-
Chương 490-491
Chương 490: Không có lựa chọn thứ ba sao?
Từ khi Kỷ Trường để Túc Bảo chọn giữa việc giữ Diêu Linh Nguyệt lại hay là tiêu diệt, Túc Bảo vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Diêu Linh Nguyệt ngày càng trắng bệch, trắng đến nỗi xanh lại, máu chảy chậm đến mức gần như dừng lại.
Máu trong cơ thể cô ấy không biết có được gọi là máu không, sở dĩ có thể lưu thông là vì trước đó bị đính ở núi hoang dẫn đến việc âm mạch chảy vào cơ thể.
Bây giờ cô ấy rời khỏi núi hoang, không có âm mạch âm khí mạnh mẽ duy trì, thời gian dần trôi, cô ấy cũng dần trở nên cứng đờ.
Cách mấy ngày Túc Bảo lại dẫn cô ấy về núi hoang "nạp điện" một lần, mỗi lần "nạp điện đầy đủ", sắc mặt tái xanh của mợ cả mới có thể biến thành da trắng lạnh, nhưng cô bé biết không thể tiếp tục như vậy.
Vì sư phụ vẫn luôn giục cô bé.
Ngày Túc Bảo dẫn mợ cả về núi hoang "nạp điện", cậu cả lái xe dừng lại ven đường.
"Trời rất lạnh, đừng đi xuống." Tô Nhất Trần quay đầu nói.
Túc Bảo lại nhảy xuống xe.
Tô Nhất Trần nhanh chóng xuống xe đeo khăn quàng cổ lên cho cô bé, lại cài kĩ áo lông của cô bé lại, bao tay lông xù cũng được đeo lên rồi mới nói: "Cậu cả đi cùng mợ cả con là được rồi."
Túc Bảo lắc đầu: "Một mình cậu cả đi rất nguy hiểm."
Núi hoang nhìn thì có vẻ không có gì khác lạ, chỉ là một ngọn núi nhỏ không được khai thác, nhưng lúc đi rồi mới biết rất dễ lạc đường.
"Lần trước ba và cậu tám đi đã lạc đường, nhưng ba rất lợi hại, không cần con đi tìm cũng tự ra được. Cậu cả không thể đâu!" Túc Bảo nói.
Tô Nhất Trần: "…"
Anh hừ nhẹ một tiếng: "Sao cậu cả con lại không được."
Nhưng không thể không thừa nhận, Mộc Quy Phàm đúng là rất lợi hại, rõ ràng không nhìn được quỷ nhưng lại có thể mạnh mẽ tìm được cách đuổi quỷ.
Anh đã thử mấy lần nhưng không tìm được cảm giác, chiến thần vẫn là chiến thần, anh không so được.
Nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của đứa nhóc, cậu cả luôn cảm thấy ghen tị.
Túc Bảo xoa đầu anh: “Ngoan nha, cậu cả kiếm tiền rất giỏi! Kiếm tiền giỏi lại càng lợi hại hơn!"
Nói đến tiền ánh mắt đứa nhóc này sáng lấp lánh.
Khóe miệng Tô Nhất Trần hơi nâng lên, đã được an ủi.
Nhưng anh vẫn không yên lòng để Túc Bảo tự đi, mấy lần trước không có tuyết rơi, lần này có tuyết.
Túc Bảo nghĩ rồi dán cho Diêu Linh Nguyệt một tấm bùa: "Mợ cả có thể tự mình đi."
"Nhớ rõ đi đường phải cong đầu gối nha!"
"Vào trong hầm thì nằm vào quan tài."
Hầm trú ẩn kia đã được cô bé sắp xếp qua, đảm bảo mợ cả đến là có thể sạc điện.
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt nhìn tấm bùa đang dán trước trán mình, cô ấy đã khôi phục hình dáng, đôi mắt rất đẹp, nhưng lúc này vì nhìn tấm bùa dán trên trán nên giống như mắt gà chọi vậy.
Không biết có phải vì dán bùa trên trán không mà cô ấy lại nhảy tưng tưng, giơ hai tay lên, nhanh nhẹn đi vào trong núi hoang.
Túc Bảo: "…"
Tô Tử Du: "…"
Tô Nhất Trần ngạc nhiên: "Sao đột nhiên lại biến thành cương thi rồi?"
Túc Bảo nói to: "Mợ cả, mợ không phải cương thi nha, đi bình thường!"
Tay Diêu Linh Nguyệt lập tức buông xuống, hai chân đi rất nhanh, rất nhanh đã biến mất.
Tuyết đầu mùa từ từ đến nhưng lại rất lớn. Trời cũng nhanh tối, Tô Nhất Trần dừng xe dưới chân núi, đèn xe chiếu lên bông tuyết không ngừng bay xuống như những tinh linh đang nhảy múa.
Trong xe rất ấm, Tô Tử Du ghé mặt vào cửa sổ nhìn núi hoang hỏi: "Tuyết rơi nhiều như vậy, lỡ như mẹ anh không cẩn thận lăn xuống thì sao bây giờ?"
Túc Bảo nói: "Anh yên tâm, bây giờ đầu gối mợ cả đã cong được, có thể đi được rồi."
Tô Tử Chiến cúi đầu nhìn ipad, vẻ mặt không chút thay đổi.
Tô Nhất Trần đột nhiên hỏi: "Túc Bảo, có phải mợ cả con không thể ở lại không?"
Túc Bảo nhụt chí nói: "Cậu cả, sao cậu lại biết?"
Tô Nhất Trần nhìn cô bé, con nhóc này có tâm sự gì sẽ viết hết lên mặt, không chỉ anh biết mà tất cả mọi người đều nhìn ra.
Cho nên gần đây bà cụ cố gắng nhồi nhét cho Diêu Linh Nguyệt ăn, sợ cô ấy đi rồi thì không có ai cho cô ấy ăn nữa.
Túc Bảo ôm gấu bông trong ngực, thấp giọng nói: "Sư phụ con nói mợ cả đã sớm chết rồi, không thể ở lại nữa, cho nên chỉ có thể đưa tiễn mợ đi hoặc tiêu diệt mợ."
Bàn tay đang nắm vô lăng của Tô Nhất Trần xiết chặt.
"Tiễn có nghĩa là gì?" Anh hỏi.
Túc Bảo nói: "Chính là đưa tiễn hồn phách của mợ cả đi, sau khi đưa tiễn, mợ cả không khác thật sự chết là bao."
Tô Nhất Trần im lặng một lát rồi hỏi: "Cái này khác tiêu diệt ở chỗ nào?"
Túc Bảo trả lời: "Đưa tiễn còn có hồn, tiêu diệt sẽ không có hồn, cái gì cũng không còn."
Tô Nhất Trần không nói gì, đây không phải là đang làm khó đứa nhỏ sao?
Đối với cô bé mà nói, cứu Diêu Linh Nguyệt là đúng hay sai, việc đó có ý nghĩa gì?
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ mới bốn tuổi đã phải đứng trước quyết định mà ngay cả người lớn cũng không thể quyết định được.
Anh dịu dàng xoa đầu Túc Bảo hỏi: "Không còn lựa chọn thứ ba sao?"
Túc Bảo lắc đầu.
Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm ipad nhưng không động đậy, mãi cho đến khi ánh sáng trên màn hình tắt đi.
Cậu bé nâng môi, đột nhiên nói: "Em có thể đưa ra điều kiện với sư phụ em."
Túc Bảo nhăn mũi: "Sư phụ có đôi khi rất cứng rắn, nói không được là không được!"
Tô Tử Chiến hừ nhẹ: "Đó là em không biết bàn điều kiện thế nào."
"Trước khi em muốn đạt được thứ gì đó thì phải đưa ra một điều kiện đối phương không thể nào tiếp nhận được, sau đó lại đưa một điều kiện em đã dự trù."
"Trong hai cái, người bình thường sẽ chọn điều kiện mà em có thể làm được."
Túc Bảo hoàn toàn không hiểu anh lớn đang nói cái gì.
“Nghĩa là sao?" Cô bé ngơ ngác hỏi.
Tô Tử Chiến: "Ví dụ như em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em…"
Túc Bảo: "Không, bà ngoại sẽ cho em."
Tô Tử Chiến: "…"
Cậu bé nhấn mạnh: "Chúng ta chỉ đang ví dụ."
Túc Bảo: "Được nha, anh cả anh nói tiếp đi."
Tô Tử Chiến nói: "Em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em, nhưng em muốn xin bà một trăm triệu… Bà sẽ nói một trăm triệu tuyệt đối không thể, nhiều nhất chỉ có thể cho em một trăm vạn!"
"Đấy, mục đích xin một trăm vạn của em đã thành công."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Chiến lạnh lùng, lúc nói những lời này giống như tổng giám đốc bá đạo phiên bản mini.
Túc Bảo hiểu ra: "Anh cả em hiểu rồi, em nói với sư phụ rằng muốn hồi sinh mợ cả, sư phụ chắc chắn sẽ không đồng ý, nói cùng lắm chỉ có thể giúp em giữ mợ cả ở lại… Như vậy đúng không?"
Tô Tử Chiến lại lần nữa bật ipad lên, mơ hồ ừ một tiếng.
Tô Nhất Trần thở dài, anh yêu thương xoa mặt Túc Bảo: "Túc Bảo, con rất thông minh."
"Sư phụ con đối với con rất tốt, không nên dùng cách bàn điều kiện này với sư phụ con."
Nói đến đây Tô Nhất Trần đột nhiên dừng lại.
Chỉ là cậu cả cũng có suy nghĩ của riêng mình… Cậu cả không nỡ để con đối diện với thử thách này một mình.
Cậu cả không nỡ thấy con không vui.
Cho nên anh cũng im lặng, không nói gì thêm.
Chương 491: Quỷ mít ướt
Kỷ Trường khoanh chân ngồi sau xe không nói nên lời, vốn dĩ hắn không muốn đi theo nhưng rảnh rỗi nên mới bay theo.
Không ngờ cậu nhóc vô tâm Tô Tử Du này lại nhân lúc hắn vắng mặt để dạy hư học trò bé nhỏ của hắn.
Kỷ Trường vỗ nhẹ những bông tuyết rồi thả chúng ra ngoài cửa sổ.
Túc Bảo nhìn thấy Sư phụ, hai mắt sáng lên, nói: "Sư phụ, con muốn..."
Kỷ Trường lập tức nói: "Không, con không muốn."
Túc Bảo: "?"
Bé chỉ muốn nhờ sư phụ lên núi xem thử sao mợ cả mãi chưa xuống núi thôi mà!
“Được…” Túc Bảo đặt bàn tay đeo găng mềm mại dưới cằm, háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kỷ Trường do dự một chút, cuối cùng nói: "Có."
Túc Bảo: "Có gì ạ?"
Kỷ Trường chỉ cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối, than ôi, đối mặt với cô học trò bé bỏng này, hắn hoàn toàn không thể tuân theo nguyên tắc.
"Có một lựa chọn thứ ba." Hắn nói.
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Là gì ạ?"
Kỷ Trường nói: “Biệt xứ.”
Túc Bảo: "???"
Chết tiệt!
Kỷ Trường nói: "Hãy để cô ấy đi khắp thế giới này và không bao giờ dừng lại. Linh hồn cô ấy phải luôn trên đường đi."
"Hãy giúp đỡ những người có thể giúp đỡ, và tích đức càng nhiều càng tốt cho đến khi cô ấy có thể được tha thứ..."
Túc Bảo: "..."
Lựa chọn này có khác gì việc đuổi mợ cả của bé đi không?
Túc Bảo nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ xe, bé không nói nữa, ánh sáng vừa chợt sáng lên trong mắt bé cũng vụt tắt.
Kỷ Trường chần chừ, vừa toan lên tiếng tiếp thì hắn đã nhìn thấy Diêu Linh Nguyệt đi trên núi xuống.
Túc Bảo lập tức vẫy tay với mợ cả, hạ cửa sổ xe xuống và hét lên: "Mợ ơi, ở đây ạ!"
Diêu Linh Nguyệt cũng bước nhanh về phía chiếc xe.
Kết quả là cô bị trượt chân và lăn xuống con đường mòn trong ngọn núi.
"Ơ..." Túc Bảo và Tô Tử Du vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhất Trần giữ Túc Bảo lại, nói: "Đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Để cậu cả xuống."
Anh mở cửa xe, những bông tuyết ập vào mặt anh, rơi thành từng chấm trên chiếc áo khoác cashmere đen của anh.
Tô Nhất Trần giẫm lên tuyết dày, đi đến chỗ Diêu Linh Nguyệt, động tác của cô không nhanh nhẹn lắm, lúc nãy vẫn đang lảo đảo trong tuyết.
“Đứng dậy nào.” Tô Nhất Trần đưa tay ra.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.
Tô Nhất Trần nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy.
Nhìn thấy tóc cô phủ đầy tuyết trắng, anh vỗ nhẹ lên tóc cô, chỉ cảm thấy cứng đờ…
“Đi thôi.” Anh trầm giọng nói: “Về nhà nào.”
Diêu Linh Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Tô Nhất Trần quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ: “Sao thế em?"
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật, phải tốn rất nhiều công sức cô mới nói được từ "rửa..."
Tô Nhất Trần không biết tại sao, rửa cái gì? [1].
[1]: Chữ đầu tiên trong từ ‘thích’ cũng có nghĩa là ‘rửa’.
Tô Nhất Trần nhìn tóc cô, rồi nhìn vết bẩn trên ống quần cô, nói: “Khi về hãy giặt sạch nha.”
Diêu Linh Nguyệt im lặng.
Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.
Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.
Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân ‘người này’ không hề chạm đất.
Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.
"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."
Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.
Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.
Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.
Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần!
Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống!
Mẹ kiếp!
Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!
Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!
Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.
Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!
Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng - chính là Kỷ Trường.
Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó ‘chết’ chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.
Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.
Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất đặc biệt, quỷ hồn bình thường sẽ bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.
Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.
Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!
Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!
Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.
Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không…
Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi.
Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.
Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!
“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công…” Quỷ mít ướt vồ lên.
Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.
“Sao việc gì cũng đến tay mình?” Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”
Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!
Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
Cô ấy đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác kỳ lạ, bụi cây phủ đầy tuyết bỗng bị gãy, cô gái giật mình.
Cô gái vô thức nhìn lại và cảm thấy như có thứ gì đó đang bay qua.
Cô gái lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu cô ấy hiện ra một câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Cô gái sợ hãi hét lên: "Trời ơi", sau đó cô ấy chạy thật nhanh về nhà, tuy nhiên khi quét mặt nhận dạng để vào tòa nhà thì hệ thống lại không nhận ra cô ấy!
Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.
“Hu hu hu…” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”
Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóa!
Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình...
Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy...
Từ khi Kỷ Trường để Túc Bảo chọn giữa việc giữ Diêu Linh Nguyệt lại hay là tiêu diệt, Túc Bảo vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Diêu Linh Nguyệt ngày càng trắng bệch, trắng đến nỗi xanh lại, máu chảy chậm đến mức gần như dừng lại.
Máu trong cơ thể cô ấy không biết có được gọi là máu không, sở dĩ có thể lưu thông là vì trước đó bị đính ở núi hoang dẫn đến việc âm mạch chảy vào cơ thể.
Bây giờ cô ấy rời khỏi núi hoang, không có âm mạch âm khí mạnh mẽ duy trì, thời gian dần trôi, cô ấy cũng dần trở nên cứng đờ.
Cách mấy ngày Túc Bảo lại dẫn cô ấy về núi hoang "nạp điện" một lần, mỗi lần "nạp điện đầy đủ", sắc mặt tái xanh của mợ cả mới có thể biến thành da trắng lạnh, nhưng cô bé biết không thể tiếp tục như vậy.
Vì sư phụ vẫn luôn giục cô bé.
Ngày Túc Bảo dẫn mợ cả về núi hoang "nạp điện", cậu cả lái xe dừng lại ven đường.
"Trời rất lạnh, đừng đi xuống." Tô Nhất Trần quay đầu nói.
Túc Bảo lại nhảy xuống xe.
Tô Nhất Trần nhanh chóng xuống xe đeo khăn quàng cổ lên cho cô bé, lại cài kĩ áo lông của cô bé lại, bao tay lông xù cũng được đeo lên rồi mới nói: "Cậu cả đi cùng mợ cả con là được rồi."
Túc Bảo lắc đầu: "Một mình cậu cả đi rất nguy hiểm."
Núi hoang nhìn thì có vẻ không có gì khác lạ, chỉ là một ngọn núi nhỏ không được khai thác, nhưng lúc đi rồi mới biết rất dễ lạc đường.
"Lần trước ba và cậu tám đi đã lạc đường, nhưng ba rất lợi hại, không cần con đi tìm cũng tự ra được. Cậu cả không thể đâu!" Túc Bảo nói.
Tô Nhất Trần: "…"
Anh hừ nhẹ một tiếng: "Sao cậu cả con lại không được."
Nhưng không thể không thừa nhận, Mộc Quy Phàm đúng là rất lợi hại, rõ ràng không nhìn được quỷ nhưng lại có thể mạnh mẽ tìm được cách đuổi quỷ.
Anh đã thử mấy lần nhưng không tìm được cảm giác, chiến thần vẫn là chiến thần, anh không so được.
Nhưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của đứa nhóc, cậu cả luôn cảm thấy ghen tị.
Túc Bảo xoa đầu anh: “Ngoan nha, cậu cả kiếm tiền rất giỏi! Kiếm tiền giỏi lại càng lợi hại hơn!"
Nói đến tiền ánh mắt đứa nhóc này sáng lấp lánh.
Khóe miệng Tô Nhất Trần hơi nâng lên, đã được an ủi.
Nhưng anh vẫn không yên lòng để Túc Bảo tự đi, mấy lần trước không có tuyết rơi, lần này có tuyết.
Túc Bảo nghĩ rồi dán cho Diêu Linh Nguyệt một tấm bùa: "Mợ cả có thể tự mình đi."
"Nhớ rõ đi đường phải cong đầu gối nha!"
"Vào trong hầm thì nằm vào quan tài."
Hầm trú ẩn kia đã được cô bé sắp xếp qua, đảm bảo mợ cả đến là có thể sạc điện.
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt nhìn tấm bùa đang dán trước trán mình, cô ấy đã khôi phục hình dáng, đôi mắt rất đẹp, nhưng lúc này vì nhìn tấm bùa dán trên trán nên giống như mắt gà chọi vậy.
Không biết có phải vì dán bùa trên trán không mà cô ấy lại nhảy tưng tưng, giơ hai tay lên, nhanh nhẹn đi vào trong núi hoang.
Túc Bảo: "…"
Tô Tử Du: "…"
Tô Nhất Trần ngạc nhiên: "Sao đột nhiên lại biến thành cương thi rồi?"
Túc Bảo nói to: "Mợ cả, mợ không phải cương thi nha, đi bình thường!"
Tay Diêu Linh Nguyệt lập tức buông xuống, hai chân đi rất nhanh, rất nhanh đã biến mất.
Tuyết đầu mùa từ từ đến nhưng lại rất lớn. Trời cũng nhanh tối, Tô Nhất Trần dừng xe dưới chân núi, đèn xe chiếu lên bông tuyết không ngừng bay xuống như những tinh linh đang nhảy múa.
Trong xe rất ấm, Tô Tử Du ghé mặt vào cửa sổ nhìn núi hoang hỏi: "Tuyết rơi nhiều như vậy, lỡ như mẹ anh không cẩn thận lăn xuống thì sao bây giờ?"
Túc Bảo nói: "Anh yên tâm, bây giờ đầu gối mợ cả đã cong được, có thể đi được rồi."
Tô Tử Chiến cúi đầu nhìn ipad, vẻ mặt không chút thay đổi.
Tô Nhất Trần đột nhiên hỏi: "Túc Bảo, có phải mợ cả con không thể ở lại không?"
Túc Bảo nhụt chí nói: "Cậu cả, sao cậu lại biết?"
Tô Nhất Trần nhìn cô bé, con nhóc này có tâm sự gì sẽ viết hết lên mặt, không chỉ anh biết mà tất cả mọi người đều nhìn ra.
Cho nên gần đây bà cụ cố gắng nhồi nhét cho Diêu Linh Nguyệt ăn, sợ cô ấy đi rồi thì không có ai cho cô ấy ăn nữa.
Túc Bảo ôm gấu bông trong ngực, thấp giọng nói: "Sư phụ con nói mợ cả đã sớm chết rồi, không thể ở lại nữa, cho nên chỉ có thể đưa tiễn mợ đi hoặc tiêu diệt mợ."
Bàn tay đang nắm vô lăng của Tô Nhất Trần xiết chặt.
"Tiễn có nghĩa là gì?" Anh hỏi.
Túc Bảo nói: "Chính là đưa tiễn hồn phách của mợ cả đi, sau khi đưa tiễn, mợ cả không khác thật sự chết là bao."
Tô Nhất Trần im lặng một lát rồi hỏi: "Cái này khác tiêu diệt ở chỗ nào?"
Túc Bảo trả lời: "Đưa tiễn còn có hồn, tiêu diệt sẽ không có hồn, cái gì cũng không còn."
Tô Nhất Trần không nói gì, đây không phải là đang làm khó đứa nhỏ sao?
Đối với cô bé mà nói, cứu Diêu Linh Nguyệt là đúng hay sai, việc đó có ý nghĩa gì?
Tô Nhất Trần chỉ cảm thấy đau lòng, đứa nhỏ mới bốn tuổi đã phải đứng trước quyết định mà ngay cả người lớn cũng không thể quyết định được.
Anh dịu dàng xoa đầu Túc Bảo hỏi: "Không còn lựa chọn thứ ba sao?"
Túc Bảo lắc đầu.
Tô Tử Chiến nhìn chằm chằm ipad nhưng không động đậy, mãi cho đến khi ánh sáng trên màn hình tắt đi.
Cậu bé nâng môi, đột nhiên nói: "Em có thể đưa ra điều kiện với sư phụ em."
Túc Bảo nhăn mũi: "Sư phụ có đôi khi rất cứng rắn, nói không được là không được!"
Tô Tử Chiến hừ nhẹ: "Đó là em không biết bàn điều kiện thế nào."
"Trước khi em muốn đạt được thứ gì đó thì phải đưa ra một điều kiện đối phương không thể nào tiếp nhận được, sau đó lại đưa một điều kiện em đã dự trù."
"Trong hai cái, người bình thường sẽ chọn điều kiện mà em có thể làm được."
Túc Bảo hoàn toàn không hiểu anh lớn đang nói cái gì.
“Nghĩa là sao?" Cô bé ngơ ngác hỏi.
Tô Tử Chiến: "Ví dụ như em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em…"
Túc Bảo: "Không, bà ngoại sẽ cho em."
Tô Tử Chiến: "…"
Cậu bé nhấn mạnh: "Chúng ta chỉ đang ví dụ."
Túc Bảo: "Được nha, anh cả anh nói tiếp đi."
Tô Tử Chiến nói: "Em muốn xin bà một trăm vạn, chắc chắn bà sẽ không cho em, nhưng em muốn xin bà một trăm triệu… Bà sẽ nói một trăm triệu tuyệt đối không thể, nhiều nhất chỉ có thể cho em một trăm vạn!"
"Đấy, mục đích xin một trăm vạn của em đã thành công."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tử Chiến lạnh lùng, lúc nói những lời này giống như tổng giám đốc bá đạo phiên bản mini.
Túc Bảo hiểu ra: "Anh cả em hiểu rồi, em nói với sư phụ rằng muốn hồi sinh mợ cả, sư phụ chắc chắn sẽ không đồng ý, nói cùng lắm chỉ có thể giúp em giữ mợ cả ở lại… Như vậy đúng không?"
Tô Tử Chiến lại lần nữa bật ipad lên, mơ hồ ừ một tiếng.
Tô Nhất Trần thở dài, anh yêu thương xoa mặt Túc Bảo: "Túc Bảo, con rất thông minh."
"Sư phụ con đối với con rất tốt, không nên dùng cách bàn điều kiện này với sư phụ con."
Nói đến đây Tô Nhất Trần đột nhiên dừng lại.
Chỉ là cậu cả cũng có suy nghĩ của riêng mình… Cậu cả không nỡ để con đối diện với thử thách này một mình.
Cậu cả không nỡ thấy con không vui.
Cho nên anh cũng im lặng, không nói gì thêm.
Chương 491: Quỷ mít ướt
Kỷ Trường khoanh chân ngồi sau xe không nói nên lời, vốn dĩ hắn không muốn đi theo nhưng rảnh rỗi nên mới bay theo.
Không ngờ cậu nhóc vô tâm Tô Tử Du này lại nhân lúc hắn vắng mặt để dạy hư học trò bé nhỏ của hắn.
Kỷ Trường vỗ nhẹ những bông tuyết rồi thả chúng ra ngoài cửa sổ.
Túc Bảo nhìn thấy Sư phụ, hai mắt sáng lên, nói: "Sư phụ, con muốn..."
Kỷ Trường lập tức nói: "Không, con không muốn."
Túc Bảo: "?"
Bé chỉ muốn nhờ sư phụ lên núi xem thử sao mợ cả mãi chưa xuống núi thôi mà!
“Được…” Túc Bảo đặt bàn tay đeo găng mềm mại dưới cằm, háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Kỷ Trường do dự một chút, cuối cùng nói: "Có."
Túc Bảo: "Có gì ạ?"
Kỷ Trường chỉ cảm thấy bản thân sắp gặp rắc rối, than ôi, đối mặt với cô học trò bé bỏng này, hắn hoàn toàn không thể tuân theo nguyên tắc.
"Có một lựa chọn thứ ba." Hắn nói.
Hai mắt Túc Bảo sáng lên: "Là gì ạ?"
Kỷ Trường nói: “Biệt xứ.”
Túc Bảo: "???"
Chết tiệt!
Kỷ Trường nói: "Hãy để cô ấy đi khắp thế giới này và không bao giờ dừng lại. Linh hồn cô ấy phải luôn trên đường đi."
"Hãy giúp đỡ những người có thể giúp đỡ, và tích đức càng nhiều càng tốt cho đến khi cô ấy có thể được tha thứ..."
Túc Bảo: "..."
Lựa chọn này có khác gì việc đuổi mợ cả của bé đi không?
Túc Bảo nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ xe, bé không nói nữa, ánh sáng vừa chợt sáng lên trong mắt bé cũng vụt tắt.
Kỷ Trường chần chừ, vừa toan lên tiếng tiếp thì hắn đã nhìn thấy Diêu Linh Nguyệt đi trên núi xuống.
Túc Bảo lập tức vẫy tay với mợ cả, hạ cửa sổ xe xuống và hét lên: "Mợ ơi, ở đây ạ!"
Diêu Linh Nguyệt cũng bước nhanh về phía chiếc xe.
Kết quả là cô bị trượt chân và lăn xuống con đường mòn trong ngọn núi.
"Ơ..." Túc Bảo và Tô Tử Du vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhất Trần giữ Túc Bảo lại, nói: "Đừng xuống, bên ngoài lạnh lắm. Để cậu cả xuống."
Anh mở cửa xe, những bông tuyết ập vào mặt anh, rơi thành từng chấm trên chiếc áo khoác cashmere đen của anh.
Tô Nhất Trần giẫm lên tuyết dày, đi đến chỗ Diêu Linh Nguyệt, động tác của cô không nhanh nhẹn lắm, lúc nãy vẫn đang lảo đảo trong tuyết.
“Đứng dậy nào.” Tô Nhất Trần đưa tay ra.
Diêu Linh Nguyệt sửng sốt, trên mặt và trên tóc cô đều có những bông tuyết, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cô mặc một chiếc áo khoác màu caramel, vì không cảm thấy lạnh nên cô không hề phản ứng khi tuyết rơi vào cổ.
Diêu Linh Nguyệt nhìn chằm chằm tay Tô Nhất Trần hồi lâu sau cô mới hiểu ý anh và đưa tay ra.
Tô Nhất Trần nắm tay cô rồi kéo cô đứng dậy.
Nhìn thấy tóc cô phủ đầy tuyết trắng, anh vỗ nhẹ lên tóc cô, chỉ cảm thấy cứng đờ…
“Đi thôi.” Anh trầm giọng nói: “Về nhà nào.”
