• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 2111-2115

Chương 2111: Mục tiêu: Tây Mạc

“Thành Vô Lệ?”, nghe được bốn chữ này, Diệp Thành bỗng nhìn sang Đại Minh Vương, ánh mắt sáng ngời: “Tại sao tiền bối lại nói đến sự tồn tại cổ xưa này, là tiên thành lại giáng thế?”

“Vào ngày đại hội vạn tộc, nó đã rơi xuống Tây Mạc”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước khẽ gật đầu: “Nhưng cũng chỉ ở lại mười lăm phút rồi biến mất, không ai tìm được dấu vết của nó”.

“Chỉ dừng lại ở Tây Mạc một khắc*”, Diệp Thành thì thào, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng răng rắc, cho dù biết được tin vào ba ngày trước, muốn đi Tây Mạc, cũng không kịp, quá xa.

*một khắc bằng 15 phút ở hiện đại

Hiếm khi nhìn thấy thành Vô Lệ thế mà lại bỏ lỡ, bỏ lỡ nó rồi thì đã bỏ lỡ Sở Huyên Nhi, cũng có khả năng là Sở Linh Nhi, nhưng cho dù là ai thì cuối cùng hắn cũng không đến kịp.

Thành Vô Lệ xuất quỷ nhập thần, lần này bỏ lỡ không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa, có lẽ nếu có xuất hiện lần nữa, hắn vẫn không đến kịp, có lẽ lúc nó xuất hiện lần nữa, hắn đã bước vào vòng luân hồi kế tiếp rồi.

“Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước cười nói.

“Tổ tiên từng nói đó là một tiên thành khi ẩn khi hiện”, Diệp Thành lơ đãng đáp: “Người ở nơi đó đều tu bí thuật Thái Thượng Vong Tình, Vô Lệ tức là vô tình”.

“Thảo nào, thảo nào phụ nữ đến từ thành Vô Lệ đều không có tình cảm”.

Nghe nói thế, đôi mắt tối sầm của Diệp Thành bỗng lóe sáng, nghiêng đầu nhìn Đại minh vương: “Ý của tiền bối là lần này thành Vô Lệ giáng xuống là có người đi ra?”

“Đúng là có một người đi ra từ đó”, Đại Minh Vương nhà Khổng Tước vuốt râu: “Hôm qua đạo hữu ở Tây Mạc của ta đến nhà họ Khổng Tước, nghe ông ấy nói thế, chắc là thật đấy”.

“Đạo hữu của tiền bối có chân dung của người phụ nữ đó không?”, hơi thở Diệp Thành trở nên gấp gáp, có lẽ là quá vui mừng, ngay cả giọng điệu cũng run rẩy, đôi mắt như phát sáng tràn đầy hy vọng.

“Không có”, Đại minh vương Khổng Tức lắc đầu: “Ông ấy từng gặp người phụ nữ đó nhưng nàng ta che kín mặt, còn dùng bí pháp thần che mất huyền cơ, cho dù không đeo mạn che mặt thì cũng khó thấy được dung mạo thật”.

Diệp Thành lặng thinh không nói, cảm thấy rất tiếc nuối nhưng cũng nhiều hy vọng, nếu là người bước ra từ thành Vô Lệ, có khả năng là Sở Huyên hoặc là Sở Linh, không thể loại trừ khả năng này.

Thầm nghĩ như thế, Diệp Thành bỗng đứng dậy: “Tiền bối, vãn bối còn có việc, tạm biệt”.

Nói rồi hắn sải bước đi ra ngoài, có phải hay không hắn cũng phải đến Tây Mạc một chuyến, tìm được nàng ta rồi nhìn là sẽ biết, cho dù không phải cũng có thể hỏi được gì đó.

Sau khi ra khỏi rừng trúc, hắn bay lên trời, trước khi đi còn không quên quay đầu nhìn lại bọn Tiểu Viên Hoàng, sáu tên kia đều ngủ rất say, hắn cũng không quấy rầy nên lặng lẽ ra đi cũng xem như đúng lúc.

Đại Minh Vương nhà Khổng Tước cũng đứng dậy, hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Thành rời đi, đôi mắt già nua hiện lên vẻ kinh ngạc và nhẹ nhõm, nhưng cũng có phần nghi hoặc, có trách thì chỉ trách Diệp Thành quá bí ẩn.

Sau khi hắn đến, rất nhiều chuyện đều trở nên khác lạ, chẳng hạn như cháu gái nhỏ của ông ta, trong đôi mắt xinh đẹp luôn ẩn chứa sự thăng trầm gì đó hệt như cô bé đã cất giấu quá nhiều chuyện.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành như thần quang rực rỡ, phản chiếu bầu trời đầy sao vô cùng lung linh.

Đợi đến khi sắp bình minh, hắn mới đáp xuống một thành cổ gần nhà họ Khổng Tước.

Hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa nhưng không định đến chỗ có người chuyển thế mà chạy thẳng vào trung tâm thành, bước vào trận truyền tống, cả một đường truyền tống đến Tây Bắc, hướng đi lần này là Tây Mạc của Huyền Hoang.

Cả đoạn đường tiếp theo hắn cũng không dừng lại nghỉ ngơi, những nơi hắn đi qua đều có những truyền thuyết về hắn, chẳng hạn như mọi người trên Huyền Hoang Đại Lục đều biết đến cái tên Diệp Thành này, thậm chí còn lan truyền từ thánh địa tu sĩ này đến tinh vực, chẳng mấy chốc danh tiếng của thánh thể đã truyền đi khắp Chư Thiên Vạn Vực.

Hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này, đi lâu như vậy, vinh quang và danh tiếng gì đó đã không còn quan trọng nữa, trong các câu chuyện để lại cho đời sau có hắn hay không cũng không quan trọng.

“Mở trận, thành cổ Nam Thiên!”, lại là một đêm trời đầy sao, Diệp Thành bước vào trận truyền tống, một tấm bản đồ treo lơ lửng trong đường hầm không gian, hắn dùng bút không ngừng nối từng thành cổ lại với nhau, đó là con đường ngắn nhất đến Tây Mạc, cả đoạn đường đều truyền tống.

Khi hắn nhìn vào trong, đường hầm không gian luôn yên tĩnh mà giờ lại náo loạn, từ đầu đến cuối đường hầm này dần dần sụp đổ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau đó lan về phía hắn.

Hắn nhanh chóng cất bản đồ đi, híp mắt nhìn chằm chằm phía trước, không cảm nhận được có người đang đánh nhau, nói cách khác đường hầm không gian không sụp đổ vì có đại chiến.

Nếu trong đường hầm không xảy ra vấn đề, vậy thì trận truyền tống ở hai đầu đường hầm xảy ra vấn đề, chắc chắn trận truyền tống ở một đầu nào đó bị hỏng, dẫn đến đường hầm không gian sụp đổ.

Không nghĩ nhiều, hắn xoay người chạy ra ngoài, đường hầm không gian đã hỏng, hắn cũng chỉ có thể bay đến thành cổ Nam Thiên, nhờ vào trận truyền tống ở đó để tiếp tục truyền tống đến Tây Mạc.

Nửa canh giờ sau, thành cổ Nam Thiên mới hiện ra trong mắt hắn nhưng lại khiến hắn nhíu mày.

Nhìn từ xa, cả thành cổ Nam Thiên ngập trong màu máu, sương máu bay mù mịt bao phủ bầu trời đầy sao bằng một tấm màn máu, đứng từ rất xa đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Quả nhiên là bên này xảy ra vấn đề. Diệp Thành lẩm bẩm, một luồng thần quang lướt qua thành cổ Nam Thiên.

Đi vào trong thành cổ Nam Thiên, hắn lại nheo mắt, mặc dù thành này lớn nhưng lại yên tĩnh như tờ.

Hay nói cách khác người trong thành cổ Nam Thiên đã bị tàn sát, khắp nơi đều là thi thể, đường phố, nhà cửa, đình quán đều đẫm máu, khiến người ta kinh hãi.

Diệp Thành nhìn thoáng qua, dù là hắn thì cũng không khỏi run lên, đàn ông đều bị chặt đầu treo lên cao, phụ nữ cũng rất thê thảm, quần áo xộc xệch, không ít người bị làm nhục đến chết.

Hệt như nơi tu la âm trì, ngay cả những đứa trẻ sơ sinh cũng bị ghim vào tường.

Diệp Thành sải bước đi nhanh hơn như bị hoảng sợ, trong thành vẫn còn người sống, hơn nữa còn là người chuyển thế.

Đó là một phủ đệ, thủ vệ canh cửa phân tán khắp nơi, tất cả đều bị chém đầu, có lẽ là vì người chết trong phủ quá nhiều, máu chảy ra từ trong phủ, thấm xuống đường.

Khi bước vào phủ, từ xa hắn nhìn thấy một người phụ nữ nhuốm đầy máu, nàng ta bị làm nhục, quần áo xộc xệch, trên người đầy vết thương, nằm trên mặt đất gian nan bò sang một bên.

Diệp Thành bước đến, hắn mặc kệ mọi thứ, hắn lấy căn nguyên ra rót vào trong cơ thể của người phụ nữ áo, nàng ta là người chuyển thế, kiếp trước là đệ tử thế hệ chữ lót Huyền ở Thanh Vân Tông.

Có điều khiến hắn bất lực là Nguyên Thần chân thân của cô gái này đã bị trúng một đòn mang tính hủy diệt, ngọn lửa nguyên thần gần như bị dập tắt, ngay cả khi Đại La Kim Tiên còn sống, cũng khó có thể cứu sống nàng ta.

“Đừng động đậy nữa, đừng nói chuyện”, hai mắt Diệp Thành đỏ ngầu, điên cuồng xông vào căn nguyên, chỉ mong có thể cứu mạng nàng ta, ít nhất để nàng ta biết đến quê hương Đại Sở của mình.

Người phụ nữ áo tím dường như không nghe thấy, vẫn cố hết sức bò về phía trước, kéo lê cơ thể đẫm máu, hai bàn tay nhuốm đầy máu giơ về một hướng như muốn chạm vào thứ gì đó.

Diệp Thành vô thức nghiêng đầu nhìn theo hướng bàn tay của người phụ nữ, đó là một bức tường đá, có một đứa bé sơ sinh bị đóng lên trên đó, vẫn còn đang trong bộ dạng khóc òa.

Hắn run lên, có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra ở đây không lâu trước đó, nàng ta bị làm nhục, trơ mắt nhìn con mình bị đóng đinh đến chết, trơ mắt nhìn những người trong tộc lần lượt ngã xuống.

“Con… con, con của… con của ta… con”, người phụ nữ khàn giọng hét lên, nhưng giọng nói yếu dần đi, ánh sáng trong mắt nhanh chóng lụi tàn, cuối cùng ngọn lửa nguyên thần le lói cũng dập tắt, bàn tay đầy máu giơ lên đó cũng vô lực buông thõng xuống.

Hai tay Diệp Thành dính đầy máu, nước mắt nóng hổi trào ra, hắn vẫn đến muộn rồi, hắn chưa từng cảm thấy mình vô dụng như lúc này, trơ mắt nhìn nhưng lại chẳng thể làm được gì.

“Ta nói rồi mà, chắc chắn vẫn còn người sống”, Khi Diệp Thành đang cảm thấy đau lòng, thương xót, một giọng cười nham hiểm vang lên, một đám người bay vào trong phủ, khí tức của đám người đó đều âm u, mặt mày dữ tợn, đứng quanh trên bầu trời, đầy hứng thú nhìn xuống Diệp Thành bên dưới: “Không ngờ lại là Thánh Nhân”.
Chương 2112: Nam Thiên

Bóng người đầy trời, Diệp Thành không quan tâm, giơ tay kéo đứa trẻ bị đóng đinh đến bên cạnh, đặt vào trong lòng cô gái áo tím, để nàng ta có thể ôm đứa nhỏ, lên đường cùng nhau.

Nàng ta là người cố hương, hơn hai trăm năm trước cũng từng chiến đấu đẫm máu, cũng từng bảo vệ muôn dân phía sau.

Kiếp trước chết trận tại Nam Thiên Môn, kiếp này lại mai táng ở Nam Thiên Thành, cùng là Nam Thiên nhưng lại là tha hương nơi xứ người, đến chết vẫn chưa phá giải phong ấn ký ức, đến chết cũng không biết cái gọi là quê hương.

Hắn xoay người, im lặng nhìn quanh bốn phía, sắc mặt bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động.

Hắn không cần hỏi, chỉ quét nhìn một lượt, liền biết là những người này là chủng tộc nào, căn nguyên của bọn họ cực nóng, như nắng gắt, chính là người của tộc Kim Ô, trong đó cũng không thiếu người của tộc Côn Bằng.

“Đi đâu không tốt, lại cứ muốn đến thành cổ Nam Thiên”. Một ông lão mặc áo bào bạc trong số đó cười nhạt, lộ ra hai hàng răng nanh trắng: “Nếu đã đến đây, vậy hôm nay không cần đi nữa”.

Diệp Thành không nói gì, từng bước đạp xuống, chớp mắt liền biến mất, khi xuất hiện lại đã ở phía sau ông lão áo bào bạc.

Ông lão áo bào bạc chợt biến sắc, nhãn lực của Thánh Nhân như ông ta, lại chưa thể tìm thấy tung tích Diệp Thành, những người khác cũng như thế, thân pháp của Diệp Thành quá nhanh, nhanh đến mức làm cho bọn họ không thể nắm bắt.

Không nghĩ nhiều, ông lão áo bào bạc lập tức lui về phía sau, nhưng vẫn chậm, Diệp Thành đã tiến đến gần người, không có binh khí gì, một tay tóm lấy nguyên thần của ông lão áo bào bạc, trực tiếp xé rách.

“Hắn không phải Thánh Nhân bình thường, hợp lực đánh chết”. Ông lão áo vàng tộc Kim Ô và ông lão áo tím tộc Côn Bằng dẫn đầu, hai người tu vi cùng cấp bậc, đều là Chuẩn Thánh Vương, đột nhiên gầm lên.

Lệnh ra, mọi người ở đây đều hành động, người tu vi yếu nhất cũng là Hoảng Cảnh đỉnh phong, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh và lão Thánh Nhân, hoặc là thần thông, hoặc là bí pháp, ùn ùn kéo đến nghiền áp về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lấy thân cứng rắn chống lại, kiếm Xích Tiêu hiện ra trong tay, một kiếm quét ngang, uy lực huỷ diệt vô cùng, ngoài hai vị Chuẩn Thánh Vương, không ai có thể đỡ một kiếm của hắn, mưa máu văng đầy trời.

“Cùng tiến lên”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô lạnh lùng quát, đạp trời mà đến, từ ấn đường ánh sáng thần bắn ra tứ phía, một bảo ấn kim quang lao ra, là pháp khí cấp Thánh Vương, thần uy sống lại, vút lên trời cao rồi đè xuống.

Hỗn Độn Thần Đỉnh xông ra Thần Hải, không có tiên quang nở rộ, phong cách cổ xưa tự nhiên, trực tiếp đâm vào bảo ấn kim quang, một kích đâm khiến nó vỡ vụn, những mảnh nhỏ của pháp khí cũng bị cường thế nuốt hết.

Pháp khí bản mệnh vỡ vụn, Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị thương, đạp lùi về phía sau, máu tươi theo đó chảy không ngừng, hai tròng mắt lại tràn đầy vẻ khó có thể tin được, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của ông ta.

“Chém chết!”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng quát lên rung trời, công phạt cũng tới rồi, pháp khí bản mệnh treo trên đầu có hơi kỳ quái, đúng là một chiếc thùng sắt, thật là cổ xưa, nó được đúc thành từ tiên thiết đặc biệt, pháp khí này cũng là cấp Chuẩn Thánh Vương, mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bảo ấn kim quang kia.

Diệp Thành bị nuốt vào trong thùng sắt ngay tại chỗ, cấm chế chém giết và cấm chế phong ấn của lạc ấn trong đó sống lại, sức mạnh huỷ diệt tàn sát bừa bãi, muốn phong kín cơ thể Diệp Thành, muốn chém chết nguyên thần của hắn.

“Cho dù có mạnh, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một Thánh Nhân”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng lạnh lùng nói, rất tự tin với pháp khí bản mệnh của mình, ngay cả Chuẩn Thánh Vương bị nuốt, cũng khó trốn thoát.

“Côn Bằng các lão ra tay, tất nhiên là dễ như trở bàn tay”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô cùng những người ở đây đều cười, thầm thở dài nhẹ nhõm: “Nếu không có đạo hữu ở đây, thì chắc chắn đã tổn thất thê thảm nghiêm trọng”.

“Chuyện dễ như trở bàn tay”. Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng vuốt râu, dáng vẻ tiền bối cao nhân.

Song, ông ta còn chưa nói dứt lời, thùng sắt bản mệnh của ông ta đã kêu rung dữ dội, tiếp theo liền bị một nắm đấm vàng đánh ra một cái lỗ lớn, một bóng hình rồng vàng nhảy ra từ bên trong, Diệp Thành giết ra, pháp khí thùng sắt tuy mạnh, nhưng để phong ấn giết hắn vẫn là thiếu một chút đạo hạnh.

Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng biến sắc, chịu phản phệ, máu tràn ra khoé miệng, những người khác cũng đột nhiên biến sắc, bọn họ biết rõ sự bá đạo của thùng sắt kia, vậy mà không thể phong ấn giết Diệp Thành một Thánh Nhân.

Sự khiếp sợ trong nháy mắt, Diệp Thành đã tạo ra thế giới hỗn độn, niêm phong tứ phía, những người ở đây từng nhóm từng nhóm bị ép rơi xuống hư thiên, không chịu nổi áp lực của thế giới hỗn độn, hóa thành sương máu.

Tiếp đó là một cơn lốc xoáy cắn nuốt, những kẻ bị nghiền nát, huyết khí, huyết mạch cùng nguyên thần, căn nguyên, đều bị Diệp Thành cường thế nuốt hết, trực tiếp bị luyện hóa thành chất dinh dưỡng cho thân thánh.
Chương 2113: Chờ ta đòi lại công bằng cho họ

Hỗn Độn Đỉnh cũng không nhàn rỗi, miệng đỉnh hướng xuống, lốc xoáy hiện ra, các pháp khí rơi rụng khắp nơi, bất luận là thánh binh hay là chuẩn thánh binh đều bị nó nuốt vào, thành chất dinh dưỡng cho đỉnh.

Trước sau chưa đến ba tức, ngoài hai vị Chuẩn Thánh Vương ra, những người khác đều bị chém giết không có ngoại lệ.

Diệp Thành sát khí ngập trời, nhìn thẳng vào Chuẩn Thánh Vương Kim Ô và Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, không có cảm xúc dao động, hắn càng lộ ra biểu cảm này, lại càng đáng sợ.

“Thánh... Thánh thể, hắn là Thánh thể”. Hai vị cấp Chuẩn Thánh Vương, đều đạp lùi về phía sau một bước, hai mắt lồi lộ rõ đồng tử co rút lại, dường như đã nhận ra thân phận của Diệp Thành từ thế giới hỗn độn của hắn.

Bọn họ khó có thể tin, cũng không dám tin, Hoang Cổ Thánh Thể đã bị giết tại rừng Hồng Hoang ba ngày trước, lại vẫn còn sống trên thế gian, hắn còn sống, hắn lại một lần lừa người đời.

“Đi mau”. Hai người hợp lực biến ra một trận đài truyền tống, bước lên không phân trước sau, điên cuồng thúc dục trận đài, muốn dùng cách này để trốn chạy, căn bản không có tâm tư nào đại chiến.

Bọn họ sớm đã chứng kiến qua sức mạnh của Thánh Thể, tuy là cấp Thánh Nhân, lại có khả năng chống lại Thánh Vương.

Diệp Thành không đuổi theo, mà sử dụng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với Chuẩn Thánh Vương Kim Ô, cũng tức là nói, người ở trên trận đài truyền tống kia đã biến thành Diệp Thành và Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng.

Diệp Thành đột nhiên hiện thân trên trận đài, Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng kinh hãi, đã quên mất Diệp Thành thông thạo bí pháp có thể thay đổi vị trí với người khác, vừa không chú ý, lại để cho Diệp Thành chiếm chỗ trống.

Trận đài vỡ vụn, bị Diệp Thành một cước đạp vỡ, Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng bị một chưởng của hắn nhấc bay.

Trận đài dùng để chạy trốn bị cắt đứt, hai vị Chuẩn Thánh Vương trong nháy mắt hợp lại một chỗ, xoay người liền trốn.

Diệp Thành một bước súc địa thành thốn giết tới, cánh tay vàng như thần đao, lăng thiên một cái, chém cho Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng xương máu đầm đìa, nửa thần khu hóa thành máu và thịt, hình thái cực kỳ đáng sợ.

Chuẩn Thánh Vương Kim Ô nào dám cứu viện, liều mạng chạy trốn, thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh.

Diệp Thành vẫn không đuổi theo ông ta, mà dùng một chưởng nghiền ép huỷ diệt thân xác Chuẩn Thánh Vương Côn Bằng, khiến cho nguyên thần của ông ta xuất khiếu, nguyên thần Chuẩn Thánh Vương xuất khiếu, liền mất đi ưu thế, khó tránh khỏi bị hắn chém chết.

Hắn chém xong Chuẩn Thánh Vương này, mới cầm theo kiếm dính đầy máu, đạp thiên đuổi theo Chuẩn Thánh Vương Kim Ô.

Chuẩn Thánh Vương Kim Ô thấy Diệp Thành đuổi theo, không dám dừng lại, sau tinh nguyên, lại thiêu đốt sức mạnh nguyên thần, tốc độ trốn chạy kéo lên đến cao nhất từ lúc tu đạo đến nay, như một đạo thần quang.

Nhưng Diệp Thành nhanh hơn, ba năm cái súc địa thành thốn đã đuổi tới, giơ Xích Tiêu lên, lăng thiên chém xuống.

Chuẩn Thánh Vương Kim Ô bị thương, lưng bị chém ra một rãnh máu, xuyên qua miệng vết thương, còn có thể nhìn thấy xương sống lưng trắng ngọc, may ông ta nội tình thâm hậu, bằng không đã bị chém chết ngay tại chỗ rồi.

“Lão phu liều mạng với ngươi”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô hét to, vẻ mặt điên cuồng, huyết tế nguyên thần, chiến lực ép thẳng lên cấp Thánh Vương, trong cơ thể tràn ngập tiên quang, từng tia lao ra, mỗi một tia đều cuốn một pháp khí, chừng hơn hàng trăm, bị ông ta thúc dục cùng lúc, chém về phía Diệp Thành.

Hỗn Độn Đỉnh liều chết xông lên, biến thành khổng lồ như núi, có thể nói đỉnh thiên đạp đất, thân đỉnh rung mạnh, khí hỗn độn cuộn trào mãnh liệt, đạo tắc hỗn độn vờn quanh, hơn trăm pháp khí nghiền thành tro bụi.

Chuẩn Thánh Vương Kim Ô gặp phản phệ, cơ thể nổ tung, nửa cái đầu cũng hoá thành huyết tương ngay tại chỗ.

Diệp Thành đi đến, đứng lặng giữa hư thiên, kiếm trong tay vẫn đang nhỏ máu, lăng thiên nhìn xuống ông ta.

“Tha cho ta, đây... đây đều là mệnh lệnh của thái tử, là hắn ta tìm bạn cũ của ngươi ở khắp nơi, thà giết nhầm một nghìn, không được bỏ sót một cái”. Chuẩn Thánh Vương Kim Ô sợ, vẻ mặt cũng đầy sợ hãi, đường đường là cường giả Chuẩn Thánh Vương, lại phủ phục trên mặt đất giống như con chó, cầu xin mạng sống.

Thà giết nhầm một nghìn, không bỏ sót một, rất may mắn, cách làm lần này của Thái tử Kim Ô trúng thưởng rồi, trong Nam Thiên Thành này quả thật có bạn cũ của Diệp Thành, hoặc là nói là người thân, người thân nhất của quê hương.

Diệp Thành im lặng, chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, đặt tại đỉnh đầu Chuẩn Thánh Vương Kim Ô, sử dụng bí pháp Sưu Thần, cường thế lục tìm trong hồn phách, không đếm xỉa cấm chế Thần Hải của Chuẩn Thánh Vương Kim Ô, cướp đoạt trí nhớ của ông ta.

Chuẩn Thánh Vương Kim Ô rống lên đau đớn, Thần Hải ong ong, đầu nứt toạc ra, thân thể cũng hóa sương máu.

Tiếng kêu thảm thiết không biết mất từ khi nào, lại một Chuẩn Thánh Vương bị mất mạng, sức mạnh Nguyên Thần bị cắn nuốt.

Diệp Thành đi rồi, phương hướng không phải là Tây Mạc, mà là nội địa Nam Vực, trời đất đều kết hàn băng: “Huyên Nhi, Linh Nhi, đợi ta thêm một chút, ta phải đòi lại công bằng cho bọn họ”.
Chương 2114: Bị chọc giận

Thành cổ Nam Thiên đổ sập ầm ầm trong đêm, mai táng mọi người, biến thành một ngôi mộ.

Hắn không mang cô gái áo tím đó đi, trước khi chết ký ức của nàng ta vẫn chưa được giải phong ấn nên nàng ta không biết Đại Sở, càng không biết những chuyện trước đó, nếu bị chôn lại đây thì nàng ta còn có thể bầu bạn với con và người thân của mình.

Tóc hắn chuyển từ trắng thành đỏ trong cơn gió rét, hắn cầm kiếm Xích Tiêu đang vừa rung vừa dính đầy máu, sát khí ngút trời, giống như sát thần bước ra từ Cửu U, khiến trời đất cũng phải thét gào.

Vốn dĩ hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Nam Vực nữa nhưng Kim Ô và Côn Bằng đã chọc giận hắn.

Thà giết nhầm nghìn người cũng không để sót một cái, đấy là mối thù lớn cỡ nào? Dù Hoang Cổ Thánh Thể đã chết nhưng chúng vẫn không buông tha cho bạn bè và người thân của hắn, khiến sinh linh lầm than, máu chảy thành sông.

Cô ta chết không nhắm mắt khiến hắn cứ canh cánh trong lòng, nếu như pháp tắc của thế giới này tàn khốc như vậy thì trái tim hắn cũng nguội lạnh theo, con đường của sát thần cũng nên chất đầy xương máu.

Hắn đi trong đêm tối, đi mãi đi mãi rồi bỗng nhiên mất hút.

Lúc trời gần sáng, hắn mới dừng chân ở một ngôi thành lớn, sau đó đến thẳng cửa hàng.

“Trông đạo hữu lạ quá”. Chủ quán mỉm cười, tỏ vẻ hơi bối rối, tinh tế quan sát Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ được khuôn mặt, vậy trông lạ là đúng rồi.

“Có mấy loại nguyên liệu này không?”, Diệp Thành đưa một tờ giấy trắng ra, trên giấy có ghi mấy nghìn loại nguyên liệu như Hồn Linh Ti Ngọc, Nguyệt Dương Thạch, Thiên Lộc Tiên, Vân Tàng Kim…

Không sai, đều là nguyên liệu dùng để luyện Âm Minh tử tướng, hơn nữa phẩm cấp còn khá cao.

Hắn không lỗ mãng đi đại khai sát giới, hai tộc Kim Ô và Côn Bằng quá mạnh, thế lực thâm sâu, với sức của một mình hắn, dù có thể giết thì cũng không giết được bao nhiêu.

Vì vậy, hắn cần sự giúp đỡ, Âm Minh tử tướng sẽ là một lựa chọn không tồi, trước đây ở di tích Viễn Cổ, hắn đã thu thập rất nhiều thân xác của các cao thủ, trong đó không thiếu Đại Thánh và Thánh Vương.

Âm Minh tử tướng có cấp bậc càng cao thì nguyên liệu càng được yêu cầu khắt khe, suốt chặng đường, hắn đã kiếm được không ít nguyên liệu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, có mấy loại nguyên liệu rất khó tìm.

Nguyên nhân chủ yếu không phải là những điều đó mà là do hắn không có thời gian, hắn phải dồn sức để tìm kiếm những người chuyển thế. Giờ Kim Ô và Côn Bằng tác quái, hắn mới quyết tâm bắt hai tộc đó phải trả giá đắt, nhưng mà vấn đề là vẫn phải cho hắn thời gian.

Khi có đủ thời gian, hắn sẽ tạo ra một đại quân Âm Minh, đấy chính là cái gọi là minh thương dễ đỡ ám tiễn khó lường. Khi có được đại quân Âm Minh mạnh, hắn sẽ có đủ tự tin và tư cách.

Hắn không hi vọng có thể diệt được hai tộc vì với sức của hắn cũng không thể nào diệt được, nhưng vẫn phải đòi lại công bằng, nợ máu phải trả bằng máu, hai tộc nhất định phải trả giá bằng máu cho chuyện này.

Chủ tiệm cầm lấy tờ giấy, nhìn lướt qua rồi chau mày, nói: “Tiệm chúng tôi chỉ có mấy chục loại nguyên liệu mà đạo hữu cần, giá không rẻ đâu, nguyên liệu quý, rất khó tìm”.

“Mấy chục loại thì mấy chục loại, có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu”. Diệp Thành lạnh lùng đáp.

“Có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu sao?” Chủ tiệm ngây ra một lúc, tưởng đâu mình nghe nhầm: “Mấy nguyên liệu đó thật sự không rẻ đâu, đạo hữu lấy hết thì ít nhất cũng cần tốn năm trăm vạn nguyên thạch đấy”.

“Tiền không thành vấn đề, phiền đạo hữu nhanh lên”. Diệp Thành nói với ánh mắt bình thản.

“Được… Được”. Chủ tiệm cười gượng, lập tức quay vào trong, không dám chậm trễ vì hắn ta có tu vi cấp Thánh Nhân nhưng lại không nhìn ra được khuôn mặt của Diệp Thành nên sợ đối phương là một bậc tiền bối nào đó.

Hắn ta làm việc khá hiệu quả, chưa đầy một phút thì đã cầm một túi chứa đồ lớn ra, đưa cho Diệp Thành và nói: “Tiệm của ta chỉ có được chừng này, mong đạo hữu thông cảm”.

“Đa tạ”. Diệp Thành cầm lấy túi chứa đồ rồi đưa qua một viên nguyên thạch có chứa năm trăm vạn nguyên thạch, sau đó quay lưng đi, hắn đi nhanh mà đi cũng nhanh, không để lại dấu tích gì.

“Thật kỳ lạ”. Chủ tiệm nhìn theo bóng Diệp Thành rời đi, bất giác gãi đầu, có đều nhìn xuống túi chứa đồ trên tay thì tâm trạng lập tức tốt hẳn lên, không ngừng hôm nay vừa mới mở cửa lại nhận được một đơn hàng lớn, năm trăm vạn nguyên thạch không phải là một con số nhỏ.

Trên phố, người qua lại tấp nập, Diệp Thành nhẹ nhàng lướt qua, vẻ mặt bình thản không chút cảm xúc.

Hắn không ngừng vào ra các cửa hàng, miễn nơi nào có nguyên liệu thì hắn đều mua hết không hề do dự, tiền thật sự không thành vấn đề, hắn đánh cướp suốt chặng đường, mức độ giàu có của hắn khó mà tưởng tượng được.

Hắn tìm hết ở thành cổ này thì lại tiếp tục đến thành cổ tiếp theo, vẫn tìm từng cửa hàng một.

Hắn cứ tìm kiếm như thế suốt mười mấy ngày ròng, đi hết gần một trăm thành cổ, hơn một vạn cửa hàng, tiêu hết sạch nguyên thạch mình có, không còn sót một viên.

Không chỉ có nguyên thạch, rất nhiều pháp khí cũng bị hắn đem bán, nhưng cũng tiêu hết sạch.

Những nỗ lực của hắn không hề uổng phí, hắn đã tìm được mười mấy phần nguyên liệu, có điều vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều, đau đầu nhất là hết tiền rồi, hắn cần nhiều nguyên thạch hơn để mua nguyên liệu.

Hết cách, hắn chỉ đành đi tìm Tiểu Viên Hoàng và bọn Quỳ Ngưu, hi vọng có thể mượn được ít nguyên thạch dùng đỡ.

Hắn từng nghĩ đến việc cướp của Kim Ô và Côn Bằng nhưng một khi hành động thì sẽ đánh rắn động cỏ, hắn không muốn như vậy, hắn cần luyện được Âm Minh tử tướng để đánh úp một trận.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc liên thủ với tộc Quỳ Ngưu, tộc Đấu Chiến Thánh Viên, nhưng đấy là chuyện không thể nào, một chủng tộc lớn không thể nào vì hắn mà khai chiến, hơn nữa đối phương còn là Côn Bằng và Kim Ô.
Chương 2115: Quay lại nghề cũ

Hai tộc Côn Bằng và Kim Ô đều từng có Đại Đế xuất hiện, trong tộc có Cực Đạo Đế Binh, không có tộc nào có thể tiêu diệt họ hoàn toàn, cũng không có tông tộc nào dám tùy tiện khai chiến với họ.

Nói cho cùng, đây chỉ là ân oán cá nhân, hắn cũng không muốn để tộc Quỳ Ngưu và tộc Đấu Chiến Thánh Viên phải vì chuyện này mà bị cuốn vào chiến tranh, một khi khai chiến thì sẽ kéo theo cả Nam Vực, sẽ hại chết rất nhiều người vô tội.

Trong một dãy núi, bọn Tiểu Viên Hoàng đã đến, khi gặp Diệp Thành, ai cũng mỉm cười: “Đại Minh Vương nhà Khổng Tước nói đệ đã đi rồi, mẹ nó, đệ lại chui từ đâu ra thế?”

“Nhớ các huynh!”. Diệp Thành cười, lấy rượu ra, chia mỗi người một vò.

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa đó”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Nhất định là đệ có chuyện gì rồi”.

“Chúng ta là huynh đệ, có chuyện gì cứ nói”. Quỳ Ngưu lại choàng tay lên vai Diệp Thành, sau đó còn đá lông nheo: “Có phải để ý công chúa nhà nào rồi không?”

“Mượn tiền”. Diệp Thành cười gượng: “Tiểu đệ hết tiền rồi, tìm mấy huynh đệ mượn ít tiền”.

“Chuyện này dễ, chúng ta có”. Võ Hùng vỗ ngực: “Nói đi, cần bao nhiêu”.

“Năm nghìn vạn”.

“Đệch, đệ ngủ mơ đấy à?”

“Mỗi người năm nghìn vạn”.

“Ta đi tè”. Võ Hùng Đại Địa rụt đầu, quay đầu bỏ đi, Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cũng vậy, cả đám hoảng sợ, rút lụi cực nhanh.

“Chạy đi đâu”. Diệp Thành nhanh chân chặn mấy người họ lại, mặt tối sầm: “Mẹ kiếp, huynh đệ vậy đó sao? Mượn nguyên thạch chớ có phải lấy mạng các huynh đâu”.

“Không phải đâu, lão Thất, đệ cần nhiều quá”. Sáu tên đều nghiến răng nghiến lợi, mặt như thể ăn phải phân: “Mỗi người năm nghìn vạn! Đệ muốn mua Chuẩn Đế Binh sao?”

“Ba trăm triệu không đủ mua Chuẩn Đế Binh đâu”. Diệp Thành uống một ngụm rượu, có điều, khi nhắc đến Chuẩn Đế Binh, hắn thật sự có một, là Phần Tịch - pháp khí bản mệnh Chuẩn Đế huyết bào, năm xưa lúc ở di tích Viễn Cổ, Chuẩn Đế huyết bào đã bị hắn giết chết, đương nhiên Chuẩn Đế Binh sẽ nằm trong tay hắn.

Có điều, mặc dù hắn có Chuẩn Đế Binh nhưng hắn lại không dùng được, muốn trách chỉ có thể trách khí linh của Chuẩn Đế Binh quá mạnh, khó luyện hóa, một khi đối đầu với chúng, không chừng còn bị phản phệ.

Hết cách, năm xưa hắn mới trấn áp Chuẩn Đế Binh Phần Tịch trong Hỗn Độn Đỉnh, chờ sau này tìm người có tu vi cao giúp hắn luyện hóa. Dù hắn không phát huy được uy lực của Chuẩn Đế Binh nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với Đại Thánh Binh bình thường, dùng để giết địch thì đúng là một đội quân cái thế.

Sáu người bọn Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu thấy mặt Diệp Thành tối đen thì đều lắc đầu, mặt ai cũng hiện lên dòng chữ: không tiền, chỉ có mạng này thôi.

“Không cho mượn cũng được, hãy tìm giúp ta mấy nguyên liệu này, mỗi thứ một trăm phần”. Diệp Thành lại lấy ra một tờ giấy, bên trên có viết mấy nghìn loại dược liệu khiến Tiểu Viên Hoàng nhìn đến hoa mắt.

“So với năm nghìn vạn thì tìm mấy thứ này có vẻ dễ hơn”. Mấy người Tiểu Viên Hoàng gật đầu, mặc dù là thứ trận quý nhưng Tàng Bảo Các của tộc họ rất lớn, có bảo bối nào mà bên trong không có chứ.

“Cho các huynh ba ngày, nhanh lên”. Diệp Thành vừa nói vừa nhét cho họ một cái túi.

“Đợi đấy”. Sáu người đó thẳng thắn, quay lưng bỏ đi ngay, là anh em của Diệp Thành, họ rất hiểu hắn, hắn cần tiền gấp để mua nguyên liệu, nhất định là muốn làm việc lớn.

Đáng nói là, trước khi đi, mấy người họ đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt xa xăm.

Mặc dù Diệp Thành che giấu rất tốt nhưng họ vẫn cảm nhận được sát khí và sát ý đang bị đè nén tận sâu trong xương cốt của hắn, họ không hỏi, Diệp Thành không nói nhất định là có nguyên nhân.

Sau khi họ đi, Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, hắn tìm đến một vách đá, khoét thành hang động, sau đó lập kết giới và trận pháp, phong ấn cửa động, che giấu hết tất cả khí tức ở đấy.

Hắn chuẩn bị xong thì mới vung tay, lấy ra một cái xác, là cơ thể của một Thánh Vương mà hắn có được từ di chỉ Viễn Cổ, không biết là người của thế lực nào, nhưng lúc sống có sức chiến đấu rất mạnh.

Hắn lấy ra Tiên Hỏa Thiên Lôi, bao trùm lấy cơ thể của Thánh Vương, trước khi luyện chế Âm Minh tử tướng, phải tôi luyện thân xác của hắn ta trước để nâng cao sức chống đỡ cho cơ thể này.

Tiếp theo, vô số nguyên liệu lần lượt bay ra, toàn bộ được hắn luyện vào trong cơ thể của Thánh Vương.

Tính ra thì đã lâu lắm rồi hắn chưa luyện Âm Minh tử tướng, có điều thủ pháp vẫn rất thuần thục, hắn tự thấy mình giỏi hơn Pháp Luân Vương năm xưa vì đã ngộ ra được điều tinh túy bên trong.

Chỉ là lần này luyện chế Âm Minh tử tướng có cấp độ quá cao, hắn cũng chưa từng luyện chế Âm Minh tử tướng ở cấp độ này, nghĩ cũng biết áp lực thế nào, không thua kém gì việc luyện chế đan tám vân.

Tất cả được tiến hành tuần tự, cơ thể Thánh Vương dần xuất hiện thánh quang.

Khi màn đêm buông xuống mới thấy Diệp Thành thu lại thần thông, một cơ thể cấp Thánh Vương đang đứng trước mặt hắn, vẻ mặt cứng đờ, hai mắt đờ đẫn, đấy là một con rối không cảm xúc thật sự.

Hay nói cách khác, nó đã là một Âm Minh tử tướng, một Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương thật sự.

Diệp Thành không dừng lại để ngắm nghía tác phẩm của mình mà tiếp tục lấy ra một cơ thể cấp Thánh Vương khác, lặp lại hành động trước đó: tôi luyện cơ thể, luyện nguyên liệu vào trong cơ thể Thánh Vương.

Lúc trời sắp sáng, lại có thêm một Âm Minh tử tướng nữa xuất hiện, màn đêm lại buông xuống, Âm Minh tử tướng thứ ba xuất hiện.

Suốt ba ngày, hắn gần như không ngơi nghỉ, mãi đến sáng sớm ngày thứ tư, hắn mới ngồi bịch xuống đất, Âm Minh tử tướng có tu vi quá cao, dù là khí huyết của hắn cũng không chịu nỗi.

Thành tựu của hắn thật sự đáng vui mừng, mỗi ngày luyện được một binh, một đêm luyện được một binh, ba ngày ba đêm, hắn đã luyện được sáu Âm Minh tử tướng cấp Thánh Vương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom