Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
‘Thục Phi, con có nhìn thấy chưa? Trước đây mẹ chính là mềm lòng mới lấy người ba ản hại này, lúc ấy mẹ nghĩ ông ta thật lòng tốt với mẹ nhưng bây giờ mẹ hối hận biết bao, lúc trước châc mẹ bị mù rồi, đi theo đồ ăn hại này đã chịu biết bao cực khổ chứ?”
‘Thục Phi, con đừng bao giờ phạm phải sai lầm như mẹ nữa được không?”
“Bà hối hận vì đã lấy tôi sao?” Trương Công Minh cũng nổi giận.
Thấy hai người đã cãi nhau đến nơi, Trương Thục Phi tức giận trở về phòng, đóng sầm cửa lại, sau đó à R trong phòng không chịu ra.
Nhưng cô ta không trách ba mẹ mình, mà là trách Lạc Tú.
Chẳng lẽ anh tiếc tiền đế mua vài món đồ tốt tới hay sao?
Chí mang mấy túi trà ư?
Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải coi thường! Bạn trai của Trương Thục Phi tôi chỉ mang theo một vài túi trà khi lần đầu tiên đến nhà bạn gái ư?
Trương Thục Phi còn tự cảm thấy mất mặt.
Thực ra Lạc Tú đã mang theo rất nhiều thứ có giá trị, nhưng sau khi Lạc Tú tỉnh dậy ở trên xe thì anh đã quyết định râng sẽ không đưa chúng cho mấy người này.
Ra ngoài, đúng là cuộc sống nơi xa lạ sẽ rất phiền toái.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
“A lô, thầy, anh đang ở đâu?”
“Được rồi, tôi đến đón anh ngay bây giờ. ông nội nhờ tôi đặt một phòng tổng thống cho anh ở khách sạn Hải Thượng Minh Nguyệt.”
Hải Thượng Minh Nguyệt là khách sạn năm sao tốt nhất ở thành phố Tân Chảu, nghe nói phòng tổng thống có giá gần ba vạn một đêm, không phải người thường nào cũng có thể trả được.
Tân Châu là một thành phố cực kỳ phồn hoa, đặc biệt là vào ban đêm, ngựa xe như nước tạo thành một dòng chảy bất tận.
Thật ra Lạc Tú vẫn hơi thổn thức, cuộc sổng tu đạo ngàn năm, chinh chiến tứ phương bày mưu tính kế ngàn năm vạn năm, thế mà giờ phút này lại đột nhiên đặt mình vào trong thành thị
vừa phồn hoa vừa an tĩnh khiến cho Lạc Tú cảm thây cực kỳ mất tự nhiên.
Giống như một con hổ hung dữ đã trải qua nhiều trận chiến bất ngờ lao vào một đàn cừu không có sức phản kháng, ngược lại sẽ khiến con hố hơi choáng váng, khỏ chịu.
Lạc Tú bất giác liếm môi, rồi mỉm cười một cách tà mị, ha ha, phàm trần, đây là thành phố đầu tiên anh sẽ giẳm nát dưới chân.
Đến ngã tư đường, Lạc Tú mang theo hành lý dừng lại ở đó. Mặc dù Lạc Tú lè tién tôn nhưng lúc này anh cũng không lộ ra khí chất đó, mà giống như một sinh viên đại học chất phác vừa ra trường, cộng thêm trang phục của Lạc Tú thì vừa nhìn anh giống như một người lần đầu tiên từ nông thôn lên thành phố.
Lúc này một chiếc taxi đi qua đã bóp còi và dừng lại trước mặt Lạc Tú.
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trung niên khoảng bổn mươi tuổi, tài xế vẫy vẫy tay: “Chàng trai, đi taxi không?”
Lạc Tú lâc đầu, anh đang đợi Diệp Song Song, có vẻ như người ta đã đến rồi.
“Hừ, nghèo mạt.” Người lái xe nghe thấy Lạc Tú từ chối thì lập tức thay đổi sầc mặt, máng mỏ và lái xe đi kèm theo lời trách móc. ồng ta nghĩ tên nhà quê này không có tiền nên mới không bắt taxi.
“Cút đi, không có tiền thì đến thành phố làm gì!” ông ta khinh
thường nhất đám người nghèo này.
‘Thục Phi, con đừng bao giờ phạm phải sai lầm như mẹ nữa được không?”
“Bà hối hận vì đã lấy tôi sao?” Trương Công Minh cũng nổi giận.
Thấy hai người đã cãi nhau đến nơi, Trương Thục Phi tức giận trở về phòng, đóng sầm cửa lại, sau đó à R trong phòng không chịu ra.
Nhưng cô ta không trách ba mẹ mình, mà là trách Lạc Tú.
Chẳng lẽ anh tiếc tiền đế mua vài món đồ tốt tới hay sao?
Chí mang mấy túi trà ư?
Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải coi thường! Bạn trai của Trương Thục Phi tôi chỉ mang theo một vài túi trà khi lần đầu tiên đến nhà bạn gái ư?
Trương Thục Phi còn tự cảm thấy mất mặt.
Thực ra Lạc Tú đã mang theo rất nhiều thứ có giá trị, nhưng sau khi Lạc Tú tỉnh dậy ở trên xe thì anh đã quyết định râng sẽ không đưa chúng cho mấy người này.
Ra ngoài, đúng là cuộc sống nơi xa lạ sẽ rất phiền toái.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lạc Tú vang lên.
“A lô, thầy, anh đang ở đâu?”
“Được rồi, tôi đến đón anh ngay bây giờ. ông nội nhờ tôi đặt một phòng tổng thống cho anh ở khách sạn Hải Thượng Minh Nguyệt.”
Hải Thượng Minh Nguyệt là khách sạn năm sao tốt nhất ở thành phố Tân Chảu, nghe nói phòng tổng thống có giá gần ba vạn một đêm, không phải người thường nào cũng có thể trả được.
Tân Châu là một thành phố cực kỳ phồn hoa, đặc biệt là vào ban đêm, ngựa xe như nước tạo thành một dòng chảy bất tận.
Thật ra Lạc Tú vẫn hơi thổn thức, cuộc sổng tu đạo ngàn năm, chinh chiến tứ phương bày mưu tính kế ngàn năm vạn năm, thế mà giờ phút này lại đột nhiên đặt mình vào trong thành thị
vừa phồn hoa vừa an tĩnh khiến cho Lạc Tú cảm thây cực kỳ mất tự nhiên.
Giống như một con hổ hung dữ đã trải qua nhiều trận chiến bất ngờ lao vào một đàn cừu không có sức phản kháng, ngược lại sẽ khiến con hố hơi choáng váng, khỏ chịu.
Lạc Tú bất giác liếm môi, rồi mỉm cười một cách tà mị, ha ha, phàm trần, đây là thành phố đầu tiên anh sẽ giẳm nát dưới chân.
Đến ngã tư đường, Lạc Tú mang theo hành lý dừng lại ở đó. Mặc dù Lạc Tú lè tién tôn nhưng lúc này anh cũng không lộ ra khí chất đó, mà giống như một sinh viên đại học chất phác vừa ra trường, cộng thêm trang phục của Lạc Tú thì vừa nhìn anh giống như một người lần đầu tiên từ nông thôn lên thành phố.
Lúc này một chiếc taxi đi qua đã bóp còi và dừng lại trước mặt Lạc Tú.
Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một người đàn ông trung niên khoảng bổn mươi tuổi, tài xế vẫy vẫy tay: “Chàng trai, đi taxi không?”
Lạc Tú lâc đầu, anh đang đợi Diệp Song Song, có vẻ như người ta đã đến rồi.
“Hừ, nghèo mạt.” Người lái xe nghe thấy Lạc Tú từ chối thì lập tức thay đổi sầc mặt, máng mỏ và lái xe đi kèm theo lời trách móc. ồng ta nghĩ tên nhà quê này không có tiền nên mới không bắt taxi.
“Cút đi, không có tiền thì đến thành phố làm gì!” ông ta khinh
thường nhất đám người nghèo này.