-
Chương 2096-2100
Chương 2096: Đánh con thì cha tới
“Con ngươi giết con ta, phải dùng máu trả nợ máu!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, khí thế thông thiên. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh gầm lên, sát khí ngập tràn.
“Là chúng muốn giết bọn ta, chẳng lẽ chúng ta đứng yên để bị giết à!”, Tiểu Viên Hoàng mắng to. Lần này có mặt cha mình ở đây, tên này rất có khí thế, một mạch Thánh Viên đã bao giờ sợ ai?
“Vậy thì giết hết đi!”, Phượng Điêu Hoàng rống lớn, trực tiếp ra tay, tấn công tới. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh lao lên đánh.
“Ngươi nghĩ ông đây dọa suông thôi sao!”, trong mắt Viên Hoàng bắn ra tia sắc bén, cường thế vô cùng, một gậy quét ngang Bát Hoang. Phượng Điêu Hoàng đứng gần nhất, nửa thần thể bị đập nát.
Cửu Dực Hoàng bay lên trời, trong tay cầm kiếm Xích Tiên, một kiếm mạnh mẽ, dùng sức chém xuống.
Viên Hoàng hừ lạnh, vung mạnh cây gậy, eo đẩy một cái, vung mạnh về phía Cửu Dực Hoàng.
Cửu Đầu Hoàng cũng đánh tới, tay cầm chiến mâu ở phía sau đánh lén, đâm về phía Viên Hoàng, Huyết Nhạn Hoàng lấy ra cổ ấn, thần uy vang dặm.
Viên Hoàng không hề sợ chiến, bảo vệ mấy người Diệp Thành ở phía sau mình sau đó biến thành vượn, một mình đấu với mười vị Hoàng, gậy sắt vung vèo vèo, bá đạo và kịch liệt.
Ông ấy là một vị Hoàng đáng sợ, đã chạm tới giới hạn Chuẩn Đế, cộng thêm chiến lực mạnh mẽ của tộc Đấu Chiến Thánh Viên, đám Đại Thánh không chịu được một gậy này, bị hất mạnh ra khắp nơi.
Diệp Thành nhìn rồi nhếch môi, Đấu Chiến Thánh Viên đúng là không phải hạng tầm thường, tu luyện công pháp bá đạo, có chiến lực bá đạo, là cao thủ trong cùng cấp.
Một âm thanh to lớn vang lên, Bát Kỳ Hoàng bị Viên Hoàng đáng văng, thần thể nổ tung, thảm thương vô cùng.
Hai mắt tên này đỏ bừng, hung dữ đáng sợ, không tấn công Viên Hoàng mà nhìn chằm chằm mấy người Diệp Thành, tạm thời không thể giết Viên Hoàng nhưng giết mấy người Diệp Thành thì rất dễ.
Ông ta hoàn toàn không màng thể diện, từ bỏ Viên Hoàng, vung chiến mâu đánh tới chỗ đám Diệp Thành.
Mấy người Diệp Thành giật mình, đều lui ra sau, dù là lúc mạnh nhất thì họ cũng không chặn được một Đại Thánh.
Viên Hoàng nổi giận, chạy tới cứu viện, nhưng bị mấy người Phượng Điêu Hoàng, Cửu Dực Hoàng cản chân, sát chiêu đại thuật liên tiếp đánh ra để ngăn cản Viên Hoàng, giành lấy thời gian cho Bát Kỳ Hoàng.
“Chết đi!”, Bát Kỳ Hoàng quát rung trời, một mâu đâm thủng trời xanh, uy lực nghiền áp mọi thứ.
“Đi!”, Quỳ Ngưu hét lớn, đẩy mấy người Diệp Thành ra, biến thành bản thể, húc tới trước, làm đại ca thì vào thời điểm nguy nan, hắn ta nên lao tới cản thương cho đàn em.
Đúng lúc này, không gian lại vỡ ra, một người đàn ông vạm vỡ tay trần trụi hiện thân, ngưu khí thông thiên, cuồng bạo vô cùng, khỏi phải nói, ai cũng biết đây là Quỳ Ngưu Hoàng tộc Quỳ Ngưu.
Vị Hoàng này còn hung hăng hơn Viên Hoàng, dùng thân đối kháng chiến mâu, lật tay tát cho Bát Kỳ Hoàng lảo đảo: “Con rắn chết, dám đụng con ta à, quá trời quá đất rồi nhỉ!”
Sau Quỳ Ngưu Hoàng lại có mấy người nữa, là Hoàng của các tộc: Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc. Cũng là cha của Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc.
Trừ sáu người họ thì thánh chủ nhà Khổng Tước cũng tới, khí thế bàng bạc, đây cũng là một vị Hoàng đáng sợ, người có thể lên làm thánh chủ tộc Khổng Tước, khí thế đâu phải nói chơi.
Tính tình mọi người đều không mấy hiền lành, vừa hiện thân là gia nhập cuộc chiến, đánh tới mãnh liệt.
Có sự tham gia của họ, áp lực của Viên Hoàng giảm xuống, ông ấy thi triển thần uy, điên cuồng đánh với Phượng Điêu Hoàng.
Hai người đều dẫn người từ khắp nơi tới chiến, số lượng đồ sộ, chẳng ai thua ai, không hề thiếu cấp Thánh Vương và cấp Chuẩn Thánh Vương gia nhập trận chiến, tất nhiên người nào cũng lợi hại.
Đại chiến nổ ra, máu tươi nhuộm đỏ không gian, không ngừng có người xông lên, cũng lần lượt có người ngã xuống. Tình hình chiến đấu thảm thiết, đánh tới trời sụp đất nứt, Thánh Vương cũng khó có thể bình an.
“Đánh!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gào lên, nhào vào chiến trận, đánh không được người mạnh, chẳng lẽ không xử được mấy đứa yếu kém! Chuẩn Thánh ngã xuống cả tảng.
Diệp Thành tất nhiên cũng sẽ tham gia, hắn vừa tham dự, một Chuẩn Thánh của tộc Bát Kỳ Đại Xà đã bị hắn chém chết, thi thể văng lung tung, Nguyên Thần khó thoát.
“Trấn áp!”, một Thánh Nhân tộc Thần Bằng chín cánh hét lên, điều khiển một cái lò màu bạc, tiên quang chói sáng, xen lẫn đạo tắc và thần tàng, uy lực bất phàm.
Diệp Thành hừ lạnh, lấy ra Hỗn Độn Đỉnh, một chiếu đánh nát lò đồng. Thánh Nhân Thần Bằng hộc máu, vừa đứng vững là đã bị một kiếm Phong Thần của Diệp Thành chém chết.
Chém xong kẻ nọ, Diệp Thành tiến lên, chém giết liên tục, cấp bậc Chuẩn Thánh thì không kẻ nào chặn được một kiếm của hắn, ngay cả lớp lão Thánh Nhân cũng khó mà chịu được thế công của Diệp Thành.
Hắn nhìn thẳng một hướng, hoặc nên nói là nhắm thẳng một người, là Kim Ô, tên hèn nhát thừa dịp loạn lạc để trốn.
“Chạy à!”, Diệp Thành kéo theo thanh kiếm đẫm máu rượt bắt, trước đó xảy ra biến cố không thể diệt tên này, hắn còn có chút không cam tâm, giờ đang hỗn chiến, hắn ta còn dám thừa cơ chạy trốn?
Thấy Diệp Thành đã bắt kịp, thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, tăng tốc độ, vừa rồi hắn ta còn lén chạy, giờ là quang minh chính đại trốn.
Diệp Thành mắng thầm rồi tiếp tục đuổi giết. Dù chiến lực hắn mạnh hơn nhưng Kim Ô nào phải kẻ đơn giản, hắn ta dùng hết sức trốn thì khó mà tóm nổi.
Chương 2097: Vạn tộc hỗn chiến
Giữa rừng rậm Hồng Hoang rộng lớn, tiếng vang lớn kinh thiên động địa, vùng đất đó đã nhuốm đầy máu.
Lính đấu với lính, tướng đấu với tướng, vô cùng ác liệt, khắp nơi đều đông nghịt người.
Thế trận đã rất lớn rồi nhưng lại có người không ngừng gia nhập thêm, tất cả đều là các chủng tộc lớn ở Nam Vực. Không biết vì điều gì mà ai đánh đến cũng gia nhập vào cuộc chiến, không nhìn được ai với ai.
Các thái tử và công chúa đến tham gia đại hội đều nấp ở bên ngoài, nhìn trận hỗn chiến và xuýt xoa, đại hội Vạn Tộc kỳ này thật sự rất náo nhiệt.
Rất nhiều người gãi đầu, đây là cuộc hỗn chiến do người máu me be bét bị ném lên sàn đấu gây ra.
Xét ngọn nguồn thì đúng là như vậy, từ khi người đó bị ném lên, tình thế đã mất kiểm soát, Hoang Cổ Thánh Thể thăng hoa, các thái tử nối tiếp nhau tham chiến, nối đuôi nhau lên rồi lại nối đuôi nhau bị tiêu diệt, đánh một hồi thì thành ra một cuộc hỗn chiến.
Đại hội Vạn Tộc đang yên đang lành tự dưng lại trở thành cuộc hỗn chiến Vạn Tộc, từ xưa các chủng tộc đã có ân oán với nhau sẵn, thế là sẵn dịp có trận hỗn chiến này thì đánh nhau luôn, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Rừng rậm Hồng Hoang rúng động, sương máu vây quanh, khắp nơi đều là cảnh đánh nhau, các chủng tộc cổ còn không ngừng gia nhập, tất cả đều là thánh chủ và thủ lĩnh của các tộc với sát khí ngút trời.
Động tĩnh lớn như vậy làm chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đã tụm năm tụm bảy hướng về rừng rậm Hồng Hoang, lúc nhìn thấy khung cảnh đẫm máu thì mặt liền biến sắc: “Chuyện… Chuyện này là thế nào?”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì hôm nay là đại hội Vạn Tộc”. Rất nhiều ông già đều thấy kinh ngạc: “Sao lại đánh nhau thế này? Quy mô còn lớn đến vậy nữa, tiếp tục ân oán của nghìn năm trước sao?”
“Còn hơn cả nghìn năm trước”. Có người xuýt xoa: “Có ít nhất hơn ba nghìn chủng tộc tham chiến”.
“Có người ra”. Không biết là ai đã hét lên khiến mọi người cùng nhìn về một hướng.
Bên đó, có một luồng tiên quang màu vàng vút qua bầu trời, ra khỏi rừng rậm Hồng Hoang, ngước mắt lên nhìn kĩ thì mới biết đó là một người. Có vẻ như người đó đang bị truy sát, hơn nữa còn bị thương khá nặng, máu me be bét.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện, đấy chẳng phải là thái tử Kim Ô sao? Hắn ta đã không còn hình người nữa, khắp người đều là máu, thương tích khắp người, lỗ máu trước ngực là đáng sợ nhất.
“Ta bị hoa mắt rồi sao? Không ngờ lại là thái tử Kim Ô”. Hễ ai nhìn thấy cũng phải ngây người ra.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”. Giữa những tiếng ngỡ ngàng, có người bỗng thốt lên. Nhìn sang Diệp Thành đang truy sát Kim Ô, không cần nhìn mặt, chỉ dựa vào khí tức thôi cũng nhận ra được huyết mạch đó.
“Thánh thể vẫn còn sống sao?”. Rất nhiều người gãi đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi, chuyện này có phần khác với lời đồn, ai cũng đồn Hoang Cổ Thánh Thể đã chôn xác ở di chỉ Viễn Cổ, giờ thấy mới biết lời đồn đều là giả, thánh thể vẫn còn sống, đang hừng hực truy sát thái tử Kim Ô.
“Ta chẳng thấy bất ngờ về việc thánh thể vẫn còn sống gì cả”. Có một tu sĩ già xuýt xoa vuốt râu: “Tên đó lì lắm, lần nào cũng không giết không chết, đã thành thói quen rồi”.
“Hôm nay là đại hội Vạn Tộc, chắc không phải hắn đến để đại náo đại hội đấy chứ?”. Có người hạ giọng nói: “Mà sao hắn và Kim Ô lại đánh nhau? Còn trông có vẻ không chết không thôi nữa”.
“Đúng là đến đâu thì náo nhiệt đến đó”. Tiếng xuýt xoa không những không ngớt đi mà ngược lại còn càng lúc càng lớn hơn: “Làm vậy là tính đắc tội với hết cả đại giáo Huyền Hoàng sao?”
Câu nói đó không sai chút nào, có người xòe ngón tay đếm lại những chuyện xảy ra từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoàng cho đến bây giờ: Huyền Hoàng Tinh Hải, đại hội Dao Trì, Đông Hải Cổ Thành, di chỉ Viễn Cổ.
Giờ lại đến đại hội Vạn Tộc, tất cả những người có mặt ở đó đều hoài nghi cuộc hỗn chiến Vạn Tộc cũng có liên quan đến tên nhóc này.
Hễ chỗ nào có hắn thì luôn có chuyện, hơn nữa, tất cả đều là chuyện lớn, sẽ có cả đám bị đánh thê thảm, danh tiếng của hắn đã dần trở nên vang dội ở Huyền Hoàng.
Đúng là hắn đã gây hấn với rất nhiều đại giáo và đại tộc ở Huyền Hoàng, hiện tại có rất nhiều tộc ban lệnh truy sát, muốn liên kết các thế lực khắp Huyền Hoàng để truy sát hắn, nhất định phải giết chết hắn mới thôi.
“Các vị đạo hữu, cứu ta”. Tiếng bàn tán xôn xao bị lấn át bởi tiếng kêu cứu của thái tử Kim Ô, hắn ta bị truy sát thê thảm nên cố cầu cứu xung quanh.
Phần lớn mọi người nghe hắn ta cầu cứu đều cười, giọng điệu của thái tử Kim Ô không phải khẩn cầu mà có vẻ như đang ra lệnh khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Đấy chỉ là một trong những lý do, một nguyên nhân không thể thiếu khác là vì tộc Kim Ô.
Tộc Kim Ô là đại tộc ở Nam Vực, thế lực rất mạnh, thường ngày rất ngông cuồng, ức hiếp mọi người như cơm bữa nên những người ở đó không giậu đổ bìm leo thì đã tốt lắm rồi, còn muốn bọn ta cứu ngươi sao?
Có điều, cũng có một số tu sĩ tự cho mình mạnh, cứ muốn xông ra tỏ vẻ anh hùng.
Đấy là ông già áo tím, ông ta là một Thánh Nhân mạnh, đã chạm đến giới hạn cảnh giới Chuẩn Thánh Vương, bay thẳng lên, đứng chen giữa Diệp Thành và Kim Ô, nói: “Xin tiểu hữu nể mặt lão phu, tha được cho người ta thì tha đi, tha cho Kim Ô một mạng, xem như một chuyện công đức”.
“Thể diện của ông không có giá trị”. Diệp Thành lạnh lùng đáp và không hề có ý dừng lại.
“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi lại không nghe, cứ muốn ép lão phu ra tay”. Ông già áo tím bị Diệp Thành mắng trước mặt thì lập tức nổi giận, cầm đại ấn Hư Thiên, đánh Diệp Thành một chưởng từ phía xa.
Diệp Thành không nói gì, đột ngột vung kiếm, chém vỡ Hư Thiên Ấn, ông già áo tím cũng bị đánh văng ra xa.
Ông ta tái mặt, không thể nào tin nổi, ông ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta là một Thánh Nhân nhưng lại bị đánh bại trong một chiêu, may mà ông ta còn có chút đạo hạnh, nếu không thì chắc đã bị chém chết rồi.
Diệp Thành lại vung kiếm, kiếm này còn bá đạo hơn kiếm lúc nãy, uy lực với sức mạnh hủy diệt, đấy là kiếm tuyệt sát.
Ông già áo tím liền lập tức bị chém đứt thành hai mảnh, chỉ có nguyên thần thoát ra khỏi cơ thể, vừa chạy vừa hét lớn: “Không quan tâm nữa, không quan tâm đến chuyện này nữa, tha cho ta đi”.
Ông ta vừa dứt lời thì có một cây giáo phóng đến, ghim ông ta lên trên hư không.
Mấy ông già đang định ra mặt nói lý thấy vậy thì đều thụt hết lại.
Diệp Thành quá tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, cực kỳ nhẫn tâm, nếu tùy tiện ra mặt thì chắc chắn sẽ bị giết.
Nhìn sang lão Thánh Nhân áo tím bị ghim trên trời mới biết ông ta mới thật sự thê thảm.
Vào giây phút cuối cùng khi Nguyên Thần sắp diệt vong, ông ta mới biết hối hận là gì, đứng im xem được rồi, cứ muốn ra làm ngon, cứ muốn chọc giận thánh thể, để đến nỗi phải chịu cảnh mất mạng, mất cả tu vi.
Phía trước lại ầm ầm, Diệp Thành giết ông già áo tím xong thì tiếp tục đuổi theo thái tử Kim Ô.
Những người xung quanh cũng đuổi theo, kịch hay thế sao có thể bỏ qua, những người rảnh rỗi thích nhất là xem náo nhiệt, khán giả đông nghịt cả một vùng trời.
Đến khi khán giả chạy đến thì một núi lớn đã đổ sập, đá vụn văng khắp nơi, cơ thể thái tử Kim Ô nổ tung, một nửa hộp sọ cũng vỡ nát, não bay khắp nơi, dáng vẻ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng hắn ta vẫn không quay lại chiến đấu mà bò dậy tiếp tục chạy, thái tử Kim Ô cao cao tại thượng đâu còn chút uy nghiêm nào nữa, uy nghiêm của hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
Diệp Thành bám sát không tha, một khi đuổi kịp thì xuất chiêu liên tục, không thèm nói nhiều.
Thái tử Kim Ô vô cùng thê thảm nhưng lại rất giỏi chịu đòn, tộc Kim Ô đúng là danh bất hư truyền, muốn tiêu diệt toàn bộ thì rất khó.
Hắn vừa đuổi vừa đánh, động tĩnh rất lớn, âm thanh lớn liên tục vang lên suốt dọc đường. Gặp núi, núi đổ, gặp sông, sông trào, đến cả cổ thành nơi họ ngang qua cũng bị phá tan nát, khiến vô số người chửi rủa.
Suốt chặng đường, thái tử Kim Ô bị đánh thê thảm, vừa chạy vừa cầu cứu, vừa bị sập bẫy.
Mỗi lần cầu cứu thì lại có vài tên ngớ ngẩn chạy ra, ai cũng muốn thể hiện, ai cũng ngông cuồng nhưng sau đó lại bị Diệp Thành diệt hết.
Suốt chặng đường, Diệp Thành đã dùng hành động thực tế để nói cho người đời biết không có thực lực thì đừng ra vẻ, không có bản lĩnh thì đừng có cố .
Thế là thái tử Kim Ô cao cao tại thượng nghiễm nhiên trở thành sát tinh, hễ ai thấy hắn ta thì đều trốn đi thật xa, không ai dám đi tìm cảm giác kích thích khi nghe tiếng hắn ta cầu cứu nữa.
Thái tử Kim Ô hộc máu, không biết vì tức giận hay vì bị thương, hắn ta là thái tử tộc Kim Ô, cao quý biết chừng nào, chưa từng bị truy sát như thế, cũng chưa từng bị chê bai như thế.
Trong lúc tức giận, hắn ta lại thầm tát cho mình một bạt tai, trước đó khi ở rừng rậm Hồng Hoang thật không nên quay lại mà nên chạy đi luôn, vậy thì cũng sẽ không bị Diệp Thành truy sát khắp nơi thế này.
Phía trước lại là một dãy núi, hắn ta thiêu đốt tinh khí, tăng tốc độ và chạy vào trong.
Diệp Thành cũng bám sát theo sau, cầm theo Xích Tiêu dính máu, hắn đã không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đã chết dưới kiếm mình suốt dọc đường, những người đó vốn không đáng chết nhưng lại cứ muốn đâm đầu vào Quỷ Môn Quan.
Chương 2098: Bắt sống
Hai người lần lượt đi vào trong, trước sau chỉ có một giây thì nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ cao chót vót sụp đổ.
Đất đá bay tứ tung, thái tử Kim Ô nhếch nhác chạy ra, không dám tham chiến, bay lên trời chạy trốn, đôi mắt màu vàng đỏ ngầu, tiếng gào thét vang khắp trời: “Ngươi muốn không chết là không xong thật đấy à?”
“Mọi chuyện hôm nay đều do ngươi tự tìm lấy”, Diệp Thành hừ một tiếng, cách không trung chém một nhát kiếm có khả năng hủy diệt.
Kim Ô bỗng xoay người lại, lấy một chiếc khiên màu vàng ra chắn trước mặt, đó là cấp Thánh Binh.
Một nhát kiếm của Diệp Thành có uy lực cực mạnh, chiếc khiên dễ dàng bị chém vỡ như một tờ giấy trắng, Kim Ô cũng bị chấn động văng ra xa mấy trăm trượng, may là nhờ có tấm khiên, nếu không chắc là bị chém trúng rồi.
Bị thương quá nặng, khả năng hồi phục cực mạnh của hắn cũng bị phản phệ, vết máu trước ngực chứa cả sát khí nhát kiếm đó của Diệp Thành, hóa giải tinh khí của hắn ta, tốc độ vết thương lạnh lại khá chậm.
Người này lại rất ngoan cường, phun ra sương tiên, cuộn lấy một cái bình trấn yêu, định luyện hóa Diệp Thành.
Bình trấn yêu này cũng giống như tế đàn của Côn Bằng, nó có linh khí, quanh năm được nuôi dưỡng trong người, pháp khí như thế này là đáng sợ nhất nhưng cũng chỉ đáng sợ với tu sĩ bình thường.
Diệp Thành lại chẳng phải là tu sĩ bình thường, không những không tầm thường mà ngược lại cùng rất mạnh, mặc dù bị bình luyện yêu này thôn phệ vào trong nhưng khó có thể phong ấn được hắn, bình bảo này cũng khó chặn được uy lực một quyền của hắn.
Vừa rồi lao ra ngoài hắn đã thấy trời đất tối sầm, trên bầu trời có một vòng mặt trời thiêu đốt, chính là mặt trời Kim Ô.
Lại là chiêu này, nhìn thấy mặt trời Kim Ô, Diệp Thành lấy hơi lập tức chiêu hồi Tiên Hỏa Thiên Lôi, kéo cung thần hỏa lắp vào tiễn sấm sét, bắn một mũi tên có khả năng hủy diệt để tiêu diệt mặt trời.
Thái tử Kim Ô bị thương, cơ thể nứt ra, máu bắn ra xung quanh, bước chân lảo đảo suýt nữa thì ngã.
Cả người Diệp Thành lao đến chém một nhát kiếm vào đỉnh đầu Kim Ô, đánh một chưởng khiến cơ thể hắn ta thành bùn nhão.
Kim Ô gào lên, Nguyên Thần chạy trốn, sức mạnh Nguyên Thần thiêu đốt như một tia thần quang lướt qua bầu trời.
Nhưng sao Diệp Thành có thể để hắn ta bỏ chạy được, hắn chỉ liếc nhìn một cái, thần thông hủy diệt đã thay đổi, chuẩn bị tuyệt sát Kim Ô, khó khăn lắm mới ép được Nguyên Thần của hắn ta ra, không thể để cho hắn ta đi dễ dàng như thế.
Thế nhưng hắn vừa mới đuổi theo chưa đến vạn trượng thì đột nhiên đứng lại, sau đó xoay người chạy.
Chỉ thấy đằng sau hắn từng tiếng ầm ầm vang lên chấn động trời đất, mây mù cuộn trào như thể có nghìn binh vạn mã phi đến, bầu trời phản chiếu kim quang sáng ngời, nhìn kỹ mới mới là từng con chim màu đen.
Cường giả tộc Kim Ô kéo đến, trận thế to lớn, có rất nhiều Thánh Vương và Đại Thánh, vốn dĩ muốn đến rừng sâu Hồng Hoang nhưng nửa đường nghe nói thái tử Kim Ô bị truy sát nên họ bèn chạy đến đây.
Diệp Thành nhìn thấy cường giả tộc Kim Ô từ xa bèn xoay người bỏ chạy.
So với hắn, Kim Ô sắp rơi vào cái chết vui mừng không thôi, có cảm giác muốn khóc, liều mạng đến mức suýt bị đánh chết, bị đuổi giết gần như điên cuồng, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc hừng đông.
“Thái tử đừng sợ!”, một Đại Thánh Kim Ô dẫn đầu chạy đến, bảo vệ thái tử Kim Ô.
“Giết, giết cho ta!”, Kim Ô tức giận quát, mặc kệ vết thương, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Diệp Thành bỏ chạy, mặt mày hung tợn, khàn giọng gào lên: “Bắt sống cho ta”.
“Đuổi theo!”, chín Đại Thánh của Kim Ô cùng vượt qua bầu trời đuổi theo, phía sau chúng còn có Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương, trận thế rất lớn khiến bầu trời bị nghiền ép đến mức rúng động, trời đất cũng đổi sắc.
“Chết tiệt”, Diệp Thành thầm mắng một tiếng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn một chút nữa thôi, thái tử Kim Ô đúng là người nắm giữ đại vận trời đất, hai lần đều được cứu trong lúc nguy hiểm.
Nói rồi hắn đi vào một dãy núi nhưng chưa được một giây đã hoảng sợ chạy ra, lăn lộn bò lổm ngổm, không hề có dáng vẻ của một thánh thể, tư thế tuyệt đối bá đạo.
Cũng không thể trách hắn như thế, chỉ là vì lại có cường giả xông đến giết hắn, không phải tộc Kim Ô mà là tộc Côn Bằng, dẫn đầu là chín cường giả cấp Đại Thánh, trận thế còn lớn hơn tộc Kim Ô.
“Giết, giết cho ta, bắt sống”, Côn Bằng cũng ở trong đó, điên cuồng gầm lên, đôi mắt màu vàng đầy tơ máu trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, cực kỳ vặn vẹo hệt như ác ma.
“Đuổi theo!”, Đại Thánh tộc Côn Bằng hừ một tiếng, tuyệt đối không buông tha cho Diệp Thành, tộc Côn Bằng là sự tồn tại như thế nào, bị nhục nhã ở đại hội Vạn Tộc như thế, Côn Bằng Hoàng cực kỳ giận dữ, đã thề sẽ giết thánh thể.
“Đúng là vớ vẩn!”, Diệp Thành mắng, khí huyết trong bụng sôi trào, có xúc động muốn phun ra máu.
Lần này đổi thành hắn chạy trốn, thiêu đốt khí huyết, có cảm giác sợ hãi, không dám dừng lại.
Tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng lần lượt đuổi theo, trận thế của họ đều cực kỳ lớn.
Tu sĩ xung quanh thở dài, khiến người ta cảm khái, vừa rồi còn hung hăng đuổi giết Kim Ô, lúc này lại là người bị truy sát, hơn nữa số người truy sát lại nhiều.
Người đứng xem bên dưới ngày càng nhiều, họ tụ tập lại từ khắp nơi, còn chưa kịp đứng vững đã bị Diệp Thành lao đến làm cho rối loạn, vừa mới đứng vững lại thì đã bị Đại Thánh của hai tộc tông đến.
Trời đất lại ầm vang lần nữa, núi lở sông lật, những nơi đi qua đều bị tàn phá.
Cũng may Diệp Thành chạy trốn sớm, hơn nữa lại có Dịch Thiên Hoán Địa, mỗi khi sắp bị bắt, hắn đều có thể tránh được chiêu tuyệt sát nhưng dù như vậy, hắn cũng cực kỳ vật vã.
Cả đường bị truy đuổi, hắn chạy trốn về hướng Bắc, rồi lại bị ép quay về rừng rậm Hồng Hoang.
Khi trở lại lần nữa, dù có sự bình tĩnh hơn người, hắn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của rừng rậm Hồng Hoang, đập vào mắt hắn đâu đâu cũng là máu, cả trời đất đều là đẫm máu.
Hỗn chiến tàn khốc, máu bắn ra như mưa, rất nhiều người đều biến thành bản thể, người này to lớn hơn kẻ kia, con này còn cao hơn con nọ, điên cuồng tàn sát, nguyên thủy mà man rợ: Đại Bàng cánh vàng che trời, bị chém gãy cả hai cánh; Man Ngưu thượng cổ khổng lồ như một ngọn núi, thịt và cơ bắp chồng chất; Chiến Lang thái cổ bị cắt đứt máu xương, cơ thể cũng bị giẫm tan tác.
Hàng vạn chủng tộc từ xa xưa đã xảy ra tranh chấp, ân oán kéo dài đã lâu, cuối cùng cuộc đấu tranh của giới trẻ đã trở thành ngòi nổ, cho bọn họ một lý do chính đáng để nổ ra chiến tranh, tiếp tục các cuộc chiến của tổ tiên.
Đây giống như đại chiến Thần Ma, rất nhiều đại thần xuất hiện, đánh đến long trời lở đất.
Nhất thời, Diệp Thành chậm lại một nhịp, bị hai Đại Thánh của hai tộc Kim Ô và Côn Bằng đuổi kịp, hai người giơ tay lên, thần quang xuyên qua bầu trời, uy lực có thể nói là kinh người.
Thoáng chốc, Diệp Thành đã triệu hồi đỉnh lớn, biến thành một thanh kiếm thần thánh, hai tay nắm chặt để đón đỡ.
Thần quang của hai Đại Thánh cực kỳ nhanh, lần lượt đánh vào trên thần kiếm, tia lửa bắn ra.
Diệp Thành phun ra máu, thánh thể cũng bị nứt ra, người văng ra ngoài.
Thánh huyết bắn tung tóe, thậm chí còn nghiền nát từng vùng trời, cũng có mấy người xui xẻo, đánh rất hung hãn nhưng đều bị hắn vô tình đâm trúng làm cho máu thịt văng thành trăm mảnh.
Khi hắn rơi xuống đất thì rơi xuống vũng máu, máu xương của thánh thể đều lộ ra ngoài, đó là một đòn tấn công của hai Đại Thánh, hắn không chết đã là kỳ tích, đủ để kiêu ngạo xưng hùng xưng bá.
“Nghiệt súc, giết!”, cường giả tộc Kim Ô và Côn Bằng hợp sức lại đánh tới, che trời lấp đất, bóng người đen kịt, đứng ở khắp trời, bao vây một mình Diệp Thành ở lại.
“Đúng là năm xui tháng hạn!”, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, không ngừng nôn ra máu.
“Giết, giết, giết!”, Kim Ô và Côn Bằng cũng chạy đến, đôi mắt của thái tử hai tộc ánh mắt đỏ ngầu, gương mặt hung tợn, vẻ mặt u ám, tàn độc.
“Làm gì thế?”. Hỗn chiến vạn tộc tạm dừng trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía này.
Chẳng qua là vì trận thế của tộc Côn Bằng và Kim Ô quá lớn, thật ra như thế cũng chẳng có gì nhưng sau khi đánh vào trong, toàn bộ không đánh nhau, ngược lại đứng khắp trời vây quanh một Thánh Nhân trẻ tuổi.
Diệp Thành, Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Thiên Thương Nguyệt đứng từ xa nhìn sang bên này, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn đuổi giết Kim Ô mà lại chọc đến nhiều cường giả như vậy.
“Phụ hoàng”, trong tình huống cấp bách, mọi người đều nhìn sang Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng.
“Ở xa quá, cho dù có muốn cứu cũng đã muộn!”, mấy vị Hoàng đều lắc đầu, e là trước khi họ ra tay thì Diệp Thành đã bị giết rồi, cứu viện không thể tới kịp.
“Ta muốn độ kiếp, mau rời đi”, Diệp Thành truyền âm cho Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thiên kiếp để giải quyết cục diện hiện tại, không muốn đồng minh của mình bị liên lụy.
“Độ... Độ kiếp?”. Nghe thế, mấy người Viên Hoàng không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người bỏ chạy, thiên kiếp của thánh thể không phải chuyện đùa, dù là họ cũng cảm thấy run rẩy.
Chương 2099: Kiếp thánh thể
“Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ!”, mấy người Viên Hoàng bỏ trốn, thái tử Côn Bằng và thái tử Kim Ô rống lên như mấy kẻ điên, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười dữ tợn chẳng kiêng nể ai.
“Có thể cho ta nói vài câu trăn trối không!”, Diệp Thành nhìn Viên Hoàng đã trốn rất xa rồi nhìn hai thái tử kia đầy hào hứng: “Coi như là thương hại ta đi!”
“Quỳ xuống van nài bổn vương đi!”, Côn Bằng và Kim Ô cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Chúng ta vốn dĩ không có thù oán”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Cần gì cứ nhằm vào ta mãi chứ!”
“Không thù oán à?”, Côn Bằng và Kim Ô nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta có thù, thù không chết không ngừng!”
“Ta... ôi cha!”, Diệp Thành còn chưa kịp nói xong thì bỗng than một tiếng, không khỏi ngửa mặt, nhìn lên hư vô mờ mịt, ra vẻ ngạc nhiên: “Sao trời vẫn còn tối nhỉ?”
Không cần Diệp Thành nói, mọi người đều đã ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen tối, mù mịt.
Nhưng trong hư không mù mịt, không gió mà lại có sương mù bay, từng mảng từng mảng không ngừng đan xen quanh quẩn tạo thành mây đen dày đặc, có sét đánh xuống, tia sau rõ ràng hơn tia trước.
Trời đất giăng đầy mây đen thì lập tức u ám, từng tiếng sấm như dội về từ thời không cổ xưa, mang theo sự tang thương và uy nghiêm khiến vạn linh trong thế gian không thể kháng cự.
“Là thiên kiếp?”, Đại Thánh tộc Kim Ô bỗng nhiên thét lớn, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Là ai ăn no rửng mỡ gọi nó tới thế!”, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi tạo thành làn sóng âm thanh. Đây là chỗ nào hả, biết hiện tại đang có bao nhiêu người không, thế mà... mẹ nó còn độ kiếp ở đây à.
“Là hắn độ kiếp! Là thánh thể đang độ kiếp!”, một lão Thánh Nhân của tộc Bát Kỳ Đại Xà hoảng hốt quát, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, như ngửi được gì đó rồi mới xác định là thiên kiếp của hắn.
Một câu này của ông ta làm mọi người đồng loạt nhìn sang phía Diệp Thành... Trời, người đâu mất rồi?
Diệp Thành biến mất, hoặc có thể nói là khi mọi người ngửa mặt nhìn trời cao, hắn đã lén thi triển di thiên hoán địa.
Trước đó hắn nói linh ta linh tinh với Côn Bằng và Kim Ô là để kéo dài thời gian: Một là để cho mấy người Viên Hoàng trốn xa thêm; Hai là lén giải phong ấn thiên kiếp; ba là làm đối phương lơi lỏng sự cảnh giác.
Còn nguyên do thứ tư là để đánh lừa dư luận, ai mà biết khi nào mới độ thiên kiếp.
Nhưng mới hai, ba giây, tên này đã trao đổi vị trí với mười mấy người, chạy ra khỏi vòng vây, hắn không muốn mình bị đám Đại Thánh đánh chết trước khi thiên kiếp giáng xuống.
Đại Thánh Kim Ô tức giận, bỗng nhiên vươn tay, đánh ra một chưởng về phía Diệp Thành, muốn đập chết hắn.
Nhưng không chờ ông ta kịp tóm lấy Diệp Thành, sấm sét từ trên cao đã bổ xuống chưởng ấn kia.
Thiên kiếp giáng xuống, từng tia từng luồng trút xuống như thác bạc, toàn bộ chỉ nhắm vào một mục tiêu. Người trong không gian này đều nằm trong phạm vi thiên kiếp, đều phải bị động chịu kiếp.
Sấm sét của thiên kiếp không khác gì đòn tấn công của trời. Hễ là người ở đó, dù là cấp Đại Thánh hay Chuẩn Thánh, dù là nam tu hay nữ tu, toàn bộ đều bị sét đánh trúng.
Cảnh tượng có chút thê thảm, mấy người căn cơ yếu kém đều bị một đòn của sấm sét chôn vùi.
Dù là Đại Thánh, không ai may mắn tránh được, thiên kiếp rất công bằng, người cấp Chuẩn Thánh thì có sấm sét cấp Chuẩn Thánh, cấp Đại Thánh thì cũng có sét cấp Đại Thánh.
Người đáng nhắc tới nhất trong đó là thái tử Kim Ô, hắn ta vẫn trong trạng thái Nguyên Thần, còn chưa kịp phản ứng đã bị một tia sét bổ trúng, suýt bị đánh tới hồn bay phách tán,
“Lui!”, Đại Thánh Kim Ô hét lớn, nhét Kim Ô vào trong một pháp khí, sau đó chạy trốn,
Không cần ông ta nhắc, người chung quanh đã chạy thục mạng, dù không biết tại sao Diệp Thành lại độ kiếp nhưng họ biết thiên kiếp của thánh thể rất bá đạo, bất cẩn chút thôi là sẽ bị đánh tan thành mây khói như chơi.
Diệp Thành cũng cử động, tuân theo tôn chỉ không biết xấu hổ, hắn cứ lao về phía nhiều người.
Thiên kiếp cũng chuyển động theo hắn, Diệp Thành đi đâu, nó theo tới đấy, bổ không ngừng suốt dọc đường.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, thê lương mà đáng sợ vô cùng, từng mảng từng mảng đông nghìn nghịt bị đánh tới mức thân thể và Nguyên Thần đều bị tiêu diệt.
Diệp Thành càng “săn sóc” tộc Kim Ô và Côn Bằng hơn, ở đây, hai tộc này thê thảm nhất, Chẩn Thánh bị bổ chết hàng loạt, Đại Thánh và Thánh Vương bị bổ tới mức phải tán loạn khắp nơi.
Khốn kiếp thật! Đại Thánh Côn Bằng tức giận, ngón tay đâm tới, muốn dùng một kích giết chết Diệp Thành. Chỉ cần Diệp Thành chết đi, thiên kiếp sẽ tan, như vậy họ có thể thoát rồi.
Nhưng ông ta vẫn đánh giá Diệp Thành quá thấp, đòn tấn công còn chưa trúng mục tiêu, Diệp Thành đã thi triển di thiên hoán địa, đổi vị trí với một Chuẩn Thánh tộc Côn Bằng, tránh thoát tuyệt sát của Đại Thánh.
Nhưng Chuẩn Thánh Côn Bằng kia lại mới là kẻ thảm nhất, bị ngón tay của Đại Thánh đâm thủng thần hải, Nguyên Thần mất, chiêu tuyệt sát làm tiếng hét cũng nhỏ dần.
Thấy thế, Đại Thánh Côn Bằng cũng dùng tới cấm pháp, phong bế không gian, hóa giải di thiên hóa địa.
Nhưng không gian vừa bị phong bế, Đại Thánh Côn Bằng đã bị sét đánh bay, ông ta bày cấm pháp cũng bị sét bổ tan, Diệp Thành vẫn có thể thi triển thuật pháp như cũ.
Có sấm sét trợ uy, không ai có thể phong bế không gian này, cũng có nghĩa Diệp Thành có thể thi triển di thiên hoán địa mà chẳng cần lo lắng điều chi, bất quá, điều kiện đầu tiên là hắn có thể dịch chuyển được đối phương đã.
Hắn đi vị rất đáng xấu hổ, không nhằm vào tộc Côn Bằng thì vẫn chọn chỗ đông người mà lao tới.
Tộc Côn Bằng gặp họa lớn rồi, tổn thất nặng nề, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương.
Đại Thánh tộc Côn Bằng chỉ muốn giết Diệp Thành, nhưng lần nào ra tay cũng bị hắn dùng di thiên hoán địa tránh thoát, chẳng những né được, hắn còn đổi cho người tộc Côn Bằng tới chịu chết thay.
Tộc nhân Côn Bằng hộc máu, chủ yếu là do tức quá mà thành, rõ ràng có thực lực giết Diệp Thành, thế mà khi Diệp Thành có thiên kiếp trợ uy, thêm chiêu di thiên hoán địa, dù dùng cách nào cũng không thể giết hắn.
Nếu đã không giết được thì họ trốn, né ra xa, tộc Côn Bằng đều dùng cách này.
Có điều, họ vẫn quá coi thường nghị lực của Diệp Thành, hắn như biến thành miếng cao dính trên da chó mặt dày. Họ chạy nhanh, tên này còn đuổi theo nhanh hơn, không cần ra tay, chỉ lo rượt bọn họ.
Có thiên kiếp bá đạo, tộc Côn Bằng tất nhiên không dám dùng cứng đối cứng, chỉ biết chạy.
“Giết!”, thái tử Côn Bằng gầm lên như chó điên, cho tới giờ, gã mới biết mình bị Diệp Thành trêu ngươi. Cái gọi là cầu xin tha thứ và để lại lời trăn trối chỉ là ngụy trang, toàn bộ là để diễn vở kịch này.
Gã muốn xông lên chém Diệp Thành nhưng bị Đại Thánh Côn Bằng ngăn lại: Vào thời khắc quan trọng này, ngươi đừng gây chuyện nữa, nếu lao vào thì đừng mơ mà trở về được.
Diệp Thành cũng không để bụng chuyện này, Côn Bằng mắng hắn, hắn cứ đuổi theo tộc Côn Bằng.
Đại Thánh Côn Bằng tức tới thở hổn hển, bịt mỏ của thái tử Côn Bằng lại, tránh cho thằng ranh này dùng ngôn ngữ chọc điên Diệp Thành, tên đó là kẻ không biết xấu hổ, tiếp tục mắng hắn thì hậu quả không lường nổi đâu.
Diệp Thành rất cố chấp, chỉ lo nhằm vào tộc Côn Bằng, họ chạy trối chết, hắn nhanh chóng đuổi theo cho sét bổ liên hồi.
Nhưng hắn cũng công bằng lắm nha. Hết Côn Bằng thì quay đầu tìm tộc Kim Ô, còn cả tộc Thần Bằng chín cánh, tộc Bát Kỳ Đại Xà, tộc Thái Cổ Phượng Điêu nữa, hắn đều “quan tâm” bằng nhau.
Kết quả, hình ảnh toàn trường có chút buồn cười, mấy chục vạn tu sĩ bị một mình Diệp Thành đuổi theo chạy tán loạn, trong đó không thiếu Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương.
Mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng ở ngoài đứng xem mà tặc lưỡi không ngừng, họ tu đạo hai nghìn năm cũng chưa bao giờ thấy hình ảnh ngang ngược, chưa từng gặp ai coi trời bằng vung như thế. Thiên kiếp của thánh thể đúng là bá đạo, thánh thể Diệp Thành đúng là không biết xấu hổ.
Chương 2100: Tiếp tục nghịch thiên
“Bổ, bổ chết chúng đi!”, thấy Diệp Thành thể hiện thần uy, mấy người Tiểu Viên Hoàng như ăn thuốc nổ, cứ nhảy lên nhảy xuống, kẻ này gào to hơn kẻ kia.
”Tộc Côn Bằng, các ngươi cũng có ngày hôm nay!”, thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng rợn người. Ông ta đã nghe nói về việc của đại công chúa, sát ý đối với Côn Bằng đã không thể ngăn chặn.
“Sự thật chứng minh, ánh mắt chọn con rể của ngươi đúng là không tốt!”. Viên Hoàng nhìn sang thánh chủ Khổng Tước: “Lần này chắc cũng thấy rõ bộ mặt thật của Côn Bằng rồi nhỉ!”
“Do ta già yếu mắt mờ!”, thánh chủ Khổng Tước hít sâu một hơi, nhìn sang đại công chúa bên cạnh. Cô ta vẫn có chút điên loạn, miệng liên tục lầm bầm, lúc thì khóc, khi lại cười.
“Dù sao nàng ta cũng không thể quay về tộc Côn Bằng, chi bằng gả cho ta đi”, Tiểu Viên Hoàng xoa xoa móng vuốt lông lá, cười lộ hàm răng trắng, nụ cười ti tiện hèn mọn vô cùng.
“Đừng làm phiền ta!”, thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, gương mặt già nua đen như than.
“Đừng mà cha vợ Khổng Tước, ta đảm bảo sẽ dạy dỗ nàng ta ngoan ngoãn!”
“Cút!”, thánh chủ Khổng Tước vung mạnh, tát Tiểu Viên Hoàng một cái, sau đó không quên liếc xéo Viên Hoàng: Thằng ranh nhà ngươi đúng là con hơn cha, nhà có phúc quá nhỉ!
Viên Hoàng ho gượng một tiếng, nhìn tới nơi cách đó không xa. Tuy con trai bị đánh nhưng trong lòng lại vui mừng, Tiểu Viên Hoàng mặt dày như thế đúng là giống ông ấy năm đó.
Trong vô số tia sét, rừng rậm Hồng Hoang hoàn toàn biến thành phế tích, cổ thụ che trời đều bị sét thánh tới mức ngổn ngang bừa bộ, lửa cháy hừng hực, không ít cây đã biến thành than cốc, không còn một ngọn cỏ.
Lại nhìn sang người của vạn tộc, trừ mấy người Viên Hoàng đã thoát ra trước đó, ai cũng chật vật thê thảm.
Mùi thịt khét tràn ngập không gian, một con Cửu Đầu Điểu khổng lồ bị đánh tới mức Nguyên Thần diệt vong, toàn thân bị đốt thành chim nướng, không thể không nói, mùi vị thơm ngon hơn bình thường.
Không chỉ Cửu Đầu Điểu, còn rất nhiều chủng tộc thuộc loài thú bị chém thành bản thể. Mấy người Viên Hoàng nhìn thấy mà suýt tiến lên, coi đống thịt nướng kia thành đồ nhấm rượu.
Tu sĩ bốn phương tụ lại không ít, đông nghìn nghịt, rừng rậm Hồng Hoang to như vậy mà bị bao vây toàn bộ, tiếng thổn thức không ngừng vang lên: “Thánh thể đúng là coi trời bằng vung!”
“Động tĩnh lần này còn đồ sộ hơn!”, nhiều người không khỏi nhếch môi: “Nhiều chủng tộc như vậy thì cũng mấy trăm nghìn tu sĩ, tu vi yếu nhất là Chuẩn Thánh, thế mà đều bị sét đánh tới mức quân lính tan rã”.
“Thấy thánh thể trêu chọc khắp nơi thế này, lão phu cũng an tâm!”, mấy lão già vuốt râu, nói lời sâu xa: “Năng lực tạo nét của tên này vẫn khá là đỉnh!”
”Ta nói này, tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô đang chạy về phía chúng ta thì phải”.
“Biết còn hỏi!”, có người mắng to. Dù là kẻ thích thể hiện, thích cua gái hay gì thì đều xoay người trốn, vì người của tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô đang chạy về phía họ.
Không phải họ sợ hai tộc này mà là sợ Diệp Thành đằng sau hai tộc. Hắn đâu phải tới một mình, hắn “đội” biển sét của thiên kiếp tới, không ngừng bổ xuống suốt dọc đường hắn chạy.
Hình ảnh này đúng là trâu bò mà. Nhiều chủng tộc như vậy, nhiều cường giả như thế mà không một kẻ nào dám quay lại chiến đấu, dù là Đại Thánh hay Chuẩn Thánh, cả đám đều chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
“Chạy đi! Còn chạy à?”, bên dưới vòm trời là tiếng rống giận dữ xen lẫn tiếng sấm, còn có tiếng mắng khí phách của Diệp Thành. Hắn mang theo lôi kiếp, rượt người chạy đầy đất, thấy nơi nào đông là hướng tới chỗ đó.
“Khổng Tước, không thể không nói là lần này, ánh mắt ngươi tinh hơn nhiều lắm”, Viên Hoàng sờ cằm, vẻ mặt thổn thức nhìn thánh chủ Khổng Tước: “Ngon lành hơn Côn Bằng nhiều”.
“Lão phu coi trọng nhân phẩm hơn!”, thánh chủ Khổng Tước mỉm cười, lúc này vẫn không quên nhìn sang Thiên Thương Nguyệt. Ánh mắt của con gái út đúng là không tệ, thánh thể Diệp Thành đúng là tốt hơn thái tử Côn Bằng rất nhiều, dù là chiến lực, trí tuệ hay sự quyết đoán, hắn hoàn toàn đánh bại gã.
Thiên Thương Nguyệt khẽ cười, tất nhiên cô ta sẽ không kể ra chuyện Thần Huyền Phong, chuyện đó qua xa xăm. Người mà cô ta yêu là Thần Huyền Phong, không phải là Diệp Thành, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô ta chưa từng thay lòng.
“Lão thất sẽ không bị đánh chết chứ!”, Tiên Vương Hạc ho một tiếng: “Lôi kiếp quá mạnh!”
“Hắn chịu được!”, Thiên Thương Nguyệt hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp vẫn còn cảm xúc lo lắng.
“Nếu hắn bị đánh chết thì còn có lão hùng ta, đảm bảo sẽ dạy dỗ ngươi nghe lời”.
“Đừng quậy, dù có gì thì cũng phải lão ngưu này lên trước, gà con như ngươi thì khác nào chơi đồ hàng”.
Vừa nói xong, Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa chợt bay ra ngoài, họ bị thánh chủ Khổng Tước đá bay, ngay cả Bắc Minh Ngư, Xuyên Sơn Giáp và Tiên Vương Hạc cũng không thoát được.
Xui xẻo nhất là Tiểu Viên Hoàng, lúc trước hắn ta bị tát bay, vừa quay lại, chưa kịp nói câu nào là lại bị thánh chủ Khổng Tước chưởng bay đi tiếp, văng ra rất xa rất xa.
Xong việc, thánh chủ Khổng Tước quay đầu, đen mặt liếc mấy người Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, mấy người này sinh ra đám ranh con này là để làm ông đây khó chịu mà!
Mấy người Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng đều tỏ vẻ không đồng tình, thậm chí còn đắc ý: Ai bảo ngươi sinh con gái, xứng đáng bị con chúng ta trêu ghẹo, làm gì nhau!
Bên này họ trêu chọc nhau vui vẻ nhưng bên khác Diệp Thành đã định thân, không hề đuổi theo nữa.
Suy cho cùng, đây là thiên kiếp của hắn, nó dần mạnh hơn, chính hắn cũng phải cẩn thận ứng phó, thiên kiếp cấp Thánh Nhân vô cùng bá đạo, hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Thấy Diệp Thành không đuổi theo nữa, vạn tộc mới tạm nghỉ chân, hai mắt đỏ mừng, vẻ mặt dữ tợn như ác ma, “sủa” như chó điên: “Nhục quá! Quá ư là nhục nhã!”
Tiếng rống át qua tiếng sấm, tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, thấy Diệp Thành không truy đuổi nữa thì đứng bên ngoài đợi thiên kiếp của Diệp Thành tiêu tan.
Âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng, biển sét khổng lồ, bao phủ toàn bộ phế tích rừng rậm Hồng Hoang, che mất Diệp Thành, từng tia sét đánh từ trên trời xuống.
Biển sét tàn phá bừa bãi, từng làn sóng ngập trời lần lượt bao phủ Diệp Thành, rồi hắn cũng lần lượt thoát ra, vài tia sét bay múa, vô cùng đáng sợ, chúng chực chờ giết Diệp Thành.
Tu sĩ bốn phương xem mà tim giật thon thót, đứng gần thôi đã thấy sợ, nếu họ ở trong biển sét, e là sẽ bị nghiền nát, lôi kiếp của thánh thể quá nghịch thiên.
“Ngươi không giết được ta đâu”, Diệp Thành gào lên, tách ra từng đợt sóng rồi xông ngược lên trời, tắm mình trong sấm sét, chiến ý ngập trời, lao thẳng lên trời xanh.
Hắn như chiến thần, khí thế bát hoang hừng hực, vạn tia sét cũng không ngăn được hắn. Từng luồng sét bổ xuống, ý chí của trời xanh chỉ như là trang trí, khó có thể làm mờ con kiến hôi là hắn.
Trong ánh chớp khi sáng khi tối hình như có giọng nói vang lên, đó là tiên nhãn, nó đã tự mở phong ấn.
Trời xanh trừng phạt, kiếp số đáng sợ cũng có tạo hóa nghịch thiên, tôi thân thể trong sấm sét, niết bàn trong kiếp số. Thiên kiếp như hòn đá mài dao, có thể mài một khối sắt, đúc thành một thanh thần kiếp.
Diệp Thành chính là như thế, hắn dùng sấm sét tôi luyện thánh thể, dùng kiếp số trùng tu đạo tắc, đối kháng thiên phạt, tìm hiểu cũng là đại đạo, từng vết thương đẫm máu chính là vết tích của nó.
Dù mờ mịt hư vô cỡ nào, Diệp Thành đã cường thế đánh tới, một quyền đánh thành mây mù hỗn loạn.
Hắn còn thuận thế lấy ra Hỗn Độn Đỉnh, treo trên đầu, nó biến thành thanh thần kiếm, bị hắn nắm chặt trong tay.
Một kiếm của hắn dung hợp trăm nghìn loại thần thông, dung hợp hỗn độn đạo tắc, dung hợp chiến ý vô dịch và sức mạnh luân hồi. Một kiếm hủy trời diệt đất, chém biển sét kia thành rất nhiều mảnh.
Đến lúc này, Diệp Thành mới rơi xuống nhưng cơ thể quá nặng nề, khi hắn đáp đất còn làm đất bằng vỡ nát, một tầng khí với hắn làm trung tâm dần lan ra ngoài, làm không gian lay động rồi sụp đổ.
Quần áo Diệp Thành đã rách nát, máu thịt nhầy nhụa, tuy đánh bại trời xanh nhưng thánh thể đã tàn tạ, xương cốt lộ ra, mỗi một vết thương đều có sét quấn quanh.
Trời đất tĩnh lặng, mọi người nhìn Diệp Thành, dù hắn nhỏ bé nhưng lại chói mắt hơn cả mặt trời. Sự hiện hữu của hắn tạo thành áp lực lớn cho thời đại này, Hoang Cổ Thánh Thể đã quật khởi.
“Con ngươi giết con ta, phải dùng máu trả nợ máu!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, khí thế thông thiên. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh gầm lên, sát khí ngập tràn.
“Là chúng muốn giết bọn ta, chẳng lẽ chúng ta đứng yên để bị giết à!”, Tiểu Viên Hoàng mắng to. Lần này có mặt cha mình ở đây, tên này rất có khí thế, một mạch Thánh Viên đã bao giờ sợ ai?
“Vậy thì giết hết đi!”, Phượng Điêu Hoàng rống lớn, trực tiếp ra tay, tấn công tới. Cửu Dực Hoàng, Bát Kỳ Hoàng, Cửu Đầu Hoàng và đám Đại Thánh lao lên đánh.
“Ngươi nghĩ ông đây dọa suông thôi sao!”, trong mắt Viên Hoàng bắn ra tia sắc bén, cường thế vô cùng, một gậy quét ngang Bát Hoang. Phượng Điêu Hoàng đứng gần nhất, nửa thần thể bị đập nát.
Cửu Dực Hoàng bay lên trời, trong tay cầm kiếm Xích Tiên, một kiếm mạnh mẽ, dùng sức chém xuống.
Viên Hoàng hừ lạnh, vung mạnh cây gậy, eo đẩy một cái, vung mạnh về phía Cửu Dực Hoàng.
Cửu Đầu Hoàng cũng đánh tới, tay cầm chiến mâu ở phía sau đánh lén, đâm về phía Viên Hoàng, Huyết Nhạn Hoàng lấy ra cổ ấn, thần uy vang dặm.
Viên Hoàng không hề sợ chiến, bảo vệ mấy người Diệp Thành ở phía sau mình sau đó biến thành vượn, một mình đấu với mười vị Hoàng, gậy sắt vung vèo vèo, bá đạo và kịch liệt.
Ông ấy là một vị Hoàng đáng sợ, đã chạm tới giới hạn Chuẩn Đế, cộng thêm chiến lực mạnh mẽ của tộc Đấu Chiến Thánh Viên, đám Đại Thánh không chịu được một gậy này, bị hất mạnh ra khắp nơi.
Diệp Thành nhìn rồi nhếch môi, Đấu Chiến Thánh Viên đúng là không phải hạng tầm thường, tu luyện công pháp bá đạo, có chiến lực bá đạo, là cao thủ trong cùng cấp.
Một âm thanh to lớn vang lên, Bát Kỳ Hoàng bị Viên Hoàng đáng văng, thần thể nổ tung, thảm thương vô cùng.
Hai mắt tên này đỏ bừng, hung dữ đáng sợ, không tấn công Viên Hoàng mà nhìn chằm chằm mấy người Diệp Thành, tạm thời không thể giết Viên Hoàng nhưng giết mấy người Diệp Thành thì rất dễ.
Ông ta hoàn toàn không màng thể diện, từ bỏ Viên Hoàng, vung chiến mâu đánh tới chỗ đám Diệp Thành.
Mấy người Diệp Thành giật mình, đều lui ra sau, dù là lúc mạnh nhất thì họ cũng không chặn được một Đại Thánh.
Viên Hoàng nổi giận, chạy tới cứu viện, nhưng bị mấy người Phượng Điêu Hoàng, Cửu Dực Hoàng cản chân, sát chiêu đại thuật liên tiếp đánh ra để ngăn cản Viên Hoàng, giành lấy thời gian cho Bát Kỳ Hoàng.
“Chết đi!”, Bát Kỳ Hoàng quát rung trời, một mâu đâm thủng trời xanh, uy lực nghiền áp mọi thứ.
“Đi!”, Quỳ Ngưu hét lớn, đẩy mấy người Diệp Thành ra, biến thành bản thể, húc tới trước, làm đại ca thì vào thời điểm nguy nan, hắn ta nên lao tới cản thương cho đàn em.
Đúng lúc này, không gian lại vỡ ra, một người đàn ông vạm vỡ tay trần trụi hiện thân, ngưu khí thông thiên, cuồng bạo vô cùng, khỏi phải nói, ai cũng biết đây là Quỳ Ngưu Hoàng tộc Quỳ Ngưu.
Vị Hoàng này còn hung hăng hơn Viên Hoàng, dùng thân đối kháng chiến mâu, lật tay tát cho Bát Kỳ Hoàng lảo đảo: “Con rắn chết, dám đụng con ta à, quá trời quá đất rồi nhỉ!”
Sau Quỳ Ngưu Hoàng lại có mấy người nữa, là Hoàng của các tộc: Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc. Cũng là cha của Võ Hùng Đại Địa, Xuyên Giáp, Bắc Minh Ngư và Tiên Vương Hạc.
Trừ sáu người họ thì thánh chủ nhà Khổng Tước cũng tới, khí thế bàng bạc, đây cũng là một vị Hoàng đáng sợ, người có thể lên làm thánh chủ tộc Khổng Tước, khí thế đâu phải nói chơi.
Tính tình mọi người đều không mấy hiền lành, vừa hiện thân là gia nhập cuộc chiến, đánh tới mãnh liệt.
Có sự tham gia của họ, áp lực của Viên Hoàng giảm xuống, ông ấy thi triển thần uy, điên cuồng đánh với Phượng Điêu Hoàng.
Hai người đều dẫn người từ khắp nơi tới chiến, số lượng đồ sộ, chẳng ai thua ai, không hề thiếu cấp Thánh Vương và cấp Chuẩn Thánh Vương gia nhập trận chiến, tất nhiên người nào cũng lợi hại.
Đại chiến nổ ra, máu tươi nhuộm đỏ không gian, không ngừng có người xông lên, cũng lần lượt có người ngã xuống. Tình hình chiến đấu thảm thiết, đánh tới trời sụp đất nứt, Thánh Vương cũng khó có thể bình an.
“Đánh!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng gào lên, nhào vào chiến trận, đánh không được người mạnh, chẳng lẽ không xử được mấy đứa yếu kém! Chuẩn Thánh ngã xuống cả tảng.
Diệp Thành tất nhiên cũng sẽ tham gia, hắn vừa tham dự, một Chuẩn Thánh của tộc Bát Kỳ Đại Xà đã bị hắn chém chết, thi thể văng lung tung, Nguyên Thần khó thoát.
“Trấn áp!”, một Thánh Nhân tộc Thần Bằng chín cánh hét lên, điều khiển một cái lò màu bạc, tiên quang chói sáng, xen lẫn đạo tắc và thần tàng, uy lực bất phàm.
Diệp Thành hừ lạnh, lấy ra Hỗn Độn Đỉnh, một chiếu đánh nát lò đồng. Thánh Nhân Thần Bằng hộc máu, vừa đứng vững là đã bị một kiếm Phong Thần của Diệp Thành chém chết.
Chém xong kẻ nọ, Diệp Thành tiến lên, chém giết liên tục, cấp bậc Chuẩn Thánh thì không kẻ nào chặn được một kiếm của hắn, ngay cả lớp lão Thánh Nhân cũng khó mà chịu được thế công của Diệp Thành.
Hắn nhìn thẳng một hướng, hoặc nên nói là nhắm thẳng một người, là Kim Ô, tên hèn nhát thừa dịp loạn lạc để trốn.
“Chạy à!”, Diệp Thành kéo theo thanh kiếm đẫm máu rượt bắt, trước đó xảy ra biến cố không thể diệt tên này, hắn còn có chút không cam tâm, giờ đang hỗn chiến, hắn ta còn dám thừa cơ chạy trốn?
Thấy Diệp Thành đã bắt kịp, thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, tăng tốc độ, vừa rồi hắn ta còn lén chạy, giờ là quang minh chính đại trốn.
Diệp Thành mắng thầm rồi tiếp tục đuổi giết. Dù chiến lực hắn mạnh hơn nhưng Kim Ô nào phải kẻ đơn giản, hắn ta dùng hết sức trốn thì khó mà tóm nổi.
Chương 2097: Vạn tộc hỗn chiến
Giữa rừng rậm Hồng Hoang rộng lớn, tiếng vang lớn kinh thiên động địa, vùng đất đó đã nhuốm đầy máu.
Lính đấu với lính, tướng đấu với tướng, vô cùng ác liệt, khắp nơi đều đông nghịt người.
Thế trận đã rất lớn rồi nhưng lại có người không ngừng gia nhập thêm, tất cả đều là các chủng tộc lớn ở Nam Vực. Không biết vì điều gì mà ai đánh đến cũng gia nhập vào cuộc chiến, không nhìn được ai với ai.
Các thái tử và công chúa đến tham gia đại hội đều nấp ở bên ngoài, nhìn trận hỗn chiến và xuýt xoa, đại hội Vạn Tộc kỳ này thật sự rất náo nhiệt.
Rất nhiều người gãi đầu, đây là cuộc hỗn chiến do người máu me be bét bị ném lên sàn đấu gây ra.
Xét ngọn nguồn thì đúng là như vậy, từ khi người đó bị ném lên, tình thế đã mất kiểm soát, Hoang Cổ Thánh Thể thăng hoa, các thái tử nối tiếp nhau tham chiến, nối đuôi nhau lên rồi lại nối đuôi nhau bị tiêu diệt, đánh một hồi thì thành ra một cuộc hỗn chiến.
Đại hội Vạn Tộc đang yên đang lành tự dưng lại trở thành cuộc hỗn chiến Vạn Tộc, từ xưa các chủng tộc đã có ân oán với nhau sẵn, thế là sẵn dịp có trận hỗn chiến này thì đánh nhau luôn, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Rừng rậm Hồng Hoang rúng động, sương máu vây quanh, khắp nơi đều là cảnh đánh nhau, các chủng tộc cổ còn không ngừng gia nhập, tất cả đều là thánh chủ và thủ lĩnh của các tộc với sát khí ngút trời.
Động tĩnh lớn như vậy làm chấn động khắp bốn phương, rất nhiều tu sĩ đã tụm năm tụm bảy hướng về rừng rậm Hồng Hoang, lúc nhìn thấy khung cảnh đẫm máu thì mặt liền biến sắc: “Chuyện… Chuyện này là thế nào?”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì hôm nay là đại hội Vạn Tộc”. Rất nhiều ông già đều thấy kinh ngạc: “Sao lại đánh nhau thế này? Quy mô còn lớn đến vậy nữa, tiếp tục ân oán của nghìn năm trước sao?”
“Còn hơn cả nghìn năm trước”. Có người xuýt xoa: “Có ít nhất hơn ba nghìn chủng tộc tham chiến”.
“Có người ra”. Không biết là ai đã hét lên khiến mọi người cùng nhìn về một hướng.
Bên đó, có một luồng tiên quang màu vàng vút qua bầu trời, ra khỏi rừng rậm Hồng Hoang, ngước mắt lên nhìn kĩ thì mới biết đó là một người. Có vẻ như người đó đang bị truy sát, hơn nữa còn bị thương khá nặng, máu me be bét.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện, đấy chẳng phải là thái tử Kim Ô sao? Hắn ta đã không còn hình người nữa, khắp người đều là máu, thương tích khắp người, lỗ máu trước ngực là đáng sợ nhất.
“Ta bị hoa mắt rồi sao? Không ngờ lại là thái tử Kim Ô”. Hễ ai nhìn thấy cũng phải ngây người ra.
“Hoang Cổ Thánh Thể?”. Giữa những tiếng ngỡ ngàng, có người bỗng thốt lên. Nhìn sang Diệp Thành đang truy sát Kim Ô, không cần nhìn mặt, chỉ dựa vào khí tức thôi cũng nhận ra được huyết mạch đó.
“Thánh thể vẫn còn sống sao?”. Rất nhiều người gãi đầu, vẻ mặt không thể nào tin nổi, chuyện này có phần khác với lời đồn, ai cũng đồn Hoang Cổ Thánh Thể đã chôn xác ở di chỉ Viễn Cổ, giờ thấy mới biết lời đồn đều là giả, thánh thể vẫn còn sống, đang hừng hực truy sát thái tử Kim Ô.
“Ta chẳng thấy bất ngờ về việc thánh thể vẫn còn sống gì cả”. Có một tu sĩ già xuýt xoa vuốt râu: “Tên đó lì lắm, lần nào cũng không giết không chết, đã thành thói quen rồi”.
“Hôm nay là đại hội Vạn Tộc, chắc không phải hắn đến để đại náo đại hội đấy chứ?”. Có người hạ giọng nói: “Mà sao hắn và Kim Ô lại đánh nhau? Còn trông có vẻ không chết không thôi nữa”.
“Đúng là đến đâu thì náo nhiệt đến đó”. Tiếng xuýt xoa không những không ngớt đi mà ngược lại còn càng lúc càng lớn hơn: “Làm vậy là tính đắc tội với hết cả đại giáo Huyền Hoàng sao?”
Câu nói đó không sai chút nào, có người xòe ngón tay đếm lại những chuyện xảy ra từ khi Diệp Thành đến Huyền Hoàng cho đến bây giờ: Huyền Hoàng Tinh Hải, đại hội Dao Trì, Đông Hải Cổ Thành, di chỉ Viễn Cổ.
Giờ lại đến đại hội Vạn Tộc, tất cả những người có mặt ở đó đều hoài nghi cuộc hỗn chiến Vạn Tộc cũng có liên quan đến tên nhóc này.
Hễ chỗ nào có hắn thì luôn có chuyện, hơn nữa, tất cả đều là chuyện lớn, sẽ có cả đám bị đánh thê thảm, danh tiếng của hắn đã dần trở nên vang dội ở Huyền Hoàng.
Đúng là hắn đã gây hấn với rất nhiều đại giáo và đại tộc ở Huyền Hoàng, hiện tại có rất nhiều tộc ban lệnh truy sát, muốn liên kết các thế lực khắp Huyền Hoàng để truy sát hắn, nhất định phải giết chết hắn mới thôi.
“Các vị đạo hữu, cứu ta”. Tiếng bàn tán xôn xao bị lấn át bởi tiếng kêu cứu của thái tử Kim Ô, hắn ta bị truy sát thê thảm nên cố cầu cứu xung quanh.
Phần lớn mọi người nghe hắn ta cầu cứu đều cười, giọng điệu của thái tử Kim Ô không phải khẩn cầu mà có vẻ như đang ra lệnh khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu.
Đấy chỉ là một trong những lý do, một nguyên nhân không thể thiếu khác là vì tộc Kim Ô.
Tộc Kim Ô là đại tộc ở Nam Vực, thế lực rất mạnh, thường ngày rất ngông cuồng, ức hiếp mọi người như cơm bữa nên những người ở đó không giậu đổ bìm leo thì đã tốt lắm rồi, còn muốn bọn ta cứu ngươi sao?
Có điều, cũng có một số tu sĩ tự cho mình mạnh, cứ muốn xông ra tỏ vẻ anh hùng.
Đấy là ông già áo tím, ông ta là một Thánh Nhân mạnh, đã chạm đến giới hạn cảnh giới Chuẩn Thánh Vương, bay thẳng lên, đứng chen giữa Diệp Thành và Kim Ô, nói: “Xin tiểu hữu nể mặt lão phu, tha được cho người ta thì tha đi, tha cho Kim Ô một mạng, xem như một chuyện công đức”.
“Thể diện của ông không có giá trị”. Diệp Thành lạnh lùng đáp và không hề có ý dừng lại.
“Nói chuyện đàng hoàng với ngươi ngươi lại không nghe, cứ muốn ép lão phu ra tay”. Ông già áo tím bị Diệp Thành mắng trước mặt thì lập tức nổi giận, cầm đại ấn Hư Thiên, đánh Diệp Thành một chưởng từ phía xa.
Diệp Thành không nói gì, đột ngột vung kiếm, chém vỡ Hư Thiên Ấn, ông già áo tím cũng bị đánh văng ra xa.
Ông ta tái mặt, không thể nào tin nổi, ông ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Diệp Thành, ông ta là một Thánh Nhân nhưng lại bị đánh bại trong một chiêu, may mà ông ta còn có chút đạo hạnh, nếu không thì chắc đã bị chém chết rồi.
Diệp Thành lại vung kiếm, kiếm này còn bá đạo hơn kiếm lúc nãy, uy lực với sức mạnh hủy diệt, đấy là kiếm tuyệt sát.
Ông già áo tím liền lập tức bị chém đứt thành hai mảnh, chỉ có nguyên thần thoát ra khỏi cơ thể, vừa chạy vừa hét lớn: “Không quan tâm nữa, không quan tâm đến chuyện này nữa, tha cho ta đi”.
Ông ta vừa dứt lời thì có một cây giáo phóng đến, ghim ông ta lên trên hư không.
Mấy ông già đang định ra mặt nói lý thấy vậy thì đều thụt hết lại.
Diệp Thành quá tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, cực kỳ nhẫn tâm, nếu tùy tiện ra mặt thì chắc chắn sẽ bị giết.
Nhìn sang lão Thánh Nhân áo tím bị ghim trên trời mới biết ông ta mới thật sự thê thảm.
Vào giây phút cuối cùng khi Nguyên Thần sắp diệt vong, ông ta mới biết hối hận là gì, đứng im xem được rồi, cứ muốn ra làm ngon, cứ muốn chọc giận thánh thể, để đến nỗi phải chịu cảnh mất mạng, mất cả tu vi.
Phía trước lại ầm ầm, Diệp Thành giết ông già áo tím xong thì tiếp tục đuổi theo thái tử Kim Ô.
Những người xung quanh cũng đuổi theo, kịch hay thế sao có thể bỏ qua, những người rảnh rỗi thích nhất là xem náo nhiệt, khán giả đông nghịt cả một vùng trời.
Đến khi khán giả chạy đến thì một núi lớn đã đổ sập, đá vụn văng khắp nơi, cơ thể thái tử Kim Ô nổ tung, một nửa hộp sọ cũng vỡ nát, não bay khắp nơi, dáng vẻ vô cùng khủng khiếp.
Nhưng hắn ta vẫn không quay lại chiến đấu mà bò dậy tiếp tục chạy, thái tử Kim Ô cao cao tại thượng đâu còn chút uy nghiêm nào nữa, uy nghiêm của hắn ta đã tan biến từ lâu rồi.
Diệp Thành bám sát không tha, một khi đuổi kịp thì xuất chiêu liên tục, không thèm nói nhiều.
Thái tử Kim Ô vô cùng thê thảm nhưng lại rất giỏi chịu đòn, tộc Kim Ô đúng là danh bất hư truyền, muốn tiêu diệt toàn bộ thì rất khó.
Hắn vừa đuổi vừa đánh, động tĩnh rất lớn, âm thanh lớn liên tục vang lên suốt dọc đường. Gặp núi, núi đổ, gặp sông, sông trào, đến cả cổ thành nơi họ ngang qua cũng bị phá tan nát, khiến vô số người chửi rủa.
Suốt chặng đường, thái tử Kim Ô bị đánh thê thảm, vừa chạy vừa cầu cứu, vừa bị sập bẫy.
Mỗi lần cầu cứu thì lại có vài tên ngớ ngẩn chạy ra, ai cũng muốn thể hiện, ai cũng ngông cuồng nhưng sau đó lại bị Diệp Thành diệt hết.
Suốt chặng đường, Diệp Thành đã dùng hành động thực tế để nói cho người đời biết không có thực lực thì đừng ra vẻ, không có bản lĩnh thì đừng có cố .
Thế là thái tử Kim Ô cao cao tại thượng nghiễm nhiên trở thành sát tinh, hễ ai thấy hắn ta thì đều trốn đi thật xa, không ai dám đi tìm cảm giác kích thích khi nghe tiếng hắn ta cầu cứu nữa.
Thái tử Kim Ô hộc máu, không biết vì tức giận hay vì bị thương, hắn ta là thái tử tộc Kim Ô, cao quý biết chừng nào, chưa từng bị truy sát như thế, cũng chưa từng bị chê bai như thế.
Trong lúc tức giận, hắn ta lại thầm tát cho mình một bạt tai, trước đó khi ở rừng rậm Hồng Hoang thật không nên quay lại mà nên chạy đi luôn, vậy thì cũng sẽ không bị Diệp Thành truy sát khắp nơi thế này.
Phía trước lại là một dãy núi, hắn ta thiêu đốt tinh khí, tăng tốc độ và chạy vào trong.
Diệp Thành cũng bám sát theo sau, cầm theo Xích Tiêu dính máu, hắn đã không còn nhớ rõ có bao nhiêu người đã chết dưới kiếm mình suốt dọc đường, những người đó vốn không đáng chết nhưng lại cứ muốn đâm đầu vào Quỷ Môn Quan.
Chương 2098: Bắt sống
Hai người lần lượt đi vào trong, trước sau chỉ có một giây thì nhìn thấy một ngọn núi khổng lồ cao chót vót sụp đổ.
Đất đá bay tứ tung, thái tử Kim Ô nhếch nhác chạy ra, không dám tham chiến, bay lên trời chạy trốn, đôi mắt màu vàng đỏ ngầu, tiếng gào thét vang khắp trời: “Ngươi muốn không chết là không xong thật đấy à?”
“Mọi chuyện hôm nay đều do ngươi tự tìm lấy”, Diệp Thành hừ một tiếng, cách không trung chém một nhát kiếm có khả năng hủy diệt.
Kim Ô bỗng xoay người lại, lấy một chiếc khiên màu vàng ra chắn trước mặt, đó là cấp Thánh Binh.
Một nhát kiếm của Diệp Thành có uy lực cực mạnh, chiếc khiên dễ dàng bị chém vỡ như một tờ giấy trắng, Kim Ô cũng bị chấn động văng ra xa mấy trăm trượng, may là nhờ có tấm khiên, nếu không chắc là bị chém trúng rồi.
Bị thương quá nặng, khả năng hồi phục cực mạnh của hắn cũng bị phản phệ, vết máu trước ngực chứa cả sát khí nhát kiếm đó của Diệp Thành, hóa giải tinh khí của hắn ta, tốc độ vết thương lạnh lại khá chậm.
Người này lại rất ngoan cường, phun ra sương tiên, cuộn lấy một cái bình trấn yêu, định luyện hóa Diệp Thành.
Bình trấn yêu này cũng giống như tế đàn của Côn Bằng, nó có linh khí, quanh năm được nuôi dưỡng trong người, pháp khí như thế này là đáng sợ nhất nhưng cũng chỉ đáng sợ với tu sĩ bình thường.
Diệp Thành lại chẳng phải là tu sĩ bình thường, không những không tầm thường mà ngược lại cùng rất mạnh, mặc dù bị bình luyện yêu này thôn phệ vào trong nhưng khó có thể phong ấn được hắn, bình bảo này cũng khó chặn được uy lực một quyền của hắn.
Vừa rồi lao ra ngoài hắn đã thấy trời đất tối sầm, trên bầu trời có một vòng mặt trời thiêu đốt, chính là mặt trời Kim Ô.
Lại là chiêu này, nhìn thấy mặt trời Kim Ô, Diệp Thành lấy hơi lập tức chiêu hồi Tiên Hỏa Thiên Lôi, kéo cung thần hỏa lắp vào tiễn sấm sét, bắn một mũi tên có khả năng hủy diệt để tiêu diệt mặt trời.
Thái tử Kim Ô bị thương, cơ thể nứt ra, máu bắn ra xung quanh, bước chân lảo đảo suýt nữa thì ngã.
Cả người Diệp Thành lao đến chém một nhát kiếm vào đỉnh đầu Kim Ô, đánh một chưởng khiến cơ thể hắn ta thành bùn nhão.
Kim Ô gào lên, Nguyên Thần chạy trốn, sức mạnh Nguyên Thần thiêu đốt như một tia thần quang lướt qua bầu trời.
Nhưng sao Diệp Thành có thể để hắn ta bỏ chạy được, hắn chỉ liếc nhìn một cái, thần thông hủy diệt đã thay đổi, chuẩn bị tuyệt sát Kim Ô, khó khăn lắm mới ép được Nguyên Thần của hắn ta ra, không thể để cho hắn ta đi dễ dàng như thế.
Thế nhưng hắn vừa mới đuổi theo chưa đến vạn trượng thì đột nhiên đứng lại, sau đó xoay người chạy.
Chỉ thấy đằng sau hắn từng tiếng ầm ầm vang lên chấn động trời đất, mây mù cuộn trào như thể có nghìn binh vạn mã phi đến, bầu trời phản chiếu kim quang sáng ngời, nhìn kỹ mới mới là từng con chim màu đen.
Cường giả tộc Kim Ô kéo đến, trận thế to lớn, có rất nhiều Thánh Vương và Đại Thánh, vốn dĩ muốn đến rừng sâu Hồng Hoang nhưng nửa đường nghe nói thái tử Kim Ô bị truy sát nên họ bèn chạy đến đây.
Diệp Thành nhìn thấy cường giả tộc Kim Ô từ xa bèn xoay người bỏ chạy.
So với hắn, Kim Ô sắp rơi vào cái chết vui mừng không thôi, có cảm giác muốn khóc, liều mạng đến mức suýt bị đánh chết, bị đuổi giết gần như điên cuồng, cuối cùng cũng chống đỡ đến lúc hừng đông.
“Thái tử đừng sợ!”, một Đại Thánh Kim Ô dẫn đầu chạy đến, bảo vệ thái tử Kim Ô.
“Giết, giết cho ta!”, Kim Ô tức giận quát, mặc kệ vết thương, ngón tay run rẩy chỉ về hướng Diệp Thành bỏ chạy, mặt mày hung tợn, khàn giọng gào lên: “Bắt sống cho ta”.
“Đuổi theo!”, chín Đại Thánh của Kim Ô cùng vượt qua bầu trời đuổi theo, phía sau chúng còn có Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương, trận thế rất lớn khiến bầu trời bị nghiền ép đến mức rúng động, trời đất cũng đổi sắc.
“Chết tiệt”, Diệp Thành thầm mắng một tiếng, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ còn một chút nữa thôi, thái tử Kim Ô đúng là người nắm giữ đại vận trời đất, hai lần đều được cứu trong lúc nguy hiểm.
Nói rồi hắn đi vào một dãy núi nhưng chưa được một giây đã hoảng sợ chạy ra, lăn lộn bò lổm ngổm, không hề có dáng vẻ của một thánh thể, tư thế tuyệt đối bá đạo.
Cũng không thể trách hắn như thế, chỉ là vì lại có cường giả xông đến giết hắn, không phải tộc Kim Ô mà là tộc Côn Bằng, dẫn đầu là chín cường giả cấp Đại Thánh, trận thế còn lớn hơn tộc Kim Ô.
“Giết, giết cho ta, bắt sống”, Côn Bằng cũng ở trong đó, điên cuồng gầm lên, đôi mắt màu vàng đầy tơ máu trở nên đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác, cực kỳ vặn vẹo hệt như ác ma.
“Đuổi theo!”, Đại Thánh tộc Côn Bằng hừ một tiếng, tuyệt đối không buông tha cho Diệp Thành, tộc Côn Bằng là sự tồn tại như thế nào, bị nhục nhã ở đại hội Vạn Tộc như thế, Côn Bằng Hoàng cực kỳ giận dữ, đã thề sẽ giết thánh thể.
“Đúng là vớ vẩn!”, Diệp Thành mắng, khí huyết trong bụng sôi trào, có xúc động muốn phun ra máu.
Lần này đổi thành hắn chạy trốn, thiêu đốt khí huyết, có cảm giác sợ hãi, không dám dừng lại.
Tộc Kim Ô, tộc Côn Bằng lần lượt đuổi theo, trận thế của họ đều cực kỳ lớn.
Tu sĩ xung quanh thở dài, khiến người ta cảm khái, vừa rồi còn hung hăng đuổi giết Kim Ô, lúc này lại là người bị truy sát, hơn nữa số người truy sát lại nhiều.
Người đứng xem bên dưới ngày càng nhiều, họ tụ tập lại từ khắp nơi, còn chưa kịp đứng vững đã bị Diệp Thành lao đến làm cho rối loạn, vừa mới đứng vững lại thì đã bị Đại Thánh của hai tộc tông đến.
Trời đất lại ầm vang lần nữa, núi lở sông lật, những nơi đi qua đều bị tàn phá.
Cũng may Diệp Thành chạy trốn sớm, hơn nữa lại có Dịch Thiên Hoán Địa, mỗi khi sắp bị bắt, hắn đều có thể tránh được chiêu tuyệt sát nhưng dù như vậy, hắn cũng cực kỳ vật vã.
Cả đường bị truy đuổi, hắn chạy trốn về hướng Bắc, rồi lại bị ép quay về rừng rậm Hồng Hoang.
Khi trở lại lần nữa, dù có sự bình tĩnh hơn người, hắn không khỏi há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của rừng rậm Hồng Hoang, đập vào mắt hắn đâu đâu cũng là máu, cả trời đất đều là đẫm máu.
Hỗn chiến tàn khốc, máu bắn ra như mưa, rất nhiều người đều biến thành bản thể, người này to lớn hơn kẻ kia, con này còn cao hơn con nọ, điên cuồng tàn sát, nguyên thủy mà man rợ: Đại Bàng cánh vàng che trời, bị chém gãy cả hai cánh; Man Ngưu thượng cổ khổng lồ như một ngọn núi, thịt và cơ bắp chồng chất; Chiến Lang thái cổ bị cắt đứt máu xương, cơ thể cũng bị giẫm tan tác.
Hàng vạn chủng tộc từ xa xưa đã xảy ra tranh chấp, ân oán kéo dài đã lâu, cuối cùng cuộc đấu tranh của giới trẻ đã trở thành ngòi nổ, cho bọn họ một lý do chính đáng để nổ ra chiến tranh, tiếp tục các cuộc chiến của tổ tiên.
Đây giống như đại chiến Thần Ma, rất nhiều đại thần xuất hiện, đánh đến long trời lở đất.
Nhất thời, Diệp Thành chậm lại một nhịp, bị hai Đại Thánh của hai tộc Kim Ô và Côn Bằng đuổi kịp, hai người giơ tay lên, thần quang xuyên qua bầu trời, uy lực có thể nói là kinh người.
Thoáng chốc, Diệp Thành đã triệu hồi đỉnh lớn, biến thành một thanh kiếm thần thánh, hai tay nắm chặt để đón đỡ.
Thần quang của hai Đại Thánh cực kỳ nhanh, lần lượt đánh vào trên thần kiếm, tia lửa bắn ra.
Diệp Thành phun ra máu, thánh thể cũng bị nứt ra, người văng ra ngoài.
Thánh huyết bắn tung tóe, thậm chí còn nghiền nát từng vùng trời, cũng có mấy người xui xẻo, đánh rất hung hãn nhưng đều bị hắn vô tình đâm trúng làm cho máu thịt văng thành trăm mảnh.
Khi hắn rơi xuống đất thì rơi xuống vũng máu, máu xương của thánh thể đều lộ ra ngoài, đó là một đòn tấn công của hai Đại Thánh, hắn không chết đã là kỳ tích, đủ để kiêu ngạo xưng hùng xưng bá.
“Nghiệt súc, giết!”, cường giả tộc Kim Ô và Côn Bằng hợp sức lại đánh tới, che trời lấp đất, bóng người đen kịt, đứng ở khắp trời, bao vây một mình Diệp Thành ở lại.
“Đúng là năm xui tháng hạn!”, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, không ngừng nôn ra máu.
“Giết, giết, giết!”, Kim Ô và Côn Bằng cũng chạy đến, đôi mắt của thái tử hai tộc ánh mắt đỏ ngầu, gương mặt hung tợn, vẻ mặt u ám, tàn độc.
“Làm gì thế?”. Hỗn chiến vạn tộc tạm dừng trong phút chốc, mọi người đều nhìn về phía này.
Chẳng qua là vì trận thế của tộc Côn Bằng và Kim Ô quá lớn, thật ra như thế cũng chẳng có gì nhưng sau khi đánh vào trong, toàn bộ không đánh nhau, ngược lại đứng khắp trời vây quanh một Thánh Nhân trẻ tuổi.
Diệp Thành, Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Thiên Thương Nguyệt đứng từ xa nhìn sang bên này, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, hắn đuổi giết Kim Ô mà lại chọc đến nhiều cường giả như vậy.
“Phụ hoàng”, trong tình huống cấp bách, mọi người đều nhìn sang Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng.
“Ở xa quá, cho dù có muốn cứu cũng đã muộn!”, mấy vị Hoàng đều lắc đầu, e là trước khi họ ra tay thì Diệp Thành đã bị giết rồi, cứu viện không thể tới kịp.
“Ta muốn độ kiếp, mau rời đi”, Diệp Thành truyền âm cho Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thiên kiếp để giải quyết cục diện hiện tại, không muốn đồng minh của mình bị liên lụy.
“Độ... Độ kiếp?”. Nghe thế, mấy người Viên Hoàng không chút nghĩ ngợi, lập tức xoay người bỏ chạy, thiên kiếp của thánh thể không phải chuyện đùa, dù là họ cũng cảm thấy run rẩy.
Chương 2099: Kiếp thánh thể
“Diệp Thành, ngươi cũng có ngày hôm nay nhỉ!”, mấy người Viên Hoàng bỏ trốn, thái tử Côn Bằng và thái tử Kim Ô rống lên như mấy kẻ điên, nghiến răng nghiến lợi nở nụ cười dữ tợn chẳng kiêng nể ai.
“Có thể cho ta nói vài câu trăn trối không!”, Diệp Thành nhìn Viên Hoàng đã trốn rất xa rồi nhìn hai thái tử kia đầy hào hứng: “Coi như là thương hại ta đi!”
“Quỳ xuống van nài bổn vương đi!”, Côn Bằng và Kim Ô cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
“Chúng ta vốn dĩ không có thù oán”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Cần gì cứ nhằm vào ta mãi chứ!”
“Không thù oán à?”, Côn Bằng và Kim Ô nghiến răng nghiến lợi: “Chúng ta có thù, thù không chết không ngừng!”
“Ta... ôi cha!”, Diệp Thành còn chưa kịp nói xong thì bỗng than một tiếng, không khỏi ngửa mặt, nhìn lên hư vô mờ mịt, ra vẻ ngạc nhiên: “Sao trời vẫn còn tối nhỉ?”
Không cần Diệp Thành nói, mọi người đều đã ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen tối, mù mịt.
Nhưng trong hư không mù mịt, không gió mà lại có sương mù bay, từng mảng từng mảng không ngừng đan xen quanh quẩn tạo thành mây đen dày đặc, có sét đánh xuống, tia sau rõ ràng hơn tia trước.
Trời đất giăng đầy mây đen thì lập tức u ám, từng tiếng sấm như dội về từ thời không cổ xưa, mang theo sự tang thương và uy nghiêm khiến vạn linh trong thế gian không thể kháng cự.
“Là thiên kiếp?”, Đại Thánh tộc Kim Ô bỗng nhiên thét lớn, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Là ai ăn no rửng mỡ gọi nó tới thế!”, tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi tạo thành làn sóng âm thanh. Đây là chỗ nào hả, biết hiện tại đang có bao nhiêu người không, thế mà... mẹ nó còn độ kiếp ở đây à.
“Là hắn độ kiếp! Là thánh thể đang độ kiếp!”, một lão Thánh Nhân của tộc Bát Kỳ Đại Xà hoảng hốt quát, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, như ngửi được gì đó rồi mới xác định là thiên kiếp của hắn.
Một câu này của ông ta làm mọi người đồng loạt nhìn sang phía Diệp Thành... Trời, người đâu mất rồi?
Diệp Thành biến mất, hoặc có thể nói là khi mọi người ngửa mặt nhìn trời cao, hắn đã lén thi triển di thiên hoán địa.
Trước đó hắn nói linh ta linh tinh với Côn Bằng và Kim Ô là để kéo dài thời gian: Một là để cho mấy người Viên Hoàng trốn xa thêm; Hai là lén giải phong ấn thiên kiếp; ba là làm đối phương lơi lỏng sự cảnh giác.
Còn nguyên do thứ tư là để đánh lừa dư luận, ai mà biết khi nào mới độ thiên kiếp.
Nhưng mới hai, ba giây, tên này đã trao đổi vị trí với mười mấy người, chạy ra khỏi vòng vây, hắn không muốn mình bị đám Đại Thánh đánh chết trước khi thiên kiếp giáng xuống.
Đại Thánh Kim Ô tức giận, bỗng nhiên vươn tay, đánh ra một chưởng về phía Diệp Thành, muốn đập chết hắn.
Nhưng không chờ ông ta kịp tóm lấy Diệp Thành, sấm sét từ trên cao đã bổ xuống chưởng ấn kia.
Thiên kiếp giáng xuống, từng tia từng luồng trút xuống như thác bạc, toàn bộ chỉ nhắm vào một mục tiêu. Người trong không gian này đều nằm trong phạm vi thiên kiếp, đều phải bị động chịu kiếp.
Sấm sét của thiên kiếp không khác gì đòn tấn công của trời. Hễ là người ở đó, dù là cấp Đại Thánh hay Chuẩn Thánh, dù là nam tu hay nữ tu, toàn bộ đều bị sét đánh trúng.
Cảnh tượng có chút thê thảm, mấy người căn cơ yếu kém đều bị một đòn của sấm sét chôn vùi.
Dù là Đại Thánh, không ai may mắn tránh được, thiên kiếp rất công bằng, người cấp Chuẩn Thánh thì có sấm sét cấp Chuẩn Thánh, cấp Đại Thánh thì cũng có sét cấp Đại Thánh.
Người đáng nhắc tới nhất trong đó là thái tử Kim Ô, hắn ta vẫn trong trạng thái Nguyên Thần, còn chưa kịp phản ứng đã bị một tia sét bổ trúng, suýt bị đánh tới hồn bay phách tán,
“Lui!”, Đại Thánh Kim Ô hét lớn, nhét Kim Ô vào trong một pháp khí, sau đó chạy trốn,
Không cần ông ta nhắc, người chung quanh đã chạy thục mạng, dù không biết tại sao Diệp Thành lại độ kiếp nhưng họ biết thiên kiếp của thánh thể rất bá đạo, bất cẩn chút thôi là sẽ bị đánh tan thành mây khói như chơi.
Diệp Thành cũng cử động, tuân theo tôn chỉ không biết xấu hổ, hắn cứ lao về phía nhiều người.
Thiên kiếp cũng chuyển động theo hắn, Diệp Thành đi đâu, nó theo tới đấy, bổ không ngừng suốt dọc đường.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, thê lương mà đáng sợ vô cùng, từng mảng từng mảng đông nghìn nghịt bị đánh tới mức thân thể và Nguyên Thần đều bị tiêu diệt.
Diệp Thành càng “săn sóc” tộc Kim Ô và Côn Bằng hơn, ở đây, hai tộc này thê thảm nhất, Chẩn Thánh bị bổ chết hàng loạt, Đại Thánh và Thánh Vương bị bổ tới mức phải tán loạn khắp nơi.
Khốn kiếp thật! Đại Thánh Côn Bằng tức giận, ngón tay đâm tới, muốn dùng một kích giết chết Diệp Thành. Chỉ cần Diệp Thành chết đi, thiên kiếp sẽ tan, như vậy họ có thể thoát rồi.
Nhưng ông ta vẫn đánh giá Diệp Thành quá thấp, đòn tấn công còn chưa trúng mục tiêu, Diệp Thành đã thi triển di thiên hoán địa, đổi vị trí với một Chuẩn Thánh tộc Côn Bằng, tránh thoát tuyệt sát của Đại Thánh.
Nhưng Chuẩn Thánh Côn Bằng kia lại mới là kẻ thảm nhất, bị ngón tay của Đại Thánh đâm thủng thần hải, Nguyên Thần mất, chiêu tuyệt sát làm tiếng hét cũng nhỏ dần.
Thấy thế, Đại Thánh Côn Bằng cũng dùng tới cấm pháp, phong bế không gian, hóa giải di thiên hóa địa.
Nhưng không gian vừa bị phong bế, Đại Thánh Côn Bằng đã bị sét đánh bay, ông ta bày cấm pháp cũng bị sét bổ tan, Diệp Thành vẫn có thể thi triển thuật pháp như cũ.
Có sấm sét trợ uy, không ai có thể phong bế không gian này, cũng có nghĩa Diệp Thành có thể thi triển di thiên hoán địa mà chẳng cần lo lắng điều chi, bất quá, điều kiện đầu tiên là hắn có thể dịch chuyển được đối phương đã.
Hắn đi vị rất đáng xấu hổ, không nhằm vào tộc Côn Bằng thì vẫn chọn chỗ đông người mà lao tới.
Tộc Côn Bằng gặp họa lớn rồi, tổn thất nặng nề, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương.
Đại Thánh tộc Côn Bằng chỉ muốn giết Diệp Thành, nhưng lần nào ra tay cũng bị hắn dùng di thiên hoán địa tránh thoát, chẳng những né được, hắn còn đổi cho người tộc Côn Bằng tới chịu chết thay.
Tộc nhân Côn Bằng hộc máu, chủ yếu là do tức quá mà thành, rõ ràng có thực lực giết Diệp Thành, thế mà khi Diệp Thành có thiên kiếp trợ uy, thêm chiêu di thiên hoán địa, dù dùng cách nào cũng không thể giết hắn.
Nếu đã không giết được thì họ trốn, né ra xa, tộc Côn Bằng đều dùng cách này.
Có điều, họ vẫn quá coi thường nghị lực của Diệp Thành, hắn như biến thành miếng cao dính trên da chó mặt dày. Họ chạy nhanh, tên này còn đuổi theo nhanh hơn, không cần ra tay, chỉ lo rượt bọn họ.
Có thiên kiếp bá đạo, tộc Côn Bằng tất nhiên không dám dùng cứng đối cứng, chỉ biết chạy.
“Giết!”, thái tử Côn Bằng gầm lên như chó điên, cho tới giờ, gã mới biết mình bị Diệp Thành trêu ngươi. Cái gọi là cầu xin tha thứ và để lại lời trăn trối chỉ là ngụy trang, toàn bộ là để diễn vở kịch này.
Gã muốn xông lên chém Diệp Thành nhưng bị Đại Thánh Côn Bằng ngăn lại: Vào thời khắc quan trọng này, ngươi đừng gây chuyện nữa, nếu lao vào thì đừng mơ mà trở về được.
Diệp Thành cũng không để bụng chuyện này, Côn Bằng mắng hắn, hắn cứ đuổi theo tộc Côn Bằng.
Đại Thánh Côn Bằng tức tới thở hổn hển, bịt mỏ của thái tử Côn Bằng lại, tránh cho thằng ranh này dùng ngôn ngữ chọc điên Diệp Thành, tên đó là kẻ không biết xấu hổ, tiếp tục mắng hắn thì hậu quả không lường nổi đâu.
Diệp Thành rất cố chấp, chỉ lo nhằm vào tộc Côn Bằng, họ chạy trối chết, hắn nhanh chóng đuổi theo cho sét bổ liên hồi.
Nhưng hắn cũng công bằng lắm nha. Hết Côn Bằng thì quay đầu tìm tộc Kim Ô, còn cả tộc Thần Bằng chín cánh, tộc Bát Kỳ Đại Xà, tộc Thái Cổ Phượng Điêu nữa, hắn đều “quan tâm” bằng nhau.
Kết quả, hình ảnh toàn trường có chút buồn cười, mấy chục vạn tu sĩ bị một mình Diệp Thành đuổi theo chạy tán loạn, trong đó không thiếu Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương.
Mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng ở ngoài đứng xem mà tặc lưỡi không ngừng, họ tu đạo hai nghìn năm cũng chưa bao giờ thấy hình ảnh ngang ngược, chưa từng gặp ai coi trời bằng vung như thế. Thiên kiếp của thánh thể đúng là bá đạo, thánh thể Diệp Thành đúng là không biết xấu hổ.
Chương 2100: Tiếp tục nghịch thiên
“Bổ, bổ chết chúng đi!”, thấy Diệp Thành thể hiện thần uy, mấy người Tiểu Viên Hoàng như ăn thuốc nổ, cứ nhảy lên nhảy xuống, kẻ này gào to hơn kẻ kia.
”Tộc Côn Bằng, các ngươi cũng có ngày hôm nay!”, thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, trong mắt lóe lên tia sáng rợn người. Ông ta đã nghe nói về việc của đại công chúa, sát ý đối với Côn Bằng đã không thể ngăn chặn.
“Sự thật chứng minh, ánh mắt chọn con rể của ngươi đúng là không tốt!”. Viên Hoàng nhìn sang thánh chủ Khổng Tước: “Lần này chắc cũng thấy rõ bộ mặt thật của Côn Bằng rồi nhỉ!”
“Do ta già yếu mắt mờ!”, thánh chủ Khổng Tước hít sâu một hơi, nhìn sang đại công chúa bên cạnh. Cô ta vẫn có chút điên loạn, miệng liên tục lầm bầm, lúc thì khóc, khi lại cười.
“Dù sao nàng ta cũng không thể quay về tộc Côn Bằng, chi bằng gả cho ta đi”, Tiểu Viên Hoàng xoa xoa móng vuốt lông lá, cười lộ hàm răng trắng, nụ cười ti tiện hèn mọn vô cùng.
“Đừng làm phiền ta!”, thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, gương mặt già nua đen như than.
“Đừng mà cha vợ Khổng Tước, ta đảm bảo sẽ dạy dỗ nàng ta ngoan ngoãn!”
“Cút!”, thánh chủ Khổng Tước vung mạnh, tát Tiểu Viên Hoàng một cái, sau đó không quên liếc xéo Viên Hoàng: Thằng ranh nhà ngươi đúng là con hơn cha, nhà có phúc quá nhỉ!
Viên Hoàng ho gượng một tiếng, nhìn tới nơi cách đó không xa. Tuy con trai bị đánh nhưng trong lòng lại vui mừng, Tiểu Viên Hoàng mặt dày như thế đúng là giống ông ấy năm đó.
Trong vô số tia sét, rừng rậm Hồng Hoang hoàn toàn biến thành phế tích, cổ thụ che trời đều bị sét thánh tới mức ngổn ngang bừa bộ, lửa cháy hừng hực, không ít cây đã biến thành than cốc, không còn một ngọn cỏ.
Lại nhìn sang người của vạn tộc, trừ mấy người Viên Hoàng đã thoát ra trước đó, ai cũng chật vật thê thảm.
Mùi thịt khét tràn ngập không gian, một con Cửu Đầu Điểu khổng lồ bị đánh tới mức Nguyên Thần diệt vong, toàn thân bị đốt thành chim nướng, không thể không nói, mùi vị thơm ngon hơn bình thường.
Không chỉ Cửu Đầu Điểu, còn rất nhiều chủng tộc thuộc loài thú bị chém thành bản thể. Mấy người Viên Hoàng nhìn thấy mà suýt tiến lên, coi đống thịt nướng kia thành đồ nhấm rượu.
Tu sĩ bốn phương tụ lại không ít, đông nghìn nghịt, rừng rậm Hồng Hoang to như vậy mà bị bao vây toàn bộ, tiếng thổn thức không ngừng vang lên: “Thánh thể đúng là coi trời bằng vung!”
“Động tĩnh lần này còn đồ sộ hơn!”, nhiều người không khỏi nhếch môi: “Nhiều chủng tộc như vậy thì cũng mấy trăm nghìn tu sĩ, tu vi yếu nhất là Chuẩn Thánh, thế mà đều bị sét đánh tới mức quân lính tan rã”.
“Thấy thánh thể trêu chọc khắp nơi thế này, lão phu cũng an tâm!”, mấy lão già vuốt râu, nói lời sâu xa: “Năng lực tạo nét của tên này vẫn khá là đỉnh!”
”Ta nói này, tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô đang chạy về phía chúng ta thì phải”.
“Biết còn hỏi!”, có người mắng to. Dù là kẻ thích thể hiện, thích cua gái hay gì thì đều xoay người trốn, vì người của tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô đang chạy về phía họ.
Không phải họ sợ hai tộc này mà là sợ Diệp Thành đằng sau hai tộc. Hắn đâu phải tới một mình, hắn “đội” biển sét của thiên kiếp tới, không ngừng bổ xuống suốt dọc đường hắn chạy.
Hình ảnh này đúng là trâu bò mà. Nhiều chủng tộc như vậy, nhiều cường giả như thế mà không một kẻ nào dám quay lại chiến đấu, dù là Đại Thánh hay Chuẩn Thánh, cả đám đều chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
“Chạy đi! Còn chạy à?”, bên dưới vòm trời là tiếng rống giận dữ xen lẫn tiếng sấm, còn có tiếng mắng khí phách của Diệp Thành. Hắn mang theo lôi kiếp, rượt người chạy đầy đất, thấy nơi nào đông là hướng tới chỗ đó.
“Khổng Tước, không thể không nói là lần này, ánh mắt ngươi tinh hơn nhiều lắm”, Viên Hoàng sờ cằm, vẻ mặt thổn thức nhìn thánh chủ Khổng Tước: “Ngon lành hơn Côn Bằng nhiều”.
“Lão phu coi trọng nhân phẩm hơn!”, thánh chủ Khổng Tước mỉm cười, lúc này vẫn không quên nhìn sang Thiên Thương Nguyệt. Ánh mắt của con gái út đúng là không tệ, thánh thể Diệp Thành đúng là tốt hơn thái tử Côn Bằng rất nhiều, dù là chiến lực, trí tuệ hay sự quyết đoán, hắn hoàn toàn đánh bại gã.
Thiên Thương Nguyệt khẽ cười, tất nhiên cô ta sẽ không kể ra chuyện Thần Huyền Phong, chuyện đó qua xa xăm. Người mà cô ta yêu là Thần Huyền Phong, không phải là Diệp Thành, dù là kiếp trước hay kiếp này, cô ta chưa từng thay lòng.
“Lão thất sẽ không bị đánh chết chứ!”, Tiên Vương Hạc ho một tiếng: “Lôi kiếp quá mạnh!”
“Hắn chịu được!”, Thiên Thương Nguyệt hít sâu một hơi, trong đôi mắt đẹp vẫn còn cảm xúc lo lắng.
“Nếu hắn bị đánh chết thì còn có lão hùng ta, đảm bảo sẽ dạy dỗ ngươi nghe lời”.
“Đừng quậy, dù có gì thì cũng phải lão ngưu này lên trước, gà con như ngươi thì khác nào chơi đồ hàng”.
Vừa nói xong, Quỳ Ngưu và Võ Hùng Đại Địa chợt bay ra ngoài, họ bị thánh chủ Khổng Tước đá bay, ngay cả Bắc Minh Ngư, Xuyên Sơn Giáp và Tiên Vương Hạc cũng không thoát được.
Xui xẻo nhất là Tiểu Viên Hoàng, lúc trước hắn ta bị tát bay, vừa quay lại, chưa kịp nói câu nào là lại bị thánh chủ Khổng Tước chưởng bay đi tiếp, văng ra rất xa rất xa.
Xong việc, thánh chủ Khổng Tước quay đầu, đen mặt liếc mấy người Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng, mấy người này sinh ra đám ranh con này là để làm ông đây khó chịu mà!
Mấy người Viên Hoàng, Quỳ Ngưu Hoàng đều tỏ vẻ không đồng tình, thậm chí còn đắc ý: Ai bảo ngươi sinh con gái, xứng đáng bị con chúng ta trêu ghẹo, làm gì nhau!
Bên này họ trêu chọc nhau vui vẻ nhưng bên khác Diệp Thành đã định thân, không hề đuổi theo nữa.
Suy cho cùng, đây là thiên kiếp của hắn, nó dần mạnh hơn, chính hắn cũng phải cẩn thận ứng phó, thiên kiếp cấp Thánh Nhân vô cùng bá đạo, hắn có thể chết bất cứ lúc nào.
Thấy Diệp Thành không đuổi theo nữa, vạn tộc mới tạm nghỉ chân, hai mắt đỏ mừng, vẻ mặt dữ tợn như ác ma, “sủa” như chó điên: “Nhục quá! Quá ư là nhục nhã!”
Tiếng rống át qua tiếng sấm, tộc Côn Bằng và tộc Kim Ô tổn thất nặng nề, thấy Diệp Thành không truy đuổi nữa thì đứng bên ngoài đợi thiên kiếp của Diệp Thành tiêu tan.
Âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng, biển sét khổng lồ, bao phủ toàn bộ phế tích rừng rậm Hồng Hoang, che mất Diệp Thành, từng tia sét đánh từ trên trời xuống.
Biển sét tàn phá bừa bãi, từng làn sóng ngập trời lần lượt bao phủ Diệp Thành, rồi hắn cũng lần lượt thoát ra, vài tia sét bay múa, vô cùng đáng sợ, chúng chực chờ giết Diệp Thành.
Tu sĩ bốn phương xem mà tim giật thon thót, đứng gần thôi đã thấy sợ, nếu họ ở trong biển sét, e là sẽ bị nghiền nát, lôi kiếp của thánh thể quá nghịch thiên.
“Ngươi không giết được ta đâu”, Diệp Thành gào lên, tách ra từng đợt sóng rồi xông ngược lên trời, tắm mình trong sấm sét, chiến ý ngập trời, lao thẳng lên trời xanh.
Hắn như chiến thần, khí thế bát hoang hừng hực, vạn tia sét cũng không ngăn được hắn. Từng luồng sét bổ xuống, ý chí của trời xanh chỉ như là trang trí, khó có thể làm mờ con kiến hôi là hắn.
Trong ánh chớp khi sáng khi tối hình như có giọng nói vang lên, đó là tiên nhãn, nó đã tự mở phong ấn.
Trời xanh trừng phạt, kiếp số đáng sợ cũng có tạo hóa nghịch thiên, tôi thân thể trong sấm sét, niết bàn trong kiếp số. Thiên kiếp như hòn đá mài dao, có thể mài một khối sắt, đúc thành một thanh thần kiếp.
Diệp Thành chính là như thế, hắn dùng sấm sét tôi luyện thánh thể, dùng kiếp số trùng tu đạo tắc, đối kháng thiên phạt, tìm hiểu cũng là đại đạo, từng vết thương đẫm máu chính là vết tích của nó.
Dù mờ mịt hư vô cỡ nào, Diệp Thành đã cường thế đánh tới, một quyền đánh thành mây mù hỗn loạn.
Hắn còn thuận thế lấy ra Hỗn Độn Đỉnh, treo trên đầu, nó biến thành thanh thần kiếm, bị hắn nắm chặt trong tay.
Một kiếm của hắn dung hợp trăm nghìn loại thần thông, dung hợp hỗn độn đạo tắc, dung hợp chiến ý vô dịch và sức mạnh luân hồi. Một kiếm hủy trời diệt đất, chém biển sét kia thành rất nhiều mảnh.
Đến lúc này, Diệp Thành mới rơi xuống nhưng cơ thể quá nặng nề, khi hắn đáp đất còn làm đất bằng vỡ nát, một tầng khí với hắn làm trung tâm dần lan ra ngoài, làm không gian lay động rồi sụp đổ.
Quần áo Diệp Thành đã rách nát, máu thịt nhầy nhụa, tuy đánh bại trời xanh nhưng thánh thể đã tàn tạ, xương cốt lộ ra, mỗi một vết thương đều có sét quấn quanh.
Trời đất tĩnh lặng, mọi người nhìn Diệp Thành, dù hắn nhỏ bé nhưng lại chói mắt hơn cả mặt trời. Sự hiện hữu của hắn tạo thành áp lực lớn cho thời đại này, Hoang Cổ Thánh Thể đã quật khởi.