-
Chương 341: Một cửa ải khác của tiểu Diêm Vương
Nghe câu hỏi của Túc Bảo, hai hàng nước mắt đổ dài trên gương mặt ông cụ lệ quỷ có mái tóc bạc phơ và bà cụ lệ quỷ tóc búi cao, lúc này trông chúng càng khủng khiếp.
“Đúng vậy…. chết một cách đáng thương cũng không thể gây tổn hại đến tính mạng con người, làm người hay làm quỷ cũng phải tử tế, nhưng Diêm Vương có cho bọn ta đường sống không?”
Túc Bảo sửng sốt.
Bà cụ lệ quỷ nói tiếp: “Người đời luôn nói Diêm Vương nắm giữ sinh tử trên đời, Diêm Vương là người công bằng nhất trong việc phân định đúng sai.”
“Người đời còn nói, Diêm Vương bắt ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm?”
“Vậy bọn ta đã làm gì mà Diêm Vương nhất định muốn đòi mạng cả nhà ta?”
“Nếu đã bất công như vậy thì cùng chết hết cho rồi!”
Túc Bảo im lặng hồi lâu.
Những lời lệ quỷ nói nện mạnh vào tim bé, nhất là hai từ ‘Diêm Vương’ mà họ luôn miệng nhắc tới càng khiến bé hoang mang.
Kỷ Trường ngàn vạn lần không ngờ tới, vốn nghĩ chỉ là một gia đình lệ quỷ bình thường, hóa ra lại che giấu một khảo nghiệm quan trọng với Túc Bảo.
Không sai.
Gia đình lệ quỷ này quả thực rất đáng thương.
Sinh thời, chúng là một gia đình hiền lành tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.
Ông bà cụ kia yêu mến con cháu, mấy người con của ông bà cụ thì kính trọng người già, cố gắng chăm chỉ làm việc, cháu gái của ông bà cụ thì ngoan ngoãn lễ phép và dễ thương.
Ấy nhưng,
Cả nhà chúng lại chết thảm vô cùng.
Điều đau lòng nhất là: Kẻ giết gia đình này lại chính là người thân thiết đáng tin cậy nhất.
Thấy Túc Bảo im lặng, Kỷ Trường nói nhỏ: “Túc Bảo…”
Túc Bảo quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bé vẫn trong veo, nhưng phảng phất chút nghi ngờ, bé hỏi: “Sư phụ ơi, tại sao ạ?”
Kỷ Trường chỉ đành đáp: “Sống chết do số mệnh quyết định….”
Lời giải thích của Kỷ Trường quá đỗi máy móc, Túc Bảo hỏi dồn: “Thế ai quyết định số mệnh của họ?”
Kỷ Trường há miệng, không đáp.
Đương nhiên là Diêm Vương rồi.
Nguyên nhân ở kiếp trước, hậu quả ở kiếp sau, tuy kiếp này cả gia đình kia đầu thai làm người tốt nhưng chắc chắn kiếp trước chúng đã làm điều không tốt mới khiến kiếp này phải trả nợ.
Ở kiếp trước, sau khi chết, Diêm Vương đã phán xét đúng sai, thiện ác. Sau đó, gia đình kia nhận thông phán từ Diêm Vương về số phận kiếp này của chúng.
“Nghiệp của chúng ở kiếp trước đã quyết định kết cục của chúng ở kiếp này.”
Kỷ Trường bất đắc dĩ nói lời vô tình.
Thế nên làm việc ở địa phủ luôn phải cắt bỏ tình cảm, phải tuyệt tình, bởi thương cảm, hận thù hay tình yêu, tình thân đều sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của các quan dưới địa phủ.
Túc Bảo không hiểu những điều này, chỉ đặt câu hỏi dựa trên suy nghĩ đơn giản nhất của bé: “Chuyện kiếp trước là của kiếp trước, kiếp này là của kiếp này, sao sai lầm kiếp trước lại bắt kiếp này phải chịu trách nhiệm?”
Kỷ Trường kiên nhẫn làm sáng tỏ: “Thế người có tội phải chịu trách nhiệm như thế nào? Không cho đi đầu thai ư? Con phải biết rằng, trước khi đưa ra thông phán, quỷ hồn còn có những lựa chọn khác.”
