• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321: Tu đạo tâm

“Kia là Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong đó có thể chữa trị vết thương, đả thông kinh mạch”.

“Đây là cây nhân sâm, con đừng lén ăn trộm đó!”

“Đó là Tuệ Tâm Thạch, rảnh rỗi thì ngồi lên đó, rất có ích cho việc tu đạo”.

“Còn kia là Ngọc Linh Uyển, nơi nuôi các loài linh thú, con đừng trêu chọc chúng”.

Sau khi ra khỏi Ngọc Nữ Các, Diệp Thành dẫn Tịch Nhan đi tham quan Ngọc Nữ Phong, đi đến đâu hắn cũng giới thiệu sơ lược cho cô bé, giống như ngày trước Sở Huyên giới thiệu cho hắn.

Không biết tại sao dẫn dắt Tịch Nhan, hắn cứ thấy có cảm giác kỳ lạ.

Tự dưng có thêm một đồ đệ, trong khi hắn còn đang là một kẻ gà mờ, thật sự không biết phải dạy Tịch Nhan thế nào!

Sau khi đưa Tịch Nhan dạo quanh Ngọc Nữ Phong một vòng, Diệp Thành mới dẫn cô bé về rừng trúc.

“Sư phụ, khi nào chúng ta bắt đầu tu luyện ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.

“Thích nghi với nơi này đã rồi chúng ta tính sau”, Diệp Thành nói rồi đưa cô bé tới gặp Trương Phong Niên, Hổ Oa và linh thú Tiểu Ưng: “Sư phụ giới thiệu với con, đây là gia gia Trương Phong Niên, đây là Hổ Oa, đây là Tiểu Ưng, đều là người nhà của ta!”

“Vâng vâng”, Tịch Nhan cười vui vẻ, đôi mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Đây là thông tin về Hằng Nhạc Tông, trong này giới thiệu rất nhiều thứ, con làm quen trước đi”, Diệp Thành đưa một bộ quyển tông cho Tịch Nhan. Bộ quyển tông này là Trương Phong Niên đưa cho hắn ngày đó, giới thiệu cực kỳ chi tiết về Hằng Nhạc, Diệp Thành thật sự hoài nghi rằng trước đây Trương Phong Niên là thành viên của Tình Báo Các, vì không chỉ Hằng Nhạc Tông mà trong đó còn giới thiệu rất nhiều về Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông.

“Cảm ơn sư phụ”, Tịch Nhan cười hì hì, ôm lấy bộ quyển tông rồi ngoan ngoãn ngồi ở bậc thang trước cửa, cúi đầu mở quyển tông ra. Vì tò mò với thế giới tu tiên nên cô bé đọc rất chăm chú.

“Đại ca, cô ấy là ai ạ?”, Hổ Oa luyện côn xong, vừa lau mồ hôi vừa hỏi Diệp Thành.

“Công chúa nước Triệu, muốn tu tiên nên đến tìm huynh”, Diệp Thành mỉm cười.

“Công chúa ạ?”, Hổ Oa sửng sốt, không khỏi tò mò nhìn về phía Tịch Nhan ở nơi cách đó không xa: “Trước đây khi ở thôn Hạnh Hoa, vị quan lớn nhất đệ từng thấy mới chỉ là Bách phu trưởng, đây là lần đầu tiên đệ được thấy công chúa đó”.

Diệp Thành chỉ cười chứ không nói thêm gì về Tịch Nhan, sau đó hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên ra.

Từ khi vào nội môn, Hổ Oa vẫn chưa được đánh với Tử Huyên lần nào.

Nhưng từ sau khi Tử Huyên được nâng cấp lên thành hình nộm Địa Cấp, đừng nói là Hổ Oa, có lẽ chính Diệp Thành cũng không đấu lại được nó, mặc dù là hình nộm nhưng nó lại là loại khác biệt nên cực kỳ mạnh.

Hây! Ha!

Ngay sau đó, Hổ Oa vung Ô Thiết Côn lên liên tiếp tấn công Tử Huyên, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị đánh lùi lại.

Đương nhiên Diệp Thành đã hạ lệnh cho Tử Huyên không được sử dụng huyền thuật thần thông và binh khí, nếu không chỉ một chiêu thôi sẽ khiến Hổ Oa mất mạng ngay tại chỗ.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Diệp Thành rèn luyện Hổ Oa hơi hà khắc vì hắn để cho cậu nhóc ở cảnh giới Ngưng Khí chiến đấu với hình nộm Địa Cấp, thực lực chênh lệch quá lớn, nhưng Diệp Thành biết, sự hà khắc bây giờ sẽ khiến Hổ Oa tiến bộ nhanh hơn, trưởng thành trong thời gian ngắn nhất.

Không biết Sở Huyên tới từ lúc nào, nhìn Hổ Oa bị đánh toàn thân đẫm máu, cô không khỏi tặc lưỡi thở dài: “Tiểu tử, ngươi huấn luyện hắn như vậy không sợ phản tác dụng sao?”

“Sư phụ nói con quá hà khắc sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Sở Huyên: “Khi huấn luyện con đâu thấy người nói thế”.

“Hắn có thể giống ngươi sao? Hắn là người, còn ngươi…”

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Sở Huyên, người thật biết cách mắng người khác!”

“Ta đâu có mắng ngươi, đây là sự thật”, Sở Huyên nhún vai rồi bước đi, tìm một khoảng trống trong rừng trúc, sau đó phất tay rắc thứ gì đó có ánh sáng lấp lánh.

Đột nhiên khoảng đất trống ấy biến thành một ao nước, tản ra mây mù mịt mờ, từ xa đã ngửi thấy tinh nguyên dồi dào.

“Sao người lại chuyển Ngọc Linh Trì tới đây?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Sở Huyên.

“Đây chỉ là một phần ba Ngọc Linh Trì thôi”, Sở Huyên vừa nói vừa bày cấm chế bên cạnh Ngọc Linh Trì để ngăn tinh nguyên trôi mất, vừa liên tục đổ linh dịch vào trong: “Thấy ngươi huấn luyện Hổ Oa như thế, ta cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn. Đến khi nào hắn bị đánh không đứng dậy được nữa thì cho hắn vào đây ngâm mình, đỡ phải chạy xuống Ngọc Linh Trì ở lưng chừng núi”.

“Vậy tốt quá rồi”, Diệp Thành xoa tay cười hì hì: “Sư phụ suy nghĩ thật chu đáo, hay là sư phụ cũng chuyển tới đây ở cùng chúng con đi! Lát nữa con xuống núi mua một chiếc giường chắc chắn”.

“Ta có thể hiểu rằng ngươi đang trêu ghẹo sư phụ không?”, Sở Huyên vẫn điềm nhiên như không tiếp tục bố trí Ngọc Linh Trì.

“Đâu có ạ, đó là chuyện không thể có mà”.

“Tốt nhất là không có”, Sở Huyên lườm Diệp Thành rồi thu lại thần thông, nhìn Tịch Nhan ở phía cách đó không xa rồi xoay người biến mất.

“Nhất định phải chuẩn bị một chiếc giường chắc chắn, sau này thế nào cũng dùng đến”, Diệp Thành cười hì hì, trong đầu lại bắt đầu nghĩ đến những chuyện xuân sắc, nghĩ mãi nghĩ mãi, bụng dưới bất giác nóng lên.

Phụt! Ruỳnh! Ầm!

Cách đó không xa, Hổ Oa đã không gượng nổi nữa, cả người bê bết máu, không đứng dậy nổi, Trương Phong Niên nhìn thấy mà đau lòng.

Diệp Thành vội ra lệnh cho Tử Huyên ngừng tấn công, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt Hổ Oa đang bị thương vào Ngọc Linh Trì, ngâm mình trong hồ nước để hồi phục vết thương, bây giờ hắn cũng đã phát hiện quyết định của Sở Huyên đúng đắn nhường nào, tiết kiệm được rất nhiều thời gian chạy đi chạy về.

Tịch Nhan ở nơi xa ôm tài liệu chạy tới, nhìn Hổ Oa toàn thân đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái mét vì sợ hãi.

“Sợ rồi à?”, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn cô bé.

“Không… Không ạ”, mặc dù nói vậy nhưng Tịch Nhan vẫn chưa phát hiện người mình đã run lẩy bẩy.

“Tịch Nhan à! Thế giới của tu sĩ tàn khốc hơn thế giới người phàm nhiều, những gì con thấy chỉ là phần nổi của tảng băng thôi”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Tịch Nhan, không hề có ý đùa cợt: “Khi con thật sự đi trên con đường này, con sẽ phải dần thích ứng với những cảnh tượng đẫm máu, đây là môn học bắt buộc đối với mỗi tu sĩ”.

“Con… Con hiểu”, Tịch Nhan mím môi.

“Ở thế giới người phàm, con là công chúa tôn quý nhưng ở thế giới tu sĩ, không có Vương hầu hay Tướng quân. Thân phận cao quý của con không có đặc quyền gì ở đây cả”, Diệp Thành nói tiếp: “Đây là thế giới kẻ mạnh là vua, người nào thực lực yếu sẽ bị bắt nạt, con cũng đừng than phiền, vì đây là quy luật không thể thay đổi của thế giới tu sĩ”.

“Sư phụ, việc tu hành của chúng ta đã bắt đầu rồi đúng không ạ?”, Tịch Nhan ngước khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lên nhìn Diệp Thành.

“Đúng”, Diệp Thành gật đầu: “Tu đạo, tu ở đây không chỉ là tu vi mà còn là tu đạo tâm, tu luyện đến khi có được tâm không sợ hãi, đạo tâm chênh vênh làm sao đối mặt với con đường chông gai phía trước?”

“Tịch Nhan xin ghi nhớ”, Tịch Nhan khẽ gật đầu.

“Tiếp tục đọc quyển tông đi, ngày mai chính thức tu luyện, mấy năm tới ta sẽ cho con dần quên đi đau đớn là gì”.

“Tịch Nhan không sợ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ kiên định. Cô bé là công chúa nước Triệu, khao khát được tu tiên, vì thế mặc kệ sự phản đối của Phụ hoàng Mẫu hậu lén chạy khỏi Hoàng cung, trải qua bao mưa gió, màn trời chiếu đất, ăn không đủ no, dãi nắng dầm mưa, run rẩy trong đêm tối, nhưng vẫn một mình đến được Hằng Nhạc cách vạn dặm xa xôi.

Đó là một hành trình gian khổ, nhưng cô biết sự gian khổ ấy chỉ là khởi đầu nho nhỏ so với hành trình dài của người tu sĩ.
Chương 322: Tàn nhẫn

Đêm đến, mọi thứ xung quanh đều trở nên yên tĩnh.

Diệp Thành ngồi xếp bằng trong sân chầm chậm mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng Tịch Nhan.

Cô bé đang ôm gối ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nói mê gọi Phụ hoàng Mẫu hậu, khoé mắt còn có giọt lệ chưa khô, cơ thể nhỏ nhắn yếu đuổi co rúm trông rất đáng thương.

“Đây là con đường con tự chọn”, Diệp Thành hít sâu một hơi, chỉ điểm vào bụng dưới của cô bé.

Sau đó một luồng chân khí theo ngón tay hắn truyền vào phần bụng dưới của Tịch Nhan, khai thông kinh mạch giúp cô bé.

Ưm!

Ngay lập tức, Tịch Nhan đang ngủ say phải chau đôi mày xinh xắn lại, trên khuôn mặt nhỏ bé chợt hiện lên vẻ đau đớn, mồ hôi túa ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đau đớn khiến cô bé siết chặt bàn tay nhỏ.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới ngự động chân khí, ngưng tụ ở linh khiếu của cô bé, đó chính là môn hộ dẫn tới đan điền.

Trước đây hắn cũng dùng cách này để đả thông linh khiếu giúp Hổ Oa, khai mở đan điền, điều khác với Hổ Oa chính là tuệ căn trời sinh của Tịch Nhan. Linh khiếu của cô bé đang ở trạng thái nửa đóng nửa mở, người như vậy sinh ra đã là một hạt giống tốt để tu luyện, chỉ là thiếu người dẫn đường, mà hắn, có lẽ chính là người dẫn đường ấy.

Mở!

Diệp Thành thầm hô một tiếng trong lòng, luồng chân khí ngưng tụ mạnh mẽ len lỏi vào linh khiếu Tịch Nhan, mở ra các đường kinh mạch chính và đan điền.

Mở khiếu là một quá trình cực kỳ đau đớn, thông thường những tu sĩ lão bối sẽ dần dần từng bước để mở ra cho hậu bối, nhưng Diệp Thành lại mở cho Tịch Nhan chỉ trong một lần.

Diệp Thành biết đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, vì hắn tin cô công chúa nước Triệu nhìn nhỏ bé yếu ớt này thực ra là một tiểu cô nương rất kiên cường, nếu không cô bé cũng không thể một mình đến Hằng Nhạc.

Hự!

Tịch Nhan lại kêu lên đau đớn lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng bệch.

Sau khí linh khiếu được mở ra, môn hộ các kinh mạch lớn và đan điền được đả thông, thiên địa linh khí đều ngưng tụ về phía cơ thể cô bé, cơn đau dần tan biến, vẻ mặt cô bé giãn ra, cơ thể như được tắm nắng vào ngày trời đông giá rét.

Phù!

Lúc này Diệp Thành đã thu tay, luồng chân khí được truyền vào người Tịch Nhan cũng bị thu lại.

Nhưng, vẫn chưa kết thúc.

Hắn cho Tịch Nhan thời gian một khắc để thích ứng rồi lại tiếp tục, hắn gọi Tiên Hoả ra bao quanh cơ thể cô bé.

Lần này hắn rất thận trọng, bởi vì dùng Tiên Hoả luyện thể không phải trò đùa. Ngay cả Hùng Nhị và hắn cũng khó có thể chịu đựng đau đớn, huống chi là Tịch Nhan vừa mới khai mở khiếu, khoảng thời gian nguy hiểm này chỉ một chút bất cẩn thôi, rất có thể sẽ phá huỷ nền tảng tu luyện của cô bé.

Ưm!

Tịch Nhan vừa chìm vào giấc ngủ lại bắt đầu tỏ ra đau đớn.

Trong giấc mộng, cô bé cảm thấy mình đang gian nan bước đi trong biển lửa bằng đôi chân trần, mỗi bước đi đều trải qua lửa thiêu mạnh mẽ, cơ thể yếu ớt dường như có thể bị hoá thành tro tàn bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên lúc trải qua cơn đau dữ dội, cơ thể cô cũng có sự thay đổi, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài, lục phủ ngũ tạng đều được Tiên Hoả tôi luyện, tạp chất bên trong cũng được bài trừ ra khỏi cơ thể.

Nửa canh giờ sau, Diệp Thành lại thu tay về.

Sau đó hắn bế Tịch Nhan lên, bước ra khỏi phòng, đặt cô bé vào Ngọc Linh Trì trong sân.

Ngay khi vừa được đưa vào, nước trong Ngọc Linh Trì dao động, nguyên khí cuồn cuộn như tìm được lỗ thoát nước, liên tục tràn vào cơ thể Tịch Nhan giúp cô bé bồi dưỡng kinh mạch, rửa sạch đan điền vừa được mở ra.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn gọi Tiên Hoả ra giúp Tịch Nhan luyện hoá nguyên khí truyền vào vùng đan điền của cô bé.

Đến ba canh giờ sau, Diệp Thành ngồi bệt xuống đất, trán hắn cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

“Ngươi đúng là xứng với danh xưng sư phụ!”, một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái vang lên, Sở Huyên xuất hiện bên cạnh Ngọc Linh Trì như một cơn gió.

“Sư phụ, người đúng là thích đi chơi đêm nha!”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên.

“Xuỳ”, Sở Huyên không cho là vậy, cô nhìn Tịch Nhan đang ngâm mình trong Ngọc Linh Trì rồi tặc lưỡi: “Thông mạch, khai khiếu, luyện thể, tiểu tử ngươi có tàn nhẫn quá không? Cô bé vẫn chỉ là một tiểu cô nương”.

“Khi con mới tới Ngọc Nữ Phong chẳng phải vẫn chỉ là một cậu nhóc sao?”, Diệp Thành thầm nói trong bụng: “Con cũng đâu thấy người thương tình, nương tay với con”.

“Ta nói rồi, các ngươi khác nhau”, Sở Huyên nhún vai: “Ngươi sinh ra đã có chân hoả hộ thể, thể chất khác với người thường, khí huyết cũng dồi dào hơn người bình thường rất nhiều, sao cô bé có thể so sánh với ngươi được?”

“Đương nhiên con biết”, Diệp Thành vươn vai: “Nếu không vì vậy thì con đã tàn nhẫn hơn rồi”.

“Vậy tiểu cô nương này phải chịu khổ rồi”, Sở Huyên lại cảm thán.

“Tiểu cô nương cái gì, cô bé là đồ tôn của người”.

“Ngươi đừng nói như vậy, nói như ta già lắm”.

“Mới một trăm tuổi thôi, không già”, Diệp Thành cười hì hì rồi xoa tay: “Sư phụ, nửa đêm nửa hôm người chạy tới đây không phải chỉ để thăm Tịch Nhan thôi chứ? Có phải người nhớ con, muốn vào phòng nói chuyện không?”

Nghe vậy Sở Huyên nhướng mày, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành: “Có phải ngươi ngứa da rồi không?”

“Coi như con chưa nói gì”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Nói chuyện nghiêm túc”, Sở Huyên lườm Diệp Thành, hỏi: “Ta nghe Từ sư huynh và Bàng sư huynh nói ngươi đang tìm linh dược kéo dài tuổi thọ à?”

“Vâng”, Diệp Thành vừa gật đầu vừa vuốt mái tóc dài màu trắng của mình: “Sử dụng cấm thuật phải trả giá bằng tuổi thọ”.

Nghe vậy Sở Huyên mím môi, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, nếu không nhờ Diệp Thành liều mạng sử dụng cấm thuật bá dạo để giết Âm Minh tử tướng quái đản kia thì có lẽ cô đã chết rồi!

“Ngươi nói thật với sư phụ, tuổi thọ ngươi còn bao nhiêu nữa?”, Sở Huyên yên lặng nhìn Diệp Thành.

“Vẫn còn rất nhiều ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Nhiều là bao nhiêu?”, Sở Huyên vẫn truy hỏi, nhìn chằm chằm Diệp Thành, dường như nếu hắn không cho cô một đáp án chính xác thì cô sẽ không bỏ cuộc.

“Được rồi! Con còn hai năm”.

Nghe thấy con số này, người có định lực như Sở Huyên cũng không khỏi cau mày: “Cấm thuật thật bá đạo”.

“Cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhún vai: “Nếu không chúng ta sẽ đều chết hết. Không sao đâu mà, mấy ngày nữa con theo Từ Phúc trưởng lão đến Đan Thành, chắc ở đó sẽ bán rất nhiều đan dược”.

Sở Huyên hít một hơi thật sâu, phất tay lấy ra một viên đan dược màu tím đưa cho Diệp Thành: “Đây là bổ nguyên đan, có thể kéo dài hai năm tuổi thọ, ngươi dùng đi! Sau này ta sẽ tiếp tục tìm cho ngươi”.

“Đúng là đồ tốt”, Diệp Thành cười toe toét, đương nhiên không khách sáo: “Mỗi lần sư phụ thưởng đồ gì cho con đều sẽ đánh con một trận, lần này không có con thấy không quen!”

“Hay là để ta bù cho ngươi”, Sở Huyên hứng thú bừng bừng nhìn Diệp Thành.

“Thôi không cần đâu ạ”, Diệp Thành cười khan, nhét viên bổ nguyên đan vào miệng, mặc cho dược lực hoà vào cơ thể.

“Nghỉ ngơi đi!”, Sở Huyên liếc nhìn Diệp Thành rồi xoay người đi ra ngoài.

“Sư phụ, nếu đồ nhi chỉ còn sống được ba ngày nữa, người có lên giường với con không?”, Diệp Thành ở phía sau xoa xoa tay, mặt dày hỏi.

“Vậy sư phụ ta sẽ tặng ngươi thêm một phần phân thân nữa, cứ việc lên”.

“…”
Chương 323: Huấn luyện

Ngày hôm sau, khi Diệp Thành vẫn đang ngủ say trên giường thì bị Tịch Nhan chạy vào kéo dậy.

“Sư phụ, con có thể hấp thu linh khí của đất trời rồi”, cô bé có vẻ rất vui mừng, nhảy nhót tung tăng như tiểu tinh linh.

“Ừ ừ, chúc mừng con”, Diệp Thành dụi đôi mắt nhập nhèm ngồi dậy, ta đây bận rộn cả đêm đương nhiên con có thể hấp thu linh khí rồi, nếu không chẳng phải ta bận rộn vô ích sao?

Diệp Thành đang ngủ ngon bị đánh thức, cũng chẳng muốn ngủ thêm nữa.

Hắn dậy ăn sáng qua loa rồi gọi Tịch Nhan đến bên mình, lấy một bộ cổ quyển ra, phía trên có ba chữ viết hoa: Thú Tâm Nộ.

“Đây là huyền thuật mà sư phụ nói sao ạ?”, hai mắt Tịch Nhan sáng rỡ.

“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành giải thích: “Bởi vì nó là một bộ cổ quyển giới thiệu các chiêu thức bí thuật, nói chính xác hơn là dạy huyền thuật, các kỹ năng chiến đấu gần. Ba bài đầu giới thiệu về sự phối hợp của các bộ phận trên cơ thể, và cách phối hợp làm sao để phát huy tối đa sức mạnh. Ba bài sau mới là kỹ năng thực sự, sở dĩ gọi là Thú Tâm Nộ đương nhiên vì có liên quan đến dã thú. Bởi vì Thú Tâm Nộ bắt nguồn từ dã thú, tiền bối tạo ra Thú Tâm Nộ đã hiểu được rất rõ các kỹ thuật của thú như vồ, bắt, đánh… như vậy mới có thể bắt chước được các con thú và cách chúng đánh nhau, đa phần đều dựa vào sự tương tác của cơ thể nguyên thuỷ, đôi khi con người cũng nên học tập chúng. Sự phối hợp của chân, tay, đầu gối khi phát huy sức mạnh ở mức độ lớn nhất đồng thời triển khai đánh ở cự ly gần, cộng với cơ thể mạnh mẽ sau này, chắc chắn sẽ có hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghe Diệp Thành nói xong, Tịch Nhan nghi hoặc nhìn hắn: “Nhưng sư phụ à, dựa theo tài liệu của tông môn, chẳng phải người nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước sao?”

Diệp Thành nở nụ cười: “Con có thể hấp thu linh khí của trời đất, đúng là ta nên dạy con cách ngự khí đơn giản trước, nhưng là sư phụ, ta nghĩ trước khi dạy con ngự khí cần phải để con biết bí thuật chiến đầu gần đã”.

“Ồ… Vì sao vậy ạ?”

“Rất nhiều tu sĩ tu luyện ỷ lại vào chân khí, theo đuổi trạng thái huyền thuật hoa mỹ mà bỏ quên các kỹ năng chiến đấu nguyên thuỷ nhất, cho nên hầu hết các tu sĩ đó có tu vi không thấp nhưng khi đánh cận chiến lại thất bại thảm hại”, Diệp Thành mỉm cười: “Nếu con đã trở thành đồ nhi của ta, vậy đương nhiên ta phải có trách nhiệm với con, luyện tập khả năng chiến đấu gần trước có thể khiến cho nền tảng của con vững chắc hơn. Ta nói như vậy con hiểu chứ?”

“Mặc dù không hiểu rõ lắm nhưng sư phụ dạy sao, Tịch Nhan sẽ học thế”, Tịch Nhan cười khúc khích.

“Ta thật thích đồ nhi như con”, Diệp Thành cười tươi, lấy ra một đôi vòng tay và vòng chân, đưa cho Tịch Nhan: “Đây là vòng trọng lực, mỗi chiếc nặng năm cân. Ngày thường dù là luyện tập hay đi ngủ, con đều phải đeo lên, không có sự cho phép của ta thì không được tháo ra”.

“Hai… Hai mươi cân”, Tịch Nhan không kìm được nuốt nước bọt, nhưng rồi vẫn đeo vòng vào, có lẽ là quá nặng nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bắt đầu đỏ bừng.

“Bắt đầu đi!”, Diệp Thành ra lệnh: “Trước khi luyện Thú Tâm Nộ thì chạy ba mươi vòng quanh khu rừng trúc cho ta”.

“Vâng!”, Tịch Nhan gật mạnh đầu rồi hít sâu một hơi, cất bước nặng nề, bắt đầu chạy quanh rừng trúc nhỏ, không bao lâu cô bé đã đổ đầy mồ hôi.

“Đại ca, như vậy liệu cô bé có kiệt sức không?”, Hổ Oa ngập ngừng nhìn Diệp Thành.

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Diệp Thành hít một hơi thật sâu.

“Chịu được điều khổ nhất sẽ có được thành công”, Hổ Oa lẩm bẩm rồi trầm ngâm bước đi, lại bắt đầu vung Ô Thiết Côn lên luyện tập. Mặc dù cậu nhóc cũng đeo vòng tròng lực, nhưng vừa nãy nghe Diệp Thành nói thế, cậu lại buộc thêm hai viên đá sắt vào bắp chân mình, mỗi viên nặng hai mươi lăm cân.

Diệp Thành tìm một chỗ thoải mái để ngồi, lấy quyển sách cổ ra yên lặng đọc, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Nhan và Hổ Oa.

Tịch Nhan chạy chưa được mười vòng đã thở hổn hển, bước chân trở nên loạng choạng, Hổ Oa cũng không khá hơn là bao, vì cậu tự buộc thêm năm mươi cân nữa lên người nên tốc độ múa côn cũng chậm đi rất nhiều.

Diệp Thành không nói gì, tiếp tục đọc sách.

Trương Phong Niên đã vài lần bước về phía trước, nhưng rồi vẫn hít sâu một hơi kìm lại, mặc dù ông biết Diệp Thành nghiêm khắc nhưng ông cũng đồng ý với cách làm của hắn, bởi vì trong việc tu luyện, nền móng của tu sĩ cực kỳ quan trọng.

Không biết từ khi nào Tịch Nhan khuỵu xuống đất, toàn thân đầy mồ hôi, người nóng rực.

Nhưng cô bé vẫn cố gắng chạy xong ba mươi vòng, trong suốt quá trình không kêu ca câu nào, điều này khiến Diệp Thành khá ngạc nhiên, hắn đã đánh giá thấp nghị lực của cô nhóc này, cô bé kiên cường hơn hắn tưởng rất nhiều.

“Cho con nghỉ ngơi nửa canh giờ”, mặc dù kinh ngạc nhưng Diệp Thành vẫn nói.

“Vâng!”, Tịch Nhan gật đầu rồi vội vàng vào Ngọc Linh Trì, vừa điều chỉnh hơi thở vừa dùng tinh nguyên trong Ngọc Linh Trì bổ sung lại phần đã tiêu hao cho cơ thể, vừa đọc bí pháp Thú Tâm Nộ mà Diệp Thành đưa.

Đúng nửa canh giờ sau, cô bé nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, dựa vào ý hiểu của mình về bí pháp Thú Tâm Nộ bắt đầu khua tay múa chân, vì áp chế của vòng tay và vòng chân nên tốc độ của cô bé rất chậm.

“Khả năng lĩnh ngộ của cô nhóc này thật đáng kinh ngạc!”, mặc dù Diệp Thành đang đọc sách nhưng vẫn rất chú ý tới Tịch Nhan. Tốc độ của cô bé tuy chậm nhưng cô đã nắm bắt được phần nào đạo lý của chiến đấu gần trong Thú Tâm Nộ.

“Một ngày nào đó, thành tựu của con bé chắc chắn sẽ không kém hơn Liễu Dật sư huynh”, Diệp Thành lẩm bẩm.

Bên ngoài rừng trúc nhỏ, Sở Huyên lại tới, hơn nữa phía sau còn có một thanh niên áo đen với vẻ đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, vừa nhìn đã biết là hình nộm, hơn nữa còn là hình nộm Nhân Cấp.

“Sư tổ”, Tịch Nhan đang luyện tập, vừa vung nắm đấm ra vừa tươi cười rạng rỡ chào hỏi Sở Huyên.

“Đừng để ý đến ta, tiếp tục luyện tập đi”, Sở Huyên khẽ cười rồi đi về phía Diệp Thành. Cô đã phát hiện ra vòng tay và vòng chân của Tịch Nhan, và nhận ra ngay đó là vòng trọng lực.

“Vừa bắt đầu luyện tập đã cho cô bé đeo vòng tay vòng chân nặng hai mươi cân, ngươi thật nghiêm khắc”, Sở Huyên liếc Diệp Thành.

“So với người, con vẫn còn kém một chút”, Diệp Thành bĩu môi: “Khi người huấn luyện con đâu chỉ bắt con đeo hai mươi cân, những hai trăm năm mươi cân đấy! So với con khi ấy, con cảm giác mình huấn luyện Tịch Nhan như đang chơi đùa thôi”.

“Ta nói rồi, các ngươi không giống nhau”.

“Vâng, không giống nhau! Hai đứa nó là người còn con là súc sinh!”

“Là ngươi tự nói đó”, Sở Huyên nhún vai, sau đó chỉ vào hình nộm Nhân Cấp mình dẫn tới: “Đây là hình nộm Nhân Cấp ngươi cần, tuyệt đối không được đánh hỏng, ta mượn của Bàng sư huynh đấy”.

“Nếu để con đánh thì chỉ một quyền thôi nó đã nổ tung rồi”, Diệp Thành cười hì hì: “Nhưng con mượn để huấn luyện Hổ Oa và Tịch Nhan thôi, ngày mai con phải đi Đan Thành rồi, mấy ngày không ở đây con sẽ cho hai bên thực chiến”.

“Chúng mới bao tuổi mà ngươi đã cho luyện thử với hình nộm rồi?”, Sở Huyên lườm Diệp Thành.

“Là do người nói, người đánh giỏi trước tiên phải học bị đánh”.

“Ngươi nhớ cũng rõ đấy!”

“Sư phụ đừng nói nữa, tất cả những điều này đều do học người cả”, Diệp Thành xua tay: “Khi ấy người dạy con thế nào, bây giờ con sẽ dạy chúng như thế. Xét thấy chúng là người còn con là súc sinh, con sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi giảm cường độ tập luyện cho phù hợp”.

“Sao ta lại nghe thấy vẻ hờn giận trong câu này nhỉ?”, Sở Huyên cười tươi nhìn Diệp Thành.

“Người cứ nói thừa”.

“Nhưng sự thật đã chứng minh, quá trình huấn luyện của ta vẫn rất thành công”, Sở Huyên xoè tay nhún vai: “Điểm này ngươi không phủ nhận phải không?”

“Đương nhiên con không phủ nhận, vậy nên con mới học theo người để huấn luyện đồ đệ mình”, Diệp Thành cũng xoè tay: “Thấy được sự thành công của người, chắc chắn con cũng sẽ huấn luyện Tịch Nhan trở thành yêu nghiệt”.

“Tuỳ ngươi, đừng làm quá là được”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Tịch Nhan cách đó không xa: “Bao giờ ngươi xuất phát đi Đan Thành?”

“Rạng sáng ngày mai ạ”.
Chương 324: Đan Thành

Sau một ngày luyện tập, khi màn đêm buông xuống, Tịch Nhan và Hổ Oa đều mệt rã rời.

Có điều cả hai vẫn tỏ ra hết sức nỗ lực, đặc biệt là Tịch Nhan với khát vọng với tu luyện và thêm cả khả năng lĩnh hội kinh người của cô bé, mãi tới khi ăn cơm, Tịch Nhan vẫn còn say mê trong chiêu thức.

Đêm tối, cả hai lần lượt ngâm mình trong Ngọc Linh Trì ba canh giờ rồi mới đi ngủ.

Diệp Thành lại bắt đầu bận rộn, trước tiên là đi một vòng quanh phòng ngủ của hai người tôi luyện cơ thể cả hai rồi mới ngồi khoanh chân điều tiết hơi thở.

Mãi tới gần sáng, Diệp Thành mới đứng dậy khỏi chiếc đệm hương bồ sau đó khoác lên mình chiếc đạo bào màu đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh rồi mới khẽ khàng đi xuống khỏi Ngọc Nữ Phong và lén ra khỏi Hằng Nhạc Tông.

Mãi tới khi đi tới nơi cách Hằng Nhạc Tông mười mấy dặm, Diệp Thành mới dừng lại trong một ngọn núi hoang. Từ Phúc đã đợi hắn trong rừng hoang từ trước.

Đây là địa điểm mà hắn và Từ Phúc đã hẹn nhau trước, vì để tránh để kẻ khác biết hắn và Từ Phúc tới Đan Thành nên chỉ có thể lén lút như vậy. Mọi thứ cũng là vì để che đậy bí mật hắn có thể tu luyện.

“Đi thôi”, Từ Phúc tế gọi ra phi kiếm, Diệp Thành thoắt cái đã nhảy lên.

“Đúng rồi trưởng lão, tất cả luyện đan sư đều có thể tới đại hội đấu đan sao?”, Diệp Thành vừa ngồi xuống đã nhìn sang Từ Phúc.

“Có thể nói như vậy”, Từ Phúc vuốt râu: “Ví dụ như ngươi được ta đưa tới đại hội đấu đan, nếu có sự giới thiệu của ta thì ngươi có thể tham gia nhưng một vài luyện đan sư trẻ tuổi là tản tu, không có giới thiệu của luyện đan sư lão bối thì bọn họ phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy có gì khác nhau ạ?, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên có sự khác biệt rồi”, Từ Phúc giải thích: “Luyện đan sư tự đăng ký cần bỏ chi phí đăng ký nhưng nếu có lão bối luyện đan sư giới thiệu thì có thể bớt được khoản chi phí đăng ký, có điều vì để che giấu thân phận của ngươi nên ta không thể giới thiệu ngươi được, do vậy mà ngươi phải tự đăng ký tham gia”.

“Vậy chi phí đăng ký có đắt không ạ?”, Diệp Thành cười hỏi.

“Cũng kha khá, có điều đối với ngươi mà nói thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Từ Phúc nói rồi không quên liếc nhìn cái túi đựng đồ của Diệp Thành.

“Dù có nhỏ thế nào cũng là tiền mà”.

“Ngươi có tiền, ta biết”, Từ Phúc liếc Diệp Thành rồi lại đẩy linh lực vào phi kiếm.

Vù!

Phi kiếm rung lên, tăng nhanh tốc độ. Tiếp sau đó, phi kiếm không ngừng bay qua từng khu thành cổ. Diệp Thành và Từ Phúc được đưa đi khắp nơi.

Cả chặng đường, Diệp Thành luôn tặc lưỡi tấm tắc: “Con nói này Từ trưởng lão, con đường tới Đan Thành rốt cục còn bao xa? Con tính thì nơi này cách Hằng Nhạc Tông ít nhất cũng phải năm trăm dặm rồi”.

“Ngươi vội gì chứ? Chẳng phải tới rồi sao?”, Từ Phúc nói bằng giọng không mấy dễ chịu sau đó chỉ về phía cách đó không xa.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác nhìn theo hướng tay mà Từ Phúc chỉ. Hiện lên trong tầm mắt hắn là một rặng núi sừng sững, trong rặng núi có một khu thành cổ rộng lớn.

Nếu nói về thành cổ đó thì quả thực là đại khí dồi dào, cả khu thành cổ ẩn trong lớp mây và sương mờ mịt, cho người ta cảm giác thần bí, nó chính là một khu tiên thành giữa chốn nhân gian.

“Đây là khu thành cổ rộng lớn nhất mà con từng thấy”, Diệp Thành nhìn rồi bất giác trầm trồ.

“Đan Thành sao có thể không rộng lớn cho được?”, Từ Phúc vuốt râu: “Mặc dù nó chỉ là một khu thành cổ nhưng ngươi đừng coi thường, khu thành này chính là nơi mà Đan Tổ kiến tạo nên, trong đó được bày trí đầy trận pháp còn bên trong Đan Thành có rất nhiều luyện đan sư, có thể nói thế này, tất cả các luyện đan sư của hơn sáu thành trong Đại Sở đều quy tụ về đây, cũng vì vậy mà kẻ mạnh trong Đan Thành nhiều vô kể”.

“Ý của người con hiểu”, Diệp Thành gãi tai: “Ý của người là đừng gây chuyện ở Đan Thành mà”.

“Ngoan lắm”, Từ Phúc mỉm cười: “Nơi này không phải là nơi mà ai cũng có thể mạo phạm, với khả năng hiệu triệu của luyện đan sư thì không phải nói chơi đâu. Đừng nói là tam tông, đến cả người của Thị Huyết Điện cũng không dám làm loạn nơi này”.

“Được rồi, ngươi xuống đây đi”, nói rồi, Từ Phúc ngự kiếm dừng lại.

“Vâng”, Diệp Thành nhảy xuống khỏi phi kiếm, đây cũng là việc mà cả hai đã thương lượng từ trước, cả hai người không thể vào trong cùng nhau.

Vẫn là câu nói đó, mọi việc làm đều là bảo vệ sự an nguuy. Nên biết rằng hắn tham gia đại hội đấu đan với tư cách là tản tu luyện đan sư, việc này khiến người khác nhìn vào sẽ không hoài nghi hắn và Từ Phúc đến đây cùng nhau.

“Sau khi vào trong Đan Thành, nếu không phải việc bất đắc dĩ thì đừng tới đan phủ tìm ta”, Từ Phúc dặn dò: “Tuyệt đối không được tháo mặt nạ xuống”.

“Con biết rồi ạ”.

“Vậy nhé”, Từ Phúc thu lại phi kiếm bước vào hư không và bay về phía Đan Thành.

“Biến”, sau khi Từ Phúc rời đi, Diệp Thành mới biến chân hoả màu vàng kim của mình thành màu đen rồi biến thiên lôi màu đen thành màu vàng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành mới đi một mạch về phía Đan Thành. Không thể phủ nhận khi tới Đan Thành, Diệp Thành mới cảm nhận được áp lực thật sự lớn. Đan Thành quá rộng lớn, chỉ là tường thành thôi mà đã cao cả hàng trăm trượng.

Ngoài những thứ này ra thì vị trí của Đan Thành cũng rất đặc biệt, nó nằm ở trung tâm của chín ngọn núi lớn, có địa thế cửu long phong thiên, trên có thiên nguyên, dưới có địa mạch, nếu luyện đan ở đây thì không còn gì hợp lý hơn.

“Quả là hùng vĩ”, Diệp Thành ngẩng đầu trầm trồ.

Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thì từ đằng đông có phi kiếm bay tới với tốc độ rất nhanh, mới chớp mắt đã tới trước cửa Đan Thành.

Người đến là một lão già mặc đồ tím dẫn theo một thanh niên mặc đồ trắng.

Diệp Thành vô thức đưa mắt qua nhìn và trong ánh mắt hắn chợt sáng lên.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy vì cả hai người này chính là người của Chính Dương Tông, vả lại một người từng là đệ tử của Chính Dương Tông như hắn còn biết bọn họ rất rõ. Lão già mặc đồ tím chính là luyện đan sư Thương Sơn Đạo Nhân của Chính Dương Tông còn thanh niên mặc đồ trắng chính là đồ đệ duy nhất của Thương Sơn Đạo Nhân – Lý Nguyên Dương.

“Sư tôn, sao con lại nghe nói tên khi sư diệt tổ Diệp Thành vẫn còn sống, hắn liệu có tới tham gia đại hội đấu đan không? Dù sao hắn cũng có chân hoả”, vừa đáp xuống, Lý Nguyên Dương liền nhìn sang Thương Sơn Đạo Nhân.

“Hắn?”, Thương Sơn Đạo Nhân nhếch miệng cười mỉa mai: “Hắn có thể sống đã là may mắn lắm rồi, nhưng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi thôi. Cho dù thân có chân hoả cũng không thể luyện đan được nữa. Cái cần khi luyện đan không chỉ là ngọn lửa”.

“Đúng là đáng tiếc cho chân hoả của hắn”, Lý Nguyên Dương thở dài nhưng trong ánh mắt lại hiện lên vẻ tham lam.

“Cũng chỉ là một phế nhân mà thôi”, Thương Sơn Đạo Nhân cười giễu cợt, trong ánh mắt rõ vẻ tham lam: “Nếu Từ Phúc dám đưa hắn đến đây thì ta sẽ cho hắn một đi không trở lại. Chân hoả màu vàng kim đó là loại lão phu đây rất thích”.

Cả hai cứ thế nói chuyện rồi bất giác đi vào trong Đan Thành, trước khi đi còn không quên liếc sang nhìn Diệp Thành ở bên.

Sau khi cả hai rời đi, ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thành lại hiển hiện, hắn cười nhạt: “Muốn cướp chân hoả của ta thì phải trả giá bằng máu, còn nữa, chân hoả của các người, tiểu gia đây cũng thích đấy”.

Nói rồi, Diệp Thành cũng nhấc chân đi vào Đan Thành.

Woa!

Vừa vào trong, Diệp Thành đã thốt lên kinh ngạc. Không vào thì không biết, mới vào đến nơi đã phải ngỡ ngàng.

Bên trong Đan Thành thật xa hoa, hiện lên trong tầm mắt hắn là những đình đài lầu các, chốc chốc còn có sơn phong chen giữa, con đường rộng lớn bằng phẳng, những khúc cua thông nhau, thần ráng bay qua, trong không trung là từng đám mây bay lượn, nếu ngửi kĩ thì còn có thể ngửi thấy mùi dược liệu thơm nồng.

Cả chặng đường, Diệp Thành hiếu kì nhìn ngó tứ phương.

Trên đường toàn người là người, hai bên đều có sạp hàng và chủ sạp không hề đơn giản, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Linh Hư, những thứ đồ mà bọn họ bán hết sức kì lạ, thế nhưng đa phần vẫn là linh đan, linh dược và những linh thảo cần cho luyện đan.

Diệp Thành nhìn mà hoa mắt, mỗi lần nhìn một sạp hàng hắn đều nuốt nước bọt, nếu nuốt được hết tất cả những gì bọn họ bán thì cảm giác sẽ tốt lắm.

“Thôi đi đăng ký trước đã”, Diệp Thành ho hắng, hắn thu lại ánh mắt.

Sau khi xác nhận lại phương hướng, Diệp Thành bèn đi theo con đường mà Từ Phúc đã nói với hắn từ trước.
Chương 325: Đăng ký

Đây là một toà lầu các, những người ra vào đây là những luyện đan sư trẻ tuổi vả lại về cơ bản đều là tản tu.

Diệp Thành vừa đi vào đã trông thấy một cái bàn đá đặt chính giữa lầu các, ở một góc của bàn có một lão già tóc xám đang ngồi, có lẽ là trưởng lão phụ trách sắp xếp đăng ký của Đan Thành.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế từ từ sải bước đến. Có điều, đợi tới khi tới trước bàn đá hắn vẫn không thấy lão già tóc xám kia ngẩng đầu nhìn mình.

Diệp Thành hiểu những điều này, chỉ cần là luyện đan sư tới đăng ký thì hầu như đều không có vai vế, nếu không thì cũng sẽ không phải bỏ tiền ra để đăng ký. Đã chẳng có vai vế thì đương nhiên không được người ta coi trọng rồi.

“Tiền bối, con tới đăng ký tham gia đại hội Đấu Đan”, Diệp Thành cười nói, hắn không quên hành lễ của vãn bối.

“Tên”, lão già kia hỏi một câu khinh khỉnh.

“Trần Dạ ạ”, Diệp Thành đăng ký bằng cái tên mình đã nghĩ ra từ trước.

“Chi phí đăng ký một trăm nghìn”, lão già vừa lấy ra một miếng ngọc giản khắc lên hai chữ Trần Dạ vừa nói dửng dưng.

“Một…một trăm nghìn?”, kể cả là Diệp Thành thì cũng không khỏi bất ngờ, hắn đột nhiên rít lên khiến lão già kia giật mình.

“Sao? Có vấn đề gì à?”, thấy Diệp Thành phản ứng như vậy, lão già tối sầm mặt nhìn hắn.

“Không…không có gì ạ”, Diệp Thành ho hắng, thế nhưng hắn vẫn lấy ra một cái túi đựng đồ, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, thầm nhủ phí đăng ký gì mà đắt thế. Người thường rất khó có thể đủ tiền mà đăng ký, cũng chẳng trách mà nơi đăng ký căn bản không có bóng người, chỉ nói tới phí đăng ký thôi cũng khiến người ta ngã ngửa rồi.

“Cầm cẩn thận tấm ngọc giản thân phận, ngày mai diễn ra đại hội đấu đan, cầm nó vào cửa”, lão già tóc xám đủng đỉnh nói.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành vội nhận lấy ngọc giản.

“Tiếp theo có luyện đan sư của Đan Thành ta biểu diễn tiết mục luyện đan, những người tới đăng ký có cơ hội được xem một lần”, lão già nói rồi nhắm mắt nghỉ nơi, từ đầu tới cuối không hề thể hiện sự lạnh lùng khác thường.

Vâng!

Diệp Thành đồng ý ngay lập tức, hắn đi qua bàn đá và tiến vào cửa đá đang mở.

Đi vào trong cửa đá, Diệp Thành trông thấy ba cánh cửa phát sáng, cửa bên trái viết chữ Thiên Tự Hiệu, cửa ở giữa viết Địa Tự Hiệu, cửa bên phải viết Huyền Tự Hiệu, vả lại bên cạnh mỗi một cánh cửa đều có một tấm bia đá dựng đứng.

“Thiên Tự Hiệu, Địa Tự Hiệu, Huyền Tự Hiệu”, Diệp Thành xoa cằm: “Thế này còn phân cấp bậc sao?”

Nghĩ rồi, Diệp Thành nhấc chân định bước về phía cánh cửa có chữ Địa Tự Hiệu, thế nhưng giây phút sau đó, cánh cửa đá đột nhiên rung lên và kéo hắn quay lại, lúc này, đầu Diệp Thành đau dữ dội.

Diệp Thành ôm đầu, đau đớn rít lên. Phía cánh cửa có một thanh niên mặc đồ tím đi ra, thấy Diệp Thành ôm đầu thì nhìn hắn hiếu kỳ: “Ngươi làm gì vậy?”

“Vị tiền bối vừa rồi nói vào đây có thể xem được buổi biểu diễn của luyện đan sư nên ta vào”, Diệp Thành giải thích: “Nhưng ta vừa nhấc một chân lên thì bị quang môn lôi lại.

“Đây là lần đầu tiên ngươi đến Đan Thành phải không?”, thanh niên mặc đồ tím kia nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Ừm, lần đầu”.

“Chẳng trách”, tên này gật đầu sau đó kéo Diệp Thành lại: “Nào nào, ca ca giải thích cho ngươi nhé”.

Nói rồi, tên thanh niên mặc đồ tím chỉ về tam toạ quang môn: “Nếu trong cơ thể ngươi là thú hoả thì có thể vào căn phòng Huyền Tự Hiệu, nếu trong cơ thể ngươi là Địa Hoả thì có thể vào Huyền Tự Hiệu và Địa Tự Hiệu, còn nếu trong người ngươi là chân hoả thì có thể vào một trong ba căn phòng, nhưng cho dù trong cơ thể ngươi là thú hoả, địa hoả hay chân hoả thì nhất định phải đẩy ngọn lửa vào trong bia đá cạnh cửa vào thì mới có thể vào trong, vả lại chỉ được vào mỗi phòng một lần, hiểu chưa?”

“Hoá…hoá ra là vậy”, Diệp Thành cười đáp.

“Vào trong đi, ta xem xong rồi”, tên thanh niên mặc đồ tím vỗ vai Diệp Thành rồi quay người bước đi.

Sau khi hắn đi, Diệp Thành mới liếc nhìn cả ba căn phòng, sau đó đi tới cánh cửa Thiên Tự Hiệu ở ngoài cùng bên trái.

Sau đó, hắn đặt bàn tay vào bia đá và nhẩm niệm, một luồng lửa được đẩy vào trong, tiếp đó, cánh cửa rung lên.

Thấy vậy, Diệp Thành mới sải bước đi vào.

Đây là căn thạch thất rộng phải chừng năm mươi trượng, thế nhưng lại trống rỗng, chỉ có một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi đang nằm trên thạch đài ngủ say.

Diệp Thành cảm thấy bất ngờ, hắn đảo mắt một lượt quanh thạch thất rồi mới nhìn thiếu nữ kia sau đó ho hắng và khẽ giọng gọi: “Ta tới xem buổi biểu diễn luyện đan”.

Nghe vậy, thiếu nữ đang ngủ say kia mới ngẩng đầu lên, day day thái dương.

“Cô nương cũng tới xem biểu diễn luyện đan sao?”, Diệp Thành vừa liếc nhìn tứ phương vừa nói: “Luyện đan sư biểu diễn luyện đan còn chưa đến”.

“Chẳng phải là ta hay sao?”, thiếu nữ kia vươn vai đứng dậy.

“Cô?”, Diệp Thành cảm thấy lạ, hắn nhìn cô gái từ đầu tới chân, cô ấy cũng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, vả lại có thể nhận ra tuổi của cô bé này. Đan Thành phân cô nương này biểu diễn luyện đan cho các luyện đan sư xem, điều này quả thực khiến hắn phải bất ngờ.

“Sao nào, ta không giống luyện đan sư sao?”, thiếu nữ kia bĩu môi.

“Giống, giống, giống”, Diệp Thành cười xoà, hỏi bằng giọng thắc mắc: “Sao ta không thấy ai tới xem cô luyện đan vậy?”

“Phòng này chỉ có luyện đan sư có chân hoả mới có thể vào”, thiếu nữ kia day day trán: “Những luyện đan sư có chân hoả làm gì có ai không được ưu ái chứ, e rằng đã được các lão tiền bối luyện đan sư ưu ái bồi dưỡng rồi. Có sự giới thiệu của lão bối luyện đan sư đương nhiên không cần tới đây bỏ tiền đăng ký còn những luyện đan sư phải tới đây đăng ký thì về cơ bản là có địa hoả và thú hoả”.

“Chẳng trách”, Diệp Thành xoa cằm.

“Ta đợi cả ngày cuối cùng cũng có luyện đan sư có chân hoả tới rồi”, thiếu nữ kia tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Ngươi là luyện đan sư có chân hoả mà không ai giới thiệu ngươi sao?” Sao lại phải bỏ tiền tới đây đăng ký vậy?”

“Ta ở vùng núi hẻo lánh không quen lão bối luyện đan sư nào”, Diệp Thành biện đại lí do.

“Thật đáng tiếc”.

“Hay là cô bắt đầu biểu diễn luyện đan đi, ta xem xong thì đi”, Diệp Thành nói.

“Vội cái gì, nào, lấy chân hoả của ngươi ra cho ta xem”, thiếu nữ kia xoa xoa tay nói.

“Cho ta xem chân hoả của cô đã”.

“Vậy ta cho ngươi xem”, thiếu nữ kia cũng không làm khó Diệp Thành và bắt đầu nhẩm niệm triệu gọi chân hoả của mình hiện ra lơ lửng trong lòng bàn tay, đó là ngọn lửa màu tím và cũng chính là chân hoả.

“Hay lắm”, Diệp Thành liếc nhìn và gọi tiên hoả đã biến thành màu đen ra.

“Màu đen?”, thiếu nữ kia tỏ vẻ bất ngờ, cô nhóc tiến lên phía trước chớp chớp mắt nhìn tiên hoả trong tay Diệp Thành: “Đây là lần đầu tiên ta thấy chân hoả màu đen đấy”.

“Đúng rồi, cô biểu diễn luyện chế linh đan mấy vân?”, Diệp Thành cất tiên hoả đi và nhìn sang cô bé.

“Ba vân”, cô bé giơ ba ngón tay.

“Cô có thể luyện ra được linh đan ba vân đúng là không hề đơn giản”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Linh đan ba vân đã là gì, sư tỉ của ta còn có thể luyện ra linh đan bốn vân cơ”.

“Bốn vân, sư tỉ?”, Diệp Thành nhướng mày hỏi dò: “Sư tỉ của cô nương không phải là Huyền Nữ chứ?”

“Đương nhiên là tỷ ấy rồi”, tiểu cô nương cười khúc khích: “Tỉ ấy chính là người kế nhiệm tương lai của Đan Thành, khả năng luyện đan của tỉ ấy khiến tất cả luyện đan sư trẻ tuổi ở Đại Sở phải ngưỡng mộ, đến cả một số lão bối luyện đan sư cũng không phải đối thủ của tỉ ấy, tỷ ấy được định sẵn là một truyền thuyết bất bại rồi”.

“Đừng nói truyền thuyết với ta, ta không tin truyền thuyết”, Diệp Thành tìm một vị trí và ngồi xuống”.

“Tại sao ngươi không tin?”, thiếu nữ kia nhìn Diệp Thành: “Ngươi đang nghi ngờ thuật luyện đan của sư tỉ ta phải không?”

“Đương nhiên không phải”, Diệp Thành lắc đầu cười nói: “Truyền thuyết chỉ là kể cho người ta nghe, Huyền Linh Chi Thể chẳng phải cũng là truyền thuyết bất bại sao? Ấy thế mà vẫn bị người ta đánh bại, nói không chừng truyền thuyết về tỉ tỉ của cô cũng sẽ bị đánh bại cũng nên”.

Nghe Diệp Thành nói xong, thiếu nữ kia liếc mắt: “Cũng đúng, có điều nói tới tên Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể kia, chân hoả của hắn có màu vàng kim, nghe nói giờ hắn đã là phế nhân rồi, nếu hắn còn có thể tu luyện thì nói không chừng cũng sẽ tham gia đại hội đấu đan đấy”.

“Cô đi hơi xa rồi đấy, cô có luyện nữa không, nếu không luyện thì ta đi đây”, Diệp Thành liếc nhìn thiếu nữ kia rồi nói.

“Luyện, đương nhiên luyện rồi”, thiếu nữ kia cười xoà sau đó lấy ra lư luyện đan: “Sư phụ phạt ta tới đây biểu diễn một lần, sau khi luyện xong ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom