• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi (1 Viewer)

  • Chương 96-100

Chương 96 Không thể thay thế

Nhìn Tần Di Di trước mặt, ánh mắt Giang Nguyệt bình tĩnh, dường như không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đã đấu với nhau nhiều như vậy, sao Giang Nguyệt lại không hiểu tâm tư của cô ta.

Tần Di Di của ngày hôm nay, ngoài việc lấy được tài nguyên trong ngành, Tiêu Kỳ Nhiên cũng ưu ái cô ta nên cô ta cảm thấy vô cùng đắc ý, thoải mái biết bao.

Đây là cố ý diễu võ dương oai trước mặt cô!

Giang Nguyệt rũ mắt nhìn Tần Di Di, tâm trạng không hề bị cô ta làm ảnh hưởng.

Khí thế của cô cũng mạnh hơn cô ta nhiều, vẻ mặt cũng không có chút thay đổi: “Tần Di Di, trong buổi tổng kết sẽ thống kê thành thích của mọi người trong năm qua, gần đây cô có tác phẩm nào không?”

Giang Nguyệt vừa nói xong, khuôn mặt Tần Di Di lập tức tái nhợt.

Thời gian cô ta vào Giang San không lâu, mặc dù cũng nhận được một ít quảng cáo, nhưng về mặt cá nhân, cô ta vẫn chưa có được tác phẩm nào tử tế.

Một bộ phim thần tượng ngắn đề tài thanh xuân vì scandal khách sạn trước đó mà khiến nam chính Lâm Thần bị phong sát toàn bộ, bộ phim này cũng không thể chiếu được.

Thùng rỗng kêu to, không có bản lĩnh thực sự.

Giang Nguyệt đứng thẳng lưng, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô ta, giọng nói rõ ràng: “Trong ngành này, cô cũng được xem là người mới có may mắn. Nhưng nếu cô cứ dựa vào sự may mắn thì có một ngày, sự may mắn đó sẽ bị dùng hết.”

Không cần nói rõ thì cũng biết ý nghĩa của câu này.

Hiện tại Tiêu Kỳ Nhiên có thể giúp được cô ta nhưng không có nghĩa cả đời này hắn đều có thể giúp được cô ta.

Tần Di Di rũ mắt, cắn khóe môi, trong lúc nhất thời không tìm được lời nào để phản bác.

Đến khi Giang Nguyệt đã đi xa, Tần Di Di mới cúi đầu đuổi theo, bởi vì vừa rồi không vui nên cố ý kéo dài khoảng cách với cô.

Rõ ràng hai người đã gặp ở cửa nhưng nhất quyết không vào cùng một lúc, từng người bước vào hội trường của Giang San.

Giang Nguyệt cũng không được xem là tới muộn, nhưng đã có không ít người đến trước.

Tiêu Kỳ Nhiên ngồi ở vị trí giữa hội trường hội nghị, có thể nhìn thấy tình hình chung của toàn bộ hội trường.

“Nguyệt Nguyệt, ở đây!” Chị Trần vẫy tay với cô, bên cạnh có một chỗ trống, ý bảo cô ngồi xuống.

Từ lúc Giang Nguyệt đi vào phòng hội nghị, cho đến khi ngồi xuống, đôi mắt hẹp dài của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người dây dưa trong không trung.

Ngay sau đó, Giang Nguyệt thu hồi ánh mắt trước, cười với chị Trần: “Chị Trần, chị đến thật sớm.”

Chị Trần nhìn cô ngồi xuống, không nhịn được chậc một tiếng, trong giọng nói có vẻ đau lòng nói không nên lời: “Mấy ngày không gặp mà em lại gầy đi nhiều rồi.”

“Nếu gầy đi nữa thì lên hình sẽ không đẹp đâu.”

Giang Nguyệt nở nụ cười, thân mật kéo cánh tay chị Trần, làm nũng: “Còn không phải là do không được ăn cơm do chị Trần tự tay nấu sao, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhớ thương.”

“Đêm ba mươi Tết nhớ qua nhà chị, Hi Hi còn mong em tới đấy.”

Nhắc tới Hi Hi, đôi mắt Giang Nguyệt dịu dàng hơn một chút, mỉm cười nói: “Được, vậy buổi chiều ngày ba mươi diễn xong em liền tới, chị Trần nhớ chuẩn bị thêm đôi đũa cho em nhé.”

“...”

Vị trí của Tiêu Kỳ Nhiên cách Giang cách rất xa, hơn nữa trong hội trường lộn xộn, anh không biết Giang Nguyệt và chị Trần đang nói chuyện gì.

Nhưng tâm trạng cô rất tốt.

Dưới ánh sáng rực rỡ của phòng hội nghị, khuôn mặt cô trắng nõn như ngọc sứ, đôi mắt long lanh xinh đẹp.

Có thể thấy được ngày hôm nay Giang Nguyệt không trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc đơn giản nhưng đủ để đánh bại các nghệ sĩ khác.

Cô chỉ ngồi đó thôi cũng đủ mãn nhãn rồi.

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên sâu xa, đứng dậy ra khỏi hội trường, ở ngoài cửa hút một điếu thuốc, sau đó dập tắt rồi mới trở về.

Hầu như tất cả mọi người đều đã đến.

Cuộc họp tổng kết hàng năm của Giang San cũng chính thức bắt đầu.

Nói là hội nghị tổng kết hàng năm, không bằng nói là hội nghị báo cáo hàng năm.

Trong buổi báo cáo này, mỗi nghệ sĩ và bộ phận mà Giang San ký hợp đồng đều phải báo cáo thành quả trong năm nay cho các cổ đông lớn của Giang San, làm tổng hợp kiểm kê hàng năm.

Mỗi năm, Giang Nguyệt đều là người đứng đầu nên không hồi hộp.

Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhìn tên Giang Nguyệt xuất hiện nhiều lần trên màn ảnh rộng, cùng với những tác phẩm mà cô đã quay trong năm nay và những giải thưởng lớn mà cô nhận được, những khán giả có mặt đều lóa mắt.

Mặc dù trước kia xảy ra nhiều chuyện khôi hài nhưng trong lòng tất cả mọi người cũng khỏi cảm thán.

Giang Nguyệt quả nhiên là hình mẫu trong giới giải trí.

Cô không chỉ là nghệ sĩ quay nhiều phim nhất mà còn là nghệ sĩ mang lại lợi nhuận cao nhất cho toàn bộ công ty.