“Hoặc là không đầu thai, mãi mãi ở lại quỷ giới, hoặc là tạm thời ở lại quỷ giới để tu quỷ tích đủ âm đức để đời sau bắt đầu lại, hoặc là dứt khoát đi đầu thai luôn, nhưng đời sau bắt buộc phải trả nợ.”
Thay vì nói Diêm Vương quyết định số mệnh của họ ở kiếp sau, chi bằng nói chính họ quyết định số phận của mình khi đầu thai lần nữa.
Kỷ Trường lại hỏi: “Sau khi chết, nhà quỷ kia không muốn đến quỷ giới mà muốn đầu thai luôn. Hơn nữa, năm xưa chúng cũng hại không ít người, bây giờ chính chúng cũng muốn đòi mạng đám nhóc Tô Tử Du, lẽ nào con muốn trơ mắt nhìn ư?”
Kỷ Trường cố tìm lý do giúp Túc Bảo hiểu, tỷ như những người anh chị em mà bé yêu quý.
Nếu không bắt nhà lệ quỷ vì thương cảm thì sau này sẽ tiếp tục có anh chị em của người khác bị hại.
Túc Bảo ngẩn người: “Sư phụ, con chỉ hỏi lý do thôi, con không hề có ý bỏ mặc anh chị của con…”
Chỉ là, bé không hiểu sao nhà lệ quỷ kia ăn ở tốt ở kiếp này mà phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
Tại sao kiếp này ở hiền không gặp lành, đến lúc chết còn đi gây họa cả ngàn vạn năm?
Kỷ Trường nhất thời không biết nói gì.
Tô Tử Du ngẫm nghĩ, nói: “Giống như có người mượn tiền của em nhưng không trả nợ, em kêu họ trả dần nhưng họ không đồng ý, kêu họ tiết kiệm đủ tiền rồi trả họ cũng không chịu, cuối cùng em chỉ đành gọi cảnh sát bắt họ ngồi tù.”
Với một số người, kiếp sau là sự khởi đầu mới, nhưng với một số người khác lại là nhà tù.
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ!!
Hóa ra là vậy đấy!
Vay tiền không trả thì tuyệt đối không được nha!
Nhìn gia đình lệ quỷ đang không ngừng than phiền oán hận kia, Túc Bảo hét to: “Trả tiền đây!”
Gia đình lệ quỷ: “??”
Kỷ Trường: “…”
Ngàn vạn lần không ngờ tới, tiền bạc lại giúp nhóc hám tiền Túc Bảo thông suốt vấn đề dễ như vậy!
Khóe miệng sư phụ không ngừng co giật, hắn mất nửa ngày trởi tìm ví dụ để giải thích cũng không bằng ví dụ của một cậu nhóc!
Túc Bảo bước lên trước, kéo lệ quỷ nhỏ đi trước, nắm chắc cổ tay của nó, nói: “Tuy đáng thương nhưng cũng hết cách, kiếp sau làm lại từ đầu nhé!”
Chẳng ngờ cả nhà lệ quỷ không đồng ý!
Kiếp sau?
Khi mới chết, sự oán hận và không cam tâm khiến chúng biến thành lệ quỷ và hại chết vài mạng người.
Nếu đi đầu thai thì kiếp sau cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì cho cam.
Thế thì cần gì kiếp sau!
Mấy lệ quỷ bỗng nhiên lộ ra sự hung dữ, cảnh tượng bị thảm trước khi chết hiện rõ, máu từ trên người đám lệ quỷ chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của chúng nó!
Chúng hét lên thảm thiết rồi lao về phía Túc Bảo.
Dẫu làm gì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp, vậy chi bằng chết cùng nhau luôn.
Đáy mắt ông cụ lệ quỷ tràn đầy vẻ hung dữ, mắt bà cụ lệ quỷ thì nhuốm vẻ oán hận, ba mẹ của lệ quỷ con đều ngoác cái miệng như chậu máu, khóe miệng kéo đến tận mang tai.
Chúng điên cuồng và hung dữ, mục đích quá rõ ràng: Hợp sức để giải quyết Túc Bảo cùng đám nhóc còn lại.
Kỷ Trường: Thế là hắn bị phớt lờ triệt để hả?
Hay là không coi hắn ra gì?
Túc Bảo giơ tay lên, chiếc búa vàng tím lại xuất hiện.
Ba của lệ quỷ nhỏ lao tới đầu tiên, bị búa của Túc Bảo đập cho một phát, lập tức bay lộn về sau.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ bay ngay theo sau chồng nên cũng bị chồng đập vào người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mẹ của lệ quỷ nhỏ ngồi xổm xuống ôm đầu.
Hai lệ quỷ già lao lên nhưng cũng bị búa tạ nện bốp bốp, chỉ biết ôm đầu khóc to.
Thấy ba mẹ của mình bị đập, đôi vợ chồng lệ quỷ lại lao lên, nhưng rồi vẫn bị đánh bật trở về…
Lệ quỷ nhỏ cũng rất hung dữ, nó giương nanh múa vuốt muốn cắn Túc Bảo, kết quả bị Túc Bảo nhét một xấp bùa vào miệng.
Cứ như vậy, quỷ trước ngã xuống quỷ sau đứng lên tấn công, Túc Bảo dùng búa đánh chúng hăng như đập chuột.
“Trả tiền đây!”
“Trả tiền đây!”
Túc Bảo vừa đập vừa kêu: “Không trả tiền là sai nha!”
Cả nhà lệ quỷ: Không phải chứ, chúng nợ tiền gì thế?
Thấy Túc Bảo đòi nợ đúng kiểu ‘ta đây có lý nên chẳng sợ’, cả nhà lệ quỷ xém chút nữa đã hồ nghi mình nợ tiền Túc Bảo thật!!!
Túc Bảo đã hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Sư phụ nói nợ kiếp trước thì trả kiếp này, đây là sự lựa chọn của các ngươi, không thể trách người khác được.”
“Các ngươi vừa không muốn đi đầu thai vừa không muốn từ bỏ chuyện hại người, thế thì ta chỉ đành thu hết các ngươi lại thôi!”
Miệng của lệ quỷ nhỏ bị nhét cả xấp lá bùa, nó cảm thấy mình đang bị ăn mòn dần, vô cùng đau đớn.
“Hu hu…”
Tiếng cười ma quỷ ban nãy đã biến thành tiếng quỷ khóc.
Lệ quỷ nhỏ khóc đến là bất lực, ánh mắt mơ hồ.
Ông bà, bố mẹ lệ quỷ lo lắng và tức giận hơn, chúng la hét nhưng không thể làm gì được.
Túc Bảo cảm thấy đầu bé sắp to ra vì tiếng khóc của lệ quỷ nhỏ, chỉ đành an ủi: “Hồi nãy ngươi định hại người là hoàn toàn sai trái nha, ngươi phải ngoan ngoãn thì ta mới thu lá bùa lại.”
Lệ quỷ nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn Túc Bảo, gật đầu.
Túc Bảo thu hồi lá bùa màu vàng, nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ thả ngươi đi.”
Túc Bảo thả lệ quỷ nhỏ ra, nó lập tức khóc rồi nhào vào lòng mẹ nó, ôm chặt.
Cả nhà lệ quỷ không khỏi rơi nước mắt.
Chúng không cam tâm.
Đến em trai bị thần kinh của chúng còn bị chúng đòi mạng. Nhân lúc người em trai bị tắt ngọn lửa dương, chúng khống chế người đó rồi để người đó tự chém chết mình.
Trả thù xong rồi, nhưng chẳng vui vẻ chút nào, nhà lệ quỷ muốn sống tiếp, hại chết người chẳng qua chỉ vì muốn tìm kẻ chết thay, thế nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Bây giờ thấy lệ quỷ nhỏ khóc thảm thiết, ông bà và bố mẹ lệ quỷ chỉ cảm thấy chính họ đã hại lệ quỷ nhỏ, đau lòng không thôi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ bỗng quỳ rạp xuống.
Kỷ Trường khẽ giật hàng mày, lo lắng nhìn Túc Bảo….
Liệu cặp sách nhỏ có qua được cửa ải khảo nghiệm này không?
Bé sẽ giải quyết thế nào?
“Đúng vậy…. chết một cách đáng thương cũng không thể gây tổn hại đến tính mạng con người, làm người hay làm quỷ cũng phải tử tế, nhưng Diêm Vương có cho bọn ta đường sống không?”
Túc Bảo sửng sốt.
Bà cụ lệ quỷ nói tiếp: “Người đời luôn nói Diêm Vương nắm giữ sinh tử trên đời, Diêm Vương là người công bằng nhất trong việc phân định đúng sai.”
“Người đời còn nói, Diêm Vương bắt ngươi chết vào canh ba, ai dám giữ ngươi tới canh năm?”
“Vậy bọn ta đã làm gì mà Diêm Vương nhất định muốn đòi mạng cả nhà ta?”
“Nếu đã bất công như vậy thì cùng chết hết cho rồi!”
Túc Bảo im lặng hồi lâu.
Những lời lệ quỷ nói nện mạnh vào tim bé, nhất là hai từ ‘Diêm Vương’ mà họ luôn miệng nhắc tới càng khiến bé hoang mang.
Kỷ Trường ngàn vạn lần không ngờ tới, vốn nghĩ chỉ là một gia đình lệ quỷ bình thường, hóa ra lại che giấu một khảo nghiệm quan trọng với Túc Bảo.
Không sai.
Gia đình lệ quỷ này quả thực rất đáng thương.
Sinh thời, chúng là một gia đình hiền lành tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.
Ông bà cụ kia yêu mến con cháu, mấy người con của ông bà cụ thì kính trọng người già, cố gắng chăm chỉ làm việc, cháu gái của ông bà cụ thì ngoan ngoãn lễ phép và dễ thương.
Ấy nhưng,
Cả nhà chúng lại chết thảm vô cùng.
Điều đau lòng nhất là: Kẻ giết gia đình này lại chính là người thân thiết đáng tin cậy nhất.
Thấy Túc Bảo im lặng, Kỷ Trường nói nhỏ: “Túc Bảo…”
Túc Bảo quay đầu nhìn hắn, ánh mắt bé vẫn trong veo, nhưng phảng phất chút nghi ngờ, bé hỏi: “Sư phụ ơi, tại sao ạ?”
Kỷ Trường chỉ đành đáp: “Sống chết do số mệnh quyết định….”
Lời giải thích của Kỷ Trường quá đỗi máy móc, Túc Bảo hỏi dồn: “Thế ai quyết định số mệnh của họ?”
Kỷ Trường há miệng, không đáp.
Đương nhiên là Diêm Vương rồi.
Nguyên nhân ở kiếp trước, hậu quả ở kiếp sau, tuy kiếp này cả gia đình kia đầu thai làm người tốt nhưng chắc chắn kiếp trước chúng đã làm điều không tốt mới khiến kiếp này phải trả nợ.
Ở kiếp trước, sau khi chết, Diêm Vương đã phán xét đúng sai, thiện ác. Sau đó, gia đình kia nhận thông phán từ Diêm Vương về số phận kiếp này của chúng.
“Nghiệp của chúng ở kiếp trước đã quyết định kết cục của chúng ở kiếp này.”
Kỷ Trường bất đắc dĩ nói lời vô tình.
Thế nên làm việc ở địa phủ luôn phải cắt bỏ tình cảm, phải tuyệt tình, bởi thương cảm, hận thù hay tình yêu, tình thân đều sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của các quan dưới địa phủ.
Túc Bảo không hiểu những điều này, chỉ đặt câu hỏi dựa trên suy nghĩ đơn giản nhất của bé: “Chuyện kiếp trước là của kiếp trước, kiếp này là của kiếp này, sao sai lầm kiếp trước lại bắt kiếp này phải chịu trách nhiệm?”
Kỷ Trường kiên nhẫn làm sáng tỏ: “Thế người có tội phải chịu trách nhiệm như thế nào? Không cho đi đầu thai ư? Con phải biết rằng, trước khi đưa ra thông phán, quỷ hồn còn có những lựa chọn khác.”
“Hoặc là không đầu thai, mãi mãi ở lại quỷ giới, hoặc là tạm thời ở lại quỷ giới để tu quỷ tích đủ âm đức để đời sau bắt đầu lại, hoặc là dứt khoát đi đầu thai luôn, nhưng đời sau bắt buộc phải trả nợ.”
Thay vì nói Diêm Vương quyết định số mệnh của họ ở kiếp sau, chi bằng nói chính họ quyết định số phận của mình khi đầu thai lần nữa.
Kỷ Trường lại hỏi: “Sau khi chết, nhà quỷ kia không muốn đến quỷ giới mà muốn đầu thai luôn. Hơn nữa, năm xưa chúng cũng hại không ít người, bây giờ chính chúng cũng muốn đòi mạng đám nhóc Tô Tử Du, lẽ nào con muốn trơ mắt nhìn ư?”
Kỷ Trường cố tìm lý do giúp Túc Bảo hiểu, tỷ như những người anh chị em mà bé yêu quý.
Nếu không bắt nhà lệ quỷ vì thương cảm thì sau này sẽ tiếp tục có anh chị em của người khác bị hại.
Túc Bảo ngẩn người: “Sư phụ, con chỉ hỏi lý do thôi, con không hề có ý bỏ mặc anh chị của con…”
Chỉ là, bé không hiểu sao nhà lệ quỷ kia ăn ở tốt ở kiếp này mà phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
Tại sao kiếp này ở hiền không gặp lành, đến lúc chết còn đi gây họa cả ngàn vạn năm?
Kỷ Trường nhất thời không biết nói gì.
Tô Tử Du ngẫm nghĩ, nói: “Giống như có người mượn tiền của em nhưng không trả nợ, em kêu họ trả dần nhưng họ không đồng ý, kêu họ tiết kiệm đủ tiền rồi trả họ cũng không chịu, cuối cùng em chỉ đành gọi cảnh sát bắt họ ngồi tù.”
Với một số người, kiếp sau là sự khởi đầu mới, nhưng với một số người khác lại là nhà tù.
Túc Bảo bừng tỉnh ngộ!!
Hóa ra là vậy đấy!
Vay tiền không trả thì tuyệt đối không được nha!
Nhìn gia đình lệ quỷ đang không ngừng than phiền oán hận kia, Túc Bảo hét to: “Trả tiền đây!”
Gia đình lệ quỷ: “??”
Kỷ Trường: “…”
Ngàn vạn lần không ngờ tới, tiền bạc lại giúp nhóc hám tiền Túc Bảo thông suốt vấn đề dễ như vậy!
Khóe miệng sư phụ không ngừng co giật, hắn mất nửa ngày trởi tìm ví dụ để giải thích cũng không bằng ví dụ của một cậu nhóc!
Túc Bảo bước lên trước, kéo lệ quỷ nhỏ đi trước, nắm chắc cổ tay của nó, nói: “Tuy đáng thương nhưng cũng hết cách, kiếp sau làm lại từ đầu nhé!”
Chẳng ngờ cả nhà lệ quỷ không đồng ý!
Kiếp sau?
Khi mới chết, sự oán hận và không cam tâm khiến chúng biến thành lệ quỷ và hại chết vài mạng người.
Nếu đi đầu thai thì kiếp sau cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì cho cam.
Thế thì cần gì kiếp sau!
Mấy lệ quỷ bỗng nhiên lộ ra sự hung dữ, cảnh tượng bị thảm trước khi chết hiện rõ, máu từ trên người đám lệ quỷ chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của chúng nó!
Chúng hét lên thảm thiết rồi lao về phía Túc Bảo.
Dẫu làm gì cũng chẳng có kết cục tốt đẹp, vậy chi bằng chết cùng nhau luôn.
Đáy mắt ông cụ lệ quỷ tràn đầy vẻ hung dữ, mắt bà cụ lệ quỷ thì nhuốm vẻ oán hận, ba mẹ của lệ quỷ con đều ngoác cái miệng như chậu máu, khóe miệng kéo đến tận mang tai.
Chúng điên cuồng và hung dữ, mục đích quá rõ ràng: Hợp sức để giải quyết Túc Bảo cùng đám nhóc còn lại.
Kỷ Trường: Thế là hắn bị phớt lờ triệt để hả?
Hay là không coi hắn ra gì?
Túc Bảo giơ tay lên, chiếc búa vàng tím lại xuất hiện.
Ba của lệ quỷ nhỏ lao tới đầu tiên, bị búa của Túc Bảo đập cho một phát, lập tức bay lộn về sau.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ bay ngay theo sau chồng nên cũng bị chồng đập vào người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, mẹ của lệ quỷ nhỏ ngồi xổm xuống ôm đầu.
Hai lệ quỷ già lao lên nhưng cũng bị búa tạ nện bốp bốp, chỉ biết ôm đầu khóc to.
Thấy ba mẹ của mình bị đập, đôi vợ chồng lệ quỷ lại lao lên, nhưng rồi vẫn bị đánh bật trở về…
Lệ quỷ nhỏ cũng rất hung dữ, nó giương nanh múa vuốt muốn cắn Túc Bảo, kết quả bị Túc Bảo nhét một xấp bùa vào miệng.
Cứ như vậy, quỷ trước ngã xuống quỷ sau đứng lên tấn công, Túc Bảo dùng búa đánh chúng hăng như đập chuột.
“Trả tiền đây!”
“Trả tiền đây!”
Túc Bảo vừa đập vừa kêu: “Không trả tiền là sai nha!”
Cả nhà lệ quỷ: Không phải chứ, chúng nợ tiền gì thế?
Thấy Túc Bảo đòi nợ đúng kiểu ‘ta đây có lý nên chẳng sợ’, cả nhà lệ quỷ xém chút nữa đã hồ nghi mình nợ tiền Túc Bảo thật!!!
Túc Bảo đã hiểu rõ mọi chuyện, nói: “Sư phụ nói nợ kiếp trước thì trả kiếp này, đây là sự lựa chọn của các ngươi, không thể trách người khác được.”
“Các ngươi vừa không muốn đi đầu thai vừa không muốn từ bỏ chuyện hại người, thế thì ta chỉ đành thu hết các ngươi lại thôi!”
Miệng của lệ quỷ nhỏ bị nhét cả xấp lá bùa, nó cảm thấy mình đang bị ăn mòn dần, vô cùng đau đớn.
“Hu hu…”
Tiếng cười ma quỷ ban nãy đã biến thành tiếng quỷ khóc.
Lệ quỷ nhỏ khóc đến là bất lực, ánh mắt mơ hồ.
Ông bà, bố mẹ lệ quỷ lo lắng và tức giận hơn, chúng la hét nhưng không thể làm gì được.
Túc Bảo cảm thấy đầu bé sắp to ra vì tiếng khóc của lệ quỷ nhỏ, chỉ đành an ủi: “Hồi nãy ngươi định hại người là hoàn toàn sai trái nha, ngươi phải ngoan ngoãn thì ta mới thu lá bùa lại.”
Lệ quỷ nhỏ rưng rưng nước mắt nhìn Túc Bảo, gật đầu.
Túc Bảo thu hồi lá bùa màu vàng, nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ thả ngươi đi.”
Túc Bảo thả lệ quỷ nhỏ ra, nó lập tức khóc rồi nhào vào lòng mẹ nó, ôm chặt.
Cả nhà lệ quỷ không khỏi rơi nước mắt.
Chúng không cam tâm.
Đến em trai bị thần kinh của chúng còn bị chúng đòi mạng. Nhân lúc người em trai bị tắt ngọn lửa dương, chúng khống chế người đó rồi để người đó tự chém chết mình.
Trả thù xong rồi, nhưng chẳng vui vẻ chút nào, nhà lệ quỷ muốn sống tiếp, hại chết người chẳng qua chỉ vì muốn tìm kẻ chết thay, thế nhưng vẫn không thay đổi được gì.
Bây giờ thấy lệ quỷ nhỏ khóc thảm thiết, ông bà và bố mẹ lệ quỷ chỉ cảm thấy chính họ đã hại lệ quỷ nhỏ, đau lòng không thôi.
Mẹ của lệ quỷ nhỏ bỗng quỳ rạp xuống.
Kỷ Trường khẽ giật hàng mày, lo lắng nhìn Túc Bảo….
Liệu cặp sách nhỏ có qua được cửa ải khảo nghiệm này không?
Bé sẽ giải quyết thế nào?
Bình luận facebook