Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 220
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Tuy tin tức học viện Long Nham ký Khế ước Thiên Địa với trường đấu giá Nam Mộc và cả tin tức Khúc Sơn Linh cũng ký khế ước bán thân hai mươi năm được tung ra cùng lúc, nhưng tiếng tăm của học viện Long Nham quá lớn, đến nỗi cái tên Khúc Sơn Linh cũng dễ dàng bị người khác lơ là.
“Đúng vậy, chính là lão phu.” Khúc Sơn Linh không tức giận, thậm chí còn có chút dương dương tự đắc.
Tuy là bị người khác lơ là xem nhẹ nhưng cũng có thể được người khác nhớ đến, có thể được nhắc đến cùng với học viện Long Nham đã là một vinh hạnh to lớn rồi.
“Hoài Đông, trường đấu giá Nam Mộc ấy lai lịch thế nào vậy, sao ta chưa nghe qua thế?” Tam trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Nghe nói chỉ là một thương hội nhỏ mới thành lập không lâu nhưng cũng rất có thực lực, vì thế mới khiến học viện Long Nham nhìn bọn họ với con mắt khác ạ. Nghe nói, người ký Khế ước Thiên Địa với bọn họ lần này rất phi thường, đó là một vị Đạo sư Thánh Long, hơn nữa còn là Viện chủ phân viện Huyễn Long của học viện Long Nham.” Mộc Hoài Đông vừa hưng phấn lại vừa say mê nói.
Đạo sư Thánh Long, Viện chủ phân viện Huyễn Long, hai thân phận này tùy ý lấy ra một cái cũng khiến cho muôn người chú ý, giậm chân một cái là cả kinh thành đều rung chuyển, với thân phận của Mộc Hoài Đông mà có thể gặp mặt nói vài câu cũng là hết sức vinh hạnh rồi, đáng tiếc hắn ta không có cơ hội đó.
Những con cháu khác của Mộc gia cũng có vẻ say mê chăm chú, mắt ai cũng đều sáng lấp lánh.
Về phần người này à, đó không phải là một lão ham ăn vô cùng lôi thôi nhếch nhác sao? Nếu các ngươi nhìn thấy ông ta mặc một bộ trường bào Thánh Long, chắc ngay cả cơm cũng ăn không nổi. Mộc Nam rất coi thường mà nghĩ đến.
Hắn đột nhiên phát hiện, từ sau khi qua lại với Mộc Hàn Yên, kinh nghiệm cuộc đời của hắn trở nên vô cùng đặc sắc, tầm mắt cũng trở nên hoàn toàn khác.
Trước đây tuy hắn có dã tâm trên con đường thương nhân nhưng cũng biết, dã tâm thì dã tâm, thật sự muốn thực hiện thì lại rất không thực tế, cảm thấy chỉ cần có thể khiến trường đấu giá Nam Mộc có chỗ đứng ở thành Hắc Thạch là hắn đã hài lòng lắm rồi, nhưng hiện tại hắn lại thấy thành Hắc Thạch nhỏ xíu này dường như đã không thỏa mãn nổi lòng ham muốn của hắn, chí ít hắn cũng muốn làm cho trường đấu giá Nam Mộc trở thành thương hội lớn nhất quận Nam Khê, thế mới xứng với Khế ước Thiên Địa kia của Văn Nhân Thanh Thu.
Trong mắt Mộc Nam lập tức trở nên sáng rực, thực ra việc thay đổi tâm tính như vậy mới là sự thay đổi lớn nhất mà Mộc Hàn Yên mang lại cho hắn.
“Thì ra là thế, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi thăm Khúc Đại sư, nhân tiện cũng thăm hỏi chủ nhân của thương hội Nam Mộc một chút, có thể ký Khế ước Thiên Địa với học viện Long Nham, người này tuyệt đối không phải tầm thường, chúng ta tuyệt đối không thể thất lễ được.” Tam trưởng lão trịnh trọng nói.
Khúc Sơn Linh suýt chút nữa thì bật cười: Xem đi xem đi, các ngươi cũng cảm thấy người này tuyệt đối không tầm thường, lời lão phu nói lúc nãy không sai chứ. Chỉ tiếc là người không tầm thường này đang ở trước mắt các ngươi nhưng lại bị các ngươi nói thành người đắm chìm trong trụy lạc, không biết liêm sỉ. Vẫn là lão phu có con mắt tinh tường, sớm đã nhìn ra hắn không đơn giản rồi, nếu không thì cũng sẽ không mặt dày mà đòi năm phần của trường đấu giá Nam Mộc.
Nếu như không có chuyện này, đoán chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện sau đó, cũng sẽ không thể kết giao với kỳ tài chiêm tinh như Mộc Hàn Yên, càng không thể có cơ hội hóa giải đại nạn sinh tử.
Thần toán à, lão phu đâu phải là thầy chiêm tinh bình thường, nhất định là một thế hệ thần toán. Ha ha… Ha ha ha ha.
Lão bịp bợm rất không biết xấu hổ tự khen mình, mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý.
Có điều không biết lúc Tam trưởng lão biết chủ nhân của thương hội Nam Mộc mà ông ta tuyệt đối không thể thất lễ lại chính là đứa cháu thứ sáu mà ông ta nghĩ là đắm mình trong trụy lạc, không biết liêm sỉ, ông ta sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
*********************************
Tuy tin tức học viện Long Nham ký Khế ước Thiên Địa với trường đấu giá Nam Mộc và cả tin tức Khúc Sơn Linh cũng ký khế ước bán thân hai mươi năm được tung ra cùng lúc, nhưng tiếng tăm của học viện Long Nham quá lớn, đến nỗi cái tên Khúc Sơn Linh cũng dễ dàng bị người khác lơ là.
“Đúng vậy, chính là lão phu.” Khúc Sơn Linh không tức giận, thậm chí còn có chút dương dương tự đắc.
Tuy là bị người khác lơ là xem nhẹ nhưng cũng có thể được người khác nhớ đến, có thể được nhắc đến cùng với học viện Long Nham đã là một vinh hạnh to lớn rồi.
“Hoài Đông, trường đấu giá Nam Mộc ấy lai lịch thế nào vậy, sao ta chưa nghe qua thế?” Tam trưởng lão nghi hoặc hỏi.
“Nghe nói chỉ là một thương hội nhỏ mới thành lập không lâu nhưng cũng rất có thực lực, vì thế mới khiến học viện Long Nham nhìn bọn họ với con mắt khác ạ. Nghe nói, người ký Khế ước Thiên Địa với bọn họ lần này rất phi thường, đó là một vị Đạo sư Thánh Long, hơn nữa còn là Viện chủ phân viện Huyễn Long của học viện Long Nham.” Mộc Hoài Đông vừa hưng phấn lại vừa say mê nói.
Đạo sư Thánh Long, Viện chủ phân viện Huyễn Long, hai thân phận này tùy ý lấy ra một cái cũng khiến cho muôn người chú ý, giậm chân một cái là cả kinh thành đều rung chuyển, với thân phận của Mộc Hoài Đông mà có thể gặp mặt nói vài câu cũng là hết sức vinh hạnh rồi, đáng tiếc hắn ta không có cơ hội đó.
Những con cháu khác của Mộc gia cũng có vẻ say mê chăm chú, mắt ai cũng đều sáng lấp lánh.
Về phần người này à, đó không phải là một lão ham ăn vô cùng lôi thôi nhếch nhác sao? Nếu các ngươi nhìn thấy ông ta mặc một bộ trường bào Thánh Long, chắc ngay cả cơm cũng ăn không nổi. Mộc Nam rất coi thường mà nghĩ đến.
Hắn đột nhiên phát hiện, từ sau khi qua lại với Mộc Hàn Yên, kinh nghiệm cuộc đời của hắn trở nên vô cùng đặc sắc, tầm mắt cũng trở nên hoàn toàn khác.
Trước đây tuy hắn có dã tâm trên con đường thương nhân nhưng cũng biết, dã tâm thì dã tâm, thật sự muốn thực hiện thì lại rất không thực tế, cảm thấy chỉ cần có thể khiến trường đấu giá Nam Mộc có chỗ đứng ở thành Hắc Thạch là hắn đã hài lòng lắm rồi, nhưng hiện tại hắn lại thấy thành Hắc Thạch nhỏ xíu này dường như đã không thỏa mãn nổi lòng ham muốn của hắn, chí ít hắn cũng muốn làm cho trường đấu giá Nam Mộc trở thành thương hội lớn nhất quận Nam Khê, thế mới xứng với Khế ước Thiên Địa kia của Văn Nhân Thanh Thu.
Trong mắt Mộc Nam lập tức trở nên sáng rực, thực ra việc thay đổi tâm tính như vậy mới là sự thay đổi lớn nhất mà Mộc Hàn Yên mang lại cho hắn.
“Thì ra là thế, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi thăm Khúc Đại sư, nhân tiện cũng thăm hỏi chủ nhân của thương hội Nam Mộc một chút, có thể ký Khế ước Thiên Địa với học viện Long Nham, người này tuyệt đối không phải tầm thường, chúng ta tuyệt đối không thể thất lễ được.” Tam trưởng lão trịnh trọng nói.
Khúc Sơn Linh suýt chút nữa thì bật cười: Xem đi xem đi, các ngươi cũng cảm thấy người này tuyệt đối không tầm thường, lời lão phu nói lúc nãy không sai chứ. Chỉ tiếc là người không tầm thường này đang ở trước mắt các ngươi nhưng lại bị các ngươi nói thành người đắm chìm trong trụy lạc, không biết liêm sỉ. Vẫn là lão phu có con mắt tinh tường, sớm đã nhìn ra hắn không đơn giản rồi, nếu không thì cũng sẽ không mặt dày mà đòi năm phần của trường đấu giá Nam Mộc.
Nếu như không có chuyện này, đoán chừng cũng sẽ không xảy ra chuyện sau đó, cũng sẽ không thể kết giao với kỳ tài chiêm tinh như Mộc Hàn Yên, càng không thể có cơ hội hóa giải đại nạn sinh tử.
Thần toán à, lão phu đâu phải là thầy chiêm tinh bình thường, nhất định là một thế hệ thần toán. Ha ha… Ha ha ha ha.
Lão bịp bợm rất không biết xấu hổ tự khen mình, mặt mày rạng rỡ, vẻ mặt đắc ý.
Có điều không biết lúc Tam trưởng lão biết chủ nhân của thương hội Nam Mộc mà ông ta tuyệt đối không thể thất lễ lại chính là đứa cháu thứ sáu mà ông ta nghĩ là đắm mình trong trụy lạc, không biết liêm sỉ, ông ta sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Bình luận facebook