• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331: Tráng dương

“Gia gia”, khi cả hai người đang nói chuyện thì một nữ tử mặc đồ xanh đi tới, trông thanh khiết vô ngần, y như một vị tiên nữ vậy. Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Bích Du.

“Bích Du, nào nào , xem xem tiểu tử này quen mặt không?”, Gia Cát Vũ cứ thế đạp Diệp Thành lên trước.

“Lão già đáng chết, còn dám đạp ta”.

“Không đạp ngươi thì sao chứ?”

Khi cả hai đang nói chuyện thì Bích Du nhìn lớp mặt nạ mà Diệp Thành đang mang. Cảm giác quen thuộc mà Diệp Thành tạo ra cho cô khiến cô không khỏi cau mày.

Cũng chẳng thể trách cô không nhận ra Diệp Thành vì trong cơ thể Diệp Thành còn có Khi Thiên Phù Chú che đi khí tức, nếu không phải Gia Cát Vũ có thiên nhãn thì cũng không thể nhìn thấu được chứ đừng nói là một cô nương với tu vi kém xa ông ta.

Khi Bích Du nhìn Diệp Thành thì Gia Cát Vũ đã hỏi: “Tiểu tử, ngươi đã tới đan phủ của Đan Thần chưa?”

Nói tới đan phủ, Diệp Thành lại tặc lưỡi: “Đúng là hào hoa, trong phủ quả là một thế giới hoàn toàn mới, có non có nước, có cây có rừng, khắp nơi rợp linh thảo, có vài loại đúng là quý hiếm khiến con nhìn mà rỏ rãi”.

“Có cần đi với gia gia không?”, Gia Cát Vũ nhướng mày nhìn Diệp Thành.

“Đừng, đừng đừng đừng”, Diệp Thành vội xua tay rồi lùi về sau một bước, hắn tự giác giữ khoảng cách với Gia Cát Vũ: “Từ trưởng lão nói rồi, ở Đan Thành không được gây chuyện, huống hồ còn là đan phủ”.

“Đừng mà, chúng ta cùng tính kế”, Gia Cát Vũ lại lôi Diệp Thành lại.

“Cùng tính con cũng không đi, con còn muốn sống thêm”.

“Sao mà mới mấy ngày không gặp ngươi lại trở nên lo sợ vậy chứ, đây không phải là tác phong của ngươi”.

“Biết lo sợ một chút cũng tốt, như vậy có thể sống thêm vài ngày”, Diệp Thành thở dài nói.

“Ta…”, Gia Cát Vũ định nói gì đó thì mới nhận ra Bích Du đang ở bên, thấy cô bé đang nhìn mình, Diệp Thành không kiềm chế được nữa bèn hỏi: “Rất khó đoán phải không?”

“Đoán không ra”, Bích Du lắc đầu bất lực.

“Nha đầu ngốc, Diệp Thành mà. Vậy mà cũng không nhận ra. Cũng đúng, cái mặt nạ mà hắn đeo cũng hơi khác thường”.

“Diệp…Diệp Thành?”, nghe Gia Cát Vũ nói, Bích Du giật mình, cô vội nhìn lại Diệp Thành một lần nữa rồi liếc hắn từ đầu tới chân. Cảm giác quen thuộc đó hoàn toàn khớp với Diệp Thành.

“Ta không ngờ ngươi còn có thể sống đấy”, Bích Du nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, cô mỉm cười ngây dại khiến Diệp Thành có phần ái ngại. Trong ký ức của hắn, một người lạnh lùng như Bích Du không bao giờ biết cười là gì.

“Mệnh ta lớn”, Diệp Thành cười xoà: “Suýt thì chết”.

“Ngươi vẫn còn sống, thật là tốt”.

“Tiểu tử, ngươi cũng tới xem đại hội đấu đan sao?”, khi cả hai đang nói chuyện thì Gia Cát Vũ mới hỏi bằng giọng hiếu kỳ.

“Từ Phúc trưởng lão dẫn con đến”, Diệp Thành không giấu Gia Cát Vũ: “Trưởng lão bảo con tham gia đại hội đấu đan”.

“Cũng đúng, ngươi có chân hoả, không làm luyện đan sư thật uổng phí. Ấy, mà không đúng”, Gia Cát Vũ nói rồi như nhớ ra điều gì đó, ông ta lại nhìn Diệp Thành một lượt và hỏi thăm dò: “Tiểu tử nhà ngươi vẫn có thể tu luyện tiếp sao?”

“Nhìn kìa, người cũng đánh giá con thấp phải không?”, Diệp Thành phất áo rồi lại hất tóc tỏ vẻ tự sướng: “Tiểu gia có thể thành kẻ bỏ đi sao?”

“Ngươi thật sự vẫn có thể tu luyện tiếp sao?”, Bích Du có phần kích động, và còn kích động hơn trong tưởng tượng, cô nhìn Diệp Thành đến mức ngây dại, nếu để cho cô có thời gian mà chìm vào sự kích động đó của mình thì cô còn có thể rơi nước mắt nữa.

“Thế giớ này quả thật lắm điều bất thường”, Gia Cát Vũ ở bên tấm tắc: “Bị thương nặng như vậy, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, lại thi triển cấm thuật mà vẫn có thể sống được. Quả là kì tích. Tiểu tử nhà ngươi còn có thể tu luyện đúng là khác thường”.

“Mọi người đừng nói linh tinh với bên ngoài, con không muốn để lộ thân phận, con còn muốn ở lại đại hội đấu đan thêm nữa”, Diệp Thành vội nói, chỉ sợ hai người này để lộ thân phận của mình.

“Đánh đấm thì ngươi được, nhưng luyện đan thì ngươi còn kém lắm”, Gia Cát Vũ bĩu môi, liếc Diệp Thành từ đầu tới chân sau đó chép miệng : “Ừm, không được, quả thực là không được”.

“Con thấy người không được thì có”, Diệp Thành cũng nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt chê bôi, ánh mắt hắn liếc nhìn một đoạn dương vật tráng dương ở hông, chỉ cần nhìn là biết vừa mới mua: “Dẫn theo một vãn bối xinh đẹp như vậy mà người cũng mua được thứ này, cho dù có bổ sung thêm thì còn kém lắm”.

“Ăn nói hàm hồ. Cái đó của ta to lắm đấy”.

“Hay chúng ta so thử xem”.

“Đọ thì đọ”.

“Khụ khụ…”, nhìn cả hai người, Bích Du ở bên ho hắng, nghe những lời nói hoang đường của hai người này cô thật sự thấy ái ngại, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên. Bích Du chỉ sợ cả hai lôi cậu nhỏ của mình ra đọ thật thì nơi này chắc nhộn nhịp lắm.

Nghe vậy, Gia Cát Vũ cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, ông ta ho hắng vội chuyển chủ đề: “Diệp Thành, đêm hôm ngươi không nghỉ ngơi, đi lại lung tung trên đường làm gì?”

“Con….con ra ngoài mua linh dược tăng tuổi thọ”, Diệp Thành liếc Bích Du một cái ròi mới cười trừ.

“Tăng tuổi thọ?”, Gia Cát Vũ nhướng mày sau đó nhìn vào mái tóc trắng đang bay của Diệp Thành và hỏi thăm dò: “Không phải do thi triển cấm thuật nên mới thế này chứ?”

“Cấm thuật đó có phần bá đạo, phải trả giá bằng tuổi thọ”, Diệp Thành không giấu gì, nhún vai nói: “Cho nên con mới chạy ra ngoài mua linh dược tăng tuổi thọ, con không muốn chết sớm vậy đâu”.

“Vậy ngươi mua được chưa?”, Bích Du hỏi có vẻ quan tâm.

“Bỏ ra hơn một triệu linh thạch mà chỉ tăng được chưa tới mười năm tuổi thọ”, Diệp Thành lắc đầu bất lực: “Những linh dược ở những cửa hàng này bán về cơ bản đều giống nhau, loại linh dược đó nếu ăn nhiều thì không có tác dụng”.

“Cũng đúng”, Gia Cát Vũ vuốt râu: “Các cửa tiệm ở Đan Thành và nguồn cung cấp hàng hoá cho các tiệm về cơ bản đều là từ Đan Thần”.

“Này, cho ngươi viên này”, Bích Du ở bên lấy ra một viên linh đan màu xanh, bên trên còn có vân khí xanh bao quanh, mùi dược liệu thơm nồng xực lên, và quan trọng nhất đó chính là bốn vân choán mắt người nhìn trên viên linh đan.

“Đây là Thọ Nguyên Đan, là loại đan dược tăng tuổi thọ”, Bích Du đặt viên đan dược vào tay Diệp Thành.

“Vậy…vậy cũng không được hay cho lắm phải không?”, Diệp Thành ho hắng, hắn không ngờ Bích Du lại đem viên đan dược trân quý này cho hắn, chuyện này thực sự khiến hắn phải bất ngờ.

“Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy đi”, Gia Cát Vũ vuốt râu liếc nhìn Diệp Thành: “Sau này đừng phụ người ta là được”.

“Ai ya, gia gia…”, Bích Du trừng mắt nhìn Gia Cát Vũ.

“Phụ?”, chỉ có Diệp Thành là nghe chẳng hiểu ý, cứ thế gãi đầu. Trời đất chứng dám, hắn thật sự không hiểu gì cả, có lẽ người ta rơi vào tình cảnh này thì đều trở nên ngờ nghệch.

Sau đó Diệp Thành không tìm đan dược kéo dài tuổi thọ nữa, cả ba người không dễ gì gặp nhau ở đây nên cùng đi dạo với nhau.

Điều đáng nói là Bích Du và Diệp Thành đều giữ khoảng cách với Gia Cát Vũ, tỏ vẻ như không quen biết lão già này.

Chẳng còn cách nào khác vì ông ta mặt dày, cứ treo lủng lẳng đoạn dương vật kia ở hông, đi tới đi lui, chỉ cần là những người đi qua ông ta đều vô thức liếc nhìn.

Tỉ lệ quay đầu là hai trăm năm mươi phần trăm!

…….

Trong đêm đen, nơi tiểu viên yên ắng của đan phủ. Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện nhìn Huyết Đồng ở bên rồi cười nói: “Quay lại đan phủ, có phải nhiều cảm xúc không?”

“Đan phủ, Đan Thành sớm muộn cũng là của ta”, Huyết Đồng cười tàn độc.

“Nên hạ mình một chút, dù sao ngươi cũng không phải trong trạng thái đỉnh phong”, Thị Huyết Đạo Nhân lên tiếng cảnh cáo.

“Cho dù tu vi và cấp bậc linh hồn đều đã giảm đi nhiều, nhưng trong mắt ta cái gì mà Huyền Nữ Lạc Hi đều không đáng để nhắc đến”, dưới ánh trăng, nụ cười tàn độc của Huyết Đồng càng trở nên đáng sợ.
Chương 332: Đại hội đấu đan

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, ở Đan Thành cho dù là nơi nghỉ trọ hay các sạp hàng thì về cơ bản đều có người người qua lại, cũng không ai bày bán, tất cả đều túm tụm trên đường đi về phía trung tâm của Đan Thành.

Đây là một cánh cửa đá to khổng lồ, đi qua cửa đá là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Bên trong cửa đá chính là nội thành và nơi này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải lên tới hàng trăm nghìn trường.

Phóng tấm mắt có thể nhìn thấy ánh sáng lướt qua, những gì hắn ngửi thấy đều là mùi dược liệu thơm nồng, đợi tới khi cánh cửa đá mở ra thì có rất nhiều bóng người chen vào, trông chi chít toàn người là người.

“Đan Thành quả là nhộn nhịp”, khi vào đây, Diệp Thành đã trông thấy cảnh tượng này, hắn tặc lưỡi.

Ngay sau đó, Diệp Thành liền tìm một vị trí ở giữa để ngồi xuống.

Sau đó, Từ Phúc cũng tới, ông ta lảo đảo một lúc rồi ngồi bên cạnh Diệp Thành.

“Người không sợ người khác nghi ngờ sao?”, Diệp Thành liếc nhìn Từ Phúc bên cạnh.

“Giờ ai còn có thời gian mà để ý tới chúng ta”.

“Cũng đúng”.

“Mấy người ta chuẩn bị nói đây, ngươi phải nhớ cho kĩ vì tương lai bọn họ có thể là kẻ địch với ngươi trên con đường luyện đan”, đương lúc Diệp Thành đang mải nhìn trước ngó sau thì Từ Phúc lên tiếng.

“Vậy con phải xem xem mới được”, Diệp Thành lập tức ngồi thẳng dậy.

“Nhìn thấy chưa?”, Từ Phúc chỉ về phía cửa vào hội trường.

Nghe vậy, Diệp Thành nhìn về phía tay Từ Phúc chỉ, ánh mắt hắn hướng về phía một nữ tử mặc y phục trắng.

Trông dáng vẻ nữ tử này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, có lẽ vì nữ tử đó trông hết sức xinh đẹp nên nổi bật hẳn trong đám người, dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc ấy. Cô gái bước đi trong tà áo tung bay, mái tóc suôn mượt như dòng nước đổ, khắp cơ thể còn có thêm ánh sáng bao quanh khiến cô như vị tiên nữ hạ phàm.

“Đó là thánh nữ của Thất Tịch Cung – Từ Nặc Nghiên”, Từ Phúc thản nhiên lên tiếng.

“Thất…Thất Tịch?”

“Thất Tịch Cung là một thế lực lâu đời và thần bí của Bắc Sở, tương truyền đệ tử của Thất Tịch Cung đều là nữ”, Từ Phúc chậm rãi lên tiếng: “Nhưng đừng đánh giá thấp Thất Tịch Cung vì thế, càng không thể coi thường Từ Nặc Nghiên, khả năng luyện đan của cô bé không hề kém cạnh so với Huyền Nữ còn khả năng tu luyện thì cũng ngang ngửa với ngươi”.

“Vậy sao ạ?”, nghe Từ Phúc nói vậy, Diệp Thành bất giác nhìn Từ Nặc Nghiên một lần nữa.

“Nhìn thấy đằng kia chưa?”, Từ Phúc lại chỉ về phía lối vào: “Chính là thanh niên mặc y phục trắng kia, hắn chính là thiếu chủ của Huyền Thiên thế gia của Đại Sở - Vi Văn Trác”.

“Tiểu tử đó trông thật đẹp trai”, Diệp Thành xoa cằm, quay đầu nhìn Vi Văn Trác.

Nói về khí chất thì Vi Văn Các có phần giống với Tạ Vân, hông đeo bình rượu hồ lô, miệng ngậm tăm, toàn thân trông phong đãng nhưng lại có phần vô lại.

“Tên kia là thiếu chủ của Bắc Hải thế gia – Lý Chương”.

“Bắc Hải thế gia, con chưa từng nghe tới”, Diệp Thành xoa cằm lại đưa mắt nhìn Lý Chương, tên này trông cũng thật phong lưu thế nhưng trong tay lại cầm một xâu kẹo hồ lô.

“Nhìn thấy tên kia chưa?”, Từ Phúc lại chỉ xuống phía dưới, nơi người mặc y phục trắng: “Thiếu thành chủ của Chú Kiếm Thành – Trần Vinh Vân”.

“Không muốn chú ý cũng khó”, Diệp Thành thở dài nhìn thanh niên mặc đồ trắng kia, tên tiểu tử này trông cũng anh tuấn nhưng từ khi đi vào trong này, Diệp Thành nhận ra hắn phải lắc lắc cái đầu không dưới hai mươi lần, mỗi lần lắc đầu đều vuốt tóc như thể đang muốn nói với tất cả mọi người rằng: Ta rất đẹp trai.

………

“Còn kia là thánh tử của Huyết Linh thế gia ở Đại Sở”, Từ Phúc lại chỉ về phía thanh niên mặc đồ tím vừa đi vào bên trong: “Nếu sau này gặp hắn thì cẩn thận một chút, công pháp của gia tộc đó có phần tà ác”.

………..

“Đó là thánh tử của Âm Dương thế gia”, Từ Phúc tiếp tục chỉ vào một tên thanh niên tóc đỏ đi trong dòng người: “Nếu sau này gặp hắn ngươi cũng phải cẩn thận một chút, Âm Dương Chi Thuật của gia tộc bọn họ rất dị thường”.

………

“Còn kia là thánh nữ của Tinh Nguyệt Cung”, người mà Từ Phúc chỉ là một nữ tử mặc đồ tím vả lại còn rất xinh đẹp.

……….

Dòng người lũ lượt đi qua cánh cửa đá, và Từ Phúc cũng lần lượt giới thiệu với Diệp Thành, đương nhiên những gia tộc không nổi bật thì ông ta cũng bỏ qua. Những gia tộc mà Từ Phúc chỉ ra về cơ bản đều có những luyện đan sư trẻ tuổi có chút bản lĩnh.

Có điều sau khi Từ Phúc giới thiệu, Diệp Thành cũng đã biết thêm được rất nhiều người và nhiều thế lực.

Khi còn ở Chính Dương Tông, mặc dù hắn là thành viên của đội tình báo nhưng những tinh tức tình báo mà hắn được tiếp xúc lại quá ít, về cơ bản đều là Nam Sở còn các thế lực ở Bắc Sở thì hắn mới chỉ biết đến Thị Huyết Điện.

Hiện giờ Diệp Thành được mở mang tầm mắt, Thất Tịch Cung, Chú Kiếm Thành, Huyền Thiên Thế Gia, Bắc Hải Thế Gia, Âm Dương Thế Gia, Tinh Nguyệt Cung ở Bắc Sở, những thế lực này hắn chưa từng nghe nói trước đó.

Ngay sau đó, Diệp Thành trông thấy Tử Dương Đạo Nhân của Thanh Vân Tông, bên cạnh ông ta còn có một người thanh niên tên Nguyên Chí, sau đó là Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông và tên ngốc Lý Nguyên Dương kia.

Tiếp đến là Thị Huyết Đạo Nhân của Thị Huyết Điện và Huyết Đồng. Ngoài bọn họ ra thì những người tiếp theo đi vào về cơ bản đều là một lão nhân dẫn theo một thanh niên hoặc nữ tử.

“Thật là đông”, Diệp Thành tặc lưỡi, “ngày thường luyện đan sư hiếm có khó tìm, thế mà hôm nay chỉ cần giơ tay thôi cũng có thể vơ được một nắm”.

“Cho nên nói đừng coi thường Đại Sở”.

“Trưởng lão, những luyện đan sư này không phải đều có chân hoả cả chứ?”, Diệp Thành nhìn dòng người rồi nghiêng đầu sang nhìn Từ Phúc.

“Chân hoả đâu phải mớ rau đâu”, Từ Phúc khẽ vuốt râu: “Những luyện đan sư này phải tới hơn sáu phần là có địa hoả, ba phần có thú hoả kì dị, chỉ có không tới một phần là có chân hoả”.

“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm tiếp tục nhìn vào lối vào.

Hắn trông thấy luyện đan sư của nhà họ Tề ở Nam Cương của Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.

Có điều khi bọn họ trông thấy Đông Nhạc Thượng quan Gia tới thì vẻ mặt đều khác thường.

Luyện đan sư của nhà Đông Nhạc Thượng Quan là một người phụ nữ trung tuổi, người này dẫn theo một thanh niên mặc đồ đen.

Ngoài thanh niên mặc đồ đen kia ra thì bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ nữa. Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhận ra đó là ai, đó chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi bị bắt cùng với hắn khi hắn thực hiện nhiệm vụ ở nước Triệu sao?

Diệp Thành bất giác ho hắng, trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh tượng trong lò luyện đan, cảnh tượng đó quả thật quá ướt át.

“Ta có thể ngồi đây không?”, khi Diệp Thành đang day trán thì có một giọng nữ nhân vang lên. Bích Du từ từ đi tới nhìn Diệp Thành và khẽ cười.

“Cứ ngồi xuống đi, nào nào, ta ngồi đây”, Gia Cát Vũ cứ thế ấn Bích Du ngồi bên cạnh Diệp Thành sau đó tự giác ngồi giữa Diệp Thành và Từ Phúc rồi tự nhiên lấy linh quả trên bàn nhét vào miệng ăn.

“Gia Cát tiền bối, người cũng tới xem đại hội đấu đan sao?”, Từ Phúc vừa cười vừa rót cho Gia Cát Vũ một chén rượu.

“Chỗ nào náo nhiệt là ta tới chỗ đó”, Gia Cát Vũ chẳng hề khách khí, uống cạn chén rượu và không quên liếc nhìn sang Diệp Thành ở bên: “Ta nói này, ngươi có thể ngồi dịch sang kia một chút không, có vẻ hơi chật”.

“Không được”, Diệp Thành chỉ quan tâm cắn linh quả.

“Không được cũng phải được”, Gia Cát Vũ xích cái mông cứ thế ẩy Diệp Thành về phía Bích Du. Vốn dĩ ông ta chỉ địch huých nhẹ thôi nhưng nào ngờ lại khiến Diệp Thành dính chặt vào Bích Du.

Phía này, Bích Du có vẻ như biết dụng ý của Gia Cát Vũ nên vẻ mặt hết sức ngại ngùng.

“Con cho người đẩy à?”, Diệp Thành rõ ràng không nhận ra sự khác thường của Bích Du, hắn hích mông đẩy lại Gia Cát Vũ.

“Tên khốn khiếp nhà ngươi”, Gia Cát Vũ lập tức xắn tay áo và hếch cái mông lên.

“Lão già sống mãi không chết, cái mông cũng to thật đấy”, Diệp Thành cũng chẳng vừa, hắn xắn áo lên, hếch mông cao hơn.

“Còn đẩy nữa là ta đánh rắm đấy”.

“Người đánh rắm còn ít lắm”.
Chương 333: Kỳ lạ

Màn tiếp theo thật sự đặc sắc.

Diệp Thành và Gia Cát Vũ chẳng buồn quan tâm tới thể diện nữa, cả hai người đều hếch mông lên huých qua huých lại khiến những người qua đường phải nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Lại nhìn sang Từ Phúc, ông ta đã quay đầu đi, day trán và tỏ vẻ không hề quen biết hai người này.

Còn Bích Du ở bên đương nhiên hết sức ngại ngùng vì Gia Cát Vũ không ngừng đẩy Diệp Thành và khiến cơ thể Diệp Thành liên tục nhao về phía cô, khuôn mặt Bích Du cứ thế đỏ lựng lên.

Không biết từ bao giờ cả hai người mới dừng lại và ngồi uống rượu với nhau. Nào ai ngờ nổi cả hai người vừa rồi còn như muốn lao vào đánh nhau mà lúc này lại như đôi bạn tâm tình vậy.

“Tiểu tử, đợi đại hội đấu đan kết thúc, chúng ta…”

“Không đi”, không đợi Gia Cát Vũ nói xong, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn biết Gia Cát Vũ lại định đưa hắn tới nơi khác để làm loạn.

“Ừm, ta còn chưa nói xong mà”.

“Dù sao thì con cũng không đi”, Diệp Thành quay đầu đi.

Thời gian cứ thế dần trôi, hội trường đã kín người từ bao giờ.

Phía trên, Đan Thần ngồi đó, hai bên trái phải của ông ta lần lượt là những lão già tóc bạc, bọn họ chính là chín vị Thái Thượng trưởng lão. Mặc dù trông giống như những lão gia gia bình thường nhưng tất cả mọi người đều biết rằng họ có khả năng gánh vác kinh người.

Không lâu sau đó, một lão già mặc áo bào trắng đứng dậy, từ từ bước lên cao đài, mỉm cười nói: “Chào mừng các vị đạo hữu tới chơi, Đan Thành xin đa tạ, ta cũng không nhiều lời nữa, xin mời những người tới tham gia đấu đan lên cao đài rút thăm”.

Nghe vậy, khắp nơi trong hội trường đều có người đứng dậy, bọn họ đều là những luyện đan sư trẻ tuổi.

Xét về dáng vẻ khi xuất hiện thì người nào người nấy khi xuất hiện đều kéo theo sự chú ý. Nam tay cầm quạt xếp, phong độ ngời ngời, nữ phong thái thanh tao, thướt tha nhẹ nhàng.

“Nhất Phi Xung Thiên”, phía này, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn vỗ vào bàn và nhảy lên, có điều bộ dạng đáp đất lại chẳng ra sao, suýt chút nữa thì ngã sấp mặt.

Không ai chú ý tới Diệp Thành đáp đất thế nào và hắn cũng lấy đó làm điều may mắn nên vội chạy tới rút thăm.

“Nào nào, rút thăm đội”, Diệp Thành đang đi thì một thiếu nữ mặc y phục xanh tiến lên trước, nếu quan sát kĩ thì đây chẳng phải là Lạc Hi, đồ đệ thứ hai của Đan Thần sao?

“Sao hôm qua huynh đi mà không nói lời nào?”, vừa dừng lại, Lạc Hi đã bĩu môi nhìn Diệp Thành.

“Muội nói gì thế chứ, ta chỉ là đi tiểu thôi mà”, Diệp Thành ho hắng.

“Lừa gạt”.

“Được rồi, ta đi mua đồ”, thấy đôi mắt to tròn kia của Lạc Hi, Diệp Thành thật sự không nỡ biện lí do gạt cô bé.

“Đi mua đồ sao không gọi muội? Muội giúp huynh trả giá”, Lạc Hi cười khúc khích.

“Lần tới, lần tới ta nhất định gọi muội”, Diệp Thành thở dài, hắn thật sự thấy hơi hối hận vì câu nói vừa rồi. Cô nhóc là đồ đệ của Đan Thần, nếu kéo cô nhóc đi thì bớt được bao nhiêu tiền chứ?

Ngay sau đó, cả bốn trăm luyện đan sư lần lượt bốc số thứ tự của mình.

Ở chính giữa hội trường có bốn trăm thạch đài dành cho bốn trăm luyện đan sư, mỗi một số thứ tự đều có luyện đan đài tương ứng, cứ thế tìm đúng số tương ứng của mình là được. Trên mỗi một luyện đan đài đều đã được chuẩn bị sẵn đan phương và nguyên liệu cần thiết cho việc luyện đan.

“Số chín mươi bảy”, Diệp Thành rút ra một thẻ số sau đó liếc nhìn và nhìn về phía luyện đan dài số chín bảy.

Tới luyện đan đài, Diệp Thành bất giác liếc mắt nhìn sang hai bên trái phải.

Và thật bất ngờ rằng hai bên trái phải cạnh hắn chính là người mà trước đó Từ Phúc giới thiệu. Bên trái chính là thánh nữ Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung ở Bắc Sở, bên phải là thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên Thế Gia ở Bắc Sở. Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành lại nhìn về phía trước, trước hắn là thiếu chủ Lý Chương của Bắc Hải Thế Gia, đảo mắt về sau, đằng sau hắn là thiếu thành chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành.

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành ho hắng sau đó lấy đan phương trên luyện đan đài lên, trước khi luyện đan mỗi người có ba phút để nhìn đan phương.

“Nặc Nghiên muội muội, mới có mấy phút không gặp mà muội đã xinh đẹp lên rồi”, Vi Văn Trác bên phải Diệp Thành lên tiếng, nói rồi còn không quên liếc nhìn thánh nữ Từ Nặc Nghiên bên trái Diệp Thành.

“Ta vừa uống xong một bình ngọc linh thuỷ, lưng không đau, chân không nhức, ấy thế mà đến tim cũng ngừng đập, huynh nói có thần kì không?”, Từ Nặc Nghiên vừa nhìn đan phương trong tay vừa trả lời tuỳ hứng.

“Ta nói này, muội mà luôn nói chuyện kiểu này thì mất vui rồi”.

“Nhìn kìa, lại hiểu nhầm rồi, người ta căn bản không muốn quan tâm mà thôi”, Lý Chương đằng sau Diệp Thành lên tiếng, hành động của hắn rất nhanh, hắn đã đọc xong đan phương và đang kiểm tra lại số nguyên liệu luyện đan: “Ta nói này tiểu Trác Tử, huynh nên mua một bó hoa”.

“Còn muốn giữ thể diện không chứ?”, Trần Vinh Vân phía trước Diệp Thành quay đầu lại sau đó không quên hất tóc liếc mắt nhìn Từ Nặc Nghiên: “Muội muội, tối nay muội có thời gian không, ta dẫn muội lên trời nhé”.

Cả bốn người mỗi người một câu, có vẻ như bọn họ đã biết nhau từ trước, nói không chừng còn là cùng một nhóm người cũng nên.

Diệp Thành đứng ở giữa, hắn chốc chốc lại nhếch miệng, một thánh nữ thuần khiết mà ba thiếu chủ của ba gia tộc thế gia nói chuyện có vẻ bỡn cợt.

Đáng ghét nhất chính là Trần Vinh Vân, ta biết ngươi trông đẹp trai nhưng cũng không cần thiết phải nói một câu lại hất đầu một cái, nói một câu hất tóc một lần đâu.

Bắt đầu luyện đan.

Khi cả bốn người đang nói chuyện thì vị trưởng lão tóc bạc trên cao đài lên tiếng.

Vù! Vù! Vù!

Vị trưởng lão kia vừa dứt lời liền nghe thấy âm thanh của từng ngọn lửa bùng lên.

Nếu nhìn từ trên xuống thì cảnh tượng này phải nói là tuyệt đẹp, những ngọn lửa với từng màu sắc khác nhau cháy bùng lên giống như những bông hoa vậy.

Phía này, Diệp Thành liếc trước liếc sau, nhìn trái nhìn phải, nhận ra mấy người phía Từ Nặc Nghiên, Vi Văn Trác đều có chân hoả, người có chân hoả màu tím, người có màu xanh, người có màu đỏ gạch, người có màu vàng sậm.

“Đúng là được món hời”, Diệp Thành tấm tắc, hắn cũng đặt đan phương xuống và gọi tiên hoả màu vàng kim của mình ra.

“Chân hoả màu đen”, thấy ngọn lửa mà Diệp Thành triệu gọi ra, những người xung quanh đều sáng mắt lên.

“Đan Thần, chân hoả của hắn ta có phần khác thường, đây là chân hoả màu đen”, trên vị trí trên cao, một trưởng lão vuốt râu nói.

“Quả thực có phần khác thường”, Đan Thần mỉm cười đáp lời.

“Gần đây sao thế nhỉ? Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông có chân hoả màu vàng kim, một tên thanh niên đeo mặt nạ có chân hoả màu đen, cho dù là vàng kim hay đen thì đây đều là loại chân hoả trước nay chưa từng xuất hiện”.

“Ngọn lửa của ngươi sao lại có màu đen xì thế kia?”, phía này, Vi Văn Trác đứng cách Diệp Thành gần nhất nhìn tiên hoả của hắn với vẻ mặt hiếu kỳ.

“Nói thì dài lắm”, Diệp Thành vừa điều khiển ngọn lửa vừa nói bằng giọng ý tứ: “Đó là chuyện vào một đêm trăng thanh gió mát, ta không sợ hãi điều gì cứ thế bước trên con đường lớn, rồi đột nhiên…”

“Khốn khiếp, đừng ra vẻ thần bí nữa”, Vi Văn Trác tức giận: “Suýt thì khiến ta đái ra quần”.

“Không sao, đừng nghe hắn nói, ta rất thích cảm giác kích thích này”, Trần Vinh Vân ở phía trước quay đầu lại một cách phong trần và đương nhiên là không quên vuốt tóc.

“Nói thì nói, đừng có hất tóc nữa được không?”

“Ngươi không hiểu rồi, đây gọi là khí chất, khí chất hiểu không?”, nói rồi, Trần Vinh Vân lại hất đầu và không quên vuốt tóc.

“Theo ta thấy thì nên nhổ trọc đầu hắn đi”, Vi Văn Trác nói bằng giọng than thở.

“Cũng có phải chưa từng nhổ đâu”, Lý Chương cũng chêm vào sau đó nhìn sang Từ Nặc Nghiên.

“Cho nên không có việc gì thì đừng chạy tới Thất Tịch Cung”, Từ Nặc Nghiên nhướng vai: “Nếu không, lần tới không chỉ là nhổ tóc huynh đâu”.
Chương 334: Thông qua

Vù!

Từ Nặc Nghiên vừa dứt lời, từ một hướng khác có ngọn lửa bùng lên, có người bắt đầu luyện ra được đan dược.

Nếu nhìn từ xa thì người luyện ra đan dược đầu tiên chính là Huyền Nữ khiến ai nấy đều phải trầm trồ.

“Mới có ba phút thôi mà, nhanh quá”.

“Đó là đồ đệ của Đan Thần, không đơn giản đâu”.

“Trông có vẻ như hôm nay cô ấy là nhân vật chính vậy, ở đại hội đấu đan lần trước cô ấy còn dành vị trí đứng đầu mà”.

Vù!

Sau Huyền Nữ lại có một viên đan dược được luyện ra và đó chính là Huyết Đồng của Thị Huyết Điện.

“Từ bao giờ mà Thị Huyết Điện có một luyện đan sư trẻ tuổi thế này, sao ta chưa từng thấy trước đó nhỉ?”

“Có lẽ là luyện đan sư mới, có điều trông cũng thật đặc biệt”.

“Có thể luyện ra đan dược ngay sau Huyền Nữ, người này cũng không hề đơn giản”.

Trong tiếng bàn tán, Huyết Đồng nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc và nụ cười khiến người ta phải rợn người.

Vù!

Sau Huyết Đồng chưa đầy nửa phút, một thanh niên mặc đồ tím của Huyết Linh Thế Gia đã luyện ra đan dược.

Vù! Vù! Vù!

Sau người này, hội trường liên tục có những phản ứng chuỗi, những âm thanh vù vù vang lên, luyện đan sư Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông, Nguyên Chí của Thanh Vân Tông, Huyết Linh Thế Gia, Âm Dương Thế Gia lần lượt luyện được ra đan dược, đến cả tiểu nha đầu Lạc Hi cũng đã thành công.

Vù! Vù! Vù! Vù!

Bốn âm thanh liên tiếp vang lên lần lượt ở phía trước sau và hai bên trái phải của Diệp Thành. Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung, thiếu chủ Lý Chương của Bắc Hải Thế Gia, thiếu chủ Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, thiếu chủ Vi Văn Trác của Huyền Thiên Thế Gia lần lượt luyện ra được linh đan.

Ôi chao!

Diệp Thành đứng giữa không còn bình tĩnh được nữa: “Làm gì mà nhanh thế chứ, đợi ta với”.

Nghe thấy câu này của Diệp Thành, cả bốn người kia đều đi tới vây lại quanh hắn.

“Ngọn lửa màu đen này quả là đặc biệt”, Vi Văn Trác xoa cằm.

“So với ngọn lửa đen xì của ngươi, sao ta lại cảm thấy chân hoả của mình như trò đùa thế nhỉ?”, Lý Chương cũng xoa cằm nói.

“Ta nhìn đẹp trai thế này mà cũng chưa gặp bao giờ, thật lạ thường”, Trần Vinh Vân hất đầu vuốt tóc, vẫn là động tác đánh dấu sự xuất hiện của hắn.

“Hay là mọi người tới nơi khác xem đi”, Diệp Thành ho hắng, cả bốn người cứ đứng như vậy, người nào biết bọn họ tới xem chân hoả Diệp Thành thì còn đỡ, người nào không biết lại tưởng bốn người bọn họ định đánh Diệp Thành cũng nên”.

“Mọi người cứ nhìn vậy ta sao có thể luyện tiếp được chứ?”

“Hay là tỷ giới thiệu mỹ nhân cho ngươi nhé?”, Từ Nặc Nghiên chớp mắt nhìn Diệp Thành: “Nữ đệ tử ở Thất Tịch Cung của ta đều giống như tiên nữ vậy”.

Nghe vậy, Lý Chương, Trần Vinh Vân và Vi Văn Trác ở bên vô thức che mặt, trông có vẻ như đã bị Từ Nặc Nghiên lôi tới Thất Tịch Cung không ít lần và có lẽ cũng không thể thiếu cảnh bị đánh ở Thất Tịch Cung được.

Diệp Thành liếc nhìn cả ba người này rồi lại nhìn Từ Nặc Nghiên: “Hay là giới thiệu cho cô trai đẹp nhé, Hằng Nhạc Tông ta nhiều vô kể”.

“Cắt, không cần”, Từ Nặc Nghiên dứt khoát hướng hắn mắt nhìn sang tiên hoả của Diệp Thành.

Ấy!

Lạc Hi khi đi qua phía này, thấy cả bốn người đang vây quanh Diệp Thành thì tiến lên trước chen vào hỏi: “Mọi người đang nhìn gì vậy?”

Không chỉ có cô mà có thêm rất nhiều người sau khi hoàn thành luyện đan cũng ghé tới đây, vả lại còn là cả toán người cùng tới vây thành hai ba vòng khiến Diệp Thành bị bao vây ở giữa.

Điều đáng ghét đó là có một số người vây tới liếc bên này bên kia, cũng chẳng biết bọn họ tới đây làm gì.

Trời đất! Gia Cát Vũ ở vị trí ngồi trên cao thấy cảnh này thì gãi gãi đầu. Không chỉ mình ông ta mà khắp hội trường hàng chục nghìn người đều ngỡ ngàng nhìn qua bên này.

Nên biết rằng người có thể luyện ra đan dược cần lấy đan dược của mình lên đài nghiệm đan, nếu nghiệm thu thông qua thì mới được tính là hoàn thành.

Hiện giờ lại hay, cả đám người luyện đan xong không cầm đan đi kiểm nghiệm lại, ngược lại vây quanh chỗ Diệp Thành đứng, có rất nhiều người sau khi vây lại đây cũng chẳng biết mình tới đây làm gì.

Phía này, vẻ mặt của Diệp Thành hết sức thú vị. Hắn đột nhiên cảm thấy mình giống như một con khỉ còn những người vây xung quanh mình giống như tới xem khỉ biểu diễn vậy. Nếu như cho bọn họ mỗi người một quả dưa thì cảnh tượng này sẽ càng đặc sắc hơn.

Có điều, sự thực chứng minh rằng hắn tự sướng quá đà. Những người vây quanh hắn không hề ít, những người chẳng hiểu chuyện gì không thiếu còn phần lớn đều như mấy người phía Lý Chương, đứng đó nhìn chân hoả màu đen của Diệp Thành.

Nên biết rằng chân hoả đối với luyện đan sư mà nói là thứ vô cùng quan trọng, ở cả Đại Sở, ngọn lửa màu đen này chỉ có một nên đương nhiên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Xuất đan!

Sau tiếng hô trong đám người, bên trong lò luyện đan của Diệp Thành có một viên đan dược bay ra nằm trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Thành cất đan dược lại rồi liếc nhìn đám người đang vây quanh mình. Hắn gại gại đầu, nói: “Không thể phủ nhận rằng ta trông cũng đẹp trai, thế nhưng…”

Hắn vẫn chưa nói hết câu thì cả đám người đã tản đi vả lại người nào người nấy đều tỏ vẻ như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Cắt!

Diệp Thành vẫn hết sức thản nhiên, hắn học Trần Vinh Vân cách hất đầu vuốt tóc rồi đi về phía nghiệm đan đài.

Hắn là người thứ một trăm bảy mươi sáu luyện ra đan dược. Nếu như đan dược luyện ra được thông qua thì có nghĩa rằng hắn có thể vào vòng bán kết.

Phía này, một nữ nhân tóc trắng là người kiểm nghiệm đan dược, cô ta liếc nhìn đan dược trong tay Diệp Thành sau đó lại nhìn Diệp Thành đang quay đầu qua lại rồi mới cất đan dược đi và cười nói: “Thông qua”.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành tươi cười sau đó rời đi.

“Chân hoả màu đen của huynh được nhiều người chú ý thật đấy”, Lạc Hi chạy tới giống như một đứa trẻ.

“Cũng tạm”, Diệp Thành ho hắng, hắn biết trước sẽ khiến người ta chú ý nên đã biến tiên hoả thành màu của chân hoả bình thường nên không đến mức khiến mình thành trung tâm của mọi sự chú ý.

“Không ngờ Huyết Đồng lại lợi hại như vậy”, khi Diệp Thành cau mày thì Lạc Hi đã vô thức nói.

Nói tới Huyết Đồng, Diệp Thành bất giác đưa mắt qua nhìn. Huyết Đồng chính là người hoàn thành ngay sau Huyền Nữ, là người thứ hai luyện ra đan dược, khả năng luyện đan thế này quả thực khiến người ta phải kinh ngạc.

Trong lúc hai người mải nói chuyện thì lại có hai mươi mấy người nữa luyện ra đan dược.

Dừng!

Vị trưởng lão mặc y phục trắng lên tiếng: “Những người chưa luyện được đan có thể lui ra khỏi luyện đan đài rồi”.

Lời này của ông ta khiến cho những luyện đan sư đang cố gắng tận dụng từng giây từng phút để luyện đan cũng phải lắc đầu, có một số người đã dừng tay sau đó cất lò luyện đan đi và đi ra khỏi luyện đan đài.

“Những người được thông qua lên trước rút thăm”, lão già tóc trắng lại lên tiếng.

Ngay sau đó, Huyền Nữ là người bước lên trước đầu tiên, sau đó là Huyết Đồng, đây là phần rút thăm dựa vào thứ tự cao thấp sau vòng loại.

“Ngươi sẽ thua rất thảm”, Huyền Nữ còn chưa bước lên đài đã nghe thấy tiếng của Huyết Đồng đằng sau cười âm u.

“Ngươi quả quyết mình sẽ chiến thắng sao?”, Huyền Nữ khẽ nhếch miệng, trong lời nói rõ vẻ lạnh lùng và mang theo sự tự tin tuyệt đối.

Hừ! Hừ! Hừ!

Huyết Đồng không nói gì chỉ bật cười lộ ra bộ răng trắng bóc, nụ cười đó khiến người ta phải rợn người.

“Ngươi nói xem tên tiểu tử này có vào được vòng chung kết không?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ vừa nhấp rượu vừa liếc nhìn Diệp Thành: “Thực lực của hắn thế nào ta biết, có điều thuật luyện đan ấy mà…”

“Cái này thì con cũng không biết”, Từ Phúc vuốt râu, “hắn có thể luyện ra linh đan hai vân nhưng không biết tốc độ này có theo kịp người khác không?”

“Không thông qua được cũng không mất mặt, dù sao thì thời gian hắn học luyện đan cũng quá ngắn”, Bích Du khẽ mỉm cười.
Chương 335: Thật trùng hợp!

Khi ba người đang nói chuyện thì Diệp Thành đã cầm tấm thẻ có số ba mươi sáu đến trước luyện đan đài.

Vừa đứng ổn định vị trí, hắn liếc nhìn hai bên, lần này hai bên hắn không phải Từ Nặc Nghiên, Ly Chương, Vi Văn Trác và Trần Vinh Vân mà là hai tên đần Lý Nguyên Dương của Chính Dương Tông và Nguyên Chí của Thanh Vân Tông.

“Thật trùng hợp!”, Nguyên Chí cười giễu cợt.

“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì”, Lý Nguyên Dương chế nhạo.

“Ta không nói phét với hai ngươi, nhưng kẻ ngốc như các ngươi một mình ta có thể đánh được mười người”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Vậy nên bớt lảm nhảm trước mặt ta đi, muốn bị đánh thì cứ nói thẳng”.

“Khẩu khí không vừa nhỉ, sẽ có lúc ngươi phải khóc đấy”, hai người họ hừ lạnh.

“Ngu ngốc”, Diệp Thành mặc kệ bọn chúng, lấy đan phương ra cẩn thận nghiên cứu.

Lần này hắn rút được Hồi Linh Đan hai vân, là linh dược sau khi uống vào có thể bổ sung linh lực, khi ở vòng loại hắn chưa từng luyện Hồi Linh Đan, nhưng cũng không khó lắm.

Chẳng bao lâu, vị trưởng lão tóc bạc đã ra hiệu lệnh bắt đầu luyện đan.

Bùm! Bùm!

Hai bên trái và phải của Diệp Thành, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí gọi hoả diệm của mình ra, cũng là chân hoả.

Tuy rằng thực lực của cả hai người bọn họ không ra sao, nhưng kỹ thuật luyện đan lại rất khá, khống chế hoả diệm tới cực điểm rồi cho từng cây linh thảo vào, mọi việc đều đang tiến hành một cách có trật tự.

“Là ta đã đánh giá thấp hai người rồi”, Diệp Thành thu lại tầm mắt, sau đó gọi Tiên Hoả ra, đẩy nó vào lư luyện đan.

Sau đó hắn cho một cây linh thảo vào, cẩn thận kiểm soát ngọn lửa.

Bởi vì chỉ có ba phần nguyên liệu luyện đan nên hắn không dám qua quýt, nếu một giây lơ là để lãng phí hết mà chưa luyện ra đan dược, hắn sẽ bị loại.

Cũng giống như hắn, hai trăm luyện đan sư khác cũng đang tập trung luyện đan.

Giống như vòng loại, vòng tiếp theo này cũng hạn chế số lượng, nhất định phải nằm trong nhóm một trăm người đầu tiên luyện ra đan dược, hơn nữa còn không được vượt quá thời gian quy định, nếu không sẽ bị loại ngay lập tức.

Trên cao đài, Đan Thần nhìn mọi người đã bắt đầu luyện đan phía dưới, bất giác vuốt râu nở nụ cười: “Những tiểu tử này đều là tương lai của giới luyện đan!”

“Đan Thần, ông nghĩ lần này ai sẽ là người luyện chế ra đan dược đầu tiên?”, ông lão áo trắng bên cạnh cũng khẽ vuốt râu hỏi.

“Không phải Huyền Nữ thì là Huyết Đồng”, Đan Thần trầm ngâm suy nghĩ giây lát rồi mới nói: “Khi ở vòng loại ta đã chú ý đến Huyết Đồng, thủ pháp luyện đan của hắn rất kỳ lạ, thiên phú của hắn có lẽ không kém hơn Huyền Nữ đâu”.

“Hy vọng Huyền Nữ có thể giành được vị trí cao nhất lần nữa! Ta không muốn Vạn Đan Bảo Điển rơi vào tay Thị Huyết Điện”.

Cũng như họ, cả khán đài đều đang xôn xao bàn tán, họ đều đang thảo luận xem ai sẽ là người luyện ra đan dược đầu tiên.

“Ta đoán vẫn là Huyền Nữ, dù sao cũng là đồ đệ của Đan Thần mà! Chắc chắn là cô ấy”.

“Ta nghĩ Huyết Đồng cũng có khả năng, thủ pháp luyện đan của hắn cực kỳ điêu luyện!”

“Vậy sẽ là Huyền Nữ hoặc Huyết Đồng!”

Bùm!

Mọi người đang bàn luận thì phía dưới vang lên tiếng ầm nổ vang, ánh mắt mọi người lập tức tập trung về nơi đó.

“Nhìn xem, ta nói rồi mà! Chắc chắn là Huyền Nữ”.

“Mới năm phút thôi, có cần nhanh vậy không?”

Ầm!

Tiếng thảo luận còn chưa dứt đã có một tiếng nổ khác vang lên, khi mọi người nhìn sang thì Huyết Đồng của Thị Huyết Điện đã cầm viên đan dược màu máu trong tay, nụ cười của hắn vẫn khiến người ta phải rợn người.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau Huyết Đồng, âm thanh từ bốn phương tám hướng lần lượt vang lên, Lạc Hi của Đan Thành, Từ Nặc Nghiên của Thất Tịch Cung, Ly Chương của Bắc Hải thế gia, Trần Vinh Vân của Chú Kiếm Thành, Vi Văn Trác của Huyền Thiên thế gia, luyện đan sư của Thượng Quan thế gia, Tư Đồ thế gia, Tề gia của Nam Cương, Vương gia của Bắc Xuyên đều đã luyện ra đan dược.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán: “Quả nhiên những người tham gia đại hội đấu đan đều là nhân vật lợi hại”.

Vù! Vù!

Chẳng mấy chốc, hai âm thanh khác nối tiếp nhau vang lên, phát ra từ bên trái và bên phải hắn, Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí cũng đã luyện ra đan dược.

Thấy vậy, Diệp Thành lấy hai cục bông ra nhét vào tai, vì hắn biết hai kẻ hèn hạ Lý Nguyên Dương và Nguyên Chí luyện ra đan dược trước chắc chắn sẽ nói móc mình.

Hắn đã tính toán trước, mặc dù đã nhét bông vào tai nhưng vẫn có thể thấy hai tên đó đang nhìn mình với vẻ nhạo báng.

Sau đó bọn chúng rời đi.

Xuất đan!

Hai người họ vừa đi chưa được bao lâu, Diệp Thành vỗ vào lư luyện đan, sau đó hào hứng cầm viên đan dược được đẩy ra từ bên trong, tiếp đó hắn cất lư luyện đan rồi xoay người rời đi.

“Thứ bốn mươi sáu”, lão già Gia Cát Vũ ngồi trên ghế bất giác vuốt râu: “Tốc độ cũng được đấy!”

“Xem ra mấy ngày nay kỹ thuật luyện đan của hắn đã tiến bộ rất nhiều”, Từ Phúc mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.

“Thiên phú luyện đan của hắn không kém hơn thiên phú tu luyện chút nào!”, Bích Du cười nhẹ, trong nụ cười có phần hơi phức tạp, chàng thanh niên từng bị cô coi thường nhưng lại hết lần này đến lần khác thách thức điểm giới hạn kinh ngạc của cô.

“Bích Du tỷ tỷ”, khi ba người đang trò chuyện thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi mặc đồ trắng chạy tới.

“Ngọc Nhi, muội cũng đến xem đấu đan à?”, Bích Du vừa cười vừa vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

“Muội đến cùng với thúc công”, Thượng Quan Ngọc Nhi không hề khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Bích Du, sau đó còn không quên mỉm cười nhìn lão già Gia Cát Vũ và Từ Phúc: “Hai trưởng lão lại đẹp trai hơn rồi”.

“Đó là đương nhiên”, Từ Phúc không nói gì, nhưng Gia Cát Vũ nghe thấy lời này của Thượng Quan Ngọc Nhi thì tự sướng vuốt tóc.

Thượng Quan Ngọc Nhi mặc kệ lão ta, chỉ nghiêng đầu nhìn Từ Phúc: “Trưởng lão, con đến Hằng Nhạc Tông nhưng thấy Ngọc Nữ Phong bế sơn, người có biết vì sao không? Sao lại bế sơn thế ạ?”

“Bế sơn?”, Từ Phúc nhướng mày, hỏi Thượng Quan Ngọc Nhi: “Con đến Hằng Nhạc lúc nào? Sao ta không thấy con?”

“Sáng hôm qua, hừm, khoảng trưa hôm qua đó ạ”.

“Chẳng trách không gặp”, Từ Phúc gật đầu, ông với Diệp Thành đến từ sáng sớm, đi trước khi Thượng Quan Ngọc Nhi tới mấy canh giờ!

“Sao Ngọc Nữ Phong lại bế sơn ạ? Diệp Thành đâu ạ? Hắn thế nào rồi trưởng lão?”, Thượng Quan Ngọc Nhi chớp đôi mắt đẹp nhìn Từ Phúc, trông có vẻ như không có được đáp án chuẩn xác thì sẽ không từ bỏ.

“Ngọc Nữ Phong bế sơn có lẽ vì hai sư muội bế quan, sợ bị người khác quấy rầy”, Từ Phúc tìm đại một lý do: “Còn Diệp Thành…”

“Hắn chết rồi”, không đợi Từ Phúc nói xong, lão già Gia Cát Vũ đã xen vào: “Hôm kia, lúc ta đến Ngọc Nữ Phong vẫn chưa bế sơn, ta còn khóc lớn trước mộ hắn kìa”.

“Người nói linh tinh”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức phồng má nhìn lão già Gia Cát Vũ: “Đạo Huyền tiền bối nói rồi, hắn còn sống, chỉ là không thể tu luyện được nữa thôi”.

Nghe vậy lão già Gia Cát Vũ nhướng mày, không khỏi liếc nhìn Từ Phúc bên cạnh, trong mắt rõ ràng đang viết: Hằng Nhạc Tông của ông được lắm! Công tác bảo mật rất tốt, chuẩn bị cho người khác ngạc nhiên đây mà!

“Lại đây nào Ngọc Nhi, đừng để ý đến ông ấy”, Bích Du lườm lão già Gia Cát Vũ: “Ông ấy chẳng nói được câu nào thật đâu”.

“Nhưng muội thật sự rất muốn được gặp hắn”, Thượng Quan Ngọc Nhi xoắn áo, cúi đầu mím môi.

“Muội sẽ được gặp thôi”.

“Nếu hắn chết thì đám Chính Dương Tông đáng ghét kia không xong với muội đâu”, giọng điệu Thượng Quan Ngọc Nhi trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp còn loé lên tia sáng lạnh lẽo.

Cô vừa nói ra lời này, không chỉ Bích Du mà ngay cả lão già Gia Cát Vũ và Từ Phúc cũng bất giác nhìn lại: Chắc chắn có chuyện gì đó!

Đặc biệt là Bích Du, đều là nữ nhân, sao cô ta không nhìn ra lòng Thượng Quan Ngọc Nhi, điều này khiến trong mắt cô lại lần nữa hiện lên ánh nhìn phức tạp, từ xưa không phải cứ mĩ nhân là yêu anh hùng, nhưng đó lại là quy luật tự nhiên.

“À phải rồi”, Thượng Quan Ngọc Nhi đột nhiên ngẩng đầu, dường như nghĩ đến gì đó: “Cơ Tuyết Băng cũng đến Đan Thành rồi đó ạ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom