-
Chương 419-420
Chương 419: Vắc xin ‘Mỗi giây đều muốn giết chết cô ta’
Bệnh viện thú cưng.
Đây là bệnh viện thú cưng tốt nhất gần đây, Mộc Quy Phàm tùy ý tìm kiếm các bệnh viện ở gần, không ngờ đến nơi lại có không ít người.
Nơi này có đủ loại thú cưng, phần lớn là chó mèo, ngoài ra còn có chuột đồng, vẹt, thậm chí cả thỏ, lợn...
Tiểu Ngũ tựa đầu vào khoang không gian, cảm giác như được trông thấy thế giới bao la rộng lớn, nó kêu lên một tiếng và bắt chước giọng nói của trẻ con trong đoạn video ngắn: "Cái gì á? Đây là cái gì á?"
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào một con lợn nhỏ thơm tho đang được ôm trong vòng tay của chủ nhân.
Túc Bảo trả lời: "Đó là con heo nha."
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh đến phát sáng như nó đang bị nhốt trong chiếc lồng.
"Nè nè, là đực hay cái thế?"
Sau khi chòng ghẹo nhầm vẹt đực lần trước, Tiểu Ngũ đã trở nên cảnh giác hơn.
Nhưng không ai thèm chú ý đến nó.
Túc Bảo theo ba bé đưa con chó đi cấp cứu và rửa dạ dày.
Hai ba con vô cùng nổi bật, một người rất cao rất anh tuấn, một người thấp lùn đáng yêu, ai đi qua cũng không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Mộc Quy Phàm ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu, một tay chống vào lưng ghế như đang bảo vệ Túc Bảo trong vòng tay mình.
Tay còn lại của anh thản nhiên đặt lên đầu con chó hoang mà anh nhặt được trên đường về từ nhà bà Phạm.
Con chó hoang không dám nhúc nhích.
Nó lặng lẽ nhìn người đến kẻ đi, ánh mắt thoáng hiện sự rụt rè và thê lương.
Hầu hết những chú chó đến gặp bác sĩ đều được chủ nhân ôm vào lòng, các chủ nhân đều rất thương thú cưng của mình, những thú cưng kia cũng vô cùng dễ thương và mềm mại, lông sạch đẹp.
Điều này làm con chó hoang nhớ lại quá khứ, nó cũng từng được chủ nhân của nó ôm như thế này.
Nhưng một ngày nọ, chủ nhân lái xe đưa nó đi lượn. Nó tưởng chủ nhân đang dắt đi chơi nên vui vẻ chạy ra ngoài.
Khi quay lại, trông thấy xe của chủ nhân đang lao đi, nó đuổi theo nhưng không kịp.
Sau đó nó bị lạc và không bao giờ tìm được đường về nhà.
Nó nghĩ chắc chắn chủ nhân đã quên rằng nó chưa lên xe nên mới rời đi một mình như vậy, nhất định không phải cố ý...
Đôi mắt của con chó hoang khẽ động rồi dần trở nên ảm đạm.
Mộc Quy Phàm đặt lòng bàn tay lên đầu con chó hoang như đang gác tay lên miếng đệm tay, bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, lát nữa tao sẽ đưa mày đi tắm.”
Con chó hoang thật sự bất động, thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía Mộc Quy Phàm, rồi nhìn về phía Túc Bảo.
Một cô gái xinh đẹp trong đại sảnh vươn cổ nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Mộc Quy Phàm.
Anh có ngoại hình nổi bật và rất cao, ngay cả khi ngồi xuống anh ấy cũng cao hơn những người khác.
Đáy mắt cô gái chất chứa niềm vui, cô ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt như đang lo lắng.
"A… hai người ở đây à! Con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Bác sĩ đã nói gì?"
Vừa nói, cô gái vừa nhìn vào phòng cấp cứu với ánh mắt lo lắng.
Mộc Quy Phàm lấy tay xoa đầu con chó hoang.
Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô tên gì?”
Con chó cảm nhận được sát ý, chân nó không khỏi run rẩy.
Cô gái ngơ ngác nói: "Tôi là Bạch San San, anh gọi San San là được."
Ngoài mặt cô ta trưng ra vẻ ngạc nhiên đáng yêu, thực ra trong lòng đang hét lên ‘anh ấy đã hỏi tên mình kìa! Anh ấy đã để ý đến mình! Ahhh…’
Lúc này, Bạch San San gần như quên mất sự tồn tại của con chó, cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộc Quy Phàm, tiếp tục nhìn phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
"Ôi, sao con chó ngoan lại ăn phải đồ có độc vậy nhỉ? Bây giờ nhiều người thiếu đạo đức quá."
“Lần trước ở gần chung cư, em còn trông thấy một bác gái đang quăng chuột bị đánh thuốc chết ra ven đường, bác gái nói lũ chó hoang quá phiền toái nên muốn giết hết chúng…”
Bạch San San tức giận nói một mình, khi quay lại chỉ thấy Mộc Quy Phàm đang nhìn thẳng không hề liếc mắt về phía cô ta, khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm thu hút.
Cô gái bị mê hoặc đến nỗi lắp bắp hỏi: "Anh nói đúng không... sao những người đó có thể làm ra việc độc ác như vậy… Em đã ngăn cản bác gái kia ngay lúc đó..."
Mộc Quy Phàm cười lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Bạch San San: “Cô tìm được con chó này ở đâu?”
Tim Bạch San San đập thình thịch, máu nóng bốc lên đầu khiến cô ta nhất thời không chú ý tới cái bẫy của câu hỏi này.
Cô ta nói không chút đề phòng: “Ngay trong ngõ phố Đức Minh…”
Mộc Quy Phàm đã có được thông tin mình muốn, mặc dù anh hoàn toàn có thể điều tra ra, nhưng hỏi trực tiếp sẽ nhanh hơn.
Anh bấm điện thoại, một lúc sau, điện thoại có nền đen với ký tự màu xanh lá cây, dữ liệu hiện lên, hiển thị hình ảnh từ camera giám sát con phố Đức Minh.
Mộc Quy Phàm nhìn màn hình giám sát, mặt lạnh tanh.
Bạch San San còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thuận miệng hỏi: "Em còn chưa biết tên của anh!"
Thấy Mộc Quy Phàm không để ý đến mình, cô ta lại nhìn Túc Bảo với vẻ mặt hòa ái dễ gần: "Bạn nhỏ, con tên gì! Đây là chó của con à?"
Túc Bảo: "..." (cố gắng học theo phong cách lạnh lùng của ba bé... nhưng bé dễ thương quá, không học được...)
Hai ba con đều không trả lời, Bạch San San cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cô ta nhìn con chó hoang bên cạnh: "Con chó nhà anh làm sao thế? Nó đi đâu chơi mà bẩn quá, nhưng vẫn rất đáng yêu."
Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra, liều mình chạm vào con chó hoang——
Tay của Mộc Quy Phàm đang đặt lên đầu con chó, chỉ cần cô ta vô tình chạm vào...
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm tới tay Mộc Quy Phàm thì anh bỗng lạnh lùng nói: "Cô không cần tay nữa thì tôi có thể chặt nó giúp cô."
Bạch San San: "..."
Tay cô ta dừng lại nửa chừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Tôi, tôi chỉ muốn vuốt ve con chó..."
Trực tiếp rút tay lại quá xấu hổ nên Bạch San San lại sờ vào lưng con chó.
Không ngờ con chó hoang nhìn có vẻ ngoan ngoãn rụt rè lại bất ngờ quay lại cắn vào mu bàn tay cô ta!
Tuy con chó hoang không dám hét lên, nhưng nó vẫn nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm vào cô gái như biết cô ta không phải người tốt.
Bạch San San hét lên: "A..."
Tiếng hét này khiến người khác phải nhìn lại.
Bạch San San bật khóc” "Ôi ~ đau quá... chảy máu..."
Túc Bảo nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc, lẩm bẩm nói: "Hình như đầu óc dì này không sáng suốt cho lắm."
Mộc Quy Phàm cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống và liếc nhìn con chó.
“Lát nữa sẽ đưa đi tiêm.”
Bạch San San vui mừng khôn xiết, giả vờ dè dặt: "À... Thực ra không cần đâu, tôi không sao đâu. Trên đường tôi hay gặp chó hoang mà, có lúc cứu chúng còn bị trầy xước..."
Túc Bảo nhịn không được nói: "Dì, ba con đang nói chuyện với con chó, không phải nói với dì!"
Mộc Quy Phàm hơi cong môi, xoa đầu con chó, nói: “Đừng tùy tiện cắn người, biết không, tiêm phòng cho chó rất phiền phức.”
Bạch San San: "..."
Túc Bảo ‘vô ý’ bồi thêm một câu: “Ba, nếu bị chó cắn thì nên tiêm vắc xin dại. Nếu chó cắn phải thứ gì đó không sạch sẽ thì nên tiêm loại vắc xin nào?”
Bạch San San: "..."
Mộc Quy Phàm vẫn chưa lên tiếng.
Tiểu Ngũ trong túi thú cưng thò cái đầu nhỏ ra, hét lớn: “Vắc xin tên là: Mỗi giây đều muốn giết chết cô ta!”
Bạch San San: "..."
Chương 420: Túc Bảo lừa gạt
Bạch San San cảm thấy khó coi đến cùng cực, không có đường lui.
Cô ta nghĩ nhất định Mộc Quy Phàm đã hiểu lầm nên mới ghét cô ta như vậy...
Dù thế nào đi nữa, cô ta đã bị chó của họ cắn chảy máu.
Dù không thích cô ta thì cũng nên đưa cô ta đi xử lý vết thương trước phải không?
Bạch San San giơ bàn tay bị cắn chảy máu của mình lên, đáng thương nói: "Đại ca ơi, tay em đau quá... Mọi người đừng đùa nữa..."
Mộc Quy Phàm trưng ra bản mặt lạnh tanh, nói: “Chặt tay đi là hết đau.”
Bạch San San: "..."
Đủ loại ánh nhìn xa lạ xung quanh khiến cô ta càng cảm thấy không có đường lui.
Bạch San San oán hận liếc nhìn Mộc Quy Phàm, vừa toan nói thêm gì đó thì chợt thấy cửa phòng cấp cứu mở ra.
Túc Bảo nhảy khỏi ghế, Mộc Quy Phàm cũng đứng dậy.
Bạch San San không cam lòng, nhưng hết cách, chỉ đànhlấy khăn giấy ra tạm thời che vết thương rồi nhanh chóng đi theo hai ba con Túc Bảo.
Túc Bảo và Mộc Quy Phàm còn chưa kịp hỏi thì Bạch San San đã hỏi trước: "Bác sĩ, con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Xin mọi người cố gắng cứu nó đi, thật đáng thương..."
Bạch San San bày ra bộ dạng lo lắng không thôi, thậm chí còn rơi nước mắt khi nói tới câu cuối.
Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Cố Tiểu Bát: "..."
Cố Tiểu Bát nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt của Bạch San San.
Thật trớ trêu, sau khi cô bé biết rơi nước mắt lần đầu trong cuộc đời thì những giọt nước mắt mà cô bé thu được sau đó lại là nước mắt cá sấu.
Truyền thuyết kể rằng, khi cá sấu ăn thịt người và động vật, nó sẽ rơi nước mắt. Nước mắt cá sấu dùng để châm biếm những kẻ quỷ quyệt, xảo quyệt, chuyên làm tổn thương người khác nhưng lại giả vờ từ bi và tốt bụng, đồng thời nước mắt cá sấu còn ẩn dụ cho lòng thương xót giả dối của những kẻ độc ác.
Cố Tiểu Bát giơ tay lên, nước mắt của Bạch San San hóa thành hơi nước, hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng sáng màu nâu sẫm bay vào lòng bàn tay cô bé.
Lúc này, bác sĩ nói:“Chắc con chó bị ai đó cho uống thuốc diệt chuột. Trong dạ dày nó không có cặn thức ăn nên ngộ độc càng nghiêm trọng hơn…”
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch San San lập tức che miệng, rưng rưng nước mắt nói: "Ai đáng ghét như vậy! Sao có thể làm như vậy với một con chó? Thật sự không phải người mà!"
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo: "..."
Tiểu Ngũ sửng sốt: "Kinh hoàng thật, đây là màn biểu diễn gì thế này! Tàn nhẫn đến độ vả mặt chửi mắng chính bản thân mình ư!"
Bạch San San ngẩn người.
Điều mà Tiểu Ngũ học được là những câu thoại phổ biến từ một số đoạn video ngắn, Bạch San San không chắc liệu con vẹt có đang mắng cô ta hay không, nhưng cảm xúc của cô ta bị con vẹt phá ngang nên cảm thấy hơi khó chịu.
Bác sĩ nói tiếp: “Nếu muốn cứu con chó, chúng tôi đang xem xét đến phương pháp giải phẫu ngoài cơ thể, lọc màng bụng, truyền máu…”
Bạch San San lại lo lắng nói: "Truyền máu ư, dùng máu của tôi nè!"
Mọi người: "..."
Cô gái này bị thần kinh hả?
Các bác sĩ không khỏi giật khóe miệng.
Bạch San San lập tức ý thức được mình vừa nói điều ngu ngốc, vội vàng sửa lời: "A... Không, tại tôi quá lo lắng... Ý tôi là, chỉ cần có thể cứu con chó thì làm gì cũng được, chỉ mong các bác sĩ nhất định cứu nó bằng mọi giá!"
Bác sĩ gật đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp giải phẫu tách màng bụng và truyền máu.”
Bạch San San: "Đúng vậy! Nhất định phải sắp xếp giải phẫu! Chỉ cần có thể cứu được con chó, muốn tôi làm gì cũng được..."
Bạch San San một lòng một dạ lo diễn kịch nên không chú ý tới Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ngừng nói chuyện rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
Sau đó……
Bác sĩ đưa hóa đơn trong tay cho Bạch San San: "Được rồi, cô ký vào đây rồi thanh toán phí. Bao gồm cả tiền cấp cứu, tổng cộng là hai mươi ngàn tệ."
Bạch San San: "..."
Đáy mắt cô ta thoáng vụt qua sự kinh ngạc.
Hai mươi ngàn tệ!
Đắt thế hả? ?
Trước đây, chó và mèo cũng được đưa đi cấp cứu vì mục đích quay video, nhưng ai lại thực sự bỏ ra hai mươi ngàn tệ để cứu một con chó?
Bạch San San nói: "Tôi..."
Cô ta nhìn Mộc Quy Phàm cầu cứu.
Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mỉa mai và hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Chẳng phải cô ta thích cướp lời người khác để diễn kịch sao?
Bây giờ đến lượt cô ta thể hiện rồi đấy.
Bạch San San nước mắt lưng tròng, nói với Mộc Quy Phàm: "Đại ca ơi, em không có tiền... Em chỉ hận không thể dùng máu của chính mình cứu con chó, nhưng em không có tiền... Hu hu, đại ca ơi, làm sao bây giờ?"
Túc Bảo chịu hết nỗi rồi!
Bé lớn tiếng nói: "Dì, đây là ba con, dì có thể đừng gọi ba con là đại ca nữa được không, dì đâu phải trẻ con!"
"Chẳng phải dì nói sẽ cứu con chó bằng mọi giá, kêu dì làm gì cũng được ư? Dì có thể vay tiền trả viện phí mà!"
Túc Bảo nghĩ đến những quảng cáo cho vay tiền.
"Dì, lấy điện thoại ra!"
Bạch San San: "??"
Túc Bảo: "Hãy nhấp vào liên kết của người có nhiều lượt thích nhất trong khu vực bình luận để kiểm tra hạn mức tín dụng của dì! Nhìn xem! Dì có khoản dự trữ là một trăm năm mươi ngàn tệ!"
Bạch San San: "..."
Túc Bảo: "Đừng lo lắng về khoản vay trực tuyến! Lãi suất của khoản vay mười ngàn tệ mỗi ngày chỉ 1,9 tệ, rẻ hơn cả một chai nước! Dì không còn phải lo lắng về việc những kẻ khinh thường người nghèo cười chê nữa!"
Bạch San San: "..."
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy, vay tiền để cứu một con chó à? !
Con nhóc này nghĩ cô ta là đồ ngu thật đó hả!
Mấy quảng cáo cho vay trực tuyến không đáng tin cậy kia thực ra chỉ gạt người thôi.
Quỹ dự trữ quái gì chứ, nghe có vẻ đường hoàng nhưng thực ra là một khoản vay trực tuyến! Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó.
Chỉ cần dám vay tiền thì lúc vào dát vàng lúc ra đến cái quần rách cũng chẳng còn, đến lúc đó sẽ không có chỗ để khóc đâu.
Thậm chí cả đời còn không bao giờ thoát ra được, cuộc đời sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức vay tiền trực tuyến để cứu một con chó đâu nha! ! Một con chó hoang có là cái thá gì đâu!!
Nhưng ban nãy cô ta vừa nói muốn cứu con chó bằng bất cứ giá nào... Bạch San San câm nín nửa ngày trời vẫn không nặn ra được câu nào để trả lời Túc Bảo...
Túc Bảo thở dài: “Dì, chẳng phải dì nói chỉ cần cứu được con chó thì làm gì cũng được sao? Dì xem, hiện giờ dì có 150 ngàn tệ quỹ tiết kiệm nhưng lại không sẵn lòng bỏ ra 20 ngàn tệ để cứu con chó. "
Ôi, dì này còn keo kiệt hơn cả bé~
Bạch San San đỏ mặt, "Tôi...nhưng...cho vay trực tuyến là lừa đảo, tôi..."
Túc Bảo xua tay: "Dì, dì không cần nói gì cả! Con biết dì chỉ giả vờ nói lời lương thiện mà thôi! Không cần dì chi tiền nữa, phiền dì tránh xa tụi con là được rồi."
Bé chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu dì keo kiệt này trả tiền.
Dì này rõ là đạo đức giả, miệng nói lời tử tế nhưng khi chuẩn bị trả tiền lại nhìn ba của bé.
Ý dì ấy muốn yêu cầu ba bé trả tiền phải không? Dì ấy là ai mà đòi ba bé chi tiền, có phải tiếp theo dì ấy sẽ xin thông tin liên lạc của ba bé để trả nợ dần không? Trên phim diễn đầy ra đấy thôi.
Kiên quyết không để cái dì xấu xa này đạt được mục đích!
Túc Bảo lục lọi trong túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động của trẻ con - Bé đầy tiền, hoàn toàn chi trả được khoản phí hai mươi ngàn tệ!
Sau đó Túc Bảo nhận giấy của bác sĩ, cùng Tiểu Ngũ chạy đi: "Tiểu Ngũ, nhanh lên, chúng ta đi trả tiền!"
Tiểu Ngũ vỗ cánh hét lớn: "Cô kia, một tháng không có nổi một trăm năm mươi ngàn tệ thì chúng ta không hợp đâu!"
Bệnh viện thú cưng.
Đây là bệnh viện thú cưng tốt nhất gần đây, Mộc Quy Phàm tùy ý tìm kiếm các bệnh viện ở gần, không ngờ đến nơi lại có không ít người.
Nơi này có đủ loại thú cưng, phần lớn là chó mèo, ngoài ra còn có chuột đồng, vẹt, thậm chí cả thỏ, lợn...
Tiểu Ngũ tựa đầu vào khoang không gian, cảm giác như được trông thấy thế giới bao la rộng lớn, nó kêu lên một tiếng và bắt chước giọng nói của trẻ con trong đoạn video ngắn: "Cái gì á? Đây là cái gì á?"
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào một con lợn nhỏ thơm tho đang được ôm trong vòng tay của chủ nhân.
Túc Bảo trả lời: "Đó là con heo nha."
Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào con vẹt xanh đến phát sáng như nó đang bị nhốt trong chiếc lồng.
"Nè nè, là đực hay cái thế?"
Sau khi chòng ghẹo nhầm vẹt đực lần trước, Tiểu Ngũ đã trở nên cảnh giác hơn.
Nhưng không ai thèm chú ý đến nó.
Túc Bảo theo ba bé đưa con chó đi cấp cứu và rửa dạ dày.
Hai ba con vô cùng nổi bật, một người rất cao rất anh tuấn, một người thấp lùn đáng yêu, ai đi qua cũng không khỏi ngoảnh đầu nhìn lại.
Mộc Quy Phàm ngồi trên chiếc ghế ngoài phòng cấp cứu, một tay chống vào lưng ghế như đang bảo vệ Túc Bảo trong vòng tay mình.
Tay còn lại của anh thản nhiên đặt lên đầu con chó hoang mà anh nhặt được trên đường về từ nhà bà Phạm.
Con chó hoang không dám nhúc nhích.
Nó lặng lẽ nhìn người đến kẻ đi, ánh mắt thoáng hiện sự rụt rè và thê lương.
Hầu hết những chú chó đến gặp bác sĩ đều được chủ nhân ôm vào lòng, các chủ nhân đều rất thương thú cưng của mình, những thú cưng kia cũng vô cùng dễ thương và mềm mại, lông sạch đẹp.
Điều này làm con chó hoang nhớ lại quá khứ, nó cũng từng được chủ nhân của nó ôm như thế này.
Nhưng một ngày nọ, chủ nhân lái xe đưa nó đi lượn. Nó tưởng chủ nhân đang dắt đi chơi nên vui vẻ chạy ra ngoài.
Khi quay lại, trông thấy xe của chủ nhân đang lao đi, nó đuổi theo nhưng không kịp.
Sau đó nó bị lạc và không bao giờ tìm được đường về nhà.
Nó nghĩ chắc chắn chủ nhân đã quên rằng nó chưa lên xe nên mới rời đi một mình như vậy, nhất định không phải cố ý...
Đôi mắt của con chó hoang khẽ động rồi dần trở nên ảm đạm.
Mộc Quy Phàm đặt lòng bàn tay lên đầu con chó hoang như đang gác tay lên miếng đệm tay, bình tĩnh nói: “Đừng nhúc nhích, lát nữa tao sẽ đưa mày đi tắm.”
Con chó hoang thật sự bất động, thỉnh thoảng lại liếc nhanh về phía Mộc Quy Phàm, rồi nhìn về phía Túc Bảo.
Một cô gái xinh đẹp trong đại sảnh vươn cổ nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy Mộc Quy Phàm.
Anh có ngoại hình nổi bật và rất cao, ngay cả khi ngồi xuống anh ấy cũng cao hơn những người khác.
Đáy mắt cô gái chất chứa niềm vui, cô ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt như đang lo lắng.
"A… hai người ở đây à! Con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Bác sĩ đã nói gì?"
Vừa nói, cô gái vừa nhìn vào phòng cấp cứu với ánh mắt lo lắng.
Mộc Quy Phàm lấy tay xoa đầu con chó hoang.
Anh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn cô gái: “Cô tên gì?”
Con chó cảm nhận được sát ý, chân nó không khỏi run rẩy.
Cô gái ngơ ngác nói: "Tôi là Bạch San San, anh gọi San San là được."
Ngoài mặt cô ta trưng ra vẻ ngạc nhiên đáng yêu, thực ra trong lòng đang hét lên ‘anh ấy đã hỏi tên mình kìa! Anh ấy đã để ý đến mình! Ahhh…’
Lúc này, Bạch San San gần như quên mất sự tồn tại của con chó, cô ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mộc Quy Phàm, tiếp tục nhìn phòng cấp cứu với vẻ mặt lo lắng.
"Ôi, sao con chó ngoan lại ăn phải đồ có độc vậy nhỉ? Bây giờ nhiều người thiếu đạo đức quá."
“Lần trước ở gần chung cư, em còn trông thấy một bác gái đang quăng chuột bị đánh thuốc chết ra ven đường, bác gái nói lũ chó hoang quá phiền toái nên muốn giết hết chúng…”
Bạch San San tức giận nói một mình, khi quay lại chỉ thấy Mộc Quy Phàm đang nhìn thẳng không hề liếc mắt về phía cô ta, khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm thu hút.
Cô gái bị mê hoặc đến nỗi lắp bắp hỏi: "Anh nói đúng không... sao những người đó có thể làm ra việc độc ác như vậy… Em đã ngăn cản bác gái kia ngay lúc đó..."
Mộc Quy Phàm cười lạnh, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Bạch San San: “Cô tìm được con chó này ở đâu?”
Tim Bạch San San đập thình thịch, máu nóng bốc lên đầu khiến cô ta nhất thời không chú ý tới cái bẫy của câu hỏi này.
Cô ta nói không chút đề phòng: “Ngay trong ngõ phố Đức Minh…”
Mộc Quy Phàm đã có được thông tin mình muốn, mặc dù anh hoàn toàn có thể điều tra ra, nhưng hỏi trực tiếp sẽ nhanh hơn.
Anh bấm điện thoại, một lúc sau, điện thoại có nền đen với ký tự màu xanh lá cây, dữ liệu hiện lên, hiển thị hình ảnh từ camera giám sát con phố Đức Minh.
Mộc Quy Phàm nhìn màn hình giám sát, mặt lạnh tanh.
Bạch San San còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, thuận miệng hỏi: "Em còn chưa biết tên của anh!"
Thấy Mộc Quy Phàm không để ý đến mình, cô ta lại nhìn Túc Bảo với vẻ mặt hòa ái dễ gần: "Bạn nhỏ, con tên gì! Đây là chó của con à?"
Túc Bảo: "..." (cố gắng học theo phong cách lạnh lùng của ba bé... nhưng bé dễ thương quá, không học được...)
Hai ba con đều không trả lời, Bạch San San cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cô ta nhìn con chó hoang bên cạnh: "Con chó nhà anh làm sao thế? Nó đi đâu chơi mà bẩn quá, nhưng vẫn rất đáng yêu."
Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra, liều mình chạm vào con chó hoang——
Tay của Mộc Quy Phàm đang đặt lên đầu con chó, chỉ cần cô ta vô tình chạm vào...
Nhưng tay cô ta còn chưa chạm tới tay Mộc Quy Phàm thì anh bỗng lạnh lùng nói: "Cô không cần tay nữa thì tôi có thể chặt nó giúp cô."
Bạch San San: "..."
Tay cô ta dừng lại nửa chừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Tôi, tôi chỉ muốn vuốt ve con chó..."
Trực tiếp rút tay lại quá xấu hổ nên Bạch San San lại sờ vào lưng con chó.
Không ngờ con chó hoang nhìn có vẻ ngoan ngoãn rụt rè lại bất ngờ quay lại cắn vào mu bàn tay cô ta!
Tuy con chó hoang không dám hét lên, nhưng nó vẫn nhe răng nhếch miệng nhìn chằm chằm vào cô gái như biết cô ta không phải người tốt.
Bạch San San hét lên: "A..."
Tiếng hét này khiến người khác phải nhìn lại.
Bạch San San bật khóc” "Ôi ~ đau quá... chảy máu..."
Túc Bảo nhìn cô ta như nhìn một kẻ ngốc, lẩm bẩm nói: "Hình như đầu óc dì này không sáng suốt cho lắm."
Mộc Quy Phàm cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống và liếc nhìn con chó.
“Lát nữa sẽ đưa đi tiêm.”
Bạch San San vui mừng khôn xiết, giả vờ dè dặt: "À... Thực ra không cần đâu, tôi không sao đâu. Trên đường tôi hay gặp chó hoang mà, có lúc cứu chúng còn bị trầy xước..."
Túc Bảo nhịn không được nói: "Dì, ba con đang nói chuyện với con chó, không phải nói với dì!"
Mộc Quy Phàm hơi cong môi, xoa đầu con chó, nói: “Đừng tùy tiện cắn người, biết không, tiêm phòng cho chó rất phiền phức.”
Bạch San San: "..."
Túc Bảo ‘vô ý’ bồi thêm một câu: “Ba, nếu bị chó cắn thì nên tiêm vắc xin dại. Nếu chó cắn phải thứ gì đó không sạch sẽ thì nên tiêm loại vắc xin nào?”
Bạch San San: "..."
Mộc Quy Phàm vẫn chưa lên tiếng.
Tiểu Ngũ trong túi thú cưng thò cái đầu nhỏ ra, hét lớn: “Vắc xin tên là: Mỗi giây đều muốn giết chết cô ta!”
Bạch San San: "..."
Chương 420: Túc Bảo lừa gạt
Bạch San San cảm thấy khó coi đến cùng cực, không có đường lui.
Cô ta nghĩ nhất định Mộc Quy Phàm đã hiểu lầm nên mới ghét cô ta như vậy...
Dù thế nào đi nữa, cô ta đã bị chó của họ cắn chảy máu.
Dù không thích cô ta thì cũng nên đưa cô ta đi xử lý vết thương trước phải không?
Bạch San San giơ bàn tay bị cắn chảy máu của mình lên, đáng thương nói: "Đại ca ơi, tay em đau quá... Mọi người đừng đùa nữa..."
Mộc Quy Phàm trưng ra bản mặt lạnh tanh, nói: “Chặt tay đi là hết đau.”
Bạch San San: "..."
Đủ loại ánh nhìn xa lạ xung quanh khiến cô ta càng cảm thấy không có đường lui.
Bạch San San oán hận liếc nhìn Mộc Quy Phàm, vừa toan nói thêm gì đó thì chợt thấy cửa phòng cấp cứu mở ra.
Túc Bảo nhảy khỏi ghế, Mộc Quy Phàm cũng đứng dậy.
Bạch San San không cam lòng, nhưng hết cách, chỉ đànhlấy khăn giấy ra tạm thời che vết thương rồi nhanh chóng đi theo hai ba con Túc Bảo.
Túc Bảo và Mộc Quy Phàm còn chưa kịp hỏi thì Bạch San San đã hỏi trước: "Bác sĩ, con chó thế nào rồi? Nó vẫn ổn chứ? Xin mọi người cố gắng cứu nó đi, thật đáng thương..."
Bạch San San bày ra bộ dạng lo lắng không thôi, thậm chí còn rơi nước mắt khi nói tới câu cuối.
Mộc Quy Phàm, Túc Bảo, Cố Tiểu Bát: "..."
Cố Tiểu Bát nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt của Bạch San San.
Thật trớ trêu, sau khi cô bé biết rơi nước mắt lần đầu trong cuộc đời thì những giọt nước mắt mà cô bé thu được sau đó lại là nước mắt cá sấu.
Truyền thuyết kể rằng, khi cá sấu ăn thịt người và động vật, nó sẽ rơi nước mắt. Nước mắt cá sấu dùng để châm biếm những kẻ quỷ quyệt, xảo quyệt, chuyên làm tổn thương người khác nhưng lại giả vờ từ bi và tốt bụng, đồng thời nước mắt cá sấu còn ẩn dụ cho lòng thương xót giả dối của những kẻ độc ác.
Cố Tiểu Bát giơ tay lên, nước mắt của Bạch San San hóa thành hơi nước, hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một luồng sáng màu nâu sẫm bay vào lòng bàn tay cô bé.
Lúc này, bác sĩ nói:“Chắc con chó bị ai đó cho uống thuốc diệt chuột. Trong dạ dày nó không có cặn thức ăn nên ngộ độc càng nghiêm trọng hơn…”
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch San San lập tức che miệng, rưng rưng nước mắt nói: "Ai đáng ghét như vậy! Sao có thể làm như vậy với một con chó? Thật sự không phải người mà!"
Mộc Quy Phàm: “…”
Túc Bảo: "..."
Tiểu Ngũ sửng sốt: "Kinh hoàng thật, đây là màn biểu diễn gì thế này! Tàn nhẫn đến độ vả mặt chửi mắng chính bản thân mình ư!"
Bạch San San ngẩn người.
Điều mà Tiểu Ngũ học được là những câu thoại phổ biến từ một số đoạn video ngắn, Bạch San San không chắc liệu con vẹt có đang mắng cô ta hay không, nhưng cảm xúc của cô ta bị con vẹt phá ngang nên cảm thấy hơi khó chịu.
Bác sĩ nói tiếp: “Nếu muốn cứu con chó, chúng tôi đang xem xét đến phương pháp giải phẫu ngoài cơ thể, lọc màng bụng, truyền máu…”
Bạch San San lại lo lắng nói: "Truyền máu ư, dùng máu của tôi nè!"
Mọi người: "..."
Cô gái này bị thần kinh hả?
Các bác sĩ không khỏi giật khóe miệng.
Bạch San San lập tức ý thức được mình vừa nói điều ngu ngốc, vội vàng sửa lời: "A... Không, tại tôi quá lo lắng... Ý tôi là, chỉ cần có thể cứu con chó thì làm gì cũng được, chỉ mong các bác sĩ nhất định cứu nó bằng mọi giá!"
Bác sĩ gật đầu: “Được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp giải phẫu tách màng bụng và truyền máu.”
Bạch San San: "Đúng vậy! Nhất định phải sắp xếp giải phẫu! Chỉ cần có thể cứu được con chó, muốn tôi làm gì cũng được..."
Bạch San San một lòng một dạ lo diễn kịch nên không chú ý tới Mộc Quy Phàm và Túc Bảo đã ngừng nói chuyện rất lâu, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
Sau đó……
Bác sĩ đưa hóa đơn trong tay cho Bạch San San: "Được rồi, cô ký vào đây rồi thanh toán phí. Bao gồm cả tiền cấp cứu, tổng cộng là hai mươi ngàn tệ."
Bạch San San: "..."
Đáy mắt cô ta thoáng vụt qua sự kinh ngạc.
Hai mươi ngàn tệ!
Đắt thế hả? ?
Trước đây, chó và mèo cũng được đưa đi cấp cứu vì mục đích quay video, nhưng ai lại thực sự bỏ ra hai mươi ngàn tệ để cứu một con chó?
Bạch San San nói: "Tôi..."
Cô ta nhìn Mộc Quy Phàm cầu cứu.
Mộc Quy Phàm khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mỉa mai và hoàn toàn không có ý định lên tiếng.
Chẳng phải cô ta thích cướp lời người khác để diễn kịch sao?
Bây giờ đến lượt cô ta thể hiện rồi đấy.
Bạch San San nước mắt lưng tròng, nói với Mộc Quy Phàm: "Đại ca ơi, em không có tiền... Em chỉ hận không thể dùng máu của chính mình cứu con chó, nhưng em không có tiền... Hu hu, đại ca ơi, làm sao bây giờ?"
Túc Bảo chịu hết nỗi rồi!
Bé lớn tiếng nói: "Dì, đây là ba con, dì có thể đừng gọi ba con là đại ca nữa được không, dì đâu phải trẻ con!"
"Chẳng phải dì nói sẽ cứu con chó bằng mọi giá, kêu dì làm gì cũng được ư? Dì có thể vay tiền trả viện phí mà!"
Túc Bảo nghĩ đến những quảng cáo cho vay tiền.
"Dì, lấy điện thoại ra!"
Bạch San San: "??"
Túc Bảo: "Hãy nhấp vào liên kết của người có nhiều lượt thích nhất trong khu vực bình luận để kiểm tra hạn mức tín dụng của dì! Nhìn xem! Dì có khoản dự trữ là một trăm năm mươi ngàn tệ!"
Bạch San San: "..."
Túc Bảo: "Đừng lo lắng về khoản vay trực tuyến! Lãi suất của khoản vay mười ngàn tệ mỗi ngày chỉ 1,9 tệ, rẻ hơn cả một chai nước! Dì không còn phải lo lắng về việc những kẻ khinh thường người nghèo cười chê nữa!"
Bạch San San: "..."
Mẹ kiếp, cái quái gì vậy, vay tiền để cứu một con chó à? !
Con nhóc này nghĩ cô ta là đồ ngu thật đó hả!
Mấy quảng cáo cho vay trực tuyến không đáng tin cậy kia thực ra chỉ gạt người thôi.
Quỹ dự trữ quái gì chứ, nghe có vẻ đường hoàng nhưng thực ra là một khoản vay trực tuyến! Chỉ có kẻ ngốc mới tin điều đó.
Chỉ cần dám vay tiền thì lúc vào dát vàng lúc ra đến cái quần rách cũng chẳng còn, đến lúc đó sẽ không có chỗ để khóc đâu.
Thậm chí cả đời còn không bao giờ thoát ra được, cuộc đời sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Cô ta sẽ không ngu ngốc đến mức vay tiền trực tuyến để cứu một con chó đâu nha! ! Một con chó hoang có là cái thá gì đâu!!
Nhưng ban nãy cô ta vừa nói muốn cứu con chó bằng bất cứ giá nào... Bạch San San câm nín nửa ngày trời vẫn không nặn ra được câu nào để trả lời Túc Bảo...
Túc Bảo thở dài: “Dì, chẳng phải dì nói chỉ cần cứu được con chó thì làm gì cũng được sao? Dì xem, hiện giờ dì có 150 ngàn tệ quỹ tiết kiệm nhưng lại không sẵn lòng bỏ ra 20 ngàn tệ để cứu con chó. "
Ôi, dì này còn keo kiệt hơn cả bé~
Bạch San San đỏ mặt, "Tôi...nhưng...cho vay trực tuyến là lừa đảo, tôi..."
Túc Bảo xua tay: "Dì, dì không cần nói gì cả! Con biết dì chỉ giả vờ nói lời lương thiện mà thôi! Không cần dì chi tiền nữa, phiền dì tránh xa tụi con là được rồi."
Bé chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu dì keo kiệt này trả tiền.
Dì này rõ là đạo đức giả, miệng nói lời tử tế nhưng khi chuẩn bị trả tiền lại nhìn ba của bé.
Ý dì ấy muốn yêu cầu ba bé trả tiền phải không? Dì ấy là ai mà đòi ba bé chi tiền, có phải tiếp theo dì ấy sẽ xin thông tin liên lạc của ba bé để trả nợ dần không? Trên phim diễn đầy ra đấy thôi.
Kiên quyết không để cái dì xấu xa này đạt được mục đích!
Túc Bảo lục lọi trong túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động của trẻ con - Bé đầy tiền, hoàn toàn chi trả được khoản phí hai mươi ngàn tệ!
Sau đó Túc Bảo nhận giấy của bác sĩ, cùng Tiểu Ngũ chạy đi: "Tiểu Ngũ, nhanh lên, chúng ta đi trả tiền!"
Tiểu Ngũ vỗ cánh hét lớn: "Cô kia, một tháng không có nổi một trăm năm mươi ngàn tệ thì chúng ta không hợp đâu!"