-
Chương 340: Ai không phải là trẻ con chứ?
Đèn ở nơi y tá ngồi hơi tối, cộng thêm với tường và sàn nhà bị cháy đen càng giống như đang ở trong buổi tối.
Tô Hạnh Hân đột nhiên phản ứng lại được không thích hợp, cô nhóc lập tức cảm thấy bất an.
"Túc Bảo, về đi! Nơi này không đẹp chút nào!" Hân Hân nói.
Tô Tử Du: "Hay là… các anh chờ em ở bên ngoài?"
Túc Bảo nhìn chằm chằm cây cột gật đầu: "Vâng vâng, mọi người ra ngoài trước đi."
Dứt lời mấy anh chị đều yên lặng.
Ra ngoài… Họ cũng đâu dám tự đi ra!
Mặc dù em gái rất lợi hại, không cần họ bảo vệ nhưng lỡ như nơi này không chỉ có quỷ mà còn đột nhiên xuất hiện người tâm thần thì sao?
Vẫn nên đi theo em gái thì hơn.
Tô Tử Du ho một tiếng: "Được rồi, anh cũng phải bắt quỷ, anh trang bị rất nhiều đồ lợi hại đó, anh có…"
Nói đến đây cậu đột nhiên ngây người.
Đồ của cậu mới ném đi ban nãy cậu không đi lấy về.
Toang rồi!
Tô Tử Du lập tức cảm thấy trên người mình như không có gì, cứ như vậy trần trường vào sào huyệt của quỷ, cậu sợ đến choáng váng.
Tô Tử Chiến quả quyết đưa ra kết luận: "Chờ Túc Bảo."
Ra ngoài thì cũng không thể tự đi ra được, đứng đây một lúc thì hơn.
Bà nói cậu trông chừng em trai em gái, cậu là một anh trai tốt biết chịu trách nhiệm, không thể làm ra chuyện bỏ em gái ở lại rồi đi trước được.
Mặc dù cũng có hơi sợ một chút…
Tô Tử Tích: "…" (yên lặng, nhân vật đang cooldown…)
Tô Tử Tích, người có cung phản xạ siêu dài đang nhớ đến lúc Túc Bảo vung mạnh chùy tím, trong đầu xuất hiện tuyệt chiêu của nhân vật nào đó trong trò chơi, tính toán không ngừng lực sát thương và thời gian hồi chiêu và kế hoạch chiến đấu nếu cậu một mình gặp tình huống này…
Thế là mấy anh chị tiếp tục bám sát theo Túc Bảo.
Hân Hân ôm tay trái cô bé, Tô Tử Du ôm cánh tay phải, Tô Tử Chiến đứng sau lưng cách cô bé khoảng nửa bước, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Tô Tử Tích… Tô Tử Tích nhắm mắt đi theo, mặc dù đang ngẩn người nhưng bước chân lại không chậm nhịp nào.
Túc Bảo đi một bước cậu cũng đi một bước, Túc Bảo dừng lại cậu cũng dừng bảo.
Túc Bảo khó khăn đi đến chỗ cây cột, mấy anh chị lại càng ôm chặt hơn.
"…"
Anh chị như thế này thì sao bé bắt quỷ được nha!
Túc Bảo đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng cười vui vẻ vang lên, một đứa bé khoảng ba tuổi đột nhiên chạy ra!
Trên mặt nó đều là máu, trên đầu bị đánh tạo thành một cái lỗ lớn, có lẽ lực đạo khi bị đánh chết quá lớn, tròng mắt cũng không còn.
Tiếng cười ngây ngô vui sướng của nó càng khiến người khác sởn da gà.
Đứa nhỏ thấy bọn họ thì đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía mấy người Túc Bảo.
Túc Bảo ồ lên một tiếng: "Lệ quỷ nhỏ nha!"
Đứa nhỏ nghiêng đầu cười ha ha.
Tóc tai trên đầu Tô Tử Du dựng ngược hết lên, nghe tiếng cười ha ha của nó mà có ảo giác rằng nó đang gọi anh anh anh.
"Em em em…" Cậu nhóc vừa căng thẳng vừa run.
Túc Bảo nói: "Trước tiên thả em ra…"
Nào ngờ mấy người kia càng ôm chặt hơn.
Một giây sau đứa bé kia đột nhiên bay đến… thật sự bay đến, nó vốn đang chạy trên mặt đất đã lập tức bay lên trời.
Tô Tử Du và Hân Hân bị dọa sợ, xoay người bỏ chạy theo phản xạ.
Trước khi Tô Tử Chiến bỏ chạy cũng không quên bế Túc Bảo lên rồi co cẳng phi nước đại.
Túc Bảo: "???"
"Anh cả, anh thả em xuống!" Túc Bảo bị chọc cười, cười ha ha nói: "Em muốn bắt quỷ nha!"
Tô Tử Chiến lúng túng, lúc này mới nhớ đến tám mươi tám thập đại chùy của Túc Bảo, cậu thả cô bé xuống.
Chuyện này làm tốn không ít thời gian, lệ quỷ nhỏ đã nhào đến trước mặt, Tô Tử Chiến bị dọa lần hai, ánh mắt co lại.
"Em… em gái!" Tô Tử Chiến hoảng sợ lắp bắp.
Một giây sau… cậu lập tức thấy Túc Bảo đánh một tay ra.
Lệ quỷ nhỏ còn chưa kịp lại gần đã bị một bàn tay đánh cho dính lên tường, cố thế nào cũng không xuống được.
Lệ quỷ nhỏ: o╥﹏╥o
Túc Bảo chống nạnh, khuôn mặt nhỏ vô cùng hung dữ, bé quơ nắm đấm: "Không cho phép làm anh trai ta bị thương!"
Tô Tử Chiến ngẩn người nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Em gái nũng nịu quấn người muốn chết vậy mà lại có một mặt đáng yêu thế này…
Thấy lệ quỷ nhỏ bị đánh, một người phụ nữ đột nhiên bay ra ngoài, hốt hoảng kéo lệ quỷ nhỏ đang bị dính lên tường xuống.
Một người đàn ông trung niên cũng xuất hiện, nó tức giận nhìn Túc Bảo, miệng không ngừng gào thét.
Sau đó hai cụ già xuất hiện, ánh mắt thâm trầm đầy oán hận nhìn chằm chằm mấy người họ.
Túc Bảo ngẩn người.
Oa, một gia đình quỷ.
Tô Tử Du dũng cảm run rẩy bước lên mấy bước hỏi: "Em gái, chúng nó là quỷ gì vậy… X hay y vậy…"
Túc Bảo đã không còn nhớ x và y của cậu là ác quỷ hay là quỷ oán hận, bé nói một cách đơn giản: "Chúng đều là lệ quỷ."
Hai mắt Tô Tử Du lập tức tỏa sáng.
Tô Tử Chiến không còn gì để nói, cậu đã từng thấy người sợ quá mà bỏ chạy, cũng đã gặp người to gan không sợ quỷ, nhưng người sợ quỷ mà lại sáng mắt khi thấy quỷ cũng chỉ có em trai cậu mới có.
Một gia đình quỷ gào thét, Tô Tử Chiến không hiểu chúng đang kêu gào cái gì.
Túc Bảo lại nhíu mày, đương nhiên bé hiểu.
Một nhà quỷ này nói chúng chết rất oan ức.
Nhất là người đàn ông trung niên, nó nói mình thấy tình trạng tinh thần của em trai mình không ổn nên chủ động đưa em trai đến sống chung với gia đình mình.
Rõ ràng là lòng tốt mà cuối cùng lại có kết cục không tốt.
Nó chết thì thôi đi, đằng này còn liên lụy đến cha mẹ vợ con, hơn nữa con của nó mới có ba tuổi!
Ánh mắt mẹ lệ quỷ nhỏ cũng vô cùng oán hận, nó trách móc Túc Bảo đánh lệ quỷ nhỏ dính lên tường.
Mẹ lệ quỷ nhỏ: "Tại sao lại bắt nạt con gái ta!"
Túc Bảo lý luận: "Là nó muốn mạng chúng ta trước!"
Hai mắt mẹ lệ quỷ nhỏ chảy ra hai hàng máu: "Nó vẫn còn là con nít! Chết như vậy đã đủ đáng thương rồi, không thể nhường con bé chút sao?"
