• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (6 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương 111 Không có lý do gì

Bộ phim chúc mừng năm mới "Ẩn Ca Thâm" với bối cảnh cổ trang của đạo diễn Trương trước khi công chiếu đã lọt vào vòng bình chọn phim mới, giành được không ít giải thưởng.

Giang Nguyệt là diễn viên chính của bộ phim này, đương nhiên cũng nằm trong danh sách đề cử giải thưởng cá nhân.

Năm mới vừa bắt đầu, ngày trao giải cũng dần đến gần, ngay tháng sau sẽ tham gia lễ trao giải, còn phải đi thảm đỏ.

Việc lựa chọn thương hiệu thời trang nào, phong cách trang điểm, tạo ngoại hình như thế nào… tất cả đều cần được công ty sắp xếp từng thứ một theo mong muốn của Giang Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt đến công ty sau tết.

Cô đội mũ, mái tóc dài buông xõa sau lưng, ăn mặc gọn gàng, hiên ngang xuất hiện ở Giang San.

Trong khoảng thời gian không xuất hiện, Giang Nguyệt đã quen với việc giữ mọi thứ đơn giản.

Mặc dù vậy, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt lay động lòng người vẫn xinh đẹp quyến rũ, đi đến đâu cũng là khí chất ngời ngời.

Có người ngước mắt lên nhìn cô.

Hôm nay Giang Nguyệt tới đây là để nói chuyện với công ty về việc tìm một thương hiệu nào đó mượn lễ phục cao cấp đi thảm đỏ.

Nếu mà không phải là vì chuyện này, cô sẽ không vô duyên vô cớ bước vào nơi này.

“Chị Giang Nguyệt.”

Tần Di Di hớn hở chạy tới, vừa định vươn tay ôm cánh tay Giang Nguyệt thì đã bị đối phương lặng lẽ né tránh.

"Có việc gì?" Giọng điệu của Giang Nguyệt lạnh nhạt, gần như không muốn nói thêm lời nào.

Cảm giác được sự xa cách của Giang Nguyệt, sắc mặt Tần Di Di khẽ biến đổi, nhưng vẫn rất nhanh che dấu, đôi mắt sáng lấp lánh, vô cùng quan tâm hỏi:

“Chuyện scandal… chị xử lý xong chưa?”

Rõ ràng là giọng điệu quan tâm, nhưng cử chỉ khiêu khích như đang hỏi tội.

Giang Nguyệt khoanh tay, nhìn Tần Di Di một cách lạnh lùng.

Giang Nguyệt nói: “Các hợp tác trong năm mới của cô đã được đàm phán chưa? Tiến độ phim như thế nào? Các quay chụp để quảng cáo cho thương hiệu mà cô nhận được vào năm ngoái đã hoàn thiện chưa?”

Liên tiếp mấy vấn đề đều bức Tần Di Di một chữ cũng nói không nên lời.

Tần Di Di cúi đầu, giọng nói có chút rầu rĩ, rụt tè đáp: “Không phải mới đi làm lại sau tết hai ngày thôi sao, những thứ này đều không vội, có thể chờ một chút.”

"Ừ, chờ đi." Sắc mặt Giang Nguyệt tùy ý nhưng lời nói lại sắc bén:

“Chờ cho đến khi bên hợp tác chọn được đối tượng mới, chờ khi địa điểm quay phim hết hạn. Cũng chờ khi phía thương hiệu chờ không được tài liệu quảng cáo, không thể không thay đổi người phát ngôn mới nha…"

Cô dừng một chút, không để ý đến sắc mặt ngày càng tái nhợt của Tần Di Di, hời hợt nói:

“Ngành công nghiệp này vĩnh viễn không thiếu máu mới.”

“Chỉ cần cô không để ý đến những thứ này, muốn chờ bao lâu cũng được.”

Giọng nói của Giang Nguyệt không phải rất lớn, nhưng lại rất rõ ràng, mỗi một chữ đều có thể nghe được rất rõ.

Sắc mặt Tần Di Di một trận trắng một trận đỏ, cắn môi phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Nguyệt, thật lâu sau mới lẩm bẩm một tiếng giống như giận dỗi ai đó:

“Tôi sẽ không có ngày đó.”

Giang Nguyệt nhịn không được muốn cười.

Nếu như không phải giữa hai người có mâu thuẫn, cô thật sự rất muốn khiêm tốn hỏi Tần Di Di loại tự tin này từ đâu mà có.

Là Tiêu Kỳ Nhiên cho cô ta sao?

Giang Nguyệt nhàn nhạt cười cười, không có ý định tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian với Tần Di Di.

Cô đến đây là để làm chính sự.

Ngay khi Giang Nguyệt vừa định cất bước, Tần Di Di lại đột nhiên lên tiếng:

"Chị Giang Nguyệt, em nghe nói bộ phận quan hệ công chúng có ý định tiếp tục mở rộng quan hệ giữa chị và Trần tổng.”

Bước chân Giang Nguyệt dừng lại.

"Cho dù là như vậy, chị cũng không quan tâm sao?" Giọng nói của Tần Di Di trong trẻo, mang theo vẻ vô tội:

"Bản thảo scandal cũng đã làm xong rồi, em cảm thấy chị nên có quyền được biết."

Giang Nguyệt nhìn về phía Tần Di Di.

Tần Di Di nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyệt rốt cục cũng có chút biến hóa, không khỏi đắc ý nói:

“Hình như có người quay được video Trần tổng xin lỗi chị, công ty dự định viết thành chị và Trần tổng có một đoạn tình cảm trước đó. Anh ấy đang muốn cứu vãn mối quan hệ của hai người. Mượn chuyện này để mở rộng ảnh hưởng.”

Sắc mặt Giang Nguyệt có chút tái nhợt.

Đúng là có chuyện như vậy, nhưng Trần Tư Tề chỉ xin lỗi vì đã lợi dụng cô. Không là phải để cứu vãn "một đoạn tình cảm" không tồn tại kia.

“Ai nói với cô?” Giọng nói của Giang Nguyệt có vài phần run rẩy, lòng bàn tay nắm chặt từng chút một:

“Tôi và Trần Tư Tề chưa từng có bất kỳ quen hệ gì, đây là bịa đặt.”

Lần này, đổi lại là Tần Di Di bày ra bộ dáng cao ngạo.

Cô ta khoanh tay, vẻ mặt tiếc nuối: “Chị Giang Nguyệt, chị cũng đã lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy. Đây chắc cũng không phải là lần đầu tiên nghe qua scandal ‘xào nấu’ đấy chứ?”

Tần Di Di nói một cách sinh động: "Hơn nữa, sự thật là gì không quan trọng, quan trọng là nó có thể mang lại lợi ích cho công ty."

Cô ta cố ý cất cao giọng điệu: “Như vừa rồi chị đã nói đó, trong ngành này vĩnh viễn không thiếu máu mới, và những người sắp bị đào thải chỉ có thể ‘xào nấu scandal’ để tạo nhiệt độ thôi.”

Giang Nguyệt gần như mất khống chế xông vào phòng tổng giám đốc.

Nhìn bóng lưng mất khống chế của Giang Nguyệt, trên mặt Tần Di Di cuối cùng cũng lộ ra vẻ đắc ý của người chiến thắng.



Trong phòng, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi trên ghế mềm màu trắng lanh. Đối với hành vi tự tiện xông vào văn phòng của Giang Nguyệt thì hơi nhíu mày, lạnh giọng nói:

“Giang Nguyệt, tôi đã nói rồi, tiến vào phải gõ cửa.”

Cổ họng Giang Nguyệt căng thẳng, cô nghe thấy mình đang cố gắng nói ra một cách bình tĩnh:

“Tôi cần một lời giải thích về bản thảo scandal của tôi và Trần Tư Tề!”

“Giải thích gì?” Mí mắt Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhấc lên một chút: “Dựa theo sự sắp xếp của công ty là đủ rồi, có cơ hội thổi phồng, cũng không nên lãng phí.”

Về chuyện scandal, rõ ràng anh không nói một chữ nào, nhưng hình như đã thừa nhận tất cả.

Giang Nguyệt nhìn người đàn ông ở vị trí cao trước mặt cô.

Hắn thành thục, điềm tĩnh. Đã không còn là chàng trai trẻ của bốn năm trước.

"Anh biết tôi và Trần Tư Tề không có gì cả!" Cuối cùng Giang Nguyệt cũng nhịn không được, cao giọng nói:

“Tại sao lại bịa chuyện tôi và anh ấy từng qua lại với nhau? Tôi không đồng ý!”

Đây là bôi nhọ cô, lại càng là vu khống cô.

Đó là một đòn giáng nặng nề vào sự nghiệp và là vết nhơ chưa từng thấy trong đời cô.

Một khi cái gọi là "tình cũ" được công bố, bốn năm nỗ lực và kiên trì của cô sẽ bị phủ nhận, sẽ có một số phương tiện truyền thông đón gió, núp bóng nhân cơ hội bới móc quá khứ của cô.

Nói không chừng, còn có thể nói tất cả những gì cô có hiện giờ, đều là dựa lưng vào tư bản mà có.

Lúc trước dựa vào Trần Tư Tề, sau lại dựa vào Tiêu Kỳ Nhiên, sẽ làm cho cô thân bại danh liệt, bị vạn người phỉ nhổ.

Nghĩ đến đây một chút thôi cũng đủ khiến Giang Nguyệt cảm thấy sắp phát điên.

Đối mặt với tâm tình dao động của Giang Nguyệt, Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại càng thêm trầm tĩnh, thanh âm rất trầm thấp, tràn đầy từ tính: “Không có lý do gì, đây là sự sắp xếp của công ty.”

"Cứ làm theo đi."

Một câu trả lời đơn giản, xem như hắn là lời giải thích của hắn đối với cô?

Không có lý do gì cả?

Vẻ mặt Giang Nguyệt cứng đờ trong chốc lát.

Lửa giận cùng xúc động của cô lúc này giống như bị dội một chậu nước lạnh, thật lâu sau cô mới sững sờ ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng cứng ngắc:

“Anh muốn mượn cơ hội này, dùng scandal hạ bệ Trần Tư Tề?”
Chương 112 Dỗ dành

“Anh muốn mượn cơ hội này, dùng scandal hạ bệ Trần Tư Tề?”

Nhiệt độ trong văn phòng gần như giảm xuống mức đóng băng.

Giang Nguyệt đã nói trúng.

Kỳ thật danh tiếng của Trần Tư Tề trong giới không tệ, tính tình cũng tương đối lịch sự, tỉ mỉ. Hai năm nay, sự cạnh tranh với Giang San ngày càng trở nên khốc liệt.

Nếu scandal này xảy ra, sức ảnh hưởng của Trần Tư Tề sẽ giảm đi rất nhiều.

Nói không chừng có thể làm thất thoát một số lớn tài nguyên.

Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, ngữ khí thờ ơ: “Nếu đã biết mấy thứ này, cũng đừng hành xử ấu trĩ nữa.”

“Cô không phải là người mới vào nghề, đừng nóng nảy như vậy.”

Móng tay của Giang Nguyệt cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Vậy ý của anh là để cho tôi và anh ta cùng nhau chết chung?” Giang Nguyệt nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hô hấp cũng đau đớn âm ỉ:

"Chuyện này một khi bị phơi bày, sự nghiệp của tôi..."

"Video đó không phải là do chính cô không đủ cẩn thận cảnh giác, bị người ta quay được sao?"

Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mở miệng: “Nếu không thì cứ hủy hợp đồng đi, cô nương theo cơ hội này vừa lúc có thể đường đường chính chính ký với Trần thị.”

Trước đó, Giang Nguyệt không bao giờ biết rằng một người có thể nói chuyện tàn nhẫn mà lại nói một cách bình tĩnh và thoải mái như vậy.

Tiêu Kỳ Nhiên thực sự không cần cô. Sẵn sàng bỏ rơi cô.

Thấy Giang Nguyệt cúi đầu không nói gì, Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng cô đang suy nghĩ cân nhắc, vì thế lại tiếp tục nói:

“Nhìn hết toàn bộ, không có công ty nào có thể cho cô địa vị khi ở Giang San, càng không có khả năng thay cô kéo được tài nguyên mà cô muốn.”

Tiêu Kỳ Nhiên đã sớm đoán được mục đích của Giang Nguyệt hôm nay:

“Nếu không phải vì Giang San có thể giúp cô mượn được bộ lễ phục hạn chế cao cấp của VASA, để cô dùng để đi thảm đỏ, hôm nay cô sẽ không xuất hiện ở đây.”

Vẻ mặt hắn bất động như núi, lạnh nhạt mở miệng: "Muốn có được thứ gì, nhất định phải trả giá tương ứng."

Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhịn không được bật cười, từ khóe môi đến gốc lưỡi đều là đắng chát.

Hắn thật sự là đem cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Giang Nguyệt, cô đối với Giang San mà nói là một món hàng ưu tú được công ty bồi dưỡng ra.”

Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhạt, ngữ điệu cũng cực kỳ thong thả, thản nhiên đâm thủng lòng tự trọng cùng kiêu ngạo của Giang Nguyệt:

“Là một món hàng ưu tú, cô nên biết scandal này có thể mang lại bao nhiêu giá trị.”

Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Nguyệt đã nghe không nỗi một câu nào của hắn nói nữa, toàn bộ đầu óc choáng váng nặng nề, không tỉnh táo, mọi thứ xung quanh đều hư ảo.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng nhìn ra Giang Nguyệt cũng đang thất thần.

"Giang Nguyệt?" Tiêu Kỳ Nhiên yên lặng nhìn cô một lúc: “Lời tôi nói cô có gì phản đối không?”

"Không có." Giang Nguyệt hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường: “Anh nói không sai, vì lợi ích của công ty, tôi không nên quá để ý.”

Giang Nguyệt trả lời từng chữ một, như thể đang cố thuyết phục chính mình.

Thuyết phục bản thân chấp nhận kết quả như vậy.

Đây rõ ràng là vận mệnh mà cô đã lường trước được, nhưng trình độ tiếp nhận của cô hiển nhiên không cao như dự đoán.

Tiêu Kỳ Nhiên nhất thời hoài nghi Giang Nguyệt khóc, nhưng vẻ mặt cô lại bình tĩnh như vậy, giống như vừa rồi là anh nhìn nhầm.

"Nếu trong lòng cô đã biết rõ, cũng đừng vô cớ tiếp tục gây sự." Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như cũ:

“Tùy vào biểu hiện của cô, tôi sẽ yêu cầu bộ phận quan hệ công chúng dừng lại đúng lúc để cứu vẫn một phần tổn thất danh dự của cô.”

Ý là vẫn phải phụ thuộc vào cách cô làm hài lòng hắn?

Căn phòng yên lặng hồi lâu.

Lâu đến nỗi Tiêu Kỳ Nhiên còn tưởng rằng Giang Nguyệt đã ngủ, hắn không kiên nhẫn gõ gõ lên mặt bàn.

“Cám ơn Tiêu tổng.” Giọng nói máy móc của Giang Nguyệt dường như không còn sức sống:

“Cảm ơn công ty và Tiêu tổng đã quan tâm đến tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.”



Lúc đi ra ngoài, Giang Nguyệt cảm thấy toàn thân như mất đi sức lực.

Hai chân cô yếu ớt, ngước mắt lên là hư vô, mọi thứ trước mắt cô đều rung chuyển, ngay cả mặt người cô cũng không phân biệt rõ ràng.

Làm mờ một mảnh.

Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, hai mắt Giang Nguyệt đã ướt đẫm, cô không thấy rõ tên người gọi trên màn hình, chỉ có thể nhìn thấy một chữ "Kiều".

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Trong phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận.

Đã hơn một giờ kể từ khi Giang Nguyệt ngồi xuống, nước mắt cô vẫn chưa ngừng rơi, mãnh liệt giống như sóng biển, chưa từng dừng lại.

Kiều Cẩn Nhuận bị cô khóc làm cho có chút đau đầu, nhịn không được ấn huyệt thái dương, có chút hối hận đã gọi điện thoại cho Giang Nguyệt:

“Giang tiểu thư, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói chuyện, không có vấn đề gì không giải quyết được hết.”

"Khóc dữ dội như vậy, chẳng lẽ là cô phát hiện mình bị bệnh nan y?"

Rất hiếm khi Kiều Cẩn Nhuận hài hước, nhưng đối phương vẫn không đáp lại, mà là càng khóc to hơn.

Kiều Cẩn Nhuận: ...

Anh chỉ học cách chữa bệnh và cứu người, nhưng chưa bao giờ học cách dỗ dành con gái nha.

"Không phải anh có thể chữa bệnh sao?" Giang Nguyệt khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hít hít mũi, hai mắt hồng hồng.

Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên có thể chữa bệnh.”

"Bệnh gì cũng có thể chữa khỏi sao?" Giang Nguyệt nghẹn ngào nói: "Bệnh tim có thể chữa được không?"

Cô đau lòng đến mức cần được cấp cứu khẩn cấp.

Kiều Cẩn Nhuận không trả lời.

Anh có thể nhận ra tâm trạng Giang Nguyệt không tốt lắm, cả người giống như là mất đi ánh sáng, đặc biệt u ám.

Cô ấy rất cần một lối thoát.

Theo suy đoán của Kiều Cẩn Nhuận, có lẽ đã bị tổn thương về mặt tình cảm.

Khi tiếng nức nở của Giang Nguyệt dần dần lắng xuống, anh mới nhẹ giọng nói: “Tuy rằng tôi có thể chữa bệnh, nhưng tôi cần nhắc nhở cô một chút, tôi không phải bác sĩ tâm lý.”

“Nếu cô cần, tôi có thể giúp cô đặt lịch hẹn ở khoa tâm lý.” Nói xong, Kiều Cẩn Nhuận liếc Giang Nguyệt một cái, định mặc áo blouse trắng đứng dậy, nhưng lại bị Giang Nguyệt kéo lại:

"Tôi không đi.”

"Tại sao?"

"Tôi không có bệnh." Giang Nguyệt rất tự tin, ngữ khí vô cùng cố chấp, có chút không cam lòng nhận thua:

"Tôi rất khỏe mạnh, không cần gặp bác sĩ. ”

Giờ khắc này, Giang Nguyệt đã dỡ bỏ ngụy trang lúc trước, ngược lại giống như một đứa trẻ con.

Nhìn tâm trạng náo loạn không kiêng nể gì của cô, Kiều Cẩn Nhuận đẩy gọng kính trên sống mũi, rũ mắt nhìn cô:

"Bây giờ không sợ tôi nữa rồi à?”

Còn nhớ lần trước Giang Nguyệt đã nói là cô sợ bác sĩ.

Hai mắt Giang Nguyệt vốn đã khóc sưng lên, hiện tại chớp mắt, tròng mắt có chút đau.

Cảm xúc của cô hơi bị kéo theo, giọng nói mềm mại, sau khi khóc còn mang theo chút giọng mũi:

“Vẫn có chút, nhưng đã dễ chấp nhận hơn rồi.”

Giang Nguyệt rất trung thực mà đáp.

Thật ra dựa theo thói quen làm việc của Giang Nguyệt, cô tuyệt đối sẽ không vô cớ chạy đến chỗ của Kiều Cẩn Nhuân mà khóc như một đứa trẻ mà không có lý do.

Nhưng vào khoảnh khắc cô gần như muốn tự tử, Kiều Cẩn Nhuận đã gọi điện cho cô như vậy.

Giống như một cọng rơm cứu mạng cô.

Kiều Cẩn Nhuận thấy tâm tình cô dịu đi một chút, liền rót một cốc nước muối nhạt ấm đặt trước mặt cô:

“Uống chút nước muối tiêu sưng đi.”

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm nước trong ly, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn Nhuận.

"Bác sĩ Kiều, nếu có một người cứu mạng anh. Sau khi anh hồi phục lại đột nhiên đâm anh một đao trí mạng, nói đây là ân tình anh nên hồi báo, vậy anh sẽ làm như thế nào?"



--------------------------------
Tác giả:Đến chương này thì có bao nhiêu bạn muốn đổi nam chính nhỉ :-?
Chương 113 Một mạng đổi lại một mạng

“Tôi có chút bối rối, không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Dung mạo của Giang Nguyệt vốn dĩ đã xinh đẹp, nhưng lúc này hai mắt lại mở to, hốc mắt cùng chóp mũi từ trong ra ngoài đều đỏ hồng, bao phủ lên một tầng sương mù.

Trông thật đáng thương.

Kiều Cẩn Nhuận sững sờ trong hai giây, không được tự nhiên mà ho một tiếng, nhìn sang chỗ khác nói: “Cô hình dung như vậy, là thất tình sao?”

“… Anh mới thất tình.”

Giang Nguyệt lập tức phủ nhận: “Tôi là minh tinh, không thể yêu đương.”

Kiều Cẩn Nhuận cười như không cười mà nhìn Giang Nguyệt một cái: “Cô còn biết cô là minh tinh mà còn chạy tới chỗ tôi ngồi khóc, cô không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

Giang Nguyệt nói: “Minh tinh thì cũng là con người, cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ phải đi gặp bác sĩ. Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”

Sau khi Giang Nguyệt phát tiết xong cảm xúc của mình, thì đã trở nên thông suốt hơn.

“Nếu đã đến gặp bác sĩ, vậy thì uống nước muối ấm đi.”

Kiều Cẩn Nhuận thấy tâm tình cô hoà hoãn lại không sai biệt lắm, lúc này anh ta mới nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô:

“Ân cứu mạng, đáng lẽ cô nên báo đáp. Nhưng nếu cô được hắn cứu, nhưng sau đó lại đem cô ném vào vực sâu, còn không bằng là không cứu.”

Ánh mắt của anh ta đầy ẩn ý: “Nói cách khác, nếu hắn đã đối xử với cô như vậy, có nghĩa là ân tình của cô với hắn, đã trả hết rồi.”

“Một mạng đổi lại một mạng, hiện tại cô đã được tự do.”

Giang Nguyệt sững sờ trong giây lát.

Cô được tự do.

“Tôi không biết là chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng tôi nhìn ra được, cô bị đả kích, hơn nữa còn là đả kích trí mạng.” Kiều Cẩn Nhuận nói:

“Cuộc sống của con người có rất nhiều ngã rẽ, và sẽ rất khó để có thể đưa ra được những lựa chọn, nhưng khi cô lấy hết can đảm để đưa ra quyết định, thì phong cảnh mà cô sẽ được nhìn thấy, thường sẽ làm cho cô ngạc nhiên hơn rất nhiều.”

“Cho nên, cô phải kiên nhẫn, chịu được tịch mịch, không được xúc động, càng không được đưa ra quyết định một cách bốc đồng.”

Vẻ mặt của Kiều Cẩn Nhuận xuyên thấu qua tròng kính, đặc biệt thâm trầm: “Nếu như cô đã sống lại một lần, cho dù không phải là vì người thân, cũng ít nhất phải xứng đáng với chính mình.”

Anh rất kiên nhẫn, rõ ràng đây là giọng điệu khuyên nhủ người khác, nhưng lại giống như là đang tự nhìn lại chính bản thân mình, càng có một loại cảm khái đã được giác ngộ.

Giang Nguyệt rũ mắt khoảng vài giây, mỗi một chữ đều nghe thấy, ngẩng đầu chậm rãi nói: “Cảm ơn bác sĩ Kiều.”

“Không cần cảm ơn.” Kiều Cẩn Nhuận không quá để ý, chỉ rót thêm cho cô một ly nước ấm, dùng giọng điệu trêu tức nói:

“Được rồi, có muốn tôi tiêm cho cô một mũi để chữa bệnh không?”

Giang Nguyệt: “…”

Quả nhiên, tất cả bác sĩ đều cùng là bụng dạ đen tối, biết rõ cô sợ tiêm, còn chọc vào chỗ đau của cô.



Đây là thảm đỏ đầu tiên kể từ đầu năm và đồng thời cũng là lễ trao giải liên hoan phim quốc gia mới.

Là một sự kiện lớn vào đầu năm, nơi quy tụ tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình lọt vào vòng chung kết và giải thưởng của các diễn viên xuất sắc nhất để thể hiện sự công nhận dưới hình thức trao giải.

Trong những dịp như vậy, trang phục của những nghệ sĩ minh tinh phải thật hào phóng và trang trọng, thương hiệu được lựa chọn cũng cần phải đủ cao cấp để xứng đáng với địa vị của họ.

Đúng như mong muốn của Giang Nguyệt, Giang San đã giúp cô mượn được một chiếc váy dạ hội phiên bản giới hạn cao cấp mới nhất của VASA, chiếc váy dạ hội màu đỏ có đường viền rất phù hợp với khí chất của cô.

“Nguyệt Nguyệt, xem ra lương tâm của Tiêu tổng vẫn còn.”

Chị Trần vừa giúp cô sửa sang lại làn váy, vừa vui mừng nói: “VASA cao cấp như vậy, nếu như không phải Tiêu tổng tự mình chào hỏi, thật đúng là không dễ dàng mượn được.”

Giang Nguyệt mặt không đổi sắc, tuỳ ý đáp vài câu, cũng lười đi giải thích.

Lương tâm?

Đây rõ ràng là cô đổi lấy từ scandal tiêu cực sắp nổ ra của mình.

Thương nhân coi trọng lợi ích, lấy đâu ra lương tâm?

Chị Trần thấy tâm tình của cô không được tốt, còn cho rằng chuyện lần trước đã ảnh hưởng đến cô, đi qua sửa sang lại khuyên tai cho cô: “Vui vẻ một chút, hôm nay phải lên nhận giải thưởng.”

Giang Nguyệt gật gật đầu, nở một nụ cười chấn an.



Âm nhạc ở trong đại sảnh vang lên, lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu.

Giang Nguyệt ngồi ngay ngắn ở hàng ghế đầu của hội trường, sóng lưng thẳng tắp, không chớp mắt nhìn dàn khách mời ở trên sân khấu, thỉnh thoảng vỗ tay mỉm cười.

Đôi khi ống kính quét qua cô, mọi góc đều hoàn hảo, không một góc chết.

Năng lực quản lý cảm xúc và kiểm soát biểu cảm của Giang Nguyệt gần như ở mức đỉnh cao.

Ánh đèn ở trong đại sảnh chiếu xuống, rơi xuống bên sườn mặt của Giang Nguyệt làm nổi bật làn da trắng sáng như gốm sứ của cô, giống như một bức tranh.

Mỗi một vị khách mời lên sân khấu nhận giải đều vô cùng khéo léo gật đầu mỉm cười với ống kính, sau đó lại đoan trang rời khỏi sân khấu.

Cho đến khi người dẫn chương trình đọc đến tên của Giang Nguyệt.

“Người chiến thắng giải ‘Nữ diễn viên xuất sắc nhất’ của liên hoan phim lần này chính là… Giang Nguyệt!”

Giang Nguyệt hít sâu một hơi, nở một nụ cười khéo léo trên mặt, không nhanh không chậm đi lên sân khấu.

Chiếc váy rộng bồng bềnh ở phía sau như đang khoe khoang đại khí, váy dạ hội cao cấp màu đỏ tươi tôn lên làn da trắng nõn của cô, gần như có thể phản chiếu dưới ánh đèn, mái tóc đen dài của cô óng ánh mượt mà.

Không có nơi nào là không hoàn hảo.

Ánh đèn trên sân khấu khiến người ta nóng bừng cả người, những ánh đèn không ngừng nhấp nháy cứ nối tiếp nhau vào giây phút này, khiến cho những người khác bị chói đến mức không thể mở mắt ra.

Tất cả mọi thứ đều được đưa ra ánh sáng dưới sự chú ý của tất cả mọi người.

“Nguyệt Nguyệt thật tuyệt vời, năm nay cô ấy lại đoạt được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, không chừng lấy giải ảnh hậu cũng không còn xa nữa.”

“Cô ấy mặc chiếc váy mới của VASA đúng không? Không hổ là cây rụng tiền của Giang San, người đại diện của tôi mượn hơn nửa năm cũng không mượn được.”

“Giang San có con át chủ bài là Giang Nguyệt này, nhất định đã phải bỏ ra một số tiền lớn để giữ lại. Vừa rồi đạo diễn Trương nhận giải không phải đã nói rồi sao, Giang Nguyệt chính là một thiên tài diễn xuất hiếm có, về sau đương nhiên sẽ ngày càng nổi tiếng.”

“Phải không? Khoảng thời gian trước tôi còn nghe nói là sắp huỷ hợp đồng, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm sao?”

“…”

Đám người nghị luận sôi nổi, người đứng ở trên sân khấu lại lạnh nhạt, nhìn xuống dưới sân khấu nhìn từng gương mặt quen thuộc và xa lạ, vẫn giữ nguyên nụ cười.

Ngày xưa, mỗi lần Giang Nguyệt nâng cúp, ánh mắt ra vẻ tuỳ ý, lại thập phần nghiêm túc mà tìm kiếm gương mặt quen thuộc dưới sân khấu, muốn nhìn thấy sự vui mừng cùng tán thưởng trên gương mặt của hắn.

Chỉ khi đó, cô mới cảm thấy có ý nghĩa.

Nhưng lần này, cô gần như là không đem ánh mắt nhìn xuống bất kỳ người nào.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, khí chất của Giang Nguyệt so với trước kiêu ngạo hơn rất nhiều.

Cái kiểu kiêu ngạo này, là kiểu lạnh lùng toát ra từ trong ra ngoài, là cái kiểu điềm tĩnh mà thong dong cự tuyệt người khác xa đến vạn dặm.

Cô đã trưởng thành hơn rất nhiều.

“Cảm ơn Giang Nguyệt đã mang đến cho chúng tôi một nhân vật sống động như vậy, mang lại cho chúng tôi rất nhiều cảm xúc khác nhau.”

Năng lực khống chế hiện trường của người dẫn chương trình rất mạnh, biết độ hot của Giang Nguyệt gần đây tương đối cao, lại mượn cơ hội lần này mà nói một câu: “Giới chuyên môn bây giờ đều nói Giang Nguyệt của chúng ta là ‘Tiểu ảnh hậu’, không biết là cô đối với biệt danh như vậy có cảm nhận gì không?”

Giang Nguyệt cười một chút, đối với những loại trêu chọc như vậy, cô cũng không cảm thấy xấu hổ hay quẫn bách.

Sau khi nhận lấy micro, âm thanh tinh tế sạch sẽ bao quanh toàn bộ sân khấu trao giải.

“Cảm ơn khán giả đã yêu mến tôi, cũng cảm ơn đến những đồng nghiệp đã công nhận sự cố gắng của tôi.”

Cô nhếch môi, mỉm cười một cách tự tin: “Tôi hy vọng đến một ngày nào đó, có thể dùng biệt danh này thành cách mà mọi người gọi tôi.”
Chương 114 Người tán thưởng trong lòng

Một câu nói liền trực tiếp nói cho mọi người dã tâm của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt không phải muốn cái mác ‘Tiểu Ảnh Hậu’, thứ mà cô muốn là vương miện Ảnh Hậu thuộc về cô, là danh xứng với thực.

Giang Nguyệt dứt lời, hội trường yên lặng vài giây, sau đó mới có người phản ứng lại, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.

Giang Nguyệt có đủ kiêu ngạo. Và thật sự có đủ năng lực để kiêu ngạo như vậy.

Bên dưới sân khấu, Tiêu Kỳ Nhiên đang ngồi ở bàn của các ông chủ công ty, ống kính vừa lúc quay tới chỗ anh.

Anh mặc một chiếc quần tây màu đen làm nổi bật lên đôi chân dài, áo sơ mi cùng bộ vest được thiết kế đặc biệt tinh xảo, ngũ quan lập thể rõ ràng, khí thế quanh thân mạnh mẽ.

Mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt nhìn Giang Nguyệt thâm trầm xen lẫn chút phức tạp.

Cao cao tại thượng, làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Trong bốn năm ngắn ngủi, Tiêu Kỳ Nhiên đã xây dựng nên một doanh nghiệp có tiếng của ngành giải trí - Giang San, khả năng lãnh đạo và quản lý của anh được thể hiện rất rõ ràng.

Nhưng không có ai biết rốt cuộc là Giang Nguyệt có trước, hay là Giang San có trước.

Hoặc, cả hai đều bổ sung cho nhau, không thể tách rời.

Giang San đã tạo ra Giang Nguyệt, Giang Nguyệt lại mang đến sự vinh quang cho Giang San, mối quan hệ đan xen phức tạp, có lẽ chỉ có hai người bọn họ mới biết rõ.

Sau khi tất cả các giải thưởng được trao sẽ có một số các doanh nhân thành đạt lên sân khấu để phát biểu.

Tiêu Kỳ Nhiên là một trong những doanh nhân thành đạt lên phát biểu đó.

Lúc này, Giang Nguyệt đã cầm giải thưởng quay lại ghế ngồi, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông mặc vest, đi giày da trên sân khấu.

Không có chút cảm xúc lên xuống hay biểu cảm khác lạ nào.

Không có yêu cũng không có hận.

"Giang San năm nay đã đạt được không ít thành tích lớn." Người dẫn chương trình nở nụ cười rực rỡ, ánh mắt thân thiết nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, tràn đầy kính trọng:

"Không biết Tiêu tổng có đánh giá như thế nào đối với nghệ sĩ nhà mình ạ?”

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, lãnh đạm, ngữ điệu chậm rãi, giọng nói trầm ấm từ đôi môi mỏng vang lên:

"Nghệ sĩ dưới trướng Giang San mỗi người đều rất xuất sắc, trong tương lai bọn họ nhất định sẽ vươn xa và thành công hơn nữa.”

"Vậy xin hỏi Tiêu tổng, anh coi trọng nghệ sĩ hay minh tinh nào nhất của công ty anh ạ?" Người dẫn chương trình cười ngọt ngào hỏi.

Thật ra trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, bàn về sự ưu tú và xuất sắc thì Giang Nguyệt hoàn toàn xứng đáng.

Hơn nữa lại là người duy nhất.

Tiêu Kỳ Nhiên là tổng giám đốc của Giang San, lại là nhân tài trong ngành, sự chú ý của truyền thông đối với anh chưa bao giờ giảm xuống.

Lúc này, các loại phương tiện truyền thông cũng tập trung ống kính quay vào anh.

Lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên điềm tĩnh nhưng có được vài phần thoải mái dí dỏm hiếm có:

“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều biết rõ đáp án. Vì vậy tôi không cần phải trả lời rồi nhỉ.”

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười ra tiếng.

Đúng vậy, toàn bộ Giang San người được mong chờ và coi trọng nhất, không ai khác chính là Giang Nguyệt.

Không thể có bất cứ kết quả nào khác.

Nhưng người dẫn chương trình lại không chịu bỏ qua, cố ý muốn Tiêu Kỳ Nhiên đưa ra đáp án: "Nhưng mà nói không chừng trong lòng Tiêu tổng lại tán thưởng một diễn viên khác thì sao?”

Nếu như là trước đây, Giang Nguyệt ngồi phía dưới lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi.

Nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cho dù trong miệng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ phun ra tên của ai, cô cũng không quá để ý.

Nhìn trên sân khấu náo nhiệt, Giang Nguyệt tiện tay đặt chiếc cúp sang một bên, đứng dậy xách tà váy, đi ra ngoài, muốn đi toilet.

Trong hội trường không biết lại nói chuyện gì, Giang Nguyệt nghe được tiếng cười đứt quãng truyền đến.

Đuôi váy của cô quá dài nên khi muốn đi vệ sinh cũng không được thuận tiện.

Đuôi váy của chiếc váy dạ hội này có thể tháo rời, Giang Nguyệt đứng ở lối đi trong toilet, hơi xoay người khom lưng để tháo những chiếc móc cài.

Nhưng tà váy quá mức bồng bềnh, ở trong một đống vải vóc hỗ trợ tạo độ phồng, cô loay hoay một lúc mà trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.

Đúng lúc này, một bàn tay to khéo léo vươn ra, động tác vững vàng đè lại đuôi váy của cô, mở khóa định hình ra để tháo rời chiếc đuôi váy.

"Cảm ơn..." Giang Nguyệt giơ tay lau trán, vừa định ngửa mặt lên nói cảm ơn, khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, giọng nói đột nhiên dừng lại.

Nhưng rất nhanh, cô liền hơi gật đầu: "Cám ơn Tiêu tổng, chỗ này là toilet nữ, anh nên đi ra ngoài, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ không tốt.”

Mặc dù bây giờ tất cả mọi người đều đang ở trong hội trường, hầu như không có người bên ngoài hội trường.

Càng không có người chú ý tới hai người bọn họ.

Hai người đứng cách không xa cũng không gần. Cách nhau có vài bước, lại giống như xa cách nghìn trùng.

Mái tóc dài của Giang Nguyệt đã được chải chuốt, lúc này rũ xuống trước ngực, lộ ra vẻ mặt vô cùng hài hòa.

"Hình như cô có ý kiến rất lớn với tôi." Tiêu Kỳ Nhiên trầm giọng, từng bước tiến gần Giang Nguyệt, ép cô nép vào góc chết:

"Cô cố ý đến toilet, là không muốn nghe tôi nhắc đến người tôi tán thưởng sao?”

"Tiêu tổng nghĩ nhiều rồi." Giang Nguyệt lần đầu tiên không lui về phía sau, kiên định đứng tại chỗ, không nhường nhịn thêm một chút nào nữa.

Đôi giày da trâu được làm thủ công của người đàn ông chỉ cách một bước nữa là giẫm lên mũi giày cao gót của cô.

Giang Nguyệt vẫn kiêu ngạo, không nhúc nhích, bình tĩnh đứng im tại chỗ.

Đôi giày da sắp giẫm lên mũi bàn chân cô cuối cùng đành phải đổi hướng, dừng lại ở bên chân cô.

Áp sát.

Giang Nguyệt có thể cảm giác được, người đàn ông trước mặt thoạt nhìn quần áo chỉnh tề, cấm dục cao lãnh, nhưng lại mọi lúc mọi nơi đều rất nguy hiểm.

Động một chút liền có thể bốc cháy.

Khuôn mặt anh nghiêm nghị, trong mắt hiện lên cảm xúc thâm thúy, lại giống như đang nhẫn nhịn xúc động nào đó.

Hôm nay Giang Nguyệt rất đẹp.

Chính xác mà nói, Giang Nguyệt không có ngày, phút, giây nào không đẹp cả.

Nhất là khi cô đứng trên sân khấu, tự tin khoe dáng nói muốn lấy được danh xưng ‘Ảnh hậu’, cực kỳ giống một đóa hoa hồng hoang dã trong gió lạnh.

Đủ hoang dã, đủ quyến rũ. Làm cho người ta nhịn không được muốn bẻ gãy, cắm vào bình hoa của mình để thưởng thức.

“Hài lòng với bộ trang phục này chứ?” Tiêu Kỳ Nhiên hỏi rất tùy tiện.

Giang Nguyệt mỉm cười, trả lời rất trung thực: "Nhìn toàn bộ người trong ngành, anh là người duy nhất có thể mượn được VASA lễ phục cao cấp này. Tôi rất biết ơn và tất nhiên cũng rất hài lòng.”

"Cám ơn Tiêu tổng đã khiến tôi trở nên xinh đẹp trong ngày hôm nay.”

Nghe được đáp án của cô, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên dịu đi vài phần, nhưng vẫn lạnh lùng: "Nếu cô biết điều một chút, cô nhất định sẽ nhận được nhiều thứ hơn nữa.”

Rất có tư thái kim chủ lên tiếng.

"Quả thật là như thế nha. Dù sao tôi có thể ở lại trong giới này hay không, còn phải xem đề bạt và tán thưởng của Tiêu tổng rồi.”

"Vừa rồi ở lễ trao giải quên bổ sung một câu, cũng phải cảm ơn lòng tốt của anh, để tôi có thể đứng ở chỗ này."

"Cuộc sống sau này, mong Tiêu tổng chiếu cố nhiều hơn, đề bạt tôi thật tốt nhé."

Môi Giang Nguyệt khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuyệt thế quyến rũ kia phủ sương nhạt, ngoài miệng nói lời thuận theo, nhưng thần sắc trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ.

Cô không thể kiềm chế sự ngạo mạn của mình, cho dù thế nào đi chăng nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên không nói thêm một câu nào, nhưng khí thế quanh người đã trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Hắn đương nhiên nghe được, Giang Nguyệt đây là đang châm chọc hắn ngang ngược bá đạo. Giống như là kim chủ chỉ biết đập tiền, không hề có tiêu chuẩn hay chút phong độ nào.

Cuộc đối thoại giữa hai người bắt đầu có chút gay gắt.

Mặc dù có thể rách đầu chảy máu nhưng lúc này lại bình tĩnh làm cho người ta phát lạnh, bầu không khí cũng ngưng trọng đến mức đóng băng.

“Giang Nguyệt, hiện tại dùng cái miệng này của cô nói mấy câu dễ nghe, tôi có thể đáp ứng cô một điều kiện.”

Người đàn ông đột nhiên mở miệng, cằm khẽ nâng lên.

Giống như đang ban phát một món quà từ trên trời gửi xuống.
Chương 115 Giả vờ ngoan ngoãn

"Tiêu tổng muốn nghe cái gì?" Giang Nguyệt lộ ra nụ cười vô tội, giống như một con cừu ngoan ngoãn, không hề có ý phản kháng.

Hai tay Tiêu Kỳ Nhiên khoanh trước ngực, thờ ơ nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Không phải là cô đã quen lấy lòng đàn ông sao, cần tôi dạy nữa à?”

Thân thể anh càng ngày càng đè xuống, áp sát vào người cô, dường như chỉ cần gần thêm một chút là có thể chạm vào chóp mũi cô.

Hơi thở khô nóng bắt đầu lưu chuyển giữa hai người.

Giang Nguyệt mỉm cười, tầm mắt di chuyển qua môi anh, ngữ điệu tràn ngập sự ám muội: "Điều kiện gì cũng được?”

"Đương nhiên." Tiêu Kỳ Nhiên trả lời sảng khoái: “Lấy năng lực của cô ra để đổi, giống như lúc đổi chiếc váy cao cấp mà cô đang mặc này.”

Anh là một doanh nhân, điều mà anh chú trọng nhất là tài nguyên và lợi ích.

Có đôi lúc, anh thực sự rất hào phóng.

Tại một số điểm nhất định.

"Tôi không muốn có scandal tiêu cực với Trần Tư Tề." Giang Nguyệt nói thẳng: "Tôi cũng không hy vọng tất cả những nỗ lực của tôi bị hủy hoại trong thời gian ngắn.”

"Tôi không muốn mọi người khi nhắc đến tôi, không còn là về tác phẩm của tôi, khả năng diễn xuất của tôi, mà là ‘cô ấy là một nữ minh tinh dựa vào tư bản chống lưng mà leo lên vị trí này’.”

Khoa trương hơn một chút, nói thẳng rằng cô vì muốn nổi tiếng có thể quan hệ thể xác với ai cũng được, miễn là có tiền.

Điểm này, Tiêu Kỳ Nhiên cũng đoán được.

Giang Nguyệt trân trọng sự nghiệp của mình, tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Cũng bởi vì như thế, anh mới có thể nắm bắt điều này, làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Nguyệt bày ra vẻ mặt ủy khuất, giống như đang tố cáo cái gì đó: "Hơn nữa, tôi đã nói rất nhiều lần, tôi chỉ có quan hệ với anh, chuyện này không ai hiểu rõ hơn anh.”

"Cho dù là scandal, cũng phải là scandal của tôi và anh mới đúng chứ."

Tiêu Kỳ Nhiên sững sờ trong giây lát, trong lòng chợt lóe lên kinh ngạc.

Từ khi nào cô ấy trở nên ngoan ngoãn và nghe lời như vậy?

Giọng nói của Giang Nguyệt rất nhẹ, có chút làm nũng cùng oán giận: “Dù bây giờ anh đã có tình mới, cũng không nên lúc nào cũng tìm tôi gây khó dễ.”

Tiêu Kỳ Nhiên bị giọng nói mềm mại oán giận của Giang Nguyệt đánh cho trở tay không kịp, đôi mắt híp lại, giọng có chút khàn khàn:

“Giang Nguyệt, cô đang trách tôi à?”

"Tôi đương nhiên là trách anh rồi." Giang Nguyệt cúi mặt xuống, nhân lúc xung quanh không có người, nhẹ nhàng áp tay vào ngực Tiêu Kỳ Nhiên, đầu ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn lên ngực anh.

Giang Nguyệt biết làm sao có thể khơi dậy sự xúc động cùng sự thương tiếc của một người đàn ông.

Cô thở dài như có như không: "Anh đã nói, sau này sẽ không để cho tôi phải chịu ủy khuất.”

"Nhưng anh lại nuốt lời."

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhu hòa vài phần, một tay đè eo Giang Nguyệt lại, tay còn lại nâng cằm cô lên, nhìn cô thật sâu: “Những lời này sao không nói sớm một chút?”

Giang Nguyệt không biết anh có ý gì.

Giang Nguyệt cắn môi, đôi mắt lấp lánh như sắp khóc, trong đôi mắt ướt át hiện lên tia sáng:

“Tiêu tổng rốt cuộc là muốn nghe cái gì?”

Ngón tay Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ nhàng đặt lên cánh môi cô, chà xát một lúc.

"Cái miệng này của cô, có lẽ thích hợp dùng để làm chuyện khác hơn."

Nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống dày đặc.

Nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên, từ trước đến nay luôn mạnh mẽ như con người anh, tay cũng không muốn an phận, không chỉ dừng lại ở sau lưng cô mà dần dần chuyển đến thắt lưng. Ngón tay của anh dùng lực rất lớn, Giang Nguyệt có thể cảm giác được thắt lưng của mình bị véo một cái khiến chỗ đó bị đỏ lên.

Nụ hôn đầy ham muốn và chiếm hữu.

Cũng may vòng eo váy không phải là kiểu hở, bằng không lát nữa nhất định sẽ bị phát hiện, Giang Nguyệt suy nghĩ mông lung.

Người đàn ông bất mãn với sự thất thần của cô, càng thêm hôn sâu hơn và mãnh liệt hơn.

Giống như đang trừng phạt, nhưng lại có chút giống như đang đòi hỏi.



Đến khi chị Trần vào toilet tìm Giang Nguyệt, cũng chỉ có một mình cô tựa vào vách tường, lễ phục trên người có chút lộn xộn, làn váy tháo rời cũng vứt sang một bên.

“Tổ tông của tôi ơi!”

Chị Trần kêu lên một tiếng, tiến lại gần, vội vàng nhặt đuôi váy trên mặt đất ôm vào trong ngực:

“Cái này mà bị bẩn, nhất định phải bồi thường rất nhiều tiền.”

Giang Nguyệt làm như không có việc gì xoa xoa nếp nhăn trên ngực cùng với vải vóc quấn bên hông, thản nhiên nói: “Tiêu Kỳ Nhiên có rất nhiều tiền, hắn sẽ bồi thường.”

Lúc này, chị Trần mới chú ý tới vết son môi lem luốc trên môi Giang Nguyệt, còn có dấu vết bị chà đạp qua.

Đôi môi ẩm ướt đó vẫn còn có chút sưng đỏ.

"Mau trang điểm lại một chút, lát nữa còn phải chụp ảnh chung." Chị Trần vô cùng nhanh nhẹn lấy son môi từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô.

"Có phải lại bị Tiêu tổng làm khó dễ không?" Chị Trần thở dài, trong lòng rất thương Giang Nguyệt.

“Em có gì mà bị làm khó dễ?” Giang Nguyệt mím môi, cũng không thèm để ý chút nào, chỉ nhận lấy son môi chị Trần đưa tới, tô lại son môi:

“Không phải là vẫn luôn như vậy sao?”

Cô vẫn luôn mặc kệ để hắn đùa bỡn, tùy tiện gọi đến, tùy tiện đuổi đi.

Chị Trần tâm tình phức tạp nhìn cô, há miệng, do dự muốn nói nhưng lại thôi.

Giang Nguyệt nói không sai.

Trong bốn năm qua, mối quan hệ giữa Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên quả thật vẫn như thế.

Nhưng trước đây và bây giờ là hoàn toàn khác nhau.

Lúc trước Giang Nguyệt là cam tâm tình nguyện.

Còn bây giờ cô chỉ là ngoan ngoãn, nghe lời.

Chị Trần thậm chí còn không thể nói được rốt cuộc là loại nào tốt hơn.

"Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì không vui thì hãy nói chuyện với chị, đừng để trong lòng."

Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Khi chị còn trẻ, chị đã quản lý một nghệ sĩ mới. Cô ấy bị quy tắc bất thành văn của ông chủ ép buộc, không dám nói cho chị biết. Sau đó cảm xúc tồn đọng quá sâu, đột nhiên nhảy lầu.”

"Đó là một cô gái ngốc, chị không hy vọng một ngày nào đó em cũng lựa chọn đi con đường giống cô ấy, hiểu không?"

Giang Nguyệt gật đầu, ôm chị Trần, nhét son vào trong tay chị.

"Em biết mà, chị đừng lo lắng."

Cô và Tiêu Kỳ Nhiên đã trải qua một thời gian cực kỳ khó quên.

Nhưng bây giờ cũng giống như bãi cát mịn đã bị cuốn trôi hết, đã bất tri bất giác biến mất gần như không còn.

Đã từng động tâm, nhưng bây giờ cô đã có thể bình thản trở lại.

Tiêu Kỳ Nhiên là thương nhân cần chú ý lợi ích, là con trai duy nhất của Tiêu gia, là người cao cao tại thượng. Là người mà loại như cô cả đời này cũng không có khả năng nên duyên nên phận.

Cô còn muốn hy vọng xa vời cái gì mà hạnh phúc giản dị, yên bình đây?

Suy nghĩ này với Tiêu Kỳ Nhiên là không nên có!



Đợi đến khi lễ trao giải được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Nguyệt mới xách váy, lặng lẽ nhân lúc người ta không chú ý, từ cửa sau lén trở lại chỗ ngồi.

Tần Di Di bởi vì là người mới, hơn nữa không có tác phẩm gì, cũng không nằm trong danh sách khách mời của lễ trao giải lần này.

Vì vậy, Giang Nguyệt cùng Tiêu Kỳ Nhiên lại vô tình đứng chung một chỗ.

Bức ảnh chụp chung cuối cùng, Giang Nguyệt đương nhiên đứng ở vị trí trung tâm, nụ cười tao nhã thong dong, bên cạnh lại là Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm nghị.

Hình ảnh của hai người như được lưu giữ lại trong bức ảnh.

...

Buổi lễ kết thúc, các nghệ sĩ, ngôi sao và đạo diễn đều rời khỏi sân khấu.

Sắc mặt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Nguyệt một lát, sau đó dứt khoát xoay người.

"Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Anh mở cửa xe, cúi người ngồi vào.

Giang Nguyệt chỉ đứng ở ven đường, nhìn anh không chớp mắt, giọng nói ngọt ngào ngoan ngoãn: “Tiêu tổng đi về cẩn thận.”

Gương mặt người đàn ông trâm trầm, đáy mắt sâu thẳm, điềm tĩnh.

Nhìn chiếc xe dần đi xa, Giang Nguyệt thu hồi tầm mắt, vẻ mặt ngoan ngoãn vừa rồi dần dần biến mất.

Không phải là giả vờ ngoan ngoãn thôi sao?

Chỉ cần cô muốn, cô có thể bỏ xa Tần Di Di mấy chục con phố.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom