-
Chương 421-422
Chương 421: Trong thế giới của người lớn, mọi thứ đều có giá rõ ràng
Dứt lời, Túc Bảo kiễng chân lên nhận lấy hóa đơn từ tay bác sĩ rồi chạy đi tính tiền.
Chạy ra ngoài được hai bước, bé chợt nhớ ra điều gì, sau đó quay lại kéo Cố Tiểu Bát đi theo.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thấp thoáng ý cười, cô bé con của anh giỏi quá, biết mắng trả người xấu rồi đó.
Không hổ là con gái của Mộc Quy Phàm anh!
"Đi thôi!" Anh dẫn con chó hoang đi - dây xích được bệnh viện tạm thời cung cấp.
Sau khi con chó lớn được giải cứu thì không cần phải lo lắng nhiều nữa. Nộp phí xong là có thể đưa con chó đến trung tâm chăm sóc gần đó để tắm, cuối cùng sẽ kiểm tra toàn thân cho nó.
Đương nhiên không ai để ý đến Bạch San San.
Bạch San San đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.
Bác sĩ nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục đi vào phòng cấp cứu.
Những người xung quanh vẫn tiếp tục bàn tán về Bạch San San.
"Nhìn thôi cũng thấy cô gái này giả tạo, cô ta khóc như thể mẹ ruột của cô ta chết không bằng... Thậm chí còn đòi truyền máu của chính mình cho con chó nữa chứ!"
“Thích sắm vai người tốt, nhưng đến lúc đi thanh toán thì lộ cái đuôi ngay”.
Thậm chí có người còn giận dữ nói: “Miệng nói có thể làm bất cứ điều gì, nhưng lại không sẵn lòng vay hai mươi ngàn tệ ~”
Lúc này, một quảng cáo vừa hay được phát trên TV treo tường của bệnh viện.
Một nữ tiếp viên cao ráo xinh đẹp đi theo một ông già thấp lùn về nhà. Khi tới cửa nhà, cô ta đột nhiên từ chối bước vào và yêu cầu người đàn ông kiểm tra hạn mức trên xxx.
[Gì cơ? Đến xxx anh còn không biết ư? Chúng ta không hợp nhau rồi!]
Người đàn ông già nhanh chóng mở điện thoại di động, trên xxx hiển thị ông ta có hạn mức tín dụng là 150 ngàn tệ.
Sau đó, cô tiếp viên cười trong nước mắt, người đàn ông khoác tay cô ta bước vào nhà với nụ cười trên môi.
Những dòng quảng cáo trên ti vi kết hợp với lời Túc Bảo vừa nói...
Mọi người nhìn Bạch San San như đang nhìn cô tiếp viên chậm phát triển trí tuệ trong quảng cáo.
Bạch San San cảm thấy mặt nóng bừng, không cam lòng dậm chân rồi xấu hổ bỏ chạy.
Các video trong toàn bệnh viện đều được đồng bộ hóa, Túc Bảo đang xếp hàng thanh toán cũng nhìn thấy quảng cáo đó.
Bé tò mò hỏi: “Ba ơi, có ai tin quảng cáo này không?”
Ngay cả bé cũng biết đó là lừa gạt.
Bà ngoại bé nói rằng chẳng có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, chỉ có bẫy rơi xuống thôi, bởi vì không ai đưa tiền cho người khác mà không có mục đích.
Mộc Quy Phàm nói: “Kẻ ngốc sẽ tin.”
Loại quảng cáo này có chi phí sản xuất thấp và ngưỡng phân phối thấp, điều đó có nghĩa là những quảng cáo này có thể tràn ngập ở khắp mọi nơi.
Những quảng cáo thể hiện quá trần trụi nội dung không lành mạnh như này sẽ lọc ra ngay những người có đầu óc bình thường - Bởi khi những người bình thường xem quảng cáo như vậy, họ thường khinh bỉ và trợn trắng mắt.
Số người còn lại tin tưởng thì chính là nhóm khách hàng dễ bị lừa.
Nguyên tắc rất đơn giản, thử tưởng tượng xem, lừa người bình thường hay lừa kẻ ngốc thì sẽ tốn chi phí hơn?
Chắc chắn là lừa người có đầu óc bình thường rồi!
Nếu đóng quảng cáo chi phí rẻ để đầu tư tiền vào mức độ phủ sóng thì cứ 10 nghìn người sẽ có một hoặc hai người tin, 1 triệu hay 10 triệu người thì sao?
Nhóm mục tiêu khổng lồ ngay lập tức được sàng lọc.