Túc Bảo: "Ai mà không phải trẻ con chứ?"
Mẹ lệ quỷ nhỏ: "…"
Tô Tử Du có thể đoán được lời của gia đình lệ quỷ đang gào thét qua cuộc trò chuyện của chúng với Túc Bảo, ỷ có Túc Bảo bảo vệ nên cậu vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Em ta vẫn còn con nít nên không thể bỏ qua được!"
Muốn mạng người còn nói người ta nhường? Không ngờ lệ quỷ lại không có đạo đức như vậy.
Mẹ và cha lệ quỷ nhỏ đau lòng nhìn con mình, sau đó hu hu khóc ôm lệ quỷ nhỏ vào lòng.
Rốt cuộc chúng đã làm sai điều gì chứ?
Làm người tốt thì có lợi gì chứ?
Hiếu kính cha mẹ, chăm sóc anh em, yêu thương người nhỏ tuổi hơn.
Lúc qua đường còn không để ý lời xì xào mà đỡ người già qua đường.
Khi còn sống họ rất tốt bụng, lạc quan, nhiệt tình.
Cho dù là chuyện gì có khả năng sẽ giúp, không để bụng chút nào.
Nhưng cuối cùng lại bị người thân của mình chém chết.
Thấy em trai mình nổi điên chém chết mình, con của mình đang gào khóc và sợ hãi cũng không còn hơi thở.
Bọn họ tuyệt vọng.
Cho nên trong giây phút chết đi, oán khí xuất hiện, lấy máu tươi trên người làm quần áo, biến thành huyết lệ quỷ.
Sau khi thành lệ quỷ, bọn chúng tập trung bên người em trai thần kinh của mình.
Anh ta có thể thấy họ, nhưng anh ta lại không sợ họ, họ cũng không có cách mang người em trai tâm thần kia đi.
Túc Bảo nghe đến đó thì nhíu mày nói: "Cho nên các ngươi có thể làm người khác tổn thương, có thể lấy tính mạng của người khác sao?"
"Vì cái chết của các ngươi rất đáng thương nên cái gì cũng muốn người khác cho mình, bao gồm cả mạng của họ sao?"
Tô Hạnh Hân đột nhiên phản ứng lại được không thích hợp, cô nhóc lập tức cảm thấy bất an.
"Túc Bảo, về đi! Nơi này không đẹp chút nào!" Hân Hân nói.
Tô Tử Du: "Hay là… các anh chờ em ở bên ngoài?"
Túc Bảo nhìn chằm chằm cây cột gật đầu: "Vâng vâng, mọi người ra ngoài trước đi."
Dứt lời mấy anh chị đều yên lặng.
Ra ngoài… Họ cũng đâu dám tự đi ra!
Mặc dù em gái rất lợi hại, không cần họ bảo vệ nhưng lỡ như nơi này không chỉ có quỷ mà còn đột nhiên xuất hiện người tâm thần thì sao?
Vẫn nên đi theo em gái thì hơn.
Tô Tử Du ho một tiếng: "Được rồi, anh cũng phải bắt quỷ, anh trang bị rất nhiều đồ lợi hại đó, anh có…"
Nói đến đây cậu đột nhiên ngây người.
Đồ của cậu mới ném đi ban nãy cậu không đi lấy về.
Toang rồi!
Tô Tử Du lập tức cảm thấy trên người mình như không có gì, cứ như vậy trần trường vào sào huyệt của quỷ, cậu sợ đến choáng váng.
Tô Tử Chiến quả quyết đưa ra kết luận: "Chờ Túc Bảo."
Ra ngoài thì cũng không thể tự đi ra được, đứng đây một lúc thì hơn.
Bà nói cậu trông chừng em trai em gái, cậu là một anh trai tốt biết chịu trách nhiệm, không thể làm ra chuyện bỏ em gái ở lại rồi đi trước được.
Mặc dù cũng có hơi sợ một chút…
Tô Tử Tích: "…" (yên lặng, nhân vật đang cooldown…)
Tô Tử Tích, người có cung phản xạ siêu dài đang nhớ đến lúc Túc Bảo vung mạnh chùy tím, trong đầu xuất hiện tuyệt chiêu của nhân vật nào đó trong trò chơi, tính toán không ngừng lực sát thương và thời gian hồi chiêu và kế hoạch chiến đấu nếu cậu một mình gặp tình huống này…
Thế là mấy anh chị tiếp tục bám sát theo Túc Bảo.
Hân Hân ôm tay trái cô bé, Tô Tử Du ôm cánh tay phải, Tô Tử Chiến đứng sau lưng cách cô bé khoảng nửa bước, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Tô Tử Tích… Tô Tử Tích nhắm mắt đi theo, mặc dù đang ngẩn người nhưng bước chân lại không chậm nhịp nào.
Túc Bảo đi một bước cậu cũng đi một bước, Túc Bảo dừng lại cậu cũng dừng bảo.
Túc Bảo khó khăn đi đến chỗ cây cột, mấy anh chị lại càng ôm chặt hơn.
"…"
Anh chị như thế này thì sao bé bắt quỷ được nha!
Túc Bảo đang định nói gì đó thì đột nhiên tiếng cười vui vẻ vang lên, một đứa bé khoảng ba tuổi đột nhiên chạy ra!
Trên mặt nó đều là máu, trên đầu bị đánh tạo thành một cái lỗ lớn, có lẽ lực đạo khi bị đánh chết quá lớn, tròng mắt cũng không còn.
Tiếng cười ngây ngô vui sướng của nó càng khiến người khác sởn da gà.
Đứa nhỏ thấy bọn họ thì đột nhiên dừng lại, mắt nhìn chằm chằm về phía mấy người Túc Bảo.
Túc Bảo ồ lên một tiếng: "Lệ quỷ nhỏ nha!"
Đứa nhỏ nghiêng đầu cười ha ha.
Tóc tai trên đầu Tô Tử Du dựng ngược hết lên, nghe tiếng cười ha ha của nó mà có ảo giác rằng nó đang gọi anh anh anh.
"Em em em…" Cậu nhóc vừa căng thẳng vừa run.
Túc Bảo nói: "Trước tiên thả em ra…"
Nào ngờ mấy người kia càng ôm chặt hơn.
Một giây sau đứa bé kia đột nhiên bay đến… thật sự bay đến, nó vốn đang chạy trên mặt đất đã lập tức bay lên trời.
Tô Tử Du và Hân Hân bị dọa sợ, xoay người bỏ chạy theo phản xạ.
Trước khi Tô Tử Chiến bỏ chạy cũng không quên bế Túc Bảo lên rồi co cẳng phi nước đại.
Túc Bảo: "???"
"Anh cả, anh thả em xuống!" Túc Bảo bị chọc cười, cười ha ha nói: "Em muốn bắt quỷ nha!"
Tô Tử Chiến lúng túng, lúc này mới nhớ đến tám mươi tám thập đại chùy của Túc Bảo, cậu thả cô bé xuống.
Chuyện này làm tốn không ít thời gian, lệ quỷ nhỏ đã nhào đến trước mặt, Tô Tử Chiến bị dọa lần hai, ánh mắt co lại.
"Em… em gái!" Tô Tử Chiến hoảng sợ lắp bắp.
Một giây sau… cậu lập tức thấy Túc Bảo đánh một tay ra.
Lệ quỷ nhỏ còn chưa kịp lại gần đã bị một bàn tay đánh cho dính lên tường, cố thế nào cũng không xuống được.
Lệ quỷ nhỏ: o╥﹏╥o
Túc Bảo chống nạnh, khuôn mặt nhỏ vô cùng hung dữ, bé quơ nắm đấm: "Không cho phép làm anh trai ta bị thương!"
Tô Tử Chiến ngẩn người nhìn về phía Túc Bảo, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Em gái nũng nịu quấn người muốn chết vậy mà lại có một mặt đáng yêu thế này…
Thấy lệ quỷ nhỏ bị đánh, một người phụ nữ đột nhiên bay ra ngoài, hốt hoảng kéo lệ quỷ nhỏ đang bị dính lên tường xuống.
Một người đàn ông trung niên cũng xuất hiện, nó tức giận nhìn Túc Bảo, miệng không ngừng gào thét.
Sau đó hai cụ già xuất hiện, ánh mắt thâm trầm đầy oán hận nhìn chằm chằm mấy người họ.
Túc Bảo ngẩn người.
Oa, một gia đình quỷ.
Tô Tử Du dũng cảm run rẩy bước lên mấy bước hỏi: "Em gái, chúng nó là quỷ gì vậy… X hay y vậy…"
Túc Bảo đã không còn nhớ x và y của cậu là ác quỷ hay là quỷ oán hận, bé nói một cách đơn giản: "Chúng đều là lệ quỷ."
Hai mắt Tô Tử Du lập tức tỏa sáng.
Tô Tử Chiến không còn gì để nói, cậu đã từng thấy người sợ quá mà bỏ chạy, cũng đã gặp người to gan không sợ quỷ, nhưng người sợ quỷ mà lại sáng mắt khi thấy quỷ cũng chỉ có em trai cậu mới có.
Một gia đình quỷ gào thét, Tô Tử Chiến không hiểu chúng đang kêu gào cái gì.
Túc Bảo lại nhíu mày, đương nhiên bé hiểu.
Một nhà quỷ này nói chúng chết rất oan ức.
Nhất là người đàn ông trung niên, nó nói mình thấy tình trạng tinh thần của em trai mình không ổn nên chủ động đưa em trai đến sống chung với gia đình mình.
Rõ ràng là lòng tốt mà cuối cùng lại có kết cục không tốt.
Nó chết thì thôi đi, đằng này còn liên lụy đến cha mẹ vợ con, hơn nữa con của nó mới có ba tuổi!
Ánh mắt mẹ lệ quỷ nhỏ cũng vô cùng oán hận, nó trách móc Túc Bảo đánh lệ quỷ nhỏ dính lên tường.
Mẹ lệ quỷ nhỏ: "Tại sao lại bắt nạt con gái ta!"
Túc Bảo lý luận: "Là nó muốn mạng chúng ta trước!"
Hai mắt mẹ lệ quỷ nhỏ chảy ra hai hàng máu: "Nó vẫn còn là con nít! Chết như vậy đã đủ đáng thương rồi, không thể nhường con bé chút sao?"
Túc Bảo: "Ai mà không phải trẻ con chứ?"
Mẹ lệ quỷ nhỏ: "…"
Tô Tử Du có thể đoán được lời của gia đình lệ quỷ đang gào thét qua cuộc trò chuyện của chúng với Túc Bảo, ỷ có Túc Bảo bảo vệ nên cậu vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Em ta vẫn còn con nít nên không thể bỏ qua được!"
Muốn mạng người còn nói người ta nhường? Không ngờ lệ quỷ lại không có đạo đức như vậy.
Mẹ và cha lệ quỷ nhỏ đau lòng nhìn con mình, sau đó hu hu khóc ôm lệ quỷ nhỏ vào lòng.
Rốt cuộc chúng đã làm sai điều gì chứ?
Làm người tốt thì có lợi gì chứ?
Hiếu kính cha mẹ, chăm sóc anh em, yêu thương người nhỏ tuổi hơn.
Lúc qua đường còn không để ý lời xì xào mà đỡ người già qua đường.
Khi còn sống họ rất tốt bụng, lạc quan, nhiệt tình.
Cho dù là chuyện gì có khả năng sẽ giúp, không để bụng chút nào.
Nhưng cuối cùng lại bị người thân của mình chém chết.
Thấy em trai mình nổi điên chém chết mình, con của mình đang gào khóc và sợ hãi cũng không còn hơi thở.
Bọn họ tuyệt vọng.
Cho nên trong giây phút chết đi, oán khí xuất hiện, lấy máu tươi trên người làm quần áo, biến thành huyết lệ quỷ.
Sau khi thành lệ quỷ, bọn chúng tập trung bên người em trai thần kinh của mình.
Anh ta có thể thấy họ, nhưng anh ta lại không sợ họ, họ cũng không có cách mang người em trai tâm thần kia đi.
Túc Bảo nghe đến đó thì nhíu mày nói: "Cho nên các ngươi có thể làm người khác tổn thương, có thể lấy tính mạng của người khác sao?"
"Vì cái chết của các ngươi rất đáng thương nên cái gì cũng muốn người khác cho mình, bao gồm cả mạng của họ sao?"