• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (34 Viewers)

  • Chương 112-116

.html
Chương 112: Ba sắp nhỏ không biết nấu cơm thì không phải người ba đạt tiêu chuẩn

Trong vườn hoa, một nữ giúp việc vặn vẹo cổ một cách khó khăn, cơ thể lại vặn sang một hướng khác hết sức quỷ dị, hình như chưa thích ứng lắm.

Nhưng chẳng mấy chốc cô ả đã điều chỉnh lại, đầu và thân thể cùng một hướng.

Hai tay cô ả làm động tác ôm vật gì đó như một thói quen, hồi lâu phản ứng ra, cô ả lại đặt tay xuống.

Không rõ có phải chưa thích ứng được hay không, cô ả lại ôm vài lẵng hoa lên người, lúc này mới nở một nụ cười mãn nguyện.

Mộc Quy Phàm đi phía trước như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, chỉ trông thấy một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa nơi vườn hoa, tay còn cầm chiếc kéo làm vườn.

Cô ả cụp mi, ôm lẵng hoa và lặng lẽ làm công việc của mình.

Mộc Quy Phàm khẽ nheo mắt, không thể xác định rõ điều gì bất thường.

Nếu khi trước anh nhìn thấy nữ quỷ ôm đầu thì lúc này từ chi tiết nhỏ trong động tác của nữ giúp việc, anh chắc chắn sẽ nhận ra được động tác của nữ giúp việc và nữ quỷ kia hoàn toàn giống nhau.

Tiếc thay, Mộc Quy Phàm không thể nhìn thấy quỷ.

Hóa ra, âm dương cách biệt thế nào mà cú đá ban nãy của Túc Bảo đã đá nữ quỷ vào thân thể nữ giúp việc….

Mộc Quy Phàm đưa Túc Bảo vào trong biệt thự, không tiếp tục đoạn đối thoại dang dở ban nãy với ông cụ Tô nữa…

Bà cụ Tô: “Túc Bảo đói không con? Bà ngoại…”

Bà cụ vừa toan nói để bà ngoại nấu món ngon cho con ăn, nhưng lập tức đổi thành: “Bà ngoại kêu ba con nấu đồ ăn cho con.”

Một ông ba sắp nhỏ đạt tiêu chuẩn nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời.

Nếu không, làm thế nào để chăm một đứa bé trắng trẻo mũm mĩm?

Tuyệt đối không thể mua đồ ăn bên ngoài, không lành mạnh.

Mời dì giúp việc cũng không được, lỡ như lười biếng hoặc có tật giấu đồ, ăn bớt ăn xén nguyên liệu nấu nướng thì sao được.

Mộc Quy Phàm nhướn mày: “Chắc chứ?”

Đôi tay này của anh mới chỉ cầm dao chém người.

Chẳng ngờ cả gia đình nhà họ Tô nhất loạt nhìn về phía anh như ngầm hiểu ý nhau.

Mộc Quy Phàm: “…”

Hai tay Túc Bảo làm động tác cố lên, nói: “Ba ơi cố lên, zô zô .!”

(???_??)?

Mộc Quy Phàm cong môi: “Được.”

Bảo bối của anh đã cổ vũ rồi thì nhất định anh sẽ làm được.

Nấu cơm thôi mà, sắp xếp nguyên liệu rồi bỏ vào trong nồi, sau khi nấu chín thì lấy ra.

Chẳng có gì khó khăn cả.

Mộc Quy Phàm chỉnh cổ áo rồi nới lỏng một chiếc cúc áo.

Lúc này Tô Nhất Trần mới để ý thấy, hôm nay Mộc Quy Phàm mặc áo sơ mi quần tây trang trọng, khác với phong cách không câu nệ tiểu tiết của anh hàng ngày. Có thể thấy được, Mộc Quy Phàm rất coi trọng cuộc gặp mặt này.

Cậu cả chấm điểm: +1.

Ông cụ Tô phát hiện ra chi tiết trang phục: miễn cưỡng +1.

Bà cụ Tô nói: "Trong bếp có ba con gà. Đây là gà thả rông mà tôi mua của người dân ở quê. Cậu giết gà đi nhé, một con nấu canh. Túc Bảo muốn ăn canh. Một con sẽ kho tàu, Túc Bảo thích ăn đùi gà kho tàu, con còn lại cắt trắng, cậu biết cắt trắng là gì không?" [1].

[1]: Gà luộc kiểu Quảng Đông, được gọi là "gà cắt trắng"

Mộc Quy Phàm vừa xắn tay áo vừa đáp: “Đơn giản.”

Giết người anh còn làm được, giết con gà thì có gì mà biết với không biết.

Bà cụ Tô lại nói: “Làm thêm món cà tím rang với móng heo, Túc Bảo thích ăn cà, có điều không dễ xử lý cà tím đâu, cậu không biết làm thì hỏi dì Ngô.”

“Các món còn lại, trong phòng bếp có nguyên liệu gì thì cậu làm món đấy, một nhà hơn mười người, làm khoảng 18 món là được. À đúng rồi, làm thêm trứng phù dung có thịt băm nhỏ nữa. Túc Bảo đang tuổi cao lớn, cần ăn nhiều dinh dưỡng chút---- làm nhiều thêm vài phần đi, nhà nhiều trẻ con.”

Mộc Quy Phàm: “??”

Một bữa cơm mà nhiều món vậy ư?

Nhớ lại những lúc ở sơn trang nhà họ Mộc, món ăn nào cũng do đám đàn ông thô lỗ kia nấu, một món nấu luôn cả nồi, cả bữa ăn bốn món mặn một món canh, cứ thế mà sống qua ngày.

Mộc Quy Phàm đi băng qua khoảng sân nhỏ rồi vào nhà bếp.

Tô Tử Du nhỏ giọng hỏi: “Túc Bảo, chúng ta lên lầu đi.”

Không tìm được nữ quỷ, tinh thần cậu không sao ổn định được.

Túc Bảo không yên tâm, chạy theo ba cô bé vào bếp, nói: “Đợi em chút nha, em đi xem ba em thế nào.”

Trong bếp.

Dì Ngô đưa cho Mộc Quy Phàm một cái yếm, hỏi: “Mộc tiên sinh, giết gà trước nhé! Cần tôi giúp một tay không? Gà thả rông hung dữ lắm đấy.”

Vừa liếc thấy Túc Bảo chạy tới xem, lời vừa toan thốt ra đã bị Mộc Quy Phàm đổi thành: “Không cần.”

Trước mặt con gái mình, nhất định phải thể hiện được uy nghiêm của người làm ba.

Mộc Quy Phàm nhấc con gà lên một cách dễ dàng.

Chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng từng thấy heo chạy qua!

Vào nam ra bắc bao năm, anh đã thấy người khác giết gà.

Thời điểm đó cuộc sống rất khó khăn, được ăn một bữa no đã tốt lắm rồi, sau đó anh thu nạp một vài thuộc hạ rồi làm nội gián trong một tập đoàn làm ăn phi pháp.

Thành thật mà nói, anh chưa bao giờ xuống tay giết gà.

Mộc Quy Phàm cầm dao rồi xoay như xoay bút, dì Ngô vội chắn trước mặt Túc Bảo, chỉ sợ con dao không có mắt mà bay ra ngoài.

Dì Ngô: “Vặt lông trước.”

Mộc Quy Phàm khựng lại, không phải giết trước rồi mới vặt lông hả?

Dì Ngô lập tức giải thích: “Ý tôi là lông ở cổ gà… vặt lông xong mới dễ cắt cổ.”

Mộc Quy Phàm gật đầu, vặt sạch lông ở cổ gà, cổ tay vặn một cái, dứt khoát ép chân gà, cánh gà và đầu gà vào nhau.

Một tay tóm gà, một tay cầm dao----- quả thực là một tay giết gà!!!

Con gà đáng thương bị vặn thành bánh quẩy, muốn kêu cũng chẳng kêu được, chỉ đành liều mạng giãy giụa, tiếc thay uổng công vô ích.

Túc Bảo: “Ôi, ba lợi hại quá!”

Cô bé che mắt, nói: “Ba ơi sau này chúng ta ăn thịt gà đã chín thôi, đừng giết gà cục tác nữa được không?”

Con gà hơi đáng thương…

Trong mắt cô bé, con gà kêu cục tác cục ta có thể tự động biến thành thịt gà chín, còn con gà chưa được chế biến thì chính là con gà ‘không muốn chết.’

Mộc Quy Phàm chỉ thấy buồn cười, gật đầu: “Được.”

Thấy Túc Bảo che mắt, anh mau lẹ cắt dao vào cổ gà.

Máu gà bắn ra tung tóe, anh dùng một tay vặn con gà, nửa ngồi xổm, đưa cổ gà đến gần miệng bát.

Bà cụ Tô đứng xem từ đằng xa, bĩu môi: “Còn tưởng cậu ta không biết làm, xem ra cũng được đấy.”

Tô Nhất Trần: +1 điểm.

Ông cụ Tô: +1 điểm.

Những người khác trong nhà họ Tô: +0.5 điểm.

Tô Nhạc Phi: mẹ kiếp, giết mỗi con gà còn thể hiện sự đẹp trai, miễn cưỡng cho 0,5 điểm.

Đến khi máu gà dừng chảy, Mộc Quy Phàm mới vứt con gà trong tay ra ngoài,

Thế nhưng một màn kịch xuất hiện, con gà bị quăng đi bỗng đập cánh rồi bay đi sau một giây, vừa kêu cục tác cục ta vừa chạy thoát thân.

Người nhà họ Tô: “…”

-1

-1

-1

...

Điên cuồng rớt điểm.

Mộc Quy Phàm: “..”

Không nể mặt sao?

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện sát ý, cổ tay vặn một cái, con dao làm bếp bay ra ngoài!

Con dao xoay tròn rồi chém thẳng vào cổ gà không lệch một ly.

Con dao găm vào thân một cây cổ thụ trong sân nhỏ, đầu gà bay lên, gà không đầu chạy được vài bước thì rơi xuống đất chết toi.

Phía sau cây cổ thụ, một nữ giúp việc đang ôm lẵng hoa bị dọa sợ, đồng tử cô ả co rút kịch liệt, lẵng hoa trong tay rơi xuống kêu loảng xoảng.

Túc Bảo mở tròn hai mắt.

“Cái này… cái này..”

Cục bột nhỏ kinh ngạc lắp bắp.

Nhất thời không biết nên nói gà cục tác đáng thương hay nên khen ba cô bé siêu lợi hại.

Túc Bảo không khỏi nhớ tới triệu hồn chú mà sư phụ dạy: Sát Bối Ninh, giết con gà…Sát Bối Ninh, giết con gà.

Miệng dì Ngô đã sớm thành hình chữ O, đủ nhét vừa một quả trứng gà.

Gà còn có thể giết như này ư?

Cả nhà họ Tô nhất loạt giật khóe môi, rối rắm không biết nên cộng thêm hay trừ bớt điểm của Mộc Quy Phàm….
Chương 113: Nữ giúp việc Tố Phân

Tô Tử Du hoàn hồn sau cú shock.

Túc Bảo là con gái của cô ruột cậu.

Ba của con gái của cô cậu chính là dượng của cậu.

Người dượng trước mặt này vừa giết một con gà bằng cách vô cùng ‘mạnh mẽ.’

“ Túc Bảo, chúng ta lên lầu trước đi.” Tô Tử Du chạy đến bên cạnh Túc Bảo.

Cậu rất sợ… ngay tiếp theo người dượng này của cậu sẽ dứt khoát chặt đầu hai con gà chưa chết còn lại.

Không đành lòng nhìn thẳng, cô em gái mềm mại của cậu sao có thể nhìn màn chém gà đẫm máu và bạo lực như vậy được?

Lúc này Túc Bảo lại đang nhìn về một bên khác, một nữ giúp việc với gương mặt tái mét đang đứng sau cây đại thụ, lẵng hoa trong tay rơi xuống đất, hoa rơi vãi khắp nơi.

Túc Bảo nói: “Chờ em chút!”

Cô bé chạy đến bên cây đại thụ, vươn tay rồi rút con dao làm bếp ra mà không tốn chút sức lực nào.

Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn nữ giúp việc trước mặt: “Dì ơi dì vẫn ổn chứ?”

Nữ giúp việc vừa cúi đầu đã thấy cô bé con với gương mặt mềm mại đáng yêu, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một con dao dính đầy máu...

“A…” hình như cô ả bị hù cho khiếp vía, liên tục lui về sau: “Đừng chặt đầu tôi!”

Túc Bảo ngẩn người, vội giấu con dao sau lưng.

Cô bé không có ý định chặt đầu dì này đâu!

Dì này quá sợ hãi đúng không?

Túc Bảo hồ nghi nhìn lại, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.

“Dì ơi cổ dì không sao chứ?”

Hóa ra lúc lùi lại, nữ giúp việc ra sức quay mặt về phía muốn chạy, nhưng tay chân lại không nhịp nhàng, đầu quay về trái thân người lại lùi ra sau, không theo kịp phản ứng của đại não.

Thoạt nhìn cứ ngỡ đầu cô ả bị vặn.

Không biết Mộc Quy Phàm bước đến từ khi nào, anh cẩn thận lấy con dao từ tay Túc Bảo, sau đó xoay con dao làm bếp để giữ nó ổn định và nhìn chằm chằm vào người giúp việc.

“Cô tên gì?”

Từ Mộc Quy Phàm luôn toát lên khí thế bức người, ánh mắt hơi lạnh lùng khi nhìn chằm chằm vào ai đó, còn có con dao đang nắm trong tay…..

Vô hình trung lộ ra sát khí.

Nữ giúp việc sợ hãi, lắp bắp đáp: “Tôi… tôi…”

Mộc Quy Phàm chau mày.

Bà cụ Tô điều khiển xe lăn tới, hỏi: “ Tố Phân, cô làm gì ở đây?”

Hóa ra nữ giúp việc tên là Tố Phân, là một người làm vườn kiêm trồng hoa trong trang viên của nhà họ Tô.

Trang viên của nhà họ Tô rất lớn, trồng rất nhiều hoa, tháng tư đang là mùa trăm hoa đua nở, hoa đào, hoa hồng, bách hợp, hoa loa kèn, mẫu đơn, v.v. nở rộ khắp vườn. Vì vậy nhà họ Tô sẽ thuê người chuyên cắt hoa rồi cắm hoa đặt trong từng phòng.

Hồi lâu sau Tố Phân mới bình tĩnh lại, cụp mi đáp: “Tôi… đang cắt hoa…”

Bà cụ Tô không nghĩ nhiều, một con dao làm bếp bay vù tới thì ai chẳng khiếp sợ.

“Đi làm việc đi.” bà cụ nói.

Tố Phân gật đầu, vội vàng nhặt những bông hoa rơi trên mặt đất rồi nhẹ nhàng chạy đi.

Bà cụ Tô thấy lạ, nói: “ Cô gái Tố Phân này hôm nay sao thế nhỉ, kỳ quặc sao ấy.”

Đáy mắt Mộc Quy Phàm thoáng hiện chút cảm xúc không rõ ràng, anh chỉ phụ họa một câu: “Chắc bị dao hù dọa rồi.”

Bà cụ Tô liếc xéo: “Ha ha! Cậu còn không biết ngượng mà nói ra hả? Dao với súng đâu có mắt, lỡ như làm Túc Bảo bị thương thì sao được?”

Mộc Quy Phàm vuốt mũi, không ngờ bây giờ mình vẫn còn bị mắng.

Dao hay súng trong tay anh…. thực ra đều có mắt.

Bà cụ Tô kéo tay Túc Bảo: “ Túc Bảo ngoan, theo anh con lên lầu nhé.”

Túc Bảo gật đầu, nhìn Mộc Quy Phàm dặn dò: “ Ba ơi cố lên nha! Lúc giết gà cục tác thì nhẹ tay chút nha…”

Mộc Quy Phàm duỗi tay toan xoa đầu cô bé.

Nhưng nghĩ lại, một tay vừa bắt gà, một tay vừa cầm dao… thôi quên đi.

“Lên lầu đi con.” Mộc Quy Phàm nói: “Yên tâm, ba biết nấu ăn mà.”

Túc Bảo tin tưởng gật đầu rồi theo Tô Tử Du lên lầu chơi.

Bà cụ Tô bó tay, chỉ đành kêu dì Ngô đi làm mấy món khác, bà chỉ sợ lát nữa không ăn nổi cơm trưa.

Phòng bếp rất rộng, Mộc Quy Phàm làm những món bà cụ Tô chọn, dì Ngô nấu các món khác ở bên cạnh.

Anh tiếp tục làm gà, chặt đầu nó rồi dựng ngược lên để máu chảy ra.

Mạnh tay vặt lông gà, một mảng lớn da gà bị bong ra, nhìn đến là thảm….

Đến lượt món cà tím khó làm nhất trong lời đồn - Mộc Quy Phàm cầm quả cà tím lên và ngắm nghía, chẳng nhìn ra khó ở chỗ nào..

Một nhát chặt làm đôi…

Trên lầu.

Tiểu Ngũ ngồi xổm bên khung cửa sổ, mơ màng nhắm mắt.

Vẹt cũng cần ngủ trưa, lúc này mỏ của nó gác lên mép cánh, hai mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại gật đầu như đang ngủ gật.

Tô Tử Du cẩn thận liếc nhìn cửa sổ rồi di chuyển bước chân, đưa chiếc gương đang cầm trong tay ra.

Tiểu Ngũ mở mắt khó hiểu nhìn Tô Tử Du, sau đó nhích sang bên cạnh một chút.

Xác định chắc chắn bên ngoài cửa sổ, hai bên tường và trần nhà không có quỷ, lúc này Tô Tử Du mới yên tâm ló đầu ra ngoài.

“Kỳ lạ, rơi đi đâu được nhỉ?” cậu vươn cổ nhìn chung quanh, lại cầm một quyển vở rồi tính toán parabol.

Vạch ra khoảng cách giữa căn phòng với vườn hoa, đồng thời vẽ thêm quỹ đạo parabol.

“Chính là chỗ đó mà, ban nãy tụi mình không tìm nhầm chỗ đâu.”

Túc Bảo nhoài người lên cửa sổ, sáp tới gần Tiểu Ngũ, một tay chống cằm, tay kia gãi ngứa cho Tiểu Ngũ.

Hình như cô bé chẳng bận tâm nữ quỷ đi đâu!!

Tô Tử Du hỏi: “Túc Bảo, em không sốt ruột à?”

Túc Bảo lắc đầu: “Không ạ, trên đời này có vô số quỷ, sớm muộn gì con quỷ chúng ta muốn tìm cũng sẽ xuất hiện thôi..”

Tô Tử Du hồ nghi: “Sẽ xuất hiện ư?”

Lỡ nó chạy rồi thì làm thế nào?

Tô Tử Du vẫn nhớ Túc Bảo nói phải lấp đầy hồ lô linh hồn, bằng không cô bé có thể sẽ bị ép rời đi.

Vậy nên, dù rất sợ hãi, cậu cũng không thể để nữ quỷ chạy mất.

Túc Bảo gật đầu khẳng định: “ Vâng! Có lẽ nó sẽ xuất hiện khi chúng ta ngủ buổi tối..”

Tô Tử Du: “..”

Em đừng nói còn hơn.

Càng không tìm được nữ quỷ, Tô Tử Du càng lo lắng, đi ngủ cũng thấy thấp thỏm không yên.

Nghĩ tới cái miệng như chậu máu đang ngoác ra của nữ quỷ ban nãy, Tô Tử Du không khỏi rùng mình.

Thế là, Tô Tử Du lập tức viết và vẽ gì đó trên giấy rồi cầm máy quay phim lên.

Cậu phải thiết kế một cái còi báo động thấy quỷ.

“Ơ! máy quay phim vẫn đang mở ư?” Tô Tử Du nhấp vào nút dừng quay rồi nhấp xem video đã hoàn thành.

“Mình không nhớ đã bấm quay lúc nào nhỉ.” Tô Tử Du lẩm bẩm: “Phải xóa sạch nội dung lưu trước đó mới…”

Còn chưa dứt lời.

Cậu đã nhìn thấy một nữ quỷ không đầu bồng bềnh trôi nổi xuất hiện trong đoạn phim, đầu tiên hiện ra bờ vai, sau đó là cái đầu quỷ được ôm trong tay, tiếp nữa là đôi chân màu xanh đen….

Còn trong đoạn phim, cậu đang mân mê cái chậu sắt yêu thích của mình.

Tô Tử Du xém chút nữa quăng luôn máy quay phim!

Túc Bảo vội hỏi: “Sao vậy anh?”

Tô Tử Du bình tĩnh lại, nói: “Không sao! Không sao…”

Cậu trầm mặc giây lát rồi bỗng dưng phấn khích: Chẳng phải đám người trên mạng không tin bài luận của cậu đó sao? Cậu phải đăng đoạn video này lên để hù chết họ!

Tô Tử Du nói làm là làm, đăng một bản sao của video lên mạng, còn viết thêm dòng giới thiệu cực ngầu:

[Hừ, loài người ngu ngốc, các người hoàn toàn không biết gì về thế giới này. ]



Video được đăng lên nhanh chóng thu hút người tới xem.

[Xì, hiệu ứng 5 xu, rác rưởi!]

[trên đời này không có quỷ, phải tin vào khoa học, biết không? Nhóc con không lo học hành, suốt ngày chỉ biết làm mấy thứ vớ vẩn, chị thấy tốt nghiệp xong, đến rác rưởi em còn chẳng tranh được với người khác đâu. ]

[ Lại là thể loại này! Nhà nhóc không mua nổi máy quay phim HD sao? Hễ liên quan tới chuyện linh dị là hình ảnh lập tức được quay đen trắng mờ ảo, cái kiểu lừa phỉnh này của các người tôi thấy nhiều rồi.]

[Có bản lĩnh thì mua máy HD mà quay, không có bản lĩnh thì đừng so sánh mù quáng như này. ]

Vẫn là sự cười nhạo.

Tô Tử Du chán nản.
Chương 114: Lén lút nhìn trộm

Túc Bảo nhìn dáng vẻ bực tức của Tô Tử Du, ra vẻ người lớn vỗ vai cậu: “Thiếu niên, đừng ủ rũ!”

Tô Tử Du buồn bực: “Anh không phải thiếu niên.”

Dừng một lát, Túc Bảo lại nói: "Nhóc con, đừng ủ rũ!”

Tô Tử Du: "..."

**

Chừng hơn một giờ sau, bà cụ Tô dưới lầu gọi lớn: “Đến giờ ăn cơm rồi! Túc Bảo, mau xuống đây.”

“Tô Tử Chiến, Tô Tử Du, Tô Tử Tích, Hân Hân!” Bà cụ còn lần lượt gọi tên từng đứa cháu một.

Trên lầu lập tức vang lên tiếng bước chân vội vàng của trẻ con, tiếng dạ lấy lệ và cả tiếng kì kèo. Không cần nghĩ cũng biết, tiếng bước chân là của Túc Bảo còn tiếng dạ là của thằng nhóc Tô Tử Tích kia.

Hân Hân đang ở trong phòng làm bài tập về nhà, cô nhóc ngẩng đầu đáng thương hỏi: "Ba ơi, con có thể đi ăn cơm trước được không?”

Tô Tử Lâm im lặng không chịu nhượng bộ, vừa rồi anh đã nói không làm xong bài tập về nhà thì không cho phép cô nhóc đi tìm Túc Bảo chơi cũng không được ăn cơm.

Nói thật làm thật.

Lúc trước Hân Hân được Vệ Uyển cưng chiều quá mức, nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, năm nay cô nhóc đã lên sáu tuổi, sang năm là vào tiểu học rồi.

Hai đứa trẻ nhà anh cả đều học rất giỏi, Túc Bảo cũng thông minh không kém, chỉ có hai đứa con nhà anh là chẳng nên trò trống gì, đứa thì lười học đứa thì ham chơi, khiến người làm ba là anh đây áp lực vô cùng.

Hân Hân khóc lóc: "Con mới mẫu giáo mà! Sao ba lại bắt con làm bài tập chứ, mấy bạn khác có làm đâu.”

Sắc mặt Tô Tử Lâm không hề thay đổi: "Bạn khác là bạn khác, con là con.”

Có mấy chữ cái mà con bé cứ viết hoài viết mãi viết cả buổi sáng vẫn không xong, suýt nữa thì anh đã không nhịn được nổi cơn tam bành.

Hân Hân: "..."

Hu hu, con muốn đi ăn cơm với Túc Bảo cơ!

Tô Tử Lâm nghiêm nghị ngồi bên cạnh, chịu đói với Hân Hân, cô nhóc hết cách, đành phải vừa khóc vừa viết cho xong…

Đúng lúc này, Tố Phân ôm hoa tươi lên lầu, bước chân cô ả nhẹ nhàng, đi đường không phát ra tiếng động như quỷ.

Cô ả đi ngang qua phòng Hân Hân, lặng lẽ kề sát tai vào, hai con ngươi xoay tròn, lén lút nhìn trộm tình hình bên trong.

Xem một hồi thấy không có gì đẹp mắt, cô ả mới hài lòng bỏ đi, đặt bình hoa vào từng căn phòng, tiện thể lặng lẽ dò xét một phen.

Dưới lầu, phòng ăn rộng rãi vô cùng náo nhiệt, bà cụ Tô dặn người làm nhớ để phần đồ ăn cho Tô Tử Lâm và Hân Hân.

Người nhà họ Tô nhìn mấy món Mộc Quy Phàm bưng lên, bỗng dưng thấy hơi khó thở.

Gà luộc trông vẫn ổn, dù sao chỉ cần ném vào nồi nước sôi đợi chín là vớt ra thôi, đây cũng là món thành công nhất.

Kế tiếp là chả trứng thịt băm, bà cụ Tô cầm thìa khều được một thứ không rõ tên: “Đây, đây là…”

Sắc mặt Mộc Quy Phàm không gợn sóng: "Con đã nếm thử rồi ạ, tuy bề ngoài không được đẹp mắt nhưng mùi vị rất tốt.”

Khóe miệng bà cụ Tô giật giật: "Ừm..."

Sau đó bà lại gắp lên một khối màu xám sáng bóng: "Vậy cái này là gì?”

Mộc Quy Phàm: "Cà tím ạ.”

Bà cụ Tô: "..."

Bà hiểu đạo lý lui vạn bước* nên thôi cũng không rối rắm tại sao đồ ăn do Mộc Quy Phàm nấu ra lại mang hình thù đặc biệt này nữa.

(*) Nguyên văn Thối nhất vạn bộ “退一万步”: đặt một giả thiết nào đó ở giới hạn dưới, chuyện không xảy ra thì sẽ không xảy ra, chuyện không nên xảy ra sẽ không thể xảy ra.

Chỉ là...

"Vì sao không cắt nhỏ?" Bà cụ Tô hỏi.

Mộc Quy Phàm khó hiểu: "Không phải con cắt rồi đây ạ?”

Một quả cà tím cắt làm đôi, đều tăm tắp luôn nhé!

Mọi người: "..."

Tô Nhất Trần yên lặng gắp một miếng: "Rất tốt.”

Mọi người chia nhau mỗi người một ít, ai cũng phải nếm thử, rất công bằng.

Hy vọng lần sau khả năng nấu nướng Mộc Quy Phàm sẽ cải thiện hơn… Bằng không bọn họ sẽ nổi điên mất!

Tô Nhạc Phi trừng mắt, nhịn không được lẩm bẩm: "Món cà tím này “ngon” như vậy, nhất định phải chừa cho thằng hai một miếng.”

Tô Ý Thâm giữ vững nụ cười: "Đúng là đáng tiếc, mấy người khác đều không có ở đây, lỡ mất món ngon, nhất định lần sau phải làm lại cho bọn họ thưởng thức nhé.”

Mộc Quy Phàm giơ hai tay đồng ý, gật đầu: "Được. ”

Túc Bảo xì xụp ăn hết bát trứng hấp, nơi khóe miệng còn dính một ít vụn trứng.

Bé ngẩng khuôn mặt rạng rỡ lên, giơ ngón cái: "Ngon quá!”

Mộc Quy Phàm nhếch môi, các cụ thường nói con gái là áo bông nhỏ quả không sai.

Một giây sau, chỉ thấy Túc Bảo lại cố gắng gắp một miếng cà tím bỏ vào miệng.

Trong suy nghĩ của bé: Cậu năm và cậu út đều khen món cà tím này ngon, vậy chắc chắn sẽ rất ngon.

Người nhà họ Tô hoảng hốt: "Túc Bảo..."

Còn chưa kịp nói hết câu, cục bột nhỏ đã nôn ra ngoài.

(≧◇≦) Huệ~

Phì phì, khó ăn quá!

Quái lạ, món này khó ăn như vậy, vì sao cậu cả và ông bà ngoại đều khen ngon?

Nhóc con đáng thương ngẩng đầu: "Xin lỗi ba, món này khó nuốt quá, con khen không nổi.”

Mộc Quy Phàm: "..."

Giây trước áo bông nhỏ vẫn còn ấm áp, giây sau đã hở gió.

Khó ăn như vậy ư? Không phải mấy người Tô Nhất Trần khen nức nở à?

Mộc Quy Phàm gắp một miếng cắn một phát, lập tức ho khan không ngừng, anh vơ vội ly nước bên cạnh lên tu ừng ực, sau đó lặng lẽ nói: “Không sao, ba cũng không khen nổi.”

Ánh mắt mọi người đều hiện lên ý cười, Tô Tử Tích không hề khách sáo cười thành tiếng, khuôn mặt nghiêm túc của ông cụ Tô cũng từ từ giãn ra.

Không cần biết món ăn của Mộc Quy Phàm được bao nhiêu điểm, chỉ cần Túc Bảo thích và công nhận thì nó đáng giá 100 điểm.

**

Bày hoa xong, không biết từ khi nào Tố Phân đã xuống lầu, đang lặng lẽ nhìn trộm nhà ăn bên kia.

Khắp nhà họ Tô đều được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, mọi người cười nói rôm rả, vui vẻ hòa thuận.

Đáy mắt Tố Phân vô thức hiện lên một tia oán khí...

Tại sao bọn họ lại sống tốt như vậy?

Rõ ràng trong nước không bằng nước ngoài, chất lượng cuộc sống bên kia cũng cao hơn nhiều nhưng tại sao bọn họ lại hạnh phúc hơn cô ả chứ?

Một tay Tố Phân ôm lẵng hoa, tay kia nắm kéo cắt, không nhịn được siết chặt...

Mộc Quy Phàm bất ngờ quay đầu, dọa Tố Phân hoảng sợ tới mức run tay, kéo cắt rơi xuống đất.

Nghe được tiếng động, mọi người lập tức ngoái lại.

Tố Phân vội vàng nhặt kéo cắt lên: "Xin lỗi... Tôi vô tình làm rơi kéo.”

Nói xong, cô ả bỏ đi thật nhanh như đang chạy trốn.

Mộc Quy Phàm nhìn bóng lưng Tố Phân chằm chằm, thản nhiên nói: "Người làm vườn này có vấn đề.”

Bà cụ Tô nhíu mày, cũng cảm thấy lời nói và hành động của Tố Phân hôm nay hơi kỳ quặc.

Thế nhưng bà đã tự mình kiểm tra người làm vườn này, bởi vì phải phụ trách xử lý toàn bộ vườn hoa trong trang viên và thay hoa trong biệt thự, cũng giống như công việc quét dọn phòng ốc của các chủ nhân vậy, nhất định phải chọn người đáng tin cậy nhất.

"Chắc là trong người không thoải mái hoặc ở nhà có việc gì rồi, để tối nay bác hỏi thử xem.”

Mộc Quy Phàm không nói gì nữa.

Chớp mắt đã đến buổi tối, anh ở tạm phòng cho khách một đêm.

Mộc Quy Phàm nhìn quanh một vòng phòng, trang trí thiên về tông màu đất chín chắn, giường màu xám phối với tủ quần áo và tủ đầu giường cũng màu xám nốt, ngoài ra còn có một chiếc sofa đơn và một bàn trà nhỏ.

Không có đồ nội thất dư thừa nhưng rất phù hợp với tính cách của anh, có thể nhìn ra đã cố tình chuẩn bị trước.

Mộc Quy Phàm lười biếng ngồi xuống sofa, mở điện thoại di động, tìm ảnh Tô Cẩm Ngọc.

Anh lặng lẽ nhìn, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: "Rất xin lỗi vì đã không có cơ hội làm quen với em.”

Nghe nói trước khi chết, người cô lo lắng nhất chính là Túc Bảo, mặc kệ cân nhắc từ khía cạnh nào, anh cũng sẽ chăm sóc cô bé chu đáo.

"Yên tâm. Nếu em dưới suối vàng có nghe được, xin hãy yên nghỉ.”

**

Cuối cùng Hân Hân cũng được Tô Tử Lâm thả tự do, cô nhóc ăn ngấu nghiến, quên sạch tật xấu kén ăn lúc trước.

Sau khi ăn xong và cho chén bát vào máy rửa chén, cô nhóc vừa phi lên lầu vừa hô hào: "Túc Bảo ơi! Túc Bảo ới! Chơi thôi nào!”

Túc Bảo thò đầu ra khỏi phòng: "Chị ơi, em ở đây nè.”

Hân Hân vui vẻ chạy qua, lại thấy Túc Bảo móc ra một quyển sách, nói: "Cậu hai kêu em và anh trai giám sát chị học hành ạ.”

Hân Hân vội vàng quay đầu: "Ấy, đột nhiên chị thấy buồn ngủ quá, chị đi tắm rửa rồi lên giường đây.”

Túc Bảo: "..."
Chương 115: Hân Hân học dốt tức chết người

Bà cụ Tô tìm Tố Phân nói chuyện hồi lâu, cô ả vẫn luôn phủ nhận, chỉ nói thấy hơi mệt thôi, không có gì đáng ngại. Bà cụ cũng không nhìn ra có gì bất thường nên chỉ để ý trong lòng nhiều hơn, cho cô ả về nghỉ ngơi.

Tám, chín giờ tối, ngoài trời trăng sáng vằng vặc, trong phòng Túc Bảo vang lên tiếng đọc sách lảnh lót.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tử Chiến không một biểu tình, thoạt nhìn rất có dáng dấp của Tô Nhất Trần. Tô Tử Du nằm sấp trên bàn trang điểm màu hồng phấn của Túc Bảo nghịch máy quay phim. Còn Túc Bảo thì ngồi ở bàn học sát bên cạnh, hai tay nắm chặt cuốn sách giáo khoa đội lên đầu.

Hân Hân đang đọc sách: "Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương, trăng sáng… trăng sáng…”

Tô Tử Chiến lạnh lùng liếc mắt, rõ ràng trên sách giáo khoa viết là “cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày”, thậm chí còn vẻ cả tranh gặt lúa minh họa.

Thế nên cô nhóc này đang đọc vẹt thôi, nhớ gì đọc nấy!

Đã đọc vẹt rồi còn đọc sai, ngay cả câu thơ đơn giản như vậy cũng không học thuộc nổi.

Tô Tử Chiến lạnh lùng hỏi: "Em có nhớ anh vừa dạy cái gì không?”

Hân Hân nhìn khuôn mặt nghiêm túc rét buốt còn đáng sợ hơn cả ba mình của anh trai, buồn rười rượi: “Dạ nhớ…”

Tô Tử Du cười khẩy: “Thật không?”

Hân Hân run sợ: "Thật mà!”

Tô Tử Chiến híp mắt: "Được, vậy anh kiểm tra. Biển học vô bờ, khổ luyện sẽ là con thuyền đưa về bến thành công. Câu trước là gì?”

Cậu không yêu cầu cô nhóc đọc hết, chỉ cần thuộc hai câu này xem như qua cửa.

Túc Bảo nhìn Hân Hân, lại liếc Tô Tử Chiến.

Hức, anh hai thật hung dữ!

Đầu óc Hân Hân mơ màng, câu trước là cái gì ấy nhở? Cô nhóc nhìn sang Túc Bảo cầu cứu.

Túc Bảo không chớp mắt, nhỏ giọng nhắc: "Núi sách..."

Tô Tử Chiến nghiêm khắc lườm bé một cái, Túc Bảo vội vàng ngậm miệng.

Hân Hân trừng mắt: Gì? Em đang nói cái gì vậy?

Túc Bảo liếc lại: Chị tự suy ra đi! Động não đi!

Hân Hân vắt hết óc, dè dặt nói: "Thiên đường có chỗ lại không ở, xuống biển đóng thuyền chịu khổ làm chi*?”

*Câu đúng phải là Núi sách có đường, biết cần cù sẽ tìm ra con đường ấy.

Tô Tử Chiến: "..."

Túc Bảo ngẩn người.

Là.. là như vậy hả?

Hân Hân thành công mê hoặc tâm trí Túc Bảo, khiến bé quên luôn cả câu thơ gốc.

Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: "Núi cao đường thẳm đá vây, mái tranh lẩn khuất trong mây hiện dần. Tiếp tục!”

Hân Hân đáng thương hề hề: "Cho em một gợi ý đi mà anh.”

Tô Tử Du không thèm ngẩng đầu lên nhắc nhở: "Cái gì mà gần tháng hai ấy.”

Cậu là người ghét mấy môn khoa học xã hội nhất còn thuộc lòng đây này, Hân Hân đúng là chán chả buồn nói.

Hân Hân đắc ý đọc tiếp: "Dừng xe tắt máy kéo phanh, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai*!”

*Câu đúng phải là Ngắm rừng phong thả bước chân, lá hồng sương nhuộm đã gần tháng hai (bài Đi đường núi của Đỗ Mục).

Tô Tử Du: "..."

Tô Tử Chiến: "..."

Túc Bảo: ╭(⊙o⊙)╮

Ủa là câu này ư? Chẳng lẽ vừa nãy bé nhớ nhầm rồi…

Trí nhớ của Túc Bảo vượt xa phạm trù người bình thường, Kỷ Trường thường xuyên dạy bé chú ngữ phức tạp, bé đều có thể nhớ kỹ không sót một chữ, thế mà bây giờ lại hoài nghi mấy câu thơ cổ.

Tô Tử Chiến tức giận đến mức quăng thúng đập nia, phủi tay mặc kệ.

“Em đi tìm ba mình kêu chú ấy dạy đi!”

Hân Hân đáng thương khóc ròng: "Đừng mà anh hai, ba đã bị em chọc giận đến mức đau tim rồi, còn đi tìm nữa thì ba em tức chết mất!”

Tô Tử Chiến cười gằn: "Em cũng tự biết mình quá ha?”

Không dạy, ai kề dao lên cổ cũng không dạy!

Túc Bảo che miệng cười trộm.

Hân Hân nhìn bé cầu cứu.

Túc Bảo vội vàng xin xỏ giúp cô nhóc: “Anh hai, chị Hân Hân biết sai rồi mà, anh dạy tiếp đi, chị ấy nhất định sẽ đọc thuộc.”

Cục bột nhỏ trông chờ nhìn Tô Tử Chiến, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp.

Tô Tử Chiến: "..."

Thôi thì... Dạy thêm 5 phút nữa vậy!

5 phút sau.

Tô Tử Chiến: "Có người bạn từ phương xa đến.”

Hân Hân: "... Thế… Thế nào cũng phải tiêu diệt*?”

*Câu đúng phải là Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ (Có người bạn từ phương xa đến há lại không vui mừng ư?), Hân Hân lại đọc thành tuy viễn tất tru là nhất định phải tiêu diệt.

Túc Bảo che mặt.

Sai bét!

Quả nhiên Tô Tử Chiến lập tức nổi đóa, mặt lạnh như tiền, ném sách xuống: "Em tự học đi!”

Nói xong, cậu tức giận đẩy cửa rời đi.

Túc Bảo và Hân Hân hai mặt nhìn nhau.

Hân Hân: "Chị đọc sai rồi à?”

Túc Bảo: "Chắc chắn là sai rồi, vừa rồi anh hai nói, tuy viễn tất tru nghĩa là mặc kệ kẻ địch trốn bao xa cũng phải đuổi theo giết sạch. Sao bạn đến chơi nhà lại tiêu diệt được?”

Hân Hân giật mình: "Đúng nhỉ! Bạn bè đến không thể giết bạn được!”

Nhưng vừa rồi anh Tử Chiến cứ nhìn chằm chằm làm đầu óc cô nhóc kêu ong ong, chẳng nhớ được cái gì hết.

Túc Bảo đồng tình nhìn Hân Hân: "Chị, chị chính là học tra trong truyền thuyết đúng không?”

Túc Bảo và Tô Tử Du đi học một ngày, qua những lời miêu tả sinh động của cô Vương dạy tiếng Anh kia đã hiểu được thế nào là học bá, thế nào là học tra.

Hân Hân suy sụp: "Chị cũng có muốn đâu!”

Học tập thực sự quá khó khăn.

Tại sao trên đời lại có cái thứ gọi là học tập này chứ!

Tại sao lại phải thi cử nữa!

Túc Bảo vỗ vai Hân Hân an ủi: "Thôi chị rửa mặt rồi đi ngủ đi!”

Hân Hân: "..."

Cô nhóc đá dép bổ nhào lên giường: "Tối nay chị muốn ngủ trong phòng em.”

Hai bé gái cùng nhìn về phía Tô Tử Du.

Cậu yên lặng nói: "Anh... Anh ngồi tí nữa rồi về.”

Tức quá, sao cậu lại là bé trai chứ! Nếu không cậu cũng muốn ngủ lại phòng này.

Tô Tử Du không muốn trở về phòng, lỡ như nửa đêm nữ quỷ kia lại tìm tới cửa thì làm sao bây giờ...

Túc Bảo bỗng nhiên chạy tới, lục lọi trong hộc bàn trang điểm một lúc, lấy ra một tấm bùa vàng gấp thành hình tam giác từ trong ngăn kéo.

“Anh, cho anh nè, đừng sợ!”

Bé tỏ vẻ em hiểu anh mà.

Tô Tử Du mặt không đỏ tim không đập: "Ai nói anh sợ, anh sợ thì đã không phát minh ra thiết bị gặp quỷ..."

Hân Hân lớn tiếng: "Cái gì? Anh Tử Du sợ quỷ hả? Ha ha, đồ nhát gan!”

Tô Tử Du: "..."

Tức giận vung tay rời đi.

Hân Hân vô tội sờ sờ mũi, cô nhóc có nói gì sai đâu trời!

Đêm càng khuya, đèn đuốc trong trang viên nhà họ Tô dần dần tắt hết, chỉ còn lại mấy ngọn đèn đêm mờ mịt.

Tô Tử Du đặt chậu sắt trong phòng, giấu một thanh kiếm gỗ đào dưới gối, sau đó đeo lá bùa vàng Túc Bảo đưa trước ngực.

Liếc mắt nhìn quanh, im ắng không một tiếng động, gió nhẹ thổi qua, rèm cửa sổ đung đưa...

Cậu cứ cảm thấy trong lòng rờn rợn, dưới gầm giường có người, phòng vệ sinh có người, phía sau cửa có người… Đâu đâu cũng có người.

Tô Tử Du hãi hùng khiếp vía chống đỡ một lúc, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Vù vù…

Gió thổi rèm cửa đong đưa.

Cửa phòng truyền đến một tiếng cạch rất nhỏ, giống như có người đang cầm chìa khóa mở cửa.

Tô Tử Du trong cơn mơ vẫn nhíu chặt mày, hình như đang gặp ác mộng.

Soạt——

Cửa bị đẩy ra, chất lượng của ván gỗ rất tốt nên không phát ra tiếng cót két khó chịu.

Một bóng người kiễng chân, lặng yên không một tiếng động đi tới trước mặt Tô Tử Du, nhìn chằm chằm cậu nhóc đang ngủ say.

Một bàn tay vươn ra, càng ngày càng gần...

Hàng lông mi của Tô Tử Du khẽ nhúc nhích, dường như cậu cảm giác được gì đó, càng ngày càng hoảng hốt, đột nhiên bị ác mộng hù dọa giật mình tỉnh lại.

Trước mắt tối đen như mực, trong lúc nhất thời Tô Tử Du vẫn chưa lấy lại tinh thần, khẽ thở phào nhẹ nhõm: Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.

Chờ đến khi ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, Tô Tử Du nhớ tới giấc mộng kia, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa.

Con ngươi cậu bỗng co rút, cửa phòng cậu... Đã mở ra từ khi nào thế?
Chương 116: Đêm kinh hoàng

Tóc gáy Tô Tử Du dựng đứng hết lên, cậu chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại từng đợt, tốc độ tim đập gần chạm tới 180.

"Ai... Ai ở đó! ”

Tô Tử Du can đảm gọi lớn, lật người nhảy xuống giường, bật đèn cái tách.

Trong phòng lập tức sáng rực, rèm cửa sổ bị gió nhẹ thổi đong đưa, phát ra từng tiếng phần phật khe khẽ.

Căn phòng yên tĩnh, nhìn quanh một vòng, chẳng có cái gì cả...

Tim Tô Tử Du đập thình thịch, suýt chút nữa đã bật khóc, ánh sáng đã mang lại can đảm cho cậu nhóc, cậu thò đầu ra ngoài liếc ngang liếc dọc.

Hành lang bật đèn ngủ, là loại đèn tiết kiệm năng lượng chỉ có mấy watt, trông có vẻ tối tăm mờ mịt.

Cuối hành lang là khúc rẽ, không thấy rõ sau đó là cái gì nhưng hình như trên mặt đất có một bóng râm, giống như bóng của con người...

Tô Tử Du xù lông, lập tức đóng sầm cửa lại.

Không chỉ đóng mà còn khóa trái!

Lúc này cậu mới có một chút cảm giác an toàn, khẽ thở phào một hơi.

"Hu hu hu… Đừng có tự dọa bản thân thế chứ… hức hức hức." Tô Tử Du sắp khóc rồi, không nhịn được nắm chặt lá bùa vàng treo trước ngực.

Cũng do nằm mơ thấy ác mộng nên mới khiến cậu trông gà hóa cuốc.. Có thể, có thể trước khi đi ngủ cậu quên đóng cửa thì sao?

Tô Tử Du nghĩ như vậy nhưng cũng không chắc chắn lắm.

Đóng cửa trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen hằng ngày rồi, lẽ nào tối nay cậu quên thật?

Tô Tử Du nằm trên giường, không dám tắt đèn, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.

Cậu nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, có người mở cửa phòng cậu, nhẹ nhàng bước vào, đứng trước giường cậu... Càng nghĩ càng sợ.

Tô Tử Du do dự, nếu không thì qua ngủ với Túc Bảo nhỉ, cậu nằm dưới sàn cũng được.

Không được nữa thì tìm anh hai? Chen chúc với anh hai cũng không mất mặt đâu nhở?

Nhưng nếu muốn đi ra ngoài thì phải đi qua góc hành lang kia.

Ngộ nhỡ “người” kia trốn ở đó thì sao? Thế chẳng phải sẽ đối đầu trực tiếp ư...

Tô Tử Du không kiềm được run bần bật, nhanh chóng nghĩ ra một con đường khác: Hay là đi tìm ba đi!

Phòng ba chỉ cách phòng cậu một cái phòng làm việc, không cần phải đi qua góc cầu thang kia.

Tô Tử Du run rẩy đứng dậy, chân vừa giẫm lên sàn nhà, bỗng thấy bóng tối tràn ra từ gầm giường, thế là ngay lập tức rụt chân lại.

Hức hức! Giờ cậu nhìn cái gì cũng thấy sợ hãi hết!

Tô Tử Du sờ soạng xung quanh, lấy điện thoại di động ra, định gọi điện thoại cho ba.

Đúng lúc này, trong tủ quần áo bỗng truyền đến tiếng vang nhỏ.

Két...

Cửa tủ quần áo hé ra một khe hở.

Sống lưng Tô Tử Du cứng đờ, khó khăn quay đầu lại…

Cửa tủ quần áo mở ra chừng hai cm thì không nhúc nhích nữa, dường như chỉ là đồ vật lâu ngày bị lão hóa, không chịu nổi trọng lượng nên tự mở ra...

Tô Tử Du nhìn qua khe hở kia, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó đang núp bên trong, lông tơ dựng đứng.

Nếu cơn ác mộng là thật, thế thì người kia vốn chưa rời đi mà đang trốn trong tủ quần áo?

Tô Tử Du nín thở, phòng yên tĩnh đến mức khiến cậu xuất hiện ảo giác như nghe được tiếng hít thở của ai đó.

"Ai... Ai ở đó!" Tô Tử Du sợ hãi lớn giọng hỏi, cố động viên bản thân.

Lúc này, cảm giác dưới gầm giường có người, cửa sổ có người, phòng vệ sinh cũng có người vẫn cứ đeo bám cậu.

Thế là nhóc con lập tức lao ra, hoảng hốt mở cửa, thế nhưng cửa phòng đã bị cậu khóa trái lúc nãy rồi, càng sốt ruột càng không mở được.

Cậu không dám quay đầu lại, cậu cứ cảm thấy có thứ gì đó vừa bước ra từ trong tủ quần áo, đang đứng ngay sau lưng mình…

Xoạch!

Cuối cùng cũng mở được cửa, Tô Tử Du bật khóc chạy ra ngoài.

"Ba ba! Ba ba! Ba ơi!” Nhóc con nhát gan đập cửa rầm rầm, sợ hãi không dám quay đầu lại.

Hiện tại tầm hai ba giờ sáng, Tô Nhất Trần vừa mới kết thúc công việc nằm xuống giường, nhíu mày chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm, anh đứng dậy đi mở cửa, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng dáng nho nhỏ đã nhào thẳng vào lòng.

Lực đẩy mạnh khiến anh không khống chế được lùi về sau hai bước, lúc này mới thấy rõ ràng thứ trong ngực mình là Tô Tử Du nước mắt giàn giụa.

Tô Nhất Trần: "? ”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du đều hiểu chuyện từ khá sớm, hơn bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng rồi, ba năm qua không hề dựa dẫm vào anh, cũng chưa bao giờ xảy ra tình huống như này.

"Chuyện gì vậy con?" Tô Nhất Trần khom lưng, nhẹ nhàng bế Tô Tử Du lên, bàn tay to lớn chầm chậm vỗ lưng cậu nhóc.

Tô Tử Du cũng không nhớ được đã bao lâu rồi mình không được ba ôm như thế.

Cậu chỉ nhớ rõ từ sau khi cô út mất tích, bầu không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt, ba luôn bận chuyện đi đi về về không thấy bóng dáng, bà nội thì vào viện dưỡng lão, các chú đều hối hả ngược xuôi tìm kiếm cô út.

Trong nhà chỉ có dì Ngô, giúp việc và chú Nhiếp, ngoài ra còn có ông nội nhưng sắc mặt ông luôn lạnh lùng, cậu nhìn đã run sợ nên không dám đến gần.

Chú Nhiếp và dì Ngô không phải người thân ruột thịt của cậu, thật ra thím hai cũng ở nhà cả ngày nhưng thím ấy chỉ để ý Hân Hân thôi.

Có đôi khi Tô Tử Du vô cùng hâm mộ Hân Hân, mặc dù khi đó cứ hở một chút là cô nhóc lại khóc lóc ầm ĩ, nhìn mà chẳng ưa nổi.

Thế nhưng ít nhất có người chống lưng nên cô nhóc mới dám ngang ngược như vậy.

"Ba ba..." Tô Tử Du càng nghĩ đến những chuyện rối ren này càng khóc dữ tợn, dường như cơn sợ hãi đã hòa lẫn với nỗi tủi thân khiến nước mắt nước mũi cậu thi nhau rơi xuống như mưa.

Tô Nhất Trần: "..."

Tô Tử Du nằm sấp trên vai Tô Nhất Trần, tiện thể quệt hết nước mắt nước mũi lên áo ba. Dù sao thì tính cậu nhóc vốn như thế, chẳng lâu sau đã nhận ra mình khóc như vậy mất mặt quá, cố gắng bình tĩnh lại.

Tô Nhất Trần tiện tay đóng cửa phòng lại, ôm Tô Tử Du vào phòng, thả người xuống sofa, sau đó rót cho cậu nhóc một ly nước ấm, cầm khăn mặt sạch sẽ lau mặt cho con trai.

"Bình tĩnh lại chưa?" Anh hỏi.

Tô Tử Du ngập ngừng gật đầu: "Dạ rồi. ”

Tô Nhất Trần ngồi xuống đối diện với con, hơi khom lưng, chống khuỷu tay trên đầu gối.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Tử Du lập tức khó mở miệng, nên nói là cậu mơ thấy ác mộng hay là trong phòng có quỷ đây?

Mặc kệ là cái nào, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười lắm rồi.

Thấy Tô Nhất Trần nhìn mình, Tô Tử Du đành phải lí nhí: "Hình, hình như trong phòng con có quỷ…”

Ngay khi Tô Tử Du ủ rũ cúi đầu cho rằng sẽ nghe được câu “buồn cười”, chỉ thấy ba cậu đứng dậy, nói: "Đi thôi. ”

Tô Tử Du vội vàng đứng lên: "Đi đâu ạ?”

Tô Nhất Trần: "Đến phòng con xem thử. ”

Tô Tử Du: "..."

Một lát sau, hai ba con trở lại phòng Tô Tử Du, Tô Tử Du nắm chặt góc áo Tô Nhất Trần không dám buông.

Tô Nhất Trần bật hết đèn trong phòng lên, híp mắt nhìn quanh một vòng, đường nhìn bỗng dừng trên tủ quần áo của Tô Tử Du.

Cửa tủ quần áo mở rộng, để lộ quần áo treo gọn gàng bên trong: Hai bộ đồng phục mùa hè, hai bộ đồng phục mùa xuân và mùa thu, một số cái áo thun.

Tô Tử Du trợn to mắt, lắp bắp: "Con, lúc con rời đi cửa tủ quần áo này chỉ hé ra một chút…”

Đúng vậy, chắc chắn lần này cậu không nhớ lầm!

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ như tiếng bước chân, Tô Nhất Trần nhanh chóng đi qua, soạt một tiếng kéo cửa ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom