-
Chương 226-230
Chương 226: Một chưởng đánh bại
Nghe Triệu Khang nói vậy, Diệp Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở bên.
Không thể phủ nhận ngọn núi này cao chót vót, xung quanh còn có mây màu bao quanh, về cơ bản đều cao hơn các ngọn núi khác ở Chính Dương Tông. Ngọn núi nơi này giống như biểu tượng của Chính Dương Tông vậy.
Vả lại khi nhìn ngọn núi này, Diệp Thành còn cảm thấy luồng khí tức lớn mạnh khác thường bên trong nó, luồng khí tức này không hề kém cạnh so với Sở Huyên.
Thấy vậy, Triệu Khang khẽ phất quạt xếp, cười nói: “Ngọn núi này tên là Huyền Linh Phong, chính là đỉnh núi tu luyện của Huyền Linh Chi Thể”.
Không cần Triệu Khang nói, Diệp Thành cũng đã đoán ra được. Đây rõ ràng là ngọn núi tu luyện của người vô cùng tôn quý, hắn có thể nghĩ tới Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, nghĩ tới người mà hắn từng thương nhớ - Cơ Tuyết Băng.
Diệp Thành còn có thể nhìn thấy bóng hình Cơ Tuyết Băng đứng giữa núi non thông qua lớp mây mù bao phủ, thân là Huyền Linh Chi Thể cao quý vô cùng, thần sắc lạnh lùng đó giống như đang thương hại chúng sinh vậy.
“Diệp Thành huynh không định nói gì sao?”, nhìn Diệp Thành, Triệu Sinh nhếch miệng cười: “Cứ ngẩng đầu nhìn người xưa như vậy, cảm giác này có lẽ trước nay chưa từng có nhỉ?”
Diệp Thành lặng im không nói gì, thu lại ánh mắt. Triệu Khang ở bên liếc sang Diệp Thành, hắn khẽ phất quạt: “Đi thôi Diệp sư huynh, thân phận hiện giờ của huynh như vậy mà còn đòi đũa mốc chòi mâm son sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thành không phản bác, hắn cũng chẳng buồn tranh cãi với Triệu Khang vì Triệu Khang hiện giờ và hắn không cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Thế nhưng sự nhẫn nại của Diệp Thành lại khiến Triệu Khang được đà lấn tới, cả đoạn đường đi hắn ta không ngớt lời mỉa mai châm chọc.
“Cho dù hiện giờ huynh có thể tu luyện nhưng trong mắt ta huynh vẫn chẳng là gì cả”.
“Hằng Nhạc Tông, đúng là nực cười, muốn sánh với Chính Dương Tông ta sao?”
“Huynh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi”.
Cứ như vậy, Triệu Khang dẫn Diệp Thành tới chân một ngọn núi không quá cao, lúc này mới khẽ phất quạt nhìn Diệp Thành: “Vọng Nguyệt Các ở trên kia”.
Diệp Thành không buồn nhìn hắn, toan đi lên đỉnh núi nhưng lại bị Triệu Khang ngăn lại.
“Diệp sư huynh đừng đi”, Triệu Khang chặn Diệp Thành giống như ngày mà Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông vậy.
“Ngươi còn việc gì?”, Diệp Thành liếc nhìn hắn.
“Ta nghe nói huynh có ba linh phù của Hằng Nhạc Tông, không biết sư huynh có thể cho ta một tấm không?”
“Một triệu linh thạch, ba tấm linh phù đều là loại giá trị”, Diệp Thành thản nhiên nói.
“Một triệu, khẩu khí của huynh cũng lớn nhỉ?”, Triệu Khang mặt lạnh tanh, sao hắn có thể không biết Diệp Thành đang chơi mình được, hắn cũng chẳng phải chưa hề nghe tới ba tấm linh phù này của Hằng Nhạc Tông. Ba tấm linh phù này gộp lại cũng phải có giá lên đến hàng trăm nghìn linh thạch.
“Không mua nổi hả? Vậy thì miễn bàn đi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.
“Ở địa bàn Chính Dương Tông mà còn dám ra oai với ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi dễ dàng vậy sao?”, Triệu Khang chặn ngay trước mặt Diệp Thành lạnh giọng: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn chưa biết rõ thân phận của mình rồi. Hôm nay ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.
Nói rồi, khí tức của Triệu Khang cuộn trào, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, cũng chẳng trách hắn hống hách như vậy.
Diệp Thành không di chuyển, đứng im như pho tượng. Vẻ mặt ngó lơ của Diệp Thành khiến hắn khó chịu, hắn lập tức ra tay tung chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành nheo mắt tránh người nhanh chóng né qua được một chưởng của Triệu Khang, đồng thời hắn cũng vung tay bạt về phía mặt của Triệu Khang.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, Triệu Khang giây phút trước còn đang vênh váo thì giây phút này đã bị cái tát của Diệp Thành đánh xoay cả mặt.
Triệu Khang thẫn thờ, hắn sao có thể ngờ nổi một kẻ với thực lực ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong như hắn lại bị Diệp Thành, một tên mới ở tầng thứ năm cảnh giới Nhân Nguyên đánh bật người như vậy.
Khi hắn còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã túm ngay lấy cổ áo hắn sau đó ném đi chỗ khác.
Bịch!
Chỉ nghe thấy tiếng vang va chạm vào phiến đá, Triệu Khang còn đang đơ người đã va vào vách đá khiến vách đá kia nứt lìa. Sau khi ngã ra đất, hắn ta còn chưa đứng dậy đã phun ra cả miệng máu.
“Ngươi…”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau thì ta không ngại diệt ngươi đâu”, giọng nói của Diệp Thành từ đầu tới cuối rất thản nhiên, vả lại khi nói hắn còn không hề nhìn Triệu Khang.
Bộ dạng này của Diệp Thành trong mắt Triệu Khang lại hoàn toàn trái ngược. Đây nghĩa là gì? Chính là sự coi thường khinh bỉ.
“Diệp Thành”, Triệu Khang rít lên, hắn định đứng dậy nhưng ngặt nỗi xương cốt không biết đã bị gãy mất mấy đoạn, chỉ có thể hằn học nhìn Diệp Thành giống như nhìn con ác quỷ.
Thế nhưng lúc này Diệp Thành đã bước đi về phía đỉnh núi kia.
Trên đỉnh núi có mười mấy bóng hình. Đám đệ tử như Nhiếp Phong đang ngồi quây quần với nhau nói về chuyện tu luyện rất chuyên tâm.
Còn Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Sở Huyên lại đang ngồi cùng nhau, mặt mày không mấy dễ chịu.
“Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc so tài tam tông, không biét Hằng Nhạc Tông chúng ta có mấy người đánh được tới trận cuối cùng”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Có mấy người đánh được tới trận cuối thì muội biết nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng người đứng đầu nhất định sẽ ở Chính Dương Tông”, Sở Huyên day trán nói.
“Việc này sao lại xảy ra với Hằng Nhạc Tông chúng ta chứ” , Bàng Đại Xuyên oán thầm.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thở dài: “Xem ra Hằng Nhạc Tông chúng ta được định sẵn sẽ bị Chính Dương Tông chèn ép tới cùng rồi”.
“Trời xanh an bài, thắng bại có cưỡng cầu cũng không được”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng, không quên nhìn sang Nhiếp Phong và mấy người phái Nam Cung Nguyệt: “Những tiểu tử này sinh cùng thời với Huyền Linh Chi Thể, được định sẵn chỉ làm nền mà thôi”.
Mấy người mỗi người một câu nhưng Sở Huyên ở bên từ đầu tới cuối lại chẳng lên tiếng nữa.
Cô không để tâm vào chuyện này, hoặc có lẽ từ giây phút Diệp Thành ra đi, Sở Huyên vẫn luôn trong trạng thái thất thần, có vẻ như thắng bại của tam tông, thắng bại của Hằng Nhạc Tông đối với cô mà nói chẳng hề quan trọng.
Bộ dạng này của Sở Huyên khiến người ta nhìn mà cảm thấy xót xa. Sự ra đi của đồ đệ quá bất ngờ, dù sao cũng phải để cô ấy có thời gian thích ứng.
Trong chốc lát, mấy người bọn họ vì sự kiệm lời của Sở Huyên mà chìm vào im lặng.
Ôi chao!
Không biết từ bao giờ, ở phía xa vang lên giọng nói quen thuộc.
Phụt!
Phía này, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà thì kinh ngạc phun ngay ngụm trà vào mặt Bàng Đại Xuyên.
Khi ông ta thấy một bóng hình vừa leo lên đỉnh núi thì phải dụi mắt mấy lần.
Cũng giống ông ta, Bàng Đại Xuyên phải dụi mắt, còn Dương Đỉnh Thiên và Phong Vô Ngấn đều hoang mang nhìn về một hướng, chỉ có đôi mắt của Sở Huyên trong phút chốc chợt sáng lên, mang theo sự kinh ngạc, cô đứng bật dậy.
“Mọi…mọi người thái độ gì thế kia chứ?”, Diệp Thành vừa trèo lên tới nơi thì sững người, hắn thấy tất cả đang nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ khiến đầu óc hắn cảm thấy khó hiểu.
Chương 227: Ngươi vẫn còn sống?
“Đệ… đệ vẫn còn sống?”, bầu không khí tĩnh lặng bị Tư Đồ Nam phá vỡ.
“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành nghe vậy thì hơi ngớ người.
“Không phải ngươi… đã chết rồi sao?”, vẻ mặt Dạ Vô Tuyết cũng cực kỳ thú vị.
“Ta đang sống yên lành, sao có thể…”, Diệp Thành bối rồi, còn chưa nói hết câu đã thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay ngọc ngà đã ôm lấy hắn.
Ặc…
Cảnh tượng đột ngột này khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngẩn ra.
“Sư phụ tưởng ngươi chết rồi chứ?”, người ôm Diệp Thành đương nhiên là Sở Huyên, có lẽ vì quá kích động nên cô đã quên đi thân phận của mình.
Còn Diệp Thành bỗng được sư phụ xinh đẹp ôm thì thoáng chốc thẫn thờ.
Trước mặt Sở Huyên, trước giờ hắn chỉ bị đánh đòn, đã bao giờ được ôm thế này đâu, hơn nữa cái ôm này quá bất chợt mà lực ôm cũng không phải vừa, cơ thể nhỏ bé của hắn suýt thì bẹp dí.
Trong lúc sững sờ, Diệp Thành cảm nhận được y phục mình ươn ướt, lúc này hắn mới phát hiện thì ra là nước mắt của Sở Huyên làm ướt y phục của mình.
“Sư phụ, người… khóc vì con sao?”, Diệp Thành giật mình hỏi.
Lời này vừa dứt, Sở Huyên vội buông Diệp Thành ra, chính cô ta cũng không ngờ khi nhìn thấy Diệp Thành mình lại rơi lệ, cảm thấy mình đã làm mất phong thái, nước mắt chuẩn bị rơi xuống cũng thoáng chốc bốc hơi sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên một tia ửng hồng.
“Ngươi còn sống tại sao không về tông môn?”, có lẽ để che giấu sự xấu hổ, Sở Huyên lại trở về bộ dáng như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Con muốn về tông môn nhưng…”, Diệp Thành đang định giải thích thì một bàn tay ngọc ngà đã phất tới, hắn còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên đánh ngã nhào.
A!
Sau đó tiếng khóc la inh ỏi vang vọng khắp ngọn núi, Diệp Thành đã lâu không bị đánh lại bị Sở Huyên hung hãn ấn xuống đất. Sở Huyên đã lâu chưa đánh Diệp Thành, lần này ra tay cũng không vừa, có lẽ chỉ khi được đánh Diệp Thành như này mới khiến cô càng thêm chắc chắn hắn vẫn còn sống.
“Không được, muội cũng phải đánh hắn, ai bảo hắn khiến tỷ tỷ lo lắng”, Sở Linh cũng xắn tay áo lên, vừa đấm đá loạn xạ vừa mắng: “Ngươi còn sống mà không về nhà, còn sống mà không chịu về khiến chúng ta lo lắng, cho ngươi…”
Cảnh tượng gì thế này? Bao nhiêu người trong tiểu viên đều giật giật khoé miệng nhìn tỷ muội nhà họ Sở đại triển thần uy.
Sau nửa giờ, Sở Huyên và Sở Linh mới dừng tay, thở hổn hển.
Còn Diệp Thành thì thảm hại khiến người ta không nỡ nhìn.
Hắn bị đánh túi bụi, nằm giang hai chân hai tay dưới đất, trên người toàn là dấu chân. Sau khi hắn đứng dậy thì mọi người thấy khuôn mặt ấy đã không còn là khuôn mặt nữa, mặt mũi bầm dập, mắt thâm quầng, bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra.
“Có phải con không nên tới không?”, Diệp Thành nước mắt nước mũi giàn giụa, bị đánh phát khóc.
“Ai bảo ngươi khiến chúng ta lo lắng”, Sở Huyên tức giận mắng: “Chúng ta đều tưởng ngươi đã chết rồi chứ?”
“Ai nói con đã chết?”
Khụ khụ!
Lúc này Dương Đỉnh Thiên khẽ ho hắng bước tới, nhìn Diệp Thành rồi ngờ vực hỏi: “Tiểu tử, có thể cho ta biết ngươi thoát khỏi kiếp nạn bằng cách nào không?”
“Con đến nước Triệu làm nhiệm vụ bị tên luyện đan sư tà ác bắt được, con vượt qua cửu tử nhất sinh mới bỏ trốn được, thầm nghĩ không đánh lại được thì chạy thôi! Chạy mãi chạy mãi thì bị một chưởng đánh bay xuống sông, cũng không biết bị sông cuốn trôi đi đâu…”, Diệp Thành nói một tràng, kể lại một loạt những chuyện liên quan đến nước Triệu.
Đương nhiên hắn cũng cố tình che giấu một số chuyện, ví dụ như cảnh tượng đẹp mắt trong lò luyện đan.
Mọi người nghe Diệp Thành nói xong thì chợt hiểu ra, chẳng trách bọn họ không tìm thấy Diệp Thành, ngay cả thi thể cũng không thấy, chắc là khi bọn họ đến nơi thì Diệp Thành đã bị dòng sông cuốn đi rồi.
Nhưng dù may mắn là vậy thì mọi người vẫn rất kinh ngạc.
Đan Hồn là tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, Dương Đỉnh Thiên từng nghe nói ngay cả Sở Huyên cũng bị một chưởng của hắn đánh cho trọng thương huống hồ là Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn còn sống, điều này làm sao không khiến mọi người kinh ngạc cho được?
“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, sau giây phút bất ngờ, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi khen ngợi.
“Vậy mà cũng trốn thoát ra được, ngươi còn lợi hại hơn cả ta”.
“Tiểu tử ngươi có tiền đồ đấy”.
“Được rồi”, nghe mấy người Bàng Đại Xuyên liên tục tấm tắc ngợi khen, Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa xen vào, cười bảo: “Nếu Diệp Thành đã về thì cuộc thi của tam tông ngày mai không cần tìm người thay hắn ra trận nữa”.
Nói rồi Dương Đỉnh Thiên còn không quên nhìn đệ tử áo tím bên cạnh.
Hắn là Lý Chí, cũng là một đệ tử không hề yếu của Hằng Nhạc Tông, thực lực chỉ hơi kém hơn so với Thạch Nham, đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông. Vì Tề Dương đã bị Diệp Thành đánh cho tàn phế, mà họ lại lầm tưởng Diệp Thành đã chết nên mới chọn hắn ta từ nội môn để thay thế Diệp Thành.
Bây giờ Diệp Thành đã về, thực lực hắn ta không bằng Diệp Thành nên đương nhiên sẽ phải đổi lại.
“Sư huynh Diệp Thành có thể đánh bại Tề Dương, thực lực đương nhiên hơn con rất nhiều, để huynh ấy thay thế đương nhiên con ủng hộ cả hai tay”, Lý Chí cũng suy nghĩ rất thoáng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.
“Chuyện này quyết định vậy đi”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn chín người phía Diệp Thành, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù biết rõ là thua nhưng các con cũng phải dốc hết sức chiến đấu, thua cũng phải thua một cách không thẹn với lòng”.
“Đương nhiên rồi, bây giờ con đang hăng lắm đây”, Tư Đồ Nam nói xong còn vặn cổ.
Mấy người còn lại cũng hằm hè xắn tay áo, tinh thần chiến đấu rất cao.
“Vậy thì tốt”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà rồi lại quay về chỗ ngồi, những người khác cũng về lại vị trí ban đầu. Còn Sở Huyên, khi rời đi cô ta vẫn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong mắt viết rõ mấy chữ: Lát nữa sẽ xử lý ngươi.
Hự!
Khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.
“Nào nào, để ta giới thiệu cho tiểu sư đệ”, Tư Đồ Nam kéo Diệp Thành lại, hơn nữa còn xung phong giới thiệu cho hắn. Đầu tiên hắn ta chỉ vào Thạch Nham – đệ tử thứ chín của Hằng Nhạc rồi bảo: “Tên đần độn ngờ nghệch này là Thạch Nham, đại đệ tử của Thiên Sơn Phong, cũng là đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.
“Chào sư huynh Thạch Nham”, Diệp Thành rất biết lễ nghi xã giao.
“Cứ gọi ta Thạch Nham là được”.
“Người kia không cần ta giới thiệu nữa đúng không!”, Tư Đồ Nam lại chỉ vào Dương Bân.
“Đệ biết, đệ biết”, Diệp Thành liếc nhìn Dương Bân phát hiện sắc mặt tên đó tối sầm, nếu không phải mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đang ở đây thì chắc hắn ta đã nhảy cao ba thước rồi. Ở nội môn Hằng Nhạc, bảo bối trên người hắn ta đều đã bị mấy người phía Diệp Thành cướp sạch không còn gì.
Hừ!
Dương Bân khịt mũi lạnh lùng, quay lưng lại.
“Mặc kệ hắn đi. Nào nào, nhìn người đẹp này, muội ấy là Dạ Vô Tuyết, đại đệ tử của Ngọc Tâm Phong, đệ tử chân truyền thứ sáu của Hằng Nhạc Tông. Tiếp theo là Đoàn Ngự, đại đệ tử của Thiên Tuyền Phong, đệ tử chân truyền thứ năm của Hằng Nhạc Tông. Còn ta thì không cần giới thiệu, cứ gọi ta Nam ca là được. Người này, người này là Nam Cung Nguyệt của Ngọc Linh Phong, đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông, xinh đúng không? Nhiếp Phong sư huynh thì chắc đệ cũng đã thấy, đại đệ tử của Ngự Kiếm Phong, đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông”.
Giới thiệu đến đây, cuối cùng Tư Đồ Nam mới tới bên cạnh một thanh niên, hắng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: “Vị này là đại đệ tử của Huyền Thiên Phong, đệ tử thân truyền của chưởng giáo Hằng Nhạc ta, cũng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông, Liễu Dật”.
“Chào sư huynh Liễu Dật”, Diệp Thành bước lên, chắp tay chào.
“Diệp sư đệ không cần khách sáo, cứ gọi ta Liễu Dật là được”, Liễu Dật mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân. Hắn như một cây ngọc đón gió, khí chất tao nhã, điều quan trọng nhất là hắn không hề có thêm hành động thừa thãi, khí chất có chút giống với Dương Đỉnh Thiên, thẳng thắn vô tư mà không thiếu phần khiêm nhường.
“Người này không đơn giản”, đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Thành về Liễu Dật, khí chất ẩn sâu bên trong còn khó đoán hơn Nhiếp Phong.
“Chẳng trách lại có thể trở thành bảo toạ chân truyền số một của Hằng Nhạc, đệ tử chưởng môn dạy dỗ quả nhiên không bình thường”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Không biết huynh ấy đấu với Cơ Tuyết Băng thì sẽ có mấy phần thắng”.
Diệp Thành đang suy nghĩ thì Tư Đồ Nam đã mang ra vài bình rượu ngon, hiếm khi chân truyền đông đủ, kẻ nghiện rượu như hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chỉ là mấy người còn chưa uống thì ở đỉnh núi lại xuất hiện thêm vài người nữa.
Nhìn kỹ lại mấy người này thì thấy đó chẳng phải người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc sao?
Chương 228: Khách đến thăm dồn dập
“Ngươi thật sự vẫn còn sống?”, mấy người phía Thượng Quan Bác còn chưa chào hỏi phía Dương Đỉnh Thiên thì Thượng Quan Ngọc Nhi đã bước lên trước, đôi mắt trong như nước hồ thu chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Diệp Thành trong đám đệ tử chân truyền đông đúc.
Cô ta cũng như Sở Huyên, tưởng Diệp Thành đã chết.
Vì thế mấy ngày qua cô ta còn áy náy, nếu Diệp Thành không cứu cô ta thì cũng đã không phải chết thảm. Nhưng vừa nãy cách đây không lâu, không biết cô ta nghe được ở đâu tin rằng Diệp Thành còn sống nên mới vội vã đến đây.
“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng sau đó cúi đầu sờ chóp mũi.
Hắn vừa làm hành động kỳ lạ này xong, má Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng chốc đỏ bừng.
Hai người đều ngầm hiểu, dường như cả hai đều nghĩ đến cảnh tượng trong lò luyện đan, vì lý do khón nói mà nhìn hết thân thể đối phương, bây giờ gặp lại bầu không khí cực kỳ quái dị.
Có lẽ vì là nữ nhân nên Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ thay đổi sắc mắt, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp như bùng lên ngọn lửa.
Bị Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn như vậy, Diệp Thành càng cúi đầu sâu hơn. Hắn nghĩ hôm đó mình sẽ chết nên mới đâm lao theo lao, mặt dày nhìn hết thân thể Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu biết còn có thể sóng sót, hắn sẽ thận trọng một chút.
“Tiểu hữu Diệp Thành, chuyện ngày hôm đó Ngọc Nhi đã nói với ta rồi, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp”, Thượng Quan Bác không biết chuyện gì, bước lên đích thân cảm ơn. Nếu để ông ta biết chuyện trong lò luyện đan, không biết liệu ông ta có bóp chết Diệp Thành tại chỗ không.
“Chỉ nói miệng thôi, không có gì thiết thực hơn à?”, Diệp Thành lắc đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Bác đã nở nụ cười hào phóng: “Tiểu hữu Diệp Thành, nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc nợ ngươi một mối ân tình lớn, khi nào cần ngươi cứ nói, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
“Còn không cảm ơn tiền bối Thượng Quan đi”, Sở Huyên lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Cảm ơn tiền bối Thượng Quan”, Diệp Thành cúi gằm mặt rồi bỗng cười hà hà. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cực kỳ lớn mạnh, tam tông đều không dám tuỳ tiện đụng đến.
Khi mọi người đang nói chuyện thì trên đỉnh núi lại có người tới, là một nữ đệ tử mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo bào của Chính Dương Tông, dung mạo không được coi là xinh đẹp nhưng lại không thể che giấu vẻ nghêng ngang kiêu ngạo từ trong cốt cách.
Diệp Thành biết nữ đệ tử này, cô ta tên là Lý Thi Mạn, trước đây khi ở Chính Dương Tông, cô ta với Diệp Thành đều là đệ tử của Tình Báo Các.
“Diệp Thành?”, Lý Thi Mạn vừa bước lên, còn chưa kịp chào hỏi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thì đã ngây ra đó, cô ta không ngờ lại gặp Diệp Thành, kẻ từng bị đuổi xuống núi khi xưa ở đây.
“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã bị đuổi xuống núi rồi ư?”, Lý Thi Mạn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đặc biệt là Sở Huyên, vẻ mặt cô ta trở nên cực kỳ thú vị. Lời của Lý Thi Mạn rất rõ ràng, đồ nhi Diệp Thành của cô ta từng là đệ tử của Chính Dương Tông.
Dường như biết nghi ngờ của mọi người, Diệp Thành biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, vì thế hắn quyết định nói thẳng: “Con từng là đệ tử của Chính Dương Tông. Khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, nửa đường bị ám sát, vùng đan điền bị phế bỏ nên Chính Dương Tông coi con là rác rưởi rồi đuổi khỏi tông môn, may mắn thay con được một vị tiền bối cứu giúp nên mới làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông…”
Diệp Thành nói rất nhẹ nhàng bình thản, thế nhưng trong giọng điệu lại mang thêm phần buồn bã, đau thương.
Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng chỉ im lặng, họ không ngờ Diệp Thành lại có quá khứ đau buồn, thảm thương đến vậy, họ có thể tưởng tượng được tâm trạng ngày đó khi bị đuổi khỏi tông môn của Diệp Thành, hắn đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.
Lúc này Diệp Thành đã lặng lẽ xoay người trốn sang góc khác, một mình uống rượu.
Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lý Thi Mạn nhìn quanh một lượt rồi nói: “Sư tỷ Cơ Tuyết Băng phái ta tới, ta tới đây để hỏi trong số mọi người, có đệ tử nào tên là Trần Dạ không?”
“Trần Dạ?”, Tư Đồ Nam nhướng mày, sau đó lanh lẹ đáp: “Chúng ta không có người nào tên như vậy”.
“Không thể nào!”, Lý Thi Mạn không tin: “Sư tỷ nói Trần Dạ là người của Hằng Nhạc Tông mà! Hơn nữa tỷ ấy còn nói Trần Dạ chắc chắn sẽ quay lại tham gia cuộc thi giữa tam tông”.
“Ta nói này tiểu cô nương, không có là không có, chúng ta còn có thể lừa cô được chắc”, Bàng Đại Xuyên liếc nhìn Lý Thi Mạn.
“Vậy… Vậy có thể là ta nhớ nhầm”, Lý Thi Mạn vội vàng cúi chào rồi xoay người xuống núi, trước khi đi cô ta còn nhìn quanh mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành thêm vài giây.
Sau khi Lý Thi Mạn đi, mọi người đều nhìn Diệp Thành đang ngồi uống rượu một mình, nhưng không nói gì nhiều.
Ngược lại là Sở Huyên, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành có chút ẩn ý, càng ngày cô ta càng không hiểu đồ nhi của mình. Ví dụ như chuyện hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từ đầu đến giờ cô ta đều không hề hay biết, nếu Lý Thi Mạn không gặp lại Diệp Thành thì e rằng tới cuộc thi tam tông ngày mai cô ta cũng vẫn chưa biết.
Trên đỉnh núi không hề yên bình, không lâu sau khi Lý Thi Mạn rời đi lại có một người nữa tới, nhưng không phải leo từ dưới chân núi lên mà là từ trên trời đáp xuống, khoảnh khắc đó như có tảng thiên thạch lao xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển một hồi.
“Ồ, náo nhiệt ra đấy nhỉ!”, người tới là Gia Cát Vũ, lão ta ở chỗ nghỉ ngơi mãi cũng chán nên tới đây chơi.
Nhìn thấy là Gia Cát Vũ, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên vội vàng đứng dậy cung kính chào: “Chào tiền bối Gia Cát”.
“Đều đã hơn trăm tuổi rồi, không cần khách sáo”, Gia Cát Vũ phất tay, sau đó nhìn quanh một hồi mới thấy bóng dáng Diệp Thành ở trong góc.
Gia Cát Vũ bước ra tới, thoắt cái đã tới bên cạnh Diệp Thành, thấy mặt mũi hắn bầm dập thì không khỏi chậc lưỡi: “Sao đấy, mới không gặp một hồi sao ngươi lại bị đánh thành ra thế này rồi?”
Nghe vậy mọi người lại sửng sốt: “Tiền bối Gia Cát Vũ biết Diệp Thành ạ?”
“Đương nhiên là biết rồi!”, lão già Gia Cát Vũ trả lời rất thản nhiên: “Tiểu tử này do ta đưa tới Chính Dương Tông mà”.
Lời lão ta vừa dứt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành, tỏ vẻ kinh ngạc, thầm nói Diệp Thành tu vi không cao nhưng lại mang trong mình rất nhiều câu chuyện, không ngờ còn có quen biết với cả Gia Cát Vũ.
“Tiền bối uống rượu không?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Gia Cát Vũ.
“Uống gì mà uống! Đi, gia gia đưa ngươi tới nơi này”, Gia Cát Vũ đẩy vò rượu ra, sau đó một tay xách Diệp Thành lên hư không, biến mất không thấy tăm hơi như một làn khói.
Sau khi họ đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy rõ ràng có vài bóng đen nhanh chóng đuổi theo hai người họ, hiển nhiên là người Thành Côn phái tới để theo dõi Gia Cát Vũ.
“Tiền bối định đưa con đi đâu?”, bị Gia Cát Vũ xách đi bằng một tay, Diệp Thành khó hiểu nhìn lão.
“Đương nhiên là tới một nơi thú vị rồi!”, Gia Cát Vũ nói rất thần bí, nói xong còn liếc nhìn mấy bóng đen phía sau rồi cười khẩy: “Nhưng trước tiên chúng ta phải cắt đuôi mấy tên phía sau đã”.
Nói xong Gia Cát Vũ đột nhiên tăng nhanh tốc độ như một đạo thần mang xẹt qua bầu trời rồi bay ra khỏi Chính Dương Tông.
Mấy đại trưởng lão của Chính Dương Tông phía sau cũng đuổi theo.
Tiếp đó Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành bay vòng quanh Chính Dương Tông hơn chục vòng rồi mới lặng lẽ quay về Chính Dương Tông, sau một hồi lòng vòng quanh ngọn núi nhỏ, cuối cùng hai người xuyên vào lòng đất.
“Đây… đây là nơi nào?”, nhìn xung quanh nhấp nhô từng tia sáng kỳ dị, Diệp Thành hơi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng lòng đất là một nơi vô cùng u tối, nhưng trước mắt hắn lại là một nơi cực kỳ sáng.
“Đây là cấm địa của Chính Dương Tông”, Gia Cát Vũ nhỏ giọng đáp.
“Cấm địa?”, Diệp Thành nghe thế không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Đây là cấm địa, nếu bị kẻ mạnh của Chính Dương Tông chặn lại thì kết cục sẽ rất thảm.
“Đi đâu? Quay lại”, Gia Cát Vũ lên tiếng nạt rồi lại xách Diệp Thành quay lại: “Đây là một nơi rất thú vị, có bảo bối đấy”.
“Có bảo bối thì người tự lấy đi, sao phải dẫn con theo? Con không muốn bị người của Chính Dương Tông bắt đâu”, Diệp Thành không nghe theo lão ta, đi theo lão già chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Ta cần chân hoả để giải trừ phong ấn”, cuối cùng Gia Cát Vũ cũng nói ra sự thật.
“Con tin người mới lạ đấy”.
“Ngươi nói thế thì ta gọi người đấy, dù sao ta chạy nhanh, không ai bắt được ta”, Gia Cát Vũ ngoáy tai, nói một câu khiến Diệp Thành suýt hộc máu.
“Người rắp tâm muốn đào hố cho con đúng không?”, Diệp Thành nhìn lão già Gia Cát Vũ, trên đầu hắn đã xuất hiện đầy vân đen.
“Ồ, ta cũng không muốn hại người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta đảm bảo ngươi sẽ không sao”, Gia Cát Vũ vỗ ngực trả lời, nói rồi lão lấy hai tấm linh phù trong ngực ra: “Thấy không, đây là Ẩn thiên linh phù, dán lên người là có thể ẩn thân, cho dù Thành Côn ở đây cũng không phát hiện ra chúng ta”.
“Có thật không ạ?”, Diệp Thành nhìn lão ta với vẻ mặt khó tin.
“Thử đi! Nghe ta chỉ có đúng”, Gia Cát Vũ nói xong thì dán Ẩn thiên linh phù lên người Diệp Thành, sau đó cũng dán lên người mình một tấm, hai bóng người thoáng chốc mờ đi, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.
“Lợi hại chứ?”
“Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành nhìn người mình từ trên xuống dưới, người hắn như được một sức mạnh vừa khó hiểu vừa thần bí bao phủ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy ẩn thân phù kỳ diệu thế này.
“Đúng rồi, người vẫn chưa nói là bảo bối gì”, Diệp Thành lại nhìn Gia Cát Vũ.
“Linh mạch đại địa”, Gia Cát Vũ chỉ nói bốn từ.
“Linh… Linh mạch đại địa?”
“Chính Dương Tông có linh mạch đại địa?”, lời của Gia Cát Vũ khiến Diệp Thành sửng sốt.
Cũng chẳng trách hắn kinh ngạc như thế, chẳng qua là bởi vì linh mạch đại địa có khí thế quá lớn.
Linh mạch đại địa đúng như tên gọi của nó, là một loại linh mạch mà đất đai phải mất rất nhiều năm tháng mới có thể bồi dưỡng ra được, có thể nói là thể ngưng tụ tinh hoa của đại địa, chứa rất nhiều tinh nguyên, nếu hấp thu vào cơ thể sẽ có công hiệu không thể ngờ tới.
Nhưng linh mạch đại địa quá hiếm, có thể gặp chứ không thể cầu, là bảo vật mà tu sĩ hằng mơ ước.
Diệp Thành không thể ngờ dưới lòng đất của Chính Dương Tông, nơi mình từng ở lại có linh mạch đại địa.
“Là bảo bối đúng chứ!”, thấy Diệp Thành sửng sốt, Gia Cát Vũ mỉm cười.
Chương 229: Đại Địa Linh Mạch
“Quả là bảo bối”, Diệp Thành tấm tắc: “Con đúng là đã quá xem nhẹ Chính Dương Tông rồi, chẳng trách mà Chính Dương Tông có nhân tài xuất chúng. Bọn họ có thể tu luyện trên mảnh đất có linh mạch thế này là phúc phần vô cùng”.
“Cho nên đi theo gia gia, gia gia đảm bảo ngươi được ăn sung mặc sướng”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành sau đó nhìn về một hướng: “Nào, đi theo ta”.
Diệp Thành vội đi theo, xoa xoa tay cười nói: “Nếu như có được đại địa linh mạch, ta chia cho ngươi một nửa”.
“Vậy con yên tâm rồi”.
Cả hai người trước người sau đi vào sâu bên trong lòng đất.
Bọn họ quả to gan, dám giở trò trong vùng đất của Chính Dương Tông. Đây là thông đạo hướng xuống dưới, trên thông đạo này còn khắc rất nhiều phù văn kì dị, còn có linh châu chiếu sáng cũng như một vài trận pháp cổ quái. Thế nhưng trận pháp này trước mặt Gia Cát Vũ lại chẳng là gì.
“Phía trước có người”, không biết từ lúc nào, Diệp Thành chợt ngăn Gia Cát Vũ lại.
“Sợ gì, không phải có ta sao?”, Gia Cát Vũ tức tối mắng: “Cứ bình tĩnh cho ta”.
Diệp Thành vội gật đầu, không dám thở to, ở cánh cửa đá phía trước cách đó không xa, trên cửa đá khắc rất nhiều phù văn, ở giữa còn có chữ “phong” rất to, hai bên cửa đá có hai lão già mặc đồ trắng ngồi khoanh chân ở đó.
Tu vi của hai lão già mặc đồ trắng đó rõ ràng không bằng Gia Cát Vũ, nếu không thì Gia Cát Vũ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Quả nhiên khi cả hai tới phía trước cửa đá, cả hai lão già mặc đồ trắng vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt, không có thêm động tác thừa thãi nào.
Đúng lúc này, Gia Cát Vũ bắt đầu hành động, ông ta lấy ra hai đạo linh phù từ trong ngực áo.
“Một đạo cửu chuyển cấm thân chú, hơn một triệu linh thạch, lần này ta đúng là vung tay quá trán rồi”, Gia Cát Vũ nói với vẻ mặt xót xa.
“Hơn…hơn một triệu linh thạch?”, Diệp Thành ở bên nuốt nước bọt, thầm nhủ lão già này thật hào phóng, vì trộm đồ của người ta mà táng gia bại sản.
Mặc dù xót xa nhưng Gia Cát Vũ vẫn rất nhanh chóng đem hai đạo Cửu Chuyển Cấm Thân Chú dính lên người lão già mặc đồ trắng kia. Đạo linh phù đó rất dị thường, sau khi được dán lên lập tức dung hoà vào cơ thể lão già kìa.
Diệp Thành ở bên tim đập thình thịch, thế nhưng Gia Cát Vũ lại không khiến hắn thất vọng, hai lão già mặc đồ trắng kia sau khi bị dán linh phù lên người thì ngủ say.
“Được rồi, tiếp theo chính là đạo phong ấn này”, Gia Cát Vũ hướng ánh mắt lên trên phần phong ấn của cửa đá: “Nếu không phải sợ kinh động đến mấy tên ở Chính Dương Tông thì ta đây đã tung một chưởng phá tan nó rồi”.
“Tiểu tử, gọi chân hoả ra”, Gia Cát Vũ nhìn sang Diệp Thành: “Luyện hoá chữ ‘phong’ trên cửa đá, những việc khác giao cho ta, mau lên. Chúng ta chỉ có một nửa canh giờ thôi”.
Diệp Thành hiểu ý lập tức triệu gọi chân hoả, sau đó cho chân hoả bao quanh chữ “phong” trên cửa đá.
Gia Cát Vũ ở bên lại lấy ra rất nhiều món đồ kỳ dị. Trận kỳ, ngọc giản, linh phù, còn có cả dùi kim cang phát sáng, lúc này ông ta mới bắt đầu bố trí xung quanh cửa đá.
Sau một khắc, chữ “phong” trên cửa đá nứt lìa, cửa đá cũng theo đó mà rung lên giống như chạm phải cấm chế nào đó, những sóng vân dậy sóng lan ra, thế nhưng đều bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.
Thấy vậy, Diệp Thành thở phào, nếu mà bị những gợn sóng ở đây đẩy ra ngoài thì nhất định sẽ kinh động đến kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
“Đi”, phong ấn của cửa đá bị phá đi một nửa, Gia Cát Vũ mới kéo Diệp Thành vượt qua cửa đá.
Lại lần nữa xuất hiện là một thế giới ngầm rực rỡ, vô số ánh sáng chiếu xuyên qua, linh khí dồi dào, những đám mây màu trắng bay lửng lơ, một đường linh mạch to dày xuất hiện trước mặt như con rắn khổng lồ đang uốn mình, cũng giống như nhánh cây với vô số cành nhánh đâm trổ.
“Đây…đây chính là Đại Địa Linh Mạch sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn linh mạch khổng lồ trước mặt, linh khí ở đây đã biến thành thực chất, mỗi một phần đều là tinh hoa đại địa thuần tuý nhất.
Diệp Thành đứng trên Đại Địa Linh Mạch, hắn cảm nhận được tinh nguyên dồi dào trên linh mạch đang chảy từ bàn chân, bàn tay vào cơ thể hắn, nó giống như dòng nước mát lành khiến cơ thể Diệp Thành khoan khoái dễ chịu.
“Quả nhiên là Đại Địa Linh Mạch, khả năng nhận biết của ta không tồi”, Gia Cát Vũ cười tươi rói.
“Nơi này là thánh địa tu luyện”, khí tức của Diệp Thành cũng trở nên gấp gáp hơn, hắn cũng đã xắn tay áo lên: “Chúng ta bắt đầu cướp thôi ạ”.
“Cướp cái đầu ngươi”, Gia Cát Vũ vun gtay khiến Diệp Thành ngã dụi ra đất: “Linh mạch này không được tuỳ tiện phá hoại, nếu không thì cả linh mạch này sẽ có thể bị huỷ hoại, tới lúc đó không muốn kẻ mạnh xông tới cũng khó”.
“Vậy phải làm sao ạ?”, Diệp Thành gãi đầu bò dậy.
“Dùng dung khí thu, quan trọng là không được phá huỷ Đại Địa Linh Mạch, hiểu chưa?”, Gia Cát Vũ nói rồi lấy ra một cái lư đồng to ba trượng khiến nó lơ lửng trong không trung.
Lư đồng lơ lửng phát ra thần hoa, miệng lư đồng xuất hiện vòng xoáy, cứ thế nuột trọn tinh nguyên đại địa dồi dào từ Đại Địa Linh Mạch.
Thấy vậy, Diệp Thành vội lấy ra bình hồ lô Tử Kim.
Bình hồ lô Tử Kim vừa được lấy ra liền rung mạnh sau đó tự biến to lên, còn to hơn cả cái lư đồng của Gia Cát Vũ, miệng hồ lô cũng xuất hiện vòng xoáy nuốt trọn tinh nguyên đại địa với tốc độ nhanh chóng hơn lư đồng.
“Ta nói này, bình hồ lô này của ngươi cũng được đấy nhỉ?”, Gia Cát Vũ ở bên xoa cằm, đôi mắt gian giảo lấp lánh.
“Đó là món quà của một tiền bối ở Thiên Huyền Môn tặng cho con, sẽ có ngày người ấy lấy về”, biết lòng dạ tham lam của Gia Cát Vũ, Diệp Thành đành phải lôi người của Thiên Huyền Môn ra để doạ.
Cách làm của hắn quả là hiệu nghiệm. Vừa nghe cái tên này, Gia Cát Vũ vội lắc đầu, sau đó lật tay lấy ra mười mấy dung khí, vả lại trông cái nào cái nấy đều hết sức kỳ lạ, giống như bát, như nồi sát, như bao gai binh khí….
Diệp Thành đương nhiên cũng chẳng nhàn rỗi, ngoài bình hồ lô Tử Kim này ra thì hắn cũng lấy ra nhiều dung khí khác, vì thời gian không tới một khắc, bọn họ không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, cố gắng trộm càng nhiều càng tốt.
“Con nói này, người bỏ ra cái giá lớn như vậy để vào đây có đáng không?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ bằng ánh mắt hoài nghi: “Hai đạo Cửu Chuyển Cấm Thân Chú đó đáng giá hơn hai triệu linh thạch đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Gia Cát Vũ vẫn thản nhiên, “tinh nguyên của Đại Địa Linh Mạch này quý giá lắm. Tinh nguyên của đại địa không phải là thứ dùng tiền có thể mua được đâu”.
Gia Cát Vũ lại vuốt râu: “Đại Địa Linh Mạch chính là linh mạch được đại địa nuôi dưỡng, đó là tinh nguyên của đại địa, nếu hấp thu vào trong cơ thể là có thể cảm nhận được được thiên địa tốt hơn, có sự hỗ trợ to lớn đối với khả năng xoay chuyển đất trời, tiền hết còn có thể kiếm được nhưng những thứ này không thể bỏ qua”.
Nghe Gia Cát Vũ nói vậy, Diệp Thành mới tỉnh ngộ.
“Vậy con phải lấy nhiều thêm chút nữa mới được”, Diệp Thành lại lấy mười mấy dung khí ra, sau đó không quên há miệng thật to nuốt trọn tinh nguyên đại địa.
Ở bên, Gia Cát Vũ còn khủng khiếp hơn, ông ta há ngoạc miệng hít thật sâu, tinh nguyên đại địa dài mấy chục trượng đều chảy vào bụng ông ta, cũng may tinh nguyên dồi dào và sinh ra liên tục nếu không thì cũng chẳng thể đủ cho một mình Gia Cát Vũ.
Thời gian cứ thế dần trôi thế nhưng đối với Diệp Thành và Gia Cát Vũ mà nói thì mỗi một giây một phút trôi qua đều rất nhanh.
“Cũng được rồi đấy”, khi sắp hết một khắc, Gia Cát Vũ mới phất tay thu mười mấy đại dung khí vào trong tay áo.
Diệp Thành ở bên cũng cố gắng nuốt trọn những ngụm tinh nguyên cuối cùng sau đó cất bình hồ lô vào túi đựng đồ. Tinh nguyên đại địa mặc dù rất tốt nhưng hắn quan tâm tới cái mạng của mình hơn, nếu quá tham lam thì sẽ chết rất thảm.
“Đi”, thu lại đồ xong xuôi, Gia Cát Vũ mới dẫn theo Diệp Thành nhanh chóng rời đi, thế nhưng vừa đi được hai bước bọn họ đã phải dừng lại đột ngột.
“Không ổn”, Gia Cát Vũ tối sầm cả mặt lại.
“Sao vậy ạ?”, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Có người vào đây, vả lại không phải chỉ một người”, Gia Cát Vũ nheo mắt.
Chương 230: Phong ấn
“Vậy phải làm sao được chứ?”, Diệp Thành hoang mang nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Ta đánh lạc hướng bọn họ, ngươi nhanh chóng thoát thân, Ẩn Thiên Linh Phù cũng chỉ có giới hạn, nhiều nhất có thể trụ trong ba phút, trong ba phút này ngươi ở trạng thái ẩn thân, cũng có nghĩa là sau khi ta đi ngươi nhất định phải thoát thân trong vòng ba phút”.
“Hà tất phải rắc rối như vậy, chúng ta dùng hai đạo Ẩn Thiên Linh Phù thì thời gian sẽ được lâu hơn mà”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi cho rằng Ẩn Thiên Linh Phù là mớ rau đấy à?”, Gia Cát Vũ tức tối nhìn Diệp Thành: “Ẩn Thiên Linh Phù còn đắt hơn cả Cửu Chuyển Cấm Thân Chú, ta cũng chỉ có hai tấm thôi”.
“Ôi trời”,
“Cứ vậy đi, ta đi đánh lạc hướng bọn họ”.
“Vậy không được, người phải đưa con đi cùng chứ”, Diệp Thành kéo vạt áo Gia Cát Vũ, nếu như bị ném vào lòng đất, ngộ nhỡ bị chặn ở đây thì hắn sẽ chết chắc.
“Ừm, tên tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể không biết phân biệt tốt xấu vậy cơ chứ?”, Gia Cát Vũ trừng mắt thổi râu: “Ta đưa ngươi đi thì nhất định sẽ bị người ta phát hiện, làm theo cách của ta vẫn tốt hơn. Nhớ rõ, cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì, ngươi phải giữ trạng thái im lặng, khả năng của Ẩn Thiên Linh Phù mới có thể được phát huy tốt nhất”.
“Sao con cảm thấy như người đang đào hố chôn con vậy?”, Diệp Thành choáng váng.
“Ta là loại người đó sao?”, Gia Cát Vũ hằn học: “Cứ như thế nhé. Ngươi nhằm thời cơ mà đi ra”.
Nói rồi, Gia Cát Vũ xông ra khỏi cửa đá như một đạo thần mang, mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng tốc độ di chuyển của ông ta lại chính là nguyên nhân khiến ông ta bị bại lộ.
“Kẻ nào?”, ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng nạt.
“Ngăn hắn ta lại”, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét lớn của Thành Côn, có lẽ người mà ông ta phái đi đã để mất dấu Gia Cát Vũ cho nên lúc này ông ta mới đến cấm địa của Chính Dương Tông tìm kiếm, và vừa hay lại gặp Gia Cát Vũ.
Rầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên từng tiếng động mạnh như có người đang đại chiến.
Dưới lòng đất, Diệp Thành nghe thấy tiếng ầm vang bên ngoài, hắn cũng di chuyển. Roẹt một tiếng, Diệp Thành tới phía cửa đá, trong lòng hắn thầm mắng chửi: “Lão già chết tiệt, tiểu gia đây mà bị treo ngược ở đây thì có làm ma tôi cũng không tha cho ông”.
Có điều bước chân hắn còn chưa chạm đất thì một luồng khí tức dị thường đã nhanh chóng lại gần.
“Thành Côn”, Diệp Thành nhìn người này, sắc mặt tái nhợt hẳn lại, đến cả bàn chân vừa giơ lên cũng không dám chạm đất, cứ thế lơ lửng giữa không trung, hắn không dám có bất cứ hành động nào thừa thãi, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện.
“Lần này thảm thật rồi”, Diệp Thành tái mặt, Thành Côn ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong, chỉ cần phất tay là có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Ở một bên, Thành Côn đã bước vào lòng đất. Vốn dĩ ông ta tới đây để đuổi theo Gia Cát Vũ nhưng sợ Đại Địa Linh Mạch bị tổn hại nên nửa đường mới quay lại đây để kiểm tra.
Lúc này, tim Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên đến tận cổ họng, trái tim nhỏ bé của hắn cứ thế đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh toát, đến thở cũng không dám thở. Hắn chỉ cách Thành Côn không tới một trượng. Mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng lúc này lại như nghìn cân treo sợi tóc.
“Gia Cát Vũ, hy vọng Ẩn Thiên Linh Phù của ông không đểu giả như ông”, Diệp Thành lạnh toát người không dám nhúc nhích.
Cách đó một trượng, Thành Côn nheo mắt nhìn xung quanh, đảo mắt về phía mà Diệp Thành đang đứng nhưng không dừng lại.
Diệp Thành khẽ thở phào, Thành Côn không phát hiện ra hắn. Thế nhưng Diệp Thành vẫn không dám di chuyển. Thành Côn không phát hiện ra hắn vì hắn không cử động. Nếu cử động thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Thành Côn cứ thế liếc đi liếc lại chừng nửa phút mà không hề có ý định rời đi.
“Mẹ kiếp, rốt cục ông có đi không hả?”, Diệp Thành ở cách đó một trượng thầm mắng chửi.
Mặc dù có Ẩn Thiên Linh Phù nhưng Ẩn Thiên Linh Phù này lại có giớ hạn, nếu tính thời gian thì cũng chỉ còn hai phút nữa mà thôi. Nếu xuất hiện trước mặt Thành Côn thì hậu quả Diệp Thành thật sự không dám nghĩ đến.
Ngay sau đó, Ngô Trường Thanh dẫn theo vài đệ tử đi vào.
“Bắt được chưa?”, Thành Côn tối sầm mặt nhìn Ngô Trường Thanh.
“Tốc độ của hắn quá nhanh nên dã chạy ra khỏi Chính Dương Tông rồi”.
“Đã biết là ai chưa?”
“Hắn ta ở trạng thái ẩn thân nên đệ không nhìn ra được”, Ngô Trường Thanh lắc đầu bất lực: “Có thể khẳng định một điều rằng người này cùng cấp bậc với lão tổ, nếu không thì cũng không thể phá được vòng vây của chúng ta”.
Nghe vậy, Thành Côn nheo mắt: “Lẽ nào là Gia Cát Vũ?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”.
“Tra cho ta”, Thành Côn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh lùng: “Điều tra xem có phải Gia Cát Vũ còn ở Chính Dương Tông không. Còn nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông nữa, xem trong số bọn họ có ai ở lại, những thế lực tới tham gia đại hội tam tông cũng phải điều tra. Nếu thiếu ai thì nhất định liên quan tới người đó. Ta muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy”.
Nói rồi, Thành Côn phất áo đi ra khỏi cửa đá: “Các người canh chừng ở đây tu sửa lại phong ấn của cửa đá đi”.
Thành Côn rời đi, nhóm người phía Ngô Trường Thanh nhìn Đại Địa Linh Mạch một lần nữa rồi cũng đi ra ngoài.
Rầm!
Ngay sau đó cánh cửa đá lại đóng lại, ở giữa cửa, chữ “phong” lại lần nữa hiển hiện, còn những phù văn bên trên cửa đá cũng sáng rực lên. Thông đạo đi về lòng đất ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cho nên điều này cũng đồng nghĩa với việc Diệp Thành bị nhốt lại đây.
Phù!
Lòng đất lại lần nữa bị phong ấn, Diệp Thành thở phào một hơi, hắn đáp từ trên không trung xuống. Thời gian ba phút cũng đã hết, hắn từ trạng thái ẩn thân lại lần nữa xuất hiện.
“Lần này đúng là xong rồi”, Diệp Thành lạnh toát người.
Mặc dù hắn có thể phá được phong ấn của cửa đá nhưng lại không có trận pháp của Gia Cát Vũ chắn lại làn sóng dội.
Vả lại ở một bên khác của cửa đá còn có một kẻ ở cảnh giới Không Minh canh giữ, đây đúng là kết cục thảm hại. Ngoài những điểm này ra thì còn có một việc khác nữa.
Trước khi Thành Côn rời đi còn nói phải điều tra rõ ràng việc này, chỉ cần là thế lực tới Chính Dương Tông, cho dù là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông hay các thế lực khác thì đều nằm trong phạm vi bị điều tra.
Diệp Thành có thể tưởng tượng, nếu như người của Chính Dương Tông tới Vọng Nguyệt Các kiểm tra và không thấy mình ở đó thì hắn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.
“Gia Cát Vũ, lão già chuyên đào hố nhà ông, lần này tôi bị ông hại chết rồi đấy”, Diệp Thành ôm đầu, thầm chửi Gia Cát Vũ hàng trăm hàng nghìn lần.
Giờ thì hay rồi, nếu Diệp Thành xông ra ngoài mà không ở trạng thái ẩn thân thì kết cục chẳng cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, ở bên ngoài chắc chắn cũng đang rất hỗn loạn.
Nghe Triệu Khang nói vậy, Diệp Thành không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ở bên.
Không thể phủ nhận ngọn núi này cao chót vót, xung quanh còn có mây màu bao quanh, về cơ bản đều cao hơn các ngọn núi khác ở Chính Dương Tông. Ngọn núi nơi này giống như biểu tượng của Chính Dương Tông vậy.
Vả lại khi nhìn ngọn núi này, Diệp Thành còn cảm thấy luồng khí tức lớn mạnh khác thường bên trong nó, luồng khí tức này không hề kém cạnh so với Sở Huyên.
Thấy vậy, Triệu Khang khẽ phất quạt xếp, cười nói: “Ngọn núi này tên là Huyền Linh Phong, chính là đỉnh núi tu luyện của Huyền Linh Chi Thể”.
Không cần Triệu Khang nói, Diệp Thành cũng đã đoán ra được. Đây rõ ràng là ngọn núi tu luyện của người vô cùng tôn quý, hắn có thể nghĩ tới Huyền Linh Chi Thể của Chính Dương Tông, nghĩ tới người mà hắn từng thương nhớ - Cơ Tuyết Băng.
Diệp Thành còn có thể nhìn thấy bóng hình Cơ Tuyết Băng đứng giữa núi non thông qua lớp mây mù bao phủ, thân là Huyền Linh Chi Thể cao quý vô cùng, thần sắc lạnh lùng đó giống như đang thương hại chúng sinh vậy.
“Diệp Thành huynh không định nói gì sao?”, nhìn Diệp Thành, Triệu Sinh nhếch miệng cười: “Cứ ngẩng đầu nhìn người xưa như vậy, cảm giác này có lẽ trước nay chưa từng có nhỉ?”
Diệp Thành lặng im không nói gì, thu lại ánh mắt. Triệu Khang ở bên liếc sang Diệp Thành, hắn khẽ phất quạt: “Đi thôi Diệp sư huynh, thân phận hiện giờ của huynh như vậy mà còn đòi đũa mốc chòi mâm son sao? Đúng là nực cười”.
Diệp Thành không phản bác, hắn cũng chẳng buồn tranh cãi với Triệu Khang vì Triệu Khang hiện giờ và hắn không cùng một đẳng cấp nữa rồi.
Thế nhưng sự nhẫn nại của Diệp Thành lại khiến Triệu Khang được đà lấn tới, cả đoạn đường đi hắn ta không ngớt lời mỉa mai châm chọc.
“Cho dù hiện giờ huynh có thể tu luyện nhưng trong mắt ta huynh vẫn chẳng là gì cả”.
“Hằng Nhạc Tông, đúng là nực cười, muốn sánh với Chính Dương Tông ta sao?”
“Huynh cuối cùng cũng chỉ là kẻ bỏ đi mà thôi”.
Cứ như vậy, Triệu Khang dẫn Diệp Thành tới chân một ngọn núi không quá cao, lúc này mới khẽ phất quạt nhìn Diệp Thành: “Vọng Nguyệt Các ở trên kia”.
Diệp Thành không buồn nhìn hắn, toan đi lên đỉnh núi nhưng lại bị Triệu Khang ngăn lại.
“Diệp sư huynh đừng đi”, Triệu Khang chặn Diệp Thành giống như ngày mà Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông vậy.
“Ngươi còn việc gì?”, Diệp Thành liếc nhìn hắn.
“Ta nghe nói huynh có ba linh phù của Hằng Nhạc Tông, không biết sư huynh có thể cho ta một tấm không?”
“Một triệu linh thạch, ba tấm linh phù đều là loại giá trị”, Diệp Thành thản nhiên nói.
“Một triệu, khẩu khí của huynh cũng lớn nhỉ?”, Triệu Khang mặt lạnh tanh, sao hắn có thể không biết Diệp Thành đang chơi mình được, hắn cũng chẳng phải chưa hề nghe tới ba tấm linh phù này của Hằng Nhạc Tông. Ba tấm linh phù này gộp lại cũng phải có giá lên đến hàng trăm nghìn linh thạch.
“Không mua nổi hả? Vậy thì miễn bàn đi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.
“Ở địa bàn Chính Dương Tông mà còn dám ra oai với ta, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi đi dễ dàng vậy sao?”, Triệu Khang chặn ngay trước mặt Diệp Thành lạnh giọng: “Tiểu tử, xem ra ngươi vẫn chưa biết rõ thân phận của mình rồi. Hôm nay ta phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ”.
Nói rồi, khí tức của Triệu Khang cuộn trào, tu vi của hắn đã lên tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, cũng chẳng trách hắn hống hách như vậy.
Diệp Thành không di chuyển, đứng im như pho tượng. Vẻ mặt ngó lơ của Diệp Thành khiến hắn khó chịu, hắn lập tức ra tay tung chưởng về phía Diệp Thành.
Diệp Thành nheo mắt tránh người nhanh chóng né qua được một chưởng của Triệu Khang, đồng thời hắn cũng vung tay bạt về phía mặt của Triệu Khang.
Bốp!
Tiếng tát chát chúa vang lên, Triệu Khang giây phút trước còn đang vênh váo thì giây phút này đã bị cái tát của Diệp Thành đánh xoay cả mặt.
Triệu Khang thẫn thờ, hắn sao có thể ngờ nổi một kẻ với thực lực ở cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong như hắn lại bị Diệp Thành, một tên mới ở tầng thứ năm cảnh giới Nhân Nguyên đánh bật người như vậy.
Khi hắn còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã túm ngay lấy cổ áo hắn sau đó ném đi chỗ khác.
Bịch!
Chỉ nghe thấy tiếng vang va chạm vào phiến đá, Triệu Khang còn đang đơ người đã va vào vách đá khiến vách đá kia nứt lìa. Sau khi ngã ra đất, hắn ta còn chưa đứng dậy đã phun ra cả miệng máu.
“Ngươi…”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Đây là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau thì ta không ngại diệt ngươi đâu”, giọng nói của Diệp Thành từ đầu tới cuối rất thản nhiên, vả lại khi nói hắn còn không hề nhìn Triệu Khang.
Bộ dạng này của Diệp Thành trong mắt Triệu Khang lại hoàn toàn trái ngược. Đây nghĩa là gì? Chính là sự coi thường khinh bỉ.
“Diệp Thành”, Triệu Khang rít lên, hắn định đứng dậy nhưng ngặt nỗi xương cốt không biết đã bị gãy mất mấy đoạn, chỉ có thể hằn học nhìn Diệp Thành giống như nhìn con ác quỷ.
Thế nhưng lúc này Diệp Thành đã bước đi về phía đỉnh núi kia.
Trên đỉnh núi có mười mấy bóng hình. Đám đệ tử như Nhiếp Phong đang ngồi quây quần với nhau nói về chuyện tu luyện rất chuyên tâm.
Còn Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn và Sở Huyên lại đang ngồi cùng nhau, mặt mày không mấy dễ chịu.
“Ngày mai chính thức bắt đầu cuộc so tài tam tông, không biét Hằng Nhạc Tông chúng ta có mấy người đánh được tới trận cuối cùng”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà vừa lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
“Có mấy người đánh được tới trận cuối thì muội biết nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng người đứng đầu nhất định sẽ ở Chính Dương Tông”, Sở Huyên day trán nói.
“Việc này sao lại xảy ra với Hằng Nhạc Tông chúng ta chứ” , Bàng Đại Xuyên oán thầm.
Haiz!
Dương Đỉnh Thiên thở dài: “Xem ra Hằng Nhạc Tông chúng ta được định sẵn sẽ bị Chính Dương Tông chèn ép tới cùng rồi”.
“Trời xanh an bài, thắng bại có cưỡng cầu cũng không được”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng, không quên nhìn sang Nhiếp Phong và mấy người phái Nam Cung Nguyệt: “Những tiểu tử này sinh cùng thời với Huyền Linh Chi Thể, được định sẵn chỉ làm nền mà thôi”.
Mấy người mỗi người một câu nhưng Sở Huyên ở bên từ đầu tới cuối lại chẳng lên tiếng nữa.
Cô không để tâm vào chuyện này, hoặc có lẽ từ giây phút Diệp Thành ra đi, Sở Huyên vẫn luôn trong trạng thái thất thần, có vẻ như thắng bại của tam tông, thắng bại của Hằng Nhạc Tông đối với cô mà nói chẳng hề quan trọng.
Bộ dạng này của Sở Huyên khiến người ta nhìn mà cảm thấy xót xa. Sự ra đi của đồ đệ quá bất ngờ, dù sao cũng phải để cô ấy có thời gian thích ứng.
Trong chốc lát, mấy người bọn họ vì sự kiệm lời của Sở Huyên mà chìm vào im lặng.
Ôi chao!
Không biết từ bao giờ, ở phía xa vang lên giọng nói quen thuộc.
Phụt!
Phía này, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nhấp ngụm trà thì kinh ngạc phun ngay ngụm trà vào mặt Bàng Đại Xuyên.
Khi ông ta thấy một bóng hình vừa leo lên đỉnh núi thì phải dụi mắt mấy lần.
Cũng giống ông ta, Bàng Đại Xuyên phải dụi mắt, còn Dương Đỉnh Thiên và Phong Vô Ngấn đều hoang mang nhìn về một hướng, chỉ có đôi mắt của Sở Huyên trong phút chốc chợt sáng lên, mang theo sự kinh ngạc, cô đứng bật dậy.
“Mọi…mọi người thái độ gì thế kia chứ?”, Diệp Thành vừa trèo lên tới nơi thì sững người, hắn thấy tất cả đang nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ khiến đầu óc hắn cảm thấy khó hiểu.
Chương 227: Ngươi vẫn còn sống?
“Đệ… đệ vẫn còn sống?”, bầu không khí tĩnh lặng bị Tư Đồ Nam phá vỡ.
“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành nghe vậy thì hơi ngớ người.
“Không phải ngươi… đã chết rồi sao?”, vẻ mặt Dạ Vô Tuyết cũng cực kỳ thú vị.
“Ta đang sống yên lành, sao có thể…”, Diệp Thành bối rồi, còn chưa nói hết câu đã thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, hắn còn chưa kịp phản ứng thì hai cánh tay ngọc ngà đã ôm lấy hắn.
Ặc…
Cảnh tượng đột ngột này khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngẩn ra.
“Sư phụ tưởng ngươi chết rồi chứ?”, người ôm Diệp Thành đương nhiên là Sở Huyên, có lẽ vì quá kích động nên cô đã quên đi thân phận của mình.
Còn Diệp Thành bỗng được sư phụ xinh đẹp ôm thì thoáng chốc thẫn thờ.
Trước mặt Sở Huyên, trước giờ hắn chỉ bị đánh đòn, đã bao giờ được ôm thế này đâu, hơn nữa cái ôm này quá bất chợt mà lực ôm cũng không phải vừa, cơ thể nhỏ bé của hắn suýt thì bẹp dí.
Trong lúc sững sờ, Diệp Thành cảm nhận được y phục mình ươn ướt, lúc này hắn mới phát hiện thì ra là nước mắt của Sở Huyên làm ướt y phục của mình.
“Sư phụ, người… khóc vì con sao?”, Diệp Thành giật mình hỏi.
Lời này vừa dứt, Sở Huyên vội buông Diệp Thành ra, chính cô ta cũng không ngờ khi nhìn thấy Diệp Thành mình lại rơi lệ, cảm thấy mình đã làm mất phong thái, nước mắt chuẩn bị rơi xuống cũng thoáng chốc bốc hơi sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp thoáng hiện lên một tia ửng hồng.
“Ngươi còn sống tại sao không về tông môn?”, có lẽ để che giấu sự xấu hổ, Sở Huyên lại trở về bộ dáng như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Con muốn về tông môn nhưng…”, Diệp Thành đang định giải thích thì một bàn tay ngọc ngà đã phất tới, hắn còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên đánh ngã nhào.
A!
Sau đó tiếng khóc la inh ỏi vang vọng khắp ngọn núi, Diệp Thành đã lâu không bị đánh lại bị Sở Huyên hung hãn ấn xuống đất. Sở Huyên đã lâu chưa đánh Diệp Thành, lần này ra tay cũng không vừa, có lẽ chỉ khi được đánh Diệp Thành như này mới khiến cô càng thêm chắc chắn hắn vẫn còn sống.
“Không được, muội cũng phải đánh hắn, ai bảo hắn khiến tỷ tỷ lo lắng”, Sở Linh cũng xắn tay áo lên, vừa đấm đá loạn xạ vừa mắng: “Ngươi còn sống mà không về nhà, còn sống mà không chịu về khiến chúng ta lo lắng, cho ngươi…”
Cảnh tượng gì thế này? Bao nhiêu người trong tiểu viên đều giật giật khoé miệng nhìn tỷ muội nhà họ Sở đại triển thần uy.
Sau nửa giờ, Sở Huyên và Sở Linh mới dừng tay, thở hổn hển.
Còn Diệp Thành thì thảm hại khiến người ta không nỡ nhìn.
Hắn bị đánh túi bụi, nằm giang hai chân hai tay dưới đất, trên người toàn là dấu chân. Sau khi hắn đứng dậy thì mọi người thấy khuôn mặt ấy đã không còn là khuôn mặt nữa, mặt mũi bầm dập, mắt thâm quầng, bị đánh đến mức thân nương cũng không nhận ra.
“Có phải con không nên tới không?”, Diệp Thành nước mắt nước mũi giàn giụa, bị đánh phát khóc.
“Ai bảo ngươi khiến chúng ta lo lắng”, Sở Huyên tức giận mắng: “Chúng ta đều tưởng ngươi đã chết rồi chứ?”
“Ai nói con đã chết?”
Khụ khụ!
Lúc này Dương Đỉnh Thiên khẽ ho hắng bước tới, nhìn Diệp Thành rồi ngờ vực hỏi: “Tiểu tử, có thể cho ta biết ngươi thoát khỏi kiếp nạn bằng cách nào không?”
“Con đến nước Triệu làm nhiệm vụ bị tên luyện đan sư tà ác bắt được, con vượt qua cửu tử nhất sinh mới bỏ trốn được, thầm nghĩ không đánh lại được thì chạy thôi! Chạy mãi chạy mãi thì bị một chưởng đánh bay xuống sông, cũng không biết bị sông cuốn trôi đi đâu…”, Diệp Thành nói một tràng, kể lại một loạt những chuyện liên quan đến nước Triệu.
Đương nhiên hắn cũng cố tình che giấu một số chuyện, ví dụ như cảnh tượng đẹp mắt trong lò luyện đan.
Mọi người nghe Diệp Thành nói xong thì chợt hiểu ra, chẳng trách bọn họ không tìm thấy Diệp Thành, ngay cả thi thể cũng không thấy, chắc là khi bọn họ đến nơi thì Diệp Thành đã bị dòng sông cuốn đi rồi.
Nhưng dù may mắn là vậy thì mọi người vẫn rất kinh ngạc.
Đan Hồn là tu sĩ tầng thứ tám cảnh giới Không Minh, Dương Đỉnh Thiên từng nghe nói ngay cả Sở Huyên cũng bị một chưởng của hắn đánh cho trọng thương huống hồ là Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên. Thế nhưng Diệp Thành vẫn còn sống, điều này làm sao không khiến mọi người kinh ngạc cho được?
“Tiểu tử, ngươi được lắm!”, sau giây phút bất ngờ, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi khen ngợi.
“Vậy mà cũng trốn thoát ra được, ngươi còn lợi hại hơn cả ta”.
“Tiểu tử ngươi có tiền đồ đấy”.
“Được rồi”, nghe mấy người Bàng Đại Xuyên liên tục tấm tắc ngợi khen, Dương Đỉnh Thiên lại lần nữa xen vào, cười bảo: “Nếu Diệp Thành đã về thì cuộc thi của tam tông ngày mai không cần tìm người thay hắn ra trận nữa”.
Nói rồi Dương Đỉnh Thiên còn không quên nhìn đệ tử áo tím bên cạnh.
Hắn là Lý Chí, cũng là một đệ tử không hề yếu của Hằng Nhạc Tông, thực lực chỉ hơi kém hơn so với Thạch Nham, đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông. Vì Tề Dương đã bị Diệp Thành đánh cho tàn phế, mà họ lại lầm tưởng Diệp Thành đã chết nên mới chọn hắn ta từ nội môn để thay thế Diệp Thành.
Bây giờ Diệp Thành đã về, thực lực hắn ta không bằng Diệp Thành nên đương nhiên sẽ phải đổi lại.
“Sư huynh Diệp Thành có thể đánh bại Tề Dương, thực lực đương nhiên hơn con rất nhiều, để huynh ấy thay thế đương nhiên con ủng hộ cả hai tay”, Lý Chí cũng suy nghĩ rất thoáng, không phải loại người bụng dạ hẹp hòi.
“Chuyện này quyết định vậy đi”, Dương Đỉnh Thiên vuốt râu nhìn chín người phía Diệp Thành, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt rồi nghiêm túc nói: “Mặc dù biết rõ là thua nhưng các con cũng phải dốc hết sức chiến đấu, thua cũng phải thua một cách không thẹn với lòng”.
“Đương nhiên rồi, bây giờ con đang hăng lắm đây”, Tư Đồ Nam nói xong còn vặn cổ.
Mấy người còn lại cũng hằm hè xắn tay áo, tinh thần chiến đấu rất cao.
“Vậy thì tốt”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà rồi lại quay về chỗ ngồi, những người khác cũng về lại vị trí ban đầu. Còn Sở Huyên, khi rời đi cô ta vẫn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, trong mắt viết rõ mấy chữ: Lát nữa sẽ xử lý ngươi.
Hự!
Khoé miệng Diệp Thành không khỏi giật giật.
“Nào nào, để ta giới thiệu cho tiểu sư đệ”, Tư Đồ Nam kéo Diệp Thành lại, hơn nữa còn xung phong giới thiệu cho hắn. Đầu tiên hắn ta chỉ vào Thạch Nham – đệ tử thứ chín của Hằng Nhạc rồi bảo: “Tên đần độn ngờ nghệch này là Thạch Nham, đại đệ tử của Thiên Sơn Phong, cũng là đệ tử chân truyền thứ chín của Hằng Nhạc Tông”.
“Chào sư huynh Thạch Nham”, Diệp Thành rất biết lễ nghi xã giao.
“Cứ gọi ta Thạch Nham là được”.
“Người kia không cần ta giới thiệu nữa đúng không!”, Tư Đồ Nam lại chỉ vào Dương Bân.
“Đệ biết, đệ biết”, Diệp Thành liếc nhìn Dương Bân phát hiện sắc mặt tên đó tối sầm, nếu không phải mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đang ở đây thì chắc hắn ta đã nhảy cao ba thước rồi. Ở nội môn Hằng Nhạc, bảo bối trên người hắn ta đều đã bị mấy người phía Diệp Thành cướp sạch không còn gì.
Hừ!
Dương Bân khịt mũi lạnh lùng, quay lưng lại.
“Mặc kệ hắn đi. Nào nào, nhìn người đẹp này, muội ấy là Dạ Vô Tuyết, đại đệ tử của Ngọc Tâm Phong, đệ tử chân truyền thứ sáu của Hằng Nhạc Tông. Tiếp theo là Đoàn Ngự, đại đệ tử của Thiên Tuyền Phong, đệ tử chân truyền thứ năm của Hằng Nhạc Tông. Còn ta thì không cần giới thiệu, cứ gọi ta Nam ca là được. Người này, người này là Nam Cung Nguyệt của Ngọc Linh Phong, đệ tử chân truyền thứ ba của Hằng Nhạc Tông, xinh đúng không? Nhiếp Phong sư huynh thì chắc đệ cũng đã thấy, đại đệ tử của Ngự Kiếm Phong, đệ tử chân truyền thứ hai của Hằng Nhạc Tông”.
Giới thiệu đến đây, cuối cùng Tư Đồ Nam mới tới bên cạnh một thanh niên, hắng giọng một tiếng rồi mới nói tiếp: “Vị này là đại đệ tử của Huyền Thiên Phong, đệ tử thân truyền của chưởng giáo Hằng Nhạc ta, cũng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông, Liễu Dật”.
“Chào sư huynh Liễu Dật”, Diệp Thành bước lên, chắp tay chào.
“Diệp sư đệ không cần khách sáo, cứ gọi ta Liễu Dật là được”, Liễu Dật mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người ta có cảm giác như được tắm trong gió xuân. Hắn như một cây ngọc đón gió, khí chất tao nhã, điều quan trọng nhất là hắn không hề có thêm hành động thừa thãi, khí chất có chút giống với Dương Đỉnh Thiên, thẳng thắn vô tư mà không thiếu phần khiêm nhường.
“Người này không đơn giản”, đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Thành về Liễu Dật, khí chất ẩn sâu bên trong còn khó đoán hơn Nhiếp Phong.
“Chẳng trách lại có thể trở thành bảo toạ chân truyền số một của Hằng Nhạc, đệ tử chưởng môn dạy dỗ quả nhiên không bình thường”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Không biết huynh ấy đấu với Cơ Tuyết Băng thì sẽ có mấy phần thắng”.
Diệp Thành đang suy nghĩ thì Tư Đồ Nam đã mang ra vài bình rượu ngon, hiếm khi chân truyền đông đủ, kẻ nghiện rượu như hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Chỉ là mấy người còn chưa uống thì ở đỉnh núi lại xuất hiện thêm vài người nữa.
Nhìn kỹ lại mấy người này thì thấy đó chẳng phải người của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc sao?
Chương 228: Khách đến thăm dồn dập
“Ngươi thật sự vẫn còn sống?”, mấy người phía Thượng Quan Bác còn chưa chào hỏi phía Dương Đỉnh Thiên thì Thượng Quan Ngọc Nhi đã bước lên trước, đôi mắt trong như nước hồ thu chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Diệp Thành trong đám đệ tử chân truyền đông đúc.
Cô ta cũng như Sở Huyên, tưởng Diệp Thành đã chết.
Vì thế mấy ngày qua cô ta còn áy náy, nếu Diệp Thành không cứu cô ta thì cũng đã không phải chết thảm. Nhưng vừa nãy cách đây không lâu, không biết cô ta nghe được ở đâu tin rằng Diệp Thành còn sống nên mới vội vã đến đây.
“Đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành cười khan một tiếng sau đó cúi đầu sờ chóp mũi.
Hắn vừa làm hành động kỳ lạ này xong, má Thượng Quan Ngọc Nhi bỗng chốc đỏ bừng.
Hai người đều ngầm hiểu, dường như cả hai đều nghĩ đến cảnh tượng trong lò luyện đan, vì lý do khón nói mà nhìn hết thân thể đối phương, bây giờ gặp lại bầu không khí cực kỳ quái dị.
Có lẽ vì là nữ nhân nên Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ thay đổi sắc mắt, cô ta hung hăng trợn mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp như bùng lên ngọn lửa.
Bị Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt nhìn như vậy, Diệp Thành càng cúi đầu sâu hơn. Hắn nghĩ hôm đó mình sẽ chết nên mới đâm lao theo lao, mặt dày nhìn hết thân thể Thượng Quan Ngọc Nhi, nếu biết còn có thể sóng sót, hắn sẽ thận trọng một chút.
“Tiểu hữu Diệp Thành, chuyện ngày hôm đó Ngọc Nhi đã nói với ta rồi, đa tạ ngươi ra tay cứu giúp”, Thượng Quan Bác không biết chuyện gì, bước lên đích thân cảm ơn. Nếu để ông ta biết chuyện trong lò luyện đan, không biết liệu ông ta có bóp chết Diệp Thành tại chỗ không.
“Chỉ nói miệng thôi, không có gì thiết thực hơn à?”, Diệp Thành lắc đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Hắn vừa dứt lời, Thượng Quan Bác đã nở nụ cười hào phóng: “Tiểu hữu Diệp Thành, nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc nợ ngươi một mối ân tình lớn, khi nào cần ngươi cứ nói, chúng ta sẽ dốc hết sức giúp đỡ”.
“Còn không cảm ơn tiền bối Thượng Quan đi”, Sở Huyên lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Cảm ơn tiền bối Thượng Quan”, Diệp Thành cúi gằm mặt rồi bỗng cười hà hà. Nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cực kỳ lớn mạnh, tam tông đều không dám tuỳ tiện đụng đến.
Khi mọi người đang nói chuyện thì trên đỉnh núi lại có người tới, là một nữ đệ tử mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo bào của Chính Dương Tông, dung mạo không được coi là xinh đẹp nhưng lại không thể che giấu vẻ nghêng ngang kiêu ngạo từ trong cốt cách.
Diệp Thành biết nữ đệ tử này, cô ta tên là Lý Thi Mạn, trước đây khi ở Chính Dương Tông, cô ta với Diệp Thành đều là đệ tử của Tình Báo Các.
“Diệp Thành?”, Lý Thi Mạn vừa bước lên, còn chưa kịp chào hỏi mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thì đã ngây ra đó, cô ta không ngờ lại gặp Diệp Thành, kẻ từng bị đuổi xuống núi khi xưa ở đây.
“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đã bị đuổi xuống núi rồi ư?”, Lý Thi Mạn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vô cùng khó hiểu.
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt vào Diệp Thành, đặc biệt là Sở Huyên, vẻ mặt cô ta trở nên cực kỳ thú vị. Lời của Lý Thi Mạn rất rõ ràng, đồ nhi Diệp Thành của cô ta từng là đệ tử của Chính Dương Tông.
Dường như biết nghi ngờ của mọi người, Diệp Thành biết chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được, vì thế hắn quyết định nói thẳng: “Con từng là đệ tử của Chính Dương Tông. Khi chấp hành nhiệm vụ của tông môn, nửa đường bị ám sát, vùng đan điền bị phế bỏ nên Chính Dương Tông coi con là rác rưởi rồi đuổi khỏi tông môn, may mắn thay con được một vị tiền bối cứu giúp nên mới làm đệ tử của Hằng Nhạc Tông…”
Diệp Thành nói rất nhẹ nhàng bình thản, thế nhưng trong giọng điệu lại mang thêm phần buồn bã, đau thương.
Mặc dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng chỉ im lặng, họ không ngờ Diệp Thành lại có quá khứ đau buồn, thảm thương đến vậy, họ có thể tưởng tượng được tâm trạng ngày đó khi bị đuổi khỏi tông môn của Diệp Thành, hắn đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.
Lúc này Diệp Thành đã lặng lẽ xoay người trốn sang góc khác, một mình uống rượu.
Thấy bầu không khí trở nên kỳ lạ, Lý Thi Mạn nhìn quanh một lượt rồi nói: “Sư tỷ Cơ Tuyết Băng phái ta tới, ta tới đây để hỏi trong số mọi người, có đệ tử nào tên là Trần Dạ không?”
“Trần Dạ?”, Tư Đồ Nam nhướng mày, sau đó lanh lẹ đáp: “Chúng ta không có người nào tên như vậy”.
“Không thể nào!”, Lý Thi Mạn không tin: “Sư tỷ nói Trần Dạ là người của Hằng Nhạc Tông mà! Hơn nữa tỷ ấy còn nói Trần Dạ chắc chắn sẽ quay lại tham gia cuộc thi giữa tam tông”.
“Ta nói này tiểu cô nương, không có là không có, chúng ta còn có thể lừa cô được chắc”, Bàng Đại Xuyên liếc nhìn Lý Thi Mạn.
“Vậy… Vậy có thể là ta nhớ nhầm”, Lý Thi Mạn vội vàng cúi chào rồi xoay người xuống núi, trước khi đi cô ta còn nhìn quanh mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành thêm vài giây.
Sau khi Lý Thi Mạn đi, mọi người đều nhìn Diệp Thành đang ngồi uống rượu một mình, nhưng không nói gì nhiều.
Ngược lại là Sở Huyên, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Thành có chút ẩn ý, càng ngày cô ta càng không hiểu đồ nhi của mình. Ví dụ như chuyện hắn từng là đệ tử của Chính Dương Tông, từ đầu đến giờ cô ta đều không hề hay biết, nếu Lý Thi Mạn không gặp lại Diệp Thành thì e rằng tới cuộc thi tam tông ngày mai cô ta cũng vẫn chưa biết.
Trên đỉnh núi không hề yên bình, không lâu sau khi Lý Thi Mạn rời đi lại có một người nữa tới, nhưng không phải leo từ dưới chân núi lên mà là từ trên trời đáp xuống, khoảnh khắc đó như có tảng thiên thạch lao xuống khiến cả ngọn núi rung chuyển một hồi.
“Ồ, náo nhiệt ra đấy nhỉ!”, người tới là Gia Cát Vũ, lão ta ở chỗ nghỉ ngơi mãi cũng chán nên tới đây chơi.
Nhìn thấy là Gia Cát Vũ, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên vội vàng đứng dậy cung kính chào: “Chào tiền bối Gia Cát”.
“Đều đã hơn trăm tuổi rồi, không cần khách sáo”, Gia Cát Vũ phất tay, sau đó nhìn quanh một hồi mới thấy bóng dáng Diệp Thành ở trong góc.
Gia Cát Vũ bước ra tới, thoắt cái đã tới bên cạnh Diệp Thành, thấy mặt mũi hắn bầm dập thì không khỏi chậc lưỡi: “Sao đấy, mới không gặp một hồi sao ngươi lại bị đánh thành ra thế này rồi?”
Nghe vậy mọi người lại sửng sốt: “Tiền bối Gia Cát Vũ biết Diệp Thành ạ?”
“Đương nhiên là biết rồi!”, lão già Gia Cát Vũ trả lời rất thản nhiên: “Tiểu tử này do ta đưa tới Chính Dương Tông mà”.
Lời lão ta vừa dứt, ánh mắt mọi người lại đổ dồn vào Diệp Thành, tỏ vẻ kinh ngạc, thầm nói Diệp Thành tu vi không cao nhưng lại mang trong mình rất nhiều câu chuyện, không ngờ còn có quen biết với cả Gia Cát Vũ.
“Tiền bối uống rượu không?”, Diệp Thành đưa vò rượu cho Gia Cát Vũ.
“Uống gì mà uống! Đi, gia gia đưa ngươi tới nơi này”, Gia Cát Vũ đẩy vò rượu ra, sau đó một tay xách Diệp Thành lên hư không, biến mất không thấy tăm hơi như một làn khói.
Sau khi họ đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy rõ ràng có vài bóng đen nhanh chóng đuổi theo hai người họ, hiển nhiên là người Thành Côn phái tới để theo dõi Gia Cát Vũ.
“Tiền bối định đưa con đi đâu?”, bị Gia Cát Vũ xách đi bằng một tay, Diệp Thành khó hiểu nhìn lão.
“Đương nhiên là tới một nơi thú vị rồi!”, Gia Cát Vũ nói rất thần bí, nói xong còn liếc nhìn mấy bóng đen phía sau rồi cười khẩy: “Nhưng trước tiên chúng ta phải cắt đuôi mấy tên phía sau đã”.
Nói xong Gia Cát Vũ đột nhiên tăng nhanh tốc độ như một đạo thần mang xẹt qua bầu trời rồi bay ra khỏi Chính Dương Tông.
Mấy đại trưởng lão của Chính Dương Tông phía sau cũng đuổi theo.
Tiếp đó Gia Cát Vũ đưa Diệp Thành bay vòng quanh Chính Dương Tông hơn chục vòng rồi mới lặng lẽ quay về Chính Dương Tông, sau một hồi lòng vòng quanh ngọn núi nhỏ, cuối cùng hai người xuyên vào lòng đất.
“Đây… đây là nơi nào?”, nhìn xung quanh nhấp nhô từng tia sáng kỳ dị, Diệp Thành hơi kinh ngạc. Hắn cứ tưởng lòng đất là một nơi vô cùng u tối, nhưng trước mắt hắn lại là một nơi cực kỳ sáng.
“Đây là cấm địa của Chính Dương Tông”, Gia Cát Vũ nhỏ giọng đáp.
“Cấm địa?”, Diệp Thành nghe thế không nói hai lời lập tức quay đầu bỏ chạy. Đây là cấm địa, nếu bị kẻ mạnh của Chính Dương Tông chặn lại thì kết cục sẽ rất thảm.
“Đi đâu? Quay lại”, Gia Cát Vũ lên tiếng nạt rồi lại xách Diệp Thành quay lại: “Đây là một nơi rất thú vị, có bảo bối đấy”.
“Có bảo bối thì người tự lấy đi, sao phải dẫn con theo? Con không muốn bị người của Chính Dương Tông bắt đâu”, Diệp Thành không nghe theo lão ta, đi theo lão già chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn này có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
“Ta cần chân hoả để giải trừ phong ấn”, cuối cùng Gia Cát Vũ cũng nói ra sự thật.
“Con tin người mới lạ đấy”.
“Ngươi nói thế thì ta gọi người đấy, dù sao ta chạy nhanh, không ai bắt được ta”, Gia Cát Vũ ngoáy tai, nói một câu khiến Diệp Thành suýt hộc máu.
“Người rắp tâm muốn đào hố cho con đúng không?”, Diệp Thành nhìn lão già Gia Cát Vũ, trên đầu hắn đã xuất hiện đầy vân đen.
“Ồ, ta cũng không muốn hại người, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì ta đảm bảo ngươi sẽ không sao”, Gia Cát Vũ vỗ ngực trả lời, nói rồi lão lấy hai tấm linh phù trong ngực ra: “Thấy không, đây là Ẩn thiên linh phù, dán lên người là có thể ẩn thân, cho dù Thành Côn ở đây cũng không phát hiện ra chúng ta”.
“Có thật không ạ?”, Diệp Thành nhìn lão ta với vẻ mặt khó tin.
“Thử đi! Nghe ta chỉ có đúng”, Gia Cát Vũ nói xong thì dán Ẩn thiên linh phù lên người Diệp Thành, sau đó cũng dán lên người mình một tấm, hai bóng người thoáng chốc mờ đi, cho đến khi biến mất không còn dấu vết.
“Lợi hại chứ?”
“Đúng là rất lợi hại”, Diệp Thành nhìn người mình từ trên xuống dưới, người hắn như được một sức mạnh vừa khó hiểu vừa thần bí bao phủ, đây là lần đầu tiên hắn được thấy ẩn thân phù kỳ diệu thế này.
“Đúng rồi, người vẫn chưa nói là bảo bối gì”, Diệp Thành lại nhìn Gia Cát Vũ.
“Linh mạch đại địa”, Gia Cát Vũ chỉ nói bốn từ.
“Linh… Linh mạch đại địa?”
“Chính Dương Tông có linh mạch đại địa?”, lời của Gia Cát Vũ khiến Diệp Thành sửng sốt.
Cũng chẳng trách hắn kinh ngạc như thế, chẳng qua là bởi vì linh mạch đại địa có khí thế quá lớn.
Linh mạch đại địa đúng như tên gọi của nó, là một loại linh mạch mà đất đai phải mất rất nhiều năm tháng mới có thể bồi dưỡng ra được, có thể nói là thể ngưng tụ tinh hoa của đại địa, chứa rất nhiều tinh nguyên, nếu hấp thu vào cơ thể sẽ có công hiệu không thể ngờ tới.
Nhưng linh mạch đại địa quá hiếm, có thể gặp chứ không thể cầu, là bảo vật mà tu sĩ hằng mơ ước.
Diệp Thành không thể ngờ dưới lòng đất của Chính Dương Tông, nơi mình từng ở lại có linh mạch đại địa.
“Là bảo bối đúng chứ!”, thấy Diệp Thành sửng sốt, Gia Cát Vũ mỉm cười.
Chương 229: Đại Địa Linh Mạch
“Quả là bảo bối”, Diệp Thành tấm tắc: “Con đúng là đã quá xem nhẹ Chính Dương Tông rồi, chẳng trách mà Chính Dương Tông có nhân tài xuất chúng. Bọn họ có thể tu luyện trên mảnh đất có linh mạch thế này là phúc phần vô cùng”.
“Cho nên đi theo gia gia, gia gia đảm bảo ngươi được ăn sung mặc sướng”, Gia Cát Vũ vỗ vai Diệp Thành sau đó nhìn về một hướng: “Nào, đi theo ta”.
Diệp Thành vội đi theo, xoa xoa tay cười nói: “Nếu như có được đại địa linh mạch, ta chia cho ngươi một nửa”.
“Vậy con yên tâm rồi”.
Cả hai người trước người sau đi vào sâu bên trong lòng đất.
Bọn họ quả to gan, dám giở trò trong vùng đất của Chính Dương Tông. Đây là thông đạo hướng xuống dưới, trên thông đạo này còn khắc rất nhiều phù văn kì dị, còn có linh châu chiếu sáng cũng như một vài trận pháp cổ quái. Thế nhưng trận pháp này trước mặt Gia Cát Vũ lại chẳng là gì.
“Phía trước có người”, không biết từ lúc nào, Diệp Thành chợt ngăn Gia Cát Vũ lại.
“Sợ gì, không phải có ta sao?”, Gia Cát Vũ tức tối mắng: “Cứ bình tĩnh cho ta”.
Diệp Thành vội gật đầu, không dám thở to, ở cánh cửa đá phía trước cách đó không xa, trên cửa đá khắc rất nhiều phù văn, ở giữa còn có chữ “phong” rất to, hai bên cửa đá có hai lão già mặc đồ trắng ngồi khoanh chân ở đó.
Tu vi của hai lão già mặc đồ trắng đó rõ ràng không bằng Gia Cát Vũ, nếu không thì Gia Cát Vũ cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
Quả nhiên khi cả hai tới phía trước cửa đá, cả hai lão già mặc đồ trắng vẫn ngồi khoanh chân nhắm mắt, không có thêm động tác thừa thãi nào.
Đúng lúc này, Gia Cát Vũ bắt đầu hành động, ông ta lấy ra hai đạo linh phù từ trong ngực áo.
“Một đạo cửu chuyển cấm thân chú, hơn một triệu linh thạch, lần này ta đúng là vung tay quá trán rồi”, Gia Cát Vũ nói với vẻ mặt xót xa.
“Hơn…hơn một triệu linh thạch?”, Diệp Thành ở bên nuốt nước bọt, thầm nhủ lão già này thật hào phóng, vì trộm đồ của người ta mà táng gia bại sản.
Mặc dù xót xa nhưng Gia Cát Vũ vẫn rất nhanh chóng đem hai đạo Cửu Chuyển Cấm Thân Chú dính lên người lão già mặc đồ trắng kia. Đạo linh phù đó rất dị thường, sau khi được dán lên lập tức dung hoà vào cơ thể lão già kìa.
Diệp Thành ở bên tim đập thình thịch, thế nhưng Gia Cát Vũ lại không khiến hắn thất vọng, hai lão già mặc đồ trắng kia sau khi bị dán linh phù lên người thì ngủ say.
“Được rồi, tiếp theo chính là đạo phong ấn này”, Gia Cát Vũ hướng ánh mắt lên trên phần phong ấn của cửa đá: “Nếu không phải sợ kinh động đến mấy tên ở Chính Dương Tông thì ta đây đã tung một chưởng phá tan nó rồi”.
“Tiểu tử, gọi chân hoả ra”, Gia Cát Vũ nhìn sang Diệp Thành: “Luyện hoá chữ ‘phong’ trên cửa đá, những việc khác giao cho ta, mau lên. Chúng ta chỉ có một nửa canh giờ thôi”.
Diệp Thành hiểu ý lập tức triệu gọi chân hoả, sau đó cho chân hoả bao quanh chữ “phong” trên cửa đá.
Gia Cát Vũ ở bên lại lấy ra rất nhiều món đồ kỳ dị. Trận kỳ, ngọc giản, linh phù, còn có cả dùi kim cang phát sáng, lúc này ông ta mới bắt đầu bố trí xung quanh cửa đá.
Sau một khắc, chữ “phong” trên cửa đá nứt lìa, cửa đá cũng theo đó mà rung lên giống như chạm phải cấm chế nào đó, những sóng vân dậy sóng lan ra, thế nhưng đều bị trận pháp của Gia Cát Vũ chặn lại.
Thấy vậy, Diệp Thành thở phào, nếu mà bị những gợn sóng ở đây đẩy ra ngoài thì nhất định sẽ kinh động đến kẻ mạnh của Chính Dương Tông.
“Đi”, phong ấn của cửa đá bị phá đi một nửa, Gia Cát Vũ mới kéo Diệp Thành vượt qua cửa đá.
Lại lần nữa xuất hiện là một thế giới ngầm rực rỡ, vô số ánh sáng chiếu xuyên qua, linh khí dồi dào, những đám mây màu trắng bay lửng lơ, một đường linh mạch to dày xuất hiện trước mặt như con rắn khổng lồ đang uốn mình, cũng giống như nhánh cây với vô số cành nhánh đâm trổ.
“Đây…đây chính là Đại Địa Linh Mạch sao ạ?”, Diệp Thành chớp mắt nhìn linh mạch khổng lồ trước mặt, linh khí ở đây đã biến thành thực chất, mỗi một phần đều là tinh hoa đại địa thuần tuý nhất.
Diệp Thành đứng trên Đại Địa Linh Mạch, hắn cảm nhận được tinh nguyên dồi dào trên linh mạch đang chảy từ bàn chân, bàn tay vào cơ thể hắn, nó giống như dòng nước mát lành khiến cơ thể Diệp Thành khoan khoái dễ chịu.
“Quả nhiên là Đại Địa Linh Mạch, khả năng nhận biết của ta không tồi”, Gia Cát Vũ cười tươi rói.
“Nơi này là thánh địa tu luyện”, khí tức của Diệp Thành cũng trở nên gấp gáp hơn, hắn cũng đã xắn tay áo lên: “Chúng ta bắt đầu cướp thôi ạ”.
“Cướp cái đầu ngươi”, Gia Cát Vũ vun gtay khiến Diệp Thành ngã dụi ra đất: “Linh mạch này không được tuỳ tiện phá hoại, nếu không thì cả linh mạch này sẽ có thể bị huỷ hoại, tới lúc đó không muốn kẻ mạnh xông tới cũng khó”.
“Vậy phải làm sao ạ?”, Diệp Thành gãi đầu bò dậy.
“Dùng dung khí thu, quan trọng là không được phá huỷ Đại Địa Linh Mạch, hiểu chưa?”, Gia Cát Vũ nói rồi lấy ra một cái lư đồng to ba trượng khiến nó lơ lửng trong không trung.
Lư đồng lơ lửng phát ra thần hoa, miệng lư đồng xuất hiện vòng xoáy, cứ thế nuột trọn tinh nguyên đại địa dồi dào từ Đại Địa Linh Mạch.
Thấy vậy, Diệp Thành vội lấy ra bình hồ lô Tử Kim.
Bình hồ lô Tử Kim vừa được lấy ra liền rung mạnh sau đó tự biến to lên, còn to hơn cả cái lư đồng của Gia Cát Vũ, miệng hồ lô cũng xuất hiện vòng xoáy nuốt trọn tinh nguyên đại địa với tốc độ nhanh chóng hơn lư đồng.
“Ta nói này, bình hồ lô này của ngươi cũng được đấy nhỉ?”, Gia Cát Vũ ở bên xoa cằm, đôi mắt gian giảo lấp lánh.
“Đó là món quà của một tiền bối ở Thiên Huyền Môn tặng cho con, sẽ có ngày người ấy lấy về”, biết lòng dạ tham lam của Gia Cát Vũ, Diệp Thành đành phải lôi người của Thiên Huyền Môn ra để doạ.
Cách làm của hắn quả là hiệu nghiệm. Vừa nghe cái tên này, Gia Cát Vũ vội lắc đầu, sau đó lật tay lấy ra mười mấy dung khí, vả lại trông cái nào cái nấy đều hết sức kỳ lạ, giống như bát, như nồi sát, như bao gai binh khí….
Diệp Thành đương nhiên cũng chẳng nhàn rỗi, ngoài bình hồ lô Tử Kim này ra thì hắn cũng lấy ra nhiều dung khí khác, vì thời gian không tới một khắc, bọn họ không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, cố gắng trộm càng nhiều càng tốt.
“Con nói này, người bỏ ra cái giá lớn như vậy để vào đây có đáng không?”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ bằng ánh mắt hoài nghi: “Hai đạo Cửu Chuyển Cấm Thân Chú đó đáng giá hơn hai triệu linh thạch đấy”.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì?”, Gia Cát Vũ vẫn thản nhiên, “tinh nguyên của Đại Địa Linh Mạch này quý giá lắm. Tinh nguyên của đại địa không phải là thứ dùng tiền có thể mua được đâu”.
Gia Cát Vũ lại vuốt râu: “Đại Địa Linh Mạch chính là linh mạch được đại địa nuôi dưỡng, đó là tinh nguyên của đại địa, nếu hấp thu vào trong cơ thể là có thể cảm nhận được được thiên địa tốt hơn, có sự hỗ trợ to lớn đối với khả năng xoay chuyển đất trời, tiền hết còn có thể kiếm được nhưng những thứ này không thể bỏ qua”.
Nghe Gia Cát Vũ nói vậy, Diệp Thành mới tỉnh ngộ.
“Vậy con phải lấy nhiều thêm chút nữa mới được”, Diệp Thành lại lấy mười mấy dung khí ra, sau đó không quên há miệng thật to nuốt trọn tinh nguyên đại địa.
Ở bên, Gia Cát Vũ còn khủng khiếp hơn, ông ta há ngoạc miệng hít thật sâu, tinh nguyên đại địa dài mấy chục trượng đều chảy vào bụng ông ta, cũng may tinh nguyên dồi dào và sinh ra liên tục nếu không thì cũng chẳng thể đủ cho một mình Gia Cát Vũ.
Thời gian cứ thế dần trôi thế nhưng đối với Diệp Thành và Gia Cát Vũ mà nói thì mỗi một giây một phút trôi qua đều rất nhanh.
“Cũng được rồi đấy”, khi sắp hết một khắc, Gia Cát Vũ mới phất tay thu mười mấy đại dung khí vào trong tay áo.
Diệp Thành ở bên cũng cố gắng nuốt trọn những ngụm tinh nguyên cuối cùng sau đó cất bình hồ lô vào túi đựng đồ. Tinh nguyên đại địa mặc dù rất tốt nhưng hắn quan tâm tới cái mạng của mình hơn, nếu quá tham lam thì sẽ chết rất thảm.
“Đi”, thu lại đồ xong xuôi, Gia Cát Vũ mới dẫn theo Diệp Thành nhanh chóng rời đi, thế nhưng vừa đi được hai bước bọn họ đã phải dừng lại đột ngột.
“Không ổn”, Gia Cát Vũ tối sầm cả mặt lại.
“Sao vậy ạ?”, Diệp Thành vội nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Có người vào đây, vả lại không phải chỉ một người”, Gia Cát Vũ nheo mắt.
Chương 230: Phong ấn
“Vậy phải làm sao được chứ?”, Diệp Thành hoang mang nhìn sang Gia Cát Vũ.
“Ta đánh lạc hướng bọn họ, ngươi nhanh chóng thoát thân, Ẩn Thiên Linh Phù cũng chỉ có giới hạn, nhiều nhất có thể trụ trong ba phút, trong ba phút này ngươi ở trạng thái ẩn thân, cũng có nghĩa là sau khi ta đi ngươi nhất định phải thoát thân trong vòng ba phút”.
“Hà tất phải rắc rối như vậy, chúng ta dùng hai đạo Ẩn Thiên Linh Phù thì thời gian sẽ được lâu hơn mà”, Diệp Thành nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi cho rằng Ẩn Thiên Linh Phù là mớ rau đấy à?”, Gia Cát Vũ tức tối nhìn Diệp Thành: “Ẩn Thiên Linh Phù còn đắt hơn cả Cửu Chuyển Cấm Thân Chú, ta cũng chỉ có hai tấm thôi”.
“Ôi trời”,
“Cứ vậy đi, ta đi đánh lạc hướng bọn họ”.
“Vậy không được, người phải đưa con đi cùng chứ”, Diệp Thành kéo vạt áo Gia Cát Vũ, nếu như bị ném vào lòng đất, ngộ nhỡ bị chặn ở đây thì hắn sẽ chết chắc.
“Ừm, tên tiểu tử nhà ngươi sao lại có thể không biết phân biệt tốt xấu vậy cơ chứ?”, Gia Cát Vũ trừng mắt thổi râu: “Ta đưa ngươi đi thì nhất định sẽ bị người ta phát hiện, làm theo cách của ta vẫn tốt hơn. Nhớ rõ, cố gắng đừng gây ra động tĩnh gì, ngươi phải giữ trạng thái im lặng, khả năng của Ẩn Thiên Linh Phù mới có thể được phát huy tốt nhất”.
“Sao con cảm thấy như người đang đào hố chôn con vậy?”, Diệp Thành choáng váng.
“Ta là loại người đó sao?”, Gia Cát Vũ hằn học: “Cứ như thế nhé. Ngươi nhằm thời cơ mà đi ra”.
Nói rồi, Gia Cát Vũ xông ra khỏi cửa đá như một đạo thần mang, mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng tốc độ di chuyển của ông ta lại chính là nguyên nhân khiến ông ta bị bại lộ.
“Kẻ nào?”, ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng nạt.
“Ngăn hắn ta lại”, Diệp Thành nghe thấy tiếng hét lớn của Thành Côn, có lẽ người mà ông ta phái đi đã để mất dấu Gia Cát Vũ cho nên lúc này ông ta mới đến cấm địa của Chính Dương Tông tìm kiếm, và vừa hay lại gặp Gia Cát Vũ.
Rầm! Ầm! Ầm!
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên từng tiếng động mạnh như có người đang đại chiến.
Dưới lòng đất, Diệp Thành nghe thấy tiếng ầm vang bên ngoài, hắn cũng di chuyển. Roẹt một tiếng, Diệp Thành tới phía cửa đá, trong lòng hắn thầm mắng chửi: “Lão già chết tiệt, tiểu gia đây mà bị treo ngược ở đây thì có làm ma tôi cũng không tha cho ông”.
Có điều bước chân hắn còn chưa chạm đất thì một luồng khí tức dị thường đã nhanh chóng lại gần.
“Thành Côn”, Diệp Thành nhìn người này, sắc mặt tái nhợt hẳn lại, đến cả bàn chân vừa giơ lên cũng không dám chạm đất, cứ thế lơ lửng giữa không trung, hắn không dám có bất cứ hành động nào thừa thãi, nếu không thì rất có khả năng sẽ bị phát hiện.
“Lần này thảm thật rồi”, Diệp Thành tái mặt, Thành Côn ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong, chỉ cần phất tay là có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
Ở một bên, Thành Côn đã bước vào lòng đất. Vốn dĩ ông ta tới đây để đuổi theo Gia Cát Vũ nhưng sợ Đại Địa Linh Mạch bị tổn hại nên nửa đường mới quay lại đây để kiểm tra.
Lúc này, tim Diệp Thành lại lần nữa nhảy lên đến tận cổ họng, trái tim nhỏ bé của hắn cứ thế đập thình thịch liên hồi, mồ hôi lạnh toát, đến thở cũng không dám thở. Hắn chỉ cách Thành Côn không tới một trượng. Mặc dù ở trạng thái ẩn thân nhưng lúc này lại như nghìn cân treo sợi tóc.
“Gia Cát Vũ, hy vọng Ẩn Thiên Linh Phù của ông không đểu giả như ông”, Diệp Thành lạnh toát người không dám nhúc nhích.
Cách đó một trượng, Thành Côn nheo mắt nhìn xung quanh, đảo mắt về phía mà Diệp Thành đang đứng nhưng không dừng lại.
Diệp Thành khẽ thở phào, Thành Côn không phát hiện ra hắn. Thế nhưng Diệp Thành vẫn không dám di chuyển. Thành Côn không phát hiện ra hắn vì hắn không cử động. Nếu cử động thì nhất định sẽ bị phát hiện.
Thành Côn cứ thế liếc đi liếc lại chừng nửa phút mà không hề có ý định rời đi.
“Mẹ kiếp, rốt cục ông có đi không hả?”, Diệp Thành ở cách đó một trượng thầm mắng chửi.
Mặc dù có Ẩn Thiên Linh Phù nhưng Ẩn Thiên Linh Phù này lại có giớ hạn, nếu tính thời gian thì cũng chỉ còn hai phút nữa mà thôi. Nếu xuất hiện trước mặt Thành Côn thì hậu quả Diệp Thành thật sự không dám nghĩ đến.
Ngay sau đó, Ngô Trường Thanh dẫn theo vài đệ tử đi vào.
“Bắt được chưa?”, Thành Côn tối sầm mặt nhìn Ngô Trường Thanh.
“Tốc độ của hắn quá nhanh nên dã chạy ra khỏi Chính Dương Tông rồi”.
“Đã biết là ai chưa?”
“Hắn ta ở trạng thái ẩn thân nên đệ không nhìn ra được”, Ngô Trường Thanh lắc đầu bất lực: “Có thể khẳng định một điều rằng người này cùng cấp bậc với lão tổ, nếu không thì cũng không thể phá được vòng vây của chúng ta”.
Nghe vậy, Thành Côn nheo mắt: “Lẽ nào là Gia Cát Vũ?”
“Cũng không loại trừ khả năng này”.
“Tra cho ta”, Thành Côn hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt lạnh lùng: “Điều tra xem có phải Gia Cát Vũ còn ở Chính Dương Tông không. Còn nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông nữa, xem trong số bọn họ có ai ở lại, những thế lực tới tham gia đại hội tam tông cũng phải điều tra. Nếu thiếu ai thì nhất định liên quan tới người đó. Ta muốn xem xem kẻ nào to gan như vậy”.
Nói rồi, Thành Côn phất áo đi ra khỏi cửa đá: “Các người canh chừng ở đây tu sửa lại phong ấn của cửa đá đi”.
Thành Côn rời đi, nhóm người phía Ngô Trường Thanh nhìn Đại Địa Linh Mạch một lần nữa rồi cũng đi ra ngoài.
Rầm!
Ngay sau đó cánh cửa đá lại đóng lại, ở giữa cửa, chữ “phong” lại lần nữa hiển hiện, còn những phù văn bên trên cửa đá cũng sáng rực lên. Thông đạo đi về lòng đất ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cho nên điều này cũng đồng nghĩa với việc Diệp Thành bị nhốt lại đây.
Phù!
Lòng đất lại lần nữa bị phong ấn, Diệp Thành thở phào một hơi, hắn đáp từ trên không trung xuống. Thời gian ba phút cũng đã hết, hắn từ trạng thái ẩn thân lại lần nữa xuất hiện.
“Lần này đúng là xong rồi”, Diệp Thành lạnh toát người.
Mặc dù hắn có thể phá được phong ấn của cửa đá nhưng lại không có trận pháp của Gia Cát Vũ chắn lại làn sóng dội.
Vả lại ở một bên khác của cửa đá còn có một kẻ ở cảnh giới Không Minh canh giữ, đây đúng là kết cục thảm hại. Ngoài những điểm này ra thì còn có một việc khác nữa.
Trước khi Thành Côn rời đi còn nói phải điều tra rõ ràng việc này, chỉ cần là thế lực tới Chính Dương Tông, cho dù là Hằng Nhạc Tông, Thanh Vân Tông hay các thế lực khác thì đều nằm trong phạm vi bị điều tra.
Diệp Thành có thể tưởng tượng, nếu như người của Chính Dương Tông tới Vọng Nguyệt Các kiểm tra và không thấy mình ở đó thì hắn nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.
“Gia Cát Vũ, lão già chuyên đào hố nhà ông, lần này tôi bị ông hại chết rồi đấy”, Diệp Thành ôm đầu, thầm chửi Gia Cát Vũ hàng trăm hàng nghìn lần.
Giờ thì hay rồi, nếu Diệp Thành xông ra ngoài mà không ở trạng thái ẩn thân thì kết cục chẳng cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, ở bên ngoài chắc chắn cũng đang rất hỗn loạn.
Bình luận facebook