• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2106-2110

Chương 2106: Nuối tiếc

Cùng lúc đó, thần khu của Thanh Long Vương, Huyền Vũ Vương, Chu Tước Vương, Bạch Hổ Vương và Kỳ Lân Vương cũng bị biến động theo, trong cơ thể có khí dao động, Diệt Thiên Chi Uy sống lại, làm cho trời đất cũng dao động.

Cực Đạo Đế Binh? Rất nhiều lão Chuẩn Đế biến sắc, làm như đánh hơi ra điều gì, nhìn ra trong cơ thể mấy vị Chuẩn Đế đều cất giấu Cực Đạo Đế Khí, đó là pháp khí cấp Đại Đế, quá bá đạo.

Trời đất rung chuyển, ảm đạm mất đi màu sắc, giống như không chịu nổi Đế uy, sụp đổ từng tấc một.

Các tu sĩ xung quanh hoảng loạn vội lui về phía sau, vạn tộc tới đây, mục đích của bọn họ quả nhiên không chỉ đơn giản là nhìn Thánh Thể độ kiếp, đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, bằng không đến xem sao phải mang theo Đế binh.

Vạn tộc từ xưa đã ân oán sâu đậm, một khi có lý do thích hợp, sẽ không chút do dự mà khai chiến.

Mà hôm nay, cái chết của Diệp Thành, lại là một cái cớ vô cùng tốt, vạn tộc không ngại lấy cái cớ này để khai chiến, vùng đất đã yên bình quá lâu, cũng nên dùng chiến tranh lễ rửa tội rồi.

Vì thế, mấy đại tộc đều đã mang theo Đế binh đến đây, nếu như khai chiến, đừng nói rừng Hồng Hoang này, ngay đến cả Nam Vực cũng sẽ bị đánh sụp, Cực Đạo Đế Binh quá đáng sợ.

Song, đúng lúc vạn tộc muốn triển khai hỗn chiến kinh thế, một giọng nói mơ hồ vang vọng chư thiên, không thể tìm ra nơi phát ra, giống như đến từ thời đại cổ xưa: “Sinh ra từ một gốc, sao nấu nhau quá gấp”.

Câu nói kia mang ngữ khí điềm đạm, lại khó nén sự uy nghiêm tuyệt thế, mang theo một chút bi thương cổ xưa, giống như mệnh lệnh, nhưng càng như cầu xin, không muốn các tộc tàn sát, mà trăm họ lầm than.

Các cường giả vạn tộc đều nhíu mà, ngay cả Chuẩn Đế cũng vậy, âm thanh kia quá cổ xưa, cũng quá mơ hồ, cho dù là tu vi và đạo hạnh của bọn họ cũng khó tìm ra được nơi thật sự phát ra âm thanh.

“Có lẽ là quá nhiều Cực Đạo Đế Binh cùng hiện ra, đã gợi lên pháp tắc Đế Đạo chưa từng mất đi trong chốn u minh”. Lão Chuẩn Đế có đại thần thông nói ra suy đoán trong lòng, mặc dù Đế đã quy tịch, nhưng Đạo vẫn ở đó, dấu ấn của bọn họ trường tồn với thế gian, Đế Binh có thể cảm nhận thấy đạo tắc của Đế.

Đại Đế hiển linh sao? Huyền Vũ Vương than thở một tiếng, ẩn đi Cực Đạo Đế Binh, bỗng nhiên xoay người, nắm Tiểu Huyền Vũ, đạp những bước chân già nua, từ từ đi xa, biến mất trong mắt người đời.

Thấy thế, Tứ Đại Thiên Vương còn lại của Nam Vực đều liếc nhìn nhau, lắc đầu cười, cũng đều thu lại Đế Binh Uy Áp, tự dẫn theo người của mình xoay người rời đi giống Huyền Vũ Vương.

Ngũ Đại Vương tộc lần lượt rời đi, làm cho không khí tại đây tức thì dịu đi rất nhiều, nếu đã là lời của Đế Đạo lạc ấn, thì cũng giống như ý chỉ của thần, nếu tiếp tục khai chiến, rõ ràng là bất kính với tiền bối.

Lão tổ tộc Kim Ô và Côn Bằng lại hừ lạnh một tiếng, vẫn là xoay người, mặc dù bọn họ đã bôi nhọ uy danh của tiền bối, cũng sẽ không ngỗ nghịch làm trái ý chỉ của Tiên Đế, ít nhất sẽ không tự phụ khai chiến.

Vạn tộc do dự, nối tiếp nhau lần lượt xoay người, trước khi đi còn không quên nhìn lướt qua kẻ thù của mình, giống như là đang nói: không phải là sợ các ngươi, mà là nể mặt tiền bối Đại Đế.

Kết quả là, vùng trời đất to như vậy, bóng người đầy trời đầy đất, bởi vì người của vạn tộc tản đi tứ phía, mà dần trở nên trống trải hơn rất nhiều, một trận hỗn chiến kinh thế cuối cùng không nổ ra.

“Đáng chết”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu tức giận, đều quát mắng, vốn định vì Diệp Thành giết một trận trời đất u ám, lần này thì hay rồi, không chỗ xả giận: “Lão Thất lần này chết thật oan uổng”.

“Định số trong chốn u minh sao?”. Rất nhiều lão Chuẩn Đế đều lắc đầu, không khỏi thở dài, “Vượt qua sự trừng phạt của thần, thắng kiếp số của Đế, nhưng cuối cùng lại khó tránh kiếp nạn của người”.

Thánh chủ Khổng Tước cũng thở dài, nhìn về phía Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa, hai con gái của ông. Một người điên điên khùng khùng, một người trầm mặc không nói, người làm cha thật sự đau lòng.

Đây quả thật là trời xanh trêu đùa, người bạn đời của các nàng đều là những người kiệt xuất hơn người hiếm có, nhưng lại là kẻ thù, một người bị giết chết, một người nhẫn tâm bán đứng vợ.

Đáng thương là hai con gái của ông ta, vẫn cứ yêu nhầm người, để lại vết thương cả đời.

Đối với sự cảm thán của Thánh chủ Khổng Tước, Thiên Thương Nguyệt cười nhàn nhạt, không hề nghĩ không thông giống như trong tưởng tượng, người đời đều cho rằng Diệp Thành đã chết, nhưng nàng biết, Thánh Thể Diệp Thành còn sống.

Ở đây, không có người nào hiểu rõ Diệp Thành hơn nàng, Tiên Nhãn giải phong ấn, nói về bản lĩnh chạy trốn, không người nào có thể sánh ngang với hắn, đường đường là hoàng giả thứ mười của Đại Sở, sao có thể nói chết là chết .

Nàng im lặng xoay người, rất chắc chắn Diệp Thành còn sống, nàng chỉ cần về nhà chờ là được.

Trước đó, còn cần phải hoàn thành một nhiệm vụ Diệp Thành đã giao cho, đó là giúp những người chuyển thế giải phong ấn ký ức, với thân phận công chúa nhà Khổng Tước của nàng, thì chuyện này rất dễ dàng.
Chương 2107: Đỉnh cao nhân sinh

Người bốn phía đều lùi lại, thở phào cảm khái, cả đường đi cứ lẩm bẩm một mình.

Lại nhìn khoảng trời đất kia, rừng rậm Hồng Hoang đã không còn tồn tại, sau trận hỗn chiến vạn tộc và sự trừng phạt của các vị thần vô song, nó biến thành một vùng đất khô cằn, máu nhuộm đỏ cả nền đất, cũng bắn tung tóe lên bầu trời.

Điều này quả thật khiến người ta phải cảm khái, một đại hội vạn tộc đang yên ổn vốn dĩ nên bình yên nhưng trong một ngày lại gặp phải tai họa liên tiếp, bao nhiêu trận chiến cuối cùng lại khiến nó biến thành tro bụi lịch sử.

Gió nhẹ thổi qua, hơi se lạnh, khuấy động sương máu tung bay, còn thêm những tiếng kêu gào vào trong gió, đó là những người bị chôn vùi ở mảnh đất này, sẽ vĩnh viễn an nghỉ ở đây.

Trong hố đen, Diệp Thành ngồi khoanh chân lại, không động đậy cứ như một vị lão hòa thượng đang ngồi thiền, rất trang nghiêm.

Thánh Thể bị tàn phá của hắn đã được hồi phục, nhưng ác khí vẫn còn đang hoành hành, loại khí này vô hình nhưng còn đáng sợ hơn người sát sinh, chỉ có những người giết Đế mới có, khắc sâu vào trong linh hồn từ đời này qua đời khác.

Lúc này hắn đang dốc toàn lực chữa trị vết sẹo đế đạo, những pháp tắc trật tự đó đang quanh quẩn trong người hắn, muốn giam cầm đạo của hắn, muốn tàn phá đạo căn của hắn, đây chính là phản phệ của Đế.

Trận chiến này hẳn là nguy hiểm, tứ đế bao vây tấn công, kiếp số nguy nan, nếu không nhờ hắn lại niết bàn thì khả năng là đã thành cát bụi rồi, Đế Đạo pháp tắc sẽ đảo ngược đại đạo.

Số kiếp đó chính là tạo hóa, hắn còn có cơ hội chuyển thành niết bàn trên bờ vực sinh tử.

Giống như lúc trước tàn sát Thiên Ma Đế, hắn đã tiếp xúc với cảnh giới cao nhất mà người khác không thể đạt đến, tôi luyện tâm trí của hắn, hỗn độn đạo của hắn cũng thay đổi trong quá trình biến hóa.

Hố đen không có gió nhưng mái đầu bạc của hắn lại tung bay, mỗi một sợi đều đầy vẻ thăng trầm, lộ ra vẻ già nua.

Ba ngày sau mới thấy hắn mở mắt ra, đôi mắt không một gợn sóng, trong trẻo còn có chút vẩn đục, khóe miệng khô khốc xuất hiện một vệt máu, không phải là kiếp thương mà là mệnh thương.

“Hoàn toàn bước vào Thánh Nhân rồi”, hắn khẽ nói, nhìn vào trong người, nhìn Nguyên Thần, Hoang Cổ Thánh Thể và Bản Mệnh Nguyên Thần đều đã đạt đến đỉnh cao nhất từ khi hắn tu đạo đến nay.

Nhưng hắn biết rõ đỉnh cao này cũng chỉ là ảo giác, cuộc đời của hắn hệt như một hòn đá ném đi, đạt tới đỉnh cao nhất thì sẽ từng bước rơi xuống đất.

Hắn đã có giác ngộ, hắn biết rõ tình trạng của mình hơn ai hết, lúc này hắn như hòn đá đã đạt đến điểm cao nhất, sau khi đạt đến đỉnh cao sẽ sụp đổ, số mệnh không thể nghịch chuyển.

Ngón tay hắn bỗng động đậy, đụng vào Chu Thiên Diễn Hóa, thầm suy diễn số mệnh của mình.

Đúng như hắn nghĩ, tuổi thọ của mình đã sắp hết, nói cách khác đã đến giới hạn.

Hơn nữa, lần này hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa, hắn có thể cảm nhận được rất rõ tu vi của mình giảm xuống, tuổi thọ cũng giảm xuống, vô cớ biến mất không tung tích.

Giống những gì Chu Dịch đã nói năm xưa, sau khi thành Thánh Nhân, mỗi lần sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa đều phải trả giá bằng tuổi thọ và tu vi, cho đến khi trở thành vô tu thiên sĩ, lặng lẽ đợi bức màn khép lại.

“Mình chưa từng thấy bị động như vậy”, Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, hắn trước giờ chưa từng chịu thua số phận, ánh mắt cũng nhạt đi rất nhiều, dù sao cuối cùng vẫn đi tới bước này, hơn nữa đến hơi nhanh rồi.

Hỗn Độn Thần Đỉnh như cũng cảm nhận được sự đau thương của hắn, lơ lửng bên cạnh hắn vang lên tiếng kêu run rẩy.

Trong thần phạt thiên kiếp Đại Đế lần, nó cũng lại biến hóa, bước vào Chuẩn Thánh vương binh như ý muốn, trên thân đỉnh cũng có rất nhiều đường nét huyền bí, là dấu vết của đại đạo, rất siêu phàm.

Diệp Thành thu đỉnh lại, xoay người ra khỏi hố đen, rơi vào rừng rậm Hồng Hoang đã thành đống đổ nát.

Hồng Hoang về đêm vắng vẻ chẳng có một ai, ngước mắt lên nhìn về phía xa, luôn có thể nhìn thấy vài bóng người, tay cầm ngọn đèn thần, ai nấy cũng đang vùi đầu làm gì tựa như đang tìm kiếm gì đó.

Tu vi của những người này đều không cao, mạnh nhất cũng chỉ là Chuẩn Thánh, cả đường đi tìm đều nơm nớp lo sợ.

Diệp Thành không hỏi cũng biết họ đang tìm gì, nơi này từng xảy ra trận hỗn chiến vạn tộc, không biết đã có bao nhiêu cường giả đã chết, cũng không biết có bao nhiêu pháp khí bị hỏng, những mảnh vỡ của pháp khí không là gì với cường giả, nhưng đó đều là bảo bối với họ.

“Khu vực này là của bọn ta, các ngươi tìm ở nơi khác đi”, liên tiếp vang lên tiếng hò hét cộc cằn, rất nhiều người đều tranh giành địa bàn, vạch ra ranh giới địa bàn để kiếm ăn.

Vì thế có vài bang phái nhỏ đã lao vào đánh nhau, chưa tìm thấy được một món bảo vật nào nhưng đã lao vào đánh nhau rất nhiều lần, đến nỗi chỗ đổ nát này vốn dĩ yên tĩnh cũng đã trở nên vô cùng sôi động vào ban đêm.

Diệp Thành không đi ngay mà đi về một hướng, một chiếc bình ngọc lơ lửng trên đỉnh đầu, miệng bình có một vòng xoáy.

Hắn đi tới đâu, huyết khí còn sót lại và máu vẫn chưa khô trên mặt đất đều bị hút vào trong bình ngọc, từng giọt máu, đủ màu sắc rất rực rỡ dưới màn đêm.

Đây là bảo bối, cuộc hỗn chiến vạn tộc, người trong các tộc đều bị thương vong không ít, trong đó không thiếu những huyết mạch đặc biệt, mặc dù họ đã chết nhưng khí huyết còn sót lại vẫn còn, dung hòa lại với nhau có thể tạo ra huyết mạch.

Hắn thu thập như vậy đa phần là vì Man Sơn, huyết mạch của lão ta đã bị Kim Ô cắn nuốt, không còn sức mạnh huyết mạch nữa, hắn bèn thu thập huyết khí thay lão ta, luyện hóa vào người lão ta, cũng có thể tôi luyện huyết mạch khác cho mình.

“Đúng là đáng sợ thật, một đại hội vạn tộc đang yên ổn bỗng chốc biến thành cuộc hỗn chiến vạn tộc”, người đến tìm bảo vật không ít, trong lúc vùi đầu vào việc tìm bảo bối cũng không quên lẩm bẩm chậc lưỡi.

“Nghe nói còn có Tứ Đế Thiên Kiếp, quả thật là đừng hung hãn quá, Hoang Cổ Thánh Thể nghịch thiên quá”.

“Nghịch thiên có lợi đấy chứ, không thì vẫn bị người ta giết”, không ít người bĩu môi, sau đó thở dài nói: “Hào kiệt như thế, sau này hắn chắc chắn là người cực kỳ mạnh, nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh”.

“Vì cái chết của hắn, vạn tộc suýt nữa đã khai chiến, không ít tộc lớn đều dẫn theo Cực Đạo Đế Binh, trận thế cực lớn suýt nữa làm ta khiếp sợ đến mức tè ra quần, cũng may mà không lao đến đánh đến”.

“Nói đến Thánh Thể, thật là đáng tiếc, mười vạn năm mới có được một vị, nếu có thể tìm được một hai giọt thánh huyết, đó mới là nhặt được bảo vật, máu Thánh Viên cũng được”.

“Lại nghĩ nhiều rồi! Người ta đã đánh thành tro cả rồi, muốn xe đạp, à không, thánh huyết gì chứ”.

“Ơ… chỗ này còn có Thánh Nhân”, người đi tìm bảo vật đang tán gẫu vui vẻ, Diệp Thành đội bình ngọc trên đầu đi tới, mặc dù hắn đã giấu đi khí tức của mình nhưng cũng không khó cảm nhận được uy lực của Thánh Nhân.

“Đều đã là Thánh Nhân rồi mà còn đến đây giành bảo vật với đám tôm tép bọn ta!”, không ít người bĩu môi, nhưng cũng chỉ mắng như thế thôi chứ không nói ra những lời này, nếu không sẽ chuốc họa vào thân.

Cũng không biết là Diệp Thành nghe được những lời trong lòng của họ hay là những người này trông hơi thiếu đòn, lúc Diệp Thành đi ngang qua thì dừng lại, lạnh nhạt nhìn chằm chằm một người đàn ông.

Tóc gáy người đàn ông lập tức dựng đứng, khẽ run lên, không dám động đậy, sắc mặt tái nhợt, chịu không nổi khí tức của Diệp Thành, chẳng lẽ vị Thánh Nhân này muốn giết người cướp của sao?

“Đạo hữu, có thể bán vòng tay đồng trên cổ tay người không?”, Diệp Thành mỉm cười, thâm liếc nhìn vòng tay trên cổ tay của người đàn ông, trên đó có một ký tự cổ xưa: Độn Giáp Thiên Tự.

“Bán. . . Bán, bán!”, người đàn ông liên tục gật đầu, không dám thở mạnh, nói rồi còn không quên giơ năm ngón tay, cảm thấy không ổn bèn tự giác bỏ hai ngón tay xuống.

Diệp Thành khẽ cười, lấy một cái túi chứa đồ ra, rồi lại vung tay lấy chiếc vòng tay của người đàn ông, sau đó xoay người bước đi, bình ngọc treo trên đỉnh đầu còn hơi run lên, dọc theo đường đi tiếp tục thu thập huyết khí vương vãi.

Thấy Diệp Thành đã đi xa, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm như thể vừa đi qua cửa địa ngục, mở túi chứa đồ ra nhìn vào bên trong, kinh ngạc nói: “Ba... ba mươi vạn”.

Đống nguyên thạch khiến y hoa cả mắt, trời đất chứng giám ba ngón tay của y tức là bán với giá ba vạn chứ không phải ba mươi vạn, y nghĩ chiếc vòng đồng đó chỉ đáng giá như vậy.

“Tiền bối, ta có một đống vòng tay, ngươi còn cần không, chỉ cần đưa cho ta ba vạn là được”, người đàn ông đi theo, biết sớm vòng tay đáng tiền như vậy, y nên đeo một bó vào tay mình.

Dĩ nhiên Diệp Thành nghe thấy nhưng hắn không thiếu, không phải chiếc vòng tay nào cũng có thể lọt vào mắt hắn, nếu không phải trên chiếc vòng này có chữ “Độn Giáp Thiên Tự” thì hắn cũng không thèm để ý.
Chương 2108: Anh em một nhà

Trong một phế tích, Diệp Thành ngừng lại nghỉ chân, thu lại huyết khí và lấy ra một đoạn xương sống của Kim Sí Đại Bằng, cắm trên đất, để lộ một nửa bên trên, trong bóng đêm nó tỏa hào quang sáng chói.

Huyết mạch Kim Sí Đại Bằng không tệ, một đoạn xương sống cũng đủ để luyện ra huyết mạch tinh thuần.

Cất những thứ này đi, Diệp Thành lại khởi hành, bất chợt nhìn thấy một người ngã từ trên trời xuống.

Đó là một thanh niên cường tráng, tu vi không cao, chỉ có Chuẩn Hoàng Cảnh, chắc là tới đây để tìm bảo vật nhưng lại bị trọng thương, khí tức hỗn loạn, ngay cả đứng cũng không vững.

Viêm Long! Diệp Thành lẩm bẩm một tiếng, hắn cũng nhận ra thanh niên vạm vỡ đô con kia, đối phương cũng là người chuyển thế, là người hắn quen. Đây là người của tổng bộ Viêm Hoàng, năm đó, khi hắn mới tới Viêm hoàng, tên này từng hò hét tìm hắn đánh nhau, sau đó bị hắn tát một cái bay tới tận chín tầng mây.

Viêm Long kiếp trước giống với Man Hùng, Man Sơn, toàn bộ đều có huyết mạch Man tộc.

Đối với Viêm Long, Diệp Thành vẫn nhớ rất rõ hình ảnh kiếp trước, cuối cùng gã lại chết trận dưới tường thành Nam Sở, là người cuối cùng trấn thủ ở thiên môn, chết rất thảm thiết.

Kiếp này, Viêm Long khá tầm thường, đã hơn hai trăm tuổi mà chỉ mới là Chuẩn Hoàng Cảnh, tu vi hay huyết mạch đều không có gì đặc biệt, là loại thuận tay vơ đại cũng được cả đống...

“Thứ này do ta tìm được, các ngươi không thể ức hiếp người ta như thế!”, khi Diệp Thành đang xúc động, tiếng của Viêm Long chuyển thế vang lên ở nơi xa. Gã đang bị đuổi giết, mười mấy người đang bao vây, trên ngực cắm một đoạn kiếm, gã tức tối nhìn đám đông bao vây mình, miệng chảy ra máu tươi.

“Ức hiếp ngươi thì sao nào!”, mười mấy người cười lạnh, trong mắt phóng ra tia hung hăng, vẻ mặt âm trầm, hơi thở bạo ngược. Gương mặt đám người này chẳng khác nào thổ phỉ xông vào nhà cướp của, tu vi cảnh giới không cao, phần lớn là Chuẩn Hoàng Cảnh nhưng trong đó lại có một Hoàng Cảnh.

“Giao ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây!”, tu sĩ Hoàng Cảnh cười âm u, ngạo mạn mà âm trầm.

“Ta liều mạng với ngươi!”, Viêm Long rống lên, máu tuôn dữ dội, còn chưa kịp di chuyển thì đã bị tu sĩ Hoàng Cảnh như cái lò đồng đẩy lảo đảo rồi đè xuống.

“Lấy bảo vật, chặt đầu nó xuống cho ta!”, tu sĩ Hoàng Cảnh hừ lạnh, vô cùng uy nghiêm.

“Để ta!”, một người liếm môi, để lộ hàm răng trắng ởn, hắn ta chưa nói xong đã vung đao đầu quỷ, một đao này chém xuống, Viêm Long nhất định sẽ rơi đầu.

Đây là thế giới của cường giả, trong thời khắc sắp chết, Viêm Long nở nụ cười bi ai.

Vào đúng lúc này, một bóng người tỏa ra hào quang màu vàng lẳng lặng xuất hiện trước mặt gã, cách không chưởng bay đao đầu quỷ, ngón tay búng một cái, cơ thể kẻ cầm đao bay ra ngoài.

Viêm Long sửng sốt, kinh ngạc nhìn bóng lưng tỏa ra ánh sáng vàng, sự chói mắt từ hắn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Gã ngây người một lúc, đám đông bao vây đồng loạt bay ra ngoài, cũng không biết là bao xa nhưng mỗi người như từng tia ánh sáng thần thánh, tạo thêm sự thu hút cho tinh không mênh mông.

Mười mấy người đều còn đang trong trạng thái đờ đẫn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bàn tay màu vàng đánh tới, bay nữa sao? Tất cả lại bay đi, hồi lâu còn chưa rơi xuống đất.

Viêm Long nuốt nước bọt, đợi gã bình tĩnh lại thì một bàn tay ấm áp đã đặt trên lưng, khí huyết cuồn cuộn truyền qua, chữa lành vết thương cho gã.

“Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!”, Viêm Long vội đứng dậy, cung kính hành lễ với Diệp Thành.

“Đều là anh em một nhà cả!”, Diệp Thành mỉm cười, bắn ra tia sáng, nó chui vào trong ấn đường Viêm Long.

Viêm Long đau đớn thét lên một tiếng, cơ thể gã cong xuống, hai tay ôm đầu lăn lộn trên đất, tiên quang kỳ lạ làm thần hải của gã cứ vang lên tiếng ầm ầm, đầu như muốn nứt ra, thần trí cũng hỗn loạn.

Diệp Thành không nói gì, đưa gã vào Hỗn Độn Đỉnh, dẫn ra huyết khí trong bình ngọc, phân ra một nửa, truyền vào trong cơ thể Viêm Long, huyết mạch của gã kiếp này bình thường, coi như là giúp gã thay da đổi thịt.

Viêm Long còn chưa giải phong ấn là đã dung hợp huyết khí nhiều huyết mạch, tu vi tăng lên kha khá.

Diệp Thành bay lên trời, lao thẳng tới nhà Khổng Tước, dọc đường cũng không rảnh rỗi, hắn lấy ra Tiên Hỏa Thiên Lôi và căn nguyên thánh thể để luyện thể, Nguyên Thần và huyết mạch cho Viêm Long.

Chẳng biết Viêm Long đã ngưng rên rỉ từ lúc nào, nhìn Diệp Thành qua miệng đỉnh, vẻ mặt khó tin. Nhìn một hồi thì gã quỳ trên đất gào khóc.

Còn chưa tới gia tộc Khổng Tước, Diệp Thành vẫn còn thời gian rảnh nên tranh thủ kể lại chuyện năm đó cho Viêm Long nghe.

Viêm Long lẳng lặng lắng nghe, tuy lời của Diệp Thành rất bình thản nhưng gã lại cảm thán vô cùng, cảm thán kiếp trước cũng như kiếp này, thậm chí trước đó gã còn bàn về thần thoại của Diệp Thành.

Có ai ngờ được trên thế gian này còn có luân hồi chuyển thế, ai từng ngờ được kẻ danh chấn Huyền Hoang, suýt gây ra hỗn chiến cho vạn tộc lại là thánh chủ thiên đình Đại Sở.

Viêm Long tha thiết yêu cầu muốn đi theo tìm kiếm người chuyển thế, nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.

Diệp Thành cũng muốn có người tìm phụ nhưng tu vi ít nhất cũng phải đạt tiêu chuẩn, trình độ như Viêm Long, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân còn không có, nếu đi tìm người, an toàn bản thân đã là vấn đề đầu tiên.

Viêm Long có chút xấu hổ, kiếp trước gã cũng từng là nhân vật có tiếng tăm, thế mà sau khi chuyển kiếp, tình trạng lại khó xử tới vậy. Như Cơ Tuyết Băng, Sở Linh Ngọc, Hồng Trần Tuyết, Thiên Thương Nguyệt đều chuyển kiếp, sao chỉ mình gã là làm ăn chẳng ra làm sao thể này?

Diệp Thành cũng tận tâm tận sức giúp đỡ, đan dược bí thuật đưa một đống, cộng thêm cả pháp khí lợi hại, suốt đường đi hắn càn quét nhiều như thế, dù cho người chuyển thế thì cũng không tiếc của.

Viêm Long chơi liều nuốt đan dược rồi bế quan trong Hỗn Độn Đỉnh, muốn thăng cấp nhanh chóng, ít nhất thì cũng sẽ không trở thành gánh nặng, dù sao gã cũng từng là một cánh tay đắc lực của Viêm Hoàng.

Một hồi lâu sau, Diệp Thành tiến vào một tòa thành cổ, định dùng truyền tống trận của nơi này.

Thành cổ uy nghiêm, tuy là ban đêm nhưng vẫn rất náo nhiệt và phồn hoa, hắn vừa đáp đất là đã nghe tiếng bàn tán: “Đã nghe nói chưa? Thái tử Kim Ô lại diệt một tộc rồi”.

“Diệp gia ở phía Nam”, có người thổn thức một tiếng: “Bởi vì thiếu chủ nhà này tên Diệp Thành đó!”

“Đúng là quá thảm, bị diệt cả gia tộc, đàn ông bị chém đầu, chất thành đống, phái nữ mới khổ nhất, bị ghim chết trên tường hết”.

“Mới ba ngày, đây là nhà thứ bao nhiêu rồi!”, đầy đường đều là tiếng mắng chửi: “E là sau vụ việc ở rừng rậm Hồng Hoang thì cuộc sống sẽ không còn yên tĩnh nữa, đám đó như lũ chó dại lên cơn vậy, cắn càn khắp nơi, gặp đâu ngoạm đó, tội nghiệp mấy gia tộc kia, chẳng trêu ai chọc ai mà cũng bị diệt tộc”.

“Thái tử Côn Bằng còn tàn ác hơn, thể hiện ra ngoài luôn, mấy ngày nay số gia tộc mà hắn ta diệt ít nhất cũng một tá rồi đó, núi thây biển máu, máu chảy thành sông đúng nghĩa đen”.

“Hai tên này bị thua thánh thể ở rừng Hồng Hoang, tuy Hoang Cổ Thánh Thể đã chết nhưng đám khốn kia vẫn không nguôi giận, tìm kiếm bạn cũ của thánh thể khắp nơi, hễ ai có liên quan tới Hoang Cổ Thánh Thể, dù chỉ trùng tên thôi thì đều bị giết, như Diệp gia vừa rồi đó”.

“Thà giết nhầm một nghìn còn hơn bỏ sót một cái, đây là phương châm làm việc của chúng mà!”

“Hết cách, thế giới của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ có thể bị bắt nạt, đây là quy tắc tàn nhẫn trước nay!”

“Nếu thánh thể còn sống thì tốt rồi, đánh chết hai con chó kia để chúng đỡ làm hại thế gian!”, lớp tu sĩ già đều buồn lo: “Nói tới thánh thể, đúng là làm người ta tiếc hận mà”.

Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành lặng lẽ lướt qua đám đông, tia sáng lạnh lập lòe trong mắt, không ngờ là trong mấy ngày hắn ở tại hố đen, Côn Bằng và Kim Ô lại chẳng kiêng nể gì như thế, chúng dám dùng sinh linh vô tội để trút giận.

Tuy trong lòng hừng hực lửa giận nhưng Diệp Thành cũng không dừng chân, chỉ trách là hắn không có nhiều thời gian, nếu có, hắn sẽ nán lại Nam Vực một thời gian để tính sổ với đám ôn kia.

Trong lòng bất đắc dĩ, Diệp Thành bước vào truyền tống trận, sau đó rời khỏi truyền tống trận khác, tới nhà Khổng Tước.

Dọc đường, hắn thấy quá nhiều hình ảnh máu chảy đầm đìa, đó đều là những gia tộc bị Kim Ô và Côn Bằng tiêu diệt, núi thây biển máu, oán linh gào thét trong màn đêm.

Đúng là thế giới thuộc về kẻ mạnh, người yếu chỉ có thể chịu ức hiếp, quy tắc tàn nhẫn này, thời thế tàn khốc này đúng là đáng buồn, lại tô thêm một tầng bi ai cho thế gian.
Chương 2109: Lời hứa chắc chắn

Mãi đến đêm muộn, Diệp Thành mới dừng chân bên ngoài tiên sơn của nhà Khổng Tước, để tránh cao thủ nhà Khổng Tước phát giác, hắn đã lẻn vào bằng Thiên Đạo, tìm đúng vị trí và đáp xuống đỉnh của núi Khổng Tước.

Đập vào mắt hắn là cảnh sáu tên bẩn thỉu Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng, kẻ móc móng chân, kẻ thì hái đào, người đào hố, tên thì thổi bong bóng, cực kỳ quái lạ.

Ôi chao ôi, sáu người đó vừa thấy Diệp Thành quay về thì liền đứng dậy, chạy qua ôm chầm lấy hắn.

Nhưng khi Quỳ Ngưu chạy đến thì đã bị Diệp Thành đẩy ra, vì người ngồi móc móng chân lúc nãy là hắn ta, mùi bò trên người hắn ta rất nặng, làm người ta ngửi thấy cứ muốn đi cầu.

“Lúc tiểu Khổng Tước nói ta còn không tin, giờ thì tin rồi”. Tiểu Viên Hoàng tặc lưỡi, vừa vuốt lông vừa đi vòng quanh Diệp Thành: “Ngon, ngươi ngon đấy”.

“Nhiều Chuẩn Đế, Đại Thánh và Thánh Vương đến vậy mà ngươi vẫn có thể sống sót”.

“Đợi ngươi ròng rã suốt ba ngày trời, chỉ đợi ngươi về làm anh hùng”. Đại Địa Võ Hùng nói với vẻ thâm thúy: “Không thể phủ nhận, lần này ngươi anh hùng thật”.

“Cũng tạm!”. Diệp Thành vuốt tóc, dáng vẻ càng lúc càng oai phong.

“Cuối cùng cũng bị ngươi làm cho kinh ngạc, mẹ nó, vui thật sự đấy”. Quỳ Ngưu bĩu môi, lập tức mở túi chứa đồ ra, những vò rượu lớn nối đuôi nhau bay ra, chất thành đống: “Gia tộc của ta cũng phải tự phong bế, không biết lúc nào mới gặp lại, anh em ta uống một bữa cho đã đi”.

Tiếng anh em khiến không khí như bùng nổ, họ thi nhau xắn tay áo, cởi áo, không cần đến chén đũa, cứ cầm rượu uống bằng chính bản lĩnh của mình chứ không phải pháp lực gì.

Đương nhiên Diệp Thành cũng không giữ kẽ, mặc dù mấy tên đó đều không ai biết xấu hổ, mặc dù họ chưa quen biết nhau lâu nhưng lại rất coi trọng nghĩa khí, sẵn sàng giúp đỡ hắn trong đại hội Vạn Tộc, là người có thể tin tưởng, thật sự xem hắn như anh em.

Uống được ba vòng thì bảy người đều say bí tỉ, nằm lăn hết ra bãi cỏ, kể nhau nghe về những chuyện thú vị từ khi tu đạo đến giờ, nói được một lúc thì nói toàn mấy chuyện tào lao, hết chuyện này đến chuyện khác.

Nếu đã tám nhảm thì đương nhiên không thể nào thiếu chuyện của Kim Ô và Côn Bằng, nhắc đến hai tên không đạo đức đó, bảy người họ đều tức đến nghiến răng, tất cả đều đồng tình sau này nhất định phải tìm hết hai người đó để tính nợ cũ.

Đêm lại về khuya, bọn Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng đều uống đến say mềm.

Diệp Thành giải rượu, vào sâu trong rừng trúc trên đỉnh núi, tìm đến một tiên trì bên trong. Dưới ánh trăng, tiên trì mang đủ màu sắc đặc biệt, với đủ dị tượng đan xen.

Thiên Thương Nguyệt đang đứng bên cạnh tiên trì đó, cô ta cải trang thành đàn ông, mặc một bộ đồ đen, khoác chiếc áo màu đen, bên hông còn đeo một cái nón, trông có vẻ như sắp đi du lịch.

“Ăn mặc như thế là đang muốn đi tới mấy trăm năm sao?”, Diệp Thành mỉm cười, từ từ bước đến gần tiên trì, lúc này Man Sơn đang nằm hôn mê bên trong.

Trước đó lão ta bị thương nặng, huyết mạch bị nuốt chửng, ảnh hưởng đến đạo căn, may mà có Thiên Thương Nguyệt dốc sức cứu chữa nên mới giữ được tính mạng và tu vi, giờ được tiên trì nuôi dưỡng nên đương nhiên không còn đáng ngại nữa.

Diệp Thành khẽ đưa tay lên, rắc vào trong rất nhiều nước tiên, bóp nát vào đó không ít đan dược cấp cao tất cả đều là Trúc Cơ Cố Nguyên, để ổn định căn cơ của Man Sơn và không bị vết thương dày vò.

“Ta còn tưởng trước khi đi không kịp gặp ngươi nữa chứ”. Thiên Thương Nguyệt liếc mắt, cười rạng rỡ: “Ta phải lên đường rồi, đi tìm Thần Huyền Phong, chắc đây sẽ là một chuyến đi dài”.

“Những người chuyển thế đó đã được giải phong ấn chưa?”. Diệp Thành cười, lấy ra một bình ngọc, ngưng tụ huyết khí thu thập được bên trong thành bản nguyên, rồi truyền hết vào cơ thể Man Sơn, giúp lão ta tẩy luyện, tạo ra lại huyết mạch khác cho Man Sơn.

“Ta làm việc thì ngươi yên tâm”. Thiên Thương Nguyệt cười nhẹ: “Những tấm thẻ ngọc chứa tiên quang ký ức bị phong ấn mà ngươi đưa cho ta đã được phân cho bọn họ, chắc giờ đã bắt đầu công cuộc tìm người”.

“Người đông càng tốt, người đông thì thêm sức mạnh”. Diệp Thành cười, nụ cười đầy mệt mỏi.

“Tuổi thọ của ngươi”. Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành, khi thấy đầu tóc bạc phơ và vết chân chim ở đuôi mắt của hắn thì không kìm được, mím môi, đôi mắt xinh đẹp trong như nước đầy vẻ lo lắng, cô ta thấy hơi hối hận khi đưa Diệp Thành đến đại hội Vạn Tộc, nếu không thì cũng không xảy ra những chuyện sau đó.

“Yên tâm, mạng của ta rất lớn, dù có ăn dầm nằm dề thì ta cũng sẽ chờ đến này Đại Sở trở lại”. Diệp Thành cười sảng khoái: “Sau này sẽ đưa các ngươi về cố hương”.
Chương 2110: Lời hứa chắc chắn (2)

“Nếu đã là Diệp Thành nói thì không được nuốt lời đâu”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, từ từ đứng dậy, đưa tay đỡ lấy khuôn mặt của Diệp Thành, rồi hôn lên trán hắn một cái.

Giống như Hồng Trần Tuyết năm xưa, người Thiên Thương Nguyệt hôn cũng không phải là Diệp Thành mà là Thần Huyền Phong.

Cô ta đội nón và khoác áo choàng ra đi, bóng dáng khuất dần dưới ánh trăng, cô ta đã không còn là công chủ của nhà Khổng Tước nữa mà là một du khách, đi băng rừng vượt suối.

Đằng sau lưng, Diệp Thành mỉm cười, khóe miệng rớm máu, khiến hắn buộc phải ngồi xếp bằng lại, tia lửa điện màu đen phóng khắp người hắn, giày xé thân xác hắn.

Trời phạt đã đến, không một điềm báo trước, uy lực của nó không quá mạnh là vì hắn đã giao hợp với Cơ Tuyết Băng, Trời phạt của hai người họ khống chế lẫn nhau, chứ không thì với sự khốc liệt của Trời phạt, sẽ rất đáng sợ.

Một lúc sau, mặc dù hắn đã cố khống chế Trời phạt, nhưng lại không thể nào tiêu diệt được, chỉ cần hắn vẫn còn sống, chỉ cần hắn vẫn còn nghịch thiên thì sẽ không thể nào tránh khỏi việc bị trời trừng phạt.

Trời xanh thù dai lắm, uy áp và ý chí đều là vô thượng, những người đi ngược lại ý trời thì đều sẽ bị giết chết.

“Má ơi, mình vẫn còn sống sao?”. Trong tiên trì, cơ thể Man Sơn động đậy, nhưng lão ta không mở mắt, lão ta lên tiếng bằng thần thức, giọng điệu mơ hồ, lẫn lộn với rất nhiều phẫn nộ.

“Chỉ suýt chút nữa thôi”. Diệp Thành cười rồi tìm một chỗ ở bên cạnh tiên trì và ngồi xuống.

“Diệp Thành?”, Man Sơn bất ngờ, lão ta nhận ra giọng Diệp Thành nhưng lại không mở mắt ra được.

“Ngươi bị thương quá nặng, đạo căn bị tổn hại, có điều đã được nối lại rồi”. Diệp Thành chậm rãi nói: “Còn về huyết mạch của ngươi thì đã bị phế rồi, ta đã tìm cho ngươi một huyết mạch mới, cũng không phải yếu đâu”.

“Lần này đúng là tổn thất lớn”. Man Sơn phẫn nộ, không ngừng mắng nhiếc: “Cái tên Kim Ô đáng hận đó, đợi ông đây hồi phục lại, nhất định sẽ tính sổ với hắn ta, dám ám toán ta”.

“Không nói những điều này nữa”. Diệp Thành liền đổi chủ đề: “Những người còn lại đâu? Hạo Thiên Huyền Chấn, tiền bối Mặc Uyên và Tiểu Linh Oa đâu? Hôm đó chia tay, ngươi có biết được tin tức của mấy người họ không?”

“Bọn ta chia ra hai ngã, ta và Liễu Dật ở lại Huyền Hoang, Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên đến Ngoại Tinh Vực”. Man Sơn trả lời: “Còn Tiểu Linh Oa thì đến đất tổ Bá Vương Long, không có ở Huyền Hoang, cũng không biết ở tinh vực nào, nói là đi cứu cha hắn”.

“Tự nhiên lại quên chuyện này mất”. Diệp Thành chau mày, năm xưa có nghe Tiểu Linh Oa nhắc đến phụ hoàng của hắn, vì Bá Vương Long tộc nổi dậy tạo phản, phong ấn Bá Vương Long Hoàng, Tiểu Linh Oa còn từng mời hắn đi ứng cứu, ngặt nỗi lúc đó tu vi quá thấp, không ngờ tên đó lại đi một mình.

Man Sơn không nói thêm gì nữa, cố sức dung hợp huyết mạch, ổn định đạo căn, xây dựng lại thân xác.

Diệp Thành vung tay, búng ra một luồng tiên quang, bên trong có chứa rất nhiều thứ, nói rằng đây là tộc Khổng Tước, sau này sẽ dưỡng thương ở đây, đây là một chỗ rất an toàn.

Hắn làm xong những việc đó thì đứng dậy, Man Sơn khôi phục thần thức, hắn cũng nên lên đường tìm người rồi, chặng đường sắp tới sẽ lắm phong trần, mãi đến khi Đại Sở trở lại, đến khi hắn chỉ còn hơi thở cuối cùng.

Hắn vừa ra khỏi rừng trúc thì nhìn thấy một bóng người đang đứng quay lưng về phía hắn, nhìn kĩ thì thấy đó là Đại Minh Vương nhà Khổng Tước, hình như ông ta đã đứng đó chờ hắn từ rất lâu rồi.

Đại Minh Vương nhìn thấy Diệp Thành ra ngoài thì tặc lưỡi, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Hèn gì trước đó Tước Nhi cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, thì ra nó đã sớm biết ngươi vẫn còn sống, thật làm ta bất ngờ, ta đã đánh giá thấp hậu nhân của Lục Đạo, tiền bối tung hoành Bát Hoang thì hậu bối đương nhiên cũng không thể nào thua kém”.

“Để tiền bối chê cười rồi”. Diệp Thành hành lễ, trước giờ hắn vẫn luôn lễ phép với tiền bối.

“Chắc không phải ngươi và Tước Nhi đang yêu nhau đấy chứ?” Đại Minh Vương Khổng Tước ngồi xuống, cười hiền hòa, ánh mắt dịu dàng: “Mặc dù ta đã già rồi nhưng có vài chuyện ta vẫn có thể hiểu được”.

“Đúng như những gì tiền bối nói”. Diệp Thành cười gượng: “Nói thật, ta không thể chinh phục được nàng ấy”.

“Vậy thì thật đáng tiếc”. Đại Minh Vương Khổng Tước lắc đầu, cười, vốn tưởng tiểu công chúa nhà Khổng Tước và thánh thể Hoang Cổ sẽ là một cặp thần tiên, giờ nghĩ lại mới thấy mình đã nghĩ quá nhiều.

“Người nàng ấy yêu đặc biệt hơn tiền bối tưởng tượng nhiều”. Diệp Thành bất giác cười.

“Không nói Tước Nhi nhà ta nữa, nói về thành Vô Lệ đi”. Đại Minh Vương cười, nhìn Diệp Thành chằm chằm: “Lục Đạo Tiên Tổ nhà ngươi có từng nói với ngươi về thành Vô Lệ trong truyền thuyết không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom