Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Đương nhiên, chủ yếu là do những lời nói của Diệp Kính Bình. Một người có thế so sánh với Tông sư, Diệp Song Song cô ta dù cỏ ngỏng cuồng đến đâu cũng phải thu liềm lại.
Sau khi Diệp Song Song rời đi, Lạc Tú đi đến cửa số trong phòng, mở cửa sổ ra để ngám cảnh đêm.
Sau đó, Lạc Tú xuống lầu mua chút gì đó trước.
Nhưng khi Lạc Tú quay trở về lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì khi anh đi ra ngoài châc chắn đã khóa cửa phòng cấn thận rồi, thẻ cửa cầm đi, nhưng bây giờ trong phòng của mình có âm thanh truyền ra, lại còn là tiếng một người phụ nữ khóc nỉ non.
“Đạo diền Vương, ông đừng như vậy. Tôi cầu xin ỏng, đạo diễn Vương!”
Nghe thấy âm thanh này, Lạc Tú nhíu mày. Tại sao lại có người ớ trong phòng của mình?
Sau đó, Lạc Tú mở cửa ra. Đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhưng lúc này người đàn ông này đã cởi áo ra, đế lộ cái bụng béo to bự đầy mỡ, dưới cái đầu trọc lóc lè một khuôn mặt tươi cười đáng khinh đeo kính.
Mà ở phía đối diện là một người phụ nữ cực kỳ lộng lẫy, dáng người cực cao, trước lồi sau vểnh không nói, mấu chốt là khuôn mặt kia tuyệt đối là cấp độ họa thủy, đi trên đường tuyệt đối có thế bị nhận là ngôi sao.
Chỉ là cho dù người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng hiện tại đã có chút bối rối và hoảng sợ, trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng một máng, còn đôi mắt trong veo lại chan chứa nước mât.
Chiếc váy tráng trên người đã bị xé toạc, lộ ra một vùng da tráng ngần.
Nhưng mà điều này càng làm cho người đàn ông trung niên được gọi là đạo diễn Vương kia ngày càng táo tợn hơn, lục quang trong mắt càng ngày càng đậm.
“Hừ, giả bộ, giả bộ ở trước mặt ông. Đã đến bước này rồi mà cô còn giả bộ thuần khiết trước mặt ông đây sao?’
“Cô lăn lộn trong giói giải trí lâu như vậy rồi, chắng lẽ không biết quy tâc ngầm hả? Đêm nay không hầu hạ ông đây thoải mái thì con mẹ nó, chuyện cô muốn đoạt nữ chính số một bộ phim truyền hình này cũng là trò đùa thôi!”
Đạo diền Vương tỏ vẻ châm chọc, sau đó nám lấy cánh tay của người phụ nữ, muốn nâng mặt cô ta lên mà hôn.
“Đạo diễn Vương, xin buông tha cho tôi được không? Tôi từ bỏ vai nữ chính số một trong bộ phim truyền hình đó được chưa?” Lam Thục Đoan vừa khóc vừa tránh khỏi khuôn mặt kinh tởm của đạo diền Vương.
Chỉ là tuy rằng đạo diễn Vương thoạt nhìn mập mạp như con cóc lớn, nhưng trong tay vẫn có sức lực. Đôi tay như kìm thép không chỉ ngăn cản không cho Lam Thục Đoan giãy giụa mà còn cảm giác rất đau.
Hơn nữa, Lam Thục Đoan đã bị đạo diễn Vương này chuốc thuốc, giờ phút này cô ta chỏng mặt hoa mât, nóng bức khẳp người, sức lực vùng vẫy ngày càng nhỏ.
“Hừ, tôi làm trong ngành này mấy chục năm rồi, đã ngủ VỚI bao nhiêu ngôi sao, người như cô ông đây đã gặp nhiều lầm. Lúc đầu cũng phản kháng lám, nhưng khi đã thoải mái thì chác chần sẽ là một con đĩ dâm đãng!”
Đạo diễn Vương cười khấy liên tục, một tay bắt lấy Lam Thục Đoan, sau đó dùng chút sức trực tiếp đấy Lam Thục Đoan ngã lên ghế sô pha.
“Ống đây nói cho cỏ biết, nếu đèm nay cô không ngủ cùng tôi thì từ nay về sau cỏ cũng đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa. Ông đây chỉ cần tùy ý nói một tiếng là có thể đóng băng cô đó.” Đạo diễn Vương vừa nói vừa cởi quần, chỉ đế lại quần lót rồi đến gần Lam Thục Đoan.
Đối mặt với lời đe dọa từ đạo diễn Vương, trong mắt Lam Thục Đoan lóe lên vẻ kiên định, che ngực, run rây ngồi ớ góc sô pha, nhưng trong miệng vần nói.
“Đạo diễn Vương, van xin ông, van xin ông hãy buông tha cho
tôi. Cho dù sau này tôi không thể à trong cái giới này nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần ỏng buông tha cho tôi thỏi.”
“Ông đây nói cho cô biết, đêm nay đế cho cô hầu tôi là đã đánh giá cao cô rồi. Cô có biết ờ ngoài cửa có bao nhiêu người xếp hàng không?”
“0?”
Sau khi Diệp Song Song rời đi, Lạc Tú đi đến cửa số trong phòng, mở cửa sổ ra để ngám cảnh đêm.
Sau đó, Lạc Tú xuống lầu mua chút gì đó trước.
Nhưng khi Lạc Tú quay trở về lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì khi anh đi ra ngoài châc chắn đã khóa cửa phòng cấn thận rồi, thẻ cửa cầm đi, nhưng bây giờ trong phòng của mình có âm thanh truyền ra, lại còn là tiếng một người phụ nữ khóc nỉ non.
“Đạo diền Vương, ông đừng như vậy. Tôi cầu xin ỏng, đạo diễn Vương!”
Nghe thấy âm thanh này, Lạc Tú nhíu mày. Tại sao lại có người ớ trong phòng của mình?
Sau đó, Lạc Tú mở cửa ra. Đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhưng lúc này người đàn ông này đã cởi áo ra, đế lộ cái bụng béo to bự đầy mỡ, dưới cái đầu trọc lóc lè một khuôn mặt tươi cười đáng khinh đeo kính.
Mà ở phía đối diện là một người phụ nữ cực kỳ lộng lẫy, dáng người cực cao, trước lồi sau vểnh không nói, mấu chốt là khuôn mặt kia tuyệt đối là cấp độ họa thủy, đi trên đường tuyệt đối có thế bị nhận là ngôi sao.
Chỉ là cho dù người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng hiện tại đã có chút bối rối và hoảng sợ, trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng một máng, còn đôi mắt trong veo lại chan chứa nước mât.
Chiếc váy tráng trên người đã bị xé toạc, lộ ra một vùng da tráng ngần.
Nhưng mà điều này càng làm cho người đàn ông trung niên được gọi là đạo diễn Vương kia ngày càng táo tợn hơn, lục quang trong mắt càng ngày càng đậm.
“Hừ, giả bộ, giả bộ ở trước mặt ông. Đã đến bước này rồi mà cô còn giả bộ thuần khiết trước mặt ông đây sao?’
“Cô lăn lộn trong giói giải trí lâu như vậy rồi, chắng lẽ không biết quy tâc ngầm hả? Đêm nay không hầu hạ ông đây thoải mái thì con mẹ nó, chuyện cô muốn đoạt nữ chính số một bộ phim truyền hình này cũng là trò đùa thôi!”
Đạo diền Vương tỏ vẻ châm chọc, sau đó nám lấy cánh tay của người phụ nữ, muốn nâng mặt cô ta lên mà hôn.
“Đạo diễn Vương, xin buông tha cho tôi được không? Tôi từ bỏ vai nữ chính số một trong bộ phim truyền hình đó được chưa?” Lam Thục Đoan vừa khóc vừa tránh khỏi khuôn mặt kinh tởm của đạo diền Vương.
Chỉ là tuy rằng đạo diễn Vương thoạt nhìn mập mạp như con cóc lớn, nhưng trong tay vẫn có sức lực. Đôi tay như kìm thép không chỉ ngăn cản không cho Lam Thục Đoan giãy giụa mà còn cảm giác rất đau.
Hơn nữa, Lam Thục Đoan đã bị đạo diễn Vương này chuốc thuốc, giờ phút này cô ta chỏng mặt hoa mât, nóng bức khẳp người, sức lực vùng vẫy ngày càng nhỏ.
“Hừ, tôi làm trong ngành này mấy chục năm rồi, đã ngủ VỚI bao nhiêu ngôi sao, người như cô ông đây đã gặp nhiều lầm. Lúc đầu cũng phản kháng lám, nhưng khi đã thoải mái thì chác chần sẽ là một con đĩ dâm đãng!”
Đạo diễn Vương cười khấy liên tục, một tay bắt lấy Lam Thục Đoan, sau đó dùng chút sức trực tiếp đấy Lam Thục Đoan ngã lên ghế sô pha.
“Ống đây nói cho cỏ biết, nếu đèm nay cô không ngủ cùng tôi thì từ nay về sau cỏ cũng đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa. Ông đây chỉ cần tùy ý nói một tiếng là có thể đóng băng cô đó.” Đạo diễn Vương vừa nói vừa cởi quần, chỉ đế lại quần lót rồi đến gần Lam Thục Đoan.
Đối mặt với lời đe dọa từ đạo diễn Vương, trong mắt Lam Thục Đoan lóe lên vẻ kiên định, che ngực, run rây ngồi ớ góc sô pha, nhưng trong miệng vần nói.
“Đạo diễn Vương, van xin ông, van xin ông hãy buông tha cho
tôi. Cho dù sau này tôi không thể à trong cái giới này nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần ỏng buông tha cho tôi thỏi.”
“Ông đây nói cho cô biết, đêm nay đế cho cô hầu tôi là đã đánh giá cao cô rồi. Cô có biết ờ ngoài cửa có bao nhiêu người xếp hàng không?”
“0?”
Bình luận facebook