-
Chương 481-485
Chương 481: Nhà họ Diêu không có bằng chứng, nhà họ Tô chúng tôi có
Diêu Kính Vân ngây người một lúc thì bị một cái đầu vô cùng cứng đâm mạnh vào mặt, mũi cũng lún xuống, có thể thấy được vầng trán cô ấy dùng sức nhiều thế nào.
“Đáng chết…!” Ông ta che mũi mắng to.
Diêu Linh Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm, trong miệng không ngừng nói: “Cmn… Cmn!”
Khá lắm, có thể đọc liên tục hai lần cmn nữa.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Nhất là cảnh sát.
Nếu nói vừa rồi động đậy tay có thể do có người âm thầm điều khiển tượng.
Nhưng bây giờ thì còn có thể giải thích gì nữa?
Thi thể có thể đột nhiên lao đến dùng đầu của mình đập vào đầu người ta sao?
Thi thể có thể nói cmn được sao?
Túc Bảo đang ngây người cuối cùng cũng hoàn hồn, đập mạnh như vậy, sợ cô ấy đập méo cả đầu mình mất.
Túc Bảo nhanh chóng đi lên giữ cô ấy lại: “Mợ, được rồi được rồi!”
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt di chuyển, thấy nhị trưởng lão họ Diêu thì tiến lên như đang ở độ tuổi phản nghịch: “Tôi… cmn!”
Nhị trưởng lão họ Diêu còn kinh ngạc hơn cả Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân.
Chung trùng trên người Diêu Linh Nguyệt là ông ta tự tay bóp chết.
Cô ấy nên sớm chết từ lâu rồi mới đúng, vì sao lại có thể nhảy nhót lung tung ở chỗ này dùng đầu mình đập vào đầu người khác như vậy.
Cho nên trong lúc ông ta không ngừng nghi ngờ năng lực của bản thân thì Diêu Linh Nguyệt đã lao đến trước mặt, húc ông ta bay ra ngoài…
Ầm… Nhị trưởng lão họ Diêu bị húc bay xa 2m, ông ta ngã xuống bãi cỏ.
Lúc này có một con chim màu xanh biếc đột nhiên bay đến hô to: “Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh! Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh!”
Nó vừa dứt lời thì bên trên cũng như bắt đầu đánh bom.
Phân chim nóng hổi vô cùng chuẩn xác rơi vào miệng nhị trưởng lão nhà họ Diêu…
Mọi người nhà họ Tô: Tôi là ai, đây là đâu, con chim này đang làm gì vậy…
Ngay cả cảnh sát cũng há hốc miệng.
Nhị trưởng lão họ Diêu chưa bao giờ bị sỉ nhục, hơn nữa đối phương lại còn là một con chim!
Ông ta điên cuồng phun ra, hung hăng nhổ thứ trong miệng ra, nôn đến ba lần vẫn có cảm giác miệng đầy vị phân chim.
“Súc sinh…! Con súc sinh chết tiệt!”
Nhị trưởng lão họ Diêu bùng nổ, người nhà họ Tô ông ta không giết được, chẳng lẽ một con chim cũng không giết được sao?
Ông ta ném một tấm bùa ra, tấm bùa lao nhanh về phía con vẹt đang đứng trên cây!
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu vẫn có chút năng lực.
Tấm bùa lao đến như một mũi tên, Tiểu Ngũ vừa cất cánh thì đuôi đã bị đốt cháy.
Bùm… Một ngọn lửa xanh lục xuất hiện.
Tiểu Ngũ lập tức gào to lao về phía Túc Bảo: “Cmn! Cmn! Cứu mạng! Đốt trúng chim rồi!”
Túc Bảo vội vàng tiến lên, hai bên lao về phía nhau, bé nhanh chóng ôm Tiểu Ngũ vào lòng, trực tiếp dùng tay dập lửa.
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh một tiếng, ngọn lửa bùa chú này không phải ai cũng có thể dập được, nóng vội dùng tay dập thì không khác tìm đường chết là bao!
Một giây sau…
Ngọn lửa màu xanh lục kia lập tức bị dập tắt.
“…”
Nụ cười lạnh của nhị trưởng lão họ Diêu lập tức đóng băng, ông ta đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn.
Theo lời Diêu Kính Vân miêu tả… Người lợi hại không phải là đời sau của Vu thần nhà họ Diêu bọn họ, Tô Tử Du sao?
Đuôi của Tiểu Ngũ bị đốt một đoạn nhỏ, chiếc đuôi dài vốn đang xinh đẹp đã bị phá hỏng.
Vẹt tìm đối tượng đều dựa vào bộ lông xinh đẹp của mình, nhất là khi xòe chiếc đuôi dài rực rỡ của mình ra thì càng thu hút hơn, lông đuôi càng dài thì càng “mạnh mẽ uy vũ” hơn trong mắt vẹt cái.
Hai mắt Tiểu Ngũ ngập nước mắt, nó mách Túc Bảo: “Bảo… Người này không có tí chim đức nào cả! Đuôi của tui mất rồi, tui không thể tìm đối tượng được nữa!”
Mọi người nhà họ Tô: “…”
Cảnh sát ngây người, con chim này thành tinh rồi sao?
Túc Bảo đi cứu Tiểu Ngũ, Diêu Linh Nguyệt lập tức bị buông ra, không có người nào cản, cô ấy lập tức đánh về phía Diêu Kính Vân, cắn một cái lên bả vai ông ta.
“Gừ… gừ!” Miệng cô ấy nói gì đó không nghe rõ, cô ấy cắn đứt một miếng thịt trên bả vai Diêu Kính Vân, ông ta gào thét thảm thiết.
Diêu Linh Nguyệt không sợ đau nhức, cho dù bị Diêu Kính Vân dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người cũng không nhả ra.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát vội vàng đi cứu Diêu Kính Vân.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, anh tiến lên ngăn Diêu Linh Nguyệt: “Được rồi, há mồm.”
Diêu Linh Nguyệt: “Gừ gừ gừ!”
Tô Nhất Trần: “…”
Khó khăn lắm mới kéo cô ấy ra được, Diêu Kính Vân lại bị mất một miếng thịt.
Người bên ngoài nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Lần ồn ào này có thể gọi là gà bay chó chạy, cuối cùng mấy người Diêu Kính Vân bị còng lại mới kết thúc câu chuyện.
Lúc bên pháp y chạy đến thì thấy Diêu Linh Nguyệt đang cố chấp mắng cmn, còn cắn cả người.
Cái này cần gì kiểm tra nữa, giống thi thể ở chỗ nào chứ?
Cho nên nhà họ Diêu lên án nói nhà họ Tô giết người căn bản chính là vu oan.
Diêu Thi Duyệt chưa từ bỏ ý định, yêu cầu pháp y lên kiểm tra nhịp tim của Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Du ngăn ở phía trước, hai mắt đỏ bừng: “Ai dám đụng đến mẹ tôi!”
“Mẹ tôi chính là bị bọn họ nhốt ở dưới mặt đất tám năm nên mới bị thành như vậy!”
“Bây giờ bà ấy vừa thấy người đã sợ hãi, không cho phép mấy người đến gần bà ấy!”
Tô Tử Du cố chấp, Túc Bảo cũng gia nhập đội ngũ ngăn lại trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không chút chần chừ cũng bước ra phía trước.
Cảnh sát muốn nói, cô ấy có chút gì gọi là sợ người sao?
Vừa thả chó cắn người, tự mình ra trận cắn người, lại còn dùng đầu mình đập người khác.
Cái này gọi là sợ người sao…?
Tô Nhất Trần đứng trước mặt ba đứa nhỏ.
“Nhà họ Diêu vu oan cho nhà họ Tô chúng tôi, chuyện này không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có chứng cứ nhà họ Diêu giam giữ bất hợp pháp, giết người để trả thù!”
Tối hôm Mộc Quy Phàm ra ngoài cùng ba đứa nhỏ.
Sáng nay lúc quay về anh lại ra ngoài một chuyến nữa, chỉ mấy tiếng đã tra được hết thông tin của nhà họ Diêu, chứng cứ cũng lấy được.
Nhà họ Diêu, một thế gia Vu thần xuống dốc, cũng được xem là “nhà giàu nhỏ”, có một căn biệt thự, chín phòng ba sảnh, to nhỏ gì đó cũng có 15 người, được xem là một “gia tộc” tương đối nhiều người.
Căn nhà không đủ lớn, họ lại luôn cố chấp muốn duy trì môi trường kiểu gia tộc, con cháu trong nhà sớm tối phải “vấn an”, hai trưởng lão này của nhà họ Diêu không khác gì vua một cõi.
Vì tình hình quá khó khăn, trong tay lại có chút bản lĩnh nên khó tránh khỏi việc giết người tiêu tai để lấy tiền, mà những điều này đều chính là gạch lót đường cho nhà họ Diêu vào tù!
Chương 482: Một bài hát hay dành cho ba người
Nghe Tô Nhất Trần nói vậy, trong lòng nhị trưởng lão họ Diêu xiết lại, cảm giác ngày càng không ổn.
Đến bây giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ không ổn ở chỗ nào.
Ông ta nhìn về phía Tô Tử Du, nếu đứa nhỏ này thật sự như lời nói thì sao vừa rồi lại không có hành động gì?
Không phải ông ta bị hai đồ ngốc Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt lừa rồi đấy chứ…
Tô Nhất Trần nói chú Nhiếp đưa cho cảnh sát một túi tài liệu.
Đương nhiên nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diêu, bọn họ nhận định Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là đứa nhỏ nhà mình, há miệng ngậm miệng là huyết mạch nhà họ Diêu, giữ lại chắc chắn là tai họa.
Cảnh sát xem hết chứng cứ trong tập tài liệu, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, không biết đang nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Cuối cùng họ còng cả ba người Diêu Thi Duyệt, Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu lại!
“Mấy người liên quan đến giam giữ phi pháp, giết người, mua bán thi thể… Mang đi!”
Lúc nhị trưởng lão nhà họ Diêu đến thì vô cùng kiêu ngạo, thế nào ông ta cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại là mình bị mang đi!
“Có phải tính sai rồi không?” Ông ta lạnh mặt, nhíu mày quát lớn: “Đây chính là thái độ làm việc của mấy người sao? Nhà họ Tô có tiền thì giúp nhà họ Tô! Đúng là lũ khốn nạn giả danh vì nhân dân!”
Cảnh sát cố gắng kiềm chế để không đấm ông ta một trận.
Diêu Thi Duyệt thì la to: “Không, không phải vậy, sao tôi cũng bị bắt? Cái gì tôi cũng không làm!”
Cô ta nhìn về phía Tô Nhất Trần, lo lắng hô to: “Tổng giám đốc Tô, cứu tôi! Tấm lòng của tôi anh biết rõ mà! Vừa mới ban nãy tôi còn không tiếc bán nhà họ Diêu để giúp nhà họ Tô!”
Hai trưởng lão bị bắt đi một cách thuận lợi như vậy cũng nhờ một phần công lao của cô ta mà!
Không có cái USB kia của cô ta thì sao họ có thể bị định tội nhanh như vậy được?
“Tổng giám đốc Tô, anh không thể vô tình như vậy được!” Diêu Thi Duyệt khóc lớn: “Tôi vẫn luôn giúp anh, tất cả những gì tôi làm vì muốn tốt cho anh, tôi chưa từng muốn làm chuyện gì tổn hại đến nhà họ Tô!”
“Anh tin tôi đi…”
“Tôi không cam tâm, vì sao chị tôi đã thành như vậy rồi mà nhà họ Tô mấy người còn giữ chị ta lại, tại sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”
“Thả tôi ra…!” Diêu Thi Duyệt ra sức trốn thoát rồi lao ra.
Cô ta không nên bị bắt, cô ta làm nhiều việc như vậy rồi, cô ta muốn làm bà chủ nhà họ Tô!
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là con trai mới đúng, tổng giám đốc Tô cũng là của cô ta.
Cô ta mới là mẹ hai đứa nhỏ, cô ta mới có tư cách bước vào nhà họ Tô!
Chỉ cần bắt được Tô Tử Du… Cô ta sẽ có cơ hội…
Đúng lúc này, một cái dĩa lớn từ trên trời giáng xuống.
Chú Ngưu nhắm một mắt lại, một đòn đánh bay Diêu Thi Duyệt ra ngoài.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế Diêu Thi Duyệt, không ngờ cô ta phát điên lên còn dám cắn cả bọn họ.
Bộp, Diêu Thi Duyệt bị đánh mạnh lên cổ, hôn mê bất tỉnh.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi mấy người Tô Thi Duyệt bị mang đi, Tô Nhất Trần trực tiếp dồn nhà họ Diêu vào đường cùng.
Trời lạnh rồi, nhà họ Diêu cũng nên phá sản đi thôi.
Diêu Thi Duyệt không ngừng la hét được đưa đến bệnh viện tâm thần, Diêu Kính Vân vì giam cầm Diêu Linh Nguyệt tám năm mà nhận án mười năm cơm tù.
Diêu Kính Vân bị tra ra từng giết người trả thù, hơn nữa còn không chỉ giết một người, án của ông ta bị chuyển thành vô thời hạn.
Ông ta lại còn dùng vu chung ở cục cảnh sát, trong lúc hỗn loạn đã bị đánh cho gãy chân, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Cũng vì ông ta mà sau khi nhị trưởng lão họ Diêu bị đưa vào tù còn bị lột sạch kiểm tra từng li từng tí, không chỉ lấy hết bùa chú, côn trùng trên người mà ngay cả râu, tóc, lông mày cũng bị cạo sạch, những nơi có thể giấu được trùng đều bị kiểm tra một lượt.
Cuối cùng Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu đều bị dán một tấm bùa lên người, bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng, lúc tấm bùa cháy rồi cả người đều trở nên khô héo.
Ánh mắt bọn họ không chỉ có sự hận thù mà còn có cả sự không cam lòng.
Không biết cảnh sát đã đi đâu tìm bùa chú, vậy mà lại có thể giết hết tất cả chung trùng trên người bọn họ, hủy cả cách bọn họ nuôi chung.
Sau này sức mạnh lớn nhất của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất!
Hai người muốn dùng chung trùng để vượt ngục cũng không thể.
Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này.
Sau khi mấy người Diêu Thi Duyệt bị mang đi, Tô Tử Du đứng sững người trong sân.
Đột nhiên cậu bé nhớ ra gì đó, cậu bé hỏi: “Bà, chúng ta có cần đi viếng mộ chú nữa không?”
Bà cụ Tô nâng tay lên đánh một cái vào đầu cậu.
Viếng mộ cái gì nữa, hôm nay thiếu chút nữa bọn họ viếng mộ bà luôn rồi đấy!
Vốn tưởng rằng tối hôm qua mấy người họ chỉ ra ngoài hóng gió rồi đánh quỷ nhỏ gì đó.
Không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Tình trạng của Diêu Linh Nguyệt khi mới tới nhà họ Tô là như thế nào bà ấy biết rõ.
Lỡ như Diêu Linh Nguyệt không được cứu, trở thành một thi thể thật thì mấy đứa nhỏ này làm gì được?
Phạm tội tuổi vị thành niên cũng không phải là không bắt, cũng không phải là không có hình phạt.
Ngày hôm nay đúng là không khác đi tàu lượn là bao, trái tim của bà ấy thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
“Về phòng hết cho bà, úp mặt vào tường hối lỗi!” Bà cụ Tô nghiêm khắc nói: “Khóa cửa hết lại cho tôi, ai cũng không được vào!”
Ông cụ Tô nhìn về phía Túc Bảo, ông ấy không nỡ.
“Được rồi, chuyện này thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ chứ?” Ông cụ nói chuyện rất thấu tình đạt lý: “Là người nhà họ Diêu tìm đến cửa mà, đừng trút giận lên người tụi nhỏ.”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn ông.
Ông hiểu cái búa gì!
Đúng là tối qua mấy đứa nhỏ có đi ra ngoài thật.
Hơn nữa lại bị nhà họ Diêu làm loạn, sắp giữa trưa rồi, đói thì có thể không đói nhưng chắc chắn rất buồn ngủ.
Mấy đứa nhỏ đang phát triển, sao có thể chịu buồn ngủ được, nhất định phải về phòng đi ngủ.
Ông cụ Tô không biết, tối hôm qua ông ấy ngủ say như chết, vừa rồi lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ cũng chỉ là ảnh Vạn Bát Thực mang theo hai con chó trói Diêu Linh Nguyệt về nhà họ Tô.
Cũng không có mấy đứa Túc Bảo.
Cho nên ông cụ Tô mới nói lý lẽ: “Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã qua hết rồi sao? Bà này, có phải bà bị giọng điệu nghiêm khắc của cảnh sát chọc tức nên giờ mới thế này không?”
Bà cụ Tô cũng thuận theo bậc thang này mà đi xuống: “Hừ.”
Không hừ cũng không được, nếu không thì sao giải thích được chuyện bà ấy nói mấy đứa nhỏ đi úp mặt vào tường hối lỗi?
Bà ấy cũng không muốn nói chuyện này cho ông cụ Tô, mỗi lần mấy đứa nhỏ ra ngoài bà ấy đều không ngủ được, bà ấy không muốn ông cụ Tô cũng không ngủ được.
Ông cụ Tô vuốt lưng cho bà ấy: “Yên tâm, nhà họ Tô chúng ta từ đi đến ngồi đều thẳng tắp, cho dù là yêu ma quỷ quái gì đó có đến đây thì chúng ta cũng không sợ.”
“Hơn nữa trời có sập thì còn có lão già tôi đây chống cho bà mà!”
Bà cụ Tô cảm thấy ấm lòng, một giây sau lại nghe thấy ông cụ Tô đắc ý nói:
“Vừa rồi vì không biết tình hình thế nào nên tôi mới cố ý làm ra dáng vẻ không thèm nói đạo lý mà chỉ biết bảo vệ vợ, nói sang chuyện khác để A Trần có thời gian phản ứng. Bà thấy chồng bà thông minh không?”
Bà cụ Tô mỉm cười: “Cố ý hả?”
Ông cụ Tô đang đỡ bà cụ Tô vô thức rụt cổ lại.
Tay bà cụ lập tức bổ xuống.
Tô Nhất Trần nhìn không chớp mắt.
Bà cụ hình như muốn phạt ba đứa nhỏ.
Nhưng thực tế là để tụi nhỏ đi nghỉ ngơi.
“Mau đi đi!” Cậu cả dịu dàng xoa đầu Túc Bảo: “Chuyện khác để cậu cả xử lí.”
Túc Bảo: “Ba con cũng có thể xử lí được!”
Tô Nhất Trần cười cười: “Sáng nay ba con bị gọi đi họp khẩn cấp rồi. Có một số việc cậu ấy không hợp để làm.”
Cũng không biết lần này Mộc chiến thần có xin chuyển thành Mộc đạo sĩ hay không.
Nghe nói anh biến cả một đội huấn luyện thành đội đạo sĩ.
Cuộc họp lần này có khi mất đến hai ba ngày.
Không đi được thì để tất cả mọi người gia nhập.
Cấp trên vốn đã mắt nhắm mắt mở với anh, bây giờ cả đội đều bị anh định hướng sang một ngành khác, cấp trên thấy anh càng ngày càng làm loạn, nhịn không được mà can thiệp vào.
“Đi!” Túc Bảo mang mợ chạy.
Tô Tử Chiến vô thức đuổi theo.
Tô Tử Du vừa chạy vừa nói: “Mau kiểm tra thử xem đầu mẹ anh có phải bị lõm rồi không!”
Đúng lúc đến bậc thang trước cửa, mấy đứa nhỏ đứng trên bậc thang, nói Diêu Linh Nguyệt ngồi xuống.
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.
“Cmn, thật sự bị móp rồi!” Tô Tử Du đau lòng: “Lần sau mẹ không thể dùng đầu đâm người ta nữa, da đối phương dày hơn thì sao!”
Túc Bảo dỗ dành: “Mợ không đau, xoa xoa đầu, không đau không đau!”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không phản kháng chút nào, mặc cho tóc mình bị vò thành một đống rối bù xù.
Cô ấy thật sự không cảm thấy đau, dây thần kinh đau đớn đã sớm bị tê liệt.
Bà cụ Tô được ông cụ Tô đỡ đi, hai ông bà từ từ đi lên, thấy mấy người chắn trước cửa thì tức giận nói: “Còn không mau đi úp mặt hối lỗi?”
Túc Bảo giơ tay: “Bà ngoại, con có thể úp mặt hối lỗi trên giường không?”
Sắc mặt đang căng ra của bà cụ Tô hơi buông lỏng, bà cố nén tiếng cười, hỏi: “Trên giường thì sao con úp mặt hối lỗi được?”
Túc Bảo: “Con hối lỗi với mặt giường.”
Bà cụ Tô: “…”
Túc Bảo: “Con nằm sấp, mặt đối diện với giường cũng là hối lỗi nha!”
Bà cụ Tô: “…”
Chương 483: Tiểu Ngũ dạy nói tiếng người
Túc Bảo và Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt đến phòng khách trên tầng ba.
Dù mợ cả đã về nhưng mợ cả không sống chung phòng với cậu cả.
"Mợ cả ơi, tụi con phải về phòng quay mặt vào tường tự kiểm điểm đây ạ!" Túc Bảo sờ đầu Diêu Linh Nguyệt, nói thêm: "Mợ ngoan ngoãn ở đây, không được chạy lung tung nha!"
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt vẫn thẳng tắp, khi nhìn Tô Tử Du, lúc lại nhìn Túc Bảo.
Có vẻ như ngoài nước da chuyển sang màu trắng thì cô không có gì thay đổi so với trước đây.
Tô Tử Du nhoài người ở mép giường, chống cằm hỏi: "Em ơi, mẹ anh có thể quay lại như người thường không?"
Túc Bảo thành thật lắc đầu: "Không biết, sư phụ nói người cũng không chắc."
Tô Tử Du thầm thở dài.
Thực ra cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần mẹ ở đây là tốt lắm rồi, cậu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
"Chúng ta về phòng quay mặt vào tường để kiểm điểm đi." Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo nhìn ra ngoài, thấy bà cụ Tô không ở gần đó, lập tức hạ giọng nói: "Lát nữa trở về đóng cửa lại rồi lén lút ngủ luôn, biết không?"
Tối qua em gái cậu không ngủ, chắc giờ em ấy buồn ngủ lắm.
Cậu cũng rất buồn ngủ.
Túc Bảo không khỏi hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, "Nếu bà ngoại phát hiện thì sao?"
Tô Tử Du lắc đầu: "Không đâu, tin anh đi!"
Túc Bảo: "Dạ!"
Hai đứa nhỏ lẩm bẩm rồi chạy về phòng.
Diêu Linh Nguyệt vểnh tai lên, không ngừng nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo thì thầm, sau đó hai đứa bé vẫy tay chào cô và đóng cửa lại.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng giơ tay phải lên và vẫy rất mạnh, bắt chước Túc Bảo.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cười: "Ha ha ha ha!"
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, nhìn một con vẹt xanh nằm trên cửa sổ.
Tiểu Ngũ khéo léo lách qua khe cửa kính, nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt.
"Con nhìn thấy sự khao khát trong mắt mợ!" Tiểu Ngũ nói. "Hay là con dạy mợ cách nói tiếng người nhé?"
Diêu Linh Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bay tới trước mặt Diêu Linh Nguyệt, nói: "Mợ nói hahahaha đi!"
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tiểu Ngũ rất kiên nhẫn và nói: "Hahahaha!"
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tiểu Ngũ lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, có miệng mà không biết nói? Khó dạy hơn cả lão Lục!"
Giọng nói vừa dứt, Cái Chuông vốn ẩn náu bấy lâu đột nhiên chộp xuống từ rèm cửa, bay về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi phách, hét "Mẹ kiếp" rồi bay lên.
Cái Chuông đứng canh ở cửa sổ, chờ bắt ba ba trong rọ.
Căn phòng đột nhiên ồn ào với tiếng gà bay chó chạy...ồ không, vẹt bay mèo nhảy mới đúng chứ.
"Chết tiệt, lão Lục, đủ rồi đó nha... Á——"
"Đuôi của ta!"
"Ôi thượng đế ơi, con thề là con sẽ đá vào mông Cái Chuông bằng bộ móng vuốt cỡ 35 của mình, vâng, con thề!"
Cái Chuông nhanh chóng nhào tới, Tiểu Ngũ hoảng sợ, đột nhiên bay lên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Con mèo bỗng phanh lại, vẫy đuôi nhìn chằm chằm con vẹt trên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Tiểu Ngũ: "Ha ha... nhào lên, có bản lĩnh thì cứ nhào lên!"
Tiểu Ngũ tìm được chỗ dựa, kiêu ngạo nói: "Ta là Trường Sơn Triệu Tử Long! Mau kẹp lão Lục ra ngoài!"
Cái Chuông gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, dùng sức dẫm mạnh lên lưng ghế, tuy nặng gần tám cân nhưng nó vẫn rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng và chính xác, nó bay vút qua đầu Diêu Linh Nguyệt rồi tiện chân giẫm lên đầu cô một phát.
Tiểu Ngũ sợ hãi vội vàng bay lên, lúc này Cái Chuông đột nhiên cảm giác được chân sau của mình bị tóm lấy.
Diêu Linh Nguyệt kéo con mèo xuống, cô không biết làm thế nào để nhấc con mèo nên chỉ đành nắm lấy hai chân sau của nó và giữ trước mặt, nhìn nó một cách vô cảm.
Con mèo hoa khó chịu kêu meo meo, cúi xuống cắn vào mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt.
Hầu hết mọi người sẽ sợ hãi khi bị mèo cắn và sẽ nhanh chóng thả mèo ra.
Tiếc thay, Diêu Linh Nguyệt đã không làm vậy.
Cái Chuông cắn mạnh và hung ác hơn.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn nơi bị cắn, sau đó bỗng nhiên cúi đầu cắn vào sau gáy Cái Chuông.
Cái Chuông trợn tròn con mắt!
Nó không nhả, Diêu Linh Nguyệt cũng không nhả.
Một người một mèo, ngươi cắn ta, ta cắn ngươi, Cái Chuông dùng hết sức cắn người, Diêu Linh Nguyệt cũng dốc hết sức cắn mèo!
Cuối cùng, Cái Chuông bỏ cuộc trước, nó buông Diêu Linh Nguyệt ra.
Trên mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt lộ ra hai vết răng sâu, theo logic mà nói, lẽ ra vết thương sâu như vậy phải chảy máu, nhưng mu bàn tay của cô lại không hề có máu.
Tiểu Ngũ sửng sốt nói: "Lão Lục, ngươi cần tiêm vắc xin phòng dại rồi!"
Cái Chuông: "..."
Nó nhìn Diêu Linh Nguyệt bằng ánh mắt ấm ức và không chịu khuất phục, sau đó kêu meo meo với cô.
Không biết trải qua bao lâu, Diêu Linh Nguyệt mới buông lỏng miệng, buông tha cho Cái Chuông.
Cái Chuông lập tức lao ra ngoài, núp vào góc bàn cảnh giác nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt vẫn bất động, cô nhìn thẳng Cái Chuông khiến tóc gáy nó dựng hết cả lên, sau đó nó nghe thấy cô nói: "Hahahaha."
Cái Chuông: "..."
Tiểu Ngũ: "Mẹ kiếp, học được rồi! Mợ cả đã học được rồi! Tuyệt vời, tuyệt vời quá!"
Diêu Linh Nguyệt dường như gặp khó khăn trong việc suy nghĩ và nói chuyện, cô chỉ tiếp tục lặp lại: "Hahahaha... cái nĩa… kẹp ra ngoài..."
Tiểu Ngũ: "..."
Đột nhiên nó cảm thấy thật tồi tệ.
Thử tưởng tượng xem...
Sáng sớm, Diêu Linh Nguyệt đứng dậy và nói với bà cụ Tô: "Ha ha ha ha, mẹ kiếp, kẹp ra ngoài!"
Ôi trời, nó sẽ bị bà cụ Tô dùng tay không xẻ đôi phải không?
Tiểu Ngũ nhanh chóng bỏ chạy.
Cái Chuông ngồi xổm một lúc, đảm bảo Diêu Linh Nguyệt sẽ không vồ tới cắn nó rồi cũng tức tốc chạy thoát thân.
Trong phòng chỉ còn lại Diêu Linh Nguyệt, cô ngồi thẳng đơ ở mép giường, môi mấp máy, chăm chỉ củng cố thành tích học tập.
"Mẹ kiếp... mẹ kiếp, mẹ kiếp."
"Hahahahaha..."
"Nĩa... kẹp ra ngoài."
"..."
Chương 484: Quỷ hồ đồ đã chết như thế nào?
Khi về phòng, Túc Bảo trông thấy đám ác quỷ đều đang nằm bên cửa sổ.
Hóa ra vừa rồi chúng nó đều ở đây xem vở kịch hay của nhà họ Diêu!
Quỷ nhu nhược lập tức bước tới, dịu dàng nói: “Bảo bối, em đã về rồi.”
Túc Bảo: "Dạ anh Phan, em đã nhìn thấy những kẻ xấu mà anh và các chú dì quỷ trừng phạt trong vùng núi hoang vu! Răng cửa của họ đều bị nhổ hết rồi, hihi ~"
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo một cách trìu mến, sau đó nghiêm túc dạy dỗ bé: "Bảo yêu, dù đối phương là người xấu, nhưng việc cần trừng phạt thì cứ trừng phạt thích đáng, không nên lấy đó làm niềm vui nha."
Sau một lúc, quỷ nhu nhược nói thêm: "Phải lương thiện."
Túc Bảo gật đầu: "Em biết rồi!"
Quỷ đào hoa nằm bên cạnh lẩm bẩm, lương thiện hả, sao lúc nhổ răng cửa người ta không thấy ngươi nói câu này...
Quỷ xui xẻo hưng phấn chọc tay: "Bảo, chúng ta làm tốt chứ? Có thưởng gì không? Hehehe..."
Túc Bảo sờ túi nói: "Ồ, lần này con không mua kẹo."
Bà ngoại không cho bé mua kẹo nên thỉnh thoảng ba bé sẽ bí mật mua về cho bé.
Trong mắt quỷ xui xẻo hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng nó lập tức nói: "Không sao đâu, lần sau bù nha!"
Quỷ nhu nhược liếc nhìn nó: “Không biết xấu hổ hay sao mà đòi kẹo của một đứa bé? Không vấn đề gì đâu Bảo yêu, không cần nghe lời quỷ xui xẻo, không có kẹo cũng không sao hết nha.”
Chúng làm việc cho Túc Bảo cũng chẳng phải vì kẹo của bé!
Túc Bảo đột nhiên nhảy xuống giường, đi đến bàn trang điểm nhỏ của mình, mở ngăn kéo ra, tìm thấy dưới đáy một viên kẹo giấu kín.
Sau đó bé chui xuống gầm giường, loay hoay một lúc rồi lôi ra một chiếc khác.
Tiếp theo, bé mở tủ tìm được thêm một chiếc kẹo từ túi chiếc áo khoác nhỏ treo trong tủ.
Chúng quỷ: "..."
Chà, người khác giấu tiền tiêu vặt còn Túc Bảo thì giấu kẹo...
Túc Bảo nhìn kẹo trong tay, có ba viên kẹo... Còn thiếu một viên.
Bé cố gắng nhớ lại rồi chạy ra ngoài ban công, đi vào phòng rừng nhiệt đới của Tiểu Ngũ, moi ra một cái kẹo từ trong đám cỏ.
"Tèng téng teng ~" Túc Bảo cầm bốn viên kẹo trong tay và vui vẻ nói: "Của các quỷ đây!"
Quỷ hồn của bé không thể sống thiếu kẹo!
Đám quỷ sửng sốt, sau đó trong trái tim vốn đã lạnh lẽo bấy lâu nay bỗng len lỏi một hơi ấm.
Tốt quá.……
Khi chúng ở vùng núi hoang vu, cứ mở miệng ra là nhà họ Diêu lại gọi chúng bằng hai từ ‘nô lệ’.
Chúng bán mạng cho Túc Bảo, có lẽ trong mắt người khác chúng đúng là nô lệ.
Chúng cũng từng phạm phải những tội ác tày trời, nhưng chúng không ngờ rằng một ngày nào đó, một đứa bé lại đối xử chân thành với chúng như vậy.
Quỷ nhu nhược ôm Túc Bảo từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, cảm ơn..."
Đôi mắt cười của Túc Bảo sáng như cả một dải ngân hà, chói lóa và đẹp đẽ.
Bé vui vẻ nói: "Không có gì!"
Quỷ đào hoa cảm thấy hốc mắt nó ngân ngấn lệ, vội nhận lấy viên kẹo trước tiên rồi nói: “Ta muốn cái màu hồng!”
Quỷ xui xẻo lập tức chộp lấy một chiếc: “Vậy ta lấy chiếc màu xanh lá cây.”
Quỷ nhu nhược lấy viên kẹo màu vàng trong tay Túc Bảo, phần còn lại thuộc về quỷ hồ đồ.
Đám ác quỷ vui vẻ ăn kẹo trong miệng, cảm nhận được vị ngọt mà chỉ có con người mới có thể cảm nhận được.
Tốt quá……
Quỷ đào hoa đổi chủ đề, hỏi: "Đúng rồi quỷ hồ đồ, vừa rồi khi ở trên vùng núi hoang vu, hình ảnh ngươi chết năm xưa có máu chảy ra từ bảy lỗ, rốt cuộc ngươi đã chết như thế nào?"
Sau khi bị bắt quỷ hồ đồ bị ném thẳng vào hồ lô, chịu đòn roi nhiều lần mới ngoan ngoãn như bây giờ.
Ngẫm nghĩ kỹ thì đám quỷ chưa bao giờ hỏi quỷ hồ đồ nguyên nhân cái chết của nó.
Quỷ hồ đồ đáp: "Chuyện này... chuyện dài lắm, ta không kể nữa đâu."
Đám quỷ thúc giục: "Kể đi! Chuyện dài mới hay chứ, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà!"
Túc Bảo nằm trên giường, quay mặt vào giường để kiểm điểm, vừa nghe vậy vội quay đầu lại, nói: "Đúng, đúng, chú đã chết như thế nào, con quên chưa hỏi đó!"
Quỷ hồ đồ lẩm bẩm một hồi rồi nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi tăng ca lúc nửa đêm, ta quên mất việc mình đã trộn paraquat vào Coca trong tủ lạnh nên uống ừng ực một chai rồi bỏ mạng. "
Đám quỷ: "?"
Túc Bảo: "?"
Bé phát hiện quay mặt vào giường để kiểm điểm khó chịu quá, mặt vùi vào ga trải giường lâu rất khó thở.
Sau đó bé trở mình, hướng mặt lên trần nhà và tiếp tục kiểm điểm - làm vậy không coi là gian lận, phải không?
“Tại sao lại trộn paraquat với coca?” Bé tò mò hỏi.
Qủy hồ đồ thở dài, "Ta bị ép buộc."
“Ta là một người đàn ông tuổi trung niên. Thị trấn nơi ta ở hơn mười năm trước thực ra khá giàu có, tuy ta không có rất nhiều tiền nhưng vẫn có nhà riêng trong trấn. Nhà ta có tủ lạnh, TV và máy tính.”
Vào thời điểm đó, nhà nào tậu được chiếc máy tính là oách lắm rồi, khi đó hoạt động kinh doanh phổ biến nhất trong trấn là quán cà phê Internet, mỗi con đường, mỗi con ngõ trong toàn trấn đều có một quán cà phê Internet.
Quán cà phê Internet luôn có các thiếu niên thiếu nữ còn đi học tới chơi, họ chơi trò Miracle, khiêu vũ, trò chuyện, v.v.
Con trai quỷ hồ đồ khi ấy đang học lớp 5, cậu bé cũng nghiện máy trò ở quán cà phê Internet, cậu không đến trường mà ngày nào cũng trèo tường đến lướt Internet.
“Vì việc học hành của con trai nên vợ chồng ta rất lo lắng. Vợ ta đi làm, ta cũng đi làm. Mẹ ta là người duy nhất ở nhà với con trai nhưng lại không thể nào quản lý nó”.
“Mối quan hệ giữa vợ ta và mẹ ta chưa bao giờ tốt đẹp. Ban đầu vợ ta không đi làm mà ở nhà chăm con. Mẹ ta suốt ngày ca cẩm ‘không chịu đi làm, chỉ trông mỗi một đứa bé thì mệt mỏi cái gì….’
Quỷ đào hoa khịt mũi: "Ta ghét nhất mấy lời này. Nếu thuê giúp việc thì một tháng phải trả mấy ngàn tệ, đằng này vợ làm giúp việc miễn phí còn gì nữa. Người vợ chịu thương chịu khó việc gì cũng đến tay nhưng lại là người làm những việc vặt không giá trị trong mắt kẻ khác!"
Quỷ hồ đồ cau mày nói: "Mẹ ta nói cũng chẳng sai mà. Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt mỏi? Thế nên khi vợ ta nói lời oán trách mẹ chồng, ta đã khuyên cô ấy hãy rộng lượng chút."
Quỷ đào hoa trợn mắt!
"Chậc chậc, chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Quỷ xui xẻo hỏi.
Túc Bảo cảm thấy hơi buồn ngủ, nói: "Chậc chậc, tiếp theo thế nào?"
Quỷ hồ đồ tiếp tục.
“Vì vợ ta dành nhiều thời gian ở nhà nên mối quan hệ với mẹ chồng ngày càng căng thẳng, mẹ ta chán ghét việc con dâu không kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền, ngày nào hai người họ cũng cãi nhau. Sau khi con trai đi học mẫu giáo, vợ ta quyết định đi làm.”
“Sau khi vợ ta đi làm, việc nhà đổ lên vai mẹ ta. Mẹ ta lại bắt đầu mắng con dâu không quan tâm đến việc nhà.”
Chương 485: Ngàn vạn lần đừng uống paraquat
Quỷ đào hoa nghẹn họng: "Lần này ngươi vẫn bênh vực mẹ ngươi hả?"
Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: “Không, lần này ta nói đỡ cho vợ mình, ta nói mẹ ta ở nhà rảnh rỗi lại chẳng cần đưa cháu đi học thì có thể mệt mỏi tới mức nào mà than vãn?”
Lúc vợ nó ở nhà không đi làm, chính mẹ ruột của nó cũng mắng con dâu như vậy đó thôi!
Quỷ hồ đồ cho rằng trước kia vợ nó ở nhà còn bận chuyện chăm con, còn bây giờ mẹ của nó ở nhà không phải làm gì, quần áo giặt bằng máy giặt, buổi trưa chỉ cần nấu cho mình bà ấy ăn, bà ấy chỉ cần đi chợ mua đồ, ấy vậy mà thi thoảng vợ nó đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm.
Thế mà mẹ của nó còn than mệt mỏi.
Khi con dâu không đi làm, ngày nào bà ấy cũng ca bài ca con dâu chỉ biết tiêu tiền mà không chịu kiếm tiền.
Khi con dâu đi làm, bà ấy lại phàn nàn rằng con dâu không làm việc nhà, bắt bà mẹ già phải làm hết.
Sau những xích mích chất chồng, mẹ của quỷ hồ đồ nổi điên, ném nồi, bát ra ngoài.
“Mẹ ta làm ầm lên, nói muốn nhảy lầu. Bà ấy nói sau khi ba của ta qua đời thì không có ai quan tâm đến bà. Con trai lấy vợ về là bỏ mặc mẹ ruột. Bà ấy còn nói ở nhà phải làm việc vất vả mà còn bị trách ăn không ngồi rồi."
Một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ, cả nhà không ai được yên thân!
Quỷ đào hoa nói: “Mẹ của ngươi thật vô lý!”
Quỷ hồ đồ thở dài: "Đúng vậy, nhưng bà ấy đã già rồi, còn so đo với bà ấy làm cái gì? Thế nên ta đã nhờ vợ ta xin lỗi mẹ."
Quỷ đào hoa: "..."
Quỷ nhu nhược: "..."
Quỷ xui xẻo: “Ngươi đúng là quỷ hồ đồ, giải quyết chuyện nhà chẳng ra đâu với đâu!”
Quỷ hồ đồ nói: "Vậy thì ta phải làm sao đây? Một người là mẹ ta, một người là vợ ta. Ta thấy phiền muốn chết! Ta thực sự không biết mỗi ngày họ đều kiếm đâu ra lắm chuyện để gây sự thế. Tại sao họ không quan tâm tới cảm nhận của ta?"
"Ta làm vậy chẳng phải vì quan tâm tới gia đình ư? Lẽ nào kêu ta bỏ rơi mẹ mình sao? Mỗi người nhịn một chút là xong thôi."
Gia đình nào mà không có mối quan hệ phức tạp giữa mẹ chồng và con dâu?
Có gia đình nóng tính, mẹ chồng thậm chí còn dùng dao đuổi theo con dâu, sau đó ai cũng nhịn một chút thì gia đình lại ấm êm thôi.
“Ta dỗ xong mẹ quay ra dỗ vợ, dỗ xong vợ tiếp tục dỗ mẹ. Ta dỗ hai người phụ nữ đó suốt mấy năm trời, tim ta cũng mệt mỏi quá đỗi. Mãi mới tới ngày con trai ta vào tiểu học, khổ nỗi nó không học hành chăm chỉ mà học cách trèo tường để đến quán Internet. Cuối cùng, xung đột đã hoàn toàn bùng phát ”.
Mẹ của quỷ hồ đồ bắc ghế ngồi ở cửa mắng con dâu, nói cô ấy không ra dáng con dâu, ngày nào cũng đi sớm về muộn, công việc quan trọng hơn việc nuôi dạy con cái. Bà ấy chưa bao giờ thấy một người mẹ nào như cô con dâu nhà này.
Lúc đó thị trấn không có nhiều nhà ở thương mại như bây giờ.
Thay vào đó là những tòa nhà tự xây nối tiếp nhau, mọi người trong xóm ngày ngày gặp nhau trò chuyện.
Vợ của quỷ hồ đồ bị hàng xóm chỉ trích, họ đều khuyên cô ấy nên nghỉ việc để về chăm con.
“Mẹ ta nghe vậy càng thấy có lý nên ra lệnh cho vợ ta từ chức. Nếu không từ chức, ngày nào bà ấy cũng sẽ chặn cửa không cho cô ấy đi làm.”
"Tất nhiên là vợ ta không chịu…"
"Ta thấy ngày nào cô ấy cũng phàn nàn chuyện đi làm mệt. Thế nên ta dứt khoát kêu cô ấy đừng đi làm nữa mà về tập trung dạy học cho con. Các ngươi nói xem cô ấy có lý do gì mà từ chối, ta thực sự không hiểu được!"
Vợ của quỷ hồ đồ cảm thấy ấm ức, nói chồng không biết thông cảm cho vợ, quỷ hồ đồ lại thấy oan muốn chết, nó không thông cảm cho vợ ở điểm nào thế? Mỗi lần cô ấy nhờ nó làm việc gì ở nhà, chẳng phải nó luôn làm sao?
Nghe con trai cũng yêu cầu vợ từ chức, bà mẹ chồng càng cảm thấy mình có lý hơn, ban đầu bà ấy bắc ghế ra cửa ngồi mắng, sau đó thì túm tóc con dâu đánh đập mỗi ngày khi cô ấy đi ra ngoài.
“Mẹ ta nói một tháng kiếm được chẳng bao nhiêu mà sao đi làm tích cực như vậy. Mẹ ta mắng vợ ta lấy cớ đi làm vì ham chơi thích ra đường, có khi còn chơi với ai đó ở bên ngoài”.
"Hai người họ bắt đầu đánh nhau vào ngày hôm đó..."
Quỷ đào hoa vội vàng hỏi: “Vậy ngươi giúp ai?”
Quỷ hồ đồ nói: "Còn có thể giúp ai? Mẹ ta đã già, vợ ta vẫn trẻ. Cho dù mẹ ta có lỗi thì cũng đâu thể đánh bà ấy. Đương nhiên, ta kéo vợ ta ra."
“Sau đó vợ ta tức giận đến mức đòi ly hôn. Ta không nhịn được nữa và bắt đầu cãi nhau với cô ấy”.
"Ta nghĩ hoài không ra, ta không hề chỉ trích vợ mình, thậm chí ta còn nói thẳng vào mặt mẹ ta rằng đánh người là sai!"
"Cô ấy có thông cảm cho ta không? Ngày nào cô ấy cũng cãi nhau với mẹ chồng. Những chuyện tầm thường vặt vãnh như vậy thì có gì phải làm ầm lên? Cho nên khi gặp phải những chuyện vặt vãnh đó, ta không buồn giải quyết mà chỉ trốn tránh. Thế mà hai người phụ nữ đó vẫn không ý thức được chính bản thân họ có vấn đề ư?"
Cuối cùng, mẹ của quỷ hồ đồ đã khóc trước cửa vì những gì con trai nói, bà ấy khóc suốt ba ngày liền, quỷ hồ đồ cố gắng dỗ ngọt và xin lỗi nhưng bà ấy không chịu tha thứ.
Vợ của quỷ hồ đồ không về nhà, ba ngày liên tục không nghe điện thoại, không quan tâm tới con trai của vợ chồng nó luôn, khi quỷ hồ đồ đến chỗ làm của vợ tìm cô ấy thì cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn chồng.
Sau đó quỷ hồ đồ lại tìm được con trai ở quán internet, nó tức giận đến mức đánh con trai mình ngay ở nơi công cộng, thế là con trai nó đòi từ mặt nó.
"Ta chán quá. Mấy ngày dỗ dành mẹ không ngừng nghỉ. Ngày nào mẹ ta cũng khóc trước cửa. Bà ấy nói thà để bà ấy chết đi, nói con dâu không nhận mẹ chồng, nói con cái chán ghét mẹ….Hàng xóm đều trêu đùa cười nhạo chúng ta.
Mẹ của quỷ hồ đồ không những nói muốn chết mà còn mua ở đâu đó một chai thuốc paraquat, thấy nó đi làm về, bà ấy giả vờ uống paraquat tự tử.
Khi Quỷ hồ đồ tức giận, trong lúc bốc đồng đã đổ paraquat vào chai coca uống dở rồi bỏ vào tủ lạnh.
“Mẹ ta già rồi, bà ấy không thích nhảy ở quảng trường cũng chẳng có sở thích gì ngoài uống coca. Lúc đó, vợ ta quyết tâm đòi ly hôn, ta cũng thấy mẹ ta phiền quá rồi. Thêm vào đó, công ty muốn sa thải nhân viên, gánh nặng cuộc sống gần như đè bẹp ta.”
Quỷ đào hoa không thể tin được: “Vậy nên ngươi muốn giết mẹ của ngươi hả?”
Quỷ hồ đố bất đắc dĩ gật đầu: “Lúc đó ta rất tức giận.”
Không có cách nào giải quyết được mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu, hơn nữa con trai nó lại nổi loạn không nghe lời, công ty sắp sa thải nhân viên….
Quỷ hồ đồ nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết sau khi mẹ nó qua đời.
Quỷ đào hoa không nói nên lời.
Quan hệ hôn nhân sẽ không bao giờ là một mối quan hệ bình đẳng, phái nữ luôn bốc đồng với tình yêu trước hôn nhân mà không biết rằng gả vào một gia đình hiểu đạo lý mới là điều quan trọng nhất.
Rõ ràng, qủy hồ đồ và mẹ của nó đều chẳng phải người hiểu chuyện.
Vợ của quỷ hồ đồ chịu đủ mọi ấm ức và luôn kìm nén, vậy mà nó còn khuyên vợ mình tiếp tục nhịn mẹ chồng.
Khi mẹ của quỷ hồ đồ gây sự, nó không ngăn cản mẹ ruột mà thay vào đó là để mặc bà ấy làm to chuyện tới mức vợ nó đòi ly hôn.
Cuối cùng, không có cách nào giải quyết được mớ hỗn độn trong gia đình, quỷ hồ đồ lại nghĩ chỉ cần mẹ của nó chết là ổn rồi/
Đúng là hồ đồ.
“Vì công ty sắp sa thải nhân viên nên ta phải tăng ca cho kịp tiến độ một dự án để không bị sa thải. Nửa đêm đói khát nên ta cầm chai Coca lên uống luôn."
Sau khi uống hết coca, quỷ hồ đồ mới nhớ ra mình đã trộn coca với paraquat.
Quỷ xui xẻo kinh ngạc: “Uống vào mà không thấy vị khác lạ à?”
Quỷ hồ đồ lắc đầu: "Nóng quá, đầu óc thức khuya lại lú lẫn nên ta uống liền một hơi gần cả chai coca, lúc đó chỉ thấy sảng khoái."
Đến khi nó kịp phản ứng thì đã quá muộn!
Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: "Các anh em, đừng uống paraquat nhé! Những người uống paraquat tự tử chắc chắn là người ngu ngốc nhất trên thế giới!"
Nhiều người cho rằng uống paraquat không vấn đề gì.
Nhưng paraquat rất độc, chỉ từ 5 đến 15 ml, tương đương với lượng nắp chai Coca cũng đủ để gây tử vong.
Vậy mà quỷ hồ đồ đã uống hơn nửa chai!
"Thứ độc này không có thuốc giải! Nó sẽ cho người uống thời gian để hối hận, nhưng sẽ không cho người đó cơ hội để hối hận."
Paraquat là chất độc tự nhiên, có thể tái chế và cơ thể con người không thể đào thải một cách tự nhiên, trong quá trình tuần hoàn chất độc này, các cơ quan sẽ dần suy yếu.
"Khó chịu nhất là xơ phổi." Quỷ hồ đồ nói: "Nó khiến người bị trúng độc paraquat khó thở, khiến người đó phải kinh hoàng chứng kiến cái chết của chính mình và cuối cùng chết vì ngạt thở."
“Dạ dày của ta như bị lửa đốt, da ta chuyển sang màu đen và vết loét xuất hiện trong miệng…”
Quá trình chết kéo dài và đau đớn, quỷ hồ đồ cố gắng hết sức rút ống thở ra để tìm kiếm sự giải thoát, nhưng dù vậy, nó vẫn không thể tìm thấy sự giải thoát.
“Lỗ tai ta chảy máu, khuôn mặt ta trở nên gớm ghiếc và ta phải chết trong đau đớn cùng cực… Lúc ta đau đớn nhất, mẹ và vợ ta vẫn đổ lỗi cho nhau bên giường bệnh.” Quỷ hồ đồ cười khổ: “Ta chết trong đau đớn như thế đấy. Ta đã lặp đi lặp lại quá trình chết đau đớn này suốt mười năm, cảm thấy mình ngạt thở, đau đớn hết lần này đến lần khác, đồng thời phải nghe tiếng cãi vã giữa mẹ và vợ.”
Cho đến khi nó trở thành ác quỷ hồ đồ.
Sau khi thành ác quỷ, nó không quay lại đòi mạng mẹ hay vợ nó, nó thực sự rất hồ đồ, nếu không hồ đồ thì nó đã xử lý êm xuôi mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu từ khi vợ nó vừa mới sinh con và ở nhà chăm con rồi, nào phải chịu kết cục thê thảm như vậy?
"Ta rời khỏi thị trấn rồi tới đây, phát hiện gia đình Vương Gia Gia toàn những kẻ hồ đồ sống với nhau. Ta nhập thân vào ba của Vương Gia Gia, chỉ mong gia đình cô ấy tan nhà nát cửa, bọn họ ngày càng hồ đồ thì ta càng vui!"
Diêu Kính Vân ngây người một lúc thì bị một cái đầu vô cùng cứng đâm mạnh vào mặt, mũi cũng lún xuống, có thể thấy được vầng trán cô ấy dùng sức nhiều thế nào.
“Đáng chết…!” Ông ta che mũi mắng to.
Diêu Linh Nguyệt nhìn ông ta chằm chằm, trong miệng không ngừng nói: “Cmn… Cmn!”
Khá lắm, có thể đọc liên tục hai lần cmn nữa.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn.
Nhất là cảnh sát.
Nếu nói vừa rồi động đậy tay có thể do có người âm thầm điều khiển tượng.
Nhưng bây giờ thì còn có thể giải thích gì nữa?
Thi thể có thể đột nhiên lao đến dùng đầu của mình đập vào đầu người ta sao?
Thi thể có thể nói cmn được sao?
Túc Bảo đang ngây người cuối cùng cũng hoàn hồn, đập mạnh như vậy, sợ cô ấy đập méo cả đầu mình mất.
Túc Bảo nhanh chóng đi lên giữ cô ấy lại: “Mợ, được rồi được rồi!”
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt di chuyển, thấy nhị trưởng lão họ Diêu thì tiến lên như đang ở độ tuổi phản nghịch: “Tôi… cmn!”
Nhị trưởng lão họ Diêu còn kinh ngạc hơn cả Diêu Thi Duyệt và Diêu Kính Vân.
Chung trùng trên người Diêu Linh Nguyệt là ông ta tự tay bóp chết.
Cô ấy nên sớm chết từ lâu rồi mới đúng, vì sao lại có thể nhảy nhót lung tung ở chỗ này dùng đầu mình đập vào đầu người khác như vậy.
Cho nên trong lúc ông ta không ngừng nghi ngờ năng lực của bản thân thì Diêu Linh Nguyệt đã lao đến trước mặt, húc ông ta bay ra ngoài…
Ầm… Nhị trưởng lão họ Diêu bị húc bay xa 2m, ông ta ngã xuống bãi cỏ.
Lúc này có một con chim màu xanh biếc đột nhiên bay đến hô to: “Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh! Người đâu, cho ông ta ăn một cân bánh!”
Nó vừa dứt lời thì bên trên cũng như bắt đầu đánh bom.
Phân chim nóng hổi vô cùng chuẩn xác rơi vào miệng nhị trưởng lão nhà họ Diêu…
Mọi người nhà họ Tô: Tôi là ai, đây là đâu, con chim này đang làm gì vậy…
Ngay cả cảnh sát cũng há hốc miệng.
Nhị trưởng lão họ Diêu chưa bao giờ bị sỉ nhục, hơn nữa đối phương lại còn là một con chim!
Ông ta điên cuồng phun ra, hung hăng nhổ thứ trong miệng ra, nôn đến ba lần vẫn có cảm giác miệng đầy vị phân chim.
“Súc sinh…! Con súc sinh chết tiệt!”
Nhị trưởng lão họ Diêu bùng nổ, người nhà họ Tô ông ta không giết được, chẳng lẽ một con chim cũng không giết được sao?
Ông ta ném một tấm bùa ra, tấm bùa lao nhanh về phía con vẹt đang đứng trên cây!
Nhị trưởng lão nhà họ Diêu vẫn có chút năng lực.
Tấm bùa lao đến như một mũi tên, Tiểu Ngũ vừa cất cánh thì đuôi đã bị đốt cháy.
Bùm… Một ngọn lửa xanh lục xuất hiện.
Tiểu Ngũ lập tức gào to lao về phía Túc Bảo: “Cmn! Cmn! Cứu mạng! Đốt trúng chim rồi!”
Túc Bảo vội vàng tiến lên, hai bên lao về phía nhau, bé nhanh chóng ôm Tiểu Ngũ vào lòng, trực tiếp dùng tay dập lửa.
Nhị trưởng lão họ Diêu cười lạnh một tiếng, ngọn lửa bùa chú này không phải ai cũng có thể dập được, nóng vội dùng tay dập thì không khác tìm đường chết là bao!
Một giây sau…
Ngọn lửa màu xanh lục kia lập tức bị dập tắt.
“…”
Nụ cười lạnh của nhị trưởng lão họ Diêu lập tức đóng băng, ông ta đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn.
Theo lời Diêu Kính Vân miêu tả… Người lợi hại không phải là đời sau của Vu thần nhà họ Diêu bọn họ, Tô Tử Du sao?
Đuôi của Tiểu Ngũ bị đốt một đoạn nhỏ, chiếc đuôi dài vốn đang xinh đẹp đã bị phá hỏng.
Vẹt tìm đối tượng đều dựa vào bộ lông xinh đẹp của mình, nhất là khi xòe chiếc đuôi dài rực rỡ của mình ra thì càng thu hút hơn, lông đuôi càng dài thì càng “mạnh mẽ uy vũ” hơn trong mắt vẹt cái.
Hai mắt Tiểu Ngũ ngập nước mắt, nó mách Túc Bảo: “Bảo… Người này không có tí chim đức nào cả! Đuôi của tui mất rồi, tui không thể tìm đối tượng được nữa!”
Mọi người nhà họ Tô: “…”
Cảnh sát ngây người, con chim này thành tinh rồi sao?
Túc Bảo đi cứu Tiểu Ngũ, Diêu Linh Nguyệt lập tức bị buông ra, không có người nào cản, cô ấy lập tức đánh về phía Diêu Kính Vân, cắn một cái lên bả vai ông ta.
“Gừ… gừ!” Miệng cô ấy nói gì đó không nghe rõ, cô ấy cắn đứt một miếng thịt trên bả vai Diêu Kính Vân, ông ta gào thét thảm thiết.
Diêu Linh Nguyệt không sợ đau nhức, cho dù bị Diêu Kính Vân dùng cùi chỏ đánh mạnh vào người cũng không nhả ra.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Cảnh sát vội vàng đi cứu Diêu Kính Vân.
Khóe miệng Tô Nhất Trần giật giật, anh tiến lên ngăn Diêu Linh Nguyệt: “Được rồi, há mồm.”
Diêu Linh Nguyệt: “Gừ gừ gừ!”
Tô Nhất Trần: “…”
Khó khăn lắm mới kéo cô ấy ra được, Diêu Kính Vân lại bị mất một miếng thịt.
Người bên ngoài nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Lần ồn ào này có thể gọi là gà bay chó chạy, cuối cùng mấy người Diêu Kính Vân bị còng lại mới kết thúc câu chuyện.
Lúc bên pháp y chạy đến thì thấy Diêu Linh Nguyệt đang cố chấp mắng cmn, còn cắn cả người.
Cái này cần gì kiểm tra nữa, giống thi thể ở chỗ nào chứ?
Cho nên nhà họ Diêu lên án nói nhà họ Tô giết người căn bản chính là vu oan.
Diêu Thi Duyệt chưa từ bỏ ý định, yêu cầu pháp y lên kiểm tra nhịp tim của Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Du ngăn ở phía trước, hai mắt đỏ bừng: “Ai dám đụng đến mẹ tôi!”
“Mẹ tôi chính là bị bọn họ nhốt ở dưới mặt đất tám năm nên mới bị thành như vậy!”
“Bây giờ bà ấy vừa thấy người đã sợ hãi, không cho phép mấy người đến gần bà ấy!”
Tô Tử Du cố chấp, Túc Bảo cũng gia nhập đội ngũ ngăn lại trước mặt Diêu Linh Nguyệt.
Tô Tử Chiến không chút chần chừ cũng bước ra phía trước.
Cảnh sát muốn nói, cô ấy có chút gì gọi là sợ người sao?
Vừa thả chó cắn người, tự mình ra trận cắn người, lại còn dùng đầu mình đập người khác.
Cái này gọi là sợ người sao…?
Tô Nhất Trần đứng trước mặt ba đứa nhỏ.
“Nhà họ Diêu vu oan cho nhà họ Tô chúng tôi, chuyện này không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có chứng cứ nhà họ Diêu giam giữ bất hợp pháp, giết người để trả thù!”
Tối hôm Mộc Quy Phàm ra ngoài cùng ba đứa nhỏ.
Sáng nay lúc quay về anh lại ra ngoài một chuyến nữa, chỉ mấy tiếng đã tra được hết thông tin của nhà họ Diêu, chứng cứ cũng lấy được.
Nhà họ Diêu, một thế gia Vu thần xuống dốc, cũng được xem là “nhà giàu nhỏ”, có một căn biệt thự, chín phòng ba sảnh, to nhỏ gì đó cũng có 15 người, được xem là một “gia tộc” tương đối nhiều người.
Căn nhà không đủ lớn, họ lại luôn cố chấp muốn duy trì môi trường kiểu gia tộc, con cháu trong nhà sớm tối phải “vấn an”, hai trưởng lão này của nhà họ Diêu không khác gì vua một cõi.
Vì tình hình quá khó khăn, trong tay lại có chút bản lĩnh nên khó tránh khỏi việc giết người tiêu tai để lấy tiền, mà những điều này đều chính là gạch lót đường cho nhà họ Diêu vào tù!
Chương 482: Một bài hát hay dành cho ba người
Nghe Tô Nhất Trần nói vậy, trong lòng nhị trưởng lão họ Diêu xiết lại, cảm giác ngày càng không ổn.
Đến bây giờ ông ta mới bắt đầu nghi ngờ không ổn ở chỗ nào.
Ông ta nhìn về phía Tô Tử Du, nếu đứa nhỏ này thật sự như lời nói thì sao vừa rồi lại không có hành động gì?
Không phải ông ta bị hai đồ ngốc Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt lừa rồi đấy chứ…
Tô Nhất Trần nói chú Nhiếp đưa cho cảnh sát một túi tài liệu.
Đương nhiên nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diêu, bọn họ nhận định Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là đứa nhỏ nhà mình, há miệng ngậm miệng là huyết mạch nhà họ Diêu, giữ lại chắc chắn là tai họa.
Cảnh sát xem hết chứng cứ trong tập tài liệu, sắc mặt càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, không biết đang nhỏ giọng nói gì đó với Tô Nhất Trần.
Cuối cùng họ còng cả ba người Diêu Thi Duyệt, Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu lại!
“Mấy người liên quan đến giam giữ phi pháp, giết người, mua bán thi thể… Mang đi!”
Lúc nhị trưởng lão nhà họ Diêu đến thì vô cùng kiêu ngạo, thế nào ông ta cũng không ngờ kết quả cuối cùng lại là mình bị mang đi!
“Có phải tính sai rồi không?” Ông ta lạnh mặt, nhíu mày quát lớn: “Đây chính là thái độ làm việc của mấy người sao? Nhà họ Tô có tiền thì giúp nhà họ Tô! Đúng là lũ khốn nạn giả danh vì nhân dân!”
Cảnh sát cố gắng kiềm chế để không đấm ông ta một trận.
Diêu Thi Duyệt thì la to: “Không, không phải vậy, sao tôi cũng bị bắt? Cái gì tôi cũng không làm!”
Cô ta nhìn về phía Tô Nhất Trần, lo lắng hô to: “Tổng giám đốc Tô, cứu tôi! Tấm lòng của tôi anh biết rõ mà! Vừa mới ban nãy tôi còn không tiếc bán nhà họ Diêu để giúp nhà họ Tô!”
Hai trưởng lão bị bắt đi một cách thuận lợi như vậy cũng nhờ một phần công lao của cô ta mà!
Không có cái USB kia của cô ta thì sao họ có thể bị định tội nhanh như vậy được?
“Tổng giám đốc Tô, anh không thể vô tình như vậy được!” Diêu Thi Duyệt khóc lớn: “Tôi vẫn luôn giúp anh, tất cả những gì tôi làm vì muốn tốt cho anh, tôi chưa từng muốn làm chuyện gì tổn hại đến nhà họ Tô!”
“Anh tin tôi đi…”
“Tôi không cam tâm, vì sao chị tôi đã thành như vậy rồi mà nhà họ Tô mấy người còn giữ chị ta lại, tại sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như vậy?”
“Thả tôi ra…!” Diêu Thi Duyệt ra sức trốn thoát rồi lao ra.
Cô ta không nên bị bắt, cô ta làm nhiều việc như vậy rồi, cô ta muốn làm bà chủ nhà họ Tô!
Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là con trai mới đúng, tổng giám đốc Tô cũng là của cô ta.
Cô ta mới là mẹ hai đứa nhỏ, cô ta mới có tư cách bước vào nhà họ Tô!
Chỉ cần bắt được Tô Tử Du… Cô ta sẽ có cơ hội…
Đúng lúc này, một cái dĩa lớn từ trên trời giáng xuống.
Chú Ngưu nhắm một mắt lại, một đòn đánh bay Diêu Thi Duyệt ra ngoài.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế Diêu Thi Duyệt, không ngờ cô ta phát điên lên còn dám cắn cả bọn họ.
Bộp, Diêu Thi Duyệt bị đánh mạnh lên cổ, hôn mê bất tỉnh.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh.
Sau khi mấy người Tô Thi Duyệt bị mang đi, Tô Nhất Trần trực tiếp dồn nhà họ Diêu vào đường cùng.
Trời lạnh rồi, nhà họ Diêu cũng nên phá sản đi thôi.
Diêu Thi Duyệt không ngừng la hét được đưa đến bệnh viện tâm thần, Diêu Kính Vân vì giam cầm Diêu Linh Nguyệt tám năm mà nhận án mười năm cơm tù.
Diêu Kính Vân bị tra ra từng giết người trả thù, hơn nữa còn không chỉ giết một người, án của ông ta bị chuyển thành vô thời hạn.
Ông ta lại còn dùng vu chung ở cục cảnh sát, trong lúc hỗn loạn đã bị đánh cho gãy chân, cuối cùng không thể đứng dậy được nữa.
Cũng vì ông ta mà sau khi nhị trưởng lão họ Diêu bị đưa vào tù còn bị lột sạch kiểm tra từng li từng tí, không chỉ lấy hết bùa chú, côn trùng trên người mà ngay cả râu, tóc, lông mày cũng bị cạo sạch, những nơi có thể giấu được trùng đều bị kiểm tra một lượt.
Cuối cùng Diêu Kính Vân và nhị trưởng lão nhà họ Diêu đều bị dán một tấm bùa lên người, bọn họ kêu la thảm thiết một tiếng, lúc tấm bùa cháy rồi cả người đều trở nên khô héo.
Ánh mắt bọn họ không chỉ có sự hận thù mà còn có cả sự không cam lòng.
Không biết cảnh sát đã đi đâu tìm bùa chú, vậy mà lại có thể giết hết tất cả chung trùng trên người bọn họ, hủy cả cách bọn họ nuôi chung.
Sau này sức mạnh lớn nhất của bọn họ cũng hoàn toàn biến mất!
Hai người muốn dùng chung trùng để vượt ngục cũng không thể.
Đương nhiên đây đều là những chuyện sau này.
Sau khi mấy người Diêu Thi Duyệt bị mang đi, Tô Tử Du đứng sững người trong sân.
Đột nhiên cậu bé nhớ ra gì đó, cậu bé hỏi: “Bà, chúng ta có cần đi viếng mộ chú nữa không?”
Bà cụ Tô nâng tay lên đánh một cái vào đầu cậu.
Viếng mộ cái gì nữa, hôm nay thiếu chút nữa bọn họ viếng mộ bà luôn rồi đấy!
Vốn tưởng rằng tối hôm qua mấy người họ chỉ ra ngoài hóng gió rồi đánh quỷ nhỏ gì đó.
Không ngờ lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Tình trạng của Diêu Linh Nguyệt khi mới tới nhà họ Tô là như thế nào bà ấy biết rõ.
Lỡ như Diêu Linh Nguyệt không được cứu, trở thành một thi thể thật thì mấy đứa nhỏ này làm gì được?
Phạm tội tuổi vị thành niên cũng không phải là không bắt, cũng không phải là không có hình phạt.
Ngày hôm nay đúng là không khác đi tàu lượn là bao, trái tim của bà ấy thiếu chút nữa đã không chịu nổi.
“Về phòng hết cho bà, úp mặt vào tường hối lỗi!” Bà cụ Tô nghiêm khắc nói: “Khóa cửa hết lại cho tôi, ai cũng không được vào!”
Ông cụ Tô nhìn về phía Túc Bảo, ông ấy không nỡ.
“Được rồi, chuyện này thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ chứ?” Ông cụ nói chuyện rất thấu tình đạt lý: “Là người nhà họ Diêu tìm đến cửa mà, đừng trút giận lên người tụi nhỏ.”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn ông.
Ông hiểu cái búa gì!
Đúng là tối qua mấy đứa nhỏ có đi ra ngoài thật.
Hơn nữa lại bị nhà họ Diêu làm loạn, sắp giữa trưa rồi, đói thì có thể không đói nhưng chắc chắn rất buồn ngủ.
Mấy đứa nhỏ đang phát triển, sao có thể chịu buồn ngủ được, nhất định phải về phòng đi ngủ.
Ông cụ Tô không biết, tối hôm qua ông ấy ngủ say như chết, vừa rồi lúc cảnh sát đưa ra chứng cứ cũng chỉ là ảnh Vạn Bát Thực mang theo hai con chó trói Diêu Linh Nguyệt về nhà họ Tô.
Cũng không có mấy đứa Túc Bảo.
Cho nên ông cụ Tô mới nói lý lẽ: “Được rồi được rồi, bây giờ không phải đã qua hết rồi sao? Bà này, có phải bà bị giọng điệu nghiêm khắc của cảnh sát chọc tức nên giờ mới thế này không?”
Bà cụ Tô cũng thuận theo bậc thang này mà đi xuống: “Hừ.”
Không hừ cũng không được, nếu không thì sao giải thích được chuyện bà ấy nói mấy đứa nhỏ đi úp mặt vào tường hối lỗi?
Bà ấy cũng không muốn nói chuyện này cho ông cụ Tô, mỗi lần mấy đứa nhỏ ra ngoài bà ấy đều không ngủ được, bà ấy không muốn ông cụ Tô cũng không ngủ được.
Ông cụ Tô vuốt lưng cho bà ấy: “Yên tâm, nhà họ Tô chúng ta từ đi đến ngồi đều thẳng tắp, cho dù là yêu ma quỷ quái gì đó có đến đây thì chúng ta cũng không sợ.”
“Hơn nữa trời có sập thì còn có lão già tôi đây chống cho bà mà!”
Bà cụ Tô cảm thấy ấm lòng, một giây sau lại nghe thấy ông cụ Tô đắc ý nói:
“Vừa rồi vì không biết tình hình thế nào nên tôi mới cố ý làm ra dáng vẻ không thèm nói đạo lý mà chỉ biết bảo vệ vợ, nói sang chuyện khác để A Trần có thời gian phản ứng. Bà thấy chồng bà thông minh không?”
Bà cụ Tô mỉm cười: “Cố ý hả?”
Ông cụ Tô đang đỡ bà cụ Tô vô thức rụt cổ lại.
Tay bà cụ lập tức bổ xuống.
Tô Nhất Trần nhìn không chớp mắt.
Bà cụ hình như muốn phạt ba đứa nhỏ.
Nhưng thực tế là để tụi nhỏ đi nghỉ ngơi.
“Mau đi đi!” Cậu cả dịu dàng xoa đầu Túc Bảo: “Chuyện khác để cậu cả xử lí.”
Túc Bảo: “Ba con cũng có thể xử lí được!”
Tô Nhất Trần cười cười: “Sáng nay ba con bị gọi đi họp khẩn cấp rồi. Có một số việc cậu ấy không hợp để làm.”
Cũng không biết lần này Mộc chiến thần có xin chuyển thành Mộc đạo sĩ hay không.
Nghe nói anh biến cả một đội huấn luyện thành đội đạo sĩ.
Cuộc họp lần này có khi mất đến hai ba ngày.
Không đi được thì để tất cả mọi người gia nhập.
Cấp trên vốn đã mắt nhắm mắt mở với anh, bây giờ cả đội đều bị anh định hướng sang một ngành khác, cấp trên thấy anh càng ngày càng làm loạn, nhịn không được mà can thiệp vào.
“Đi!” Túc Bảo mang mợ chạy.
Tô Tử Chiến vô thức đuổi theo.
Tô Tử Du vừa chạy vừa nói: “Mau kiểm tra thử xem đầu mẹ anh có phải bị lõm rồi không!”
Đúng lúc đến bậc thang trước cửa, mấy đứa nhỏ đứng trên bậc thang, nói Diêu Linh Nguyệt ngồi xuống.
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.
“Cmn, thật sự bị móp rồi!” Tô Tử Du đau lòng: “Lần sau mẹ không thể dùng đầu đâm người ta nữa, da đối phương dày hơn thì sao!”
Túc Bảo dỗ dành: “Mợ không đau, xoa xoa đầu, không đau không đau!”
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, không phản kháng chút nào, mặc cho tóc mình bị vò thành một đống rối bù xù.
Cô ấy thật sự không cảm thấy đau, dây thần kinh đau đớn đã sớm bị tê liệt.
Bà cụ Tô được ông cụ Tô đỡ đi, hai ông bà từ từ đi lên, thấy mấy người chắn trước cửa thì tức giận nói: “Còn không mau đi úp mặt hối lỗi?”
Túc Bảo giơ tay: “Bà ngoại, con có thể úp mặt hối lỗi trên giường không?”
Sắc mặt đang căng ra của bà cụ Tô hơi buông lỏng, bà cố nén tiếng cười, hỏi: “Trên giường thì sao con úp mặt hối lỗi được?”
Túc Bảo: “Con hối lỗi với mặt giường.”
Bà cụ Tô: “…”
Túc Bảo: “Con nằm sấp, mặt đối diện với giường cũng là hối lỗi nha!”
Bà cụ Tô: “…”
Chương 483: Tiểu Ngũ dạy nói tiếng người
Túc Bảo và Tô Tử Du đưa Diêu Linh Nguyệt đến phòng khách trên tầng ba.
Dù mợ cả đã về nhưng mợ cả không sống chung phòng với cậu cả.
"Mợ cả ơi, tụi con phải về phòng quay mặt vào tường tự kiểm điểm đây ạ!" Túc Bảo sờ đầu Diêu Linh Nguyệt, nói thêm: "Mợ ngoan ngoãn ở đây, không được chạy lung tung nha!"
Diêu Linh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt vẫn thẳng tắp, khi nhìn Tô Tử Du, lúc lại nhìn Túc Bảo.
Có vẻ như ngoài nước da chuyển sang màu trắng thì cô không có gì thay đổi so với trước đây.
Tô Tử Du nhoài người ở mép giường, chống cằm hỏi: "Em ơi, mẹ anh có thể quay lại như người thường không?"
Túc Bảo thành thật lắc đầu: "Không biết, sư phụ nói người cũng không chắc."
Tô Tử Du thầm thở dài.
Thực ra cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần mẹ ở đây là tốt lắm rồi, cậu sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.
"Chúng ta về phòng quay mặt vào tường để kiểm điểm đi." Tô Tử Du nắm tay Túc Bảo nhìn ra ngoài, thấy bà cụ Tô không ở gần đó, lập tức hạ giọng nói: "Lát nữa trở về đóng cửa lại rồi lén lút ngủ luôn, biết không?"
Tối qua em gái cậu không ngủ, chắc giờ em ấy buồn ngủ lắm.
Cậu cũng rất buồn ngủ.
Túc Bảo không khỏi hồi hộp như sắp làm chuyện xấu, "Nếu bà ngoại phát hiện thì sao?"
Tô Tử Du lắc đầu: "Không đâu, tin anh đi!"
Túc Bảo: "Dạ!"
Hai đứa nhỏ lẩm bẩm rồi chạy về phòng.
Diêu Linh Nguyệt vểnh tai lên, không ngừng nhìn Tô Tử Du và Túc Bảo thì thầm, sau đó hai đứa bé vẫy tay chào cô và đóng cửa lại.
Cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.
Một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng giơ tay phải lên và vẫy rất mạnh, bắt chước Túc Bảo.
Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng cười: "Ha ha ha ha!"
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, nhìn một con vẹt xanh nằm trên cửa sổ.
Tiểu Ngũ khéo léo lách qua khe cửa kính, nghiêng đầu nhìn Diêu Linh Nguyệt.
"Con nhìn thấy sự khao khát trong mắt mợ!" Tiểu Ngũ nói. "Hay là con dạy mợ cách nói tiếng người nhé?"
Diêu Linh Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ bay tới trước mặt Diêu Linh Nguyệt, nói: "Mợ nói hahahaha đi!"
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tiểu Ngũ rất kiên nhẫn và nói: "Hahahaha!"
Diêu Linh Nguyệt: "..."
Tiểu Ngũ lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, có miệng mà không biết nói? Khó dạy hơn cả lão Lục!"
Giọng nói vừa dứt, Cái Chuông vốn ẩn náu bấy lâu đột nhiên chộp xuống từ rèm cửa, bay về phía Tiểu Ngũ!
Tiểu Ngũ sợ đến mức hồn sắp lìa khỏi phách, hét "Mẹ kiếp" rồi bay lên.
Cái Chuông đứng canh ở cửa sổ, chờ bắt ba ba trong rọ.
Căn phòng đột nhiên ồn ào với tiếng gà bay chó chạy...ồ không, vẹt bay mèo nhảy mới đúng chứ.
"Chết tiệt, lão Lục, đủ rồi đó nha... Á——"
"Đuôi của ta!"
"Ôi thượng đế ơi, con thề là con sẽ đá vào mông Cái Chuông bằng bộ móng vuốt cỡ 35 của mình, vâng, con thề!"
Cái Chuông nhanh chóng nhào tới, Tiểu Ngũ hoảng sợ, đột nhiên bay lên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Con mèo bỗng phanh lại, vẫy đuôi nhìn chằm chằm con vẹt trên đầu Diêu Linh Nguyệt.
Tiểu Ngũ: "Ha ha... nhào lên, có bản lĩnh thì cứ nhào lên!"
Tiểu Ngũ tìm được chỗ dựa, kiêu ngạo nói: "Ta là Trường Sơn Triệu Tử Long! Mau kẹp lão Lục ra ngoài!"
Cái Chuông gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, dùng sức dẫm mạnh lên lưng ghế, tuy nặng gần tám cân nhưng nó vẫn rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng và chính xác, nó bay vút qua đầu Diêu Linh Nguyệt rồi tiện chân giẫm lên đầu cô một phát.
Tiểu Ngũ sợ hãi vội vàng bay lên, lúc này Cái Chuông đột nhiên cảm giác được chân sau của mình bị tóm lấy.
Diêu Linh Nguyệt kéo con mèo xuống, cô không biết làm thế nào để nhấc con mèo nên chỉ đành nắm lấy hai chân sau của nó và giữ trước mặt, nhìn nó một cách vô cảm.
Con mèo hoa khó chịu kêu meo meo, cúi xuống cắn vào mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt.
Hầu hết mọi người sẽ sợ hãi khi bị mèo cắn và sẽ nhanh chóng thả mèo ra.
Tiếc thay, Diêu Linh Nguyệt đã không làm vậy.
Cái Chuông cắn mạnh và hung ác hơn.
Diêu Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn nơi bị cắn, sau đó bỗng nhiên cúi đầu cắn vào sau gáy Cái Chuông.
Cái Chuông trợn tròn con mắt!
Nó không nhả, Diêu Linh Nguyệt cũng không nhả.
Một người một mèo, ngươi cắn ta, ta cắn ngươi, Cái Chuông dùng hết sức cắn người, Diêu Linh Nguyệt cũng dốc hết sức cắn mèo!
Cuối cùng, Cái Chuông bỏ cuộc trước, nó buông Diêu Linh Nguyệt ra.
Trên mu bàn tay của Diêu Linh Nguyệt lộ ra hai vết răng sâu, theo logic mà nói, lẽ ra vết thương sâu như vậy phải chảy máu, nhưng mu bàn tay của cô lại không hề có máu.
Tiểu Ngũ sửng sốt nói: "Lão Lục, ngươi cần tiêm vắc xin phòng dại rồi!"
Cái Chuông: "..."
Nó nhìn Diêu Linh Nguyệt bằng ánh mắt ấm ức và không chịu khuất phục, sau đó kêu meo meo với cô.
Không biết trải qua bao lâu, Diêu Linh Nguyệt mới buông lỏng miệng, buông tha cho Cái Chuông.
Cái Chuông lập tức lao ra ngoài, núp vào góc bàn cảnh giác nhìn Diêu Linh Nguyệt.
Ánh mắt Diêu Linh Nguyệt vẫn bất động, cô nhìn thẳng Cái Chuông khiến tóc gáy nó dựng hết cả lên, sau đó nó nghe thấy cô nói: "Hahahaha."
Cái Chuông: "..."
Tiểu Ngũ: "Mẹ kiếp, học được rồi! Mợ cả đã học được rồi! Tuyệt vời, tuyệt vời quá!"
Diêu Linh Nguyệt dường như gặp khó khăn trong việc suy nghĩ và nói chuyện, cô chỉ tiếp tục lặp lại: "Hahahaha... cái nĩa… kẹp ra ngoài..."
Tiểu Ngũ: "..."
Đột nhiên nó cảm thấy thật tồi tệ.
Thử tưởng tượng xem...
Sáng sớm, Diêu Linh Nguyệt đứng dậy và nói với bà cụ Tô: "Ha ha ha ha, mẹ kiếp, kẹp ra ngoài!"
Ôi trời, nó sẽ bị bà cụ Tô dùng tay không xẻ đôi phải không?
Tiểu Ngũ nhanh chóng bỏ chạy.
Cái Chuông ngồi xổm một lúc, đảm bảo Diêu Linh Nguyệt sẽ không vồ tới cắn nó rồi cũng tức tốc chạy thoát thân.
Trong phòng chỉ còn lại Diêu Linh Nguyệt, cô ngồi thẳng đơ ở mép giường, môi mấp máy, chăm chỉ củng cố thành tích học tập.
"Mẹ kiếp... mẹ kiếp, mẹ kiếp."
"Hahahahaha..."
"Nĩa... kẹp ra ngoài."
"..."
Chương 484: Quỷ hồ đồ đã chết như thế nào?
Khi về phòng, Túc Bảo trông thấy đám ác quỷ đều đang nằm bên cửa sổ.
Hóa ra vừa rồi chúng nó đều ở đây xem vở kịch hay của nhà họ Diêu!
Quỷ nhu nhược lập tức bước tới, dịu dàng nói: “Bảo bối, em đã về rồi.”
Túc Bảo: "Dạ anh Phan, em đã nhìn thấy những kẻ xấu mà anh và các chú dì quỷ trừng phạt trong vùng núi hoang vu! Răng cửa của họ đều bị nhổ hết rồi, hihi ~"
Quỷ nhu nhược nhìn Túc Bảo một cách trìu mến, sau đó nghiêm túc dạy dỗ bé: "Bảo yêu, dù đối phương là người xấu, nhưng việc cần trừng phạt thì cứ trừng phạt thích đáng, không nên lấy đó làm niềm vui nha."
Sau một lúc, quỷ nhu nhược nói thêm: "Phải lương thiện."
Túc Bảo gật đầu: "Em biết rồi!"
Quỷ đào hoa nằm bên cạnh lẩm bẩm, lương thiện hả, sao lúc nhổ răng cửa người ta không thấy ngươi nói câu này...
Quỷ xui xẻo hưng phấn chọc tay: "Bảo, chúng ta làm tốt chứ? Có thưởng gì không? Hehehe..."
Túc Bảo sờ túi nói: "Ồ, lần này con không mua kẹo."
Bà ngoại không cho bé mua kẹo nên thỉnh thoảng ba bé sẽ bí mật mua về cho bé.
Trong mắt quỷ xui xẻo hiện lên một tia tiếc nuối, nhưng nó lập tức nói: "Không sao đâu, lần sau bù nha!"
Quỷ nhu nhược liếc nhìn nó: “Không biết xấu hổ hay sao mà đòi kẹo của một đứa bé? Không vấn đề gì đâu Bảo yêu, không cần nghe lời quỷ xui xẻo, không có kẹo cũng không sao hết nha.”
Chúng làm việc cho Túc Bảo cũng chẳng phải vì kẹo của bé!
Túc Bảo đột nhiên nhảy xuống giường, đi đến bàn trang điểm nhỏ của mình, mở ngăn kéo ra, tìm thấy dưới đáy một viên kẹo giấu kín.
Sau đó bé chui xuống gầm giường, loay hoay một lúc rồi lôi ra một chiếc khác.
Tiếp theo, bé mở tủ tìm được thêm một chiếc kẹo từ túi chiếc áo khoác nhỏ treo trong tủ.
Chúng quỷ: "..."
Chà, người khác giấu tiền tiêu vặt còn Túc Bảo thì giấu kẹo...
Túc Bảo nhìn kẹo trong tay, có ba viên kẹo... Còn thiếu một viên.
Bé cố gắng nhớ lại rồi chạy ra ngoài ban công, đi vào phòng rừng nhiệt đới của Tiểu Ngũ, moi ra một cái kẹo từ trong đám cỏ.
"Tèng téng teng ~" Túc Bảo cầm bốn viên kẹo trong tay và vui vẻ nói: "Của các quỷ đây!"
Quỷ hồn của bé không thể sống thiếu kẹo!
Đám quỷ sửng sốt, sau đó trong trái tim vốn đã lạnh lẽo bấy lâu nay bỗng len lỏi một hơi ấm.
Tốt quá.……
Khi chúng ở vùng núi hoang vu, cứ mở miệng ra là nhà họ Diêu lại gọi chúng bằng hai từ ‘nô lệ’.
Chúng bán mạng cho Túc Bảo, có lẽ trong mắt người khác chúng đúng là nô lệ.
Chúng cũng từng phạm phải những tội ác tày trời, nhưng chúng không ngờ rằng một ngày nào đó, một đứa bé lại đối xử chân thành với chúng như vậy.
Quỷ nhu nhược ôm Túc Bảo từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Bảo bối, cảm ơn..."
Đôi mắt cười của Túc Bảo sáng như cả một dải ngân hà, chói lóa và đẹp đẽ.
Bé vui vẻ nói: "Không có gì!"
Quỷ đào hoa cảm thấy hốc mắt nó ngân ngấn lệ, vội nhận lấy viên kẹo trước tiên rồi nói: “Ta muốn cái màu hồng!”
Quỷ xui xẻo lập tức chộp lấy một chiếc: “Vậy ta lấy chiếc màu xanh lá cây.”
Quỷ nhu nhược lấy viên kẹo màu vàng trong tay Túc Bảo, phần còn lại thuộc về quỷ hồ đồ.
Đám ác quỷ vui vẻ ăn kẹo trong miệng, cảm nhận được vị ngọt mà chỉ có con người mới có thể cảm nhận được.
Tốt quá……
Quỷ đào hoa đổi chủ đề, hỏi: "Đúng rồi quỷ hồ đồ, vừa rồi khi ở trên vùng núi hoang vu, hình ảnh ngươi chết năm xưa có máu chảy ra từ bảy lỗ, rốt cuộc ngươi đã chết như thế nào?"
Sau khi bị bắt quỷ hồ đồ bị ném thẳng vào hồ lô, chịu đòn roi nhiều lần mới ngoan ngoãn như bây giờ.
Ngẫm nghĩ kỹ thì đám quỷ chưa bao giờ hỏi quỷ hồ đồ nguyên nhân cái chết của nó.
Quỷ hồ đồ đáp: "Chuyện này... chuyện dài lắm, ta không kể nữa đâu."
Đám quỷ thúc giục: "Kể đi! Chuyện dài mới hay chứ, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian mà!"
Túc Bảo nằm trên giường, quay mặt vào giường để kiểm điểm, vừa nghe vậy vội quay đầu lại, nói: "Đúng, đúng, chú đã chết như thế nào, con quên chưa hỏi đó!"
Quỷ hồ đồ lẩm bẩm một hồi rồi nói: “Cũng chẳng có gì đặc biệt. Khi tăng ca lúc nửa đêm, ta quên mất việc mình đã trộn paraquat vào Coca trong tủ lạnh nên uống ừng ực một chai rồi bỏ mạng. "
Đám quỷ: "?"
Túc Bảo: "?"
Bé phát hiện quay mặt vào giường để kiểm điểm khó chịu quá, mặt vùi vào ga trải giường lâu rất khó thở.
Sau đó bé trở mình, hướng mặt lên trần nhà và tiếp tục kiểm điểm - làm vậy không coi là gian lận, phải không?
“Tại sao lại trộn paraquat với coca?” Bé tò mò hỏi.
Qủy hồ đồ thở dài, "Ta bị ép buộc."
“Ta là một người đàn ông tuổi trung niên. Thị trấn nơi ta ở hơn mười năm trước thực ra khá giàu có, tuy ta không có rất nhiều tiền nhưng vẫn có nhà riêng trong trấn. Nhà ta có tủ lạnh, TV và máy tính.”
Vào thời điểm đó, nhà nào tậu được chiếc máy tính là oách lắm rồi, khi đó hoạt động kinh doanh phổ biến nhất trong trấn là quán cà phê Internet, mỗi con đường, mỗi con ngõ trong toàn trấn đều có một quán cà phê Internet.
Quán cà phê Internet luôn có các thiếu niên thiếu nữ còn đi học tới chơi, họ chơi trò Miracle, khiêu vũ, trò chuyện, v.v.
Con trai quỷ hồ đồ khi ấy đang học lớp 5, cậu bé cũng nghiện máy trò ở quán cà phê Internet, cậu không đến trường mà ngày nào cũng trèo tường đến lướt Internet.
“Vì việc học hành của con trai nên vợ chồng ta rất lo lắng. Vợ ta đi làm, ta cũng đi làm. Mẹ ta là người duy nhất ở nhà với con trai nhưng lại không thể nào quản lý nó”.
“Mối quan hệ giữa vợ ta và mẹ ta chưa bao giờ tốt đẹp. Ban đầu vợ ta không đi làm mà ở nhà chăm con. Mẹ ta suốt ngày ca cẩm ‘không chịu đi làm, chỉ trông mỗi một đứa bé thì mệt mỏi cái gì….’
Quỷ đào hoa khịt mũi: "Ta ghét nhất mấy lời này. Nếu thuê giúp việc thì một tháng phải trả mấy ngàn tệ, đằng này vợ làm giúp việc miễn phí còn gì nữa. Người vợ chịu thương chịu khó việc gì cũng đến tay nhưng lại là người làm những việc vặt không giá trị trong mắt kẻ khác!"
Quỷ hồ đồ cau mày nói: "Mẹ ta nói cũng chẳng sai mà. Ở nhà chăm con thì có gì mà mệt mỏi? Thế nên khi vợ ta nói lời oán trách mẹ chồng, ta đã khuyên cô ấy hãy rộng lượng chút."
Quỷ đào hoa trợn mắt!
"Chậc chậc, chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Quỷ xui xẻo hỏi.
Túc Bảo cảm thấy hơi buồn ngủ, nói: "Chậc chậc, tiếp theo thế nào?"
Quỷ hồ đồ tiếp tục.
“Vì vợ ta dành nhiều thời gian ở nhà nên mối quan hệ với mẹ chồng ngày càng căng thẳng, mẹ ta chán ghét việc con dâu không kiếm tiền mà chỉ biết tiêu tiền, ngày nào hai người họ cũng cãi nhau. Sau khi con trai đi học mẫu giáo, vợ ta quyết định đi làm.”
“Sau khi vợ ta đi làm, việc nhà đổ lên vai mẹ ta. Mẹ ta lại bắt đầu mắng con dâu không quan tâm đến việc nhà.”
Chương 485: Ngàn vạn lần đừng uống paraquat
Quỷ đào hoa nghẹn họng: "Lần này ngươi vẫn bênh vực mẹ ngươi hả?"
Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: “Không, lần này ta nói đỡ cho vợ mình, ta nói mẹ ta ở nhà rảnh rỗi lại chẳng cần đưa cháu đi học thì có thể mệt mỏi tới mức nào mà than vãn?”
Lúc vợ nó ở nhà không đi làm, chính mẹ ruột của nó cũng mắng con dâu như vậy đó thôi!
Quỷ hồ đồ cho rằng trước kia vợ nó ở nhà còn bận chuyện chăm con, còn bây giờ mẹ của nó ở nhà không phải làm gì, quần áo giặt bằng máy giặt, buổi trưa chỉ cần nấu cho mình bà ấy ăn, bà ấy chỉ cần đi chợ mua đồ, ấy vậy mà thi thoảng vợ nó đi làm về còn phải vào bếp nấu cơm.
Thế mà mẹ của nó còn than mệt mỏi.
Khi con dâu không đi làm, ngày nào bà ấy cũng ca bài ca con dâu chỉ biết tiêu tiền mà không chịu kiếm tiền.
Khi con dâu đi làm, bà ấy lại phàn nàn rằng con dâu không làm việc nhà, bắt bà mẹ già phải làm hết.
Sau những xích mích chất chồng, mẹ của quỷ hồ đồ nổi điên, ném nồi, bát ra ngoài.
“Mẹ ta làm ầm lên, nói muốn nhảy lầu. Bà ấy nói sau khi ba của ta qua đời thì không có ai quan tâm đến bà. Con trai lấy vợ về là bỏ mặc mẹ ruột. Bà ấy còn nói ở nhà phải làm việc vất vả mà còn bị trách ăn không ngồi rồi."
Một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ, cả nhà không ai được yên thân!
Quỷ đào hoa nói: “Mẹ của ngươi thật vô lý!”
Quỷ hồ đồ thở dài: "Đúng vậy, nhưng bà ấy đã già rồi, còn so đo với bà ấy làm cái gì? Thế nên ta đã nhờ vợ ta xin lỗi mẹ."
Quỷ đào hoa: "..."
Quỷ nhu nhược: "..."
Quỷ xui xẻo: “Ngươi đúng là quỷ hồ đồ, giải quyết chuyện nhà chẳng ra đâu với đâu!”
Quỷ hồ đồ nói: "Vậy thì ta phải làm sao đây? Một người là mẹ ta, một người là vợ ta. Ta thấy phiền muốn chết! Ta thực sự không biết mỗi ngày họ đều kiếm đâu ra lắm chuyện để gây sự thế. Tại sao họ không quan tâm tới cảm nhận của ta?"
"Ta làm vậy chẳng phải vì quan tâm tới gia đình ư? Lẽ nào kêu ta bỏ rơi mẹ mình sao? Mỗi người nhịn một chút là xong thôi."
Gia đình nào mà không có mối quan hệ phức tạp giữa mẹ chồng và con dâu?
Có gia đình nóng tính, mẹ chồng thậm chí còn dùng dao đuổi theo con dâu, sau đó ai cũng nhịn một chút thì gia đình lại ấm êm thôi.
“Ta dỗ xong mẹ quay ra dỗ vợ, dỗ xong vợ tiếp tục dỗ mẹ. Ta dỗ hai người phụ nữ đó suốt mấy năm trời, tim ta cũng mệt mỏi quá đỗi. Mãi mới tới ngày con trai ta vào tiểu học, khổ nỗi nó không học hành chăm chỉ mà học cách trèo tường để đến quán Internet. Cuối cùng, xung đột đã hoàn toàn bùng phát ”.
Mẹ của quỷ hồ đồ bắc ghế ngồi ở cửa mắng con dâu, nói cô ấy không ra dáng con dâu, ngày nào cũng đi sớm về muộn, công việc quan trọng hơn việc nuôi dạy con cái. Bà ấy chưa bao giờ thấy một người mẹ nào như cô con dâu nhà này.
Lúc đó thị trấn không có nhiều nhà ở thương mại như bây giờ.
Thay vào đó là những tòa nhà tự xây nối tiếp nhau, mọi người trong xóm ngày ngày gặp nhau trò chuyện.
Vợ của quỷ hồ đồ bị hàng xóm chỉ trích, họ đều khuyên cô ấy nên nghỉ việc để về chăm con.
“Mẹ ta nghe vậy càng thấy có lý nên ra lệnh cho vợ ta từ chức. Nếu không từ chức, ngày nào bà ấy cũng sẽ chặn cửa không cho cô ấy đi làm.”
"Tất nhiên là vợ ta không chịu…"
"Ta thấy ngày nào cô ấy cũng phàn nàn chuyện đi làm mệt. Thế nên ta dứt khoát kêu cô ấy đừng đi làm nữa mà về tập trung dạy học cho con. Các ngươi nói xem cô ấy có lý do gì mà từ chối, ta thực sự không hiểu được!"
Vợ của quỷ hồ đồ cảm thấy ấm ức, nói chồng không biết thông cảm cho vợ, quỷ hồ đồ lại thấy oan muốn chết, nó không thông cảm cho vợ ở điểm nào thế? Mỗi lần cô ấy nhờ nó làm việc gì ở nhà, chẳng phải nó luôn làm sao?
Nghe con trai cũng yêu cầu vợ từ chức, bà mẹ chồng càng cảm thấy mình có lý hơn, ban đầu bà ấy bắc ghế ra cửa ngồi mắng, sau đó thì túm tóc con dâu đánh đập mỗi ngày khi cô ấy đi ra ngoài.
“Mẹ ta nói một tháng kiếm được chẳng bao nhiêu mà sao đi làm tích cực như vậy. Mẹ ta mắng vợ ta lấy cớ đi làm vì ham chơi thích ra đường, có khi còn chơi với ai đó ở bên ngoài”.
"Hai người họ bắt đầu đánh nhau vào ngày hôm đó..."
Quỷ đào hoa vội vàng hỏi: “Vậy ngươi giúp ai?”
Quỷ hồ đồ nói: "Còn có thể giúp ai? Mẹ ta đã già, vợ ta vẫn trẻ. Cho dù mẹ ta có lỗi thì cũng đâu thể đánh bà ấy. Đương nhiên, ta kéo vợ ta ra."
“Sau đó vợ ta tức giận đến mức đòi ly hôn. Ta không nhịn được nữa và bắt đầu cãi nhau với cô ấy”.
"Ta nghĩ hoài không ra, ta không hề chỉ trích vợ mình, thậm chí ta còn nói thẳng vào mặt mẹ ta rằng đánh người là sai!"
"Cô ấy có thông cảm cho ta không? Ngày nào cô ấy cũng cãi nhau với mẹ chồng. Những chuyện tầm thường vặt vãnh như vậy thì có gì phải làm ầm lên? Cho nên khi gặp phải những chuyện vặt vãnh đó, ta không buồn giải quyết mà chỉ trốn tránh. Thế mà hai người phụ nữ đó vẫn không ý thức được chính bản thân họ có vấn đề ư?"
Cuối cùng, mẹ của quỷ hồ đồ đã khóc trước cửa vì những gì con trai nói, bà ấy khóc suốt ba ngày liền, quỷ hồ đồ cố gắng dỗ ngọt và xin lỗi nhưng bà ấy không chịu tha thứ.
Vợ của quỷ hồ đồ không về nhà, ba ngày liên tục không nghe điện thoại, không quan tâm tới con trai của vợ chồng nó luôn, khi quỷ hồ đồ đến chỗ làm của vợ tìm cô ấy thì cô ấy chỉ lạnh lùng nhìn chồng.
Sau đó quỷ hồ đồ lại tìm được con trai ở quán internet, nó tức giận đến mức đánh con trai mình ngay ở nơi công cộng, thế là con trai nó đòi từ mặt nó.
"Ta chán quá. Mấy ngày dỗ dành mẹ không ngừng nghỉ. Ngày nào mẹ ta cũng khóc trước cửa. Bà ấy nói thà để bà ấy chết đi, nói con dâu không nhận mẹ chồng, nói con cái chán ghét mẹ….Hàng xóm đều trêu đùa cười nhạo chúng ta.
Mẹ của quỷ hồ đồ không những nói muốn chết mà còn mua ở đâu đó một chai thuốc paraquat, thấy nó đi làm về, bà ấy giả vờ uống paraquat tự tử.
Khi Quỷ hồ đồ tức giận, trong lúc bốc đồng đã đổ paraquat vào chai coca uống dở rồi bỏ vào tủ lạnh.
“Mẹ ta già rồi, bà ấy không thích nhảy ở quảng trường cũng chẳng có sở thích gì ngoài uống coca. Lúc đó, vợ ta quyết tâm đòi ly hôn, ta cũng thấy mẹ ta phiền quá rồi. Thêm vào đó, công ty muốn sa thải nhân viên, gánh nặng cuộc sống gần như đè bẹp ta.”
Quỷ đào hoa không thể tin được: “Vậy nên ngươi muốn giết mẹ của ngươi hả?”
Quỷ hồ đố bất đắc dĩ gật đầu: “Lúc đó ta rất tức giận.”
Không có cách nào giải quyết được mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu, hơn nữa con trai nó lại nổi loạn không nghe lời, công ty sắp sa thải nhân viên….
Quỷ hồ đồ nghĩ có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết sau khi mẹ nó qua đời.
Quỷ đào hoa không nói nên lời.
Quan hệ hôn nhân sẽ không bao giờ là một mối quan hệ bình đẳng, phái nữ luôn bốc đồng với tình yêu trước hôn nhân mà không biết rằng gả vào một gia đình hiểu đạo lý mới là điều quan trọng nhất.
Rõ ràng, qủy hồ đồ và mẹ của nó đều chẳng phải người hiểu chuyện.
Vợ của quỷ hồ đồ chịu đủ mọi ấm ức và luôn kìm nén, vậy mà nó còn khuyên vợ mình tiếp tục nhịn mẹ chồng.
Khi mẹ của quỷ hồ đồ gây sự, nó không ngăn cản mẹ ruột mà thay vào đó là để mặc bà ấy làm to chuyện tới mức vợ nó đòi ly hôn.
Cuối cùng, không có cách nào giải quyết được mớ hỗn độn trong gia đình, quỷ hồ đồ lại nghĩ chỉ cần mẹ của nó chết là ổn rồi/
Đúng là hồ đồ.
“Vì công ty sắp sa thải nhân viên nên ta phải tăng ca cho kịp tiến độ một dự án để không bị sa thải. Nửa đêm đói khát nên ta cầm chai Coca lên uống luôn."
Sau khi uống hết coca, quỷ hồ đồ mới nhớ ra mình đã trộn coca với paraquat.
Quỷ xui xẻo kinh ngạc: “Uống vào mà không thấy vị khác lạ à?”
Quỷ hồ đồ lắc đầu: "Nóng quá, đầu óc thức khuya lại lú lẫn nên ta uống liền một hơi gần cả chai coca, lúc đó chỉ thấy sảng khoái."
Đến khi nó kịp phản ứng thì đã quá muộn!
Quỷ hồ đồ tỏ vẻ tiếc nuối: "Các anh em, đừng uống paraquat nhé! Những người uống paraquat tự tử chắc chắn là người ngu ngốc nhất trên thế giới!"
Nhiều người cho rằng uống paraquat không vấn đề gì.
Nhưng paraquat rất độc, chỉ từ 5 đến 15 ml, tương đương với lượng nắp chai Coca cũng đủ để gây tử vong.
Vậy mà quỷ hồ đồ đã uống hơn nửa chai!
"Thứ độc này không có thuốc giải! Nó sẽ cho người uống thời gian để hối hận, nhưng sẽ không cho người đó cơ hội để hối hận."
Paraquat là chất độc tự nhiên, có thể tái chế và cơ thể con người không thể đào thải một cách tự nhiên, trong quá trình tuần hoàn chất độc này, các cơ quan sẽ dần suy yếu.
"Khó chịu nhất là xơ phổi." Quỷ hồ đồ nói: "Nó khiến người bị trúng độc paraquat khó thở, khiến người đó phải kinh hoàng chứng kiến cái chết của chính mình và cuối cùng chết vì ngạt thở."
“Dạ dày của ta như bị lửa đốt, da ta chuyển sang màu đen và vết loét xuất hiện trong miệng…”
Quá trình chết kéo dài và đau đớn, quỷ hồ đồ cố gắng hết sức rút ống thở ra để tìm kiếm sự giải thoát, nhưng dù vậy, nó vẫn không thể tìm thấy sự giải thoát.
“Lỗ tai ta chảy máu, khuôn mặt ta trở nên gớm ghiếc và ta phải chết trong đau đớn cùng cực… Lúc ta đau đớn nhất, mẹ và vợ ta vẫn đổ lỗi cho nhau bên giường bệnh.” Quỷ hồ đồ cười khổ: “Ta chết trong đau đớn như thế đấy. Ta đã lặp đi lặp lại quá trình chết đau đớn này suốt mười năm, cảm thấy mình ngạt thở, đau đớn hết lần này đến lần khác, đồng thời phải nghe tiếng cãi vã giữa mẹ và vợ.”
Cho đến khi nó trở thành ác quỷ hồ đồ.
Sau khi thành ác quỷ, nó không quay lại đòi mạng mẹ hay vợ nó, nó thực sự rất hồ đồ, nếu không hồ đồ thì nó đã xử lý êm xuôi mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu từ khi vợ nó vừa mới sinh con và ở nhà chăm con rồi, nào phải chịu kết cục thê thảm như vậy?
"Ta rời khỏi thị trấn rồi tới đây, phát hiện gia đình Vương Gia Gia toàn những kẻ hồ đồ sống với nhau. Ta nhập thân vào ba của Vương Gia Gia, chỉ mong gia đình cô ấy tan nhà nát cửa, bọn họ ngày càng hồ đồ thì ta càng vui!"
Bình luận facebook