-
Chương 2231-2235
Chương 2231: Đầy đủ
Không gian phía Nam nổ tung, ánh sáng lấp lánh chói mắt cuồn cuộn như biển mang theo vô số bóng người. Thần tử Tiên tộc cưỡi mây đạp gió dẫn đầu, khi huyết bàng bạc khiến cả vòm trời chấn động.
Vùng trời phía Bắc sụp xuống, hàng loạt bóng người che trời lấp đất như muốn nuốt cả không gian vây quanh một chiếc xe kéo bảy sắc cầu vồng đi đến. Còn Phượng Tiên lại ngồi trên xe.
Bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều đông nghìn nghịt người như một vùng biển đen nuốt cả khung trời, đội hình nào cũng cực kỳ đồ sộ.
"Đù!", những tu sĩ vây xem thấy đội hình đó thì vội vàng lùi ra sau, ngay cả lớp tiền bối cũng không ngoại lệ.
"Một trăm ngàn người, đội hình này còn khủng bố hơn lúc trước", có người thổn thức: "Nếu hôm nay Diệp Thành còn chạy được thì lão phu sẽ theo họ của hắn".
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Táng Tiên, Tịch Diệt Thần Thể đều mặt mày dữ tợn xông tới.
Mảnh không gian này lập tức trở nên u ám vì họ đã đến, ánh mặt trời bị che khuất như biến thành buổi tối.
So với họ thì bóng dáng Diệp Thành lại càng thêm lẻ loi, trông như một hạt cát giữa sa mạc vô ngần, nhỏ bé chẳng đáng chú ý.
"Ta đã chờ các ngươi rất lâu!", Diệp Thành nhàn nhạt nói.
"Không có Huyết Kế Giới Hạn, hôm nay ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi", thần tử Táng Thiên bỗng hét lên, con ngươi tràn ngập vẻ tàn bạo.
"Là ngươi muốn chết đó!", Tịch Diệt Thần Thể lạnh lùng nói.
"Bắt sống!", Phương Tiên cười gằn: "Bản công chúa phải luyện hắn thành con rối, quỳ mọp muôn đời suốt kiếp".
"Không thể nào, hắn thế mà vẫn còn một Tiên Nhãn!", khác với đám Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc lại híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành với vẻ khó tin.
Trên người hắn ta có mắt trái Tiên Luân nên có thể cảm giác được khí tức tuyệt đối không thể bắt chước nơi mắt phải của Diệp Thành. Đó chắc chắn là Tiên Nhãn.
"Được, rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười gằn, con người tràn ngập vẻ nóng bỏng và tham lam.
"Tiên Nhãn của ngươi là của ta", hắn ta cười xong bèn vội vàng dẫn đầu xông lên.
Chữ triện trên kiếm tiên trong tay hắn ta xoay chuyển, một kiếm khủng bố mang sức mạnh nghiền nát mọi thứ chém thẳng lên đầu Diệp Thành.
Áo bào đỏ của Diệp Thành bay phần phật, mặt mày lạnh nhạt, vẫn chưa nhúc nhích mảy may.
Dưới ánh nhìn của mọi người, một kiếm của thần tử Tiên tộc xuyên thủng hư không, đâm vào giữa trán Diệp Thành.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm với nhau bỗng vang lên, keng keng thanh thúy.
Một kiếm đỉnh phong của thần tử Tiên tộc thế mà lại chẳng thể đâm thủng trán Diệp Thành, ngay cả Kiếm Tiên trong tay cũng gãy thành từng đoạn.
"Cái này...", thần tử Tiên tộc lập tức trợn to mắt, con ngươi co rút lại, kia là một kiếm mạnh nhất của hắn ta đó! Là do hắn ta quá yếu hay Diệp Thành quá mạnh vậy.
Chỉ ngẩn người một thoáng, Diệp Thành đã vươn tay đập xuống.
Thần tử Tiên tộc trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Thành.
Xung quanh hoảng sợ, vẻ mặt hóa đá, cái... cái gì vậy?
Phải biết rằng, thần tử Tiên tộc chính là Thánh Nhân, còn không phải Thánh Nhân bình thường, sức chiến đấu có thể giết cả Chuẩn Thánh đó.
Mà Diệp Thành, chỉ là Chuẩn Thánh thôi, vẫn còn kém một cảnh giới.
Song, giữa cấp bậc chênh lệch như vậy mà một kiếm mạnh nhất của thần tử Tiên tộc vẫn chẳng thể phá nổi lớp phòng ngự của Diệp Thành.
Chẳng những vậy, còn bị một chưởng trấn áp, tốc độ thua khiến người xem không kịp phản ứng.
"Sao hắn lại mạnh dữ vậy?", Phượng Tiên, thần tử Táng Thiên, thần tử Thần tộc và khoảng mấy trăm tên tùy tùng của họ cũng hoảng sợ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ khủng bố.
"Không thể nào!", thần tử Tiên tộc hét lên, hai mắt đỏ đậm giăng kín tơ máu, định phá tan giam cầm nhưng lại bị đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ ở đó.
Hắn ta là thần tử Tiên tộc cao quý nên rất khó có thể chấp nhận sự thật mình thế mà lại bị đánh bại nhanh như vậy.
"Không có gì là không thể cả", giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thành vang lên như sấm, một chỉ phế đi tu vi của thần tử Tiên tộc.
Sau đó, hai tay hắn chộp một cái trực tiếp móc ra mắt trái của thần tử Tiên tộc rồi nhét vào mắt trái mình.
Ngay lúc này, cuối cùng sau hơn năm ngàn năm, mắt trái mắt phải của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng đã gom đủ.
Thoáng chốc, một khí tức thần bí chợt tràn ngập toàn thân Diệp Thành, dập dờn gây ra từng vòng sóng gợn khiến bầu trời kêu ong ong.
Đó là uy thế của Tiên Nhãn, sức mạnh ấy vừa xa xưa lại hết sức khủng bố.
Đáng buồn là lần gom đủ này lại không phải người của Tiên tộc. Đây quả thật là một sự châm chọc cùng cực.
Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là mắt trái của Tiên Luân Nhãn đã trở nhưng bí thuật hiểu được trước đó lại không còn nữa.
A!
Thần tử Tiên tộc tóc tai bù xù, đau đớn hét lên thảm thiết.
Tu vi của hắn ta đã bị phế, Tiên Nhãn cũng bị cướp đi, sự kiêu ngạo và cao quý cũng chẳng còn sót lại chút nào.
Diệp Thành cũng chẳng hề nương tay, trực tiếp phế đi huyết mạch và căn nguyên của hắn ta.
Lần này, hắn cũng không thèm nể mặt Khương Thái Hư. Dù ông ta có tự mình đến đây thì Diệp Thành cũng sẽ dứt khoát làm vậy.
Chương 2232: Lại cứu
Diệp Thành đăng thiên mà đi, nhìn thẳng vào một người cuối cùng.
Đó là Phượng Tiên, kéo thân xác đẫm máu lảo đảo chạy trốn, mỗi lần muốn sử dụng trận đài thì đều bị Diệp Thành đánh gãy.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta”. Cô ta điên cuồng rít gào, như một con chó nhà có tang, nào còn tư thái cao cao tại thượng, nào còn chút bộ dạng công chúa nào.
Thất bại rồi, cuộc vây giết Diệp Thành lại một lần nữa thất bại, hơn nữa, thất bại còn thê thảm hơn so với lần trước.
Mười vạn tu sĩ đều như vật trang trí, khó có thể ngăn cản một mình hắn đồ sát, hắn thật sự là sát thần, mạnh đến mức làm cho người ta run sợ.
“Nợ máu trả bằng máu”. Diệp Thành một bước vượt qua hư thiên, sát khí khủng bố làm cho từng tấc chư thiên kết thành hàn băng.
Nhưng, vẫn có biến cố, một đạo kiếm quang vô cùng bá khí bổ đến từ phương xa, khiến hắn lui về phía sau.
“Trí Dương Đạo Nhân!”. Tu sĩ bốn phương kinh ngạc.
Quả thật là Trí Dương Đạo Nhân, đạp trên hư không như có như không mà đến, trong tay cầm một thanh kiếm thần màu máu, chính là kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
Ông ta chỉ thiếu một chút là Chuẩn Đế, hiện giờ tay cầm kiếm Chuẩn Đế, uy áp của ông ta lại càng mạnh, mỗi một lần bàn chân đạp xuống đều khiến cho trời cao rung động dữ dội, làm cho người ta không nhịn được quỳ rạp xuống.
Ông ta vẫn cao cao tại thượng như vậy, đôi mắt già thâm thúy, bễ nghễ tứ phương, giống như vua quân lâm thiên hạ.
Phượng Tiên thấy là Trí Dương Đạo Nhân thì giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng lao đến, trốn sau lưng Trí Dương Đạo Nhân.
“Trí Dương và Phượng Tiên này rốt cuộc có quan hệ gì?”. Tu sĩ tứ phương nghi hoặc: “Lần thứ ba cứu cô ta rồi”.
“Chắc chắn quan hệ không bình thường”. Có người trầm ngâm nói: “Bằng không vì sao mỗi lần Phượng Tiên gặp nạn, ông ta đều tới cứu”.
“Lão phu bấm tay tính toán, hai người bọn họ có quan hệ mờ ám”. Đám lão thần côn vuốt râu, ai nấy đều ý vị thâm trường.
“Điều làm cho ta khiếp sợ chính là, Diệp Thành lại có thể đỡ một kiếm của Trí Dương mà không chết”. Một câu, làm cho tất cả mọi người đều lộ ra ý sâu xa trong đôi mắt, còn kèm theo sự nghi hoặc.
Cấp Đại Thánh đỉnh cao, trong tay cầm kiếm Chuẩn Đế, một kiếm trảm thiên diệt địa, nhưng lại không thể giết chết Diệp Thành cấp Chuẩn Thánh kia.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ để nói lên rất nhiều điều.
“Ngươi có từng nhìn ra manh mối gì không”. Một góc trong đám đông, một thanh niên áo trắng hiện thân, đôi mắt như sao, đen như thác nước, cẩn thận nhìn đi, không phải chính là Trung Hoàng sao?
Hắn ta cũng đã đến đây, người bên cạnh hắn ta là một phật đà, phật đà này không cần nói chính là Tây Tôn của Tây Mạc rồi.
“Trong cơ thể hắn tiềm tàng uy lực Chuẩn Đế”. Đôi mắt phật của Tây Tôn loé sáng, lời nói tràn ngập ý tứ sâu xa.
“Còn có cả hơi thở của Thiên Hư Cấm Khu”. Trung Hoàng nhíu mày: “Khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì”.
“Hơn phân nửa đã được vùng cấm cứu, hơn nữa dung hoà thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể”. Tây Tôn trầm ngâm: “Mà uy lực Chuẩn Đế tiềm tàng kia là đến từ uy thế tự có của thánh cốt”.
“Như vậy xem ra, lúc trước rất nhiều gia tộc Trung Châu bị giết, nhiều thần tử bị bắt, hơn phân nửa cũng là do Diệp Thành làm”. Trung Hoàng khẽ lẩm bẩm: “Có thể chống đỡ một kích của Trí Dương mà không sao, xương cốt của Đại Thành Thánh Thể quả là bá đạo vô song”.
Một vùng hư thiên, Diệp Thành đã ổn định thân hình, trước ngực còn có một vết máu, có thánh huyết tràn ra, rất chói mắt.
Nhưng trong nháy mắt, thánh huyết chảy ra đã chảy ngược trở về, miệng vết thương cũng đã phục hồi như cũ trong nháy mắt.
Hắn không ngờ tới Trí Dương lại đây, hơn nữa còn kiếm Chuẩn Đế chém hắn, nếu không có thánh cốt hộ thể, hắn đã bị chém chết rồi.
Nhưng mà, đã có thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể hộ thể, nếu Trí Dương đã đến đây, vậy thì thù mới oán cũ tính cùng luôn.
Trời Tru Đất Diệt từng nói, dung hợp thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể có thể tuỳ ý chơi những cấp dưới Chuẩn Đế.
Tuy Trí Dương Đạo Nhân chỉ thiếu một chút là có thể lên cấp Chuẩn Đế, nhưng dù sao vẫn chưa đi được bước kia, còn kém xa.
“Giết ta đi! Tới giết ta!”. Phượng Tiên lại bắt đầu ầm ĩ, cười đểu lộ ra hàm răng trắng, trốn bên cạnh Trí Dương, cười không kiêng nể gì, ai nhìn cũng nghiến răng.
“Nghiệp chướng, còn không đền tội”. Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng quát, trong lòng cũng có kinh hãi, một kiếm Chuẩn Đế của ông ta khủng bố đến mức nào, vậy mà Diệp Thành lại vẫn bình yên vô sự.
Đôi mắt ông ta loé lên hàn quang lạnh như băng, Diệp Thành quá quỷ dị, sự tồn tại bậc này, nếu cho hắn đủ thời gian, nhất định là một nhân tài xuất sắc vạn cổ, tuyệt đối không có thể giữ lại.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự nhảy vào”. Diệp Thành nở nụ cười, hung hăng vặn cổ.
“Hôm nay, diệt cửu tộc nhà ngươi”. Đôi mắt đen của hắn nở rộ ra hàn quang lạnh như băng, tràn đầy bạo ngược và khát máu, lời nói uy nghiêm lạnh lùng, vang vọng chín tầng mây.
Chương 2233: Chuẩn Đế?
"Chán sống à!", Trí Dương Đạo Nhân quát, nhấc chân bước ngang qua bầu trời, tay cẩm Chuẩn Đế Kiếm giơ lên cao rồi chém xuống.
"Giết ta? Ngươi cũng xứng?", Diệp Thành gằn giọng quát, sau đó xông lên không né không tránh mà dùng cơ thể trực tiếp đón đỡ, nắm tay vàng kim siết chặt, lòng bàn tay hóa thành càn khôn bá đạo không gì cản nổi.
Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, một kiếm của Trí Dương Đạo Nhân bổ trúng bả vai Diệp Thành suýt nữa chặt đứt cánh tay hắn, nhìn mà ớn lạnh.
Song, ông ta cũng trả một cái giá tương đương, bị Diệp Thành đánh trúng, nửa người bị đánh nát, máu xương văng tứ tung.
"Cái này cũng kinh... kinh...", tu sĩ xung quanh nhìn mà hoảng sợ hai mắt đăm đăm, điên cuồng nuốt nước miếng tưởng mình nhìn nhầm.
Một đòn cứng đối cứng, một Đại Thánh đỉnh phong như Trí Dương Đạo Nhân lại bị Chuẩn Thánh là Diệp Thành một quyền đánh máu xương văng tung tóe.
"Chuyện gì vậy, khi nào thì Chuẩn Thánh lại mạnh như thế?", vô số người vò đầu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Xương cốt của Thánh Thể Đại Thành đúng là bá đạo không gì địch nổi", Tây Tôn và Trung Hoàng lắc đầu cười, cũng kinh ngạc không thôi.
"Không ngờ hắn lại có thể đánh lui Đại Thánh", Phượng Tiên cũng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy Truyện Tống Trận Bàn ra.
"Không thể nào", khó chấp nhận nhất vẫn là Trí Dương Đạo Nhân, ông ta hét rung trời, mặt mày tràn ngập vẻ dữ tợn.
Ông ta là Đại Thánh đó! Đại Thánh đỉnh, chỉ kém một chút là thành Chuẩn Đế, còn cầm Chuẩn Đế binh, vậy mà lại bị Chuẩn Thánh đánh hộc máu. Đây quả thật là một nỗi nhục, nỗi nhục cực kỳ to lớn.
"Ngươi đã chọc phải người không nên dây vào", Diệp Thành đứng sừng sững giữa không trung, tiếng nói vang như sấm, chấn động cả bầu trời.
Diệp Thành nói xong đã thấy một luồng thần mang màu vàng bắn thẳng từ đỉnh đầu hắn lên trời, khiến bầu trời thủng một lỗ to.
Khí huyết hắn cuồn cuộn như biển cả, vô cùng mãnh liệt, con ngươi màu vàng sáng lấp lánh rực rỡ tỏa ra xung quanh, cơ thể như đúc từ vàng ròng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó, một luồng sóng gợn màu vàng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Nó là uy áp khiến không gian nổ tung, hư không sụp đổ, đất trời cũng phai màu.
"Chuẩn... Chuẩn Đế!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức thay đổi sắc mặt.
"Sao... sao lại có uy áp của Chuẩn Đế rồi?", tu sĩ xung quanh giật mình há to miệng như có thể nhét vào một quả trứng khủng long.
"Rõ ràng là Chuẩn Thánh, lấy đâu ra uy áp của Chuẩn Đế thế".
"Chẳng trách có thể tàn sát cả chục vạn tu sĩ, không ngờ vẫn còn có con át bài chủ bài như này", tiếng bàn tán lại bùng lên hình thành một làn sóng thủy triều.
"Căn bản là ở Thánh Cốt, hắn dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành", lớp tiền bối cũng không nhịn được kinh ngạc la lên, dường như đã nhận ra manh mối, kinh ngạc đến cả người run rẩy.
"Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành?", lớp tu sĩ trẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, hắn đi Thiên Hư dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến. Người đi ra khỏi Thiên Hư lúc trước chính là Diệp Thành".
Có đại năng thông minh lanh trí đoán được bí mật trong đó.
Câu đó vừa được nói ra, khu vực này lập tức bùng nổ.
Lúc này, mọi người có mặt ở đây mới hiểu được tại sao Diệp Thành vẫn còn sống, chắc chắn là do Thiên Hư cứu. Và họ cũng biết được tại sao Diệp Thành lại mạnh vậy, chắc chắn đã dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến ở Thiên Hư.
"Thiên Hư có tiếng nguy hiểm vậy mà lại cứu Diệp Thành".
"Còn để hắn dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến, rốt cuộc Diệp Thành có quan hệ gì với vùng đất dữ, hay hắn vốn là người của nơi đó?"
"Đây quả thật là khiến người ta khó tin mà".
Vô số tiếng kinh ngạc cảm thán không ngừng vang lên, trái tim lại không khỏi run rẩy trong nỗi khó hiểu.
Uy áp của Diệp Thành quá khủng bố, có khá nhiều người không chịu nổi, rớt khỏi không trung rồi quỳ xuống đất.
"Lão phu mặc kệ ân oán của ngươi và nàng ta!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức cất kiếm, xoay người rời khỏi.
Ông ta quả thật cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành còn có cơ duyên như vậy, hèn chi dám trực tiếp đỡ lấy một kiếm bá đạo vô song của mình.
Dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành thì sẽ có được uy áp của Chuẩn Đế. Dưới Chuẩn Đế, hơn nửa sẽ không phải đối thủ của hắn.
Ông ta chỉ là Đại Thánh chứ chưa phải Chuẩn Đế nên cũng khó cản nổi uy áp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành, cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thiệt.
"Năm lần bảy lượt đối đầu với ta, giờ lại muốn chạy?", Diệp Thành gằn giọng, nhấc chân vượt ngang trời, đập xuống một chưởng màu vàng.
Uy áp của Chuẩn Đế quá mạnh, càng đừng nói đến uy thế Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành. Một chưởng kia còn chưa đập xuống, bầu trời đã sụp đổ.
Trí Dương Đạo Nhân nổi giận, đôi tay nắm kiếm trực tiếp đón đỡ.
Bàn tay hạ xuống, dù với sức chiến đấu của ông ta cũng bị ép cong gối, cơ thể nứt toạc, máu tươi vẩy ra.
"Mẹ nó, ngươi định không chết không ngừng à?", Trí Dương Đạo Nhân gầm lên, khí huyết cuồn cuộn trực tiếp nâng một chưởng kia lên.
"Sao, sợ hả?", Diệp Thành lại đánh xuống một chưởng.
"Thánh Cốt tuy mạnh nhưng uy áp dùng bao nhiêu sẽ vơi đi bấy nhiêu, thật sự muốn đánh đến ngươi sống ta chết với lão phu hả?", Trí Dương Đạo Nhân vung kiếm lên, song vẫn hộc máu lùi về phía sau.
"Giết ngươi cũng đủ rồi!", Diệp Thành dung hợp thêm thần thông bí pháp, trên bàn tay vàng kim xuất hiện chữ triện cổ xưa, sức mạnh cũng càng khủng bố.
Máu tươi bắn ra, cơ thể vừa lành của Trí Dương Đạo Nhân lại nổ tung, xương cốt bị nghiền thành mảnh vụn.
Cơ thể vừa liền lại thì Trí Dương Đạo Nhân lập tức bỏ chạy, lấy Truyện Tống Vực Môn, không dám đánh tiếp.
"Còn muốn chạy?", Diệp Thành quát, thi triển Dịch Thiên Hoán Địa trao đổi vị trí với Truyền Tống Vực Môn.
Trí Dương Đạo Nhân biến sắc, lắc mình lùi ra sau với một tốc độ cực nhanh.
Song, Diệp Thành còn nhanh hơn, bước một cái đuổi theo. Khi hắn vừa đến gần cũng chẳng nói câu nào trực tiếp vung tay lên đánh, nắm đấm mạnh mẽ vô song.
Có nhiều tu sĩ xung quanh đã quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Chương 2234: Họa thủy
Cơ thể của Thánh Thể là vô địch, bị hắn đến gần thì kia quả thật là ác mộng. Đại Thánh thì sao, cũng sẽ bị đánh không ngóc đầu dậy nổi mà thôi.
Sự thật cũng là như thế, Trí Dương Đạo Nhân bị Diệp Thành đến gần quả thật hết sức thảm thiết. Ông ta bị Diệp Thành đánh từ phía Đông bay tới Phía Tây mà chẳng có nổi cơ hội đánh trả.
Cảnh tượng cực kỳ máu me, máu văng tung tóe nhuộm đỏ vòm trời, xương gãy thịt nát bay đầy trời khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.
A!
Trí Dương gào lên, mỗi lần muốn đánh trả đều bị Diệp Thành chặn lại, có vô số bí thuật lại chẳng có cơ hội sử dụng.
Ông ta quả thật vô cùng thảm, máu me đầm đìa không ra hình người, xương cốt trắng bệch, da tróc thịt bong.
So với ông ta thì Diệp Thành lại dũng mãnh hơn rất nhiều, còn càng đánh càng hăng, khí huyết cuồn cuộn như dùng không hết.
Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành đã cung cấp cho hắn cũng đủ vốn liếng, quả thật là từng quyền thấy máu, quyền này dữ dội hơn quyền kia.
"Cái này... cái này cũng khủng bố quá rồi", tu sĩ vây xem đều điên cuồng nuốt nước miếng: "Đại Thánh đỉnh mà cũng không địch lại".
"Thấy mạnh, nhưng chưa thấy ai mạnh như hắn".
"Thánh Thể đại thành có thể địch nổi Đại Đế, há là trò đùa, dù không còn nữa, nhưng vẫn khí phách vô song".
"Cuộc đời của hắn đúng là tràn ngập màu sắc", Trung Hoang hít sâu một hơi, trong con ngươi tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Hắn ta vừa nói xong đã thấy ầm một tiếng khiến đất trời rung chuyển.
Nhìn từ xa, kia là một ngọn núi lớn và nó bị Trí Dương Đạo Nhân rớt xuống đè sụp, bụi đất bay đầy trời.
Lại ngó Diệp Thành, hắn đang đứng lẳng lặng giữa không trung, uy áp bao phủ chư thiên, trong tay còn cầm một cánh tay máu tươi đầm đìa.
Cánh tay kia là của Trí Dương, bị Diệp Thành trực tiếp xé xuống.
Mà trong tay cánh tay kia lại đang cầm Phần Tịch.
Diệp Thành nghiền nát cánh tay, cướp lại Chuẩn Đế Kiếm, kết hợp với uy áp của Thánh Cốt, kiếm uy càng trở nên khủng bố.
Còn Trí Dương Đạo Nhân cũng lảo đảo đứng lên từ đống đá vụn.
Ông ta quả thật không còn hình người, khí huyết tinh thần uể oải, bị đánh gần chết cả đường, cơ thể cũng không biết nát bao nhiêu lần.
Chỉ thấy cơ thể ông ta run lên, một luồng sáng đen vàng bay ra từ trong bụng. Kia chính là Tiên Hỏa Thiên Lôi của Diệp Thành.
Giờ, khí thế của Diệp Thành cực kỳ mạnh mẽ bèn dùng suy nghĩ kêu gọi nó và Hỗn Độn Đỉnh, cả ba cùng quay lại với Diệp Thành.
"Ta đã nhận lỗi mà còn muốn đánh hả?", Trí Dương nghiến răng nghiến lợi hét lên, con ngươi đỏ như máu căm tức nhìn Diệp Thành.
"Ngươi nhận lỗi thì có thể khiến người thân chết oan của ta sống lại không?", Diệp Thành cầm Phần Tịch dính máu bước từng bước một tới, giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng và còn kèm theo uy áp khủng bố.
"Oan có đầu, nợ có chủ, họ đều không phải do ta giết".
"Nếu không phải ngươi cứu Phượng Tiên ở Tây Mạc thì sao người thân của ta lại chết thảm như vậy được!", Diệp Thành quát một tiếng chấn động trời cao, mắt vàng trở nên đỏ tươi như máu lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Ngươi..."
"Một lần hai lần ta còn nhịn, ai ngờ lần ba cũng thế, đã vậy thì hãy trả giá cho sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi đi", Diệp Thành trở tay cầm Phần Tịch bổ xuống.
Một nhát của Chuẩn Đế binh chém ra một dải tiên hà bổ đôi đất trời.
Trí Dương Đạo Nhân nào dám chống lại, kéo cơ thể máu me bỏ chạy, tiếng rống rung trời: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Vạn Tộc Nam Vực ta còn chọc thì ngươi có thể lấy ai ra khiến ta sợ đây", Diệp Thành cười lạnh, rút kiếm đuổi theo.
Trí Dương Đạo Nhân không nói nữa, đốt cháy sức mạnh nguyên thần liều mạng chạy trốn, chẳng còn sót lại chút uy nghiêm nào của Đại Thánh.
Đúng là lúc này lấy ai ra dọa Diệp Thành cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Vạn Tộc Nam Vực, chín vị Chuẩn Đế, chín kiện Chuẩn Đế binh, hơn triệu tu sĩ nhưng Diệp Thành vẫn thắng.
Kia mới là những đại năng đáng sợ, so với lệnh truy nã của Vạn Tộc thì lần này chỉ là một trò cỏn con chẳng đáng nhắc tới.
Đất trời lập tức dậy sóng, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo chạy trốn ở phía trước, Diệp Thành không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau.
Cách một khoảng xa đằng sau là những tu sĩ vây xem cuộc chiến, một mảnh đông nghìn nghịt, họ đều muốn nhìn xem kết quả của Trí Dương Đạo Nhân.
Diệp Thành thỉnh thoảng vung kiếm lên, mỗi một chiêu đều chém bay Trí Dương và khiến cho vòm trời nhuộm đầy máu.
Trí Dương thật sự rất thảm, chỉ lo trốn, vừa đốt cháy sức mạnh nguyên thần lại đốt tuổi thọ, cả đường đều tràn ngập máu tươi.
"Đúng là quả báo mà", có người trắng trợn nói: "Lúc trước giết Diệp Thành, giờ lại như chó nhà có tang!"
"Ai bảo Trí Dương đi cậy già lên mặt khắp nơi, quả là đáng đời!", vô số người oán hận, trong đó có cả già lẫn trẻ.
"Cảnh này thật sự hả hê ghê, giết Trí Dương mới tốt".
"Ơ? Phượng Tiên đâu?", có người nhìn ngó xung quanh hỏi.
Chỉ lo xem đánh nhau mà quên mất mụ đàn bà ác độc kia, lúc này nhìn lại đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Diệp Thành mạnh như vậy, chắc hẳn đã chạy rồi".
"Nghĩ kỹ lại thì sát kiếp ở núi Chư Thiên, rất nhiều thần tử bị bắt, vô số gia tộc bị diệt, cả trăm ngàn tu sĩ bị tàn sát và giờ Trí Dương Đạo Nhân bị đuổi giết đều do nàng ta gây ra, nhưng nàng ta lại chạy".
"Đúng là họa thủy mà, vì ân oán cá nhân của nàng ta mà gây rắc rối cho biết bao nhiêu người. Giờ phút này, người bị Diệp Thành giết chắc hẳn đều đang chờ nàng ta ở dưới suối vàng để thanh toán nợ nần".
"Nếu ta là Diệp Thành thì sẽ giết nàng ta trước, giờ chạy mất, Huyền Hoang rộng như vậy muốn tìm sẽ rất khó khăn".
"Ngươi có thể nghĩ ra được thì Diệp Thành sẽ không nghĩ đến chắc?"
"Theo lão phu, Diệp Thành chắc hẳn đã hạ cấm chế, dù Phượng Tiên có chạy đến đâu đều có thể bắt được, không thì đã không mặc nàng ta bỏ chạy rồi", có một ông lão khoanh tay nói.
Chương 2235: Đạo hữu cứu ta
Giữa tiếng bàn tán , Trí Dương Đạo Nhân chạy vào trong một vùng núi.
Diệp Thành cầm huyết kiếm, đuổi giết theo sau, tay vung kiếm chém.
Tiếp đó, những ngọn núi nối đuôi nhau đổ sập, bị san thành bình địa vì không chịu nổi uy áp của Chuẩn Đế Binh và Thánh Cốt Đại Thành.
Trí Dương đốt cháy sức mạnh nguyên thần, huyết tế thọ nguyên.
Ông ta chỉ lo bỏ chạy, không màng đến uy nghiêm của Đại Thánh.
Diệp Thành bám sát không tha, không ngừng vung kiếm, cơ thể Trí Dương hết lần này đến lần khác bị chém rách rồi lành trở lại, sau đó lại bị chém rách, máu me đầm đìa khiến ai cũng phải sợ.
Kẻ chạy người đuổi giết, một người như thần quang, người kia như tiên mang.
Những ngọn núi mà họ ngang qua đều bị đổ sập, biển lớn mà họ ngang qua thì đều khô cạn, cả những thảo nguyên cũng rạn nứt.
Không ai ngờ cuộc truy sát này lại kéo dài đến ba ngày ba đêm, diễn ra trên gần cả ngàn vạn dặm mà vẫn chưa kết thúc.
Diệp Thành có được sự hỗ trợ từ thánh cốt nên tốc độ như một thần mang.
Có điều, mặc dù sức chiến đấu của hắn mạnh hơn nhiều so với Trí Dương, nếu Trí Dương dùng hết sức thì hắn cũng không thể dễ dàng đuổi kịp.
Đúng là hắn đã dung hợp được thánh cốt nhưng lại khó phát huy được sức mạnh bá đạo của nó, không thể nào phủ nhận điểm yếu này được.
Họ lại đến một vùng biển rộng lớn mênh mông.
Trí Dương Đạo Nhân liều mạng bỏ chạy, sau đó hét lớn: “Thương Hải đạo hữu cứu ta, Thương Hải đạo hữu cứu ta”.
Dường như ông ta đã biết vùng biển này có tu sĩ lợi hại từ trước nên mới chạy đến để cầu cứu, và nhờ vào đó để thoát khỏi sự truy sát của Diệp Thành.
Đúng là vùng biển này có người, hơn nữa tu vi cũng không phải thấp.
Đó là một ông già áo trắng, từ từ bước ra từ đáy biển, có cảnh giới Đại Thánh, kém hơn Trí Dương Đạo Nhân một chút.
Ông ta bế quan tu luyện ở vùng biển này, không ngờ lại bị người ta đến làm phiền.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Trí Dương Đạo Nhân máu me bê bết thì liền ngây ra: “Trí Dương đạo hữu, sao lại như thế?”
“Cứu ta, cứu ta!”.Trí Dương Đạo Nhân điên cuồng nhào đến.
Ông già áo trắng còn bất ngờ hơn, bất giác nhìn về phía đối diện.
Đập vào mắt ông ta là Diệp Thành đang cầm một thanh kiếm đầy máu, sát khí đằng đằng, giống như một con ma.
“Chuẩn Đế?”. Ông già áo trắng bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng, còn có trợ lực từ uy thế gì đó”.
Ông ta nhìn ra được điều đó thì liền tiến về trước, chắp tay chào trước rồi mỉm cười, nói: “Không biết đạo hữu đến từ đâu, có thể nể mặt lão đây, có thể tha cho họ được được không”.
Diệp Thành không nói gì, vung kiếm, chém đứt đầu ông già áo trắng, cảnh tượng thật sự rất máu me.
Hắn vẫn không nương tay, đó là kiếm tuyệt sát, không chỉ chém đứt đầu ông già áo trắng mà đến cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt.
Đầu ông già áo trắng lăn lông lốc, hai mắt lồi ra.
Ông ta bức bối và cũng ấm ức, đường đường là đại thánh mà mới chạm mặt đã bị người ta chém chết, không kịp trở tay.
Giây phút cuối cùng lúc thần trí biến mất, ông ta mới nhận ra cái gì là hối hận, hối hận không nên chạy ra làm màu, cũng hối hận không nên làm người giảng hòa để đến nỗi gây ra họa sát thân.
Diệp Thành chém chết ông già áo trắng thì lên trời, tiếp tục truy sát.
Trí Dương Đạo Nhân loạng choạng, ông già áo trắng giúp ông ta đỡ một đòn, còn ông ta thì lại chạy thục mạng, không dám quay đầu.
Khán giả bám theo sau, lúc nhìn thấy cái xác không đầu của ông già áo trắng thì không khỏi xuýt xoa: “Ngoan ngoãn bế quan tu luyện thì được rồi, cứ muốn chạy ra làm gì”.
“Giờ thì hay rồi, không ra vẻ được lại còn bị chém”.
“Tạo nét, làm màu đấy!”. Mấy lão già thầm lắc đầu: “Không biết Diệp Thành và Trí Dương Đạo Nhân có thù oán gì mà lại chạy đến lo chuyện bao đồng, bị giết cũng đáng đời”.
“Phải nói Diệp Thành cũng nặng tay thật”. Tiếng xuýt xoa chậc lưỡi không ngừng vang lên: “Nói giết là giết, đúng là ngông”.
“Chuyện này cũng có thể xem như là chân lý, chọc ai cũng được nhưng đừng đụng đến thánh thể, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Rất nhiều người lắc đầu cười.
Không ai phản bác câu nói đó, đúng thật là một chân lý.
Tính kỹ lại thì từ lúc Diệp Thành đến Huyền Hoang, hễ người nào sinh sự với hắn thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Không có, gần như không có, từ bọn thần tử Thái Thanh Cung đến Trí Dương bây giờ, tất cả đều là những minh chứng bằng máu.
Người chạy người đuổi giết, sau lưng là khán giả đi theo xem, rất có khí thế.
Phần lớn những người đến xem Trí Dương Đạo Nhân bị truy sát đều bất ngờ tròn mắt khi nghe chuyện hôm nay.
Không gian phía Nam nổ tung, ánh sáng lấp lánh chói mắt cuồn cuộn như biển mang theo vô số bóng người. Thần tử Tiên tộc cưỡi mây đạp gió dẫn đầu, khi huyết bàng bạc khiến cả vòm trời chấn động.
Vùng trời phía Bắc sụp xuống, hàng loạt bóng người che trời lấp đất như muốn nuốt cả không gian vây quanh một chiếc xe kéo bảy sắc cầu vồng đi đến. Còn Phượng Tiên lại ngồi trên xe.
Bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều đông nghìn nghịt người như một vùng biển đen nuốt cả khung trời, đội hình nào cũng cực kỳ đồ sộ.
"Đù!", những tu sĩ vây xem thấy đội hình đó thì vội vàng lùi ra sau, ngay cả lớp tiền bối cũng không ngoại lệ.
"Một trăm ngàn người, đội hình này còn khủng bố hơn lúc trước", có người thổn thức: "Nếu hôm nay Diệp Thành còn chạy được thì lão phu sẽ theo họ của hắn".
Trong lúc mọi người nói chuyện thì thần tử Tiên tộc, Phượng Tiên, thần tử Táng Tiên, Tịch Diệt Thần Thể đều mặt mày dữ tợn xông tới.
Mảnh không gian này lập tức trở nên u ám vì họ đã đến, ánh mặt trời bị che khuất như biến thành buổi tối.
So với họ thì bóng dáng Diệp Thành lại càng thêm lẻ loi, trông như một hạt cát giữa sa mạc vô ngần, nhỏ bé chẳng đáng chú ý.
"Ta đã chờ các ngươi rất lâu!", Diệp Thành nhàn nhạt nói.
"Không có Huyết Kế Giới Hạn, hôm nay ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi", thần tử Táng Thiên bỗng hét lên, con ngươi tràn ngập vẻ tàn bạo.
"Là ngươi muốn chết đó!", Tịch Diệt Thần Thể lạnh lùng nói.
"Bắt sống!", Phương Tiên cười gằn: "Bản công chúa phải luyện hắn thành con rối, quỳ mọp muôn đời suốt kiếp".
"Không thể nào, hắn thế mà vẫn còn một Tiên Nhãn!", khác với đám Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc lại híp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thành với vẻ khó tin.
Trên người hắn ta có mắt trái Tiên Luân nên có thể cảm giác được khí tức tuyệt đối không thể bắt chước nơi mắt phải của Diệp Thành. Đó chắc chắn là Tiên Nhãn.
"Được, rất tốt!", thần tử Tiên tộc cười gằn, con người tràn ngập vẻ nóng bỏng và tham lam.
"Tiên Nhãn của ngươi là của ta", hắn ta cười xong bèn vội vàng dẫn đầu xông lên.
Chữ triện trên kiếm tiên trong tay hắn ta xoay chuyển, một kiếm khủng bố mang sức mạnh nghiền nát mọi thứ chém thẳng lên đầu Diệp Thành.
Áo bào đỏ của Diệp Thành bay phần phật, mặt mày lạnh nhạt, vẫn chưa nhúc nhích mảy may.
Dưới ánh nhìn của mọi người, một kiếm của thần tử Tiên tộc xuyên thủng hư không, đâm vào giữa trán Diệp Thành.
Keng!
Một tiếng kim loại va chạm với nhau bỗng vang lên, keng keng thanh thúy.
Một kiếm đỉnh phong của thần tử Tiên tộc thế mà lại chẳng thể đâm thủng trán Diệp Thành, ngay cả Kiếm Tiên trong tay cũng gãy thành từng đoạn.
"Cái này...", thần tử Tiên tộc lập tức trợn to mắt, con ngươi co rút lại, kia là một kiếm mạnh nhất của hắn ta đó! Là do hắn ta quá yếu hay Diệp Thành quá mạnh vậy.
Chỉ ngẩn người một thoáng, Diệp Thành đã vươn tay đập xuống.
Thần tử Tiên tộc trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Thành.
Xung quanh hoảng sợ, vẻ mặt hóa đá, cái... cái gì vậy?
Phải biết rằng, thần tử Tiên tộc chính là Thánh Nhân, còn không phải Thánh Nhân bình thường, sức chiến đấu có thể giết cả Chuẩn Thánh đó.
Mà Diệp Thành, chỉ là Chuẩn Thánh thôi, vẫn còn kém một cảnh giới.
Song, giữa cấp bậc chênh lệch như vậy mà một kiếm mạnh nhất của thần tử Tiên tộc vẫn chẳng thể phá nổi lớp phòng ngự của Diệp Thành.
Chẳng những vậy, còn bị một chưởng trấn áp, tốc độ thua khiến người xem không kịp phản ứng.
"Sao hắn lại mạnh dữ vậy?", Phượng Tiên, thần tử Táng Thiên, thần tử Thần tộc và khoảng mấy trăm tên tùy tùng của họ cũng hoảng sợ như nhìn thấy cảnh tượng gì đó cực kỳ khủng bố.
"Không thể nào!", thần tử Tiên tộc hét lên, hai mắt đỏ đậm giăng kín tơ máu, định phá tan giam cầm nhưng lại bị đè không thể nhúc nhích, chỉ có thể quỳ ở đó.
Hắn ta là thần tử Tiên tộc cao quý nên rất khó có thể chấp nhận sự thật mình thế mà lại bị đánh bại nhanh như vậy.
"Không có gì là không thể cả", giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thành vang lên như sấm, một chỉ phế đi tu vi của thần tử Tiên tộc.
Sau đó, hai tay hắn chộp một cái trực tiếp móc ra mắt trái của thần tử Tiên tộc rồi nhét vào mắt trái mình.
Ngay lúc này, cuối cùng sau hơn năm ngàn năm, mắt trái mắt phải của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng đã gom đủ.
Thoáng chốc, một khí tức thần bí chợt tràn ngập toàn thân Diệp Thành, dập dờn gây ra từng vòng sóng gợn khiến bầu trời kêu ong ong.
Đó là uy thế của Tiên Nhãn, sức mạnh ấy vừa xa xưa lại hết sức khủng bố.
Đáng buồn là lần gom đủ này lại không phải người của Tiên tộc. Đây quả thật là một sự châm chọc cùng cực.
Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là mắt trái của Tiên Luân Nhãn đã trở nhưng bí thuật hiểu được trước đó lại không còn nữa.
A!
Thần tử Tiên tộc tóc tai bù xù, đau đớn hét lên thảm thiết.
Tu vi của hắn ta đã bị phế, Tiên Nhãn cũng bị cướp đi, sự kiêu ngạo và cao quý cũng chẳng còn sót lại chút nào.
Diệp Thành cũng chẳng hề nương tay, trực tiếp phế đi huyết mạch và căn nguyên của hắn ta.
Lần này, hắn cũng không thèm nể mặt Khương Thái Hư. Dù ông ta có tự mình đến đây thì Diệp Thành cũng sẽ dứt khoát làm vậy.
Chương 2232: Lại cứu
Diệp Thành đăng thiên mà đi, nhìn thẳng vào một người cuối cùng.
Đó là Phượng Tiên, kéo thân xác đẫm máu lảo đảo chạy trốn, mỗi lần muốn sử dụng trận đài thì đều bị Diệp Thành đánh gãy.
“Lão tổ cứu ta, lão tổ cứu ta”. Cô ta điên cuồng rít gào, như một con chó nhà có tang, nào còn tư thái cao cao tại thượng, nào còn chút bộ dạng công chúa nào.
Thất bại rồi, cuộc vây giết Diệp Thành lại một lần nữa thất bại, hơn nữa, thất bại còn thê thảm hơn so với lần trước.
Mười vạn tu sĩ đều như vật trang trí, khó có thể ngăn cản một mình hắn đồ sát, hắn thật sự là sát thần, mạnh đến mức làm cho người ta run sợ.
“Nợ máu trả bằng máu”. Diệp Thành một bước vượt qua hư thiên, sát khí khủng bố làm cho từng tấc chư thiên kết thành hàn băng.
Nhưng, vẫn có biến cố, một đạo kiếm quang vô cùng bá khí bổ đến từ phương xa, khiến hắn lui về phía sau.
“Trí Dương Đạo Nhân!”. Tu sĩ bốn phương kinh ngạc.
Quả thật là Trí Dương Đạo Nhân, đạp trên hư không như có như không mà đến, trong tay cầm một thanh kiếm thần màu máu, chính là kiếm Chuẩn Đế Phần Tịch.
Ông ta chỉ thiếu một chút là Chuẩn Đế, hiện giờ tay cầm kiếm Chuẩn Đế, uy áp của ông ta lại càng mạnh, mỗi một lần bàn chân đạp xuống đều khiến cho trời cao rung động dữ dội, làm cho người ta không nhịn được quỳ rạp xuống.
Ông ta vẫn cao cao tại thượng như vậy, đôi mắt già thâm thúy, bễ nghễ tứ phương, giống như vua quân lâm thiên hạ.
Phượng Tiên thấy là Trí Dương Đạo Nhân thì giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, điên cuồng lao đến, trốn sau lưng Trí Dương Đạo Nhân.
“Trí Dương và Phượng Tiên này rốt cuộc có quan hệ gì?”. Tu sĩ tứ phương nghi hoặc: “Lần thứ ba cứu cô ta rồi”.
“Chắc chắn quan hệ không bình thường”. Có người trầm ngâm nói: “Bằng không vì sao mỗi lần Phượng Tiên gặp nạn, ông ta đều tới cứu”.
“Lão phu bấm tay tính toán, hai người bọn họ có quan hệ mờ ám”. Đám lão thần côn vuốt râu, ai nấy đều ý vị thâm trường.
“Điều làm cho ta khiếp sợ chính là, Diệp Thành lại có thể đỡ một kiếm của Trí Dương mà không chết”. Một câu, làm cho tất cả mọi người đều lộ ra ý sâu xa trong đôi mắt, còn kèm theo sự nghi hoặc.
Cấp Đại Thánh đỉnh cao, trong tay cầm kiếm Chuẩn Đế, một kiếm trảm thiên diệt địa, nhưng lại không thể giết chết Diệp Thành cấp Chuẩn Thánh kia.
Chỉ riêng chuyện này đã đủ để nói lên rất nhiều điều.
“Ngươi có từng nhìn ra manh mối gì không”. Một góc trong đám đông, một thanh niên áo trắng hiện thân, đôi mắt như sao, đen như thác nước, cẩn thận nhìn đi, không phải chính là Trung Hoàng sao?
Hắn ta cũng đã đến đây, người bên cạnh hắn ta là một phật đà, phật đà này không cần nói chính là Tây Tôn của Tây Mạc rồi.
“Trong cơ thể hắn tiềm tàng uy lực Chuẩn Đế”. Đôi mắt phật của Tây Tôn loé sáng, lời nói tràn ngập ý tứ sâu xa.
“Còn có cả hơi thở của Thiên Hư Cấm Khu”. Trung Hoàng nhíu mày: “Khoảng thời gian này, hắn rốt cuộc đã trải qua những gì”.
“Hơn phân nửa đã được vùng cấm cứu, hơn nữa dung hoà thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể”. Tây Tôn trầm ngâm: “Mà uy lực Chuẩn Đế tiềm tàng kia là đến từ uy thế tự có của thánh cốt”.
“Như vậy xem ra, lúc trước rất nhiều gia tộc Trung Châu bị giết, nhiều thần tử bị bắt, hơn phân nửa cũng là do Diệp Thành làm”. Trung Hoàng khẽ lẩm bẩm: “Có thể chống đỡ một kích của Trí Dương mà không sao, xương cốt của Đại Thành Thánh Thể quả là bá đạo vô song”.
Một vùng hư thiên, Diệp Thành đã ổn định thân hình, trước ngực còn có một vết máu, có thánh huyết tràn ra, rất chói mắt.
Nhưng trong nháy mắt, thánh huyết chảy ra đã chảy ngược trở về, miệng vết thương cũng đã phục hồi như cũ trong nháy mắt.
Hắn không ngờ tới Trí Dương lại đây, hơn nữa còn kiếm Chuẩn Đế chém hắn, nếu không có thánh cốt hộ thể, hắn đã bị chém chết rồi.
Nhưng mà, đã có thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể hộ thể, nếu Trí Dương đã đến đây, vậy thì thù mới oán cũ tính cùng luôn.
Trời Tru Đất Diệt từng nói, dung hợp thánh cốt của Đại Thành Thánh Thể có thể tuỳ ý chơi những cấp dưới Chuẩn Đế.
Tuy Trí Dương Đạo Nhân chỉ thiếu một chút là có thể lên cấp Chuẩn Đế, nhưng dù sao vẫn chưa đi được bước kia, còn kém xa.
“Giết ta đi! Tới giết ta!”. Phượng Tiên lại bắt đầu ầm ĩ, cười đểu lộ ra hàm răng trắng, trốn bên cạnh Trí Dương, cười không kiêng nể gì, ai nhìn cũng nghiến răng.
“Nghiệp chướng, còn không đền tội”. Trí Dương Đạo Nhân lạnh lùng quát, trong lòng cũng có kinh hãi, một kiếm Chuẩn Đế của ông ta khủng bố đến mức nào, vậy mà Diệp Thành lại vẫn bình yên vô sự.
Đôi mắt ông ta loé lên hàn quang lạnh như băng, Diệp Thành quá quỷ dị, sự tồn tại bậc này, nếu cho hắn đủ thời gian, nhất định là một nhân tài xuất sắc vạn cổ, tuyệt đối không có thể giữ lại.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi tự nhảy vào”. Diệp Thành nở nụ cười, hung hăng vặn cổ.
“Hôm nay, diệt cửu tộc nhà ngươi”. Đôi mắt đen của hắn nở rộ ra hàn quang lạnh như băng, tràn đầy bạo ngược và khát máu, lời nói uy nghiêm lạnh lùng, vang vọng chín tầng mây.
Chương 2233: Chuẩn Đế?
"Chán sống à!", Trí Dương Đạo Nhân quát, nhấc chân bước ngang qua bầu trời, tay cẩm Chuẩn Đế Kiếm giơ lên cao rồi chém xuống.
"Giết ta? Ngươi cũng xứng?", Diệp Thành gằn giọng quát, sau đó xông lên không né không tránh mà dùng cơ thể trực tiếp đón đỡ, nắm tay vàng kim siết chặt, lòng bàn tay hóa thành càn khôn bá đạo không gì cản nổi.
Phụt! Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, một kiếm của Trí Dương Đạo Nhân bổ trúng bả vai Diệp Thành suýt nữa chặt đứt cánh tay hắn, nhìn mà ớn lạnh.
Song, ông ta cũng trả một cái giá tương đương, bị Diệp Thành đánh trúng, nửa người bị đánh nát, máu xương văng tứ tung.
"Cái này cũng kinh... kinh...", tu sĩ xung quanh nhìn mà hoảng sợ hai mắt đăm đăm, điên cuồng nuốt nước miếng tưởng mình nhìn nhầm.
Một đòn cứng đối cứng, một Đại Thánh đỉnh phong như Trí Dương Đạo Nhân lại bị Chuẩn Thánh là Diệp Thành một quyền đánh máu xương văng tung tóe.
"Chuyện gì vậy, khi nào thì Chuẩn Thánh lại mạnh như thế?", vô số người vò đầu, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
"Xương cốt của Thánh Thể Đại Thành đúng là bá đạo không gì địch nổi", Tây Tôn và Trung Hoàng lắc đầu cười, cũng kinh ngạc không thôi.
"Không ngờ hắn lại có thể đánh lui Đại Thánh", Phượng Tiên cũng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, vội vàng lấy Truyện Tống Trận Bàn ra.
"Không thể nào", khó chấp nhận nhất vẫn là Trí Dương Đạo Nhân, ông ta hét rung trời, mặt mày tràn ngập vẻ dữ tợn.
Ông ta là Đại Thánh đó! Đại Thánh đỉnh, chỉ kém một chút là thành Chuẩn Đế, còn cầm Chuẩn Đế binh, vậy mà lại bị Chuẩn Thánh đánh hộc máu. Đây quả thật là một nỗi nhục, nỗi nhục cực kỳ to lớn.
"Ngươi đã chọc phải người không nên dây vào", Diệp Thành đứng sừng sững giữa không trung, tiếng nói vang như sấm, chấn động cả bầu trời.
Diệp Thành nói xong đã thấy một luồng thần mang màu vàng bắn thẳng từ đỉnh đầu hắn lên trời, khiến bầu trời thủng một lỗ to.
Khí huyết hắn cuồn cuộn như biển cả, vô cùng mãnh liệt, con ngươi màu vàng sáng lấp lánh rực rỡ tỏa ra xung quanh, cơ thể như đúc từ vàng ròng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau đó, một luồng sóng gợn màu vàng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra xung quanh. Nó là uy áp khiến không gian nổ tung, hư không sụp đổ, đất trời cũng phai màu.
"Chuẩn... Chuẩn Đế!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức thay đổi sắc mặt.
"Sao... sao lại có uy áp của Chuẩn Đế rồi?", tu sĩ xung quanh giật mình há to miệng như có thể nhét vào một quả trứng khủng long.
"Rõ ràng là Chuẩn Thánh, lấy đâu ra uy áp của Chuẩn Đế thế".
"Chẳng trách có thể tàn sát cả chục vạn tu sĩ, không ngờ vẫn còn có con át bài chủ bài như này", tiếng bàn tán lại bùng lên hình thành một làn sóng thủy triều.
"Căn bản là ở Thánh Cốt, hắn dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành", lớp tiền bối cũng không nhịn được kinh ngạc la lên, dường như đã nhận ra manh mối, kinh ngạc đến cả người run rẩy.
"Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành?", lớp tu sĩ trẻ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, hắn đi Thiên Hư dung hợp Thánh Cốt Thần Chiến. Người đi ra khỏi Thiên Hư lúc trước chính là Diệp Thành".
Có đại năng thông minh lanh trí đoán được bí mật trong đó.
Câu đó vừa được nói ra, khu vực này lập tức bùng nổ.
Lúc này, mọi người có mặt ở đây mới hiểu được tại sao Diệp Thành vẫn còn sống, chắc chắn là do Thiên Hư cứu. Và họ cũng biết được tại sao Diệp Thành lại mạnh vậy, chắc chắn đã dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến ở Thiên Hư.
"Thiên Hư có tiếng nguy hiểm vậy mà lại cứu Diệp Thành".
"Còn để hắn dung hợp Thánh Cốt của Thần Chiến, rốt cuộc Diệp Thành có quan hệ gì với vùng đất dữ, hay hắn vốn là người của nơi đó?"
"Đây quả thật là khiến người ta khó tin mà".
Vô số tiếng kinh ngạc cảm thán không ngừng vang lên, trái tim lại không khỏi run rẩy trong nỗi khó hiểu.
Uy áp của Diệp Thành quá khủng bố, có khá nhiều người không chịu nổi, rớt khỏi không trung rồi quỳ xuống đất.
"Lão phu mặc kệ ân oán của ngươi và nàng ta!", Trí Dương Đạo Nhân lập tức cất kiếm, xoay người rời khỏi.
Ông ta quả thật cũng hoảng sợ, không biết Diệp Thành còn có cơ duyên như vậy, hèn chi dám trực tiếp đỡ lấy một kiếm bá đạo vô song của mình.
Dung hợp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành thì sẽ có được uy áp của Chuẩn Đế. Dưới Chuẩn Đế, hơn nửa sẽ không phải đối thủ của hắn.
Ông ta chỉ là Đại Thánh chứ chưa phải Chuẩn Đế nên cũng khó cản nổi uy áp Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành, cứ đánh tiếp thì chắc chắn sẽ thiệt.
"Năm lần bảy lượt đối đầu với ta, giờ lại muốn chạy?", Diệp Thành gằn giọng, nhấc chân vượt ngang trời, đập xuống một chưởng màu vàng.
Uy áp của Chuẩn Đế quá mạnh, càng đừng nói đến uy thế Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành. Một chưởng kia còn chưa đập xuống, bầu trời đã sụp đổ.
Trí Dương Đạo Nhân nổi giận, đôi tay nắm kiếm trực tiếp đón đỡ.
Bàn tay hạ xuống, dù với sức chiến đấu của ông ta cũng bị ép cong gối, cơ thể nứt toạc, máu tươi vẩy ra.
"Mẹ nó, ngươi định không chết không ngừng à?", Trí Dương Đạo Nhân gầm lên, khí huyết cuồn cuộn trực tiếp nâng một chưởng kia lên.
"Sao, sợ hả?", Diệp Thành lại đánh xuống một chưởng.
"Thánh Cốt tuy mạnh nhưng uy áp dùng bao nhiêu sẽ vơi đi bấy nhiêu, thật sự muốn đánh đến ngươi sống ta chết với lão phu hả?", Trí Dương Đạo Nhân vung kiếm lên, song vẫn hộc máu lùi về phía sau.
"Giết ngươi cũng đủ rồi!", Diệp Thành dung hợp thêm thần thông bí pháp, trên bàn tay vàng kim xuất hiện chữ triện cổ xưa, sức mạnh cũng càng khủng bố.
Máu tươi bắn ra, cơ thể vừa lành của Trí Dương Đạo Nhân lại nổ tung, xương cốt bị nghiền thành mảnh vụn.
Cơ thể vừa liền lại thì Trí Dương Đạo Nhân lập tức bỏ chạy, lấy Truyện Tống Vực Môn, không dám đánh tiếp.
"Còn muốn chạy?", Diệp Thành quát, thi triển Dịch Thiên Hoán Địa trao đổi vị trí với Truyền Tống Vực Môn.
Trí Dương Đạo Nhân biến sắc, lắc mình lùi ra sau với một tốc độ cực nhanh.
Song, Diệp Thành còn nhanh hơn, bước một cái đuổi theo. Khi hắn vừa đến gần cũng chẳng nói câu nào trực tiếp vung tay lên đánh, nắm đấm mạnh mẽ vô song.
Có nhiều tu sĩ xung quanh đã quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Chương 2234: Họa thủy
Cơ thể của Thánh Thể là vô địch, bị hắn đến gần thì kia quả thật là ác mộng. Đại Thánh thì sao, cũng sẽ bị đánh không ngóc đầu dậy nổi mà thôi.
Sự thật cũng là như thế, Trí Dương Đạo Nhân bị Diệp Thành đến gần quả thật hết sức thảm thiết. Ông ta bị Diệp Thành đánh từ phía Đông bay tới Phía Tây mà chẳng có nổi cơ hội đánh trả.
Cảnh tượng cực kỳ máu me, máu văng tung tóe nhuộm đỏ vòm trời, xương gãy thịt nát bay đầy trời khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.
A!
Trí Dương gào lên, mỗi lần muốn đánh trả đều bị Diệp Thành chặn lại, có vô số bí thuật lại chẳng có cơ hội sử dụng.
Ông ta quả thật vô cùng thảm, máu me đầm đìa không ra hình người, xương cốt trắng bệch, da tróc thịt bong.
So với ông ta thì Diệp Thành lại dũng mãnh hơn rất nhiều, còn càng đánh càng hăng, khí huyết cuồn cuộn như dùng không hết.
Thánh Cốt của Thánh Thể đại thành đã cung cấp cho hắn cũng đủ vốn liếng, quả thật là từng quyền thấy máu, quyền này dữ dội hơn quyền kia.
"Cái này... cái này cũng khủng bố quá rồi", tu sĩ vây xem đều điên cuồng nuốt nước miếng: "Đại Thánh đỉnh mà cũng không địch lại".
"Thấy mạnh, nhưng chưa thấy ai mạnh như hắn".
"Thánh Thể đại thành có thể địch nổi Đại Đế, há là trò đùa, dù không còn nữa, nhưng vẫn khí phách vô song".
"Cuộc đời của hắn đúng là tràn ngập màu sắc", Trung Hoang hít sâu một hơi, trong con ngươi tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Hắn ta vừa nói xong đã thấy ầm một tiếng khiến đất trời rung chuyển.
Nhìn từ xa, kia là một ngọn núi lớn và nó bị Trí Dương Đạo Nhân rớt xuống đè sụp, bụi đất bay đầy trời.
Lại ngó Diệp Thành, hắn đang đứng lẳng lặng giữa không trung, uy áp bao phủ chư thiên, trong tay còn cầm một cánh tay máu tươi đầm đìa.
Cánh tay kia là của Trí Dương, bị Diệp Thành trực tiếp xé xuống.
Mà trong tay cánh tay kia lại đang cầm Phần Tịch.
Diệp Thành nghiền nát cánh tay, cướp lại Chuẩn Đế Kiếm, kết hợp với uy áp của Thánh Cốt, kiếm uy càng trở nên khủng bố.
Còn Trí Dương Đạo Nhân cũng lảo đảo đứng lên từ đống đá vụn.
Ông ta quả thật không còn hình người, khí huyết tinh thần uể oải, bị đánh gần chết cả đường, cơ thể cũng không biết nát bao nhiêu lần.
Chỉ thấy cơ thể ông ta run lên, một luồng sáng đen vàng bay ra từ trong bụng. Kia chính là Tiên Hỏa Thiên Lôi của Diệp Thành.
Giờ, khí thế của Diệp Thành cực kỳ mạnh mẽ bèn dùng suy nghĩ kêu gọi nó và Hỗn Độn Đỉnh, cả ba cùng quay lại với Diệp Thành.
"Ta đã nhận lỗi mà còn muốn đánh hả?", Trí Dương nghiến răng nghiến lợi hét lên, con ngươi đỏ như máu căm tức nhìn Diệp Thành.
"Ngươi nhận lỗi thì có thể khiến người thân chết oan của ta sống lại không?", Diệp Thành cầm Phần Tịch dính máu bước từng bước một tới, giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng và còn kèm theo uy áp khủng bố.
"Oan có đầu, nợ có chủ, họ đều không phải do ta giết".
"Nếu không phải ngươi cứu Phượng Tiên ở Tây Mạc thì sao người thân của ta lại chết thảm như vậy được!", Diệp Thành quát một tiếng chấn động trời cao, mắt vàng trở nên đỏ tươi như máu lóe lên vẻ lạnh lẽo.
"Ngươi..."
"Một lần hai lần ta còn nhịn, ai ngờ lần ba cũng thế, đã vậy thì hãy trả giá cho sự kiêu căng ngạo mạn của ngươi đi", Diệp Thành trở tay cầm Phần Tịch bổ xuống.
Một nhát của Chuẩn Đế binh chém ra một dải tiên hà bổ đôi đất trời.
Trí Dương Đạo Nhân nào dám chống lại, kéo cơ thể máu me bỏ chạy, tiếng rống rung trời: "Ngươi biết ta là ai không?"
"Vạn Tộc Nam Vực ta còn chọc thì ngươi có thể lấy ai ra khiến ta sợ đây", Diệp Thành cười lạnh, rút kiếm đuổi theo.
Trí Dương Đạo Nhân không nói nữa, đốt cháy sức mạnh nguyên thần liều mạng chạy trốn, chẳng còn sót lại chút uy nghiêm nào của Đại Thánh.
Đúng là lúc này lấy ai ra dọa Diệp Thành cũng chẳng còn tác dụng nữa.
Vạn Tộc Nam Vực, chín vị Chuẩn Đế, chín kiện Chuẩn Đế binh, hơn triệu tu sĩ nhưng Diệp Thành vẫn thắng.
Kia mới là những đại năng đáng sợ, so với lệnh truy nã của Vạn Tộc thì lần này chỉ là một trò cỏn con chẳng đáng nhắc tới.
Đất trời lập tức dậy sóng, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo chạy trốn ở phía trước, Diệp Thành không nhanh không chậm đuổi theo ở phía sau.
Cách một khoảng xa đằng sau là những tu sĩ vây xem cuộc chiến, một mảnh đông nghìn nghịt, họ đều muốn nhìn xem kết quả của Trí Dương Đạo Nhân.
Diệp Thành thỉnh thoảng vung kiếm lên, mỗi một chiêu đều chém bay Trí Dương và khiến cho vòm trời nhuộm đầy máu.
Trí Dương thật sự rất thảm, chỉ lo trốn, vừa đốt cháy sức mạnh nguyên thần lại đốt tuổi thọ, cả đường đều tràn ngập máu tươi.
"Đúng là quả báo mà", có người trắng trợn nói: "Lúc trước giết Diệp Thành, giờ lại như chó nhà có tang!"
"Ai bảo Trí Dương đi cậy già lên mặt khắp nơi, quả là đáng đời!", vô số người oán hận, trong đó có cả già lẫn trẻ.
"Cảnh này thật sự hả hê ghê, giết Trí Dương mới tốt".
"Ơ? Phượng Tiên đâu?", có người nhìn ngó xung quanh hỏi.
Chỉ lo xem đánh nhau mà quên mất mụ đàn bà ác độc kia, lúc này nhìn lại đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
"Diệp Thành mạnh như vậy, chắc hẳn đã chạy rồi".
"Nghĩ kỹ lại thì sát kiếp ở núi Chư Thiên, rất nhiều thần tử bị bắt, vô số gia tộc bị diệt, cả trăm ngàn tu sĩ bị tàn sát và giờ Trí Dương Đạo Nhân bị đuổi giết đều do nàng ta gây ra, nhưng nàng ta lại chạy".
"Đúng là họa thủy mà, vì ân oán cá nhân của nàng ta mà gây rắc rối cho biết bao nhiêu người. Giờ phút này, người bị Diệp Thành giết chắc hẳn đều đang chờ nàng ta ở dưới suối vàng để thanh toán nợ nần".
"Nếu ta là Diệp Thành thì sẽ giết nàng ta trước, giờ chạy mất, Huyền Hoang rộng như vậy muốn tìm sẽ rất khó khăn".
"Ngươi có thể nghĩ ra được thì Diệp Thành sẽ không nghĩ đến chắc?"
"Theo lão phu, Diệp Thành chắc hẳn đã hạ cấm chế, dù Phượng Tiên có chạy đến đâu đều có thể bắt được, không thì đã không mặc nàng ta bỏ chạy rồi", có một ông lão khoanh tay nói.
Chương 2235: Đạo hữu cứu ta
Giữa tiếng bàn tán , Trí Dương Đạo Nhân chạy vào trong một vùng núi.
Diệp Thành cầm huyết kiếm, đuổi giết theo sau, tay vung kiếm chém.
Tiếp đó, những ngọn núi nối đuôi nhau đổ sập, bị san thành bình địa vì không chịu nổi uy áp của Chuẩn Đế Binh và Thánh Cốt Đại Thành.
Trí Dương đốt cháy sức mạnh nguyên thần, huyết tế thọ nguyên.
Ông ta chỉ lo bỏ chạy, không màng đến uy nghiêm của Đại Thánh.
Diệp Thành bám sát không tha, không ngừng vung kiếm, cơ thể Trí Dương hết lần này đến lần khác bị chém rách rồi lành trở lại, sau đó lại bị chém rách, máu me đầm đìa khiến ai cũng phải sợ.
Kẻ chạy người đuổi giết, một người như thần quang, người kia như tiên mang.
Những ngọn núi mà họ ngang qua đều bị đổ sập, biển lớn mà họ ngang qua thì đều khô cạn, cả những thảo nguyên cũng rạn nứt.
Không ai ngờ cuộc truy sát này lại kéo dài đến ba ngày ba đêm, diễn ra trên gần cả ngàn vạn dặm mà vẫn chưa kết thúc.
Diệp Thành có được sự hỗ trợ từ thánh cốt nên tốc độ như một thần mang.
Có điều, mặc dù sức chiến đấu của hắn mạnh hơn nhiều so với Trí Dương, nếu Trí Dương dùng hết sức thì hắn cũng không thể dễ dàng đuổi kịp.
Đúng là hắn đã dung hợp được thánh cốt nhưng lại khó phát huy được sức mạnh bá đạo của nó, không thể nào phủ nhận điểm yếu này được.
Họ lại đến một vùng biển rộng lớn mênh mông.
Trí Dương Đạo Nhân liều mạng bỏ chạy, sau đó hét lớn: “Thương Hải đạo hữu cứu ta, Thương Hải đạo hữu cứu ta”.
Dường như ông ta đã biết vùng biển này có tu sĩ lợi hại từ trước nên mới chạy đến để cầu cứu, và nhờ vào đó để thoát khỏi sự truy sát của Diệp Thành.
Đúng là vùng biển này có người, hơn nữa tu vi cũng không phải thấp.
Đó là một ông già áo trắng, từ từ bước ra từ đáy biển, có cảnh giới Đại Thánh, kém hơn Trí Dương Đạo Nhân một chút.
Ông ta bế quan tu luyện ở vùng biển này, không ngờ lại bị người ta đến làm phiền.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Trí Dương Đạo Nhân máu me bê bết thì liền ngây ra: “Trí Dương đạo hữu, sao lại như thế?”
“Cứu ta, cứu ta!”.Trí Dương Đạo Nhân điên cuồng nhào đến.
Ông già áo trắng còn bất ngờ hơn, bất giác nhìn về phía đối diện.
Đập vào mắt ông ta là Diệp Thành đang cầm một thanh kiếm đầy máu, sát khí đằng đằng, giống như một con ma.
“Chuẩn Đế?”. Ông già áo trắng bất ngờ, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Không đúng, còn có trợ lực từ uy thế gì đó”.
Ông ta nhìn ra được điều đó thì liền tiến về trước, chắp tay chào trước rồi mỉm cười, nói: “Không biết đạo hữu đến từ đâu, có thể nể mặt lão đây, có thể tha cho họ được được không”.
Diệp Thành không nói gì, vung kiếm, chém đứt đầu ông già áo trắng, cảnh tượng thật sự rất máu me.
Hắn vẫn không nương tay, đó là kiếm tuyệt sát, không chỉ chém đứt đầu ông già áo trắng mà đến cả nguyên thần cũng bị tiêu diệt.
Đầu ông già áo trắng lăn lông lốc, hai mắt lồi ra.
Ông ta bức bối và cũng ấm ức, đường đường là đại thánh mà mới chạm mặt đã bị người ta chém chết, không kịp trở tay.
Giây phút cuối cùng lúc thần trí biến mất, ông ta mới nhận ra cái gì là hối hận, hối hận không nên chạy ra làm màu, cũng hối hận không nên làm người giảng hòa để đến nỗi gây ra họa sát thân.
Diệp Thành chém chết ông già áo trắng thì lên trời, tiếp tục truy sát.
Trí Dương Đạo Nhân loạng choạng, ông già áo trắng giúp ông ta đỡ một đòn, còn ông ta thì lại chạy thục mạng, không dám quay đầu.
Khán giả bám theo sau, lúc nhìn thấy cái xác không đầu của ông già áo trắng thì không khỏi xuýt xoa: “Ngoan ngoãn bế quan tu luyện thì được rồi, cứ muốn chạy ra làm gì”.
“Giờ thì hay rồi, không ra vẻ được lại còn bị chém”.
“Tạo nét, làm màu đấy!”. Mấy lão già thầm lắc đầu: “Không biết Diệp Thành và Trí Dương Đạo Nhân có thù oán gì mà lại chạy đến lo chuyện bao đồng, bị giết cũng đáng đời”.
“Phải nói Diệp Thành cũng nặng tay thật”. Tiếng xuýt xoa chậc lưỡi không ngừng vang lên: “Nói giết là giết, đúng là ngông”.
“Chuyện này cũng có thể xem như là chân lý, chọc ai cũng được nhưng đừng đụng đến thánh thể, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”. Rất nhiều người lắc đầu cười.
Không ai phản bác câu nói đó, đúng thật là một chân lý.
Tính kỹ lại thì từ lúc Diệp Thành đến Huyền Hoang, hễ người nào sinh sự với hắn thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Không có, gần như không có, từ bọn thần tử Thái Thanh Cung đến Trí Dương bây giờ, tất cả đều là những minh chứng bằng máu.
Người chạy người đuổi giết, sau lưng là khán giả đi theo xem, rất có khí thế.
Phần lớn những người đến xem Trí Dương Đạo Nhân bị truy sát đều bất ngờ tròn mắt khi nghe chuyện hôm nay.