-
Chương 170-172
Chương 170: Cọ nhiệt không biết điểm dừng
Mộc Quy Phàm ngồi trên sofa, Túc Bảo ngồi xổm trước mặt anh, nắm cổ chân anh để kiểm tra.
Chỉ thấy dấu tay màu xanh tím trên chân của Mộc Quy Phàm sẫm màu hơn, như thể bị ăn mòn dần.
Túc Bảo lấy lá bùa màu vàng ra đốt, sau đó lấy một cái chậu chứa nước, rắc tro của lá bùa vào trong chậu rồi dùng thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ khuấy đều.
Túc Bảo nắm chân Mộc Quy Phàm đặt chúng vào chậu để rửa chân bằng nước lá bùa.
Cô bé lẩm bẩm: “Chân thối, chân thối to của ba, chân vừa to vừa thối ơi…”
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật.
Anh không có bệnh hôi chân đâu nhé!
Khi nước bùa tạt vào dấu tay xanh tím trên chân, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó dấu xanh tím dần mờ đi.
Một lúc sau, chậu nước đã chuyển sang màu đen.
“Woa, lệ quỷ đó nha!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Lệ quỷ còn không kéo được ba xuống dưới, ba thật quá lợi hại!”
Mộc Quy Phàm: “….”
Anh nhất thời không phân rõ, rốt cuộc bảo bối đang khen anh hay khen lệ quỷ?
Túc Bảo bưng chậu chạy vào phòng tắm, đổ nước vào bồn cầu, xả nước thải, sau đó lại lấy nửa chậu nước ấm.
Lặp lại hai lần như vậy, chân của Mộc Quy Phàm đã trở lại bình thường.
Túc Bảo lại vớ chiếc áo choàng màu vàng trên lưng cô bé xuống rồi quấn quanh chân Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo bận bịu trước mặt anh. Cô bé con rất nghiêm túc, ban nãy bưng nước rửa chân cho anh, giờ lại dùng áo khoác lau sạch chân anh.
Mộc Quy Phàm chợt thấy cảm động---- Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được làm ba của ‘chiếc áo bông nhỏ’ biết quan tâm và săn sóc như này.
“Được rồi! Tối nay ba không được cởi tấm vải màu vàng này ra đâu nha!” Túc Bảo vỗ tay nói.
Mộc Quy Phàm gật đầu, giơ tay ẵm Túc Bảo lên: “Cảm ơn bảo bối, con vất cả rồi!”
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, hôn chụt lên má anh một cái: “Không cần cảm ơn nha!”
Giọng nói của cô bé non nớt, đôi mắt to tròn khẽ chớp, gương mặt đáng yêu mềm mại vô cùng.
Túc Bảo bỗng tinh nghịch nhảy phốc lên giường rồi nằm xuống, duỗi thẳng hai chân, vỗ tay vào vị trí bên cạnh.
“Ba ơi mau tới đây, cùng con nằm nào!”
Mộc Quy Phàm phì cười rồi nằm xuống bên cạnh Túc Bảo.
Túc Bảo giơ hai chân lên, dùng đôi tay nhỏ của bé ôm chân đùa nghịch.
Chẳng biết chơi bao lâu, khi Mộc Quy Phàm quay đầu nhìn thì cô bé đã ngủ ngon lành.
Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng đắp cho Túc Bảo một chiếc chăn mỏng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mũi bé, trầm giọng nói: "Ngủ ngon, cục cưng của ba."
**
Vụ việc ba cô gái rớt xuống sông Ung Giang sau một đêm đã lên hotsearch bởi câu nói ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu tôi’ của người phụ nữ trung niên .
[Ba cô gái rơi xuống nước, một người đàn ông nhảy xuống sông cố gắng cứu họ. Mẹ cô gái mắng ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu.’]
[Cô gái trẻ rơi xuống nước chưa rõ sống chết, mẹ cô gái mắng người cứu là đồ đáng chết.]
[Ba cô gái cùng lúc rơi xuống nước, một người mất tích, mẹ của cô gái mất tích mắng người cứu ‘sao cậu không cứu con gái tôi trước!’]
Những tiêu đề trên đều bùng nổ trên mạng, quần chúng ăn dưa vừa đọc được tin tức đã như bị tăng xông, hết người này tới người khác giận dữ để lại bình luận chỉ trích mẹ cô gái mất tích.
Bình luận càng nhiều thì càng hot, chẳng mấy chốc mức độ phổ biến của tin tức này đã bùng nổ trên mạng xã hội.
Thượng Thanh Bắc đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để bắt được tin nóng. Khi tin tức vụ việc ở sông Ung Giang tung lên mạng, gã lập tức đánh hơi được như ruồi nhặng ngửi thấy mùi trứng thối, bám theo điểm nóng này.
Gã ta làm vài video để bình luận về vụ việc rớt sông, chỉ trích bà mẹ mất con là kẻ áp đặt đạo đức.
Nhưng….
Quá nhiều blogger cọ nhiệt, Thượng Thanh Bắc hoàn toàn không kéo được nhiệt về video của mình.
Dù số lượt like cao hơn các video khác của gã nhưng lượt like video vẫn chưa vượt quá một nghìn, số lượt xem trong cũng chỉ khoảng 200.000 đến 300.000.
Độ hot của video cỡ này thì đến một ngụm canh Thượng Thanh Bắc cũng chẳng có mà húp.
Gã chợt nảy ra một ý tưởng: “Mình có thể làm ngược lại!”
Gã thận trọng đổi sang tài khoản phụ, khi cư dân mạng đều lên tiếng chỉ trích bà mẹ của cô gái mất tích thì gã lại phát biểu ủng hộ người phụ nữ trung niên.
[Đúng, không sai, nếu anh đã cứu hai cô gái kia thì tại sao không cứu cô gái còn lại dưới sông? Muốn cứu thì phải cứu cả ba chứ! Làm như anh mẹ của cô gái bị bỏ lại sẽ lòng cỡ nào hả?]
[Tôi thấy mẹ cô gái mất tích mắng không sai, nếu không có bản lĩnh thì đừng xuống nước cứu người, nếu 3 cô gái cùng chết thì ít ra bác gái trung niên kia cũng thấy cân bằng hơn.]
Bình luận hủy tam quan này quả nhiên thu hút vô số người nhảy vào chửi mắng.
Cư dân mạng : [Đúng là hủy hoại tam quan! Đây là lời mà con người có thể thốt ra ư?]
Cư dân mạng : [Bloogger tên Lưu Thương ơi, có phải não anh chưa phát triển không? Hậu môn của người ta mọc ở mông, còn của anh mọc ở miệng ---- Miệng phun đầy phân!]
Cư dân mạng : [Câm nín với thể loại này, đúng là đồ thần kinh!!]
Đọc được bao bình luận chửi rủa mình, Thượng Thanh Bắc lại vô cùng phấn khởi!
Vốn dĩ app mà gã tham gia không phân biệt bình luận là khen hay chửi mắng, chỉ cần có bình luận ắt sẽ tạo nên nhiệt.
Người khác mắng càng hăng thì gã càng phấn khích!!
Thế nhưng, Thượng Thanh Bắc chưa hưng phấn được bao lâu thì gió bỗng đổi chiều!!
Trong vụ việc ba cô gái rớt sông đêm qua, chỉ cứu được 2 cô gái và vớt được một xác chết nam.
Cô gái thứ ba như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm hoài không thấy.
Ngày một nhiều blogger đến livestream bên sông Ung Giang, quay lại công cuộc trục vớt thi thể của đội cứu hộ, các đoạn livestream đều đang tăng độ hot.
Thượng Thanh Bắc không nói hai lời, dứt khoát chuẩn bị thiết bị rồi chạy tới sông Ung Giang.
Lúc này, bờ sông Ung Giang rất đông đúc, bao người tụ tập lại để xem các blogger livestream.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo đứng bên ngoài đám đông, Túc Bảo vươn cổ nhìn.
Thấy cô bé vất vả, Mộc Quy Phàm đặt bé cưỡi lên cổ mình.
“Xa quá nhìn không tới chỗ đó.” Túc Bảo khum bàn tay nhỏ bé của mình trên lông mày, nhìn ra bên ngoài.
Mộc Quy Phàm bỗng lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhỏ rồi đưa cho Túc Bảo.
Túc Bảo ồ lên: “Ba ơi, túi của ba là túi thần kỳ của Đôrêmon à? ”
Mộc Quy Phàm: “Ừm, con cần gì nữa nào?”
Túc Bảo lập tức nói: “Kẹo mút ạ!”
Mộc Quy Phàm xoay tay rồi lấy cho Túc Bảo một cây kẹo mút vị dâu.
Túc Bảo mừng rơn, vừa ngậm cây kẹo mút trong miệng vừa dùng kính viễn vọng nhìn dòng sông.
Ba chiếc thuyền trục vớt thi thể đang xuôi ngược trên sông, xa hơn còn có hai chiếc nữa cũng đang tìm kiếm.
Vụ việc lần này đẩy lên hotsearch nên ‘bên trên’ cực kỳ coi trọng kết quả tìm kiếm.
“Giờ là ban ngày, chẳng có gì hết!” Túc Bảo nói: “À ba ơi, xác chết nam kia cụ thể là sao ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Cảnh sát vẫn đang điều tra thêm.”
Có điều chuyện này sao làm khó được anh?
“Ba điều tra qua rồi, xác chết nam là của một cậu thiếu niên 18 tuổi. Tối qua cậu ta đi qua sông, thấy người rớt xuống nước nên đã nhảy xuống sông cứu người không chút do dự.”
Tiếc thay, chỉ cứu được hai cô gái, chàng trai cũng mất mạng.
“Kỳ lại ở chỗ, rõ ràng cậu ta mới rơi xuống nước, nhưng khi nắm được cánh tay cậu ta thì cảm giác cực kỳ nhớp nháp và trơn trượt, như thể đã ngâm nước vài ngày.”
Nếu Mộc Quy Phàm không tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên nhảy xuống cứu người trong camera quay lại bên đường, chắc chắn anh sẽ không tin xác chết nam kia là thi thể của cậu thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Túc Bảo nói: “Lạ thật….”
Có đúng là 3 cô gái rớt xuống hồ thật không?
Chương 171: Người đứng lẫn trong đám quỷ, lòng còn vui hơn quỷ
Nhìn mặt sông, sắc mặt Túc Bảo vô cùng nghiêm trọng, không biết bé đang nghĩ đến cái gì, vẻ chững chạc đàng hoàng xuất hiện ở một cô bé đáng yêu càng làm nổi bật sự tương phản.
Bên bờ sông bố trí một dãy thiết bị phát sóng trực tiếp, cứ hai mét lại có một blogger đang livestream, bờ sông vốn chìm trong cảm giác nặng nề vì sự mất tích của cô gái trẻ bỗng tràn ngập đủ loại âm thanh.
“Đây là hiện trường nơi ba cô gái rơi xuống nước. Các fan cứng nhớ nhấn quan tâm video nhé, Streamer sẽ đưa các bạn theo dõi toàn bộ sự việc và diễn biến mới nhất….”
“Hiện tại thuyền trục vớt thi thể vẫn chưa tìm được gì, mọi người hãy nhìn vào nơi mà Streamer đang chỉ tay, đây chính là nơi phát hiện ra xác chết nam…..Đúng rồi, mọi người có thể xem xe mua sắm, trong đấy đầy ắp quà vặt và hạt dưa, mọi người có thể vừa ăn vừa xem livestream. Bây giờ ai đặt hàng sẽ lập tức gửi hàng tới.”
“Có fans cứng nào tặng Streamer một cái kính râm được không? Hiện tại Streamer đang pk với đối phương. Chúng ta không thể để vụ việc ba cô gái rơi xuống nước ‘kém nhiệt’ hơn đối phương, đúng không nào?…..A, một ông chủ đã tặng tôi chiếc Ferrari! Cảm ơn ông chủ! Chúc ông chủ phát tài nha! Mọi người nhớ nhấn quan tâm ông chủ số 1 nha!”
Túc Bảo: “…”
Cô bé mù mờ nhíu mày, hỏi: “Ba ơi, họ đang làm gì thế ạ?”
Mộc Quy Phàm nhìn bờ sông chướng khí mù mịt, nói: “Đây chính là hình ảnh ví dụ cho câu nói ‘trăm quỷ đi trong đêm mưa lớn, người đứng lẫn trong đám quỷ, lòng còn vui hơn qủy.’”
Có người hóng hớt kịch vui còn muốn kịch thêm náo nhiệt, hoặc nói lời châm chọc hoặc thêm dầu vào lửa. Trong mắt đám người này, những chuyện liên quan đến tính mạng con người cũng chỉ là công cụ để đạt được lợi ích….
Lòng dạ quỷ tồn tại trong hình dáng con người, có những kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ…
Túc Bảo cầm kẹo que, trầm mặc không lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói: “Túc Bảo, con cần ba giúp gì nào?”
Túc Bảo lắc đầu: “Giờ không cần giúp gì nữa!”
Sư phụ từng nói, lệ quỷ cũng chia cấp bậc.
Có lệ quỷ chỉ hiện hình được vào ban đêm, nhưng cũng tồn tại lệ quỷ có thể xuất hiện ở nơi có âm khí vượng vào ban ngày.
Những nơi như đáy sông, đám cỏ dại hai bên bờ quanh năm không thấy mặt trời, hố cầu v.v… đều là những nơi âm khí vượng….
Lệ quỷ hôm qua ít nhất đã giết chết một anh trai nhỏ, thậm chí còn túm chân ba Mộc Quy Phàm của cô bé.
Túc Bảo lo lắng lệ quỷ kia quá lợi hại, tiếp tục hại chết người, nên mới đòi ra sông xem.
Mộc Quy Phàm nói: “Thế giờ về à?”
Túc Bảo cầm kính viễn vọng, nói: “Chờ chút ba ơi, chúng ta đi sang phía bờ đối diện..”
Hai bên bờ sông Ung Giang đều xây dựng các công viên, nhưng bên này dân cư nhiều nên ven sông đông đúc người, còn bên kia có các tòa nhà văn phòng, người nhàn rỗi tương đối ít.
Càng về đêm, sự tương phản càng rõ rệt, bên này nhộn nhịp, bên kia vắng vẻ.
Thượng Thanh Bắc đã livestream liên tục hai giờ đồng hồ, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cả người gã sắp bị ánh mặt trời như thiêu như đốt lột luôn một lớp da.
Nhưng người vào xem phòng livestream của gã quá ít.
Thượng Thanh Bắc vô cùng bực bội, tại sao cùng một vụ việc ba cô gái rơi xuống nước, phòng livestream của người khác sôi nổi như vậy mà phòng livestream của gã lại vắng tanh vắng ngắt.?
Thượng Thanh Bắc mở nắp chai nước, nhìn số lượng người xem hiển thị là 11, hứng thú livestream của gã như bị vắt sạch.
Lúc ngẩng đầu lên uống nước, gã chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đang “vác” một cô bé đi xa khỏi đám đông.
Chiều cao của người đàn ông kia quá nổi bật nên cô bé đang cưỡi trên cổ anh cao hơn đám đông cả một đoạn.
Những người xem đều đang vươn cổ ra nhìn dòng sông, còn những người chụp ảnh bằng di động cũng đang chụp ảnh theo hướng của dòng sông.
Ngược lại, không ai để ý đến hai ba con nhà Túc Bảo.
Hai mắt Thượng Thanh Bắc sáng lên, đây không phải Túc Bảo sao? !
Sau bài ngày chỉnh video liên quan tới Túc Bảo, Thượng Thanh Bắc đã quen với ngoại hình của cô bé hơn bất cứ cư dân mạng nào, vừa liếc mắt một cái gã liền nhận ra ngay.
Thượng Thanh Bắc tức thì thu dọn đồ đạc và đi theo.
Hai mắt gã như phát sáng, Túc Bảo sẽ đem về lưu lượng lớn cho gã!!!
Hiện đang là lúc tan tầm, xe cộ đi lại tấp nập trên cầu, tiếng còi ô tô, tiếng bíp bíp của xe điện, người người hối hả về nhà.
Có người dừng lại trên cầu, chỉ vào chiếc thuyền trục vớt thi thể ở phía xa, nhỏ giọng thảo luận.
“Vẫn đang tìm kiếm….Hôm nay đã xem tin tức chưa? Cậu thiếu niên dũng cảm quên mình nhảy xuống nước cứu người, kết quả hai cô gái được cứu sống còn cậu ấy thì không thể lên bờ được nữa….”
“Chẳng phải nói người nhảy xuống cứu đã lên bờ rồi ư?”
“Anh đọc tin cũ buổi sáng rồi. Tin tức mới nhất vừa rồi đã xác nhận danh tính của cậu thiếu niên bỏ mạng. Cậu ấy là học sinh của trường cấp 3 gần sông Ung Giang ...Còn người lên được bờ là người thứ hai nhảy xuống nước cứu người, nghe đâu là một người đàn ông rất cao.”
“Đáng thương quá…Cứu được người khác còn mình lại bỏ mạng…”
Sau khi ra khỏi công viên, Mộc Quy Phàm đặt Túc Bảo xuống, nắm tay cô bé băng qua phần đường dành cho người đi bộ trên cây cầu.
Anh và Túc Bảo tình cờ nghe được cuộc thảo luận của mọi người.
Đám người này nói không sai, khi anh nhảy xuống thì hai cô gái đã được cứu lên bờ rồi.
Chính cậu thiếu niên kia là người đã cứu hai cô gái.
Mộc Quy Phàm suy đoán, thời điểm xảy ra vụ việc, cậu thiếu niên nhảy xuống đưa hai cô hái lên, sau đó mới xuống sông để cứu cô gái thứ ba, kết quả lại không lên bờ được nữa.
Bây giờ điểm nghi ngờ duy nhất chính là: Cô gái thứ ba đang ở đâu?. Theo lẽ thường, khi ba cô gái đều rơi xuống nước cùng một lúc, dù cô gái thứ ba chết đuối trước khi được cứu thì thi thể cũng ở dưới sông.
Cái chết của cậu thiếu niên kia cũng thật kỳ lạ... Không giống chết vì kiệt sức.
“Chúng ta đi xuống từ đằng kia!” Mộc Quy Phàm nói: “Qua cầu một trăm mét là lối vào công viên đối diện.”
Hai ba con Túc Bảo đi vào công viên mới phát hiện ở đây cũng có rất nhiều người đang livestream, tuy không sôi nổi như bên đối diện.
Phần lớn đều đi theo thuyền trục vớt thi thể, thi thoảng lại có người vác thiết bị livestream chạy đến bắt đầu quay video.
Vì thế, Mộc Quy Phàm không chú ý tới Thượng Thanh Bắc lẫn trong đám người.
Túc Bảo cầm một chiếc la bàn nhỏ cỡ một chiếc đồng hồ đeo tay mà Kỷ Trường đã cho cô bé.
“Bên này…” Túc Bảo dẫn Mộc Quy Phàm đến một cây đa bên dòng nước.
Cây đa không lớn, thân chỉ to bằng bắp đùi người lớn, cành nhánh vươn ra sông, rễ khí sinh lần lượt rủ xuống sông.
Khi đi đến chỗ này, Kim chỉ nam của la bàn không quay nữa.
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ở đây à?”
Không thấy gì bất thường.
Mộc Quy Phàm dặn dò: “Con ở đây đừng đi đâu hết, ba xuống dưới xem sao.”
Nền đất bùn bên cạnh cây đa rất trơn trượt, Mộc Quy Phàm cẩn thận bước xuống vài mét, ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây đa bị cây bụi che phủ…
Lần liếc mắt này, tim anh như hẫng mất một nhịp. Anh trông thấy một cô gái tóc dài đứng dưới gốc cây đa, mái tóc nhuộm vàng xõa xuống hai bên má, đầu rũ xuống, mặc áo ngắn kết hợp chiếc váy xếp ly màu xám.
Cô gái buông thõng hai tay, cánh tay nhợt nhạt và sưng tấy, móng tay đen sì, hai chân cũng trắng bệch. Cô gái đi một đôi giày lười màu đen, kết hợp với đôi tất trắng và một vòng ren xinh đẹp.
Như nghe thấy tiếng động, cô gái đó chợt nhảy ùm xuống sông.
Sau đó, tiếng la hét lập tức vang lên bên tai Mộc Quy Phàm.
"Cứu... có người rơi xuống nước!"
Chương 172: Người phụ nữ năm lần bảy lượt không chịu nghe lời khuyên
Mộc Quy Phàm quay đầu, tiếng gió ù ù bên tai, nhưng anh không nhìn thấy người vừa hét câu 'có người rơi xuống nước' ban nãy nữa.
Nhưng vì có tiếng kêu cứu nên chẳng mấy chốc đã có người vây xem.
"Mau, có người rơi xuống nước rồi!"
"Cứu. . . Mau đi cứu người, ai biết bơi, mau xuống cứu người đi!"
“Mau gọi thuyền trục vớt thi thể bên kia…”
Vài người lo lắng kêu lên, bờ sông bên này vốn ít người mà lúc này đây đã có 7-8 người vây quanh, trong đó còn có vài blogger dùng thiết bị để livestream.
Bờ sông bỗng chốc ồn ào sôi nổi.
“Trời ơi! Các fans cứng ơi, có người rơi xuống nước rồi! Phải làm sao đây, Streamer không biết bơi! Mau cứu người đi.” Đây là tiếng kêu lo lắng.
“Có người rơi xuống nước rồi nè, trời ạ con sông này bị làm sao thế nhỉ, suốt ngày có người rớt xuống sông…” Đây là một câu hỏi đầy bất ngờ và mong mỏi chờ ăn dưa.
“Streamer không biết bơi đâu nha…Ôi ôi, cảm ơn anh trai này đã tặng chiếc Ferrari, ôi sao còn có anh trai tặng cả đồ lễ hội thế này! Streamer…Streamer lần này nhất định phải liều mạng xuống nước xem sao, các anh em hãy cầu nguyện cho tôi nhé!” Đây là Streamer không có giới hạn đạo đức, nhân lúc cháy nhà hôi của nhận quà tặng từ fans….
Giữa đám đông ồn ào, một người đàn ông trung niên nhanh chóng cởi đồ, toan nhảy xuống nước.
Một số blogger lập tức quay máy ảnh của họ về phía người đàn ông trung niên.
Túc Bảo vội kéo ống quần ông ta, nói: “Chú ơi đừng xuống đó!”
Người đàn ông tưởng Túc Bảo lo lắng cho mình nên nói: “Yên tâm đi, chú biết bơi mà!”
Túc Bảo cuống lên: “Không được, dưới nước có nguy hiểm đấy….”
Túc Bảo không chịu buông tay, ánh sáng từ sợi dây đỏ phát ra nên sức lực của cô bé mạnh đến mức người đàn ông kia không vằng ra được.
Người bên cạnh sốt ruột nói: “Ơ con bé này sao thế nhỉ? Sao lại làm trì hoãn việc cứu người? Phụ huynh đâu? Đây là con cái nhà ai thế?”
Mấy người lớn lần lượt đi tới, toan kéo Túc Bảo ra.
Mộc Quy Phàm vừa từ vùng đầm lầy bên sông đi lên, trông thấy mấy người lôi kéo Túc Bảo thì lạnh lùng quát: “Ai dám động vào con gái tôi!”
Đám người kia giật thót, vô thức buông tay.
Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không ai rơi xuống nước hết, tôi đã kiểm tra rồi.”
Đám người sững sờ nhìn quần áo ướt sũng của Mộc Quy Phàm.
Người đàn ông trung niên vội hỏi: “Cậu xuống đó rồi à?”
Mộc Quy Phàm gật đầu: “Tôi xuống rồi, không ai rớt xuống sông hết.”
Mọi người chỉ cảm thấy khó hiểu và mù mờ.
Vốn dĩ ban nãy Mộc Quy Phàm đã hứa với Túc Bảo rằng anh chỉ qua vùng đầm lầy kiểm tra, sẽ không tùy tiện xuống sông. Trước khi xuất phát từ nhà tới sông Ung Giang, Túc Bảo cũng cho Mộc Quy Phàm một lá bùa màu vàng.
Khi trông thấy xác chết nữ nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm vốn định kéo xác chết lên nhân lúc cái xác chưa trôi đi xa, Nhưng, anh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường và lập tức bơi lên bờ.
Lúc này Mộc Quy Phàm đang nói dối, thực ra anh không lặn xuống sông, nhưng anh sắp sửa gọi điện kêu thuyền trục vớt qua bên này, tuyệt đối không được để người dân bình thường xuống nước.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên bỗng đẩy đám người ra rồi xông tới, hoảng hốt kêu to: “Là con gái của tôi, đó là con gái của tôi…”
Bà ta vừa nói vừa chạy dọc bờ sông, sau đó nhảy ùm xuống sông không chút do dự, miệng bà ta còn liên tục gọi tên: “Quân Nhi, Quân Nhi!”
“Quân Nhi, mẹ ở đây, Quân Nhi….”
“Quay lại!” Mộc Quy Phàm lạnh lùng quát.
Nhưng người phụ nữ trung niên hoàn toàn không nghe lời khuyên, ra sức lao xuống nước.
Cảnh tượng này diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp nhận ra người phụ nữ trung niên từ đâu đến.
Chỉ thấy nước sông ngập ngang ngực bà ta, sau đó bà ta bắt đầu vùng vẫy vì bị nước đẩy đi.
“A… cứu với…” Người phụ nữ trung niên hét lên theo bản năng.
Đám đông bên sông vừa nghẹn họng vừa lo lắng: “Dì ấy không biết bơi! Thật là, không biết bơi còn xuống sông làm cái gì không biết!”
Người đàn ông trung niên thấy vậy chuẩn bị nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm đang nghe điện thoại vội giơ tay cản ông ta: “Tôi kêu thuyền trục vớt qua đây!”
Mấy Streamer hét lớn: “Ôi ôi, dì kia sắp chìm rồi đấy!”
“Thuyền trục vớt ở xa như vậy thì sao tới kịp!”
Người đàn ông trung niên nghe vậy lại định xuống sông, Mộc Quy Phàm tiếp tục ngăn ông ta lại.
Thấy Mộc Quy Phàm năm lần bảy lượt cản trở chuyện cứu người, ông ta tức giận mắng: “Mạng người quan trọng, rốt cuộc anh đang làm cái gì thế hả?”
Đám người vây xem cũng cuống lên: “Đúng nha, chú này biết bơi thì anh cứ để chú ấy xuống nước!”
“Ôi mau lên, người kia sắp chết đuối rồi!”
“Làm sao thế không biết! Con gái làm loạn rồi ông ba cũng làm loạn, chuyện không xảy ra với người nhà mình nên không sốt ruột phải không!!”
Thấy người đàn ông trung niên không nghe lời khuyên, Mộc Quy Phàm dứt khoát quét chân cho ông ta ngã xuống bên bờ, sau đó nói với Túc Bảo: “Bé con, giữ chú này cho ba!”
Túc Bảo lập tức xông lên--- đặt mông ngồi lên lưng người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên: “…”
Ông ta giãy giụa một hồi mà không thể ngồi dậy.
Mộc Quy Phàm quét ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người vây xem, nói: “Tôi nói rồi không được xuống sông, ai cũng không được phép!”
Đám người nhất thời câm nín, vừa tức giận vừa lo lắng, nhao nhao mắng Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm dứt khoát ngó lơ.
Anh gọi luôn vài cuộc điện thoại.
Chiếc thuyền trục vớt thi thể gần nhất trên sông nhanh chóng đi tới.
Mộc Quy Phàm dùng mắt đo khoảng cách của con thuyền, xác định thuyền sẽ đến trong vòng hai phút nữa.
Thời gian giải cứu hiệu quả sau khi một người rơi xuống nước là 4 đến 6 phút và thời gian giải cứu hiệu quả sau khi bị đuối nước là 1 đến 2 phút.
Dù người phụ nữ trung niên kia ngừng giãy giụa trên sông thì chỉ cần được cứu trong vòng hai phút sau thời điểm đuối nước, tỷ lệ cứu hộ thành công có thể đạt 100%.
Nói cách khác, chỉ cần thuyền trục vớt tới kịp trong vòng 2 phút, người phụ nữ trung niên sẽ sống sót, chỉ sặc nước và khó chịu một lúc là ổn.
Lúc này ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người người phụ nữ trên sông, mối nguy duy nhất mà Mộc Quy Phàm nghĩ đến là: Lệ quỷ sẽ kéo người phụ nữ trung niên xuống dưới----
Nhưng bà ta có bị lệ quỷ kéo hay không, Mộc Quy Phàm chẳng quan tâm.
Nói anh thờ ơ cũng được, máu lạnh cũng chẳng sao. Dựa vào cái gì mà yêu cầu người dân vô tội phải nhảy xuống cứu một người phụ nữ năm lần bảy lượt không nghe lời khuyên lơn.
Lúc này, đám Streamer vẫn đang chỉ trích Mộc Quy Phàm: “Người này quá hờ hững với mạng người! Chả trách con gái anh ta cũng vậy, đúng là ‘dột từ nóc nhà dột xuống!’”
“Anh ta có lương tâm không thế! Sao có thể máu lạnh tới mức này nhỉ!”
“Nói thì hay lắm, bảo là sợ người khác gặp nguy hiểm nên cấm xuống nước. Nhưng mạng người quan trọng, lẽ nào phải trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ chết ngay trước mắt thì anh ta mới vui sao?”
“Đúng là giả dối! Anh ta tưởng ngăn người khác xuống nước với cái cớ lo người khác gặp nguy hiểm thì anh ta sẽ nổi tiếng đây mà!”
Trong đám Streamer chỉ có Thượng Thanh Bắc không lên tiếng, nhưng ánh mắt gã đang kìm nén sự phấn khích.
Ngay khi có tiếng kêu cứu: 'có người rơi xuống nước' vang lên, gã đã chớp lấy cơ hội, lấy ra hai chiếc điện thoại di động. Chia 3 ống kính về phía Túc Bảo, Mộc Quy Phàm và người phụ nữ dưới sông.
Thu thập tài liệu từ mọi hướng!!
Thượng Thanh Bắc biết rõ, sự việc lần này nhất định sẽ lên hotsearch. Duy chỉ có gã thu lại được cảnh quay toàn diện nhất,
Đến lúc ấy, gã sẽ cắt vài video, cứ nửa giờ lại đăng lên mạng. Nhất định người xem sẽ tăng vọt!
Thượng Thanh Bắc cảm thấy mình sắp phát tài rồi!
Ngay lúc này, không rõ ai bỗng kinh hô một tiếng: “Mau nhìn xem!”
Ánh chiều tà hắt lên mặt sông, một thi thể nữ tóc vàng, mặc váy xếp ly màu xám bỗng bồng bềnh trôi đến.
Sở dĩ mọi người chắc chắn đó là xác chết, bởi cô gái tóc vàng đó đang dập dềnh trên mặt nước nhưng người lại cứng đờ bất động.
Trong lúc mọi người còn hoang mang và bối rối, cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra.
Xác chết nữ giơ tay kéo người phụ nữ trung niên xuống dưới lòng sông.
Mộc Quy Phàm ngồi trên sofa, Túc Bảo ngồi xổm trước mặt anh, nắm cổ chân anh để kiểm tra.
Chỉ thấy dấu tay màu xanh tím trên chân của Mộc Quy Phàm sẫm màu hơn, như thể bị ăn mòn dần.
Túc Bảo lấy lá bùa màu vàng ra đốt, sau đó lấy một cái chậu chứa nước, rắc tro của lá bùa vào trong chậu rồi dùng thanh kiếm nhỏ bằng gỗ gụ khuấy đều.
Túc Bảo nắm chân Mộc Quy Phàm đặt chúng vào chậu để rửa chân bằng nước lá bùa.
Cô bé lẩm bẩm: “Chân thối, chân thối to của ba, chân vừa to vừa thối ơi…”
Khóe miệng Mộc Quy Phàm khẽ giật.
Anh không có bệnh hôi chân đâu nhé!
Khi nước bùa tạt vào dấu tay xanh tím trên chân, Mộc Quy Phàm chỉ cảm thấy đau nhói, sau đó dấu xanh tím dần mờ đi.
Một lúc sau, chậu nước đã chuyển sang màu đen.
“Woa, lệ quỷ đó nha!”
Túc Bảo kinh ngạc: “Lệ quỷ còn không kéo được ba xuống dưới, ba thật quá lợi hại!”
Mộc Quy Phàm: “….”
Anh nhất thời không phân rõ, rốt cuộc bảo bối đang khen anh hay khen lệ quỷ?
Túc Bảo bưng chậu chạy vào phòng tắm, đổ nước vào bồn cầu, xả nước thải, sau đó lại lấy nửa chậu nước ấm.
Lặp lại hai lần như vậy, chân của Mộc Quy Phàm đã trở lại bình thường.
Túc Bảo lại vớ chiếc áo choàng màu vàng trên lưng cô bé xuống rồi quấn quanh chân Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm nhìn Túc Bảo bận bịu trước mặt anh. Cô bé con rất nghiêm túc, ban nãy bưng nước rửa chân cho anh, giờ lại dùng áo khoác lau sạch chân anh.
Mộc Quy Phàm chợt thấy cảm động---- Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày được làm ba của ‘chiếc áo bông nhỏ’ biết quan tâm và săn sóc như này.
“Được rồi! Tối nay ba không được cởi tấm vải màu vàng này ra đâu nha!” Túc Bảo vỗ tay nói.
Mộc Quy Phàm gật đầu, giơ tay ẵm Túc Bảo lên: “Cảm ơn bảo bối, con vất cả rồi!”
Túc Bảo ôm cổ Mộc Quy Phàm, hôn chụt lên má anh một cái: “Không cần cảm ơn nha!”
Giọng nói của cô bé non nớt, đôi mắt to tròn khẽ chớp, gương mặt đáng yêu mềm mại vô cùng.
Túc Bảo bỗng tinh nghịch nhảy phốc lên giường rồi nằm xuống, duỗi thẳng hai chân, vỗ tay vào vị trí bên cạnh.
“Ba ơi mau tới đây, cùng con nằm nào!”
Mộc Quy Phàm phì cười rồi nằm xuống bên cạnh Túc Bảo.
Túc Bảo giơ hai chân lên, dùng đôi tay nhỏ của bé ôm chân đùa nghịch.
Chẳng biết chơi bao lâu, khi Mộc Quy Phàm quay đầu nhìn thì cô bé đã ngủ ngon lành.
Mộc Quy Phàm nhẹ nhàng đắp cho Túc Bảo một chiếc chăn mỏng, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mũi bé, trầm giọng nói: "Ngủ ngon, cục cưng của ba."
**
Vụ việc ba cô gái rớt xuống sông Ung Giang sau một đêm đã lên hotsearch bởi câu nói ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu tôi’ của người phụ nữ trung niên .
[Ba cô gái rơi xuống nước, một người đàn ông nhảy xuống sông cố gắng cứu họ. Mẹ cô gái mắng ‘Tôi đâu nhờ cậu cứu.’]
[Cô gái trẻ rơi xuống nước chưa rõ sống chết, mẹ cô gái mắng người cứu là đồ đáng chết.]
[Ba cô gái cùng lúc rơi xuống nước, một người mất tích, mẹ của cô gái mất tích mắng người cứu ‘sao cậu không cứu con gái tôi trước!’]
Những tiêu đề trên đều bùng nổ trên mạng, quần chúng ăn dưa vừa đọc được tin tức đã như bị tăng xông, hết người này tới người khác giận dữ để lại bình luận chỉ trích mẹ cô gái mất tích.
Bình luận càng nhiều thì càng hot, chẳng mấy chốc mức độ phổ biến của tin tức này đã bùng nổ trên mạng xã hội.
Thượng Thanh Bắc đang vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để bắt được tin nóng. Khi tin tức vụ việc ở sông Ung Giang tung lên mạng, gã lập tức đánh hơi được như ruồi nhặng ngửi thấy mùi trứng thối, bám theo điểm nóng này.
Gã ta làm vài video để bình luận về vụ việc rớt sông, chỉ trích bà mẹ mất con là kẻ áp đặt đạo đức.
Nhưng….
Quá nhiều blogger cọ nhiệt, Thượng Thanh Bắc hoàn toàn không kéo được nhiệt về video của mình.
Dù số lượt like cao hơn các video khác của gã nhưng lượt like video vẫn chưa vượt quá một nghìn, số lượt xem trong cũng chỉ khoảng 200.000 đến 300.000.
Độ hot của video cỡ này thì đến một ngụm canh Thượng Thanh Bắc cũng chẳng có mà húp.
Gã chợt nảy ra một ý tưởng: “Mình có thể làm ngược lại!”
Gã thận trọng đổi sang tài khoản phụ, khi cư dân mạng đều lên tiếng chỉ trích bà mẹ của cô gái mất tích thì gã lại phát biểu ủng hộ người phụ nữ trung niên.
[Đúng, không sai, nếu anh đã cứu hai cô gái kia thì tại sao không cứu cô gái còn lại dưới sông? Muốn cứu thì phải cứu cả ba chứ! Làm như anh mẹ của cô gái bị bỏ lại sẽ lòng cỡ nào hả?]
[Tôi thấy mẹ cô gái mất tích mắng không sai, nếu không có bản lĩnh thì đừng xuống nước cứu người, nếu 3 cô gái cùng chết thì ít ra bác gái trung niên kia cũng thấy cân bằng hơn.]
Bình luận hủy tam quan này quả nhiên thu hút vô số người nhảy vào chửi mắng.
Cư dân mạng : [Đúng là hủy hoại tam quan! Đây là lời mà con người có thể thốt ra ư?]
Cư dân mạng : [Bloogger tên Lưu Thương ơi, có phải não anh chưa phát triển không? Hậu môn của người ta mọc ở mông, còn của anh mọc ở miệng ---- Miệng phun đầy phân!]
Cư dân mạng : [Câm nín với thể loại này, đúng là đồ thần kinh!!]
Đọc được bao bình luận chửi rủa mình, Thượng Thanh Bắc lại vô cùng phấn khởi!
Vốn dĩ app mà gã tham gia không phân biệt bình luận là khen hay chửi mắng, chỉ cần có bình luận ắt sẽ tạo nên nhiệt.
Người khác mắng càng hăng thì gã càng phấn khích!!
Thế nhưng, Thượng Thanh Bắc chưa hưng phấn được bao lâu thì gió bỗng đổi chiều!!
Trong vụ việc ba cô gái rớt sông đêm qua, chỉ cứu được 2 cô gái và vớt được một xác chết nam.
Cô gái thứ ba như đã bốc hơi khỏi thế gian, tìm hoài không thấy.
Ngày một nhiều blogger đến livestream bên sông Ung Giang, quay lại công cuộc trục vớt thi thể của đội cứu hộ, các đoạn livestream đều đang tăng độ hot.
Thượng Thanh Bắc không nói hai lời, dứt khoát chuẩn bị thiết bị rồi chạy tới sông Ung Giang.
Lúc này, bờ sông Ung Giang rất đông đúc, bao người tụ tập lại để xem các blogger livestream.
Mộc Quy Phàm ẵm Túc Bảo đứng bên ngoài đám đông, Túc Bảo vươn cổ nhìn.
Thấy cô bé vất vả, Mộc Quy Phàm đặt bé cưỡi lên cổ mình.
“Xa quá nhìn không tới chỗ đó.” Túc Bảo khum bàn tay nhỏ bé của mình trên lông mày, nhìn ra bên ngoài.
Mộc Quy Phàm bỗng lấy ra một chiếc kính viễn vọng nhỏ rồi đưa cho Túc Bảo.
Túc Bảo ồ lên: “Ba ơi, túi của ba là túi thần kỳ của Đôrêmon à? ”
Mộc Quy Phàm: “Ừm, con cần gì nữa nào?”
Túc Bảo lập tức nói: “Kẹo mút ạ!”
Mộc Quy Phàm xoay tay rồi lấy cho Túc Bảo một cây kẹo mút vị dâu.
Túc Bảo mừng rơn, vừa ngậm cây kẹo mút trong miệng vừa dùng kính viễn vọng nhìn dòng sông.
Ba chiếc thuyền trục vớt thi thể đang xuôi ngược trên sông, xa hơn còn có hai chiếc nữa cũng đang tìm kiếm.
Vụ việc lần này đẩy lên hotsearch nên ‘bên trên’ cực kỳ coi trọng kết quả tìm kiếm.
“Giờ là ban ngày, chẳng có gì hết!” Túc Bảo nói: “À ba ơi, xác chết nam kia cụ thể là sao ạ?”
Mộc Quy Phàm đáp: “Cảnh sát vẫn đang điều tra thêm.”
Có điều chuyện này sao làm khó được anh?
“Ba điều tra qua rồi, xác chết nam là của một cậu thiếu niên 18 tuổi. Tối qua cậu ta đi qua sông, thấy người rớt xuống nước nên đã nhảy xuống sông cứu người không chút do dự.”
Tiếc thay, chỉ cứu được hai cô gái, chàng trai cũng mất mạng.
“Kỳ lại ở chỗ, rõ ràng cậu ta mới rơi xuống nước, nhưng khi nắm được cánh tay cậu ta thì cảm giác cực kỳ nhớp nháp và trơn trượt, như thể đã ngâm nước vài ngày.”
Nếu Mộc Quy Phàm không tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên nhảy xuống cứu người trong camera quay lại bên đường, chắc chắn anh sẽ không tin xác chết nam kia là thi thể của cậu thiếu niên hành hiệp trượng nghĩa rồi.
Túc Bảo nói: “Lạ thật….”
Có đúng là 3 cô gái rớt xuống hồ thật không?
Chương 171: Người đứng lẫn trong đám quỷ, lòng còn vui hơn quỷ
Nhìn mặt sông, sắc mặt Túc Bảo vô cùng nghiêm trọng, không biết bé đang nghĩ đến cái gì, vẻ chững chạc đàng hoàng xuất hiện ở một cô bé đáng yêu càng làm nổi bật sự tương phản.
Bên bờ sông bố trí một dãy thiết bị phát sóng trực tiếp, cứ hai mét lại có một blogger đang livestream, bờ sông vốn chìm trong cảm giác nặng nề vì sự mất tích của cô gái trẻ bỗng tràn ngập đủ loại âm thanh.
“Đây là hiện trường nơi ba cô gái rơi xuống nước. Các fan cứng nhớ nhấn quan tâm video nhé, Streamer sẽ đưa các bạn theo dõi toàn bộ sự việc và diễn biến mới nhất….”
“Hiện tại thuyền trục vớt thi thể vẫn chưa tìm được gì, mọi người hãy nhìn vào nơi mà Streamer đang chỉ tay, đây chính là nơi phát hiện ra xác chết nam…..Đúng rồi, mọi người có thể xem xe mua sắm, trong đấy đầy ắp quà vặt và hạt dưa, mọi người có thể vừa ăn vừa xem livestream. Bây giờ ai đặt hàng sẽ lập tức gửi hàng tới.”
“Có fans cứng nào tặng Streamer một cái kính râm được không? Hiện tại Streamer đang pk với đối phương. Chúng ta không thể để vụ việc ba cô gái rơi xuống nước ‘kém nhiệt’ hơn đối phương, đúng không nào?…..A, một ông chủ đã tặng tôi chiếc Ferrari! Cảm ơn ông chủ! Chúc ông chủ phát tài nha! Mọi người nhớ nhấn quan tâm ông chủ số 1 nha!”
Túc Bảo: “…”
Cô bé mù mờ nhíu mày, hỏi: “Ba ơi, họ đang làm gì thế ạ?”
Mộc Quy Phàm nhìn bờ sông chướng khí mù mịt, nói: “Đây chính là hình ảnh ví dụ cho câu nói ‘trăm quỷ đi trong đêm mưa lớn, người đứng lẫn trong đám quỷ, lòng còn vui hơn qủy.’”
Có người hóng hớt kịch vui còn muốn kịch thêm náo nhiệt, hoặc nói lời châm chọc hoặc thêm dầu vào lửa. Trong mắt đám người này, những chuyện liên quan đến tính mạng con người cũng chỉ là công cụ để đạt được lợi ích….
Lòng dạ quỷ tồn tại trong hình dáng con người, có những kẻ còn đáng sợ hơn cả quỷ…
Túc Bảo cầm kẹo que, trầm mặc không lên tiếng.
Mộc Quy Phàm nói: “Túc Bảo, con cần ba giúp gì nào?”
Túc Bảo lắc đầu: “Giờ không cần giúp gì nữa!”
Sư phụ từng nói, lệ quỷ cũng chia cấp bậc.
Có lệ quỷ chỉ hiện hình được vào ban đêm, nhưng cũng tồn tại lệ quỷ có thể xuất hiện ở nơi có âm khí vượng vào ban ngày.
Những nơi như đáy sông, đám cỏ dại hai bên bờ quanh năm không thấy mặt trời, hố cầu v.v… đều là những nơi âm khí vượng….
Lệ quỷ hôm qua ít nhất đã giết chết một anh trai nhỏ, thậm chí còn túm chân ba Mộc Quy Phàm của cô bé.
Túc Bảo lo lắng lệ quỷ kia quá lợi hại, tiếp tục hại chết người, nên mới đòi ra sông xem.
Mộc Quy Phàm nói: “Thế giờ về à?”
Túc Bảo cầm kính viễn vọng, nói: “Chờ chút ba ơi, chúng ta đi sang phía bờ đối diện..”
Hai bên bờ sông Ung Giang đều xây dựng các công viên, nhưng bên này dân cư nhiều nên ven sông đông đúc người, còn bên kia có các tòa nhà văn phòng, người nhàn rỗi tương đối ít.
Càng về đêm, sự tương phản càng rõ rệt, bên này nhộn nhịp, bên kia vắng vẻ.
Thượng Thanh Bắc đã livestream liên tục hai giờ đồng hồ, nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, cả người gã sắp bị ánh mặt trời như thiêu như đốt lột luôn một lớp da.
Nhưng người vào xem phòng livestream của gã quá ít.
Thượng Thanh Bắc vô cùng bực bội, tại sao cùng một vụ việc ba cô gái rơi xuống nước, phòng livestream của người khác sôi nổi như vậy mà phòng livestream của gã lại vắng tanh vắng ngắt.?
Thượng Thanh Bắc mở nắp chai nước, nhìn số lượng người xem hiển thị là 11, hứng thú livestream của gã như bị vắt sạch.
Lúc ngẩng đầu lên uống nước, gã chợt trông thấy một người đàn ông cao lớn đang “vác” một cô bé đi xa khỏi đám đông.
Chiều cao của người đàn ông kia quá nổi bật nên cô bé đang cưỡi trên cổ anh cao hơn đám đông cả một đoạn.
Những người xem đều đang vươn cổ ra nhìn dòng sông, còn những người chụp ảnh bằng di động cũng đang chụp ảnh theo hướng của dòng sông.
Ngược lại, không ai để ý đến hai ba con nhà Túc Bảo.
Hai mắt Thượng Thanh Bắc sáng lên, đây không phải Túc Bảo sao? !
Sau bài ngày chỉnh video liên quan tới Túc Bảo, Thượng Thanh Bắc đã quen với ngoại hình của cô bé hơn bất cứ cư dân mạng nào, vừa liếc mắt một cái gã liền nhận ra ngay.
