-
Chương 106-110
Chương 106 Sai lầm của Tiết An
Ngày hôm sau.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới họp xong, bình thản đi ra từ hội trường hội nghị, rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
“Tiết An.”
Tiết An lập tức đi lên, nhận lấy văn kiện trong tay anh: "Tiêu tổng, xe đã chuẩn bị xong, đang chờ ở bên ngoài tòa nhà hội nghị, ước chừng nửa tiếng sau là có thể đến sân bay.”
“Mấy giờ sẽ đến Bắc Thành?” Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, suy nghĩ một chút lại quyết định thôi.
Dù sao vài giờ nữa cũng có thể nhìn thấy cô.
Tiết An cung kính nói: “Khoảng chín giờ tối theo giờ trong nước.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Đi thôi.”
Lần này ra nước ngoài đàm phán là về khoản đầu tư dự án liên hợp trước đó, cùng với việc lên kế hoạch cho một số người phát ngôn thương hiệu của công ty, khối lượng công việc vô cùng lớn, Tiêu Kỳ Nhiên cần phải đặc biệt chú ý.
Hoàn thành tất cả các công việc một cách nhanh chóng, một giây không ngừng nghỉ liền muốn về nước.
Trên máy bay về nước, mấy lần Tiết An muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tiết An muốn xác định một chút với Tiêu Kỳ Nhiên về chuyện người kêu cậu ta thông báo rốt cuộc có phải Tần Di Di không. Nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi vì liên tục bận rộn của anh, cậu ta không dám tiến lên quấy rầy.
Mấy ngày nay, Tiêu Kỳ Nhiên gần như ngủ không ngon.
Anh nhắm mắt lại, mặt mày cũng giãn ra, sắc mặt vô cùng thả lỏng và bình tĩnh.
Hiếm khi Tiêu Kỳ Nhiên được nghỉ ngơi, Tiết An cũng không muốn quấy rầy anh.
Vừa mới tặng món quà quý giá cho Tần Di Di, hiện tại lại đẩy nhanh tiến độ chỉ vì muốn về nước sớm một chút, người muốn gặp nhất định là Tần Di Di đúng rồi.
Tiết An âm thầm phỏng đoán.
Đến khi máy bay vừa hạ cánh, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở mắt ra, ánh mắt rơi vào đường băng ngoài cửa sổ.
Anh ngủ không lâu.
Giấc ngủ ngắn ngủi khiến anh càng thêm mệt mỏi, anh đứng dậy quay đầu nhìn Tiết An đang ngủ, đẩy cậu ta một cái.
Tiết An bừng tỉnh, lập tức đứng lên xách hành lý cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn không quên nhìn thoáng qua điện thoại:
“Tiêu tổng, cô Tần đã ở ngoài sân bay chờ ngài.”
“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng đáp một tiếng, nhấc chân đi hai bước mới phản ứng lại nội dung vừa nghe được, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên giọng nói lạnh đi:
“Ai bảo cậu thông báo cho cô ấy?”
…
Khu vực đón khách tại sân bay.
Tần Di Di đặc biệt ăn diện đẹp đẽ, tuy rằng đeo khẩu trang và mũ, giống như không muốn bị cánh săn ảnh chụp được, nhưng rõ ràng thấy được là đang cố tình để lộ sơ hở.
Đêm khuya, cô ta gióng trống khua chiêng xuất hiện ở sân bay, đám paparazzi đánh hơi được đã chạy tới mai phục trong những người qua đường đón khách khác từ lâu.
“Sao còn chưa tới.” Tần Di Di bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ đã mơ hồ hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Rõ ràng Tiết An nói chín giờ đến, hiện tại đã chín giờ rưỡi mà còn chưa thấy bóng người.
Tần Di Di cứ nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng không kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng, lúc muốn gọi điện thoại cho Tiết An thì liền nhìn thấy hai người đang ở lối ra.
Người đàn ông cao ráo chân dài đi ở phía trước, dáng vẻ mặc âu phục và đi giày da đặc biệt bắt mắt.
“A Nhiên!”
Tần Di Di nở nụ cười sáng lạn, chạy như bay thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, âm thanh trong trẻo dễ nghe:
“Hoan nghênh anh trở về!”
Cùng với đó là âm thanh liên tiếp của máy ảnh.
Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định bị người khác vây quanh ở đây, anh trực tiếp lôi Tần Di Di ra ngoài sân bay, xe được sắp xếp sẵn cũng đã dừng ở vị trí dễ thấy trong bãi đỗ xe.
Tần Di Di gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên nhét lên xe.
“A Nhiên, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong lòng Tần Di Di có hơi hưng phấn. Hiện tại đã hơn mười giờ, từ động tác gấp gáp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta mơ hồ có thể đoán được cái gì, trên mặt hiện vẻ ngại ngùng:
“Tối nay em có thể về nhà với anh.”
Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng ngay lập tức, anh không nói lời nào, nhưng bầu không khí lại rất áp lực.
Cực kỳ lạnh lẽo.
Tần Di Di cũng nhận ra có điểm không đúng, ánh mắt dần dần chuyển lên mặt anh, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ:
“A Nhiên, anh nhìn thấy em nên không vui sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi dưới, khi ánh mắt chạm đến chiếc vòng cổ kim cương trên cổ Tần Di Di, sự bình tĩnh cuối cùng trên mặt cũng mất đi.
“Ai đưa em vòng cổ này?” Giọng điệu lạnh như băng đáng sợ, không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị.
Trong lòng Tần Di Di căng thẳng, sửng sốt vài giây, nhưng vẫn mềm giọng, làm nũng trả lời anh:
“Không phải A Nhiên nhờ chị Tiểu Diệp tặng em sao? Là quà năm mới cho em.”
Ha!
Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười nhẹ, không cần nghĩ cũng biết đây là mánh khóe của ai.
Anh bình tĩnh đẩy Tần Di Di ở trước người ra, duy trì một khoảng cách nhất định, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến trên người Tiết An.
Tiết An ngồi ở ghế lái run rẩy trong lòng.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều đã nhiều năm, cậu ta tự cho là mình đã đủ hiểu tâm tư của ông chủ, kết quả hôm nay thật trùng hợp phạm sai lầm lớn.
Cậu ta đã bắt đầu âm thầm cầu nguyện trong lòng, nếu tháng này Giang San sa thải cậu ta thì cậu ta còn có thể nhận được tiền thưởng cuối năm trước khi rời khỏi công ty không?
“Tiết An.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, ngữ khí ra lệnh mang vẻ áp bức: “Cậu đưa Di Di về.”
Thần kinh Tiết An căng thẳng, nóng lòng muốn lấy công đền tội: “Vâng, Tiêu tổng, tôi sẽ đưa Tần tiểu thư về.”
“Tần tiểu thư, cô vui lòng cho tôi địa chỉ.”
Tần Di Di có chút khó hiểu, cô ta mở miệng muốn hỏi vì sao không ngồi chung một chiếc xe về, nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta lập tức không dám phạm sai lầm.
“Đi công tác vất vả như vậy, A Nhiên về phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách bình tĩnh và thờ ơ, anh vừa mở cửa xe định bước chân xuống thì bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó.
“Vòng cổ.”
Giọng anh lạnh lùng, đi vài bước cũng không nói chữ nào.
Tần Di Di ngơ ngác sửng sốt.
Tiết An thấy cô ta không hiểu ý của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt, trên mặt hiện lên nụ cười giả tạo:
“Tần tiểu thư, vòng cổ này kỳ thật là một món đồ trưng bày đặc biệt, không thể tặng người khác.”
“Cô vẫn nên trả lại cho Tiêu tổng trước, sau đó anh ấy nhất định sẽ tặng lại cho cô một chiếc tốt hơn.”
Tần Di Di vừa nghe xong, trong lòng có chút luyến tiếc.
Hôm qua cô ta cũng đã nhờ một chuyên gia thẩm định trang sức xem qua, đây không phải là một chiếc vòng cổ bình thường.
Mỗi một viên đá quý phía trên đều là vật liệu hoàng gia, thậm chí cả những viên kim cương được khảm xung quanh nó đều có chất lượng cao nhất trên thế giới.
Đặc biệt là lời cảm thán của chuyên gia giám định đã nói: ‘Tôi chỉ mới được nhìn thấy nó trên cổ của các quý tộc hoàng gia trên các phương tiện truyền thông!’
Điều này không phải nói rằng địa vị hiện tại của cô ta có thể so sánh với hoàng gia sao?
Hiện tại, Tiêu Kỳ Nhiên muốn cô ta trả lại chiếc vòng cổ quý giá và đặc biệt như vậy, cô ta thật sự là không muốn.
“Nhưng đây không phải là quà năm mới anh tặng em sao?” Tần Di Di còn muốn tranh thủ:
“Em không quan tâm nó có phải là đồ trưng bày hay không, chỉ cần là A Nhiên tặng em, em đều thích.”
“Đưa cho tôi.” Sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên gần như cạn kiệt, lần đầu tiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng không kiên nhẫn nói chuyện với Tần Di Di.
Lần này, Tần Di Di căn bản không dám náo loạn nữa, bối rối tháo vòng cổ trên cổ xuống, dùng hai tay đặt nó vào trong tay Tiêu Kỳ Nhiên.
Chương 107 Cần cô nhắc nhở tôi sao
Cuối cùng Tiết An cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra chiếc vòng cổ có ý nghĩa đặc biệt kia cũng không phải Tiêu tổng muốn tặng cho Tần Di Di.
Lúc trả lại vòng cổ, mắt Tần Di Di đỏ lên, nước mắt ngập trong hốc mắt, suýt nữa rơi xuống
“Tiết An, lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên giống như không phát hiện ra, sự không kiên nhẫn rõ ràng khác hẳn so với thái độ trước kia.
Sau khi nhìn chiếc xe rời đi, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt lại, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, khép tay lại châm một điếu thuốc.
Anh cắn điếu thuốc, đợi đến khi điếu thuốc hết, anh dập tắt tàn thuốc và ném nó vào thùng rác.
…
Năm mới đã tới, mùng bảy sẽ bắt đầu làm việc.
Giang Nguyệt nói lời tạm biệt với chị Trần và Hi Hi, trở lại chỗ ở của mình. Mấy ngày không về, căn phòng đã phủ đầy bụi, cô đơn giản quét dọn vệ sinh một chút.
Đồ ăn năm trước để trong tủ lạnh còn chưa ăn hết. Sức ăn của Giang Nguyệt không lớn nên lấy đồ làm mì trứng rồi ngồi vào bàn ăn ăn.
Vừa ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của chị Trần, nói rằng bộ phim của đạo diễn Trương rất ăn khách, để cảm ơn và chúc mừng, ngày mai sẽ mở một buổi họp báo, diễn viên chính đều phải có mặt để hỗ trợ.
“Em biết rồi.”
Giang Nguyệt đáp lại, mấy sợi mì còn lại trong bát bị cô dùng đũa chọc thành mấy đoạn:
“Hoạt động thương hiệu sau đó cũng sắp xếp luôn đi, nhân dịp năm mới còn có sức nóng.”
Bộ phim bán chạy, có nghĩa là lưu lượng truy cập của cô cũng sẽ đạt mức đỉnh cao, lúc này là thời điểm tốt nhất để nhận lời đại diện thương hiệu.
Chị Trần còn lải nhải không ngớt trong điện thoại: “Đúng rồi, hình như Tần Di Di đã ra sân bay đón Tiêu tổng, vừa rồi chị nhìn thấy ảnh chụp từ phía truyền thông, hai người dựa vào nhau, rất thân mật.”
Giang Nguyệt không hỏi nhiều, ngữ khí bình thản: “Còn có sắp xếp công việc gì khác không?”
Biết cô không muốn tiếp tục đề tài này, chị Trần cũng không nói gì nữa, chỉ cảm khái hai câu:
“Quả nhiên đàn ông không ai tốt.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt không khỏi bật cười: “Chị Trần, cũng không phải ngày đầu chị biết chuyện này mà.”
Mấy năm trước, vì chống đỡ gia đình, chị Trần đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, vốn tưởng rằng có người chồng trong nhà là có thể yên tâm. Kết quả người đàn ông này ăn bám thôi còn chưa đủ, còn ra ngoài ngoại tình.
Chị Trần cũng phóng khoáng, đề cập đến chuyện ly hôn, giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân.
Chị Trần thở dài, phát ra một câu cảm thán: “Đúng vậy, xem ra mặc kệ có tiền hay không, đàn ông đều giống nhau.”
Giang Nguyệt chống cằm, giọng điệu thoải mái không ít: “Đúng vậy, đàn ông đều giống nhau.”
Không chơi gái, thì cờ bạc…
Những người có năng lực thì dính cả hai.
Đàn ông giàu có là vậy, đàn ông nghèo cũng vậy.
Người không có tiền, chẳng hạn như cha cô và Giang Dự. Người có tiền...
Thì ví dụ như Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong thời đại hào nhoáng, sự giản dị, khỏe mạnh và hạnh phúc đã trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất.
Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra rằng điều mình mong muốn nhất lại cao đến mức không thể chạm tới.
Nói chuyện với chị Trần vài câu, Giang Nguyệt nói muốn đi rửa chén nên cúp máy, cô vừa bưng chén đĩa đi vào phòng bếp thì có người gõ cửa
Giang Nguyệt bỏ chén vào bồn rửa nước, nghe thấy tiếng động liền ra khỏi bếp, đi về phía cửa.
Bởi vì đang suy nghĩ chuyện khác trong lòng, trong lúc nhất thời cô hơi lơ đãng, phản ứng đầu tiên là Tống Du đã từ nhà họ Tống trở về sau Tết.
“Tống Du, anh về sớm như vậy...”
Giang Nguyệt vừa mở được một nửa, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở cửa, sắc mặt nhất thời thay đổi, theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng đối phương đã sớm đoán được hành động của cô, nhanh tay chặn khe cửa, không cho cô đóng.
Sức lực của đàn ông lớn hơn nhiều so với phụ nữ, khiến hành động đẩy cửa của Giang Nguyệt trông thật nực cười.
Cô thử hai lần không thành công, cuối cùng lựa chọn buông tay, lui về phía sau hai bước, mặt không chút thay đổi nhìn anh:
“Tiêu tổng, chúc mừng năm mới.”
Sáu từ, không có một từ nào thật lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô không chống cự, bước về phía trước một bước rồi tựa vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô.
Giang Nguyệt rũ mắt, có thể cảm nhận được trong không khí lạnh lẽo còn có mùi thuốc lá nồng đậm trên người người đàn ông này.
Anh đã hút rất nhiều thuốc.
Ánh mắt người đàn ông từ trên xuống dưới, đánh giá toàn thân cô, sau đó dùng ngữ khí phức tạp:
“Muốn gặp Tống Du đến như vậy sao?”
Chỉ bằng một câu ngắn ngủi nhưng Giang Nguyệt lại có thể nghe ra rất nhiều tầng ý tứ.
Có chế giễu, cũng có chất vấn, phần lớn là đổ lỗi.
“Tiêu tổng phong trần mệt mỏi trở về, nên về nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Nguyệt lơ đãng trả lời, giọng điệu cũng rất xa cách:
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc.”
Ngụ ý đang muốn tiễn khách.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào trên mặt của cô, đôi mắt sâu thẳm: “Vòng cổ tôi đưa cho cô sao lại ở chỗ Tần Di Di?”
Đây là biết rõ vẫn còn cố hỏi.
Giang Nguyệt sớm đoán được anh sẽ hỏi tội, cho nên việc anh không mời mà đến dường như cũng hợp tình hợp lý.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng Giang Nguyệt có thể biết được đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn bão.
Nó giống như chờ đợi con mồi.
Lại muốn chờ lời giải thích cuối cùng của cô.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Kỳ Nhiên, cuối cùng Giang Nguyệt chịu không nổi áp lực: "Là tôi đưa qua cho cô ta.”
“Đó là thứ tôi tặng cô.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên khó mà phân biệt vui giận:
“Hình như tôi không cần cô mượn hoa dâng Phật.”
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên nhạt nhẽo, nhưng rõ ràng đang nổi giận.
Giang Nguyệt ngẩng đầu, lòng bàn tay bị cô nắm chặt: “Tiêu tổng, trong điện thoại của tôi đã nói với anh.”
“Nếu tôi không thể mua được chiếc vòng cổ đó bằng tiền, thì tôi thà không có nó còn hơn.”
Không muốn nhận bố thí của anh ta.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Lúc tôi tặng cô, cô cũng không nói không muốn.”
“Nhưng tôi đâu có nói là tôi muốn, phải không?” Mí mắt Giang Nguyệt khẽ nâng, giọng nói vô cùng lạnh lùng, khóe môi cong lên khinh thường:
“Là Tiêu tổng nhất định đưa cho tôi, sao tôi có thể từ chối được?”
“Từ trước đến nay, không phải anh làm việc gì cũng chỉ vì sự hài lòng của bản thân thôi sao?”
Người đàn ông vẫn im lặng, chờ đến khi nghe được câu này, môi anh mới mấp máy, lặp lại lời nói của cô một lần nữa, giống như từ kẽ răng đi ra:
“Chỉ vì sự hài lòng của tôi?”
Giang Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Không phải lúc nào cũng vậy sao?
Tự làm theo ý mình.
“Nếu cô biết tôi hoàn toàn không coi trọng cô. Vậy chẳng qua chỉ là chiếc vòng cổ mà thôi, cô lại cho đưa tới cho Tần Di Di, cái này được coi là cái gì?”
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Tiêu Kỳ Nhiên tặng vòng cổ cho cô không có ý gì khác, nhưng trong nháy mắt nghe được chính anh nói những lời này, Giang Nguyệt vẫn vô thức siết chặt lòng bàn tay.
“Tôi cảm thấy, nếu anh thích Tần Di Di như vậy, anh có thể đưa tất cả những thứ tốt nhất cho cô ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên giống như nghe được chuyện cười, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng điệu vô cùng châm chọc:
“Cần cô nhắc nhở tôi sao?”
Chương 108 Rốt cuộc anh muốn gì?
“Cần cô nhắc nhở tôi sao?”
Giang Nguyệt yên lặng lui về sau một bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Vậy tôi không tiễn Tiêu tổng nữa, tạm biệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, đột nhiên vẻ mặt của hắn buông lỏng xuống.
“Cô đối với Tống Du cũng có thái độ như vậy sao?”
Hắn cười như không cười.
Giang Nguyệt biết hắn đang chế giễu cô vì cô đã quá thân mật với Tống Du, vì vậy cô mang vẻ mặt không đổi sắc đáp:
“Tôi và luật sư Tống là bạn bè, đương nhiên là có thái độ khác với Tiêu tổng rồi.”
“Tôi và Tiêu tổng chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, tất nhiên phải duy trì khoảng cách.” Cô trả lời nhanh chóng, hầu như không có bất cứ sự do dự hay suy nghĩ nào.
Giang Nguyệt quật cường ngẩng đầu, một cỗ kình lực không chịu thua kia lại dâng lên.
Bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng giảm xuống.
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, ý cười trên mặt cũng không giảm. Nhưng rõ ràng là ý cười không chạm tới đáy mắt, dường như cực kỳ tức giận:
“Giang Nguyệt, cô nên tự nhận thức rõ ràng về vị trí của mình.”
Hắn giơ tay nới lỏng cà vạt ở cổ áo, yết hầu di chuyển lên xuống: “Nếu đã như vậy, thì cô nên biết…”
“Cô chính là người phụ nữ chính tay tôi tạo ra, cô dùng tốt hơn những người khác.”
Giọng điệu của hắn trở nên tùy ý, từ trong túi lấy ra vòng cổ vừa mới lấy được từ chỗ của Tần Di Di.
Ngón tay thon dài uốn cong, vòng cổ lưu chuyển trong lòng bàn tay của hắn, rõ ràng đây là một đồ vật có giá trị rất lớn, nhưng hắn lại chơi đùa với nó như một món đồ chơi rẻ tiền.
Hắn thờ ơ, không thèm để ý một chút nào.
Khoé môi của Giang Nguyệt cũng nâng lên một vòng rất nhỏ, nhưng lại chậm rãi hạ xuống, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Những gì hắn nói có nghĩa là gì.
Vòng cổ cũng được, cô cũng được, đối với hắn mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một câu “dùng tốt”.
Hắn nói xong câu này, trực tiếp đi về phía trước một bước, cúi người kề sát vào người của Giang Nguyệt: “Nếu đổi lại là Tần Di Di, tôi có lẽ sẽ luyến tiếc, nhưng đối với cô…”
“Tôi sẽ không.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt biểu hiện ra một tâm tình vừa vặn, cũng không có bất kỳ dao động cùng phản ứng nào.
Bình tĩnh như thể những lời chế giễu ấy không có liên quan gì tới cô.
Cô lại lần nữa nâng đôi mắt lên, thần sắc ở đáy mắt so với lúc trước lại càng thêm lạnh lùng:
“Cho nên vậy thì sao?”
Giang Nguyệt thật sự là nghĩ không ra, Tiêu kỳ Nhiên từ Châu Âu bay trở về vào buổi tối, chuyện gì cũng không làm, lại đứng trước cửa phòng của nhục nhã cô.
“Làm chuyện trong bổn phận của cô.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn, đáy mắt xúc động mãnh liệt.
Hắn rõ ràng đã sớm bất mãn mà đứng ở trước cửa nói nhảm với Giang Nguyệt, đôi giày da chen chúc vào bên trong, liền phóng nhanh vào trong phòng của cô.
“Anh…”
Vẻ mặt của Giang Nguyệt hơi ngưng lại, cô cảm nhận được một cỗ khí quen thuộc, bất ngờ không kịp đề phòng mà giật mình một cái, đã sớm dự cảm được.
Bất chấp những lễ nghi khác, Giang Nguyệt không thể nào tiếp tục duy trì được biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, giọng nói đột nhiên cao lên:
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải cô đã nói rằng mọi thứ của cô đều có giá rõ ràng sao?”
Sắc mặt của Giang Nguyệt trở nên trắng bệch, cô lập tức cự tuyệt: “Tôi hiện tại không thiếu tiền.”
Nói xong, cô lại cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: “Tôi cũng không muốn dùng phương thức này để kiếm tiền.”
Ngụ ý là, cô không muốn kiếm tiền theo cách đặc biệt này.
Hay là phải làm hài lòng hắn theo cách đặc biệt này.
“Ha, có phải tôi còn phải khen cô một câu trinh tiết hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, ánh mắt hắn dừng lại trên người của cô khoảng hai giây.
Trong nhà chỉ có một mình Giang Nguyệt, vậy nên cô ăn mặc cũng thoải mái, chỉ mặc một bộ đồ ngủ cổ chữ V rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện, có một chút chói mắt.
Hô hấp của hắn rõ ràng bắt đầu trở nên nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng giữa những thanh âm khàn khàn:
“Lúc cô muốn leo lên xe của tôi, lúc không muốn thì lại lập đền thờ, giả vờ trinh tiết?”
“Giao dịch của cô và tôi, chẳng lẽ cô lại là người được định đoạt sao?”
Hắn dựa vào vách tường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, không có chút bận tâm mà châm lửa ở trước mặt của cô, mặc cho mùi thuốc lá chói mũi tràn ngập khắp cả căn phòng.
Giang Nguyệt theo bản năng làm ra tư thế phòng vệ, hai chân gắt gao, từ gót chân đến sau cổ toàn bộ cơ bắp của cô đều trở nên căng thẳng, trong ánh mắt mang theo sự hoảng loạn.
Là ánh mắt đang cảnh giác với kẻ xấu.
Cô đang cảnh giác với hắn?
Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, đầu lưỡi của hắn miết vào răng của hàm sau, thản nhiên mở miệng nói: “Đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước lấy ra đây.”
Giang Nguyệt không rõ hắn đang có ý gì.
“Tôi không muốn đụng vào thứ đã bị người khác làm bẩn.” Hắn thản nhiên mở miệng:
“Tôi cũng có quyền biết tình trạng cơ thể hiện tại của cô, rốt cuộc có thích hợp để tiếp tục loại giao dịch này hay không.”
“Giang Nguyệt, cô đừng quên trước kia là cô cầu xin tôi ngủ với cô.”
Hắn từ trên cao mà nhìn xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô cực kỳ lạnh nhạt, giống như là đang xem xét giá trị của một món đồ.
Chậm rãi mà lại bình tĩnh, nhưng lại có tính sỉ nhục cực mạnh.
Giang Nguyệt im lặng trong hai giây.
Đúng. Cô đã trèo lên xe của hắn. Cũng thật sự đã từng cầu xin hắn.
Rõ ràng mỗi một câu mà Tiêu Kỳ Nhiên nói đều là sự thật, thế nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó chịu.
Cô rũ mắt xuống, khoé môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Bốn năm nay thuận buồm xuôi gió, làm cho cô đã quên lúc trước mình đã từng nghèo như thế nào, hèn mọn như thế nào. Đê tiện như thế nào.
Nhưng hắn muốn cô nhớ lại tất cả, làm cho tất cả sự kiêu ngạo tự cho là đúng của cô tất cả đều bị đánh nát, để cho cô buông tha cái gọi là thanh cao cùng kiêu ngạo.
Lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói:
“Tôi không có bệnh.”
Lưng cô thẳng tắp hơn cả lúc trước, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn chăm chú Tiêu Kỳ Nhiên, ngoan cố im lặng.
Đây là sự phản kháng thầm lặng của Giang Nguyệt.
Giằng co hơn nửa ngày, vẫn là đợi Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc.
“Cô cho rằng cô như vậy thì có thể thay đổi được cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên gạt bỏ tàn thuốc, rồi ném nó vào thùng rác, từng bước đi đến gần Giang Nguyệt:
“Năng lực không đủ, lòng tự trọng có cao hơn trời cũng không có bất kỳ giá trị nào.”
Nói xong, hắn ném chiếc vòng cổ trong tay vào ghế sô pha, nhàn tản cởi bỏ cúc áo, sau khi nới lỏng cổ tay áo, một giây sau liền đặt cô lên tay vịn của ghế sô pha.
Đồng tử của Giang Nguyệt trong nháy mắt phóng đại.
Liên tục làm việc trong năm ngày, hắn đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này lại bởi vì tức giận mà đáy mắt cuồn cuộn một màu mực:
“Giang Nguyệt, cô cứ nhất định cứ phải đối nghịch với tôi đúng không?”
Mỗi một chữ gần như là từ trong cổ họng mà chen ra, mang theo sự ẩn nhẫn cùng phẫn nộ.
Không đợi Giang Nguyệt cẩn thận suy nghĩ xong ý tứ trong lời nói của hắn, môi của người đàn ông liền đè xuống. Cái loại khí tức rõ ràng là mang theo sự tức giận mà xâm nhập cô, dễ dàng cạy mở môi của cô ra.
Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt rất dữ dội, gần như là muốn đem toàn bộ mỗi một tấc của cô mà tàn sát bừa bãi một lần, bá đạo in lên những ấn ký của hắn.
Hai tay của Giang Nguyệt chống lên ghế sô pha, ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch, bởi vì hắn đòi hỏi mà buộc phải mở rộng môi, trong mắt chỉ còn lại mỗi gương mặt của người đàn ông ấy.
Thẳng cho đến khi kết thúc, Giang Nguyệt mới từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, toàn bộ khoang miệng ngay cả đầu lưỡi vì hôn quá sâu mà cũng trở nên tê dại.
Tay của người đàn ông còn đặt bên hông của cô, ngón cái dùng sức mà vuốt ve, giống như đang phát tiết lửa giận vô danh.
“Tiêu Kỳ Nhiên.” Thanh âm của Giang Nguyệt từ trong cổ họng phát ra, mang theo sự suy yếu, khàn khàn nói:
“Tôi không hiểu, rốt cuộc là anh đang muốn cái gì?”
Chương 109 Người không quan trọng
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt không hiểu sao cứ thế tuôn rơi, chóp mũi có chút chua xót.
Ủy khuất đến cực điểm.
Bàn tay của người đàn ông đặt dưới eo cô hơi dừng lại.
Hắn muốn gì?
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy bản thân đã rất mệt mỏi, bây giờ hắn không muốn cãi nhau với Giang Nguyệt, hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
"Tôi muốn ngủ."
Tiêu Kỳ Nhiên buông Giang Nguyệt ra, bỗng nhiên nhéo nhéo mi tâm rồi đi thẳng về phía phòng ngủ của cô: “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi sẽ ngủ ở đây, cô muốn làm gì thì làm.”
Cảm xúc của hắn nhanh đến và cũng nhanh đi.
Giang Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, nhìn người đàn ông đi vào phòng ngủ của cô, cửa phòng còn bị đóng chặt lại.
Không biết là đang cảnh giác với ai.
Thật sự chỉ là ngủ thôi.
Không phải hắn đến để ngủ với cô?
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt, lấy chăn với gối nhỏ dự phòng trải lên sô pha.
Không thể ngủ cùng Tiêu Kỳ Nhiên.
Dù sao kích thước của ghế sofa cũng đủ để cô nằm, tuy nhỏ hẹp nhưng lại có cảm giác an toàn.
Nằm trên sô pha, Giang Nguyệt xoay người, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có thứ gì đó cứng rắn, vì thế đưa tay sờ thì cô sờ thấy vòng cổ mà vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên ném xuống sô pha.
Mặc dù đèn phòng khách được bật ở mức tối nhất, vòng cổ vẫn chiếu ra ánh sáng đẹp mắt, không hề giấu đi sự cao quý của nó.
Mặc dù bị tùy ý ném ở khe hở của sô pha, nhưng nó vẫn lóng lánh tinh xảo như cũ.
Giá trị của nó thực sự là quá lớn.
Nhưng thì sao?
Nó còn phải tùy theo ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không biết là đang cười vòng cổ, hay là đang cười chính mình.
Cô đặt vòng cổ lên trên bàn trà và nhắm mắt lại đi ngủ.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng hai người cứ như vậy bình an vô sự trải qua một đêm.
Ngày hôm sau, bởi vì Giang Nguyệt ngủ trên sô pha nên cả người đau nhức, mỏi lưng. Khi đứng lên mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ cô, cô ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng đi đến trước cửa phòng ngủ lại phát hiện, cửa phòng đã mở ra.
Không có ai ở trong đó.
Tiêu Kỳ Nhiên đi rồi.
Giang Nguyệt nhắm mắt hít vài hơi thật sâu, khôi phục tinh thần rồi mới đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng sửa soạn lại chính mình.
Cùng lúc đó, chị Trần cũng gửi lịch trình của ngày hôm nay đến điện thoại di động của cô.
Mười giờ, xe quản lý đúng giờ đỗ ở dưới lầu đến đón Giang Nguyệt đi tham gia tuyên truyền phim.
Giang Nguyệt xách váy chui vào trong xe.
"Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng." Bé trợ lý ngồi ở hàng ghế trước quay đầu chào cô.
“Chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt cầm lấy ly Americano mà bé trợ lý đưa tới, uống hai ngụm lớn.
Lát nữa, cô còn phải quay một chương trình để tuyên truyền phim, cô sợ phù nề lên ảnh sẽ không được đẹp, nên đã cố ý không ăn sáng.
Giang Nguyệt luôn đề cao sự chuyên nghiệp của một nữ minh tinh.
Niềm tự hào là thứ quý giá nhất nàng có thể có được, đó cũng là thứ mà nàng cố hết sức mới có thể có được.
Lòng tự cao hơn trời không phải là vô nghĩa.
Đúng lúc này, điện thoại di động thông báo nhận được một tin nhắn.
[Bác sĩ Kiều: Nhớ uống thuốc đúng giờ.]
Giang Nguyệt nhìn một lúc, có chút bất đắc dĩ liền lắc đầu.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một bác sĩ tận tâm như vậy, còn có dịch vụ hậu mãi như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, buông cái ly trong tay xuống, ngón tay gõ gõ vài cái trên màn hình, lễ phép trả lời.
[Cảm ơn bác sĩ Kiều.]
Trả lời xong, cô liền ném điện thoại di động vào tay trợ lý nhỏ.
Lúc trước Tiểu Diệp đã rất ồn ào, từ sau khi đổi trợ lý thực tập mới, cô còn nói nhiều hơn Tiểu Diệp nhiều: "Chị Giang Nguyệt, các tiêu đề giải trí tối qua đã bùng nổ rồi!”
"Tần Di Di đích thân xuất hiện ở sân bay đón Tiêu Kỳ Nhiên, truyền thông viết cái gì cũng có, chỉ thiếu nói hai người đã kết hôn và có giấy chứng nhận rồi."
Cô trợ lý nhỏ lải nhải không ngừng: "Còn có, nghe nói mẹ Tiêu tổng định gặp Tần Di Di một lần, chị nói xem có phải hay không hai người bọn họ thật sự sẽ kết hôn?”
Giang Nguyệt nghe mà không nói lời nào, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bình thường cô khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng tối hôm qua cô lại không thể kìm được mà rơi vài giọt nước mắt, hôm nay liền cảm thấy mắt rõ ràng có chút sưng lên.
Giang Nguyệt có thể chất phù nề, chỉ cần khóc một chút thì da và khuôn mặt liền sưng lên.
Cô phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, không thể để cho các phương tiện truyền thông chụp ảnh cô trong tình trạng xấu.
"Chị Giang Nguyệt, chị cảm thấy thế nào?" Khuôn mặt tò mò của trợ lý nhỏ không kiềm chế được, liên tục hỏi:
“Chị nói xem, nếu hai người bọn họ thật sự kết hôn, có thể hay không..."
"Kết hôn cũng là chuyện của bọn họ." Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trả lời thờ ơ, ngữ khí cũng cực kỳ chậm rãi:
"Không liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần phụ trách làm tốt công việc hiện tại là được rồi.”
Nhìn ra được Giang Nguyệt không có ý muốn tiếp tục tán gẫu, bé trợ lý thè lưỡi, cảm thấy không giống như mình tưởng tượng.
Lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn bên cạnh Giang Nguyệt, hiện tại thay đổi nhanh như vậy, cô cho rằng Giang Nguyệt ít nhất sẽ có chút để ý.
Nhưng cô lạnh nhạt dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Giống như trong cuộc truy đuổi tình cảm này, cô là người không được quan tâm nhất.
Chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
…
Khi Giang Nguyệt trang điểm xong và đi đến nơi tổ chức buổi tuyên truyền, trong và ngoài sân đã vây kín người.
Giang Nguyệt ngồi trong xe, nghe tiếng hoan hô của người hâm mộ bên ngoài xe, trong lòng lại bình lặng như nước.
Cô không ngạc nhiên khi bộ phim này trở nên nổi tiếng.
Đạo diễn Trương dù sao cũng là một đạo diễn xuất sắc trong ngành, hai năm nay lại muốn gây tiếng vang lớn, kịch bản cũng được cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Hơn nữa lưu lượng truy cập tăng vọt trong năm mới, doanh thu phòng vé vọt lên hàng đầu là điều hiển nhiên.
Mà cô cũng có thể sử dụng bộ phim này để bắt đầu một khởi đầu tốt đẹp trong năm mới.
Buổi tuyên truyền vừa mới bắt đầu, khán giả dưới đài đã vô cùng náo nhiệt, không ít người nhịn không được thét chói tai, lớn tiếng gọi tên Giang Nguyệt.
Khoảnh khắc Giang Nguyệt xuất hiện, toàn bộ dưới đài dường như sắp không áp chế được, tất cả đều là tiếng thét chói tai của fan hâm mộ.
Tất cả nhân viên đều cười bất đắc dĩ theo.
Đây cũng là chuyện bình thường. Đối với tất cả những điều này, Giang Nguyệt cũng không có gì là lạ.
Giang Nguyệt cầm micro, nụ cười không thể chê vào đâu được, giọng nói nhẹ nhàng và gợi cảm truyền qua loa:
"Cảm ơn sự yêu mến của tất cả mọi người, trước hết các bạn hãy hợp tác với chúng tôi để quảng bá cho bộ phim."
Cô có chút giọng mũi, nghe như đang làm nũng với fan: "Lát nữa tôi sẽ dành một chút thời gian ký tên chụp ảnh chung với mọi người, mọi người phải ngoan một chút để duy trì trật tự nha.”
Fan của Giang Nguyệt nổi tiếng nghe lời idol. Trong nháy mắt, trong sân yên tĩnh, khác với ồn ào vừa rồi.
Một màn này, khiến cho những người khác đều cười.
Tuyên truyền phim do đó đã có thể bắt đầu bình thường.
Ở giữa có một số diễn viên và người hâm mộ tương tác, Giang Nguyệt cũng trả lời một vài câu hỏi của người hâm mộ, toàn bộ quá trình cô rất khiêm tốn và không hề kiêu ngạo.
Rất có dáng vẻ của một ảnh hậu trong tương lai.
Mãi đến cuối chương trình, MC cười rồi lại chuyển đề tài với Giang Nguyệt: "Giang Nguyệt vẫn luôn là ngôi sao nổi tiếng của chúng ta, trong mấy năm nay diễn xuất cũng tốt hơn.”
"Vậy nhân cơ hội này, có thể mời Giang Nguyệt cũng cùng chúng tôi nói chuyện một chút về kế hoạch tương lai, đặc biệt là về chuyện tình cảm không?"
Câu hỏi này thực sự rất hấp dẫn.
Giang Nguyệt nhận lấy micro đưa tới, giọng nói bình tĩnh: “Tôi yêu cầu rất cao đối với bản thân, tôi cũng muốn tập trung phát triển sự nghiệp nhiều hơn.”
"Về phần tình cảm." Cô hơi dừng lại, cười nhìn về phía khán giả, chậm chạp nói ra từng chữ:
"Tình cảm của tôi và mọi người, đương nhiên là thủy chung như một, vĩnh viễn không thay đổi rồi."
Chương 110 Tin đồn lan truyền
Giang Nguyệt cười cười, khoé miệng có chút cong lên.
Trong những dịp công khai này, cô luôn có thể thoải mái xử lý những chủ đề này mà không ngượng ngùng gì.
Trọng điểm hôm nay là tuyên truyền phim, cho dù cánh truyền thông có muốn tiếp tục tác oai tác quái, họ cũng sẽ không ngốc gì chọn thời điểm này, vậy nên kết thúc buổi phỏng vấn một cách mơ hồ sau khi cười nói cùng Giang Nguyệt.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, người dẫn chương trình tuyên bố mọi người có thể rời khỏi hội trường, nhưng vẫn có gần nửa số người hâm mộ quyến luyến không muốn rời đi, chờ đợi để được ký tên chụp ảnh với Giang Nguyệt.
Tính tình Giang Nguyệt vốn hiền hoà, mỉm cười đứng dậy đi đến hàng ghế đầu tiên, nhân viên lập tức dọn dẹp chỗ ngồi, tạm thời sắp xếp một buổi ký tặng nho nhỏ.
“Oa oa, bà xã sủng ái tôi quá, muốn bắt tay bà xã ghê!”
“Ký lên mặt ta đi Nguyệt Nguyệt bảo bối! Cả đời này ta sẽ không bao giờ rửa mặt!”
“...”
Giang Nguyệt rất hào phóng và kiên nhẫn, cô lễ phép chụp ảnh, ký tên với mỗi người hâm mộ đến đây, không có chút gì gọi là làm giá của một ngôi sao lớn cả.
Giữa chừng có chút mệt mỏi, cô nhận ly nước do trợ lý bưng đến, nhấp một ngụm nhỏ, chuẩn bị tiếp tục ký tên, trước mắt bỗng xuất hiện một bó hoa hồng Carola đỏ rực.
Giang Nguyệt sững sờ trong chốc lát.
“Giang tiểu thư, chúc phim mới đại thành công nhé.” Phía sau bó hoa hồng là khuôn mặt ôn hòa dịu dàng của Trần Tư Tề, cùng đó là một nụ cười tao nhã.
Một bó hoa hồng Carola đỏ rực kia cực kỳ nổi bật, đỏ đến mức suýt đốt cháy cả bàn ký tên.
Cao ngạo và bắt mắt.
Xung quanh còn có người hâm mộ và fan hâm mộ chưa về hết, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tình hình như vậy, còn có người vụng trộm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng mãn nhãn này.
“Xin chào, Trần tổng.”
Sắc mặt Giang Nguyệt lúc này trở nên lạnh lùng, giọng điệu không mặn không nhạt, rất khách sáo:
“Cảm ơn anh đã đến chúc mừng.” Cô nói tiếp: “Nhưng bó hoa này anh nên gửi tặng cho đoàn phim mới đúng.”
Nói xong, ánh mắt của cô nhanh chóng liếc qua người trợ lý bên cạnh.
Người trợ lý cũng rất nhanh nhẹn, lập tức ôm bó hoa trên bàn, cao giọng nói: “Cảm ơn Trần tổng đã đến cỗ vũ cho bộ phim này!”
Trong những trường hợp như vậy, nếu phản ứng hơi chậm một chút, đều có thể bị người ta nói bóng nói gió ngay.
Bây giờ bộ phim đang rất bùng nổ, độ nổi tiếng của Giang Nguyệt cũng từ đó mà tăng lên, nhưng bất cứ lúc nào danh tiếng ấy cũng có thể bị chao đảo vì một cảnh quay nào đó.
Cô không thể để chút sơ suất nào xảy ra được.
Trần Tư Tề đương nhiên có thể hiểu cô nàng trước mặt đang cố tình xa lánh anh, hắn bất đắc dĩ cười cười, dựa vào bàn nhìn cô, nói: “Lát nữa cùng nhau ăn tối nhé?”
Lời mời của anh ta quá rõ ràng.
Giang Nguyệt vẫn giữ thái độ tự nhiên, đầu ngón tay không ngừng xoay bút, nói: “Nếu như bàn về chuyện hợp tác, Trần tổng có thể trực tiếp đến gặp trợ lý của tôi.”
Trần Tư Tề nhướng mày: “Nếu tôi mời với tư cách cá nhân thì sao?”
Anh ta vừa dứt lời, cây bút trên tay Giang Nguyệt bất thình lình dừng lại, không khí xung quanh người cô dường như lạnh hơn vừa rồi vài phần.
“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ đi cùng anh.”
…
Trần Tư Tề không phải là hạng người dễ dàng từ bỏ, nếu mời trực tiếp không thành công, hắn quyết định đến chờ ở con hẻm nhỏ trên đường về của Giang Nguyệt.
Chiếc xe rẽ vào một con hẻm vắng vẻ không có một bóng người.
Khi nhìn thấy chiếc xe nằm giữa đường, trợ lý có trước khó xử quay đầu lại: “Chị Giang Nguyệt, chiếc xe phía trước…”
Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc kia, cô đưa tay vuốt tóc, tâm thế rất bình tĩnh.
Đúng như dự đoán.
“Cứ giữ nguyên vị trí.” Giang Nguyệt ra lệnh.
Hai chiếc xe cứ như vậy đối đầu nhau, không ai muốn nhường ai.
Cuối cùng, Trần Tư Tề bỏ cuộc, bước xuống xe, dừng chân bên cửa xe nơi Giang Nguyệt đang ngồi, dùng khớp ngón tay gõ vào kính.
Kính xe được kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thái độ xa cách ngàn dặm.
“Giang tiểu thư, tôi không biết mình đã làm sai điều gì.” Trần Tư Tề cười như không cười, giọng điệu rất thoải mái: “Tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã từng hợp tác với nhau rất vui vẻ chứ.”
Giang Nguyệt ngồi trên xe, nâng cằm, chiếc cổ thiên nga trắng nõn thon thả, cứ như không hề động đậy:
“Trần tổng mời tôi biểu diễn từ thiện dưới danh nghĩa cá nhân, nhưng thật ra là để thu hút sự chú ý của Thịnh tổng.”
“Nếu tôi là Trần tổng, tôi cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ đó.”
Khoé môi cô mím chặt, biểu hiện trên khuôn mặt không có gì thay đổi, nhưng làm cho người ta có thể thấy rõ sự sốt ruột và mất kiên nhẫn của cô.
Trần Tư Tề ngẩn người ra.
“Giang Nguyệt, tôi nghĩ cô nhất định là đang hiểu lầm gì đó thì phải.” Ánh mắt Trần Tư Tề hiện lên vẻ bối rối, anh mở miệng giải thích:
“Tôi không cố ý muốn lợi dụng cô, càng không phải dùng cô để hấp dẫn Thịnh tổng gì đó.”
Những lời này nghe chẳng đáng tin chút nào.
Giang Nguyệt đã nghe nói, Thịnh Sóc Thành đã tính toán Lên kế hoạch phân phối bất động sản cho gia đình họ Trần, hợp đồng thì vừa mới ký, mọi thứ đang diễn ra đúng như lời Tiêu Kỳ Nhiên nói.
Trần Tư Tề thấy cô vẫn không muốn nói thêm gì, anh có chút vội vàng, lo lắng nói: “Cho dù là như vậy, cô cũng nghe tôi giải thích một chút chứ, rồi sau đó trách tội tôi cũng không muộn mà.”
Giang Nguyệt bình tĩnh lại, thản nhiên mở miệng: “Trần tổng, tôi là nghệ sĩ dưới trướng Giang San, ở gần anh sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.”
Cho dù Trần Tư Tề có cố chấp như thế nào, anh vẫn biết mình phải làm gì, vậy nên chỉ thở dài và lui về phía sau vài bước:
“Xin lỗi đã làm phiền đến cô nhiều.”
Giang Nguyệt trầm mặc không nói gì, lúc này tài xế cũng đóng cửa sổ xe, ngăn Trần Tư Tề ở bên ngoài.
Chờ Trần Tư Tề khởi động xe rồi nhường chỗ, Giang Nguyệt mới có thể rời đi.
…
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chi tiết nhỏ, thế nhưng tin tức ‘Tổng giám đốc mới của tập đoàn Trần thị bỗng dưng xuất hiện, cầm bó hoa hồng đến chúc mừng phim điện ảnh mới của Giang Nguyệt’ bỗng dưng khiến khắp nơi náo động hẳn lên chỉ trong thời gian ngắn.
Cũng không biết có phải vì để duy trì tầm ảnh hưởng và độ chú ý của bộ phim hay không, nhưng dường như tin tức này cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt, mà ngày càng được bàn luận sôi nổi.
“Ý gì đây chứ, Trần tổng định theo đuổi nữ thần Giang Nguyệt?”
“Chắc là vậy rồi, bạn tôi lúc ấy ở đó cũng nhìn thấy bó hoa hồng kia, đỏ rực và ấm áp lắm!”
“Không phải Giang San và Trần thị là đối thủ cạnh tranh hả? Nếu Trần tổng thật sự đến với Giang Nguyệt, sau này chắc chắn sóng gió không ngừng nổi lên.”
“Lỡ như Giang San và Giang Nguyệt huỷ hợp đồng thì sao? Nghe người trong giới nói, hợp đồng giữa Giang Nguyệt và Giang San hình như cũng sắp hết hạn rồi.”
“...”
Trên mạng xuất hiện nhiều luồng ý kiến khác nhau, cái gì cũng có.
Giang Nguyệt luôn xây dựng hình tượng diễn viên độc thân ưu tú, cho dù trước đó từng có scandal với Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng phần lớn trong những dịp trang trọng, cô vẫn luôn toả sáng rực rỡ
Đây thực sự là lần đầu tiên một ngôi sao danh giá như cô lại vướng phải scandal khiếm nhã với một doanh nhân như Trần Tư Tề.
Sức nóng của scandal này vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, tin đồn nói rằng Giang Nguyệt sẽ ngay lập tức ký hợp đồng mới với Trần thị ngay khi chấm dứt hợp đồng cũng lan truyền dữ dội trong nội bộ Giang San.
Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ trước những lời đồn này trong công ty, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa gì tới.
Nhưng Tần Di Di nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ngày hôm sau.
Tiêu Kỳ Nhiên vừa mới họp xong, bình thản đi ra từ hội trường hội nghị, rũ mắt nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.
“Tiết An.”
Tiết An lập tức đi lên, nhận lấy văn kiện trong tay anh: "Tiêu tổng, xe đã chuẩn bị xong, đang chờ ở bên ngoài tòa nhà hội nghị, ước chừng nửa tiếng sau là có thể đến sân bay.”
“Mấy giờ sẽ đến Bắc Thành?” Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên hơi dừng lại, muốn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giang Nguyệt, suy nghĩ một chút lại quyết định thôi.
Dù sao vài giờ nữa cũng có thể nhìn thấy cô.
Tiết An cung kính nói: “Khoảng chín giờ tối theo giờ trong nước.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng gật đầu: “Đi thôi.”
Lần này ra nước ngoài đàm phán là về khoản đầu tư dự án liên hợp trước đó, cùng với việc lên kế hoạch cho một số người phát ngôn thương hiệu của công ty, khối lượng công việc vô cùng lớn, Tiêu Kỳ Nhiên cần phải đặc biệt chú ý.
Hoàn thành tất cả các công việc một cách nhanh chóng, một giây không ngừng nghỉ liền muốn về nước.
Trên máy bay về nước, mấy lần Tiết An muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Tiết An muốn xác định một chút với Tiêu Kỳ Nhiên về chuyện người kêu cậu ta thông báo rốt cuộc có phải Tần Di Di không. Nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi vì liên tục bận rộn của anh, cậu ta không dám tiến lên quấy rầy.
Mấy ngày nay, Tiêu Kỳ Nhiên gần như ngủ không ngon.
Anh nhắm mắt lại, mặt mày cũng giãn ra, sắc mặt vô cùng thả lỏng và bình tĩnh.
Hiếm khi Tiêu Kỳ Nhiên được nghỉ ngơi, Tiết An cũng không muốn quấy rầy anh.
Vừa mới tặng món quà quý giá cho Tần Di Di, hiện tại lại đẩy nhanh tiến độ chỉ vì muốn về nước sớm một chút, người muốn gặp nhất định là Tần Di Di đúng rồi.
Tiết An âm thầm phỏng đoán.
Đến khi máy bay vừa hạ cánh, Tiêu Kỳ Nhiên mới mở mắt ra, ánh mắt rơi vào đường băng ngoài cửa sổ.
Anh ngủ không lâu.
Giấc ngủ ngắn ngủi khiến anh càng thêm mệt mỏi, anh đứng dậy quay đầu nhìn Tiết An đang ngủ, đẩy cậu ta một cái.
Tiết An bừng tỉnh, lập tức đứng lên xách hành lý cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn không quên nhìn thoáng qua điện thoại:
“Tiêu tổng, cô Tần đã ở ngoài sân bay chờ ngài.”
“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên lơ đãng đáp một tiếng, nhấc chân đi hai bước mới phản ứng lại nội dung vừa nghe được, sắc mặt khẽ biến, đột nhiên giọng nói lạnh đi:
“Ai bảo cậu thông báo cho cô ấy?”
…
Khu vực đón khách tại sân bay.
Tần Di Di đặc biệt ăn diện đẹp đẽ, tuy rằng đeo khẩu trang và mũ, giống như không muốn bị cánh săn ảnh chụp được, nhưng rõ ràng thấy được là đang cố tình để lộ sơ hở.
Đêm khuya, cô ta gióng trống khua chiêng xuất hiện ở sân bay, đám paparazzi đánh hơi được đã chạy tới mai phục trong những người qua đường đón khách khác từ lâu.
“Sao còn chưa tới.” Tần Di Di bĩu môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn được trang điểm tỉ mỉ đã mơ hồ hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Rõ ràng Tiết An nói chín giờ đến, hiện tại đã chín giờ rưỡi mà còn chưa thấy bóng người.
Tần Di Di cứ nhìn đồng hồ mấy lần, cuối cùng không kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng, lúc muốn gọi điện thoại cho Tiết An thì liền nhìn thấy hai người đang ở lối ra.
Người đàn ông cao ráo chân dài đi ở phía trước, dáng vẻ mặc âu phục và đi giày da đặc biệt bắt mắt.
“A Nhiên!”
Tần Di Di nở nụ cười sáng lạn, chạy như bay thẳng tới trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, trực tiếp nhào vào trong ngực anh, âm thanh trong trẻo dễ nghe:
“Hoan nghênh anh trở về!”
Cùng với đó là âm thanh liên tiếp của máy ảnh.
Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định bị người khác vây quanh ở đây, anh trực tiếp lôi Tần Di Di ra ngoài sân bay, xe được sắp xếp sẵn cũng đã dừng ở vị trí dễ thấy trong bãi đỗ xe.
Tần Di Di gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên nhét lên xe.
“A Nhiên, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Trong lòng Tần Di Di có hơi hưng phấn. Hiện tại đã hơn mười giờ, từ động tác gấp gáp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta mơ hồ có thể đoán được cái gì, trên mặt hiện vẻ ngại ngùng:
“Tối nay em có thể về nhà với anh.”
Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng ngay lập tức, anh không nói lời nào, nhưng bầu không khí lại rất áp lực.
Cực kỳ lạnh lẽo.
Tần Di Di cũng nhận ra có điểm không đúng, ánh mắt dần dần chuyển lên mặt anh, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ:
“A Nhiên, anh nhìn thấy em nên không vui sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên mím môi dưới, khi ánh mắt chạm đến chiếc vòng cổ kim cương trên cổ Tần Di Di, sự bình tĩnh cuối cùng trên mặt cũng mất đi.
“Ai đưa em vòng cổ này?” Giọng điệu lạnh như băng đáng sợ, không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị.
Trong lòng Tần Di Di căng thẳng, sửng sốt vài giây, nhưng vẫn mềm giọng, làm nũng trả lời anh:
“Không phải A Nhiên nhờ chị Tiểu Diệp tặng em sao? Là quà năm mới cho em.”
Ha!
Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười nhẹ, không cần nghĩ cũng biết đây là mánh khóe của ai.
Anh bình tĩnh đẩy Tần Di Di ở trước người ra, duy trì một khoảng cách nhất định, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến trên người Tiết An.
Tiết An ngồi ở ghế lái run rẩy trong lòng.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều đã nhiều năm, cậu ta tự cho là mình đã đủ hiểu tâm tư của ông chủ, kết quả hôm nay thật trùng hợp phạm sai lầm lớn.
Cậu ta đã bắt đầu âm thầm cầu nguyện trong lòng, nếu tháng này Giang San sa thải cậu ta thì cậu ta còn có thể nhận được tiền thưởng cuối năm trước khi rời khỏi công ty không?
“Tiết An.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, ngữ khí ra lệnh mang vẻ áp bức: “Cậu đưa Di Di về.”
Thần kinh Tiết An căng thẳng, nóng lòng muốn lấy công đền tội: “Vâng, Tiêu tổng, tôi sẽ đưa Tần tiểu thư về.”
“Tần tiểu thư, cô vui lòng cho tôi địa chỉ.”
Tần Di Di có chút khó hiểu, cô ta mở miệng muốn hỏi vì sao không ngồi chung một chiếc xe về, nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta lập tức không dám phạm sai lầm.
“Đi công tác vất vả như vậy, A Nhiên về phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”
Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách bình tĩnh và thờ ơ, anh vừa mở cửa xe định bước chân xuống thì bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó.
“Vòng cổ.”
Giọng anh lạnh lùng, đi vài bước cũng không nói chữ nào.
Tần Di Di ngơ ngác sửng sốt.
Tiết An thấy cô ta không hiểu ý của Tiêu Kỳ Nhiên, trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt, trên mặt hiện lên nụ cười giả tạo:
“Tần tiểu thư, vòng cổ này kỳ thật là một món đồ trưng bày đặc biệt, không thể tặng người khác.”
“Cô vẫn nên trả lại cho Tiêu tổng trước, sau đó anh ấy nhất định sẽ tặng lại cho cô một chiếc tốt hơn.”
Tần Di Di vừa nghe xong, trong lòng có chút luyến tiếc.
Hôm qua cô ta cũng đã nhờ một chuyên gia thẩm định trang sức xem qua, đây không phải là một chiếc vòng cổ bình thường.
Mỗi một viên đá quý phía trên đều là vật liệu hoàng gia, thậm chí cả những viên kim cương được khảm xung quanh nó đều có chất lượng cao nhất trên thế giới.
Đặc biệt là lời cảm thán của chuyên gia giám định đã nói: ‘Tôi chỉ mới được nhìn thấy nó trên cổ của các quý tộc hoàng gia trên các phương tiện truyền thông!’
Điều này không phải nói rằng địa vị hiện tại của cô ta có thể so sánh với hoàng gia sao?
Hiện tại, Tiêu Kỳ Nhiên muốn cô ta trả lại chiếc vòng cổ quý giá và đặc biệt như vậy, cô ta thật sự là không muốn.
“Nhưng đây không phải là quà năm mới anh tặng em sao?” Tần Di Di còn muốn tranh thủ:
“Em không quan tâm nó có phải là đồ trưng bày hay không, chỉ cần là A Nhiên tặng em, em đều thích.”
“Đưa cho tôi.” Sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên gần như cạn kiệt, lần đầu tiên dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng không kiên nhẫn nói chuyện với Tần Di Di.
Lần này, Tần Di Di căn bản không dám náo loạn nữa, bối rối tháo vòng cổ trên cổ xuống, dùng hai tay đặt nó vào trong tay Tiêu Kỳ Nhiên.
Chương 107 Cần cô nhắc nhở tôi sao
Cuối cùng Tiết An cũng thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra chiếc vòng cổ có ý nghĩa đặc biệt kia cũng không phải Tiêu tổng muốn tặng cho Tần Di Di.
Lúc trả lại vòng cổ, mắt Tần Di Di đỏ lên, nước mắt ngập trong hốc mắt, suýt nữa rơi xuống
“Tiết An, lái xe.” Tiêu Kỳ Nhiên giống như không phát hiện ra, sự không kiên nhẫn rõ ràng khác hẳn so với thái độ trước kia.
Sau khi nhìn chiếc xe rời đi, lông mày Tiêu Kỳ Nhiên nhíu chặt lại, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, khép tay lại châm một điếu thuốc.
Anh cắn điếu thuốc, đợi đến khi điếu thuốc hết, anh dập tắt tàn thuốc và ném nó vào thùng rác.
…
Năm mới đã tới, mùng bảy sẽ bắt đầu làm việc.
Giang Nguyệt nói lời tạm biệt với chị Trần và Hi Hi, trở lại chỗ ở của mình. Mấy ngày không về, căn phòng đã phủ đầy bụi, cô đơn giản quét dọn vệ sinh một chút.
Đồ ăn năm trước để trong tủ lạnh còn chưa ăn hết. Sức ăn của Giang Nguyệt không lớn nên lấy đồ làm mì trứng rồi ngồi vào bàn ăn ăn.
Vừa ăn được một nửa thì nhận được điện thoại của chị Trần, nói rằng bộ phim của đạo diễn Trương rất ăn khách, để cảm ơn và chúc mừng, ngày mai sẽ mở một buổi họp báo, diễn viên chính đều phải có mặt để hỗ trợ.
“Em biết rồi.”
Giang Nguyệt đáp lại, mấy sợi mì còn lại trong bát bị cô dùng đũa chọc thành mấy đoạn:
“Hoạt động thương hiệu sau đó cũng sắp xếp luôn đi, nhân dịp năm mới còn có sức nóng.”
Bộ phim bán chạy, có nghĩa là lưu lượng truy cập của cô cũng sẽ đạt mức đỉnh cao, lúc này là thời điểm tốt nhất để nhận lời đại diện thương hiệu.
Chị Trần còn lải nhải không ngớt trong điện thoại: “Đúng rồi, hình như Tần Di Di đã ra sân bay đón Tiêu tổng, vừa rồi chị nhìn thấy ảnh chụp từ phía truyền thông, hai người dựa vào nhau, rất thân mật.”
Giang Nguyệt không hỏi nhiều, ngữ khí bình thản: “Còn có sắp xếp công việc gì khác không?”
Biết cô không muốn tiếp tục đề tài này, chị Trần cũng không nói gì nữa, chỉ cảm khái hai câu:
“Quả nhiên đàn ông không ai tốt.”
Nghe được câu này, Giang Nguyệt không khỏi bật cười: “Chị Trần, cũng không phải ngày đầu chị biết chuyện này mà.”
Mấy năm trước, vì chống đỡ gia đình, chị Trần đã bận rộn đến mức chân không chạm đất, vốn tưởng rằng có người chồng trong nhà là có thể yên tâm. Kết quả người đàn ông này ăn bám thôi còn chưa đủ, còn ra ngoài ngoại tình.
Chị Trần cũng phóng khoáng, đề cập đến chuyện ly hôn, giành quyền nuôi dưỡng Hi Hi rồi nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân.
Chị Trần thở dài, phát ra một câu cảm thán: “Đúng vậy, xem ra mặc kệ có tiền hay không, đàn ông đều giống nhau.”
Giang Nguyệt chống cằm, giọng điệu thoải mái không ít: “Đúng vậy, đàn ông đều giống nhau.”
Không chơi gái, thì cờ bạc…
Những người có năng lực thì dính cả hai.
Đàn ông giàu có là vậy, đàn ông nghèo cũng vậy.
Người không có tiền, chẳng hạn như cha cô và Giang Dự. Người có tiền...
Thì ví dụ như Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong thời đại hào nhoáng, sự giản dị, khỏe mạnh và hạnh phúc đã trở thành thứ xa xỉ đắt giá nhất.
Chỉ đến lúc này, cô mới nhận ra rằng điều mình mong muốn nhất lại cao đến mức không thể chạm tới.
Nói chuyện với chị Trần vài câu, Giang Nguyệt nói muốn đi rửa chén nên cúp máy, cô vừa bưng chén đĩa đi vào phòng bếp thì có người gõ cửa
Giang Nguyệt bỏ chén vào bồn rửa nước, nghe thấy tiếng động liền ra khỏi bếp, đi về phía cửa.
Bởi vì đang suy nghĩ chuyện khác trong lòng, trong lúc nhất thời cô hơi lơ đãng, phản ứng đầu tiên là Tống Du đã từ nhà họ Tống trở về sau Tết.
“Tống Du, anh về sớm như vậy...”
Giang Nguyệt vừa mở được một nửa, trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt người đàn ông ở cửa, sắc mặt nhất thời thay đổi, theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng đối phương đã sớm đoán được hành động của cô, nhanh tay chặn khe cửa, không cho cô đóng.
Sức lực của đàn ông lớn hơn nhiều so với phụ nữ, khiến hành động đẩy cửa của Giang Nguyệt trông thật nực cười.
Cô thử hai lần không thành công, cuối cùng lựa chọn buông tay, lui về phía sau hai bước, mặt không chút thay đổi nhìn anh:
“Tiêu tổng, chúc mừng năm mới.”
Sáu từ, không có một từ nào thật lòng.
Tiêu Kỳ Nhiên thấy cô không chống cự, bước về phía trước một bước rồi tựa vào khung cửa, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào cô.
Giang Nguyệt rũ mắt, có thể cảm nhận được trong không khí lạnh lẽo còn có mùi thuốc lá nồng đậm trên người người đàn ông này.
Anh đã hút rất nhiều thuốc.
Ánh mắt người đàn ông từ trên xuống dưới, đánh giá toàn thân cô, sau đó dùng ngữ khí phức tạp:
“Muốn gặp Tống Du đến như vậy sao?”
Chỉ bằng một câu ngắn ngủi nhưng Giang Nguyệt lại có thể nghe ra rất nhiều tầng ý tứ.
Có chế giễu, cũng có chất vấn, phần lớn là đổ lỗi.
“Tiêu tổng phong trần mệt mỏi trở về, nên về nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Nguyệt lơ đãng trả lời, giọng điệu cũng rất xa cách:
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn có việc.”
Ngụ ý đang muốn tiễn khách.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên rơi vào trên mặt của cô, đôi mắt sâu thẳm: “Vòng cổ tôi đưa cho cô sao lại ở chỗ Tần Di Di?”
Đây là biết rõ vẫn còn cố hỏi.
Giang Nguyệt sớm đoán được anh sẽ hỏi tội, cho nên việc anh không mời mà đến dường như cũng hợp tình hợp lý.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng Giang Nguyệt có thể biết được đây chỉ là sự bình tĩnh trước cơn bão.
Nó giống như chờ đợi con mồi.
Lại muốn chờ lời giải thích cuối cùng của cô.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tiêu Kỳ Nhiên, cuối cùng Giang Nguyệt chịu không nổi áp lực: "Là tôi đưa qua cho cô ta.”
“Đó là thứ tôi tặng cô.” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên khó mà phân biệt vui giận:
“Hình như tôi không cần cô mượn hoa dâng Phật.”
Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên nhạt nhẽo, nhưng rõ ràng đang nổi giận.
Giang Nguyệt ngẩng đầu, lòng bàn tay bị cô nắm chặt: “Tiêu tổng, trong điện thoại của tôi đã nói với anh.”
“Nếu tôi không thể mua được chiếc vòng cổ đó bằng tiền, thì tôi thà không có nó còn hơn.”
Không muốn nhận bố thí của anh ta.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Lúc tôi tặng cô, cô cũng không nói không muốn.”
“Nhưng tôi đâu có nói là tôi muốn, phải không?” Mí mắt Giang Nguyệt khẽ nâng, giọng nói vô cùng lạnh lùng, khóe môi cong lên khinh thường:
“Là Tiêu tổng nhất định đưa cho tôi, sao tôi có thể từ chối được?”
“Từ trước đến nay, không phải anh làm việc gì cũng chỉ vì sự hài lòng của bản thân thôi sao?”
Người đàn ông vẫn im lặng, chờ đến khi nghe được câu này, môi anh mới mấp máy, lặp lại lời nói của cô một lần nữa, giống như từ kẽ răng đi ra:
“Chỉ vì sự hài lòng của tôi?”
Giang Nguyệt từ chối cho ý kiến.
Không phải lúc nào cũng vậy sao?
Tự làm theo ý mình.
“Nếu cô biết tôi hoàn toàn không coi trọng cô. Vậy chẳng qua chỉ là chiếc vòng cổ mà thôi, cô lại cho đưa tới cho Tần Di Di, cái này được coi là cái gì?”
Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Tiêu Kỳ Nhiên tặng vòng cổ cho cô không có ý gì khác, nhưng trong nháy mắt nghe được chính anh nói những lời này, Giang Nguyệt vẫn vô thức siết chặt lòng bàn tay.
“Tôi cảm thấy, nếu anh thích Tần Di Di như vậy, anh có thể đưa tất cả những thứ tốt nhất cho cô ta.”
Tiêu Kỳ Nhiên giống như nghe được chuyện cười, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng điệu vô cùng châm chọc:
“Cần cô nhắc nhở tôi sao?”
Chương 108 Rốt cuộc anh muốn gì?
“Cần cô nhắc nhở tôi sao?”
Giang Nguyệt yên lặng lui về sau một bước, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Vậy tôi không tiễn Tiêu tổng nữa, tạm biệt.”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt nhìn cô, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt, đột nhiên vẻ mặt của hắn buông lỏng xuống.
“Cô đối với Tống Du cũng có thái độ như vậy sao?”
Hắn cười như không cười.
Giang Nguyệt biết hắn đang chế giễu cô vì cô đã quá thân mật với Tống Du, vì vậy cô mang vẻ mặt không đổi sắc đáp:
“Tôi và luật sư Tống là bạn bè, đương nhiên là có thái độ khác với Tiêu tổng rồi.”
“Tôi và Tiêu tổng chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, tất nhiên phải duy trì khoảng cách.” Cô trả lời nhanh chóng, hầu như không có bất cứ sự do dự hay suy nghĩ nào.
Giang Nguyệt quật cường ngẩng đầu, một cỗ kình lực không chịu thua kia lại dâng lên.
Bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạt kiếm, nhiệt độ xung quanh cũng nhanh chóng giảm xuống.
Nghe được đáp án như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi, ý cười trên mặt cũng không giảm. Nhưng rõ ràng là ý cười không chạm tới đáy mắt, dường như cực kỳ tức giận:
“Giang Nguyệt, cô nên tự nhận thức rõ ràng về vị trí của mình.”
Hắn giơ tay nới lỏng cà vạt ở cổ áo, yết hầu di chuyển lên xuống: “Nếu đã như vậy, thì cô nên biết…”
“Cô chính là người phụ nữ chính tay tôi tạo ra, cô dùng tốt hơn những người khác.”
Giọng điệu của hắn trở nên tùy ý, từ trong túi lấy ra vòng cổ vừa mới lấy được từ chỗ của Tần Di Di.
Ngón tay thon dài uốn cong, vòng cổ lưu chuyển trong lòng bàn tay của hắn, rõ ràng đây là một đồ vật có giá trị rất lớn, nhưng hắn lại chơi đùa với nó như một món đồ chơi rẻ tiền.
Hắn thờ ơ, không thèm để ý một chút nào.
Khoé môi của Giang Nguyệt cũng nâng lên một vòng rất nhỏ, nhưng lại chậm rãi hạ xuống, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Những gì hắn nói có nghĩa là gì.
Vòng cổ cũng được, cô cũng được, đối với hắn mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một câu “dùng tốt”.
Hắn nói xong câu này, trực tiếp đi về phía trước một bước, cúi người kề sát vào người của Giang Nguyệt: “Nếu đổi lại là Tần Di Di, tôi có lẽ sẽ luyến tiếc, nhưng đối với cô…”
“Tôi sẽ không.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, trên mặt biểu hiện ra một tâm tình vừa vặn, cũng không có bất kỳ dao động cùng phản ứng nào.
Bình tĩnh như thể những lời chế giễu ấy không có liên quan gì tới cô.
Cô lại lần nữa nâng đôi mắt lên, thần sắc ở đáy mắt so với lúc trước lại càng thêm lạnh lùng:
“Cho nên vậy thì sao?”
Giang Nguyệt thật sự là nghĩ không ra, Tiêu kỳ Nhiên từ Châu Âu bay trở về vào buổi tối, chuyện gì cũng không làm, lại đứng trước cửa phòng của nhục nhã cô.
“Làm chuyện trong bổn phận của cô.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên khàn khàn, đáy mắt xúc động mãnh liệt.
Hắn rõ ràng đã sớm bất mãn mà đứng ở trước cửa nói nhảm với Giang Nguyệt, đôi giày da chen chúc vào bên trong, liền phóng nhanh vào trong phòng của cô.
“Anh…”
Vẻ mặt của Giang Nguyệt hơi ngưng lại, cô cảm nhận được một cỗ khí quen thuộc, bất ngờ không kịp đề phòng mà giật mình một cái, đã sớm dự cảm được.
Bất chấp những lễ nghi khác, Giang Nguyệt không thể nào tiếp tục duy trì được biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, giọng nói đột nhiên cao lên:
“Anh muốn làm gì?”
Tiêu Kỳ Nhiên lặng lẽ nhìn cô, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không phải cô đã nói rằng mọi thứ của cô đều có giá rõ ràng sao?”
Sắc mặt của Giang Nguyệt trở nên trắng bệch, cô lập tức cự tuyệt: “Tôi hiện tại không thiếu tiền.”
Nói xong, cô lại cảm thấy không ổn, lại nói thêm một câu: “Tôi cũng không muốn dùng phương thức này để kiếm tiền.”
Ngụ ý là, cô không muốn kiếm tiền theo cách đặc biệt này.
Hay là phải làm hài lòng hắn theo cách đặc biệt này.
“Ha, có phải tôi còn phải khen cô một câu trinh tiết hay không?” Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, ánh mắt hắn dừng lại trên người của cô khoảng hai giây.
Trong nhà chỉ có một mình Giang Nguyệt, vậy nên cô ăn mặc cũng thoải mái, chỉ mặc một bộ đồ ngủ cổ chữ V rộng, cảnh xuân như ẩn như hiện, có một chút chói mắt.
Hô hấp của hắn rõ ràng bắt đầu trở nên nặng nề hơn, hơi thở nóng bỏng giữa những thanh âm khàn khàn:
“Lúc cô muốn leo lên xe của tôi, lúc không muốn thì lại lập đền thờ, giả vờ trinh tiết?”
“Giao dịch của cô và tôi, chẳng lẽ cô lại là người được định đoạt sao?”
Hắn dựa vào vách tường, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, không có chút bận tâm mà châm lửa ở trước mặt của cô, mặc cho mùi thuốc lá chói mũi tràn ngập khắp cả căn phòng.
Giang Nguyệt theo bản năng làm ra tư thế phòng vệ, hai chân gắt gao, từ gót chân đến sau cổ toàn bộ cơ bắp của cô đều trở nên căng thẳng, trong ánh mắt mang theo sự hoảng loạn.
Là ánh mắt đang cảnh giác với kẻ xấu.
Cô đang cảnh giác với hắn?
Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên rất phiền não, đầu lưỡi của hắn miết vào răng của hàm sau, thản nhiên mở miệng nói: “Đem báo cáo kiểm tra sức khoẻ lần trước lấy ra đây.”
Giang Nguyệt không rõ hắn đang có ý gì.
“Tôi không muốn đụng vào thứ đã bị người khác làm bẩn.” Hắn thản nhiên mở miệng:
“Tôi cũng có quyền biết tình trạng cơ thể hiện tại của cô, rốt cuộc có thích hợp để tiếp tục loại giao dịch này hay không.”
“Giang Nguyệt, cô đừng quên trước kia là cô cầu xin tôi ngủ với cô.”
Hắn từ trên cao mà nhìn xuống, ánh mắt của hắn nhìn về phía cô cực kỳ lạnh nhạt, giống như là đang xem xét giá trị của một món đồ.
Chậm rãi mà lại bình tĩnh, nhưng lại có tính sỉ nhục cực mạnh.
Giang Nguyệt im lặng trong hai giây.
Đúng. Cô đã trèo lên xe của hắn. Cũng thật sự đã từng cầu xin hắn.
Rõ ràng mỗi một câu mà Tiêu Kỳ Nhiên nói đều là sự thật, thế nhưng Giang Nguyệt lại cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó chịu.
Cô rũ mắt xuống, khoé môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Bốn năm nay thuận buồm xuôi gió, làm cho cô đã quên lúc trước mình đã từng nghèo như thế nào, hèn mọn như thế nào. Đê tiện như thế nào.
Nhưng hắn muốn cô nhớ lại tất cả, làm cho tất cả sự kiêu ngạo tự cho là đúng của cô tất cả đều bị đánh nát, để cho cô buông tha cái gọi là thanh cao cùng kiêu ngạo.
Lấy lại sự bình tĩnh ban đầu, Giang Nguyệt nhàn nhạt nói:
“Tôi không có bệnh.”
Lưng cô thẳng tắp hơn cả lúc trước, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn chăm chú Tiêu Kỳ Nhiên, ngoan cố im lặng.
Đây là sự phản kháng thầm lặng của Giang Nguyệt.
Giằng co hơn nửa ngày, vẫn là đợi Tiêu Kỳ Nhiên hút xong một điếu thuốc.
“Cô cho rằng cô như vậy thì có thể thay đổi được cái gì?” Tiêu Kỳ Nhiên gạt bỏ tàn thuốc, rồi ném nó vào thùng rác, từng bước đi đến gần Giang Nguyệt:
“Năng lực không đủ, lòng tự trọng có cao hơn trời cũng không có bất kỳ giá trị nào.”
Nói xong, hắn ném chiếc vòng cổ trong tay vào ghế sô pha, nhàn tản cởi bỏ cúc áo, sau khi nới lỏng cổ tay áo, một giây sau liền đặt cô lên tay vịn của ghế sô pha.
Đồng tử của Giang Nguyệt trong nháy mắt phóng đại.
Liên tục làm việc trong năm ngày, hắn đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này lại bởi vì tức giận mà đáy mắt cuồn cuộn một màu mực:
“Giang Nguyệt, cô cứ nhất định cứ phải đối nghịch với tôi đúng không?”
Mỗi một chữ gần như là từ trong cổ họng mà chen ra, mang theo sự ẩn nhẫn cùng phẫn nộ.
Không đợi Giang Nguyệt cẩn thận suy nghĩ xong ý tứ trong lời nói của hắn, môi của người đàn ông liền đè xuống. Cái loại khí tức rõ ràng là mang theo sự tức giận mà xâm nhập cô, dễ dàng cạy mở môi của cô ra.
Tiêu Kỳ Nhiên hôn Giang Nguyệt rất dữ dội, gần như là muốn đem toàn bộ mỗi một tấc của cô mà tàn sát bừa bãi một lần, bá đạo in lên những ấn ký của hắn.
Hai tay của Giang Nguyệt chống lên ghế sô pha, ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch, bởi vì hắn đòi hỏi mà buộc phải mở rộng môi, trong mắt chỉ còn lại mỗi gương mặt của người đàn ông ấy.
Thẳng cho đến khi kết thúc, Giang Nguyệt mới từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, toàn bộ khoang miệng ngay cả đầu lưỡi vì hôn quá sâu mà cũng trở nên tê dại.
Tay của người đàn ông còn đặt bên hông của cô, ngón cái dùng sức mà vuốt ve, giống như đang phát tiết lửa giận vô danh.
“Tiêu Kỳ Nhiên.” Thanh âm của Giang Nguyệt từ trong cổ họng phát ra, mang theo sự suy yếu, khàn khàn nói:
“Tôi không hiểu, rốt cuộc là anh đang muốn cái gì?”
Chương 109 Người không quan trọng
"Rốt cuộc anh muốn cái gì?" Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt không hiểu sao cứ thế tuôn rơi, chóp mũi có chút chua xót.
Ủy khuất đến cực điểm.
Bàn tay của người đàn ông đặt dưới eo cô hơi dừng lại.
Hắn muốn gì?
Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy bản thân đã rất mệt mỏi, bây giờ hắn không muốn cãi nhau với Giang Nguyệt, hắn chỉ muốn ngủ một giấc.
"Tôi muốn ngủ."
Tiêu Kỳ Nhiên buông Giang Nguyệt ra, bỗng nhiên nhéo nhéo mi tâm rồi đi thẳng về phía phòng ngủ của cô: “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi sẽ ngủ ở đây, cô muốn làm gì thì làm.”
Cảm xúc của hắn nhanh đến và cũng nhanh đi.
Giang Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, nhìn người đàn ông đi vào phòng ngủ của cô, cửa phòng còn bị đóng chặt lại.
Không biết là đang cảnh giác với ai.
Thật sự chỉ là ngủ thôi.
Không phải hắn đến để ngủ với cô?
Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt, lấy chăn với gối nhỏ dự phòng trải lên sô pha.
Không thể ngủ cùng Tiêu Kỳ Nhiên.
Dù sao kích thước của ghế sofa cũng đủ để cô nằm, tuy nhỏ hẹp nhưng lại có cảm giác an toàn.
Nằm trên sô pha, Giang Nguyệt xoay người, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có thứ gì đó cứng rắn, vì thế đưa tay sờ thì cô sờ thấy vòng cổ mà vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên ném xuống sô pha.
Mặc dù đèn phòng khách được bật ở mức tối nhất, vòng cổ vẫn chiếu ra ánh sáng đẹp mắt, không hề giấu đi sự cao quý của nó.
Mặc dù bị tùy ý ném ở khe hở của sô pha, nhưng nó vẫn lóng lánh tinh xảo như cũ.
Giá trị của nó thực sự là quá lớn.
Nhưng thì sao?
Nó còn phải tùy theo ý của Tiêu Kỳ Nhiên.
Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không biết là đang cười vòng cổ, hay là đang cười chính mình.
Cô đặt vòng cổ lên trên bàn trà và nhắm mắt lại đi ngủ.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng hai người cứ như vậy bình an vô sự trải qua một đêm.
Ngày hôm sau, bởi vì Giang Nguyệt ngủ trên sô pha nên cả người đau nhức, mỏi lưng. Khi đứng lên mới nhớ tới chuyện tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên ở chỗ cô, cô ngay lập tức trở nên cảnh giác.
Nhưng đi đến trước cửa phòng ngủ lại phát hiện, cửa phòng đã mở ra.
Không có ai ở trong đó.
Tiêu Kỳ Nhiên đi rồi.
Giang Nguyệt nhắm mắt hít vài hơi thật sâu, khôi phục tinh thần rồi mới đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, nhanh chóng sửa soạn lại chính mình.
Cùng lúc đó, chị Trần cũng gửi lịch trình của ngày hôm nay đến điện thoại di động của cô.
Mười giờ, xe quản lý đúng giờ đỗ ở dưới lầu đến đón Giang Nguyệt đi tham gia tuyên truyền phim.
Giang Nguyệt xách váy chui vào trong xe.
"Chị Giang Nguyệt, chào buổi sáng." Bé trợ lý ngồi ở hàng ghế trước quay đầu chào cô.
“Chào buổi sáng.”
Giang Nguyệt cầm lấy ly Americano mà bé trợ lý đưa tới, uống hai ngụm lớn.
Lát nữa, cô còn phải quay một chương trình để tuyên truyền phim, cô sợ phù nề lên ảnh sẽ không được đẹp, nên đã cố ý không ăn sáng.
Giang Nguyệt luôn đề cao sự chuyên nghiệp của một nữ minh tinh.
Niềm tự hào là thứ quý giá nhất nàng có thể có được, đó cũng là thứ mà nàng cố hết sức mới có thể có được.
Lòng tự cao hơn trời không phải là vô nghĩa.
Đúng lúc này, điện thoại di động thông báo nhận được một tin nhắn.
[Bác sĩ Kiều: Nhớ uống thuốc đúng giờ.]
Giang Nguyệt nhìn một lúc, có chút bất đắc dĩ liền lắc đầu.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy một bác sĩ tận tâm như vậy, còn có dịch vụ hậu mãi như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, buông cái ly trong tay xuống, ngón tay gõ gõ vài cái trên màn hình, lễ phép trả lời.
[Cảm ơn bác sĩ Kiều.]
Trả lời xong, cô liền ném điện thoại di động vào tay trợ lý nhỏ.
Lúc trước Tiểu Diệp đã rất ồn ào, từ sau khi đổi trợ lý thực tập mới, cô còn nói nhiều hơn Tiểu Diệp nhiều: "Chị Giang Nguyệt, các tiêu đề giải trí tối qua đã bùng nổ rồi!”
"Tần Di Di đích thân xuất hiện ở sân bay đón Tiêu Kỳ Nhiên, truyền thông viết cái gì cũng có, chỉ thiếu nói hai người đã kết hôn và có giấy chứng nhận rồi."
Cô trợ lý nhỏ lải nhải không ngừng: "Còn có, nghe nói mẹ Tiêu tổng định gặp Tần Di Di một lần, chị nói xem có phải hay không hai người bọn họ thật sự sẽ kết hôn?”
Giang Nguyệt nghe mà không nói lời nào, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bình thường cô khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng tối hôm qua cô lại không thể kìm được mà rơi vài giọt nước mắt, hôm nay liền cảm thấy mắt rõ ràng có chút sưng lên.
Giang Nguyệt có thể chất phù nề, chỉ cần khóc một chút thì da và khuôn mặt liền sưng lên.
Cô phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, không thể để cho các phương tiện truyền thông chụp ảnh cô trong tình trạng xấu.
"Chị Giang Nguyệt, chị cảm thấy thế nào?" Khuôn mặt tò mò của trợ lý nhỏ không kiềm chế được, liên tục hỏi:
“Chị nói xem, nếu hai người bọn họ thật sự kết hôn, có thể hay không..."
"Kết hôn cũng là chuyện của bọn họ." Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trả lời thờ ơ, ngữ khí cũng cực kỳ chậm rãi:
"Không liên quan gì đến chúng ta, chỉ cần phụ trách làm tốt công việc hiện tại là được rồi.”
Nhìn ra được Giang Nguyệt không có ý muốn tiếp tục tán gẫu, bé trợ lý thè lưỡi, cảm thấy không giống như mình tưởng tượng.
Lúc trước Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn bên cạnh Giang Nguyệt, hiện tại thay đổi nhanh như vậy, cô cho rằng Giang Nguyệt ít nhất sẽ có chút để ý.
Nhưng cô lạnh nhạt dường như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Giống như trong cuộc truy đuổi tình cảm này, cô là người không được quan tâm nhất.
Chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
…
Khi Giang Nguyệt trang điểm xong và đi đến nơi tổ chức buổi tuyên truyền, trong và ngoài sân đã vây kín người.
Giang Nguyệt ngồi trong xe, nghe tiếng hoan hô của người hâm mộ bên ngoài xe, trong lòng lại bình lặng như nước.
Cô không ngạc nhiên khi bộ phim này trở nên nổi tiếng.
Đạo diễn Trương dù sao cũng là một đạo diễn xuất sắc trong ngành, hai năm nay lại muốn gây tiếng vang lớn, kịch bản cũng được cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Hơn nữa lưu lượng truy cập tăng vọt trong năm mới, doanh thu phòng vé vọt lên hàng đầu là điều hiển nhiên.
Mà cô cũng có thể sử dụng bộ phim này để bắt đầu một khởi đầu tốt đẹp trong năm mới.
Buổi tuyên truyền vừa mới bắt đầu, khán giả dưới đài đã vô cùng náo nhiệt, không ít người nhịn không được thét chói tai, lớn tiếng gọi tên Giang Nguyệt.
Khoảnh khắc Giang Nguyệt xuất hiện, toàn bộ dưới đài dường như sắp không áp chế được, tất cả đều là tiếng thét chói tai của fan hâm mộ.
Tất cả nhân viên đều cười bất đắc dĩ theo.
Đây cũng là chuyện bình thường. Đối với tất cả những điều này, Giang Nguyệt cũng không có gì là lạ.
Giang Nguyệt cầm micro, nụ cười không thể chê vào đâu được, giọng nói nhẹ nhàng và gợi cảm truyền qua loa:
"Cảm ơn sự yêu mến của tất cả mọi người, trước hết các bạn hãy hợp tác với chúng tôi để quảng bá cho bộ phim."
Cô có chút giọng mũi, nghe như đang làm nũng với fan: "Lát nữa tôi sẽ dành một chút thời gian ký tên chụp ảnh chung với mọi người, mọi người phải ngoan một chút để duy trì trật tự nha.”
Fan của Giang Nguyệt nổi tiếng nghe lời idol. Trong nháy mắt, trong sân yên tĩnh, khác với ồn ào vừa rồi.
Một màn này, khiến cho những người khác đều cười.
Tuyên truyền phim do đó đã có thể bắt đầu bình thường.
Ở giữa có một số diễn viên và người hâm mộ tương tác, Giang Nguyệt cũng trả lời một vài câu hỏi của người hâm mộ, toàn bộ quá trình cô rất khiêm tốn và không hề kiêu ngạo.
Rất có dáng vẻ của một ảnh hậu trong tương lai.
Mãi đến cuối chương trình, MC cười rồi lại chuyển đề tài với Giang Nguyệt: "Giang Nguyệt vẫn luôn là ngôi sao nổi tiếng của chúng ta, trong mấy năm nay diễn xuất cũng tốt hơn.”
"Vậy nhân cơ hội này, có thể mời Giang Nguyệt cũng cùng chúng tôi nói chuyện một chút về kế hoạch tương lai, đặc biệt là về chuyện tình cảm không?"
Câu hỏi này thực sự rất hấp dẫn.
Giang Nguyệt nhận lấy micro đưa tới, giọng nói bình tĩnh: “Tôi yêu cầu rất cao đối với bản thân, tôi cũng muốn tập trung phát triển sự nghiệp nhiều hơn.”
"Về phần tình cảm." Cô hơi dừng lại, cười nhìn về phía khán giả, chậm chạp nói ra từng chữ:
"Tình cảm của tôi và mọi người, đương nhiên là thủy chung như một, vĩnh viễn không thay đổi rồi."
Chương 110 Tin đồn lan truyền
Giang Nguyệt cười cười, khoé miệng có chút cong lên.
Trong những dịp công khai này, cô luôn có thể thoải mái xử lý những chủ đề này mà không ngượng ngùng gì.
Trọng điểm hôm nay là tuyên truyền phim, cho dù cánh truyền thông có muốn tiếp tục tác oai tác quái, họ cũng sẽ không ngốc gì chọn thời điểm này, vậy nên kết thúc buổi phỏng vấn một cách mơ hồ sau khi cười nói cùng Giang Nguyệt.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, người dẫn chương trình tuyên bố mọi người có thể rời khỏi hội trường, nhưng vẫn có gần nửa số người hâm mộ quyến luyến không muốn rời đi, chờ đợi để được ký tên chụp ảnh với Giang Nguyệt.
Tính tình Giang Nguyệt vốn hiền hoà, mỉm cười đứng dậy đi đến hàng ghế đầu tiên, nhân viên lập tức dọn dẹp chỗ ngồi, tạm thời sắp xếp một buổi ký tặng nho nhỏ.
“Oa oa, bà xã sủng ái tôi quá, muốn bắt tay bà xã ghê!”
“Ký lên mặt ta đi Nguyệt Nguyệt bảo bối! Cả đời này ta sẽ không bao giờ rửa mặt!”
“...”
Giang Nguyệt rất hào phóng và kiên nhẫn, cô lễ phép chụp ảnh, ký tên với mỗi người hâm mộ đến đây, không có chút gì gọi là làm giá của một ngôi sao lớn cả.
Giữa chừng có chút mệt mỏi, cô nhận ly nước do trợ lý bưng đến, nhấp một ngụm nhỏ, chuẩn bị tiếp tục ký tên, trước mắt bỗng xuất hiện một bó hoa hồng Carola đỏ rực.
Giang Nguyệt sững sờ trong chốc lát.
“Giang tiểu thư, chúc phim mới đại thành công nhé.” Phía sau bó hoa hồng là khuôn mặt ôn hòa dịu dàng của Trần Tư Tề, cùng đó là một nụ cười tao nhã.
Một bó hoa hồng Carola đỏ rực kia cực kỳ nổi bật, đỏ đến mức suýt đốt cháy cả bàn ký tên.
Cao ngạo và bắt mắt.
Xung quanh còn có người hâm mộ và fan hâm mộ chưa về hết, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy tình hình như vậy, còn có người vụng trộm lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng mãn nhãn này.
“Xin chào, Trần tổng.”
Sắc mặt Giang Nguyệt lúc này trở nên lạnh lùng, giọng điệu không mặn không nhạt, rất khách sáo:
“Cảm ơn anh đã đến chúc mừng.” Cô nói tiếp: “Nhưng bó hoa này anh nên gửi tặng cho đoàn phim mới đúng.”
Nói xong, ánh mắt của cô nhanh chóng liếc qua người trợ lý bên cạnh.
Người trợ lý cũng rất nhanh nhẹn, lập tức ôm bó hoa trên bàn, cao giọng nói: “Cảm ơn Trần tổng đã đến cỗ vũ cho bộ phim này!”
Trong những trường hợp như vậy, nếu phản ứng hơi chậm một chút, đều có thể bị người ta nói bóng nói gió ngay.
Bây giờ bộ phim đang rất bùng nổ, độ nổi tiếng của Giang Nguyệt cũng từ đó mà tăng lên, nhưng bất cứ lúc nào danh tiếng ấy cũng có thể bị chao đảo vì một cảnh quay nào đó.
Cô không thể để chút sơ suất nào xảy ra được.
Trần Tư Tề đương nhiên có thể hiểu cô nàng trước mặt đang cố tình xa lánh anh, hắn bất đắc dĩ cười cười, dựa vào bàn nhìn cô, nói: “Lát nữa cùng nhau ăn tối nhé?”
Lời mời của anh ta quá rõ ràng.
Giang Nguyệt vẫn giữ thái độ tự nhiên, đầu ngón tay không ngừng xoay bút, nói: “Nếu như bàn về chuyện hợp tác, Trần tổng có thể trực tiếp đến gặp trợ lý của tôi.”
Trần Tư Tề nhướng mày: “Nếu tôi mời với tư cách cá nhân thì sao?”
Anh ta vừa dứt lời, cây bút trên tay Giang Nguyệt bất thình lình dừng lại, không khí xung quanh người cô dường như lạnh hơn vừa rồi vài phần.
“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ đi cùng anh.”
…
Trần Tư Tề không phải là hạng người dễ dàng từ bỏ, nếu mời trực tiếp không thành công, hắn quyết định đến chờ ở con hẻm nhỏ trên đường về của Giang Nguyệt.
Chiếc xe rẽ vào một con hẻm vắng vẻ không có một bóng người.
Khi nhìn thấy chiếc xe nằm giữa đường, trợ lý có trước khó xử quay đầu lại: “Chị Giang Nguyệt, chiếc xe phía trước…”
Giang Nguyệt hơi ngước mắt lên, nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc kia, cô đưa tay vuốt tóc, tâm thế rất bình tĩnh.
Đúng như dự đoán.
“Cứ giữ nguyên vị trí.” Giang Nguyệt ra lệnh.
Hai chiếc xe cứ như vậy đối đầu nhau, không ai muốn nhường ai.
Cuối cùng, Trần Tư Tề bỏ cuộc, bước xuống xe, dừng chân bên cửa xe nơi Giang Nguyệt đang ngồi, dùng khớp ngón tay gõ vào kính.
Kính xe được kéo xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú của người phụ nữ, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thái độ xa cách ngàn dặm.
“Giang tiểu thư, tôi không biết mình đã làm sai điều gì.” Trần Tư Tề cười như không cười, giọng điệu rất thoải mái: “Tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã từng hợp tác với nhau rất vui vẻ chứ.”
Giang Nguyệt ngồi trên xe, nâng cằm, chiếc cổ thiên nga trắng nõn thon thả, cứ như không hề động đậy:
“Trần tổng mời tôi biểu diễn từ thiện dưới danh nghĩa cá nhân, nhưng thật ra là để thu hút sự chú ý của Thịnh tổng.”
“Nếu tôi là Trần tổng, tôi cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ đó.”
Khoé môi cô mím chặt, biểu hiện trên khuôn mặt không có gì thay đổi, nhưng làm cho người ta có thể thấy rõ sự sốt ruột và mất kiên nhẫn của cô.
Trần Tư Tề ngẩn người ra.
“Giang Nguyệt, tôi nghĩ cô nhất định là đang hiểu lầm gì đó thì phải.” Ánh mắt Trần Tư Tề hiện lên vẻ bối rối, anh mở miệng giải thích:
“Tôi không cố ý muốn lợi dụng cô, càng không phải dùng cô để hấp dẫn Thịnh tổng gì đó.”
Những lời này nghe chẳng đáng tin chút nào.
Giang Nguyệt đã nghe nói, Thịnh Sóc Thành đã tính toán Lên kế hoạch phân phối bất động sản cho gia đình họ Trần, hợp đồng thì vừa mới ký, mọi thứ đang diễn ra đúng như lời Tiêu Kỳ Nhiên nói.
Trần Tư Tề thấy cô vẫn không muốn nói thêm gì, anh có chút vội vàng, lo lắng nói: “Cho dù là như vậy, cô cũng nghe tôi giải thích một chút chứ, rồi sau đó trách tội tôi cũng không muộn mà.”
Giang Nguyệt bình tĩnh lại, thản nhiên mở miệng: “Trần tổng, tôi là nghệ sĩ dưới trướng Giang San, ở gần anh sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi.”
Cho dù Trần Tư Tề có cố chấp như thế nào, anh vẫn biết mình phải làm gì, vậy nên chỉ thở dài và lui về phía sau vài bước:
“Xin lỗi đã làm phiền đến cô nhiều.”
Giang Nguyệt trầm mặc không nói gì, lúc này tài xế cũng đóng cửa sổ xe, ngăn Trần Tư Tề ở bên ngoài.
Chờ Trần Tư Tề khởi động xe rồi nhường chỗ, Giang Nguyệt mới có thể rời đi.
…
Vốn tưởng rằng đây chỉ là chi tiết nhỏ, thế nhưng tin tức ‘Tổng giám đốc mới của tập đoàn Trần thị bỗng dưng xuất hiện, cầm bó hoa hồng đến chúc mừng phim điện ảnh mới của Giang Nguyệt’ bỗng dưng khiến khắp nơi náo động hẳn lên chỉ trong thời gian ngắn.
Cũng không biết có phải vì để duy trì tầm ảnh hưởng và độ chú ý của bộ phim hay không, nhưng dường như tin tức này cũng không có dấu hiệu hạ nhiệt, mà ngày càng được bàn luận sôi nổi.
“Ý gì đây chứ, Trần tổng định theo đuổi nữ thần Giang Nguyệt?”
“Chắc là vậy rồi, bạn tôi lúc ấy ở đó cũng nhìn thấy bó hoa hồng kia, đỏ rực và ấm áp lắm!”
“Không phải Giang San và Trần thị là đối thủ cạnh tranh hả? Nếu Trần tổng thật sự đến với Giang Nguyệt, sau này chắc chắn sóng gió không ngừng nổi lên.”
“Lỡ như Giang San và Giang Nguyệt huỷ hợp đồng thì sao? Nghe người trong giới nói, hợp đồng giữa Giang Nguyệt và Giang San hình như cũng sắp hết hạn rồi.”
“...”
Trên mạng xuất hiện nhiều luồng ý kiến khác nhau, cái gì cũng có.
Giang Nguyệt luôn xây dựng hình tượng diễn viên độc thân ưu tú, cho dù trước đó từng có scandal với Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng phần lớn trong những dịp trang trọng, cô vẫn luôn toả sáng rực rỡ
Đây thực sự là lần đầu tiên một ngôi sao danh giá như cô lại vướng phải scandal khiếm nhã với một doanh nhân như Trần Tư Tề.
Sức nóng của scandal này vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt, tin đồn nói rằng Giang Nguyệt sẽ ngay lập tức ký hợp đồng mới với Trần thị ngay khi chấm dứt hợp đồng cũng lan truyền dữ dội trong nội bộ Giang San.
Giang Nguyệt nhắm mắt làm ngơ trước những lời đồn này trong công ty, thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa gì tới.
Nhưng Tần Di Di nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.