-
Chương 231-235
Chương 231: Thái Hư Cổ Long hồn
Gia Cát Vũ xông ra khỏi lòng đất tạo nên động tĩnh không vừa, làm kinh động tứ phía. Còn Thành Côn cũng đã ra lệnh lục soát tất cả, hộ tông đại trận cũng được mở.
Các vị trưởng lão trong nội môn và cả ngoại môn của Chính Dương Tông đều đã xuất hiện, người nào người nấy toàn thân có linh quang rẽ không phi hành giống như từng ngôi sao sáng khiến màn đêm càng trở nên lấp lánh hơn.
Không chỉ có trưởng lão, rất nhiều các đệ tử thực lực lớn mạnh cũng được gọi ra ngoài, lục soát cẩn trọng dưới sự dẫn dắt của các trưởng lão.
“Đúng là to gan, dám làm loạn ở địa bàn của Chính Dương Tông”, trên đỉnh núi, chưởng giáo công Tôn Trí của Thanh Vân Tông xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Cũng giống như Thanh Vân Tông, những thế lực khác tới tham dự trận so tài cũng hết sức kinh ngạc. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà họ Tề ở nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, nhà họ Tư Đồ ở Tây Thục….
Trong lòng đất của Chính Dương Tông.
Diệp Thành bất lực ngồi trên linh mạch khổng lồ kia. Hắn đã nghĩ tới hàng trăm cách thoát thân nhưng kết quả chỉ có một đó là: Chết.
“Lần này đúng là xong thật rồi”, Diệp Thành day mày, hắn hận vì đã nghe theo lão già không đáng tin Gia Cát Vũ kia đi trộm cái gọi là mà Đại Địa Linh Mạch đến mức bị nhốt ở nơi thâm sâu này.
Gừ! Gừ!
Từng tiếng gầm của rồng vang lên khiến Diệp Thành giật mình đứng dậy.
“Lại là âm thanh này”, Diệp Thành cau mày.
Nói ra thì hắn không hề thấy lạ lùng với tiếng gầm này vì hắn đã từng nghe qua trước đó. Đó là khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, cũng chính vào đêm hắn và nhóm Tạ Vân bị đội của Tề Dương vây bắt hắn đã nghe thấy âm thanh này.
Từ đó tới nay hắn vẫn tưởng rằng mình nghe nhầm vì mấy người phía Tạ Vân không hề nghe thấy, chỉ có mình hắn nghe thấy.
Hiện giờ khi ở lòng đất của Chính Dương Tông, Diệp Thành lại nghe được âm thanh này nên cảm thấy hết sức bất ngờ. Tiếng gầm này rõ ràng là giống nhau, vả lại lần này hắn còn nghe được rõ hơn khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông.
Gừ! Gừ!
Diệp Thành vội nhìn xuống dưới chân vì tiếng gầm kia vang lên từ dưới Đại Địa Linh Mạch.
“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch còn có huyền cơ?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn mở Tiên Luân Nhãn.
Tiên Luân Nhãn di chuyển, đạo tiên luân ấn ký kia cũng loé sáng khiến hắn có thể nhìn thấu Đại Địa Linh Mạch và nhìn được rõ ràng huyền cơ bên dưới.
Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã phải thẫn thờ. Hắn vô thức lùi về sau vì hắn trông thấy một đôi mắt màu đỏ như máu, đôi mắt đó cũng phải to bằng cả vại nước.
Diệp Thành kinh ngạc, lúc này hắn mới nhìn rõ được đó là vật gì, đó chính là một con rồng khổng lồ, nói chính xác là một con rồng khổng lồ hư ảo, giống như linh hồn thể, bị vô số phù văn trói trên tế đàn to phải cả hàng chục nghìn trượng.
“Đó…đó là gì?”, Diệp Thành tái mặt nhìn đôi mắt khổng lồ kia mà có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng đến nơi.
Quan trọng hơn cả đó chính là con rồng hư ảo kia quá to lớn, còn to hơn cả bất cứ loại yêu thú nào mà hắn từng thấy. Nó cứ lượn vòng ở đó, mặc dù đứng ở trên nó nhưng Diệp Thành cảm thấy mình như con kiến vậy.
“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch lại còn phong ấn cả một con vật khổng lồ như vậy”, Diệp Thành kinh ngạc tim đập thình thịch.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, khi Diệp Thành nhìn con rồng hư ảo kia thì nó đột nhiên lên tiếng, âm thanh như muốn rung chuyển đất trời khiến Diệp Thành thất thần.
“Sao ngươi lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, trong mắt con rồng khổng lồ kia loé lên thần quang, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào phần mắt trái của Diệp Thành như muốn nhìn thấu mọi thứ.
Diệp Thành giật mình, hắn đề phòng cảnh giác. Bí mật về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ai biết mà con rồng khổng lồ này lại có thể nhìn thấu khiến hắn không khỏi sợ hãi.
Bên dưới, con rồng hư hảo không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Thành thì liếc nhìn hắn: “Không muốn nói có thể không nói, ta cũng không có hứng muốn biết vì sao ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chi bằng chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi gì?”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhìn con rồng bên dưới.
“Ta có thể đưa ngươi ra ngoài một cách an toàn”, Thái Hư Cổ Long rít lên: “Nhưng đáp lại ngươi phải giúp ta phá phong ấn”.
Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng. Không thể phủ nhận lời của nó đã đánh trúng tâm lý của Diệp Thành khiến hắn như tìm được ánh sáng trong màn đêm đen.
Có điều nghĩ tới thân phận của con rồng kia, Diệp Thành lại kiềm chế sự manh động trong mình.
Con rồng này bị phong ấn bên dưới Đại Địa Linh Mạch, vả lại hình thể lại to lớn thế này, cho dù là linh hồn thể thì nhất định sẽ khiến người ta phải sợ. Nếu mình cứu nó ra ngoài thì có trời mới biết là phúc hay hoạ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn con rồng kia mà nói: “Trao đổi cũng được nhưng trước hết phải cho ta biết ngươi là ai, vì sao lại bị phong ấn ở đây?”
“Ta là Thái Hư Cổ Long”.
“Thái…Thái Hư Cổ Long?”, Diệp Thành tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Thái Hư Cổ Long, lai lịch quá khủng khiếp.
Tương truyền, thời cổ đại xa xưa có một chủng tộc đáng sợ, có thể nói là tiên tổ của long tộc, huyết mạch mạnh vô cùng, từng là bá chủ tối cao của nhân gian.
Thế nhưng sau thời Thái Cổ, chủng tộc lớn mạnh này lại mai danh ẩn tích, trên đời này chỉ còn lại truyền thuyết về nó, vả lại càng không có nổi người từng gặp Thái Hư Cổ Long.
Đây chính là bí mật xưa kia. Diệp Thành cũng từng thấy đôi câu trong mật quyển cũ nát chứ chưa từng nghe nói trên đời này có Thái Hư Cổ Long thật sự. Mặc dù chỉ là hình thái long hồn nhưng cũng từng là chủ nhân của thế gian này.
Diệp Thành vừa bấm ngón tay vừa khẽ giọng tính toán: “Hỗn độn, hồng hoang, hoang cổ, thái cổ, viễn cổ, thượng cổ, ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm rồi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn Thái Hư Cổ Long thăm dò: “Ngươi là sinh vật thời cổ đại thật sao?”
Thái Hư Cổ Long không nói gì, mí mắt khẽ chớp coi như gật đầu.
“Sao có thể?”, Diệp Thành hoang mang: “Thái Hư cách hiện tại ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm, theo như ta biết thì sinh vật thời Thái Cổ đã tuyệt chủng lâu rồi, sao còn có sinh vật tồn tại? Vả lại ngươi có thể sống mấy trăm năm?”
“Ta chỉ là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long biết Diệp Thành không dễ bị lừa nên cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Nếu theo ngươi nói thì chân thân của ta đã niết bàn từ thời Thái Cổ rồi, trong bao nhiêu năm tháng đó, tàn hồn của ta mới dần dần có linh trí, cũng chính là hình thái của ta hiện tại”.
“Nói như vậy thì ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được”, Diệp Thành thở phào, nếu mà có sinh vật có thể sống vài trăm năm thì đúng là phủ nhận mọi nhận thức của thế giới này mất.
“Có thể nói về chuyện trao đổi của chúng ta rồi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi kia của ta, tại sao ngươi lại bị nhốt ở vùng đất này của Chính Dương Tông?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long mà hỏi.
Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long mờ trừng đôi mắt, hiện lên ánh nhìn lạnh băng khiến Diệp Thành lạnh toát từ đầu tới chân.
“Ba nghìn năm trước ta thức tỉnh linh trí, gặp phải đám tu sĩ loài người tham lam như các ngươi, cũng vì thuỷ tổ của tam tông mà các ngươi từng nói: “Huyền Thần, ông ta chém long hồn yếu ớt của ta thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba tên đệ tử của ông ta, còn ta là một trong ba phần linh hồn đó”.
Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Hắn từng nghe nói tới thủy tổ Huyền Thần, ông ta chính là người đầu tiên lập đại môn phái ở Đại Sở: Đại Sở Huyền Tông.
Tam tông hiện giờ vốn dĩ thuộc về Đại Sở Huyền Tông. Huyền Thần có ba đệ tử là Ngọc Cơ, Quảng Long và Vân Khâu.
Sau khi Huyền Thần chết, ba đệ tử của ông ta lần lượt kế thừa những gì ông ta để lại và truyền từ từ đời này sang đời khác.
Thế nhưng không biết vì sao, hai nghìn năm trước, Đại Sở Huyền Tông nội chiến dấy lên cơn mưa máu. Thị Huyết Điện bá đạo ở phương bắc hiện giờ nổi lên từ đó.
Cho tới một nghìn năm trước, cuộc đại loạn của Đại Sở Huyền Tông mới chấm dứt nhưng Đại Sở Huyền Tông danh bất hư truyền, thực lực đã không còn thịnh như năm xưa nữa.
Đồng thời, hậu bối Ngọc Cơ, đại đệ tử của Huyền Thần lập ra Chính Dương Tông, hậu bối đệ tử thứ hai là Quảng Long lập ra Thanh Vân Tông, còn đệ tử thứ ba là Vân Khâu lập ra Hằng Nhạc Tông, tam tông cứ thế mà hình thành.
“Ta chỉ biết ngọn nguồn của tam tông chứ không biết bí mật long hồn Thái Cổ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Năm xưa yêu long làm hại Đại Sở, Huyền Thần thuỷ tổ phải ra tay, lẽ nào chính là nói đến Thái Cổ Long Hồn?”
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói năm xưa Huyền Thần thuỷ tổ trảm Thái Cổ Long Hồn thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba người đệ tử, nói vậy thì Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông ta cũng có Thái Cổ Long Hồn như ngươi nói?”
Thái Hư Cổ Long mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn gật đầu.
Diệp Thành cau mày, trong đôi mắt chợt loé sáng, hắn lẩm bẩm: “Nói vậy thì ta nghe thấy tiếng gầm khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông chính là tiếng gầm của Thái Cổ Long Hồn rồi”.
“Giờ ngươi đã biết tu sĩ loài người các ngươi bỉ ổi thế nào rồi chứ?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thái Hư Cổ Long gầm lên.
Chương 232: Bí thuật phân thân
“Bỉ ổi hay không thì ta không biết, nhưng ta cũng không thể nghe một mình ngươi nói”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Vả lại, theo như lịch sử mà ta biết thì lại không khớp với những gì ngươi nói cho lắm. Năm xưa là do ngươi làm loạn Đại Sở, thuỷ tổ Huyền Thần của ta mới ra tay trảm ngươi”.
“Lịch sử đều do kẻ thắng bịa ra”, Thái Hư Cổ Long lạnh giọng.
“Thôi giờ nói chuyện trao đổi giữa hai chúng ta đi đã”, Diệp Thành đổi chủ đề: “Ngươi nói ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây một cách an toàn phải không?”
“Mặc dù ta bị phong ấn nhưng vẫn có khả năng đưa ngươi ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên lên tiếng: “Đã là trao đổi qua lại, ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi cũng phải giúp ta thoát hiểm”.
“Ngươi mạnh như vậy mà không thể phá được phong ấn thì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ta sao phá được?”
“Giờ không được không có nghĩa về sau không được”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành chăm chú: “Ta có thể nhận ra ngươi không hề đơn giản, nếu như cho ngươi đủ thời gian thì sẽ có ngày sức mạnh của ngươi thông thiên”.
“Ý của ngươi là đưa ta ra ngoài trước, sau này khi ta mạnh rồi thì quay lại cứu ngươi sao?”
“Nếu không thì tu vi hiện tại của ngươi có thể giúp ta phá phong ấn sao?”
“Ngươi chắc chắn ta có thể cứu ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt tò mò.
“Ngươi sẽ làm được”, Thái Hư Cổ Long chớp mắt cười: “Hoặc ngươi có thể vạch y phục ra nhìn phần ngực của ngươi xem”.
Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, khi vạch ngực áo ra, phần ngực của hắn hiện lên phù văn hình rồng, phù văn này đang dần dần ăn sâu vào cơ thể hắn.
Còn lúc này, Diệp Thành cũng thấy có gì đó không ổn, cơ thể và linh hồn hắn đều bị lạc ấn một loại chú ấn vô cùng nguy hiểm.
“Đó chính là tổ chú cấm kỵ của Thái Hư Cổ Long tộc”, khi Diệp Thành cau mày, Thái Hư Cổ Long đã cười lạnh lùng: “Nếu ngươi làm trái lại lời hứa với ta thì sẽ bị hoạ diệt thân”.
“Ngươi cũng độc ác lắm”, đôi mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại.
“Chẳng còn cách nào khác, trao đổi với loài người khác ngươi vẫn nên thận trọng một chút”, Thái Hư Cổ Long cười tôi độc: “Ngươi chỉ có thời gian là mười năm, trong mười năm nếu ngươi vẫn không thể giúp ta thoát thân thì tổ chú đó nhất định sẽ ứng nghiệm, ngươi sẽ hoá thành tro bụi. Còn nữa, đừng cố gắng huỷ đi tổ chú vì trên đời này chỉ có ta mới có thể hoá giải được nó, đương nhiên, trong vòng mười năm nếu ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này thì tổ chú tự khắc tan biến”.
“Nghe ý của ngươi thì ta không có sự lựa chọn nào khác rồi”, Diệp Thành khoát tay.
“Ngươi nên cảm ơn ta vì ta không bắt ngươi phải chết”.
“Ngươi không cần phải nói dễ nghe vậy đâu”, Diệp Thành lạnh giọng: “Ngươi cứu ta cũng không phải không có mục đích. Nói thẳng ra thì ta rất ghét cảm giác bị uy hiếp, hiện giờ ta chỉ muốn cho ngươi ăn một đại chiêu thôi”.
Nghe vậy, đôi mắt Thái Hư Cổ Long chợt thoáng qua ánh nhìn giễu cợt: “Tiểu tử, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải có tác dụng với tất cả đâu”.
Diệp Thành cau mày, đại chiêu mà hắn nói không phải là cấm thuật Tiên Luân Nhãn sao? Thế nhưng Thái Hư Cổ Long có vẻ như nhìn thấu tâm can hắn, cũng có vẻ như không hề sợ cấm thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn.
Về điểm này thì Diệp Thành không hề nghi ngờ. Thái Hư Cổ Long là một tộc chí tôn thời Thái Cổ, mặc dù hiện tại chỉ là một phần tàn hồn nhưng cũng hết sức đáng sợ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành ho hắng nói: “Ngươi đưa ta ra ngoài đi, ta không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, còn vật khổng lồ như ngươi lại khiến ta không thể nào thở nổi”.
“Ngươi chắc chắn rời khỏi đây bây giờ chứ?”, Thái Hư Cổ Long hỏi lại với giọng điệu hứng thú.
“Đi, đi bây giờ”.
“Nơi này chính là Đại Địa Linh Mạch”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “đối với tu sĩ mà nói thì nơi này chính là thánh địa để tu luyện, tu luyện ở đây một ngày bằng cả tháng bên ngoài, vả lại sự huyền diệu của Đại Địa Linh Mạch không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nó có tác dụng rất lớn đối với khả năng cảm ngộ thiên địa”.
“Điều này ta đương nhiên hiểu, ngươi cho rằng ta không muốn tu luyện ở đây sao?”, Diệp Thành day trán, nói: “Có điều ta mà không ra ngoài thì phía sư phụ của ta sẽ loạn lên mất”.
“Thế à?”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Vậy thì để lại một đạo phân thân ở đây, để nó hấp thu tinh nguyên đại địa, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bổn tôn, để truyền tinh nguyên đại địa, nếu may mắn, nói không chừng ngươi còn có thể lĩnh hội sức mạnh của đất trời”.
“Phương án này quả không tồi”, Diệp Thành sáng mắt: “Nào nào, mau dạy ta bí thuật phân thân”.
“Ngươi chắc chắn ta biết thuật phân thân sao?”, thấy bộ dạng mong mỏi đó của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Ngươi là Thái Hư Cổ Long mà, có gì mà ngươi không làm được chứ?”, Diệp Thành tươi cười, đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại nhìn Thái Hư Cổ Long, hắn xoa xoa tay cười nói: “Nếu ta mạnh lên thì cũng có thể tới cứu ngươi sớm mà, không phải sao?”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành sau đó giữa phần trán có một đạo thần quang bay ra thâm nhập vào đầu Diệp Thành.
Cảm nhận được bí tông truyền vào não, Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống đất.
Thái Hư Cổ Long đẩy một đạo thần quang vào đầu Diệp Thành, đạo thần quang này đã hoá thành văn tự dày đặc, trong chốc lát còn có từng bóng người hư ảo hiển hiện giúp Diệp Thành tu luyện bí thuật trong thời gian ngắn.
Bên dưới, Thái Hư Cổ Long nằm dài ra đất, chốc chốc lại chớp mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt hiện lên tinh quang: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, Cửu Thiên Tiên Hoả, Ma Huyết, Thiên Lôi, Đế Giác…, tên tiểu tử này rốt cục có lai lịch thế nào?”
…….
Ở Vọng Nguyệt Các, Dương Đỉnh Thiên đứng đó, trong đôi mắt chốc chốc lại hiện lên ánh nhìn bất định.
“Sư huynh, theo huynh thấy thì kẻ mạnh thần bí của Chính Dương Tông có lại lịch thế nào?”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Tu vi của người đó ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người có tu vi như vậy ở Đại Sở cũng chỉ có vài người, có thể là lão tổ của Thanh Vân Tông, có thể là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện, mà nói không chừng có thể đó là lão tổ của Hằng Nhạc Tông”.
“Theo ta thấy thì đó chính là Gia Cát Vũ”, Bàng Đại Xuyên vuốt vuốt râu nói: “Mặc dù là tiền bối nhưng phong cách hành sự của ông ta ở Đại Sở này làm gì có ai không biết. Nơi nào có mặt ông ta là nơi đó náo nhiệt”.
“Xem ra khả năng Gia Cát Vũ là lớn nhất”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu đáp.
“Hỏng rồi, Diệp Thành không phải bị Gia Cát Vũ đưa đi sao?”, Sở Huyên tỉnh ngộ.
Trong chốc lát, cả mấy người liền cau mày. Khi bọn họ còn đang căng thẳng thì đã có ba đạo trường hồng của các trưởng lão ở Chính Dương Tông đáp xuống phía trước Vọng Nguyệt Các.
“Không biết ba vị đêm khuya tới đây là có việc gì chỉ giáo?”, Dương Đỉnh Thiên nhìn cả ba người rồi lên tiếng.
“Dương tông chủ, đêm khuya tới đây xin tông chủ thứ tội vì làm phiền”, một trưởng lão đi đầu tiến lên trước, nói: “Hôm nay có người thần bí đột nhập vào cấm địa của Chính Dương Tông chúng tôi, xin các vị phối hợp”.
“Ý ông là gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân lạnh giọng: “Lẽ nào quý tông cho rằng người của Hằng Nhạc Tông chúng tôi xông vào cấm địa?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”, giọng nói của vị trưởng lão ở Chính Dương Tông có phần cổ quái: “Đã không phải do các vị đạo hữu đây gây ra thì phải kiểm tra cái đã, nếu không phải do Hằng Nhạc Tông gây ra, chúng tôi xin cúi đầu nhận lỗi”.
“Nực cười”, Bàng Đại Xuyên lạnh giọng, “Chính Dương Tông đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Bàng sư đệ”, Dương Đỉnh Thiên tiếp lời, vuốt râu nói: “Bọn họ muốn kiểm tra thì cứ để bọn họ kiểm tra, chúng ta đường đường chính chính không phải sợ, nếu không thì các vị đạo hữu đây cho rằng chúng ta có tật giật mình”.
“Dương tông chủ thật sáng suốt”, trưởng lão của Chính Dương Tông mỉm cười sau đó nheo mắt đảo qua mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
Sau khi kiểm tra một vòng, vị trưởng lão kia mới nhìn Dương Đỉnh Thiên mà nói: “Dương tông chủ, sao lại không thấy Diệp Thành của quý tông đâu?”
Chương 233: Ngắm sao
“Thái hư phân thân, hiện”.
Trong lòng đất, sau tiếng hô của Diệp Thành, một luồng vân khí màu vàng kim bốc ra từ cơ thể hắn, sau đó không ngừng hội tụ bên cạnh hắn, mãi tới khi huyễn hoá thành hình người, hình người này chính là hình người của Diệp Thành.
“Không tồi”, Diệp Thành đứng dậy, nhìn thân hình phân thân thái hư bên cạnh mình.
“Tu vi chỉ ở cảnh giớ ngưng khí tầng thứ ba thôi sao?”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào, thử xem nào”, ý niệm vừa bắt đầu, Diệp Thành lệnh cho phần phân thân của mình ngồi khoanh chân trên một đường linh mạch.
Ngay sau đó, phần phân thân của Diệp Thành tự khắc nuốt trọn tinh nguyên của đại địa, còn Diệp Thành là bản tôn nhờ có sự truyền thụ của phân thân nên được lợi, tâm trí phấn chấn hơn hẳn.
“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa xoa tay, hai mắt sáng cả lên: “Sau này nếu đánh với kẻ khác hao kiệt sức lực thì có thể thông qua phần phân thân hấp thu linh mạch đại địa để bổ sung sức lực, cũng không khác gì so với việc tự hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.
Diệp Thành kinh ngạc nhìn xuống Thái Hư Cổ Long phía dưới: “Ta để phần phân thân ở lại đây, nếu như người của Chính Dương Tông vào đây mà phát hiện thì phải làm sao? Ta không muốn để người khác biết ta từng tới đây”.
“Không phải còn có ta sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành: “Yên tâm, ta đảm bảo phần phân thân của ngươi không vấn đề gì”.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta phải làm thêm phần phân thân nữa mới được”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa sử dụng thủ ấn, cứ thế ngưng tụ ra tám đạo phân thân.
Tám đạo phân thân lần lượt ngồi trên tám nhánh linh mạch, cứ như vậy, thêm một đạo phân thân trước đó của hắn, tổng cộng có chín đạo phân thân.
Chín phần phân thân nhanh chóng hấp thu tinh nguyên của đại địa, nhanh gấp chín lần so với một phần phân thân. Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ rệt tinh nguyên dồi dào truyền đến từ chín phần phân thân kia.
“Thêm hai phần nữa”, thấy được lợi, Diệp Thành tươi cười, định tiếp tục dùng thủ ấn tạo phân thân.
“Dừng, dừng, dừng”, lúc này, Thái Hư Cổ Long không còn bình tĩnh được nữa, cứ thế bảo Diệp Thành dừng lại, nó mắng Diệp Thành bằng giọng khó chịu: “Bảo vệ chín phần phân thân của ngươi đã là giới hạn của ta rồi, nếu còn thêm nữa thì ta hết cách, dù sao ta cũng đang trong trạng thái bị phong ấn”.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Diệp Thành cười xoà, thầm nghĩ không thể tham lam được, chín phần phân thân cùng hấp thu nên phần tinh nguyên đại địa có được đương nhiên dồi dào.
“Ngươi có thể đi rồi, nhớ lời ta dặn”, Thái Hư Cổ Long nói rồi, một đạo thần quang bay ra đáp dưới chân Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên một vòng xoáy.
“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Diệp Thành khẽ vẫy tay, vòng xoáy kia di chuyển và rồi hắn biến mất khỏi nơi này.
Roẹt!
Chỉ thấy bóng hình Diệp Thành biến mất, khi xuất hiện trở lại hắn đã đứng trên một ngọn núi rồi.
“Đây là đâu?”, sau khi hiện thân, Diệp Thành hoang mang nhìn xung quanh.
Đập vào mắt hắn chính là linh sơn với từng tầng mây bao phủ cũng như cung điện lầu các với linh khí dồi dào.
“Cũng may là Chính Dương Tông”, Diệp Thành thở phào, Thái Hư Cổ Long quả thực đã đưa hắn ra khỏi đó.
“Tìm, tìm thật kỹ cho ta”, Diệp Thành vừa thở phào một hơi thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang vọng trong không trung.
Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy từng bóng người trong không trung, người nào người nấy ngự không phi hành, quanh người có linh quang bao phủ giống như từng viên tinh thần vậy.
“Hỏng rồi”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, đêm khuya mà Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy thì nhất định là đang tìm người, nói chính xác là đang tìm hắn và Gia Cát Vũ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vội di chuyển định nhảy khỏi ngọn núi đó.
Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp di chuyển thì mười mấy bóng hình đã rẽ không trung đáp tới, chớp mắt đã đứng trên ngọn núi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể thấy Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân và vài trưởng lão phía Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cũng có mặt trong đó.
“Diệp Thành, ngươi còn dám quay về?”, Ngô Trường Thanh nạt nộ, khí thế mạnh mẽ xuất hiện khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì nằm bò ra đất.
“Ngô trưởng lão, không có chứng cứ sao có thể nhận định là do đồ nhi của ta làm, trưởng lão coi như ta không tồn tại sao?”, Sở Huyên lạnh giọng, khí thế thể hiện ra cũng chẳng kém cạnh Ngô Trường Thanh, cô giúp Diệp Thành giải đi khí tức đang đè nén trên cơ thể hắn.
“Vậy ta phải nghe xem hắn định nói gì”, Ngô Trường Thanh cười lạnh lùng.
“Nếu như là hắn thì đương nhiên sẽ cho ông câu trả lời xác đáng”, Sở Huyên đối đầu sau đó nhìn sang Diệp Thành, hỏi: “Diệp Thành, không phải con bị Gia Cát Vũ tiền bối đưa đi sao? Sao lại ở đây?”
“Tiền bối nói tiền bối còn có việc sau đó thì biến mất, để con ở lại đây”, khả năng giả vờ của Diệp Thành lập tức được tận dụng triệt để, hắn diễn hết sức nhập vai, bày ra bộ dạng vô hại, cho dù là ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là một đứa trẻ ngoan.
“Gia Cát Vũ đi rồi thì sao ngươi lại không về Nguyệt Vọng Các?”, Ngô Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Con ở đây ngắm sao”.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh nghe câu hỏi của Diệp Thành thì tức tối không bật ra nổi thành lời. Chính Dương Tông loạn cả lên như vậy, hắn còn có tâm trạng ở đây ngắm sao, vả lại, nửa đêm còn chạy tới ngọn núi này ngắm sao, nói ra ai tin?
“Sư phụ, rốt cục có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành cố tình bày ra bộ dạng khó hiểu nhìn Sở Huyên.
“Người ta bị mất đồ. Ồ, nói chính xác là có kẻ lén xông vào cấm địa của người ta cho nên cả thiên hạ này bị coi là kẻ trộm”, Sở Huyên nhướng vai, lời nói rõ vẻ giễu cợt: “Người không ở chỗ nghỉ ngơi đều có thể là kẻ trộm, cho nên người ta cho rằng con cũng là kẻ đáng nghi ngờ”.
Ôi chao!
Nào ngờ Sở Huyên vừa nói xong, Diệp Thành đã rướn cổ lớn giọng, khiến không chỉ Sở Huyên mà còn cả Ngô Trường Thanh và mấy người phía Dương Đỉnh Thiên giật mình.
“Ngô trưởng lão, Chính Dương Tông còn có cấm địa sao?’, Diệp Thành tỏ ra kinh ngạc nhìn Ngô Trường Thanh: “Trước đây khi con ở Chính Dương Tông còn chưa bao giờ nghe nói tới”.
Chương 234: Tìm thấy Gia Cát Vũ
“Ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, ngươi có tư cách để biết sao?”, Ngô Trường Thanh lạnh giọng.
“Nói cũng đúng”, Diệp Thành xuýt xoa: “Trước đây con chỉ là một tên đệ tử không có gì nổi bật ở ngoại môn Chính Dương Tông, đương nhiên không có tư cách để biết, có điều Ngô trưởng lão nói con vào cấm địa thì đúng là oan cho con quá rồi. Con còn chẳng biết tới chuyện có cấm địa, vả lại đã là cấm địa thì nhất định phải có người với tu vi cao như trưởng lão trông coi. Người nói một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như con có vào nổi không?”, Ngoài ra, cho dù có vào được tới đó thì người nghĩ con có gan vào sâu hơn không? Đầu con đâu có bị úng nước…”
Diệp Thành nói một tràng, mà nói câu nào cũng có lý khiến Ngô Trường Thanh không thể phản bác lại.
“Đủ rồi”, Ngô Trường Thanh gằn giọng ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng lên như quả cà chua vậy.
“Dù sao thì con cũng chỉ ở đây ngắm sao thôi”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Ngắm sao? Ngươi lừa ai đấy?”, Ngô Trường Thanh lạnh lùng nói, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diệp Thành đang nói dối. Nửa đêm ra đây ngắm sao, ai mà tin được, hơn nữa Diệp Thành còn được Gia Cát Vũ đưa đi, bây giờ không tìm được Gia Cát Vũ, chắc chắn có khuất tất.
“Ngô trưởng lão”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới xen vào, vuốt râu cười bảo: “Diệp Thành nói không phải không có lý, một là hắn không biết có cấm địa, hai là cũng không biết cấm địa ở đâu. Điểm thứ ba lại càng không có khả năng, hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi, hắn đâu có ngốc mà vào cấm địa, đến đó có khác gì tự tìm cái chết? Hơn nữa chẳng lẽ vì nửa đêm Diệp Thành ở đây ngắm sao mà đã kết luận hắn có liên quan đến chuyện này, có phải là trẻ con quá không? Hay là ngươi hoàn toàn không coi Hằng Nhạc Tông ta ra gì?”
Nói đến đây, khí thế Không Minh đỉnh phong của Dương Đỉnh Thiên từ từ lộ ra, mặc dù ông ta đang mỉm cười nhưng lại tạo cho Ngô Trường Thanh áp lực rất lớn.
Sắc mặt Ngô Trường Thanh càng thêm u ám: “Chư vị, Diệp Thành có phải kẻ hiềm nghi hay không trong lòng chúng ta đều biết. Đúng là một mình hắn không thể vào được cấm địa, nhưng mọi người đừng quên còn có Gia Cát Vũ, được Gia Cát Vũ đưa vào cũng không phải không có khả năng”.
“Vậy thì đúng rồi, ngươi đi tìm Gia Cát Vũ đi”, Đạo Huyền Chân Nhân chế nhạo.
“Ta…”, Ngô Trường Thanh bị lời của Đạo Huyền Chân Nhân làm cho á khẩu không nói nên lời. Nếu lão tử tìm được Gia Cát Vũ thì còn phải ở đây nói nhảm với mấy người sao?
Lúc này lại có một bóng người khác từ trên không bay tới, đáp xuống bên cạnh Ngô Trường Thanh, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: “Ngô trưởng lão, tìm được Gia Cát Vũ rồi”.
“Tìm được rồi?”, hai mắt Ngô Trường Thanh sáng lên: “Ở đâu?”
“Ông ta đang ở trên sườn núi nhỏ đối diện… ngắm sao”, trưởng lão đó khẽ giọng nói, vừa nói vừa chỉ vào sườn núi nhỏ xa xa ở phía đối diện, loáng thoáng có thể trông thấy một lão già đang vắt chân ngắm sao.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh thở không ra hơi, suýt nữa nhảy dựng lên. Nửa đêm ông ta ngắm sao, Diệp Thành cũng ngắm sao, có phải mấy người rảnh không mà chạy tới Chính Dương Tông của ta ngắm sao?
“Thông báo cho chưởng giáo sư huynh”, mặt Ngô Trường Thanh xanh mét, cuối cùng ông ta nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên, sau đó phất tay áo đi vào hư không, phóng tới sườn núi nhỏ đối diện: “Gia Cát Vũ, ta phải xem xem ông giải thích thế nào”.
Không chỉ Ngô Trường Thanh mà bốn phương tám hương của Chính Dương Tông đều có thần hồng vút qua, nơi họ hướng đến chính là sườn núi nhỏ nơi Gia Cát Vũ đang ngồi.
Sau khi Ngô Trường Thanh đi, Diệp Thành mới thầm thở phào nhẹ nhõm, không có chứng cứ nên Ngô Trường Thanh cũng không nói được gì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai tông. Mà hắn cũng không lo Gia Cát Vũ sẽ khai mình ra, ông già đó còn nói phét giỏi hơn hắn.
“Về rồi nói”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành rồi bước vào hư không trước tiên, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng lần lượt đi theo.
“Về thôi, về thôi”, Diệp Thành chuẩn bị đi theo thì bị Sở Huyên xách lên bằng một tay, bay về phía ngọn núi Vọng Nguyệt Các.
Sau khi mọi người rời đi, tiếng chửi bới như sói tru của Gia Cát Vũ vọng lại từ sườn núi nhỏ xa xa đối diện: “Mẹ nó, ăn no rửng mỡ cả lượt à? Nghi ngờ ta trộm đồ? Có chứng cứ không? Cứ bắt ta phải nổi điên lên!”
Bên này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã về tới Vọng Nguyệt Các.
“Ngươi đi vào cho ta”, Diệp Thành vừa mới được thả xuống, còn chưa kịp nói gì với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã bị Sở Huyên hung hãn xách vào lầu các.
A!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra.
Mãi đến một lúc nào đó, tiếng hét thảm thiết mới dừng lại.
Trong lầu các, Diệp Thành lại bị đánh mặt mũi bầm dập, hắn ngồi xổm trong góc, ôm đầu trông như một kẻ phạm tội.
“Ngươi giỏi lắm rồi đó”, Sở Huyên hai tay chống nạnh, mắng cho Diệp Thành không ngẩng đầu lên được.
“Con đi ngắm sao thật mà”.
“Nói dối!”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Nói thật đi, có phải Gia Cát Vũ đưa ngươi đến cấm địa của Chính Dương Tông không? Ta thật tò mò, ông ta đi ngắm sao, ngươi cũng đi ngắm sao, sao có gì hay ho mà ngắm?”
Diệp Thành im lặng không nói, lắc đầu cố ý né tránh ánh mắt của Sở Huyên.
Sở Huyên hít sâu một hơi: “Tiểu tử, đây là Chính Dương Tông, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
“Con hiểu, con hiểu”, Diệp Thành cười toét miệng.
“Còn nữa, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật đang giấu ta?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, trong lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Sao ngươi không nói trước cho ta biết ngươi từng là đệ tử Chính Dương Tông, ta cũng đâu ăn thịt ngươi?”
“Đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì”, Diệp Thành nói rồi không khỏi cúi đầu.
Sở Huyên muốn hỏi nữa nhưng rồi lại thôi, rất rõ ràng lời cô vừa nói đã gợi lại quá khứ đau buồn của Diệp Thành. Cô bắt đầu hiểu ra đồ nhi của mình mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây”, Sở Huyên nói dịu dàng hơn, cô không muốn ép Diệp Thành quá, cũng không quá hà khắc với Diệp Thành nữa, nếu không rất có thể sẽ lại xảy ra chuyện như ở nước Triệu, bây giờ Diệp Thành còn sống đứng trước mặt mình đã là may mắn lắm rồi.
Thấy Diệp Thành không nói gì, Sở Huyên phất tay gọi hình nộm Tử Huyên ra: “Này, ta khôi phục lại cho ngươi rồi”.
Thấy Tử Huyên còn nguyên vẹn, cái đầu đang cúi gục của Diệp Thành lập tức ngẩng lên, hắn cười hì hì bảo: “Cảm ơn sư phụ”.
“Ngày mai là cuộc thi tam tông rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”, Sở Huyên nói rồi bước ra ngoài như một làn gió, sau đó còn có lời nói nhẹ nhàng vọng vào: “Lần sau đừng để vi sư phải lo lắng nữa”.
Diệp Thành giật mình rồi nở nụ cười ngốc nghếch, nhớ lại lúc trước Sở Huyên còn khóc vì mình, lòng hắn cảm thấy chợt ấm áp.
…
Đêm khuya, đại điện của Chính Dương Tông không hề yên bình.
Hàng trăm người đứng nghiêm túc trong điện, mà Thành Côn đang ngồi phía trên còn mang vẻ mặt u ám đáng sợ hơn.
Nửa đêm bọn họ lên sườn núi nhỏ, chẳng những không moi được thông tin hữu ích gì từ lão già Gia Cát Vũ mà còn bị lão ta mắng cho xối xả. Điều này với Chính Dương Tông mà nói chính là một cái tát chát chúa.
“Sư huynh, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ”, một vị trưởng lão lạnh lùng nói.
“Đương nhiên ta biết không tránh khỏi có liên quan đến ông ta”, sắc mặt Thành Côn tái xanh, ông ta cắn răng nghiến lợi bảo: “Ngoài ông ta ra, còn ai có gan lớn dám gây chuyện ở Chính Dương Tông? Ông ta nên cảm thấy may mắn vì không bị chúng ta bắt được, nếu không ta sẽ khiến ông ta phải chôn thân ở Chính Dương Tông”.
“Vậy Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thì sao ạ? Hay là đưa tới đây hỏi xem”, một trưởng lão khác thăm dò nhìn Thành Côn: “Chắc chắn hắn cũng có liên quan đến chuyện này”.
“Hắn chỉ là một tên vặt vãnh thôi”, Thành Côn hít một hơi thật sâu: “Gia Cát Vũ đưa hắn vào chỉ vì muốn kéo Hằng Nhạc Tông theo”.
“May mà linh mạch đại địa và phong ấn của Thái Cổ Long Hồn đều không tổn hại, nếu không…”
…
Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa chiếu rọi mặt đất đã có người đi lại trên các đỉnh núi.
Phóng mắt nhìn theo thì thấy các đệ tử Chính Dương Tông đã khoác lên mình chiếc áo bào mới, túm năm tụm ba đi về một hướng.
Trước Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát.
Chương 235: Muôn người chú ý
“Mặc dù biết rõ sẽ thua nhưng vẫn rất hăng hái!”, Tư Đồ Nam vươn người, máu huyết sục sôi.
“Hiếm ai lạc quan được như huynh”, Đoàn Ngự khẽ phất chiếc quạt gấp trong tay, mỉm cười.
“Dù thế nào cũng phải dốc hết sức!”
Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong ở bên cạnh vẫn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng họ liếc nhìn Liễu Dật bên cạnh, thấy vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật, trong mắt hai người thoáng qua một tia lo lắng.
Giống như họ, Diệp Thành thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Liễu Dật.
Đôi mắt Diệp Thành không chỉ nheo lại một lần, dường như hắn có thể nhìn ra vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật từ đâu mà có, hắn có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Liễu Dật có phần rối loạn, lúc mạnh lúc yếu.
“Liễu sư huynh, trạng thái của huynh rất kém!”, Diệp Thành nhỏ giọng nói.
“Do công pháp thôi, bệnh lâu ngày rồi”, Liễu Dật cười khẽ, ngược lại rất bình tĩnh.
Dù hai người nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mấy người Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt nghe thấy, có vẻ họ còn biết nhiều hơn Diệp Thành nhưng không nói, chỉ thở dài trong lòng.
“Sư huynh, trạng thái này của Dật Nhi…”, cách đó không xa, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Liễu Dật rồi lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Ta cũng bất lực với vết thương của nó”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.
“Với trạng thái hiện tại của hắn, thể hiện sáu mươi phần trăm sức chiến đấu thôi cũng khó!”, Sở Huyên cau mày.
Haiz!
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài: “Đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông ta còn không thể phát huy được sức chiến đấu bình thường, cuộc thi tam tông này Hằng Nhạc Tông đã xác định sẽ thất bại thảm hại rồi”.
“Mọi việc đều có trời định đoạt”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi rồi bước xuống núi đầu tiên, mọi người cũng theo sau.
Lúc này, phía trước đại điện Chính Dương Tông đã đông nghịt người, ở vị trí trung tâm có một chiến đài cao nghìn trượng, đây là chiến đài riêng của cuộc thi tam tông.
Phía chính Đông chiến đài là vị trí của trưởng lão Chính Dương Tông, mà người ngồi ở vị trí đầu tiên chính là chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông.
Ông ta bình chân như vại, thỉnh thoảng còn nhàn nhã nhấp một ngụm trà, tư thế cao ngạo, hơn nữa khoé miệng luôn gợi lên nụ cười giễu cợt, giống như cuộc thi tam tông lần này là võ đài của một mình Chính Dương Tông ông ta vậy.
“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc tới”.
“Nhà họ Tề ở Nam Cương tới”.
“Nhà Tư Đồ ở Tây Thục tới”.
“Nhà họ Vương ở Bắc Xuyên tới”.
“…”
Theo mỗi tiếng hô vang, trưởng lão của từng thế gia tu luyện lần lượt đi vào, nơi diễn ra trận chiến thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn.
Tiếp theo là lão già Gia Cát Vũ, lão ta vừa đi vừa phất tay, đung đưa đắc ý, hơn nữa đôi mắt gian giảo của lão ta nhìn thế nào cũng thấy xảo trá khiến cho Bích Du phía sau lão không khỏi xấu hổ.
“Trông chừng ông ta cho ta”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, sau khi nhìn thấy Gia Cát Vũ, sắc mặt ông ta càng trở nên u ám hơn.
Không cần ông ta nói, rất nhiều trưởng lão cũng đã đồng thời nhìn chằm chằm lão già Gia Cát Vũ như đề phòng kẻ trộm, nếu không chỉ cần lơ là một chút để mất dấu thì có trời mới biết lão ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Nhìn gì đấy?”, cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình, lão già Gia Cát Vũ quát lên.
“Tiền bối Gia Cát Vũ, mời ngồi!”, dưới ánh mắt của mọi người, Thành Côn cũng không tiện nổi nóng, chỉ đành nở nụ cười đáp lại.
Xuỳ!
Gia Cát Vũ khinh thường, liếc thấy một vị trí dễ chịu rồi rất tự nhiên ngồi vào đó.
“Thanh Vân Tông đến”, sau khi Gia Cát Vũ đi vào, một tiếng hô khác lại vang lên.
Lời còn chưa dứt, Công Tôn Trí chưởng giáo của Thanh Vân Tông và các trưởng lão đã dẫn theo đệ tử chân truyền của mình bước vào. Nam đệ tử phong độ nhẹ nhàng, nữ đệ tử dịu dàng xinh đẹp khiến cho mắt các đệ tử Chính Dương Tông phát sáng.
Thành Côn liếc nhìn xuống dưới nhưng không đứng dậy, chỉ là khoé miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Hừ!
Thấy thái độ này của Thành Côn, Công Tôn Trí thầm khịt mũi, dẫn đệ tử của mình vào chỗ ngồi.
“Công Tôn đạo hữu, sao không thấy tiểu tử Lã Chí đâu vậy?”, Công Tôn Trí vừa ngồi vào chỗ, trưởng lão nhà Tư Đồ ở Tây Thục đã lên tiếng.
Nghe thấy tên Lã Chí, sắc mặt Công Tôn Trí trở nên vô cùng khó coi.
Lã Chí là đệ tử thứ hai trong chín đại đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, hắn ta đến tham gia buổi đấu giá ở chợ đen U Minh nhưng mãi không thấy về. Sau này ông ta sử dụng bí pháp vô thượng để thăm dò mới biết Lã Chí đã chết, đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Trí vừa tức vừa đau lòng.
Thiên phú tu vi của Lã Chí chỉ đứng sau Chu Ngạo, hắn là một trong những đệ tử được ông ta coi trọng nhất, bình thường đều được chú trọng đào tạo, Thanh Vân Tông đã hao tổn biết bao tâm huyết cho Lã Chí, vậy mà nói chết là chết.
Chỉ là ông ta đâu biết đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân mình lại bị Diệp Thành – tu sĩ chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí của Hằng Nhạc Tông giết chết.
Hơn nữa, khi ấy đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể cũng có mặt.
“Nếu để ta tìm được kẻ đã giết Chí Nhi, ta nhất định sẽ nghiền nát xương hắn thành tro tàn”, Công Tôn Trí càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng phẫn nộ.
“Không biết trong số đệ tử ngồi dưới kia của Công Tôn đạo hữu có mấy người được lọt vào vòng chung kết”, khi Công Tôn Trí còn đang nghiến răng nghiến lợi thì trưởng lão nhà Tư Đồ đã vuốt râu khoan thai nở nụ cười: “Ta nghe nói Huyền Linh Chi Thể mạnh lắm đấy!”
Nghe lời này, sắc mặt Công Tôn Trí trở nên thâm trầm, ông ta biết trưởng lão nhà Tư Đồ đang mỉa mai mình vì thế khịt mũi: “Dù tệ nhất cũng hơn Hằng Nhạc Tông, bọn họ thất bại hết, làm đệm lót cho Thanh Vân ta thôi”.
“Người của Hằng Nhạc Tông đến”, khi hai người đang nói chuyện thì không biết người nào ở phía dưới đã hô lên câu này.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt mọi người đều vô thức đổ dồn về phía lối vào.
Ở đó, Dương Đỉnh Thiên là người bước vào đầu tiên, theo sau là Đạo Huyền Chân Nhân và mấy người Phong Vô Ngấn, khi đệ tử Chính Dương Tông thấy Diệp Thành đi ở phía cuối hàng thì đều không khỏi giật mình.
Gia Cát Vũ xông ra khỏi lòng đất tạo nên động tĩnh không vừa, làm kinh động tứ phía. Còn Thành Côn cũng đã ra lệnh lục soát tất cả, hộ tông đại trận cũng được mở.
Các vị trưởng lão trong nội môn và cả ngoại môn của Chính Dương Tông đều đã xuất hiện, người nào người nấy toàn thân có linh quang rẽ không phi hành giống như từng ngôi sao sáng khiến màn đêm càng trở nên lấp lánh hơn.
Không chỉ có trưởng lão, rất nhiều các đệ tử thực lực lớn mạnh cũng được gọi ra ngoài, lục soát cẩn trọng dưới sự dẫn dắt của các trưởng lão.
“Đúng là to gan, dám làm loạn ở địa bàn của Chính Dương Tông”, trên đỉnh núi, chưởng giáo công Tôn Trí của Thanh Vân Tông xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng khác thường.
Cũng giống như Thanh Vân Tông, những thế lực khác tới tham dự trận so tài cũng hết sức kinh ngạc. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, nhà họ Tề ở nam Cương, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, nhà họ Tư Đồ ở Tây Thục….
Trong lòng đất của Chính Dương Tông.
Diệp Thành bất lực ngồi trên linh mạch khổng lồ kia. Hắn đã nghĩ tới hàng trăm cách thoát thân nhưng kết quả chỉ có một đó là: Chết.
“Lần này đúng là xong thật rồi”, Diệp Thành day mày, hắn hận vì đã nghe theo lão già không đáng tin Gia Cát Vũ kia đi trộm cái gọi là mà Đại Địa Linh Mạch đến mức bị nhốt ở nơi thâm sâu này.
Gừ! Gừ!
Từng tiếng gầm của rồng vang lên khiến Diệp Thành giật mình đứng dậy.
“Lại là âm thanh này”, Diệp Thành cau mày.
Nói ra thì hắn không hề thấy lạ lùng với tiếng gầm này vì hắn đã từng nghe qua trước đó. Đó là khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông, cũng chính vào đêm hắn và nhóm Tạ Vân bị đội của Tề Dương vây bắt hắn đã nghe thấy âm thanh này.
Từ đó tới nay hắn vẫn tưởng rằng mình nghe nhầm vì mấy người phía Tạ Vân không hề nghe thấy, chỉ có mình hắn nghe thấy.
Hiện giờ khi ở lòng đất của Chính Dương Tông, Diệp Thành lại nghe được âm thanh này nên cảm thấy hết sức bất ngờ. Tiếng gầm này rõ ràng là giống nhau, vả lại lần này hắn còn nghe được rõ hơn khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông.
Gừ! Gừ!
Diệp Thành vội nhìn xuống dưới chân vì tiếng gầm kia vang lên từ dưới Đại Địa Linh Mạch.
“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch còn có huyền cơ?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn mở Tiên Luân Nhãn.
Tiên Luân Nhãn di chuyển, đạo tiên luân ấn ký kia cũng loé sáng khiến hắn có thể nhìn thấu Đại Địa Linh Mạch và nhìn được rõ ràng huyền cơ bên dưới.
Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã phải thẫn thờ. Hắn vô thức lùi về sau vì hắn trông thấy một đôi mắt màu đỏ như máu, đôi mắt đó cũng phải to bằng cả vại nước.
Diệp Thành kinh ngạc, lúc này hắn mới nhìn rõ được đó là vật gì, đó chính là một con rồng khổng lồ, nói chính xác là một con rồng khổng lồ hư ảo, giống như linh hồn thể, bị vô số phù văn trói trên tế đàn to phải cả hàng chục nghìn trượng.
“Đó…đó là gì?”, Diệp Thành tái mặt nhìn đôi mắt khổng lồ kia mà có cảm giác như mình sắp bị nuốt chửng đến nơi.
Quan trọng hơn cả đó chính là con rồng hư ảo kia quá to lớn, còn to hơn cả bất cứ loại yêu thú nào mà hắn từng thấy. Nó cứ lượn vòng ở đó, mặc dù đứng ở trên nó nhưng Diệp Thành cảm thấy mình như con kiến vậy.
“Bên dưới Đại Địa Linh Mạch lại còn phong ấn cả một con vật khổng lồ như vậy”, Diệp Thành kinh ngạc tim đập thình thịch.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, khi Diệp Thành nhìn con rồng hư ảo kia thì nó đột nhiên lên tiếng, âm thanh như muốn rung chuyển đất trời khiến Diệp Thành thất thần.
“Sao ngươi lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, trong mắt con rồng khổng lồ kia loé lên thần quang, đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào phần mắt trái của Diệp Thành như muốn nhìn thấu mọi thứ.
Diệp Thành giật mình, hắn đề phòng cảnh giác. Bí mật về Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không ai biết mà con rồng khổng lồ này lại có thể nhìn thấu khiến hắn không khỏi sợ hãi.
Bên dưới, con rồng hư hảo không nghe thấy tiếng trả lời của Diệp Thành thì liếc nhìn hắn: “Không muốn nói có thể không nói, ta cũng không có hứng muốn biết vì sao ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, chi bằng chúng ta trao đổi, thế nào?”
“Trao đổi gì?”, Diệp Thành cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhìn con rồng bên dưới.
“Ta có thể đưa ngươi ra ngoài một cách an toàn”, Thái Hư Cổ Long rít lên: “Nhưng đáp lại ngươi phải giúp ta phá phong ấn”.
Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thành chợt loé sáng. Không thể phủ nhận lời của nó đã đánh trúng tâm lý của Diệp Thành khiến hắn như tìm được ánh sáng trong màn đêm đen.
Có điều nghĩ tới thân phận của con rồng kia, Diệp Thành lại kiềm chế sự manh động trong mình.
Con rồng này bị phong ấn bên dưới Đại Địa Linh Mạch, vả lại hình thể lại to lớn thế này, cho dù là linh hồn thể thì nhất định sẽ khiến người ta phải sợ. Nếu mình cứu nó ra ngoài thì có trời mới biết là phúc hay hoạ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn con rồng kia mà nói: “Trao đổi cũng được nhưng trước hết phải cho ta biết ngươi là ai, vì sao lại bị phong ấn ở đây?”
“Ta là Thái Hư Cổ Long”.
“Thái…Thái Hư Cổ Long?”, Diệp Thành tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Thái Hư Cổ Long, lai lịch quá khủng khiếp.
Tương truyền, thời cổ đại xa xưa có một chủng tộc đáng sợ, có thể nói là tiên tổ của long tộc, huyết mạch mạnh vô cùng, từng là bá chủ tối cao của nhân gian.
Thế nhưng sau thời Thái Cổ, chủng tộc lớn mạnh này lại mai danh ẩn tích, trên đời này chỉ còn lại truyền thuyết về nó, vả lại càng không có nổi người từng gặp Thái Hư Cổ Long.
Đây chính là bí mật xưa kia. Diệp Thành cũng từng thấy đôi câu trong mật quyển cũ nát chứ chưa từng nghe nói trên đời này có Thái Hư Cổ Long thật sự. Mặc dù chỉ là hình thái long hồn nhưng cũng từng là chủ nhân của thế gian này.
Diệp Thành vừa bấm ngón tay vừa khẽ giọng tính toán: “Hỗn độn, hồng hoang, hoang cổ, thái cổ, viễn cổ, thượng cổ, ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm rồi”.
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn Thái Hư Cổ Long thăm dò: “Ngươi là sinh vật thời cổ đại thật sao?”
Thái Hư Cổ Long không nói gì, mí mắt khẽ chớp coi như gật đầu.
“Sao có thể?”, Diệp Thành hoang mang: “Thái Hư cách hiện tại ít nhất cũng phải vài trăm nghìn năm, theo như ta biết thì sinh vật thời Thái Cổ đã tuyệt chủng lâu rồi, sao còn có sinh vật tồn tại? Vả lại ngươi có thể sống mấy trăm năm?”
“Ta chỉ là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long”, Thái Hư Cổ Long biết Diệp Thành không dễ bị lừa nên cuối cùng cũng nói ra sự thật: “Nếu theo ngươi nói thì chân thân của ta đã niết bàn từ thời Thái Cổ rồi, trong bao nhiêu năm tháng đó, tàn hồn của ta mới dần dần có linh trí, cũng chính là hình thái của ta hiện tại”.
“Nói như vậy thì ta có thể miễn cưỡng chấp nhận được”, Diệp Thành thở phào, nếu mà có sinh vật có thể sống vài trăm năm thì đúng là phủ nhận mọi nhận thức của thế giới này mất.
“Có thể nói về chuyện trao đổi của chúng ta rồi”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành.
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi kia của ta, tại sao ngươi lại bị nhốt ở vùng đất này của Chính Dương Tông?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long mà hỏi.
Nghe vậy, Thái Hư Cổ Long mờ trừng đôi mắt, hiện lên ánh nhìn lạnh băng khiến Diệp Thành lạnh toát từ đầu tới chân.
“Ba nghìn năm trước ta thức tỉnh linh trí, gặp phải đám tu sĩ loài người tham lam như các ngươi, cũng vì thuỷ tổ của tam tông mà các ngươi từng nói: “Huyền Thần, ông ta chém long hồn yếu ớt của ta thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba tên đệ tử của ông ta, còn ta là một trong ba phần linh hồn đó”.
Nghe vậy, mắt Diệp Thành chợt sáng lên. Hắn từng nghe nói tới thủy tổ Huyền Thần, ông ta chính là người đầu tiên lập đại môn phái ở Đại Sở: Đại Sở Huyền Tông.
Tam tông hiện giờ vốn dĩ thuộc về Đại Sở Huyền Tông. Huyền Thần có ba đệ tử là Ngọc Cơ, Quảng Long và Vân Khâu.
Sau khi Huyền Thần chết, ba đệ tử của ông ta lần lượt kế thừa những gì ông ta để lại và truyền từ từ đời này sang đời khác.
Thế nhưng không biết vì sao, hai nghìn năm trước, Đại Sở Huyền Tông nội chiến dấy lên cơn mưa máu. Thị Huyết Điện bá đạo ở phương bắc hiện giờ nổi lên từ đó.
Cho tới một nghìn năm trước, cuộc đại loạn của Đại Sở Huyền Tông mới chấm dứt nhưng Đại Sở Huyền Tông danh bất hư truyền, thực lực đã không còn thịnh như năm xưa nữa.
Đồng thời, hậu bối Ngọc Cơ, đại đệ tử của Huyền Thần lập ra Chính Dương Tông, hậu bối đệ tử thứ hai là Quảng Long lập ra Thanh Vân Tông, còn đệ tử thứ ba là Vân Khâu lập ra Hằng Nhạc Tông, tam tông cứ thế mà hình thành.
“Ta chỉ biết ngọn nguồn của tam tông chứ không biết bí mật long hồn Thái Cổ”, Diệp Thành thầm nhủ: “Năm xưa yêu long làm hại Đại Sở, Huyền Thần thuỷ tổ phải ra tay, lẽ nào chính là nói đến Thái Cổ Long Hồn?”
Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói năm xưa Huyền Thần thuỷ tổ trảm Thái Cổ Long Hồn thành ba phần, lần lượt phong ấn trong cơ thể của ba người đệ tử, nói vậy thì Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông ta cũng có Thái Cổ Long Hồn như ngươi nói?”
Thái Hư Cổ Long mặc dù phẫn nộ nhưng vẫn gật đầu.
Diệp Thành cau mày, trong đôi mắt chợt loé sáng, hắn lẩm bẩm: “Nói vậy thì ta nghe thấy tiếng gầm khi ở ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông chính là tiếng gầm của Thái Cổ Long Hồn rồi”.
“Giờ ngươi đã biết tu sĩ loài người các ngươi bỉ ổi thế nào rồi chứ?”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thái Hư Cổ Long gầm lên.
Chương 232: Bí thuật phân thân
“Bỉ ổi hay không thì ta không biết, nhưng ta cũng không thể nghe một mình ngươi nói”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Thái Hư Cổ Long: “Vả lại, theo như lịch sử mà ta biết thì lại không khớp với những gì ngươi nói cho lắm. Năm xưa là do ngươi làm loạn Đại Sở, thuỷ tổ Huyền Thần của ta mới ra tay trảm ngươi”.
“Lịch sử đều do kẻ thắng bịa ra”, Thái Hư Cổ Long lạnh giọng.
“Thôi giờ nói chuyện trao đổi giữa hai chúng ta đi đã”, Diệp Thành đổi chủ đề: “Ngươi nói ngươi có thể đưa ta ra khỏi đây một cách an toàn phải không?”
“Mặc dù ta bị phong ấn nhưng vẫn có khả năng đưa ngươi ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên lên tiếng: “Đã là trao đổi qua lại, ta cứu ngươi ra ngoài thì ngươi cũng phải giúp ta thoát hiểm”.
“Ngươi mạnh như vậy mà không thể phá được phong ấn thì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ta sao phá được?”
“Giờ không được không có nghĩa về sau không được”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành chăm chú: “Ta có thể nhận ra ngươi không hề đơn giản, nếu như cho ngươi đủ thời gian thì sẽ có ngày sức mạnh của ngươi thông thiên”.
“Ý của ngươi là đưa ta ra ngoài trước, sau này khi ta mạnh rồi thì quay lại cứu ngươi sao?”
“Nếu không thì tu vi hiện tại của ngươi có thể giúp ta phá phong ấn sao?”
“Ngươi chắc chắn ta có thể cứu ngươi sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt tò mò.
“Ngươi sẽ làm được”, Thái Hư Cổ Long chớp mắt cười: “Hoặc ngươi có thể vạch y phục ra nhìn phần ngực của ngươi xem”.
Nghe vậy, Diệp Thành cau mày, khi vạch ngực áo ra, phần ngực của hắn hiện lên phù văn hình rồng, phù văn này đang dần dần ăn sâu vào cơ thể hắn.
Còn lúc này, Diệp Thành cũng thấy có gì đó không ổn, cơ thể và linh hồn hắn đều bị lạc ấn một loại chú ấn vô cùng nguy hiểm.
“Đó chính là tổ chú cấm kỵ của Thái Hư Cổ Long tộc”, khi Diệp Thành cau mày, Thái Hư Cổ Long đã cười lạnh lùng: “Nếu ngươi làm trái lại lời hứa với ta thì sẽ bị hoạ diệt thân”.
“Ngươi cũng độc ác lắm”, đôi mắt Diệp Thành lạnh hẳn lại.
“Chẳng còn cách nào khác, trao đổi với loài người khác ngươi vẫn nên thận trọng một chút”, Thái Hư Cổ Long cười tôi độc: “Ngươi chỉ có thời gian là mười năm, trong mười năm nếu ngươi vẫn không thể giúp ta thoát thân thì tổ chú đó nhất định sẽ ứng nghiệm, ngươi sẽ hoá thành tro bụi. Còn nữa, đừng cố gắng huỷ đi tổ chú vì trên đời này chỉ có ta mới có thể hoá giải được nó, đương nhiên, trong vòng mười năm nếu ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này thì tổ chú tự khắc tan biến”.
“Nghe ý của ngươi thì ta không có sự lựa chọn nào khác rồi”, Diệp Thành khoát tay.
“Ngươi nên cảm ơn ta vì ta không bắt ngươi phải chết”.
“Ngươi không cần phải nói dễ nghe vậy đâu”, Diệp Thành lạnh giọng: “Ngươi cứu ta cũng không phải không có mục đích. Nói thẳng ra thì ta rất ghét cảm giác bị uy hiếp, hiện giờ ta chỉ muốn cho ngươi ăn một đại chiêu thôi”.
Nghe vậy, đôi mắt Thái Hư Cổ Long chợt thoáng qua ánh nhìn giễu cợt: “Tiểu tử, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không phải có tác dụng với tất cả đâu”.
Diệp Thành cau mày, đại chiêu mà hắn nói không phải là cấm thuật Tiên Luân Nhãn sao? Thế nhưng Thái Hư Cổ Long có vẻ như nhìn thấu tâm can hắn, cũng có vẻ như không hề sợ cấm thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn.
Về điểm này thì Diệp Thành không hề nghi ngờ. Thái Hư Cổ Long là một tộc chí tôn thời Thái Cổ, mặc dù hiện tại chỉ là một phần tàn hồn nhưng cũng hết sức đáng sợ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành ho hắng nói: “Ngươi đưa ta ra ngoài đi, ta không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, còn vật khổng lồ như ngươi lại khiến ta không thể nào thở nổi”.
“Ngươi chắc chắn rời khỏi đây bây giờ chứ?”, Thái Hư Cổ Long hỏi lại với giọng điệu hứng thú.
“Đi, đi bây giờ”.
“Nơi này chính là Đại Địa Linh Mạch”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp, “đối với tu sĩ mà nói thì nơi này chính là thánh địa để tu luyện, tu luyện ở đây một ngày bằng cả tháng bên ngoài, vả lại sự huyền diệu của Đại Địa Linh Mạch không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, nó có tác dụng rất lớn đối với khả năng cảm ngộ thiên địa”.
“Điều này ta đương nhiên hiểu, ngươi cho rằng ta không muốn tu luyện ở đây sao?”, Diệp Thành day trán, nói: “Có điều ta mà không ra ngoài thì phía sư phụ của ta sẽ loạn lên mất”.
“Thế à?”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Vậy thì để lại một đạo phân thân ở đây, để nó hấp thu tinh nguyên đại địa, thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bổn tôn, để truyền tinh nguyên đại địa, nếu may mắn, nói không chừng ngươi còn có thể lĩnh hội sức mạnh của đất trời”.
“Phương án này quả không tồi”, Diệp Thành sáng mắt: “Nào nào, mau dạy ta bí thuật phân thân”.
“Ngươi chắc chắn ta biết thuật phân thân sao?”, thấy bộ dạng mong mỏi đó của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long cười nói.
“Ngươi là Thái Hư Cổ Long mà, có gì mà ngươi không làm được chứ?”, Diệp Thành tươi cười, đôi mắt to tròn đảo đi đảo lại nhìn Thái Hư Cổ Long, hắn xoa xoa tay cười nói: “Nếu ta mạnh lên thì cũng có thể tới cứu ngươi sớm mà, không phải sao?”
“Xem ra ngươi cũng không phải ngốc”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành sau đó giữa phần trán có một đạo thần quang bay ra thâm nhập vào đầu Diệp Thành.
Cảm nhận được bí tông truyền vào não, Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống đất.
Thái Hư Cổ Long đẩy một đạo thần quang vào đầu Diệp Thành, đạo thần quang này đã hoá thành văn tự dày đặc, trong chốc lát còn có từng bóng người hư ảo hiển hiện giúp Diệp Thành tu luyện bí thuật trong thời gian ngắn.
Bên dưới, Thái Hư Cổ Long nằm dài ra đất, chốc chốc lại chớp mắt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt hiện lên tinh quang: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, Cửu Thiên Tiên Hoả, Ma Huyết, Thiên Lôi, Đế Giác…, tên tiểu tử này rốt cục có lai lịch thế nào?”
…….
Ở Vọng Nguyệt Các, Dương Đỉnh Thiên đứng đó, trong đôi mắt chốc chốc lại hiện lên ánh nhìn bất định.
“Sư huynh, theo huynh thấy thì kẻ mạnh thần bí của Chính Dương Tông có lại lịch thế nào?”, Sở Huyên nhìn Dương Đỉnh Thiên.
Dương Đỉnh Thiên trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Tu vi của người đó ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người có tu vi như vậy ở Đại Sở cũng chỉ có vài người, có thể là lão tổ của Thanh Vân Tông, có thể là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện, mà nói không chừng có thể đó là lão tổ của Hằng Nhạc Tông”.
“Theo ta thấy thì đó chính là Gia Cát Vũ”, Bàng Đại Xuyên vuốt vuốt râu nói: “Mặc dù là tiền bối nhưng phong cách hành sự của ông ta ở Đại Sở này làm gì có ai không biết. Nơi nào có mặt ông ta là nơi đó náo nhiệt”.
“Xem ra khả năng Gia Cát Vũ là lớn nhất”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu đáp.
“Hỏng rồi, Diệp Thành không phải bị Gia Cát Vũ đưa đi sao?”, Sở Huyên tỉnh ngộ.
Trong chốc lát, cả mấy người liền cau mày. Khi bọn họ còn đang căng thẳng thì đã có ba đạo trường hồng của các trưởng lão ở Chính Dương Tông đáp xuống phía trước Vọng Nguyệt Các.
“Không biết ba vị đêm khuya tới đây là có việc gì chỉ giáo?”, Dương Đỉnh Thiên nhìn cả ba người rồi lên tiếng.
“Dương tông chủ, đêm khuya tới đây xin tông chủ thứ tội vì làm phiền”, một trưởng lão đi đầu tiến lên trước, nói: “Hôm nay có người thần bí đột nhập vào cấm địa của Chính Dương Tông chúng tôi, xin các vị phối hợp”.
“Ý ông là gì?”, Đạo Huyền Chân Nhân lạnh giọng: “Lẽ nào quý tông cho rằng người của Hằng Nhạc Tông chúng tôi xông vào cấm địa?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”, giọng nói của vị trưởng lão ở Chính Dương Tông có phần cổ quái: “Đã không phải do các vị đạo hữu đây gây ra thì phải kiểm tra cái đã, nếu không phải do Hằng Nhạc Tông gây ra, chúng tôi xin cúi đầu nhận lỗi”.
“Nực cười”, Bàng Đại Xuyên lạnh giọng, “Chính Dương Tông đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Bàng sư đệ”, Dương Đỉnh Thiên tiếp lời, vuốt râu nói: “Bọn họ muốn kiểm tra thì cứ để bọn họ kiểm tra, chúng ta đường đường chính chính không phải sợ, nếu không thì các vị đạo hữu đây cho rằng chúng ta có tật giật mình”.
“Dương tông chủ thật sáng suốt”, trưởng lão của Chính Dương Tông mỉm cười sau đó nheo mắt đảo qua mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.
Sau khi kiểm tra một vòng, vị trưởng lão kia mới nhìn Dương Đỉnh Thiên mà nói: “Dương tông chủ, sao lại không thấy Diệp Thành của quý tông đâu?”
Chương 233: Ngắm sao
“Thái hư phân thân, hiện”.
Trong lòng đất, sau tiếng hô của Diệp Thành, một luồng vân khí màu vàng kim bốc ra từ cơ thể hắn, sau đó không ngừng hội tụ bên cạnh hắn, mãi tới khi huyễn hoá thành hình người, hình người này chính là hình người của Diệp Thành.
“Không tồi”, Diệp Thành đứng dậy, nhìn thân hình phân thân thái hư bên cạnh mình.
“Tu vi chỉ ở cảnh giớ ngưng khí tầng thứ ba thôi sao?”, Diệp Thành xoa cằm.
“Nào, thử xem nào”, ý niệm vừa bắt đầu, Diệp Thành lệnh cho phần phân thân của mình ngồi khoanh chân trên một đường linh mạch.
Ngay sau đó, phần phân thân của Diệp Thành tự khắc nuốt trọn tinh nguyên của đại địa, còn Diệp Thành là bản tôn nhờ có sự truyền thụ của phân thân nên được lợi, tâm trí phấn chấn hơn hẳn.
“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa xoa tay, hai mắt sáng cả lên: “Sau này nếu đánh với kẻ khác hao kiệt sức lực thì có thể thông qua phần phân thân hấp thu linh mạch đại địa để bổ sung sức lực, cũng không khác gì so với việc tự hấp thu Đại Địa Linh Mạch”.
Diệp Thành kinh ngạc nhìn xuống Thái Hư Cổ Long phía dưới: “Ta để phần phân thân ở lại đây, nếu như người của Chính Dương Tông vào đây mà phát hiện thì phải làm sao? Ta không muốn để người khác biết ta từng tới đây”.
“Không phải còn có ta sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn Diệp Thành: “Yên tâm, ta đảm bảo phần phân thân của ngươi không vấn đề gì”.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta phải làm thêm phần phân thân nữa mới được”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa sử dụng thủ ấn, cứ thế ngưng tụ ra tám đạo phân thân.
Tám đạo phân thân lần lượt ngồi trên tám nhánh linh mạch, cứ như vậy, thêm một đạo phân thân trước đó của hắn, tổng cộng có chín đạo phân thân.
Chín phần phân thân nhanh chóng hấp thu tinh nguyên của đại địa, nhanh gấp chín lần so với một phần phân thân. Diệp Thành có thể cảm nhận được rõ rệt tinh nguyên dồi dào truyền đến từ chín phần phân thân kia.
“Thêm hai phần nữa”, thấy được lợi, Diệp Thành tươi cười, định tiếp tục dùng thủ ấn tạo phân thân.
“Dừng, dừng, dừng”, lúc này, Thái Hư Cổ Long không còn bình tĩnh được nữa, cứ thế bảo Diệp Thành dừng lại, nó mắng Diệp Thành bằng giọng khó chịu: “Bảo vệ chín phần phân thân của ngươi đã là giới hạn của ta rồi, nếu còn thêm nữa thì ta hết cách, dù sao ta cũng đang trong trạng thái bị phong ấn”.
“Ta hiểu, ta hiểu”, Diệp Thành cười xoà, thầm nghĩ không thể tham lam được, chín phần phân thân cùng hấp thu nên phần tinh nguyên đại địa có được đương nhiên dồi dào.
“Ngươi có thể đi rồi, nhớ lời ta dặn”, Thái Hư Cổ Long nói rồi, một đạo thần quang bay ra đáp dưới chân Diệp Thành, lấy Diệp Thành làm trung tâm và hình thành nên một vòng xoáy.
“Yên tâm, ta sẽ không quên”, Diệp Thành khẽ vẫy tay, vòng xoáy kia di chuyển và rồi hắn biến mất khỏi nơi này.
Roẹt!
Chỉ thấy bóng hình Diệp Thành biến mất, khi xuất hiện trở lại hắn đã đứng trên một ngọn núi rồi.
“Đây là đâu?”, sau khi hiện thân, Diệp Thành hoang mang nhìn xung quanh.
Đập vào mắt hắn chính là linh sơn với từng tầng mây bao phủ cũng như cung điện lầu các với linh khí dồi dào.
“Cũng may là Chính Dương Tông”, Diệp Thành thở phào, Thái Hư Cổ Long quả thực đã đưa hắn ra khỏi đó.
“Tìm, tìm thật kỹ cho ta”, Diệp Thành vừa thở phào một hơi thì nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang vọng trong không trung.
Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy từng bóng người trong không trung, người nào người nấy ngự không phi hành, quanh người có linh quang bao phủ giống như từng viên tinh thần vậy.
“Hỏng rồi”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, đêm khuya mà Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy thì nhất định là đang tìm người, nói chính xác là đang tìm hắn và Gia Cát Vũ.
Nghĩ vậy, Diệp Thành vội di chuyển định nhảy khỏi ngọn núi đó.
Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp di chuyển thì mười mấy bóng hình đã rẽ không trung đáp tới, chớp mắt đã đứng trên ngọn núi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể thấy Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân và vài trưởng lão phía Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cũng có mặt trong đó.
“Diệp Thành, ngươi còn dám quay về?”, Ngô Trường Thanh nạt nộ, khí thế mạnh mẽ xuất hiện khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì nằm bò ra đất.
“Ngô trưởng lão, không có chứng cứ sao có thể nhận định là do đồ nhi của ta làm, trưởng lão coi như ta không tồn tại sao?”, Sở Huyên lạnh giọng, khí thế thể hiện ra cũng chẳng kém cạnh Ngô Trường Thanh, cô giúp Diệp Thành giải đi khí tức đang đè nén trên cơ thể hắn.
“Vậy ta phải nghe xem hắn định nói gì”, Ngô Trường Thanh cười lạnh lùng.
“Nếu như là hắn thì đương nhiên sẽ cho ông câu trả lời xác đáng”, Sở Huyên đối đầu sau đó nhìn sang Diệp Thành, hỏi: “Diệp Thành, không phải con bị Gia Cát Vũ tiền bối đưa đi sao? Sao lại ở đây?”
“Tiền bối nói tiền bối còn có việc sau đó thì biến mất, để con ở lại đây”, khả năng giả vờ của Diệp Thành lập tức được tận dụng triệt để, hắn diễn hết sức nhập vai, bày ra bộ dạng vô hại, cho dù là ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là một đứa trẻ ngoan.
“Gia Cát Vũ đi rồi thì sao ngươi lại không về Nguyệt Vọng Các?”, Ngô Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.
“Con ở đây ngắm sao”.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh nghe câu hỏi của Diệp Thành thì tức tối không bật ra nổi thành lời. Chính Dương Tông loạn cả lên như vậy, hắn còn có tâm trạng ở đây ngắm sao, vả lại, nửa đêm còn chạy tới ngọn núi này ngắm sao, nói ra ai tin?
“Sư phụ, rốt cục có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành cố tình bày ra bộ dạng khó hiểu nhìn Sở Huyên.
“Người ta bị mất đồ. Ồ, nói chính xác là có kẻ lén xông vào cấm địa của người ta cho nên cả thiên hạ này bị coi là kẻ trộm”, Sở Huyên nhướng vai, lời nói rõ vẻ giễu cợt: “Người không ở chỗ nghỉ ngơi đều có thể là kẻ trộm, cho nên người ta cho rằng con cũng là kẻ đáng nghi ngờ”.
Ôi chao!
Nào ngờ Sở Huyên vừa nói xong, Diệp Thành đã rướn cổ lớn giọng, khiến không chỉ Sở Huyên mà còn cả Ngô Trường Thanh và mấy người phía Dương Đỉnh Thiên giật mình.
“Ngô trưởng lão, Chính Dương Tông còn có cấm địa sao?’, Diệp Thành tỏ ra kinh ngạc nhìn Ngô Trường Thanh: “Trước đây khi con ở Chính Dương Tông còn chưa bao giờ nghe nói tới”.
Chương 234: Tìm thấy Gia Cát Vũ
“Ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, ngươi có tư cách để biết sao?”, Ngô Trường Thanh lạnh giọng.
“Nói cũng đúng”, Diệp Thành xuýt xoa: “Trước đây con chỉ là một tên đệ tử không có gì nổi bật ở ngoại môn Chính Dương Tông, đương nhiên không có tư cách để biết, có điều Ngô trưởng lão nói con vào cấm địa thì đúng là oan cho con quá rồi. Con còn chẳng biết tới chuyện có cấm địa, vả lại đã là cấm địa thì nhất định phải có người với tu vi cao như trưởng lão trông coi. Người nói một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như con có vào nổi không?”, Ngoài ra, cho dù có vào được tới đó thì người nghĩ con có gan vào sâu hơn không? Đầu con đâu có bị úng nước…”
Diệp Thành nói một tràng, mà nói câu nào cũng có lý khiến Ngô Trường Thanh không thể phản bác lại.
“Đủ rồi”, Ngô Trường Thanh gằn giọng ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng lên như quả cà chua vậy.
“Dù sao thì con cũng chỉ ở đây ngắm sao thôi”, Diệp Thành bày ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
“Ngắm sao? Ngươi lừa ai đấy?”, Ngô Trường Thanh lạnh lùng nói, đương nhiên ông ta nhìn ra được Diệp Thành đang nói dối. Nửa đêm ra đây ngắm sao, ai mà tin được, hơn nữa Diệp Thành còn được Gia Cát Vũ đưa đi, bây giờ không tìm được Gia Cát Vũ, chắc chắn có khuất tất.
“Ngô trưởng lão”, lúc này Dương Đỉnh Thiên mới xen vào, vuốt râu cười bảo: “Diệp Thành nói không phải không có lý, một là hắn không biết có cấm địa, hai là cũng không biết cấm địa ở đâu. Điểm thứ ba lại càng không có khả năng, hắn chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi, hắn đâu có ngốc mà vào cấm địa, đến đó có khác gì tự tìm cái chết? Hơn nữa chẳng lẽ vì nửa đêm Diệp Thành ở đây ngắm sao mà đã kết luận hắn có liên quan đến chuyện này, có phải là trẻ con quá không? Hay là ngươi hoàn toàn không coi Hằng Nhạc Tông ta ra gì?”
Nói đến đây, khí thế Không Minh đỉnh phong của Dương Đỉnh Thiên từ từ lộ ra, mặc dù ông ta đang mỉm cười nhưng lại tạo cho Ngô Trường Thanh áp lực rất lớn.
Sắc mặt Ngô Trường Thanh càng thêm u ám: “Chư vị, Diệp Thành có phải kẻ hiềm nghi hay không trong lòng chúng ta đều biết. Đúng là một mình hắn không thể vào được cấm địa, nhưng mọi người đừng quên còn có Gia Cát Vũ, được Gia Cát Vũ đưa vào cũng không phải không có khả năng”.
“Vậy thì đúng rồi, ngươi đi tìm Gia Cát Vũ đi”, Đạo Huyền Chân Nhân chế nhạo.
“Ta…”, Ngô Trường Thanh bị lời của Đạo Huyền Chân Nhân làm cho á khẩu không nói nên lời. Nếu lão tử tìm được Gia Cát Vũ thì còn phải ở đây nói nhảm với mấy người sao?
Lúc này lại có một bóng người khác từ trên không bay tới, đáp xuống bên cạnh Ngô Trường Thanh, ghé vào tai ông ta nói nhỏ: “Ngô trưởng lão, tìm được Gia Cát Vũ rồi”.
“Tìm được rồi?”, hai mắt Ngô Trường Thanh sáng lên: “Ở đâu?”
“Ông ta đang ở trên sườn núi nhỏ đối diện… ngắm sao”, trưởng lão đó khẽ giọng nói, vừa nói vừa chỉ vào sườn núi nhỏ xa xa ở phía đối diện, loáng thoáng có thể trông thấy một lão già đang vắt chân ngắm sao.
“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh thở không ra hơi, suýt nữa nhảy dựng lên. Nửa đêm ông ta ngắm sao, Diệp Thành cũng ngắm sao, có phải mấy người rảnh không mà chạy tới Chính Dương Tông của ta ngắm sao?
“Thông báo cho chưởng giáo sư huynh”, mặt Ngô Trường Thanh xanh mét, cuối cùng ông ta nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên, sau đó phất tay áo đi vào hư không, phóng tới sườn núi nhỏ đối diện: “Gia Cát Vũ, ta phải xem xem ông giải thích thế nào”.
Không chỉ Ngô Trường Thanh mà bốn phương tám hương của Chính Dương Tông đều có thần hồng vút qua, nơi họ hướng đến chính là sườn núi nhỏ nơi Gia Cát Vũ đang ngồi.
Sau khi Ngô Trường Thanh đi, Diệp Thành mới thầm thở phào nhẹ nhõm, không có chứng cứ nên Ngô Trường Thanh cũng không nói được gì, dù sao chuyện này cũng liên quan đến hai tông. Mà hắn cũng không lo Gia Cát Vũ sẽ khai mình ra, ông già đó còn nói phét giỏi hơn hắn.
“Về rồi nói”, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành rồi bước vào hư không trước tiên, mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng lần lượt đi theo.
“Về thôi, về thôi”, Diệp Thành chuẩn bị đi theo thì bị Sở Huyên xách lên bằng một tay, bay về phía ngọn núi Vọng Nguyệt Các.
Sau khi mọi người rời đi, tiếng chửi bới như sói tru của Gia Cát Vũ vọng lại từ sườn núi nhỏ xa xa đối diện: “Mẹ nó, ăn no rửng mỡ cả lượt à? Nghi ngờ ta trộm đồ? Có chứng cứ không? Cứ bắt ta phải nổi điên lên!”
Bên này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã về tới Vọng Nguyệt Các.
“Ngươi đi vào cho ta”, Diệp Thành vừa mới được thả xuống, còn chưa kịp nói gì với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đã bị Sở Huyên hung hãn xách vào lầu các.
A!
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu gào thảm thiết vọng ra.
Mãi đến một lúc nào đó, tiếng hét thảm thiết mới dừng lại.
Trong lầu các, Diệp Thành lại bị đánh mặt mũi bầm dập, hắn ngồi xổm trong góc, ôm đầu trông như một kẻ phạm tội.
“Ngươi giỏi lắm rồi đó”, Sở Huyên hai tay chống nạnh, mắng cho Diệp Thành không ngẩng đầu lên được.
“Con đi ngắm sao thật mà”.
“Nói dối!”, Sở Huyên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Nói thật đi, có phải Gia Cát Vũ đưa ngươi đến cấm địa của Chính Dương Tông không? Ta thật tò mò, ông ta đi ngắm sao, ngươi cũng đi ngắm sao, sao có gì hay ho mà ngắm?”
Diệp Thành im lặng không nói, lắc đầu cố ý né tránh ánh mắt của Sở Huyên.
Sở Huyên hít sâu một hơi: “Tiểu tử, đây là Chính Dương Tông, ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu”.
“Con hiểu, con hiểu”, Diệp Thành cười toét miệng.
“Còn nữa, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu bí mật đang giấu ta?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành, trong lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Sao ngươi không nói trước cho ta biết ngươi từng là đệ tử Chính Dương Tông, ta cũng đâu ăn thịt ngươi?”
“Đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì”, Diệp Thành nói rồi không khỏi cúi đầu.
Sở Huyên muốn hỏi nữa nhưng rồi lại thôi, rất rõ ràng lời cô vừa nói đã gợi lại quá khứ đau buồn của Diệp Thành. Cô bắt đầu hiểu ra đồ nhi của mình mạnh mẽ hơn mình nghĩ rất nhiều.
“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây”, Sở Huyên nói dịu dàng hơn, cô không muốn ép Diệp Thành quá, cũng không quá hà khắc với Diệp Thành nữa, nếu không rất có thể sẽ lại xảy ra chuyện như ở nước Triệu, bây giờ Diệp Thành còn sống đứng trước mặt mình đã là may mắn lắm rồi.
Thấy Diệp Thành không nói gì, Sở Huyên phất tay gọi hình nộm Tử Huyên ra: “Này, ta khôi phục lại cho ngươi rồi”.
Thấy Tử Huyên còn nguyên vẹn, cái đầu đang cúi gục của Diệp Thành lập tức ngẩng lên, hắn cười hì hì bảo: “Cảm ơn sư phụ”.
“Ngày mai là cuộc thi tam tông rồi, nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”, Sở Huyên nói rồi bước ra ngoài như một làn gió, sau đó còn có lời nói nhẹ nhàng vọng vào: “Lần sau đừng để vi sư phải lo lắng nữa”.
Diệp Thành giật mình rồi nở nụ cười ngốc nghếch, nhớ lại lúc trước Sở Huyên còn khóc vì mình, lòng hắn cảm thấy chợt ấm áp.
…
Đêm khuya, đại điện của Chính Dương Tông không hề yên bình.
Hàng trăm người đứng nghiêm túc trong điện, mà Thành Côn đang ngồi phía trên còn mang vẻ mặt u ám đáng sợ hơn.
Nửa đêm bọn họ lên sườn núi nhỏ, chẳng những không moi được thông tin hữu ích gì từ lão già Gia Cát Vũ mà còn bị lão ta mắng cho xối xả. Điều này với Chính Dương Tông mà nói chính là một cái tát chát chúa.
“Sư huynh, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Gia Cát Vũ”, một vị trưởng lão lạnh lùng nói.
“Đương nhiên ta biết không tránh khỏi có liên quan đến ông ta”, sắc mặt Thành Côn tái xanh, ông ta cắn răng nghiến lợi bảo: “Ngoài ông ta ra, còn ai có gan lớn dám gây chuyện ở Chính Dương Tông? Ông ta nên cảm thấy may mắn vì không bị chúng ta bắt được, nếu không ta sẽ khiến ông ta phải chôn thân ở Chính Dương Tông”.
“Vậy Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thì sao ạ? Hay là đưa tới đây hỏi xem”, một trưởng lão khác thăm dò nhìn Thành Côn: “Chắc chắn hắn cũng có liên quan đến chuyện này”.
“Hắn chỉ là một tên vặt vãnh thôi”, Thành Côn hít một hơi thật sâu: “Gia Cát Vũ đưa hắn vào chỉ vì muốn kéo Hằng Nhạc Tông theo”.
“May mà linh mạch đại địa và phong ấn của Thái Cổ Long Hồn đều không tổn hại, nếu không…”
…
Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa chiếu rọi mặt đất đã có người đi lại trên các đỉnh núi.
Phóng mắt nhìn theo thì thấy các đệ tử Chính Dương Tông đã khoác lên mình chiếc áo bào mới, túm năm tụm ba đi về một hướng.
Trước Vọng Nguyệt Các, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng đã sẵn sàng chờ xuất phát.
Chương 235: Muôn người chú ý
“Mặc dù biết rõ sẽ thua nhưng vẫn rất hăng hái!”, Tư Đồ Nam vươn người, máu huyết sục sôi.
“Hiếm ai lạc quan được như huynh”, Đoàn Ngự khẽ phất chiếc quạt gấp trong tay, mỉm cười.
“Dù thế nào cũng phải dốc hết sức!”
Nam Cung Nguyệt và Nhiếp Phong ở bên cạnh vẫn im lặng, chỉ là thỉnh thoảng họ liếc nhìn Liễu Dật bên cạnh, thấy vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật, trong mắt hai người thoáng qua một tia lo lắng.
Giống như họ, Diệp Thành thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Liễu Dật.
Đôi mắt Diệp Thành không chỉ nheo lại một lần, dường như hắn có thể nhìn ra vẻ ốm yếu trên mặt Liễu Dật từ đâu mà có, hắn có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể Liễu Dật có phần rối loạn, lúc mạnh lúc yếu.
“Liễu sư huynh, trạng thái của huynh rất kém!”, Diệp Thành nhỏ giọng nói.
“Do công pháp thôi, bệnh lâu ngày rồi”, Liễu Dật cười khẽ, ngược lại rất bình tĩnh.
Dù hai người nói rất nhỏ nhưng vẫn bị mấy người Tư Đồ Nam, Nam Cung Nguyệt nghe thấy, có vẻ họ còn biết nhiều hơn Diệp Thành nhưng không nói, chỉ thở dài trong lòng.
“Sư huynh, trạng thái này của Dật Nhi…”, cách đó không xa, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn Liễu Dật rồi lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Ta cũng bất lực với vết thương của nó”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu bất lực.
“Với trạng thái hiện tại của hắn, thể hiện sáu mươi phần trăm sức chiến đấu thôi cũng khó!”, Sở Huyên cau mày.
Haiz!
Đạo Huyền Chân Nhân thở dài: “Đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông ta còn không thể phát huy được sức chiến đấu bình thường, cuộc thi tam tông này Hằng Nhạc Tông đã xác định sẽ thất bại thảm hại rồi”.
“Mọi việc đều có trời định đoạt”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi rồi bước xuống núi đầu tiên, mọi người cũng theo sau.
Lúc này, phía trước đại điện Chính Dương Tông đã đông nghịt người, ở vị trí trung tâm có một chiến đài cao nghìn trượng, đây là chiến đài riêng của cuộc thi tam tông.
Phía chính Đông chiến đài là vị trí của trưởng lão Chính Dương Tông, mà người ngồi ở vị trí đầu tiên chính là chưởng giáo Thành Côn của Chính Dương Tông.
Ông ta bình chân như vại, thỉnh thoảng còn nhàn nhã nhấp một ngụm trà, tư thế cao ngạo, hơn nữa khoé miệng luôn gợi lên nụ cười giễu cợt, giống như cuộc thi tam tông lần này là võ đài của một mình Chính Dương Tông ông ta vậy.
“Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc tới”.
“Nhà họ Tề ở Nam Cương tới”.
“Nhà Tư Đồ ở Tây Thục tới”.
“Nhà họ Vương ở Bắc Xuyên tới”.
“…”
Theo mỗi tiếng hô vang, trưởng lão của từng thế gia tu luyện lần lượt đi vào, nơi diễn ra trận chiến thoáng chốc trở nên náo nhiệt hơn.
Tiếp theo là lão già Gia Cát Vũ, lão ta vừa đi vừa phất tay, đung đưa đắc ý, hơn nữa đôi mắt gian giảo của lão ta nhìn thế nào cũng thấy xảo trá khiến cho Bích Du phía sau lão không khỏi xấu hổ.
“Trông chừng ông ta cho ta”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, sau khi nhìn thấy Gia Cát Vũ, sắc mặt ông ta càng trở nên u ám hơn.
Không cần ông ta nói, rất nhiều trưởng lão cũng đã đồng thời nhìn chằm chằm lão già Gia Cát Vũ như đề phòng kẻ trộm, nếu không chỉ cần lơ là một chút để mất dấu thì có trời mới biết lão ta sẽ lại gây ra chuyện gì.
“Nhìn gì đấy?”, cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình, lão già Gia Cát Vũ quát lên.
“Tiền bối Gia Cát Vũ, mời ngồi!”, dưới ánh mắt của mọi người, Thành Côn cũng không tiện nổi nóng, chỉ đành nở nụ cười đáp lại.
Xuỳ!
Gia Cát Vũ khinh thường, liếc thấy một vị trí dễ chịu rồi rất tự nhiên ngồi vào đó.
“Thanh Vân Tông đến”, sau khi Gia Cát Vũ đi vào, một tiếng hô khác lại vang lên.
Lời còn chưa dứt, Công Tôn Trí chưởng giáo của Thanh Vân Tông và các trưởng lão đã dẫn theo đệ tử chân truyền của mình bước vào. Nam đệ tử phong độ nhẹ nhàng, nữ đệ tử dịu dàng xinh đẹp khiến cho mắt các đệ tử Chính Dương Tông phát sáng.
Thành Côn liếc nhìn xuống dưới nhưng không đứng dậy, chỉ là khoé miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
Hừ!
Thấy thái độ này của Thành Côn, Công Tôn Trí thầm khịt mũi, dẫn đệ tử của mình vào chỗ ngồi.
“Công Tôn đạo hữu, sao không thấy tiểu tử Lã Chí đâu vậy?”, Công Tôn Trí vừa ngồi vào chỗ, trưởng lão nhà Tư Đồ ở Tây Thục đã lên tiếng.
Nghe thấy tên Lã Chí, sắc mặt Công Tôn Trí trở nên vô cùng khó coi.
Lã Chí là đệ tử thứ hai trong chín đại đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, hắn ta đến tham gia buổi đấu giá ở chợ đen U Minh nhưng mãi không thấy về. Sau này ông ta sử dụng bí pháp vô thượng để thăm dò mới biết Lã Chí đã chết, đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Nghĩ đến đây, Công Tôn Trí vừa tức vừa đau lòng.
Thiên phú tu vi của Lã Chí chỉ đứng sau Chu Ngạo, hắn là một trong những đệ tử được ông ta coi trọng nhất, bình thường đều được chú trọng đào tạo, Thanh Vân Tông đã hao tổn biết bao tâm huyết cho Lã Chí, vậy mà nói chết là chết.
Chỉ là ông ta đâu biết đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân mình lại bị Diệp Thành – tu sĩ chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí của Hằng Nhạc Tông giết chết.
Hơn nữa, khi ấy đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể cũng có mặt.
“Nếu để ta tìm được kẻ đã giết Chí Nhi, ta nhất định sẽ nghiền nát xương hắn thành tro tàn”, Công Tôn Trí càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng phẫn nộ.
“Không biết trong số đệ tử ngồi dưới kia của Công Tôn đạo hữu có mấy người được lọt vào vòng chung kết”, khi Công Tôn Trí còn đang nghiến răng nghiến lợi thì trưởng lão nhà Tư Đồ đã vuốt râu khoan thai nở nụ cười: “Ta nghe nói Huyền Linh Chi Thể mạnh lắm đấy!”
Nghe lời này, sắc mặt Công Tôn Trí trở nên thâm trầm, ông ta biết trưởng lão nhà Tư Đồ đang mỉa mai mình vì thế khịt mũi: “Dù tệ nhất cũng hơn Hằng Nhạc Tông, bọn họ thất bại hết, làm đệm lót cho Thanh Vân ta thôi”.
“Người của Hằng Nhạc Tông đến”, khi hai người đang nói chuyện thì không biết người nào ở phía dưới đã hô lên câu này.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt mọi người đều vô thức đổ dồn về phía lối vào.
Ở đó, Dương Đỉnh Thiên là người bước vào đầu tiên, theo sau là Đạo Huyền Chân Nhân và mấy người Phong Vô Ngấn, khi đệ tử Chính Dương Tông thấy Diệp Thành đi ở phía cuối hàng thì đều không khỏi giật mình.
Bình luận facebook