Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
“Lạc Tú!”
“Cậu Lạc, cậu mới nói bức họa này của tại hạ là giả sao?” Diệp Kính Bình có thế đạt được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên không phải là tên ngốc rồi, ông ta rất khéo léo di chuyến đề tài, hóa giải sự lúng túng.
“Đó là đồ giả.”
‘Thứ cho tôi mạo muội, bức họa này do một vị đại gia thời Nam Tống vẽ, tôi đã tốn một khoản tiền lớn và dồn nhiều tâm huyết mới lấy được nó, hơn nữa tôi đã tìm mấy chuyên gia chuyên môn về lĩnh vực này để giám định rồi.” Giọng điệu của Diệp Kính Bình rất cung kính, thậm chí còn tôn xưng như người bề trên.
Điều này đã làm Diệp Song Nhi tràn đầy khó tin, phải biết rằng dù nhìn thấy một số nhân vật có thực quyền thì ông nội cũng chưa từng cung kính như thế.
‘Tôi sẽ chứng minh cho ông xem.”
Nhưng trong mắt Lạc Tú lại lóe lên tia u ám màu xanh.
Đây là Thiên Nhãn, tái sinh chi nhãn, ban đầu chỉ có người thức tỉnh thần tàng trong cơ thế mới có thế nắm giữ, nhưng bởi vì Lạc Tú đã có được Thái Hoàng Kinh nên có thê’ sử dụng chiêu này.
Thiên Nhãn có thế thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, còn dề sử dụng hơn kính hiển vi nữa.
Sờ đĩ Lạc Tú có thể nhìn ra bức họa này là giả cũng bời vì
nguyên do này, nhưng Thiên Nhãn của Lạc Tú chỉ là gà mờ, dù gì cũng chỉ dựa vào khí tức báo vệ cơ thế cúa Thái Hoàng Kinh, cho nên anh chưa thể nào nhìn thấu thật sự được.
Nhưng chỉ cần phân biệt thật giả cho bức họa này là đủ rồi.
Ngón tay của Lạc Tú rất chuẩn xác ngừng ờ một nơi trong bức tranh, chất liệu của bức tranh làm bằng tơ lụa, ngón tay của Lạc Tú khẽ ấn xuống, lúc giơ lẻn đã kéo ra một sợi vụn.
Nhưng đây là bức họa hơn một nghìn vạn, không ngờ Lạc Tú lại phá hỏng như thế, nhưng Lạc Tú chầng thèm chớp mát, sau đó anh quả quyết kéo sợi vụn ra, ném tới trước mặt Diệp Kính Bình.
Thật ra đây chỉ là một sợi vụn mà thôi, dù có người giám định kỹ lưỡng cũng sẽ không chú ý đến sợi vụn này.
“Đây là?”
“Đây là sợi ni lông, chất liệu nhân tạo.”
“Bức tranh hơn bảy trăm năm trước của nhà ông có vải ni lông à?” Lạc Tú lầcđầu nói.
Điều này đã làm Diệp Kính Bình đỏ mặt, không ngờ mình lại bị người khác lừa gạt.
Hơn báy trăm năm trước thì lấy đâu ra vải ni lông?
Diệp Kính Bình nhanh chóng ra hiệu, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới định mang bức họa đó đi, tiện thể cầm hộp gỗ đựng bức tranh đó luôn.
“Khoan đã, hộp gồ này?” Lạc Tú bồng gọi lại.
“Sao thế? Cậu Lạc cảm thấy hứng thú với hộp gổ này sao?” Diệp Kính Bình như nhìn thấu tâm tư của Lạc Tú.
“Nếu cậu thích thì cứ việc lấy đi.” Bây giờ Diệp Kính Bình biếu hiện rất hào phóng.
“Ông nội.” Diệp Song Nhi đứng bèn cạnh nhắc nhớ.
Thật ra Diệp Kính Bình biết rất rõ, nếu Lạc Tú có thế nhìn ra bức họa này là đồ giả, vậy thì chác chán sẽ có bản lĩnh cực kỳ lớn, hơn nữa khí tức phóng ra ban nãy cũng chứng minh điều này.
Nếu Lạc Tú có thể vừa ý món đồ nào đó, e rầng đó thật sự là một bảo vật, nhưng Diệp Kính Bình lại muốn tặng nó cho Lạc Tú.
“Cậu Lạc, cậu mới nói bức họa này của tại hạ là giả sao?” Diệp Kính Bình có thế đạt được địa vị như ngày hôm nay, đương nhiên không phải là tên ngốc rồi, ông ta rất khéo léo di chuyến đề tài, hóa giải sự lúng túng.
“Đó là đồ giả.”
‘Thứ cho tôi mạo muội, bức họa này do một vị đại gia thời Nam Tống vẽ, tôi đã tốn một khoản tiền lớn và dồn nhiều tâm huyết mới lấy được nó, hơn nữa tôi đã tìm mấy chuyên gia chuyên môn về lĩnh vực này để giám định rồi.” Giọng điệu của Diệp Kính Bình rất cung kính, thậm chí còn tôn xưng như người bề trên.
Điều này đã làm Diệp Song Nhi tràn đầy khó tin, phải biết rằng dù nhìn thấy một số nhân vật có thực quyền thì ông nội cũng chưa từng cung kính như thế.
‘Tôi sẽ chứng minh cho ông xem.”
Nhưng trong mắt Lạc Tú lại lóe lên tia u ám màu xanh.
Đây là Thiên Nhãn, tái sinh chi nhãn, ban đầu chỉ có người thức tỉnh thần tàng trong cơ thế mới có thế nắm giữ, nhưng bởi vì Lạc Tú đã có được Thái Hoàng Kinh nên có thê’ sử dụng chiêu này.
Thiên Nhãn có thế thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, còn dề sử dụng hơn kính hiển vi nữa.
Sờ đĩ Lạc Tú có thể nhìn ra bức họa này là giả cũng bời vì
nguyên do này, nhưng Thiên Nhãn của Lạc Tú chỉ là gà mờ, dù gì cũng chỉ dựa vào khí tức báo vệ cơ thế cúa Thái Hoàng Kinh, cho nên anh chưa thể nào nhìn thấu thật sự được.
Nhưng chỉ cần phân biệt thật giả cho bức họa này là đủ rồi.
Ngón tay của Lạc Tú rất chuẩn xác ngừng ờ một nơi trong bức tranh, chất liệu của bức tranh làm bằng tơ lụa, ngón tay của Lạc Tú khẽ ấn xuống, lúc giơ lẻn đã kéo ra một sợi vụn.
Nhưng đây là bức họa hơn một nghìn vạn, không ngờ Lạc Tú lại phá hỏng như thế, nhưng Lạc Tú chầng thèm chớp mát, sau đó anh quả quyết kéo sợi vụn ra, ném tới trước mặt Diệp Kính Bình.
Thật ra đây chỉ là một sợi vụn mà thôi, dù có người giám định kỹ lưỡng cũng sẽ không chú ý đến sợi vụn này.
“Đây là?”
“Đây là sợi ni lông, chất liệu nhân tạo.”
“Bức tranh hơn bảy trăm năm trước của nhà ông có vải ni lông à?” Lạc Tú lầcđầu nói.
Điều này đã làm Diệp Kính Bình đỏ mặt, không ngờ mình lại bị người khác lừa gạt.
Hơn báy trăm năm trước thì lấy đâu ra vải ni lông?
Diệp Kính Bình nhanh chóng ra hiệu, một người đàn ông mặc đồ đen đi tới định mang bức họa đó đi, tiện thể cầm hộp gỗ đựng bức tranh đó luôn.
“Khoan đã, hộp gồ này?” Lạc Tú bồng gọi lại.
“Sao thế? Cậu Lạc cảm thấy hứng thú với hộp gổ này sao?” Diệp Kính Bình như nhìn thấu tâm tư của Lạc Tú.
“Nếu cậu thích thì cứ việc lấy đi.” Bây giờ Diệp Kính Bình biếu hiện rất hào phóng.
“Ông nội.” Diệp Song Nhi đứng bèn cạnh nhắc nhớ.
Thật ra Diệp Kính Bình biết rất rõ, nếu Lạc Tú có thế nhìn ra bức họa này là đồ giả, vậy thì chác chán sẽ có bản lĩnh cực kỳ lớn, hơn nữa khí tức phóng ra ban nãy cũng chứng minh điều này.
Nếu Lạc Tú có thể vừa ý món đồ nào đó, e rầng đó thật sự là một bảo vật, nhưng Diệp Kính Bình lại muốn tặng nó cho Lạc Tú.
Bình luận facebook