Diêu Linh Nguyệt đứng yên không nhúc nhích, Tô Nhất Trần quay lại nhìn cô một cách kỳ lạ: “Sao thế em?"
Khóe môi Diêu Linh Nguyệt giật giật, phải tốn rất nhiều công sức cô mới nói được từ "rửa..."
Tô Nhất Trần không biết tại sao, rửa cái gì? [1].
[1]: Chữ đầu tiên trong từ ‘thích’ cũng có nghĩa là ‘rửa’.
Tô Nhất Trần nhìn tóc cô, rồi nhìn vết bẩn trên ống quần cô, nói: “Khi về hãy giặt sạch nha.”
Diêu Linh Nguyệt im lặng.
Tô Nhất Trần đi về phía trước, Diêu Linh Nguyệt do dự một lúc rồi lặng lẽ đi theo phía sau, hai người lần lượt lên xe.
Khi chiếc xe chạy đi, khu vực gần ngọn núi hoang vu lại rơi vào bóng tối, như thể không có ánh sáng xung quanh nào có thể chiếu vào, khiến nơi đây càng thêm quỷ dị và chết chóc.
Không biết qua bao lâu, trên núi bỗng nhiên vang lên tiếng động, tuyết trên cành rơi xuống đất.
Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống, nếu nhìn kỹ có thể thấy chân ‘người này’ không hề chạm đất.
Nó bối rối chạy trốn khỏi ngọn núi hoang vu, bay thật xa trước khi dừng lại vì quá kinh sợ.
"Trốn tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà còn có thể đụng mặt con bé đó!" Quỷ hồn lẩm bẩm: "Sợ chết khiếp. May mà mình chạy nhanh."
Không ai khác, quỷ hồn này chính là quỷ mít ướt đã chạy thoát từ nhà họ Tô.
Trước đây nó muốn nhập thân Hân Hân, nhưng Túc Bảo đã quăng ngọn lửa tinh thần nhỏ khiến nó sợ hãi bỏ chạy thoát thân.
Vừa rồi nó đang lang thang bên đường xem có ai đi bộ giữa đêm trong thời tiết lạnh giá như vậy không.
Sau đó nó nhìn thấy xe của Tô Nhất Trần!
Vừa mở cửa, Túc Bảo đã nhảy xuống!
Mẹ kiếp!
Quỷ mít ướt chạy trốn tới ngọn núi hoang vu, nào biết nơi này ăn thịt quỷ, âm khí trên núi tạo thành một vòng xoáy không ngừng hút quỷ mít ướt vào lòng đất!
Quỷ mít ướt bật khóc, lúc này nó mới phát hiện ra ngọn núi hoang vu là nơi mà quỷ không thể đặt chân tới. Nhưng trước sau đều là hiểm nguy, Túc Bảo ở phía trước nên nó không dám xuống núi!
Vì vậy nó quyết định đi bộ từ phía bên kia của ngọn núi hoang vu.
Kết quả là càng di chuyển trong vùng núi hoang vu, nó càng bị hút vào, sát khí trong cơ thể gần như biến mất!
Nó chỉ có thể nghiến răng kiên trì, trước khi đợi được Diêu Linh Nguyệt xuống núi, nó đã nhìn thấy thẩm phán mặc áo choàng trắng - chính là Kỷ Trường.
Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó ‘chết’ chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.
Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.
Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất đặc biệt, quỷ hồn bình thường sẽ bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.
Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.
Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!
Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!
Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.
Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không…
Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi.
Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.
Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!
“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công…” Quỷ mít ướt vồ lên.
Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.
“Sao việc gì cũng đến tay mình?” Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”
Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!
Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.
Cô ấy đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác kỳ lạ, bụi cây phủ đầy tuyết bỗng bị gãy, cô gái giật mình.
Cô gái vô thức nhìn lại và cảm thấy như có thứ gì đó đang bay qua.
Cô gái lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu cô ấy hiện ra một câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Cô gái sợ hãi hét lên: "Trời ơi", sau đó cô ấy chạy thật nhanh về nhà, tuy nhiên khi quét mặt nhận dạng để vào tòa nhà thì hệ thống lại không nhận ra cô ấy!
Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.
“Hu hu hu…” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”
Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóa!
Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình...
Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy...
Bình luận facebook