-
Chương 96-101
Chương 96: Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: "Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?"
Tân Tử Manh lắc đầu: "Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ. Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: "Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?"
Tân Tử Manh thở dài: "Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Túc Bảo: "..."
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?"
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: "Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!"
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: "Thật ra chồng dì cũng tốt lắm, ít nhất anh ta không ra ngoài gây chuyện..."
Những lời này thật khiến người ta phải câm nín, Kỷ Trường không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Túc Bảo lấy làm lạ: "Dì Tân ơi, lẽ nào đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?"
Hai người trưởng thành kết hôn với nhau, tuân thủ ước hẹn là điều nên làm cơ mà?
Túc Bảo nhớ bé từng thấy cảnh hai cô chú kết hôn trong TV, bọn họ trang trọng thề: Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy (anh ấy) mỗi ngày đến khi nhắm mắt lìa đời.
Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Túc Bảo cảm thấy mình còn quá nhỏ, nghĩ muốn nát cả óc rồi nhưng vẫn không hiểu được lý lẽ của người lớn.
Bé lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dì Tân ơi, hôm nay Túc Bảo sẽ giúp dì đuổi vận xui đi, hy vọng sau này dì Tân sẽ dũng cảm hơn một chút. Không thích làm cái gì thì phải can đảm lên tiếng từ chối!"
Tân Tử Manh nhìn cục bột nhỏ chỉ mới vài tuổi trước mặt đầy sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác thế mà mình còn không bằng một đứa trẻ.
Thật ra có đôi khi cô ấy cũng muốn lớn tiếng từ chối, đứng lên chống cự lại nhưng trong thế giới của người trưởng thành, lấy đâu là nhiều cơ hội để tùy hứng như vậy chứ?
Cô ấy sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt đến con cái, cũng sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi còn bị người ngoài chê cười.
Có một lần cô ấy cãi nhau to với chồng, kết quả suốt ba ngày ròng rã sau đó, cô ấy không viết nổi một chữ nào.
Chẳng phải cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì đó ư, vậy nên có tranh cãi cũng vô ích, thà im lặng đi còn hơn.
Tân Tử Manh lải nhải, than vãn không ngừng, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn giống như một người gỗ không có ý thức, cứ lặp đi lặp lại những lời phàn nàn một cách máy móc.
Kỷ Trường thu tay về, nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian thu hồn thôi!"
Có thể nghe ra sự bực dọc qua lời nói của hắn.
"Nào cặp sách nhỏ, đọc với sư phụ nào..."
Ánh mắt hắn lóe lên, thoáng qua vẻ ranh mãnh: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Túc Bảo lớn tiếng đọc theo: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Tô Nhất Trần: "?"
Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái bóng mờ mờ xuất hiện trên vai Tân Tử Manh...
Tô Nhất Trần hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại thì không có gì cả, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của anh vậy.
Ánh mắt Túc Bảo chuyển từ Tân Tử Manh sang con quỷ nhu nhược trên vai cô ấy.
Bé học theo Kỷ Trường, nghiêm trang hỏi: "Nhà ngươi tên là gì? Sinh ra khi nào, ở đâu?"
Quỷ nhu nhược cau mày, do dự một chốc rồi nói: "Anh tên là Phan Chấn Cao, người huyện Vũ..."
Cục bột nhỏ bỗng giơ hồ lô lên, lớn tiếng hỏi: "Phan Chấn Cao, ta gọi, ngươi có dám trả lời không?"
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần: "..."
Quỷ nhu nhược: "..."
Kỷ Trường che mặt, không nói nên lời: "Cặp sách nhỏ, con học từ ai vậy?"
Túc Bảo chớp mắt: "Con học theo Tôn Ngộ Không đó!"
Trong phim hoạt hình toàn diễn vậy à.
Bé nghi ngờ hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: "Không có vấn đề gì hết."
Chỉ là có con quỷ nào lại ngoan ngoãn chui đầu vào rọ chứ?
Quả nhiên, quỷ nhu nhược kia vẫn nằm nhoài trên vai Tân Tử Manh như cũ, nhìn Túc Bảo bằng vẻ mặt như bị táo bón: "Đừng xem anh là đứa trẻ lên ba được không?"
Túc Bảo tỏ vẻ vô tội đặt hồ lô xuống: "Dạ, em xin lỗi anh!"
Quỷ nhu nhược nghẹn họng không nói nên lời.
Túc Bảo lại hỏi: "Anh ơi, anh chết thế nào vậy?"
Xong, cục bột nhỏ còn chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ xem nó là quỷ, cũng không coi thường nó...
Quỷ nhu nhược im lặng hồi lâu.
"Anh bị người ta đánh chết."
Khi Kỷ Trường nghĩ rằng quỷ nhu nhược sẽ không nói gì thì không ngờ nó lại lên tiếng.
“Năm mười bốn tuổi, anh theo ba mẹ dọn nhà, chuyển đến một trường cấp hai...”
Trường cấp hai đó không phải trường trọng điểm gì, hỗn loạn lắm. Tính cách nó im lặng, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn cùng lớp.
Lâu dần các bạn nam cùng lớp cảm thấy rằng nó không hòa hợp với đám đông, bắt đầu cô lập nó.
"Ban đầu chỉ là anh đi qua hành lang thì bọn họ bắt đầu huýt sáo trêu chọc, sau đó biến thành xô đẩy..."
"Sách giáo khoa bị ném ra ngoài cửa sổ, thường xuyên có ếch, bọ và rắn chết trong hộc bàn. Bọn họ muốn xem liệu anh có hét chói tai như một bé gái hay không, sau nữa thì việc anh bị đánh trở thành chuyện thường ngày ở huyện."
Túc Bảo hỏi: "Vậy anh mách giáo viên đi!"
Quỷ nhu nhược cười giễu: "Thầy cô nói, không có lửa làm sao có khói, sao bọn họ không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt anh chứ."
Túc Bảo: "..."
Cục bột nhỏ giật mình, hóa ra cũng có giáo viên xấu, giống như cô Vương kia vậy, không phải giáo viên nào cũng là người tốt...
"Vậy anh có thể kể với ba mẹ mà!" Túc Bảo sốt ruột.
Đã bị bắt nạt nhiều lần như vậy, tại sao không nói cho ba mẹ biết?
Quỷ nhu nhược không nói gì, chỉ lắc đầu.
Kỷ Trường mở cuốn sách nhỏ ra, hỏi: "Vậy cậu làm sao mà chết?"
Quỷ nhu nhược đáp: "Có một lần, bọn họ kéo anh vào nhà vệ sinh của trường, cũng không hiểu làm sao mà anh đẩy ngược một bạn học ra sau. Có vẻ tên đó không ngờ anh sẽ chống cự nên ngã lăn ra đất."
Người xung quanh ồ lên, nam sinh ngã xuống đất cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi rồi, thế là tên đó chặn đường nó đi học về, kéo theo bảy tám người đánh nó một trận.
"Đánh anh xong, chúng nó cười ầm lên rồi bỏ đi. Anh cảm giác khắp người đều đau nhức, cố gắng chịu đựng đi bộ về nhà... Dọc đường đi, anh có cảm giác người mình càng ngày càng đau."
Khi về đến nhà, thấy mẹ đang nấu ăn, nó không nói lời nào mà bỏ vào phòng.
"Đến tối mẹ anh gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh không giống bình thường lắm nên mới hỏi anh đã có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo: "Rồi anh nói gì?"
Quỷ nhu nhược đáp: "Anh không muốn cho bà ấy biết chuyện mình bị đánh nên đã nói dối là không có gì."
Nó cố gắng chịu đựng tới tận nửa đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Người nó ướt đẫm mồ hôi, ý thức bắt đầu lơ mơ.
"Anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang cách cái chết rất gần, anh hoảng sợ gọi mẹ."
"Thế nhưng, ba mẹ anh đang cãi nhau."
"Anh ở ngay sau cánh cửa, hét to hết sức có thể, chỉ cách một cái khe cửa thôi... Thế nhưng không ai nghe thấy lời anh nói."
Nó cứ vậy mà chết trong đau đớn, chết vì gan chảy máu quá nhiều, chết vì xuất huyết nội tạng.
Nói tới đây, trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên vẻ hối hận và căm hận: "Anh hối hận lắm, thật đấy, anh rất hối hận, hối hận vì sao không nói với mẹ sớm hơn, tại sao khi mẹ hỏi anh lại không nói ra!"
"Có thể anh sẽ không chết, anh không muốn chết..."
Nói tới đây, quỷ nhu nhược bật khóc nức nở.
Chương 97: Nguyện cho dì luôn tỏa sáng, dũng cảm tiến về phía trước
Mọi người không lường trước được quỷ nhu nhược lại khóc lớn như vậy.
Sát khí của nó bỗng tăng gấp bội, nó chìm đắm trong nỗi bi thương!
Sát khí chọc thủng thuật mê hồn của Kỷ Trường ban nãy, Tân Tử Manh như choàng tỉnh, vừa ngẩng đầu….
Từ tấm gương lớn trên tường của phòng bao nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang nằm bò trên đầu mình.
Miệng cậu bé phun ra từng ngụm máu, khóc đến là thảm thiết, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu.
“Trời ơi!” Tân Tử Manh hét lên một tiếng rồi ngã khỏi ghế, chiếc cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tân Tử Manh ấn một tay lên thủy tinh vỡ, máu lập tức chảy ra từ lòng bàn tay.
Trong giây lát, mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được!
Máu của Tân Tử Manh nhuộm đỏ quỷ nhu nhược. Quỷ nhu nhược vừa khóc vừa cười, bám chặt vào người Tân Tử Manh, bắt đầu gặm đầu cô ấy.
Tân Tử Manh kinh hãi nhìn vào gương, cậu bé mặc đồng phục học sinh đang vừa cười vừa khóc, ngoạm miệng cắn vào mặt cô ấy.
“Trời ơi, trời ơi!” Tân Tử Manh dùng cả tay lẫn chân ra sức cào vào mặt mình.
Muốn kéo con quỷ trên đầu xuống.
Nhưng cô ấy sao có thể chạm tới ác quỷ?
Chỉ có thể cào mặt và kéo tóc của chính mình.
Hai tay Kỷ Trường nhanh chóng luyện công thức, nhấc Túc Bảo ném về phía Tân Tử Manh-----
“Đi nào, Pika - Túc”
Túc Bảo: Hả? Hả?"
Đợi chút, sao cô bé leo lên cổ dì Tân Tử Manh được?
Cô bé đâu phải Pikachu mà phóng điện được?
Quả nhiên, sư phụ chính là tên đàn ông không đáng tin nhất!
Túc Bảo phốc một tiếng bay đi, dưới góc nhìn của Tô Nhất Trần, Túc Bảo vừa bất ngờ nhảy lên cao.
Nhảy cao ba thước.
Ú một tiếng đáp xuống đầu Tân Tử Manh.
Kỷ Trường đứng một bên chỉ đạo: “Nghĩ cách tách con quỷ ra khỏi Tân Tử Manh trước!”
Túc Bảo: “Tách ra….tách ra”
Túc Bảo ôm chặt một cánh tay quỷ nhu nhược rồi dốc hết sức kéo nó ra, hệt như đang nhổ củ cà rốt.
“Ôi ôi!”
Túc Bảo ra tay mạnh quá, dứt khoát gỡ luôn một cánh tay của quỷ nhu nhược.
Tân Tử Manh: “….”
Sợ đến mức xém xỉu luôn.
Túc Bảo: “Dì Tân đừng lo!”
Dứt lời cô bé lại kéo tóc quỷ nhu nhược rồi ra sức kéo về sau.
Phựt một tiếng, toàn bộ tóc của quỷ nhu nhược tách khỏi da đầu.
Quỷ nhu nhược vẫn bám dai như đỉa trên người Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh đảo mắt rồi ngất luôn.
Túc Bảo: “Ơ.”
Cô bé không cố tình làm vậy đâu, không cố tình thật mà.
Túc Bảo cắn răng, chợt nhớ ra thuật ngự quỷ mà Kỷ Trường đã dạy.
Cô bé vội lẩm bẩm rồi chộp lấy lưng con quỷ, cuối cùng cũng kéo được nó ra khỏi Tân Tử Manh.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự tán thưởng, hắn lặng lẽ thu trấn hồn chú trên đầu ngón tay về.
Quỷ nhu nhược vẫn điên cuồng gào khóc, Túc Bảo vừa an ủi vừa lắp lại tay và tóc cho nó.
“Anh ơi bình tĩnh đi.”
Túc Bảo nói: “Nào, hít sâu, bình tĩnh.”
“Ngoan nào, không khóc nữa, Túc Bảo cho anh kẹo nha!”
Nhìn Túc Bảo dỗ ngọt con quỷ như dỗ trẻ con, khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Làm vậy có ích sao?
Quỷ hít sâu kiểu gì, quỷ ăn kẹo kiểu gì?
Xem ra hắn phải xuất trận rồi, Túc Bảo tự mình xử lý được tới bước này là ổn lắm rồi!
Kỷ Trường vừa toan ra tay thì thấy quỷ nhu nhược nấc một tiếng, Túc Bảo vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, dường như mang theo một ma lực nào đó, quỷ nhu nhược dần bình tĩnh lại.
Túc Bảo tìm tòi lục lọi trong cặp nhỏ rồi lấy ra hai viên kẹo được giấu kỹ.
Bóc vỏ ra, đưa cho quỷ nhu nhược một viên, nhân cơ hội cũng nhét một viên vào miệng mình.
Một con quỷ và một cục bột nhỏ ngồi duỗi chân dưới đất, lặng lẽ ăn kẹo.
Kỷ Trường: “??”
Mẹ nó, như này cũng được ư?
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Anh ơi nói tiếp đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Quỷ nhu nhược nói: “Sau đó… anh chết…. ba mẹ anh chuyển nhà…”
“Vì không có nhân chứng, camera, ngày thường anh cũng không bao giờ nói chuyện bị bắt nạt, nên sau khi ba mẹ anh chuyển nhà được nửa năm thì chuyện đó bị bỏ ngỏ.”
Nhưng rất nhiều người biết tới cái chết của anh.
Sau khi ba mẹ anh chuyển đi, căn nhà gia đình anh từng sống biến thành nhà không may mắn.
Một đạo sĩ gà mờ đến trừ tà nhưng không đuổi được quỷ nhu nhược đi mà ngược lại còn khiến nó mắc kẹt luôn trong căn nhà cũ, làm gì cũng không vùng vẫy ra được.
Kỷ Trường gật đầu: “Đúng mà, một trong những điều kiện hình thành ác quỷ chính là, bị vây hãm ở địa điểm tử vong, không ngừng lặp lại quá trình chết chóc.”
Quỷ nhu nhược bị mắc kẹt trong căn nhà cũ, chịu nỗi tuyệt vọng trước khi chết hết lần này tới lần khác.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, lặp lại cảnh tượng: nhìn qua khe cửa, nhìn ba mẹ cãi nhau.
Nó gào thét bạt mạng nhưng chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của nó.
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt.
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”
Phục vụ giật nẩy người.
Mặt Tô Nhất Trần không đổi sắc, anh thản nhiên đáp: “Trẻ con thích chơi, tôi nuông chiều đấy, có ý kiến gì à?”
Phục vụ: “Không… không, nhưng…”
Tô Nhất Trần đưa ra một tấm thẻ: “Tôi đền gấp trăm lần.”
Vỡ vài ly cà phê chẳng đáng mấy tiền.
Phục vụ: “Ưm.”
Tô Nhất Trần: “Còn vấn đề gì sao?”
Phục vụ: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Thế cô gái này….”
Tô Nhất Trần: “Cô rảnh lắm hả?”
Người phục vụ đi cùng vội kéo tay phục vụ đang thắc mắc nãy giờ, nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền rồi!”
Cánh cửa đóng lại, tiền có thể giải quyết phiền phức một cách hoàn hảo.
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đầy ngưỡng mộ, khen không ngớt miệng: “Cảm ơn cậu cả, cậu cả thật lợi hại nha!”
Năng lực của đồng tiền quả thật rất tuyệt!
Cô bé cũng muốn học để có được năng lực như vậy!
**
Tân Tử Manh không biết mình đã về nhà như thế nào.
Đầu óc cô ấy ong ong, chỉ nhớ Túc Bảo đã giải thích đơn giản rằng, trên người cô ấy có một con quỷ nhu nhược, tên là Phan Chấn Cao.
Bây giờ quỷ đã bị bắt đi rồi, nhưng Tân Tử Manh vẫn run lên từng chặp.
Cô ấy mở di động, tìm kiếm cái tên Phan Chấn Cao, cuối cùng tìm được tin tức từ mười năm trước.
Một cậu bé bị bắt nạt trên đường đi học về, vì tính cách trầm mặc nên sau khi cậu chết, cha mẹ cậu mới biết chuyện cậu bị bắt nạt, bị đánh chảy máu nội tạng...
Tân Tử Manh bất giác rùng mình, nắm lấy ngọc bội trên cổ.
[Dì Tân, Túc Bảo đã bắt quỷ đi rồi, bây giờ Túc Bảo truyền dũng khí vào mặt dây chuyền ngọc bội của dì! Sau này dì Tân nhất định sẽ tỏa sáng, dũng cảm đi về phía trước.]
Lời của Túc Bảo vẫn quẩn quanh bên tai, Tân Tử Manh nắm chặt ngọc bội, không biết có phải ảo giác không, cô dần cảm thấy ấm áp hơn...
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã về, phía sau còn có thím hai và con nhóc quỷ.
Con nhóc kia không thèm rửa tay gì đã chạy tới tủ lạnh lấy đồ uống, ngón tay bẩn in khắp nơi.
Bà mẹ chồng thấy Tân Tử Manh ngồi ở phòng khách thì sa sầm mặt đi vào, đóng cửa cái rầm.
Chồng Tân Tử Manh chau mày, không vui nói; “Em sao thế hả? Đang đi xem nhà mới tự nhiên lại chạy về đây, mặt nặng mày nhẹ gì với mẹ anh? ”
Họ hàng nhà anh ta còn đang ở đây đấy, cáu kỉnh cái gì, nặng mặt cho ai xem?
Chương 98: Tiêu tiền của tôi, còn dám nặng mặt với tôi?
Sắc mặt anh chồng Tân Tử Manh rất khó coi.
Anh ta cảm thấy Tân Tử Manh cáu kỉnh trước mặt họ hàng chính là không nể mặt anh ta.
Thím hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, châm chọc: “Ai ôi, sao mới góp ý chút đã giận thế này, nếu cô không muốn chúng tôi góp ý thì cứ nói! Chẳng qua thím hai chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi!”
“Cô đừng quên khi trước chỉ là nhân viên siêu thị, mấy năm nay gặp may nên kiếm được chút tiền, chưa biết chừng năm nay lại không kiếm được nữa ấy! Khuyên cô mua căn hộ rẻ chút cũng vì muốn tốt cho cô!”
Chồng Tân Tử Manh mất hứng quăng chìa khóa, ví và điện thoại di động lên bàn, cởi giày đá sang một bên, sau đó dựa vào sofa, dáng vẻ hệt như ông lớn.
Anh ta nói: “Thím hai đúng đấy. Còn nữa, hôm nay em nhận nhuận bút nhỉ? Nhớ chuyển tiền vào tài khoản của anh, tránh việc em tiêu tiền phung phí.”
Thím hai đồng tình gật đầu.
Mẹ chồng Tân Tử Manh đã kể với bà ta rồi, Tân Tử Manh mua một cái mặt nạ những 100 tệ, gì mà ‘mặt nạ bạn trai cũ’. Bà ta nghĩ hoài không hiểu, phụ nữ lấy chồng sinh con rồi còn chăm sóc da dẻ cái gì, già rồi ai chẳng như nhau.
Tân Tử Manh ngồi trên sofa chẳng nói chẳng rằng.
Cô ấy lấy di động và đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến.
Không sai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được trong những năm qua đều được chuyển cho chồng và được lưu trong thẻ ngân hàng của anh ta.
Anh chồng còn biết rõ hơn cô ấy tiền nhuận bút mỗi tháng được gửi từ kênh nào tới.
Chuyển tất cả tiền vào tài khoản anh ta rồi tôn vinh bằng lý do: không muốn cô ấy phung phí.
Khi trước Tân Tử Manh không muốn so đo tính toán chuyện này, vợ chồng với nhau mà!
Nhưng bây giờ, Túc Bảo nói rất đúng!
Tiền do cô ấy kiếm được, muốn tiêu thế nào là quyền của cô ấy.
Kẻ khác không có tư cách chỉ tay năm ngón.
Chiếc di động của anh chồng đang quăng trên bàn tít tít hai tiếng, tin nhắn mã xác minh được gửi tới.
Tân Tử Manh lập tức cầm di động lên, nhập mã QR, cầm điện thoại vào phòng và nhập Khóa USB [1]
[1] : Khóa USB được sử dụng làm mã thông báo bảo mật trong ngân hàng trực tuyến của Trung Quốc.
Làm liền một mạch, trong tíc tắc Tân Tử Manh đã chuyển mấy triệu tệ về tài khoản của mình. (ps: Hầu hết các ngân hàng đều có hạn mức giao dịch một lần, nhưng một số ngân hàng có hạn mức giao dịch một lần tối đa là 5 triệu, vì vậy tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết này.)
Chồng Tân Tử Manh vẫn đứng bên ngoài, chau mày nói: “Đang nói chuyện với em đấy? Em lấy di động của anh làm gì?”
Tân Tử Manh cười quăng di động vào mặt anh ta: “Ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, tiêu tiền của tôi! Còn kêu tôi chuyển nhuận bút cho anh? Tôi chuyển cái mốc ý!”
Cô ấy chỉ tay vào cửa: “Còn nữa, tôi muốn mua nhà của tôi, mỗi ngày các người nói này nói kia với nhau, đã hỏi ý kiến tôi chưa? Họ hàng của anh không phải họ hàng của tôi, đến làm khách thì tôi hoan nghênh còn so sánh mù quáng này kia thì cút đi cho tôi!”
Con nhóc quỷ vừa uống sữa vừa bò lên bò xuống trên sofa khiến sữa đổ ra ngoài.
Tân Tử Manh dùng hết sức đạp đổ bàn trà.
Cái bàn này do mẹ chồng cô ấy mua, nói là làm bằng tử đàn, hơn 100 tệ, Tân Tử Manh muốn quăng đi từ lâu lắm rồi.
Bây giờ một cước đạp đổ thật quá sảng khoái mà!
Tân Tử Manh nhướn mày: “Còn con bé này nữa! Muốn uống thì uống cho tử tế, có tin dì ném ra ngoài không hả?”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên -----
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”
Đến khi cầu xin hai mẹ con bà ta quay về thì người mất mặt là ai?
Đàn ông tốt như con trai bà ta được mấy người!
Vừa lo việc nhà, vừa không chơi bời đàng điếm, ngày nào cũng chỉ đi câu cá.
Một người phụ nữ đã sinh con như cô ta, biết đi đâu tìm tấm chồng tốt như thế!
Ba người nộ khí ngút trời lái xe về quê!
Trong nhà, Tân Tử Manh gọi một cuộc điện thoại: “Alo, giám đốc Khâu, căn hộ hôm qua anh giới thiệu, tôi muốn mua!”
“Đúng, là biệt thự mới phong cách Trung Quốc, giữ cho tôi nhé, bây giờ tôi lập tức đến đấy ký hợp đồng.”
“Còn nữa, giúp tôi bán luôn căn hộ đang ở bây giờ!”
Phất tay áo ra đi ngầu lắm chứ gì.
Để cô ấy cho bọn họ hết ngầu luôn.
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Tử Manh hoàn thành thủ tục mua biệt thự, thanh toán một lần 3 triệu tệ.
Đây là căn biệt thự cô ấy thích nhất, chỉ cần dọn đồ vào ở luôn.
Mua biệt thự xong thì lập tức sang tên trong 1 giờ đồng hồ, con trai con gái Tân Tử Manh đều có tên trên hộ khẩu của cô ấy.
Tân Tử Manh còn mời đội vệ sinh cho biệt thự, khi trước cô ấy luôn là người vệ sinh trong nhà cũ, giờ không cần động đến một ngón tay, giao toàn bộ việc quét dọn và khử trùng sạch sẽ cho đội vệ sinh.
Sau đó Tân Tử Manh thuê đội chuyển nhà dọn hết đồ của mình và con tới biệt thự, còn đồ của mẹ và chồng?
Tân Tử Manh không quá tuyệt tình, kêu người đóng gói hành lý của hai mẹ con nhà kia rồi đưa về quê của họ.
Tân Tử Manh thay bộ váy có thiết kế ôm mông, trang điểm xinh đẹp như một nữ tổng tài bá đạo, đi giày cao gót và đeo kính râm, xách chiếc túi Chanel mới mua như món quà chúc mừng bản thân—đi đón con trai và con gái ở trường học.
Cô ấy đưa các con về biệt thự mới rồi cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Hai đứa bé đều sững sờ….
“Mẹ ơi mẹ ngầu quá!” con gái Tân Tử Manh nói.
Con trai cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi ba đâu?”
Tân Tử Manh cong môt: “Ba và bà nội con thấy quê tốt hơn nên về đó ở rồi, hai con muốn ở biệt thự với mẹ hay về quê ở với họ?”
Hai đứa bé phấn khích giơ tay: “Con muốn ở biệt thự!”
Tân Tử Manh mỉm cười.
Hóa ra, không khó như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa, còn rất sảng khoái…
Chương 99: Ba giúp con trút giận
Trên đường về.
Túc Bảo bỗng ôm lấy Tô Nhất Trần, ngửa đầu hỏi: “Có phải sức khỏe cậu cả không tốt không?”
Tô Nhất Trần hơi khựng lại.
“Không sao.” anh ấy cụp mi rồi xoa đầu cục bột nhỏ: “Cậu cả rất khỏe.”
Mấy năm nay, sau khi em gái Tô Cẩm Ngọc mất tích, tinh thần và sức lực Tô Nhất Trần đều kiệt quệ.
Một mặt, thu thập tất cả tin tức tìm em gái, nhưng căn bản không thể bình tĩnh quyết định sách lược.
Mặt khác, tập đoàn Tô Thị đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, cần anh ấy phải gánh vác.
Vì vậy, Tô Nhất Trần chỉ có thể tập trung làm việc trong đêm khuya, dần dà hình thành thói quen, hầu như ngày nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng.
Đến bây giờ, chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng đã hình thành.
Cơ thể suy nhược, thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt.
Túc Bảo sốt sắng hỏi: “Cậu ơi, buổi tối cậu ngủ không ngon à?”
Tô Nhất Trần ngẩn người: “Túc Bảo nghe ai nói vậy con?”
Túc Bảo lắc lư sợi dây đỏ trên cổ tay: “dì xấu xí nói ạ!”
“Đêm đến dì xấu xí sẽ ra ngoài lượn lờ, thi thoảng còn thích nhoài người trên cửa sổ ngắm cậu cả làm việc…”
Túc Bảo không có gì phải che giấu với người cậu mà cô bé tin tưởng nhất.
Tô Nhất Trần: “…”
Anh ấy liếc nhìn sợi dây đỏ ở cổ tay Túc Bảo một cái.
Nghĩ tới cảnh tượng---- anh ấy đang tập trung tinh thần làm việc, một nữ quỷ nằm bò trên cửa sổ nhìn anh ấy hau háu….
“Khụ khụ.” Tô Nhất Trần ho nhẹ: “Túc Bảo, con biết vẽ lá bùa không?”
Túc Bảo gật đầu: “Biết nha, cậu cả cần lá bùa gì?”
Tô Nhất Trần: “Bùa trừ tà.”
Túc Bảo: “…”
Cô bé nhìn Tô Nhất Trần vẻ tìm tòi nghiên cứu: “cậu cả sợ quỷ phải không?”
Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, nói thản nhiên: “Không hề.”
Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu đó nhưng con không nói toạc ra đâu’, vỗ cánh tay Tô Nhất Trần: “cậu cả, không sao đâu! Con hiểu mà!”
Tô Nhất Trần: “…”
Cô nhóc vừa thông minh lại nghịch ngợm này.
**
Vừa về đến nhà họ Tô đã có đồ ăn của bà ngoại chờ sẵn.
Sau khi dùng cơm xong, ông cụ Tô kêu Tô Nhất Trần lên phòng sách, nét mặt ông cụ Tô khá nghiêm trọng.
Túc Bảo vừa bóp chân cho bà ngoại vừa líu lo kể chuyện, xong xuôi thì về phòng.
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, đôi chân được Túc Bảo xoa bóp bỗng thấy rất thoải mái, bà cụ có ảo giác như một giây sau có thể đứng dậy luôn!
Túc Bảo về phòng, nhoài người lên bàn vẽ.
Bức tranh thứ nhất, một bà cụ đang ngồi trên xe lăn.----Cục bột nhỏ lẩm bẩm: Chân của bà ngoại không khỏe…
Bức tranh thứ hai, một người đàn ông đang bận làm việc, bên ngoài khung cửa sổ là mặt trăng và những vì tinh tú…. còn có một nữ quỷ---- Túc Bảo lẩm bẩm: cậu cả không ngủ được….
Tiểu Ngũ sải bước tới rồi bay lên bàn, vừa nhảy vừa hát: “ngông khủ được…. ngông khủ được…mùi nước hoa….giường đang lắc, thế giới đảo lộn… thật mong vừa quay người đã có anh ở bên…..ヾ(≧O≦)〃嗤~"
m cuối lên cao nhưng vỡ luôn, tiện chân đạp cụ rùa trên bàn xuống đất.
Cụ rùa: “…”
Bắt nạt ta không biết nói chuyện phải không????
May sao mặt bàn không cao, dưới sàn trải thảm nên mai rùa không bị vỡ.
Cụ rùa bò một đoạn rồi co người dưới chân Túc Bảo.
Kỷ Trường đen mặt gấp cuốn sổ nhỏ lại, chau mày nói: “con vẹt này ồn ào quá!”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ ơi, có cách nào trị mất ngủ không?”
Kỷ Trường nằm nghiêng bên cửa sổ, chậm rãi nói: “Có gì mà sư phụ con không biết sao? Đương nhiên có cách trị mất ngủ rồi.”
“Nghe kỹ nhé, cần những vị thuốc đông y sau: Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa [1]….”
[1] một loại nấm phân hủy gỗ.
Kỷ Trường không hi vọng Túc Bảo nhớ được, nói liền một mạch 11 vị thuốc đông y.
Dù sao lúc đi mua thuốc cũng sẽ nhắc lại một lần.
Túc Bảo vừa viết trên giấy vừa đọc lại: “Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa … ”
Không sót một từ.
Kỷ Trường kinh ngạc, trí nhớ của cục bột nhỏ tốt vậy ư??
Còn biết viết chữ nữa chứ?
Hắn vội sáp tới nhìn, chỉ thấy trên giấy vẽ mấy hình nguệch ngoạc.
“Đây là gì thế?” khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Túc Bảo chỉ vào một anh trai nhỏ đang chặn nước bắn tung tóe trên giấy: “ Đây là chặn - dǎng (挡), bính âm đấy sư phụ biết không? Sư phụ ngốc ghê.”
“Đây là duỗi - shēn (伸), sư phụ xem đi anh trai nhỏ đang duỗi chân.
[2]: giải thích.
Vị thuốc Đảng Sâm 党参 có bính âm là dǎngshēn, còn từ ghép giữa ‘chặn’ trong chặn nước và ‘duỗi’ trong duỗi chân là 挡伸 có bính âm là Dǎng shēn. (nghe giống nhau nên Túc Bảo hiểu nhầm).
Kỷ Trường: kinh ngạc tới độ da đầu tê dại.
“Thế nên bạch truật chiên là cái này hả?” Kỷ Trường chỉ vào hình ảnh một người đang chiên một con heo nhỏ trong nồi gang.
Quan trọng là, vị thuốc bạch truật được Túc Bảo vẽ một con heo có tô thêm lớp màu trắng.
(bạch truật 白术 có bính âm là báizhú, đọc gần giống con heo trắng 白猪 - Báizhū )
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo vẽ xong 11 vị thuốc đông y rồi gấp tờ giấy lại và chạy nhanh ra ngoài.
“Con đi tìm cậu cả!”
Thấy Túc Bảo chạy, Tiểu Ngũ nhào xuống đất rồi đuổi theo.
Cụ rùa duỗi cổ ra, chậm rì rì bò theo phía sau con vẹt.
Kỷ Trường như có điều suy nghĩ, bay ở sau cùng.
Vừa đến cửa thư phòng, Túc Bảo nghe thấy bên trong nói: “Ba của Túc Bảo…”
Cục bột nhỏ sửng sốt, ông ngoại và cậu cả đang nói chuyện về ba cô bé ư?
Họ muốn tìm ba cho cô bé à?
Họ muốn…. đưa cô bé đến ở với ba ư?
Túc Bảo mím môi, tờ giấy trên tay bị siết chặt.
Tiểu Ngũ thò đầu vào phòng qua khe cửa, líu lo: “Ba, ba!”
Tô Nhất Trần quay đầu thì thấy Túc Bảo đang lúng ta lúng túng ở cửa phòng.
Tờ giấy trong tay cô bé bị siết nhàu nát rồi.
“ Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần lập tức bước tới rồi ôm Túc Bảo lên.
Túc Bảo xị mặt, hai mắt ngấn nước: “Cậu cả muốn đưa Túc Bảo đi à?”
“Không đâu!” Tô Nhất Trần lập tức bác bỏ: “cậu cả chỉ đang trò chuyện với ông ngoại thôi.”
Gương mặt nghiêm nghị của ông cụ Tô không khỏi dịu đi, an ủi: “Túc Bảo mãi là tiểu công chúa của nhà họ Tô, ai đến cũng không thể mang đi.”
Túc Bảo vẫn im lặng.
Tô Nhất Trần với ông cụ Tô đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Túc Bảo hồn nhiên đáng yêu, nhưng cũng rất thông minh.
Không dễ gạt như trẻ con bình thường….
Trầm ngâm một chốc, ông cụ Tô nói: “sáng nay có người tới tìm Túc Bảo, nói là ba của Túc Bảo, người đó tên là Mộc Quy Phàm.”
Túc Bảo sửng sốt.
Cô bé có người ba họ Mộc thật sao?
Tô Nhất Trần nói tiếp: “Người đó muốn gặp Túc Bảo, đương nhiên, nếu Túc Bảo không muốn thì chúng ta sẽ từ chối.”
“ Túc Bảo muốn gặp ba không?”
Tô Nhất Trần và ông cụ Tô đều nhìn Túc Bảo, không biết tại sao ông cụ Tô bỗng thấy hồi hộp khó hiểu.
Hễ nghĩ tới ‘tên thủ lĩnh băng đảng tội phạm’ hồi sáng..
Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Gặp ở đây ạ?”
Nhìn cục bột nhỏ mất đi cảm giác an toàn, Tô Nhất Trần lập tức đáp: “Ừm, gặp ở nhà họ Tô.”
Cuối cùng Túc Bảo cũng gật đầu: “Được ạ!”
**
Một bộ quân sự nào đó.
Trong cuộc họp.
Mộc Quy Phàm lơ đễnh quay bút, cây bút màu đen di chuyển linh hoạt giữa những ngón tay thon dài của anh ấy.
“Nhiệm vụ lần này vẫn phải để Tiểu Mộc đi một chuyến.” Lãnh đạo dứt lời nhìn về phía Mộc Quy Phàm, chỉ thấy anh đang quay bút.
“ Tiểu Mộc.” lãnh đạo đen mặt.
Mộc Quy Phàm đáp: “Hai ngày.. hai ngày cháu sẽ giải quyết xong cho chú.”
Mọi người: “???”
Anh ấy có nghe thấy không vậy, nhiệm vụ lần này ở nước M, bay đi bay về cũng phải mất một ngày đấy nha.
Nhiệm vụ không khó thì họ đã chẳng giao cho người đang trong kỳ nghỉ là anh.
Mộc Quy Phàm: “Còn vấn đề gì không?”
Mấy lãnh đạo: “…”
Chúng tôi không phải lãnh đạo, cậu mới là lãnh đạo.
“Không còn vấn đề gì thì tôi đi đây, đang vội.” nói xong Mộc Quy Phàm đứng dậy, sải bước rồi khuất bóng ở đầu phòng họp.
Cấp dưới của anh vội nói xin lỗi, lòng bàn tay anh ta rịn mồ hôi.
“Gia chủ!” cấp dưới đuổi kịp Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm đến kho vũ khí, nhanh chóng mặc thiết bị vào, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cấp dưới chần chừ rồi đáp: “Đại thọ 60 tuổi của bà cụ nhà họ Mộc, qua mấy mối quan hệ nhờ vả đã chuyển thiệp mời tới gia chủ, anh xem có đồng ý đi không….. ”
Động tác của Mộc Quy Phàm khựng lại, cười lạnh: “Nói với họ tôi sẽ đi.”
Cái ‘bảng hiệu vẻ vang’ thuộc về ông nội anh, đã đến lúc anh về dỡ đi rồi.
“Đúng rồi, chuyển lời cho cô nhóc đáng yêu, kêu nhóc đi cùng, người ba này giúp con gái trút giận.”
Cấp dưới: ???
Anh xưng ba nhanh vậy ư?
Còn chưa gặp mặt mà.
**
Nhà họ Mộc.
Nhận được tin, bà cụ Mộc kích động đến độ cả người run rẩy!
Vị chiến thần kia là nhân vật lớn có quyền thế mạnh đấy, người đó muốn đích thân đến chúc thọ bà ư?
“Mau mau, lập tức dặn dò người làm tổ chức tiệc lớn! Khua chiêng gõ trống mà tổ chức!”
Ông cụ Mộc xoa chòm râu bạc, quả quyết: “ Lão đại lập tức phát thiệp mời, mời được ai thì cứ mời hết đi.”
Chiến thần đến nhà họ Mộc để chúc thọ bà cụ Mộc----- tin tức này sẽ khiến bao người phải đỏ mắt đây.
Đây là thời điểm tốt để họ tạo mối quan hệ và mở rộng quan hệ!
Chương 100: Không ngờ lại là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta
Người nhà họ Mộc ai cũng vô cùng kích động.
Trong số đó chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngập ngừng nói: “Bác hai, tại sao đột nhiên thủ trưởng Mộc lại đồng ý đến đây ạ, bác không cảm thấy có gì đó kỳ lạ sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi này là Mộc Thanh Lâm, con trai của em trai ông cụ nhà họ Mộc, lúc ra đời thầy bói có nói anh ta có mệnh khuyết mộc, thế nên tên của anh ta mới toàn liên quan đến mộc.
Mộc Thanh Lâm tới thủ đô phát triển, bởi vậy nên sống trong nhà họ Mộc.
Ông cụ Mộc vuốt râu, chẳng mảy may để ý nói: “Đã mang họ Mộc thì đều là người một nhà cả, thủ trưởng Mộc đến đây cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Quan tâm lý do người ta tới làm gì, cứ tới là được!
Mộc Thanh Lâm lại lắc đầu: “Cháu cứ cảm thấy có gì đó lạ lắm, thủ trưởng Mộc kia là người còn chẳng thèm nể nang cấp dưới của mình.”
Bà cụ Mộc trừng mắt: “Mộc Thanh Lâm, cháu không thấy được điểm tốt của nhà họ Mộc chúng ta à? Sao thủ trưởng Mộc lại không thể tới chúc thọ bác?”
Bọn họ là người nhà của công thần số một đấy, chẳng phải đối phương nên tới chúc thọ bà ta à?
Con trai lớn của nhà họ Mộc cũng nghiêm túc nói: “Thanh Lâm, đã không biết gì thì đừng có đoán mò, làm như mình hiểu rộng lắm vậy.”
Mộc Thanh Lâm lập tức ngậm miệng, trong lòng lại khó giấu được sự bất bình.
Anh ta cảm thấy cả nhà bác hai đều là kẻ bất tài, cũng do bọn họ quá may may, giành được vinh dự của nhà bác cả thôi.
Nếu, nếu công lao hạng đầu của nhà bác cả rơi vào tay anh ta thì anh ta đã thăng quan tiến chức từ lâu rồi.
Mộc Lập Quần, cháu trai của nhà họ Mộc đảo mắt.
Tuy thi cử vài năm không đỗ đạt nhưng anh ta biết người anh họ ăn nhờ ở đậu ở nhà mình này là một người có bản lĩnh.
Thế nên anh ta mới giả vờ suy tư một lúc rồi nói: “Ông nội, cháu cũng cảm thấy có gì đó lạ lắm, chúng ta nên thận trọng một chút sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Ông cụ Mộc thấy cháu trai của mình cũng nói như thế thì thấy cũng có lý: “Thằng hai đi điều tra đi.”
Lão nhị nhà họ Mộc gật đầu đồng ý.
Không biết phải nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ, đi rách bao nhiêu đôi giày, cuối cùng nhà họ Mộc cũng nghe ngóng được tin tức…
Không ngờ chiến thần Mộc Quy Phàm lại là người của nhà họ Mộc bọn họ!
Cả nhà họ Mộc đều thấy choáng váng bởi tin tức này.
Ông cụ Mộc lẩm bẩm: “Là cháu trai của anh cả thì cũng là cháu trai của tôi thôi! Nhà họ Mộc chúng ta có tiền đồ rồi, có tiền đồ rồi!”
Bà cụ Mộc kích động đến nỗi gò má đỏ bừng: “Thảo nào! Thảo nào! Thảo nào nó lại muốn chúc thọ người làm bà nội như tôi!”
Con trai cả của nhà họ Mộc đột nhiên bừng tỉnh: “Đồng ý đến chúc thọ nhưng lại không nói tại sao, đây chẳng phải là muốn cho mẹ một bất ngờ à!”
Mộc Thanh Lâm: “...”
Nếu như anh ta không nhớ nhầm thì người ta cũng đâu phải là cháu ruột, cùng lắm cũng chỉ là cháu họ thôi, tuy cảm thấy có gì đó bất thường nhưng anh ta không nói gì nữa.
Nhà họ Mộc hân hoan trang trí tiệc mừng thọ, các loại đèn lồng đỏ thẫm đều được treo khắp mọi nơi, chữ thọ được cắt bằng giấy đỏ thẫm cũng được dán lên, tất cả thiệp mời đều được mạ vàng.
Ông cụ Mộc có sở thích sưu tầm đồ cổ, bình thường rất trân quý, ra ngoài cũng phải khóa kỹ nhưng nay lại chuyển hết ra ngoài trang trí!
Ông cụ vừa vui mừng lại vừa kích động nói: “Tới thủ đô năm năm nay, cuối cùng nhà họ Mộc chúng ta có thể một bước bay lên cành cao rồi!”
Chiến thần Long Quốc, vị tướng chỉ huy tối cao trong quân đội, nếu ở thời cổ đại thì đó là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nương nhờ đấy. Người mà ai cũng không mời được lại là con cháu của nhà họ Mộc bọn họ!
Đây là khái niệm gì nhỉ?
Sau này, bọn họ chính là gia tộc lớn đứng đầu!
Nhà họ Mộc phân phát thiệp mời khắp nơi, tất cả thế gia lớn nhỏ, danh gia vọng tộc, ai mời được thì đều mời tất.
Quản gia nhà họ Mộc gặp ai cũng nói thủ trưởng chỉ huy đứng đầu quân đội, chiến thần đứng đầu Long Quốc chính là cháu trai của ông cụ Mộc nhà bọn họ!
Tin tức vừa nổ ra, trong lòng mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hết người này đến người khác lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng trước.
Mũi của ông cụ nhà họ Mộc sắp vểnh lên tận trời rồi, phải nói là vô cùng kiêu ngạo.
Ngày trước bọn họ phải nhờ vả người ta dùng các mối quan hệ, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình khác rồi, bọn họ chính là quan hệ, người khác không với tới nổi!
Lúc ông cụ Tô nhận được thiệp mời của nhà họ Mộc thì đang ngồi đọc sách trong vườn hoa, Túc Bảo đang nằm bò trên hòn đá ở bên cạnh vẽ tranh.
Thấy có khách tới, bé lễ phép chào hỏi theo bản năng: “Con chào bác ạ.”
Sau đó lại nhận ra đó là bác quản gia không thèm nể nang cậu cả mấy hôm trước, thế là bé quay ngoắt mặt đi, chạy sang bên cạnh.
Quản gia nhà họ Mộc nhìn Túc Bảo một cái, trong đáy mắt loé lên sự khinh thường.
Đúng là vô lễ, hai ngày trước đứa trẻ này còn muốn tới cửa nhận người thân nữa chứ! Cũng may là không nhận.
Thương nhân đâu thể sánh bằng quân nhân, nếu là người của nhà họ Tư thì bọn họ còn có thể xem xét một phen.
“Ông cụ Tô, lần này là đại thọ của bà chủ nhà chúng tôi, người có tiếng nói ở thủ đô đều được mời tham dự, tôi cũng qua đây đưa thiệp mời cho ông.” Quản gia nhà họ Mộc nói.
Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn anh ta.
“Để ở đó đi, nếu không có việc gì nữa thì tôi không tiễn.” Ông ấy không thèm nể mặt nói.
Quản gia của nhà họ Mộc lập tức sa sầm mặt mày.
Tuy nhà họ Mộc là nhà giàu mới nổi mới tới thủ đô nhưng cũng có tiếng ngang ngửa với mấy dòng tộc lớn khác đấy, nhà họ Tô có gì đâu mà kiêu ngạo chứ?
Quản gia của nhà họ Tô tức giận nói: “Ông cụ Tô, ông có biết chiến thần nhà họ Mộc mới quay trở về thủ đô gần đây có quyền có thế, ngay cả lãnh đạo lớn cũng phải nể mặt không?”
“Đó là cháu trai của bà cụ Mộc nhà chúng tôi đấy!”
Trong tình huống bình thường, những người khác nghe thấy cái tên này đều đứng dậy ngay, thế nhưng ông cụ Tô chỉ giũ giũ tờ báo, cười khẩy: “Có gì ghê gớm đâu, người nào không biết còn tưởng đó là cháu trai của cậu nữa đấy.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta nhíu mày nói: “Ông cụ Tô, không thể ăn nói tuỳ tiện được! Thủ trưởng Mộc là thần bảo vệ Long Quốc, đó là người ai ai cũng phải nể đấy.”
Sắc mặt ông cụ Tô lạnh băng không cảm xúc.
Cái tên “đầu sỏ phạm tội" kia chứ đâu, ông ấy biết.
Có gì ghê gớm đâu? Túc Bảo của nhà ông ấy còn là con gái của anh nữa kìa!
Chắc gì Túc Bảo nhà ông ấy đã đồng ý nhận người thân hay không!
“Chú Nhiếp, tiễn khách.” ông cụ Tô nói.
Chú Nhiếp làm một động tác mời: “Mời.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta sắp tức chết rồi.
Nhìn đi, thương nhân đúng là thương nhân, dù có giàu có hơn nữa thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cái tật xấu của kẻ lắm tiền, không có chút gia giáo hay phép tắc gì cả.
Quản gia nhà họ Mộc tức giận bỏ đi.
Lúc này ông cụ Tô mới cầm cái thiệp mời kia lên, nhìn trái nhìn phải rồi lạnh lùng ném qua một bên.
Nếu như không phải Mộc Quy Phàm đã nhờ người tới nói từ trước, hy vọng Túc Bảo cũng sẽ đến buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc, anh muốn trút giận cho cô nhóc kia thì ông ấy sẽ không bao giờ đi đâu.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của ông cụ Tô lại loé lên: “Túc Bảo à, con lại đây.”
Túc Bảo chạy lại: “Ông ngoại, sao thế ạ?”
Ông cụ Tô nhìn Túc Bảo chằm chằm, thẳng thắn nói: “Bác quản gia không biết lễ phép kia mời chúng ta tới nhà họ Mộc, chúc thọ cho bà cụ Mộc của bọn họ, Túc Bảo có muốn đi không?”
Chỉ cần Túc Bảo nói không đi, ông ấy cũng sẽ vui vẻ không đi nữa.
Đến lúc đó cho dù Mộc Quy Phàm có hỏi, ông ấy cũng có thể nói là Túc Bảo không muốn đi.
Túc Bảo nghiêng đầu, vân vê ngón tay rồi nói: “Ông ngoại, để con tính xem…”
Bé tóm lấy con rùa đen ngay bên cạnh, xoay một vòng rồi nói: “Ông nội rùa đen, quay đi, quay đi…”
Ông nội rùa đen: “...” Chóng mặt!
Nó ngọ nguậy cái chân của mình, trở mình, lắc lư cái đầu rồi nằm sấp xuống.
Túc Bảo: “A, có chuyển biến?”
Ông cụ Tô: “...”
Chương 101: Gương mặt kiêu ngạo
Túc Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của ông cụ Tô rồi bình tĩnh hỏi ông ấy: “Ông ngoại, có phải ông ngoại không muốn Túc Bảo đi đúng không ạ?”
Ông cụ Tô mím môi.
Lúc cục bột nhỏ trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng vô cùng.
Ông ấy thở dài: “Đúng vậy, ông ngoại không nỡ.”
Giống như đoá hoa xinh đẹp được mình hết sức bao bọc che chở, không muốn người ta nhìn thấy.
Tuy nhiên nhớ lại trước kia, Cẩm Ngọc cũng từng được ông ấy che chở như thế, đến cuối cùng còn chưa kịp nhìn thấy được sự tuyệt vời của thế gian này đã ra đi trong tiếc nuối.
Ông ấy lại muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này tới trước mặt cục bột nhỏ, để bé nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn…
Túc Bảo dựa vào người ông cụ Tô, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông ngoại, chiến thần là gì vậy ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Chiến thần là một vị anh hùng có tài đánh trận, bọn họ giống như vị thần bảo vệ bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, bây giờ chúng ta có thể sống trong một quốc gia hòa bình tất cả đều nhờ các vị thần bảo vệ như bọn họ đổ máu, hy sinh đổi lại được.”
Tuy từ cái nhìn đầu tiên Mộc Quy Phàm cho người ta một cảm giác anh không phải là một người tốt nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, quả thật Mộc Quy Phàm khiến người ta tôn trọng, dù có thế nào ông cụ Tô cũng sẽ không giấu Túc Bảo điều này.
Túc Bảo hỏi: “Vậy thì có nghĩa đó là một người tốt, rất tài giỏi ạ?”
Ông cụ Tô cụp mắt nhìn Túc Bảo rồi cười nói: “Ít ra thì không xấu lắm.”
Đồng ý đến nhà họ Mộc, không phải là vì muốn xem Mộc Quy Phàm có thể làm tới mức độ nào đó sao? Nếu như anh theo phe nhà họ Mộc hoặc là quay về nhà họ Mộc, nhận tổ quy tông gì đó, thế thì nhà họ Tô bọn họ không thể để Túc Bảo đến đó.
Với cái nề nếp của nhà họ Mộc kia, cho dù ở đó nửa ngày cũng không được.
Túc Bảo lại nghĩ đến một vấn đề khác, đánh trận?
Bé hoài nghi hỏi: “Bây giờ chúng ta cũng không đánh trận nữa!”
Chỉ có xem trên tivi mới thấy được đánh nhau, đều là phim ảnh cả.
Ông cụ Tô hiền từ vỗ lên vai Túc Bảo rồi nói: “Chiến tranh trong thời bình không phải là chiến tranh người bình thường có thể nhìn thấy.”
Hoà bình, từ xưa đến đều được xây dựng trên mồ hôi, xương máu và nước mắt. Làm gì có năm tháng bình yên, chỉ là có người đứng phía sau ngăn chặn bom đạn trong thầm lặng mà thôi.
Túc Bảo như hiểu như không, nhưng nói như thế, hình như người ba chiến thần này có vẻ rất tốt.
Bé muốn đi gặp người ba chiến thần này.
Xem thử có phải anh rất cao rất cao giống như trong giấc mộng của bé không, vào nhà sẽ bị đập đầu cái cốp vào khung cửa.
Anh sẽ giống như các ông ba khác, để bé cưỡi lên trên cổ sao?
Chắc ba bảo vệ người dân thì sẽ là một ông ba tốt nhỉ? Không giống người ba ban đầu của bé…
…
Quản gia nhà họ Mộc quay về, bà cụ Mộc đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, tiện hỏi một câu: “Sao vậy, nhà họ Tô rất vui đúng không?”
Người có thể khiến quản gia nhà họ Mộc tự mình mang thiệp đến, ngoài những người có dính líu đến chính trị ra thì có rất ít người có được đãi ngộ này, nhà họ Tô cũng được tính là một nhà trong số đó.
Quản gia cung kính nói: “Bà chủ, tôi đã mang thiệp mời tới đó rồi nhưng hình như ông cụ nhà họ Tô không được vui cho lắm, đuổi thẳng cổ tôi về.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có thể là do hôm trước chúng ta không gặp bé gái kia nên bọn họ ghi thù chăng! Nhà họ Tô vẫn luôn rất cưng chiều cô tiểu thư này.”
Bà cụ Mộc nhíu mày, hết sức không vui.
Nhà họ Tô đúng là lòng dạ hẹp hòi, trước kia bà ta cũng từng nghe nói, con nhóc kia muốn đến trường chơi, Tô Nhất Trần đã thật sự để bé đi lên lớp cùng.
Sau đó không biết tại sao một giáo viên lại đắc tội với bé, giáo viên đó đã bị đuổi việc, còn bị ghi vào chứng chỉ giảng dạy nữa.
“Sớm muộn gì cũng chiều hư cả người cho mà xem.” Bà cụ Mộc cười khẩy một tiếng: “Tính tình kiêu căng như thế, nhà họ Mộc chúng ta tuyệt đối không thể nhận nó được.”
Thằng cháu trai thứ tư của bà ta có hơi lăng nhăng, cũng từng tới Nam Thành chơi, nhưng cho dù Túc Bảo có thật sự là con gái của nó thì bà ta cũng không muốn nhận đứa cháu như thế.
Muốn nhận thì cũng phải đợi khi nào cháu trai của bà ta kết hôn, sau khi sinh con trai con gái xong thì Túc Bảo gì đó mới có tư cách bước chân vào nhà họ.
“Cậu lui xuống đi! Bố trí lại sân, chia làm mấy khu…”
“Nhớ kỹ, đến lúc đó các quan chức thì dẫn vào trong nhà, thương nhân, người có tiếng ở trong sân được rồi, còn về nhà họ Tô, cứ để cho bọn họ ở chỗ xa nhất.”
Hiện giờ bà cụ Mộc rất vênh váo, bà ta có cảm giác mình như một dòng tộc lớn, cháu trai của bà ta còn là chiến thần Long Quốc, đã không có dòng tộc nào có thể so với nhà họ Mộc của bà ta nữa rồi.
Thế nên ngay cả nhà họ Tô bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc.
Tô Nhất Trần dẫn theo Túc Bảo ra ngoài.
Túc Bảo mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, làn váy bung xoè, giống như một đóa hoa nhỏ đáng yêu.
Vừa mới xuống xe, họ đã trông thấy Ôn Như Vân và Tư Diệc Nhiên đang đứng đợi ở cửa.
Tô Nhất Trần gật đầu hỏi: “Ngài Tư vẫn chưa đến sao?”
Ôn Như Vân nói: “Anh ấy có việc gấp nên không ở trong nước.”
Nói xong cô lại nhìn về phía Túc Bảo rồi cười nói: “Nhà họ Mộc này, mệnh còn cao hơn cả trời, mắt mọc ở trên trán, thế nên tôi đã nói sẽ đợi mọi người.”
Nhà họ Tư có xuất thân từ quân đội chính thống, cả thủ đô không ai là không biết họ là người nhà họ Mộc xem trọng.
Tô Nhất Trần lịch sự từ chối: “Thật ra không cần.”
Ôn Như Vân xua tay: “Anh thì không sao nhưng Túc Bảo lại không giống, cô bé là một tiểu thư yểu điệu đúng chứ?”
Cô quý mến sờ lên bím tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải đâu dì ơi, con không yểu điệu đâu ạ!”
Bé có thể tay không bẻ lan can, còn có thể vung búa nữa.
Chỉ cần cho bé một cái điểm tựa, bé cảm giác mình còn có thể bẩy được cả Trái Đất lên luôn đó.
Ôn Như Vân nhìn Túc Bảo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của bé hiện rõ vẻ nghiêm túc, trông không giống như đang đùa.
“Ha ha, đợi cũng đợi rồi, chúng ta cùng nhau vào đi.”
Tô Nhất Trần gật đầu, nắm tay Túc Bảo đi vào bên trong.
Tư Diệc Nhiên không nói một lời.
Đã lâu không gặp rồi, cục bột nhỏ này vẫn còn nhớ cậu chứ?
Tư Diệc Nhiên mím môi, đột nhiên xoè tay ra: “Cho em này.”
Có hai viên kẹo nằm trong lòng bàn tay của cậu, một viên kẹo màu vàng, chắc là vị dứa, viên kẹo còn lại màu đỏ, không đoán nhầm thì hẳn là vị dâu.
Hai mắt Túc Bảo sáng bừng, không phải ai cho kẹo bé cũng lấy đâu!
Nhưng nếu là anh trai cho, tất nhiên là khác rồi.
Túc Bảo nhanh chóng liếc trộm Tô Nhất Trần một cái, sau đó âm thầm đưa tay ra nhận kẹo.
“Cảm ơn anh ạ!” Bé dịch sát lại người Tư Diệc Nhiên rồi nhỏ giọng nói.
Tư Diệc Nhiên ngoảnh mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ừ.”
Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm phía trước, từng hành động nhỏ của Túc Bảo đều bị anh thu hết vào mắt nhưng anh lại giả vờ như không biết.
Chỉ thấy cục bột nhỏ tự cho là mình đã che giấu rất tốt bóc kẹo ra sau đó bỏ tọt viên kẹo vào trong miệng.
Ánh mắt của Tô Nhất Trần xuất hiện ý cười, đột nhiên anh quay đầu lại: “Túc Bảo?”
Túc Bảo lập tức mím môi, ậm ừ một tiếng.
“Cậu cả sao vậy ạ?” Bé giả vờ như không có chuyện gì hỏi.
Tô Nhất Trần bật cười, hừ một tiếng rồi nói: “Không có gì.”
Túc Bảo: “Ồ ồ ồ, vậy có chuyện gì cậu cả cứ gọi con.”
Bé giả vờ như trong miệng không có kẹo, cố gắng che giấu.
Ai ngờ trong lúc nói chuyện, miệng ngậm kẹo vẫn không kìm được mà nhễu ra một giọt nước miếng.
Ôn Như Vân không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.
“Đợi một chút, dì lấy giấy cho con!” Ôn Như Vân dừng lại, cúi đầu mở túi xách ra.
Túc Bảo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc bánh kem trong nhà. Nếu như đang ở nhà họ Tô thì bé đã chạy thẳng vào bên trong rồi, cục bột nhỏ không quên hiện tại mình đang ở đâu, cố kìm lại.
Có điều… Bé không khống chế được ánh mắt của mình, cứ nhìn chiếc bánh kem nhỏ đó mãi.
Lúc này quản gia nhà họ Mộc đi ra, anh ta nhìn thấy Tô Nhất Trần và Túc Bảo đầu tiên, không chú ý đến Ôn Như Vân đang đứng ở phía sau.
Thấy Túc Bảo đang nhìn chiếc bánh kem, anh ta không khỏi khinh thường mỉm cười.
Quả nhiên là đứa trẻ đến từ nơi nhỏ bé, nhìn thèm thuồng như thế, trông có vẻ như chưa từng nhìn thấy thế giới.
“Xin dừng bước.” Anh ta nở nụ cười giả tạo: “Ngài Tô, chỗ ngồi của hai người ở bên kia.”
Nói xong, anh ta chỉ tay ra chỗ sân ở tít bên ngoài.
Ở góc đó, ngay cả đèn đóm cũng rất mờ, ghế cũng là loại ghế gỗ nhỏ đơn giản.
“Xin lỗi nhé, không phải là ai cũng vào được trong nhà đâu.” Quản gia nhà họ Mộc nói: “Nhưng nếu như ngài muốn tặng quà cho bà chủ nhà tôi thì có thể xếp hàng đợi xem.”
“À đúng rồi, xin hãy trông cháu của ngài cho kỹ, dù sao thì trẻ con cũng ham ăn, tránh làm ra mấy chuyện mất hết mặt mũi gì đó.”
Đi đường lúc mười hai giờ đêm rất dễ gặp ma, càng đừng nói đến việc Tân Tử Manh phải đi bộ một mình hơn hai tiếng đồng hồ.
Túc Bảo hỏi: "Vậy mà chú cũng không đi tìm dì ạ?"
Tân Tử Manh lắc đầu: "Thậm chí anh ta còn không biết là dì đã bỏ đi rồi cơ. Dì vừa đi vừa khóc, cảm giác tuyệt vọng lắm, kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì đâu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo đầy vẻ khó hiểu: "Vậy tại sao dì không nói cho chú ấy biết ạ?"
Tân Tử Manh thở dài: "Dì không muốn nói, chẳng có ý nghĩa gì cả."
Túc Bảo: "..."
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần cau mày, trước giờ anh chưa từng xen vào chuyện của người khác nhưng lần này anh thực sự không thể nghe nổi nữa.
Anh lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô đang tính toán chuyện gì thế?"
Kiếm ra tiền mà còn phải bấm bụng cam chịu thì kiếm tiền để làm cái gì?
Ý nghĩa của việc chăm chỉ kiếm tiền là để bản thân không phải sầu lo, được sống theo ý mình muốn, khi người khác muốn cưỡi lên đầu mình thì có thể đánh lại kẻ đó thật đau.
Kỷ Trường khoanh tay, lắc đầu tặc lưỡi: “Cái loại này mà không ly hôn thì tự làm tự chịu thôi.”
Túc Bảo gật đầu, cái hiểu cái không mà rằng: "Đúng vậy, dì ly hôn đi ạ!"
Nói đến ly hôn, Tân Tử Manh lại do dự: "Thật ra chồng dì cũng tốt lắm, ít nhất anh ta không ra ngoài gây chuyện..."
Những lời này thật khiến người ta phải câm nín, Kỷ Trường không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Túc Bảo lấy làm lạ: "Dì Tân ơi, lẽ nào đây không phải là chuyện đương nhiên sao ạ?"
Hai người trưởng thành kết hôn với nhau, tuân thủ ước hẹn là điều nên làm cơ mà?
Túc Bảo nhớ bé từng thấy cảnh hai cô chú kết hôn trong TV, bọn họ trang trọng thề: Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, xin hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy (anh ấy) mỗi ngày đến khi nhắm mắt lìa đời.
Vốn là chuyện nên làm mà, sao lại biến thành ưu điểm được?
Túc Bảo cảm thấy mình còn quá nhỏ, nghĩ muốn nát cả óc rồi nhưng vẫn không hiểu được lý lẽ của người lớn.
Bé lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dì Tân ơi, hôm nay Túc Bảo sẽ giúp dì đuổi vận xui đi, hy vọng sau này dì Tân sẽ dũng cảm hơn một chút. Không thích làm cái gì thì phải can đảm lên tiếng từ chối!"
Tân Tử Manh nhìn cục bột nhỏ chỉ mới vài tuổi trước mặt đầy sửng sốt, bỗng nhiên có cảm giác thế mà mình còn không bằng một đứa trẻ.
Thật ra có đôi khi cô ấy cũng muốn lớn tiếng từ chối, đứng lên chống cự lại nhưng trong thế giới của người trưởng thành, lấy đâu là nhiều cơ hội để tùy hứng như vậy chứ?
Cô ấy sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng không tốt đến con cái, cũng sợ cãi vã sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, rồi còn bị người ngoài chê cười.
Có một lần cô ấy cãi nhau to với chồng, kết quả suốt ba ngày ròng rã sau đó, cô ấy không viết nổi một chữ nào.
Chẳng phải cuối cùng vẫn chẳng giải quyết được vấn đề gì đó ư, vậy nên có tranh cãi cũng vô ích, thà im lặng đi còn hơn.
Tân Tử Manh lải nhải, than vãn không ngừng, ánh mắt dần trở nên đờ đẫn giống như một người gỗ không có ý thức, cứ lặp đi lặp lại những lời phàn nàn một cách máy móc.
Kỷ Trường thu tay về, nói: "Được rồi, tranh thủ thời gian thu hồn thôi!"
Có thể nghe ra sự bực dọc qua lời nói của hắn.
"Nào cặp sách nhỏ, đọc với sư phụ nào..."
Ánh mắt hắn lóe lên, thoáng qua vẻ ranh mãnh: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Túc Bảo lớn tiếng đọc theo: "Thiên linh linh địa linh linh, nghiệt súc, còn không mau hiện nguyên hình!"
Tô Nhất Trần: "?"
Đột nhiên, anh nhìn thấy một cái bóng mờ mờ xuất hiện trên vai Tân Tử Manh...
Tô Nhất Trần hoảng hốt, cẩn thận nhìn lại thì không có gì cả, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của anh vậy.
Ánh mắt Túc Bảo chuyển từ Tân Tử Manh sang con quỷ nhu nhược trên vai cô ấy.
Bé học theo Kỷ Trường, nghiêm trang hỏi: "Nhà ngươi tên là gì? Sinh ra khi nào, ở đâu?"
Quỷ nhu nhược cau mày, do dự một chốc rồi nói: "Anh tên là Phan Chấn Cao, người huyện Vũ..."
Cục bột nhỏ bỗng giơ hồ lô lên, lớn tiếng hỏi: "Phan Chấn Cao, ta gọi, ngươi có dám trả lời không?"
Kỷ Trường: "..."
Tô Nhất Trần: "..."
Quỷ nhu nhược: "..."
Kỷ Trường che mặt, không nói nên lời: "Cặp sách nhỏ, con học từ ai vậy?"
Túc Bảo chớp mắt: "Con học theo Tôn Ngộ Không đó!"
Trong phim hoạt hình toàn diễn vậy à.
Bé nghi ngờ hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: "Không có vấn đề gì hết."
Chỉ là có con quỷ nào lại ngoan ngoãn chui đầu vào rọ chứ?
Quả nhiên, quỷ nhu nhược kia vẫn nằm nhoài trên vai Tân Tử Manh như cũ, nhìn Túc Bảo bằng vẻ mặt như bị táo bón: "Đừng xem anh là đứa trẻ lên ba được không?"
Túc Bảo tỏ vẻ vô tội đặt hồ lô xuống: "Dạ, em xin lỗi anh!"
Quỷ nhu nhược nghẹn họng không nói nên lời.
Túc Bảo lại hỏi: "Anh ơi, anh chết thế nào vậy?"
Xong, cục bột nhỏ còn chớp mắt, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có vẻ xem nó là quỷ, cũng không coi thường nó...
Quỷ nhu nhược im lặng hồi lâu.
"Anh bị người ta đánh chết."
Khi Kỷ Trường nghĩ rằng quỷ nhu nhược sẽ không nói gì thì không ngờ nó lại lên tiếng.
“Năm mười bốn tuổi, anh theo ba mẹ dọn nhà, chuyển đến một trường cấp hai...”
Trường cấp hai đó không phải trường trọng điểm gì, hỗn loạn lắm. Tính cách nó im lặng, không thích nói chuyện, cũng không thích chơi với các bạn cùng lớp.
Lâu dần các bạn nam cùng lớp cảm thấy rằng nó không hòa hợp với đám đông, bắt đầu cô lập nó.
"Ban đầu chỉ là anh đi qua hành lang thì bọn họ bắt đầu huýt sáo trêu chọc, sau đó biến thành xô đẩy..."
"Sách giáo khoa bị ném ra ngoài cửa sổ, thường xuyên có ếch, bọ và rắn chết trong hộc bàn. Bọn họ muốn xem liệu anh có hét chói tai như một bé gái hay không, sau nữa thì việc anh bị đánh trở thành chuyện thường ngày ở huyện."
Túc Bảo hỏi: "Vậy anh mách giáo viên đi!"
Quỷ nhu nhược cười giễu: "Thầy cô nói, không có lửa làm sao có khói, sao bọn họ không bắt nạt người khác mà lại bắt nạt anh chứ."
Túc Bảo: "..."
Cục bột nhỏ giật mình, hóa ra cũng có giáo viên xấu, giống như cô Vương kia vậy, không phải giáo viên nào cũng là người tốt...
"Vậy anh có thể kể với ba mẹ mà!" Túc Bảo sốt ruột.
Đã bị bắt nạt nhiều lần như vậy, tại sao không nói cho ba mẹ biết?
Quỷ nhu nhược không nói gì, chỉ lắc đầu.
Kỷ Trường mở cuốn sách nhỏ ra, hỏi: "Vậy cậu làm sao mà chết?"
Quỷ nhu nhược đáp: "Có một lần, bọn họ kéo anh vào nhà vệ sinh của trường, cũng không hiểu làm sao mà anh đẩy ngược một bạn học ra sau. Có vẻ tên đó không ngờ anh sẽ chống cự nên ngã lăn ra đất."
Người xung quanh ồ lên, nam sinh ngã xuống đất cảm thấy mình mất hết cả mặt mũi rồi, thế là tên đó chặn đường nó đi học về, kéo theo bảy tám người đánh nó một trận.
"Đánh anh xong, chúng nó cười ầm lên rồi bỏ đi. Anh cảm giác khắp người đều đau nhức, cố gắng chịu đựng đi bộ về nhà... Dọc đường đi, anh có cảm giác người mình càng ngày càng đau."
Khi về đến nhà, thấy mẹ đang nấu ăn, nó không nói lời nào mà bỏ vào phòng.
"Đến tối mẹ anh gọi anh ra ăn cơm, phát hiện anh không giống bình thường lắm nên mới hỏi anh đã có chuyện gì vậy?"
Túc Bảo: "Rồi anh nói gì?"
Quỷ nhu nhược đáp: "Anh không muốn cho bà ấy biết chuyện mình bị đánh nên đã nói dối là không có gì."
Nó cố gắng chịu đựng tới tận nửa đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa.
Người nó ướt đẫm mồ hôi, ý thức bắt đầu lơ mơ.
"Anh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang cách cái chết rất gần, anh hoảng sợ gọi mẹ."
"Thế nhưng, ba mẹ anh đang cãi nhau."
"Anh ở ngay sau cánh cửa, hét to hết sức có thể, chỉ cách một cái khe cửa thôi... Thế nhưng không ai nghe thấy lời anh nói."
Nó cứ vậy mà chết trong đau đớn, chết vì gan chảy máu quá nhiều, chết vì xuất huyết nội tạng.
Nói tới đây, trong mắt quỷ nhu nhược hiện lên vẻ hối hận và căm hận: "Anh hối hận lắm, thật đấy, anh rất hối hận, hối hận vì sao không nói với mẹ sớm hơn, tại sao khi mẹ hỏi anh lại không nói ra!"
"Có thể anh sẽ không chết, anh không muốn chết..."
Nói tới đây, quỷ nhu nhược bật khóc nức nở.
Chương 97: Nguyện cho dì luôn tỏa sáng, dũng cảm tiến về phía trước
Mọi người không lường trước được quỷ nhu nhược lại khóc lớn như vậy.
Sát khí của nó bỗng tăng gấp bội, nó chìm đắm trong nỗi bi thương!
Sát khí chọc thủng thuật mê hồn của Kỷ Trường ban nãy, Tân Tử Manh như choàng tỉnh, vừa ngẩng đầu….
Từ tấm gương lớn trên tường của phòng bao nhìn thấy một cậu bé mặc đồng phục học sinh đang nằm bò trên đầu mình.
Miệng cậu bé phun ra từng ngụm máu, khóc đến là thảm thiết, khóe mắt còn chảy ra hai hàng lệ máu.
“Trời ơi!” Tân Tử Manh hét lên một tiếng rồi ngã khỏi ghế, chiếc cốc trên bàn rơi xuống vỡ tan thành nhiều mảnh.
Tân Tử Manh ấn một tay lên thủy tinh vỡ, máu lập tức chảy ra từ lòng bàn tay.
Trong giây lát, mọi chuyện đã phát triển theo chiều hướng không thể kiểm soát được!
Máu của Tân Tử Manh nhuộm đỏ quỷ nhu nhược. Quỷ nhu nhược vừa khóc vừa cười, bám chặt vào người Tân Tử Manh, bắt đầu gặm đầu cô ấy.
Tân Tử Manh kinh hãi nhìn vào gương, cậu bé mặc đồng phục học sinh đang vừa cười vừa khóc, ngoạm miệng cắn vào mặt cô ấy.
“Trời ơi, trời ơi!” Tân Tử Manh dùng cả tay lẫn chân ra sức cào vào mặt mình.
Muốn kéo con quỷ trên đầu xuống.
Nhưng cô ấy sao có thể chạm tới ác quỷ?
Chỉ có thể cào mặt và kéo tóc của chính mình.
Hai tay Kỷ Trường nhanh chóng luyện công thức, nhấc Túc Bảo ném về phía Tân Tử Manh-----
“Đi nào, Pika - Túc”
Túc Bảo: Hả? Hả?"
Đợi chút, sao cô bé leo lên cổ dì Tân Tử Manh được?
Cô bé đâu phải Pikachu mà phóng điện được?
Quả nhiên, sư phụ chính là tên đàn ông không đáng tin nhất!
Túc Bảo phốc một tiếng bay đi, dưới góc nhìn của Tô Nhất Trần, Túc Bảo vừa bất ngờ nhảy lên cao.
Nhảy cao ba thước.
Ú một tiếng đáp xuống đầu Tân Tử Manh.
Kỷ Trường đứng một bên chỉ đạo: “Nghĩ cách tách con quỷ ra khỏi Tân Tử Manh trước!”
Túc Bảo: “Tách ra….tách ra”
Túc Bảo ôm chặt một cánh tay quỷ nhu nhược rồi dốc hết sức kéo nó ra, hệt như đang nhổ củ cà rốt.
“Ôi ôi!”
Túc Bảo ra tay mạnh quá, dứt khoát gỡ luôn một cánh tay của quỷ nhu nhược.
Tân Tử Manh: “….”
Sợ đến mức xém xỉu luôn.
Túc Bảo: “Dì Tân đừng lo!”
Dứt lời cô bé lại kéo tóc quỷ nhu nhược rồi ra sức kéo về sau.
Phựt một tiếng, toàn bộ tóc của quỷ nhu nhược tách khỏi da đầu.
Quỷ nhu nhược vẫn bám dai như đỉa trên người Tân Tử Manh.
Tân Tử Manh đảo mắt rồi ngất luôn.
Túc Bảo: “Ơ.”
Cô bé không cố tình làm vậy đâu, không cố tình thật mà.
Túc Bảo cắn răng, chợt nhớ ra thuật ngự quỷ mà Kỷ Trường đã dạy.
Cô bé vội lẩm bẩm rồi chộp lấy lưng con quỷ, cuối cùng cũng kéo được nó ra khỏi Tân Tử Manh.
Đáy mắt Kỷ Trường thoáng hiện sự tán thưởng, hắn lặng lẽ thu trấn hồn chú trên đầu ngón tay về.
Quỷ nhu nhược vẫn điên cuồng gào khóc, Túc Bảo vừa an ủi vừa lắp lại tay và tóc cho nó.
“Anh ơi bình tĩnh đi.”
Túc Bảo nói: “Nào, hít sâu, bình tĩnh.”
“Ngoan nào, không khóc nữa, Túc Bảo cho anh kẹo nha!”
Nhìn Túc Bảo dỗ ngọt con quỷ như dỗ trẻ con, khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Làm vậy có ích sao?
Quỷ hít sâu kiểu gì, quỷ ăn kẹo kiểu gì?
Xem ra hắn phải xuất trận rồi, Túc Bảo tự mình xử lý được tới bước này là ổn lắm rồi!
Kỷ Trường vừa toan ra tay thì thấy quỷ nhu nhược nấc một tiếng, Túc Bảo vỗ nhẹ lên mu bàn tay nó, dường như mang theo một ma lực nào đó, quỷ nhu nhược dần bình tĩnh lại.
Túc Bảo tìm tòi lục lọi trong cặp nhỏ rồi lấy ra hai viên kẹo được giấu kỹ.
Bóc vỏ ra, đưa cho quỷ nhu nhược một viên, nhân cơ hội cũng nhét một viên vào miệng mình.
Một con quỷ và một cục bột nhỏ ngồi duỗi chân dưới đất, lặng lẽ ăn kẹo.
Kỷ Trường: “??”
Mẹ nó, như này cũng được ư?
Chỉ nghe Túc Bảo nói: “Anh ơi nói tiếp đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Quỷ nhu nhược nói: “Sau đó… anh chết…. ba mẹ anh chuyển nhà…”
“Vì không có nhân chứng, camera, ngày thường anh cũng không bao giờ nói chuyện bị bắt nạt, nên sau khi ba mẹ anh chuyển nhà được nửa năm thì chuyện đó bị bỏ ngỏ.”
Nhưng rất nhiều người biết tới cái chết của anh.
Sau khi ba mẹ anh chuyển đi, căn nhà gia đình anh từng sống biến thành nhà không may mắn.
Một đạo sĩ gà mờ đến trừ tà nhưng không đuổi được quỷ nhu nhược đi mà ngược lại còn khiến nó mắc kẹt luôn trong căn nhà cũ, làm gì cũng không vùng vẫy ra được.
Kỷ Trường gật đầu: “Đúng mà, một trong những điều kiện hình thành ác quỷ chính là, bị vây hãm ở địa điểm tử vong, không ngừng lặp lại quá trình chết chóc.”
Quỷ nhu nhược bị mắc kẹt trong căn nhà cũ, chịu nỗi tuyệt vọng trước khi chết hết lần này tới lần khác.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, lặp lại cảnh tượng: nhìn qua khe cửa, nhìn ba mẹ cãi nhau.
Nó gào thét bạt mạng nhưng chẳng ai nghe thấy lời cầu cứu của nó.
Trơ mắt nhìn hi vọng biến thành tuyệt vọng, cái chết trong sự đau đớn, nỗi hối hận và căm hận không ngừng giày vò nó, cuối cùng nó biến thành ác quỷ.
Túc Bảo đồng cảm nhìn quỷ nhu nhược, cảm thấy thật đáng thương.
“Anh ơi, anh tự đi vào hồ lô nha, Túc Bảo không bắt anh nữa.” Túc Bảo cất giọng nói non nớt.
Kỷ Trường vừa toan nói, sở dĩ trở thành ác quỷ, chính vì bản chất nó cũng ác, dù khi chết nó đáng thương thế nào đi chăng nữa….
Còn chưa kịp nói thì đã thấy quỷ nhu nhược gật đầu, nhẹ nhõm đáp: “Được.”
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo giơ hồ lô lên, nói: “Anh Phan Chấn Cao, em kêu anh một tiếng, anh dám đồng ý không?”
Phan Chấn Cao nở nụ cười, ra sức gật đầu: “Ừm.”
Nó nhìn Túc Bảo thật kỹ.
Khi còn sống đến khi làm ác quỷ, đây là lần đầu có người cho nó kẹo.
Một bóng đen bay lên rồi lặng lẽ tiến vào hồ lô.
Kỷ Trường câm nín nửa ngày trời.
Ngẫm nghĩ lại thì quỷ nhu nhược vốn chỉ là một đứa trẻ.
Một đứa bé vô cùng lương thiện và ít nói.
Kỷ Trường khẽ lắc đầu, viết vài chữ lên cuốn sổ rồi đóng cuốn sổ lại.
Túc Bảo lắc hồ lô, mừng rơn nói: “Sư phụ, con cảm giác hồ lô đầy rồi.”
Khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật: “Còn lâu mới đầy.”
Mặt Túc Bảo buồn thiu: “Khi nào mới đầy?”
Kỷ Trường duỗi tay, một cây bút xuất hiện trong không trung.
Hắn vẽ mười vạch lên hồ lô to cỡ móng tay.
“Nè, lắc hồ lô đi, thấy màu của hồ lô chưa?”
Túc Bảo mở to hai mắt.
Kỷ Trường: “Bây giờ mới được 1 vạch, khi nào nó chạm đến vạch thứ mười thì hồ lô đầy.”
Túc Bảo vui mừng gật đầu.
Hình như cũng không khó lắm!
Tiếng động lớn trong phòng bao đã thu hút sự chú ý của phục vụ.
Túc Bảo nhìn cốc ly bị vỡ, lo lắng nói: “Cậu cả ơi…”
Tô Nhất Trần tận mắt chứng kiến màn bắt quỷ của Túc Bảo, tuy không thấy quỷ nhưng cũng đủ khiếp sợ.
Anh ấy hoàn hồn, nói: “Không sao, đừng sợ!”
Tất cả đều có anh lo!
Cuối cùng thì mấy người phục vụ cũng gõ cửa đi vào, thấy đống đồ vỡ la liệt và Tân Tử Manh đang nằm dưới đất.
“Thưa anh, đây là…”
Phục vụ giật nẩy người.
Mặt Tô Nhất Trần không đổi sắc, anh thản nhiên đáp: “Trẻ con thích chơi, tôi nuông chiều đấy, có ý kiến gì à?”
Phục vụ: “Không… không, nhưng…”
Tô Nhất Trần đưa ra một tấm thẻ: “Tôi đền gấp trăm lần.”
Vỡ vài ly cà phê chẳng đáng mấy tiền.
Phục vụ: “Ưm.”
Tô Nhất Trần: “Còn vấn đề gì sao?”
Phục vụ: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì! Thế cô gái này….”
Tô Nhất Trần: “Cô rảnh lắm hả?”
Người phục vụ đi cùng vội kéo tay phục vụ đang thắc mắc nãy giờ, nói: “Thành thật xin lỗi, chúng tôi đã làm phiền rồi!”
Cánh cửa đóng lại, tiền có thể giải quyết phiền phức một cách hoàn hảo.
Túc Bảo nhìn Tô Nhất Trần đầy ngưỡng mộ, khen không ngớt miệng: “Cảm ơn cậu cả, cậu cả thật lợi hại nha!”
Năng lực của đồng tiền quả thật rất tuyệt!
Cô bé cũng muốn học để có được năng lực như vậy!
**
Tân Tử Manh không biết mình đã về nhà như thế nào.
Đầu óc cô ấy ong ong, chỉ nhớ Túc Bảo đã giải thích đơn giản rằng, trên người cô ấy có một con quỷ nhu nhược, tên là Phan Chấn Cao.
Bây giờ quỷ đã bị bắt đi rồi, nhưng Tân Tử Manh vẫn run lên từng chặp.
Cô ấy mở di động, tìm kiếm cái tên Phan Chấn Cao, cuối cùng tìm được tin tức từ mười năm trước.
Một cậu bé bị bắt nạt trên đường đi học về, vì tính cách trầm mặc nên sau khi cậu chết, cha mẹ cậu mới biết chuyện cậu bị bắt nạt, bị đánh chảy máu nội tạng...
Tân Tử Manh bất giác rùng mình, nắm lấy ngọc bội trên cổ.
[Dì Tân, Túc Bảo đã bắt quỷ đi rồi, bây giờ Túc Bảo truyền dũng khí vào mặt dây chuyền ngọc bội của dì! Sau này dì Tân nhất định sẽ tỏa sáng, dũng cảm đi về phía trước.]
Lời của Túc Bảo vẫn quẩn quanh bên tai, Tân Tử Manh nắm chặt ngọc bội, không biết có phải ảo giác không, cô dần cảm thấy ấm áp hơn...
Cánh cửa nhà bỗng mở ra, chồng và mẹ chồng Tân Tử Manh đã về, phía sau còn có thím hai và con nhóc quỷ.
Con nhóc kia không thèm rửa tay gì đã chạy tới tủ lạnh lấy đồ uống, ngón tay bẩn in khắp nơi.
Bà mẹ chồng thấy Tân Tử Manh ngồi ở phòng khách thì sa sầm mặt đi vào, đóng cửa cái rầm.
Chồng Tân Tử Manh chau mày, không vui nói; “Em sao thế hả? Đang đi xem nhà mới tự nhiên lại chạy về đây, mặt nặng mày nhẹ gì với mẹ anh? ”
Họ hàng nhà anh ta còn đang ở đây đấy, cáu kỉnh cái gì, nặng mặt cho ai xem?
Chương 98: Tiêu tiền của tôi, còn dám nặng mặt với tôi?
Sắc mặt anh chồng Tân Tử Manh rất khó coi.
Anh ta cảm thấy Tân Tử Manh cáu kỉnh trước mặt họ hàng chính là không nể mặt anh ta.
Thím hai chỉ sợ thiên hạ không loạn, châm chọc: “Ai ôi, sao mới góp ý chút đã giận thế này, nếu cô không muốn chúng tôi góp ý thì cứ nói! Chẳng qua thím hai chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi!”
“Cô đừng quên khi trước chỉ là nhân viên siêu thị, mấy năm nay gặp may nên kiếm được chút tiền, chưa biết chừng năm nay lại không kiếm được nữa ấy! Khuyên cô mua căn hộ rẻ chút cũng vì muốn tốt cho cô!”
Chồng Tân Tử Manh mất hứng quăng chìa khóa, ví và điện thoại di động lên bàn, cởi giày đá sang một bên, sau đó dựa vào sofa, dáng vẻ hệt như ông lớn.
Anh ta nói: “Thím hai đúng đấy. Còn nữa, hôm nay em nhận nhuận bút nhỉ? Nhớ chuyển tiền vào tài khoản của anh, tránh việc em tiêu tiền phung phí.”
Thím hai đồng tình gật đầu.
Mẹ chồng Tân Tử Manh đã kể với bà ta rồi, Tân Tử Manh mua một cái mặt nạ những 100 tệ, gì mà ‘mặt nạ bạn trai cũ’. Bà ta nghĩ hoài không hiểu, phụ nữ lấy chồng sinh con rồi còn chăm sóc da dẻ cái gì, già rồi ai chẳng như nhau.
Tân Tử Manh ngồi trên sofa chẳng nói chẳng rằng.
Cô ấy lấy di động và đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến.
Không sai, tất cả số tiền cô ấy kiếm được trong những năm qua đều được chuyển cho chồng và được lưu trong thẻ ngân hàng của anh ta.
Anh chồng còn biết rõ hơn cô ấy tiền nhuận bút mỗi tháng được gửi từ kênh nào tới.
Chuyển tất cả tiền vào tài khoản anh ta rồi tôn vinh bằng lý do: không muốn cô ấy phung phí.
Khi trước Tân Tử Manh không muốn so đo tính toán chuyện này, vợ chồng với nhau mà!
Nhưng bây giờ, Túc Bảo nói rất đúng!
Tiền do cô ấy kiếm được, muốn tiêu thế nào là quyền của cô ấy.
Kẻ khác không có tư cách chỉ tay năm ngón.
Chiếc di động của anh chồng đang quăng trên bàn tít tít hai tiếng, tin nhắn mã xác minh được gửi tới.
Tân Tử Manh lập tức cầm di động lên, nhập mã QR, cầm điện thoại vào phòng và nhập Khóa USB [1]
[1] : Khóa USB được sử dụng làm mã thông báo bảo mật trong ngân hàng trực tuyến của Trung Quốc.
Làm liền một mạch, trong tíc tắc Tân Tử Manh đã chuyển mấy triệu tệ về tài khoản của mình. (ps: Hầu hết các ngân hàng đều có hạn mức giao dịch một lần, nhưng một số ngân hàng có hạn mức giao dịch một lần tối đa là 5 triệu, vì vậy tôi sẽ không đi sâu vào chi tiết này.)
Chồng Tân Tử Manh vẫn đứng bên ngoài, chau mày nói: “Đang nói chuyện với em đấy? Em lấy di động của anh làm gì?”
Tân Tử Manh cười quăng di động vào mặt anh ta: “Ăn đồ của tôi, uống đồ của tôi, tiêu tiền của tôi! Còn kêu tôi chuyển nhuận bút cho anh? Tôi chuyển cái mốc ý!”
Cô ấy chỉ tay vào cửa: “Còn nữa, tôi muốn mua nhà của tôi, mỗi ngày các người nói này nói kia với nhau, đã hỏi ý kiến tôi chưa? Họ hàng của anh không phải họ hàng của tôi, đến làm khách thì tôi hoan nghênh còn so sánh mù quáng này kia thì cút đi cho tôi!”
Con nhóc quỷ vừa uống sữa vừa bò lên bò xuống trên sofa khiến sữa đổ ra ngoài.
Tân Tử Manh dùng hết sức đạp đổ bàn trà.
Cái bàn này do mẹ chồng cô ấy mua, nói là làm bằng tử đàn, hơn 100 tệ, Tân Tử Manh muốn quăng đi từ lâu lắm rồi.
Bây giờ một cước đạp đổ thật quá sảng khoái mà!
Tân Tử Manh nhướn mày: “Còn con bé này nữa! Muốn uống thì uống cho tử tế, có tin dì ném ra ngoài không hả?”
Con nhóc quỷ sợ ngây người.
Thím hai sững sờ.
Anh chồng cũng thảng thốt.
Bà mẹ chồng nghe tiếng ồn ra xem cũng kinh ngạc không thôi khi thấy bàn trà của mình bị đạp đổ.
Đây là lần đầu bọn họ thấy Tân Tử Manh như này, ‘cứng’ đến mức bọn họ chỉ muốn nổi cáu.
Chồng Tân Tử Manh tức giận nói: “Tân Tử Manh, em nổi điên gì thế hả?! Nói chuyện tử tế với thím hai của anh đi!”
Tân Tử Manh đi lên trước, sự ấm ức đè nén bao năm đổi thành một cái bạt tai giáng mạnh lên mặt chồng cô ấy.
Chát!
“Trước tiên anh phải ăn nói cho tử tế với tôi đã!”
Ánh sáng đỏ không ai trông thấy trong ngọc bội khẽ lóe lên như chống đỡ cho Tân Tử Manh.
Cô ấy hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo mạn.
Báng súng cũng không ‘cứng’ bằng Tân Tử Manh!
Anh chồng tức đến run người: “Cô…. cô cút ra ngoài cho tôi…”
Tân Tử Manh giáng thêm một cái tát tai: “Đừng quên căn nhà này cũng là của tôi, anh mới là người phải cút đi!”
Thím hai há hốc miệng, chiếc bánh gato toan lấy cho con nhóc quỷ ăn cũng rớt khỏi tay.
Bà mẹ chồng vừa toan nói gì đó cũng ngẩn tò te, không phun được lời nào nữa.
Chồng Tân Tử Manh tức đỏ mắt, đứng bật dậy, giơ tay lên -----
Tân Tử Manh cười lạnh: “Nào, đánh đi, đánh tôi đi!”
Lồng ngực anh chồng phập phồng, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, anh ta tức giận đùng đùng cầm chìa khóa, nghiến răng quăng lại một câu: “Cô đừng hối hận nhé!”
Tân Tử Manh lạnh mặt, quét mắt nhìn thím hai và con nhóc quỷ đang ngồi trên đất.
Thím hai vội ôm cháu mình rồi chạy như bay ra khỏi nhà.
Bà mẹ chồng nổi cơn tam bành: “Tân Tử Manh, cô lên cơn điên gì thế…”
Tân Tử Manh vớ luôn bình hoa ngọc bích 9.9 rồi ném choang một tiếng, vỡ ngay dưới chân mẹ chồng.
Lên cơn điên, lên cơn điên.
Ngày thường hễ tranh cãi đôi chút thì họ liền nói cô lên cơn điên.
Hôm nay cô ấy lên cơn điên thật cho bọn họ xem thử!
Lọ hoa ngọc bích vỡ nát dưới chân mẹ chồng, lộ ra phôi đất sét bên trong, bà ta giận run người.
Bà ta giậm chân một cái rồi đuổi theo chồng của Tân Tử Manh.
Trước khi đi còn đóng sầm cửa lại.
Thím hai chỉ lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ thấy loại phụ nữ nào như này, ai chẳng vì muốn tốt cho cô ta chứ! Còn nổi đóa nữa chứ, thật là coi lòng tốt của chúng ta là lòng lang dạ thú rồi…”
Bà mẹ chồng tức giận nói: “Cho cô ta nổi đóa, xem xem sau đó cô ta thu dọn tàn cuộc thế nào!”
Đến khi cầu xin hai mẹ con bà ta quay về thì người mất mặt là ai?
Đàn ông tốt như con trai bà ta được mấy người!
Vừa lo việc nhà, vừa không chơi bời đàng điếm, ngày nào cũng chỉ đi câu cá.
Một người phụ nữ đã sinh con như cô ta, biết đi đâu tìm tấm chồng tốt như thế!
Ba người nộ khí ngút trời lái xe về quê!
Trong nhà, Tân Tử Manh gọi một cuộc điện thoại: “Alo, giám đốc Khâu, căn hộ hôm qua anh giới thiệu, tôi muốn mua!”
“Đúng, là biệt thự mới phong cách Trung Quốc, giữ cho tôi nhé, bây giờ tôi lập tức đến đấy ký hợp đồng.”
“Còn nữa, giúp tôi bán luôn căn hộ đang ở bây giờ!”
Phất tay áo ra đi ngầu lắm chứ gì.
Để cô ấy cho bọn họ hết ngầu luôn.
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Tử Manh hoàn thành thủ tục mua biệt thự, thanh toán một lần 3 triệu tệ.
Đây là căn biệt thự cô ấy thích nhất, chỉ cần dọn đồ vào ở luôn.
Mua biệt thự xong thì lập tức sang tên trong 1 giờ đồng hồ, con trai con gái Tân Tử Manh đều có tên trên hộ khẩu của cô ấy.
Tân Tử Manh còn mời đội vệ sinh cho biệt thự, khi trước cô ấy luôn là người vệ sinh trong nhà cũ, giờ không cần động đến một ngón tay, giao toàn bộ việc quét dọn và khử trùng sạch sẽ cho đội vệ sinh.
Sau đó Tân Tử Manh thuê đội chuyển nhà dọn hết đồ của mình và con tới biệt thự, còn đồ của mẹ và chồng?
Tân Tử Manh không quá tuyệt tình, kêu người đóng gói hành lý của hai mẹ con nhà kia rồi đưa về quê của họ.
Tân Tử Manh thay bộ váy có thiết kế ôm mông, trang điểm xinh đẹp như một nữ tổng tài bá đạo, đi giày cao gót và đeo kính râm, xách chiếc túi Chanel mới mua như món quà chúc mừng bản thân—đi đón con trai và con gái ở trường học.
Cô ấy đưa các con về biệt thự mới rồi cùng nhau đi ăn một bữa thịnh soạn.
Hai đứa bé đều sững sờ….
“Mẹ ơi mẹ ngầu quá!” con gái Tân Tử Manh nói.
Con trai cô ấy nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi ba đâu?”
Tân Tử Manh cong môt: “Ba và bà nội con thấy quê tốt hơn nên về đó ở rồi, hai con muốn ở biệt thự với mẹ hay về quê ở với họ?”
Hai đứa bé phấn khích giơ tay: “Con muốn ở biệt thự!”
Tân Tử Manh mỉm cười.
Hóa ra, không khó như cô ấy nghĩ.
Hơn nữa, còn rất sảng khoái…
Chương 99: Ba giúp con trút giận
Trên đường về.
Túc Bảo bỗng ôm lấy Tô Nhất Trần, ngửa đầu hỏi: “Có phải sức khỏe cậu cả không tốt không?”
Tô Nhất Trần hơi khựng lại.
“Không sao.” anh ấy cụp mi rồi xoa đầu cục bột nhỏ: “Cậu cả rất khỏe.”
Mấy năm nay, sau khi em gái Tô Cẩm Ngọc mất tích, tinh thần và sức lực Tô Nhất Trần đều kiệt quệ.
Một mặt, thu thập tất cả tin tức tìm em gái, nhưng căn bản không thể bình tĩnh quyết định sách lược.
Mặt khác, tập đoàn Tô Thị đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, cần anh ấy phải gánh vác.
Vì vậy, Tô Nhất Trần chỉ có thể tập trung làm việc trong đêm khuya, dần dà hình thành thói quen, hầu như ngày nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng.
Đến bây giờ, chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng đã hình thành.
Cơ thể suy nhược, thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt.
Túc Bảo sốt sắng hỏi: “Cậu ơi, buổi tối cậu ngủ không ngon à?”
Tô Nhất Trần ngẩn người: “Túc Bảo nghe ai nói vậy con?”
Túc Bảo lắc lư sợi dây đỏ trên cổ tay: “dì xấu xí nói ạ!”
“Đêm đến dì xấu xí sẽ ra ngoài lượn lờ, thi thoảng còn thích nhoài người trên cửa sổ ngắm cậu cả làm việc…”
Túc Bảo không có gì phải che giấu với người cậu mà cô bé tin tưởng nhất.
Tô Nhất Trần: “…”
Anh ấy liếc nhìn sợi dây đỏ ở cổ tay Túc Bảo một cái.
Nghĩ tới cảnh tượng---- anh ấy đang tập trung tinh thần làm việc, một nữ quỷ nằm bò trên cửa sổ nhìn anh ấy hau háu….
“Khụ khụ.” Tô Nhất Trần ho nhẹ: “Túc Bảo, con biết vẽ lá bùa không?”
Túc Bảo gật đầu: “Biết nha, cậu cả cần lá bùa gì?”
Tô Nhất Trần: “Bùa trừ tà.”
Túc Bảo: “…”
Cô bé nhìn Tô Nhất Trần vẻ tìm tòi nghiên cứu: “cậu cả sợ quỷ phải không?”
Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, nói thản nhiên: “Không hề.”
Túc Bảo trưng ra bản mặt ‘con hiểu đó nhưng con không nói toạc ra đâu’, vỗ cánh tay Tô Nhất Trần: “cậu cả, không sao đâu! Con hiểu mà!”
Tô Nhất Trần: “…”
Cô nhóc vừa thông minh lại nghịch ngợm này.
**
Vừa về đến nhà họ Tô đã có đồ ăn của bà ngoại chờ sẵn.
Sau khi dùng cơm xong, ông cụ Tô kêu Tô Nhất Trần lên phòng sách, nét mặt ông cụ Tô khá nghiêm trọng.
Túc Bảo vừa bóp chân cho bà ngoại vừa líu lo kể chuyện, xong xuôi thì về phòng.
Bà cụ Tô mặt mày rạng rỡ, đôi chân được Túc Bảo xoa bóp bỗng thấy rất thoải mái, bà cụ có ảo giác như một giây sau có thể đứng dậy luôn!
Túc Bảo về phòng, nhoài người lên bàn vẽ.
Bức tranh thứ nhất, một bà cụ đang ngồi trên xe lăn.----Cục bột nhỏ lẩm bẩm: Chân của bà ngoại không khỏe…
Bức tranh thứ hai, một người đàn ông đang bận làm việc, bên ngoài khung cửa sổ là mặt trăng và những vì tinh tú…. còn có một nữ quỷ---- Túc Bảo lẩm bẩm: cậu cả không ngủ được….
Tiểu Ngũ sải bước tới rồi bay lên bàn, vừa nhảy vừa hát: “ngông khủ được…. ngông khủ được…mùi nước hoa….giường đang lắc, thế giới đảo lộn… thật mong vừa quay người đã có anh ở bên…..ヾ(≧O≦)〃嗤~"
m cuối lên cao nhưng vỡ luôn, tiện chân đạp cụ rùa trên bàn xuống đất.
Cụ rùa: “…”
Bắt nạt ta không biết nói chuyện phải không????
May sao mặt bàn không cao, dưới sàn trải thảm nên mai rùa không bị vỡ.
Cụ rùa bò một đoạn rồi co người dưới chân Túc Bảo.
Kỷ Trường đen mặt gấp cuốn sổ nhỏ lại, chau mày nói: “con vẹt này ồn ào quá!”
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ ơi, có cách nào trị mất ngủ không?”
Kỷ Trường nằm nghiêng bên cửa sổ, chậm rãi nói: “Có gì mà sư phụ con không biết sao? Đương nhiên có cách trị mất ngủ rồi.”
“Nghe kỹ nhé, cần những vị thuốc đông y sau: Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa [1]….”
[1] một loại nấm phân hủy gỗ.
Kỷ Trường không hi vọng Túc Bảo nhớ được, nói liền một mạch 11 vị thuốc đông y.
Dù sao lúc đi mua thuốc cũng sẽ nhắc lại một lần.
Túc Bảo vừa viết trên giấy vừa đọc lại: “Đương quy, bạch truật chiên, Hoàng kỳ rang, Cam thảo rang, Wolfiporia Extensa … ”
Không sót một từ.
Kỷ Trường kinh ngạc, trí nhớ của cục bột nhỏ tốt vậy ư??
Còn biết viết chữ nữa chứ?
Hắn vội sáp tới nhìn, chỉ thấy trên giấy vẽ mấy hình nguệch ngoạc.
“Đây là gì thế?” khóe miệng Kỷ Trường khẽ giật.
Túc Bảo chỉ vào một anh trai nhỏ đang chặn nước bắn tung tóe trên giấy: “ Đây là chặn - dǎng (挡), bính âm đấy sư phụ biết không? Sư phụ ngốc ghê.”
“Đây là duỗi - shēn (伸), sư phụ xem đi anh trai nhỏ đang duỗi chân.
[2]: giải thích.
Vị thuốc Đảng Sâm 党参 có bính âm là dǎngshēn, còn từ ghép giữa ‘chặn’ trong chặn nước và ‘duỗi’ trong duỗi chân là 挡伸 có bính âm là Dǎng shēn. (nghe giống nhau nên Túc Bảo hiểu nhầm).
Kỷ Trường: kinh ngạc tới độ da đầu tê dại.
“Thế nên bạch truật chiên là cái này hả?” Kỷ Trường chỉ vào hình ảnh một người đang chiên một con heo nhỏ trong nồi gang.
Quan trọng là, vị thuốc bạch truật được Túc Bảo vẽ một con heo có tô thêm lớp màu trắng.
(bạch truật 白术 có bính âm là báizhú, đọc gần giống con heo trắng 白猪 - Báizhū )
Kỷ Trường: “…”
Túc Bảo vẽ xong 11 vị thuốc đông y rồi gấp tờ giấy lại và chạy nhanh ra ngoài.
“Con đi tìm cậu cả!”
Thấy Túc Bảo chạy, Tiểu Ngũ nhào xuống đất rồi đuổi theo.
Cụ rùa duỗi cổ ra, chậm rì rì bò theo phía sau con vẹt.
Kỷ Trường như có điều suy nghĩ, bay ở sau cùng.
Vừa đến cửa thư phòng, Túc Bảo nghe thấy bên trong nói: “Ba của Túc Bảo…”
Cục bột nhỏ sửng sốt, ông ngoại và cậu cả đang nói chuyện về ba cô bé ư?
Họ muốn tìm ba cho cô bé à?
Họ muốn…. đưa cô bé đến ở với ba ư?
Túc Bảo mím môi, tờ giấy trên tay bị siết chặt.
Tiểu Ngũ thò đầu vào phòng qua khe cửa, líu lo: “Ba, ba!”
Tô Nhất Trần quay đầu thì thấy Túc Bảo đang lúng ta lúng túng ở cửa phòng.
Tờ giấy trong tay cô bé bị siết nhàu nát rồi.
“ Túc Bảo.”
Tô Nhất Trần lập tức bước tới rồi ôm Túc Bảo lên.
Túc Bảo xị mặt, hai mắt ngấn nước: “Cậu cả muốn đưa Túc Bảo đi à?”
“Không đâu!” Tô Nhất Trần lập tức bác bỏ: “cậu cả chỉ đang trò chuyện với ông ngoại thôi.”
Gương mặt nghiêm nghị của ông cụ Tô không khỏi dịu đi, an ủi: “Túc Bảo mãi là tiểu công chúa của nhà họ Tô, ai đến cũng không thể mang đi.”
Túc Bảo vẫn im lặng.
Tô Nhất Trần với ông cụ Tô đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Túc Bảo hồn nhiên đáng yêu, nhưng cũng rất thông minh.
Không dễ gạt như trẻ con bình thường….
Trầm ngâm một chốc, ông cụ Tô nói: “sáng nay có người tới tìm Túc Bảo, nói là ba của Túc Bảo, người đó tên là Mộc Quy Phàm.”
Túc Bảo sửng sốt.
Cô bé có người ba họ Mộc thật sao?
Tô Nhất Trần nói tiếp: “Người đó muốn gặp Túc Bảo, đương nhiên, nếu Túc Bảo không muốn thì chúng ta sẽ từ chối.”
“ Túc Bảo muốn gặp ba không?”
Tô Nhất Trần và ông cụ Tô đều nhìn Túc Bảo, không biết tại sao ông cụ Tô bỗng thấy hồi hộp khó hiểu.
Hễ nghĩ tới ‘tên thủ lĩnh băng đảng tội phạm’ hồi sáng..
Túc Bảo ngẫm nghĩ: “Gặp ở đây ạ?”
Nhìn cục bột nhỏ mất đi cảm giác an toàn, Tô Nhất Trần lập tức đáp: “Ừm, gặp ở nhà họ Tô.”
Cuối cùng Túc Bảo cũng gật đầu: “Được ạ!”
**
Một bộ quân sự nào đó.
Trong cuộc họp.
Mộc Quy Phàm lơ đễnh quay bút, cây bút màu đen di chuyển linh hoạt giữa những ngón tay thon dài của anh ấy.
“Nhiệm vụ lần này vẫn phải để Tiểu Mộc đi một chuyến.” Lãnh đạo dứt lời nhìn về phía Mộc Quy Phàm, chỉ thấy anh đang quay bút.
“ Tiểu Mộc.” lãnh đạo đen mặt.
Mộc Quy Phàm đáp: “Hai ngày.. hai ngày cháu sẽ giải quyết xong cho chú.”
Mọi người: “???”
Anh ấy có nghe thấy không vậy, nhiệm vụ lần này ở nước M, bay đi bay về cũng phải mất một ngày đấy nha.
Nhiệm vụ không khó thì họ đã chẳng giao cho người đang trong kỳ nghỉ là anh.
Mộc Quy Phàm: “Còn vấn đề gì không?”
Mấy lãnh đạo: “…”
Chúng tôi không phải lãnh đạo, cậu mới là lãnh đạo.
“Không còn vấn đề gì thì tôi đi đây, đang vội.” nói xong Mộc Quy Phàm đứng dậy, sải bước rồi khuất bóng ở đầu phòng họp.
Cấp dưới của anh vội nói xin lỗi, lòng bàn tay anh ta rịn mồ hôi.
“Gia chủ!” cấp dưới đuổi kịp Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm đến kho vũ khí, nhanh chóng mặc thiết bị vào, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cấp dưới chần chừ rồi đáp: “Đại thọ 60 tuổi của bà cụ nhà họ Mộc, qua mấy mối quan hệ nhờ vả đã chuyển thiệp mời tới gia chủ, anh xem có đồng ý đi không….. ”
Động tác của Mộc Quy Phàm khựng lại, cười lạnh: “Nói với họ tôi sẽ đi.”
Cái ‘bảng hiệu vẻ vang’ thuộc về ông nội anh, đã đến lúc anh về dỡ đi rồi.
“Đúng rồi, chuyển lời cho cô nhóc đáng yêu, kêu nhóc đi cùng, người ba này giúp con gái trút giận.”
Cấp dưới: ???
Anh xưng ba nhanh vậy ư?
Còn chưa gặp mặt mà.
**
Nhà họ Mộc.
Nhận được tin, bà cụ Mộc kích động đến độ cả người run rẩy!
Vị chiến thần kia là nhân vật lớn có quyền thế mạnh đấy, người đó muốn đích thân đến chúc thọ bà ư?
“Mau mau, lập tức dặn dò người làm tổ chức tiệc lớn! Khua chiêng gõ trống mà tổ chức!”
Ông cụ Mộc xoa chòm râu bạc, quả quyết: “ Lão đại lập tức phát thiệp mời, mời được ai thì cứ mời hết đi.”
Chiến thần đến nhà họ Mộc để chúc thọ bà cụ Mộc----- tin tức này sẽ khiến bao người phải đỏ mắt đây.
Đây là thời điểm tốt để họ tạo mối quan hệ và mở rộng quan hệ!
Chương 100: Không ngờ lại là cháu trai của nhà họ Mộc chúng ta
Người nhà họ Mộc ai cũng vô cùng kích động.
Trong số đó chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi ngập ngừng nói: “Bác hai, tại sao đột nhiên thủ trưởng Mộc lại đồng ý đến đây ạ, bác không cảm thấy có gì đó kỳ lạ sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi này là Mộc Thanh Lâm, con trai của em trai ông cụ nhà họ Mộc, lúc ra đời thầy bói có nói anh ta có mệnh khuyết mộc, thế nên tên của anh ta mới toàn liên quan đến mộc.
Mộc Thanh Lâm tới thủ đô phát triển, bởi vậy nên sống trong nhà họ Mộc.
Ông cụ Mộc vuốt râu, chẳng mảy may để ý nói: “Đã mang họ Mộc thì đều là người một nhà cả, thủ trưởng Mộc đến đây cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Quan tâm lý do người ta tới làm gì, cứ tới là được!
Mộc Thanh Lâm lại lắc đầu: “Cháu cứ cảm thấy có gì đó lạ lắm, thủ trưởng Mộc kia là người còn chẳng thèm nể nang cấp dưới của mình.”
Bà cụ Mộc trừng mắt: “Mộc Thanh Lâm, cháu không thấy được điểm tốt của nhà họ Mộc chúng ta à? Sao thủ trưởng Mộc lại không thể tới chúc thọ bác?”
Bọn họ là người nhà của công thần số một đấy, chẳng phải đối phương nên tới chúc thọ bà ta à?
Con trai lớn của nhà họ Mộc cũng nghiêm túc nói: “Thanh Lâm, đã không biết gì thì đừng có đoán mò, làm như mình hiểu rộng lắm vậy.”
Mộc Thanh Lâm lập tức ngậm miệng, trong lòng lại khó giấu được sự bất bình.
Anh ta cảm thấy cả nhà bác hai đều là kẻ bất tài, cũng do bọn họ quá may may, giành được vinh dự của nhà bác cả thôi.
Nếu, nếu công lao hạng đầu của nhà bác cả rơi vào tay anh ta thì anh ta đã thăng quan tiến chức từ lâu rồi.
Mộc Lập Quần, cháu trai của nhà họ Mộc đảo mắt.
Tuy thi cử vài năm không đỗ đạt nhưng anh ta biết người anh họ ăn nhờ ở đậu ở nhà mình này là một người có bản lĩnh.
Thế nên anh ta mới giả vờ suy tư một lúc rồi nói: “Ông nội, cháu cũng cảm thấy có gì đó lạ lắm, chúng ta nên thận trọng một chút sẽ tốt hơn đấy ạ.”
Ông cụ Mộc thấy cháu trai của mình cũng nói như thế thì thấy cũng có lý: “Thằng hai đi điều tra đi.”
Lão nhị nhà họ Mộc gật đầu đồng ý.
Không biết phải nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ, đi rách bao nhiêu đôi giày, cuối cùng nhà họ Mộc cũng nghe ngóng được tin tức…
Không ngờ chiến thần Mộc Quy Phàm lại là người của nhà họ Mộc bọn họ!
Cả nhà họ Mộc đều thấy choáng váng bởi tin tức này.
Ông cụ Mộc lẩm bẩm: “Là cháu trai của anh cả thì cũng là cháu trai của tôi thôi! Nhà họ Mộc chúng ta có tiền đồ rồi, có tiền đồ rồi!”
Bà cụ Mộc kích động đến nỗi gò má đỏ bừng: “Thảo nào! Thảo nào! Thảo nào nó lại muốn chúc thọ người làm bà nội như tôi!”
Con trai cả của nhà họ Mộc đột nhiên bừng tỉnh: “Đồng ý đến chúc thọ nhưng lại không nói tại sao, đây chẳng phải là muốn cho mẹ một bất ngờ à!”
Mộc Thanh Lâm: “...”
Nếu như anh ta không nhớ nhầm thì người ta cũng đâu phải là cháu ruột, cùng lắm cũng chỉ là cháu họ thôi, tuy cảm thấy có gì đó bất thường nhưng anh ta không nói gì nữa.
Nhà họ Mộc hân hoan trang trí tiệc mừng thọ, các loại đèn lồng đỏ thẫm đều được treo khắp mọi nơi, chữ thọ được cắt bằng giấy đỏ thẫm cũng được dán lên, tất cả thiệp mời đều được mạ vàng.
Ông cụ Mộc có sở thích sưu tầm đồ cổ, bình thường rất trân quý, ra ngoài cũng phải khóa kỹ nhưng nay lại chuyển hết ra ngoài trang trí!
Ông cụ vừa vui mừng lại vừa kích động nói: “Tới thủ đô năm năm nay, cuối cùng nhà họ Mộc chúng ta có thể một bước bay lên cành cao rồi!”
Chiến thần Long Quốc, vị tướng chỉ huy tối cao trong quân đội, nếu ở thời cổ đại thì đó là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nương nhờ đấy. Người mà ai cũng không mời được lại là con cháu của nhà họ Mộc bọn họ!
Đây là khái niệm gì nhỉ?
Sau này, bọn họ chính là gia tộc lớn đứng đầu!
Nhà họ Mộc phân phát thiệp mời khắp nơi, tất cả thế gia lớn nhỏ, danh gia vọng tộc, ai mời được thì đều mời tất.
Quản gia nhà họ Mộc gặp ai cũng nói thủ trưởng chỉ huy đứng đầu quân đội, chiến thần đứng đầu Long Quốc chính là cháu trai của ông cụ Mộc nhà bọn họ!
Tin tức vừa nổ ra, trong lòng mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hết người này đến người khác lũ lượt kéo nhau tới chúc mừng trước.
Mũi của ông cụ nhà họ Mộc sắp vểnh lên tận trời rồi, phải nói là vô cùng kiêu ngạo.
Ngày trước bọn họ phải nhờ vả người ta dùng các mối quan hệ, nhưng bây giờ bọn họ lại cảm thấy mình khác rồi, bọn họ chính là quan hệ, người khác không với tới nổi!
Lúc ông cụ Tô nhận được thiệp mời của nhà họ Mộc thì đang ngồi đọc sách trong vườn hoa, Túc Bảo đang nằm bò trên hòn đá ở bên cạnh vẽ tranh.
Thấy có khách tới, bé lễ phép chào hỏi theo bản năng: “Con chào bác ạ.”
Sau đó lại nhận ra đó là bác quản gia không thèm nể nang cậu cả mấy hôm trước, thế là bé quay ngoắt mặt đi, chạy sang bên cạnh.
Quản gia nhà họ Mộc nhìn Túc Bảo một cái, trong đáy mắt loé lên sự khinh thường.
Đúng là vô lễ, hai ngày trước đứa trẻ này còn muốn tới cửa nhận người thân nữa chứ! Cũng may là không nhận.
Thương nhân đâu thể sánh bằng quân nhân, nếu là người của nhà họ Tư thì bọn họ còn có thể xem xét một phen.
“Ông cụ Tô, lần này là đại thọ của bà chủ nhà chúng tôi, người có tiếng nói ở thủ đô đều được mời tham dự, tôi cũng qua đây đưa thiệp mời cho ông.” Quản gia nhà họ Mộc nói.
Ông cụ Tô lạnh lùng nhìn anh ta.
“Để ở đó đi, nếu không có việc gì nữa thì tôi không tiễn.” Ông ấy không thèm nể mặt nói.
Quản gia của nhà họ Mộc lập tức sa sầm mặt mày.
Tuy nhà họ Mộc là nhà giàu mới nổi mới tới thủ đô nhưng cũng có tiếng ngang ngửa với mấy dòng tộc lớn khác đấy, nhà họ Tô có gì đâu mà kiêu ngạo chứ?
Quản gia của nhà họ Tô tức giận nói: “Ông cụ Tô, ông có biết chiến thần nhà họ Mộc mới quay trở về thủ đô gần đây có quyền có thế, ngay cả lãnh đạo lớn cũng phải nể mặt không?”
“Đó là cháu trai của bà cụ Mộc nhà chúng tôi đấy!”
Trong tình huống bình thường, những người khác nghe thấy cái tên này đều đứng dậy ngay, thế nhưng ông cụ Tô chỉ giũ giũ tờ báo, cười khẩy: “Có gì ghê gớm đâu, người nào không biết còn tưởng đó là cháu trai của cậu nữa đấy.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta nhíu mày nói: “Ông cụ Tô, không thể ăn nói tuỳ tiện được! Thủ trưởng Mộc là thần bảo vệ Long Quốc, đó là người ai ai cũng phải nể đấy.”
Sắc mặt ông cụ Tô lạnh băng không cảm xúc.
Cái tên “đầu sỏ phạm tội" kia chứ đâu, ông ấy biết.
Có gì ghê gớm đâu? Túc Bảo của nhà ông ấy còn là con gái của anh nữa kìa!
Chắc gì Túc Bảo nhà ông ấy đã đồng ý nhận người thân hay không!
“Chú Nhiếp, tiễn khách.” ông cụ Tô nói.
Chú Nhiếp làm một động tác mời: “Mời.”
Quản gia nhà họ Mộc: “...”
Anh ta sắp tức chết rồi.
Nhìn đi, thương nhân đúng là thương nhân, dù có giàu có hơn nữa thì cũng chẳng thể nào thay đổi được cái tật xấu của kẻ lắm tiền, không có chút gia giáo hay phép tắc gì cả.
Quản gia nhà họ Mộc tức giận bỏ đi.
Lúc này ông cụ Tô mới cầm cái thiệp mời kia lên, nhìn trái nhìn phải rồi lạnh lùng ném qua một bên.
Nếu như không phải Mộc Quy Phàm đã nhờ người tới nói từ trước, hy vọng Túc Bảo cũng sẽ đến buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc, anh muốn trút giận cho cô nhóc kia thì ông ấy sẽ không bao giờ đi đâu.
Nghĩ tới điều này, ánh mắt của ông cụ Tô lại loé lên: “Túc Bảo à, con lại đây.”
Túc Bảo chạy lại: “Ông ngoại, sao thế ạ?”
Ông cụ Tô nhìn Túc Bảo chằm chằm, thẳng thắn nói: “Bác quản gia không biết lễ phép kia mời chúng ta tới nhà họ Mộc, chúc thọ cho bà cụ Mộc của bọn họ, Túc Bảo có muốn đi không?”
Chỉ cần Túc Bảo nói không đi, ông ấy cũng sẽ vui vẻ không đi nữa.
Đến lúc đó cho dù Mộc Quy Phàm có hỏi, ông ấy cũng có thể nói là Túc Bảo không muốn đi.
Túc Bảo nghiêng đầu, vân vê ngón tay rồi nói: “Ông ngoại, để con tính xem…”
Bé tóm lấy con rùa đen ngay bên cạnh, xoay một vòng rồi nói: “Ông nội rùa đen, quay đi, quay đi…”
Ông nội rùa đen: “...” Chóng mặt!
Nó ngọ nguậy cái chân của mình, trở mình, lắc lư cái đầu rồi nằm sấp xuống.
Túc Bảo: “A, có chuyển biến?”
Ông cụ Tô: “...”
Chương 101: Gương mặt kiêu ngạo
Túc Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay của ông cụ Tô rồi bình tĩnh hỏi ông ấy: “Ông ngoại, có phải ông ngoại không muốn Túc Bảo đi đúng không ạ?”
Ông cụ Tô mím môi.
Lúc cục bột nhỏ trở nên yên tĩnh, hiểu chuyện luôn khiến người khác đau lòng vô cùng.
Ông ấy thở dài: “Đúng vậy, ông ngoại không nỡ.”
Giống như đoá hoa xinh đẹp được mình hết sức bao bọc che chở, không muốn người ta nhìn thấy.
Tuy nhiên nhớ lại trước kia, Cẩm Ngọc cũng từng được ông ấy che chở như thế, đến cuối cùng còn chưa kịp nhìn thấy được sự tuyệt vời của thế gian này đã ra đi trong tiếc nuối.
Ông ấy lại muốn mang tất cả những thứ đẹp đẽ trên thế gian này tới trước mặt cục bột nhỏ, để bé nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn…
Túc Bảo dựa vào người ông cụ Tô, ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Ông ngoại, chiến thần là gì vậy ạ?”
Ông cụ Tô nói: “Chiến thần là một vị anh hùng có tài đánh trận, bọn họ giống như vị thần bảo vệ bảo vệ đất nước của chúng ta vậy, bây giờ chúng ta có thể sống trong một quốc gia hòa bình tất cả đều nhờ các vị thần bảo vệ như bọn họ đổ máu, hy sinh đổi lại được.”
Tuy từ cái nhìn đầu tiên Mộc Quy Phàm cho người ta một cảm giác anh không phải là một người tốt nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, quả thật Mộc Quy Phàm khiến người ta tôn trọng, dù có thế nào ông cụ Tô cũng sẽ không giấu Túc Bảo điều này.
Túc Bảo hỏi: “Vậy thì có nghĩa đó là một người tốt, rất tài giỏi ạ?”
Ông cụ Tô cụp mắt nhìn Túc Bảo rồi cười nói: “Ít ra thì không xấu lắm.”
Đồng ý đến nhà họ Mộc, không phải là vì muốn xem Mộc Quy Phàm có thể làm tới mức độ nào đó sao? Nếu như anh theo phe nhà họ Mộc hoặc là quay về nhà họ Mộc, nhận tổ quy tông gì đó, thế thì nhà họ Tô bọn họ không thể để Túc Bảo đến đó.
Với cái nề nếp của nhà họ Mộc kia, cho dù ở đó nửa ngày cũng không được.
Túc Bảo lại nghĩ đến một vấn đề khác, đánh trận?
Bé hoài nghi hỏi: “Bây giờ chúng ta cũng không đánh trận nữa!”
Chỉ có xem trên tivi mới thấy được đánh nhau, đều là phim ảnh cả.
Ông cụ Tô hiền từ vỗ lên vai Túc Bảo rồi nói: “Chiến tranh trong thời bình không phải là chiến tranh người bình thường có thể nhìn thấy.”
Hoà bình, từ xưa đến đều được xây dựng trên mồ hôi, xương máu và nước mắt. Làm gì có năm tháng bình yên, chỉ là có người đứng phía sau ngăn chặn bom đạn trong thầm lặng mà thôi.
Túc Bảo như hiểu như không, nhưng nói như thế, hình như người ba chiến thần này có vẻ rất tốt.
Bé muốn đi gặp người ba chiến thần này.
Xem thử có phải anh rất cao rất cao giống như trong giấc mộng của bé không, vào nhà sẽ bị đập đầu cái cốp vào khung cửa.
Anh sẽ giống như các ông ba khác, để bé cưỡi lên trên cổ sao?
Chắc ba bảo vệ người dân thì sẽ là một ông ba tốt nhỉ? Không giống người ba ban đầu của bé…
…
Quản gia nhà họ Mộc quay về, bà cụ Mộc đang ngồi trong phòng khách ở tầng một, tiện hỏi một câu: “Sao vậy, nhà họ Tô rất vui đúng không?”
Người có thể khiến quản gia nhà họ Mộc tự mình mang thiệp đến, ngoài những người có dính líu đến chính trị ra thì có rất ít người có được đãi ngộ này, nhà họ Tô cũng được tính là một nhà trong số đó.
Quản gia cung kính nói: “Bà chủ, tôi đã mang thiệp mời tới đó rồi nhưng hình như ông cụ nhà họ Tô không được vui cho lắm, đuổi thẳng cổ tôi về.”
Anh ta ngừng một lát rồi nói tiếp: “Có thể là do hôm trước chúng ta không gặp bé gái kia nên bọn họ ghi thù chăng! Nhà họ Tô vẫn luôn rất cưng chiều cô tiểu thư này.”
Bà cụ Mộc nhíu mày, hết sức không vui.
Nhà họ Tô đúng là lòng dạ hẹp hòi, trước kia bà ta cũng từng nghe nói, con nhóc kia muốn đến trường chơi, Tô Nhất Trần đã thật sự để bé đi lên lớp cùng.
Sau đó không biết tại sao một giáo viên lại đắc tội với bé, giáo viên đó đã bị đuổi việc, còn bị ghi vào chứng chỉ giảng dạy nữa.
“Sớm muộn gì cũng chiều hư cả người cho mà xem.” Bà cụ Mộc cười khẩy một tiếng: “Tính tình kiêu căng như thế, nhà họ Mộc chúng ta tuyệt đối không thể nhận nó được.”
Thằng cháu trai thứ tư của bà ta có hơi lăng nhăng, cũng từng tới Nam Thành chơi, nhưng cho dù Túc Bảo có thật sự là con gái của nó thì bà ta cũng không muốn nhận đứa cháu như thế.
Muốn nhận thì cũng phải đợi khi nào cháu trai của bà ta kết hôn, sau khi sinh con trai con gái xong thì Túc Bảo gì đó mới có tư cách bước chân vào nhà họ.
“Cậu lui xuống đi! Bố trí lại sân, chia làm mấy khu…”
“Nhớ kỹ, đến lúc đó các quan chức thì dẫn vào trong nhà, thương nhân, người có tiếng ở trong sân được rồi, còn về nhà họ Tô, cứ để cho bọn họ ở chỗ xa nhất.”
Hiện giờ bà cụ Mộc rất vênh váo, bà ta có cảm giác mình như một dòng tộc lớn, cháu trai của bà ta còn là chiến thần Long Quốc, đã không có dòng tộc nào có thể so với nhà họ Mộc của bà ta nữa rồi.
Thế nên ngay cả nhà họ Tô bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ Mộc.
Tô Nhất Trần dẫn theo Túc Bảo ra ngoài.
Túc Bảo mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, làn váy bung xoè, giống như một đóa hoa nhỏ đáng yêu.
Vừa mới xuống xe, họ đã trông thấy Ôn Như Vân và Tư Diệc Nhiên đang đứng đợi ở cửa.
Tô Nhất Trần gật đầu hỏi: “Ngài Tư vẫn chưa đến sao?”
Ôn Như Vân nói: “Anh ấy có việc gấp nên không ở trong nước.”
Nói xong cô lại nhìn về phía Túc Bảo rồi cười nói: “Nhà họ Mộc này, mệnh còn cao hơn cả trời, mắt mọc ở trên trán, thế nên tôi đã nói sẽ đợi mọi người.”
Nhà họ Tư có xuất thân từ quân đội chính thống, cả thủ đô không ai là không biết họ là người nhà họ Mộc xem trọng.
Tô Nhất Trần lịch sự từ chối: “Thật ra không cần.”
Ôn Như Vân xua tay: “Anh thì không sao nhưng Túc Bảo lại không giống, cô bé là một tiểu thư yểu điệu đúng chứ?”
Cô quý mến sờ lên bím tóc của Túc Bảo.
Túc Bảo lắc đầu: “Không phải đâu dì ơi, con không yểu điệu đâu ạ!”
Bé có thể tay không bẻ lan can, còn có thể vung búa nữa.
Chỉ cần cho bé một cái điểm tựa, bé cảm giác mình còn có thể bẩy được cả Trái Đất lên luôn đó.
Ôn Như Vân nhìn Túc Bảo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt của bé hiện rõ vẻ nghiêm túc, trông không giống như đang đùa.
“Ha ha, đợi cũng đợi rồi, chúng ta cùng nhau vào đi.”
Tô Nhất Trần gật đầu, nắm tay Túc Bảo đi vào bên trong.
Tư Diệc Nhiên không nói một lời.
Đã lâu không gặp rồi, cục bột nhỏ này vẫn còn nhớ cậu chứ?
Tư Diệc Nhiên mím môi, đột nhiên xoè tay ra: “Cho em này.”
Có hai viên kẹo nằm trong lòng bàn tay của cậu, một viên kẹo màu vàng, chắc là vị dứa, viên kẹo còn lại màu đỏ, không đoán nhầm thì hẳn là vị dâu.
Hai mắt Túc Bảo sáng bừng, không phải ai cho kẹo bé cũng lấy đâu!
Nhưng nếu là anh trai cho, tất nhiên là khác rồi.
Túc Bảo nhanh chóng liếc trộm Tô Nhất Trần một cái, sau đó âm thầm đưa tay ra nhận kẹo.
“Cảm ơn anh ạ!” Bé dịch sát lại người Tư Diệc Nhiên rồi nhỏ giọng nói.
Tư Diệc Nhiên ngoảnh mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ừ.”
Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm phía trước, từng hành động nhỏ của Túc Bảo đều bị anh thu hết vào mắt nhưng anh lại giả vờ như không biết.
Chỉ thấy cục bột nhỏ tự cho là mình đã che giấu rất tốt bóc kẹo ra sau đó bỏ tọt viên kẹo vào trong miệng.
Ánh mắt của Tô Nhất Trần xuất hiện ý cười, đột nhiên anh quay đầu lại: “Túc Bảo?”
Túc Bảo lập tức mím môi, ậm ừ một tiếng.
“Cậu cả sao vậy ạ?” Bé giả vờ như không có chuyện gì hỏi.
Tô Nhất Trần bật cười, hừ một tiếng rồi nói: “Không có gì.”
Túc Bảo: “Ồ ồ ồ, vậy có chuyện gì cậu cả cứ gọi con.”
Bé giả vờ như trong miệng không có kẹo, cố gắng che giấu.
Ai ngờ trong lúc nói chuyện, miệng ngậm kẹo vẫn không kìm được mà nhễu ra một giọt nước miếng.
Ôn Như Vân không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.
“Đợi một chút, dì lấy giấy cho con!” Ôn Như Vân dừng lại, cúi đầu mở túi xách ra.
Túc Bảo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc bánh kem trong nhà. Nếu như đang ở nhà họ Tô thì bé đã chạy thẳng vào bên trong rồi, cục bột nhỏ không quên hiện tại mình đang ở đâu, cố kìm lại.
Có điều… Bé không khống chế được ánh mắt của mình, cứ nhìn chiếc bánh kem nhỏ đó mãi.
Lúc này quản gia nhà họ Mộc đi ra, anh ta nhìn thấy Tô Nhất Trần và Túc Bảo đầu tiên, không chú ý đến Ôn Như Vân đang đứng ở phía sau.
Thấy Túc Bảo đang nhìn chiếc bánh kem, anh ta không khỏi khinh thường mỉm cười.
Quả nhiên là đứa trẻ đến từ nơi nhỏ bé, nhìn thèm thuồng như thế, trông có vẻ như chưa từng nhìn thấy thế giới.
“Xin dừng bước.” Anh ta nở nụ cười giả tạo: “Ngài Tô, chỗ ngồi của hai người ở bên kia.”
Nói xong, anh ta chỉ tay ra chỗ sân ở tít bên ngoài.
Ở góc đó, ngay cả đèn đóm cũng rất mờ, ghế cũng là loại ghế gỗ nhỏ đơn giản.
“Xin lỗi nhé, không phải là ai cũng vào được trong nhà đâu.” Quản gia nhà họ Mộc nói: “Nhưng nếu như ngài muốn tặng quà cho bà chủ nhà tôi thì có thể xếp hàng đợi xem.”
“À đúng rồi, xin hãy trông cháu của ngài cho kỹ, dù sao thì trẻ con cũng ham ăn, tránh làm ra mấy chuyện mất hết mặt mũi gì đó.”
Bình luận facebook