-
Chương 2131-2135
Chương 2131: Kẻ kế tiếp
Quả nhiên là thu hoạch không nhỏ, những thứ cướp được từ các phân các Kim Ô, tiền chuộc lấy các Kim Ô, túi chứa đồ của thái tử Kim Ô, những thứ này cộng lại là một khoản tài sản khổng lồ, thậm chí còn nhiều hơn trước.
“Giải quyết xong Kim Ô, giờ đến Côn Bằng”, cất bảo vật đi, hắn xoay người bước vào bóng tối.
Bầu trời đêm thăm thẳm, ngôi sao vỡ vụn giống như cát bụi, hắn một đường đi vào thành cổ, thành cổ ban đêm cũng phồn hoa.
Khắp nơi đều là tiếng bàn tán nói chuyện, đa phần là các quán trà, quán rượu, tu sĩ tụ tập, luôn có một hai người nói chuyện: “Lần này tộc Kim Ô tổn thất nhiều rồi”.
“Lần này cụ tổ nhà họ Diệp đánh rất hay”, rất nhiều người đều thở dài một tiếng: “Mặc dù ông ta đã chết nhưng Kim Ô cũng rất chật vật, không nói những cái khác, ý ta là thái tử Kim Ô”.
“Mấy cái chết đã cảnh báo chúng ta, bớt giả tạo, bớt tạo nghiệp, làm nhiều việc thiện tích đức”.
“Chỉ tiếc là tiền chuộc nhiều không đếm xuể”, cũng có vài người lộ ra vẻ đau xót: “Nhiều tiền như thế, cũng mặc dù cụ tổ nhà họ Diệp và thái tử Kim Ô đã không còn nữa”.
Tiếng bàn tán rất sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ đi ngang qua, sau đó rẽ vào mấy khúc cua, cũng không bằng phân các Thiên Võng.
Vẫn là ông lão gầy gò ấy, nhưng ông ta không nằm dài trên ghế ngâm nga giai điệu như lần đầu đến, mà lại ngồi xổm trên ghế, hai tay chắp lại, lẩm bẩm gì đó không biết.
Trước đó ông ta đã bán tư liệu về Kim Ô cho Diệp Thành, sau đó Kim Ô bị giết, có lúc ông ta tự hỏi đây có xem là đang tạo nghiệp không, khiến cho tộc Kim Ô khổ sở.
“Sao vậy, không làm ăn nữa à?”, Diệp Thành đứng đó, giọng nói già nua, ngữ khí âm trầm.
“Có chứ”, ông lão gầy gò bị đánh thức, vội vàng đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy quần áo của Diệp Thành, lập tức cảm thấy khá quen mắt, chỉ là không chắc chắn có phải là người ngày đó hay không.
“Thông tin về tất cả đệ tử và trưởng lão ngoại phái của tộc Côn Bằng, ngoại trừ phân các”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, rất tự giác đưa một túi chứa đồ cho ông ta, trong đó có một nghìn vạn nguyên thạch.
“Tộc Côn Bằng?”, ông lão gầy gò sửng sốt, mặt lộ ra vẻ quái lạ, trước đó ông ta còn hơi nghi ngờ nhưng bây giờ ông ta đã xác định người trước mắt này chắc chắn là người mua tin tức về tộc Kim Ô trước đó, lần này người này lại mua thông tin về tộc Côn Bằng, mục đích quá rõ ràng.
“Mau lên!”, thấy ông lão gầy gò ngây người, Diệp Thành trầm giọng nói, lời nói còn có vẻ đe dọa.
“Đạo hữu thứ lỗi cho ta, ta không có thông tin gì về đệ tử ngoại phái và trưởng lão của tộc Côn Bằng cả”, ông lão gầy gò cười khan: “Nói cách khác, toàn bộ đệ tử và trưởng lão được phái ra ngoài đã bị gọi về gia tộc rồi, còn các phân các lớn của tộc Côn Bằng cũng đã rút hết về gia tộc rồi”.
“Chuyện gì thế?”, Diệp Thành nhướng mày, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.
“Tộc Kim Ô tổn thất nặng nề nên bọn họ cũng sợ rồi!”, ông lão gầy gò chắp tay, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, ngươi hung hăng, lợi hại như vậy, ai dám lảng vảng ở bên ngoài.
“Hơi đau trứng nhỉ!”, Diệp Thành cũng khoanh tay lại, đúng thật là rất đau trứng, hiện giờ hắn đã có tiền, muốn giết tộc Côn Bằng, nhưng không ngờ bọn chúng đều trốn về hang ổ của mình rồi.
“Thật ra cũng không phải đều là vì tộc Kim Ô”, ông lão gầy gò nói tiếp: “Một tháng trước, đại trận tự phong của tộc Côn Bằng đã được mở, triệu hồi đệ tử ngoại phái và các phân các về cũng là chuyện thường tình”.
“Đóng cửa?”, Diệp Thành nhíu mày, chuyện này hơi nan giải, có trời mới biết tộc Côn Bằng muốn đóng cửa bao lâu, hắn phải đợi đến bao giờ mới trả được thù, không biết chừng đến lúc đó hắn đã chết già rồi.
“Ngoại trừ sào huyệt của Côn Bằng, người tộc Côn Bằng không còn ai ở bên ngoài à?”, vài giây sau, Diệp Thành lại nhìn ông lão gầy gò: “Người ít cũng không sao, chỉ cần có là được”.
“Có thì vẫn có”, ông lão gầy gò cười: “Trong vài mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng vẫn còn người, hơn nữa còn không ít, lúc này có lẽ cũng đang thu dọn sạch sẽ, bắt đầu quay về gia tộc”.
“Mỏ nguyên thạch?”, mắt Diệp Thành sáng lên, nơi đó tốt đấy, có nhiều tiền.
“Ba trăm vạn nguyên thạch”, ông lão gầy gò rất tự giác lấy các thông tin về vài mỏ nguyên thạch của gia tộc Côn Bằng ra, cũng không biết Diệp Thành có cần hay không vẫn nhét vào tay hắn.
Chương 2132: Sát Phá Thiên
“Ngươi thật đúng là biết buôn bán”. Diệp Thành nhìn ông lão gầy với ánh mắt vui vẻ yên tâm.
“Bán được nhiều tình báo, ta cũng kiếm được nhiều”. Ông lão gầy nhoẻn miệng cười: “Nếu đạo hữu muốn, trùng hợp ta đây cũng có, về phần giá tình báo, thứ đạo hữu có là tiền”.
“Ta là não bị úng nước rồi, chạy cùng một chỗ mua tình báo”. Diệp Thành than thở lắc lắc đầu, đưa cho ba trăm vạn nguyên thạch, thầm nghĩ ông lão gầy nhất định là đã nhận ra hắn.
“Yên tâm, Thiên Võng rất có đạo đức nghề nghiệp”. Ông lão gầy cười, chỉ lo vùi đầu vào đếm nguyên thạch: “Tuyệt đối không tiết lộ tin tức người mua, hơn nữa, lão đạo ta cũng không biết cậu là ai”.
“Như thế còn tạm được”. Diệp Thành nhận lấy tình báo, dùng ngón tay chọc chọc ông lão gầy: “Ngươi biết ở đâu có lính đánh thuê, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng ấy”.
Ông lão gầy nghe được liền ho khan, cực kỳ xác định, tộc Côn Bằng cũng sắp bị xử rồi: “Lính đánh thuê thì có không ít, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng chỉ có một nhà, Nam Vực gọi họ là Xích Diễm, mỗi người đều hung ác, nhưng mà tiền thuê cũng không phải cao bình thường”.
Nói xong, ông lão này còn nhét cho Diệp Thành một tờ giấy nhỏ: “Để đây, đi tìm Sát Phá Thiên”.
“Mẹ kiếp, tên này đủ khí phách nha!”, Diệp Thành nhận lấy tờ giấy, còn không quên tặc lưỡi một câu, có thể tưởng tượng ra tầm vóc của binh đoàn tên Sát Phá Thiên nhất định rất hùng tráng.
“Cậu phải nhanh lên, nếu đi chậm, người ở khu mỏ của tộc Côn Bằng về gia tộc mất”. Ông lão gầy như có như không nói một tiếng, rồi sau đó tiếp tục vùi đầu vào đếm nguyên thạch.
Diệp Thành không nói gì, nhìn lướt ông lão gầy một lượt từ trên xuống dưới đầy sâu xa, người này tám chín phần là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa là còn cực kỳ thích xem náo nhiệt.
Cuối cùng nhìn thoáng qua ông lão gầy một cái, hắn xoay người đi, đến Truyền Tống Trận trong thành.
Dựa theo địa chỉ ông lão gầy ghi trong giấy, hắn xuyên qua hai tòa cổ thành, mới đến đến một cổ thành tên Đông Thiên, đi thẳng đến một góc của cổ thành, nơi đó có một trang viên nhỏ.
Mặt tiền của trang viên không lớn, lại là một giới trong nội thành, hắn đi vào đến khi, ba năm người đàn ông vạm vỡ cánh tay trần, đang vây quanh một cái chảo sắt lớn ăn thịt hầm, âm thanh thô lỗ ngông cuồng, sát khí nặng nề.
Lại nhìn tu vi của bọn họ, đều là Chuẩn Thánh Vương, trông rất côn đồ, thật giống như là thổ phỉ.
“Tìm ai”. Một người đàn ông đầu bóng loáng liếc mắt nhìn Diệp Thành, nhưng vẫn chưa nhìn rõ chân dung của Diệp Thành.
“Sát Phá Thiên”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời một câu, cũng không coi mình là người ngoài, kéo ống tay áo, tiến đến trước chảo sắt, tự lấy vớt một miếng thịt hầm ra, gặm trông rất ngon.
“Đạo hữu muốn mời lính đánh thuê sao?”. Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra từ lầu các, lời còn chưa dứt, nữ tử áo đen đã hiện thân, thân pháp huyền diệu, lại đeo mặt nạ.
“Thánh Vương!”. Diệp Thành kinh ngạc, vừa nhìn đã nhìn thấu dung nhan của nữ tử áo đen, không nói tuyệt thế, ít nhất cũng là nghiêng nước nghiêng thành, một đôi mắt đẹp, trong suốt và cô quạnh, một mái tóc màu thuỷ lam, từng sợi từng sợi đều nhuộm ánh sáng rực rỡ, có chút không hợp với áo đen.
“Lão Đại”. Mấy người đàn ông vạm vỡ đều gọi một tiếng, rồi tiếp tục ăn thịt uống rượu.
“Cô là Sát Phá Thiên?”, Diệp Thành nhíu mày, nhìn cô gái áo đen đầy tính thăm dò.
“Làm sao? Không giống?”. Cô gái áo đen liếc nhìn Diệp Thành, lông mày xinh đẹp lại theo đó hơi nhăn lại, với tu vi cấp Thánh Vương của nàng ta, vậy mà lại không nhìn ra huyền cơ của Diệp Thành, hắn quá thần bí.
“Sát Phá Thiên thế mà lại là nữ”. Diệp Thành thổn thức một tiếng, so với bộ dạng trong tưởng tượng của hắn quả thực là hai thái cực, một cô nương xinh đẹp lại lấy cái tên nam tính như vậy.
Sau khi thổn thức, hắn mới ho khan một tiếng: “Có thể cho ta biết Xích Diễm các cô có bao nhiêu người không”.
“Không thể trả lời”. Sát Phá Thiên thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết dùng bao nhiêu người, cần loại cấp bậc nào, còn cả nhiệm vụ, kế tiếp, chúng ta liền thương lượng giá cả”.
“Sảng khoái”. Diệp Thành cười: “Không cần nói nhiều, ta cần chín Đại Thánh, một trăm Thánh Vương”.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Sát Phá Thiên, tại trong trang viên này, bất luận là những người ăn thịt uống rượu hay là ba hoa trêu ghẹo gái, toàn bộ đều tập trung ánh mắt về phía này, không có ngoại lệ.
Chín Đại Thánh một trăm Thánh Vương, đây là đội hình cỡ nào, muốn đi tấn công môn phái sao?
Vài giây sau, Sát Phá Thiên mới nhẹ giọng mở miệng: “Xích Diễm có thể cố gắng tập hợp đủ đội hình này cho đạo hữu, nhưng giá cả thì chưa chắc đạo hữu đã trả nổi, đội hình này cần ba trăm triệu nguyên thạch”.
“Ba trăm triệu nguyên thạch mời được đội hình như vậy, đáng giá!”. Diệp Thành nở nụ cười: “Tiền không là vấn đề, ta cần trong vòng một canh giờ gặp được chín Đại Thánh, một trăm Thánh Vương, làm phiền nhanh một chút”.
Chương 2133: Sát Phá Thiên
“Ngươi còn chưa nói nhiệm vụ, Xích Diễm tuy mạnh, nhưng cũng không phải nhiệm vụ gì cũng đều nhận đâu”.
“Nhiệm vụ rất đơn giản, tối nay, ta muốn tóm gọn ba khu mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng”. Diệp Thành mỉm cười: “Đến lúc đó, còn có chín Đại Thánh trợ giúp quân đoàn Xích Diễm các ngươi”.
“Mỏ Côn Bằng?”, Sát Phá Thiên nhíu mày, đôi mắt đẹp trung lóe lên ý nghĩ sâu xa, lại nhìn Diệp Thành một lượt, mời đội hình lính đánh thuê lớn mạnh như thế, nhiệm vụ này quả nhiên không phải đơn giản.
“Nhiệm vụ này, Xích Diễm có nhận không?”. Diệp Thành hỏi một câu, lại chạy tới nồi vớt thịt .
“Đương nhiên nhận”. Sát Phá Thiên xoay người đi, trở về lầu các: “Ở đây chờ một lát”.
“Nhanh lên đấy”. Diệp Thành tùy ý xua tay, lại tiến đến trước nồi sắt hầm thịt.
Tất cả lính đánh thuê khắp trang viên đều không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thành như vậy, hôm nay bọn họ tiếp nhận đơn hàng này, có lẽ là nhiệm vụ lớn nhất từ khi Xích Diễm hình thành đến nay, cũng là rất lợi hại.
Mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng có đội quân tu sĩ trấn giữ, số lượng cường giả trong đó cũng không ít, nếu như chọc giận tộc Côn Bằng, hậu quả sẽ chẳng hay ho, rất có thể là tai hoạ.
Diệp Thành không đếm xỉa những ánh mắt xung quanh, chỉ lo ăn thịt uống rượu, lính đánh thuê ông lão gầy của phân các Thiên Võng kia đề cử quả thật đáng tin cậy, nhiệm vụ tấn công tộc Côn Bằng mà cũng nhận, quả thật là đủ tin cậy, đủ gan dạ, đủ liều mạng, mà hắn cần chính là lính đánh thuê như vậy.
Tuy hắn có không ít Âm Minh tử tướng mạnh mẽ, cũng tự nhận có thể tóm gọn một khu mỏ tộc Côn Bằng, nhưng như vậy vẫn không đủ, đã làm thì phải làm mạnh, ba núi mỏ, một lần tóm gọn hết.
Vẫn như trước bất kể mọi giá, hắn có là tiền, điều quan trọng nhất là phải để nhà họ Côn Bằng thấy máu, cho dù là muốn tự phong bế, cũng không để cho bọn họ sống yên ổn, nợ máu phải trả bằng máu.
Huống hồ, đã là mỏ nguyên thạch, vậy tất nhiên sẽ có không ít nguyên thạch, hơn nữa cũng có thể thuận tiện lấy đi những túi đựng đồ và pháp khí của cường giả canh gác, tính như vậy, hắn cũng không thiệt.
Nửa canh giờ sau, trang viên không ngừng có người đi vào, mỗi người đều choàng áo bào đen, đều đeo mặt nạ đầu quỷ, cũng đều dùng bí pháp che thân, sát khí cũng đều nồng hậu.
Diệp Thành nhìn lướt qua, không nhiều không ít đúng một trăm người, đều là cấp Thánh Vương, hắn có thể nhìn thấu chân dung của bọn họ, tự nhận đều chưa từng gặp qua, đều là gương mặt lạ, chỉ biết mỗi người đều rất mạnh.
Kế tiếp đó là chín Đại Thánh, cũng như một trăm Thánh Vương này, choàng áo bào đen và đeo mặt nạ, bí pháp che thân của bọn họ lại càng huyền diệu hơn, nhưng cũng khó tránh khỏi Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn lén.
“Những người cấp cao của Xích Diễm, có lẽ toàn bộ đều đến rồi”. Diệp Thành cười cười: “Tại hạ thật đúng là vinh hạnh”.
“Đạo hữu thật quyết đoán”. Đại Thánh dẫn đầu thản nhiên nói một tiếng: “Từ khi Xích Diễm ta khai sáng tới nay, đây là lần đầu tiên xuất động đội hình như thế, hơn nữa còn là đánh núi mỏ của tộc Côn Bằng”.
“Đạo hữu quá khen”. Diệp Thành cười, lúc này mở bản đồ ra, chỉ vào ba vòng tròn lớn trên đó: “Còn đây là vị trí của ba núi mỏ của tộc Côn Bằng, lão phu đã điều tra, ba mỏ đều có hai Đại Thánh, chín Thánh Vương bảo vệ, mặt khác Chuẩn Thánh Vương và Thánh Nhân đương nhiên cũng không ít, nhưng đều là tôm tép, về phần quân đội tu sĩ, chỉ xem là đồ trang trí là được”.
“Chúng ta nghe nói, đạo hữu còn có chín Đại Thánh trợ chiến”. Một vị Đại Thánh nhìn về phía Diệp Thành.
“Tất nhiên là có”. Diệp Thành vừa động tâm niệm, tế ra chín Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh.
Nhất thời, những người có mặt ở đây đều híp mắt lại, đặc biệt là cấp Đại Thánh, vừa nhìn đã nhận ra chín Đại Thánh này không phải là người sống, mà là người chết, giống như con rối, nhưng lại mạnh hơn so với con rối.
“Coi bọn chúng là con rối là được”. Diệp Thành cười nói, sắc mặt không chút thay đổi.
Nhưng ánh mắt của những cường giả Đại Thánh và Thánh Vương này nhìn Diệp Thành đã thay đổi, tò mò về thân phận của Diệp Thành, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có chín con rối cấp Đại Thánh.
Rất rõ ràng, thân phận của Diệp Thành không đơn giản, dám đối đầu với tộc Côn Bằng, dùng mông nghĩ cũng biết đều không phải là người bình thường, bọn họ thậm chí hoài nghi, tại hoạ lúc trước của Kim Ô tộc cũng có liên quan đến hắn.
“Mặc dù chiến lực của bọn chúng không thể so với Đại Thánh sống, nhưng thực lực tuyệt đối khủng bố”. Diệp Thành nói: “Tính như thế, Xích Diễm các ngươi chín Đại Thánh, cộng thêm chín của ta, tổng cộng mười tám vị Đại Thánh, chia làm ba đội, mỗi đội sáu Đại Thánh, cộng thêm ba mươi ba người cấp Thánh Vương, cùng phát động tiến công, về phần nguyên thạch trong núi mỏ, đạo hữu có thể lấy tuỳ ý, nhưng điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ phải hoàn thành, mặt khác, còn có vải trắng này, treo lên thật cao cho ta”.
Diệp Thành lại lấy ra mảnh vải trắng, trên đó dùng máu tươi viết bảy chữ: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
Chương 2134: Tấn công mỏ
Tấm vải trắng vừa xuất hiện, mọi người trong sân đều nhíu mày, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Diệp Thành, đánh lâu như vậy, kẻ diệt tộc Kim Ô, mẹ nó chính là tên này!
“Ta đã nói xong, các vị đạo hữu có gì không bằng lòng không”. Diệp Thành cất bản đồ, nhìn về phía mọi người.
“Không ý kiến”. Mọi người dời mắt, cũng có chút kiêng dè với Diệp Thành.
“Cho ta chen vào một câu!”. Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phần lớn trong mỏ sẽ có truyền tống trận đi thẳng đến tộc Côn Bằng, để tránh việc tộc Côn Bằng đến cứu viện thì phải phá vỡ truyền tống trận trước, các đạo hữu nhớ lấy”.
“Chuyện cướp bóc này, chúng ta quen cả rồi”. Mọi người lên tiếng, khiến Diệp Thành cũng vui vẻ.
“Như vậy thì lên đường thôi, tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành mạnh mẽ vang dội, cất bước rời khỏi trang viên, chín Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng tách ra sáu người, ba người một nhóm, đối phương cũng phân phối như hắn.
Dưới màn đêm, đoàn người rời khỏi thành cổ Đông Thiên, chia thành ba tốp đi theo ba hướng.
Diệp Thành lao đi như tia sáng, bên cạnh là ba vị Đại Thánh và ba vị Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh.
Âm Minh tử tướng cũng không có gì, vẻ mặt thẫn thờ, hai mắt trống rỗng, ngược lại ba vị Đại Thánh kia, cả đường đi đều nhìn ba vị Âm Minh tử tướng, họ chưa từng thấy con rối như vậy, khí thế rất mạnh.
Nhìn Âm Minh tử tướng rồi ba người lại nhìn Diệp Thành chằm chằm, cả ba mươi ba Thánh Vương sau lưng, tất cả đều đang nhìn Diệp Thành, diệt Kim Ô rồi diệt Côn Bằng, tên này lớn gan thật.
Không mất bao lâu, nhóm bọn họ đã đến trước, địa điểm là một dãy núi hùng vĩ xa xôi.
Những ngọn núi này bao phủ cả một khu vực rộng lớn, toàn bộ đều có kết giới bao trùm, xung quanh ngọn núi có rất nhiều tòa thành, tháp quan sát và hàng rào khắc đầy ký tự, trên không có tu sĩ bay tới bay lui, trên mặt đất còn có không ít thị vệ tay cầm giáo thương, từng nhóm giăng lối khắp nơi, đang tuần tra.
Đây là mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn thì rất giống với doanh trại quân đội ở phàm trần, canh gác nghiêm ngặt. Chỉ vì nơi này là nơi quan trọng, cả tộc Côn Bằng cử quân đội tu sĩ đến bảo vệ, trong vòng mấy vạn dặm quanh mỏ quặng đều không cho người khác bước chân vào.
“Truyền tống trận cứ giao cho ta, ba vị đạo hữu và ba con rối của ta dốc hết sức tiêu diệt hai Đại Thánh trong mỏ Côn Bằng”. Diệp Thành truyền âm cho mọi người: “Ba mươi ba vị Thánh Vương còn lại, dốc sức tiêu diệt Thánh Vương của tộc Côn Bằng, xong chuyện thì xử lý quân đội tu sĩ, chém giết toàn bộ”.
“Đã rõ”. Mọi người gật đầu, cầm vũ khí lên, đều là các pháp khí kinh khủng.
“Đợi hai đội kia đến vị trí, thì cùng nhau tấn công!”. Diệp Thành nói rồi lấy Phần Tịch ra.
“Chuẩn Đế Binh?”. Ba vị Đại Thánh và ba mươi ba Thánh Vương đều kinh ngạc, với nhãn giới của bọn họ, có thể nhìn ra cấp bậc Phần Tịch của Diệp Thành, là Chuẩn Đế Binh hàng thật giá thật.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi, mang theo chín con rối cấp bậc Đại Thánh bên cạnh, bây giờ lại có Chuẩn Đế binh, lai lịch hắn lợi hại như vậy, thảo nào dám nhắm vào Côn Bằng.
Diệp Thành không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, âm thầm liên kết hai đội Âm Minh tử tướng của hắn, kết nối tầm nhìn của bọn họ, một đội trong đó đã đến bên ngoài mỏ nguyên thạch Côn Bằng.
Đã có hai đội đến vị trí chỉ định, chỉ cần đợi đội thứ ba, hắn sẽ không chần chừ ra lệnh khai phá, cũng giống như đã phá hủy phần lớn Kim Ô Các, không muốn để Côn Bằng có thời gian phản ứng lại.
Một khắc sau, đội thứ ba cũng đã đến sau đó, ẩn nấp trong tối, lấy dụng cụ ra.
“Tấn công!”. Diệp Thành khẽ quát, sau đó kiếm Phần Tịch như một luồng sáng đỏ phóng thẳng lên trời.
Xích Diễm Đại Thánh và Xích Diễm Thánh Vương sau lưng hắn đều ra tay, trực tiếp dùng Tinh Nguyên và pháp lực hùng mạnh, cùng đánh vào trong kiếm Phần Tịch, hợp sức kích hoạt pháp khí Chuẩn Đến Phần Tích này.
Nhiều người cùng kích hoạt như vậy, sức mạnh kiếm thần Phần Tịch hùng uy, kiếm chém vỡ kết giới mỏ.
“Ai?”. Kết giới bị phá, toàn bộ ngọn núi xôn xao, kinh động người tộc Côn Bằng bên trong, dù là thị vệ tuần tra hay là tu sĩ trên trời, toàn bộ đều tụ tập đến nơi này.
“Cướp sạch!”. Diệp Thành mạnh mẽ gào thét như sói tru, lao ra đầu tiên, tay cầm kiếm Phần Tịch, một kiếm chém ngang một vùng, Thánh Vương trở xuống, không ai có thể đỡ được một kiếm uy mạnh này của hắn.
“Cứu viện!”. Một Thánh Vương Côn Bằng đánh đến, trên đầu có một cái lư đồng, quát gầm rung trời.
Diệp Thành dùng súc địa thành thốn chém giết, một kiếm chém bay Thánh Vương Côn Bằng kia, tuy Thánh Vương Côn Bằng đó mạnh, nhưng cũng không ngăn được một kiếm của Diệp Thành, thân xác bị chém nát, chỉ còn lại nguyên thần hư ảo.
Một Thánh Vương Xích Diễm chém đếm, một chưởng quét sạch, trở tay một kiếm, chém sạch cả một vùng.
“Tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành thét gào, mang theo kiếm Phần Tịch đi thẳng đến chỗ sâu, dùng tiên nhãn tìm kiếm được vị trí toàn bộ truyền tống trận, sức mạnh không gian ngập tràn bên trong, muốn tìm được cũng không khó.
“Hạ hắn ta”. Hai Đại Thánh mỏ Côn Bằng xuất hiện, một tay cầm kiếm một tay cầm con dấu, Đại Thánh uy lực quét ngang bốn phương, gây áp lực lớn cho Diệp Thành, dù sao hắn cũng không phải Đại Thánh.
“Ba đấu một, chiến thôi”. Ba Đại Thánh Xích Diễm và ba Minh Âm tử tướng cùng nhau chém giết, ngăn chặn hai Đại Thánh Côn Bằng, lập tức chia ra, đều tạo thành đội hình ba đấu một.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”. Thấy đội hình đối phương mạnh mẽ như vậy, Đại Thánh Côn Bàng thét lớn, đây rõ ràng đã có tính toán, chính là mưu kế nhắm vào mỏ Côn Bằng.
Đối với cơn phẫn nộ của đối phương, Đại Thánh Xích Diễm cũng không quan tâm, tấn công uy vũ khắp nơi, đội hình ba đánh một khiến hai Đại Thánh Côn Bằng không ngẩng đầu nổi, máu tươi khắp bốn phía.
Hai đội còn lại cũng như vậy, ai cũng có nhiệm vụ riêng, ba Thánh Vương Xích Diễm chịu trách nhiệm phá hủy truyền tống trận trong mỏ, những người còn lại thì tấn công Đại Thánh và Thánh Vương tộc Côn Bằng.
Chương 2135: Tấn công mỏ (2)
Máu tươi nhuộm đỏ mỏ quặng, cũng nhuộm đỏ mặt đất, cao thủ Côn Bằng bị áp chế tuyệt đối, người ở mỏ Côn Bằng biến thành một biển máu, mạng người như cây cỏ, máu me ngập tràn.
Côn Bằng tộc hoảng sợ, hoảng sợ trước yêu cầu cứu viện, hơn nữa cả ba mỏ đều cầu viện.
“To gan”. Côn Bằng Hoàng tức giận không thôi, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám quang minh chính đại đánh cướp mỏ của tộc Côn Bằng, hơn nữa còn đánh một lần cả bả mỏ.
Bỗng chốc, cao thủ tộc Côn Bằng xuất kích, chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp viện qua truyền tống trận, một nhóm bay ra khỏi gia tộc, muốn đánh cả hai bên trong lẫn ngoài, trước sau vây đánh kẻ đánh cướp.
Động tĩnh lớn như vậy, khiến đêm tối không còn yên tĩnh, chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đều kinh sợ, nhìn về một hướng, vẻ mặt kỳ lạ: “Mẹ nó, lại xảy ra chuyện gì vậy”.
“Trời đất, người của Côn Bằng tộc, quân đội tu sĩ!”. Người tinh mắt đã nhìn thấy các cao thủ tộc Côn Bằng ùn ùn kéo đến, người ngự kiếm, kẻ cưỡi mây đạp gió, không thì sử dụng chiến xa cổ xưa, người kéo đến như biển, sát khí ngập trời, nuốt trọn từng tấc đất.
“Chuyện gì thế này?”. Mọi người đều biến sắc: “Các tộc lại bùng nổ tranh giành sao?”
“Có người tấn công mỏ nguyên thạch tộc Côn Bằng, hơn nữa còn là ba mỏ cùng lúc”. Âm thanh bàn tán ồn ào, từng tiếng động long trời lở đất, khiến khắp nơi bỗng chốc nổ tung, náo động muôn nơi.
“Này là nhà nào vậy, cùng lúc đánh cả ba mỏ, chủng tộc lớn sao?”
“Tám phần là kẻ thù tộc Côn Bằng, tộc Kim Ô bị tiêu diệt rồi, mỏ tộc Côn Bằng cũng bị tán công rồi”.
“Không cần nói, lại là trò của lão thất”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu lại chạy đến đỉnh núi xem xét, nếu không phải Viên Hoàng ra lệnh cấm túc bọn họ ở trong tộc thì bọn họ cũng chạy đi xem rồi.
“Phải khiến thiên hạ Nam Vực đại loạn mới được sao?”. Đại Minh Vương tộc Khổng Tước đứng từ trên cao nhìn về phía xa, bất giác lầm bầm nói, thầm nghĩ hậu nhân của Lục Đạo quả là ra tay xuất quỷ nhập thần.
Bốn phương kích động, các chủng tộc cũng bị thu hút, chuyện quái gì vậy chứ, các tộc tự phong muốn xưng bá lần lượt đều xảy ra chuyện, trước là tộc Kim Ô, lần này lại là Côn Bằng, náo nhiệt thật.
Bên này, Diệp Thành tung hoành một đường, không ai có thể cản đường hắn, Đại Thánh và Thánh Vương tộc Côn Bằng đều bị áp chế mọi mặt, người còn lại trên mỏ Côn Bằng tuy nhiều, nhưng với hắn mà nói cũng chỉ là đám lâu la.
Hắn chém giết đến trước một tòa cung điện, truyền tống trận của mỏ, chính là trong cung điện này.
“Ngăn hắn lại”. Cao thủ bảo vệ trước đại điện đều phẫn nộ, đội hình này cũng không nhỏ, có một Thánh Vương và chín Chuẩn Thánh Vương, các Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Nhân khác có gần nghìn người.
Truyền tống trận quan trọng cỡ nào, bọn họ đều rõ, một khi truyền tống trận bị hủy, cứu viện của gia tộc sẽ không đến được, không có cứu viện từ gia tộc, kết cục mỏ này có thể đoán được, sẽ vô cùng thảm khốc.
Diệp Thành không nói, lao lên chém giết, kiếm Phần Tịch uy lực vô song, người tộc Côn Bằng lao lên chém giết đều bị một kiếm chém ngang dọc, thân xác và nguyên thần đều bị tiêu diệt, tiếng kêu la thảm thiết cũng biến mất.
“Cấp Đại Thánh, Chuẩn Đế Binh”. Đại Thánh Côn Bằng kia biến sắc, không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, cấp bậc như vậy, vượt xa phạm vi bọn họ có thể chống đỡ, Đại Thánh mang theo Chuẩn Đế Binh, không phải thứ mà hạng tôm tép như bọn họ cản được, lên bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.
Thân hình Diệp Thành kỳ lạ, lao lên chém giết, không có thần thông, chỉ không ngừng sử dụng Phần Tịch.
Người tộc Côn Bằng bảo vệ trước điện gặp họa lớn, bị tiêu diệt cả một vùng, không ai có thể ngăn được một kiếm của hắn, Thánh Vương Côn Bằng kia lại chưa chết, nguyên thần trốn thoát, cũng khó tránh khỏi bị tiêu diệt.
Người bảo vệ đều bị hạ gục, Diệp Thành một chưởng mở tung cung điện, một đàn tế khổng lồ hiện ra trước mắt, có một đại trận dài chừng mười trượng trên đó, chính là truyền tống trận trong mỏ.
Diệp Thành tiến lên, ước tính thời gian, cao thủ tộc Côn Bằng hơn phân nửa đã bước vào truyền tống trận.
Hắn khẽ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, chém xuống một kiếm, phá vỡ truyền tống trận.
Truyền tống trận bị phá, thông đạo không gian đương nhiên cũng sụp đổ, tuy hắn không nhìn thấy người, nhưng dường như hắn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi quát tháo và tiếng kêu la thảm thiết, đều bị hắn bẫy cả rồi.
Không dừng lại lâu, hắn lập tức rời khỏi cung điện, một đường đi thẳng đến mỏ, những nơi đi qua đều nhuộm máu tươi, phần lớn đều bị hắn tiêu diệt, quả thực là tung hoàng sát phạt một đường.
Trong lúc chém giết, hắn cũng nhàn rỗi, người bị chém, những túi đựng đồ, các pháp khi vỡ vụn, đều bị hắn nhặt lại không chừa cái nào, tốn ba trăm triệu nguyên thạch mời lính đánh thuê Xích Diễm thì cũng phải kiếm lại chút gì chứ, mọi thứ trong tay đều có thể đổi thành tiền, sao lại không lấy.
Phía trước, mỏ đã hiện ra, cũng có người bảo vệ, bị hắn một kiếm chém chết, sau đó lao vào mỏ.
Không thể không nói, mỏ Côn Bằng rất lớn, nối thẳng xuống đất, đâu đâu cũng có thể thấy nguyên thạch được khảm trên vách đá, không quá tinh khiết, vẫn chưa được tôi luyện, toàn bộ bị hắn lấy đi hết.
Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, người trong mỏ quặng, đều bị chém giết, hắn một hơi biến ra hơn ba nghìn phân thân, vốn muốn khai thác khắp mỏ, cho dù là nguyên thạch hay là khoáng thạch, cứ thấy là lấy.
Quả nhiên là thu hoạch không nhỏ, những thứ cướp được từ các phân các Kim Ô, tiền chuộc lấy các Kim Ô, túi chứa đồ của thái tử Kim Ô, những thứ này cộng lại là một khoản tài sản khổng lồ, thậm chí còn nhiều hơn trước.
“Giải quyết xong Kim Ô, giờ đến Côn Bằng”, cất bảo vật đi, hắn xoay người bước vào bóng tối.
Bầu trời đêm thăm thẳm, ngôi sao vỡ vụn giống như cát bụi, hắn một đường đi vào thành cổ, thành cổ ban đêm cũng phồn hoa.
Khắp nơi đều là tiếng bàn tán nói chuyện, đa phần là các quán trà, quán rượu, tu sĩ tụ tập, luôn có một hai người nói chuyện: “Lần này tộc Kim Ô tổn thất nhiều rồi”.
“Lần này cụ tổ nhà họ Diệp đánh rất hay”, rất nhiều người đều thở dài một tiếng: “Mặc dù ông ta đã chết nhưng Kim Ô cũng rất chật vật, không nói những cái khác, ý ta là thái tử Kim Ô”.
“Mấy cái chết đã cảnh báo chúng ta, bớt giả tạo, bớt tạo nghiệp, làm nhiều việc thiện tích đức”.
“Chỉ tiếc là tiền chuộc nhiều không đếm xuể”, cũng có vài người lộ ra vẻ đau xót: “Nhiều tiền như thế, cũng mặc dù cụ tổ nhà họ Diệp và thái tử Kim Ô đã không còn nữa”.
Tiếng bàn tán rất sôi nổi, Diệp Thành lặng lẽ đi ngang qua, sau đó rẽ vào mấy khúc cua, cũng không bằng phân các Thiên Võng.
Vẫn là ông lão gầy gò ấy, nhưng ông ta không nằm dài trên ghế ngâm nga giai điệu như lần đầu đến, mà lại ngồi xổm trên ghế, hai tay chắp lại, lẩm bẩm gì đó không biết.
Trước đó ông ta đã bán tư liệu về Kim Ô cho Diệp Thành, sau đó Kim Ô bị giết, có lúc ông ta tự hỏi đây có xem là đang tạo nghiệp không, khiến cho tộc Kim Ô khổ sở.
“Sao vậy, không làm ăn nữa à?”, Diệp Thành đứng đó, giọng nói già nua, ngữ khí âm trầm.
“Có chứ”, ông lão gầy gò bị đánh thức, vội vàng đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy quần áo của Diệp Thành, lập tức cảm thấy khá quen mắt, chỉ là không chắc chắn có phải là người ngày đó hay không.
“Thông tin về tất cả đệ tử và trưởng lão ngoại phái của tộc Côn Bằng, ngoại trừ phân các”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, rất tự giác đưa một túi chứa đồ cho ông ta, trong đó có một nghìn vạn nguyên thạch.
“Tộc Côn Bằng?”, ông lão gầy gò sửng sốt, mặt lộ ra vẻ quái lạ, trước đó ông ta còn hơi nghi ngờ nhưng bây giờ ông ta đã xác định người trước mắt này chắc chắn là người mua tin tức về tộc Kim Ô trước đó, lần này người này lại mua thông tin về tộc Côn Bằng, mục đích quá rõ ràng.
“Mau lên!”, thấy ông lão gầy gò ngây người, Diệp Thành trầm giọng nói, lời nói còn có vẻ đe dọa.
“Đạo hữu thứ lỗi cho ta, ta không có thông tin gì về đệ tử ngoại phái và trưởng lão của tộc Côn Bằng cả”, ông lão gầy gò cười khan: “Nói cách khác, toàn bộ đệ tử và trưởng lão được phái ra ngoài đã bị gọi về gia tộc rồi, còn các phân các lớn của tộc Côn Bằng cũng đã rút hết về gia tộc rồi”.
“Chuyện gì thế?”, Diệp Thành nhướng mày, chuyện này nằm ngoài dự đoán của hắn rồi.
“Tộc Kim Ô tổn thất nặng nề nên bọn họ cũng sợ rồi!”, ông lão gầy gò chắp tay, nói rồi còn không quên liếc nhìn Diệp Thành, ngươi hung hăng, lợi hại như vậy, ai dám lảng vảng ở bên ngoài.
“Hơi đau trứng nhỉ!”, Diệp Thành cũng khoanh tay lại, đúng thật là rất đau trứng, hiện giờ hắn đã có tiền, muốn giết tộc Côn Bằng, nhưng không ngờ bọn chúng đều trốn về hang ổ của mình rồi.
“Thật ra cũng không phải đều là vì tộc Kim Ô”, ông lão gầy gò nói tiếp: “Một tháng trước, đại trận tự phong của tộc Côn Bằng đã được mở, triệu hồi đệ tử ngoại phái và các phân các về cũng là chuyện thường tình”.
“Đóng cửa?”, Diệp Thành nhíu mày, chuyện này hơi nan giải, có trời mới biết tộc Côn Bằng muốn đóng cửa bao lâu, hắn phải đợi đến bao giờ mới trả được thù, không biết chừng đến lúc đó hắn đã chết già rồi.
“Ngoại trừ sào huyệt của Côn Bằng, người tộc Côn Bằng không còn ai ở bên ngoài à?”, vài giây sau, Diệp Thành lại nhìn ông lão gầy gò: “Người ít cũng không sao, chỉ cần có là được”.
“Có thì vẫn có”, ông lão gầy gò cười: “Trong vài mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng vẫn còn người, hơn nữa còn không ít, lúc này có lẽ cũng đang thu dọn sạch sẽ, bắt đầu quay về gia tộc”.
“Mỏ nguyên thạch?”, mắt Diệp Thành sáng lên, nơi đó tốt đấy, có nhiều tiền.
“Ba trăm vạn nguyên thạch”, ông lão gầy gò rất tự giác lấy các thông tin về vài mỏ nguyên thạch của gia tộc Côn Bằng ra, cũng không biết Diệp Thành có cần hay không vẫn nhét vào tay hắn.
Chương 2132: Sát Phá Thiên
“Ngươi thật đúng là biết buôn bán”. Diệp Thành nhìn ông lão gầy với ánh mắt vui vẻ yên tâm.
“Bán được nhiều tình báo, ta cũng kiếm được nhiều”. Ông lão gầy nhoẻn miệng cười: “Nếu đạo hữu muốn, trùng hợp ta đây cũng có, về phần giá tình báo, thứ đạo hữu có là tiền”.
“Ta là não bị úng nước rồi, chạy cùng một chỗ mua tình báo”. Diệp Thành than thở lắc lắc đầu, đưa cho ba trăm vạn nguyên thạch, thầm nghĩ ông lão gầy nhất định là đã nhận ra hắn.
“Yên tâm, Thiên Võng rất có đạo đức nghề nghiệp”. Ông lão gầy cười, chỉ lo vùi đầu vào đếm nguyên thạch: “Tuyệt đối không tiết lộ tin tức người mua, hơn nữa, lão đạo ta cũng không biết cậu là ai”.
“Như thế còn tạm được”. Diệp Thành nhận lấy tình báo, dùng ngón tay chọc chọc ông lão gầy: “Ngươi biết ở đâu có lính đánh thuê, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng ấy”.
Ông lão gầy nghe được liền ho khan, cực kỳ xác định, tộc Côn Bằng cũng sắp bị xử rồi: “Lính đánh thuê thì có không ít, loại đáng tin cậy, gan dạ, không cần mạng chỉ có một nhà, Nam Vực gọi họ là Xích Diễm, mỗi người đều hung ác, nhưng mà tiền thuê cũng không phải cao bình thường”.
Nói xong, ông lão này còn nhét cho Diệp Thành một tờ giấy nhỏ: “Để đây, đi tìm Sát Phá Thiên”.
“Mẹ kiếp, tên này đủ khí phách nha!”, Diệp Thành nhận lấy tờ giấy, còn không quên tặc lưỡi một câu, có thể tưởng tượng ra tầm vóc của binh đoàn tên Sát Phá Thiên nhất định rất hùng tráng.
“Cậu phải nhanh lên, nếu đi chậm, người ở khu mỏ của tộc Côn Bằng về gia tộc mất”. Ông lão gầy như có như không nói một tiếng, rồi sau đó tiếp tục vùi đầu vào đếm nguyên thạch.
Diệp Thành không nói gì, nhìn lướt ông lão gầy một lượt từ trên xuống dưới đầy sâu xa, người này tám chín phần là một người chỉ sợ thiên hạ không loạn, hơn nữa là còn cực kỳ thích xem náo nhiệt.
Cuối cùng nhìn thoáng qua ông lão gầy một cái, hắn xoay người đi, đến Truyền Tống Trận trong thành.
Dựa theo địa chỉ ông lão gầy ghi trong giấy, hắn xuyên qua hai tòa cổ thành, mới đến đến một cổ thành tên Đông Thiên, đi thẳng đến một góc của cổ thành, nơi đó có một trang viên nhỏ.
Mặt tiền của trang viên không lớn, lại là một giới trong nội thành, hắn đi vào đến khi, ba năm người đàn ông vạm vỡ cánh tay trần, đang vây quanh một cái chảo sắt lớn ăn thịt hầm, âm thanh thô lỗ ngông cuồng, sát khí nặng nề.
Lại nhìn tu vi của bọn họ, đều là Chuẩn Thánh Vương, trông rất côn đồ, thật giống như là thổ phỉ.
“Tìm ai”. Một người đàn ông đầu bóng loáng liếc mắt nhìn Diệp Thành, nhưng vẫn chưa nhìn rõ chân dung của Diệp Thành.
“Sát Phá Thiên”. Diệp Thành tuỳ tiện trả lời một câu, cũng không coi mình là người ngoài, kéo ống tay áo, tiến đến trước chảo sắt, tự lấy vớt một miếng thịt hầm ra, gặm trông rất ngon.
“Đạo hữu muốn mời lính đánh thuê sao?”. Một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng phát ra từ lầu các, lời còn chưa dứt, nữ tử áo đen đã hiện thân, thân pháp huyền diệu, lại đeo mặt nạ.
“Thánh Vương!”. Diệp Thành kinh ngạc, vừa nhìn đã nhìn thấu dung nhan của nữ tử áo đen, không nói tuyệt thế, ít nhất cũng là nghiêng nước nghiêng thành, một đôi mắt đẹp, trong suốt và cô quạnh, một mái tóc màu thuỷ lam, từng sợi từng sợi đều nhuộm ánh sáng rực rỡ, có chút không hợp với áo đen.
“Lão Đại”. Mấy người đàn ông vạm vỡ đều gọi một tiếng, rồi tiếp tục ăn thịt uống rượu.
“Cô là Sát Phá Thiên?”, Diệp Thành nhíu mày, nhìn cô gái áo đen đầy tính thăm dò.
“Làm sao? Không giống?”. Cô gái áo đen liếc nhìn Diệp Thành, lông mày xinh đẹp lại theo đó hơi nhăn lại, với tu vi cấp Thánh Vương của nàng ta, vậy mà lại không nhìn ra huyền cơ của Diệp Thành, hắn quá thần bí.
“Sát Phá Thiên thế mà lại là nữ”. Diệp Thành thổn thức một tiếng, so với bộ dạng trong tưởng tượng của hắn quả thực là hai thái cực, một cô nương xinh đẹp lại lấy cái tên nam tính như vậy.
Sau khi thổn thức, hắn mới ho khan một tiếng: “Có thể cho ta biết Xích Diễm các cô có bao nhiêu người không”.
“Không thể trả lời”. Sát Phá Thiên thản nhiên nói: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết dùng bao nhiêu người, cần loại cấp bậc nào, còn cả nhiệm vụ, kế tiếp, chúng ta liền thương lượng giá cả”.
“Sảng khoái”. Diệp Thành cười: “Không cần nói nhiều, ta cần chín Đại Thánh, một trăm Thánh Vương”.
Lời này vừa nói ra, không chỉ Sát Phá Thiên, tại trong trang viên này, bất luận là những người ăn thịt uống rượu hay là ba hoa trêu ghẹo gái, toàn bộ đều tập trung ánh mắt về phía này, không có ngoại lệ.
Chín Đại Thánh một trăm Thánh Vương, đây là đội hình cỡ nào, muốn đi tấn công môn phái sao?
Vài giây sau, Sát Phá Thiên mới nhẹ giọng mở miệng: “Xích Diễm có thể cố gắng tập hợp đủ đội hình này cho đạo hữu, nhưng giá cả thì chưa chắc đạo hữu đã trả nổi, đội hình này cần ba trăm triệu nguyên thạch”.
“Ba trăm triệu nguyên thạch mời được đội hình như vậy, đáng giá!”. Diệp Thành nở nụ cười: “Tiền không là vấn đề, ta cần trong vòng một canh giờ gặp được chín Đại Thánh, một trăm Thánh Vương, làm phiền nhanh một chút”.
Chương 2133: Sát Phá Thiên
“Ngươi còn chưa nói nhiệm vụ, Xích Diễm tuy mạnh, nhưng cũng không phải nhiệm vụ gì cũng đều nhận đâu”.
“Nhiệm vụ rất đơn giản, tối nay, ta muốn tóm gọn ba khu mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng”. Diệp Thành mỉm cười: “Đến lúc đó, còn có chín Đại Thánh trợ giúp quân đoàn Xích Diễm các ngươi”.
“Mỏ Côn Bằng?”, Sát Phá Thiên nhíu mày, đôi mắt đẹp trung lóe lên ý nghĩ sâu xa, lại nhìn Diệp Thành một lượt, mời đội hình lính đánh thuê lớn mạnh như thế, nhiệm vụ này quả nhiên không phải đơn giản.
“Nhiệm vụ này, Xích Diễm có nhận không?”. Diệp Thành hỏi một câu, lại chạy tới nồi vớt thịt .
“Đương nhiên nhận”. Sát Phá Thiên xoay người đi, trở về lầu các: “Ở đây chờ một lát”.
“Nhanh lên đấy”. Diệp Thành tùy ý xua tay, lại tiến đến trước nồi sắt hầm thịt.
Tất cả lính đánh thuê khắp trang viên đều không nói gì, chỉ nhìn Diệp Thành như vậy, hôm nay bọn họ tiếp nhận đơn hàng này, có lẽ là nhiệm vụ lớn nhất từ khi Xích Diễm hình thành đến nay, cũng là rất lợi hại.
Mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng có đội quân tu sĩ trấn giữ, số lượng cường giả trong đó cũng không ít, nếu như chọc giận tộc Côn Bằng, hậu quả sẽ chẳng hay ho, rất có thể là tai hoạ.
Diệp Thành không đếm xỉa những ánh mắt xung quanh, chỉ lo ăn thịt uống rượu, lính đánh thuê ông lão gầy của phân các Thiên Võng kia đề cử quả thật đáng tin cậy, nhiệm vụ tấn công tộc Côn Bằng mà cũng nhận, quả thật là đủ tin cậy, đủ gan dạ, đủ liều mạng, mà hắn cần chính là lính đánh thuê như vậy.
Tuy hắn có không ít Âm Minh tử tướng mạnh mẽ, cũng tự nhận có thể tóm gọn một khu mỏ tộc Côn Bằng, nhưng như vậy vẫn không đủ, đã làm thì phải làm mạnh, ba núi mỏ, một lần tóm gọn hết.
Vẫn như trước bất kể mọi giá, hắn có là tiền, điều quan trọng nhất là phải để nhà họ Côn Bằng thấy máu, cho dù là muốn tự phong bế, cũng không để cho bọn họ sống yên ổn, nợ máu phải trả bằng máu.
Huống hồ, đã là mỏ nguyên thạch, vậy tất nhiên sẽ có không ít nguyên thạch, hơn nữa cũng có thể thuận tiện lấy đi những túi đựng đồ và pháp khí của cường giả canh gác, tính như vậy, hắn cũng không thiệt.
Nửa canh giờ sau, trang viên không ngừng có người đi vào, mỗi người đều choàng áo bào đen, đều đeo mặt nạ đầu quỷ, cũng đều dùng bí pháp che thân, sát khí cũng đều nồng hậu.
Diệp Thành nhìn lướt qua, không nhiều không ít đúng một trăm người, đều là cấp Thánh Vương, hắn có thể nhìn thấu chân dung của bọn họ, tự nhận đều chưa từng gặp qua, đều là gương mặt lạ, chỉ biết mỗi người đều rất mạnh.
Kế tiếp đó là chín Đại Thánh, cũng như một trăm Thánh Vương này, choàng áo bào đen và đeo mặt nạ, bí pháp che thân của bọn họ lại càng huyền diệu hơn, nhưng cũng khó tránh khỏi Tiên Nhãn của Diệp Thành nhìn lén.
“Những người cấp cao của Xích Diễm, có lẽ toàn bộ đều đến rồi”. Diệp Thành cười cười: “Tại hạ thật đúng là vinh hạnh”.
“Đạo hữu thật quyết đoán”. Đại Thánh dẫn đầu thản nhiên nói một tiếng: “Từ khi Xích Diễm ta khai sáng tới nay, đây là lần đầu tiên xuất động đội hình như thế, hơn nữa còn là đánh núi mỏ của tộc Côn Bằng”.
“Đạo hữu quá khen”. Diệp Thành cười, lúc này mở bản đồ ra, chỉ vào ba vòng tròn lớn trên đó: “Còn đây là vị trí của ba núi mỏ của tộc Côn Bằng, lão phu đã điều tra, ba mỏ đều có hai Đại Thánh, chín Thánh Vương bảo vệ, mặt khác Chuẩn Thánh Vương và Thánh Nhân đương nhiên cũng không ít, nhưng đều là tôm tép, về phần quân đội tu sĩ, chỉ xem là đồ trang trí là được”.
“Chúng ta nghe nói, đạo hữu còn có chín Đại Thánh trợ chiến”. Một vị Đại Thánh nhìn về phía Diệp Thành.
“Tất nhiên là có”. Diệp Thành vừa động tâm niệm, tế ra chín Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh.
Nhất thời, những người có mặt ở đây đều híp mắt lại, đặc biệt là cấp Đại Thánh, vừa nhìn đã nhận ra chín Đại Thánh này không phải là người sống, mà là người chết, giống như con rối, nhưng lại mạnh hơn so với con rối.
“Coi bọn chúng là con rối là được”. Diệp Thành cười nói, sắc mặt không chút thay đổi.
Nhưng ánh mắt của những cường giả Đại Thánh và Thánh Vương này nhìn Diệp Thành đã thay đổi, tò mò về thân phận của Diệp Thành, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có chín con rối cấp Đại Thánh.
Rất rõ ràng, thân phận của Diệp Thành không đơn giản, dám đối đầu với tộc Côn Bằng, dùng mông nghĩ cũng biết đều không phải là người bình thường, bọn họ thậm chí hoài nghi, tại hoạ lúc trước của Kim Ô tộc cũng có liên quan đến hắn.
“Mặc dù chiến lực của bọn chúng không thể so với Đại Thánh sống, nhưng thực lực tuyệt đối khủng bố”. Diệp Thành nói: “Tính như thế, Xích Diễm các ngươi chín Đại Thánh, cộng thêm chín của ta, tổng cộng mười tám vị Đại Thánh, chia làm ba đội, mỗi đội sáu Đại Thánh, cộng thêm ba mươi ba người cấp Thánh Vương, cùng phát động tiến công, về phần nguyên thạch trong núi mỏ, đạo hữu có thể lấy tuỳ ý, nhưng điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ phải hoàn thành, mặt khác, còn có vải trắng này, treo lên thật cao cho ta”.
Diệp Thành lại lấy ra mảnh vải trắng, trên đó dùng máu tươi viết bảy chữ: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!
Chương 2134: Tấn công mỏ
Tấm vải trắng vừa xuất hiện, mọi người trong sân đều nhíu mày, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Diệp Thành, đánh lâu như vậy, kẻ diệt tộc Kim Ô, mẹ nó chính là tên này!
“Ta đã nói xong, các vị đạo hữu có gì không bằng lòng không”. Diệp Thành cất bản đồ, nhìn về phía mọi người.
“Không ý kiến”. Mọi người dời mắt, cũng có chút kiêng dè với Diệp Thành.
“Cho ta chen vào một câu!”. Diệp Thành ho khan một tiếng: “Phần lớn trong mỏ sẽ có truyền tống trận đi thẳng đến tộc Côn Bằng, để tránh việc tộc Côn Bằng đến cứu viện thì phải phá vỡ truyền tống trận trước, các đạo hữu nhớ lấy”.
“Chuyện cướp bóc này, chúng ta quen cả rồi”. Mọi người lên tiếng, khiến Diệp Thành cũng vui vẻ.
“Như vậy thì lên đường thôi, tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành mạnh mẽ vang dội, cất bước rời khỏi trang viên, chín Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh cũng tách ra sáu người, ba người một nhóm, đối phương cũng phân phối như hắn.
Dưới màn đêm, đoàn người rời khỏi thành cổ Đông Thiên, chia thành ba tốp đi theo ba hướng.
Diệp Thành lao đi như tia sáng, bên cạnh là ba vị Đại Thánh và ba vị Âm Minh tử tướng cấp Đại Thánh.
Âm Minh tử tướng cũng không có gì, vẻ mặt thẫn thờ, hai mắt trống rỗng, ngược lại ba vị Đại Thánh kia, cả đường đi đều nhìn ba vị Âm Minh tử tướng, họ chưa từng thấy con rối như vậy, khí thế rất mạnh.
Nhìn Âm Minh tử tướng rồi ba người lại nhìn Diệp Thành chằm chằm, cả ba mươi ba Thánh Vương sau lưng, tất cả đều đang nhìn Diệp Thành, diệt Kim Ô rồi diệt Côn Bằng, tên này lớn gan thật.
Không mất bao lâu, nhóm bọn họ đã đến trước, địa điểm là một dãy núi hùng vĩ xa xôi.
Những ngọn núi này bao phủ cả một khu vực rộng lớn, toàn bộ đều có kết giới bao trùm, xung quanh ngọn núi có rất nhiều tòa thành, tháp quan sát và hàng rào khắc đầy ký tự, trên không có tu sĩ bay tới bay lui, trên mặt đất còn có không ít thị vệ tay cầm giáo thương, từng nhóm giăng lối khắp nơi, đang tuần tra.
Đây là mỏ nguyên thạch của tộc Côn Bằng, vừa nhìn thì rất giống với doanh trại quân đội ở phàm trần, canh gác nghiêm ngặt. Chỉ vì nơi này là nơi quan trọng, cả tộc Côn Bằng cử quân đội tu sĩ đến bảo vệ, trong vòng mấy vạn dặm quanh mỏ quặng đều không cho người khác bước chân vào.
“Truyền tống trận cứ giao cho ta, ba vị đạo hữu và ba con rối của ta dốc hết sức tiêu diệt hai Đại Thánh trong mỏ Côn Bằng”. Diệp Thành truyền âm cho mọi người: “Ba mươi ba vị Thánh Vương còn lại, dốc sức tiêu diệt Thánh Vương của tộc Côn Bằng, xong chuyện thì xử lý quân đội tu sĩ, chém giết toàn bộ”.
“Đã rõ”. Mọi người gật đầu, cầm vũ khí lên, đều là các pháp khí kinh khủng.
“Đợi hai đội kia đến vị trí, thì cùng nhau tấn công!”. Diệp Thành nói rồi lấy Phần Tịch ra.
“Chuẩn Đế Binh?”. Ba vị Đại Thánh và ba mươi ba Thánh Vương đều kinh ngạc, với nhãn giới của bọn họ, có thể nhìn ra cấp bậc Phần Tịch của Diệp Thành, là Chuẩn Đế Binh hàng thật giá thật.
Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thành đều thay đổi, mang theo chín con rối cấp bậc Đại Thánh bên cạnh, bây giờ lại có Chuẩn Đế binh, lai lịch hắn lợi hại như vậy, thảo nào dám nhắm vào Côn Bằng.
Diệp Thành không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, âm thầm liên kết hai đội Âm Minh tử tướng của hắn, kết nối tầm nhìn của bọn họ, một đội trong đó đã đến bên ngoài mỏ nguyên thạch Côn Bằng.
Đã có hai đội đến vị trí chỉ định, chỉ cần đợi đội thứ ba, hắn sẽ không chần chừ ra lệnh khai phá, cũng giống như đã phá hủy phần lớn Kim Ô Các, không muốn để Côn Bằng có thời gian phản ứng lại.
Một khắc sau, đội thứ ba cũng đã đến sau đó, ẩn nấp trong tối, lấy dụng cụ ra.
“Tấn công!”. Diệp Thành khẽ quát, sau đó kiếm Phần Tịch như một luồng sáng đỏ phóng thẳng lên trời.
Xích Diễm Đại Thánh và Xích Diễm Thánh Vương sau lưng hắn đều ra tay, trực tiếp dùng Tinh Nguyên và pháp lực hùng mạnh, cùng đánh vào trong kiếm Phần Tịch, hợp sức kích hoạt pháp khí Chuẩn Đến Phần Tích này.
Nhiều người cùng kích hoạt như vậy, sức mạnh kiếm thần Phần Tịch hùng uy, kiếm chém vỡ kết giới mỏ.
“Ai?”. Kết giới bị phá, toàn bộ ngọn núi xôn xao, kinh động người tộc Côn Bằng bên trong, dù là thị vệ tuần tra hay là tu sĩ trên trời, toàn bộ đều tụ tập đến nơi này.
“Cướp sạch!”. Diệp Thành mạnh mẽ gào thét như sói tru, lao ra đầu tiên, tay cầm kiếm Phần Tịch, một kiếm chém ngang một vùng, Thánh Vương trở xuống, không ai có thể đỡ được một kiếm uy mạnh này của hắn.
“Cứu viện!”. Một Thánh Vương Côn Bằng đánh đến, trên đầu có một cái lư đồng, quát gầm rung trời.
Diệp Thành dùng súc địa thành thốn chém giết, một kiếm chém bay Thánh Vương Côn Bằng kia, tuy Thánh Vương Côn Bằng đó mạnh, nhưng cũng không ngăn được một kiếm của Diệp Thành, thân xác bị chém nát, chỉ còn lại nguyên thần hư ảo.
Một Thánh Vương Xích Diễm chém đếm, một chưởng quét sạch, trở tay một kiếm, chém sạch cả một vùng.
“Tốc chiến tốc thắng!”. Diệp Thành thét gào, mang theo kiếm Phần Tịch đi thẳng đến chỗ sâu, dùng tiên nhãn tìm kiếm được vị trí toàn bộ truyền tống trận, sức mạnh không gian ngập tràn bên trong, muốn tìm được cũng không khó.
“Hạ hắn ta”. Hai Đại Thánh mỏ Côn Bằng xuất hiện, một tay cầm kiếm một tay cầm con dấu, Đại Thánh uy lực quét ngang bốn phương, gây áp lực lớn cho Diệp Thành, dù sao hắn cũng không phải Đại Thánh.
“Ba đấu một, chiến thôi”. Ba Đại Thánh Xích Diễm và ba Minh Âm tử tướng cùng nhau chém giết, ngăn chặn hai Đại Thánh Côn Bằng, lập tức chia ra, đều tạo thành đội hình ba đấu một.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?”. Thấy đội hình đối phương mạnh mẽ như vậy, Đại Thánh Côn Bàng thét lớn, đây rõ ràng đã có tính toán, chính là mưu kế nhắm vào mỏ Côn Bằng.
Đối với cơn phẫn nộ của đối phương, Đại Thánh Xích Diễm cũng không quan tâm, tấn công uy vũ khắp nơi, đội hình ba đánh một khiến hai Đại Thánh Côn Bằng không ngẩng đầu nổi, máu tươi khắp bốn phía.
Hai đội còn lại cũng như vậy, ai cũng có nhiệm vụ riêng, ba Thánh Vương Xích Diễm chịu trách nhiệm phá hủy truyền tống trận trong mỏ, những người còn lại thì tấn công Đại Thánh và Thánh Vương tộc Côn Bằng.
Chương 2135: Tấn công mỏ (2)
Máu tươi nhuộm đỏ mỏ quặng, cũng nhuộm đỏ mặt đất, cao thủ Côn Bằng bị áp chế tuyệt đối, người ở mỏ Côn Bằng biến thành một biển máu, mạng người như cây cỏ, máu me ngập tràn.
Côn Bằng tộc hoảng sợ, hoảng sợ trước yêu cầu cứu viện, hơn nữa cả ba mỏ đều cầu viện.
“To gan”. Côn Bằng Hoàng tức giận không thôi, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám quang minh chính đại đánh cướp mỏ của tộc Côn Bằng, hơn nữa còn đánh một lần cả bả mỏ.
Bỗng chốc, cao thủ tộc Côn Bằng xuất kích, chia thành hai nhóm, một nhóm tiếp viện qua truyền tống trận, một nhóm bay ra khỏi gia tộc, muốn đánh cả hai bên trong lẫn ngoài, trước sau vây đánh kẻ đánh cướp.
Động tĩnh lớn như vậy, khiến đêm tối không còn yên tĩnh, chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đều kinh sợ, nhìn về một hướng, vẻ mặt kỳ lạ: “Mẹ nó, lại xảy ra chuyện gì vậy”.
“Trời đất, người của Côn Bằng tộc, quân đội tu sĩ!”. Người tinh mắt đã nhìn thấy các cao thủ tộc Côn Bằng ùn ùn kéo đến, người ngự kiếm, kẻ cưỡi mây đạp gió, không thì sử dụng chiến xa cổ xưa, người kéo đến như biển, sát khí ngập trời, nuốt trọn từng tấc đất.
“Chuyện gì thế này?”. Mọi người đều biến sắc: “Các tộc lại bùng nổ tranh giành sao?”
“Có người tấn công mỏ nguyên thạch tộc Côn Bằng, hơn nữa còn là ba mỏ cùng lúc”. Âm thanh bàn tán ồn ào, từng tiếng động long trời lở đất, khiến khắp nơi bỗng chốc nổ tung, náo động muôn nơi.
“Này là nhà nào vậy, cùng lúc đánh cả ba mỏ, chủng tộc lớn sao?”
“Tám phần là kẻ thù tộc Côn Bằng, tộc Kim Ô bị tiêu diệt rồi, mỏ tộc Côn Bằng cũng bị tán công rồi”.
“Không cần nói, lại là trò của lão thất”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu lại chạy đến đỉnh núi xem xét, nếu không phải Viên Hoàng ra lệnh cấm túc bọn họ ở trong tộc thì bọn họ cũng chạy đi xem rồi.
“Phải khiến thiên hạ Nam Vực đại loạn mới được sao?”. Đại Minh Vương tộc Khổng Tước đứng từ trên cao nhìn về phía xa, bất giác lầm bầm nói, thầm nghĩ hậu nhân của Lục Đạo quả là ra tay xuất quỷ nhập thần.
Bốn phương kích động, các chủng tộc cũng bị thu hút, chuyện quái gì vậy chứ, các tộc tự phong muốn xưng bá lần lượt đều xảy ra chuyện, trước là tộc Kim Ô, lần này lại là Côn Bằng, náo nhiệt thật.
Bên này, Diệp Thành tung hoành một đường, không ai có thể cản đường hắn, Đại Thánh và Thánh Vương tộc Côn Bằng đều bị áp chế mọi mặt, người còn lại trên mỏ Côn Bằng tuy nhiều, nhưng với hắn mà nói cũng chỉ là đám lâu la.
Hắn chém giết đến trước một tòa cung điện, truyền tống trận của mỏ, chính là trong cung điện này.
“Ngăn hắn lại”. Cao thủ bảo vệ trước đại điện đều phẫn nộ, đội hình này cũng không nhỏ, có một Thánh Vương và chín Chuẩn Thánh Vương, các Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Nhân khác có gần nghìn người.
Truyền tống trận quan trọng cỡ nào, bọn họ đều rõ, một khi truyền tống trận bị hủy, cứu viện của gia tộc sẽ không đến được, không có cứu viện từ gia tộc, kết cục mỏ này có thể đoán được, sẽ vô cùng thảm khốc.
Diệp Thành không nói, lao lên chém giết, kiếm Phần Tịch uy lực vô song, người tộc Côn Bằng lao lên chém giết đều bị một kiếm chém ngang dọc, thân xác và nguyên thần đều bị tiêu diệt, tiếng kêu la thảm thiết cũng biến mất.
“Cấp Đại Thánh, Chuẩn Đế Binh”. Đại Thánh Côn Bằng kia biến sắc, không hề nghĩ ngợi lập tức bỏ chạy, cấp bậc như vậy, vượt xa phạm vi bọn họ có thể chống đỡ, Đại Thánh mang theo Chuẩn Đế Binh, không phải thứ mà hạng tôm tép như bọn họ cản được, lên bao nhiêu thì chết bấy nhiêu.
Thân hình Diệp Thành kỳ lạ, lao lên chém giết, không có thần thông, chỉ không ngừng sử dụng Phần Tịch.
Người tộc Côn Bằng bảo vệ trước điện gặp họa lớn, bị tiêu diệt cả một vùng, không ai có thể ngăn được một kiếm của hắn, Thánh Vương Côn Bằng kia lại chưa chết, nguyên thần trốn thoát, cũng khó tránh khỏi bị tiêu diệt.
Người bảo vệ đều bị hạ gục, Diệp Thành một chưởng mở tung cung điện, một đàn tế khổng lồ hiện ra trước mắt, có một đại trận dài chừng mười trượng trên đó, chính là truyền tống trận trong mỏ.
Diệp Thành tiến lên, ước tính thời gian, cao thủ tộc Côn Bằng hơn phân nửa đã bước vào truyền tống trận.
Hắn khẽ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết, chém xuống một kiếm, phá vỡ truyền tống trận.
Truyền tống trận bị phá, thông đạo không gian đương nhiên cũng sụp đổ, tuy hắn không nhìn thấy người, nhưng dường như hắn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi quát tháo và tiếng kêu la thảm thiết, đều bị hắn bẫy cả rồi.
Không dừng lại lâu, hắn lập tức rời khỏi cung điện, một đường đi thẳng đến mỏ, những nơi đi qua đều nhuộm máu tươi, phần lớn đều bị hắn tiêu diệt, quả thực là tung hoàng sát phạt một đường.
Trong lúc chém giết, hắn cũng nhàn rỗi, người bị chém, những túi đựng đồ, các pháp khi vỡ vụn, đều bị hắn nhặt lại không chừa cái nào, tốn ba trăm triệu nguyên thạch mời lính đánh thuê Xích Diễm thì cũng phải kiếm lại chút gì chứ, mọi thứ trong tay đều có thể đổi thành tiền, sao lại không lấy.
Phía trước, mỏ đã hiện ra, cũng có người bảo vệ, bị hắn một kiếm chém chết, sau đó lao vào mỏ.
Không thể không nói, mỏ Côn Bằng rất lớn, nối thẳng xuống đất, đâu đâu cũng có thể thấy nguyên thạch được khảm trên vách đá, không quá tinh khiết, vẫn chưa được tôi luyện, toàn bộ bị hắn lấy đi hết.
Tiếng kêu thảm thiết khắp nơi, người trong mỏ quặng, đều bị chém giết, hắn một hơi biến ra hơn ba nghìn phân thân, vốn muốn khai thác khắp mỏ, cho dù là nguyên thạch hay là khoáng thạch, cứ thấy là lấy.