-
Chương 281-285
Chương 281: Ba đại cấm pháp của Huyền Linh
Bát hoang chưởng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn tung một chưởng về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, cửu thiên huyền linh ấn mạnh mẽ được tung ra.
Quyền chưởng giao nhau khiến cả hai cùng lùi về sau.
Vút! Vút!
Âm thanh của kiếm vang từ bên trái và phía sau, ngoài ra, Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải cũng công kích đến, một nhát trường kiếm chém ra với kiếm mang mang theo uy lực vô cùng lớn.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, hai phần phân thân của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên hoá thành hư vô, còn bản chính Diệp Thành cũng đã di chuyển tới phần phân thân khác vào giây phút trước đó, cho dù thân mang Tiên Thiên Canh Khí thì hắn cũng không dám đấu chọi với Cơ Tuyết Băng.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Giọng của nữ nhân thanh tao vang lên, một bóng hình Cơ Tuyết Băng trong đó kết ấn, lại một lần nữa muốn tận dụng bí pháp này để hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, ảo ảnh phân thân và trận đồ bát quái phòng ngự kia của Diệp Thành.
Ngay sau đó, Thiên Giáng Thần Vũ, khắp nơi nhuốm thần hoa, khung cảnh đẹp đến lạ thường.
“Chịu thiệt một lần, muội cho rằng ta sẽ bị lừa lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cũng bắt đầu ra tay, hắn dùng chân hoả khơi gợi sức mạnh của đại địa hoả, sau đó ngưng tụ thành vòng xoáy biển lửa phá đi Thiên Vũ Địch Phàm kia.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Nào ngờ, một bóng hình Cơ Tuyết Băng khác thi triển bí pháp giống hệt như vậy, xem ra cô ta cũng biết Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị hạn chế bởi thời gian nên mới muốn nhanh chóng hoá giải Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phân thân ảo ảnh của Diệp Thành, nếu không thì khi ba bí thuật này phối hợp với nhau, kể cả ba người như cô ta cũng không tránh khỏi việc bị rối trí.
“Còn muốn nữa?”, Diệp Thành nghiến răng, đây là lần thứ hai hắn ngưng tụ ra vòng xoáy biển lửa, và lại một lần nữa địch lại với Thiên Vũ Địch Phàm.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Trong cùng một khoản thời gian, bóng hình Cơ Tuyết Băng thứ ba cũng sử dụng bí pháp này.
Có lẽ cô ta ra tay quá nhanh nên Diệp Thành còn chưa kịp triệu gọi chân hoả và sức mạnh đại địa hoả thì trời đã giáng thần vũ, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trong chốc lát bị huỷ hoại, còn trận đồ bán quái cũng bị phá tan tành khiến hai mươi mấy phần phân thân của Diệp Thành trong chốc lát biến mất hơn một nửa.
“Cùng thôn tính phải không?”, Diệp Thành nghiến răng, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi khoé miệng, trong chốc lát khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phần phân thân ngưng tụ lại.
Cơ Tuyết Băng thấy vậy khì khẽ cau mày, sau đó cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng lần lượt kết thủ ấn khác nhau.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Tam Thiên Hoa Giới!
Phong Quyển Khiên Trần!
Ba tiếng hô vang lên cùng một lúc từ ba hóng hình Cơ Tuyết Băng.
Đột nhiên, trời đổ mưa to bao trùm khắp chiến đài, những cánh hoa vô hình xuất hiện dị thường, lúc bay trong không gian, lúc bay trên chiến đài, trông giống như thế giới vạn hoa rực rỡ vô cùng, cuối cùng những cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, trong đó đột nhiên có những phù văn dị thường hiển hiện.
Cơ Tuyết Băng thi triển cùng một lúc ba mật pháp lớn, sự kết hợp giữa gió và hoa, hoa và mưa liên quan mật thiết với nhau, thế nhưng thế giới mà ba mật pháp lớn tạo ra lại tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ.
“Muốn đánh bại ta trong một lần sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, đầu tiên hắn vận vòng xoáy lửa được ngưng tụ ra từ đại địa hoả ngăn lại Thiên Vũ Địch Phàm!
Phụt! Phụt! Phụt!
Thế nhưng những cánh hoa hư ảo bay trợp trời kia lại bá đạo hơn cả những cơn mưa từ trên trời giáng xuống, nó trông có vẻ đẹp choán mắt người nhìn nhưng thực chất lại mang theo nguy cơ tiềm ẩn kinh người. Diệp Thành phát hiện ra chỉ cần một phần phân thân của mình chạm phải cánh hoa thì lập tức sẽ trở nên vô hình, đến cả Tiên Thiên Canh Khí mang trên người cũng bị cánh hoa dị thường kia rơi vào tạo ra từng đốm lỗ chỗ.
Nếu nói bá đạo nhất thì phải kể đến phong quyển khiên trần, nó là cơn gió vô hình nhưng lại là vòng xoáy hữu hình, mang theo phù văn xếp thành hàng khiến những Ảo Ảnh Phân Thân, Tiên Thiên Canh Khí và trận đồ bát quái của Diệp Thành trong chốc lát hoá thành hư vô.
Phụt!
Diệp Thành phun ra ngụm máu tươi, cả cơ thể đầm máu.
“Cửu thiên huyền linh, cấm”.
“Cửu thiên huyền linh, trấn”.
“Cửu thiên huyền linh, diệt”.
Diệp Thành vẫn chưa đứng vững, cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng đã bao vây lấy hắn, lại là ba âm thanh tự nhiên trong trẻo vang lên từ cả ba bóng hình kia, và ngay sau đó là ba bí pháp đồng thời được thi triển.
Ngay sau đó, dưới chân Diệp Thành hiện lên đại trận dị thường, cứ thế cấm cố hắn, tiếp đến, một bông hoa sen to tầm năm trượng hiển hiện, còn Diệp Thành đang đứng giữa bông hoa đó.
Chỉ thấy từng cánh hoa sen long lanh trong suốt, sáng đẹp vô ngần lần ôm trọn lấy Diệp Thành giống như hình thành nụ hoa trấn áp Diệp Thành ở giữa.
Diệp Thành phun ra máu, cho dù chân khí trong vùng đan hải của hắn có dồi dào đi chẳng nữa thì cũng không thể xông phá cấm cố và trói buộc, ngược lại bông hoa sen đang ràng buộc hắn lại bốc lên khí tam sắc không ngừng huỷ diệt và hoá giải khí huyết của hắn.
“Phá thế nào đây?”, Diệp Thành nghiến răng, cố gắng chống lại.
Hắn biết nếu như bông hoa sen đang nở này hoá thành nụ hoa thì sẽ trói hắn triệt để ở bên trong, tới lúc đó hắn nhất định chỉ còn đường chết.
“Đây chính là thực lực thật sự của Huyền Linh Chi Thể sao? Có…có cần phải kinh người thế này không chứ?”, thấy Diệp Thành bị cấm cố, bên dưới chiến đài vang lên những âm thanh của tiếng tặc lưỡi kinh ngạc.
“Thật kỳ diệu”, ở vị trí ngồi, Tư Đồ Tấn cau mày.
“Nếu Diệp Thành không phá được cấm cố thì nhất định sẽ bị giết ngay tại chỗ”, Thượng Quan Bác cũng trầm giọng nói.
“Ngươi phải cố gắng trụ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên nắm chặt tay, khuôn mặt nhìn lên chiến đài rõ vẻ lo lắng. Thủ đoạn của Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng khiến cô ta hết sức ngỡ ngàng còn hoàn cảnh hiện tại của Diệp Thành lại khiến cô ta phải tái mặt.
“Phải làm sao đây?”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam nhảy dựng lên như con kiến trong chảo lửa.
Mấy người như Dương Đỉnh Thiên cũng không còn kế sách nào khác. Bí pháp của Cơ Tuyết Băng đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, cho dù trận quyết đấu cho phép người ngoài nhắc nhở nhưng bọn họ cũng không biết chỉ dẫn cho Diệp Thành thế nào.
“Chết đi, chết đi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nghiến răng nhìn Diệp Thành, trong lòng ông ta dâng trào cảm giác sảng khoái mà trước nay chưa từng có. Diệp Thành hết lần này tới lần khác thoát hiểm khiến ông ta hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.
“Giết hắn, giết hắn”, đệ tử của của Chính Dương Tông không ngừng hô hào, bọn họ hằn học nhìn lên chiến đài, nếu ai đó không biết thì còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có thù.
“Huyền Linh Cấm Pháp, lần này nhất định hắn không thể thoát được”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm xuýt xoa: “Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh quá, đã có thể thức tỉnh được nhiều khả năng thần thông thế này rồi”.
“Thánh chủ, có cần ta ra tay cứu tiểu tử Diệp Thành kia không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Khả năng của hắn cũng không vừa, là kỳ tài tuyệt thế cả trăm năm mới gặp, không thể để hắn bị diệt như thế được”.
“Không được ra tay”, Đông Hoàng Thái Tâm điềm tĩnh lên tiếng: “Quy tăc vô thượng của Thiên Huyền Môn cấm tham gia vào việc của Đại Sở. Nếu hôm nay hắn bị tiêu diệt thì cũng là số phận mà trời xanh định sẵn, không được vì lợi ích nhỏ mà để làm hỏng việc đại sự”.
Haiz!
Nghe vậy, Phục Nhai chỉ có thể thở dài bất lực.
“Rốt cục phá thế nào đây?”, Diệp Thành bị cấm cố bên trong bông hoa sen kia đang cố gắng đối kháng, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.
Lúc này, cánh hoa đã khép lại một nửa, nếu như để nó ôm chặt lấy cơ thể Diệp Thành thì hắn biết mình ắt phải chết.
“Ba đại cấm pháp đã vượt qua phạm trù mà mình có thể đối kháng”.
“Cho dù sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì cũng chỉ có thể diệt một Cơ Tuyết Băng và cũng không thể giải trừ cấm cố”.
“Chân hoả và thiên lôi cũng bị áp chế rồi”.
Diệp Thành suy đi nghĩ lại, cũng từng nghĩ tới sức mạnh của ma đạo.
Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là ba đại cấm pháp của Cơ Tuyết Băng còn có thể trấn áp cả sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn khiến nó không thể trỗi dậy.
“Ta cần sức mạnh, ta cần sức mạnh”, Diệp Thành thầm gào thét.
Mặc dù chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa nhưng ba đại cấm pháp này vẫn cần một luồng sức mạnh cực lớn mới có thể xông phá, rõ ràng hắn không có thời gian ngưng tụ tinh nguyên đại địa để liều một phen.
Chương 282: Lại phá bỏ được trói buộc
Đường cùng!
Niềm tin vững chắc của Diệp Thành bị quét sạch từng chút, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể chèn ép khiến hắn không thể trở mình.
Vào lúc nguy cấp, một bí pháp nâng cao sức chiến đấu trong thời gian ngắn chợt loé lên trong đầu Diệp Thành, khiến cho đôi mắt huyết sắc của hắn loé lên một tia sáng.
“Liễu Dật sư huynh, hy vọng cấm thuật của huynh có thể giúp đệ thoát khỏi khó khăn”, đột nhiên Diệp Thành nhắm mắt lại.
“Đã có cảm giác sẽ chết rồi sao?”, Diệp Thành nhắm mắt, trong mắt những người quan sát trận đấu hắn đã được coi là từ bỏ kháng cự, nhắm mắt chờ chết, vì hoa sen khổng lồ đó đã gần như khép lại hoàn toàn.
“Đây chính là kết cục của việc động đến Chính Dương Tông ta”, cho đến lúc này Thành Côn mới nở nụ cười nham hiểm, rồi lại lười biếng nằm xuống ghế.
Ở bên này, Sở Huyên lại đứng lên, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chiến đài, tim đau như bị từng mũi kim châm, như thể người quan trọng nhất của cô sẽ biến mất trên thế giới vào giây tiếp theo vậy.
“Quỳ xuống cầu xin có thể ta sẽ cho hắn toàn thây”, lúc này giọng nói u ám của Thành Côn lại vang vọng khắp khán đài.
“Ông…”, lời này của Thành Côn khuấy động ba tầng sóng, người của Hằng Nhạc Tông đồng loạt đứng bật dậy, trong mắt là sát khí không thể kiềm chế.
Nhìn thấy sát khí trong mắt mấy người Dương Đỉnh Thiên, Thành Côn hừ lạnh: “Nếu đã vậy thì đừng trách Chính Dương Tông ta độc ác”.
“Chờ đã”, Sở Huyên vội vàng bước lên.
“Muộn rồi”, Thành Côn cười khẩy, sau đó nhìn lên chiến đài: “Băng Nhi, giết Diệp Thành đi”.
“Giết ta, cô ta xứng sao?”, Thành Côn vừa dứt lời, tiếng gào thét đã vọng ra từ trong hoa sen khổng lồ sắp đóng lại.
“Chết tiệt, thế này rồi vẫn chưa chết”, trong khoảng không, Đông Hoàng Thái Tâm đột nhiên chửi tục một câu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
“Mở ra cho ta”, lời của hắn ta vừa dứt, chiến đài bên dưới lại vang lên tiếng gầm của Diệp Thành, hoa sen khổng lồ vừa khép lại đột nhiên vỡ tung, toàn thân hắn đẫm máu, mạnh mẽ sát phạt lao ra ngoài.
“Sao… sao có thể?”, cấm pháp của tam tông bị phá vỡ, ba Cơ Tuyết Băng đồng loạt lùi về sau, đồng thời phụt ra một ngụm máu, ba đôi mắt đẹp đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin.
“Huynh ấy làm bằng cách nào vậy?”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không còn thờ ơ nữa mà là vẻ sửng sốt rõ ràng.
Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, hiểu rất rõ sức mạnh của cấm pháp Huyền Linh, nếu thi triển nó thì thậm chí có thể ép chết một người ở cảnh giới Linh Hư, thế nhưng bây giờ nó lại bị một người ở cảnh giới Nhân Nguyên phá vỡ, điều này mới khiến cô ta không thể tin được.
“Không ngờ hắn lại đột phá được cấm cố tuyệt sát”, mọi người tứ phía đều kinh ngạc, vẻ mặt Thành Côn cũng đột ngột thay đổi.
“Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng”, Sở Huyên sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp chợt nhoà.
“Tiểu tử này nghịch thiên rồi!”
“Hế? Sao tóc đen của hắn lại bạc vậy?”, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, có người bật thốt lên.
Lời này vừa dứt, mọi người lại nhìn về Diệp Thành đang lơ lửng giữa không trung, trên mái tóc đen dài của hắn có rất nhiều sợi tóc trắng, không chỉ vậy, đầu mày hắn còn có phù văn kỳ lạ.
“Cấm pháp Thiên Tế”, Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông thốt lên, nhìn chằm chằm vào phù văn nơi đầu mày Diệp Thành.
Không chỉ họ mà rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng đã nhìn ra, họ biết phù văn trên đầu mày Diệp Thành chỉ khi vận dụng cấm pháp Thiên Tế thì nó mới hiển hiện.
Trong mắt mọi người loé lên một tia sáng, dường như họ đã đoán được Diệp Thành đột phá sự trói buộc của Cơ Tuyết Băng bằng cách nào, chắc chắn hắn đã dùng cấm pháp Thiên Tế thiêu đốt tinh huyết, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nên mới phá được.
“Không ngờ hắn còn biết cả cấm pháp Thiên Tế, thần thông rồi sao?”, sau khi kinh ngạc, mọi người lại sửng sốt.
“Dù thế nào hắn cũng vẫn sống sót”.
“Thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ”.
Bát Hoang Trảm!
Trong tiếng thảng thốt của mọi người, Diệp Thành vừa tăng vọt sức chiến đấu đã vung đại đao lên chém ra một đao mang dài tám trượng.
Vì sức chiến đấu của hắn tăng vọt nên đao Bát Hoang Trảm này bá đạo hơn bất cứ lần nào trước đó, đến mức một Cơ Tuyết Băng không dám chống cự mà phải ba Cơ Tuyết Băng hợp lại, sau đó mỗi người tự tạo kết ấn, ngưng thành lá chắn bảo vệ tam sắc khổng lồ.
Rắc! rắc!
Âm thanh nứt vỡ của các phiến đá trên chiến đài liên tục vang lên, đè nặng khiến chiến đài nứt ra thành một đường, lan tới tận mép đài.
Ầm!
Dưới sự chú ý của bao người, Diệp Thành chém một đao vào lá chắn bảo vệ tam sắc kia.
Ngay lập tức, lá chắn bảo vệ tam sắc vỡ tan, đao mang chém lên linh kiếm do ba Cơ Tuyết Băng ngưng tụ.
Keng!
Tiếng va chạm của kim loại cực kỳ rõ ràng, ba Cơ Tuyết Băng bị một đao của Diệp Thành chém nửa quỳ xuống đất, cả chiến đài nứt đôi, Cơ Tuyết Băng phụt máu tại chỗ, lại thêm phản phệ của cấm pháp Huyền Linh khiến sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch.
Cảnh tượng này như đóng băng vào thời điểm này.
Đây là cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi nhất, Huyền Linh Chi Thể với truyền thuyết bất bại bị chém nửa quỳ xuống đất dưới con mắt của đông đảo mọi người, hơn nữa ba Huyền Linh Chi Thể hợp lực cũng không phải đối thủ của một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Giờ phút này mọi người bắt đầu nghi ngờ về truyền thuyết bất bại chưa hẳn là bất bại.
Cơ Tuyết Băng bây giờ đang ở cảnh giới Chân Dương, mà Diệp Thành ở phía đối diện chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách xa những một cảnh giới lớn! Huyền Linh Chi Thể chiến đấu với người ở cùng cảnh giới luôn bất bại, bây giờ sự chèn ép của cảnh giới tuyệt đối cũng bị một đao chém cho nửa quỳ, còn có thể nói huyền thoại bất bại là thật sao?
“Bích Du, hắn không cần cùng cảnh giới với con, con đã thất bại hoàn toàn rồi”, trên ghế ngồi, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu nói.
“Con… con biết”, chính Bích Du cũng không phát hiện, giờ phút này cô ta đã sững sờ nhìn chiến đài, nói cũng hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt. Cô ta đã từng khinh thường cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng bây giờ thực lực của hắn đã trên cô ta, nếu cùng cảnh giới tin rằng cô ta thua chắc.
“Xem ra Huyền Linh Chi Thể cũng không phải bất bại”, âm thanh bàn tán xôn xao từ bốn phương lần lượt vang lên.
“Sao… sao có thể?”, Thành Côn lại đập tay lên ghế bên cạnh, Diệp Thành gặp nguy nan mà vượt qua nên trở nên mạnh mẽ hơn, còn chém cho ba Cơ Tuyết Băng nửa quỳ dưới đất, đây là một cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt Thành Côn.
Ầm!
Trên chiến đài vang lên tiếng nổ ầm vang, khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành đã bị chấn động lùi về sau, cơ thể ngã xuống làm vỡ chiến đài.
Còn Cơ Tuyết Băng đối diện hắn đã lảo đảo đứng dậy, hơn nữa hai Cơ Tuyết Băng đã hoá thành khói xanh, điều này có nghĩa là cấm pháp Nhất khí hoá tam thanh đã hết giờ thi triển, ba Cơ Tuyết Băng lại trở về thành một.
Nhưng mọi người đều biết Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa thua, có lẽ cô ta vẫn là người chiến thắng cuối cùng, vì cô ta còn rất nhiều chiêu chưa sử dụng, cũng chưa sử dụng binh khí bản mệnh và tấn công linh hồn.
“Huynh thật sự khiến ta rất ngạc nhiên”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lau vết máu bên khoé miệng.
“Muội đã bao giờ coi trọng ta?”, khoé miệng Diệp Thành cũng trào máu, câu trả lời của hắn vẫn như lúc trước.
“Nhưng huynh vẫn không thể đánh bại ta”.
“Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được”, Diệp Thành hờ hững trả lời.
Mà hắn vừa nói xong, trong cơ thể hắn cũng có hai đạo khí kim sắc bay ra, đáp xuống hai bên trái phải của hắn, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, ngưng tụ thành hai Diệp Thành khác.
“Nhất khí hoá tam thanh”, Đông Hoàng Thái Tâm đang uể oải nằm trên ghế trong hư không bất giác ngồi thẳng dậy.
“Không ngờ hắn còn biết cấm pháp này…”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng cực kỳ kinh ngạc: “Cấm pháp vô thượng trong truyền thuyết trở thành mớ rau ngoài chợ từ bao giờ thế? Huyền Linh Chi Thể biết, không ngờ một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng biết”.
Chương 283: Sắp điên rồi
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngơ ngác nhìn ba Diệp Thành ở đối diện, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Sao cô ta không nhận ra đó là Nhất khí hoá tam thanh được? Cô ta cứ tưởng cấm pháp vô thượng này trong thiên hạ chỉ mình Huyền Linh Chi Thể mới biết, không ngờ Diệp Thành cũng biết.
“Điên rồi, thật sự sắp điên rồi”, phía dưới lại bắt đầu bùng nổ, lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng bật dậy, cao giọng hét vang cả khán đài.
“Diệp Thành làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng biết thế?”
“Hắn như vậy làm sao chúng ta chịu nổi?”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chỉ là đệ tử của Chính Dương Tông trước đây, và bây giờ là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thôi sao?”
Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó hiểu, Diệp Thành biết mấy chiêu như Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, Phong Thần Quyết thì mọi người còn hiểu được, nhưng cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh này từ trước đến giờ chỉ Huyền Linh Chi Thể thiên phú thần thông mới biết, không ngờ hắn cũng biết. Thực sự vô cùng kỳ quái!
“Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”, bên Hằng Nhạc Tông, sắc mặt mấy đệ tử chân truyền phía Tư Đồ Nam đều trở nên cực kỳ thú vị.
Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào, Sở Huyên nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, nhìn lên chiến đài lẩm bẩm: “Diệp Thành, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”
Phụt!
Khi mọi người đều đang kinh hãi, trong ba Diệp Thành có một người đã hoá thành khói xanh rồi biến mất.
“Là sự thiết sót trong huyết mạch sao?”, một vệt máu trào ra bên khoé miệng Diệp Thành.
Hắn thông qua Tiên Luân Nhãn học được cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh, nhưng vì không phải người của Tiên tộc nên không thể phát huy được hết khả năng của Tiên Luân Nhãn, cũng như Nhất khí hoá tam thanh này, vì là cấm pháp vô thượng nên hắn không thể học được sự tinh tuý bên trong.
Còn hai Diệp Thành mà hắn hoá hiện ra, một người biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch. Cấm pháp vô thượng này trước nay chỉ Huyền Linh Chi Thể mới có thể thi triển một cách hoàn hảo, hắn không phải Huyền Linh Chi Thể nên không thể thi triển toàn bộ Nhất khí hoá tam thanh cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng dù vậy cũng đủ rồi.
Hắn sử dụng cấm pháp Thiên Tế khiến sức chiến đấu tăng vọt, hơn nữa còn có hai người, như vậy là hai đấu một.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Theo ba tiếng hô của Diệp Thành, ba bí pháp lại được thi triển, vì sử dụng Phân Thân Ảo Ảnh nên trên chiến đài có hơn bốn mươi phân thân, điều này thực sự khiến người xem ở tứ phía phải kinh hãi.
“Bây giờ đến ta”, Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó hơn bốn mươi Diệp Thành đồng loạt xông tới, bao vây tấn công Cơ Tuyết Băng.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô ta cuống cuồng sử dụng bí pháp, cô ta biết trong hơn bốn mươi Diệp Thành này có đến hai bản chính.
Ầm! Keng! Uỳnh!
Ngay sau đó, trên chiến đài liên tục vang lên tiếng ầm nổ vang.
Cảnh tượng rất khí thế, trên chiến đài rộng lớn chỉ thấy toàn bóng dáng Diệp Thành, hơn bốn mươi phân thân và hai bản chính hoàn toàn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé nhuộm đỏ chiến đài, dù khả năng khôi phục của Huyền Linh Chi Thể bá đạo nhưng liên tục bị thương nên cô ta cũng khá chật vật, bị Diệp Thành đánh không thể trở mình.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Tam Thiên Hoa Giới!
Phong Quyển Khiên Trần!
Cơ Tuyết Băng bất lực, lại một lần nữa sử dụng bí pháp Huyền Linh, mưa từ trên trời rơi xuống, hoa rơi ngập trời và làn gió phù văn lại một lần nữa hoá giải được Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và Phân Thân Ảo Ảnh của Diệp Thành.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Ngay sau đó tiếng gầm vang vọng đất trời của Diệp Thành lại vang lên, bí thuật bị hoá giải lại lần nữa ngưng tụ.
Hắn đã hạ quyết tâm sống mái với Cơ Tuyết Băng, muội hoá giải được thì ta lại ngưng tụ, muội hoá giải một lần, ta ngưng tụ một lần. Lão tử có Đan Hải, có đại địa tinh nguyên liên tục được truyền vào, ta không tin không khiến muội hao kiệt đến chết.
Vì thế trên chiến đài xuất hiện một cách đánh dị thường.
Cơ Tuyết Băng thi triển cấm pháp Huyền Linh liên tục hoá giải Canh Khí, Trận Đồ và Phân Thân của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại càng hung hãn hơn, muội hoá giải một lần, ta lại ngưng tụ một lần, khí huyết ngút trời.