Vì vậy, mục đích của những quảng cáo này chính là sàng lọc những "kẻ ngốc" mà chúng muốn, kẻ ngốc gọi điện liên hệ để vay tiền chúng đều là đối tượng dễ lừa gạt, chi phí khuyến mãi lập tức giảm, chi phí thất bại cũng giảm không giới hạn và tỷ lệ chuyển đổi sẽ là rất cao.
Đây là đối tượng người dùng mục tiêu của các công ty cho vay trực tuyến, chỉ cần chộp được những người dùng này, công ty cho vay sẽ không bị lỗ.
"Con có hiểu không?" Mộc Quy Phàm hỏi sau khi giải thích.
Mộc Quy Phàm chỉ hỏi vu vơ thế thôi, dù sao thì loại vấn đề này quá thâm sâu với một đứa trẻ bốn tuổi.
Cho vay trực tuyến là gì, đối tượng là gì, sàng lọc là gì... đây không phải là những điều mà một đứa trẻ có thể hiểu được.
Chẳng ngờ, Túc Bảo lại nói: "Giống như một cái lưới đánh cá. Các lỗ trên lưới đánh cá rất lớn."
Cô bé con dùng tay vẽ một vòng tròn.
“Có người sẽ cười nhạo rằng lưới đánh cá lớn như vậy thì có thể bắt được gì chứ. Tất cả cá tôm đều chạy khỏi các lỗ trên lưới đánh cá thôi.”
"Nhưng lưới đánh cá này không phải dùng để bắt cá tôm bình thường, mà là để bắt những con cá lớn ngu ngốc. Cá lớn ngu ngốc không lọt qua lỗ lưới, có thể bắt từng con một!"
Mộc Quy Phàm: “…”
Giải thích có lý thật đấy, không ngờ anh lại chẳng thể phản bác gì...
Sau khi nộp phí, Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đưa chó hoang đi tắm.
Tắm rửa xong tiếp tục đi kiểm tra, con chó hoang không có vấn đề gì ngoại trừ đói và gầy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, con chó hoang có đôi tai cụp xuống, bộ lông màu trắng vàng, trông hơi giống chó ở nông thôn.
Khi nhân viên đeo dây xích cho con chó, nói: “Máu của con Labrador này không thuần chủng lắm… Vậy mà anh vẫn sẵn sàng chi hàng ngàn tệ cho nó!”
Hàng ngàn tệ đối với Túc Bảo không là gì nhưng đối với người bình thường quả thực rất lớn.
Túc Bảo nhoài người trên vai Mộc Quy Phàm, tò mò hỏi: "Thuần chủng là cái gì? Thuần chủng quan trọng lắm ạ?"
Các nhân viên lặng lẽ liếc nhìn Mộc Quy Phàm và không dám nói gì.
Huyết thống tất nhiên rất quan trọng, chó Labrador thuần chủng giá ít nhất một ngàn tệ một con, thậm chí mấy vạn tệ. Còn chó không thuần chủng thì chỉ đáng giá mấy trăm tệ.
Tuy nhiên, các nhân viên không dám nói vậy mà chỉ mỉm cười đáp: "Không có gì đâu, con chó này ngoan lắm, không làm ồn hay cắn người."
Tiểu Ngũ: "Nói nhảm! Nó vừa mới cắn heo!"
Đội ngũ nhân viên: "……"
Chương 422: Đây là địa ngục của chó mèo
Nhân viên kinh ngạc nhìn con vẹt.
Con chó khá ngu ngốc không đáng giá.
Nhưng con vẹt này khá thông minh, bộ lông mượt mà óng ả và đôi mắt sống động, điều có giá trị nhất là đầu óc lanh lợi của nó.
Một con vẹt có thể thực hiện những cuộc trò chuyện đơn giản có giá mấy vạn tệ.
Ngay cả khi hao tâm tổn trí huấn luyện đám vẹt, có thể vẹt vẫn không nói được!
Nhân viên bệnh viện vừa suy nghĩ chuyện con vẹt vừa đưa dây xích chó cho Túc Bảo.
Túc Bảo dắt con chó hoang ra ngoài, đi vài bước lại ngoái lại nhìn nó.
Con chó rất dè dặt, nếu có người đi ngang qua, nó sẽ lập tức né sang một bên để người khác đi trước, sau đó mới tiếp tục bước đi.
Túc Bảo cảm thấy đau lòng, dừng lại ôm lấy cổ nó nói: "Không sao đâu, từ nay về sau em không cần sợ hãi, đi theo ba chị là phải kiêu căng!"
Mộc Quy Phàm: "?"
Túc Bảo ôm con chó vào lòng thì thầm an ủi nó.
Trong thế giới người lớn, mọi thứ dường như đều có giá của nó.
Một căn nhà giá bao nhiêu một mét vuông, khu dân cư bình thường không đắt bằng khu trường học.
Xe đáng giá bao nhiêu, nếu bạn lái chiếc xe có giá một trăm ngàn tệ thì bạn không thể ngẩng cao đầu trước chủ nhân chiếc xe có giá hai trăm ngàn tệ.
Sính lễ cưới vợ giá bao nhiêu, cô dâu có đáng cái giá mà chú rể bỏ ra không, lấy chồng có nhà và xe không, gả cho người ta có lỗ hay không?
Ngay cả mạng sống cũng có một cái giá rất rõ ràng - chó thuần chủng có giá mấy vạn tệ, còn chó không thuần chủng chỉ có giá trăm tệ...
Ấy nhưng, trong mắt trẻ con, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn Túc Bảo, trái tim như tan chảy.
Con chó lớn đã qua cơn nguy kịch sau khi điều trị và sẽ phải nằm viện một thời gian.
Mộc Quy Phàm điền thông tin xong liền đưa Túc Bảo và Cố Tiểu Bát về nhà.
Bà cụ Tô đang đợi trước nhà.
Kết quả, bà trông thấy Mộc Quy Phàm và hai đứa nhỏ tha về một con chó, Mộc Quy Phàm còn đang ôm một...túi đựng xác? ? ? ?
Bà cụ Tô như chết lặng, kinh hãi trợn mắt há hốc miệng!
"Mộc Quy Phàm...! Cậu lại dẫn Túc Bảo đi đâu thế??"
Sao lại quay về với một chiếc túi đựng xác...
Chẳng lẽ đưa Túc Bảo đi xem khám nghiệm tử thi hoặc xử lý một vụ án?
Hay là đi thực hiện nhiệm vụ rồi tiện tay mang luôn thi thể mục tiêu về nhà? ?
Đó là nơi trẻ em có thể đến sao?
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm theo bước chân đang tới gần của Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát.
Túc Bảo vội vàng nói: "Bà ngoại, tụi con đi..."
Bà cụ Tô: "Con đừng nói gì cả!"
Mộc Quy Phàm ho khan một tiếng, nhấc túi đựng thi thể lên: “Đây là…”
Không ngờ bà cụ Tô lại phớt lờ anh, bảo anh giữ im lặng rồi nhìn Cố Tiểu Bát.
"Tiểu Tuyết, con nói cho bà biết!"
Cố Tiểu Bát: "..."
Cô bé là người sẽ nói đỡ cho Túc Bảo ư?
Cố Tiểu Bát nói: "... Trong túi đựng thi thể có một con chó, nhặt được trên đường đó ạ."
Bà cụ Tô vỡ lẽ, sau đó nhìn con chó mà Túc Bảo đang ôm.
"Thì ra là vậy... nhưng chó đã chết lâu sao ăn được nữa. Vậy sao cậu lại mang nó về?"
Con chó hoang được Túc Bảo dắt đột nhiên trợn tròn mắt.
Túc Bảo nhanh chóng bịt mắt con chó lại, ngẫm nghĩ vậy không ổn nên bé lại bịt tai nó lại.
Tiểu Ngũ kêu rít một tiếng bay vào, hét lớn: "Thật tàn nhẫn!"
Cái Chuông ngồi xổm ở hành lang lầu hai, thò đầu ra ngoài cửa nhìn chằm chằm thành viên mới.
Nó vẫy đuôi, không biết nó đang muốn làm gì...
**
Bên kia, Bạch San San quay về phòng làm việc.
Người đàn ông bị ác quỷ bám thân đang xem đoạn video Bạch San San mới quay.
"Không tệ, rất có sức cảm hóa! Nhưng sao không có phần sau? Chẳng phải cô đi theo đám người kia đến bệnh viện hả?"
Bạch San San bỗng thấy chột dạ.
Cô ta bám theo Mộc Quy Phàm đến bệnh viện và chỉ lo ngắm anh.
Hoàn toàn quên béng việc quay cảnh theo dõi ở bệnh viện…
Lẽ ra cô ta phải quay cảnh con chó sắp chết và hóa đơn từ bác sĩ, sau đó là màn đấu tranh tâm lý cùng sự do dự của cô ta, cuối cùng cô ta sẽ dùng tiền ăn trong tháng để chữa trị cho con chó.
Dòng chữ được thêm vào cuối video sẽ là: Sau khi giải cứu được con chó này, tôi chẳng có một xu dính túi, tháng này tôi lại phải ăn mì gói rồi…nhưng tôi vẫn rất vui! Tôi hy vọng chú chó này khổ trước sướng sau, tương lai chú chó sẽ không gặp bất cứ tai họa nào nữa….
Nhưng, sự thật là cô ta chẳng quay thêm được gì.
Bạch San San cúi đầu nói: "Ông chủ, người đàn ông đó hung dữ lắm, tôi chỉ hỏi anh ấy một câu mà anh ấy dọa sẽ chặt tay tôi... nên tôi không dám quay phim chụp ảnh trong bệnh viện."
Dù có đánh chết cô ta cũng không chịu thừa nhận, cô ta mãi ngắm trai đẹp mà quên việc quay video…
Người đàn ông cau mày nói: "Không sao đâu. Cô và trợ lý ra ngoài và tìm một con chó tương tự như con này."
"Đừng nôn nóng sau khi nó chết. Hãy đợi cho đến khi nó cứng lại rồi quay cảnh cô đang khóc lóc và buồn bã vì bất lực, sau đó đào hố cho con chó đó một cách khó khăn..."
“Hãy nhớ quay cận cảnh con chó chết co cứng để kích thích cảm xúc của khán giả.”
Những khán giả chạnh lòng thương xót sẽ dễ dàng gửi quà và tiền cho chủ video.
Bạch San San gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa ông chủ, tôi lập tức ra ngoài tìm con chó khác."
Người đàn ông gật đầu: "Làm tốt lắm! Cô đã thu hút được rất nhiều người theo dõi trong tháng này. Nếu cứ duy trì đà này, chắc chắn tháng sau cô sẽ nhận được tiền thưởng!"
Bạch San San như được ăn một cái bánh lớn, vui vẻ đi ra ngoài.
Quỷ ngụy thiện nằm trên đầu người đàn ông không sao vùng vẫy bỏ chạy được, nó đã sớm tuyệt vọng, luôn miệng chửi bới: "Vẽ cái bánh lớn, ta xem ngươi vẽ cái bánh lớn!"
Nói xong nó tát người đàn ông một cái.
Người đàn ông không cảm nhận được có ai đánh mình, chỉ cảm thấy cổ áo lạnh buốt, không biết vì sao mà má anh ta hơi tê dại.
Anh ta xoa mặt, uống nước và hỏi: “Mèo thế nào rồi?”
Một nhân viên nói: “Đều không ổn nữa.”
Người đàn ông đích thân đến nhà kho để xem.
Có bảy tám cái lồng xếp chồng lên nhau trong một căn phòng nhỏ.
Mỗi lồng có hai hoặc ba con mèo, con nào cũng gầy gò.
Trong phòng có một người đang ngồi xổm, ấn giữ một con mèo để lấy máu.
Kết quả là con mèo quá yếu và gầy gò, không thể rút ra quá 50 ml máu.
Người đàn ông cau mày nói: “Cái thứ vô dụng, một trăm mililít cũng không rút ra được.”
Hóa ra ngoài việc quay video, studio của bọn người này còn nhặt về một số con mèo.
Chúng mang mèo về để bán máu mèo.
Trong bệnh viện thú cưng thường có thú cưng cần máu, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện không có đủ.
Lúc này, bệnh viện sẽ tìm mèo hiến máu, đăng lên diễn đàn, thương lượng giá cả, sau đó studio của họ sẽ lấy máu và gửi cho họ.
Trong studio có hơn mười hai mươi con mèo đang nằm hấp hối, trong mắt đám mèo này không có ánh sáng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Mèo chỉ được lấy máu nhiều nhất mỗi tháng một lần và mỗi lần không được lấy quá 200 ml.
Nhưng bọn người này hút máu mèo ít nhất ba bốn lần một tháng, và mỗi lần hút ít nhất ba đến bốn trăm mililít... Nói chung, hút cho đến khi không thể hút ra được.
Vì thiếu máu trầm trọng nên hầu hết mèo đều không thể đứng dậy được.
Nhưng không ai quan tâm đến đám mèo.
Chúng tồn tại chỉ để cứu sống những thú cưng bị thiếu máu và có chủ nhân yêu thương mà thôi.
Sau khi mèo hoang không thể rút thêm máu hoặc chết, nhân viên studio sẽ ném chúng ra ngoài như ném rác, không ai để ý đến chúng nữa.
Thậm chí không ai biết rằng trên thế giới này có một nơi tối tăm như vậy, nơi đây chính là địa ngục của mèo...
Dứt lời, Túc Bảo kiễng chân lên nhận lấy hóa đơn từ tay bác sĩ rồi chạy đi tính tiền.
Chạy ra ngoài được hai bước, bé chợt nhớ ra điều gì, sau đó quay lại kéo Cố Tiểu Bát đi theo.
Đáy mắt Mộc Quy Phàm thấp thoáng ý cười, cô bé con của anh giỏi quá, biết mắng trả người xấu rồi đó.
Không hổ là con gái của Mộc Quy Phàm anh!
"Đi thôi!" Anh dẫn con chó hoang đi - dây xích được bệnh viện tạm thời cung cấp.
Sau khi con chó lớn được giải cứu thì không cần phải lo lắng nhiều nữa. Nộp phí xong là có thể đưa con chó đến trung tâm chăm sóc gần đó để tắm, cuối cùng sẽ kiểm tra toàn thân cho nó.
Đương nhiên không ai để ý đến Bạch San San.
Bạch San San đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng.
Bác sĩ nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục đi vào phòng cấp cứu.
Những người xung quanh vẫn tiếp tục bàn tán về Bạch San San.
"Nhìn thôi cũng thấy cô gái này giả tạo, cô ta khóc như thể mẹ ruột của cô ta chết không bằng... Thậm chí còn đòi truyền máu của chính mình cho con chó nữa chứ!"
“Thích sắm vai người tốt, nhưng đến lúc đi thanh toán thì lộ cái đuôi ngay”.
Thậm chí có người còn giận dữ nói: “Miệng nói có thể làm bất cứ điều gì, nhưng lại không sẵn lòng vay hai mươi ngàn tệ ~”
Lúc này, một quảng cáo vừa hay được phát trên TV treo tường của bệnh viện.
Một nữ tiếp viên cao ráo xinh đẹp đi theo một ông già thấp lùn về nhà. Khi tới cửa nhà, cô ta đột nhiên từ chối bước vào và yêu cầu người đàn ông kiểm tra hạn mức trên xxx.
[Gì cơ? Đến xxx anh còn không biết ư? Chúng ta không hợp nhau rồi!]
Người đàn ông già nhanh chóng mở điện thoại di động, trên xxx hiển thị ông ta có hạn mức tín dụng là 150 ngàn tệ.
Sau đó, cô tiếp viên cười trong nước mắt, người đàn ông khoác tay cô ta bước vào nhà với nụ cười trên môi.
Những dòng quảng cáo trên ti vi kết hợp với lời Túc Bảo vừa nói...
Mọi người nhìn Bạch San San như đang nhìn cô tiếp viên chậm phát triển trí tuệ trong quảng cáo.
Bạch San San cảm thấy mặt nóng bừng, không cam lòng dậm chân rồi xấu hổ bỏ chạy.
Các video trong toàn bệnh viện đều được đồng bộ hóa, Túc Bảo đang xếp hàng thanh toán cũng nhìn thấy quảng cáo đó.
Bé tò mò hỏi: “Ba ơi, có ai tin quảng cáo này không?”
Ngay cả bé cũng biết đó là lừa gạt.
Bà ngoại bé nói rằng chẳng có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, chỉ có bẫy rơi xuống thôi, bởi vì không ai đưa tiền cho người khác mà không có mục đích.
Mộc Quy Phàm nói: “Kẻ ngốc sẽ tin.”
Loại quảng cáo này có chi phí sản xuất thấp và ngưỡng phân phối thấp, điều đó có nghĩa là những quảng cáo này có thể tràn ngập ở khắp mọi nơi.
Những quảng cáo thể hiện quá trần trụi nội dung không lành mạnh như này sẽ lọc ra ngay những người có đầu óc bình thường - Bởi khi những người bình thường xem quảng cáo như vậy, họ thường khinh bỉ và trợn trắng mắt.
Số người còn lại tin tưởng thì chính là nhóm khách hàng dễ bị lừa.
Nguyên tắc rất đơn giản, thử tưởng tượng xem, lừa người bình thường hay lừa kẻ ngốc thì sẽ tốn chi phí hơn?
Chắc chắn là lừa người có đầu óc bình thường rồi!
Nếu đóng quảng cáo chi phí rẻ để đầu tư tiền vào mức độ phủ sóng thì cứ 10 nghìn người sẽ có một hoặc hai người tin, 1 triệu hay 10 triệu người thì sao?
Nhóm mục tiêu khổng lồ ngay lập tức được sàng lọc.
Vì vậy, mục đích của những quảng cáo này chính là sàng lọc những "kẻ ngốc" mà chúng muốn, kẻ ngốc gọi điện liên hệ để vay tiền chúng đều là đối tượng dễ lừa gạt, chi phí khuyến mãi lập tức giảm, chi phí thất bại cũng giảm không giới hạn và tỷ lệ chuyển đổi sẽ là rất cao.
Đây là đối tượng người dùng mục tiêu của các công ty cho vay trực tuyến, chỉ cần chộp được những người dùng này, công ty cho vay sẽ không bị lỗ.
"Con có hiểu không?" Mộc Quy Phàm hỏi sau khi giải thích.
Mộc Quy Phàm chỉ hỏi vu vơ thế thôi, dù sao thì loại vấn đề này quá thâm sâu với một đứa trẻ bốn tuổi.
Cho vay trực tuyến là gì, đối tượng là gì, sàng lọc là gì... đây không phải là những điều mà một đứa trẻ có thể hiểu được.
Chẳng ngờ, Túc Bảo lại nói: "Giống như một cái lưới đánh cá. Các lỗ trên lưới đánh cá rất lớn."
Cô bé con dùng tay vẽ một vòng tròn.
“Có người sẽ cười nhạo rằng lưới đánh cá lớn như vậy thì có thể bắt được gì chứ. Tất cả cá tôm đều chạy khỏi các lỗ trên lưới đánh cá thôi.”
"Nhưng lưới đánh cá này không phải dùng để bắt cá tôm bình thường, mà là để bắt những con cá lớn ngu ngốc. Cá lớn ngu ngốc không lọt qua lỗ lưới, có thể bắt từng con một!"
Mộc Quy Phàm: “…”
Giải thích có lý thật đấy, không ngờ anh lại chẳng thể phản bác gì...
Sau khi nộp phí, Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát đưa chó hoang đi tắm.
Tắm rửa xong tiếp tục đi kiểm tra, con chó hoang không có vấn đề gì ngoại trừ đói và gầy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, con chó hoang có đôi tai cụp xuống, bộ lông màu trắng vàng, trông hơi giống chó ở nông thôn.
Khi nhân viên đeo dây xích cho con chó, nói: “Máu của con Labrador này không thuần chủng lắm… Vậy mà anh vẫn sẵn sàng chi hàng ngàn tệ cho nó!”
Hàng ngàn tệ đối với Túc Bảo không là gì nhưng đối với người bình thường quả thực rất lớn.
Túc Bảo nhoài người trên vai Mộc Quy Phàm, tò mò hỏi: "Thuần chủng là cái gì? Thuần chủng quan trọng lắm ạ?"
Các nhân viên lặng lẽ liếc nhìn Mộc Quy Phàm và không dám nói gì.
Huyết thống tất nhiên rất quan trọng, chó Labrador thuần chủng giá ít nhất một ngàn tệ một con, thậm chí mấy vạn tệ. Còn chó không thuần chủng thì chỉ đáng giá mấy trăm tệ.
Tuy nhiên, các nhân viên không dám nói vậy mà chỉ mỉm cười đáp: "Không có gì đâu, con chó này ngoan lắm, không làm ồn hay cắn người."
Tiểu Ngũ: "Nói nhảm! Nó vừa mới cắn heo!"
Đội ngũ nhân viên: "……"
Chương 422: Đây là địa ngục của chó mèo
Nhân viên kinh ngạc nhìn con vẹt.
Con chó khá ngu ngốc không đáng giá.
Nhưng con vẹt này khá thông minh, bộ lông mượt mà óng ả và đôi mắt sống động, điều có giá trị nhất là đầu óc lanh lợi của nó.
Một con vẹt có thể thực hiện những cuộc trò chuyện đơn giản có giá mấy vạn tệ.
Ngay cả khi hao tâm tổn trí huấn luyện đám vẹt, có thể vẹt vẫn không nói được!
Nhân viên bệnh viện vừa suy nghĩ chuyện con vẹt vừa đưa dây xích chó cho Túc Bảo.
Túc Bảo dắt con chó hoang ra ngoài, đi vài bước lại ngoái lại nhìn nó.
Con chó rất dè dặt, nếu có người đi ngang qua, nó sẽ lập tức né sang một bên để người khác đi trước, sau đó mới tiếp tục bước đi.
Túc Bảo cảm thấy đau lòng, dừng lại ôm lấy cổ nó nói: "Không sao đâu, từ nay về sau em không cần sợ hãi, đi theo ba chị là phải kiêu căng!"
Mộc Quy Phàm: "?"
Túc Bảo ôm con chó vào lòng thì thầm an ủi nó.
Trong thế giới người lớn, mọi thứ dường như đều có giá của nó.
Một căn nhà giá bao nhiêu một mét vuông, khu dân cư bình thường không đắt bằng khu trường học.
Xe đáng giá bao nhiêu, nếu bạn lái chiếc xe có giá một trăm ngàn tệ thì bạn không thể ngẩng cao đầu trước chủ nhân chiếc xe có giá hai trăm ngàn tệ.
Sính lễ cưới vợ giá bao nhiêu, cô dâu có đáng cái giá mà chú rể bỏ ra không, lấy chồng có nhà và xe không, gả cho người ta có lỗ hay không?
Ngay cả mạng sống cũng có một cái giá rất rõ ràng - chó thuần chủng có giá mấy vạn tệ, còn chó không thuần chủng chỉ có giá trăm tệ...
Ấy nhưng, trong mắt trẻ con, mọi chuyện không hề phức tạp như vậy.
Mộc Quy Phàm cụp mắt nhìn Túc Bảo, trái tim như tan chảy.
Con chó lớn đã qua cơn nguy kịch sau khi điều trị và sẽ phải nằm viện một thời gian.
Mộc Quy Phàm điền thông tin xong liền đưa Túc Bảo và Cố Tiểu Bát về nhà.
Bà cụ Tô đang đợi trước nhà.
Kết quả, bà trông thấy Mộc Quy Phàm và hai đứa nhỏ tha về một con chó, Mộc Quy Phàm còn đang ôm một...túi đựng xác? ? ? ?
Bà cụ Tô như chết lặng, kinh hãi trợn mắt há hốc miệng!
"Mộc Quy Phàm...! Cậu lại dẫn Túc Bảo đi đâu thế??"
Sao lại quay về với một chiếc túi đựng xác...
Chẳng lẽ đưa Túc Bảo đi xem khám nghiệm tử thi hoặc xử lý một vụ án?
Hay là đi thực hiện nhiệm vụ rồi tiện tay mang luôn thi thể mục tiêu về nhà? ?
Đó là nơi trẻ em có thể đến sao?
Bà cụ Tô nhìn chằm chằm theo bước chân đang tới gần của Mộc Quy Phàm, Túc Bảo và Cố Tiểu Bát.
Túc Bảo vội vàng nói: "Bà ngoại, tụi con đi..."
Bà cụ Tô: "Con đừng nói gì cả!"
Mộc Quy Phàm ho khan một tiếng, nhấc túi đựng thi thể lên: “Đây là…”
Không ngờ bà cụ Tô lại phớt lờ anh, bảo anh giữ im lặng rồi nhìn Cố Tiểu Bát.
"Tiểu Tuyết, con nói cho bà biết!"
Cố Tiểu Bát: "..."
Cô bé là người sẽ nói đỡ cho Túc Bảo ư?
Cố Tiểu Bát nói: "... Trong túi đựng thi thể có một con chó, nhặt được trên đường đó ạ."
Bà cụ Tô vỡ lẽ, sau đó nhìn con chó mà Túc Bảo đang ôm.
"Thì ra là vậy... nhưng chó đã chết lâu sao ăn được nữa. Vậy sao cậu lại mang nó về?"
Con chó hoang được Túc Bảo dắt đột nhiên trợn tròn mắt.
Túc Bảo nhanh chóng bịt mắt con chó lại, ngẫm nghĩ vậy không ổn nên bé lại bịt tai nó lại.
Tiểu Ngũ kêu rít một tiếng bay vào, hét lớn: "Thật tàn nhẫn!"
Cái Chuông ngồi xổm ở hành lang lầu hai, thò đầu ra ngoài cửa nhìn chằm chằm thành viên mới.
Nó vẫy đuôi, không biết nó đang muốn làm gì...
**
Bên kia, Bạch San San quay về phòng làm việc.
Người đàn ông bị ác quỷ bám thân đang xem đoạn video Bạch San San mới quay.
"Không tệ, rất có sức cảm hóa! Nhưng sao không có phần sau? Chẳng phải cô đi theo đám người kia đến bệnh viện hả?"
Bạch San San bỗng thấy chột dạ.
Cô ta bám theo Mộc Quy Phàm đến bệnh viện và chỉ lo ngắm anh.
Hoàn toàn quên béng việc quay cảnh theo dõi ở bệnh viện…
Lẽ ra cô ta phải quay cảnh con chó sắp chết và hóa đơn từ bác sĩ, sau đó là màn đấu tranh tâm lý cùng sự do dự của cô ta, cuối cùng cô ta sẽ dùng tiền ăn trong tháng để chữa trị cho con chó.
Dòng chữ được thêm vào cuối video sẽ là: Sau khi giải cứu được con chó này, tôi chẳng có một xu dính túi, tháng này tôi lại phải ăn mì gói rồi…nhưng tôi vẫn rất vui! Tôi hy vọng chú chó này khổ trước sướng sau, tương lai chú chó sẽ không gặp bất cứ tai họa nào nữa….
Nhưng, sự thật là cô ta chẳng quay thêm được gì.
Bạch San San cúi đầu nói: "Ông chủ, người đàn ông đó hung dữ lắm, tôi chỉ hỏi anh ấy một câu mà anh ấy dọa sẽ chặt tay tôi... nên tôi không dám quay phim chụp ảnh trong bệnh viện."
Dù có đánh chết cô ta cũng không chịu thừa nhận, cô ta mãi ngắm trai đẹp mà quên việc quay video…
Người đàn ông cau mày nói: "Không sao đâu. Cô và trợ lý ra ngoài và tìm một con chó tương tự như con này."
"Đừng nôn nóng sau khi nó chết. Hãy đợi cho đến khi nó cứng lại rồi quay cảnh cô đang khóc lóc và buồn bã vì bất lực, sau đó đào hố cho con chó đó một cách khó khăn..."
“Hãy nhớ quay cận cảnh con chó chết co cứng để kích thích cảm xúc của khán giả.”
Những khán giả chạnh lòng thương xót sẽ dễ dàng gửi quà và tiền cho chủ video.
Bạch San San gật đầu: "Tôi hiểu rồi thưa ông chủ, tôi lập tức ra ngoài tìm con chó khác."
Người đàn ông gật đầu: "Làm tốt lắm! Cô đã thu hút được rất nhiều người theo dõi trong tháng này. Nếu cứ duy trì đà này, chắc chắn tháng sau cô sẽ nhận được tiền thưởng!"
Bạch San San như được ăn một cái bánh lớn, vui vẻ đi ra ngoài.
Quỷ ngụy thiện nằm trên đầu người đàn ông không sao vùng vẫy bỏ chạy được, nó đã sớm tuyệt vọng, luôn miệng chửi bới: "Vẽ cái bánh lớn, ta xem ngươi vẽ cái bánh lớn!"
Nói xong nó tát người đàn ông một cái.
Người đàn ông không cảm nhận được có ai đánh mình, chỉ cảm thấy cổ áo lạnh buốt, không biết vì sao mà má anh ta hơi tê dại.
Anh ta xoa mặt, uống nước và hỏi: “Mèo thế nào rồi?”
Một nhân viên nói: “Đều không ổn nữa.”
Người đàn ông đích thân đến nhà kho để xem.
Có bảy tám cái lồng xếp chồng lên nhau trong một căn phòng nhỏ.
Mỗi lồng có hai hoặc ba con mèo, con nào cũng gầy gò.
Trong phòng có một người đang ngồi xổm, ấn giữ một con mèo để lấy máu.
Kết quả là con mèo quá yếu và gầy gò, không thể rút ra quá 50 ml máu.
Người đàn ông cau mày nói: “Cái thứ vô dụng, một trăm mililít cũng không rút ra được.”
Hóa ra ngoài việc quay video, studio của bọn người này còn nhặt về một số con mèo.
Chúng mang mèo về để bán máu mèo.
Trong bệnh viện thú cưng thường có thú cưng cần máu, nhưng ngân hàng máu của bệnh viện không có đủ.
Lúc này, bệnh viện sẽ tìm mèo hiến máu, đăng lên diễn đàn, thương lượng giá cả, sau đó studio của họ sẽ lấy máu và gửi cho họ.
Trong studio có hơn mười hai mươi con mèo đang nằm hấp hối, trong mắt đám mèo này không có ánh sáng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước.
Mèo chỉ được lấy máu nhiều nhất mỗi tháng một lần và mỗi lần không được lấy quá 200 ml.
Nhưng bọn người này hút máu mèo ít nhất ba bốn lần một tháng, và mỗi lần hút ít nhất ba đến bốn trăm mililít... Nói chung, hút cho đến khi không thể hút ra được.
Vì thiếu máu trầm trọng nên hầu hết mèo đều không thể đứng dậy được.
Nhưng không ai quan tâm đến đám mèo.
Chúng tồn tại chỉ để cứu sống những thú cưng bị thiếu máu và có chủ nhân yêu thương mà thôi.
Sau khi mèo hoang không thể rút thêm máu hoặc chết, nhân viên studio sẽ ném chúng ra ngoài như ném rác, không ai để ý đến chúng nữa.
Thậm chí không ai biết rằng trên thế giới này có một nơi tối tăm như vậy, nơi đây chính là địa ngục của mèo...
Bình luận facebook