-
Chương 348: Ông chú thích nói đùa không đúng chỗ
Một ác quỷ đang nhoài người trên đầu ông chú kia.
Thấy mọi người nhìn, ông chú tiếp tục cười tí tởn và thể hiện sự hài hước của mình: “Rút sạch lông, dùng xiên xuyên qua người con vẹt rồi nướng trên lửa, sau đó phết một ít thì là và dầu… Chậc, ngon tuyệt!”
Ông chú vừa nói vừa nuốt nước miếng để hù dọa Tiểu Ngũ.
Những người khác đều trêu chọc con vẹt nên ông ta cũng muốn dọa con vẹt xem nó sẽ phản ứng thế nào.
Tiểu Ngũ sợ đến sững sờ.
Quả thực thì Tiểu Ngũ hơi khác những con vẹt khác, chỉ số IQ của nó ít nhất cũng ngang với một đứa trẻ khoảng bảy - tám tuổi, thế nên nó hiểu những gì con người nói.
Thử tưởng tượng xem, nếu một người bỗng nhiên đi tới khen bạn thông minh, nướng bạn trên lửa rắc thêm thì là sẽ ngon tuyệt thì… bạn có sợ hãi không?
Tiểu Ngũ quạc một tiếng rồi chui vào ống tay áo của Túc Bảo.
Ông chú thấy vậy, lập tức bật cười.
Bà cụ Tô hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Cậu nói lời lẽ quỷ quái gì thế? Có muốn tôi nướng cậu trên bếp không?”
Ông chú mỉm cười đáp: “Ồ, tôi chỉ đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế chứ!”
Bà cụ Tô lạnh lùng nhìn ông chú, nói: “Xin lỗi mau!”
Trong mắt bà cụ Tô, Tiểu Ngũ không chỉ là một con vẹt, nó sớm chiều ở bên nên bà đã xem nó như một thành viên của nhà họ Tô.
Tự dưng có người nói muốn nướng Tiểu Ngũ, lời này quả thực đã mạo phạm đến gia đình bà.
Ông chú mất hứng, lầm bầm: “Đúng là chả biết đùa gì hết, chỉ là một con vẹt thôi mà. Tôi thích nó mới trêu nó thế chứ!”
Túc Bảo không nhìn ác quỷ trên người ông chú nữa, chau mày nói: “Bác ơi, bác nói vậy là sai rồi! Đây không phải là trò đùa, đây là xúc phạm.”
Tô Tử Du tức giận nói: “Bác xin lỗi đi!”
Tô Tử Chiến lạnh lùng nhìn ông chú, nói giọng lạnh lùng như ba cậu: “Chú Nhiếp, đánh bác đây một trận đi!”
Hôm nay bà cụ Tô dẫn theo chú Nhiếp và hai vệ sĩ đến viện, đúng lúc này, ba người đàn ông lập tức đứng dậy, xắn tay áo lên.
Ông chú trung niên giật thót, mọi người vây xem vội khuyên giải: “Ôi, không đáng đâu không đáng đâu, ông chú đây nói năng thiếu đòn chút thôi, đừng động tay động chân mà!”
Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Động tay động chân gì chứ? Tụi cháu cũng chỉ nói đùa thôi mà.”
Mọi người và ông chú trung niên: “…”
Liếc thấy hai vệ sĩ đến gần, ông chú kia chỉ đành nói: “Xin lỗi, ôi, tôi xin lỗi là được chứ gì… Xin lỗi!”
Dứt lời, ông ta đi luôn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Loại người gì không biết, đùa tí đã đòi đánh người.”
Thấy ông chú kia sắp đi xa, Túc Bảo vội nhìn sư phụ bé.
Kỷ Trường nói: “Yên tâm đi, không chạy nổi đâu.”
Nếu đã đụng mặt Túc Bảo rồi thì chắc chắn không thể chạy thoát thân.
….
Chỉ có quỷ mít ướt mà Túc Bảo gặp lần đầu là ngoại lệ thôi.
Quỷ mít ước là nút thắt chưa gỡ được trong lòng Kỷ Trường, hắn tìm bao lâu mà quỷ mít ướt vẫn mất tăm mất tích, nghĩ tới đây, Kỷ Trường phóng ra một tia sáng để đánh dấu ác quỷ trên người ông chú kia.
Tô Ý Thâm thay quần áo xong đi tới, nói: “Đi nào!”
Lời xin lỗi của ông chú không khiến lòng bà cụ Tô dễ chịu, nhưng chỉ đành vậy.
Loại chuyện này sao phải làm đến mức báo cảnh sát, bắt tội cảnh sát đi tới đây rồi cũng chẳng xử phạt được gì.
“Đi nào!” Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo rồi xoa đầu Tiểu Ngũ đang thò ra từ ba lô thú cưng, nói: “Được rồi, người đàn ông đó đã bị chúng ta đánh bỏ chạy rồi, có bà nội ở đây thì không ai dám nướng mày đâu.”
Tô Tử Du bất bình nói: “Đúng nha, ai mà muốn nướng Tiểu Ngũ của chúng ta thì chúng ta sẽ nướng kẻ đó trước!”
Tô Tử Tích: “Kiểm tra gì nữa thế?” [1].
[1]: Kiểm tra và nướng có bính âm giống nhau.
Mọi người: “…”
Tô Ý Thâm dẫn bà cụ Tô và tụi nhỏ vào căng tin, nơi này rất đông người, may sao lúc này không phải giờ cao điểm nên chỉ cần xếp hàng chờ một lát.
Tô Ý Thâm chờ bà cụ Tô ngồi xuống rồi dẫn tụi nhỏ đi xếp hàng.
Túc Bảo cầm đĩa nói: “Hú hú, xếp hàng!”
Túc Bảo học được cách hú hú từ chị Hân Hân của bé.
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật, anh ôm Túc Bảo lên để bé nhìn rõ đồ ăn phía trước.
Túc Bảo cảm động đến độ nước mắt cũng chảy ra từ miệng!!!
“Con muốn ăn đùi gà to, muốn sườn heo chua ngọt, trứng chiên, tôm và ớt xào!”
Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười, anh nói: “Con ăn hết được nhiều đồ vậy không?”
Túc Bảo sờ bụng, đáp chắc nịch: “Được ạ!”
Tô Ý Thâm lại hỏi: “Tôm xào ớt cay lắm, con ăn cay được không?”
Túc Bảo lại gật đầu: “Được ạ!”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nhịn không được nói: “Tôi làm được, để tôi!”
Các đồng nghiệp của Tô Ý Thâm đi ngang qua, rối rít cười chào: “Ô, bác sĩ Tô, con gái anh à?”
“Nhóc này, cậu lén sinh con từ khi nào mà con gái đã lớn chừng này rồi? Nào qua đây chú ôm!”
“Đừng để ý tới chú xấu xa này, tới đây để dì ôm con!”
Mọi người vừa xếp hàng vừa cười đùa.
Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích xếp hàng ngay sau: “…”
Bao nhiêu người muốn cướp em gái của các cậu, không vui!
**
Ở một nơi khác.
Ông chú có ác quỷ đeo bám ban nãy đang cùng người nhà của ông ta tới thăm một người họ hàng phẫu thuật tại viện.
Bệnh cao huyết áp của người họ hàng không được điều trị đã dẫn đến bệnh tim mạch vành và cục máu đông, người này suýt chết nhưng may sao đã được cứu sống.
Trong phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra phòng rồi dặn dò: “Hôm nay có thể xuất viện rồi, người nhà chú ý nhé, bệnh nhân không chỉ bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch vành mà còn mắc bệnh tiểu đường. Nên chia thành nhiều bữa ăn, ăn ít hoặc không ăn các thực phẩm nhiều đường nhiều chất béo như chuối, cam, dưa hấu, nho. Có thể ăn hoa quả không ngọt lắm như dưa chuột, các loại rau và trái cây khác.”
Con gái của bệnh nhân gật đầu rồi cẩn thận viết ra giấy lời dặn của bác sĩ.
Mấy người con khác của bệnh nhân thì bận giải quyết thủ tục xuất viện.
Lúc này người thân đến thăm mang theo giỏ hoa quả, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi han sức khỏe rồi bàn luận chủ đề nên ăn gì nên bớt ăn gì.
Bệnh nhân sắp được ra viện nên tâm trạng khá hơn rất nhiều, ông cụ vui vẻ kể chuyện con gái chăm sóc mình, thậm chí còn ‘than thở’ con gái không cho ăn cái này cái kia.
Nghe vậy, ông chú trung niên bỗng cười giễu, nói to: “Chú năm, cháu nói chú nghe, chẳng có đồ ăn gì phải kiêng hết! Không ăn thì sao mà khỏe lên được? Chú đừng nghe bác sĩ hay con gái chú, thật là, có đồ ăn ngon lại không chịu cho ba mình ăn, chẳng hiếu thảo chút nào! Có loại con gái như thế hả?”
Mọi người: “…”
Con gái chú năm cố nhịn cục tức, nói: “Anh rể, sao lại nói vậy, tình trạng sức khỏe hiện giờ của ba tôi không thể ăn thực phẩm nhiều đường được. Không phải là tôi bất hiếu, cũng không phải là tôi không muốn đưa nó cho ba tôi.”
Ông chú trưng ra bản mặt ‘sao cũng được’, nói: “Thế sao không cho ba cô ăn? Đám bác sĩ này sợ nhất là phiền phức nên dứt khoát kêu cô kiêng hết thứ này tới thứ khác, thực ra ăn cũng chẳng sao đâu.”
Ông ta vừa nói vừa cười với ông cụ được gọi là chú năm: “Đợi chú năm xuất viện, cháu sẽ cùng chú đi uống mừng một bữa!”
Con gái của bệnh nhân câm nín.
Kéo một bệnh nhân vừa xuất viện đi uống rượu mừng, đúng là thần kinh!
Con gái bệnh nhân nói: “Bác sĩ dặn rồi, tuyệt đối cấm hút thuốc uống rượu! Anh rể, anh đừng gây rắc rối thêm nữa!”
Chẳng ngờ ông chú lại xua tay, nói: “Cô hiểu cái gì? Có người đàn ông nào không hút thuốc uống rượu không? Phải hút phải uống mới sống lâu trăm tuổi nha! Cô không nỡ chi tiền mua thuốc với rượu xịn cho ba cô thì có!”
Ông chú vừa dứt lời, con gái bệnh nhân lập tức nổi giận.
Thấy mọi người nhìn, ông chú tiếp tục cười tí tởn và thể hiện sự hài hước của mình: “Rút sạch lông, dùng xiên xuyên qua người con vẹt rồi nướng trên lửa, sau đó phết một ít thì là và dầu… Chậc, ngon tuyệt!”
Ông chú vừa nói vừa nuốt nước miếng để hù dọa Tiểu Ngũ.
Những người khác đều trêu chọc con vẹt nên ông ta cũng muốn dọa con vẹt xem nó sẽ phản ứng thế nào.
Tiểu Ngũ sợ đến sững sờ.
Quả thực thì Tiểu Ngũ hơi khác những con vẹt khác, chỉ số IQ của nó ít nhất cũng ngang với một đứa trẻ khoảng bảy - tám tuổi, thế nên nó hiểu những gì con người nói.
Thử tưởng tượng xem, nếu một người bỗng nhiên đi tới khen bạn thông minh, nướng bạn trên lửa rắc thêm thì là sẽ ngon tuyệt thì… bạn có sợ hãi không?
Tiểu Ngũ quạc một tiếng rồi chui vào ống tay áo của Túc Bảo.
Ông chú thấy vậy, lập tức bật cười.
Bà cụ Tô hơi tức giận, lạnh lùng nói: “Cậu nói lời lẽ quỷ quái gì thế? Có muốn tôi nướng cậu trên bếp không?”
Ông chú mỉm cười đáp: “Ồ, tôi chỉ đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế chứ!”
Bà cụ Tô lạnh lùng nhìn ông chú, nói: “Xin lỗi mau!”
Trong mắt bà cụ Tô, Tiểu Ngũ không chỉ là một con vẹt, nó sớm chiều ở bên nên bà đã xem nó như một thành viên của nhà họ Tô.
Tự dưng có người nói muốn nướng Tiểu Ngũ, lời này quả thực đã mạo phạm đến gia đình bà.
Ông chú mất hứng, lầm bầm: “Đúng là chả biết đùa gì hết, chỉ là một con vẹt thôi mà. Tôi thích nó mới trêu nó thế chứ!”
Túc Bảo không nhìn ác quỷ trên người ông chú nữa, chau mày nói: “Bác ơi, bác nói vậy là sai rồi! Đây không phải là trò đùa, đây là xúc phạm.”
Tô Tử Du tức giận nói: “Bác xin lỗi đi!”
Tô Tử Chiến lạnh lùng nhìn ông chú, nói giọng lạnh lùng như ba cậu: “Chú Nhiếp, đánh bác đây một trận đi!”
Hôm nay bà cụ Tô dẫn theo chú Nhiếp và hai vệ sĩ đến viện, đúng lúc này, ba người đàn ông lập tức đứng dậy, xắn tay áo lên.
Ông chú trung niên giật thót, mọi người vây xem vội khuyên giải: “Ôi, không đáng đâu không đáng đâu, ông chú đây nói năng thiếu đòn chút thôi, đừng động tay động chân mà!”
Tô Tử Chiến lạnh lùng nói: “Động tay động chân gì chứ? Tụi cháu cũng chỉ nói đùa thôi mà.”
Mọi người và ông chú trung niên: “…”
Liếc thấy hai vệ sĩ đến gần, ông chú kia chỉ đành nói: “Xin lỗi, ôi, tôi xin lỗi là được chứ gì… Xin lỗi!”
Dứt lời, ông ta đi luôn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Loại người gì không biết, đùa tí đã đòi đánh người.”
Thấy ông chú kia sắp đi xa, Túc Bảo vội nhìn sư phụ bé.
Kỷ Trường nói: “Yên tâm đi, không chạy nổi đâu.”
Nếu đã đụng mặt Túc Bảo rồi thì chắc chắn không thể chạy thoát thân.
….
Chỉ có quỷ mít ướt mà Túc Bảo gặp lần đầu là ngoại lệ thôi.
Quỷ mít ước là nút thắt chưa gỡ được trong lòng Kỷ Trường, hắn tìm bao lâu mà quỷ mít ướt vẫn mất tăm mất tích, nghĩ tới đây, Kỷ Trường phóng ra một tia sáng để đánh dấu ác quỷ trên người ông chú kia.
Tô Ý Thâm thay quần áo xong đi tới, nói: “Đi nào!”
Lời xin lỗi của ông chú không khiến lòng bà cụ Tô dễ chịu, nhưng chỉ đành vậy.
Loại chuyện này sao phải làm đến mức báo cảnh sát, bắt tội cảnh sát đi tới đây rồi cũng chẳng xử phạt được gì.
“Đi nào!” Bà cụ Tô nắm tay Túc Bảo rồi xoa đầu Tiểu Ngũ đang thò ra từ ba lô thú cưng, nói: “Được rồi, người đàn ông đó đã bị chúng ta đánh bỏ chạy rồi, có bà nội ở đây thì không ai dám nướng mày đâu.”
Tô Tử Du bất bình nói: “Đúng nha, ai mà muốn nướng Tiểu Ngũ của chúng ta thì chúng ta sẽ nướng kẻ đó trước!”
Tô Tử Tích: “Kiểm tra gì nữa thế?” [1].
[1]: Kiểm tra và nướng có bính âm giống nhau.
Mọi người: “…”
Tô Ý Thâm dẫn bà cụ Tô và tụi nhỏ vào căng tin, nơi này rất đông người, may sao lúc này không phải giờ cao điểm nên chỉ cần xếp hàng chờ một lát.
Tô Ý Thâm chờ bà cụ Tô ngồi xuống rồi dẫn tụi nhỏ đi xếp hàng.
Túc Bảo cầm đĩa nói: “Hú hú, xếp hàng!”
Túc Bảo học được cách hú hú từ chị Hân Hân của bé.
Khóe miệng Tô Ý Thâm khẽ giật, anh ôm Túc Bảo lên để bé nhìn rõ đồ ăn phía trước.
Túc Bảo cảm động đến độ nước mắt cũng chảy ra từ miệng!!!
“Con muốn ăn đùi gà to, muốn sườn heo chua ngọt, trứng chiên, tôm và ớt xào!”
Đáy mắt Tô Ý Thâm nhuốm ý cười, anh nói: “Con ăn hết được nhiều đồ vậy không?”
Túc Bảo sờ bụng, đáp chắc nịch: “Được ạ!”
Tô Ý Thâm lại hỏi: “Tôm xào ớt cay lắm, con ăn cay được không?”
Túc Bảo lại gật đầu: “Được ạ!”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, nhịn không được nói: “Tôi làm được, để tôi!”
Các đồng nghiệp của Tô Ý Thâm đi ngang qua, rối rít cười chào: “Ô, bác sĩ Tô, con gái anh à?”
“Nhóc này, cậu lén sinh con từ khi nào mà con gái đã lớn chừng này rồi? Nào qua đây chú ôm!”
“Đừng để ý tới chú xấu xa này, tới đây để dì ôm con!”
Mọi người vừa xếp hàng vừa cười đùa.
Tô Tử Du, Tô Tử Chiến và Tô Tử Tích xếp hàng ngay sau: “…”
Bao nhiêu người muốn cướp em gái của các cậu, không vui!
**
Ở một nơi khác.
Ông chú có ác quỷ đeo bám ban nãy đang cùng người nhà của ông ta tới thăm một người họ hàng phẫu thuật tại viện.
Bệnh cao huyết áp của người họ hàng không được điều trị đã dẫn đến bệnh tim mạch vành và cục máu đông, người này suýt chết nhưng may sao đã được cứu sống.
Trong phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra phòng rồi dặn dò: “Hôm nay có thể xuất viện rồi, người nhà chú ý nhé, bệnh nhân không chỉ bị tăng huyết áp, bệnh tim mạch vành mà còn mắc bệnh tiểu đường. Nên chia thành nhiều bữa ăn, ăn ít hoặc không ăn các thực phẩm nhiều đường nhiều chất béo như chuối, cam, dưa hấu, nho. Có thể ăn hoa quả không ngọt lắm như dưa chuột, các loại rau và trái cây khác.”
Con gái của bệnh nhân gật đầu rồi cẩn thận viết ra giấy lời dặn của bác sĩ.
Mấy người con khác của bệnh nhân thì bận giải quyết thủ tục xuất viện.
Lúc này người thân đến thăm mang theo giỏ hoa quả, mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi han sức khỏe rồi bàn luận chủ đề nên ăn gì nên bớt ăn gì.
Bệnh nhân sắp được ra viện nên tâm trạng khá hơn rất nhiều, ông cụ vui vẻ kể chuyện con gái chăm sóc mình, thậm chí còn ‘than thở’ con gái không cho ăn cái này cái kia.
Nghe vậy, ông chú trung niên bỗng cười giễu, nói to: “Chú năm, cháu nói chú nghe, chẳng có đồ ăn gì phải kiêng hết! Không ăn thì sao mà khỏe lên được? Chú đừng nghe bác sĩ hay con gái chú, thật là, có đồ ăn ngon lại không chịu cho ba mình ăn, chẳng hiếu thảo chút nào! Có loại con gái như thế hả?”
Mọi người: “…”
Con gái chú năm cố nhịn cục tức, nói: “Anh rể, sao lại nói vậy, tình trạng sức khỏe hiện giờ của ba tôi không thể ăn thực phẩm nhiều đường được. Không phải là tôi bất hiếu, cũng không phải là tôi không muốn đưa nó cho ba tôi.”
Ông chú trưng ra bản mặt ‘sao cũng được’, nói: “Thế sao không cho ba cô ăn? Đám bác sĩ này sợ nhất là phiền phức nên dứt khoát kêu cô kiêng hết thứ này tới thứ khác, thực ra ăn cũng chẳng sao đâu.”
Ông ta vừa nói vừa cười với ông cụ được gọi là chú năm: “Đợi chú năm xuất viện, cháu sẽ cùng chú đi uống mừng một bữa!”
Con gái của bệnh nhân câm nín.
Kéo một bệnh nhân vừa xuất viện đi uống rượu mừng, đúng là thần kinh!
Con gái bệnh nhân nói: “Bác sĩ dặn rồi, tuyệt đối cấm hút thuốc uống rượu! Anh rể, anh đừng gây rắc rối thêm nữa!”
Chẳng ngờ ông chú lại xua tay, nói: “Cô hiểu cái gì? Có người đàn ông nào không hút thuốc uống rượu không? Phải hút phải uống mới sống lâu trăm tuổi nha! Cô không nỡ chi tiền mua thuốc với rượu xịn cho ba cô thì có!”
Ông chú vừa dứt lời, con gái bệnh nhân lập tức nổi giận.
Bình luận facebook