“Mẹ ơi! Chân khí dùng không hết à? Định chơi chết nhau đây mà!”
“Nhìn cảnh này ai không trụ nổi trước thì sẽ thua”.
“Rốt cuộc tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Thành phía dưới.
“Cho dù thân có Đan Hải cũng không đủ để hắn làm được!”, Phục Nhai tặc lưỡi cảm thán.
“Chắc chắn có huyền cơ”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mở Thiên Nhãn nhìn Diệp Thành bên dưới. Nhìn xong hai mắt bà ta sáng lên, bà ta nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, dường như có thể nhìn thấy chín phân thân của Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên Đại Địa Linh Mạch.
“Chậc, hoá ra là có chiêu!”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch môi: “Chẳng trách khí huyết lại hừng hực đến vậy, thì ra là có hậu thuẫn mạnh mẽ!”
Linh gương Cửu Thiên Huyền!
Khi Đông Hoàng Thái Tâm nói thì bên dưới lại vang lên giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng.
Cô ta vô cùng chật vật, người dính đầy máu, cho dù khả năng khôi phục bá đạo cũng không thể khiến vết thương liền lại ngay. Cô ta chắp hai tay lại, nhanh chóng kết thủ ấn.
Ầm!
Đột nhiên cơ thể mềm mại của cô ta run lên, phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Chẳng mấy chốc, một tấm linh gương khổng lồ cao mười trượng, rộng năm trượng xuất hiện, xung quanh tràn ra thần hoa tam sắc, mây mù bao phủ, khí thế ngút trời mang lại cho người khác cảm giác áp lực cực lớn.
Điều kỳ lạ nhất là Cơ Tuyết Băng hoá thành người trong gương, đứng trong tấm gương khổng lồ như một tiên nữ.
“Ôi chao”, khi nhìn thấy linh gương khổng lồ, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại dụi mắt: “Tiểu tử Diệp Thành cái gì cũng biết, mà Huyền Linh Chi Thể này cũng toàn năng!”
“Không ngờ Cơ Tuyết Băng lại giác ngộ được nhiều cấm pháp trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh đến vậy”, Phục Nhai và Huyền Thần bên cạnh cũng phải cảm thán.
“Đó là cái gì?”, phía dưới, người xem tứ phía nhìn linh gương khổng lồ, vẻ mặt đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Chưa thấy bao giờ”, lần này ngay cả lão già Gia Cát Vũ cũng lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chưa từng nghe nói đến”.
“Uy lực thật mạnh”, trên chiến đài, Diệp Thành ở đối diện Cơ Tuyết Băng nhìn tấm linh gương khổng lồ với vẻ mặt nghiêm nghị, mà thấy cô ta trở thành người trong gương, hắn còn ngạc nhiên hơn.
Ù!
Khi hắn còn đang suy nghĩ thì linh gương khổng lồ đã rung lên.
Đột nhiên linh gương phóng ra thần mang chói lọi, bắn ra tứ phía, chiếu rọi cả chiến đài.
Chẳng bao lâu những nơi thần quang của linh gương chiếu ra, phân thân của Diệp Thành lần lượt biến mất, thậm chí người còn lại do hắn dùng Nhất khí hoá tam thanh biến ra cũng bị thần quang của linh gương hoá thành hư vô, Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái cũng bị tiêu diệt.
Phụt!
Diệp Thành lập tức hộc máu, lùi về phía sau.
Chương 284: Thiên lôi trợ chiến
“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn sải bước ra, sau đó vung tay tung một chưởng Hàng Long, một chưởng mang theo tiếng gầm của rồng, long ảnh kim sắc khổng lồ xuất hiện, cứ thế gào thét về phía linh gương kia.
Bang!
Có điều điều khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc đó là một chưởng đỉnh phong của Diệp Thành không thể khiến tấm gương khổng lồ kia có bất cứ sự thay đổi nào, vả lại long ảnh được đánh ra nhờ có sự phản chiếu của linh gương mà gào thét lại về phía Diệp Thành.
“Còn có thể công kích ngược lại sao?”, Diệp Thành thầm nhủ sau đó hắn đánh ra một chưởng khiến long ảnh Hàng Long đang bổ nhào tới tan nát.
Lại nhìn về phía Cơ Tuyết Băng trong linh gương khổng lồ kia, thần sắc lạnh lùng, cô ta hơi giơ tay lên, duỗi một ngón tay ra sau đó chỉ về phía Diệp Thành từ xa, một đạo chỉ mang bắn ra từ đầu ngón tay cô ta.
Vút!
Đạo chỉ mang kia đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết tạo ra từng đốm lửa sáng rực.
Phụt!
Diệp Thành lập tức phun ra máu rồi bay đi, hai tay nhơ nhuốc máu, cánh tay cũng đau đến tê dại. Thanh Thiên Khuyết rung lên khiến hắn suýt chút nữa thì không thể nắm trọn.
Bịch!
Diệp Thành đáp đất, hắn cố gắng đứng vững, hai dấu chân sâu xuất hiện.
“Sức mạnh không chỉ mạnh lên gấp ba lần”, Diệp Thành vừa ho ra máu vừa kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được uy lực vừa rồi trong cú chỉ tay của Cơ Tuyết Băng, sức mạnh so với trước đó phải mạnh hơn gấp ba lần.
“Người hoá thân trong gương kia, là linh gương khổng lồ kia duy trì sức mạnh của muội ấy sao?”, Diệp Thành nheo mắt, những gì hắn có thể nghĩ tới chính là cấm chế dị thường của linh gương kia nên mới có thể khiến cho Cơ Tuyết Băng trong gương tung ra được đòn công kích mạnh hơn gấp ba lần.
“Muốn đánh bại Cơ Tuyết Băng thì buộc phải phá bỏ linh gương dị thường kia”, Diệp Thành trầm giọng, nói rồi hắn lật tay lấy ra một thanh kim đao sau đó bước ra một bước, nhảy vọt lên, hai tay cầm chắc thanh đao, chém ra nhát chém như xẻ núi san rừng.
Bát hoang trảm!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, kim đao rung lên mạnh mẽ, đao mang dài năm trượng hiển hiện.
Bang!
Cũng giống như lần trước đó, một đao của Diệp Thành chém vào linh gương, còn chưa khiến linh gương chấn động thì ngược lại đã bị hất bay đi và phun ra máu.
Còn chưa hết, linh gương có khả năng công kích ngược lại. Một đao của Diệp Thành chém ra bị phản ngược lại chém về phía Diệp Thành. Diệp Thành thấy vậy lại một lần nữa dùng kiếm Thiên Khuyết chặn lại, cả cơ thể đều bị đao mang của bản thân chém tới mức nửa quỳ dưới đất.
Phụt!
Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, miệng hắn lại trào máu.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Trong gương linh, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, chỉ ra một chỉ mang theo sức mạnh gấp ba lần, nhờ có linh gương, nó giống như một đạo thần mang bắn về phía Diệp Thành.
Bang!
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị đánh bay đi, đến cả thanh Thiên Khuyết trong tay cũng văng ra ngoài.
“Cửu Thiên Huyền Linh Kínhbá đạo vậy sao?”, trong hư không, đôi mắt Huyền Thần mang theo ánh nhìn kinh ngạc.
“Đây chính là bí thuật được kết hợp giữa tấn công và phòng ngự bá đạo nhất trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên điềm tĩnh nói: “Một khi tế gọi ra thì về cơ bản không thể phá, chủ yếu là vì nó có khả năng công kích ngược lại, còn đòn công kích của Cơ Tuyết Băng trong gương cũng sẽ vì nó mà tăng thêm sức mạnh”.
“Không có cách nào có thể phá giải sao?”, Phục Nhai và Huyền Thần lần lượt nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Đương nhiên có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại rất đơn giản, phá nó là được”.
Nghe vậy, Phục Nhai và Huyền Thần chép miệng: “Hai lần Diệp Thành tung đòn công kích nhưng không thể khiến Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcó mảy may động tĩnh gì chứ đừng nói là phá nó. Điều này đối với hắn ta mà nói căn bản là việc nằm ngoài khả năng”.
“Đó là do hắn không đủ sức”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói: “Cần sức mạnh tuyệt đối để áp chế, một đòn là đủ công phá”.
Rầm! Rầm!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành đã đủ thảm hại rồi. Hắn công kích hết lần này tới lần khác mà vẫn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Gương, vả lại mỗi lần ra tay đều sẽ bị đánh bật lại với lực y hệt. Sau vài lần cố gắng công phá và bị đánh bật lại, lại thêm Cơ Tuyết Băng trong gương liên tiếp ra tay, sức mạnh mạnh lên gấp ba lần khiến toàn thân hắn đầm đìa máu.
“Không ra quân bài áp chót không được”, lại lần nữa cố gắng đứng vững, Diệp Thành xoa đi vết máu trên miệng, kiếm Xích Tiêu cũng theo đó mà xuất hiện trong tay.
Vẫn là Phong Thần Quyết, kiếm còn chưa ra nhưng âm thanh sắc lạnh của kiếm đã đủ chói tai rồi.
Thế nhưng lần này trên thanh kiếm Xích Tiêu kia lại có thêm một món đồ khác, nếu nhìn kĩ thì đó chính là từng đường lôi điện màu đen bao quanh kiếm, âm thanh roẹt roẹt vang lên liên hồi.
Thiên lôi?
Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng nói ra huyền cơ. Đôi mắt bà ta nheo lại nhìn đường lôi điện màu đen bao quanh thanh kiếm.
“Tên tiểu tử này không chỉ có tiên hoả trong người mà còn ẩn giấu cả thiên lôi”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng hết sức ngỡ ngàng. Nếu không phải thấy Diệp Thành sử dụng thì bọn họ cũng không thể biết Diệp Thành còn có thiên lôi được.
“Lôi điện màu đen kia…”, bên dưới đã có không ít người nheo mắt nhìn lôi điện màu đen trên kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành.
“Có cả thiên lôi”, Gia Cát Vũ trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới có phần quả quyết.
“Ôi chao, tên tiểu tử này nhiều bao bối thật đấy”.
“Sư muội, Diệp Thành thân có thiên lôi muội có biết không?”, Dương Đỉnh Thiên đưa mắt nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên thẫn thờ nhìn lên chiến đài, cô gãi gãi đầu: “Muội biết hắn có tiên hoả nhưng không hề biết hắn còn có thiên lôi. Hắn không hề nói với muội, và lại muội cũng chưa từng cảm nhận được thiên lôi từ trên người hắn”.
“Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ thật là lắm bí mật”, Sở Linh tấm tắc khen.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng bên trong Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcũng nheo mắt nhìn phần lôi điện màu đen trên thanh kiếm của Diệp Thành giống như nhận ra đó là thiên lôi vậy.
“Nếu như Phong Thần Quyết với thiên lôi kia còn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì chỉ có thể sử dụng thiên chiếu mà thôi”, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, miệng không ngừng rỉ máu.
Vù! Vù!
Sức mạnh trên kiếm Xích Tiêu đã ngưng tụ tới mức đỉnh phong, kiếm khí ngút trời, lôi điện roẹt qua mang theo sức mạnh khủng khiếp đủ để có thể đâm xuyên mọi thứ. Lôi chính là loại bá đạo nhất trong thuộc tính, nếu như đến cả Phong Thần Quyết mang theo thiên lôi mà còn không công phá được Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì Diệp Thành chỉ có thể đánh đổi tuổi thọ của mình để sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Cơ Tuyết Băng lại lần nữa sử dụng bí pháp, nhất chỉ thần mang bắn ra.
Phong Thần Quyết!
Sau khi Diệp Thành hô lên, hắn giống như một đạo thần mang bắn về phía Cửu Thiên Huyền Linh Gương.
“Phá cho ta”, lại là tiếng hét vang trời. Diệp Thành xuất kiếm, nhát kiếm bá đạo đâm xuyên chỉ mang mà Cơ Tuyết Băng đánh ra, sau đó kiếm chỉ vào Cửu Thiên Huyền Linh Gương.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, Cửu Thiên Huyền Linh Kínhđột nhiên bị hắn đâm xuyên, còn Cơ Tuyết Băng bên trong gương cũng bị ép ra ngoài.
Phụt!
Máu tươi tuôn trào. Sau khi đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Gương, Diệp Thành không hề dừng chân, một kiếm của hắn chỉ vào Cơ Tuyết Băng. Ở tốc độ nhanh như vậy và với lực tấn công ở khoảng cách gần như vậy, lại thêm sức mạnh của thiên lôi nên kể cả là Cơ Tuyết Băng cũng khó có thể né tránh, cứ thế bị Diệp Thành đâm xuyên vai.
Chương 285: Đả Thần Tiên
Rầm!
Sau khi Cơ Tuyết Băng bị ép ra ngoài, Cửu Thiên Huyền Linh Kính cũng theo đó mà nứt lìa, hoá thành ánh sáng tuyệt đẹp.
“Còn có thể phá được sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng trầm trồ ngạc nhiên.
“Vả lại còn một chưởng đâm xuyên chỉ mang của Cơ Tuyết Băng và Cửu Thiên Huyền Linh Kính, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng bị trọng thương, chiêu Phong Thần Quyết này quả nhiên bá đạo”.
“Nếu không có thiên lôi thì Diệp Thành khả năng cao sẽ thua”.
“Thế nhưng có thiên lôi thì trận quyết đấu này ai thắng ai thua chưa biết chắc được”.
Rầm! Rầm!
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì trên chiến đài lại lần nữa dấy lên trận huyết chiến.
Diệp Thành mặc dù đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Kính của Cơ Tuyết Băng nhưng cũng bị phản phệ bởi cả Phong Thần Quyết và Thiên Tế Cấm Pháp.
Còn Cơ Tuyết Băng cũng không khá khẩm hơn, Cửu Thiên Huyền Linh Kính bị phá, cô ta cũng bị phản phệ đau đớn, vả lại còn bị Diệp Thành đâm vào vai, vết thương đó còn mang theo lôi điện nên trong cơ thể vẫn còn tàn lưu của kiếm ý Phong Thần Quyết, cho dù khả năng hồi phục của cô ta bá đạo nhưng cũng không thể khiến vết thương liền lại nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, mặc dù bị thương nhưng thực lực vẫn hết sức mạnh mẽ.
Trận đại chiến kéo dài tới thời điểm hiện tại khiến hội trường đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này ai còn dám coi thường Diệp Thành. Một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên không những không yếu đuối như bọn họ nói mà ngược lại còn thể hiện ra khả năng vượt trội khiến tất cả phải kinh ngạc. Có thể đấu với Huyền Linh Chi Thể hai trăm hiệp bất bại vả lại còn vài lần khiến Huyền Linh Chi Thể bị thương, thực lực thế này e rằng được xếp vào đệ tử chân truyền của tam tông lâu rồi.
“Hắn…hắn chính là tên ăn hại ta đuổi xuống núi sao?”, bên dưới chiến đài, Ngô Trường Thanh mặt mày tái nhợt.
Một khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Một người cao cao tại thượng như ông ta nào ngờ sẽ có ngày hôm nay. Hành động đáng kinh ngạc của Diệp Thành hết lần này tới lần khác đã khiến ông ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác và khiến ông ta hiểu rằng hôm đó ông ta đã phạm phải sai lầm quá lớn.
Có lúc ông ta cũng nghĩ rằng nếu như hôm đó đổi xử tốt với Diệp Thành hoặc giúp Diệp Thành khôi phục lại vùng đan điền thì có lẽ đệ tử của ông ta sẽ có thêm một tuyệt thế thiên tài không hề kém cạnh so với Huyền Linh Chi Thể, thế nhưng mọi thứ đều do sự phán quyết của ngày hôm đó mà tiêu tan.
“Trời xanh đang trêu người sao?”, sau giây phút chìm trong hối hận, Ngô Trường Thanh lại nghiến răng, ông ta không thể chấp nhận mình sai lầm, càng không thể chấp nhận được sai lầm tày trời của mình.
“Đã là sai lầm thì phải sai tới cùng, khiến hắn biến mất trên cuộc đời này”, sát khí của Ngô Trường Thanh cũng không hề kém cạnh so với Thành Côn.
Rầm!
Trên chiến đài, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã lại tiếp tục đối đầu kịch liệt, lần lượt lùi về sau theo hai phía.
Một bên, Diệp Thành máu me đầm đìa, thương tích đầy mình giống như tu la bước ra từ địa ngục.
Một bên, Cơ Tuyết Băng thân hình nhuốm máu, y phục rách tả tơi, bộ y phục trắng khiến Cơ Tuyết Băng như tiên nữ thì lúc này trông cô ta hết sức thảm hại, khí tức cũng hết sức hỗn loạn.
“Huynh ấy là yêu nghiệt sao?”, Cơ Tuyết Băng miệng rỉ máu, trong lòng tự vấn mình câu này không biết bao nhiêu lần.
Cô ta cao ngạo vì cô ta chính là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm tái xuất, cô ta tự tin, tự tin rằng trong những kẻ cùng thời với mình thì mình là vô địch, thế nhưng sự cao ngạo này, sự tự tin này đều bị chàng trai ở đối diện gạt bỏ. Hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, không những trụ được ba hiệp mà còn khiến cô ta phải bất ngờ hết lần này tới lần khác, khiến cô ta trọng thương liên tiếp rồi hết lần này tới lần khác….
“Huynh ấy là đại địch trong số mệnh sao?”, Cơ Tuyết Băng tĩnh lặng quan sát Diệp Thành đang lảo đảo ở phía đối diện.
“Băng Nhi”, trên vị trí ngồi trên cao, thấy Cơ Tuyết Băng có phần lưỡng lự, Thành Côn lại lần nữa lên tiếng nạt: “Con định đợi tới bao giờ? Đừng quên, con là người của Chính Dương Tông, giết hắn”.
Haiz!
Cơ Tuyết Băng thở dài nhưng rồi vẫn lật tay lấy ra thanh sát kiếm với linh quang chiếu rọi. Thanh kiếm tam sắc kia vang lên âm thanh sắc lạnh, từ khi nó được lấy ra đã khiến rất nhiều đệ tử sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh ong ong dữ dội.
“Đã là nhân quả thì đoạn tuyệt đi”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng sau đó biến mất như một bóng ma.
Khi xuất hiện trở lại, cô ta đã đứng ở khoảng cách cách Diệp Thành một trượng, không phân thân và chém ra một nhát kiếm.
“Đã là nhân quả thì phải có kết cục”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn ra tay mạnh mẽ bá đạo, bát hoang chưởng được tung ra.
Phụt!
Đột nhiên nắm đấm của Diệp Thành nhơ nhuốc máu.
Vẫn chưa hết, bị Cơ Tuyết Băng chém cho một kiếm, có vẻ như nhát kiếm đó chém vào linh hồn khiến đôi mắt Diệp Thành chỉ nhìn thấy màu đen u tối, trong đầu vang lên từng âm thanh kỳ lạ, đầu hắn chỉ muốn nổ tung.
Giây phút này, Cơ Tuyết Băng liên tiếp ra tay, thanh kiếm của Huyền Linh Chi Thể liên tiếp chém vào người Diệp Thành, mỗi một nhát kiếm đều khiến Diệp Thành phun ra máu, đó là sự trọng thương về linh hồn.
“Kiếm chuyên chém vào linh hồn sao?”, linh hồn không ngừng bị thương khiến Diệp Thành nhìn thấu được nguyên do, thanh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng chính là binh khí chuyên chém vào linh hồn con người.
Vút!
Cơ Tuyết Băng lại lần nữa chém ra.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến. Điều khiến người ta bất ngờ chính là hắn không hề phòng ngự, cứ tiến lên phía trước, tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ.
Vì không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí pháp sóng âm của linh hồn vả lại ở khoảng cách gần như vậy nên Cơ Tuyết Băng lập tức trúng chiêu, nhưng vì linh hồn của cô ta ở cấp Địa nên cô ta cũng chỉ hoang mang trong giây lát.
Thế nhưng vào lúc này, Diệp Thành lại như ma quỷ lao đến, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn cũng xuất hiện trong tay.
Vút! Vù!
Linh kiếm vang lên âm thanh vút vút, roi sắt vang lên âm thanh vù vù, cả hai đồng thời ra tay, Diệp Thành chịu một kiếm của Cơ Tuyết Băng còn Cơ Tuyết Băng chịu một roi của Diệp Thành.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt phun ra máu.
“Cái roi sắt đó chuyên đánh vào linh hồn sao?”, khi lùi về sau, Cơ Tuyết Băng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô ta vô thức nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực trong một roi của Diệp Thành. Kể cả một người với linh hồn ở cấp Địa như cô ta thì cũng bị trọng thương.
“Cái roi sắt đó…sao trông quen mắt vậy chứ?”, trong hư vô, Phục Nhai xoa cằm, hồi lâu chăm chú nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành.
“Đó là Đả Hồn Tiên”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên thản nhiên lên tiếng.
“Đả…Đả Hồn Tiên?”, đột nhiên, sắc mặt của Phục Nhai trông hết sức bất ngờ.
“Sao, có ý kiến gì à?”, thấy vẻ mặt thú vị đó của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm lại liếc sang nhìn ông ta.
“Cái…cái roi đó chính là do tên tiểu tử kia lấy được từ Thiên Huyền Môn”.
“Ôi chao”.
Bang! Bang!
Khi cả hai đang trò chuyện thì trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trên chiến đài đã bước vào hồi gay cấn, trong tay cả hai đều có binh khí chuyên đánh vào linh hồn. Mặc dù bọn họ đều kiêng dè nhau nhưng trận chiến cũng hết sức khốc liệt, ngươi chém một kiếm, ta đánh ngươi một roi.
Bang!
Sau âm thanh cuối cùng vang lên, roi sắt trong tay Diệp Thành và huyền linh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng bay đi còn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại lần nữa lùi về hai hướng.
“Cấp bậc linh hồn của huynh ấy cao như vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng đầm đìa mồ hôi, trong đôi mắt đẹp rõ vẻ kinh ngạc. Kể cả linh hồn của cô ta ở cấp Địa nhưng cũng không chịu nổi gánh nặng, còn Diệp Thành ở phía đối diện lại chẳng hề suy sụp.
Có điều nếu như trước đây thì Diệp Thành có lẽ đã thua rồi.
Hắn có thể chịu được nhiều nhát kiếm chém vào linh hồn mà không hề ngã cũng không phải do cấp bậc linh hồn của hắn cao thế nào, mọi thứ đều do trong linh hồn của hắn có sự dung hoà của một phần sức mạnh Nguyên Thần.
Nếu không phải vì vậy thì hắn cũng rất khó có thể trụ được lâu như vậy trong tình trạng trọng thương liên tiếp.
Có điều cho dù là vậy thì trạng thái của Diệp Thành cũng không khá khẩm hơn. Nỗi đau đớn từ nơi thẳm sâu trong linh hồn đến khắc cốt ghi tâm, những âm thanh khủng khiếp vang lên trong đầu hắn từ đầu tới cuối vẫn tồn tại, có mấy lần hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi.
“Đánh gần bốn trăm hiệp rồi mà vẫn chưa phân thắng bại”, khi cả hai đang ngừng lại để thở thì tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
“Tên Diệp Thành đó đúng là tên ngoan cường đánh mãi không chết”.
“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là vô địch mà, điều này khiến ta thấy được hi vọng trong tương lai rồi”.
Bát hoang chưởng!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn tung một chưởng về phía Cơ Tuyết Băng.
Cơ Tuyết Băng không lùi mà tiến, cửu thiên huyền linh ấn mạnh mẽ được tung ra.
Quyền chưởng giao nhau khiến cả hai cùng lùi về sau.
Vút! Vút!
Âm thanh của kiếm vang từ bên trái và phía sau, ngoài ra, Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải cũng công kích đến, một nhát trường kiếm chém ra với kiếm mang mang theo uy lực vô cùng lớn.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, hai phần phân thân của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên hoá thành hư vô, còn bản chính Diệp Thành cũng đã di chuyển tới phần phân thân khác vào giây phút trước đó, cho dù thân mang Tiên Thiên Canh Khí thì hắn cũng không dám đấu chọi với Cơ Tuyết Băng.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Giọng của nữ nhân thanh tao vang lên, một bóng hình Cơ Tuyết Băng trong đó kết ấn, lại một lần nữa muốn tận dụng bí pháp này để hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, ảo ảnh phân thân và trận đồ bát quái phòng ngự kia của Diệp Thành.
Ngay sau đó, Thiên Giáng Thần Vũ, khắp nơi nhuốm thần hoa, khung cảnh đẹp đến lạ thường.
“Chịu thiệt một lần, muội cho rằng ta sẽ bị lừa lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cũng bắt đầu ra tay, hắn dùng chân hoả khơi gợi sức mạnh của đại địa hoả, sau đó ngưng tụ thành vòng xoáy biển lửa phá đi Thiên Vũ Địch Phàm kia.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Nào ngờ, một bóng hình Cơ Tuyết Băng khác thi triển bí pháp giống hệt như vậy, xem ra cô ta cũng biết Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị hạn chế bởi thời gian nên mới muốn nhanh chóng hoá giải Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phân thân ảo ảnh của Diệp Thành, nếu không thì khi ba bí thuật này phối hợp với nhau, kể cả ba người như cô ta cũng không tránh khỏi việc bị rối trí.
“Còn muốn nữa?”, Diệp Thành nghiến răng, đây là lần thứ hai hắn ngưng tụ ra vòng xoáy biển lửa, và lại một lần nữa địch lại với Thiên Vũ Địch Phàm.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Trong cùng một khoản thời gian, bóng hình Cơ Tuyết Băng thứ ba cũng sử dụng bí pháp này.
Có lẽ cô ta ra tay quá nhanh nên Diệp Thành còn chưa kịp triệu gọi chân hoả và sức mạnh đại địa hoả thì trời đã giáng thần vũ, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trong chốc lát bị huỷ hoại, còn trận đồ bán quái cũng bị phá tan tành khiến hai mươi mấy phần phân thân của Diệp Thành trong chốc lát biến mất hơn một nửa.
“Cùng thôn tính phải không?”, Diệp Thành nghiến răng, máu tươi không ngừng chảy ra khỏi khoé miệng, trong chốc lát khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và phần phân thân ngưng tụ lại.
Cơ Tuyết Băng thấy vậy khì khẽ cau mày, sau đó cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng lần lượt kết thủ ấn khác nhau.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Tam Thiên Hoa Giới!
Phong Quyển Khiên Trần!
Ba tiếng hô vang lên cùng một lúc từ ba hóng hình Cơ Tuyết Băng.
Đột nhiên, trời đổ mưa to bao trùm khắp chiến đài, những cánh hoa vô hình xuất hiện dị thường, lúc bay trong không gian, lúc bay trên chiến đài, trông giống như thế giới vạn hoa rực rỡ vô cùng, cuối cùng những cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, trong đó đột nhiên có những phù văn dị thường hiển hiện.
Cơ Tuyết Băng thi triển cùng một lúc ba mật pháp lớn, sự kết hợp giữa gió và hoa, hoa và mưa liên quan mật thiết với nhau, thế nhưng thế giới mà ba mật pháp lớn tạo ra lại tuyệt đẹp khiến người ta phải trầm trồ.
“Muốn đánh bại ta trong một lần sao?”, Diệp Thành thầm nhủ, đầu tiên hắn vận vòng xoáy lửa được ngưng tụ ra từ đại địa hoả ngăn lại Thiên Vũ Địch Phàm!
Phụt! Phụt! Phụt!
Thế nhưng những cánh hoa hư ảo bay trợp trời kia lại bá đạo hơn cả những cơn mưa từ trên trời giáng xuống, nó trông có vẻ đẹp choán mắt người nhìn nhưng thực chất lại mang theo nguy cơ tiềm ẩn kinh người. Diệp Thành phát hiện ra chỉ cần một phần phân thân của mình chạm phải cánh hoa thì lập tức sẽ trở nên vô hình, đến cả Tiên Thiên Canh Khí mang trên người cũng bị cánh hoa dị thường kia rơi vào tạo ra từng đốm lỗ chỗ.
Nếu nói bá đạo nhất thì phải kể đến phong quyển khiên trần, nó là cơn gió vô hình nhưng lại là vòng xoáy hữu hình, mang theo phù văn xếp thành hàng khiến những Ảo Ảnh Phân Thân, Tiên Thiên Canh Khí và trận đồ bát quái của Diệp Thành trong chốc lát hoá thành hư vô.
Phụt!
Diệp Thành phun ra ngụm máu tươi, cả cơ thể đầm máu.
“Cửu thiên huyền linh, cấm”.
“Cửu thiên huyền linh, trấn”.
“Cửu thiên huyền linh, diệt”.
Diệp Thành vẫn chưa đứng vững, cả ba bóng hình Cơ Tuyết Băng đã bao vây lấy hắn, lại là ba âm thanh tự nhiên trong trẻo vang lên từ cả ba bóng hình kia, và ngay sau đó là ba bí pháp đồng thời được thi triển.
Ngay sau đó, dưới chân Diệp Thành hiện lên đại trận dị thường, cứ thế cấm cố hắn, tiếp đến, một bông hoa sen to tầm năm trượng hiển hiện, còn Diệp Thành đang đứng giữa bông hoa đó.
Chỉ thấy từng cánh hoa sen long lanh trong suốt, sáng đẹp vô ngần lần ôm trọn lấy Diệp Thành giống như hình thành nụ hoa trấn áp Diệp Thành ở giữa.
Diệp Thành phun ra máu, cho dù chân khí trong vùng đan hải của hắn có dồi dào đi chẳng nữa thì cũng không thể xông phá cấm cố và trói buộc, ngược lại bông hoa sen đang ràng buộc hắn lại bốc lên khí tam sắc không ngừng huỷ diệt và hoá giải khí huyết của hắn.
“Phá thế nào đây?”, Diệp Thành nghiến răng, cố gắng chống lại.
Hắn biết nếu như bông hoa sen đang nở này hoá thành nụ hoa thì sẽ trói hắn triệt để ở bên trong, tới lúc đó hắn nhất định chỉ còn đường chết.
“Đây chính là thực lực thật sự của Huyền Linh Chi Thể sao? Có…có cần phải kinh người thế này không chứ?”, thấy Diệp Thành bị cấm cố, bên dưới chiến đài vang lên những âm thanh của tiếng tặc lưỡi kinh ngạc.
“Thật kỳ diệu”, ở vị trí ngồi, Tư Đồ Tấn cau mày.
“Nếu Diệp Thành không phá được cấm cố thì nhất định sẽ bị giết ngay tại chỗ”, Thượng Quan Bác cũng trầm giọng nói.
“Ngươi phải cố gắng trụ đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên nắm chặt tay, khuôn mặt nhìn lên chiến đài rõ vẻ lo lắng. Thủ đoạn của Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng khiến cô ta hết sức ngỡ ngàng còn hoàn cảnh hiện tại của Diệp Thành lại khiến cô ta phải tái mặt.
“Phải làm sao đây?”, phía Hằng Nhạc Tông, Tư Đồ Nam nhảy dựng lên như con kiến trong chảo lửa.
Mấy người như Dương Đỉnh Thiên cũng không còn kế sách nào khác. Bí pháp của Cơ Tuyết Băng đã vượt qua sự hiểu biết của bọn họ, cho dù trận quyết đấu cho phép người ngoài nhắc nhở nhưng bọn họ cũng không biết chỉ dẫn cho Diệp Thành thế nào.
“Chết đi, chết đi”, Thành Côn ở vị trí trên cao nghiến răng nhìn Diệp Thành, trong lòng ông ta dâng trào cảm giác sảng khoái mà trước nay chưa từng có. Diệp Thành hết lần này tới lần khác thoát hiểm khiến ông ta hoàn toàn mất đi sự nhẫn nại.
“Giết hắn, giết hắn”, đệ tử của của Chính Dương Tông không ngừng hô hào, bọn họ hằn học nhìn lên chiến đài, nếu ai đó không biết thì còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có thù.
“Huyền Linh Cấm Pháp, lần này nhất định hắn không thể thoát được”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm xuýt xoa: “Huyền Linh Chi Thể đời này mạnh quá, đã có thể thức tỉnh được nhiều khả năng thần thông thế này rồi”.
“Thánh chủ, có cần ta ra tay cứu tiểu tử Diệp Thành kia không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Khả năng của hắn cũng không vừa, là kỳ tài tuyệt thế cả trăm năm mới gặp, không thể để hắn bị diệt như thế được”.
“Không được ra tay”, Đông Hoàng Thái Tâm điềm tĩnh lên tiếng: “Quy tăc vô thượng của Thiên Huyền Môn cấm tham gia vào việc của Đại Sở. Nếu hôm nay hắn bị tiêu diệt thì cũng là số phận mà trời xanh định sẵn, không được vì lợi ích nhỏ mà để làm hỏng việc đại sự”.
Haiz!
Nghe vậy, Phục Nhai chỉ có thể thở dài bất lực.
“Rốt cục phá thế nào đây?”, Diệp Thành bị cấm cố bên trong bông hoa sen kia đang cố gắng đối kháng, đôi mắt hắn hằn lên từng tia máu.
Lúc này, cánh hoa đã khép lại một nửa, nếu như để nó ôm chặt lấy cơ thể Diệp Thành thì hắn biết mình ắt phải chết.
“Ba đại cấm pháp đã vượt qua phạm trù mà mình có thể đối kháng”.
“Cho dù sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì cũng chỉ có thể diệt một Cơ Tuyết Băng và cũng không thể giải trừ cấm cố”.
“Chân hoả và thiên lôi cũng bị áp chế rồi”.
Diệp Thành suy đi nghĩ lại, cũng từng nghĩ tới sức mạnh của ma đạo.
Có điều, điều khiến hắn ta ngạc nhiên chính là ba đại cấm pháp của Cơ Tuyết Băng còn có thể trấn áp cả sức mạnh ma đạo trong cơ thể hắn khiến nó không thể trỗi dậy.
“Ta cần sức mạnh, ta cần sức mạnh”, Diệp Thành thầm gào thét.
Mặc dù chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa nhưng ba đại cấm pháp này vẫn cần một luồng sức mạnh cực lớn mới có thể xông phá, rõ ràng hắn không có thời gian ngưng tụ tinh nguyên đại địa để liều một phen.
Chương 282: Lại phá bỏ được trói buộc
Đường cùng!
Niềm tin vững chắc của Diệp Thành bị quét sạch từng chút, sức mạnh của Huyền Linh Chi Thể chèn ép khiến hắn không thể trở mình.
Vào lúc nguy cấp, một bí pháp nâng cao sức chiến đấu trong thời gian ngắn chợt loé lên trong đầu Diệp Thành, khiến cho đôi mắt huyết sắc của hắn loé lên một tia sáng.
“Liễu Dật sư huynh, hy vọng cấm thuật của huynh có thể giúp đệ thoát khỏi khó khăn”, đột nhiên Diệp Thành nhắm mắt lại.
“Đã có cảm giác sẽ chết rồi sao?”, Diệp Thành nhắm mắt, trong mắt những người quan sát trận đấu hắn đã được coi là từ bỏ kháng cự, nhắm mắt chờ chết, vì hoa sen khổng lồ đó đã gần như khép lại hoàn toàn.
“Đây chính là kết cục của việc động đến Chính Dương Tông ta”, cho đến lúc này Thành Côn mới nở nụ cười nham hiểm, rồi lại lười biếng nằm xuống ghế.
Ở bên này, Sở Huyên lại đứng lên, thân thể run rẩy, sắc mặt tái nhợt nhìn chiến đài, tim đau như bị từng mũi kim châm, như thể người quan trọng nhất của cô sẽ biến mất trên thế giới vào giây tiếp theo vậy.
“Quỳ xuống cầu xin có thể ta sẽ cho hắn toàn thây”, lúc này giọng nói u ám của Thành Côn lại vang vọng khắp khán đài.
“Ông…”, lời này của Thành Côn khuấy động ba tầng sóng, người của Hằng Nhạc Tông đồng loạt đứng bật dậy, trong mắt là sát khí không thể kiềm chế.
Nhìn thấy sát khí trong mắt mấy người Dương Đỉnh Thiên, Thành Côn hừ lạnh: “Nếu đã vậy thì đừng trách Chính Dương Tông ta độc ác”.
“Chờ đã”, Sở Huyên vội vàng bước lên.
“Muộn rồi”, Thành Côn cười khẩy, sau đó nhìn lên chiến đài: “Băng Nhi, giết Diệp Thành đi”.
“Giết ta, cô ta xứng sao?”, Thành Côn vừa dứt lời, tiếng gào thét đã vọng ra từ trong hoa sen khổng lồ sắp đóng lại.
“Chết tiệt, thế này rồi vẫn chưa chết”, trong khoảng không, Đông Hoàng Thái Tâm đột nhiên chửi tục một câu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
“Mở ra cho ta”, lời của hắn ta vừa dứt, chiến đài bên dưới lại vang lên tiếng gầm của Diệp Thành, hoa sen khổng lồ vừa khép lại đột nhiên vỡ tung, toàn thân hắn đẫm máu, mạnh mẽ sát phạt lao ra ngoài.
“Sao… sao có thể?”, cấm pháp của tam tông bị phá vỡ, ba Cơ Tuyết Băng đồng loạt lùi về sau, đồng thời phụt ra một ngụm máu, ba đôi mắt đẹp đều nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin.
“Huynh ấy làm bằng cách nào vậy?”, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không còn thờ ơ nữa mà là vẻ sửng sốt rõ ràng.
Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, hiểu rất rõ sức mạnh của cấm pháp Huyền Linh, nếu thi triển nó thì thậm chí có thể ép chết một người ở cảnh giới Linh Hư, thế nhưng bây giờ nó lại bị một người ở cảnh giới Nhân Nguyên phá vỡ, điều này mới khiến cô ta không thể tin được.
“Không ngờ hắn lại đột phá được cấm cố tuyệt sát”, mọi người tứ phía đều kinh ngạc, vẻ mặt Thành Côn cũng đột ngột thay đổi.
“Ngươi quả nhiên không khiến sư phụ thất vọng”, Sở Huyên sắc mặt tái nhợt, cơ thể khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp chợt nhoà.
“Tiểu tử này nghịch thiên rồi!”
“Hế? Sao tóc đen của hắn lại bạc vậy?”, trong tiếng kinh ngạc của mọi người, có người bật thốt lên.
Lời này vừa dứt, mọi người lại nhìn về Diệp Thành đang lơ lửng giữa không trung, trên mái tóc đen dài của hắn có rất nhiều sợi tóc trắng, không chỉ vậy, đầu mày hắn còn có phù văn kỳ lạ.
“Cấm pháp Thiên Tế”, Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông thốt lên, nhìn chằm chằm vào phù văn nơi đầu mày Diệp Thành.
Không chỉ họ mà rất nhiều người đang có mặt ở đây cũng đã nhìn ra, họ biết phù văn trên đầu mày Diệp Thành chỉ khi vận dụng cấm pháp Thiên Tế thì nó mới hiển hiện.
Trong mắt mọi người loé lên một tia sáng, dường như họ đã đoán được Diệp Thành đột phá sự trói buộc của Cơ Tuyết Băng bằng cách nào, chắc chắn hắn đã dùng cấm pháp Thiên Tế thiêu đốt tinh huyết, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn nên mới phá được.
“Không ngờ hắn còn biết cả cấm pháp Thiên Tế, thần thông rồi sao?”, sau khi kinh ngạc, mọi người lại sửng sốt.
“Dù thế nào hắn cũng vẫn sống sót”.
“Thật bất ngờ, thật sự rất bất ngờ”.
Bát Hoang Trảm!
Trong tiếng thảng thốt của mọi người, Diệp Thành vừa tăng vọt sức chiến đấu đã vung đại đao lên chém ra một đao mang dài tám trượng.
Vì sức chiến đấu của hắn tăng vọt nên đao Bát Hoang Trảm này bá đạo hơn bất cứ lần nào trước đó, đến mức một Cơ Tuyết Băng không dám chống cự mà phải ba Cơ Tuyết Băng hợp lại, sau đó mỗi người tự tạo kết ấn, ngưng thành lá chắn bảo vệ tam sắc khổng lồ.
Rắc! rắc!
Âm thanh nứt vỡ của các phiến đá trên chiến đài liên tục vang lên, đè nặng khiến chiến đài nứt ra thành một đường, lan tới tận mép đài.
Ầm!
Dưới sự chú ý của bao người, Diệp Thành chém một đao vào lá chắn bảo vệ tam sắc kia.
Ngay lập tức, lá chắn bảo vệ tam sắc vỡ tan, đao mang chém lên linh kiếm do ba Cơ Tuyết Băng ngưng tụ.
Keng!
Tiếng va chạm của kim loại cực kỳ rõ ràng, ba Cơ Tuyết Băng bị một đao của Diệp Thành chém nửa quỳ xuống đất, cả chiến đài nứt đôi, Cơ Tuyết Băng phụt máu tại chỗ, lại thêm phản phệ của cấm pháp Huyền Linh khiến sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch.
Cảnh tượng này như đóng băng vào thời điểm này.
Đây là cảnh tượng khiến mọi người kinh hãi nhất, Huyền Linh Chi Thể với truyền thuyết bất bại bị chém nửa quỳ xuống đất dưới con mắt của đông đảo mọi người, hơn nữa ba Huyền Linh Chi Thể hợp lực cũng không phải đối thủ của một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Giờ phút này mọi người bắt đầu nghi ngờ về truyền thuyết bất bại chưa hẳn là bất bại.
Cơ Tuyết Băng bây giờ đang ở cảnh giới Chân Dương, mà Diệp Thành ở phía đối diện chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, cách xa những một cảnh giới lớn! Huyền Linh Chi Thể chiến đấu với người ở cùng cảnh giới luôn bất bại, bây giờ sự chèn ép của cảnh giới tuyệt đối cũng bị một đao chém cho nửa quỳ, còn có thể nói huyền thoại bất bại là thật sao?
“Bích Du, hắn không cần cùng cảnh giới với con, con đã thất bại hoàn toàn rồi”, trên ghế ngồi, lão già Gia Cát Vũ vuốt râu nói.
“Con… con biết”, chính Bích Du cũng không phát hiện, giờ phút này cô ta đã sững sờ nhìn chiến đài, nói cũng hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt. Cô ta đã từng khinh thường cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng bây giờ thực lực của hắn đã trên cô ta, nếu cùng cảnh giới tin rằng cô ta thua chắc.
“Xem ra Huyền Linh Chi Thể cũng không phải bất bại”, âm thanh bàn tán xôn xao từ bốn phương lần lượt vang lên.
“Sao… sao có thể?”, Thành Côn lại đập tay lên ghế bên cạnh, Diệp Thành gặp nguy nan mà vượt qua nên trở nên mạnh mẽ hơn, còn chém cho ba Cơ Tuyết Băng nửa quỳ dưới đất, đây là một cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt Thành Côn.
Ầm!
Trên chiến đài vang lên tiếng nổ ầm vang, khi mọi người nhìn lên thì thấy Diệp Thành đã bị chấn động lùi về sau, cơ thể ngã xuống làm vỡ chiến đài.
Còn Cơ Tuyết Băng đối diện hắn đã lảo đảo đứng dậy, hơn nữa hai Cơ Tuyết Băng đã hoá thành khói xanh, điều này có nghĩa là cấm pháp Nhất khí hoá tam thanh đã hết giờ thi triển, ba Cơ Tuyết Băng lại trở về thành một.
Nhưng mọi người đều biết Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa thua, có lẽ cô ta vẫn là người chiến thắng cuối cùng, vì cô ta còn rất nhiều chiêu chưa sử dụng, cũng chưa sử dụng binh khí bản mệnh và tấn công linh hồn.
“Huynh thật sự khiến ta rất ngạc nhiên”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lau vết máu bên khoé miệng.
“Muội đã bao giờ coi trọng ta?”, khoé miệng Diệp Thành cũng trào máu, câu trả lời của hắn vẫn như lúc trước.
“Nhưng huynh vẫn không thể đánh bại ta”.
“Chưa đến phút cuối, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được”, Diệp Thành hờ hững trả lời.
Mà hắn vừa nói xong, trong cơ thể hắn cũng có hai đạo khí kim sắc bay ra, đáp xuống hai bên trái phải của hắn, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, ngưng tụ thành hai Diệp Thành khác.
“Nhất khí hoá tam thanh”, Đông Hoàng Thái Tâm đang uể oải nằm trên ghế trong hư không bất giác ngồi thẳng dậy.
“Không ngờ hắn còn biết cấm pháp này…”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng cực kỳ kinh ngạc: “Cấm pháp vô thượng trong truyền thuyết trở thành mớ rau ngoài chợ từ bao giờ thế? Huyền Linh Chi Thể biết, không ngờ một tiểu tử ở cảnh giới Nhân Nguyên cũng biết”.
Chương 283: Sắp điên rồi
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng ngơ ngác nhìn ba Diệp Thành ở đối diện, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Sao cô ta không nhận ra đó là Nhất khí hoá tam thanh được? Cô ta cứ tưởng cấm pháp vô thượng này trong thiên hạ chỉ mình Huyền Linh Chi Thể mới biết, không ngờ Diệp Thành cũng biết.
“Điên rồi, thật sự sắp điên rồi”, phía dưới lại bắt đầu bùng nổ, lão già Gia Cát Vũ đang ngồi trên ghế cũng bật dậy, cao giọng hét vang cả khán đài.
“Diệp Thành làm sao vậy? Sao cái gì hắn cũng biết thế?”
“Hắn như vậy làm sao chúng ta chịu nổi?”
“Rốt cuộc hắn có lai lịch gì? Chỉ là đệ tử của Chính Dương Tông trước đây, và bây giờ là một trong chín đại đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thôi sao?”
Trong lòng mọi người đều cực kỳ khó hiểu, Diệp Thành biết mấy chiêu như Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, Phong Thần Quyết thì mọi người còn hiểu được, nhưng cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh này từ trước đến giờ chỉ Huyền Linh Chi Thể thiên phú thần thông mới biết, không ngờ hắn cũng biết. Thực sự vô cùng kỳ quái!
“Sao ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy?”, bên Hằng Nhạc Tông, sắc mặt mấy đệ tử chân truyền phía Tư Đồ Nam đều trở nên cực kỳ thú vị.
Mà mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào, Sở Huyên nhẹ nhàng nắm chặt hai tay, nhìn lên chiến đài lẩm bẩm: “Diệp Thành, đồ nhi của ta, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”
Phụt!
Khi mọi người đều đang kinh hãi, trong ba Diệp Thành có một người đã hoá thành khói xanh rồi biến mất.
“Là sự thiết sót trong huyết mạch sao?”, một vệt máu trào ra bên khoé miệng Diệp Thành.
Hắn thông qua Tiên Luân Nhãn học được cấm pháp vô thượng Nhất khí hoá tam thanh, nhưng vì không phải người của Tiên tộc nên không thể phát huy được hết khả năng của Tiên Luân Nhãn, cũng như Nhất khí hoá tam thanh này, vì là cấm pháp vô thượng nên hắn không thể học được sự tinh tuý bên trong.
Còn hai Diệp Thành mà hắn hoá hiện ra, một người biến mất, hắn chỉ có thể nghĩ đến huyết mạch. Cấm pháp vô thượng này trước nay chỉ Huyền Linh Chi Thể mới có thể thi triển một cách hoàn hảo, hắn không phải Huyền Linh Chi Thể nên không thể thi triển toàn bộ Nhất khí hoá tam thanh cũng là điều hiển nhiên.
Nhưng dù vậy cũng đủ rồi.
Hắn sử dụng cấm pháp Thiên Tế khiến sức chiến đấu tăng vọt, hơn nữa còn có hai người, như vậy là hai đấu một.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Theo ba tiếng hô của Diệp Thành, ba bí pháp lại được thi triển, vì sử dụng Phân Thân Ảo Ảnh nên trên chiến đài có hơn bốn mươi phân thân, điều này thực sự khiến người xem ở tứ phía phải kinh hãi.
“Bây giờ đến ta”, Diệp Thành hô lên một tiếng, sau đó hơn bốn mươi Diệp Thành đồng loạt xông tới, bao vây tấn công Cơ Tuyết Băng.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô ta cuống cuồng sử dụng bí pháp, cô ta biết trong hơn bốn mươi Diệp Thành này có đến hai bản chính.
Ầm! Keng! Uỳnh!
Ngay sau đó, trên chiến đài liên tục vang lên tiếng ầm nổ vang.
Cảnh tượng rất khí thế, trên chiến đài rộng lớn chỉ thấy toàn bóng dáng Diệp Thành, hơn bốn mươi phân thân và hai bản chính hoàn toàn nhấn chìm Cơ Tuyết Băng.
Phụt! Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn ra tung toé nhuộm đỏ chiến đài, dù khả năng khôi phục của Huyền Linh Chi Thể bá đạo nhưng liên tục bị thương nên cô ta cũng khá chật vật, bị Diệp Thành đánh không thể trở mình.
Thiên Vũ Địch Phàm!
Tam Thiên Hoa Giới!
Phong Quyển Khiên Trần!
Cơ Tuyết Băng bất lực, lại một lần nữa sử dụng bí pháp Huyền Linh, mưa từ trên trời rơi xuống, hoa rơi ngập trời và làn gió phù văn lại một lần nữa hoá giải được Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái và Phân Thân Ảo Ảnh của Diệp Thành.
“Tiên Thiên Canh Khí, mở”.
“Trận đồ bát quái, mở”.
“Phân Thân Ảo Ảnh, mở”.
Ngay sau đó tiếng gầm vang vọng đất trời của Diệp Thành lại vang lên, bí thuật bị hoá giải lại lần nữa ngưng tụ.
Hắn đã hạ quyết tâm sống mái với Cơ Tuyết Băng, muội hoá giải được thì ta lại ngưng tụ, muội hoá giải một lần, ta ngưng tụ một lần. Lão tử có Đan Hải, có đại địa tinh nguyên liên tục được truyền vào, ta không tin không khiến muội hao kiệt đến chết.
Vì thế trên chiến đài xuất hiện một cách đánh dị thường.
Cơ Tuyết Băng thi triển cấm pháp Huyền Linh liên tục hoá giải Canh Khí, Trận Đồ và Phân Thân của Diệp Thành, mà Diệp Thành lại càng hung hãn hơn, muội hoá giải một lần, ta lại ngưng tụ một lần, khí huyết ngút trời.
“Mẹ ơi! Chân khí dùng không hết à? Định chơi chết nhau đây mà!”
“Nhìn cảnh này ai không trụ nổi trước thì sẽ thua”.
“Rốt cuộc tiểu tử này ăn gì lớn lên vậy?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn chằm chằm Diệp Thành phía dưới.
“Cho dù thân có Đan Hải cũng không đủ để hắn làm được!”, Phục Nhai tặc lưỡi cảm thán.
“Chắc chắn có huyền cơ”, Đông Hoàng Thái Tâm trầm ngâm suy nghĩ, sau đó mở Thiên Nhãn nhìn Diệp Thành bên dưới. Nhìn xong hai mắt bà ta sáng lên, bà ta nhìn vào cấm địa của Chính Dương Tông, dường như có thể nhìn thấy chín phân thân của Diệp Thành đang ngồi xếp bằng trên Đại Địa Linh Mạch.
“Chậc, hoá ra là có chiêu!”, Đông Hoàng Thái Tâm nhếch môi: “Chẳng trách khí huyết lại hừng hực đến vậy, thì ra là có hậu thuẫn mạnh mẽ!”
Linh gương Cửu Thiên Huyền!
Khi Đông Hoàng Thái Tâm nói thì bên dưới lại vang lên giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng.
Cô ta vô cùng chật vật, người dính đầy máu, cho dù khả năng khôi phục bá đạo cũng không thể khiến vết thương liền lại ngay. Cô ta chắp hai tay lại, nhanh chóng kết thủ ấn.
Ầm!
Đột nhiên cơ thể mềm mại của cô ta run lên, phóng ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Chẳng mấy chốc, một tấm linh gương khổng lồ cao mười trượng, rộng năm trượng xuất hiện, xung quanh tràn ra thần hoa tam sắc, mây mù bao phủ, khí thế ngút trời mang lại cho người khác cảm giác áp lực cực lớn.
Điều kỳ lạ nhất là Cơ Tuyết Băng hoá thành người trong gương, đứng trong tấm gương khổng lồ như một tiên nữ.
“Ôi chao”, khi nhìn thấy linh gương khổng lồ, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại dụi mắt: “Tiểu tử Diệp Thành cái gì cũng biết, mà Huyền Linh Chi Thể này cũng toàn năng!”
“Không ngờ Cơ Tuyết Băng lại giác ngộ được nhiều cấm pháp trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh đến vậy”, Phục Nhai và Huyền Thần bên cạnh cũng phải cảm thán.
“Đó là cái gì?”, phía dưới, người xem tứ phía nhìn linh gương khổng lồ, vẻ mặt đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Chưa thấy bao giờ”, lần này ngay cả lão già Gia Cát Vũ cũng lắc đầu bất đắc dĩ: “Cũng chưa từng nghe nói đến”.
“Uy lực thật mạnh”, trên chiến đài, Diệp Thành ở đối diện Cơ Tuyết Băng nhìn tấm linh gương khổng lồ với vẻ mặt nghiêm nghị, mà thấy cô ta trở thành người trong gương, hắn còn ngạc nhiên hơn.
Ù!
Khi hắn còn đang suy nghĩ thì linh gương khổng lồ đã rung lên.
Đột nhiên linh gương phóng ra thần mang chói lọi, bắn ra tứ phía, chiếu rọi cả chiến đài.
Chẳng bao lâu những nơi thần quang của linh gương chiếu ra, phân thân của Diệp Thành lần lượt biến mất, thậm chí người còn lại do hắn dùng Nhất khí hoá tam thanh biến ra cũng bị thần quang của linh gương hoá thành hư vô, Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái cũng bị tiêu diệt.
Phụt!
Diệp Thành lập tức hộc máu, lùi về phía sau.
Chương 284: Thiên lôi trợ chiến
“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn sải bước ra, sau đó vung tay tung một chưởng Hàng Long, một chưởng mang theo tiếng gầm của rồng, long ảnh kim sắc khổng lồ xuất hiện, cứ thế gào thét về phía linh gương kia.
Bang!
Có điều điều khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc đó là một chưởng đỉnh phong của Diệp Thành không thể khiến tấm gương khổng lồ kia có bất cứ sự thay đổi nào, vả lại long ảnh được đánh ra nhờ có sự phản chiếu của linh gương mà gào thét lại về phía Diệp Thành.
“Còn có thể công kích ngược lại sao?”, Diệp Thành thầm nhủ sau đó hắn đánh ra một chưởng khiến long ảnh Hàng Long đang bổ nhào tới tan nát.
Lại nhìn về phía Cơ Tuyết Băng trong linh gương khổng lồ kia, thần sắc lạnh lùng, cô ta hơi giơ tay lên, duỗi một ngón tay ra sau đó chỉ về phía Diệp Thành từ xa, một đạo chỉ mang bắn ra từ đầu ngón tay cô ta.
Vút!
Đạo chỉ mang kia đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết tạo ra từng đốm lửa sáng rực.
Phụt!
Diệp Thành lập tức phun ra máu rồi bay đi, hai tay nhơ nhuốc máu, cánh tay cũng đau đến tê dại. Thanh Thiên Khuyết rung lên khiến hắn suýt chút nữa thì không thể nắm trọn.
Bịch!
Diệp Thành đáp đất, hắn cố gắng đứng vững, hai dấu chân sâu xuất hiện.
“Sức mạnh không chỉ mạnh lên gấp ba lần”, Diệp Thành vừa ho ra máu vừa kinh ngạc. Hắn có thể cảm nhận được uy lực vừa rồi trong cú chỉ tay của Cơ Tuyết Băng, sức mạnh so với trước đó phải mạnh hơn gấp ba lần.
“Người hoá thân trong gương kia, là linh gương khổng lồ kia duy trì sức mạnh của muội ấy sao?”, Diệp Thành nheo mắt, những gì hắn có thể nghĩ tới chính là cấm chế dị thường của linh gương kia nên mới có thể khiến cho Cơ Tuyết Băng trong gương tung ra được đòn công kích mạnh hơn gấp ba lần.
“Muốn đánh bại Cơ Tuyết Băng thì buộc phải phá bỏ linh gương dị thường kia”, Diệp Thành trầm giọng, nói rồi hắn lật tay lấy ra một thanh kim đao sau đó bước ra một bước, nhảy vọt lên, hai tay cầm chắc thanh đao, chém ra nhát chém như xẻ núi san rừng.
Bát hoang trảm!
Sau tiếng hô của Diệp Thành, kim đao rung lên mạnh mẽ, đao mang dài năm trượng hiển hiện.
Bang!
Cũng giống như lần trước đó, một đao của Diệp Thành chém vào linh gương, còn chưa khiến linh gương chấn động thì ngược lại đã bị hất bay đi và phun ra máu.
Còn chưa hết, linh gương có khả năng công kích ngược lại. Một đao của Diệp Thành chém ra bị phản ngược lại chém về phía Diệp Thành. Diệp Thành thấy vậy lại một lần nữa dùng kiếm Thiên Khuyết chặn lại, cả cơ thể đều bị đao mang của bản thân chém tới mức nửa quỳ dưới đất.
Phụt!
Ngay sau đó, khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, miệng hắn lại trào máu.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Trong gương linh, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, chỉ ra một chỉ mang theo sức mạnh gấp ba lần, nhờ có linh gương, nó giống như một đạo thần mang bắn về phía Diệp Thành.
Bang!
Ngay sau đó, tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, Diệp Thành vừa đứng vững đã bị đánh bay đi, đến cả thanh Thiên Khuyết trong tay cũng văng ra ngoài.
“Cửu Thiên Huyền Linh Kínhbá đạo vậy sao?”, trong hư không, đôi mắt Huyền Thần mang theo ánh nhìn kinh ngạc.
“Đây chính là bí thuật được kết hợp giữa tấn công và phòng ngự bá đạo nhất trong chín đại cấm pháp của Huyền Linh”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên điềm tĩnh nói: “Một khi tế gọi ra thì về cơ bản không thể phá, chủ yếu là vì nó có khả năng công kích ngược lại, còn đòn công kích của Cơ Tuyết Băng trong gương cũng sẽ vì nó mà tăng thêm sức mạnh”.
“Không có cách nào có thể phá giải sao?”, Phục Nhai và Huyền Thần lần lượt nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Đương nhiên có”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại rất đơn giản, phá nó là được”.
Nghe vậy, Phục Nhai và Huyền Thần chép miệng: “Hai lần Diệp Thành tung đòn công kích nhưng không thể khiến Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcó mảy may động tĩnh gì chứ đừng nói là phá nó. Điều này đối với hắn ta mà nói căn bản là việc nằm ngoài khả năng”.
“Đó là do hắn không đủ sức”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói: “Cần sức mạnh tuyệt đối để áp chế, một đòn là đủ công phá”.
Rầm! Rầm!
Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành đã đủ thảm hại rồi. Hắn công kích hết lần này tới lần khác mà vẫn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Gương, vả lại mỗi lần ra tay đều sẽ bị đánh bật lại với lực y hệt. Sau vài lần cố gắng công phá và bị đánh bật lại, lại thêm Cơ Tuyết Băng trong gương liên tiếp ra tay, sức mạnh mạnh lên gấp ba lần khiến toàn thân hắn đầm đìa máu.
“Không ra quân bài áp chót không được”, lại lần nữa cố gắng đứng vững, Diệp Thành xoa đi vết máu trên miệng, kiếm Xích Tiêu cũng theo đó mà xuất hiện trong tay.
Vẫn là Phong Thần Quyết, kiếm còn chưa ra nhưng âm thanh sắc lạnh của kiếm đã đủ chói tai rồi.
Thế nhưng lần này trên thanh kiếm Xích Tiêu kia lại có thêm một món đồ khác, nếu nhìn kĩ thì đó chính là từng đường lôi điện màu đen bao quanh kiếm, âm thanh roẹt roẹt vang lên liên hồi.
Thiên lôi?
Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng nói ra huyền cơ. Đôi mắt bà ta nheo lại nhìn đường lôi điện màu đen bao quanh thanh kiếm.
“Tên tiểu tử này không chỉ có tiên hoả trong người mà còn ẩn giấu cả thiên lôi”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng hết sức ngỡ ngàng. Nếu không phải thấy Diệp Thành sử dụng thì bọn họ cũng không thể biết Diệp Thành còn có thiên lôi được.
“Lôi điện màu đen kia…”, bên dưới đã có không ít người nheo mắt nhìn lôi điện màu đen trên kiếm Xích Tiêu của Diệp Thành.
“Có cả thiên lôi”, Gia Cát Vũ trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới có phần quả quyết.
“Ôi chao, tên tiểu tử này nhiều bao bối thật đấy”.
“Sư muội, Diệp Thành thân có thiên lôi muội có biết không?”, Dương Đỉnh Thiên đưa mắt nhìn Sở Huyên.
Sở Huyên thẫn thờ nhìn lên chiến đài, cô gãi gãi đầu: “Muội biết hắn có tiên hoả nhưng không hề biết hắn còn có thiên lôi. Hắn không hề nói với muội, và lại muội cũng chưa từng cảm nhận được thiên lôi từ trên người hắn”.
“Tỷ, tên đồ đệ này của tỷ thật là lắm bí mật”, Sở Linh tấm tắc khen.
Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng bên trong Cửu Thiên Huyền Linh Kínhcũng nheo mắt nhìn phần lôi điện màu đen trên thanh kiếm của Diệp Thành giống như nhận ra đó là thiên lôi vậy.
“Nếu như Phong Thần Quyết với thiên lôi kia còn không thể công phá Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì chỉ có thể sử dụng thiên chiếu mà thôi”, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu trong tay, miệng không ngừng rỉ máu.
Vù! Vù!
Sức mạnh trên kiếm Xích Tiêu đã ngưng tụ tới mức đỉnh phong, kiếm khí ngút trời, lôi điện roẹt qua mang theo sức mạnh khủng khiếp đủ để có thể đâm xuyên mọi thứ. Lôi chính là loại bá đạo nhất trong thuộc tính, nếu như đến cả Phong Thần Quyết mang theo thiên lôi mà còn không công phá được Cửu Thiên Huyền Linh Kínhthì Diệp Thành chỉ có thể đánh đổi tuổi thọ của mình để sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Cơ Tuyết Băng lại lần nữa sử dụng bí pháp, nhất chỉ thần mang bắn ra.
Phong Thần Quyết!
Sau khi Diệp Thành hô lên, hắn giống như một đạo thần mang bắn về phía Cửu Thiên Huyền Linh Gương.
“Phá cho ta”, lại là tiếng hét vang trời. Diệp Thành xuất kiếm, nhát kiếm bá đạo đâm xuyên chỉ mang mà Cơ Tuyết Băng đánh ra, sau đó kiếm chỉ vào Cửu Thiên Huyền Linh Gương.
Bang! Rắc!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, Cửu Thiên Huyền Linh Kínhđột nhiên bị hắn đâm xuyên, còn Cơ Tuyết Băng bên trong gương cũng bị ép ra ngoài.
Phụt!
Máu tươi tuôn trào. Sau khi đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Gương, Diệp Thành không hề dừng chân, một kiếm của hắn chỉ vào Cơ Tuyết Băng. Ở tốc độ nhanh như vậy và với lực tấn công ở khoảng cách gần như vậy, lại thêm sức mạnh của thiên lôi nên kể cả là Cơ Tuyết Băng cũng khó có thể né tránh, cứ thế bị Diệp Thành đâm xuyên vai.
Chương 285: Đả Thần Tiên
Rầm!
Sau khi Cơ Tuyết Băng bị ép ra ngoài, Cửu Thiên Huyền Linh Kính cũng theo đó mà nứt lìa, hoá thành ánh sáng tuyệt đẹp.
“Còn có thể phá được sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng trầm trồ ngạc nhiên.
“Vả lại còn một chưởng đâm xuyên chỉ mang của Cơ Tuyết Băng và Cửu Thiên Huyền Linh Kính, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng bị trọng thương, chiêu Phong Thần Quyết này quả nhiên bá đạo”.
“Nếu không có thiên lôi thì Diệp Thành khả năng cao sẽ thua”.
“Thế nhưng có thiên lôi thì trận quyết đấu này ai thắng ai thua chưa biết chắc được”.
Rầm! Rầm!
Trong khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì trên chiến đài lại lần nữa dấy lên trận huyết chiến.
Diệp Thành mặc dù đâm xuyên Cửu Thiên Huyền Linh Kính của Cơ Tuyết Băng nhưng cũng bị phản phệ bởi cả Phong Thần Quyết và Thiên Tế Cấm Pháp.
Còn Cơ Tuyết Băng cũng không khá khẩm hơn, Cửu Thiên Huyền Linh Kính bị phá, cô ta cũng bị phản phệ đau đớn, vả lại còn bị Diệp Thành đâm vào vai, vết thương đó còn mang theo lôi điện nên trong cơ thể vẫn còn tàn lưu của kiếm ý Phong Thần Quyết, cho dù khả năng hồi phục của cô ta bá đạo nhưng cũng không thể khiến vết thương liền lại nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Thế nhưng dù sao thì cô ta cũng là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm mới gặp, mặc dù bị thương nhưng thực lực vẫn hết sức mạnh mẽ.
Trận đại chiến kéo dài tới thời điểm hiện tại khiến hội trường đột nhiên trở nên im lặng.
Lúc này ai còn dám coi thường Diệp Thành. Một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên không những không yếu đuối như bọn họ nói mà ngược lại còn thể hiện ra khả năng vượt trội khiến tất cả phải kinh ngạc. Có thể đấu với Huyền Linh Chi Thể hai trăm hiệp bất bại vả lại còn vài lần khiến Huyền Linh Chi Thể bị thương, thực lực thế này e rằng được xếp vào đệ tử chân truyền của tam tông lâu rồi.
“Hắn…hắn chính là tên ăn hại ta đuổi xuống núi sao?”, bên dưới chiến đài, Ngô Trường Thanh mặt mày tái nhợt.
Một khi mất đi mới thấy nuối tiếc. Một người cao cao tại thượng như ông ta nào ngờ sẽ có ngày hôm nay. Hành động đáng kinh ngạc của Diệp Thành hết lần này tới lần khác đã khiến ông ta đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác và khiến ông ta hiểu rằng hôm đó ông ta đã phạm phải sai lầm quá lớn.
Có lúc ông ta cũng nghĩ rằng nếu như hôm đó đổi xử tốt với Diệp Thành hoặc giúp Diệp Thành khôi phục lại vùng đan điền thì có lẽ đệ tử của ông ta sẽ có thêm một tuyệt thế thiên tài không hề kém cạnh so với Huyền Linh Chi Thể, thế nhưng mọi thứ đều do sự phán quyết của ngày hôm đó mà tiêu tan.
“Trời xanh đang trêu người sao?”, sau giây phút chìm trong hối hận, Ngô Trường Thanh lại nghiến răng, ông ta không thể chấp nhận mình sai lầm, càng không thể chấp nhận được sai lầm tày trời của mình.
“Đã là sai lầm thì phải sai tới cùng, khiến hắn biến mất trên cuộc đời này”, sát khí của Ngô Trường Thanh cũng không hề kém cạnh so với Thành Côn.
Rầm!
Trên chiến đài, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đã lại tiếp tục đối đầu kịch liệt, lần lượt lùi về sau theo hai phía.
Một bên, Diệp Thành máu me đầm đìa, thương tích đầy mình giống như tu la bước ra từ địa ngục.
Một bên, Cơ Tuyết Băng thân hình nhuốm máu, y phục rách tả tơi, bộ y phục trắng khiến Cơ Tuyết Băng như tiên nữ thì lúc này trông cô ta hết sức thảm hại, khí tức cũng hết sức hỗn loạn.
“Huynh ấy là yêu nghiệt sao?”, Cơ Tuyết Băng miệng rỉ máu, trong lòng tự vấn mình câu này không biết bao nhiêu lần.
Cô ta cao ngạo vì cô ta chính là Huyền Linh Chi Thể ngàn năm tái xuất, cô ta tự tin, tự tin rằng trong những kẻ cùng thời với mình thì mình là vô địch, thế nhưng sự cao ngạo này, sự tự tin này đều bị chàng trai ở đối diện gạt bỏ. Hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, không những trụ được ba hiệp mà còn khiến cô ta phải bất ngờ hết lần này tới lần khác, khiến cô ta trọng thương liên tiếp rồi hết lần này tới lần khác….
“Huynh ấy là đại địch trong số mệnh sao?”, Cơ Tuyết Băng tĩnh lặng quan sát Diệp Thành đang lảo đảo ở phía đối diện.
“Băng Nhi”, trên vị trí ngồi trên cao, thấy Cơ Tuyết Băng có phần lưỡng lự, Thành Côn lại lần nữa lên tiếng nạt: “Con định đợi tới bao giờ? Đừng quên, con là người của Chính Dương Tông, giết hắn”.
Haiz!
Cơ Tuyết Băng thở dài nhưng rồi vẫn lật tay lấy ra thanh sát kiếm với linh quang chiếu rọi. Thanh kiếm tam sắc kia vang lên âm thanh sắc lạnh, từ khi nó được lấy ra đã khiến rất nhiều đệ tử sợ hãi, trong đầu không ngừng vang lên âm thanh ong ong dữ dội.
“Đã là nhân quả thì đoạn tuyệt đi”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng sau đó biến mất như một bóng ma.
Khi xuất hiện trở lại, cô ta đã đứng ở khoảng cách cách Diệp Thành một trượng, không phân thân và chém ra một nhát kiếm.
“Đã là nhân quả thì phải có kết cục”, Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn ra tay mạnh mẽ bá đạo, bát hoang chưởng được tung ra.
Phụt!
Đột nhiên nắm đấm của Diệp Thành nhơ nhuốc máu.
Vẫn chưa hết, bị Cơ Tuyết Băng chém cho một kiếm, có vẻ như nhát kiếm đó chém vào linh hồn khiến đôi mắt Diệp Thành chỉ nhìn thấy màu đen u tối, trong đầu vang lên từng âm thanh kỳ lạ, đầu hắn chỉ muốn nổ tung.
Giây phút này, Cơ Tuyết Băng liên tiếp ra tay, thanh kiếm của Huyền Linh Chi Thể liên tiếp chém vào người Diệp Thành, mỗi một nhát kiếm đều khiến Diệp Thành phun ra máu, đó là sự trọng thương về linh hồn.
“Kiếm chuyên chém vào linh hồn sao?”, linh hồn không ngừng bị thương khiến Diệp Thành nhìn thấu được nguyên do, thanh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng chính là binh khí chuyên chém vào linh hồn con người.
Vút!
Cơ Tuyết Băng lại lần nữa chém ra.
Thấy vậy, Diệp Thành không lùi mà tiến. Điều khiến người ta bất ngờ chính là hắn không hề phòng ngự, cứ tiến lên phía trước, tung chưởng Cuồng Long Thiên Nộ.
Vì không ngờ Diệp Thành còn thông thạo bí pháp sóng âm của linh hồn vả lại ở khoảng cách gần như vậy nên Cơ Tuyết Băng lập tức trúng chiêu, nhưng vì linh hồn của cô ta ở cấp Địa nên cô ta cũng chỉ hoang mang trong giây lát.
Thế nhưng vào lúc này, Diệp Thành lại như ma quỷ lao đến, roi sắt chuyên đánh vào linh hồn cũng xuất hiện trong tay.
Vút! Vù!
Linh kiếm vang lên âm thanh vút vút, roi sắt vang lên âm thanh vù vù, cả hai đồng thời ra tay, Diệp Thành chịu một kiếm của Cơ Tuyết Băng còn Cơ Tuyết Băng chịu một roi của Diệp Thành.
Phụt! Phụt!
Ngay sau đó, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt phun ra máu.
“Cái roi sắt đó chuyên đánh vào linh hồn sao?”, khi lùi về sau, Cơ Tuyết Băng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô ta vô thức nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành, cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực trong một roi của Diệp Thành. Kể cả một người với linh hồn ở cấp Địa như cô ta thì cũng bị trọng thương.
“Cái roi sắt đó…sao trông quen mắt vậy chứ?”, trong hư vô, Phục Nhai xoa cằm, hồi lâu chăm chú nhìn vào roi sắt trong tay Diệp Thành.
“Đó là Đả Hồn Tiên”, Đông Hoàng Thái Tâm ở bên thản nhiên lên tiếng.
“Đả…Đả Hồn Tiên?”, đột nhiên, sắc mặt của Phục Nhai trông hết sức bất ngờ.
“Sao, có ý kiến gì à?”, thấy vẻ mặt thú vị đó của Phục Nhai, Đông Hoàng Thái Tâm lại liếc sang nhìn ông ta.
“Cái…cái roi đó chính là do tên tiểu tử kia lấy được từ Thiên Huyền Môn”.
“Ôi chao”.
Bang! Bang!
Khi cả hai đang trò chuyện thì trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng trên chiến đài đã bước vào hồi gay cấn, trong tay cả hai đều có binh khí chuyên đánh vào linh hồn. Mặc dù bọn họ đều kiêng dè nhau nhưng trận chiến cũng hết sức khốc liệt, ngươi chém một kiếm, ta đánh ngươi một roi.
Bang!
Sau âm thanh cuối cùng vang lên, roi sắt trong tay Diệp Thành và huyền linh kiếm trong tay Cơ Tuyết Băng bay đi còn Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lại lần nữa lùi về hai hướng.
“Cấp bậc linh hồn của huynh ấy cao như vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng đầm đìa mồ hôi, trong đôi mắt đẹp rõ vẻ kinh ngạc. Kể cả linh hồn của cô ta ở cấp Địa nhưng cũng không chịu nổi gánh nặng, còn Diệp Thành ở phía đối diện lại chẳng hề suy sụp.
Có điều nếu như trước đây thì Diệp Thành có lẽ đã thua rồi.
Hắn có thể chịu được nhiều nhát kiếm chém vào linh hồn mà không hề ngã cũng không phải do cấp bậc linh hồn của hắn cao thế nào, mọi thứ đều do trong linh hồn của hắn có sự dung hoà của một phần sức mạnh Nguyên Thần.
Nếu không phải vì vậy thì hắn cũng rất khó có thể trụ được lâu như vậy trong tình trạng trọng thương liên tiếp.
Có điều cho dù là vậy thì trạng thái của Diệp Thành cũng không khá khẩm hơn. Nỗi đau đớn từ nơi thẳm sâu trong linh hồn đến khắc cốt ghi tâm, những âm thanh khủng khiếp vang lên trong đầu hắn từ đầu tới cuối vẫn tồn tại, có mấy lần hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi.
“Đánh gần bốn trăm hiệp rồi mà vẫn chưa phân thắng bại”, khi cả hai đang ngừng lại để thở thì tiếng bàn tán xôn xao vang lên.
“Tên Diệp Thành đó đúng là tên ngoan cường đánh mãi không chết”.
“Huyền Linh Chi Thể cũng không phải là vô địch mà, điều này khiến ta thấy được hi vọng trong tương lai rồi”.
Bình luận facebook