Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đương nhiên Mộc Hàn Yên không biết chuyện xảy ra trong viện của Tam trưởng lão, nàng yên ổn ngồi tu luyện trong phòng suốt cả buổi tối.
Ngày hôm sau…
Mộc Hàn Yên tập trung tư tưởng nhìn vào trong cơ thể mình, rõ ràng Thiên Tâm Kình Khí trong tâm mạch của nàng đã mạnh lên không ít, đủ để so sánh với hiệu quả tu luyện trong một tháng của kiếp trước.
Mộc Hàn Yên rất phấn khởi, thì ra Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết phối hợp với Thiên Tâm Công Pháp lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy. Cho dù trong thời gian ngắn vẫn chưa tìm được thiên tài địa bảo nào quý hiếm thì nàng cũng không cần phải quá lo lắng nữa.
Hôm nay chắc phải tiếp tục đi tìm Khúc Sơn Linh để học nốt phần sau rồi. Mộc Hàn Yên không hề lề mề, rửa mặt xong liền rời khỏi viện.
Vừa mới ra đến cửa, nàng đã gặp ngay Mộc Duệ An.
Phụ thân vẫn lạnh lùng nghiêm nghị giống như trước kia, nhìn thấy Mộc Hàn Yên, ông chỉ khẽ gật đầu giống như chào hỏi, nhưng trong ánh mắt ông lại ẩn chứa sự dịu dàng mà chỉ có một mình Mộc Hàn Yên nhìn ra được.
“Phụ thân đại nhân.” Mộc Hàn Yên vẫn hành lễ một cách qua loa như trước. Nếu bị người khác nhận ra cách thức ở chung giữa bọn họ có sự thay đổi quá lớn sẽ khó tránh khiến người khác nghi ngờ, rất có thể sẽ rước tới phiền toái. Bởi vậy khi ở trước mặt người khác, Mộc Hàn Yên vẫn cố gắng đối xử với Mộc Duệ An giống như lúc trước.
“Ừm.” Mộc Duệ An khẽ gật đầu.
“Phụ thân đại nhân, có chuyện gì sao?” Mộc Hàn Yên để ý thấy nét ưu tư giữa hai hàng lông mày của phụ thân, nàng khẽ hỏi.
“Tử Thanh đi ra ngoài tìm mua dược thảo, đến hôm nay vẫn chưa về, ta thấy hơi lo.” Mộc Duệ An nhìn khắp xung quanh thấy không có ai, bèn nói nhỏ với Mộc Hàn Yên.
“Thực lực của Thất thúc không tệ, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, phụ thân đừng quá lo lắng.” Mộc Hàn Yên an ủi ông.
“Nói thì nói thế, nhưng nhẩm tính thời gian, đáng lẽ ba ngày trước hắn phải về rồi mới đúng, nghe nói Tam trưởng lão đã thả diều hâu đưa thư nhưng vẫn không thấy tin tức gì, ta lo hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.” Mộc Duệ An trầm giọng nói.
“Tam trưởng lão…” Nghĩ tới Tam trưởng lão lúc nào cũng đầy một bụng thành kiến với mình, Mộc Hàn Yên vô thức cười khổ.
“Ta biết Tam trưởng lão khinh thường con, chưa từng nhìn con bằng vẻ mặt dễ chịu, nhưng tạo thành kết quả như vậy, vốn dĩ là do chúng ta cố ý gây nên. Con cũng đừng quá so đo nữa, dù sao ông ta cũng là trưởng bối. Nếu con thật sự muốn trách thì nên trách vi phụ mới đúng. Nếu không phải thực lực của ta thiếu sót, không thể bảo vệ con chu đáo thì cần gì phải dùng đến hạ sách này, để con phải chịu nhiều ấm ức như vậy.” Mộc Duệ An thở dài, áy náy nói.
Trên thực tế, sở dĩ thanh danh của Mộc Hàn Yên tồi tệ đến mức độ này đều là kết quả của việc ông cố ý dung túng, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa. Cũng chẳng trách người khác lại hiểu lầm, đặc biệt người đó còn là trưởng bối trong tộc luôn coi trọng danh tiếng của gia tộc hơn bất cứ thứ gì.
“Con không trách ông ta, thực ra ông ta làm vậy đều là vì tốt cho con.” Mộc Hàn Yên gật đầu nói.
“Con nghĩ được như thế là tốt, nhất định phải nhớ kỹ, bọn họ luôn luôn là người thân của chúng ta, là người cùng một nhà, chỉ cần đừng làm gì quá đáng, chuyện gì cũng phải chừa lại đường lui.” Mộc Duệ An dặn dò.
Nếu đổi lại là trước đây, ông sẽ không cần phải nói thêm lời này, nhưng hiện giờ ông đã biết, Hàn Yên đã không còn là Hàn Yên của lúc trước, thực lực của nàng tiến bộ rất nhanh, chính bản thân ông cũng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc tương lai nàng sẽ đạt được thành tựu như thế nào, ngay cả ông cũng không thể đoán trước. Nếu nàng cứ nung nấu sự căm ghét với đám người Tam trưởng lão trong lòng, chung quy cũng không phải là chuyện tốt với Mộc gia.
“Hàn Yên nhớ kỹ rồi, xin phụ thân cứ yên tâm.” Mộc Hàn Yên trịnh trọng nói.
Mộc Duệ An vui mừng gật đầu, sau đó liền rời khỏi.
Nhìn cảnh tượng phụ thân rời đi, trong lòng Mộc Hàn Yên có chút bùi ngùi. Tuy các vị trưởng lão đều coi phụ thân là kình địch, bọn họ âm thầm câu kết với nhau, một lòng muốn lôi phụ thân ra khỏi vị trí gia chủ, nhưng từ đầu đến cuối phụ thân chưa từng coi bọn họ là kình địch, mà luôn luôn coi bọn họ là người thân.
*********************************
Đương nhiên Mộc Hàn Yên không biết chuyện xảy ra trong viện của Tam trưởng lão, nàng yên ổn ngồi tu luyện trong phòng suốt cả buổi tối.
Ngày hôm sau…
Mộc Hàn Yên tập trung tư tưởng nhìn vào trong cơ thể mình, rõ ràng Thiên Tâm Kình Khí trong tâm mạch của nàng đã mạnh lên không ít, đủ để so sánh với hiệu quả tu luyện trong một tháng của kiếp trước.
Mộc Hàn Yên rất phấn khởi, thì ra Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết phối hợp với Thiên Tâm Công Pháp lại có hiệu quả thần kỳ đến vậy. Cho dù trong thời gian ngắn vẫn chưa tìm được thiên tài địa bảo nào quý hiếm thì nàng cũng không cần phải quá lo lắng nữa.
Hôm nay chắc phải tiếp tục đi tìm Khúc Sơn Linh để học nốt phần sau rồi. Mộc Hàn Yên không hề lề mề, rửa mặt xong liền rời khỏi viện.
Vừa mới ra đến cửa, nàng đã gặp ngay Mộc Duệ An.
Phụ thân vẫn lạnh lùng nghiêm nghị giống như trước kia, nhìn thấy Mộc Hàn Yên, ông chỉ khẽ gật đầu giống như chào hỏi, nhưng trong ánh mắt ông lại ẩn chứa sự dịu dàng mà chỉ có một mình Mộc Hàn Yên nhìn ra được.
“Phụ thân đại nhân.” Mộc Hàn Yên vẫn hành lễ một cách qua loa như trước. Nếu bị người khác nhận ra cách thức ở chung giữa bọn họ có sự thay đổi quá lớn sẽ khó tránh khiến người khác nghi ngờ, rất có thể sẽ rước tới phiền toái. Bởi vậy khi ở trước mặt người khác, Mộc Hàn Yên vẫn cố gắng đối xử với Mộc Duệ An giống như lúc trước.
“Ừm.” Mộc Duệ An khẽ gật đầu.
“Phụ thân đại nhân, có chuyện gì sao?” Mộc Hàn Yên để ý thấy nét ưu tư giữa hai hàng lông mày của phụ thân, nàng khẽ hỏi.
“Tử Thanh đi ra ngoài tìm mua dược thảo, đến hôm nay vẫn chưa về, ta thấy hơi lo.” Mộc Duệ An nhìn khắp xung quanh thấy không có ai, bèn nói nhỏ với Mộc Hàn Yên.
“Thực lực của Thất thúc không tệ, cách đối nhân xử thế cũng rất tốt, chắc sẽ không có chuyện gì đâu, phụ thân đừng quá lo lắng.” Mộc Hàn Yên an ủi ông.
“Nói thì nói thế, nhưng nhẩm tính thời gian, đáng lẽ ba ngày trước hắn phải về rồi mới đúng, nghe nói Tam trưởng lão đã thả diều hâu đưa thư nhưng vẫn không thấy tin tức gì, ta lo hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.” Mộc Duệ An trầm giọng nói.
“Tam trưởng lão…” Nghĩ tới Tam trưởng lão lúc nào cũng đầy một bụng thành kiến với mình, Mộc Hàn Yên vô thức cười khổ.
“Ta biết Tam trưởng lão khinh thường con, chưa từng nhìn con bằng vẻ mặt dễ chịu, nhưng tạo thành kết quả như vậy, vốn dĩ là do chúng ta cố ý gây nên. Con cũng đừng quá so đo nữa, dù sao ông ta cũng là trưởng bối. Nếu con thật sự muốn trách thì nên trách vi phụ mới đúng. Nếu không phải thực lực của ta thiếu sót, không thể bảo vệ con chu đáo thì cần gì phải dùng đến hạ sách này, để con phải chịu nhiều ấm ức như vậy.” Mộc Duệ An thở dài, áy náy nói.
Trên thực tế, sở dĩ thanh danh của Mộc Hàn Yên tồi tệ đến mức độ này đều là kết quả của việc ông cố ý dung túng, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa. Cũng chẳng trách người khác lại hiểu lầm, đặc biệt người đó còn là trưởng bối trong tộc luôn coi trọng danh tiếng của gia tộc hơn bất cứ thứ gì.
“Con không trách ông ta, thực ra ông ta làm vậy đều là vì tốt cho con.” Mộc Hàn Yên gật đầu nói.
“Con nghĩ được như thế là tốt, nhất định phải nhớ kỹ, bọn họ luôn luôn là người thân của chúng ta, là người cùng một nhà, chỉ cần đừng làm gì quá đáng, chuyện gì cũng phải chừa lại đường lui.” Mộc Duệ An dặn dò.
Nếu đổi lại là trước đây, ông sẽ không cần phải nói thêm lời này, nhưng hiện giờ ông đã biết, Hàn Yên đã không còn là Hàn Yên của lúc trước, thực lực của nàng tiến bộ rất nhanh, chính bản thân ông cũng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc tương lai nàng sẽ đạt được thành tựu như thế nào, ngay cả ông cũng không thể đoán trước. Nếu nàng cứ nung nấu sự căm ghét với đám người Tam trưởng lão trong lòng, chung quy cũng không phải là chuyện tốt với Mộc gia.
“Hàn Yên nhớ kỹ rồi, xin phụ thân cứ yên tâm.” Mộc Hàn Yên trịnh trọng nói.
Mộc Duệ An vui mừng gật đầu, sau đó liền rời khỏi.
Nhìn cảnh tượng phụ thân rời đi, trong lòng Mộc Hàn Yên có chút bùi ngùi. Tuy các vị trưởng lão đều coi phụ thân là kình địch, bọn họ âm thầm câu kết với nhau, một lòng muốn lôi phụ thân ra khỏi vị trí gia chủ, nhưng từ đầu đến cuối phụ thân chưa từng coi bọn họ là kình địch, mà luôn luôn coi bọn họ là người thân.
Bình luận facebook