Thượng Thanh Bắc tức thì thu dọn đồ đạc và đi theo.
Hai mắt gã như phát sáng, Túc Bảo sẽ đem về lưu lượng lớn cho gã!!!
Hiện đang là lúc tan tầm, xe cộ đi lại tấp nập trên cầu, tiếng còi ô tô, tiếng bíp bíp của xe điện, người người hối hả về nhà.
Có người dừng lại trên cầu, chỉ vào chiếc thuyền trục vớt thi thể ở phía xa, nhỏ giọng thảo luận.
“Vẫn đang tìm kiếm….Hôm nay đã xem tin tức chưa? Cậu thiếu niên dũng cảm quên mình nhảy xuống nước cứu người, kết quả hai cô gái được cứu sống còn cậu ấy thì không thể lên bờ được nữa….”
“Chẳng phải nói người nhảy xuống cứu đã lên bờ rồi ư?”
“Anh đọc tin cũ buổi sáng rồi. Tin tức mới nhất vừa rồi đã xác nhận danh tính của cậu thiếu niên bỏ mạng. Cậu ấy là học sinh của trường cấp 3 gần sông Ung Giang ...Còn người lên được bờ là người thứ hai nhảy xuống nước cứu người, nghe đâu là một người đàn ông rất cao.”
“Đáng thương quá…Cứu được người khác còn mình lại bỏ mạng…”
Sau khi ra khỏi công viên, Mộc Quy Phàm đặt Túc Bảo xuống, nắm tay cô bé băng qua phần đường dành cho người đi bộ trên cây cầu.
Anh và Túc Bảo tình cờ nghe được cuộc thảo luận của mọi người.
Đám người này nói không sai, khi anh nhảy xuống thì hai cô gái đã được cứu lên bờ rồi.
Chính cậu thiếu niên kia là người đã cứu hai cô gái.
Mộc Quy Phàm suy đoán, thời điểm xảy ra vụ việc, cậu thiếu niên nhảy xuống đưa hai cô hái lên, sau đó mới xuống sông để cứu cô gái thứ ba, kết quả lại không lên bờ được nữa.
Bây giờ điểm nghi ngờ duy nhất chính là: Cô gái thứ ba đang ở đâu?. Theo lẽ thường, khi ba cô gái đều rơi xuống nước cùng một lúc, dù cô gái thứ ba chết đuối trước khi được cứu thì thi thể cũng ở dưới sông.
Cái chết của cậu thiếu niên kia cũng thật kỳ lạ... Không giống chết vì kiệt sức.
“Chúng ta đi xuống từ đằng kia!” Mộc Quy Phàm nói: “Qua cầu một trăm mét là lối vào công viên đối diện.”
Hai ba con Túc Bảo đi vào công viên mới phát hiện ở đây cũng có rất nhiều người đang livestream, tuy không sôi nổi như bên đối diện.
Phần lớn đều đi theo thuyền trục vớt thi thể, thi thoảng lại có người vác thiết bị livestream chạy đến bắt đầu quay video.
Vì thế, Mộc Quy Phàm không chú ý tới Thượng Thanh Bắc lẫn trong đám người.
Túc Bảo cầm một chiếc la bàn nhỏ cỡ một chiếc đồng hồ đeo tay mà Kỷ Trường đã cho cô bé.
“Bên này…” Túc Bảo dẫn Mộc Quy Phàm đến một cây đa bên dòng nước.
Cây đa không lớn, thân chỉ to bằng bắp đùi người lớn, cành nhánh vươn ra sông, rễ khí sinh lần lượt rủ xuống sông.
Khi đi đến chỗ này, Kim chỉ nam của la bàn không quay nữa.
Mộc Quy Phàm hỏi: “Ở đây à?”
Không thấy gì bất thường.
Mộc Quy Phàm dặn dò: “Con ở đây đừng đi đâu hết, ba xuống dưới xem sao.”
Nền đất bùn bên cạnh cây đa rất trơn trượt, Mộc Quy Phàm cẩn thận bước xuống vài mét, ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây đa bị cây bụi che phủ…
Lần liếc mắt này, tim anh như hẫng mất một nhịp. Anh trông thấy một cô gái tóc dài đứng dưới gốc cây đa, mái tóc nhuộm vàng xõa xuống hai bên má, đầu rũ xuống, mặc áo ngắn kết hợp chiếc váy xếp ly màu xám.
Cô gái buông thõng hai tay, cánh tay nhợt nhạt và sưng tấy, móng tay đen sì, hai chân cũng trắng bệch. Cô gái đi một đôi giày lười màu đen, kết hợp với đôi tất trắng và một vòng ren xinh đẹp.
Như nghe thấy tiếng động, cô gái đó chợt nhảy ùm xuống sông.
Sau đó, tiếng la hét lập tức vang lên bên tai Mộc Quy Phàm.
"Cứu... có người rơi xuống nước!"
Chương 172: Người phụ nữ năm lần bảy lượt không chịu nghe lời khuyên
Mộc Quy Phàm quay đầu, tiếng gió ù ù bên tai, nhưng anh không nhìn thấy người vừa hét câu 'có người rơi xuống nước' ban nãy nữa.
Nhưng vì có tiếng kêu cứu nên chẳng mấy chốc đã có người vây xem.
"Mau, có người rơi xuống nước rồi!"
"Cứu. . . Mau đi cứu người, ai biết bơi, mau xuống cứu người đi!"
“Mau gọi thuyền trục vớt thi thể bên kia…”
Vài người lo lắng kêu lên, bờ sông bên này vốn ít người mà lúc này đây đã có 7-8 người vây quanh, trong đó còn có vài blogger dùng thiết bị để livestream.
Bờ sông bỗng chốc ồn ào sôi nổi.
“Trời ơi! Các fans cứng ơi, có người rơi xuống nước rồi! Phải làm sao đây, Streamer không biết bơi! Mau cứu người đi.” Đây là tiếng kêu lo lắng.
“Có người rơi xuống nước rồi nè, trời ạ con sông này bị làm sao thế nhỉ, suốt ngày có người rớt xuống sông…” Đây là một câu hỏi đầy bất ngờ và mong mỏi chờ ăn dưa.
“Streamer không biết bơi đâu nha…Ôi ôi, cảm ơn anh trai này đã tặng chiếc Ferrari, ôi sao còn có anh trai tặng cả đồ lễ hội thế này! Streamer…Streamer lần này nhất định phải liều mạng xuống nước xem sao, các anh em hãy cầu nguyện cho tôi nhé!” Đây là Streamer không có giới hạn đạo đức, nhân lúc cháy nhà hôi của nhận quà tặng từ fans….
Giữa đám đông ồn ào, một người đàn ông trung niên nhanh chóng cởi đồ, toan nhảy xuống nước.
Một số blogger lập tức quay máy ảnh của họ về phía người đàn ông trung niên.
Túc Bảo vội kéo ống quần ông ta, nói: “Chú ơi đừng xuống đó!”
Người đàn ông tưởng Túc Bảo lo lắng cho mình nên nói: “Yên tâm đi, chú biết bơi mà!”
Túc Bảo cuống lên: “Không được, dưới nước có nguy hiểm đấy….”
Túc Bảo không chịu buông tay, ánh sáng từ sợi dây đỏ phát ra nên sức lực của cô bé mạnh đến mức người đàn ông kia không vằng ra được.
Người bên cạnh sốt ruột nói: “Ơ con bé này sao thế nhỉ? Sao lại làm trì hoãn việc cứu người? Phụ huynh đâu? Đây là con cái nhà ai thế?”
Mấy người lớn lần lượt đi tới, toan kéo Túc Bảo ra.
Mộc Quy Phàm vừa từ vùng đầm lầy bên sông đi lên, trông thấy mấy người lôi kéo Túc Bảo thì lạnh lùng quát: “Ai dám động vào con gái tôi!”
Đám người kia giật thót, vô thức buông tay.
Mộc Quy Phàm quét mắt nhìn xung quanh một vòng, nói: “Không ai rơi xuống nước hết, tôi đã kiểm tra rồi.”
Đám người sững sờ nhìn quần áo ướt sũng của Mộc Quy Phàm.
Người đàn ông trung niên vội hỏi: “Cậu xuống đó rồi à?”
Mộc Quy Phàm gật đầu: “Tôi xuống rồi, không ai rớt xuống sông hết.”
Mọi người chỉ cảm thấy khó hiểu và mù mờ.
Vốn dĩ ban nãy Mộc Quy Phàm đã hứa với Túc Bảo rằng anh chỉ qua vùng đầm lầy kiểm tra, sẽ không tùy tiện xuống sông. Trước khi xuất phát từ nhà tới sông Ung Giang, Túc Bảo cũng cho Mộc Quy Phàm một lá bùa màu vàng.
Khi trông thấy xác chết nữ nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm vốn định kéo xác chết lên nhân lúc cái xác chưa trôi đi xa, Nhưng, anh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường và lập tức bơi lên bờ.
Lúc này Mộc Quy Phàm đang nói dối, thực ra anh không lặn xuống sông, nhưng anh sắp sửa gọi điện kêu thuyền trục vớt qua bên này, tuyệt đối không được để người dân bình thường xuống nước.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên bỗng đẩy đám người ra rồi xông tới, hoảng hốt kêu to: “Là con gái của tôi, đó là con gái của tôi…”
Bà ta vừa nói vừa chạy dọc bờ sông, sau đó nhảy ùm xuống sông không chút do dự, miệng bà ta còn liên tục gọi tên: “Quân Nhi, Quân Nhi!”
“Quân Nhi, mẹ ở đây, Quân Nhi….”
“Quay lại!” Mộc Quy Phàm lạnh lùng quát.
Nhưng người phụ nữ trung niên hoàn toàn không nghe lời khuyên, ra sức lao xuống nước.
Cảnh tượng này diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp nhận ra người phụ nữ trung niên từ đâu đến.
Chỉ thấy nước sông ngập ngang ngực bà ta, sau đó bà ta bắt đầu vùng vẫy vì bị nước đẩy đi.
“A… cứu với…” Người phụ nữ trung niên hét lên theo bản năng.
Đám đông bên sông vừa nghẹn họng vừa lo lắng: “Dì ấy không biết bơi! Thật là, không biết bơi còn xuống sông làm cái gì không biết!”
Người đàn ông trung niên thấy vậy chuẩn bị nhảy xuống sông, Mộc Quy Phàm đang nghe điện thoại vội giơ tay cản ông ta: “Tôi kêu thuyền trục vớt qua đây!”
Mấy Streamer hét lớn: “Ôi ôi, dì kia sắp chìm rồi đấy!”
“Thuyền trục vớt ở xa như vậy thì sao tới kịp!”
Người đàn ông trung niên nghe vậy lại định xuống sông, Mộc Quy Phàm tiếp tục ngăn ông ta lại.
Thấy Mộc Quy Phàm năm lần bảy lượt cản trở chuyện cứu người, ông ta tức giận mắng: “Mạng người quan trọng, rốt cuộc anh đang làm cái gì thế hả?”
Đám người vây xem cũng cuống lên: “Đúng nha, chú này biết bơi thì anh cứ để chú ấy xuống nước!”
“Ôi mau lên, người kia sắp chết đuối rồi!”
“Làm sao thế không biết! Con gái làm loạn rồi ông ba cũng làm loạn, chuyện không xảy ra với người nhà mình nên không sốt ruột phải không!!”
Thấy người đàn ông trung niên không nghe lời khuyên, Mộc Quy Phàm dứt khoát quét chân cho ông ta ngã xuống bên bờ, sau đó nói với Túc Bảo: “Bé con, giữ chú này cho ba!”
Túc Bảo lập tức xông lên--- đặt mông ngồi lên lưng người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên: “…”
Ông ta giãy giụa một hồi mà không thể ngồi dậy.
Mộc Quy Phàm quét ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người vây xem, nói: “Tôi nói rồi không được xuống sông, ai cũng không được phép!”
Đám người nhất thời câm nín, vừa tức giận vừa lo lắng, nhao nhao mắng Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm dứt khoát ngó lơ.
Anh gọi luôn vài cuộc điện thoại.
Chiếc thuyền trục vớt thi thể gần nhất trên sông nhanh chóng đi tới.
Mộc Quy Phàm dùng mắt đo khoảng cách của con thuyền, xác định thuyền sẽ đến trong vòng hai phút nữa.
Thời gian giải cứu hiệu quả sau khi một người rơi xuống nước là 4 đến 6 phút và thời gian giải cứu hiệu quả sau khi bị đuối nước là 1 đến 2 phút.
Dù người phụ nữ trung niên kia ngừng giãy giụa trên sông thì chỉ cần được cứu trong vòng hai phút sau thời điểm đuối nước, tỷ lệ cứu hộ thành công có thể đạt 100%.
Nói cách khác, chỉ cần thuyền trục vớt tới kịp trong vòng 2 phút, người phụ nữ trung niên sẽ sống sót, chỉ sặc nước và khó chịu một lúc là ổn.
Lúc này ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người người phụ nữ trên sông, mối nguy duy nhất mà Mộc Quy Phàm nghĩ đến là: Lệ quỷ sẽ kéo người phụ nữ trung niên xuống dưới----
Nhưng bà ta có bị lệ quỷ kéo hay không, Mộc Quy Phàm chẳng quan tâm.
Nói anh thờ ơ cũng được, máu lạnh cũng chẳng sao. Dựa vào cái gì mà yêu cầu người dân vô tội phải nhảy xuống cứu một người phụ nữ năm lần bảy lượt không nghe lời khuyên lơn.
Lúc này, đám Streamer vẫn đang chỉ trích Mộc Quy Phàm: “Người này quá hờ hững với mạng người! Chả trách con gái anh ta cũng vậy, đúng là ‘dột từ nóc nhà dột xuống!’”
“Anh ta có lương tâm không thế! Sao có thể máu lạnh tới mức này nhỉ!”
“Nói thì hay lắm, bảo là sợ người khác gặp nguy hiểm nên cấm xuống nước. Nhưng mạng người quan trọng, lẽ nào phải trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ chết ngay trước mắt thì anh ta mới vui sao?”
“Đúng là giả dối! Anh ta tưởng ngăn người khác xuống nước với cái cớ lo người khác gặp nguy hiểm thì anh ta sẽ nổi tiếng đây mà!”
Trong đám Streamer chỉ có Thượng Thanh Bắc không lên tiếng, nhưng ánh mắt gã đang kìm nén sự phấn khích.
Ngay khi có tiếng kêu cứu: 'có người rơi xuống nước' vang lên, gã đã chớp lấy cơ hội, lấy ra hai chiếc điện thoại di động. Chia 3 ống kính về phía Túc Bảo, Mộc Quy Phàm và người phụ nữ dưới sông.
Thu thập tài liệu từ mọi hướng!!
Thượng Thanh Bắc biết rõ, sự việc lần này nhất định sẽ lên hotsearch. Duy chỉ có gã thu lại được cảnh quay toàn diện nhất,
Đến lúc ấy, gã sẽ cắt vài video, cứ nửa giờ lại đăng lên mạng. Nhất định người xem sẽ tăng vọt!
Thượng Thanh Bắc cảm thấy mình sắp phát tài rồi!
Ngay lúc này, không rõ ai bỗng kinh hô một tiếng: “Mau nhìn xem!”
Ánh chiều tà hắt lên mặt sông, một thi thể nữ tóc vàng, mặc váy xếp ly màu xám bỗng bồng bềnh trôi đến.
Sở dĩ mọi người chắc chắn đó là xác chết, bởi cô gái tóc vàng đó đang dập dềnh trên mặt nước nhưng người lại cứng đờ bất động.
Trong lúc mọi người còn hoang mang và bối rối, cảnh tượng quỷ dị đã xảy ra.
Xác chết nữ giơ tay kéo người phụ nữ trung niên xuống dưới lòng sông.
Bình luận facebook