-
Chương 2186-2190
Chương 2186: Kéo bè kéo phái
"Cứu ta!", thần tử Yêu tộc lại kêu cứu, Thánh Thể dễ nhìn như vậy hả? Ông đây sắp bị đánh chết rồi, các ngươi còn có chút sự đồng tình thương xót nào không vậy?
Một câu trực tiếp thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Sau đó, khóe miệng của họ không khỏi giật giật.
Thần tử Yêu tộc mới thật sự thảm, đã không ra hình người, chỉ là một đống máu thịt. Mỗi khi đắp nặn lại cơ thể thì vẫn bị Chiến Thể đánh nát, hình ảnh quả thật hết sức máu me.
"Cùng nhau giết hắn!", vẫn là thần tử Phượng Hoàng xung phong xông lên trước, lại thi triển cấm pháp.
Sau đó, lần lượt là thần tử Thần tộc, Ma tộc và hai mươi mấy thần tử khác cũng cùng nhau xông tới.
"Hừ!", Tiểu Cửu Tiên không nhịn được bước lên trời.
Lúc trước không biết thân phận Diệp Thành, giờ đã biết thì đương nhiên phải giúp. Diệp Thành từng có ân với cô.
Chỉ là, cô vừa đi lên còn chưa ra tay, bên trái đã xông đến một người mặc áo đen đẩy Tiểu Cửu Tiên lùi lại.
Người nọ trông rất quỷ dị, không thấy rõ mặt mày, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo vô cùng thâm thúy.
Gã cũng là yêu nghiệt một phương, không hay xuất hiện nhưng lại mạnh đến ghê người, người này cản Tiểu Cửu Tiên lại.
"Thiên Tàn, ngươi cũng can đảm đấy!", Tiểu Cửu Tiên cười lạnh, đối phương mặc áo đen, song cô lại nhận ra là ai.
"Đế Cửu Tiên chẳng qua cũng thế", gã áo đen hài hước hài, xiềng xích đạo pháp hiện lên quấn quanh cơ thể, khí thế cuồn cuộn như biển, huyết mạch cũng cực kỳ bá đạo.
"Nhìn cho kỹ, hôm nay bà đây phải đánh cho ngươi khóc kêu cha gọi mẹ", Tiểu Cửu Tiên quát, nắm tay nhỏ xinh đấm tới.
Gã áo đen tên Thiên Tàn kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hai người lao vào nhau, trực tiếp đánh thắng lên trời.
"Nhìn gì mà nhìn, đánh", thần tử Long tộc quát, xách theo Bá Long Đao xông lên trời định giúp Diệp Thành.
Đằng sau hắn ta là thần nữ Tinh tộc, kế đó là thần tử Vu tộc cũng khiêng chiến mâu Vu Hoàng xông lên.
Còn có thần nữ Cổ tộc và thần tử Man tộc cũng lao lên, người nào người nấy đều hừng hực sức chiến đấu.
Bọn họ xông lên, trong đám đông cũng có không ít người lao ra, số lượng ngang nhau, vừa khéo cũng là năm người.
Họ đều là yêu nghiệt, chặn lại đám thần tử Long tộc.
Năm chọi năm, một bên muốn giúp Diệp Thành, bên kia lại muốn giết Diệp Thành, trực tiếp lao vào nhau.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, vốn đã sôi động nay lại càng tưng bừng.
Đáng sợ nhất vẫn là bên phía Diệp Thành, một chọi một đám vậy mà lại ngăn được ba mươi thần tử, quả thật khí phách vô cùng.
Giết!
Ngày càng nhiều yêu nghiệt cấp thần tử xông đến, cũng không phải muốn cứu thần tử Yêu tộc mà là xông về phía Diệp Thành.
So với sự sống chết của tên kia, họ càng quan tâm Thánh Thể hơn.
Diệp Thành mạnh đến nỗi khiến họ sợ hãi, năm lần bảy lượt giết không chết đã chứng minh sự khủng bố của hắn. Thế nên, Diệp Thành phải chết.
Đất trời rung chuyển, thần thông pháp khí che trời lấp đất đánh về phía Diệp Thành, muốn một chiêu lấy mạng hắn.
Diệp Thành hừ lạnh, khí huyết cuồn cuộn mở ra dị tượng giới Hỗn Độn và vô số bí pháp trong trận đồ Bát Quái.
Tiếng nổ lại vang lên, vô số đòn tấn công đều đánh lên giới Hỗn Độn khiến nó tràn ngập vết rách.
Nhưng cuối cùng Diệp Thành vẫn đỡ được, sau đó trở tay vung gậy lên.
Thần tử Phượng Hoàng xông lên trước là người đầu tiên ăn hành, cơ thể suýt nữa bị đánh nát, máu bắn tung tóe.
Đám thần tử Thần tộc và Ma tộc cũng không khá hơn là bao, cả đám bay tán loạn, tên này còn thảm hơn tên kia.
"Rác rưởi!", thần tử Tiên tộc cười lạnh, đạp không xông đến, tay cầm Tiên Ấn bấm ấn, nhấn về phía Diệp Thành. Sức mạnh hủy diệt lạnh lẽo như băng, bẻ gãy nghiền nát tất cả.
"Đến sớm không bằng đến khéo!", một tiếng hét rung trời vang lên, một bóng người vạm vỡ lao tới, tay cầm Lôi Đình Chiến Phủ, một búa đập nát đòn tấn công của thần tử Tiên tộc.
Nhìn kỹ thì còn chẳng phải là Quỳ Ngưu à?"
Hắn ta đã đến trễ, trên đường bị trì hoãn. Nghe nói lần này có một trận chiến lớn bèn chạy đến, may vẫn kịp.
"Không liên quan đến ngươi, cút!", thần tử Tiên tộc hừ lạnh, giữa những ngón tay có những dòng chữ triện xoay chuyển, một chưởng kết hợp vô số thần thông nặng tựa ngàn cân đập về phía Quỳ Ngưu.
"Dám đánh lão Thất nhà ta, giết ngươi giờ", Quỳ Ngưu nổi giận, lập tức thi triển cấm pháp, vẫn là một bá đạo đập thẳng tới.
Lại là hai kẻ tàn nhẫn, trực tiếp đánh lên tận trời.
Một bên là thái tử Tiên tộc, một bên là thái tử Quỳ Ngưu tộc, thế hệ trước đều có Đại Đế. Lúc này, hai truyền thừa đỉnh cấp đánh nhau gây ra tiếng động rất lớn.
"Quỳ Ngưu cũng tới, đám Tiểu Viên kia đâu?", Huyền Vũ liếc nhìn xung quanh vẫn không thấy mấy anh em kết nghĩa của hắn ta đâu, đúng là khá bất ngờ.
"Ta nói này, mấy người chúng ta cứ đứng nhìn vậy à?", Bạch Hổ ngó Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ.
"Nói thật, cũng không thân với Hoang Cổ Thánh Thể lắm đâu!", Chu Tước giơ một cái gương nhỏ vừa nói vừa vuốt tóc, là một người yêu thích cái đẹp.
"Có điều, nếu gai mắt ai đó. Vậy thì phải nhúng tay vào rồi", cô ta nó xong bèn cất gương đi, bước ra một bước tham gia vào trận chiến.
Công chúa của Chu Tước tộc vẫn là vô cùng hung hãn, nhắm ngay một người, vừa ra tay đã dùng thần thông cái thế.
Thoáng chốc, đã có người tắm máu cả khung trời. Người kia chính là thần tử Phượng Hoàng, khi chưa hiểu ra sao là đã bị đánh.
Tuy hai tộc thuộc cùng một loại, lại có ân oán xưa giờ. Hôm nay, đã gặp phải thì đương nhiên Chu Tước sẽ ra tay.
"Ngươi chán sống à!", tự dưng bị đánh cho bị thương nặng, thần tử Phượng Hoàng lập tức nổi giận. Thoáng chốc, bỏ qua Diệp Thành xông thẳng đến chỗ Chu Tước, Phượng Hoàng Tiên Kiếm ngân vang.
"Nợ cũ thù mới, thanh toán cho xong luôn đi", Chu Tước cực kỳ bá đạo, bàn tay ngọc ngà trắng nõn lại có sức mạnh vô cùng khủng bố.
"Chán sống hả!", Phượng Tiên cũng cầm xông tới, bùng nổ ra sức chiến đấu đỉnh cấp muốn giúp hoàng huynh giết Chu Tước.
"Ngươi mà làm như vậy thì ta cũng không đứng nhìn nổi nữa", thái tử Bạch Hổ vặn cổ, xông lên một chưởng đẩy lui Phượng Tiên: "Bắt nạt Nam Vực ta không có ai hả? Hai đánh một, ngươi cũng không biết xấu hổ mà ra tay sao".
Chương 2187: Đánh nhau hội đồng
"Cút ngay!", Phượng Tiên nổi giận trừng một đôi mắt xinh đẹp, sát khí rợp trời.
"Không cút!", Bạch Hổ lắc đầu, vô cùng cợt nhả đáp.
"Công chúa đừng sợ, ta đến giúp ngươi!", có thần tử xông lên, lại là thái tử một tộc lớn.
Sau hắn ta lại có mấy người xông lên, đều chạy tới nịnh bợ, có cơ hội không thể hiện thì trời tru đất diệt.
"Ơ!", Huyền Vũ và Thanh Long cũng ngứa tay, đang lo không có cớ tham gia, thấy mấy người kia kiêu ngạo như vậy, không lý nào lại ngồi yên.
Mấy người một lời không hợp trực tiếp lao vào nhau trên trời, một đám chọi một đám, gây ra tiếng động cũng khá lớn.
Diệp Thành cau mày, trở tay đánh bay một thần tử, mặt mày kinh ngạc ngó xung quanh. Đâu đâu cũng là những bóng người đang đánh nhau, cả đám kéo bè kéo quần nhau.
Vẻ mặt Tiêu Thần cũng cổ quái, rõ ràng là trận đấu giữa một mình hắn ta và thần tử Yêu Tộc, sao đánh hồi quy mô càng ngày càng lớn vậy? Cả đám đều y như tiêm máu gà.
Thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát, thần tử Yêu tộc bị đánh thành một cục thịt lại mẹ nó tái tạo cơ thể, điên cuồng gào lên: "Cứu ta, cứu ta với".
Tiếng gào của hắn ta thế mà lại gọi tới rất nhiều thần tử yêu nghiệt tham gia vào trận chiến, nhưng lại là xông về phía Diệp Thành.
