Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Còn Trần Hữu vốn dĩ cảm thấy thật bẽ mặt, đang định lái xe bỏ đi, nhưng vừa cất bước thì lốp xe lại bị nố khiến Trần Hữu thầm chửi rủa, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy chứ?
Hơn nữa giống như ông trời cố tình gây khó dễ với anh ta vậy.
“Cấn thận!”
Ngay khi Trần Hữu đang sửng sốt thì một tiếng hét kinh hãi vang lên.
Thì ra là chậu hoa đặt trên bệ cửa số tầng ba, không biết vì sao lại rơi thẳng xuống.
Hơn nữa, nó lại nện thắng vào đầu Trần Hữu.
“Rầm!”
Máu chảy ròng ròng, Trần Hữu bị đập nát như một cánh hoa đào.
Khi xe cấp cứu đến, Trần Hữu đã hỏn mê bất tình, còn Lạc Tú từ đầu đến cuối đều vần cười nhạt.
Khi bước vào nhà của Trương Thục Phi, Lạc Tú vung tay một cái thì mùi hôi thối kia lập tức biến mất, đương nhiên đây chính là do Lạc Tú đã ra tay.
ở kiếp trước, anh đã bị Trân Hữu đùa giỡn quá quát, nhưng kiếp này, anh sẽ trăm phương ngàn kế đế trả thù.
Lúc này trời đẽ tối.
Lạc Tú lấy ra hai túi giấy bạc có mấy chữ cây sơn trà, đây chính là quà của ba Lạc Tú bât anh tha đến cho ba của Trương Thục Phi.
Mẹ của Trương Thục Phi khinh thường liếc nhìn túi trà, rồi cười mỉa mai.
“Đây là thứ mà cậu tặng cho chúng tôi khi lần đầu tiên đến nhà đó hả. Thật là hào phóng quá đỏ.”
Trương Thục Phi cũng cảm thấy Lạc Tú hơi keo kiệt, nhưng cô ta vần đổi chủ đề.
“Em với anh đi tìm một khách sạn đế nghỉ ngơi trước đi.” Trương Thục Phi nói.
‘Thục Phi, con quay lại đây.” Mẹ của Trương Thục Phi lạnh lùng gọi cô ta lại.
Thấy Lạc Tú không có phản ứng, cuối cùng Trương Thục Phi lựa chọn quay lại, không đi cùng Lạc Tú.
Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi một mình, Trương Thục Phi không thê’ chịu đựng được. Dù sao thì Lạc Tú cũng không quen cuộc sổng à đây, anh đến Tân Châu tìm cô ta, đém nay nghỉ ngơi ở đâu cũng là chuyện lớn.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn thớ dài, Trương Thục Phi, thôi thì mày hãy từ bỏ đi.
Anh ấy và mày thực sự không phải là người cùng một thế giới!
Sau khi Lạc Tú bỏ đi, mẹ của Trương Thục Phi lập tức nghiêm mặt, cầm túi trà lên, không thèm giữ lại mà thay vào đó ném ra ngoài cửa sổ.
“Đêm nay để cậu ta ngủ ngoài đường đi.”
“Mấy lá trà này hả? Mất mặt.”
‘Thục Phi, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, tên họ Lạc này không xứng với con. Mẹ là người từng trải, con hãy nghe
mẹ khuyên, hãy quên cậu ta càng sớm càng tốt.”
“Người như cậu ta, cả đời này sẽ chấng cỏ tiền đồ.” Mẹ của Trương Thục Phi luôn coi thường Lạc Tú, đã vậy còn có Trần Hữu đang theo đuối con gái mình nên nếu so sánh Lạc Tú với Trần Hữu thì phân chó còn không bầng.
“Mẹ của sầp nhỏ, đây đều là chuyện của đám trẻ bọn chúng, bà có thể bớt nói vài câu được không?” Trương Công Minh nghe không lọt tai nữa.
“Cái gì chuyện của đám trẻ chứ?”
Hơn nữa giống như ông trời cố tình gây khó dễ với anh ta vậy.
“Cấn thận!”
Ngay khi Trần Hữu đang sửng sốt thì một tiếng hét kinh hãi vang lên.
Thì ra là chậu hoa đặt trên bệ cửa số tầng ba, không biết vì sao lại rơi thẳng xuống.
Hơn nữa, nó lại nện thắng vào đầu Trần Hữu.
“Rầm!”
Máu chảy ròng ròng, Trần Hữu bị đập nát như một cánh hoa đào.
Khi xe cấp cứu đến, Trần Hữu đã hỏn mê bất tình, còn Lạc Tú từ đầu đến cuối đều vần cười nhạt.
Khi bước vào nhà của Trương Thục Phi, Lạc Tú vung tay một cái thì mùi hôi thối kia lập tức biến mất, đương nhiên đây chính là do Lạc Tú đã ra tay.
ở kiếp trước, anh đã bị Trân Hữu đùa giỡn quá quát, nhưng kiếp này, anh sẽ trăm phương ngàn kế đế trả thù.
Lúc này trời đẽ tối.
Lạc Tú lấy ra hai túi giấy bạc có mấy chữ cây sơn trà, đây chính là quà của ba Lạc Tú bât anh tha đến cho ba của Trương Thục Phi.
Mẹ của Trương Thục Phi khinh thường liếc nhìn túi trà, rồi cười mỉa mai.
“Đây là thứ mà cậu tặng cho chúng tôi khi lần đầu tiên đến nhà đó hả. Thật là hào phóng quá đỏ.”
Trương Thục Phi cũng cảm thấy Lạc Tú hơi keo kiệt, nhưng cô ta vần đổi chủ đề.
“Em với anh đi tìm một khách sạn đế nghỉ ngơi trước đi.” Trương Thục Phi nói.
‘Thục Phi, con quay lại đây.” Mẹ của Trương Thục Phi lạnh lùng gọi cô ta lại.
Thấy Lạc Tú không có phản ứng, cuối cùng Trương Thục Phi lựa chọn quay lại, không đi cùng Lạc Tú.
Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi một mình, Trương Thục Phi không thê’ chịu đựng được. Dù sao thì Lạc Tú cũng không quen cuộc sổng à đây, anh đến Tân Châu tìm cô ta, đém nay nghỉ ngơi ở đâu cũng là chuyện lớn.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn thớ dài, Trương Thục Phi, thôi thì mày hãy từ bỏ đi.
Anh ấy và mày thực sự không phải là người cùng một thế giới!
Sau khi Lạc Tú bỏ đi, mẹ của Trương Thục Phi lập tức nghiêm mặt, cầm túi trà lên, không thèm giữ lại mà thay vào đó ném ra ngoài cửa sổ.
“Đêm nay để cậu ta ngủ ngoài đường đi.”
“Mấy lá trà này hả? Mất mặt.”
‘Thục Phi, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, tên họ Lạc này không xứng với con. Mẹ là người từng trải, con hãy nghe
mẹ khuyên, hãy quên cậu ta càng sớm càng tốt.”
“Người như cậu ta, cả đời này sẽ chấng cỏ tiền đồ.” Mẹ của Trương Thục Phi luôn coi thường Lạc Tú, đã vậy còn có Trần Hữu đang theo đuối con gái mình nên nếu so sánh Lạc Tú với Trần Hữu thì phân chó còn không bầng.
“Mẹ của sầp nhỏ, đây đều là chuyện của đám trẻ bọn chúng, bà có thể bớt nói vài câu được không?” Trương Công Minh nghe không lọt tai nữa.
“Cái gì chuyện của đám trẻ chứ?”
Bình luận facebook