đăng video thứ ba lên.
Tập cuối: Toàn cảnh sự kiện “hot mạng” Túc Bảo thờ ơ lạnh nhạt, không chút động lòng trước thi thể. Em bé ngây thơ trong sáng khóc lóc chất vấn toàn thể cư dân mạng khi trước, có thật sự đơn giản như vậy không?
Video này lại càng sắc bén hơn, toàn cắt ghép lại những đoạn video Túc Bảo đang lặng lẽ đứng trên bờ quan sát, Túc Bảo từ ngoan ngoãn không gây rắc rối, dưới sự cắt ghép của gã ta lại trở thành thờ ơ lạnh nhạt...
Từ chuyện xảy ra lúc trước mà Túc Bảo đã thu hoạch được một đám fans mẹ trên mạng, hiện giờ video này của Thượng Thanh Bắc vừa được đăng lên, lập tức có một nhóm người đứng ra bênh Túc Bảo.
Đương nhiên, cùng với đó còn có một đám người mắng Túc Bảo thật đáng sợ.
Độ hot lại tăng gấp bội...
“Ha ha, Túc Bảo, mày đúng là cây rụng tiền của tao mà!” Thượng Thanh Bắc cực kỳ kích động...
Lúc này người nhà họ Tô tạm thời chưa chú ý đến Douyin.
Rốt cuộc thì đối với người nhà họ Tô, chuyện này được liệt vào phạm vi chuyện của ‘người khác’, bọn họ nào có biết chuyện này lại có thể liên quan đến Túc Bảo chứ.
Hiện tại bọn họ đang chú ý tới Mộc Quy Phàm...
Toàn thể người nhà họ Tô đều khoanh tay lại, nhìn 'nữ hoàng cao quý' đang chậm rãi bước từ trên tầng xuống...
Ừm, cao thì có cao nhưng quý thì không biết, chỉ biết là rất đáng sợ.
Tô Nhất Trần đang đi từ bên ngoài vào, đồng thời nói: “Đã đặt thuyền...”
Kết quả nhìn thấy cảnh Mộc Quy Phàm đóng giả phụ nữ, khóe miệng giật giật.
Đây vẫn là chiến thần Mộc mà anh biết đó à?
Mí mắt của Mộc Quy Phàm cũng không ngừng run rẩy, nói: “Bé ngoan, ba sẽ tìm một người khác tới cho con, con tạo hình cho người khác nhé.”
Túc Bảo đang cảm thấy cực kỳ hứng thú, bé cầm mấy lọ sơn móng tay, hưng phấn nói: “Ba, ngồi xuống đây đi!”
Mộc Quy Phàm bị bắt ngồi trên sô pha.
Túc Bảo cầm sơn móng tay, bôi lên từng ngón cho anh, mười ngón tay đủ mọi màu sắc, còn cởi cả giày của anh ra, ngón chân cũng rực rỡ sắc màu.
Ông cụ Tô nghiêm mặt, hừ một tiếng: “Nghịch ngợm.”
Trẻ con muốn sơn móng tay, sao anh lại cho con bé sơn thật chứ?
Tô Nhạc Phi nói: “Đúng đúng, nhưng mà... Túc Bảo muốn sơn thì cứ cho con bé sơn cũng được mà!”
Đây là một kẻ chuyên hóng hớt không ngại làm to chuyện, thậm chí còn đổ dầu vào lửa: “Túc Bảo, dùng màu hồng phấn kia đi!”
Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía Tô Nhạc Phi.
Tô Nhạc Phi chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, quả nhiên nghe thấy nhóc con nói: “Cậu năm, mau ngồi xuống~”
Tô Nhạc Phi: “...”
Ban nãy đổ thêm dầu vào lửa bao nhiêu, hiện tại thấy hối hận bấy nhiêu.
“Cậu không được đâu...” Tô Nhạc Phi nói: “Con nhìn năm ngón tay thô kệch của cậu năm này...”
Túc Bảo vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm cũng muốn sơn phải không?”
Tô Nhạc Phi: “Được được được...”
Ông cụ Tô rũ tờ báo, nói thầm: “Không có nguyên tắc...”
Nhưng mà 'quả báo' đã đến, Túc Bảo sơn cho Tô Nhạc Phi xong, lại theo dõi ông cụ Tô đang ngồi ở bên cạnh.
“Ông ngoại, ông muốn màu nào ạ?”
Ông cụ Tô: “...”
Ông ấy nhíu mày nói: “Ông không...”
Túc Bảo: “Ông ngoại~”
Ông cụ Tô: “... Màu xanh đi.”
Các bé gái thích chơi mấy thứ này nhất, nào là sơn móng tay, học mẹ trang điểm, trộm dùng son của mẹ, buộc tóc cho búp bê Barbie...
Túc Bảo chơi đến nghiện, lập tức lấy lọ sơn móng tay màu lam ra, sơn lên từng ngón tay cho ông cụ Tô.
Tô Nhất Trần lặng lẽ lui về phía sau, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại.
Tô Tử Lâm chợt nhớ Hân Hân cần phải luyện chữ thêm một trang nữa, vội vàng chạy lên tầng.
Mộc Quy Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ‘phúc’ lớn như vậy chạy gì mà chạy?
“Túc Bảo, ba thấy cậu cả của con rất hợp với màu hồng phấn, còn cậu hai con ấy à... ừm, màu đen không tồi.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Dạ dạ dạ, cậu cả cậu hai đừng nóng vội, mau ra đây xếp hàng đi!”
Người nhà họ Tô: “...”
Bà cụ Tô cố nén cười, nhìn một đám đàn ông lớn đầu to xác lại bị một bé con áp chế.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Đèn hoa sáng bừng.
Trong khu vực cho thuê du thuyền ban đêm của công viên, một nhóm người có hành vi kỳ quặc.
Ba người đàn ông đút tay vào túi, đội mũ áo hoodie, cúi đầu không rên một tiếng trèo lên thuyền.
Sau lưng bọn họ là một cậu bé đang tung tăng chạy theo.
Đằng sau cậu bé là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ sậm đang đi, người phụ nữ trang điểm rất đậm, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quặc...
Đi ở cuối cùng của đoàn bọn họ là một cô gái trông như sinh viên đại học đang cười đến không thấy mắt đâu cả, đi theo chụp ảnh lia lịa.
Ba người đàn ông chính là Mộc Quy Phàm, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi, người phụ nữ trang điểm đậm lại là Vạn Đào bị kéo tới bất ngờ, vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống.
Bé trai kia là Túc Bảo đã được Tô Cẩm Ngọc tỉ mỉ trang điểm cho, bé đội tóc giả trên đầu, trời tối sẽ không thể nhìn ra được.
Tô Cẩm Ngọc cười điên cuồng, tuy rằng cuối cùng Mộc Quy Phàm không mặc đồ nữ ra ngoài nhưng cả anh lẫn Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đều bị cục bột nhỏ đè ra sơn móng tay móng chân. Túc Bảo còn cố chấp yêu cầu bọn họ đi dép lê, khoe những chiếc móng xinh đẹp của bọn họ ra ngoài.
Ban nãy đầu ngón chân của mấy người bọn họ đều sắp moi thủng cả dép.
Tô Cẩm Ngọc chào Vạn Đào với khóe miệng đang co giật tằng tằng, cười tủm tỉm hỏi: “Hi, chị gái, ra ngoài chơi à?”
Đáng tiếc Vạn Đào không nhìn thấy cô, không thì chắc chắn sẽ tức chết tại chỗ.
Du thuyền là một con thuyền loại nhỏ, sau khi vào phòng riêng, Mộc Quy Phàm và những người khác lập tức duỗi tay ra, cũng không quặp ngón chân vào nữa, một đám ngồi ở trên ghế…
Có trời mới biết bọn họ đã đến được đây bằng cách nào!
Sắc mặt của Vạn Đào cũng khôi phục như thường, hỏi: “Gia chủ, lần này chúng ta phải làm nhiệm vụ gì?”
Anh ta chỉ thu được tin tức khẩn cấp, bảo anh ta tới đây chấp hành nhiệm vụ.
Ai biết vừa đến nhà họ Tô đã bị Tô Nhạc Phi và Túc Bảo bắt mặc đồ nữ vào...
Mộc Quy Phàm nói: “Qua đây, đeo cái vòng cổ này lên.”
Đây là vòng cổ trừ tà mà Túc Bảo đã làm.
Vạn Đào đang mặc đồ nữ: “???”
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy mười ngón tay rực rỡ sắc màu của gia chủ Mộc nhà bọn họ, ngay cả mười cái móng chân cũng có đủ loại màu sắc.
Tô Nhất Trần, Tô Nhạc Phi cũng thế, mười cái móng tay của Tô Nhất Trần là màu hồng phấn, hồng hồng hào hào, mười cái móng tay của Tô Nhạc Phi là màu đen...
Cậu năm nhìn móng tay của mình, thấy khá vừa lòng: “Ha ha, tự dưng giờ nhìn lại cảm thấy cũng ngầu ghê nhỉ.”
Vạn Đào: “?????”
“A….”
Những người trên bờ liên tiếp kinh hô.
Mặt trời ngả về tây, gió chiều mát lạnh trong công viên thổi qua khiến tóc gáy của đám người vây xem dựng đứng.
“Đây, đây là chuyện gì?”
“Có phải tôi hoa mắt rồi không?”
“Trời ạ, đừng quan tâm mấy chuyện đó, mau đi cứu người đã!”
Nhưng lúc này không ai dám xuống nước, cảnh tượng vừa rồi quá quỷ dị và kinh khủng, nếu cô gái tóc vàng kia thực sự là một xác chết….Xác chết kéo người xuống nước, ai dám đi cứu người đây?
Nếu cô gái tóc vàng kia không phải thi thể thì rõ ràng có người đang cố ý mưu sát, chỉ đợi người nhảy xuống sông là lập tức kéo vào trong nước---- Thế thì đám người vây xem càng không dám xuống sông cứu người!!!
Có người nhìn Mộc Quy Phàm, cảm thấy may mắn vì được anh ngăn cản, nếu không ngoài người đàn ông trung niên, bọn họ xém chút nữa cũng xuống nước rồi.
Ngay lúc này, thuyền trục vớt đã tới kịp.
Tầm nhìn của những người trên thuyền mở rộng hơn, một nhân viên trong đội cứu hộ hét to: “Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”
Trông thấy một người phụ nữ đang vùng vẫy và một xác chết nổi dập dềnh trên mặt nước, mọi người chuẩn bị lao tới cứu viện.
Một người đàn ông lớn tuổi dặn dò: “Cao Phi, để mắt tới hai người trên sông nhé!”
Chàng trai trẻ trong đội cứu hộ tên Cao Phi. Lúc này anh ấy rất kích động, cuối cùng họ đã tìm thấy thi thể của cô gái sau một ngày đêm tìm kiếm. Quần áo trên người cô gái hoàn toàn phù hợp với mô tả của gia đình…
Giây tiếp theo, thi thể nữ bỗng nhô lên khỏi mặt nước rồi hung bạo kéo người phụ nữ trung niên đang giãy giụa chìm xuống đáy nước!
“Chết tiệt!!!” Cao Phi kinh hãi đến độ run cả tay.
Cao Phi trông thấy rõ, thân thể mới nổi lên ban nãy chính là một thi thể, anh ấy đã trục vớt rất nhiều xác chết, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Xác chết còn có thể bất ngờ giơ tay kéo người xuống nước ư! ?
Giờ phút này, Cao Phi chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung như bị Mai Siêu Phong duỗi móng vuốt Cửu m Bạch Cốt ấn vào, từng sợi tóc trên đầu anh ấy đều dựng đứng cả lên! !
“Đội trưởng!” Cao Phi hốt hoảng gọi.
Bác đội trưởng cầm dây thừng đi tới, vừa bước nhanh vừa nói: “Sao bộ dạng cậu cứ như trông thấy quỷ thế hả? Mau vớt người lên!!”
“Ơ, người đâu rồi? Tôi mới quay đi có một lát thôi mà??”
Nhân viên cứu hộ ở bên kia thuyền cũng đã xuống nước. Dụng cụ vớt xác khác với dụng cụ vớt người, đội cứu hộ đã đổi thành lưới vớt người, người ở hai bên thuyền hợp sức kéo lên.
Kết quả cây thủy sinh cũng được vớt lên theo thi thể nữ và người phụ nữ trung niên.
Trông thấy xác chết nữ như co rút khi lên mặt nước, mọi người đều băn khoăn không biết có phải ảo giác của chính mình hay không.
Cao Phi trố mắt nhìn: "Đội trưởng.. đội…đội trưởng!!"
Bác đội trưởng cũng không mấy chắc chắn: “Thấy rồi, thấy rồi đừng ầm ĩ lên như vậy!”
Người phụ nữ trung niên được kéo lên thuyền trước, các nhân viên cứu hộ lập tức đến cấp cứu cho bà ta.
Chẳng mấy chốc, người phụ nữ trung niên nhổ ra một ngụm nước đục ngầu rồi từ từ tỉnh lại.
Bà ta lơ mơ giây lát rồi lồm cồm bò dậy, môi run rẩy hét: “Quân Nhi, Quân Nhi của tôi….”
“Mau, mau cứu con gái tôi!”
Đội trưởng đội cứu hộ giữ bà ta lại, nói: “Con gái chị đã được vớt lên rồi! Chúng tôi hiểu được tâm trạng của chị lúc này, xin nén bi thương!”
Người phụ nữ trung niên sửng sốt: “Gì…Ý anh là gì?”
Con gái bà ta chết rồi ư?
Không, không, hai cô gái khác rơi xuống nước đều được cứu, tại sao con gái bà ta lại phải chết.
Bà ta không tin!
Người phụ nữ trung niên nắm lấy mép thuyền, không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không tin, nhất định là các anh vớt nhầm người, vừa rồi tôi đã trông thấy Quân Nhi của tôi, để tôi tự xuống đưa con bé lên…Các anh không giúp thì tôi tự làm!”
Bà ta vừa nói vừa toan nhảy xuống sông, ai khuyên lơn cũng không lọt tai.
Các thành viên đội cứu hộ câm nín, nhưng họ đã thấy quá nhiều trường hợp người thân trong gia đình mất kiểm soát cảm xúc như này rồi.
Sau bao nhiêu năm trục vớt xác, khi chưa tìm thấy xác, hầu hết người thân trong gia đình đều ấp ủ một tia hy vọng mong manh, rằng người thân của mình chưa chết.
Khi các thi thể được vớt lên, một số người thân trong gia đình ngất xỉu tại chỗ, một số khác như phát điên, không muốn chấp nhận sự thật, thậm chí có người còn đánh đập, mắng mỏ đội cứu hộ vì đã vớt xác quá muộn…
Thể loại nào cũng có.
Người phụ nữ trung niên bị khống chế không cho xuống sông, lập tức nhào tới bên thi thể được bao phủ bởi tấm vải xanh. Bà ta vén tấm vải xanh lên, quả nhiên nhìn thấy rõ gương mặt của con gái mình.
Bà ta như bị rút hết sức lực ngồi phịch xuống, điên cuồng đấm đá Cao Phi - người ở gần bà ta nhất!
“Các người làm cái gì để kiếm cơm thế hả? Sao bây giờ mới kéo được con gái tôi lên! Chẳng phải vớt người đơn giản lắm ư! Các người đều là đồ bỏ đi, làm gì mà tìm kiếm suốt một ngày một đêm thế hả!!! Chính các người đã hại chết con gái tôi!”
“Các người đáng chết, đáng chết!!!”
Bà ta vừa la hét vừa khóc, Cao Phi chỉ thấy lòng khó chịu quá đỗi.
Suốt một ngày một đêm anh ấy không chợp mắt, thân là nhân viên cứu hộ, niềm vui khi tìm thấy người còn sống có thể chữa lành hoàn toàn tâm trạng nặng nề khi tìm thấy xác chết. Thế nhưng, lần cứu hộ này có một xác chết đã đành, còn bị người thân của nạn nhân mắng mỏ, trong lòng Cao Phi càng thêm khó chịu.
Khi mới gia nhập đội cứu hộ, Cao Phi tràn đầy nhiệt huyết. Dần dà, những lời xúc phạm và oán trách của người thân nạn nhân đã dập tắt nhiệt huyết ban đầu của anh, anh chỉ cảm thấy mờ mịt…
Công việc mà anh ấy đang làm thực sự có ý nghĩa ư?
**
Lúc thuyền cập bến, người phụ nữ trung niên vẫn khóc và chửi bới.
Mộc Quy Phàm đang ẵm Túc Bảo đợi trên bờ, nghe tin đã vớt được người, quần chúng ăn dưa tụ tập mỗi lúc một đông.
Nghe người phụ nữ trung niên mắng mỏ, trong lòng Túc Bảo rất khó chịu.
“Không được mắng người!” Túc Bảo tức giận nói to: “Dì mới vô dụng! Vô dụng nhất chính là dì! Dì vừa gây rối vừa không nghe lời khuyên lơn mà chỉ biết chỉ trích người khác, dì là kẻ nhu nhược!”
Cô bé tức giận đến mức lôi luôn câu: ‘Dì là một kẻ nhu nhược’ từ phim truyền hình ra để mắng.
Túc Bảo chỉ cảm thấy không thích nổi dì này, dù dì ấy mất con gái rất đáng thương thì cũng không nên mắng người như vậy chứ!
Đám đông đều gật đầu.
“Đúng nha, thành viên đội cứu hộ cũng vất vả lắm, Ba trong số năm chiếc thuyền trục vớt là của đội cứu hộ Blue Sky. Đội cứu hộ Blue Sky bao gồm những người cứu hộ tự nguyện, họ chẳng lấy tiền lấy đồ gì của mình, còn dũng cảm xông lên cứu người, chị mắng gì thế hả???”
“Giúp đỡ chị đến mức này rồi còn có lỗi hả???”
Mấy người nóng nảy còn mắng luôn người phụ nữ trung niên: “Tôi thấy người làm mẹ như chị mới đáng bị mắng ấy! Lẽ nào không biết trông chừng con gái mình sao? Xảy ra chuyện thì quay ra mắng người khác?”
Mấy người chuyên giảng hòa vô nguyên tắc lại khuyên: “Thôi bỏ đi, người ta mất con gái mà…”
Mộc Quy Phàm mím môi, lạnh lùng nhìm đám người đang ầm ĩ. Máu tanh và tình người luôn hiện hữu trong thế giới của anh nên anh đã sớm thờ ơ hờ hững với những người xa lạ này.
Nhưng, Túc Bảo bỗng vùng ra khỏi vòng ôm của anh rồi chạy tới bên cạnh người đàn ông trẻ đang lặng lẽ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Cao Phi đang thu dây thừng, cảm xúc nặng nề đè nén lồng ngực khiến anh ấy không thở nổi.
Công việc cường độ cao kết thúc thì toàn thân anh ấy mới thả lỏng, lúc này anh ấy chỉ thấy vô cùng mệt mỏi.
Bỗng một bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm lấy tay anh ấy.
Cao Phi sửng sốt.
Một cô bé ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Anh ơi, cảm ơn anh, anh vất vả rồi!”
“Anh ơi, anh là tuyệt nhất đó! Anh lợi hại như siêu anh hùng vậy! ”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé con và đôi mắt trong veo thuần khiết của bé, Cao Phi lập tức đỏ mắt.
“Cảm ơn….”
Mộc Quy Phàm bước tới ẵm Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”
Túc Bảo vẫy tay tạm biệt, Cao Phi cũng vội vẫy tay chào.
Trong đầu anh bỗng vang lên lời hát ‘ai nói đứng ở nơi sáng mới được xem là anh hùng?’
Cao Phi phì cười, dụi mắt, lẩm bẩm: “Cảm ơn em nhé…”
Cô bé xa lạ.
Cao Phi cảm thấy mình lại có dũng khí vô hạn rồi.
Người phụ nữ trung niên vẫn khóc lóc chửi rủa bên cạnh.
“Các người dựa vào cái gì mà tức giận mắng mỏ tôi? Các người hiểu tâm trạng tôi không? Các người có mất con gái không? Các người chẳng hiểu gì hết!!”
“Lẽ nào tôi nói sai ư? Nếu bọn họ cứu người sớm một chút thì con gái tôi đã không chết rồi….”
“Hu hu, đều do các người hại chết con gái tôi, Quân Nhi của tôi…”
Gió thổi tung tấm vải xanh che xác chết nữ, để lộ khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt mở to của cô gái...
Không ai nhìn thấy, con ngươi của xác chết di chuyển một hồi, sau đó mới bất động.
Chương 174: Hai con quỷ nước
Túc Bảo nắm chặt lá bùa vàng trong tay, cau mày nhìn chằm chằm vào tấm vải màu xanh bị gió xốc lên ở nơi xa.
“Con lệ quỷ này ranh ma quá đi.” Túc Bảo nói: “Nó... Ơ?”
Mộc Quy Phàm nói: “Sao thế?”
Túc Bảo chỉ vào thi thể của cô bé ở nơi xa: “Ba, hai mắt của chị đó nhắm lại rồi.”
Mộc Quy Phàm nhìn sang, quả nhiên là như vậy.
Vừa rồi không có ai chú ý tới sự khác thường của thi thể nữ, nhưng anh và Túc Bảo vẫn luôn chú ý.
Ban đầu hai mắt của thi thể nữ trợn trừng lên, nhưng hiện tại lại nhắm hai mắt lại.
Mộc Quy Phàm nói: “Tối hôm qua thi thể nam cũng khác thường như vậy đó...”
Lúc thi thể nam còn ở trong sông thì trợn trắng mắt, vớt lên rồi tròng mắt di chuyển hai lần, hơn nữa còn di chuyển nhìn theo anh.
Túc Bảo nhìn chằm chằm mặt sông một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Con biết rồi... Chúng ta sai rồi, ba.”
Mộc Quy Phàm: “Hửm?”
Túc Bảo nói: “Có lẽ có tận hai con lệ quỷ, một con rất hung ác, một con thì không hung ác đến vậy. Ngày hôm qua thứ đã túm chặt lấy ba chắc là con lệ quỷ hung ác kia, còn con bớt hung ác hơn đã nhập vào xác người, đang ở trong cơ thể của chị gái nhỏ này.”
Mộc Quy Phàm hiểu ra: “Vậy nên, tối hôm qua có hai cô bé bị rơi xuống nước, cô bé tên Quân Nhi này đã chết từ lâu rồi, bị lệ quỷ không hung ác nhập vào người, thành mồi. Tối hôm qua, sau khi cậu con trai cứu được hai cô bé xong thì nhìn thấy Quân Nhi đang làm cò mồi ở trong nước, vì thế lại nhảy xuống sông, sau đó bị con lệ quỷ hung ác kia lấy mạng.”
Túc Bảo gật đầu, bé giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên, dựng một ngón tay cái: “Ba thật thông minh!”
Mộc Quy Phàm nhướng mày, vô cùng phô trương: “Đương nhiên rồi.”
Túc Bảo nói: “Tối hôm qua, hai chị gái nhỏ kia đã rơi xuống nước như thế nào vậy ạ? Lúc ở trong nước có thấy chị Quân Nhi đó không ạ?”
Mộc Quy Phàm nói: “Ba đã cho người điều tra qua chuyện này rồi, hai cô bé đó nhìn thấy mặt sông phản chiếu ánh đèn đẹp quá, vậy nên đã tới gần bờ sông để chụp một bộ ảnh cảm xúc sâu lắng, không ngờ lại bất cẩn rơi xuống nước.”
“Bọn họ không nhìn thấy Quân Nhi đã chết kia, chỉ cảm giác bản thân như bị kéo ra bên ngoài — lúc ấy bọn họ quá hoảng loạn, không dám xác định mình đã bị kéo ra ngoài hay là bị nước cuốn ra nữa.”
“Đúng lúc này cậu con trai đó đi ngang qua, lập tức cứu bọn họ lên. Cậu con trai vừa mới cập bờ, lại nghe thấy một tiếng ‘ùm’, sau đó có tiếng người hô to 'cứu mạng'...”
Nói tới đây hai ba con đều đã hiểu rõ ngọn ngành, cậu con trai đã cứu được hai người lên bờ thành công, vốn dĩ sẽ không có ai phải chết cả.
Vấn đề nằm ở Quân Nhi bị lệ quỷ nhập vào người.
Ban nãy khi Mộc Quy Phàm xuống chỗ bờ sông để kiểm tra, anh nhìn thấy Quân Nhi đã chết từ lâu đang đứng thẳng người ở dưới gốc cây đa khuất góc…
Dạo gần đây nước sông không dâng lên, Quân Nhi đã chết không thể tự bò lên trên bờ được, mà dù có bị nhánh cây ngoắc lên thì cũng không thể nào đứng thẳng như thế được.
Hai tay Túc Bảo nắm lấy bùa vàng, đồng thời buồn rầu nói: “Hiện tại con đã hiểu hết rồi, nhưng lại không biết phải bắt hai con lệ quỷ như thế nào nữa.”
Hai con lệ quỷ đều đã phát hiện ra bé, cho nên bọn nó sẽ không dễ dàng đến gần bờ nữa.
Mộc Quy Phàm cụp mắt, thấp giọng nói: “Túc Bảo, đêm nay ba dẫn con đi ngồi thuyền, có muốn không nào?”
Hai mắt Túc Bảo sáng ngời, lập tức giơ tay lên: “Dạ dạ!”
“Nhưng ba, chắc là nữ quỷ vẫn nhớ chúng ta á, chúng ta phải trang điểm một chút.” Bé chụm hai cái tay nhỏ lại, nói khe khẽ.
Mộc Quy Phàm bế bé lên bằng một tay rồi ôm vào lòng, sửa đúng: “Là cải trang giả dạng.”
Túc Bảo: “Dạ dạ, vì để không bị nhận ra, hay là ba trang điểm thành một bác gái đi?”
Mộc Quy Phàm: “?”
Biết Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã rời đi, Thượng Thanh Bắc mới cất điện thoại, cũng vội vàng rời đi theo.
Càng ngày càng nhiều streamer kéo đến, đều muốn quay chụp được thông tin về thi thể nữ đã vớt lên được kia, sau đó bị bảo vệ khẩn cấp chạy tới chặn lại bên ngoài công viên.
Thượng Thanh Bắc đi ra ngoài, gã ta không thèm đuổi theo quay chụp.
Gã ta có tin giật gân rồi!
Trở lại phòng cho thuê, Thượng Thanh Bắc lập tức cắt ghép biên tập video.
Đợi gã ta cắt ghép xong, video thi thể cô gái được vớt lên, người đàn ông thấy chết mà không cứu, người nhà của cô gái mắng chửi nhân viên cứu hộ vừa vặn được đẩy lên top đầu.
Bên dưới video vớt được thi thể của cô gái lên, đều là mấy bình luận kiểu:
Ra đi thanh thản!
Khóc...
Mong rằng trên thiên đường sẽ không có đau đớn!
Cùng với điểm nóng này, là một đoạn video Mộc Quy Phàm ngăn cản những người khác, không cho họ đi cứu người tại hiện trường.
Bên dưới đều là bình luận chửi rủa:
Người này là ai thế? Bản thân mình không dám đi xuống cứu người, vậy mà lại không cho người khác đi xuống cứu người!?
Hết nói nổi mà, sao lại có loại người như vậy chứ!
Có sao nói vậy, tôi đã xem một video khác, mẹ của cô gái trách nhân viên cứu hộ tới quá muộn hại chết con gái của cô ta, theo quan điểm của tôi, loại người này cứ chết đi là tốt nhất! Không hề đáng được cảm thông chút nào!
Tôi cũng xem rồi, mẹ của cô gái đó khiến tôi xem đến tăng xông luôn, cái thứ gì vậy trời...
Tuy rằng là thế, nhưng người đàn ông cao lớn này cũng chẳng phải là thứ gì tốt lành mà? Tại sao anh ta lại ngăn cản không cho người khác xuống cứu người?
Xin khuyên mọi người đừng nên khẳng định quá sớm, hình như nghe bảo là trong sông có nguy hiểm, người đàn ông cao lớn kia mới ngăn cản không cho mọi người xuống nước!
Để giải đáp nghi vấn này, cư dân mạng không ngừng tìm kiếm những video liên quan, chỉ để thấy rõ được lúc ấy rốt cuộc trong sông đã có nguy hiểm gì.
Kết quả lại nhìn thấy một đoạn video mờ quay lại cảnh người phụ nữ trung niên rơi tõm xuống nước bị thi thể đang trôi tới đột nhiên kéo xuống sông…
Cư dân mạng lập tức kinh hãi rợn người, ai nói cho bọn họ biết là bọn họ đã nhìn lầm rồi đi!
[Là giả phải không? Các video có liên quan đều rất mơ hồ, cứ cảm giác như có ai đó đang cố tình làm giả để kiếm được lượng truy cập cấp S ấy!]
[Ha ha, tôi cười vào mặt, thời đại nào rồi, điện thoại của mọi người đều có độ phân giải cao, nhưng chỉ cần liên quan đến mấy hiện tượng siêu nhiên, kỳ quặc, UFO, thì tất cả đều là video mờ đến độ không thể nhìn được gì, rõ ràng là đang cố làm ra vẻ huyền bí!]
[Không phải là giả đâu, lúc ấy tôi có mặt ở hiện trường, hình như đã nhìn thấy thi thể của cô gái kia đã cử động á…]
Kết quả là, cuộc thảo luận về việc thi thể của cô gái vùng dậy lại vọt lên hot search.
Thượng Thanh Bắc chỉ chờ giây phút này, gã ta có video với độ phân giải cao về cả ba hot search liên tiếp này.
“Ha ha! Mọi thứ đã chuẩn bị xong, gió đông nổi lên rồi!”
Lần này, gã ta không hot thì ai hot đây?
Thượng Thanh Bắc lập tức đăng từng đoạn video hoàn chỉnh lên.
Gã ta rất thông minh, đầu tiên thì đăng video thi thể của cô gái đột nhiên vùng dậy, kéo mẹ ruột của mình xuống nước với độ phân giải cao lên trước.
Tập một: Toàn cảnh sự kiện cô gái bị rơi xuống nước đột nhiên sống lại, kéo mẹ ruột vào trong sông!
Quả nhiên sau khi đăng video lên, kèm theo lượng truy cập từ công cụ tìm kiếm, chưa đầy nửa tiếng, video lập tức bay vút lên trời giống như ngồi trên tên lửa!
Các cư dân mạng đều bị dọa đến phát sợ.
[Nét quá, làm tôi sợ muốn chết, hu hu hu! Thậm chí tôi còn nhìn thấy được cả gương mặt trắng bệch của cô gái kia nữa!]
[Vô tình mạo phạm, phù hộ người nhà phù hộ con, đừng làm hại người nhà tôi và những người xung quanh tôi…]
Còn có người đăng thẳng cả chú Đại Bi lên nữa...]
Đương nhiên, cũng có người nghi ngờ.
[Video nét như vậy, đặc biệt xử lý hậu kỳ rồi đúng không? Tôi cười ẻ, thế mà vẫn có một đám người tin, não vứt đi đâu rồi hả?]
[Chắc chắn là cắt ghép, nếu không phải thì con cúc cu của thằng bạn ngồi cùng bàn với tôi sẽ ngắn mất một nửa!!!]
...
Chương 175: Một đám đàn ông lớn đầu to xác đều bị Túc Bảo sơn móng tay
Thượng Thanh Bắc nghe tiếng hậu trường nhắc nhở vang lên “ting ting ting” không ngừng, cảm giác đây là âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế giới này.
Video của gã ta đã vọt lên top đầu, trong nửa tiếng ngắn ngủn mà lượng xem đã vượt qua năm mươi triệu rồi.
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi!
Thượng Thanh Bắc rèn sắt khi còn nóng, lập tức đăng tiếp video thứ hai lên.
Tập hai: Toàn cảnh sự kiện người đàn ông lặng lẽ đi xuống sông, ngay sau đó có người kêu cứu mạng... Cô gái bị rơi xuống nước đột nhiên sống lại, rốt cuộc là do con người tạo nên hay là hiện tượng siêu nhiên?!
Video vừa được đăng lên, một loại cư dân mạng đang theo dõi sự kiện này lập tức tìm tới.
[Mò được phần tiếp theo bằng thực lực! Chủ blog thật quá tuyệt vời, chốt bấm theo dõi!]
[Lạ thật, chẳng phải cô bé này là Túc Bảo đấy à? Có chuyện gì vậy, sao Túc Bảo lại liên quan đến chuyện này thế?]
[Người đàn ông có thân hình cao lớn kia đột nhiên vòng xuống bên dưới gốc cây đa, chắc chắn là đang đặt thi thể! Tôi mạnh dạn suy đoán cô gái này đã anh ta mưu sát, anh ta nhân lúc màn đêm buông xuống chạy đi vứt xác... Vì để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, anh ta đã cố tình tạo ra một màn xác chết vùng dậy!]
[Suy đoán của lầu trên đúng là vô lý hết sức, bạn đã bao giờ thấy ai vứt xác trước mặt nhiều người như vậy chưa? Bạn nhìn trong video mà xem, xung quanh còn có mấy streamer đang livestream nữa đó, sao mà có thể vứt xác ngay trước livestream được?]
[Tuy rằng không đến mức là vứt xác, nhưng mà tôi cảm thấy việc cô gái đó sống lại chắc chắn có liên quan tới người đàn ông này.]
Cuộc thảo luận càng kịch liệt, sức nóng càng cao, Thượng Thanh Bắc ăn theo lượng truy cập mà Mộc Quy Phàm và Túc Bảo mang đến, dễ dàng có được năm mươi vạn fans.
Vọt lên trở thành streamer lớn nổi danh, quả thật đã trở nên nổi tiếng chỉ trong một đêm!
Có được số fans này, sau này gã ta lại đăng thêm video lên, tuy rằng không thể đạt được trăm vạn lượt thích như mấy cái video ngày hôm nay, nhưng vẫn rất dễ dàng để đạt được mấy vạn lượt thích, vậy cũng đủ cho gã ta đớp rồi.
Gã ta lại tiếp tục đăng video thứ ba lên.
Tập cuối: Toàn cảnh sự kiện “hot mạng” Túc Bảo thờ ơ lạnh nhạt, không chút động lòng trước thi thể. Em bé ngây thơ trong sáng khóc lóc chất vấn toàn thể cư dân mạng khi trước, có thật sự đơn giản như vậy không?
Video này lại càng sắc bén hơn, toàn cắt ghép lại những đoạn video Túc Bảo đang lặng lẽ đứng trên bờ quan sát, Túc Bảo từ ngoan ngoãn không gây rắc rối, dưới sự cắt ghép của gã ta lại trở thành thờ ơ lạnh nhạt...
Từ chuyện xảy ra lúc trước mà Túc Bảo đã thu hoạch được một đám fans mẹ trên mạng, hiện giờ video này của Thượng Thanh Bắc vừa được đăng lên, lập tức có một nhóm người đứng ra bênh Túc Bảo.
Đương nhiên, cùng với đó còn có một đám người mắng Túc Bảo thật đáng sợ.
Độ hot lại tăng gấp bội...
“Ha ha, Túc Bảo, mày đúng là cây rụng tiền của tao mà!” Thượng Thanh Bắc cực kỳ kích động...
Lúc này người nhà họ Tô tạm thời chưa chú ý đến Douyin.
Rốt cuộc thì đối với người nhà họ Tô, chuyện này được liệt vào phạm vi chuyện của ‘người khác’, bọn họ nào có biết chuyện này lại có thể liên quan đến Túc Bảo chứ.
Hiện tại bọn họ đang chú ý tới Mộc Quy Phàm...
Toàn thể người nhà họ Tô đều khoanh tay lại, nhìn 'nữ hoàng cao quý' đang chậm rãi bước từ trên tầng xuống...
Ừm, cao thì có cao nhưng quý thì không biết, chỉ biết là rất đáng sợ.
Tô Nhất Trần đang đi từ bên ngoài vào, đồng thời nói: “Đã đặt thuyền...”
Kết quả nhìn thấy cảnh Mộc Quy Phàm đóng giả phụ nữ, khóe miệng giật giật.
Đây vẫn là chiến thần Mộc mà anh biết đó à?
Mí mắt của Mộc Quy Phàm cũng không ngừng run rẩy, nói: “Bé ngoan, ba sẽ tìm một người khác tới cho con, con tạo hình cho người khác nhé.”
Túc Bảo đang cảm thấy cực kỳ hứng thú, bé cầm mấy lọ sơn móng tay, hưng phấn nói: “Ba, ngồi xuống đây đi!”
Mộc Quy Phàm bị bắt ngồi trên sô pha.
Túc Bảo cầm sơn móng tay, bôi lên từng ngón cho anh, mười ngón tay đủ mọi màu sắc, còn cởi cả giày của anh ra, ngón chân cũng rực rỡ sắc màu.
Ông cụ Tô nghiêm mặt, hừ một tiếng: “Nghịch ngợm.”
Trẻ con muốn sơn móng tay, sao anh lại cho con bé sơn thật chứ?
Tô Nhạc Phi nói: “Đúng đúng, nhưng mà... Túc Bảo muốn sơn thì cứ cho con bé sơn cũng được mà!”
Đây là một kẻ chuyên hóng hớt không ngại làm to chuyện, thậm chí còn đổ dầu vào lửa: “Túc Bảo, dùng màu hồng phấn kia đi!”
Túc Bảo bỗng nhiên nhìn về phía Tô Nhạc Phi.
Tô Nhạc Phi chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, quả nhiên nghe thấy nhóc con nói: “Cậu năm, mau ngồi xuống~”
Tô Nhạc Phi: “...”
Ban nãy đổ thêm dầu vào lửa bao nhiêu, hiện tại thấy hối hận bấy nhiêu.
“Cậu không được đâu...” Tô Nhạc Phi nói: “Con nhìn năm ngón tay thô kệch của cậu năm này...”
Túc Bảo vô cùng đáng thương nhìn Tô Nhạc Phi: “Cậu năm cũng muốn sơn phải không?”
Tô Nhạc Phi: “Được được được...”
Ông cụ Tô rũ tờ báo, nói thầm: “Không có nguyên tắc...”
Nhưng mà 'quả báo' đã đến, Túc Bảo sơn cho Tô Nhạc Phi xong, lại theo dõi ông cụ Tô đang ngồi ở bên cạnh.
“Ông ngoại, ông muốn màu nào ạ?”
Ông cụ Tô: “...”
Ông ấy nhíu mày nói: “Ông không...”
Túc Bảo: “Ông ngoại~”
Ông cụ Tô: “... Màu xanh đi.”
Các bé gái thích chơi mấy thứ này nhất, nào là sơn móng tay, học mẹ trang điểm, trộm dùng son của mẹ, buộc tóc cho búp bê Barbie...
Túc Bảo chơi đến nghiện, lập tức lấy lọ sơn móng tay màu lam ra, sơn lên từng ngón tay cho ông cụ Tô.
Tô Nhất Trần lặng lẽ lui về phía sau, giả bộ ra ngoài nghe điện thoại.
Tô Tử Lâm chợt nhớ Hân Hân cần phải luyện chữ thêm một trang nữa, vội vàng chạy lên tầng.
Mộc Quy Phàm nhìn thấy cảnh này, hừ, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, ‘phúc’ lớn như vậy chạy gì mà chạy?
“Túc Bảo, ba thấy cậu cả của con rất hợp với màu hồng phấn, còn cậu hai con ấy à... ừm, màu đen không tồi.”
Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh: “Dạ dạ dạ, cậu cả cậu hai đừng nóng vội, mau ra đây xếp hàng đi!”
Người nhà họ Tô: “...”
Bà cụ Tô cố nén cười, nhìn một đám đàn ông lớn đầu to xác lại bị một bé con áp chế.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Đèn hoa sáng bừng.
Trong khu vực cho thuê du thuyền ban đêm của công viên, một nhóm người có hành vi kỳ quặc.
Ba người đàn ông đút tay vào túi, đội mũ áo hoodie, cúi đầu không rên một tiếng trèo lên thuyền.
Sau lưng bọn họ là một cậu bé đang tung tăng chạy theo.
Đằng sau cậu bé là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ sậm đang đi, người phụ nữ trang điểm rất đậm, nhìn kiểu gì cũng thấy vô cùng kỳ quặc...
Đi ở cuối cùng của đoàn bọn họ là một cô gái trông như sinh viên đại học đang cười đến không thấy mắt đâu cả, đi theo chụp ảnh lia lịa.
Ba người đàn ông chính là Mộc Quy Phàm, Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi, người phụ nữ trang điểm đậm lại là Vạn Đào bị kéo tới bất ngờ, vẻ mặt nghi ngờ cuộc sống.
Bé trai kia là Túc Bảo đã được Tô Cẩm Ngọc tỉ mỉ trang điểm cho, bé đội tóc giả trên đầu, trời tối sẽ không thể nhìn ra được.
Tô Cẩm Ngọc cười điên cuồng, tuy rằng cuối cùng Mộc Quy Phàm không mặc đồ nữ ra ngoài nhưng cả anh lẫn Tô Nhất Trần và Tô Nhạc Phi đều bị cục bột nhỏ đè ra sơn móng tay móng chân. Túc Bảo còn cố chấp yêu cầu bọn họ đi dép lê, khoe những chiếc móng xinh đẹp của bọn họ ra ngoài.
Ban nãy đầu ngón chân của mấy người bọn họ đều sắp moi thủng cả dép.
Tô Cẩm Ngọc chào Vạn Đào với khóe miệng đang co giật tằng tằng, cười tủm tỉm hỏi: “Hi, chị gái, ra ngoài chơi à?”
Đáng tiếc Vạn Đào không nhìn thấy cô, không thì chắc chắn sẽ tức chết tại chỗ.
Du thuyền là một con thuyền loại nhỏ, sau khi vào phòng riêng, Mộc Quy Phàm và những người khác lập tức duỗi tay ra, cũng không quặp ngón chân vào nữa, một đám ngồi ở trên ghế…
Có trời mới biết bọn họ đã đến được đây bằng cách nào!
Sắc mặt của Vạn Đào cũng khôi phục như thường, hỏi: “Gia chủ, lần này chúng ta phải làm nhiệm vụ gì?”
Anh ta chỉ thu được tin tức khẩn cấp, bảo anh ta tới đây chấp hành nhiệm vụ.
Ai biết vừa đến nhà họ Tô đã bị Tô Nhạc Phi và Túc Bảo bắt mặc đồ nữ vào...
Mộc Quy Phàm nói: “Qua đây, đeo cái vòng cổ này lên.”
Đây là vòng cổ trừ tà mà Túc Bảo đã làm.
Vạn Đào đang mặc đồ nữ: “???”
Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy mười ngón tay rực rỡ sắc màu của gia chủ Mộc nhà bọn họ, ngay cả mười cái móng chân cũng có đủ loại màu sắc.
Tô Nhất Trần, Tô Nhạc Phi cũng thế, mười cái móng tay của Tô Nhất Trần là màu hồng phấn, hồng hồng hào hào, mười cái móng tay của Tô Nhạc Phi là màu đen...
Cậu năm nhìn móng tay của mình, thấy khá vừa lòng: “Ha ha, tự dưng giờ nhìn lại cảm thấy cũng ngầu ghê nhỉ.”
Vạn Đào: “?????”