"Nợ máu trả bằng máu", Tiêu Thần lại vung kích lên đánh tới.
Hắn ta vẫn quá xem nhẹ thực lực của thần tử Yêu tộc, đúng là không phải khó giết bình thường, mà là cực kỳ nhịn lì đòn.
Lần này, Tiêu Thần dùng hết sức, không đánh tên kia thành tro sẽ không thôi, chẳng chừa cho hắn ta một tý cơ hội thở dốc nào.
Bên này, Diệp Thành vung giáo lại đánh bay một đám thần tử.
Nhiều người như vậy cũng coi như để mắt hắn, hễ xông lên đều nhào về phía mình, ai nấy cũng mãnh liệt.
Giờ phút này, đã không phải một chọi ba mười nữa mà là năm mươi. Một đám đều là kẻ thù.
Trong lúc nói chuyện, lại có người tham gia vào. Đó là một thanh niên áo tím, giữa trán có dấu ấn cổ xưa, không biết thuộc thế lực nào, cũng không biết là loại huyết mạch gì.
Nhưng gã rất mạnh, một kiếm ngang trời chém ra một dải tiên hà, cực kỳ bá đạo bổ cho Diệp Thành lùi về sau mấy bước.
Trong lòng Diệp Thành thổn thức không thôi, Huyền Hoang quả nhiên là đầm rồng hang hổ, số kẻ có thể sánh vai với Nam Đế, vừa chộp cái đã có một bó to.
Song, nếu đối đầu với hắn thì Diệp Thành sẽ không khách sáo. Mặc kệ ngươi là ai, đều bị đánh trở về.
"Đó là thần tử Táng Thiên tộc đúng không!", Trung Hoàng đang xem cuộc chiến nhìn thanh niên áo tím đánh nhau với Diệp Thành chậm rãi nói: "Truyền thừa kia cũng không yếu".
"Vẫn kém hơn Thánh Thể một chút!", Bắc Thánh lạnh nhạt nói, cũng tham gia vào trận chiến, chặn trước một khu vực.
Không gian vòm trời ấy vặn vẹo, có một luồng khí mờ mịt lượn lờ, rất khó bắt được. Nó giống như u linh, nhìn kỹ thì chính là Tịch Diệt Thần Thể.
"Bắc Thánh cũng muốn chơi hả?", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh.
"Ta ghét nhất là mấy kẻ lén lút", Bắc Thánh cười nhìn hư không: "Ngươi giết người khác, ta lười quan tâm, nhưng không thể đụng vào Thánh Thể, mạng của hắn là của ta".
"Vậy hôm nay bổn vương muốn xem thử, ngươi có tư cách gì sánh vai với Đông Thần", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh nói.
Khí tức của hắn ta thoáng chốc biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Bắc Thánh, Nhất Kiếm Tịch Diệt, lại là sát chiêu.
Bắc Thánh mặt mày lạnh nhạt, nhấc chân né, bàn tay ngọc ngà vung lên, không gian lập tức hỗn loạn ép đối phương xuất hiện.
Trận chiến của hai người cực kỳ xuất sắc, đất trời tán loạn, người xem hoa cả mắt. Biết được thần thông của Tịch Diệt Thần Thể, Bắc Thánh sẽ không đứng im lại chỗ, lập tức di chuyển, cực kỳ khó giết.
"Hai người đang ngồi câu cá đó hả!", Nam Đế ngó bầu trời, lại nhìn Trung Hoàng và Tây Tôn.
"Không hỏi sự đời", Tây Tôn khẽ cười, chỉ đứng xem cuộc chiến, trong con người tràn ngập vẻ bĩnh tĩnh, chỉ đứng im tại chỗ.
"Với thực lực của họ, cũng không cần chúng ta giúp", Trung Hoàng cười, cũng không định tham gia.
"Đừng nói nữa, ta quen rồi!", Nam Đế xua tay, bước ra một bước, giơ chưởng đẩy ra ngoài, một thanh niên áo đỏ núp trong không gian bị ép lộ mặt.
"Huyết Thương Tử, trăm năm không gặp, nhớ ta chứ!", Nam Đế khá là hứng thú nhìn thanh niên áo đỏ.
"Bổn Vương đúng là vinh hạnh, lại được Nam Đế nhớ rõ như thế", thanh niên áo đỏ tên Huyết Thương Tử liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu. Gã có ba con mắt đều màu đỏ, khí huyết quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, huyết mạch cũng vô cùng mạnh mẽ. So sánh thì cũng chẳng kém Nam Đế.
"Ngươi đã giết bạn của ta, hôm nay coi như có thể thanh toán món nợ ấy rồi", con ngươi Nam Đế lạnh lẽo, trực tiếp xông lên, vẫn đánh ra một chưởng, trông thì bình thường lại vô cùng bá đạo.
Ba con mắt của Huyết Thương Tử của lóe lên vẻ sắc lạnh, dùng quyền ấn chống lại, một quyền đánh nát chưởng ấn của Nam Đế. Song, huyết mạch cũng hiện ra, dị tượng chợt nổi lên.
Một kích ngang sức ngang tài khiến mọi người xung quanh kinh ngạc. Tuy không biết Huyết Thương Tử, nhưng sức chiến đấu khủng bố đó lại làm họ nhớ kỹ gã, người này rất mạnh.
Dư chấn của cuộc chiến giữa hai người cũng không nhỏ, có thể nói là trời sụp đất nứt.
Mấy vòng chiến khác cũng cực kỳ mãnh liệt.
Còn không ngừng có người tham gia và ai nấy đều là thần tử. Thánh Nhân bình thường cũng không dám tham gia vào, sợ sơ sót cái là đi chầu ông bà.
Tiếng nổ rung trời, trời đất u ám, điên đảo càn khôn, máu rơi tung tóe nhuộm đỏ cả thế giới.
"Lão phu bấm tay tính toán, đám hậu bối kia không phải tới nghe giảng đạo, mà là kéo bè kéo lũ đến kiếm chuyện", rất nhiều cụ ông trên Linh Sơn đều nghiền ngẫm vuốt râu giả vờ làm thầy bói.
"Huyền Hoang anh tài xuất hiện lớp lớp, cũng ngọa hổ tàng long. Các phái và gia tộc lớn có ân oán với nhau, tình hình hôm nay cũng không ngoài dự đoán. Chiến Thể và thần tử Yêu tộc đánh nhau chỉ là một mồi lửa thôi".
"Người lão phu nể nhất vẫn là Thánh Thể, nhiều người như vậy chỉ có hắn là mạnh nhất, một chọi một đám, đủ ngầu".
Chương 2188: Bản lĩnh phân biệt mọi người
Tiếng bàn luận ngất trời, khắp bầu trời các thần tử thần nữ, thái tử công chúa, ai nấy cũng đều hừng hực khí thế.
Trời đất hoàn toàn hỗn loạn, biến thành hiện trường đánh nhau của các nhóm tộc.
Đại chiến chấn động không nhỏ, cảnh tượng đẫm máu liên tiếp không ngừng, máu chảy xuống như mưa, nhuộm đỏ bầu trời, như chùm lên tấm vải tố sa màu đỏ.
Không ít người đều nhìn hướng Linh Sơn, cách rất xa, trông thấy Thích Già tôn giả, ông ta cũng là một trong những người đang xem cuộc chiến.
Nhiều người như vậy, người xấu hổ nhất có lẽ là ông ta.
Đường đường là một người giảng pháp Linh Sơn, khắp nơi nể mặt, người người đều đến nghe pháp, còn chưa bắt đầu bài giảng, một đám ranh con đã đánh nhau ở bên ngoài núi, hơn nữa không phải một người hai người, mà là một đám, còn là đánh hội đồng.
Thích Già tôn giả mỉm cười, tuy là cấp Chuẩn Đế, nhưng lại không hề tức giận, an tâm xem cuộc chiến, vẻ mặt vừa vui mừng vừa kinh ngạc tán thán.
“Tôn giả, chẳng bằng mạnh mẽ trấn áp”. Một Phật Đà tiến lên, thiền đạo cũng không yên, trên mặt còn có vẻ giận dữ.
“Không cần, yên lặng xem là được”. Thích Già xua tay cười.
“Nhìn thấy chưa, Thánh Thể lại diệt một người”. Trong khi hai người nói chuyện, một nhóm lão già tụ tập lại, mỗi người đều khoanh tay trong áo, nhìn với ánh mắt sáng rực, liên tục thổn thức tặc lưỡi.
Những nơi bọn họ nhìn đều là một vùng huyết vụ, Diệp Thành bá đạo, một gậy đánh nổ tung một thần tử, nguyên thần cũng mất đi.
Đến lúc này, số thần tử bị hắn diệt đã không dưới một tá.
Đám thần tử Thần tộc rất có nghị lực, kẻ thù của Thánh Thể cũng như tre già măng mọc, hết người này lại đến người khác đến.
Giờ phút này, còn ai quan tâm tiếng kêu cứu của thần tử Yêu tộc, đều đánh về phía Thánh Thể, muốn nhân ngày hôm nay, chém giết kẻ địch lớn.
“Mẹ kiếp, đây là tình huống gì?”. Có lẽ là động tĩnh quá lớn, đến nỗi Viêm Long bế quan ở trong đỉnh cũng đã bị đánh thức, ghé vào miệng đỉnh nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Còn có thể là tình huống gì, ta đi đến đâu náo nhiệt đến đó!”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay lại là một gậy bá tuyệt.
“Ồ?”, Viêm Long nhẹ thốt lên một tiếng kinh ngạc, trông thấy Tiêu Thần đại triển thần uy ở cách đó không xa: “Đó là... con trai Chiến Vương?”
“Đúng như ngươi nói”. Diệp Thành tuỳ tiện nói: “Chính là vì bảo vệ hắn ta chém thần tử Yêu tộc, mới bị quấn vào hỗn chiến này”.
“Hoá ra là như thế”. Viêm Long nở nụ cười: “Lại có thêm một người cố hương, như kiếp trước, không thua kém Chiến Vương”.
Nói xong, gã mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía Chư Thiên, không ngừng tặc lưỡi: “Không ngờ lại đến nhiều thiên kiêu cấp yêu nghiệt như vậy, tổ đoàn đánh nhau, trăm năm khó gặp”.
“Người ở Nam Vực, ngươi thế mà cũng nhận ra được nhiều yêu nghiệt như vậy”.
“Đừng xem thường ta”. Viêm Long bĩu môi: “Ta giỏi nhất là phân biệt mọi người, những người có tên tuổi trong Huyền Hoang, ta đều biết”.
“Ồ?”, Diệp Thành bản tính linh hoạt lập tức thấy hứng thú: “Vậy ngươi nói thử xem, người chiến đấu với Nam Đế là ai?”
“Ba mắt màu máu, chắc chắn là Huyết Thương Tử”. Viêm Long ngay lập tức nói: “Hắn ta là một người độc ác, tiên tổ là một vị Huyết Ma, luyện huyết tu đạo, thích nhất là những dòng máu đặc biệt, sau này phải đề phòng hắn ta một chút, trước đây có một vị Thánh Thể, đã bị Huyết Ma luyện hóa lúc tuổi già, kết cục cực kỳ thê thảm”.
“Còn có chuyện bí mật như vậy sao!”. Diệp Thành không khỏi nhíu mày, dám luyện máu Thánh Thể, hắn lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyết Thương Tử.
“Tiểu nha đầu kia không cần phải nói chính là Đế Gia Cửu Tiên, Thánh Nhân trẻ tuổi nhất trong Huyền Hoang thậm chí cả Chư Thiên Vạn Vực”. Viêm Long vẫn đang nói tiếp, liếc nhìn về phía Tiểu Cửu Tiên: “Chiến đấu với nàng ta, tám phần chính là Thiên Tàn của Thần Minh Vực”.
“Thần Minh Vực?”, Diệp Thành nhếch mày: “Lai lịch thế nào”.
“Một nhánh mạch của Thần tộc Hồng Hoang, huyết mạch của hắn ta còn mạnh hơn một bậc so với thần tử Thần tộc”. Viêm Long chậm rãi nói: “Công pháp của một mạch này rất là quỷ dị, Tiên Thiên Dung Đạo”.
“Tiên Thiên Dung Đạo, công pháp này còn chút dọa người “. Diệp Thành cảm thán một tiếng: “Có thể đấu ngang với Đế Cửu Tiên, quả nhiên là một nhân vật dữ tợn, đủ nghịch thiên”.
“Cẩn thận, người đang tấn công là thần tử của Táng Thiên tộc”. Viêm Long nhắc nhở nói: “Đừng để bị hắn ta chém kiếm trúng”.
Không cần gã nhắc nhở, Diệp Thành cũng đã vung chiến mâu.
Người tấn công hắn chính là người thanh niên mặc áo tím lúc trước, quả thật rất mạnh, sát kiếm trong tay hắn ta chính là một Thần Binh đáng sợ.
“Máu tươi của Hoang Cổ Thánh Thể quả là tuyệt vời”. Thần tử Táng Thiên cười, liếm máu đỏ tươi, lộ ra hàm răng trắng.
Kiếm của hắn ta lại chém ra một tiên hà lóng lánh.
Diệp Thành chống lại, một gậy đập nổ tiên hà kia, trở tay quyền cửu đạo bát hoang hợp nhất, đánh lui thần tử Táng Thiên.
Đối với thằng nhãi này, hắn chưa từng khinh thường, chiến lực của hắn ta không thua kém thần tử Thần tộc, cùng một cấp bậc với Huyết Thương Tử và Thiên Tàn kia.
Cái chính là trước kia hắn chưa từng nghe qua cái tên Táng Thiên, lần này gặp, không thể không cảm khái rằng Huyền Hoang đúng là ngọa hổ tàng long, thánh địa của tu sĩ, quả là nhân tài xuất hiện liên tục.
Trong khi nói chuyện, thần tử Táng Thiên đã nâng tay, một cái chỉ tay thần mang dễ như bẻ cành khô, mang theo uy lực có thể xuyên qua tất cả.
Diệp Thành cũng đưa tay lên, chín đạo Thái Hư Chỉ và lục mạch thần thông lập tức dung hợp, đối chọi gay gắt, đã nghiền phá một chỉ của Táng Thiên kia.
Tiện đà, hắn đột nhiên xoay người, một chưởng hất bay thần tử Thần tộc tấn công đến, thần tử Ma tộc đang chuẩn bị đánh lén từ phía bên cũng không thể chạy thoát khỏi vận rủi, bị hắn vung một gậy lật người.
Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc lại cùng đánh tới, hợp lực điều khiển gương đồng cổ xưa, phải phong ấn Diệp Thành.
Gương đồng tuy mạnh cũng khó chịu nổi một gậy của Diệp Thành, vỡ ngay tại trận.
Chương 2189: Có kết quả
Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc cũng bị phản phệ, lùi về hai phía Đông Tây, cơ thể nhuốm máu, đều rất chật vật.
Đánh lui mấy người này, chiến mâu trong tay Diệp Thành rung động, biến thành to như cánh tay, hắn dường như trở nên cục sục quét một gậy ra, những thần tử đánh tới bị đánh bay ra ngoài thành.
Mặc dù đều là thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt, cũng không phải là người nào cũng có chiến lực như thần tử Táng Thiên, người có chiến lực yếu tự nhiên đều gặp tai ương.
Nói đến thần tử Táng Thiên, gã kia lại đang chuẩn bị một đại chiêu.
Diệp Thành cười lạnh, vung gậy bay lên, sức công phạt bá đạo vô song.
Hai người chiến đấu hung mãnh nhất, thánh khu của Diệp Thành lần đầu tiên bị thương, đồng thời nhờ Táng Thiên ban tặng, gương mặt bị một kiếm chém vào.
“Đó là Bắc Thánh sao?”, Diệp Thành và Táng Thiên đánh đến kinh thiên động địa, Viêm Long lại không hề lo lắng chút nào, dán mắt vào Bắc Thánh, nhìn đến hoa mắt: “Chạy tới chạy lui khắp trời làm gì vậy?”
“Có thể khiến cho nàng ta như vậy, người trong bóng tối kia hơn phân nửa là Tịch Diệt Thần Thể”. Viêm Long trầm ngâm: “Ừm, chính là hắn ta”.
Thu hồi ánh mắt, gã lại liếc nhìn về phía hư thiên, không ngừng nhếch miệng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ đều ở đây, thái tử công chúa của năm vương tộc lớn Nam Vực cũng đều ở trong số đó.
Còn có Bắc Thánh, thần tử Phượng Hoàng, Đế Gia Cửu Tiên, thần tử Hồn tộc, thần tử Si Mị, Quỳ Ngưu, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Phượng Tiên Nhi… đều là người đứng hàng đầu.
Gã rất giỏi nhận mặt người, coi như là một thiên phú kỳ lạ.
Những người tham chiến gã đã nhận ra hết một lượt, trong số đó người chưa tham chiến như Tây Tôn và Trung Hoàng, cùng với những người giấu mình không thể hiện lại đều là những yêu nghiệt dữ tợn, đều bị gã lôi ra rõ ràng.
Đáng tiếc là, gã vẫn chưa nhìn thấy Đông Thần, nếu nàng ta ở đây, vậy mới càng náo nhiệt, đủ hết năm đại yêu nghiệt của Huyền Hoang.
Thật đúng là ứng với câu nói của thế nhân, Hoang Cổ Thánh Thể đi đến đâu náo nhiệt ở đó, hết lần này đến lần khác, đã thành định luật rồi.
Cuối cùng, gã mới nhìn về phía Tiêu Thần, trận chiến này nổi lên bởi vì hắn ta, nhìn tình hình, cũng sẽ là hắn ta kết thúc trận chiến đầu tiên.
Thần tử Yêu tộc đã biến thành máu thịt, vẫn đang liều mạng kêu cứu.
Song, lại không có ai quan tâm hắn ta, bị Tiêu Thần nghiền nát thân thể, chỉ còn nguyên thần liều mạng bỏ chạy, không dám chiến đấu tiếp nữa.
“Đi đâu”. Tiếng quát của Tiêu Thần âm vang, từng bước vượt qua, từ trên cao đánh xuống một chưởng như núi lớn, trấn áp thần tử Yêu tộc ngay tại trận.
“Yêu tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Thần tử Yêu tộc rít gào.
“Ngươi phải biết rằng, cái gọi là nợ máu, phải dùng để trả”. Tiêu Thần hừ lạnh, sức mạnh huỷ diệt nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay.
“Không... Không không…”. Thần tử Yêu tộc hai mắt lồi ra, trong mắt đầy sự hoảng sợ, đã nhìn thấy quỷ môn quan của địa ngục.
Hắn ta không cam lòng, hắn ta còn có sự nghiệp to lớn, còn có con đường đế vương chưa đi hết, thái tử của Yêu tộc, không thể cứ như vậy mà chết.
Chỉ là, sự cam lòng của hắn ta cuối cùng vẫn khó tránh khỏi sức mạnh huỷ diệt.
Ranh giới giữa sống chết, người cao cao tại thượng như hắn ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận, hối hận không nên tàn sát con dân Lê Xuyên, đến nỗi chọc đến chiến thể, dẫn đến kết cục hồn bay phách tán.
Tiêu Thần vẫn không hề thương hại, một chưởng gạt qua, nghiền diệt nguyên thần thái tử Yêu tộc, trực tiếp tiễn hắn ta lên hoàng tuyền.
Thần tử Yêu tộc khó giết nhất tại giờ phút này hoàn toàn biến thành cát bụi lịch sử, sự kiêu ngạo, hùng tâm, thù hận của hắn ta, cũng chết theo... không còn sót lại chút gì.
Những người vây xem thổn thức, thái tử của một đại tộc lại bị giết như vậy, không chỉ làm cho người ta cảm thán, thế đạo này thật tàn khốc.
Thần tử Yêu tộc đã bị diệt, Tiêu Thần xách chiến kích đến trợ giúp Diệp Thành, mắt thần như ngọn đuốc, sát khí thông thiên, như một vị chiến thần.
Lôi Đình Chiến Thể, bá đạo vô song, vừa gia nhập đại chiến liền bổ thần tử một tộc, khiến bốn phương đều giật mình hoảng sợ.
“Đa tạ”. Đến khi giết đến bên cạnh Diệp Thành, Tiêu Thần nói ra một câu từ tận đáy lòng, lần này nếu không có Diệp Thành dốc lực tương trợ, hắn ta cũng khó mà chém giết được thần tử Yêu tộc, đây là ân tình lớn.
“Ngươi và ta là huynh đệ, khách khí rồi”. Diệp Thành một gậy đánh bay một thần tử, khí huyết bốc lên, hung hăng vặn cổ: “Nếu ngươi đã có thù tất báo, ta cũng sẽ không nương tay nữa”.
Dứt lời, chiến mâu trong tay hắn hóa thành thần quang, trở về trong tay áo.
Cùng lúc, một sát kiếm màu đỏ hiện ra trong tay.
Đó là kiếm Phần Tịch, thần binh Chuẩn Đế hàng thật giá thật, kêu loong coong rung động, kiếm khí ra bốn phía, mỗi một sợi đều huỷ diệt.
“Thần binh Chuẩn Đế”. Tiêu Thần kinh ngạc, khó có thể tin.
“Khai chiến!”. Diệp Thành cười, bước một bước ra, lần đầu tiên chuyển phòng ngự thành tấn công, thánh uy phô thiên cái địa.
Người đầu tiên gặp nạn là thần tử Si Mị, bị hắn một kiếm chém ra ngoài, thần khu vỡ ra, máu tươi yêu quái bắn ra.
May hắn ta nội tình thâm hậu, cũng may là Diệp Thành không vung ra được uy lực đỉnh phong của kiếm Chuẩn Đế, bằng không có lẽ đã bị chém chết rồi.
“Chuẩn Đế Binh, hắn có Chuẩn Đế Binh”. Thần tử Si Mị gào thét khàn giọng, câu thứ hai chưa nói ra đã điên cuồng phun máu tươi.
“Kiếm Phần Tịch?”. Không cần thần tử Si Mị gào thét, những thần tử bổ nhào đến cũng đã nhận ta thanh kiếm trong tay Diệp Thành, hung danh Phần Tịch Lão Tổ lẫy lừng, sao có thể không nhận ra kiếm của ông ta.
“Kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, sao lại ở trong tay hắn”.
“Ngươi nói xem?”. Diệp Thành lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, cười có hơi khiến người ta sợ hãi, một kiếm chém ra, quét ngang hư thiên.
Máu tươi dâng lên, không ít người bị đánh bay ra ngoài bởi một kiếm này, người có tu vi yếu, thân thể hóa huyết vụ tại trận, người chiến lực yếu, ngay cả nguyên thần cũng không có thể giữ, hồn bay phách tán ngay tại trận.
Chương 2190: Kiếm uy của Chuẩn Đế
Một kiếm của Diệp Thành rất bá đạo khiến đám thần tử nhìn mà hoảng sợ.
Bọn họ có lý do để tin tưởng rằng Phần Tịch lão tổ đã chết, còn bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ.
Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, dưới cảnh tu vi bị áp chế trong di tích viễn cổ thì đấu tay đôi sẽ chẳng ai là đối thủ của hắn. Ngay cả Phần Tịch lão tổ có tu vi bị hạ xuống Chuẩn Thánh cũng vậy.
Phần Tịch vừa xuất hiện, bất kể là trong hay ngoài Linh Sơn đều nhấc lên một cơn sóng lớn, Diệp Thành giết Chuẩn Đế.
Điều này quả thật khiến ta kinh ngạc, kia là một nhân vật đỉnh cấp đó.
Không biết nếu để họ biết Diệp Thành từng giết một vị Đại Đế thì có thể trực tiếp bị dọa khóc không nữa.
Diệp Thành thể hiện sức mạnh, cầm Phần Tịch trong tay tùy ý múa may.
Đám thần tử, thái tử lại thảm, ai nấy đều bị đánh nhuộm đỏ bầu trời.
Sức chiến đấu của bản thân Thánh Thể đã bá đạo vô song, giờ lại có thêm Đế binh thì như hổ thêm cánh rồi, ai dám tranh nữa chứ.
Cảnh tượng có hơi máu me, mấy chục thần tử thái tử bị một mình đánh cho không ngóc đầu lên nổi, ai cũng chật vật.
Có người cẩn thận đếm thì thần tử bị hắn giết nãy giờ tổng cộng hơn 20 người, đến chết cũng chết hết sức uất ức.
Vô số thần tử đều lùi lại, mạnh như Thiên Tàn, Huyết Thương Tử hay thần tử Táng Thiên cũng không khỏi tạm tránh mũi nhọn.
Đó là Chuẩn Đế binh, sức mạnh khủng bố kia cũng không phải nói chơi.
Song, vẫn cứ có người không tin. Kia chính là thần tử Tiên tộc, một chưởng đẩy lùi Quỳ Ngưu, cuốn theo tiên hải rợp trời xông tới muốn giết chết Diệp Thành đang cầm Chuẩn Đế binh trong tay.
"Đang định tìm ngươi tính sổ đây!", Diệp Thành hừ lạnh, một bước giẫm nát hư không, chém ra một dải ngân hà bàng bạc.
"Vậy đến đây đi", thần tử Tiên tộc nổi cơn tam bành, thi triển đại thần thông ngưng tụ một tấm khiên lấp lánh.
Ầm!
Phần Tịch trực tiếp chém thẳng lên tấm khiên, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên bắn ra từng tia lửa.
Tuy tấm khiên kia cực kỳ mạnh và chắc chắn, nhưng một kiếm của Diệp Thành lại càng khủng bố, trực tiếp bổ nát nó. Thần tử Tiên tộc cũng bịch bịch lùi về phía sau.
"Trấn áp cho bổn vương!", sau khi dừng lại, thần tử Tiên tộc hai mắt đỏ lừ tràn ngập dữ tợn, trong cơ thể liên tục bắn ra ba luồng tiên quang.
Nhìn từ xa, mỗi luồng đều cuốn theo một kiện pháp khí lần lượt là một cái lò đồng, một cái kính thần và một con dấu cổ, mà chúng đều là Đại Thánh binh.
Tinh nguyên pháp lực cuồn cuộn đưa vào, ba kiện Đại Thánh binh sống lại thần uy đồng loạt đập về phía Diệp Thành.
"Chưa chắc đâu!", Diệp Thành lạnh giọng quát, ngang trời xông đến, một kiếm đánh bay lò đồng, kiếm thứ hai chém bay kính thần, kiếm thứ ba bá đạo vô song nghiền nát con dấu cổ.
Ba chiêu đánh bay ba Đại Thánh binh, thần tử Tiên tộc lại bị thương, cơ thể trực tiếp nứt toạc, máu bắn tung tóe.
Con ngươi Diệp Thành lạnh như băng, sát khí ngùn ngụt. Hắn lại vung kiếm lên, thần tử Tiên tộc bị đánh bay ra hơn tám trăm trượng.
Mọi người hoảng sợ, đám thần tử lại lùi ra sau, có người còn lấy trận bàn ra bỏ chạy, Chuẩn Đế binh khủng bố quá rồi.
"Đi đâu!", Diệp Thành bước lên trước vung kiếm bổ xuống, từ cơ thể đến nguyên thần một thần tử đều bị xóa sổ.
Hư không lập tức loạn bòng bong, cả vùng trời đều là một đám vắt chân lên cổ chạy.
Diệp Thành thần uy rợp trời xách theo Chuẩn Đế binh đuổi giết giết khắp nơi, cứ đến chỗ nào là lại có máu tươi bắn ra.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ khủng bố, hơn trăm thiên kiêu, vô số thần tử thái của những môn phái lớn lại chẳng có ai dám quay người lại đánh nhau, ai cũng bỏ chạy bạt mạng.
Dù là Tịch Diệt Thần Thể cũng không khỏi tạm thời né tránh, Diệp Thành cầm Chuẩn Đế binh trong tay quả thật quá mạnh.
Thần tử khắp nơi bị một người đuổi giết trông chật vật không tả nổi.
Máu tươi vẩy khắp mặt đất nhuộm đỏ bầu trời, Thánh Thể quá bá đạo, vô địch trong cùng giai, một mình đấu với một đám, quả thật vô cùng khí phách. Hắn đã là nhân vật chính của thời đại này.
"Bá ghê!", Quỳ Ngưu không nhịn được cười to.
"Sự trỗi dậy của Thánh Thể đã thành số mệnh trong cõi u minh rồi", Trung Hoàng, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh than thở một tiếng, mạnh như họ cũng thấy áp lực.
"Lại bị cướp đi sự nổi bật rồi!", thần tử Long tộc và Vu tộc đều ho khan, vô cùng xấu hổ.
"Không ngờ lại gặp hắn ở Nam Vực!", đám người thái tử Huyền Vũ cong môi cười nói: "Chưa thấy ai bá như hắn".
"Hôm nào ta cũng lấy thanh kiếm Chuẩn Đế của ông nội chơi thử mới được!", Tiểu Cửu Tiên không khỏi xoa cằm lẩm bẩm.
"Ta không bằng hắn", Tiêu Thần lắc đầu cười, hắn ta tự nhận là vô địch, dù mở Chiến Long cũng vẫn không địch lại Diệp Thành. Kia đã là thần thoại rồi.
"Đúng là sóng sau đè sóng trước mà!", trên Linh Sơn không ngừng vang tiếc chậc lưỡi và thổn thức, đám già cả đều cong môi cười.
"Tôn Giả, cái kia..."
"Nhìn là được!", vị Phật Đà còn chưa nói xong đã bị Thích Già Tôn Giả ngắt lời, hiền lành cười.
"Sẽ có một ngày bổn vương chặt bỏ đầu của ngươi xuống!", trong tiếng xì xào bàn tán, thần tử Tiên tộc dẫn đầu bỏ chạy, sau lưng xuất hiện vực môn, nhấc chân bước vào.
Trước khi đi, hai tròng mắt đỏ như máu của hắn ta tràn ngập sát khí trông hết sức dữ tợn y như ác quỷ dưới địa ngục.
Một kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt như hắn ta lại bị đánh bại, còn thua một cách triệt để hơn hồi còn ở di tích viễn cổ. Không thể cướp được tiên nhãn của Diệp Thành, còn bị thương gần chết, vô cùng nhục nhã.
Diệp Thành cười lạnh song cũng không đuổi theo, đã bước vào Truyền Tống Vực thì dù có Chuẩn Đế binh cũng khó mà ngăn lại được.
"Sự tồn tại của ngươi khiến bổn vương có nhiều niềm vui hơn", bên trong hư không còn văng vẳng vọng lại một câu.
"Cứu ta!", thần tử Yêu tộc lại kêu cứu, Thánh Thể dễ nhìn như vậy hả? Ông đây sắp bị đánh chết rồi, các ngươi còn có chút sự đồng tình thương xót nào không vậy?
Một câu trực tiếp thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Sau đó, khóe miệng của họ không khỏi giật giật.
Thần tử Yêu tộc mới thật sự thảm, đã không ra hình người, chỉ là một đống máu thịt. Mỗi khi đắp nặn lại cơ thể thì vẫn bị Chiến Thể đánh nát, hình ảnh quả thật hết sức máu me.
"Cùng nhau giết hắn!", vẫn là thần tử Phượng Hoàng xung phong xông lên trước, lại thi triển cấm pháp.
Sau đó, lần lượt là thần tử Thần tộc, Ma tộc và hai mươi mấy thần tử khác cũng cùng nhau xông tới.
"Hừ!", Tiểu Cửu Tiên không nhịn được bước lên trời.
Lúc trước không biết thân phận Diệp Thành, giờ đã biết thì đương nhiên phải giúp. Diệp Thành từng có ân với cô.
Chỉ là, cô vừa đi lên còn chưa ra tay, bên trái đã xông đến một người mặc áo đen đẩy Tiểu Cửu Tiên lùi lại.
Người nọ trông rất quỷ dị, không thấy rõ mặt mày, chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo vô cùng thâm thúy.
Gã cũng là yêu nghiệt một phương, không hay xuất hiện nhưng lại mạnh đến ghê người, người này cản Tiểu Cửu Tiên lại.
"Thiên Tàn, ngươi cũng can đảm đấy!", Tiểu Cửu Tiên cười lạnh, đối phương mặc áo đen, song cô lại nhận ra là ai.
"Đế Cửu Tiên chẳng qua cũng thế", gã áo đen hài hước hài, xiềng xích đạo pháp hiện lên quấn quanh cơ thể, khí thế cuồn cuộn như biển, huyết mạch cũng cực kỳ bá đạo.
"Nhìn cho kỹ, hôm nay bà đây phải đánh cho ngươi khóc kêu cha gọi mẹ", Tiểu Cửu Tiên quát, nắm tay nhỏ xinh đấm tới.
Gã áo đen tên Thiên Tàn kia cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hai người lao vào nhau, trực tiếp đánh thắng lên trời.
"Nhìn gì mà nhìn, đánh", thần tử Long tộc quát, xách theo Bá Long Đao xông lên trời định giúp Diệp Thành.
Đằng sau hắn ta là thần nữ Tinh tộc, kế đó là thần tử Vu tộc cũng khiêng chiến mâu Vu Hoàng xông lên.
Còn có thần nữ Cổ tộc và thần tử Man tộc cũng lao lên, người nào người nấy đều hừng hực sức chiến đấu.
Bọn họ xông lên, trong đám đông cũng có không ít người lao ra, số lượng ngang nhau, vừa khéo cũng là năm người.
Họ đều là yêu nghiệt, chặn lại đám thần tử Long tộc.
Năm chọi năm, một bên muốn giúp Diệp Thành, bên kia lại muốn giết Diệp Thành, trực tiếp lao vào nhau.
Tiếng ầm ầm vang lên liên tiếp, vốn đã sôi động nay lại càng tưng bừng.
Đáng sợ nhất vẫn là bên phía Diệp Thành, một chọi một đám vậy mà lại ngăn được ba mươi thần tử, quả thật khí phách vô cùng.
Giết!
Ngày càng nhiều yêu nghiệt cấp thần tử xông đến, cũng không phải muốn cứu thần tử Yêu tộc mà là xông về phía Diệp Thành.
So với sự sống chết của tên kia, họ càng quan tâm Thánh Thể hơn.
Diệp Thành mạnh đến nỗi khiến họ sợ hãi, năm lần bảy lượt giết không chết đã chứng minh sự khủng bố của hắn. Thế nên, Diệp Thành phải chết.
Đất trời rung chuyển, thần thông pháp khí che trời lấp đất đánh về phía Diệp Thành, muốn một chiêu lấy mạng hắn.
Diệp Thành hừ lạnh, khí huyết cuồn cuộn mở ra dị tượng giới Hỗn Độn và vô số bí pháp trong trận đồ Bát Quái.
Tiếng nổ lại vang lên, vô số đòn tấn công đều đánh lên giới Hỗn Độn khiến nó tràn ngập vết rách.
Nhưng cuối cùng Diệp Thành vẫn đỡ được, sau đó trở tay vung gậy lên.
Thần tử Phượng Hoàng xông lên trước là người đầu tiên ăn hành, cơ thể suýt nữa bị đánh nát, máu bắn tung tóe.
Đám thần tử Thần tộc và Ma tộc cũng không khá hơn là bao, cả đám bay tán loạn, tên này còn thảm hơn tên kia.
"Rác rưởi!", thần tử Tiên tộc cười lạnh, đạp không xông đến, tay cầm Tiên Ấn bấm ấn, nhấn về phía Diệp Thành. Sức mạnh hủy diệt lạnh lẽo như băng, bẻ gãy nghiền nát tất cả.
"Đến sớm không bằng đến khéo!", một tiếng hét rung trời vang lên, một bóng người vạm vỡ lao tới, tay cầm Lôi Đình Chiến Phủ, một búa đập nát đòn tấn công của thần tử Tiên tộc.
Nhìn kỹ thì còn chẳng phải là Quỳ Ngưu à?"
Hắn ta đã đến trễ, trên đường bị trì hoãn. Nghe nói lần này có một trận chiến lớn bèn chạy đến, may vẫn kịp.
"Không liên quan đến ngươi, cút!", thần tử Tiên tộc hừ lạnh, giữa những ngón tay có những dòng chữ triện xoay chuyển, một chưởng kết hợp vô số thần thông nặng tựa ngàn cân đập về phía Quỳ Ngưu.
"Dám đánh lão Thất nhà ta, giết ngươi giờ", Quỳ Ngưu nổi giận, lập tức thi triển cấm pháp, vẫn là một bá đạo đập thẳng tới.
Lại là hai kẻ tàn nhẫn, trực tiếp đánh lên tận trời.
Một bên là thái tử Tiên tộc, một bên là thái tử Quỳ Ngưu tộc, thế hệ trước đều có Đại Đế. Lúc này, hai truyền thừa đỉnh cấp đánh nhau gây ra tiếng động rất lớn.
"Quỳ Ngưu cũng tới, đám Tiểu Viên kia đâu?", Huyền Vũ liếc nhìn xung quanh vẫn không thấy mấy anh em kết nghĩa của hắn ta đâu, đúng là khá bất ngờ.
"Ta nói này, mấy người chúng ta cứ đứng nhìn vậy à?", Bạch Hổ ngó Thanh Long, Chu Tước và Huyền Vũ.
"Nói thật, cũng không thân với Hoang Cổ Thánh Thể lắm đâu!", Chu Tước giơ một cái gương nhỏ vừa nói vừa vuốt tóc, là một người yêu thích cái đẹp.
"Có điều, nếu gai mắt ai đó. Vậy thì phải nhúng tay vào rồi", cô ta nó xong bèn cất gương đi, bước ra một bước tham gia vào trận chiến.
Công chúa của Chu Tước tộc vẫn là vô cùng hung hãn, nhắm ngay một người, vừa ra tay đã dùng thần thông cái thế.
Thoáng chốc, đã có người tắm máu cả khung trời. Người kia chính là thần tử Phượng Hoàng, khi chưa hiểu ra sao là đã bị đánh.
Tuy hai tộc thuộc cùng một loại, lại có ân oán xưa giờ. Hôm nay, đã gặp phải thì đương nhiên Chu Tước sẽ ra tay.
"Ngươi chán sống à!", tự dưng bị đánh cho bị thương nặng, thần tử Phượng Hoàng lập tức nổi giận. Thoáng chốc, bỏ qua Diệp Thành xông thẳng đến chỗ Chu Tước, Phượng Hoàng Tiên Kiếm ngân vang.
"Nợ cũ thù mới, thanh toán cho xong luôn đi", Chu Tước cực kỳ bá đạo, bàn tay ngọc ngà trắng nõn lại có sức mạnh vô cùng khủng bố.
"Chán sống hả!", Phượng Tiên cũng cầm xông tới, bùng nổ ra sức chiến đấu đỉnh cấp muốn giúp hoàng huynh giết Chu Tước.
"Ngươi mà làm như vậy thì ta cũng không đứng nhìn nổi nữa", thái tử Bạch Hổ vặn cổ, xông lên một chưởng đẩy lui Phượng Tiên: "Bắt nạt Nam Vực ta không có ai hả? Hai đánh một, ngươi cũng không biết xấu hổ mà ra tay sao".
Chương 2187: Đánh nhau hội đồng
"Cút ngay!", Phượng Tiên nổi giận trừng một đôi mắt xinh đẹp, sát khí rợp trời.
"Không cút!", Bạch Hổ lắc đầu, vô cùng cợt nhả đáp.
"Công chúa đừng sợ, ta đến giúp ngươi!", có thần tử xông lên, lại là thái tử một tộc lớn.
Sau hắn ta lại có mấy người xông lên, đều chạy tới nịnh bợ, có cơ hội không thể hiện thì trời tru đất diệt.
"Ơ!", Huyền Vũ và Thanh Long cũng ngứa tay, đang lo không có cớ tham gia, thấy mấy người kia kiêu ngạo như vậy, không lý nào lại ngồi yên.
Mấy người một lời không hợp trực tiếp lao vào nhau trên trời, một đám chọi một đám, gây ra tiếng động cũng khá lớn.
Diệp Thành cau mày, trở tay đánh bay một thần tử, mặt mày kinh ngạc ngó xung quanh. Đâu đâu cũng là những bóng người đang đánh nhau, cả đám kéo bè kéo quần nhau.
Vẻ mặt Tiêu Thần cũng cổ quái, rõ ràng là trận đấu giữa một mình hắn ta và thần tử Yêu Tộc, sao đánh hồi quy mô càng ngày càng lớn vậy? Cả đám đều y như tiêm máu gà.
Thoáng ngẩn ngơ trong chốc lát, thần tử Yêu tộc bị đánh thành một cục thịt lại mẹ nó tái tạo cơ thể, điên cuồng gào lên: "Cứu ta, cứu ta với".
Tiếng gào của hắn ta thế mà lại gọi tới rất nhiều thần tử yêu nghiệt tham gia vào trận chiến, nhưng lại là xông về phía Diệp Thành.
"Nợ máu trả bằng máu", Tiêu Thần lại vung kích lên đánh tới.
Hắn ta vẫn quá xem nhẹ thực lực của thần tử Yêu tộc, đúng là không phải khó giết bình thường, mà là cực kỳ nhịn lì đòn.
Lần này, Tiêu Thần dùng hết sức, không đánh tên kia thành tro sẽ không thôi, chẳng chừa cho hắn ta một tý cơ hội thở dốc nào.
Bên này, Diệp Thành vung giáo lại đánh bay một đám thần tử.
Nhiều người như vậy cũng coi như để mắt hắn, hễ xông lên đều nhào về phía mình, ai nấy cũng mãnh liệt.
Giờ phút này, đã không phải một chọi ba mười nữa mà là năm mươi. Một đám đều là kẻ thù.
Trong lúc nói chuyện, lại có người tham gia vào. Đó là một thanh niên áo tím, giữa trán có dấu ấn cổ xưa, không biết thuộc thế lực nào, cũng không biết là loại huyết mạch gì.
Nhưng gã rất mạnh, một kiếm ngang trời chém ra một dải tiên hà, cực kỳ bá đạo bổ cho Diệp Thành lùi về sau mấy bước.
Trong lòng Diệp Thành thổn thức không thôi, Huyền Hoang quả nhiên là đầm rồng hang hổ, số kẻ có thể sánh vai với Nam Đế, vừa chộp cái đã có một bó to.
Song, nếu đối đầu với hắn thì Diệp Thành sẽ không khách sáo. Mặc kệ ngươi là ai, đều bị đánh trở về.
"Đó là thần tử Táng Thiên tộc đúng không!", Trung Hoàng đang xem cuộc chiến nhìn thanh niên áo tím đánh nhau với Diệp Thành chậm rãi nói: "Truyền thừa kia cũng không yếu".
"Vẫn kém hơn Thánh Thể một chút!", Bắc Thánh lạnh nhạt nói, cũng tham gia vào trận chiến, chặn trước một khu vực.
Không gian vòm trời ấy vặn vẹo, có một luồng khí mờ mịt lượn lờ, rất khó bắt được. Nó giống như u linh, nhìn kỹ thì chính là Tịch Diệt Thần Thể.
"Bắc Thánh cũng muốn chơi hả?", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh.
"Ta ghét nhất là mấy kẻ lén lút", Bắc Thánh cười nhìn hư không: "Ngươi giết người khác, ta lười quan tâm, nhưng không thể đụng vào Thánh Thể, mạng của hắn là của ta".
"Vậy hôm nay bổn vương muốn xem thử, ngươi có tư cách gì sánh vai với Đông Thần", Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh nói.
Khí tức của hắn ta thoáng chốc biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã ở trước mặt Bắc Thánh, Nhất Kiếm Tịch Diệt, lại là sát chiêu.
Bắc Thánh mặt mày lạnh nhạt, nhấc chân né, bàn tay ngọc ngà vung lên, không gian lập tức hỗn loạn ép đối phương xuất hiện.
Trận chiến của hai người cực kỳ xuất sắc, đất trời tán loạn, người xem hoa cả mắt. Biết được thần thông của Tịch Diệt Thần Thể, Bắc Thánh sẽ không đứng im lại chỗ, lập tức di chuyển, cực kỳ khó giết.
"Hai người đang ngồi câu cá đó hả!", Nam Đế ngó bầu trời, lại nhìn Trung Hoàng và Tây Tôn.
"Không hỏi sự đời", Tây Tôn khẽ cười, chỉ đứng xem cuộc chiến, trong con người tràn ngập vẻ bĩnh tĩnh, chỉ đứng im tại chỗ.
"Với thực lực của họ, cũng không cần chúng ta giúp", Trung Hoàng cười, cũng không định tham gia.
"Đừng nói nữa, ta quen rồi!", Nam Đế xua tay, bước ra một bước, giơ chưởng đẩy ra ngoài, một thanh niên áo đỏ núp trong không gian bị ép lộ mặt.
"Huyết Thương Tử, trăm năm không gặp, nhớ ta chứ!", Nam Đế khá là hứng thú nhìn thanh niên áo đỏ.
"Bổn Vương đúng là vinh hạnh, lại được Nam Đế nhớ rõ như thế", thanh niên áo đỏ tên Huyết Thương Tử liếm liếm cái lưỡi đỏ như máu. Gã có ba con mắt đều màu đỏ, khí huyết quỷ dị thoắt ẩn thoắt hiện, huyết mạch cũng vô cùng mạnh mẽ. So sánh thì cũng chẳng kém Nam Đế.
"Ngươi đã giết bạn của ta, hôm nay coi như có thể thanh toán món nợ ấy rồi", con ngươi Nam Đế lạnh lẽo, trực tiếp xông lên, vẫn đánh ra một chưởng, trông thì bình thường lại vô cùng bá đạo.
Ba con mắt của Huyết Thương Tử của lóe lên vẻ sắc lạnh, dùng quyền ấn chống lại, một quyền đánh nát chưởng ấn của Nam Đế. Song, huyết mạch cũng hiện ra, dị tượng chợt nổi lên.
Một kích ngang sức ngang tài khiến mọi người xung quanh kinh ngạc. Tuy không biết Huyết Thương Tử, nhưng sức chiến đấu khủng bố đó lại làm họ nhớ kỹ gã, người này rất mạnh.
Dư chấn của cuộc chiến giữa hai người cũng không nhỏ, có thể nói là trời sụp đất nứt.
Mấy vòng chiến khác cũng cực kỳ mãnh liệt.
Còn không ngừng có người tham gia và ai nấy đều là thần tử. Thánh Nhân bình thường cũng không dám tham gia vào, sợ sơ sót cái là đi chầu ông bà.
Tiếng nổ rung trời, trời đất u ám, điên đảo càn khôn, máu rơi tung tóe nhuộm đỏ cả thế giới.
"Lão phu bấm tay tính toán, đám hậu bối kia không phải tới nghe giảng đạo, mà là kéo bè kéo lũ đến kiếm chuyện", rất nhiều cụ ông trên Linh Sơn đều nghiền ngẫm vuốt râu giả vờ làm thầy bói.
"Huyền Hoang anh tài xuất hiện lớp lớp, cũng ngọa hổ tàng long. Các phái và gia tộc lớn có ân oán với nhau, tình hình hôm nay cũng không ngoài dự đoán. Chiến Thể và thần tử Yêu tộc đánh nhau chỉ là một mồi lửa thôi".
"Người lão phu nể nhất vẫn là Thánh Thể, nhiều người như vậy chỉ có hắn là mạnh nhất, một chọi một đám, đủ ngầu".
Chương 2188: Bản lĩnh phân biệt mọi người
Tiếng bàn luận ngất trời, khắp bầu trời các thần tử thần nữ, thái tử công chúa, ai nấy cũng đều hừng hực khí thế.
Trời đất hoàn toàn hỗn loạn, biến thành hiện trường đánh nhau của các nhóm tộc.
Đại chiến chấn động không nhỏ, cảnh tượng đẫm máu liên tiếp không ngừng, máu chảy xuống như mưa, nhuộm đỏ bầu trời, như chùm lên tấm vải tố sa màu đỏ.
Không ít người đều nhìn hướng Linh Sơn, cách rất xa, trông thấy Thích Già tôn giả, ông ta cũng là một trong những người đang xem cuộc chiến.
Nhiều người như vậy, người xấu hổ nhất có lẽ là ông ta.
Đường đường là một người giảng pháp Linh Sơn, khắp nơi nể mặt, người người đều đến nghe pháp, còn chưa bắt đầu bài giảng, một đám ranh con đã đánh nhau ở bên ngoài núi, hơn nữa không phải một người hai người, mà là một đám, còn là đánh hội đồng.
Thích Già tôn giả mỉm cười, tuy là cấp Chuẩn Đế, nhưng lại không hề tức giận, an tâm xem cuộc chiến, vẻ mặt vừa vui mừng vừa kinh ngạc tán thán.
“Tôn giả, chẳng bằng mạnh mẽ trấn áp”. Một Phật Đà tiến lên, thiền đạo cũng không yên, trên mặt còn có vẻ giận dữ.
“Không cần, yên lặng xem là được”. Thích Già xua tay cười.
“Nhìn thấy chưa, Thánh Thể lại diệt một người”. Trong khi hai người nói chuyện, một nhóm lão già tụ tập lại, mỗi người đều khoanh tay trong áo, nhìn với ánh mắt sáng rực, liên tục thổn thức tặc lưỡi.
Những nơi bọn họ nhìn đều là một vùng huyết vụ, Diệp Thành bá đạo, một gậy đánh nổ tung một thần tử, nguyên thần cũng mất đi.
Đến lúc này, số thần tử bị hắn diệt đã không dưới một tá.
Đám thần tử Thần tộc rất có nghị lực, kẻ thù của Thánh Thể cũng như tre già măng mọc, hết người này lại đến người khác đến.
Giờ phút này, còn ai quan tâm tiếng kêu cứu của thần tử Yêu tộc, đều đánh về phía Thánh Thể, muốn nhân ngày hôm nay, chém giết kẻ địch lớn.
“Mẹ kiếp, đây là tình huống gì?”. Có lẽ là động tĩnh quá lớn, đến nỗi Viêm Long bế quan ở trong đỉnh cũng đã bị đánh thức, ghé vào miệng đỉnh nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Còn có thể là tình huống gì, ta đi đến đâu náo nhiệt đến đó!”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nâng tay lại là một gậy bá tuyệt.
“Ồ?”, Viêm Long nhẹ thốt lên một tiếng kinh ngạc, trông thấy Tiêu Thần đại triển thần uy ở cách đó không xa: “Đó là... con trai Chiến Vương?”
“Đúng như ngươi nói”. Diệp Thành tuỳ tiện nói: “Chính là vì bảo vệ hắn ta chém thần tử Yêu tộc, mới bị quấn vào hỗn chiến này”.
“Hoá ra là như thế”. Viêm Long nở nụ cười: “Lại có thêm một người cố hương, như kiếp trước, không thua kém Chiến Vương”.
Nói xong, gã mở to hai mắt nhìn quanh bốn phía Chư Thiên, không ngừng tặc lưỡi: “Không ngờ lại đến nhiều thiên kiêu cấp yêu nghiệt như vậy, tổ đoàn đánh nhau, trăm năm khó gặp”.
“Người ở Nam Vực, ngươi thế mà cũng nhận ra được nhiều yêu nghiệt như vậy”.
“Đừng xem thường ta”. Viêm Long bĩu môi: “Ta giỏi nhất là phân biệt mọi người, những người có tên tuổi trong Huyền Hoang, ta đều biết”.
“Ồ?”, Diệp Thành bản tính linh hoạt lập tức thấy hứng thú: “Vậy ngươi nói thử xem, người chiến đấu với Nam Đế là ai?”
“Ba mắt màu máu, chắc chắn là Huyết Thương Tử”. Viêm Long ngay lập tức nói: “Hắn ta là một người độc ác, tiên tổ là một vị Huyết Ma, luyện huyết tu đạo, thích nhất là những dòng máu đặc biệt, sau này phải đề phòng hắn ta một chút, trước đây có một vị Thánh Thể, đã bị Huyết Ma luyện hóa lúc tuổi già, kết cục cực kỳ thê thảm”.
“Còn có chuyện bí mật như vậy sao!”. Diệp Thành không khỏi nhíu mày, dám luyện máu Thánh Thể, hắn lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Huyết Thương Tử.
“Tiểu nha đầu kia không cần phải nói chính là Đế Gia Cửu Tiên, Thánh Nhân trẻ tuổi nhất trong Huyền Hoang thậm chí cả Chư Thiên Vạn Vực”. Viêm Long vẫn đang nói tiếp, liếc nhìn về phía Tiểu Cửu Tiên: “Chiến đấu với nàng ta, tám phần chính là Thiên Tàn của Thần Minh Vực”.
“Thần Minh Vực?”, Diệp Thành nhếch mày: “Lai lịch thế nào”.
“Một nhánh mạch của Thần tộc Hồng Hoang, huyết mạch của hắn ta còn mạnh hơn một bậc so với thần tử Thần tộc”. Viêm Long chậm rãi nói: “Công pháp của một mạch này rất là quỷ dị, Tiên Thiên Dung Đạo”.
“Tiên Thiên Dung Đạo, công pháp này còn chút dọa người “. Diệp Thành cảm thán một tiếng: “Có thể đấu ngang với Đế Cửu Tiên, quả nhiên là một nhân vật dữ tợn, đủ nghịch thiên”.
“Cẩn thận, người đang tấn công là thần tử của Táng Thiên tộc”. Viêm Long nhắc nhở nói: “Đừng để bị hắn ta chém kiếm trúng”.
Không cần gã nhắc nhở, Diệp Thành cũng đã vung chiến mâu.
Người tấn công hắn chính là người thanh niên mặc áo tím lúc trước, quả thật rất mạnh, sát kiếm trong tay hắn ta chính là một Thần Binh đáng sợ.
“Máu tươi của Hoang Cổ Thánh Thể quả là tuyệt vời”. Thần tử Táng Thiên cười, liếm máu đỏ tươi, lộ ra hàm răng trắng.
Kiếm của hắn ta lại chém ra một tiên hà lóng lánh.
Diệp Thành chống lại, một gậy đập nổ tiên hà kia, trở tay quyền cửu đạo bát hoang hợp nhất, đánh lui thần tử Táng Thiên.
Đối với thằng nhãi này, hắn chưa từng khinh thường, chiến lực của hắn ta không thua kém thần tử Thần tộc, cùng một cấp bậc với Huyết Thương Tử và Thiên Tàn kia.
Cái chính là trước kia hắn chưa từng nghe qua cái tên Táng Thiên, lần này gặp, không thể không cảm khái rằng Huyền Hoang đúng là ngọa hổ tàng long, thánh địa của tu sĩ, quả là nhân tài xuất hiện liên tục.
Trong khi nói chuyện, thần tử Táng Thiên đã nâng tay, một cái chỉ tay thần mang dễ như bẻ cành khô, mang theo uy lực có thể xuyên qua tất cả.
Diệp Thành cũng đưa tay lên, chín đạo Thái Hư Chỉ và lục mạch thần thông lập tức dung hợp, đối chọi gay gắt, đã nghiền phá một chỉ của Táng Thiên kia.
Tiện đà, hắn đột nhiên xoay người, một chưởng hất bay thần tử Thần tộc tấn công đến, thần tử Ma tộc đang chuẩn bị đánh lén từ phía bên cũng không thể chạy thoát khỏi vận rủi, bị hắn vung một gậy lật người.
Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc lại cùng đánh tới, hợp lực điều khiển gương đồng cổ xưa, phải phong ấn Diệp Thành.
Gương đồng tuy mạnh cũng khó chịu nổi một gậy của Diệp Thành, vỡ ngay tại trận.
Chương 2189: Có kết quả
Thần tử Si Mị và thần tử Hồn tộc cũng bị phản phệ, lùi về hai phía Đông Tây, cơ thể nhuốm máu, đều rất chật vật.
Đánh lui mấy người này, chiến mâu trong tay Diệp Thành rung động, biến thành to như cánh tay, hắn dường như trở nên cục sục quét một gậy ra, những thần tử đánh tới bị đánh bay ra ngoài thành.
Mặc dù đều là thiên kiêu cấp bậc yêu nghiệt, cũng không phải là người nào cũng có chiến lực như thần tử Táng Thiên, người có chiến lực yếu tự nhiên đều gặp tai ương.
Nói đến thần tử Táng Thiên, gã kia lại đang chuẩn bị một đại chiêu.
Diệp Thành cười lạnh, vung gậy bay lên, sức công phạt bá đạo vô song.
Hai người chiến đấu hung mãnh nhất, thánh khu của Diệp Thành lần đầu tiên bị thương, đồng thời nhờ Táng Thiên ban tặng, gương mặt bị một kiếm chém vào.
“Đó là Bắc Thánh sao?”, Diệp Thành và Táng Thiên đánh đến kinh thiên động địa, Viêm Long lại không hề lo lắng chút nào, dán mắt vào Bắc Thánh, nhìn đến hoa mắt: “Chạy tới chạy lui khắp trời làm gì vậy?”
“Có thể khiến cho nàng ta như vậy, người trong bóng tối kia hơn phân nửa là Tịch Diệt Thần Thể”. Viêm Long trầm ngâm: “Ừm, chính là hắn ta”.
Thu hồi ánh mắt, gã lại liếc nhìn về phía hư thiên, không ngừng nhếch miệng, thần tử thần nữ của chín tộc viễn cổ đều ở đây, thái tử công chúa của năm vương tộc lớn Nam Vực cũng đều ở trong số đó.
Còn có Bắc Thánh, thần tử Phượng Hoàng, Đế Gia Cửu Tiên, thần tử Hồn tộc, thần tử Si Mị, Quỳ Ngưu, Huyết Thương Tử, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn, Phượng Tiên Nhi… đều là người đứng hàng đầu.
Gã rất giỏi nhận mặt người, coi như là một thiên phú kỳ lạ.
Những người tham chiến gã đã nhận ra hết một lượt, trong số đó người chưa tham chiến như Tây Tôn và Trung Hoàng, cùng với những người giấu mình không thể hiện lại đều là những yêu nghiệt dữ tợn, đều bị gã lôi ra rõ ràng.
Đáng tiếc là, gã vẫn chưa nhìn thấy Đông Thần, nếu nàng ta ở đây, vậy mới càng náo nhiệt, đủ hết năm đại yêu nghiệt của Huyền Hoang.
Thật đúng là ứng với câu nói của thế nhân, Hoang Cổ Thánh Thể đi đến đâu náo nhiệt ở đó, hết lần này đến lần khác, đã thành định luật rồi.
Cuối cùng, gã mới nhìn về phía Tiêu Thần, trận chiến này nổi lên bởi vì hắn ta, nhìn tình hình, cũng sẽ là hắn ta kết thúc trận chiến đầu tiên.
Thần tử Yêu tộc đã biến thành máu thịt, vẫn đang liều mạng kêu cứu.
Song, lại không có ai quan tâm hắn ta, bị Tiêu Thần nghiền nát thân thể, chỉ còn nguyên thần liều mạng bỏ chạy, không dám chiến đấu tiếp nữa.
“Đi đâu”. Tiếng quát của Tiêu Thần âm vang, từng bước vượt qua, từ trên cao đánh xuống một chưởng như núi lớn, trấn áp thần tử Yêu tộc ngay tại trận.
“Yêu tộc sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Thần tử Yêu tộc rít gào.
“Ngươi phải biết rằng, cái gọi là nợ máu, phải dùng để trả”. Tiêu Thần hừ lạnh, sức mạnh huỷ diệt nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay.
“Không... Không không…”. Thần tử Yêu tộc hai mắt lồi ra, trong mắt đầy sự hoảng sợ, đã nhìn thấy quỷ môn quan của địa ngục.
Hắn ta không cam lòng, hắn ta còn có sự nghiệp to lớn, còn có con đường đế vương chưa đi hết, thái tử của Yêu tộc, không thể cứ như vậy mà chết.
Chỉ là, sự cam lòng của hắn ta cuối cùng vẫn khó tránh khỏi sức mạnh huỷ diệt.
Ranh giới giữa sống chết, người cao cao tại thượng như hắn ta mới thực sự hiểu được thế nào là hối hận, hối hận không nên tàn sát con dân Lê Xuyên, đến nỗi chọc đến chiến thể, dẫn đến kết cục hồn bay phách tán.
Tiêu Thần vẫn không hề thương hại, một chưởng gạt qua, nghiền diệt nguyên thần thái tử Yêu tộc, trực tiếp tiễn hắn ta lên hoàng tuyền.
Thần tử Yêu tộc khó giết nhất tại giờ phút này hoàn toàn biến thành cát bụi lịch sử, sự kiêu ngạo, hùng tâm, thù hận của hắn ta, cũng chết theo... không còn sót lại chút gì.
Những người vây xem thổn thức, thái tử của một đại tộc lại bị giết như vậy, không chỉ làm cho người ta cảm thán, thế đạo này thật tàn khốc.
Thần tử Yêu tộc đã bị diệt, Tiêu Thần xách chiến kích đến trợ giúp Diệp Thành, mắt thần như ngọn đuốc, sát khí thông thiên, như một vị chiến thần.
Lôi Đình Chiến Thể, bá đạo vô song, vừa gia nhập đại chiến liền bổ thần tử một tộc, khiến bốn phương đều giật mình hoảng sợ.
“Đa tạ”. Đến khi giết đến bên cạnh Diệp Thành, Tiêu Thần nói ra một câu từ tận đáy lòng, lần này nếu không có Diệp Thành dốc lực tương trợ, hắn ta cũng khó mà chém giết được thần tử Yêu tộc, đây là ân tình lớn.
“Ngươi và ta là huynh đệ, khách khí rồi”. Diệp Thành một gậy đánh bay một thần tử, khí huyết bốc lên, hung hăng vặn cổ: “Nếu ngươi đã có thù tất báo, ta cũng sẽ không nương tay nữa”.
Dứt lời, chiến mâu trong tay hắn hóa thành thần quang, trở về trong tay áo.
Cùng lúc, một sát kiếm màu đỏ hiện ra trong tay.
Đó là kiếm Phần Tịch, thần binh Chuẩn Đế hàng thật giá thật, kêu loong coong rung động, kiếm khí ra bốn phía, mỗi một sợi đều huỷ diệt.
“Thần binh Chuẩn Đế”. Tiêu Thần kinh ngạc, khó có thể tin.
“Khai chiến!”. Diệp Thành cười, bước một bước ra, lần đầu tiên chuyển phòng ngự thành tấn công, thánh uy phô thiên cái địa.
Người đầu tiên gặp nạn là thần tử Si Mị, bị hắn một kiếm chém ra ngoài, thần khu vỡ ra, máu tươi yêu quái bắn ra.
May hắn ta nội tình thâm hậu, cũng may là Diệp Thành không vung ra được uy lực đỉnh phong của kiếm Chuẩn Đế, bằng không có lẽ đã bị chém chết rồi.
“Chuẩn Đế Binh, hắn có Chuẩn Đế Binh”. Thần tử Si Mị gào thét khàn giọng, câu thứ hai chưa nói ra đã điên cuồng phun máu tươi.
“Kiếm Phần Tịch?”. Không cần thần tử Si Mị gào thét, những thần tử bổ nhào đến cũng đã nhận ta thanh kiếm trong tay Diệp Thành, hung danh Phần Tịch Lão Tổ lẫy lừng, sao có thể không nhận ra kiếm của ông ta.
“Kiếm của Phần Tịch Lão Tổ, sao lại ở trong tay hắn”.
“Ngươi nói xem?”. Diệp Thành lộ ra hai hàng răng trắng như tuyết, cười có hơi khiến người ta sợ hãi, một kiếm chém ra, quét ngang hư thiên.
Máu tươi dâng lên, không ít người bị đánh bay ra ngoài bởi một kiếm này, người có tu vi yếu, thân thể hóa huyết vụ tại trận, người chiến lực yếu, ngay cả nguyên thần cũng không có thể giữ, hồn bay phách tán ngay tại trận.
Chương 2190: Kiếm uy của Chuẩn Đế
Một kiếm của Diệp Thành rất bá đạo khiến đám thần tử nhìn mà hoảng sợ.
Bọn họ có lý do để tin tưởng rằng Phần Tịch lão tổ đã chết, còn bị Diệp Thành giết chết trong di tích viễn cổ.
Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, dưới cảnh tu vi bị áp chế trong di tích viễn cổ thì đấu tay đôi sẽ chẳng ai là đối thủ của hắn. Ngay cả Phần Tịch lão tổ có tu vi bị hạ xuống Chuẩn Thánh cũng vậy.
Phần Tịch vừa xuất hiện, bất kể là trong hay ngoài Linh Sơn đều nhấc lên một cơn sóng lớn, Diệp Thành giết Chuẩn Đế.
Điều này quả thật khiến ta kinh ngạc, kia là một nhân vật đỉnh cấp đó.
Không biết nếu để họ biết Diệp Thành từng giết một vị Đại Đế thì có thể trực tiếp bị dọa khóc không nữa.
Diệp Thành thể hiện sức mạnh, cầm Phần Tịch trong tay tùy ý múa may.
Đám thần tử, thái tử lại thảm, ai nấy đều bị đánh nhuộm đỏ bầu trời.
Sức chiến đấu của bản thân Thánh Thể đã bá đạo vô song, giờ lại có thêm Đế binh thì như hổ thêm cánh rồi, ai dám tranh nữa chứ.
Cảnh tượng có hơi máu me, mấy chục thần tử thái tử bị một mình đánh cho không ngóc đầu lên nổi, ai cũng chật vật.
Có người cẩn thận đếm thì thần tử bị hắn giết nãy giờ tổng cộng hơn 20 người, đến chết cũng chết hết sức uất ức.
Vô số thần tử đều lùi lại, mạnh như Thiên Tàn, Huyết Thương Tử hay thần tử Táng Thiên cũng không khỏi tạm tránh mũi nhọn.
Đó là Chuẩn Đế binh, sức mạnh khủng bố kia cũng không phải nói chơi.
Song, vẫn cứ có người không tin. Kia chính là thần tử Tiên tộc, một chưởng đẩy lùi Quỳ Ngưu, cuốn theo tiên hải rợp trời xông tới muốn giết chết Diệp Thành đang cầm Chuẩn Đế binh trong tay.
"Đang định tìm ngươi tính sổ đây!", Diệp Thành hừ lạnh, một bước giẫm nát hư không, chém ra một dải ngân hà bàng bạc.
"Vậy đến đây đi", thần tử Tiên tộc nổi cơn tam bành, thi triển đại thần thông ngưng tụ một tấm khiên lấp lánh.
Ầm!
Phần Tịch trực tiếp chém thẳng lên tấm khiên, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên bắn ra từng tia lửa.
Tuy tấm khiên kia cực kỳ mạnh và chắc chắn, nhưng một kiếm của Diệp Thành lại càng khủng bố, trực tiếp bổ nát nó. Thần tử Tiên tộc cũng bịch bịch lùi về phía sau.
"Trấn áp cho bổn vương!", sau khi dừng lại, thần tử Tiên tộc hai mắt đỏ lừ tràn ngập dữ tợn, trong cơ thể liên tục bắn ra ba luồng tiên quang.
Nhìn từ xa, mỗi luồng đều cuốn theo một kiện pháp khí lần lượt là một cái lò đồng, một cái kính thần và một con dấu cổ, mà chúng đều là Đại Thánh binh.
Tinh nguyên pháp lực cuồn cuộn đưa vào, ba kiện Đại Thánh binh sống lại thần uy đồng loạt đập về phía Diệp Thành.
"Chưa chắc đâu!", Diệp Thành lạnh giọng quát, ngang trời xông đến, một kiếm đánh bay lò đồng, kiếm thứ hai chém bay kính thần, kiếm thứ ba bá đạo vô song nghiền nát con dấu cổ.
Ba chiêu đánh bay ba Đại Thánh binh, thần tử Tiên tộc lại bị thương, cơ thể trực tiếp nứt toạc, máu bắn tung tóe.
Con ngươi Diệp Thành lạnh như băng, sát khí ngùn ngụt. Hắn lại vung kiếm lên, thần tử Tiên tộc bị đánh bay ra hơn tám trăm trượng.
Mọi người hoảng sợ, đám thần tử lại lùi ra sau, có người còn lấy trận bàn ra bỏ chạy, Chuẩn Đế binh khủng bố quá rồi.
"Đi đâu!", Diệp Thành bước lên trước vung kiếm bổ xuống, từ cơ thể đến nguyên thần một thần tử đều bị xóa sổ.
Hư không lập tức loạn bòng bong, cả vùng trời đều là một đám vắt chân lên cổ chạy.
Diệp Thành thần uy rợp trời xách theo Chuẩn Đế binh đuổi giết giết khắp nơi, cứ đến chỗ nào là lại có máu tươi bắn ra.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ khủng bố, hơn trăm thiên kiêu, vô số thần tử thái của những môn phái lớn lại chẳng có ai dám quay người lại đánh nhau, ai cũng bỏ chạy bạt mạng.
Dù là Tịch Diệt Thần Thể cũng không khỏi tạm thời né tránh, Diệp Thành cầm Chuẩn Đế binh trong tay quả thật quá mạnh.
Thần tử khắp nơi bị một người đuổi giết trông chật vật không tả nổi.
Máu tươi vẩy khắp mặt đất nhuộm đỏ bầu trời, Thánh Thể quá bá đạo, vô địch trong cùng giai, một mình đấu với một đám, quả thật vô cùng khí phách. Hắn đã là nhân vật chính của thời đại này.
"Bá ghê!", Quỳ Ngưu không nhịn được cười to.
"Sự trỗi dậy của Thánh Thể đã thành số mệnh trong cõi u minh rồi", Trung Hoàng, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh than thở một tiếng, mạnh như họ cũng thấy áp lực.
"Lại bị cướp đi sự nổi bật rồi!", thần tử Long tộc và Vu tộc đều ho khan, vô cùng xấu hổ.
"Không ngờ lại gặp hắn ở Nam Vực!", đám người thái tử Huyền Vũ cong môi cười nói: "Chưa thấy ai bá như hắn".
"Hôm nào ta cũng lấy thanh kiếm Chuẩn Đế của ông nội chơi thử mới được!", Tiểu Cửu Tiên không khỏi xoa cằm lẩm bẩm.
"Ta không bằng hắn", Tiêu Thần lắc đầu cười, hắn ta tự nhận là vô địch, dù mở Chiến Long cũng vẫn không địch lại Diệp Thành. Kia đã là thần thoại rồi.
"Đúng là sóng sau đè sóng trước mà!", trên Linh Sơn không ngừng vang tiếc chậc lưỡi và thổn thức, đám già cả đều cong môi cười.
"Tôn Giả, cái kia..."
"Nhìn là được!", vị Phật Đà còn chưa nói xong đã bị Thích Già Tôn Giả ngắt lời, hiền lành cười.
"Sẽ có một ngày bổn vương chặt bỏ đầu của ngươi xuống!", trong tiếng xì xào bàn tán, thần tử Tiên tộc dẫn đầu bỏ chạy, sau lưng xuất hiện vực môn, nhấc chân bước vào.
Trước khi đi, hai tròng mắt đỏ như máu của hắn ta tràn ngập sát khí trông hết sức dữ tợn y như ác quỷ dưới địa ngục.
Một kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt như hắn ta lại bị đánh bại, còn thua một cách triệt để hơn hồi còn ở di tích viễn cổ. Không thể cướp được tiên nhãn của Diệp Thành, còn bị thương gần chết, vô cùng nhục nhã.
Diệp Thành cười lạnh song cũng không đuổi theo, đã bước vào Truyền Tống Vực thì dù có Chuẩn Đế binh cũng khó mà ngăn lại được.
"Sự tồn tại của ngươi khiến bổn vương có nhiều niềm vui hơn", bên trong hư không còn văng vẳng vọng lại một câu.