-
Chương 271-275
Chương 271: Thái Cực Âm Dương
Đột nhiên hai chân đang khuỵu xuống của Sở Huyên khựng lại, cô sững sờ nhìn Bảo tháp Linh Lung, tiếng gầm thét của Diệp Thành vang vọng bên tai không dứt, dường như tràn đầy ma lực không thể chống lại khiến lòng cô run lên.
Cheng!
Có tiếng kim loại va chạm vang lên từ trong Bảo tháp Linh Lung, chính xác hơn là tiếng nắm đấm đập vào bảo tháp, vì trên bảo tháp đã xuất hiện một đạo chưởng ấn cực kỳ chói mắt.
“Vẫn chưa bị trấn áp ư?”, mọi người tứ phía lại bắt đầu sửng sốt, ai cũng nhìn Bảo tháp Linh Lung với vẻ mặt không thể tin được.
Keng!
Lại một âm thanh kim loại va chạm khác vang lên, quyền ấn thứ hai xuất hiện trên Bảo tháp Linh Lung.
Phụt!
Vì binh khí bản mệnh chịu đả kích nặng nề, Hoa Vân phụt máu ngay tại chỗ, hắn nhìn bảo tháp Linh Lung với vẻ mặt khó tin.
“Mở ra cho ta”, tiếng gầm từ trong Bảo tháp Linh Lung vang vọng khắp nơi, quyền ấn thứ ba xuất hiện trên bảo tháp.
Rắc!
Diệp Thành đấm ra một quyền, âm thanh giòn tan vang lên, không ngờ trên Bảo tháp Linh Lung lại xuất hiện một vết nứt nhỏ.
“Tay không địch lại binh khí”, người xem phía dưới run sợ, ngay cả người của Chính Dương Tông cũng không thể tin được.
“Trấn áp cho ta”, Hoa Vân lại phụt máu lần nữa, mà hai tay hắn lại bắt đầu điên cuồng kết ấn, khôi phục cấm chế giết người đáng sợ trong Bảo tháp Linh Lung, hắn muốn Diệp Thành phải chết ở trong đó.
“Lão tử không cần gì hết, chỉ một nắm đấm thôi cũng phá được Bảo tháp Linh Lung chết tiệt của ngươi”, tiếng gầm của Diệp Thành trong bảo tháp càng hùng hồn hơn.
Ầm!
Dứt lời, Diệp Thành lại đấm thêm một cú, mà cú đấm này khiến vết nứt lúc trước trên Bảo tháp Linh Lung lan đến tận đỉnh tháp.
Phụt!
Hoa Vân phụt máu bắn ra vị trí cách đó hơn ba trượng, hắn ta liên tiếp lùi lại phía sau, vì chịu phản phệ dữ dội mà toàn bộ cơ thể của hắn đều tắm trong máu, trông hắn như bóng người đẫm máu.
“Mở ra cho ta”, sau tiếng hét cuối cùng, Diệp Thành đấm một cú khiến Bảo tháp Linh Lung thủng ra một lỗ, người hắn bê bết máu lao vụt ra ngoài.
Bát Hoang!
Ngay khi vừa lao ra, Diệp Thành lại tung một đấm vào Bảo tháp Linh Lung khiến cho nó vỡ tan.
Cảnh tượng này như ngừng lại, nhìn Diệp Thành máu tươi đầm đìa, tất cả mọi người đều xúc động, bị trấn áp trong Bảo tháp Linh Lung mà vẫn xông ra được, hơn nữa còn đánh vỡ bảo tháp.
“Điều này…”, tất cả mọi người đều bị sốc, không thể giải thích được hết thảy mọi chuyện.
“Bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp, tay không đấu chọi lại binh khí mà có phá vỡ bảo tháp, rốt cuộc thực lực Diệp Thành mạnh cỡ nào!”
“Thế giới này thật điên cuồng, cảnh giới Nhân Nguyên trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?”
“Sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, Thành Côn ngồi trên ghế cao cũng phải đứng dậy, trên khuôn mặt rõ vẻ khó tin.
“Bích Du, chiến tích của hắn đủ để bóp chết sự kiêu ngạo của con rồi”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi, nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con phải biết, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Nguyên”.
“Là con đã đánh giá thấp hắn”, Bích Du mím môi, nếu nói chiến thắng lần trước của Diệp Thành khiến cô chỉ hơi kinh ngạc, vậy thì cảnh tượng bây giờ thực sự khiến cô bị sốc.
“Ta biết mà”, so với Bích Du, biểu cảm của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến mấy người phía Thượng Quan Bác thảng thốt hơn nhiều. Không ngờ trong đôi mắt đẹp của cô nương này còn có giọt nước mắt lăn dài, khiến họ thực sự ngỡ ngàng.
Còn Sở Huyên bên này vẫn đang sững sờ nhìn chiến đài.
Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma.
Lời này cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, dường như có ma lực khiến cô không dám quỳ, cũng không quỳ xuống, đến giờ cô vẫn đang trong trạng thái choáng váng, không có chút kháng cự.
“Được lắm, bá đạo”, mấy người phía Tư Đồ Nam vui mừng nhảy cẫng lên, tiếng gào thét của họ vang vọng khắp đất trời.
“Hằng Nhạc có đệ tử như vậy, lòng ta rất yên tâm”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn hiện lên cái nhìn vui mừng, nụ cười vô cùng sảng khoái.
“Tỷ?”, trong tiếng hoan hô của mọi người, Sở Linh vỗ nhẹ Sở Huyên vẫn còn đang thẫn thờ.
“Linh Nhi, hắn… hắn là người như thế nào?”
“Ta không tin”, tiếng gào thét của Hoa Vân đã vang lên trên bục chiến đấu, tóc tai hắn bù xù như ma quỷ, hắn rút sát kiếm ra sau đó bôi máu lên thân kiếm, lập tức có phù văn hiện lên, tự động kết hợp tạo thành Âm Dương Bát Quái.
Âm Dương Vô Cực!
Đã rất nhiều người nhìn ra Hoa Vân sắp sử dụng bí thuật gì.
Keng!
Diệp Thành ở phía đối diện cũng rút thanh kiếm Thái Cực ra, hắn dựng thanh kiếm trước mặt rồi bôi máu lên thân kiếm, kiếm Thái Cực rung lên, phù văn xuất hiện, bay ra bao quanh Diệp Thành, tự hợp thành Thái Cực Bát Quái.
Thái Cực Diễn Thiên?
Khi mọi người còn chưa hoàn hồn đã thấy Diệp Thành hội tụ ra Thái Cực Bát Quái.
“Diệp Thành cũng biết bí thuật Thái Cực Diễn Thiên bất truyền của Liễu Dật?”
Bên Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều nhìn Liễu Dật, trong mắt là vẻ cực kỳ nhạc nhiên: “Dật Nhi, con truyền Thái Cực Diễn Thiên cho Diệp Thành à?”
Liễu Dật lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đây là bí thuật bất truyền, chỉ truyền cho người nhà họ Liễu thôi ạ”.
“Vậy thì thật kỳ lạ”, mọi người đều sửng sốt, sau đó lại nhìn lên chiến đài lần nữa.
“Không ngờ ngươi còn biết cả Thái Cực Diễn Thiên”, Hoa Vân cũng đã nhìn ra Diệp Thành sắp thi triển bí thuật gì, khuôn mặt vốn đang nham hiểm giờ đây càng thêm dữ tợn đến đáng sợ.
“Hôm đó ngươi sỉ nhục sư huynh Liễu Dật của ta, hôm nay ta sẽ dùng chính kiếm và bí thuật của huynh ấy quang minh chính đại đánh bại ngươi”, giọng Diệp Thành vang dội, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Ngay khi hắn vừa thốt ra lời này, Dương Đỉnh Thiên và những người khác mới hiểu tại sao trước khi lên đài tỷ thí Diệp Thành lại mượn kiếm Thái Cực của Liễu Dật, thì ra hắn có ý này, hắn muốn dùng chính kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để quang minh chính đại đánh bại Hoa Vân.
Âm Dương Vô Cực!
Thái Cực Diễn Thiên!
Khi mọi người còn đang suy nghĩ thì Diệp Thành và Hoa Vân đã lần lượt xuất chiêu, trong tay mỗi người cầm một thanh kiếm, nhằm vào đối phương.
Dưới con mắt chú ý của bao người, Thái Cực Bái Quái và Âm Dương Bát Quái do phù văn hợp thành va vào nhau.
Đoàng!
Đột nhiên tiếng nổ đùng đoàng đáng sợ vang lên khắp nơi.
Tiếp đó vòng tròn cực quang kinh người lấy hai phù văn bát quái làm trung tâm rồi nhanh chóng mở rộng, cây cổ thụ chọc trời xung quanh thoáng chốc bị chặt ngang, mà vách đá cứng rắn cũng bị chém nứt lìa.
Đùng!
Lại có tiếng nổ nữa vang lên, Âm Dương của Hoa Vân sụp đổ, từng phù văn bị Thái Cực Bát Quái nghiền nát, không gian bị bóp méo, mà Hoa Vân lùi về sau cũng vẫn trúng chiêu Thái Cực Bát Quái đang lao tới.
Phụt!
Ngay sau đó, Hoa Vân phun ra một ngụm máu, cả người bị hất bay lên.
Vút!
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, ba bước thành hai như một cơn gió sát phạt tới nơi Hoa Vân chuẩn bị ngã xuống, ngay lúc Hoa Vân sắp ngã xuống chiến đài, hắn nắm lấy một chân hắn ta rồi quăng một vòng, nện cho hắn ta ngã thật mạnh xuống bục chiến đài.
Rầm!
Đột nhiên máu tươi văng tung toé trên chiến đài, những tảng đá vỡ vụn bay ra, chiến đài cứng chắc bị cơ thể Hoa Vân rơi xuống đập mạnh tạo thành cái hố to hình người.
Phụt!
Hoa Vân phụt ra ngụm máu cao hơn ba trượng, lục phủ ngũ tạng đều chấn động, xương cốt và kinh mạch toàn thân đã đứt gãy hơn nửa, cơ thể bị đánh tới mức biến dạng.
“Tiếp tục”, Diệp Thành hung hãn lại một lần nữa hất Hoa Vân lên rồi lại một lần nữa nữa quật xuống, tiếng ầm lớn đến mức chiến đài cũng rung lên, vụn đá vỡ văng khỏi chiến đài.
Chương 272: Có đi có lại
Bang! Bang! Bang!
Sau một loạt âm thanh vang lên, Diệp Thành lại tiếp tục quật Hoa Vân liên tiếp xuống chiến đài, mỗi lần tiếng động này vang lên đều khiến tất cả mọi người thót tim.
Đây là cảnh tượng đẫm máu khiến người ta nhìn mà không khỏi kinh hoàng.
Có lẽ vì cảnh tượng này quá tàn khốc nên ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn, đến cả người của Chính Dương Tông cũng thẫn thờ tại chỗ.
Không biết từ bao giờ tiếng động trên chiến đài mới ngừng lại. Lại nhìn về phía Hoa Vân, lúc này người không ra người, ngợm không ra ngợm, không thể nhận ra đó là một con người nữa, cho dù thân nương hắn tới đây có lẽ hắn chưa chắc đã có thể nhận ra.
“Không….không thể nào”, Hoa Vân nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi. Hắn bại rồi, và còn bại trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Thế nhưng Hoa Vân cũng chịu đựng rất giỏi, bị Diệp Thành quật đánh nhiều lần như vậy mà vẫn chưa tới mức ngây dại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể cử động được, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy mất bao nhiêu đoạn.
“Không gì là không thể”, Diệp Thành liếc nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt mỉa mai.
Phụt!
Cũng không biết do Hoa Vân bị thương hay thế nào mà cứ thế phun ra máu bắn vọt lên cao, toàn thân chìm vào trạng thái ngất lịm.
“Diệp Thành, thắng…thắng rồi?”, bầu không khí yên tĩnh bị giọng nói khẽ khàng nào đó phá vỡ.
Đột nhiên, tất cả như vỡ oà, tiếng bàn tán xôn xao dấy lên, hình thành nên cả làn sóng, người trầm trồ ngạc nhiên, người tặc lưỡi xuýt xoa.
Đúng! Diệp Thành lại thắng rồi, không chỉ thắng mà còn lập nên một kỳ tích truyền kỳ thuộc về mình. Một người ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn bị người ta coi thường nhưng lại tiến được vào vòng chung kết bằng thực lực của chính mình. Trước là Tiết Ẩn, sau là Bạch Dực, đến cả đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông cũng bị hắn đánh thảm hại.
Trong tiếng bàn tán xôn xao từ tứ phương, Diệp Thành trên chiến đài đặt một chân lên người Hoa Vân, sau đó hắn hất cằm nhìn Thành Côn: “Đây chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông sao?”
“Đúng là nực cười”, giọng điệu âm vang của Diệp Thành cứ thế vang vọng, đó không phải là giọng giễu cợt mà là sự tự tin tuyệt đối từ trong tâm hồn.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều phải gãi đầu, bọn họ có cảm giác mình đã gặp cảnh này ở đâu, nghe qua ở đâu đó.
Có quen mắt không? Có quen tai không?
Đương nhiên quen mắt, đương nhiên quen tai. Khi Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông và Hoa Vân của Chính Dương Tông quyết đấu, Liễu Dật bại trận, chẳng phải Hoa Vân cũng dẫm lên người Liễu Dật thế này sao? Đến cả lời nói ra cũng y hệt.
Một cái tát giáng thẳng vào Chính Dương Tông. Có đi phải có lại.
Trong lòng tất cả mọi người bất giác nghĩ tới câu này. Ngươi sỉ nhục người khác thì hôm nay sẽ bị người ta sỉ nhục lại, vả lại còn bị sỉ nhục thậm tệ hơn bao giờ hết.
“Sáng khoái, đúng là sảng khoái”, phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên không nhịn được mà bật cười.
Hôm đó Chính Dương Tông sỉ nhục Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông, hôm nay, Diệp Thành làm lại với Chính Dương Tông y hệt, dùng kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để đánh bại Hoa Vân. Cảnh tượng này không khác gì Liễu Dật đang dẫm lên người Hoa Vân, lúc này đến cả lời nói cũng giống nhau, sao có thể khiến người ta không sảng khoái cho được.
Lại nhìn về phía Thành Côn, khuôn mặt ông ta tối sầm cả lại, lạnh lùng y như có lớp hàn băng phủ lên, sát khí đằng đằng không thể che giấu nổi. Ông ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một chân hắn đạp vào Hoa Vân, hai tay ôm trước ngực, hắn nhìn Thành Côn bằng vẻ mặt hứng thú: “Ta vốn tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của ông đánh giỏi lắm, nhưng giờ xem ra cũng chẳng ra sao”.
“Diệp Thành”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta đứng phắt dậy, tung một chưởng khiến cái bàn đằng trước vỡ tan.
“Bắt sư phụ ta quỳ xuống, ông mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng nhấc chân đá Hoa Vân bay ra khỏi chiến đài.
“Ngươi…”, Thành Côn tức điên người, suýt chút nữa thì nội thương.
Từ đầu tới bây giờ ông ta không hề coi trọng Diệp Thành, thế nhưng một tên đệ tử vốn bị coi thường lại khiến ông ta phải bất ngờ, hắn liên tiếp đánh bại ba đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, và chính hắn lại là tên bỏ đi bị Chính Dương Tông đuổi xuống núi.
Sắc mặt của Thành Côn lạnh lùng mà lại nóng ran.
Ánh mắt từ tứ phía mang theo cái nhìn châm chọc, một đệ tử với thiên phú thế này mà bị đuổi xuống núi, hiện giờ xem ra Chính Dương Tông thân là chủ trì cuộc so tài tam tông lại vì hắn ta mà liên tiếp bị người đời chê cười.
Thành Côn tức tối. Một người cao cao tại thượng quyết đoán, trước giờ chưa bao giờ tính toán sai thế nhưng sự thể hiện của Diệp Thành từ đầu tới giờ rõ ràng chứng minh ông ta đã sai. Có điều cho dù thế nào thì dù biết mình sai đi nữa, một người cao cao tại thượng như ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.
“Haiz… ha ha”, nhìn khuôn mặt khó coi đó của Thành Côn, lão già chỉ sợ trời không đủ loạn Gia Cát Vũ lại lên giọng: “Trước đó Hằng Nhạc Tông nhận thua nhưng một số người lại thích chèn ép, nhìn xem, giờ thế nào, giờ gọi là báo ứng đấy”.
“Gia Cát Vũ, đây là Chính Dương Tông”, Thành Côn tức tối gằn lên.
“Ngươi đang doạ ta đấy à?”, Gia Cát Vũ cũng chẳng vừa: “Chính Dương Tông không định cho người ta nói sao? Không cho ta nói ta cứ nói, cảm giác này đúng là sướng”.
“Ông…”
Khi cả hai còn đang nhìn nhau với ánh mắt cay nghiệt thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài.
“Tiểu tử, đệ giỏi lắm”, Tư Đồ Nam tiến lên trước huých Diệp Thành một cái.
“Chết tiệt, huynh nhẹ tay chút đi”, Diệp Thành mắng Tư Đồ Nam, miệng lại trào máu, trông bộ trước đó bên trong bảo tháp Linh Lung kia hắn không hề dễ chịu, nhất định phải trả cái giá không hề vừa.
“Mau, ăn vào”, Sở Huyên vội đưa cho Diệp Thành một viên đan dược sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành cái lườm sắc lạnh.
“Sư phụ, đồ nhi không khiến người mất mặt chứ?”, Diệp Thành cười xoà nhưng vẫn nhét viên đan dược vào miệng.
“Không mất mặt”, Sở Linh tiến lên trước: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng thật ngông cuồng, khiến sư tỷ ta không dám cử động, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm đấy”.
Diệp Thành nghe vậy thì ho hắng, hắn biết ý Sở Linh là gì.
Mặc dù trước đó hắn bị nhốt trong bảo tháp Linh Lung nhưng những lời nói bên ngoài hắn lại nghe rõ mồn một, đặc biệt là khi nghe thấy Thành Côn bắt Sở Huyên phải quỳ xuống khiến máu trong người Diệp Thành sục sôi.
Giây phút đó, sức mạnh thuộc về ma đạo trong cơ thể hắn dần trỗi dậy.
Sư phụ dám quỳ, con lập tức thành ma.
Câu này không phải nói chơi. Nếu Sở Huyên quỳ thì hắn thật sự có khả năng bước vào trạng thái ma đạo.
“Sư phụ, vừa rồi chỉ là phản ứng nhất thời, con sợ người quỳ xuống thật”, Diệp Thành xoa xoa mũi nhìn Sở Huyên.
“Đừng nói tới việc này nữa”, Sở Huyên vội nói nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lúc này như vỡ ra điều gì đó, có vẻ như khi nhìn vào đôi mắt Diệp Thành Sở Huyên cảm nhận được điều cấm kỵ nào đó.
“Đi thôi, đêm nay ta phải chúc mừng chiến công của Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên đi tới, tiếng cười thậm chí hết sức sảng khoái.
Nói rồi, ông ta phất đạo bào, dẫn trước đi ra khỏi khu vực thi đấu, bóng hình ông ta vững chãi như núi. Dương Đỉnh Thiên chợt cảm thấy hân hoan như giây phút mình tiếp nhận chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông năm xưa.
Chương 273: Đêm trước ngày quyết chiến
Hằng Nhạc Tông tiến ra ngoài trước, còn ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Diệp Thành với đạo bào đẫm máu.
Sau Hằng Nhạc Tông, Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông cũng dẫn người của mình rời đi nhưng lại trong trạng thái không mấy vẻ vang vì chín đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông đều đã bị loại sạch, còn Hằng Nhạc Tông vốn dĩ khiến ông ta coi thường lại có đệ tử vào chung kết. Ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì ông ta và Thanh Vân Tông cũng đã mất hết thể diện.
Kết thúc trận đấu, thế lực tứ phương cũng lần lượt rời đi. Hôm nay mặc dù chỉ có một trận quyết đấu nhưng vẫn đặc sắc hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người.
A…!
Đợi tới khi chỉ còn lại người của Chính Dương Tông, Thành Côn mới gầm lên.
“Sư huynh, chúng ta…”, Ngô Trường Thanh rụt rè tiến đến.
“Ngô Trường Thanh, sau cuộc so tài tam tông, ngươi không được ở Chấp Pháp Điện nữa. Cút cho ta”, Thành Côn ngắt lời Ngô Trường Thanh, lúc này ông ta tức giận trông như vượn dữ nổi thú tính.
Ngô Trường Thanh dù cảm thấy ấm ức nhưng không dám hé răng nửa lời.
Từng cảnh tượng của ngày hôm nay chẳng phải là do sai lầm trầm trọng của ông ta gây nên sao?
Có lúc ông ta cũng suy nghĩ, nếu ngày đó mình nhân từ hơn một chút thì có lẽ cảnh tượng ngày hôm nay đã khác rồi, thế nhưng một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể ngờ tới sự bất ngờ liên tiếp xảy ra của ngày hôm nay.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Thành Côn đang nổi trận lôi đình bên dưới mà tặc lưỡi: “Người này tâm tính hẹp hòi mà lại có thể làm tông chủ một tông quả khiến ta được mở mang tầm mắt”.
“So với Công Tôn Trí và Thành Côn thì Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông thẳng thắn hơn nhiều”, Phục Nhai mỉm cười nói.
“Thế nhưng sự thẳng thắn này trong thời thế loạn lạc thế này nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói với giọng ý tứ: “Nhìn đi, tương lai không xa Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ bị Chính Dương Tông thôn tính”.
“Cũng đúng, nếu Huyền Linh Chi Thể lớn mạnh lên thì cũng đủ lực dẹp bằng một tông”.
“Cái ta nói không phải là Huyền Linh Chi Thể”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng và không quên liếc nhìn xuống linh sơn được bày bố đầy trận pháp bên dưới, đôi mắt bà ta chợt ẩn hiện tia sáng: “Chính Dương Tông có một thứ rất thú vị nhưng thứ thú vị này được định sẵn là kiếp số đại nạn của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”.
Ban tối, sau khi ăn uống nhanh gọn, Diệp Thành bế quan trong lầu các.
Hôm nay hắn đã đánh được vào vòng chung kết, đối thủ còn lại duy nhất chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông.
Cũng đúng như hắn nói, từ khi bắt đầu cuộc so tài tam tông tới hiện giờ đối thủ mà hắn nhận thua cũng chỉ có một mình Cơ Tuyết Băng, đây là sự tự tin tuyệt đối, tự tin mình có thể chiến tới cuối cùng.
Hắn biết thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa Hoa Vân và Chu Ngạo, hắn thậm chí còn không biết mình có mấy phần thắng vì trước đó hắn đã từng nghe về truyền thuyết của Huyền Linh Chi Thể, và cũng chưa từng đấu với Huyền Linh Chi Thể.
Cho dù đã từng chiến qua vài lần với Cơ Tuyết Băng như Dương Bân, Vương Xuyên hay Chu Ngạo thì vẫn chưa đủ sức khiến cô ta phải ra chiêu bài cuối cùng. Diệp Thành không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ và cũng không thể tưởng tượng được mình có thể trụ được tới cuối cùng hay không.
Thế nhưng hắn sẽ đánh vì thể diện của tông môn cũng được, vì dứt đi mối tình năm xưa cũng được, nhân quả của hiện tại sẽ được đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện vào ngày mai.
Bên ngoài Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngồi lại với nhau, không ai quấy rầy Diệp Thành.
“Thực lực của Chu Ngạo và Hoa Vân không chênh lệch nhiều, đến cả Chu Ngạo cũng chỉ trụ được ba hiệp khi đấu với Huyền Linh Chi Thể, không biết ngày mai Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp?”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu, trong đôi mắt mang theo cái nhìn lo âu.
“Muội đề nghị không cho Diệp Thành tham gia nữa”, Sở Linh trầm lắng, “linh hồn của Huyền Linh Chi Thể đã ở cấp Địa, nếu như sử dụng bí thuật linh hồn để tấn công thì Diệp Thành sẽ bại ngay lập tức”.
“Ta cũng đồng tình”, Bàng Đại Xuyên vuốt râu: “Đánh với Hoa Vân suýt chút nữa còn bị trấn áp, huống hồ là đấu với Huyền Linh Chi Thể không biết mạnh hơn Hoa Vân bao nhiêu lần”.
“Ta cũng tán thành”, Phong Vô Ngấn trước nay kiệm lời cũng lên tiếng.
“Sở Huyên sư muội, muội thì sao?”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn về phía Sở Huyên còn đang trầm lắng: “Là sư phụ của Diệp Thành, ý của mội về hắn là quan trọng nhất”.
“Muội sẽ không ngăn hắn đấu với Cơ Tuyết Băng”, Sở Huyên khẽ giọng, lời nói ý tứ: “Có lẽ cả chặng đường hắn vượt qua trong lần so tài này cũng chỉ là để đối đầu và đánh bại Cơ Tuyết Băng”.
Lời này của Sở Huyên khiến mọi người phải suy nghĩ.
Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại chính là người thương trong lòng Diệp Thành trước đây. Khi bọn họ nghe thấy bí mật này đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ trong lòng Diệp Thành, nỗi đau lòng nhất chính là bị tông môn đuổi đi còn nỗi đau thấu tận tâm can chính là bị người thương ruồng bỏ. Theo bọn họ thấy, Diệp Thành có thể đi tới ngày hôm nay và thứ giúp hắn chống chọi với mọi thứ chính là nỗi đau khổ trong thẳm sâu tâm hồn mình.
Haiz!
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lầu các và bất giác thở dài.
…..
Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời đầy sao. Trong địa cung u ám của Chính Dương Tông, Thành Côn đứng thẳng người, thần sắc lạnh lùng.
Trước mặt ông ta có hai người mặc hắc bào, một người trung tuổi và một lão già. Hình thái của bọn họ hết sức dị thường và điểm chung của bọn họ chính là vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vô hồn, trông như hai thi thể đã chết.
“Sư huynh, mới đó mà đã phải dùng tới âm minh tử tướng sao?”, phía sau, một trưởng lão của Chính Dương Tông nhìn Thành Côn với ánh mắt tò mò.
“Có một số kẻ đáng chết”, Thành Côn lạnh giọng: “Đi chuẩn bị trước đi, ta phải cho người của Hằng Nhạc Tông có đi không có về”.
……..
Vọng Nguyệt Các yên tĩnh lạ thường, cũng không còn bóng dáng ngông cuồng của Gia Cát Vũ qua lại. Diệp Thành tĩnh tâm khoanh chân ngồi trên chiếc đệm hương bồ.
Vết thương hôm nay sau trận quyết đấu với Hoa Vân đã phục hồi, khí tức của hắn lại trở về trạng thái Đỉnh Phong, Diệp Thành nhắm mắt khoanh chân ngồi đó, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng, từng bí pháp.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Khi trời còn chưa hừng đông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã đợi bên ngoài lầu các.
Cạch!
Tiếng cửa phòng được đẩy ra, Diệp Thành từ từ bước tới.
Hôm nay trông hắn có phần khác lạ, không chỉ vì chiếc đạo bào mới mà quan trọng hơn cả là khí chất khác thường.
Diệp Thành của hiện tại trông không còn dáng vẻ ngông nghênh của ngày thường nữa, ngược lại trông hắn trầm tĩnh đến lạ. Đôi mắt đen láy như giếng sâu, toàn thân không hề toát lên khí tức của một tu sĩ mà giống như một người thường vậy.
“Cố gắng là được”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Diệp Thành.
“Con sẽ cố gắng”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Xuất phát”, Dương Đỉnh Thiên đi trước, Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân lần lượt theo sau, chỉ có Sở Huyên ở cuối cùng đi ngang hàng với Diệp Thành.
“Sư phụ, hôm nay người sẽ không ngăn cản con lên chiến đài phải không?”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Sở Huyên.
“Không”, Sở Huyên không nhìn Diệp Thành, cô mỉm cười nói: “Cố gắng là được, hôm nay dù con thắng hay bại thì con chính là đồ đệ xuất sắc nhất của Sở Huyên ta rồi”.
Chương 274: Diệp Thành hỗn xược
Cuộc so tài tam tông hôm nay vẫn đông đúc người tham gia như mọi hôm. Hôm nay chính là ngày quyết đấu cuối cùng trong khoảng thời gian diễn ra trận so tài.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một cái ghế ngọc thạch sau đó nhàn nhã ngồi xuống chống cằm nhìn từng bóng hình đi vào bên dưới.
“Thánh chủ, lại là thời cơ Huyền Linh Chi Thể ra tay rồi. Lần này người và ta có cược nữa không nhỉ?”, Phục Nhai mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Theo ngươi thấy thì tên Diệp Thành đánh bại Hoa Vân có thể trụ được mấy hiệp trước Huyền Linh Chi Thể?”
“Ba hiệp”, Đông Hoàng Thái Tâm ngồi trên ghế giơ ba ngón tay.
“Thật trùng hợp, lần này suy nghĩ của ta và thánh chủ giống nhau”.
“Ta lấy tuổi đời tám trăm năm cược Diệp Thành có thể trụ được mười hiệp”, nào ngờ, Huyền Thần ở bên lên tiếng khiến Đông Hoàng Thái Tâm và Phục Nhai phải quay đầu sang nhìn.
“Ta cược với ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Nếu ngươi thắng thì ta sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi thua thì ở lại Đại Sở thêm tám trăm năm nữa”.
“Người của Hằng Nhạc Tông đến rồi”, khi ba người đang nói chuyện thì bên dưới bắt đầu náo nhiệt hẳn.
Ở lối cửa vào, Dương Đỉnh Thiên đã dẫn theo người của Hằng Nhạc Tông từ từ đi vào. Rõ ràng Diệp Thành đi ở cuối hàng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh mắt từ tứ phương nhìn hắn đều mang cái nhìn khác nhau. Có người kinh ngạc, có người tặc lưỡi xuýt xoa, còn những người phía Chính Dương Tông thì lại nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt hằn thù.
“Ngươi nói xem Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp khi đối đầu với Cơ Tuyết Băng?”, còn chưa khai chiến, tứ phương đã bắt đầu thảo luận vấn đề này.
“Dương Bân và Vương Xuyên một hiệp, Chu Ngạo ba hiệp, Diệp Thành có thể đánh bại Hoa Vân, ít nhất có thể trụ được ba hiệp, cùng lắm không quá năm hiệp, đây có lẽ là giới hạn của hắn rồi”.
“Bích Du, con thấy thế nào?”, Gia Cát Vũ xoa tay ngồi trên ghế, quay sang nhìn Bích Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên.
“Ba hiệp ạ”, Bích Du không mở mắt, cứ thế lên tiếng.
“Hoặc có thể trụ được quá ba hiệp cũng nên”, tiếng cười giòn tan vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới ngồi xuống, cô không quên mỉm cười với Bích Du: “Bích Du tỷ tỷ, muội ngồi đây được chứ?”
“Làm trò, muốn ngồi thì cứ ngồi thôi”, Bích Du véo mũi Thượng Quan Ngọc Nhi.
Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi mà đến cả Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng tới đây, đầu tiên bọn họ hành lễ với Gia Cát Vũ sau đó mới tìm vị trí ngồi cho mình.
Đợi tất cả tiến vào khu vực thi đấu, Thành Côn mới ngồi xuống nhưng vẻ mặt hết sức khó coi.
Ngay sau đó, đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông đều tiến vào, đi đầu là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng kéo theo mọi sự chú ý, thế nhưng chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông cũng chỉ có sáu người, ba người còn lại e rằng vẫn còn nằm liệt giường.
“Giết Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng vừa ngồi xuống, Thành Côn đã truyền âm đến.
Giết Diệp Thành!
Mệnh lệnh này Thành Côn đã nói với Cơ Tuyết Băng từ hôm qua, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, Thành Côn lại không kiềm chế nổi mà nhắc lại lần nữa. Có thể thấy sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã đạt tới mức độ không thể nhẫn nhịn thêm.
Cơ Tuyết Băng không hề phản ứng lại với mệnh lệnh này của Thành Côn, cô ta vẫn ngồi bất động y như pho tượng băng.
Phía này, Ngô Trường Thanh đã lên chiến đài: “Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lên quyết đấu”.
Khi đọc tới tên Diệp Thành, Ngô Trường Thanh ném cho hắn ánh mắt cay độc. Nếu không phải là Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không bị trách phạt, càng không bị giáng thân phận tôn quý. Sau ngày hôm nay ông ta sẽ không còn là thủ toạ của Chấp Pháp Điện nữa.
Đối với ông ta mà nói sẽ chẳng có việc nào mất mặt hơn thế này.
Roẹt!
Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thổi tới, Cơ Tuyết Băng giây phút trước còn ngồi trên ghế thế mà giây phút sau đã đứng trên chiến đài, bộ y phục trắng thanh khiết không gió cũng khẽ tung bay, mái tóc đen mượt như thác nước đổ tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Ở một phía khác, Diệp Thành đã dứng dậy nhưng không lên chiến đài luôn mà khẽ xoay người tĩnh lặng nhìn Sở Huyên.
“Cố gắng là được”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Không ngờ Diệp Thành giây phút trước còn đang im lặng mà giây phút sau đã sải ước, lấy hai tay bưng mặt Sở Huyên sau đó khẽ hôn Sở Huyên.
Ôi…!
Cảnh tượng này khiến tất cả phải tròn mắt kinh ngạc, ai nấy đều phải há hốc miệng, thậm chí còn có người vừa nhấp ngụm trà đã phun ngay ra ngoài.
Và những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, tạo thành một làn sóng.
“Chuyện gì thế này? Tình sư đồ sao?”
“Tên tiểu tử này cái gan cũng chẳng vừa, trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám làm trò vô thiên vô pháp như vậy”.
“Hằng Nhạc Tông nhiều nhân tài mà”.
Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, tim hắn đập thình thịch.
“Sư phụ, xin người tha thứ cho sự hỗn xược này của đồ nhi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi quay người bước lên chiến đài.
Phía sau, Sở Huyên vừa bị hôn vẫn còn đứng đó trong trạng thái thẫn thờ. Dù thề nào cô cũng không thể ngờ được đồ đệ của mình lại hỗn xược như vậy, dám hôn mình trước mặt đám đông.
Sở Huyên đỏ bừng mặt, khuôn mặt đỏ lựng đến mê người. Cô là ngọc nữ của Hằng Nhạc, chưa từng bị nam nhân nào hôn khiến một người sống cả gần trăm năm như cô cũng không khỏi cảm thấy hoang mang thất thần.
“Này, muội nên gọi hắn ta là sư điệt hay gọi hắn ta là tỷ phu đây?”, Sở Linh ở bên tặc lưỡi.
“Linh Nhi”, Sở Huyên khi phản ứng lại thì trừng mắt với Sở Linh, khuôn mặt cô nóng bừng lên.
“Sau này không được gọi hắn là sư đệ nữa mà phải gọi là sư thúc rồi”, ở bên, Tư Đồ Nam cũng trịnh trọng nhìn mấy người phía Nam Cung Nguyệt mà nói.
“Cút cho ta”, không biết vì quá xấu hổ hay phẫn nộ mà Sở Huyên lập tức giơ tay lên giáng cho Tư Đồ Nam một bạt ngớ người rồi mới trừng mắt nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Xem khi về ta xử ngươi thế nào”, Sở Huyên gằn giọng.
“Dám hôn Sở Huyên sư muội, tên tiểu tử này không muốn sống nữa hay sao?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lên tiếng.
Lời này của ông ta khiến Sở Huyên bất giác nắm chặt tay. Cô ta thật sự quá tức giận và xấu hổ mà hoàn toàn không để ý đến lý do vì sao Diệp Thành lại làm vậy, cũng là vì hắn không biết có thể sống tiếp được hay không nên mới hỗn xược như vậy mà thôi.
Nhất thời, cơn tức giận trong đôi mắt Sở Huyên chợt tan đi, đổi lại là khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng.
Chương 275: Người thương trên chiến đài
Trên chiến đài, Diệp Thành đã đứng vững, đối mặt với Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện.
Cả hai người với vẻ mặt lãnh đạm, khi ánh mắt giao nhau họ có thể nhìn ra được sự rưng rưng khẽ lướt qua trong mắt đối phương. Mới chỉ ba tháng nhưng lại như rất lâu rồi. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay, khi gặp lại lại ở trên chiến đài này.
Đây là nhân quả mà trời xanh an bài, hai người từng là người thương trong lòng mà lại tái ngộ trong cảnh tượng hết sức éo le.
Cả hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai ra tay, hồi lâu cũng không lên tiếng khiến những người quan sát trận quyết đấu đều phải ngỡ ngàng.
“Muội không ngờ huynh còn có thể tu luyện”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng hé môi nói ra vài từ. Mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại nhẹ nhàng trong trẻo như âm thanh của tự nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô ta lên tiếng từ khi bắt đầu cuộc so tài đến nay.
“Ta cũng không ngờ muội là Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, đôi mắt không cảm xúc, chẳng vui cũng chẳng buồn.
“Chuyện…chuyện gì thế này”, cả hai người nói chuyện khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng: “Không phải bọn họ quen nhau từ trước chứ?”
“Thừa lời, trước đây Diệp Thành ở Chính Dương Tông, không quen mới lạ”.
“Bọn họ từng…từng là người thương của nhau”, không biết là ai nói lên câu này.
Phụt!
Gia Cát Vũ vừa nhấp ngụm rượu đã phun ra ngoài bắn cả vào mặt Thượng Quan Bác.
“Ôi trời, còn có cả chuyện này sao?”, Gia Cát Vũ rõ ràng hết sức bất ngờ.
“Đây là một chuyện hiếm gặp”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác cũng kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Bác vì quá ngạc nhiên, rõ ràng đã quên đi việc vừa rồi Gia Cát Vũ phun rượu vào mặt mình.
“Bọn họ từng là người…người thương”, sắc mặt Bích Du cũng thay đổi hết sức thú vị. Nếu không phải có người nói thì cho tới bây giờ cô cũng vẫn còn mơ hồ. Một người mà cô kiêng dè nhất và người khiến cô ngỡ ngàng nhất lại từng là người thương của nhau.
“Chẳng trách…”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhàn nhã nhấp ngụm trà, hai tay liên tục kéo vạt áo, thầm nhủ: “Bọn họ quả thực rất xứng đôi”.
Bọn họ từng là người thương!
Một câu nói nhưng lại như có cánh truyền đi khắp nơi khiến nơi này như bùng nổ.
Người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thì khỏi phải bàn, bọn họ đã biết từ trước, nhưng phía Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông nghe xong thì mặt mày hết sức thú vị, những thế gia tu luyện tới xem trận so tài cũng không hề ít, người nào người nấy mặt mày cổ quái.
“Phục Nhai, việc này ngươi có biết trước không?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm rõ ràng có phần bất ngờ nên day day trán.
“Nhìn biểu cảm của ta là biết mà”, Phục Nhai tặc lưỡi: “Hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhiều nhân tài. Thật kỳ lạ, trời đất rộng lớn như vậy, lại nhiều người như vậy mà lại có thể thành đôi được”.
Còn chưa khai chiến mà nơi này và bên dưới ai ai cũng mang bộ mặt ngỡ ngàng.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bí mật này quá lớn. Truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể và tên khó hiểu nhất trong trận so tài tam tông lại từng là một đôi.
“Cái đó, bọn họ chưa từng…làm gì chứ?”, sau tiếng trầm trồ, có người khẽ giọng nói.
Lời này nói ra khiến tất cả mọi ánh mắt chợt sáng lên. Trong tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người chẳng buồn để tâm đến thắng bại lần này nữa, có vẻ như việc này khiến bọn họ hiếu kỳ hơn.
Bên dưới đã có rất nhiều người nhìn Cơ Tuyết Băng trên chiến đài với ánh mắt sáng rực như thể muốn nhìn thấu xem Huyền Linh Chi Thể này có phải là ngọc nữ chân thân hay không.
“Yên lặng”, thấy hội trường xôn xao, Thành Côn tối sầm mặt, ông ta lớn giọng nạt, ngăn lại tiếng bàn tán.
Ông ta cũng biết đến sự đáng sợ trong câu nói này. Nếu như ngày nào đó có tên nào làm loạn đi đặt điều thì hình tượng thánh nữ về Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Khụ khụ!
Vì bị nhìn thấu suy nghĩ vặt trong đầu mà nhiều người ho hắng. Chính Dương Tông chủ cũng đã có lời nên ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng lên chiến đài lần nữa.
Trên chiến đài, sau câu nói hỏi han xã giao, Cơ Tuyết Băng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Xuống dưới kia đi, huynh không phải đối thủ của muội”.
“Mội vẫn cao ngạo như trong kí ức của ta”, Diệp Thành lên tiếng hết sức thản nhiên.
“Huynh và muội không còn như những ngày tháng ấy nữa, hà tất phải như vậy?”, Cơ Tuyết Băng nói với giọng không chút tình cảm.
“Chúng ta của những năm tháng đó là nhân, chúng ta của hiện tại là quả, trận chiến này không hỏi thắng bại, chỉ hỏi nhân quả”.
Haiz!
Câu nói này của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng phải thở dài, sau đó cô ta lật tay lấy ra một thứ đồ, không cần nói cũng biết đó chính là cây đàn cổ tố cầm.
Còn Diệp Thành cũng tạo ra Tiên Thiên Canh Khí, lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bao quanh cơ thể hắn, không chỉ có vậy, Tiên Thiên Canh Khí cũng chảy trong cơ thể Diệp Thành, cuốn lấy từng đường kinh mạch và xương cốt, cuốn lấy linh hồn, thậm chí đến mỗi một giọt máu cũng được bảo vệ.
Đây là phòng ngự toàn thân, vì hắn biết uy lực của tiếng đàn trong tay Cơ Tuyết Băng. Chu Ngạo không thể ngăn lại vì hắn chỉ phòng ngự bên ngoài mà không phòng ngự bên trong cho nên mới bị tiếng đàn vô hình kia đả thương.
Cái gọi là canh khí ngự vô hình chính là đạo lý này, cho dù đâm xuyên lớp áo giáp canh khí thì cũng khó phá được canh khí phòng ngự bên trong cơ thể.
Diệp Thành biết rõ vì hắn đã nghiên cứu rất kỹ tiếng đàn kia.
Tưng…!
Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng liền gảy đàn, âm thanh tự nhiên như tiên khúc cửu u vang lên khiến người ta như được gột rửa tâm hồn.
Vẫn là tiếng đàn vô hình đó lấy Cơ Tuyết Băng làm trung tâm lan ra tứ phía.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra một thanh long đao màu vàng kim, bên trên còn có phù văn rồng, còn chưa xuất đao, đao khí và đao mang như ẩn như hiện.
Trong chốc lát, hắn sải bước đầu tiên đấu lại với gợn sóng của tiếng đàn.
Khi đối mặt với Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành mới cảm nhận được sức mạnh của cô. Chỉ là âm thanh của tiếng đàn nhưng lại khiến hắn phải gánh áp lực nặng nề. Nếu không phải có lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và canh khí vô hình phòng ngự bên trong cơ thể thì hắn rất khó có thể chặn lại được tiếng đàn kia.
Rất nhanh sau đó, sóng đàn xuyên qua lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, chỉ là nó rất khó có thể phá vỡ được phòng ngự canh khí bên trong cơ thể Diệp Thành.
Tiếp sau đó, Diệp Thành bước ra bước thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Bang! Bang!
Mỗi một bước của Diệp Thành khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên cơ thể mình xuất hiện từng vết nứt do gợn sóng của tiếng đàn tạo nên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn sải bước từng bước về phía Cơ Tuyết Băng, thần sắc không hề thay đổi, những bước đi của hắn trầm ổn, bóng hình vững chãi như bia đá sừng sững không đổ.
“Chuyện…chuyện gì thế này?”, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, “Diệp Thành có thể vượt qua được đòn công kích của làn sóng từ tiếng đàn kia sao?”
“Sao có thể như vậy, ngươi không thấy lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí trên người hắn đang nứt ra liên tục sao?”
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng rất bá đạo rồi, đến cả Chu Ngạo cũng không thể bước ra hai bước mà hắn có thể bước mười mấy bước, vả lại trông bộ căn bản không hề gặp áp lực. Tiếng đàn kia như thể không hề có tác dụng với hắn cho lắm vậy”.
“Canh Khí Ngự Vô Hình, đây…sao có thể?”, người kinh ngạc nhất vẫn là Chu Ngạo, hắn nhìn lên chiến đài bằng ánh mắt không sao tin nổi.
Ngươi cũng dùng Tiên Thiên Canh Khí, người ta cũng dùng Tiên Thiên Canh Khí mà sao khoảng cách lại lớn như vậy? Vả lại Tiên Thiên Canh Khí của ngươi còn là chính tông, mà còn không phát huy được tối đa như một tên ngoài gia tộc sao?
Rõ ràng Cơ Tuyết Băng trên chiến đài cũng nhận ra điểm này. Đôi tay vốn dĩ khẽ gảy thì lúc này gảy nhanh hơn, làn sóng của tiếng đàn vô hình kia mang theo kiếm khí vô hình.
Đột nhiên hai chân đang khuỵu xuống của Sở Huyên khựng lại, cô sững sờ nhìn Bảo tháp Linh Lung, tiếng gầm thét của Diệp Thành vang vọng bên tai không dứt, dường như tràn đầy ma lực không thể chống lại khiến lòng cô run lên.
Cheng!
Có tiếng kim loại va chạm vang lên từ trong Bảo tháp Linh Lung, chính xác hơn là tiếng nắm đấm đập vào bảo tháp, vì trên bảo tháp đã xuất hiện một đạo chưởng ấn cực kỳ chói mắt.
“Vẫn chưa bị trấn áp ư?”, mọi người tứ phía lại bắt đầu sửng sốt, ai cũng nhìn Bảo tháp Linh Lung với vẻ mặt không thể tin được.
Keng!
Lại một âm thanh kim loại va chạm khác vang lên, quyền ấn thứ hai xuất hiện trên Bảo tháp Linh Lung.
Phụt!
Vì binh khí bản mệnh chịu đả kích nặng nề, Hoa Vân phụt máu ngay tại chỗ, hắn nhìn bảo tháp Linh Lung với vẻ mặt khó tin.
“Mở ra cho ta”, tiếng gầm từ trong Bảo tháp Linh Lung vang vọng khắp nơi, quyền ấn thứ ba xuất hiện trên bảo tháp.
Rắc!
Diệp Thành đấm ra một quyền, âm thanh giòn tan vang lên, không ngờ trên Bảo tháp Linh Lung lại xuất hiện một vết nứt nhỏ.
“Tay không địch lại binh khí”, người xem phía dưới run sợ, ngay cả người của Chính Dương Tông cũng không thể tin được.
“Trấn áp cho ta”, Hoa Vân lại phụt máu lần nữa, mà hai tay hắn lại bắt đầu điên cuồng kết ấn, khôi phục cấm chế giết người đáng sợ trong Bảo tháp Linh Lung, hắn muốn Diệp Thành phải chết ở trong đó.
“Lão tử không cần gì hết, chỉ một nắm đấm thôi cũng phá được Bảo tháp Linh Lung chết tiệt của ngươi”, tiếng gầm của Diệp Thành trong bảo tháp càng hùng hồn hơn.
Ầm!
Dứt lời, Diệp Thành lại đấm thêm một cú, mà cú đấm này khiến vết nứt lúc trước trên Bảo tháp Linh Lung lan đến tận đỉnh tháp.
Phụt!
Hoa Vân phụt máu bắn ra vị trí cách đó hơn ba trượng, hắn ta liên tiếp lùi lại phía sau, vì chịu phản phệ dữ dội mà toàn bộ cơ thể của hắn đều tắm trong máu, trông hắn như bóng người đẫm máu.
“Mở ra cho ta”, sau tiếng hét cuối cùng, Diệp Thành đấm một cú khiến Bảo tháp Linh Lung thủng ra một lỗ, người hắn bê bết máu lao vụt ra ngoài.
Bát Hoang!
Ngay khi vừa lao ra, Diệp Thành lại tung một đấm vào Bảo tháp Linh Lung khiến cho nó vỡ tan.
Cảnh tượng này như ngừng lại, nhìn Diệp Thành máu tươi đầm đìa, tất cả mọi người đều xúc động, bị trấn áp trong Bảo tháp Linh Lung mà vẫn xông ra được, hơn nữa còn đánh vỡ bảo tháp.
“Điều này…”, tất cả mọi người đều bị sốc, không thể giải thích được hết thảy mọi chuyện.
“Bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp, tay không đấu chọi lại binh khí mà có phá vỡ bảo tháp, rốt cuộc thực lực Diệp Thành mạnh cỡ nào!”
“Thế giới này thật điên cuồng, cảnh giới Nhân Nguyên trở nên mạnh như vậy từ khi nào thế?”
“Sao có thể?”, nhìn thấy cảnh này, Thành Côn ngồi trên ghế cao cũng phải đứng dậy, trên khuôn mặt rõ vẻ khó tin.
“Bích Du, chiến tích của hắn đủ để bóp chết sự kiêu ngạo của con rồi”, lão già Gia Cát Vũ tặc lưỡi, nghiêng đầu nhìn Bích Du bên cạnh: “Con phải biết, hắn chỉ mới ở cảnh giới Nhân Nguyên”.
“Là con đã đánh giá thấp hắn”, Bích Du mím môi, nếu nói chiến thắng lần trước của Diệp Thành khiến cô chỉ hơi kinh ngạc, vậy thì cảnh tượng bây giờ thực sự khiến cô bị sốc.
“Ta biết mà”, so với Bích Du, biểu cảm của Thượng Quan Ngọc Nhi khiến mấy người phía Thượng Quan Bác thảng thốt hơn nhiều. Không ngờ trong đôi mắt đẹp của cô nương này còn có giọt nước mắt lăn dài, khiến họ thực sự ngỡ ngàng.
Còn Sở Huyên bên này vẫn đang sững sờ nhìn chiến đài.
Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma.
Lời này cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, dường như có ma lực khiến cô không dám quỳ, cũng không quỳ xuống, đến giờ cô vẫn đang trong trạng thái choáng váng, không có chút kháng cự.
“Được lắm, bá đạo”, mấy người phía Tư Đồ Nam vui mừng nhảy cẫng lên, tiếng gào thét của họ vang vọng khắp đất trời.
“Hằng Nhạc có đệ tử như vậy, lòng ta rất yên tâm”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn hiện lên cái nhìn vui mừng, nụ cười vô cùng sảng khoái.
“Tỷ?”, trong tiếng hoan hô của mọi người, Sở Linh vỗ nhẹ Sở Huyên vẫn còn đang thẫn thờ.
“Linh Nhi, hắn… hắn là người như thế nào?”
“Ta không tin”, tiếng gào thét của Hoa Vân đã vang lên trên bục chiến đấu, tóc tai hắn bù xù như ma quỷ, hắn rút sát kiếm ra sau đó bôi máu lên thân kiếm, lập tức có phù văn hiện lên, tự động kết hợp tạo thành Âm Dương Bát Quái.
Âm Dương Vô Cực!
Đã rất nhiều người nhìn ra Hoa Vân sắp sử dụng bí thuật gì.
Keng!
Diệp Thành ở phía đối diện cũng rút thanh kiếm Thái Cực ra, hắn dựng thanh kiếm trước mặt rồi bôi máu lên thân kiếm, kiếm Thái Cực rung lên, phù văn xuất hiện, bay ra bao quanh Diệp Thành, tự hợp thành Thái Cực Bát Quái.
Thái Cực Diễn Thiên?
Khi mọi người còn chưa hoàn hồn đã thấy Diệp Thành hội tụ ra Thái Cực Bát Quái.
“Diệp Thành cũng biết bí thuật Thái Cực Diễn Thiên bất truyền của Liễu Dật?”
Bên Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều nhìn Liễu Dật, trong mắt là vẻ cực kỳ nhạc nhiên: “Dật Nhi, con truyền Thái Cực Diễn Thiên cho Diệp Thành à?”
Liễu Dật lắc đầu, mỉm cười đáp: “Đây là bí thuật bất truyền, chỉ truyền cho người nhà họ Liễu thôi ạ”.
“Vậy thì thật kỳ lạ”, mọi người đều sửng sốt, sau đó lại nhìn lên chiến đài lần nữa.
“Không ngờ ngươi còn biết cả Thái Cực Diễn Thiên”, Hoa Vân cũng đã nhìn ra Diệp Thành sắp thi triển bí thuật gì, khuôn mặt vốn đang nham hiểm giờ đây càng thêm dữ tợn đến đáng sợ.
“Hôm đó ngươi sỉ nhục sư huynh Liễu Dật của ta, hôm nay ta sẽ dùng chính kiếm và bí thuật của huynh ấy quang minh chính đại đánh bại ngươi”, giọng Diệp Thành vang dội, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
Ngay khi hắn vừa thốt ra lời này, Dương Đỉnh Thiên và những người khác mới hiểu tại sao trước khi lên đài tỷ thí Diệp Thành lại mượn kiếm Thái Cực của Liễu Dật, thì ra hắn có ý này, hắn muốn dùng chính kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để quang minh chính đại đánh bại Hoa Vân.
Âm Dương Vô Cực!
Thái Cực Diễn Thiên!
Khi mọi người còn đang suy nghĩ thì Diệp Thành và Hoa Vân đã lần lượt xuất chiêu, trong tay mỗi người cầm một thanh kiếm, nhằm vào đối phương.
Dưới con mắt chú ý của bao người, Thái Cực Bái Quái và Âm Dương Bát Quái do phù văn hợp thành va vào nhau.
Đoàng!
Đột nhiên tiếng nổ đùng đoàng đáng sợ vang lên khắp nơi.
Tiếp đó vòng tròn cực quang kinh người lấy hai phù văn bát quái làm trung tâm rồi nhanh chóng mở rộng, cây cổ thụ chọc trời xung quanh thoáng chốc bị chặt ngang, mà vách đá cứng rắn cũng bị chém nứt lìa.
Đùng!
Lại có tiếng nổ nữa vang lên, Âm Dương của Hoa Vân sụp đổ, từng phù văn bị Thái Cực Bát Quái nghiền nát, không gian bị bóp méo, mà Hoa Vân lùi về sau cũng vẫn trúng chiêu Thái Cực Bát Quái đang lao tới.
Phụt!
Ngay sau đó, Hoa Vân phun ra một ngụm máu, cả người bị hất bay lên.
Vút!
Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, ba bước thành hai như một cơn gió sát phạt tới nơi Hoa Vân chuẩn bị ngã xuống, ngay lúc Hoa Vân sắp ngã xuống chiến đài, hắn nắm lấy một chân hắn ta rồi quăng một vòng, nện cho hắn ta ngã thật mạnh xuống bục chiến đài.
Rầm!
Đột nhiên máu tươi văng tung toé trên chiến đài, những tảng đá vỡ vụn bay ra, chiến đài cứng chắc bị cơ thể Hoa Vân rơi xuống đập mạnh tạo thành cái hố to hình người.
Phụt!
Hoa Vân phụt ra ngụm máu cao hơn ba trượng, lục phủ ngũ tạng đều chấn động, xương cốt và kinh mạch toàn thân đã đứt gãy hơn nửa, cơ thể bị đánh tới mức biến dạng.
“Tiếp tục”, Diệp Thành hung hãn lại một lần nữa hất Hoa Vân lên rồi lại một lần nữa nữa quật xuống, tiếng ầm lớn đến mức chiến đài cũng rung lên, vụn đá vỡ văng khỏi chiến đài.
Chương 272: Có đi có lại
Bang! Bang! Bang!
Sau một loạt âm thanh vang lên, Diệp Thành lại tiếp tục quật Hoa Vân liên tiếp xuống chiến đài, mỗi lần tiếng động này vang lên đều khiến tất cả mọi người thót tim.
Đây là cảnh tượng đẫm máu khiến người ta nhìn mà không khỏi kinh hoàng.
Có lẽ vì cảnh tượng này quá tàn khốc nên ai nấy đều trợn trừng mắt nhìn, đến cả người của Chính Dương Tông cũng thẫn thờ tại chỗ.
Không biết từ bao giờ tiếng động trên chiến đài mới ngừng lại. Lại nhìn về phía Hoa Vân, lúc này người không ra người, ngợm không ra ngợm, không thể nhận ra đó là một con người nữa, cho dù thân nương hắn tới đây có lẽ hắn chưa chắc đã có thể nhận ra.
“Không….không thể nào”, Hoa Vân nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi. Hắn bại rồi, và còn bại trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên.
Thế nhưng Hoa Vân cũng chịu đựng rất giỏi, bị Diệp Thành quật đánh nhiều lần như vậy mà vẫn chưa tới mức ngây dại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể cử động được, xương cốt toàn thân không biết đã đứt gãy mất bao nhiêu đoạn.
“Không gì là không thể”, Diệp Thành liếc nhìn Hoa Vân bằng ánh mắt mỉa mai.
Phụt!
Cũng không biết do Hoa Vân bị thương hay thế nào mà cứ thế phun ra máu bắn vọt lên cao, toàn thân chìm vào trạng thái ngất lịm.
“Diệp Thành, thắng…thắng rồi?”, bầu không khí yên tĩnh bị giọng nói khẽ khàng nào đó phá vỡ.
Đột nhiên, tất cả như vỡ oà, tiếng bàn tán xôn xao dấy lên, hình thành nên cả làn sóng, người trầm trồ ngạc nhiên, người tặc lưỡi xuýt xoa.
Đúng! Diệp Thành lại thắng rồi, không chỉ thắng mà còn lập nên một kỳ tích truyền kỳ thuộc về mình. Một người ở cảnh giới Nhân Nguyên như hắn bị người ta coi thường nhưng lại tiến được vào vòng chung kết bằng thực lực của chính mình. Trước là Tiết Ẩn, sau là Bạch Dực, đến cả đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông cũng bị hắn đánh thảm hại.
Trong tiếng bàn tán xôn xao từ tứ phương, Diệp Thành trên chiến đài đặt một chân lên người Hoa Vân, sau đó hắn hất cằm nhìn Thành Côn: “Đây chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông sao?”
“Đúng là nực cười”, giọng điệu âm vang của Diệp Thành cứ thế vang vọng, đó không phải là giọng giễu cợt mà là sự tự tin tuyệt đối từ trong tâm hồn.
Cảnh này khiến tất cả mọi người đều phải gãi đầu, bọn họ có cảm giác mình đã gặp cảnh này ở đâu, nghe qua ở đâu đó.
Có quen mắt không? Có quen tai không?
Đương nhiên quen mắt, đương nhiên quen tai. Khi Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông và Hoa Vân của Chính Dương Tông quyết đấu, Liễu Dật bại trận, chẳng phải Hoa Vân cũng dẫm lên người Liễu Dật thế này sao? Đến cả lời nói ra cũng y hệt.
Một cái tát giáng thẳng vào Chính Dương Tông. Có đi phải có lại.
Trong lòng tất cả mọi người bất giác nghĩ tới câu này. Ngươi sỉ nhục người khác thì hôm nay sẽ bị người ta sỉ nhục lại, vả lại còn bị sỉ nhục thậm tệ hơn bao giờ hết.
“Sáng khoái, đúng là sảng khoái”, phía Hằng Nhạc Tông, Dương Đỉnh Thiên không nhịn được mà bật cười.
Hôm đó Chính Dương Tông sỉ nhục Liễu Dật của Hằng Nhạc Tông, hôm nay, Diệp Thành làm lại với Chính Dương Tông y hệt, dùng kiếm của Liễu Dật và bí thuật của Liễu Dật để đánh bại Hoa Vân. Cảnh tượng này không khác gì Liễu Dật đang dẫm lên người Hoa Vân, lúc này đến cả lời nói cũng giống nhau, sao có thể khiến người ta không sảng khoái cho được.
Lại nhìn về phía Thành Côn, khuôn mặt ông ta tối sầm cả lại, lạnh lùng y như có lớp hàn băng phủ lên, sát khí đằng đằng không thể che giấu nổi. Ông ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một chân hắn đạp vào Hoa Vân, hai tay ôm trước ngực, hắn nhìn Thành Côn bằng vẻ mặt hứng thú: “Ta vốn tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của ông đánh giỏi lắm, nhưng giờ xem ra cũng chẳng ra sao”.
“Diệp Thành”, Thành Côn phẫn nộ, ông ta đứng phắt dậy, tung một chưởng khiến cái bàn đằng trước vỡ tan.
“Bắt sư phụ ta quỳ xuống, ông mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành lạnh giọng nhấc chân đá Hoa Vân bay ra khỏi chiến đài.
“Ngươi…”, Thành Côn tức điên người, suýt chút nữa thì nội thương.
Từ đầu tới bây giờ ông ta không hề coi trọng Diệp Thành, thế nhưng một tên đệ tử vốn bị coi thường lại khiến ông ta phải bất ngờ, hắn liên tiếp đánh bại ba đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, và chính hắn lại là tên bỏ đi bị Chính Dương Tông đuổi xuống núi.
Sắc mặt của Thành Côn lạnh lùng mà lại nóng ran.
Ánh mắt từ tứ phía mang theo cái nhìn châm chọc, một đệ tử với thiên phú thế này mà bị đuổi xuống núi, hiện giờ xem ra Chính Dương Tông thân là chủ trì cuộc so tài tam tông lại vì hắn ta mà liên tiếp bị người đời chê cười.
Thành Côn tức tối. Một người cao cao tại thượng quyết đoán, trước giờ chưa bao giờ tính toán sai thế nhưng sự thể hiện của Diệp Thành từ đầu tới giờ rõ ràng chứng minh ông ta đã sai. Có điều cho dù thế nào thì dù biết mình sai đi nữa, một người cao cao tại thượng như ông ta tuyệt đối sẽ không nhận sai.
“Haiz… ha ha”, nhìn khuôn mặt khó coi đó của Thành Côn, lão già chỉ sợ trời không đủ loạn Gia Cát Vũ lại lên giọng: “Trước đó Hằng Nhạc Tông nhận thua nhưng một số người lại thích chèn ép, nhìn xem, giờ thế nào, giờ gọi là báo ứng đấy”.
“Gia Cát Vũ, đây là Chính Dương Tông”, Thành Côn tức tối gằn lên.
“Ngươi đang doạ ta đấy à?”, Gia Cát Vũ cũng chẳng vừa: “Chính Dương Tông không định cho người ta nói sao? Không cho ta nói ta cứ nói, cảm giác này đúng là sướng”.
“Ông…”
Khi cả hai còn đang nhìn nhau với ánh mắt cay nghiệt thì Diệp Thành đã nhảy xuống khỏi chiến đài.
“Tiểu tử, đệ giỏi lắm”, Tư Đồ Nam tiến lên trước huých Diệp Thành một cái.
“Chết tiệt, huynh nhẹ tay chút đi”, Diệp Thành mắng Tư Đồ Nam, miệng lại trào máu, trông bộ trước đó bên trong bảo tháp Linh Lung kia hắn không hề dễ chịu, nhất định phải trả cái giá không hề vừa.
“Mau, ăn vào”, Sở Huyên vội đưa cho Diệp Thành một viên đan dược sau đó còn không quên ném cho Diệp Thành cái lườm sắc lạnh.
“Sư phụ, đồ nhi không khiến người mất mặt chứ?”, Diệp Thành cười xoà nhưng vẫn nhét viên đan dược vào miệng.
“Không mất mặt”, Sở Linh tiến lên trước: “Nhưng vừa rồi ngươi cũng thật ngông cuồng, khiến sư tỷ ta không dám cử động, bản lĩnh của ngươi cũng lớn lắm đấy”.
Diệp Thành nghe vậy thì ho hắng, hắn biết ý Sở Linh là gì.
Mặc dù trước đó hắn bị nhốt trong bảo tháp Linh Lung nhưng những lời nói bên ngoài hắn lại nghe rõ mồn một, đặc biệt là khi nghe thấy Thành Côn bắt Sở Huyên phải quỳ xuống khiến máu trong người Diệp Thành sục sôi.
Giây phút đó, sức mạnh thuộc về ma đạo trong cơ thể hắn dần trỗi dậy.
Sư phụ dám quỳ, con lập tức thành ma.
Câu này không phải nói chơi. Nếu Sở Huyên quỳ thì hắn thật sự có khả năng bước vào trạng thái ma đạo.
“Sư phụ, vừa rồi chỉ là phản ứng nhất thời, con sợ người quỳ xuống thật”, Diệp Thành xoa xoa mũi nhìn Sở Huyên.
“Đừng nói tới việc này nữa”, Sở Huyên vội nói nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thành lúc này như vỡ ra điều gì đó, có vẻ như khi nhìn vào đôi mắt Diệp Thành Sở Huyên cảm nhận được điều cấm kỵ nào đó.
“Đi thôi, đêm nay ta phải chúc mừng chiến công của Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên đi tới, tiếng cười thậm chí hết sức sảng khoái.
Nói rồi, ông ta phất đạo bào, dẫn trước đi ra khỏi khu vực thi đấu, bóng hình ông ta vững chãi như núi. Dương Đỉnh Thiên chợt cảm thấy hân hoan như giây phút mình tiếp nhận chức vị chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông năm xưa.
Chương 273: Đêm trước ngày quyết chiến
Hằng Nhạc Tông tiến ra ngoài trước, còn ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về Diệp Thành với đạo bào đẫm máu.
Sau Hằng Nhạc Tông, Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông cũng dẫn người của mình rời đi nhưng lại trong trạng thái không mấy vẻ vang vì chín đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông đều đã bị loại sạch, còn Hằng Nhạc Tông vốn dĩ khiến ông ta coi thường lại có đệ tử vào chung kết. Ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì ông ta và Thanh Vân Tông cũng đã mất hết thể diện.
Kết thúc trận đấu, thế lực tứ phương cũng lần lượt rời đi. Hôm nay mặc dù chỉ có một trận quyết đấu nhưng vẫn đặc sắc hơn so với trong tưởng tượng của tất cả mọi người.
A…!
Đợi tới khi chỉ còn lại người của Chính Dương Tông, Thành Côn mới gầm lên.
“Sư huynh, chúng ta…”, Ngô Trường Thanh rụt rè tiến đến.
“Ngô Trường Thanh, sau cuộc so tài tam tông, ngươi không được ở Chấp Pháp Điện nữa. Cút cho ta”, Thành Côn ngắt lời Ngô Trường Thanh, lúc này ông ta tức giận trông như vượn dữ nổi thú tính.
Ngô Trường Thanh dù cảm thấy ấm ức nhưng không dám hé răng nửa lời.
Từng cảnh tượng của ngày hôm nay chẳng phải là do sai lầm trầm trọng của ông ta gây nên sao?
Có lúc ông ta cũng suy nghĩ, nếu ngày đó mình nhân từ hơn một chút thì có lẽ cảnh tượng ngày hôm nay đã khác rồi, thế nhưng một người cao cao tại thượng như ông ta sao có thể ngờ tới sự bất ngờ liên tiếp xảy ra của ngày hôm nay.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Thành Côn đang nổi trận lôi đình bên dưới mà tặc lưỡi: “Người này tâm tính hẹp hòi mà lại có thể làm tông chủ một tông quả khiến ta được mở mang tầm mắt”.
“So với Công Tôn Trí và Thành Côn thì Dương Đỉnh Thiên của Hằng Nhạc Tông thẳng thắn hơn nhiều”, Phục Nhai mỉm cười nói.
“Thế nhưng sự thẳng thắn này trong thời thế loạn lạc thế này nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói với giọng ý tứ: “Nhìn đi, tương lai không xa Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông nhất định sẽ bị Chính Dương Tông thôn tính”.
“Cũng đúng, nếu Huyền Linh Chi Thể lớn mạnh lên thì cũng đủ lực dẹp bằng một tông”.
“Cái ta nói không phải là Huyền Linh Chi Thể”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lên tiếng và không quên liếc nhìn xuống linh sơn được bày bố đầy trận pháp bên dưới, đôi mắt bà ta chợt ẩn hiện tia sáng: “Chính Dương Tông có một thứ rất thú vị nhưng thứ thú vị này được định sẵn là kiếp số đại nạn của Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông”.
Ban tối, sau khi ăn uống nhanh gọn, Diệp Thành bế quan trong lầu các.
Hôm nay hắn đã đánh được vào vòng chung kết, đối thủ còn lại duy nhất chính là Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông.
Cũng đúng như hắn nói, từ khi bắt đầu cuộc so tài tam tông tới hiện giờ đối thủ mà hắn nhận thua cũng chỉ có một mình Cơ Tuyết Băng, đây là sự tự tin tuyệt đối, tự tin mình có thể chiến tới cuối cùng.
Hắn biết thực lực của Cơ Tuyết Băng vượt xa Hoa Vân và Chu Ngạo, hắn thậm chí còn không biết mình có mấy phần thắng vì trước đó hắn đã từng nghe về truyền thuyết của Huyền Linh Chi Thể, và cũng chưa từng đấu với Huyền Linh Chi Thể.
Cho dù đã từng chiến qua vài lần với Cơ Tuyết Băng như Dương Bân, Vương Xuyên hay Chu Ngạo thì vẫn chưa đủ sức khiến cô ta phải ra chiêu bài cuối cùng. Diệp Thành không thể tưởng tượng được Cơ Tuyết Băng còn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ và cũng không thể tưởng tượng được mình có thể trụ được tới cuối cùng hay không.
Thế nhưng hắn sẽ đánh vì thể diện của tông môn cũng được, vì dứt đi mối tình năm xưa cũng được, nhân quả của hiện tại sẽ được đặt dấu chấm hết cho mọi chuyện vào ngày mai.
Bên ngoài Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngồi lại với nhau, không ai quấy rầy Diệp Thành.
“Thực lực của Chu Ngạo và Hoa Vân không chênh lệch nhiều, đến cả Chu Ngạo cũng chỉ trụ được ba hiệp khi đấu với Huyền Linh Chi Thể, không biết ngày mai Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp?”, Đạo Huyền Chân Nhân vuốt râu, trong đôi mắt mang theo cái nhìn lo âu.
“Muội đề nghị không cho Diệp Thành tham gia nữa”, Sở Linh trầm lắng, “linh hồn của Huyền Linh Chi Thể đã ở cấp Địa, nếu như sử dụng bí thuật linh hồn để tấn công thì Diệp Thành sẽ bại ngay lập tức”.
“Ta cũng đồng tình”, Bàng Đại Xuyên vuốt râu: “Đánh với Hoa Vân suýt chút nữa còn bị trấn áp, huống hồ là đấu với Huyền Linh Chi Thể không biết mạnh hơn Hoa Vân bao nhiêu lần”.
“Ta cũng tán thành”, Phong Vô Ngấn trước nay kiệm lời cũng lên tiếng.
“Sở Huyên sư muội, muội thì sao?”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn về phía Sở Huyên còn đang trầm lắng: “Là sư phụ của Diệp Thành, ý của mội về hắn là quan trọng nhất”.
“Muội sẽ không ngăn hắn đấu với Cơ Tuyết Băng”, Sở Huyên khẽ giọng, lời nói ý tứ: “Có lẽ cả chặng đường hắn vượt qua trong lần so tài này cũng chỉ là để đối đầu và đánh bại Cơ Tuyết Băng”.
Lời này của Sở Huyên khiến mọi người phải suy nghĩ.
Huyền Linh Chi Thể, truyền thuyết bất bại chính là người thương trong lòng Diệp Thành trước đây. Khi bọn họ nghe thấy bí mật này đều không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Có lẽ trong lòng Diệp Thành, nỗi đau lòng nhất chính là bị tông môn đuổi đi còn nỗi đau thấu tận tâm can chính là bị người thương ruồng bỏ. Theo bọn họ thấy, Diệp Thành có thể đi tới ngày hôm nay và thứ giúp hắn chống chọi với mọi thứ chính là nỗi đau khổ trong thẳm sâu tâm hồn mình.
Haiz!
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lầu các và bất giác thở dài.
…..
Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời đầy sao. Trong địa cung u ám của Chính Dương Tông, Thành Côn đứng thẳng người, thần sắc lạnh lùng.
Trước mặt ông ta có hai người mặc hắc bào, một người trung tuổi và một lão già. Hình thái của bọn họ hết sức dị thường và điểm chung của bọn họ chính là vẻ mặt không chút biểu cảm, đôi mắt vô hồn, trông như hai thi thể đã chết.
“Sư huynh, mới đó mà đã phải dùng tới âm minh tử tướng sao?”, phía sau, một trưởng lão của Chính Dương Tông nhìn Thành Côn với ánh mắt tò mò.
“Có một số kẻ đáng chết”, Thành Côn lạnh giọng: “Đi chuẩn bị trước đi, ta phải cho người của Hằng Nhạc Tông có đi không có về”.
……..
Vọng Nguyệt Các yên tĩnh lạ thường, cũng không còn bóng dáng ngông cuồng của Gia Cát Vũ qua lại. Diệp Thành tĩnh tâm khoanh chân ngồi trên chiếc đệm hương bồ.
Vết thương hôm nay sau trận quyết đấu với Hoa Vân đã phục hồi, khí tức của hắn lại trở về trạng thái Đỉnh Phong, Diệp Thành nhắm mắt khoanh chân ngồi đó, trong đầu hiện lên từng cảnh tượng, từng bí pháp.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Khi trời còn chưa hừng đông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã đợi bên ngoài lầu các.
Cạch!
Tiếng cửa phòng được đẩy ra, Diệp Thành từ từ bước tới.
Hôm nay trông hắn có phần khác lạ, không chỉ vì chiếc đạo bào mới mà quan trọng hơn cả là khí chất khác thường.
Diệp Thành của hiện tại trông không còn dáng vẻ ngông nghênh của ngày thường nữa, ngược lại trông hắn trầm tĩnh đến lạ. Đôi mắt đen láy như giếng sâu, toàn thân không hề toát lên khí tức của một tu sĩ mà giống như một người thường vậy.
“Cố gắng là được”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Diệp Thành.
“Con sẽ cố gắng”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Xuất phát”, Dương Đỉnh Thiên đi trước, Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân lần lượt theo sau, chỉ có Sở Huyên ở cuối cùng đi ngang hàng với Diệp Thành.
“Sư phụ, hôm nay người sẽ không ngăn cản con lên chiến đài phải không?”, Diệp Thành bất giác nhìn sang Sở Huyên.
“Không”, Sở Huyên không nhìn Diệp Thành, cô mỉm cười nói: “Cố gắng là được, hôm nay dù con thắng hay bại thì con chính là đồ đệ xuất sắc nhất của Sở Huyên ta rồi”.
Chương 274: Diệp Thành hỗn xược
Cuộc so tài tam tông hôm nay vẫn đông đúc người tham gia như mọi hôm. Hôm nay chính là ngày quyết đấu cuối cùng trong khoảng thời gian diễn ra trận so tài.
Trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lấy ra một cái ghế ngọc thạch sau đó nhàn nhã ngồi xuống chống cằm nhìn từng bóng hình đi vào bên dưới.
“Thánh chủ, lại là thời cơ Huyền Linh Chi Thể ra tay rồi. Lần này người và ta có cược nữa không nhỉ?”, Phục Nhai mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Theo ngươi thấy thì tên Diệp Thành đánh bại Hoa Vân có thể trụ được mấy hiệp trước Huyền Linh Chi Thể?”
“Ba hiệp”, Đông Hoàng Thái Tâm ngồi trên ghế giơ ba ngón tay.
“Thật trùng hợp, lần này suy nghĩ của ta và thánh chủ giống nhau”.
“Ta lấy tuổi đời tám trăm năm cược Diệp Thành có thể trụ được mười hiệp”, nào ngờ, Huyền Thần ở bên lên tiếng khiến Đông Hoàng Thái Tâm và Phục Nhai phải quay đầu sang nhìn.
“Ta cược với ngươi”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Nếu ngươi thắng thì ta sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi thua thì ở lại Đại Sở thêm tám trăm năm nữa”.
“Người của Hằng Nhạc Tông đến rồi”, khi ba người đang nói chuyện thì bên dưới bắt đầu náo nhiệt hẳn.
Ở lối cửa vào, Dương Đỉnh Thiên đã dẫn theo người của Hằng Nhạc Tông từ từ đi vào. Rõ ràng Diệp Thành đi ở cuối hàng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý, ánh mắt từ tứ phương nhìn hắn đều mang cái nhìn khác nhau. Có người kinh ngạc, có người tặc lưỡi xuýt xoa, còn những người phía Chính Dương Tông thì lại nhìn Diệp Thành bằng cặp mắt hằn thù.
“Ngươi nói xem Diệp Thành có thể trụ được mấy hiệp khi đối đầu với Cơ Tuyết Băng?”, còn chưa khai chiến, tứ phương đã bắt đầu thảo luận vấn đề này.
“Dương Bân và Vương Xuyên một hiệp, Chu Ngạo ba hiệp, Diệp Thành có thể đánh bại Hoa Vân, ít nhất có thể trụ được ba hiệp, cùng lắm không quá năm hiệp, đây có lẽ là giới hạn của hắn rồi”.
“Bích Du, con thấy thế nào?”, Gia Cát Vũ xoa tay ngồi trên ghế, quay sang nhìn Bích Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên.
“Ba hiệp ạ”, Bích Du không mở mắt, cứ thế lên tiếng.
“Hoặc có thể trụ được quá ba hiệp cũng nên”, tiếng cười giòn tan vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi đi tới ngồi xuống, cô không quên mỉm cười với Bích Du: “Bích Du tỷ tỷ, muội ngồi đây được chứ?”
“Làm trò, muốn ngồi thì cứ ngồi thôi”, Bích Du véo mũi Thượng Quan Ngọc Nhi.
Không chỉ Thượng Quan Ngọc Nhi mà đến cả Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ cũng tới đây, đầu tiên bọn họ hành lễ với Gia Cát Vũ sau đó mới tìm vị trí ngồi cho mình.
Đợi tất cả tiến vào khu vực thi đấu, Thành Côn mới ngồi xuống nhưng vẻ mặt hết sức khó coi.
Ngay sau đó, đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông đều tiến vào, đi đầu là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng kéo theo mọi sự chú ý, thế nhưng chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông cũng chỉ có sáu người, ba người còn lại e rằng vẫn còn nằm liệt giường.
“Giết Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng vừa ngồi xuống, Thành Côn đã truyền âm đến.
Giết Diệp Thành!
Mệnh lệnh này Thành Côn đã nói với Cơ Tuyết Băng từ hôm qua, thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành, Thành Côn lại không kiềm chế nổi mà nhắc lại lần nữa. Có thể thấy sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã đạt tới mức độ không thể nhẫn nhịn thêm.
Cơ Tuyết Băng không hề phản ứng lại với mệnh lệnh này của Thành Côn, cô ta vẫn ngồi bất động y như pho tượng băng.
Phía này, Ngô Trường Thanh đã lên chiến đài: “Cơ Tuyết Băng Chính Dương Tông, Diệp Thành Hằng Nhạc Tông lên quyết đấu”.
Khi đọc tới tên Diệp Thành, Ngô Trường Thanh ném cho hắn ánh mắt cay độc. Nếu không phải là Diệp Thành thì ông ta cũng sẽ không bị trách phạt, càng không bị giáng thân phận tôn quý. Sau ngày hôm nay ông ta sẽ không còn là thủ toạ của Chấp Pháp Điện nữa.
Đối với ông ta mà nói sẽ chẳng có việc nào mất mặt hơn thế này.
Roẹt!
Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thổi tới, Cơ Tuyết Băng giây phút trước còn ngồi trên ghế thế mà giây phút sau đã đứng trên chiến đài, bộ y phục trắng thanh khiết không gió cũng khẽ tung bay, mái tóc đen mượt như thác nước đổ tạo thành một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Ở một phía khác, Diệp Thành đã dứng dậy nhưng không lên chiến đài luôn mà khẽ xoay người tĩnh lặng nhìn Sở Huyên.
“Cố gắng là được”, Sở Huyên mỉm cười nói.
Không ngờ Diệp Thành giây phút trước còn đang im lặng mà giây phút sau đã sải ước, lấy hai tay bưng mặt Sở Huyên sau đó khẽ hôn Sở Huyên.
Ôi…!
Cảnh tượng này khiến tất cả phải tròn mắt kinh ngạc, ai nấy đều phải há hốc miệng, thậm chí còn có người vừa nhấp ngụm trà đã phun ngay ra ngoài.
Và những tiếng xì xào bàn tán bắt đầu lan ra, tạo thành một làn sóng.
“Chuyện gì thế này? Tình sư đồ sao?”
“Tên tiểu tử này cái gan cũng chẳng vừa, trước mặt bao nhiêu người thế này mà dám làm trò vô thiên vô pháp như vậy”.
“Hằng Nhạc Tông nhiều nhân tài mà”.
Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành cũng thả Sở Huyên ra, tim hắn đập thình thịch.
“Sư phụ, xin người tha thứ cho sự hỗn xược này của đồ nhi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi quay người bước lên chiến đài.
Phía sau, Sở Huyên vừa bị hôn vẫn còn đứng đó trong trạng thái thẫn thờ. Dù thề nào cô cũng không thể ngờ được đồ đệ của mình lại hỗn xược như vậy, dám hôn mình trước mặt đám đông.
Sở Huyên đỏ bừng mặt, khuôn mặt đỏ lựng đến mê người. Cô là ngọc nữ của Hằng Nhạc, chưa từng bị nam nhân nào hôn khiến một người sống cả gần trăm năm như cô cũng không khỏi cảm thấy hoang mang thất thần.
“Này, muội nên gọi hắn ta là sư điệt hay gọi hắn ta là tỷ phu đây?”, Sở Linh ở bên tặc lưỡi.
“Linh Nhi”, Sở Huyên khi phản ứng lại thì trừng mắt với Sở Linh, khuôn mặt cô nóng bừng lên.
“Sau này không được gọi hắn là sư đệ nữa mà phải gọi là sư thúc rồi”, ở bên, Tư Đồ Nam cũng trịnh trọng nhìn mấy người phía Nam Cung Nguyệt mà nói.
“Cút cho ta”, không biết vì quá xấu hổ hay phẫn nộ mà Sở Huyên lập tức giơ tay lên giáng cho Tư Đồ Nam một bạt ngớ người rồi mới trừng mắt nhìn Diệp Thành trên chiến đài.
“Xem khi về ta xử ngươi thế nào”, Sở Huyên gằn giọng.
“Dám hôn Sở Huyên sư muội, tên tiểu tử này không muốn sống nữa hay sao?”, ở bên, Bàng Đại Xuyên lên tiếng.
Lời này của ông ta khiến Sở Huyên bất giác nắm chặt tay. Cô ta thật sự quá tức giận và xấu hổ mà hoàn toàn không để ý đến lý do vì sao Diệp Thành lại làm vậy, cũng là vì hắn không biết có thể sống tiếp được hay không nên mới hỗn xược như vậy mà thôi.
Nhất thời, cơn tức giận trong đôi mắt Sở Huyên chợt tan đi, đổi lại là khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng.
Chương 275: Người thương trên chiến đài
Trên chiến đài, Diệp Thành đã đứng vững, đối mặt với Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện.
Cả hai người với vẻ mặt lãnh đạm, khi ánh mắt giao nhau họ có thể nhìn ra được sự rưng rưng khẽ lướt qua trong mắt đối phương. Mới chỉ ba tháng nhưng lại như rất lâu rồi. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới ngày hôm nay, khi gặp lại lại ở trên chiến đài này.
Đây là nhân quả mà trời xanh an bài, hai người từng là người thương trong lòng mà lại tái ngộ trong cảnh tượng hết sức éo le.
Cả hai người nhìn nhau, hồi lâu không ai ra tay, hồi lâu cũng không lên tiếng khiến những người quan sát trận quyết đấu đều phải ngỡ ngàng.
“Muội không ngờ huynh còn có thể tu luyện”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng hé môi nói ra vài từ. Mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại nhẹ nhàng trong trẻo như âm thanh của tự nhiên, đây cũng là lần đầu tiên cô ta lên tiếng từ khi bắt đầu cuộc so tài đến nay.
“Ta cũng không ngờ muội là Huyền Linh Chi Thể”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu trầm lắng, đôi mắt không cảm xúc, chẳng vui cũng chẳng buồn.
“Chuyện…chuyện gì thế này”, cả hai người nói chuyện khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng: “Không phải bọn họ quen nhau từ trước chứ?”
“Thừa lời, trước đây Diệp Thành ở Chính Dương Tông, không quen mới lạ”.
“Bọn họ từng…từng là người thương của nhau”, không biết là ai nói lên câu này.
Phụt!
Gia Cát Vũ vừa nhấp ngụm rượu đã phun ra ngoài bắn cả vào mặt Thượng Quan Bác.
“Ôi trời, còn có cả chuyện này sao?”, Gia Cát Vũ rõ ràng hết sức bất ngờ.
“Đây là một chuyện hiếm gặp”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác cũng kinh ngạc, đặc biệt là Thượng Quan Bác vì quá ngạc nhiên, rõ ràng đã quên đi việc vừa rồi Gia Cát Vũ phun rượu vào mặt mình.
“Bọn họ từng là người…người thương”, sắc mặt Bích Du cũng thay đổi hết sức thú vị. Nếu không phải có người nói thì cho tới bây giờ cô cũng vẫn còn mơ hồ. Một người mà cô kiêng dè nhất và người khiến cô ngỡ ngàng nhất lại từng là người thương của nhau.
“Chẳng trách…”, so với Bích Du thì Thượng Quan Ngọc Nhi lại nhàn nhã nhấp ngụm trà, hai tay liên tục kéo vạt áo, thầm nhủ: “Bọn họ quả thực rất xứng đôi”.
Bọn họ từng là người thương!
Một câu nói nhưng lại như có cánh truyền đi khắp nơi khiến nơi này như bùng nổ.
Người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông thì khỏi phải bàn, bọn họ đã biết từ trước, nhưng phía Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông nghe xong thì mặt mày hết sức thú vị, những thế gia tu luyện tới xem trận so tài cũng không hề ít, người nào người nấy mặt mày cổ quái.
“Phục Nhai, việc này ngươi có biết trước không?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm rõ ràng có phần bất ngờ nên day day trán.
“Nhìn biểu cảm của ta là biết mà”, Phục Nhai tặc lưỡi: “Hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhiều nhân tài. Thật kỳ lạ, trời đất rộng lớn như vậy, lại nhiều người như vậy mà lại có thể thành đôi được”.
Còn chưa khai chiến mà nơi này và bên dưới ai ai cũng mang bộ mặt ngỡ ngàng.
Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì bí mật này quá lớn. Truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể và tên khó hiểu nhất trong trận so tài tam tông lại từng là một đôi.
“Cái đó, bọn họ chưa từng…làm gì chứ?”, sau tiếng trầm trồ, có người khẽ giọng nói.
Lời này nói ra khiến tất cả mọi ánh mắt chợt sáng lên. Trong tiếng bàn tán xôn xao, rất nhiều người chẳng buồn để tâm đến thắng bại lần này nữa, có vẻ như việc này khiến bọn họ hiếu kỳ hơn.
Bên dưới đã có rất nhiều người nhìn Cơ Tuyết Băng trên chiến đài với ánh mắt sáng rực như thể muốn nhìn thấu xem Huyền Linh Chi Thể này có phải là ngọc nữ chân thân hay không.
“Yên lặng”, thấy hội trường xôn xao, Thành Côn tối sầm mặt, ông ta lớn giọng nạt, ngăn lại tiếng bàn tán.
Ông ta cũng biết đến sự đáng sợ trong câu nói này. Nếu như ngày nào đó có tên nào làm loạn đi đặt điều thì hình tượng thánh nữ về Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông sẽ bị huỷ hoại hoàn toàn.
Khụ khụ!
Vì bị nhìn thấu suy nghĩ vặt trong đầu mà nhiều người ho hắng. Chính Dương Tông chủ cũng đã có lời nên ánh mắt của tất cả mọi người lại hướng lên chiến đài lần nữa.
Trên chiến đài, sau câu nói hỏi han xã giao, Cơ Tuyết Băng mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Xuống dưới kia đi, huynh không phải đối thủ của muội”.
“Mội vẫn cao ngạo như trong kí ức của ta”, Diệp Thành lên tiếng hết sức thản nhiên.
“Huynh và muội không còn như những ngày tháng ấy nữa, hà tất phải như vậy?”, Cơ Tuyết Băng nói với giọng không chút tình cảm.
“Chúng ta của những năm tháng đó là nhân, chúng ta của hiện tại là quả, trận chiến này không hỏi thắng bại, chỉ hỏi nhân quả”.
Haiz!
Câu nói này của Diệp Thành khiến Cơ Tuyết Băng phải thở dài, sau đó cô ta lật tay lấy ra một thứ đồ, không cần nói cũng biết đó chính là cây đàn cổ tố cầm.
Còn Diệp Thành cũng tạo ra Tiên Thiên Canh Khí, lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí bao quanh cơ thể hắn, không chỉ có vậy, Tiên Thiên Canh Khí cũng chảy trong cơ thể Diệp Thành, cuốn lấy từng đường kinh mạch và xương cốt, cuốn lấy linh hồn, thậm chí đến mỗi một giọt máu cũng được bảo vệ.
Đây là phòng ngự toàn thân, vì hắn biết uy lực của tiếng đàn trong tay Cơ Tuyết Băng. Chu Ngạo không thể ngăn lại vì hắn chỉ phòng ngự bên ngoài mà không phòng ngự bên trong cho nên mới bị tiếng đàn vô hình kia đả thương.
Cái gọi là canh khí ngự vô hình chính là đạo lý này, cho dù đâm xuyên lớp áo giáp canh khí thì cũng khó phá được canh khí phòng ngự bên trong cơ thể.
Diệp Thành biết rõ vì hắn đã nghiên cứu rất kỹ tiếng đàn kia.
Tưng…!
Ngay sau đó, Cơ Tuyết Băng liền gảy đàn, âm thanh tự nhiên như tiên khúc cửu u vang lên khiến người ta như được gột rửa tâm hồn.
Vẫn là tiếng đàn vô hình đó lấy Cơ Tuyết Băng làm trung tâm lan ra tứ phía.
Vút!
Diệp Thành lật tay lấy ra một thanh long đao màu vàng kim, bên trên còn có phù văn rồng, còn chưa xuất đao, đao khí và đao mang như ẩn như hiện.
Trong chốc lát, hắn sải bước đầu tiên đấu lại với gợn sóng của tiếng đàn.
Khi đối mặt với Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành mới cảm nhận được sức mạnh của cô. Chỉ là âm thanh của tiếng đàn nhưng lại khiến hắn phải gánh áp lực nặng nề. Nếu không phải có lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí và canh khí vô hình phòng ngự bên trong cơ thể thì hắn rất khó có thể chặn lại được tiếng đàn kia.
Rất nhanh sau đó, sóng đàn xuyên qua lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, chỉ là nó rất khó có thể phá vỡ được phòng ngự canh khí bên trong cơ thể Diệp Thành.
Tiếp sau đó, Diệp Thành bước ra bước thứ hai, thứ ba, thứ tư….
Bang! Bang!
Mỗi một bước của Diệp Thành khiến lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên cơ thể mình xuất hiện từng vết nứt do gợn sóng của tiếng đàn tạo nên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn sải bước từng bước về phía Cơ Tuyết Băng, thần sắc không hề thay đổi, những bước đi của hắn trầm ổn, bóng hình vững chãi như bia đá sừng sững không đổ.
“Chuyện…chuyện gì thế này?”, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, “Diệp Thành có thể vượt qua được đòn công kích của làn sóng từ tiếng đàn kia sao?”
“Sao có thể như vậy, ngươi không thấy lớp áo giáo Tiên Thiên Canh Khí trên người hắn đang nứt ra liên tục sao?”
“Có điều dù là vậy thì Diệp Thành cũng rất bá đạo rồi, đến cả Chu Ngạo cũng không thể bước ra hai bước mà hắn có thể bước mười mấy bước, vả lại trông bộ căn bản không hề gặp áp lực. Tiếng đàn kia như thể không hề có tác dụng với hắn cho lắm vậy”.
“Canh Khí Ngự Vô Hình, đây…sao có thể?”, người kinh ngạc nhất vẫn là Chu Ngạo, hắn nhìn lên chiến đài bằng ánh mắt không sao tin nổi.
Ngươi cũng dùng Tiên Thiên Canh Khí, người ta cũng dùng Tiên Thiên Canh Khí mà sao khoảng cách lại lớn như vậy? Vả lại Tiên Thiên Canh Khí của ngươi còn là chính tông, mà còn không phát huy được tối đa như một tên ngoài gia tộc sao?
Rõ ràng Cơ Tuyết Băng trên chiến đài cũng nhận ra điểm này. Đôi tay vốn dĩ khẽ gảy thì lúc này gảy nhanh hơn, làn sóng của tiếng đàn vô hình kia mang theo kiếm khí vô hình.
Bình luận facebook