Người ngoài đều nói Giang Nguyệt là “trụ cột” của Giang San.

Danh xứng với thực.

Khi ánh mắt mọi người đều hướng về phía Giang Nguyệt, vẻ mặt cô lại cực kỳ bình tĩnh, biểu cảm vẫn như trước, dường như cô không quan tâm đến tất cả những vinh quang này.

Đây là kết quả của những nỗ lực của cô.

Chỉ riêng Tần Di Di, ngón tay cô ta nắm chặt vào lòng bàn tay, trong mắt hiện lên sự đố kỵ.

Không phải chỉ vì vào Giang San sớm hơn cô ta vài năm thôi sao?

Sang năm sau, cô ta nhất định sẽ làm tốt hơn, xuất sắc hơn Giang Nguyệt!

Khi chủ đề chuyển sang Giang Nguyệt, người chủ trì hội nghị cũng không nhịn được trêu chọc nói: “Không thể không nói, trên thế giới này thiếu đi bất kỳ một người nào thì cũng có thể bị thay thế. Nhưng đối với Giang San, Giang Nguyệt là người không thể bị thay thế.”

“Chúng ta hãy chúc mừng Giang Nguyệt, cũng hy vọng cô ấy có thể mang lại nhiều vinh quang và thành tựu hơn cho Giang San trong năm mới!”

Tiếng vỗ tay vang lên.

Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo lại, không khí trong phòng hội nghị đình trệ, cổ áo của anh hơi mở, vẻ mặt lạnh lùng.

Không biết có phải vì nể mặt Tiêu Kỳ Nhiên hay không mà đến khi hội nghị sắp kết thúc, người chủ trì tiện thể lại đề cử Tần Di Di.

Mặc dù hiện tại không có tác phẩm gì, nhưng vẫn nói cô ta là “ngôi sao tương lai” của Giang San, hậu sinh khả úy.

Cuộc họp tổng kết kết thúc thành công tốt đẹp.

Giang Nguyệt nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian còn đủ để cô đi tập luyện vở kịch trong chốc lát, cô chào hỏi chị Trần, đứng dậy muốn rời khỏi.

Hội trường rất đông người, Giang Nguyệt chờ mọi người đi hết rồi mới chậm rãi đi tới cửa thang máy.

Người bước vào thang máy cuối cùng lại là Tiêu Kỳ Nhiên và Tần Di Di.

Không biết vừa rồi hai người đang nói về đề tài gì, khuôn mặt Tần Di Di tràn ngập ý cười, kéo cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên một cách nũng nịu.

“Chị Giang Nguyệt, cùng nhau đi xuống đi.”

Giang Nguyệt và người trong thang máy nhìn nhau vài giây.

“Tôi chờ chuyến tiếp theo.”

Rõ ràng cô không muốn đi chung thang máy với hai người này.

Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay cởi nút áo sơ mi, trầm giọng nói: “Không đi thì đừng lãng phí thời gian.”

Giang Nguyệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi nhìn cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt của hai người từ từ biến mất trong khe hở cửa thang máy.

/Truyện đăng lúc 0h hằng ngày trên app ReadMe (IOS: WeRead)/



Về vở kịch công ích lần này, trước đó Giang Nguyệt đã cùng đoàn kịch diễn tập rất nhiều lần.

Giang Nguyệt bình dị gần gũi, cũng không có bệnh ngôi sao, rất nhanh đã làm quen với các diễn viên kịch nói khác, mọi người ở chung rất hài hòa.

Tuy rằng nói lần này là làm công ích, nhưng Trần Tư Tề vẫn đặt hết tâm huyết vào đó.

Tất cả những diễn viên anh ấy tìm đều là diễn viên kịch nói được huấn luyện chuyên nghiệp dưới trướng, là vì để có thể diễn tốt vở kịch này.

Cũng chính vì điểm này đã khiến Giang Nguyệt động tâm.
Chương 97 Nụ hôn hàng thật giá thật

“Giang Nguyệt, cô là diễn viên kịch nói có thiên phú nhất mà tôi từng gặp.”

Trưởng đoàn kịch đi tới, vẻ mặt tán thưởng: “Nếu sau này cô diễn kịch nói thì nhất định có thể sẽ đoạt giải vàng vở kịch hay nhất.”

Mặc dù đều là diễn xuất, nhưng diễn kịch và quay phim có sự khác biệt rất lớn.

Quay phim nếu cảm xúc không đúng, hoặc sai thì có thể quay lại. Nhưng diễn kịch không thể tạm dừng, phải biểu diễn từ đầu đến cuối với đầy đủ cảm xúc, không cho phép một chút sai sót.

Huống chi, khi diễn kịch thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đòi hỏi diễn viên phải có khả năng ứng phó tại chỗ rất mạnh.

Có thể được trưởng đoàn khen ngợi như vậy, chứng tỏ năng lực tại chỗ của Giang Nguyệt rất mạnh, đủ để đạt tới trình độ diễn viên kịch nói.

Giang Nguyệt cúi chào đoàn trưởng, mỉm cười nói: “Ngài đã quá khen rồi, trong lĩnh vực kịch nói thì tôi chỉ là một người ngoài ngành mà thôi.”

Mặc dù cô là người ngoài ngành nhưng cô thật sự rất quan tâm đến nó.

Cảm giác đắm chìm trong nhân vật kịch bản theo âm nhạc rất mới lạ, cũng làm cô say mê. Nó khiến cô có thể quên tất cả trong một thời gian ngắn.

Ngày mốt là ba mươi Tết, đây là lần diễn tập cuối cùng của đoàn kịch, mọi người cũng vô cùng nghiêm túc.

Giang Nguyệt có thể cảm nhận được rõ ràng bầu không khí hoàn toàn khác nhau giữa diễn kịch và quay phim.

Tuy rằng câu nói vừa rồi của đoàn trưởng chỉ là nói đùa, nhưng nếu như có thể, cô thật sự rất muốn dốc lòng học tập kịch nói một chút.

Sau khi buổi diễn tập kết thúc, Giang Nguyệt và người trong đoàn kịch lần lượt nói lời tạm biệt, cô rời khỏi phòng diễn tập, nhìn thấy Trần Tư Tề đang chờ dưới bậc thang.

Trần Tư Tề mặc áo khoác kaki, quần dài màu đen, vạt áo bị gió thổi bay.

“Trần tổng.”

Trần Tư Tề khẽ nhướng mày, nhìn thấy ánh mắt Giang Nguyệt thì hơi sáng lên, dáng vẻ rất nho nhã và lễ độ: “Mời cô ăn cơm, xem như cảm ơn cô đã tham gia vở kịch lần này.”

Giang Nguyệt cũng không từ chối, thoải mái cười đồng ý.

Trần Tư Tề rất biết cách chăm sóc người khác, lúc gọi món, anh ấy cố ý hỏi Giang Nguyệt có kiêng gì không, còn chủ động giới thiệu mấy món đặc sắc, hỏi ý kiến của cô.

“Suýt nữa đã quên cô dị ứng sữa.” Trần Tư Tề nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ: “Phiền cô đổi món tráng miệng, đổi thành...”

Nói tới đây, anh ấy ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt một cái.

Giang Nguyệt được cưng chiều mà lo sợ, khẽ nói: “Americano, cảm ơn.”

Đợi đến lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi ra, Giang Nguyệt mới cười khen ngợi: “Nghe nói Trần tổng luôn biết cách kiểm soát chi tiết, hôm nay mới thấy quả thật là vậy.”

Trong một số tình huống xã hội, sự chân thành thường là điều tuyệt vời vượt qua nghi thức và chiến lược.

Cũng là điều có thể gây ấn tượng nhất.

“Xét về chi tiết, cô Giang vẫn hơn tôi một bậc.”

Trần Tư Tề nâng ly lên, chạm vào ly cô: “Tôi nghe đoàn trưởng nói lúc cô diễn tập đều sẽ suy nghĩ cẩn thận về từng biểu cảm, chỉ sợ biểu đạt không đủ, không đúng chỗ.”

Anh ấy mỉm cười, “Cô không chỉ tỉ mỉ, mà còn rất tận tâm.”

Giang Nguyệt chỉnh lại sợi tóc bên tai một chút, đôi mắt ngấn nước, vô cùng dịu dàng nói: “Kịch nói không giống với quay phim, chỉ có một cơ hội, đương nhiên phải cố gắng hết sức thể hiện.”

Nghe vậy, đuôi lông mày Trần Tư Tề khẽ nhíu: “Cô Giang, tôi không nghĩ đây là điều mà một người mới tham gia kịch nói vài ngày có thể nói được.”

“Vậy sao? Chẳng trách đoàn trưởng nói tôi có thiên phú, xem ra cô ấy không lừa tôi.” Giang Nguyệt nghiêng đầu, cười nói.

Nụ cười này của cô gần như chạy thẳng vào trái tim Trần Tư Tề.

Anh là ông chủ của một công ty giải trí điện ảnh và truyền hình, thật sự chưa từng động tâm với nghệ sĩ.

Nhưng một giây vừa rồi, anh cảm nhận được rõ ràng trái tim mình chậm nửa nhịp.

Nữ thần Bắc Thành, quả nhiên không phải hư danh.

Bữa tối này trôi qua rất vui vẻ, Trần Tư Tề lịch sự đưa cô về nhà, Giang Nguyệt cũng không từ chối.

Ở dưới lầu, Giang Nguyệt nhìn theo xe của Trần Tư Tề rời khỏi chung cư, cô xoay người muốn đi vào hành lang, kết quả thấy một người đàn ông mặc đồ đen đi ra.

Giang Nguyệt im lặng trong chốc lát.

“Đã đưa tới tận đây rồi, nếu đã trễ như vậy mới về thì sao không mời Trần tổng cùng ở lại ngủ một đêm đi?”

Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô trào phúng.

Diễn tập cả buổi chiều, Giang Nguyệt cũng không có ý định tranh cãi với anh, “Đã trễ như vậy, Tiêu tổng không ngủ mà ở dưới lầu nhà tôi làm kẻ cuồng theo dõi, ngược lại cũng rất tao nhã nha.”

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi mắt của Giang Nguyệt có vẻ mệt mỏi, còn có một chút khinh thường. Rất lười biếng. Mà quyến rũ.

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Giang Nguyệt, cảm xúc trong mắt anh dần bị nuốt chửng.

Khoảnh khắc bị kéo vào hành lang, ánh mắt Giang Nguyệt lập tức tối sầm, trong lòng cô run lên, vô thức túm lấy cổ áo anh.

Cô hơi sợ bóng tối.

“Gấp gáp vậy sao?” Người đàn ông nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô, bàn tay dùng sức mạnh ấn vào eo cô, ép cô vào trong cơ thể mình.

Giang Nguyệt muốn đẩy anh ra.

Đầu tiên, người đàn ông hôn môi cô, sau đó gặm nhấm tai cô.

Giang Nguyệt suýt nữa hừ thành tiếng.

Trong bóng tối, các giác quan cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là khi đối mặt với một người đàn ông có đủ hiểu biết về cơ thể cô.

Trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, Giang Nguyệt tỉnh táo một chút, dùng răng cắn mạnh vào đầu lưỡi anh.

Tiêu Kỳ Nhiên đau đớn, vô thức buông cô ra, mắt cuồn cuộn sóng ngầm, giữa môi và răng thoáng có mùi rỉ sắt.

“Đừng làm loạn, Nguyệt Nguyệt.” Lông mày anh khẽ nhíu lại, kiên nhẫn dỗ dành cô, giọng nói hơi khàn: “Mở cửa, nghe lời.”

Giang Nguyệt không chút do dự rút người ra, giậm chân thật mạnh trên hành lang.

Lúc này, đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng sáng lên.

Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt nhìn Giang Nguyệt, như thể đang chờ hành động tiếp theo của cô.

“Không phải anh nói tôi nên mời Trần tổng vào ngủ cùng sao?” Khóe môi Giang Nguyệt nhếch lên, nở nụ cười rạng rỡ:

“Anh muốn vào nhà tôi như vậy, không phải là không thể chờ được muốn làm lốp dự phòng đấy chứ?”

Hai chữ “dự phòng” khiến cho lông mày Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống.

“Cô đúng thật là không biết xấu hổ.” Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ Nhiên khẽ mở ra: “Có phải cô thật sự cho rằng mình không thể bị thay thế đúng không?”

Giang Nguyệt biết, đây là nội dung người chủ trì nói trong buổi tổng kết hôm nay.

Đôi mắt Giang Nguyệt mệt mỏi, toát ra một chút mê hoặc: “Ý của Tiêu tổng là Tần Di Di sẽ thay thế tôi ư?”

Đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên sâu kín, anh từ chối cho ý kiến về câu nói của cô.

Giang Nguyệt không khỏi muốn cười: “Vậy tôi rất vinh hạnh đã có thể khiến Tiêu tổng lưu luyến như vậy, thậm chí không tiếc tìm người thay thế tôi.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhíu lông mày thật chặt, đôi mắt sâu thẳm nhìn Giang Nguyệt.

Không cẩn thận đã rơi vào bẫy của cô mà không hay biết.

Giang Nguyệt cất bước đi tới trước mặt anh, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng của anh.

Thấy chỗ vừa rồi bị mình cắn chảy máu, Giang Nguyệt nhếch môi cười, bỗng nhiên nhón chân khẽ hôn anh một cái.

Sau đó nhanh chóng tách ra.

Nhìn như tán tỉnh nhưng kỳ thực là khiêu khích.

“Nụ hôn của hàng thật giá thật, không phải hàng nhái.” Lúc Giang Nguyệt nói lời này, ánh mắt tinh nghịch chớp một cái.

Không đợi Tiêu Kỳ Nhiên đuổi theo, cô nhanh chóng trượt khỏi trước mặt anh giống như một con cá, bước vào thang máy ngay khi cửa sắp đóng lại.

“Về phần nội dung khác mà Tiêu tổng muốn, anh tìm người thay thế kia mà tự bổ sung đi.” Giang Nguyệt cười đến quyến rũ, lay động lòng người:

“Ngủ ngon và mơ đẹp nhé!”
Chương 98 Kết quả kiểm tra

Giang Nguyệt hiếm khi có một giấc ngủ ngon như hôm nay.

Khi tỉnh dậy, cô cảm thấy rất sảng khoái.

Nghĩ đến ngày mai sẽ diễn kịch nói, trong lòng Giang Nguyệt vẫn hơi căng thẳng.

Trưởng đoàn kịch đến trấn an cô, nói lần này chỉ là một buổi biểu diễn công ích, không cần quá mức hà khắc, cứ diễn như bình thường là được.

Nhưng đây không phải là tác phong làm việc của Giang Nguyệt.

Cô sẽ không vì đây chỉ là một buổi biểu diễn công ích mà thả lỏng trạng thái, càng sẽ không hạ thấp yêu cầu đối với mình.

Ngược lại, càng vào thời điểm này, Giang Nguyệt càng muốn bản thân hoàn hảo nhất.

Vốn dĩ cô dự định nhân dịp hôm nay không có sắp xếp gì khác mà ở nhà xem xét cẩn thận từng chi tiết của vở kịch.

Đến khi nhận được điện thoại của Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt mới nhớ ra mình còn chưa đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe.

“Không phải kêu cô hai ngày sau đến lấy kết quả sao?” Trong giọng nói của Kiều Cẩn Nhuận mang theo ý trách cứ, vô cùng nghiêm túc.

Giang Nguyệt lúng túng nói: “Xin lỗi bác sĩ Kiều, trước kỳ nghỉ tôi có chút việc bận nên đột nhiên quên mất…”

Kiều Cẩn Nhuận: “Tôi không quan tâm cô bận rộn đến đâu, nếu cô là bệnh nhân của tôi thì nhất định phải có trách nhiệm với sức khỏe của chính mình.”

Giang Nguyệt hơi áy náy nói: “Xin lỗi, vậy hôm nay anh có thời gian không? Tôi đến lấy kết quả kiểm tra.”

“Ừ, đến sớm một chút.” Dường như Kiều Cẩn Nhuận rất bận rộn, trong điện thoại còn truyền đến tiếng bệnh nhân khác gọi tên anh.

Không hổ là bác sĩ nổi danh, mới sáng đã bận rộn như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt càng áy náy.

Bản thân không để ý đến chuyện của mình mà còn khiến bác sĩ Kiều, người còn phải bận rộn với công việc, đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở cô.

“Lúc tới nhớ ăn sáng.” Kiều Cẩn Nhuận vội vàng dặn dò một câu như vậy xong liền cúp máy.

Giang Nguyệt dừng một chút.

Nhìn dãy số điện thoại gọi lần thứ hai, cô trực tiếp thêm vào danh bạ.

Lưu tên là ‘Bác sĩ Kiều’.

Sửa soạn đơn giản một chút, Giang Nguyệt không quên lời dặn dò của Kiều Cẩn Nhuận, giải quyết xong bữa sáng ở nhà rồi mới đi tới bệnh viện Khang Trị.

So với lần trước khi cô đặt lịch hẹn, lần này rõ ràng có một hàng dài người xếp hàng trước cửa phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận, đều là những bệnh nhân đã đăng ký khám chuyên khoa.

Nhìn thấy có nhiều bệnh nhân như vậy, Giang Nguyệt thật sự ngại phải chen ngang, trực tiếp đứng xếp hàng ở cuối, thỉnh thoảng xem thời gian trên điện thoại.

Đợi đến gần trưa, Kiều Cẩn Nhuận đi vệ sinh một chuyến mới phát hiện Giang Nguyệt đang xếp hàng trong đám người.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai dày cộm, mặc quần áo thể thao rộng thùng thình màu vàng nhạt, khẩu trang nửa che mặt, trông vô cùng khiêm tốn.

Nhưng Kiều Cẩn Nhuận liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

“Giang tiểu thư?” Anh đi qua, vỗ vai cô: “Đến đây rồi sao không biết gọi điện thoại cho tôi?”

Giang Nguyệt chớp mắt, cười nói: “Tất cả mọi người đều xếp hàng, tôi đương nhiên phải tuân thủ quy định.”

Kiều Cẩn Nhuận không thể nhịn cười.

“Cô không cần xếp hàng đâu.” Kiều Cẩn Nhuận kéo cổ tay Giang Nguyệt, định đi vào phòng khám, kết quả cô nàng lại đứng yên tại chỗ.

Kiều Cẩn Nhuận quay đầu nhìn cô.

“Hôm nay tôi không có lịch trình gì khác.” Giang Nguyệt cười nói: “Bác sĩ Kiều khám cho người khác trước đi, tôi khám trễ một chút cũng không sao.”

Cô nàng này lại còn rất biết suy nghĩ cho người khác.

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên nhìn cô: “Xếp hàng lâu như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?”

Giang Nguyệt cười trả lời: “Có chút chút.”

Kiều Cẩn Nhuận nhét hai tay vào trong túi áo blouse trắng, giọng điệu bình thản: “Vậy thì đến phòng khám của tôi ngồi chờ.”

Giọng điệu vô cùng cứng rắn.

Không biết vì sao, rõ ràng tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều nhưng có lẽ là vì nghề nghiệp của anh, cho nên khi đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt luôn có một loại cảm giác sợ hãi.

Cô nghe lời đáp lại, theo anh vào phòng khám, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Ở bên ngoài không cảm giác được Kiều Cẩn Nhuận bận rộn, khi chân chính ngồi cách đó không xa, nhìn anh kiên nhẫn tiếp từng người bệnh nhân, Giang Nguyệt mới không thể không cảm khái.

Bác sĩ thực sự là một nghề rất bận rộn, nhưng đáng giá.

Ngồi ở góc độ này, Giang Nguyệt có thể nhìn thấy gương mặt đang tập trung của Kiều Cẩn Nhuận.

Ngón tay anh cầm bút, dùng sức viết, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, ngón tay thoạt nhìn vô cùng thon dài.

Là đôi bàn tay hoàn hảo, rất thích hợp để cầm dao mổ.

Giang Nguyệt nhân lúc đi qua, đưa cho Kiều Cẩn Nhuận một ly nước ấm, đặt ở bên cạnh bàn khám bệnh để anh có thể dễ dàng lấy được.

Tiếp nhận nhiều bệnh nhân cả buổi sáng như vậy, chắc miệng anh ta cũng đã khô khốc.

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt nhìn cô một cái, đuôi lông mày khẽ nhướng lên.

Mãi cho đến giờ nghỉ trưa, Kiều Cẩn Nhuận mới treo biển tạm dừng khám bệnh.

Gương mặt tuấn tú lộ ra chút mệt mỏi, Kiều Cẩn Nhuận tiện tay tháo kính trên sống mũi xuống, dùng ngón tay nhéo nhéo mi tâm.

Giang Nguyệt lại vội vàng rót cho Kiều Cẩn Nhuận một ly nước ấm, đưa tới trước mặt anh.

“Vất vả rồi, bác sĩ Kiều.”

Kiều Cẩn Nhuận hạ tay xuống, dựa người vào ghế, đôi mắt rơi trên mặt cô vài giây, chỉnh lại ống tay áo.

“Ngồi đối diện.”

Cả người Giang Nguyệt lập tức căng thẳng, vô cùng ngoan ngoãn mà ngồi đối diện Kiều Cẩn Nhuận, giống như là đứa trẻ đang chờ dạy bảo.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn dáng vẻ như gặp phải kẻ thù của cô thì có chút dở khóc dở cười: “Tôi chữa bệnh cho cô, không phải lấy mạng cô.”

“Thả lỏng một chút, tôi không ăn thịt cô đâu.”

Giang Nguyệt cũng ý thức được phản ứng của mình có chút đột ngột, nhịn không được cười theo:

“Không có cách nào khác, mỗi lần nhìn thấy chiếc áo blouse trắng này của bác sĩ, trong lòng tôi sẽ lo sợ.”

Dáng vẻ ngoài đời chân thật sau màn ảnh của cô khá dễ thương.

Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô một chút rồi giơ tay cởi áo blouse ra, lộ ra áo len màu lam nhạt bên trong.

Lúc này, dường như cảm giác áp lực không còn mạnh mẽ như trước.

“Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”

Giang Nguyệt gật đầu thật mạnh, giọng điệu nhẹ nhàng dí dỏm: “Tốt hơn nhiều rồi, có cảm giác như anh trai hàng xóm.”

“Ừ, vậy bây giờ chúng ta nói đến tình trạng cơ thể cô.”



Kiều Cẩn Nhuận không hổ là bác sĩ nổi danh, anh ta rất tận tâm, vừa cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Giang Nguyệt, vừa nói về tình trạng sức khỏe của cô, gần như không có chuyện gì to tát.

Chỉ có vài bệnh cũ, trong lòng Giang Nguyệt cũng có biết.

Bốn năm nay cô vội vàng bôn ba khắp nơi, có bệnh cũng rất bình thường. Những bộ phận liên quan đến gan đều tương đối suy yếu, cần phải điều trị tốt.

Đặc biệt là dạ dày, rõ ràng đã có dấu hiệu viêm loét rõ rệt.

Kiều Cẩn Nhuận nói thẳng cho cô biết rằng nếu không được điều dưỡng tốt thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ung thư dạ dày.

Nghe được câu “ung thư dạ dày”, trong lòng Giang Nguyệt lộp bộp, không khỏi co quắp tay lại.

“Tuy nhiên cũng không cần có quá nhiều áp lực tâm lý, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, bình thường chú ý chế độ ăn uống. Nếu không tiếp tục xấu đi thì trên cơ bản là sẽ không có vấn đề.” Nhìn ra băn khoăn của cô, Kiều Cẩn Nhuận thả lỏng giọng điệu để trấn an cô.

“Tôi bảo y tá kê thuốc trước cho cô rồi, đợi lát nữa sẽ đưa tới đây.” Kiều Cẩn Nhuận nói xong, đưa báo cáo kiểm tra cho Giang Nguyệt.

“Báo cáo kiểm tra là vật dụng cá nhân, cô phải bảo quản tốt.”

Giang Nguyệt cảm kích gật đầu.

Ngay sau đó, y tá gõ cửa và bước vào với một túi lớn các loại thuốc: “Bác sĩ Kiều, đây là những thuốc anh yêu cầu, tất cả đều ở đây.”

Kiều Cẩn Nhuận nâng cằm lên, giọng điệu bình thản: “Đưa cho bệnh nhân này.”
Chương 99 Thân mật quá mức

Nhìn thuốc cao như núi, Giang Nguyệt có chút khó tin.

“Cái này... Nhiều như vậy sao?” Cô hơi ngạc nhiên, đôi mắt chớp chớp, nhẹ giọng nói: “Tôi có ảo tưởng rằng tôi đang bị bệnh nan y rồi.”

“Đừng nói lung tung.”

Yết hầu Kiều Cẩn Nhuận khẽ động, vẻ mặt không thay đổi: “Không tệ như cô nghĩ đâu, phần lớn thuốc trong này đều là thuốc bổ điều trị và điều dưỡng.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt cái hiểu cái không gật đầu, suy nghĩ một chút lại cười nói: “Tôi không sợ, có bác sĩ trẻ tuổi tài cao như anh, chắc chắn có thể chữa được bất cứ bệnh gì cho tôi.”

Kiều Cẩn Nhuận hơi nhướng mày, gương mặt vẫn luôn rất nghiêm túc hiện lên một nụ cười hiếm hoi.

Anh giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào trán cô.

“Cô đấy, không thể khiến người khác bớt lo được.”

Động tác và giọng điệu đột ngột thân mật của anh ta khiến Giang Nguyệt có chút không thoải mái. Cô lui về phía sau hai bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói một cách mất tự nhiên:

“Bác sĩ Kiều, tôi đi trước đây.”

Sau khi Kiều Cẩn Nhuận nhận thức được vừa rồi hình như mình có chút vượt quá giới hạn, cũng ho khan hai tiếng, vội che dấu: “Trong nhà tôi có một em gái, bình thường tương đối nghịch ngợm. Cô và em ấy hơi giống nhau.”

Giang Nguyệt không yên lòng trả lời.

“Về nhớ nói với Tống Du một tiếng, cậu ấy nợ tôi ân tình.” Kiều Cẩn Nhuận lại bổ sung.

Giang Nguyệt bình tĩnh trả lời, nói rằng đột nhiên nhớ tới một chuyện, phải nhanh chóng trở về.

Kiều Cẩn Nhuận cũng lấy lý do sắp bắt đầu công việc, vì vậy không tiễn cô được. Hai người họ đột nhiên bắt đầu duy trì một ranh giới thích hợp.

Nhìn Giang Nguyệt rời đi, Kiều Cẩn Nhuận từ từ thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra gọi đi.

“Mẹ.”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lải nhải không ngớt, Kiều Cẩn Nhuận nhấn lông mày, dịu dàng nói: “Con ăn rồi, mẹ yên tâm.”

“Gần đây trạng thái của Như Như thế nào, có tốt hơn chút nào không?”



Sau khi ra khỏi phòng khám, Giang Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Không biết vì sao, vừa rồi khi Kiều Cẩn Nhuận làm động tác kia, cô cảm thấy có chút ái muội.

Nó đã vượt xa mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân bình thường.

Kể cả mối quan hệ giữa bạn bè với nhau cũng như vậy.

Giang Nguyệt mím môi, trấn an bản thân rằng có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Cô và bác sĩ Kiều chẳng qua mới gặp nhau vài lần, anh ta không thể nảy sinh ý nghĩ khác với cô.

Là do cô quá nhạy cảm thôi.

Giang Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu, bởi vì đang phân tâm nghĩ chuyện khác nên không chú ý, suýt chút nữa đâm đầu vào xe lăn.

“Xin lỗi, là do tôi không chú ý.” Phản ứng đầu tiên của cô là xin lỗi, kết quả vừa ngẩng đầu lại phát hiện là người quen, Giang Nguyệt lập tức sửng sốt.

“Giang Nguyệt?” Tô Gia Lan khẽ gọi một tiếng, dường như cũng rất bất ngờ: “Sao cô lại ở bệnh viện?”

Lúc này Giang Nguyệt mới chú ý tới người đang đứng phía sau xe lăn Tô Gia Lan là Tiêu Kỳ Nhiên.

Xem ra là đưa Tô Gia Lan đến đây để kiểm tra sức khỏe thường kỳ.

Người đàn ông đứng sau xe lăn với vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen láy dán chặt vào khuôn mặt cô, ánh mắt hơi dời xuống, dừng ở chiếc túi cô đang cầm.

“Bị bệnh sao?” Tô Gia Lan nhìn Giang Nguyệt, ân cần hỏi một câu.

Giang Nguyệt lắc lắc báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay, nói rõ ràng: “Không có, khiến Tiêu phu nhân phải quan tâm rồi. Chỉ là kiểm tra tổng quát mà thôi.”

Nghe vậy, Tô Gia Lan gật đầu, cũng không nghĩ nhiều: “Người trẻ tuổi làm việc căng thẳng, kiểm tra sức khỏe định kỳ cũng là một thói quen tốt.”

“Hôm nay đúng lúc công việc của A Nhiên cũng không bận, tôi bảo nó tới kiểm tra với tôi.”

Tô Gia Lan nói xong, quay đầu nhìn Tiêu Kỳ Nhiên một cái, sau đó trách móc: “Nếu Giang Nguyệt muốn đến kiểm tra sức khỏe, sao con không gọi cô ấy đi cùng luôn.”

Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng, ánh mắt liếc nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe trên tay cô một cách thờ ơ: “Con cũng không rõ mỗi ngày cô ấy sẽ làm gì.”

Đây là phủi sạch hết quan hệ với cô.

Giang Nguyệt mím môi, lạnh nhạt nói: “Tôi không quấy rầy phu nhân và Tiêu tổng nữa, hy vọng kết quả kiểm tra của bác đều bình thường, tạm biệt.”

Nói xong, cô lướt qua họ.

Bỗng nhiên, giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên vang lên, giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng Giang Nguyệt hoàn toàn có thể nghe được.

“Cuộc sống riêng tư của mình không sạch sẽ, nhưng lại cũng biết tiếc mạng đấy.”

Bước chân Giang Nguyệt lập tức cứng đờ tại chỗ.

Những lời này giống như một quả bom, đầu cô nhất thời ong ong, một lúc lâu cũng không bình tĩnh lại được.

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, trong ngực dâng lên sự uất ức khiến cô thở không thông, một lúc lâu sau mới có thể mở miệng hỏi: “Anh có ý gì? Tôi không sạch sẽ là sao?”

“Ý tôi là gì thì cô là người hiểu rõ nhất.”

Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm nghị, ánh mắt nhìn cô vô cùng lạnh nhạt, trong giọng nói không chút che dấu ý châm chọc:

“Ở chung với nhiều đàn ông khác nhau thì xác suất nhiễm bệnh sẽ tăng lên rất nhiều, đây là lẽ thường tình.”

Giang Nguyệt chỉ cảm thấy máu khắp người lạnh như băng, đôi mắt sáng ngời giận dữ trợn tròn, bàn tay buông thõng bên người siết chặt.

Tiêu Kỳ Nhiên biết cô rất có cốt khí, rất để ý một vài chuyện. Đương nhiên cũng biết được đâm ở đâu sẽ khiến cô đau nhất. Hắn am hiểu nhất là ném tôn nghiêm và kiêu ngạo của cô trên mặt đất rồi chà đạp lên chúng.

Bệnh viện người đến kẻ đi, hệ thống sưởi ấm được bật hết công suất nhưng giờ phút này Giang Nguyệt lại cảm thấy vô cùng lạnh.

Cô im lặng một lúc lâu, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, huống chi Tô Gia Lan cũng đang ở cạnh, cô không muốn tranh chấp với Tiêu Kỳ Nhiên ở đây.

Cuối cùng, Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu và chọn rời đi trong im lặng.

Thấy bóng dáng người phụ nữ dần biến mất, anh thu hồi suy nghĩ, lại chuyển ánh mắt về phía Tô Giai Lan, từ từ đẩy bà về phía trước.

“A Nhiên, con và Giang Nguyệt có mâu thuẫn sao?”

Tô Gia Lan nhận thấy sự không vui vừa rồi giữa hai người, giống như vô tình trấn an một câu: “Cô gái nhỏ phải được dỗ dành, nếu muốn làm lành thì thái độ phải tốt hơn một chút.”

“Dỗ cái gì chứ, cũng không phải người quan trọng gì.”

“Con...” Tô Gia Lan sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Dù gì cô ấy cũng đã theo con bốn năm, tuyệt tình như vậy sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên lãnh đạm, ngón tay rõ ràng nắm chặt xe lăn, giọng điệu hời hợt: “Thời gian quá lâu, đã có chút chán rồi.”

Trong mắt Tô Gia Lan hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chán rồi sao?



Lúc đi ra khỏi bệnh viện, tay chân Giang Nguyệt lạnh ngắt, môi cũng run rẩy theo, lời châm chọc vừa rồi giống như một cơn gió lạnh, xâm nhập vào từng khe hở trong cơ thể của cô. Sâu vào tận xương tủy.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi reo lên.

Là Tống Du.

Giang Nguyệt dừng một chút, ổn định tâm trạng, cầm điện thoại thở phào nhẹ nhõm, giọng nói ra vẻ thoải mái nhận điện thoại: “Luật sư Tống.”

Tống Du: “Kết quả kiểm tra sức khỏe thế nào? Kiều Cẩn Nhuận nói với tôi hôm nay cô đi lấy kết quả.”

Giang Nguyệt rũ mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày: “Tất cả chỉ số coi như bình thường, chỉ là dạ dày có chút vấn đề, tuy nhiên cũng chỉ là bệnh cũ, không cần lo lắng.”

Tống Du ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi, cô ra ngoài đi, hiện tại tôi đang ở cửa bệnh viện.”
Chương 100 Sao lại nhập tâm như vậy

“Bây giờ?” Giang Nguyệt hơi bất ngờ, không ngờ Tống Du lại ở gần bệnh viện, cô ngước mắt nhìn xung quanh theo bản năng.

“Vừa mới kết thúc vụ kiện cuối cùng của năm nay ở gần đây, đúng lúc thuận đường đưa cô trở về.” Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Tống Du truyền tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt:

“Ngày mai tôi về nhà họ Tống ăn tết, không biết có thể ăn cơm do đầu bếp Giang nấu một lần hay không?”

Bị cảm xúc của Tống Du dẫn dắt, Giang Nguyệt mỉm cười đáp: “Đương nhiên có thể.”



Ngày hôm sau.

Ba mươi Tết.

Giang Nguyệt dậy rất sớm, bởi vì trang điểm cho đoàn kịch phải đồng nhất, cho nên ở nhà cô chỉ vệ sinh cá nhân cơ bản, để mặt mộc chạy tới nhà hát Bắc Thành.

“Giang Nguyệt, cô đến sớm thật, phải đến chiều buổi biểu diễn mới bắt đầu.” Đoàn trưởng thấy cô đến sớm như vậy, nhất thời kinh ngạc.

“Dù sao cũng là lần đầu tiên diễn kịch, tôi sợ xảy ra chuyện gì nên đến đây sớm để làm quen sân khấu trước.”

Làm quen sân khấu kỳ thật chính là ở trên sân khấu diễn trước, tìm cảm giác biểu diễn tại chỗ, phòng trường hợp lúc biểu diễn quá mức khẩn trương, hoặc là không quen thuộc với địa điểm mà xuất hiện tai nạn biểu diễn gì đó.

“Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, rất có trình độ chuyên môn.” Trưởng đoàn cười giơ ngón tay cái lên với cô: “Vậy cô tùy tiện đi vòng quanh đi, tôi sẽ kiểm tra lại địa điểm và đạo cụ.”

Giang Nguyệt lễ phép gật đầu: “Đoàn trưởng cứ bận rộn đi, không cần quan tâm đến tôi.”

Buổi sáng, ngoài nhân viên sắp xếp hiện trường ra thì trong rạp không có ai.

Bản thân Giang Nguyệt đã lặp đi lặp lại nhiều lần trên sân khấu cho đến khi mỗi chuyển động đã trở nên quen thuộc, để đảm bảo rằng buổi biểu diễn buổi chiều chính xác, cô đã thư giãn một chút.

Đến trưa, Giang Nguyệt giải quyết bữa trưa qua loa ở hậu trường, những diễn viên kịch khác cũng lần lượt đến.

Mọi người cười cười chào hỏi lẫn nhau, xếp hàng ngồi ở hậu trường chờ chuyên gia trang điểm, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Dù sao cũng đã cùng nhau luyện tập một khoảng thời gian, Giang Nguyệt và mọi người rất hòa hợp, trong lúc chờ đợi, tất cả mọi người vui vẻ vây quanh Giang Nguyệt nói chuyện phiếm.

Sau khi trang điểm xong, mọi người lại tự vào phòng thay đồ đổi trang phục kịch nói, trên mặt ai nấy đều mang theo nụ cười hưng phấn.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.

Khán phòng buổi sáng vốn vắng vẻ nay đã chật kín chỗ ngồi, những hàng ghế phía dưới đều là những người lớn tuổi.

Nghe nói vì hoạt động công ích lần này, Trần Tư Tề đã đưa tất cả những người già từ Viện dưỡng lão Bắc Thành tới, có thể nói là vô cùng chân thành.

Trước khi lên sân khấu, lòng bàn tay Giang Nguyệt hơi toát mồ hôi.

“Giang Nguyệt, cô nhất định làm tốt thôi.”

Trước khi lên sân khấu, các diễn viên xung quanh đều cổ vũ cho “diễn viên kịch nói mới” Giang Nguyệt, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Nhìn những người xung quanh thân thiện và tốt bụng như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

“Cảm ơn mọi người.”

Vài phút sau, trưởng đoàn chạy từ bậc thang hậu trường tới, gọi tất cả mọi người chuẩn bị: “Sắp bắt đầu rồi, diễn viên chuẩn bị lên sân khấu!”

Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bước chân vững vàng đi lên sân khấu.

Dưới sân khấu không một tiếng động.

Trên sân khấu rất yên tĩnh, tim Giang Nguyệt cũng đập thình thịch.



Vở kịch nói lần này là một vở bi kịch lấy bối cảnh cổ đại, kể về một câu chuyện tình yêu không thể có được.

Giang Nguyệt vào vai một cô gái vì những lý do khác nhau mà bị chia cắt với người mình yêu thời trẻ, họ chỉ dựa vào thư tín để liên lạc với nhau.

Nhiều năm sau, cuối cùng nàng cũng gặp lại được hắn, nhưng lại là trong hôn lễ của hắn và người khác.

Lẽ ra hai người gặp được nhau phải cảm thấy vui mừng, nhưng đó lại là sự phán xét vô tình nhất đối với nàng.

Nàng mặc bạch y, đứng ở bên cạnh sân khấu, bất lực nhìn ý trung nhân của mình đang khoác trên người một bộ hồng y, nắm tay với người khác, cúi đầu lạy thiên địa, nói rằng đời này chỉ yêu nàng ta.

Một đỏ một trắng, vô cùng chói mắt.

Nàng đứng sau đám người đến chúc mừng, cười đến chảy cả nước mắt.

“Nếu chàng đã yêu người khác, vậy sao lại viết thư cho ta, vì sao lại khiến ta khổ sở đến vậy?”

Hai tay Giang Nguyệt đặt ở trước ngực, đột nhiên nắm chặt tay, giọng nói càng ngày càng bi thương: “Nếu là mộng, chàng cũng nên nói cho ta biết, để ta chết tâm, để ta tự tỉnh khỏi giấc mộng này!”

Ở bên kia hôn lễ, không ai nghe được lời độc thoại của nàng, cuộc vui vẫn như trước, đám người đến chúc mừng cũng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười như cũ, tiếng chúc mừng không dứt.

“Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”

“Tuyệt phối, thật sự xứng đôi!”

Ngay khi hắn nắm tay nàng ta, hắn lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng đang đứng bên ngoài đám đông.

Hắn dường như không quen biết nàng, từ từ thu hồi ánh mắt, vẻ dịu dàng chứa đầy trong ánh mắt chỉ dành cho người con gái đang mặc hồng y trước mặt.

Mọi người lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng chúc mừng, cho đến khi hôn lễ kết thúc, niềm vui cũng dần tắt, mọi thứ dần trở nên hư vô.

Dường như hôn lễ náo nhiệt vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Giờ phút này, tất cả ánh đèn đều chiếu lên người Giang Nguyệt, khán giả phía dưới sân khấu vô cùng yên tĩnh, chỉ có một mình cô đứng trong ánh sáng.

“Xứng đôi, thật sự xứng đôi… Vậy ta thì sao, vậy tanên đi đâu đây?”

Toàn bộ sân khấu rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói độc thoại của nàng:

“Như một giấc mộng dài, tất cả mọi thứ cũng nên… tỉnh lại thôi.”

Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều khiến trái tim người ta quặn đau.

Tất cả cảm xúc của khán giả đều bị nàng khơi dậy, vô cớ đau lòng vì nữ nhân mang bạch y.

Bóng lưng cô độc kéo dài, lúc nàng ngước mắt lên, khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, nhưng một giọt nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt.

Từ từ trượt dài dọc theo khuôn mặt bên của nàng.

Khuôn mặt ấy xinh đẹp tuyệt trần, dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, giọt nước mắt khúc xạ ánh sáng tinh xảo, biến mất trên môi.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người nhìn đến si ngốc.

Bỗng nhiên, hai chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cách quần áo có thể nhìn thấy đôi vai hơi run và tiếng nức nở yếu ớt.

Sau khi tỉnh mộng, tình yêu cũng tan vỡ.

Vở kịch kết thúc!

Giang Nguyệt đứng dậy khỏi sân khấu một cách nhanh chóng, nắm tay các diễn viên khác vừa đi ra từ phía sau hậu trường và cúi đầu chào khán giả để hạ màn.

Trong nháy mắt khi đứng dậy, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Giang Nguyệt thoáng thấy một người trông rất giống Tiêu Kỳ Nhiên.

Chỉ là ánh đèn trên sân khấu quá mạnh khiến cô khó có thể thấy rõ mặt của khán giả.

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm.

Sau đó nhà hát còn chuẩn bị ca múa kịch cùng với một số tiết mục của dàn hợp xướng, mọi người cùng nhau thưởng thức, cả rạp hát tràn ngập không khí đoàn tụ.

Giang Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vẫn chưa thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi, toàn thân vô cùng cô đơn, tâm trạng khó có thể bình tĩnh.

“Giang Nguyệt, cô thật sự là một thiên tài diễn xuất.”

Nam diễn viên đóng chung với cô đi tới, vẻ mặt ngưỡng mộ khen ngợi cô: “Cảnh nhìn nhau đó khiến trái tim tôi cũng thắt lại, giống như tôi thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô vậy.”

Giang Nguyệt sững sờ trong vài giây.

Cô bỗng nhiên ý thức được lúc nãy trong lúc diễn, cô đã nhìn người đối diện thành một người khác.

Suýt nữa cô đã không phân biệt được rốt cuộc đang diễn kịch hay trong thực tế.

Cô cúi đầu mỉm cười.

Một vở kịch mà thôi, sao lại nhập tâm như vậy làm gì?



Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người vui vẻ ngồi chụp ảnh chung, nhiều người muốn chụp ảnh cùng Giang Nguyệt và xin chữ ký, cô đều gật đầu vui vẻ đồng ý.

Mọi người lập tức hoan hô.

Khi gần kết thúc, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da tiến vào khu nghỉ ngơi của nhân viên, cung kính đứng trước mặt Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt ngạc nhiên, chớp chớp mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom