-
Chương 2086-2090
Chương 2086: Phi Lôi Thần Quyết?
Thái tử Kim Ô bay lên trời, khiến người tụ hội bên dưới không hẹn mà cùng đứng dậy: “Rõ ràng, thái tử Kim Ô nhắm vào Diệp Thành, muốn ở trước mặt mọi người chém giết Thánh Thể sao?”
“Thái tử Kim Ô không phải cấp Thánh Nhân bình thường, có sức chiến đấu mạnh mẽ của Thánh Vương”.
“Tuy đều là cấp Chuẩn Thánh, thái tử Kim Ô cũng có sức chiến đấu sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể, chưa nói đến thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân, còn kém nửa bước, sức chiến đấu cách xa một vực rồi”.
“Tiếp theo mới là thứ đáng coi”. Mọi người đều sáng mắt: “Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, không biết đấu với thái tử Kim Ô cấp Thánh Nhân, hắn sẽ nắm bao nhiêu phần thắng đây”.
Diệp Thành nhíu mày, sức mạnh của thái tử Kim Ô, bản thân hắn hôm qua đã từng trải nghiệm, tuy hôm qua hắn ta chưa dùng đến sức mạnh đỉnh cao nhất, nhưng sự khủng khiếp của thái tử Kim Ô đúng là không thể nghi ngờ.
Thiên Thương Nguyệt nhíu mày, thái tử Kim Ô vẫn tham chiến rồi, cứ khiến cô ta không dứt ra được.
Nếu cô ta hợp lực với Diệp Thành, có lẽ có thể kiềm chế được thái tử Kim Ô, nhưng nếu Diệp Thành đấu đơn, hơn phân nửa sẽ không phải đối thủ, Tiên Nhãn tự phong, hắn còn có khả năng sẽ bị tiêu diệt.
“Đồ chim tạp chủng, không biết xấu hổ mà!”. Tiếng mắng chửi vang vọng khắp phương trời, chính là Quỳ Ngưu, vung rìu chiến đến, tự biết Diệp Thành không phải đối thủ của Kim Ô, đương nhiên hắn ta muốn làm chỗ dựa cho huynh đệ mình.
“Đối thủ của ngươi là ta”. Bát Kỳ Đại Xà cười lạnh, bước lên một bước, ngăn chặn đường đi của Quỳ Ngưu, tuy bị Quỳ Ngưu đánh đến chật vật, nhưng vẫn có thể ngăn cản được Quỳ Ngưu.
“Con mẹ nó!”. Năm người Tiểu Viên Hoàng cũng đều mắng chửi, muốn qua trợ giúp Diệp Thành chống lại thái tử Kim Ô, nhưng đối thủ của bọn họ đều là những nhân vật tàn nhẫn, ai ai cũng ngăn cản bọn họ.
“Ngươi nên để lại di ngôn trước đi”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, đứng đối diện với Diệp Thành trên không, mãn nguyện xoay cổ, tiếng cười bỡn cợt vang vọng khắp nơi: “Làm hại bạn ngươi, ta cũng có phần, huyết mạch của hắn cũng là do ta hấp thụ, đạo căn của hắn cũng là do ta phế”.
"Ta và ngươi đúng là đã kết thù không đội trời chung!”. Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản lạnh nhạt, người hiểu hắn đều biết, hắn càng bình tĩnh như vậy, thì càng đáng sợ.
“Xúc phạm uy nghiêm Kim Ô ta thì phải trả giá”. Thái tử Kim Ô vẫn thỏa mãn xoay cổ: “Huống hồ thần tử và công chúa Phượng Hoàng đã lên tiếng, lấy được đầu ngươi, đổi lấy tiên pháp Phượng Hoàng, sao lại không làm, trách thì chỉ trách, ngươi chọc phải người không nên chọc”.
“Vậy hôm nay, giải quyết ân oán này”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, sau đó hắn đạp một bước lên trời, tám luồng Bát Hoang Quyền hộ thành một, một quyền ngông cuồng, đánh mạnh khắp trời.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, trong lòng bàn tay có Nhật Nguyệt Càn Khôn Diễn Hóa, một chưởng cách không đẩy đi, những nơi đi qua, từng tấc đều chôn vùi, uy lực nghiền nát mọi thứ.
Một quyền một chưởng, máu tươi màu vàng kim lập tức phun ra tung tóe, thái tử Kim Ô đứng sừng sững bất động, còn Diệp Thành thì xương cốt vỡ vụn, Hoang Cổ Huyết Mạch vỡ tung, tấn công một chiêu này, hắn thua hoàn toàn.
Thái tử Kim Ô lại ra tay, ngón tay điểm ra một luồng sáng, điểm về phía xa, xuyên qua thánh thể Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, mạnh mẽ phản công, rất nhiều bí pháp đều dồn vào một quyền, nhưng lại một chưởng của thái tử Kim Ô dễ dàng hóa giải, bị đánh lùi ra sau, sát khí trong cơ thể tàn phá, khiến hắn ho cả máu.
Đại chiến bắt đầu, thái tử Kim Ô sôi sục máu huyết, nghiền nát bầu trời, bí pháp hơn người cũng được dùng đến, kinh khủng vô song, mấy lần đánh khiến thánh thể Diệp Thành vỡ nứt, suýt nữa là táng thân.
Diệp Thành hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, thánh thể vỡ nứt, thánh huyết tuôn trào chói mắt, vô cùng thê thảm, không phải hắn không bằng thái tử Kim Ô, mà là tu vi chênh lệch.
Người đứng xem thổn thức, âm thầm cảm khái, sức mạnh của thánh thể, từ xưa đến nay chưa từng thất bại, nhưng đó là khi cùng cấp, nếu vượt khỏi giới hạn này, thì thánh thể cũng sẽ thất bại.
“Tẻ nhạt quá!”. Thái tử Kim Ô cười châm chọc, chân đạp trên không thân hình huyền ảo khó lường, tung một chiêu cách Diệp Thành chừng trăm trượng, đôi mắt vàng sáng rực, bắn ra Kim Ô Lôi Đình, muốn chém giết nguyên thần Diệp Thành.
Cùng lúc đó, một thanh phi đao nhỏ xuất hiện trong tay Diệp Thành, thần mang vàng kim tỏa ra xung quanh bị hắn vẩy tay vung ra, phi đao như luồng sáng hủy diệt, trực tiếp bắn về phía thái tử Kim Ô.
“Thùng rỗng kêu to, dựa vào nó mà cũng muốn làm ta bị thương?”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, lập tức bỏ qua phi đao, đòn tấn công cấp bậc này, đừng nói là khiến hắn ta bị thương, ngay cả kim quang hộ thể của hắn ta cũng phá không được nữa là.
Bỗng nhiên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, chính là đao nhỏ kia khi cách thái tử Kim Ô chỉ chừng một tấc, cũng là khi Kim Ô Lôi Đình cách Diệp Thành một tấc, phi đao bỗng nhiên biến mất, nơi nó biến mất, lại xuất hiện thánh thể Diệp Thành.
“Phi Lôi Thần Quyết?”. Không ít người đều bất ngờ, lúc Diệp Thành biến hóa giống hệt với Phi Lôi Thần Quyết trong hủy diệt thân thể trong truyền thuyết kia, biến thân trong chốc lát, Thông Thiên Nhãn cũng không theo dấu được.
“Chẳng lẽ trên tiểu phi đao có khắc dấu ấn thời gian?” Có người âm thầm phán đoán: “Diệp Thành dùng dấu ấn thời gian di chuyển, chớp mắt đã tránh né được Kim Ô Lôi Đình, di chuyển chém giết đến trước mặt thái tử Kim Ô”.
“Phi Lôi Thần Quyết không phải là thần thông thiên phú của nhất mạch Tịch Diệt sao?”
“Không phải Phi Lôi Thần Quyết, chính là di thiên hoán địa”. Thái tử Thanh Long Tộc khẽ cười, nhìn thấu được mọi thứ: “Hoang Cổ Thánh Thể và tiểu phi đao hoán đổi vị trí, người thông hiểu di thiên hoán địa, chính là người dùng nhiều thủ đoạn nhất, không thể đề phòng được, cũng khiến người ta đau đầu nhất”.
“Thánh Thể mà lại thông hiểu bí pháp này nữa”. Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước bất giác khẽ cười: “Dùng rất chính xác, bí pháp này nếu dùng đúng cách đúng lúc, cũng đủ sánh với Phi Lôi Thần”.
“Nhưng tại sao diệp Thành không trực tiếp đổi vị trí với thái tử Kim Ô, nếu như vậy, người bị Kim Ô Lôi Đình tấn công sẽ là thái tử Kim Ô rồi”. Có người gãi đầu nghi hoặc nói một tiếng: “Kim Ô Lôi Đình kia mạnh đến thế nào chứ, thái tử Kim Ô trúng chiêu thì hơn phân nửa là bị thương nặng rồi”.
“Thánh thể cũng muốn đổi với thái tử Kim Ô, nhưng chưa chắc có thể di chuyển được thái tử Kim Ô”. Bạch Hổ khẽ cười: “Dù sao thì đổi với tiểu phi đao thì dễ hơn”.
Nhìn sang thái tử Kim Ô, quả thực trở tay không kịp, bị một chưởng của Diệp Thành đánh đến lảo đảo.
Hắn ta sớm đã biết Diệp Thành biết bí pháp di thiên hoán địa, vẫn luôn đề phòng, tăng thêm bí pháp cho bản thân, thánh thể nặng như núi, tự cho rằng di thiên hoán địa của Diệp Thành không thể lay chuyển được mình.
Nhưng ai ngờ được, Diệp Thành lại không đổi vị trí với hắn ta, mà đổi với một thanh tiểu phi đao.
Lúc này hắn ta mới thực sự hiểu rõ, vào thời khắc mấu chốt, vốn tưởng Hoang Cổ Thánh Thể ngông cuồng dám ném một tiểu phi đao ra trêu chọc mình, chẳng ngờ đây là một kế hoạch hoàn chỉnh, mọi thứ đều được canh chính xác.
Tên này tức giận vung chưởng, còn chưa kịp tiếp đất, đã bị Diệp Thành đánh một chưởng trước.
Diệp Thành nhân lúc ở ngay trước mặt hắn ta, sao lại cho hắn ta có cơ hội nghỉ ngơi được, sau một chưởng một quyền đánh ra, sát chiêu tiếp tục, chính là cả một bộ, không ngừng tấn công thái tử Kim Ô.
Cảnh tượng khiến người ta không dám nhìn thẳng, thần thể của thái tử Kim Ô bị đánh đến máu me đầy người, năng lực hồi phục dù mạnh thế nào cũng không theo kịp đòn tấn công, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Phút chốc khinh địch và sơ suất, không chỉ khiến hắn ta bị tấn công, mà còn bị đòn tấn công của Diệp Thành chèn ép, sức chiến đấu của hắn ta tuy mạnh hơn Diệp Thành, nhưng từng đòn phản công đều bị đánh trả lại nhanh chóng.
Khí huyết vàng kim của Diệp Thành sôi sục, tựa như ngọn lửa rực cháy, rất mạnh mẽ, không có bí pháp khác, chỉ có hai nắm quyền vô địch, quyền xuống máu ra, quyền sau còn mạnh hơn quyền trước.
Đây đều là do thao tác trước đó của hắn, quả thực không phải Phi Lôi Thần Quyết, mà là di thiên hoán địa, không lay chuyển được thái tử Kim Ô, mà lấy lui làm tiến, đổi vị trí với phi đao.
Sự thật chứng minh, hắn tạo ra kỳ tích như vậy, khiến thái tử Kim Ô trở tay không kịp, cũng khiến tên kia đủ thảm, thánh thể ức hiếp, cấp Thánh Nhân cũng chỉ có thể bị hành như bao người.
Chương 2087: Luân hồi hóa diệt
Thái tử Kim Ô gầm lên, cuối cùng trở nên tàn nhẫn, mặc kệ cánh tay bị xé nát, hắn ta tung ra một chưởng hất văng Diệp Thành.
Diệp Thành định thần lại, lao đến lần nữa, như hình đuổi theo bóng, chỉ thấy con mắt thứ ba giữa trán trên Kim Ô bỗng mở ra, tỏa ra tiên quang sáng ngời, ẩn chứa ma tính khiến hắn xuất thần.
“Đó là thần nhãn Kim Ô, bên trong phong ấn ảo cảnh Thái Cổ, không nên nhìn thẳng vào đó”, Quỳ Ngưu đang đánh với Bát Kỳ Đại Xà truyền âm sang, tựa như hắn ta cũng hiểu biết về thần nhãn Kim Ô.
“Thật huyền bí!”, Diệp Thành thầm nhủ, vừa rồi còn hơi xuất thần lập tức hoàn hồn.
Nhưng do bị con mắt thứ ba của Kim Ô khống chế, hắn đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đánh bại thái tử Kim Ô, còn thái tử Kim Ô cũng vì thế mà có cơ hội tạm nghỉ trong chốc lát.
Nhưng ánh sáng vàng toát ra từ cơ thể của thái tử Kim Ô dung hợp vào cơ thể hắn ta, chữa lành vết thương, thậm chí nối liền cả cánh tay sắp bị đứt, khả năng hồi phục rất mạnh.
“Chết tiệt, ngươi đúng đáng chết!”, thái tử Kim Ô gào lên, tiên quang chói mắt tung bay trong tay, quấn thành thần kiếm Kim Ô, âm thanh chấn động đinh tai nhức óc, một nhát kiếm chém ra tiên hà chói mắt.
Diệp Thành không lùi mà phản công, chưởng ấn có bí pháp tự thay đổi, một chưởng dung hợp với đạo tắc Hỗn Độn, quét ngang hư không, san bằng tiên hà đó, áp sát Thái Hư Long Cấm, trấn áp thái tử Kim Ô.
Thái tử Kim Ô hét lên một tiếng, ánh nắng thiêu đốt phóng ra từ trong cơ thể hắn ta, hủy diệt lồng giam của Thái Hư Long Cấm.
Sau đó hắn ta cắn đầu lưỡi, ngưng tụ một máu Tinh Nguyên, sau đó phun ra, nó biến thành một vùng biển màu vàng, dung hợp với Kim Ô thần tàng và căn nguyên Kim Ô, ánh sáng khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
“Kim Ô Táng Hải?”, nhìn thấy vùng biển màu vàng, tất cả mọi người đều nhíu mày, đó là bí pháp bất thế của tộc Kim Ô. Tương truyền đại thần của tộc Kim Ô đã từng dùng bí pháp này thôn phệ cả một gia tộc, ngay cả Chuẩn Thánh của gia tộc đó cũng không thể chạy thoát, bị Kim Ô Táng Hải cắn nuốt, cả gia tộc đều bị giết.
“Thần tử Kim Ô thế mà lại sử dụng thần thông này, sốt ruột tiêu diệt Thánh Thể đến thế sao?”, có người ngạc nhiên nói.
“E là Thánh Thể sắp bị đánh bại rồi, trong cùng cấp bậc hiếm có người nào ngăn được Kim Ô táng hải cắn nuốt kẻ khác, huống chi thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân”, người đứng xem đều hít sâu một hơi.
“Lão Thất, đừng để bị vùng biển kia cắn nuốt!”, Quỳ Ngưu hét lên tựa hồ như hắn ta biết rất rõ lai lịch của tộc Kim Ô, còn biết rõ sự hung tàn của Kim Ô Táng Hải, nuốt chửng không chừa một cái gì.
Diệp Thành cũng biết Kim Ô Táng Hải đáng sợ thế nào, hắn rút lui nhưng cũng không tránh khỏi bị thôn phệ.
Khi ở trong đó, hắn mới ý thức được sự kỳ lạ của Kim Ô Táng Hải, thế mà nó có thể áp chế huyết thống Thánh Thể của hắn, hóa giải căn nguyên Thánh Thể của hắn, phong ấn và tiêu diệt, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết.
Mặt Diệp Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị, giậm mạnh chân xuống rồi chợt khựng lại, đạo tắc run rẩy, đứng sừng sững như tượng đài. Kim Ô Táng Hải cuộn trào, tàn sát bừa bãi nhưng lại không lay chuyển được hắn, không thể phong ấn hắn.
“Giết hắn cho ta!”, thái tử Kim Ô lớn tiếng gào lên, ép lòng bàn tay xuống, lại có bí thuật hỗ trợ, là một vòng ánh mặt trời thiêu đốt, dung nhập Kim Ô Táng Hải, để Táng Hải cuồng nộ tàn sát.
“Muốn giết ta, đạo hạnh của ngươi vẫn còn kém lắm”, Diệp Thành hừ một tiếng, một vòng luân hồi bỗng xuất hiện lấy cơ thể hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đi qua nơi nào thì vùng Kim Ô Táng Hải cuồn cuộn đều bị hòa tan, trở nên vô hình trong luân hồi, thậm chí vô hình chung bị hủy diệt và phong ấn.
Đây là luân hồi hủy diệt, thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo ra, là dựa Thôn Thiên Ma Công tăng thêm sức mạnh cho Nghịch Thế Luân Hồi, ma công thôn phệ, luân hồi hóa giải, phá vỡ tình thế nguy hiểm bằng sức mạnh của mình.
Người bên dưới lại híp mắt, dù là Côn Bằng và Thanh Long cũng không ngoại lệ, Kim Ô Táng Hải của thái tử Kim Ô cực kỳ mạnh nhưng bản lĩnh này của Diệp Thành lại càng phi phàm.
“Hay lắm!”, Quỳ Ngưu bật cười, không khỏi tán thưởng, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp bậc, quả nhiên là cái thế, dù là hắn ta cũng khó mà đánh lại Kim Ô Táng Hải, nhưng Diệp Thành lại dễ dàng hóa giải.
“Lão Thất bất khả chiến bại, đánh Kim Ô Điểu thành chó luôn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng lại không ngồi yên được nữa, đang đánh nhau cũng không quên hò hét, thanh âm lớn đến mức làm tai người ta vang lên tiếng ong ong.
Giết, thái tử Kim Ô tức giận gào lên, bay lên trời, vung tay lên tung ra bia Trấn Thần, trấn áp Diệp Thành.
Phá, Diệp Thành hừ một tiếng, chín Bát Hoang Quyền hợp nhất, một quyền nghịch thiên phá nát bia thần đó.
Đánh lại một chiêu, trận đại chiến lại nổ ra, thần tử Kim Ô nhấc chân giẫm lên Kim Ô Thần Hải, mặt trời thiêu đốt treo lơ lửng trên đỉnh đầu hệt như Tiên Vương, khí thế nóng bức quét ngang bầu trời, thần quang chiếu sáng cả thế gian.
Diệp Thành cũng không chịu yếu thế, Thần Hải của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, mở ra Hỗn Độn giới, cơ thể Thánh Thể cứng như thép, thần quang bắn ra khắp nơi như một vị chiến thần được đúc bằng vàng.
Hư không ầm vang, trời đất rung chuyển, máu trút xuống từ chín tầng mây như mưa, tất cả đều có màu vàng, cho dù là trong lúc rơi xuống cũng đều biến thành hình rồng, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi đã bị tiêu diệt.
Có thể thấy mặc dù Diệp Thành đã ở thế hạ phong nhưng thái tử Kim Ô cũng không thể đánh bại được hắn.
Hắn đúng là một chiến thần, thôn phệ Bát Hoang, năng lực vô song, khả năng lĩnh hội đại đạo đáng kinh ngạc, đạo tắc của hắn hòa vào với vạn vật, có máu thịt và có cả xúc cảm.
“Hoang Cổ Thánh Thể lợi hại thật!”, bên dưới là một trận náo động, có người nhếch môi cười, có người chậc lưỡi: “Tu vi này tuyệt đối chiếm ưu thế, ta cũng lần đầu thấy thái tử Kim Ô nhếch nhác đến thế”.
“Nếu là cùng cấp thì ta và ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn”, thái tử Thanh Long khẽ cười, lắc đầu.
“Có lẽ ở Nam Vực chỉ có nhóc Kỳ Lân mới có thể sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể”, Bạch Hổ mỉm cười: “Xử lý không ổn thỏa thì Nam Đế ở Nam Vực của chúng ta cũng thất bại như thế”.
“Cũng may Thánh Thể còn chưa thăng cấp, nếu hắn đến cấp bậc đó thì mới là đáng sợ”, Huyền Vũ và Chu Tước thở dài: “Truyền thuyết vô dịch trong cùng cấp bậc chưa từng bị phá vỡ”.
“Kim Ô diệt thế!”, một tiếng hét tức giận vang lên giữa những tiếng bàn luận, đó là thái tử Kim Ô, hắn ta đứng ở giữa bầu trời, tiếng hét của hắn ta làm trời đất rung chuyển, trời đang xanh bỗng chốc trở nên đen tối.
Trên bầu trời, vô số tiên quang đang nhảy múa, đan xen vào nhau tạo thành một vòng mặt trời, thần quang chói lọi “nở rộ”, mỗi tia sáng đều đâm vào làm cho Nguyên Thần đau đớn dữ dội, tâm trí rối bời.
Khi mặt trời lặn, không gian bị nghiền nát đều tan vỡ, trước khi màn đêm kéo đến, hoa cỏ cây cối bên dưới đã khô héo, thậm chí suối chảy róc rách và hồ băng bập bềnh cũng khô cạn.
Trời đất không còn màu sắc, chỉ còn lại mặt trời, mặc dù rất chói mắt nhưng cũng dần lụi tàn, mặc dù nóng bức nhưng cũng có cảm giác lạnh như băng, hệt như một bàn tay hủy diệt thế giới.
“Lại là chiêu này!”, Diệp Thành nhíu mày. Hôm qua. hắn đã biết, chỉ khi hắn và Tiểu Viên Hoàng hợp sức lại mới có thể chống cự, bây giờ chỉ còn một mình hắn, không chừng sẽ bị Kim Ô tiêu diệt.
Không được cũng phải lao đến đánh, ánh mắt hắn đầy vẻ điên cuồng, biến hóa huyền ảo một đôi tay cực lớn cả trăm trượng, hai tay ôm lấy trời chống lại mặt trời thiêu đốt, nhưng thật ra là mặt trời muốn đối đầu trực diện với Hoang Cổ Thánh Thể.
Nhìn từ xa, mặt trời Kim Ô khổng lồ như một ngọn núi, mà hắn lại nhỏ như một con kiến.
Trong thoáng chốc, hắn bị mặt trời Kim Ô chèn ép đến mức hai chân của hắn bị uốn cong, Thánh Thể tách ra, xương cốt Thánh Thể nứt ra vang lên tiếng răng rắc, bị gãy không ít chỗ, cả thân chìm trong huyết kim chói mắt.
“Thánh Thể điên rồi!”, người bên dưới cả kinh: “Thánh Thể muốn đối đầu trực diện với mặt trời Kim Ô”.
“Chết đi!”, thái tử Kim Ô cười hung tợn, bỗng giơ tay lên, lại tiếp tục thêm sức mạnh bí pháp cho mặt trời.
“Xem ngươi giết ta trước hay là ta phá hủy mặt trời đang thiêu đốt này trước”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, mở ma đạo và rất nhiều cấm pháp ra, sức chiến đấu tăng vọt, khí huyết hoàng kim bị áp chế chợt dâng trào.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy, là sự kết hợp của Thôn Thiên Ma Công, Thái Hư Động và Nghịch Thế Luân Hồi.
Mặt trời Kim Ô liên tục bị Thái Hư Động kéo vào trong hố đen, cũng bị Thôn Thiên Ma Công nuốt chửng, có Nghịch Thế Luân Hồi tăng thêm sức mạnh, nhanh chóng bị hủy diệt trong luân hồi, uy lực giảm sút.
Người đứng xem hãi hùng khiếp vía, ngay cả Bát Kỳ Đại Xà đang đánh với Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng phải liếc mắt để nhìn sang, hành động điên cuồng của Hoang Cổ Thánh Thể khiến mọi người đều kinh hãi.
Đây là một trận chiến tiêu hao sức lực, như Diệp Thành đã nói, không phải mặt trời Kim Ô giết hắn thì hắn sẽ tiêu diệt mặt trời Kim Ô, đây không phải là đang chiến đấu mà giống đang liều mạng tranh giành sự sống hơn.
Chương 2088: Một giết một bảo vệ
Trời đất rền vang, bầu trời bên đó đã trở nên hỗn loạn trước sự chứng kiến của mọi người, không ai dám bước chân vào.
Mặt trời trên cao và thánh thể nghịch thiên đang đánh đến mức sống chết với nhau, Thái dương Kim Ô tấn công thánh thể của hắn, hắn cũng cố tiêu diệt Thái dương Kim Ô, hai bên bất phân thắng bại.
Khuôn mặt thái tử Kim Ô dữ tợn, méo mó đáng sợ, đấy là tuyệt chiêu của hắn ta, từng tiêu diệt rất nhiều Chuẩn Thánh Vương nhưng lại bị một tên Chuẩn Thánh chặn đứng, đường đường là Kim Ô, đấy là nỗi nhục cực kỳ lớn.
Nhưng nỗi nhục lớn hơn còn ở phía sau, mặt trời Kim Ô đó của hắn ta không ngờ lại không ngừng thu nhỏ với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, ánh mặt trời chói lóa cũng tắt dần.
Khán giả đã đứng dậy, nhìn về bầu trời với vẻ mặt không thể nào tin nổi. Không ngờ Diệp Thành đã thật sự chống đỡ được, mặt trời Kim Ô lớn như một ngọn núi bị hóa diệt và càng lúc càng thu nhỏ lại.
“Trả cho ngươi”. Diệp Thành hét lớn, đưa hai tay lên trời, dùng sức đẩy mặt trời về phía đối phương lại.
Mặt trời Kim Ô bay ngược lên trời, không ngừng gây áp lực hư không. Đấy thật sự là một cảnh tượng đồ sộ, mặt trời bị đẩy trả về lại chẳng khác gì mặt trời thật đang từ từ mọc lên cao.
“Đáng chết”. Thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, dùng thần kiếm Kim Ô, chém ra một dải tiên hà, mặt trời Kim Ô đang bay ngược lên trời bị hắn ta chém đứt làm hai.
Hắn ta bị phản phệ, lập tức hộc máu, vẫn chưa kịp đứng vững lại thì Diệp Thành đã xông lên. Hắn cầm sát kiếm đỏ, xuất kiếm nhanh như gió với sức mạnh hủy diệt, đâm thủng cơ thể của hắn ta.
Thái tử Kim Ô hét lên giận dữ, chưởng Diệp Thành bay ngược về sau rồi cũng bật ngửa ra sau một bước.
Nhưng hắn ta vẫn chưa kịp hộc máu thì đã thấy một phi đao nhỏ phóng đến trước mặt, đấy là phi đao do Diệp Thành phóng ra khi bị đánh bay ra xa, không cần nghĩ cũng biết mục đích của hắn là gì.
Đúng vậy, phi đao đó biến thành Diệp Thành, hay nói cách khác, Diệp Thành và nó đã đổi vị trí cho nhau.
Diệp Thành không nói gì, chưởng liền một chưởng, thái tử Kim Ô lại một lần nữa bị đánh đến loạng choạng, máu xương văng khắp nơi, thần thể cũng theo đó mà rách.
Diệp Thành chơi chiêu thành công thì lại chồm người tới trước mặt thái tử Kim Ô, cảnh tượng sau đó khá máu me, khi bị thánh thể tiếp cận, dù cho thái tử Kim Ô có mạnh thì cũng không thể nào ngấy đầu lên nỗi.
“Thánh thể dùng bí pháp di thiên hoán địa này thành thục quá”. Bên dưới không ngừng xuýt xoa, ai cũng tặc lưỡi: “Dù bị đánh một chưởng văng ra xa nhưng cũng không quên phòng một phi đao nhỏ ra để trả tròn”.
“Hơn nữa, nó thật sự có thể sánh ngang với Phi Lôi Thần Quyết”. Rất nhiều người vuốt cằm.
“Chỗ đáng cười là có một chiêu là lại bị mắc lừa hai lần, đầu óc của thái tử Kim Ô chẳng thông minh chút nào”. Có người cười, đặc biệt những người không chung đường với thái tử Kim Ô là cười nhiều nhất.
“Được đấy, cánh tay của Kim Ô lại bị chặt mất một cái”. Có người chậc lưỡi, mở to mắt nhìn một cánh tay của thái tử Kim Ô rơi từ trên trời xuống, máu me đầm đìa.
Giống như lần thứ nhất, Kim Ô hi sinh cánh tay bị chém để cố thủ, cuối cùng hắn ta cũng tìm được cơ hội trở tay.
Lần này, hắn ta đã khôn ra, dùng đến bí pháp vô thượng, phong tỏa không gian một ngàn trượng xung quanh mình, dùng phong ấn này để hóa giải bí pháp di thiên hoán địa của Diệp Thành, tránh lại bị thiệt thêm lần nữa.
“Ngươi đã làm ta nổi giận thật sự”. Thái tử Kim Ô loạng choạng, đôi mắt vàng chuyển đỏ, dữ tợn như ác ma, nhìn Diệp Thành phía đối diện chằm chằm, hồi phục với tốc độ chóng mặt, các vết thương trên cơ thể đều liền lại, cánh tay bị chặt đứt cũng mọc ra cánh tay mới, khí huyết yếu ớt bỗng trở nên dồi dào.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta chỉ là một Chuẩn Thánh”. Diệp Thành lạnh lùng nói, khóe miệng rỉ máu, nếu như cùng cấp thì hắn đã giết chết Kim Ô cả trăm lần rồi, cần gì phải đứng đó nói nhảm.
Giờ hắn kém nửa cấp, mặc dù thái tử Kim Ô mạnh hơn hắn nhưng lại không giết được hắn, còn hắn thì cũng không giết được thái tử Kim Ô, nếu như trận chiến này nhất định phải một mất một còn thì chỉ có chết chung thôi.
Hai bên miễn cưỡng hòa, không ai giết được ai, cũng không ai làm được gì ai, muốn phá được trạng thái này thì cần có người thứ ba vào cuộc.
“Hoang Cổ Thánh Thể đúng là danh bất hư truyền”. Một giọng nói chậm rãi vang lên, đúng là đã có người xuất hiện trên bầu trời, khí huyết ngút trời, ánh sáng tím vàng tỏa khắp nơi, khiến ai cũng thấy hoang mang.
“Côn Bằng?”. Những người bên dưới giật mình, không ngờ đấy lại Côn Bằng.
“Thôi rồi, lần này thánh thể phải quỳ thật rồi”. Rất nhiều người lo lắng thay cho Diệp Thành. “Một tên thái tử Kim Ô đã đủ mệt rồi, huống hồ gì giờ lại thêm một Côn Bằng còn mạnh hơn nữa”.
“Côn Bằng, mẹ nó ngươi không thấy xấu hổ à?”. Quỳ Ngưu giận dữ, máu sôi sùng sục, xuất rìu chém cho trời long đất lở, khiến Bát Kỳ Đại Xà bay lộn vòng, muốn qua giúp Diệp Thành.
Nhưng lúc hắn ta bay lên trời thì đã bị một luồng tiên kiếm thần hà chém bật trở lại, bản thể ra tay là một con đại bàng lớn, có chín cái cánh, là Thần Bằng Cửu Dực với huyết mạch bá đạo trong truyền thuyết.
Đấy là một huyết mạch bá đạo, vừa là đại bàng lại vừa có quan hệ với tộc Côn Bằng, lần này xuất chiêu rõ ràng là nhận chỉ thị từ Côn Bằng, không muốn để Quỳ Ngưu đến hỗ trợ Diệp Thành.
“Trận chiến lớn đấy”. Quỳ Ngưu cười khẩy, giận dữ nhìn Thần Bằng Cửu Dực, dù cho đầu óc hắn ta có chậm đến đâu đi nữa thì cũng có thể nhìn ra được vấn đề, rõ ràng đây là một trận quyết chiến nhằm vào thánh thể.
“Đứng sang một bên thì cả hai đều bình an vô sự, đừng tự chuốc họa vào thân”. Thần Bằng Cửu Dực cười nguy hiểm.
“Ngươi tưởng ta sợ à?”, Quỳ Ngưu hừ lạnh lùng, mắt lóe sáng, khí thế dâng cao.
“Hai đánh một, ngươi nghĩ ngươi nắm được mấy phần thắng?”, Bát Kỳ Đại Xà cũng phóng lên trời từ phía sau, cười với vẻ đầy giễu cợt, cùng Thần Bằng Cửu Dực kìm chặt Quỳ Ngưu từ hai phía trước, sau.
“Vậy thì cứ thử đi”. Quỳ Ngưu hét lớn, biến ra bản thể, đó là một con trâu to lớn như một ngọn núi với sấm chớp và những luồng sáng đen phóng khắp người, khí tức bá đạo khiến trời đất rung chuyển.
Bát Kỳ Đại Xà và Thần Bằng Cửu Dực đều cười khẩy, cả hai cùng biến ra bản thể, đại bàng thần sải cánh, che lấp mặt trời, rắn lớn càng đáng sợ hơn, tám cái đầu lớn với những ánh mắt đầy nguy hiểm.
Cuộc đại chiến lập tức diễn ra, Quỳ Ngưu một chọi hai, mỗi lần muốn xông qua thì lại bị hai người đó chặn lại.
Nếu như một đấu một thì Thần Bằng Cửu Dực và Bát Kỳ Đại Xà đều không phải là đối thủ của hắn ta nhưng nếu một chọi hai thì dù cho sức chiến đấu của hắn ta có mạnh hơn đi nữa thì vẫn sẽ bị khống chế, đối phương đều là Chuẩn Thánh, huyết mạch cũng không hề thua kém hắn ta.
Bên này đánh nhau tưng bừng thì bên kia Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa cũng đánh rất khốc liệt.
Tiếng gầm thét ngập trời, mấy người thủ để đến giúp Diệp Thành nhưng đối thủ đều rất khó nhằn, hơn nữa số lượng lại đông, lần nào xông lên cũng bị chặn lại.
“Đường đường là thái tử tộc Côn Bằng mà lại thừa nước đục thả câu, ngươi không sợ người đời sau chê cười sao?”. Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thiên Thương Nguyệt đã tiến lên trời, cô ta đã giúp Man Sơn nối đạo căn, cuối cùng cũng cứu được mạng cho lão ta, lúc này lão ta đã bị phong ấn và cất trong pháp khí.
Cô ta ra tay, đại công chúa của tộc Khổng Tước cũng hành động, sải bước tiến qua, chặn cô ta lại rồi mỉm cười, nhìn Thiên Thương Nguyệt: “Muội muội nói anh rể của mình như vậy tức là không xem tỷ tỷ ta đây ra gì sao?”
“Tránh ra”. Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng hét lên, vung tiên kiếm trong tay ra, tiếng kim loại rung vang lên chói tai.
“Muội không biết điều như thế thì để tỷ tỷ dạy muội nên làm người như thế nào”. Đại công chúa Khổng Tước cười lạnh lùng, rút bản mệnh tiên kiếm ra, vung tay và chém ra một tiên hà đầy màu sắc.
Hai bên đánh nhau, người xem bên dưới nhìn thấy đều hoang mang : “Thế… Thế là thế nào?”
“Còn có thể là ý gì, đánh nhau rồi chớ gì”. Có người vòng tay, không ngừng xuýt xoa: “Vì Hoang Cổ Thánh Thể, hai công chúa nhà Khổng Tước đã đánh nhau, mẹ nó, chuyện này đúng thật là mới thấy lần đầu”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính, thánh thể đến đây và biến chỗ này thành chỗ đánh nhau hội đồng, một bên muốn giết còn bên kia muốn bảo vệ, trời mới biết còn có bao nhiêu người nữa tham chiến.
“Rõ ràng tối nay Hoang Cổ Thánh Thể rủi nhiều may ít rồi”. Có người lên tiếng, khiến mọi người hướng mắt về một hướng khác của bầu trời, Diệp Thành, Kim Ô và Côn Bằng đều ở bên đó.
Bên đó không khí cực kỳ bí bách, vẫn chưa khai chiến mà bầu trời đã ầm ầm, Diệp Thành đứng một bên, Côn Bằng và Kim Ô đứng ở hai bên, kẹp chặt hắn ở giữa.
Chương 2089: Vinh hạnh
Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn hờ hững ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn xuyên qua bầu trời mờ mịt bên trên, ở đó ẩn giấu một đại trận, che phủ khắp bầu trời bao la, phong bế cả khoảng không gian mười vạn trượng.
Pháp trận Phong Thiên – một loại kết giới dùng để vây nhốt vô cùng cổ xưa, nơi bị phong bế, không ai có thể thoát ra. Nếu Côn Bằng không tiến vào trận chiến thì hắn cũng không phát hiện ra trận pháp này.
Hiển nhiên kết giới trận pháp Phong Thiên này là do thái tử Kim Ô và Côn Bằng hợp lực tạo thành.
Mà hai người chính là tiêu điểm của trận. Ban đầu Côn Bằng không nhúng tay là vì núp trong tối bố trí bày trận, đại trận thành hình, gã mới tiến vào chém giết Diệp Thành.
Trận pháp Phong Thiên mơ hồ, dù Diệp Thành có tiên nhãn thì chưa chắc có thể nhìn thấu.
Ngay cả hắn còn không nhìn ra thì ở đây, hơn nửa số khách mời cũng chẳng thể nào biết còn có kẻ bày trận, chắc chỉ có Huyền Vũ Vương đang ở trong tối là biết tới đại trận Phong Thiên này.
“Một bàn cờ lớn đấy!”, Diệp Thành dời mắt, khinh thường nhìn thái tử Kim Ô và Côn Bằng: “Ta nên thấy vinh hạnh vì có thể “được” thái tử hai tộc lớn là Kim Ô và Côn Bằng “hợp tác” đuổi giết mình, còn vì thế mà không hề tiếc rẻ việc bố trí đại trận Phong Thiên, thịnh hội mà ta vào dự ban đầu đã là một ván cờ không lối thoát”.
“Ngươi nên thấy vinh hạnh!”, Côn Bằng lạnh nhạt nói, gã đứng sừng sững giữa trời xanh như vị quân vương, giọng điệu uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ: “Giao căn nguyên thánh thể ra đây, bổn vương sẽ không khó dễ ngươi”.
“Thái tử đừng coi ta như trẻ con ba tuổi chứ!”, Diệp Thành hoàn toàn chẳng dao động, cười nhìn Côn Bằng: “Giao ra căn nguyên thánh thể thì khác nào ta phế bỏ chính mình, khác nào tự sát đâu nào!”
“Nếu đã biết thì đừng giãy giụa vô ích!”, thái tử Kim Ô nhe răng, không đè ép được sát khí nữa rồi. Hắn ta đánh ra một chưởng, một chưởng dung hòa rất nhiều bí pháp cách không lao về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì nữa, tay cầm Càn Khôn, đánh ra một quyền, cứng đối cứng.
Một chiêu đối kháng, quyền chỉ của hắn nổ tung, chân lùi ra sau, người còn chưa đứng vững, một kiếm của Côn Bằng đã chém tới, phá vỡ trời xanh, uy lực một kiếm này đúng để nghiền nát mọi thứ.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Thành độn thân tránh né nhưng vẫn trúng chiêu, lưng bị chém ra một vết thương sâu chảy máu đầm đìa, xương sống lộ cả ra ngoài, hắn suýt bị Côn Bằng bổ đôi.
“Coi chừng chiêu di thiên hoán địa của hắn!”, thái tử Kim Ô đánh tới, không quên truyền âm cho Côn Bằng.
Côn Bằng tung hoành trời cao, không đáp lời thái tử Kim Ô. Di thiên hoán địa của Diệp Thành không di chuyển được ngươi thì cũng chẳng làm gì được ta, huống chi vùng không gian này đã bị giam cầm.
Diệp Thành phất tay bắn ra mũi tên sắc bén về phía mắt thái tử Kim Ô, thuận tiện xoay người, nâng Xích Tiêu qua đầu để đỡ vì một kiếm của thái tử Côn Bằng đã chém tới.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, một chiêu của Côn Bằng chém lên Xích Tiên, Diệp Thành thì bị bổ tới mức lảo đảo. Cánh tay bị chấn vỡ, máu tuôn gân đứt xương lộ cả ra, trông khá khiếp người.
Nhưng Diệp Thành dù bị thương thì thái tử Kim Ô vẫn không dừng tay, một ngón tay sắc bén phá trời mà tới, đâm ra lỗ máu trên thánh thể của Diệp Thành. Vết thương đáng sợ khiến người ta không dám nhìn.
Khí huyết Diệp Thành sục sôi, chịu một kiếm của Côn Bằng, kéo thánh thể thương tích đầy mình bỏ chạy, Tiên Luân Thiên Sinh không ngừng vận hành, vết thương đã khép lại, chiến lực khôi phục tràn đầy.
Côn Bằng và thái tử Kim Ô cùng nhau đánh tới, tay cầm kiếm, tay dùng bí pháp, hai người như hai vầng mặt trời trên cao, đồng tử khiếp người, chiến lực bá đạo làm chấn động lòng người xem.
So với hai người này, Diệp Thành thê thảm hơn nhiều, đánh với một trong hai đã khó, giờ lại là hai người cùng đánh, giao chiến chưa được hai mươi hiệp mà thánh thể của hắn đã đầm đìa máu tươi, may mà thân pháp của hắn kỳ diệu, bằng không chắc giờ đã chết rồi.
Diệp Thành muốn chạy trốn, bản thân hắn cũng có năng lực này nhưng vấn đề là hắn không thể ra khỏi không gian này.
Kết giới Phong Thiên bá đạo, hắn từng nghe đồn rồi. Bây giờ, một là thái tử Kim Ô, Côn Bằng chủ động cởi bỏ, hai là một trong hai chết thì mới bỏ phong bế nhưng tỷ lệ của cả hai khả năng này đều bằng không.
Ngược lại, tiên nhãn của hắn đã tự đóng, Tiên Luân Thiên Đạo cũng không thể dùng, điều này khiến hắn rất bị động.
Người bên dưới không nỡ nhìn thẳng, hình ảnh quá đẫm máu, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp lại mất đi khả năng phản kháng khi đứng trước thế công của hai thái tử.
“Tình thế một chọi hai thế này, chỉ có kết quả chịu đánh thôi”. Một con dơi tinh cười nói.
“Ta nên bảo là Côn Bằng và thái tử Kim Ô mặt dày hay nên nói Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đây?”, có người nói câu sâu xa: “Hai đánh một mà một kia chưa bị chém chết!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, thái tử Kim Ô đã đánh tới, nắm đấm mang theo sức mạnh thái dương đánh cho thánh thể vỡ tan, Côn Bằng cũng nhào tới, một ngón tay đâm xuyên ngực Diệp Thành, kiếm trong tay vung lên, chém ra một nhát.
“Hết chuyện!”, thái tử Kim Ô cười, miệng phun ra giọt máu, biến thành Kim Ô Táng Hải, tiên quang sáng chói, tiên khí nặng nề, bầu trời quay cuồng, vang lên tiếng ầm ầm.
Diệp Thành bỗng ngừng lại, gọi ra Hoàng Kim Thánh Hải, trên biển có dị tượng đan xen, thần long bay lượn, bạch hổ gào rống, phượng hoàng hót vang, huyền vũ dẫn đường, vô cùng huyền diệu.
Kim Ô Táng Hải quay cuồng ập tới, bị Hoàng Kim Thánh Hải ngăn chặn, hai bên giằng co qua lại.
Côn Bằng tham dự vào, mảnh tiên quang dưới chân rực sáng, từng tầng sóng biển như có thể nuốt chửng một Thánh Nhân, dị tượng biến ảo, không thể nhìn thấu, chỉ cảm nhận được sự thần bí và cổ xưa.
Đó là Côn Bằng Tiên Hải, nó có sức mạnh ngang ngửa Kim Ô Táng Hải, hung danh lan rộng, trong lịch sử xưa cũ, số chủng tộc bị Côn Bằng Tiên Hải diệt sạch không hề ít.
Kim Ô Táng Hải và Côn Bằng Tiên Hải dung hợp thành một đại dương màu tím.
Hoàng Kim Thánh Hải của Diệp Thành bị chôn vùi, Diệp Thành cũng khó trốn, bị sóng biển màu tím nuốt chửng ngay tại chỗ.
“Lão thất!”. Quỳ Ngưu hét lớn, mắt trâu đỏ ngầu, thần thể bốc lên ngọn lửa, cùng múa với sấm sét, hắn ta muốn liều mạng lao tới để cứu Diệp Thành, nếu không có người cứu viện, Diệp Thành nhất định sẽ bị cắn nuốt đến chết.
“Lên!”, Thần Bằng chín cánh và Bát Kỳ Đại Xà lại lao tới, một trái một phải kiềm chân hắn ta.
“Khốn kiếp!”. Quỳ Ngưu gầm lên, sau đó liều mạng mà đánh, mỗi một giọt máu chảy ra đều bị thiêu đốt thành tinh nguyên, hắn ta không tiếc bất cứ giá nào, chỉ muốn vùng ra để lao lên trời.
“Lũ khốn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng thét lớn, họ đều đã trong tình trạng máu thịt nhầy nhụa nhưng vẫn liều mạng xung phong, dù vậy cũng không thể phá vòng vây, còn suýt bị giết chết.
“Tránh ra!”, Thiên Thương Nguyệt quát, muốn lao lên cứu viện nhưng vẫn bị đại công chúa ngăn cản.
“Muội muội, sao lạnh lùng thế, muội như vậy thì tỷ tỷ này đau lòng lắm đó!”. Đại công chúa Khổng Tước cười nham hiểm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề định cứng chọi cứng với Thiên Thương Nguyệt mà chỉ cố cản chân thôi.
“Nếu hắn có mệnh hệ gì, ta và ngươi không chết không ngừng!”. Thiên Thương Nguyệt lạnh giọng quát, mở ra cấm pháp, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, từng chiêu đều là hiểm hóc, đại công chúa liên tục bại lui.
“Không thấy gì cả! Bị che hết rồi!”, mấy bên đánh đến hừng hực mà người bên dưới chỉ mải nhìn không trung, họ không thấy ba người Diệp Thành đâu, chỉ còn đại dương màu tím đang cuồn cuộn sóng.
“Nhìn tới hoa cả mắt!”, không ít người dụi mắt, mở ra thần thông nhãn để nhìn xuyên qua con sóng, muốn tìm tung tích mấy người Diệp Thành, xem tình hình bên trong nhưng kết quả chỉ là mắt bị mờ.
“Thánh thể gần như đã bị diệt rồi, Côn Bằng và thái tử Kim Ô chắc đang chia chác chiến lợi phẩm”, có người sờ cằm nói: “Hai thái tử này chắc thu hoạch bội thu rồi”.
“Đáng tiếc!”. Không ít người thở dài: “Hoang Cổ Thánh Thể trăm nghìn năm mới có một, huyết mạch sánh ngang với Đế mà lại bị giết như vậy, đúng là làm người tiếc hận”.
Nhưng khi mọi người đều cho rằng Diệp Thành đã chết thì trong biển tím lại vang lên tiếng ầm ầm.
Còn chưa chết sao? Người ở đó sửng sốt, trong mắt hiện lên tia giật mình, đầu ngửa lên nhìn chằm chằm bầu trời.
Lần này quan sát, họ giật mình, tiên hải màu tím rung động, theo âm thanh ầm ầm là sóng to gió lớn, mỗi một con sóng đều như nuốt chẳng cả bầu trời, hình như có người đang đánh nhau bên trong.
Nhiều người mở thần thông nhãn, tụ thị lực để nhìn xuyên tiên hải.
Nhưng họ chỉ thấy sóng biển dâng trào, không thấy bóng người, chẳng ai biết trong tiên hải đang xảy ra chuyện gì mà tạo thành tiếng động to lớn như vậy, bầu trời như sắp vỡ ra rồi.
Trong âm thành ầm ĩ, hai bóng người chật vật đồng thời bay ra tiên hải màu tím, đè vỡ cả một không gian, thần thể cũng vỡ ra, máu tràn lan.
Chương 2090: Bị động thăng cấp
Côn Bằng? Kim Ô? Nhìn thấy hai bóng người nhếch nhác đó, mọi người đều sững sờ, vẻ mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nếu không nhầm thì người văng ra xa chính là thái tử Kim Ô và thái tử Côn Bằng.
Chuyện gì thế? Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt, Tiểu Viên Hoàng lần lượt ngừng đánh, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đại Kỳ Bát Xà, đám người Thần Bằng chín cánh cũng ngừng đánh, khó tin nhìn lên bầu trời, Kim Ô và Côn Bằng thế mà lại văng ra xa, nhìn bộ dạng nhếch nhác của họ rõ ràng là đã bị đánh bại.
Vậy thì có vấn đề rồi đây, là ai đã đánh họ? Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành sao?
Trong tiên hải màu tím chỉ có ba người, ngoài Côn Bằng và Kim Ô thì chỉ còn Diệp Thành, nhưng hắn có sức chiến đấu mạnh như thế sao? Có thể đánh bay Côn Bằng và Kim Ô khi bị áp chế tuyệt đối?
Mọi người đều tỏ ra ngờ vực, không biết trước đó trong tiên hải màu tím đã xảy ra chuyện gì.
Hai tiếng ầm ầm vang lên từ trên bầu trời, Côn Bằng và Kim Ô văng ra xa đều dừng lại, có lẽ cơ thể của hai người quá nặng, lúc ngã xuống, hư không còn vang lên tiếng động lớn.
Hai người không nói lời nào, nôn ra ngụm máu, hoảng hốt nhìn tiên hải màu tím.
Mọi người cũng đều đang nhìn tiên hải màu tím giống hai người họ, nghi ngờ trong Tiên Hải có gì.
Tiên hải màu tím cuồn cuộn đã bị bốc hơi với tốc độ có thể nhìn thấy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nó biến thành từng làn sương mù, mù mịt đến mức nhìn không rõ bên trong là vật gì.
Bầu trời lại vang lên một trận ầm ầm, sau đó là là từng tiếng xoẹt xoẹt dày đặc, chậm rãi nhưng có tiết tấu, mỗi một tiếng vang lên, trời đất đều sẽ chấn động.
Nghe kỹ lại thì đó là tiếng bước chân người, có lẽ cơ thể nặng như núi, nặng đến nỗi khi lòng bàn chân chạm đất thì bầu trời lại vang lên tiếng ầm ầm, trời đất rung chuyển.
Trong tầng mây mù dày đặc, một bóng người dần dần hiện ra, từ mơ hồ biến thành rõ ràng.
Không biết tại sao nhìn bóng người mơ hồ đó, tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình như thể kẻ từ bước ra trong đám mây không phải là người mà là một Ma Thần cái thế.
Người đó bước ra khỏi mây mù, chính là Diệp Thành, ánh sáng màu vàng sáng ngời, thánh thể như được đúc bằng vàng, hệt như mặt trời, ngàn vạn tia sáng nở rộ chiếu rọi nơi bùn lầy của thế gian.
Khí huyết của hắn dồi dào như sông, đôi mắt vàng của hắn sâu thẳm, bao la như sao trời, bao trùm cả trời đất, màu trắng bồng bềnh đó được từng tia sáng thần thánh bao phủ hệt như một thác nước vàng.
Hắn như một chiến thần, người thống trị chín tầng trời, cúi đầu nhìn Bát Hoang, nhìn xuống thế giới, áp đảo chín tầng mây, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể chỉ cần nhìn một cái thôi thì sẽ rơi vào địa ngục.
“Thánh Nhân? Sao… sao có thể?”, mọi người đều nhốn nháo, trố mắt nhìn Diệp Thành, khí huyết cuồn cuộn đó, uy lực Thánh Nhân bá đạo đó không phải là cấp Chuẩn Thánh.
“Thành… Thành Thánh ngay tại đây sao?”, nhiều người há hốc mồm, miệng lưỡi khô khốc: “Thế gian này vẫn còn có người bỏ qua thiên nhân ngũ suy để thăng cấp thẳng lên Thánh Nhân, Hoang Cổ Thánh Thể là yêu nghiệt sao?”
“Thảo nào, thảo nào Côn Bằng và Kim Ô bị đánh văng ra ngoài”, thái tử Thanh Long hít sâu một hơi: “Thánh Thể vô địch trong đồng cấp, bây giờ thăng cấp lên Thánh Nhân, hắn có sức chiến đấu cực mạnh”.
“Thế là lại thành Thánh ngay lập tức, chưa từng nghe nói”, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Võ đều nhíu mày: “Hắn làm thế nào mà được vậy, thiên nhân ngũ suy chỉ là trò chơi với hắn thôi sao?”
“Chết tiệt, sao có thể lập tức thành Thánh được vậy?”, sắc mặt thái tử Côn Bằng và Kim Ô đều cực kỳ khó coi. Hai người là đương sự, trước đó đều nhìn thấy rõ là Thánh Thể vốn dĩ đã bị hai người trấn áp, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Diệp Thành đột nhiên thăng cấp thành Thánh, vung một chưởng đánh văng hai người.
“Được, mạnh đấy!”, so với hai người họ, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng không khỏi vỗ tay tán thưởng, mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại thành Thánh ngay tức khắc như thế nhưng hắn thành Thánh cũng đủ để đảo ngược tình thế ngày hôm nay. Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp, truyền thuyết này là một huyền thoại.
“Bất đắc dĩ mới trở thành Thánh sao?”, chỉ có duy nhất một người đầy vẻ lo lắng, đó là Thiên Thương Nguyệt.
Trước đó Diệp Thành đã nói rất nhiều với cô ta, trong đó có cả việc phản phệ của Chu Thiên Diễn Hóa.
Thánh Nhân sẽ là bước ngoặt với Diệp Thành, cũng sẽ là kết cục của hắn, vì bắt đầu từ Thánh Nhân, tu vi của hắn sẽ thoái hóa dần, chỉ biết trở thành một vô tu thiên sĩ.
Nói cách khác, tuổi thọ hiện tại của Diệp Thành đã trở nên cực kỳ hạn chế, trong những năm tới tuổi thọ của hắn sẽ giảm xuống liên tục mỗi khi hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa.
Diệp Thành đứng giữa hư không nhưng vẫn im lặng không nói gì, hắn không chủ động trở thành Thánh mà là bị động, chính sức mạnh trong bóng tối đã đột phá cấm chế của hắn, ép buộc hắn thăng cấp.
Người khác sẽ nghĩ đây là một cơ duyên, nhưng với hắn lại là một tai họa.
Sự thay đổi đột ngột đã phá hỏng tất cả các kế hoạch của hắn, mỗi bước đi sau này, hắn đều sẽ luôn ở thế bị động, Chu Thiên sẽ từng bước thay đổi tu vi của hắn, cắn nuốt tuổi thọ của hắn.
Người tính không bằng trời tính, hắn thu lại vẻ sầu muộn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, từ xa nhìn chằm chằm Côn Bằng và Kim Ô, nếu đã thăng cấp thì hắn sẽ không thể lại lưu lại hậu họa cho người chuyển thế Đại Sở được.
Bị Diệp Thành nhìn chằm chằm, Côn Bằng và Kim Ô run rẩy, thế mà lại có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Diệp Thành bỗng nhiên biến mất, hay nói cách khác là đổi vị trí cho Quỳ Ngưu, mục đích của hắn quá rõ ràng, là muốn chém Đại Kỳ Bát Xà và Thần Bằng chín cánh trước khi tiêu diệt Côn Bằng và Kim Ô.
“Ngươi vừa mới thăng cấp, ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu sức chiến đấu”, cũng không biết là sợ hãi hay là điên cuồng, Thần Bằng chín cánh tức giận rống lên một tiếng, biến thành bản thể, chín đôi cánh che phủ trời đất, phun ra tia chớp, mắt bắn ra sấm sét, tiếp cận Nguyên Thần của Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, hờ hững giơ tay lên, tiêu diệt sạch sẽ sấm sét và tia chớp, một bước lao giẫm lên lưng Thần Bằng chín cánh, vẫn không nói lời nào, giơ một đao lên chém đứt chín cánh của gã.
Thần Bằng chín cánh hét lên một tiếng, muốn hất văng Diệp Thành ra khỏi lưng, nhưng Thánh Thể của Diệp Thành nặng như núi, thần thông và bí pháp của hắn ta không lay chuyển được Diệp Thành, ngược lại bị giẫm đến mức cơ thể bị thương.
Máu văng tung tóe, Diệp Thành giơ tay lên, chín cánh còn lại của Thần Bằng chín cánh cũng bị đứt.
Mưa máu tuôn xuống nhuộm đỏ cả bầu trời, đường đường Thần Bằng chín cánh, chín đôi cánh thế mà lại bị Diệp Thành đánh gãy hết, ngay cả đầu chim cũng bị Diệp Thành vặn xuống, giẫm nát.
“Thái tử, cứu ta!”, Thần Bằng chín cánh sợ rồi, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, Nguyên Thần thoát ra khỏi cơ thể, chạy thẳng đến chỗ Kim Ô và Côn Bằng, sức mạnh của Diệp Thành đã làm mời giới hạn chấn động của hắn ta.
Diệp Thành không đuổi theo, tay cầm chiến mâu, bị hắn vung ra, một đường đâm xuyên hư không.
Thần Bằng chín cánh quỳ xuống, chưa kịp chạy thoát khỏi hư không đó thì đã bị chiến mâu của Diệp Thành đâm chết.
Hình ảnh đẫm máu, những người đứng xem không khỏi nuốt nước miếng, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đến mức hơi đáng sợ, Thần Bằng chín cánh chính là cấp Thánh Nhân hàng thật giá thật, nói chém là chém vậy à.
“Mạnh quá!”, ánh mắt Côn Bằng và Kim Ô đầy vẻ ngưng trọng, nếu hai người họ một đánh một thì sẽ không phải là đối thủ của Diệp Thành, vì cho dù là bọn họ, cũng khó mà giết được Thần Bằng chín cánh.
“Lão thất, đủ rồi”, Quỳ Ngưu không khỏi hét lên một tiếng, đám người Tiểu Viên Hoàng cũng lớn tiếng hét lên, Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, quả thật chênh lệch một trời một vực.
“Ngươi chạy được sao?”, trong tiếng hò hét, Diệp Thành ngăn Đại Kỳ Bát Xà đang muốn chạy lại.
“Ngông cuồng”, Đại Kỳ Bát Xà điên cuồng gào lên, cũng biến thành bản thể, có tám cái lưỡi cực lớn, đều lộ ra huyết quang, đôi mắt rắn kia đó vẫn lạnh lùng, âm trầm, đầy vẻ khát máu.
Diệp Thành vẫn tung ra một chưởng quét sạch tám huyết quang đó, lao đến chém thật mạnh, hắn giơ tay lên kiếm chém xuống, bảy trong tám đầu lưỡi Đại Kỳ Bát Xà đã bị hắn chặt đứt, máu phun ra như suối, bắn thẳng lên trời.
“Giết cho ta!”, Đại Kỳ Bát Xà gào lên, miệng phun ra cổ ấn.
Đó là một vương binh Chuẩn Thánh, dung hợp với đạo tắc Bát Kỳ, cũng không biết đã thôn phệ biết bao sinh linh, tiếng gào thét thê thảm vang lên, thần văn trên đó hồi sinh, uy lực hủy diệt cuồng nộ, áp đảo trời đất.
Diệp Thành vung kiếm lên, một nhát kiếm chém gã lăn lộn, thần quang của cổ ấn đó lập tức bị triệt tiêu, vang lên tiếng ong ong, muốn quay về trong cơ thể chủ nhân nhưng lại bị Thần Đỉnh từ trên trời lao xuống nuốt chửng.
Thái tử Kim Ô bay lên trời, khiến người tụ hội bên dưới không hẹn mà cùng đứng dậy: “Rõ ràng, thái tử Kim Ô nhắm vào Diệp Thành, muốn ở trước mặt mọi người chém giết Thánh Thể sao?”
“Thái tử Kim Ô không phải cấp Thánh Nhân bình thường, có sức chiến đấu mạnh mẽ của Thánh Vương”.
“Tuy đều là cấp Chuẩn Thánh, thái tử Kim Ô cũng có sức chiến đấu sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể, chưa nói đến thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân, còn kém nửa bước, sức chiến đấu cách xa một vực rồi”.
“Tiếp theo mới là thứ đáng coi”. Mọi người đều sáng mắt: “Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, không biết đấu với thái tử Kim Ô cấp Thánh Nhân, hắn sẽ nắm bao nhiêu phần thắng đây”.
Diệp Thành nhíu mày, sức mạnh của thái tử Kim Ô, bản thân hắn hôm qua đã từng trải nghiệm, tuy hôm qua hắn ta chưa dùng đến sức mạnh đỉnh cao nhất, nhưng sự khủng khiếp của thái tử Kim Ô đúng là không thể nghi ngờ.
Thiên Thương Nguyệt nhíu mày, thái tử Kim Ô vẫn tham chiến rồi, cứ khiến cô ta không dứt ra được.
Nếu cô ta hợp lực với Diệp Thành, có lẽ có thể kiềm chế được thái tử Kim Ô, nhưng nếu Diệp Thành đấu đơn, hơn phân nửa sẽ không phải đối thủ, Tiên Nhãn tự phong, hắn còn có khả năng sẽ bị tiêu diệt.
“Đồ chim tạp chủng, không biết xấu hổ mà!”. Tiếng mắng chửi vang vọng khắp phương trời, chính là Quỳ Ngưu, vung rìu chiến đến, tự biết Diệp Thành không phải đối thủ của Kim Ô, đương nhiên hắn ta muốn làm chỗ dựa cho huynh đệ mình.
“Đối thủ của ngươi là ta”. Bát Kỳ Đại Xà cười lạnh, bước lên một bước, ngăn chặn đường đi của Quỳ Ngưu, tuy bị Quỳ Ngưu đánh đến chật vật, nhưng vẫn có thể ngăn cản được Quỳ Ngưu.
“Con mẹ nó!”. Năm người Tiểu Viên Hoàng cũng đều mắng chửi, muốn qua trợ giúp Diệp Thành chống lại thái tử Kim Ô, nhưng đối thủ của bọn họ đều là những nhân vật tàn nhẫn, ai ai cũng ngăn cản bọn họ.
“Ngươi nên để lại di ngôn trước đi”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, đứng đối diện với Diệp Thành trên không, mãn nguyện xoay cổ, tiếng cười bỡn cợt vang vọng khắp nơi: “Làm hại bạn ngươi, ta cũng có phần, huyết mạch của hắn cũng là do ta hấp thụ, đạo căn của hắn cũng là do ta phế”.
"Ta và ngươi đúng là đã kết thù không đội trời chung!”. Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản lạnh nhạt, người hiểu hắn đều biết, hắn càng bình tĩnh như vậy, thì càng đáng sợ.
“Xúc phạm uy nghiêm Kim Ô ta thì phải trả giá”. Thái tử Kim Ô vẫn thỏa mãn xoay cổ: “Huống hồ thần tử và công chúa Phượng Hoàng đã lên tiếng, lấy được đầu ngươi, đổi lấy tiên pháp Phượng Hoàng, sao lại không làm, trách thì chỉ trách, ngươi chọc phải người không nên chọc”.
“Vậy hôm nay, giải quyết ân oán này”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, sau đó hắn đạp một bước lên trời, tám luồng Bát Hoang Quyền hộ thành một, một quyền ngông cuồng, đánh mạnh khắp trời.
“Đúng là không biết tự lượng sức mình”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, trong lòng bàn tay có Nhật Nguyệt Càn Khôn Diễn Hóa, một chưởng cách không đẩy đi, những nơi đi qua, từng tấc đều chôn vùi, uy lực nghiền nát mọi thứ.
Một quyền một chưởng, máu tươi màu vàng kim lập tức phun ra tung tóe, thái tử Kim Ô đứng sừng sững bất động, còn Diệp Thành thì xương cốt vỡ vụn, Hoang Cổ Huyết Mạch vỡ tung, tấn công một chiêu này, hắn thua hoàn toàn.
Thái tử Kim Ô lại ra tay, ngón tay điểm ra một luồng sáng, điểm về phía xa, xuyên qua thánh thể Diệp Thành.
Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, mạnh mẽ phản công, rất nhiều bí pháp đều dồn vào một quyền, nhưng lại một chưởng của thái tử Kim Ô dễ dàng hóa giải, bị đánh lùi ra sau, sát khí trong cơ thể tàn phá, khiến hắn ho cả máu.
Đại chiến bắt đầu, thái tử Kim Ô sôi sục máu huyết, nghiền nát bầu trời, bí pháp hơn người cũng được dùng đến, kinh khủng vô song, mấy lần đánh khiến thánh thể Diệp Thành vỡ nứt, suýt nữa là táng thân.
Diệp Thành hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, thánh thể vỡ nứt, thánh huyết tuôn trào chói mắt, vô cùng thê thảm, không phải hắn không bằng thái tử Kim Ô, mà là tu vi chênh lệch.
Người đứng xem thổn thức, âm thầm cảm khái, sức mạnh của thánh thể, từ xưa đến nay chưa từng thất bại, nhưng đó là khi cùng cấp, nếu vượt khỏi giới hạn này, thì thánh thể cũng sẽ thất bại.
“Tẻ nhạt quá!”. Thái tử Kim Ô cười châm chọc, chân đạp trên không thân hình huyền ảo khó lường, tung một chiêu cách Diệp Thành chừng trăm trượng, đôi mắt vàng sáng rực, bắn ra Kim Ô Lôi Đình, muốn chém giết nguyên thần Diệp Thành.
Cùng lúc đó, một thanh phi đao nhỏ xuất hiện trong tay Diệp Thành, thần mang vàng kim tỏa ra xung quanh bị hắn vẩy tay vung ra, phi đao như luồng sáng hủy diệt, trực tiếp bắn về phía thái tử Kim Ô.
“Thùng rỗng kêu to, dựa vào nó mà cũng muốn làm ta bị thương?”. Thái tử Kim Ô cười lạnh, lập tức bỏ qua phi đao, đòn tấn công cấp bậc này, đừng nói là khiến hắn ta bị thương, ngay cả kim quang hộ thể của hắn ta cũng phá không được nữa là.
Bỗng nhiên, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, chính là đao nhỏ kia khi cách thái tử Kim Ô chỉ chừng một tấc, cũng là khi Kim Ô Lôi Đình cách Diệp Thành một tấc, phi đao bỗng nhiên biến mất, nơi nó biến mất, lại xuất hiện thánh thể Diệp Thành.
“Phi Lôi Thần Quyết?”. Không ít người đều bất ngờ, lúc Diệp Thành biến hóa giống hệt với Phi Lôi Thần Quyết trong hủy diệt thân thể trong truyền thuyết kia, biến thân trong chốc lát, Thông Thiên Nhãn cũng không theo dấu được.
“Chẳng lẽ trên tiểu phi đao có khắc dấu ấn thời gian?” Có người âm thầm phán đoán: “Diệp Thành dùng dấu ấn thời gian di chuyển, chớp mắt đã tránh né được Kim Ô Lôi Đình, di chuyển chém giết đến trước mặt thái tử Kim Ô”.
“Phi Lôi Thần Quyết không phải là thần thông thiên phú của nhất mạch Tịch Diệt sao?”
“Không phải Phi Lôi Thần Quyết, chính là di thiên hoán địa”. Thái tử Thanh Long Tộc khẽ cười, nhìn thấu được mọi thứ: “Hoang Cổ Thánh Thể và tiểu phi đao hoán đổi vị trí, người thông hiểu di thiên hoán địa, chính là người dùng nhiều thủ đoạn nhất, không thể đề phòng được, cũng khiến người ta đau đầu nhất”.
“Thánh Thể mà lại thông hiểu bí pháp này nữa”. Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước bất giác khẽ cười: “Dùng rất chính xác, bí pháp này nếu dùng đúng cách đúng lúc, cũng đủ sánh với Phi Lôi Thần”.
“Nhưng tại sao diệp Thành không trực tiếp đổi vị trí với thái tử Kim Ô, nếu như vậy, người bị Kim Ô Lôi Đình tấn công sẽ là thái tử Kim Ô rồi”. Có người gãi đầu nghi hoặc nói một tiếng: “Kim Ô Lôi Đình kia mạnh đến thế nào chứ, thái tử Kim Ô trúng chiêu thì hơn phân nửa là bị thương nặng rồi”.
“Thánh thể cũng muốn đổi với thái tử Kim Ô, nhưng chưa chắc có thể di chuyển được thái tử Kim Ô”. Bạch Hổ khẽ cười: “Dù sao thì đổi với tiểu phi đao thì dễ hơn”.
Nhìn sang thái tử Kim Ô, quả thực trở tay không kịp, bị một chưởng của Diệp Thành đánh đến lảo đảo.
Hắn ta sớm đã biết Diệp Thành biết bí pháp di thiên hoán địa, vẫn luôn đề phòng, tăng thêm bí pháp cho bản thân, thánh thể nặng như núi, tự cho rằng di thiên hoán địa của Diệp Thành không thể lay chuyển được mình.
Nhưng ai ngờ được, Diệp Thành lại không đổi vị trí với hắn ta, mà đổi với một thanh tiểu phi đao.
Lúc này hắn ta mới thực sự hiểu rõ, vào thời khắc mấu chốt, vốn tưởng Hoang Cổ Thánh Thể ngông cuồng dám ném một tiểu phi đao ra trêu chọc mình, chẳng ngờ đây là một kế hoạch hoàn chỉnh, mọi thứ đều được canh chính xác.
Tên này tức giận vung chưởng, còn chưa kịp tiếp đất, đã bị Diệp Thành đánh một chưởng trước.
Diệp Thành nhân lúc ở ngay trước mặt hắn ta, sao lại cho hắn ta có cơ hội nghỉ ngơi được, sau một chưởng một quyền đánh ra, sát chiêu tiếp tục, chính là cả một bộ, không ngừng tấn công thái tử Kim Ô.
Cảnh tượng khiến người ta không dám nhìn thẳng, thần thể của thái tử Kim Ô bị đánh đến máu me đầy người, năng lực hồi phục dù mạnh thế nào cũng không theo kịp đòn tấn công, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Phút chốc khinh địch và sơ suất, không chỉ khiến hắn ta bị tấn công, mà còn bị đòn tấn công của Diệp Thành chèn ép, sức chiến đấu của hắn ta tuy mạnh hơn Diệp Thành, nhưng từng đòn phản công đều bị đánh trả lại nhanh chóng.
Khí huyết vàng kim của Diệp Thành sôi sục, tựa như ngọn lửa rực cháy, rất mạnh mẽ, không có bí pháp khác, chỉ có hai nắm quyền vô địch, quyền xuống máu ra, quyền sau còn mạnh hơn quyền trước.
Đây đều là do thao tác trước đó của hắn, quả thực không phải Phi Lôi Thần Quyết, mà là di thiên hoán địa, không lay chuyển được thái tử Kim Ô, mà lấy lui làm tiến, đổi vị trí với phi đao.
Sự thật chứng minh, hắn tạo ra kỳ tích như vậy, khiến thái tử Kim Ô trở tay không kịp, cũng khiến tên kia đủ thảm, thánh thể ức hiếp, cấp Thánh Nhân cũng chỉ có thể bị hành như bao người.
Chương 2087: Luân hồi hóa diệt
Thái tử Kim Ô gầm lên, cuối cùng trở nên tàn nhẫn, mặc kệ cánh tay bị xé nát, hắn ta tung ra một chưởng hất văng Diệp Thành.
Diệp Thành định thần lại, lao đến lần nữa, như hình đuổi theo bóng, chỉ thấy con mắt thứ ba giữa trán trên Kim Ô bỗng mở ra, tỏa ra tiên quang sáng ngời, ẩn chứa ma tính khiến hắn xuất thần.
“Đó là thần nhãn Kim Ô, bên trong phong ấn ảo cảnh Thái Cổ, không nên nhìn thẳng vào đó”, Quỳ Ngưu đang đánh với Bát Kỳ Đại Xà truyền âm sang, tựa như hắn ta cũng hiểu biết về thần nhãn Kim Ô.
“Thật huyền bí!”, Diệp Thành thầm nhủ, vừa rồi còn hơi xuất thần lập tức hoàn hồn.
Nhưng do bị con mắt thứ ba của Kim Ô khống chế, hắn đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để đánh bại thái tử Kim Ô, còn thái tử Kim Ô cũng vì thế mà có cơ hội tạm nghỉ trong chốc lát.
Nhưng ánh sáng vàng toát ra từ cơ thể của thái tử Kim Ô dung hợp vào cơ thể hắn ta, chữa lành vết thương, thậm chí nối liền cả cánh tay sắp bị đứt, khả năng hồi phục rất mạnh.
“Chết tiệt, ngươi đúng đáng chết!”, thái tử Kim Ô gào lên, tiên quang chói mắt tung bay trong tay, quấn thành thần kiếm Kim Ô, âm thanh chấn động đinh tai nhức óc, một nhát kiếm chém ra tiên hà chói mắt.
Diệp Thành không lùi mà phản công, chưởng ấn có bí pháp tự thay đổi, một chưởng dung hợp với đạo tắc Hỗn Độn, quét ngang hư không, san bằng tiên hà đó, áp sát Thái Hư Long Cấm, trấn áp thái tử Kim Ô.
Thái tử Kim Ô hét lên một tiếng, ánh nắng thiêu đốt phóng ra từ trong cơ thể hắn ta, hủy diệt lồng giam của Thái Hư Long Cấm.
Sau đó hắn ta cắn đầu lưỡi, ngưng tụ một máu Tinh Nguyên, sau đó phun ra, nó biến thành một vùng biển màu vàng, dung hợp với Kim Ô thần tàng và căn nguyên Kim Ô, ánh sáng khiến người ta không thể nào nhìn thẳng.
“Kim Ô Táng Hải?”, nhìn thấy vùng biển màu vàng, tất cả mọi người đều nhíu mày, đó là bí pháp bất thế của tộc Kim Ô. Tương truyền đại thần của tộc Kim Ô đã từng dùng bí pháp này thôn phệ cả một gia tộc, ngay cả Chuẩn Thánh của gia tộc đó cũng không thể chạy thoát, bị Kim Ô Táng Hải cắn nuốt, cả gia tộc đều bị giết.
“Thần tử Kim Ô thế mà lại sử dụng thần thông này, sốt ruột tiêu diệt Thánh Thể đến thế sao?”, có người ngạc nhiên nói.
“E là Thánh Thể sắp bị đánh bại rồi, trong cùng cấp bậc hiếm có người nào ngăn được Kim Ô táng hải cắn nuốt kẻ khác, huống chi thái tử Kim Ô là cấp Thánh Nhân”, người đứng xem đều hít sâu một hơi.
“Lão Thất, đừng để bị vùng biển kia cắn nuốt!”, Quỳ Ngưu hét lên tựa hồ như hắn ta biết rất rõ lai lịch của tộc Kim Ô, còn biết rõ sự hung tàn của Kim Ô Táng Hải, nuốt chửng không chừa một cái gì.
Diệp Thành cũng biết Kim Ô Táng Hải đáng sợ thế nào, hắn rút lui nhưng cũng không tránh khỏi bị thôn phệ.
Khi ở trong đó, hắn mới ý thức được sự kỳ lạ của Kim Ô Táng Hải, thế mà nó có thể áp chế huyết thống Thánh Thể của hắn, hóa giải căn nguyên Thánh Thể của hắn, phong ấn và tiêu diệt, nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết.
Mặt Diệp Thành lộ ra vẻ nghiêm nghị, giậm mạnh chân xuống rồi chợt khựng lại, đạo tắc run rẩy, đứng sừng sững như tượng đài. Kim Ô Táng Hải cuộn trào, tàn sát bừa bãi nhưng lại không lay chuyển được hắn, không thể phong ấn hắn.
“Giết hắn cho ta!”, thái tử Kim Ô lớn tiếng gào lên, ép lòng bàn tay xuống, lại có bí thuật hỗ trợ, là một vòng ánh mặt trời thiêu đốt, dung nhập Kim Ô Táng Hải, để Táng Hải cuồng nộ tàn sát.
“Muốn giết ta, đạo hạnh của ngươi vẫn còn kém lắm”, Diệp Thành hừ một tiếng, một vòng luân hồi bỗng xuất hiện lấy cơ thể hắn làm trung tâm, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đi qua nơi nào thì vùng Kim Ô Táng Hải cuồn cuộn đều bị hòa tan, trở nên vô hình trong luân hồi, thậm chí vô hình chung bị hủy diệt và phong ấn.
Đây là luân hồi hủy diệt, thần thông do Diệp Thành tự sáng tạo ra, là dựa Thôn Thiên Ma Công tăng thêm sức mạnh cho Nghịch Thế Luân Hồi, ma công thôn phệ, luân hồi hóa giải, phá vỡ tình thế nguy hiểm bằng sức mạnh của mình.
Người bên dưới lại híp mắt, dù là Côn Bằng và Thanh Long cũng không ngoại lệ, Kim Ô Táng Hải của thái tử Kim Ô cực kỳ mạnh nhưng bản lĩnh này của Diệp Thành lại càng phi phàm.
“Hay lắm!”, Quỳ Ngưu bật cười, không khỏi tán thưởng, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp bậc, quả nhiên là cái thế, dù là hắn ta cũng khó mà đánh lại Kim Ô Táng Hải, nhưng Diệp Thành lại dễ dàng hóa giải.
“Lão Thất bất khả chiến bại, đánh Kim Ô Điểu thành chó luôn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng lại không ngồi yên được nữa, đang đánh nhau cũng không quên hò hét, thanh âm lớn đến mức làm tai người ta vang lên tiếng ong ong.
Giết, thái tử Kim Ô tức giận gào lên, bay lên trời, vung tay lên tung ra bia Trấn Thần, trấn áp Diệp Thành.
Phá, Diệp Thành hừ một tiếng, chín Bát Hoang Quyền hợp nhất, một quyền nghịch thiên phá nát bia thần đó.
Đánh lại một chiêu, trận đại chiến lại nổ ra, thần tử Kim Ô nhấc chân giẫm lên Kim Ô Thần Hải, mặt trời thiêu đốt treo lơ lửng trên đỉnh đầu hệt như Tiên Vương, khí thế nóng bức quét ngang bầu trời, thần quang chiếu sáng cả thế gian.
Diệp Thành cũng không chịu yếu thế, Thần Hải của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu, mở ra Hỗn Độn giới, cơ thể Thánh Thể cứng như thép, thần quang bắn ra khắp nơi như một vị chiến thần được đúc bằng vàng.
Hư không ầm vang, trời đất rung chuyển, máu trút xuống từ chín tầng mây như mưa, tất cả đều có màu vàng, cho dù là trong lúc rơi xuống cũng đều biến thành hình rồng, tiếp tục chiến đấu, cho đến khi đã bị tiêu diệt.
Có thể thấy mặc dù Diệp Thành đã ở thế hạ phong nhưng thái tử Kim Ô cũng không thể đánh bại được hắn.
Hắn đúng là một chiến thần, thôn phệ Bát Hoang, năng lực vô song, khả năng lĩnh hội đại đạo đáng kinh ngạc, đạo tắc của hắn hòa vào với vạn vật, có máu thịt và có cả xúc cảm.
“Hoang Cổ Thánh Thể lợi hại thật!”, bên dưới là một trận náo động, có người nhếch môi cười, có người chậc lưỡi: “Tu vi này tuyệt đối chiếm ưu thế, ta cũng lần đầu thấy thái tử Kim Ô nhếch nhác đến thế”.
“Nếu là cùng cấp thì ta và ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn”, thái tử Thanh Long khẽ cười, lắc đầu.
“Có lẽ ở Nam Vực chỉ có nhóc Kỳ Lân mới có thể sánh ngang với Hoang Cổ Thánh Thể”, Bạch Hổ mỉm cười: “Xử lý không ổn thỏa thì Nam Đế ở Nam Vực của chúng ta cũng thất bại như thế”.
“Cũng may Thánh Thể còn chưa thăng cấp, nếu hắn đến cấp bậc đó thì mới là đáng sợ”, Huyền Vũ và Chu Tước thở dài: “Truyền thuyết vô dịch trong cùng cấp bậc chưa từng bị phá vỡ”.
“Kim Ô diệt thế!”, một tiếng hét tức giận vang lên giữa những tiếng bàn luận, đó là thái tử Kim Ô, hắn ta đứng ở giữa bầu trời, tiếng hét của hắn ta làm trời đất rung chuyển, trời đang xanh bỗng chốc trở nên đen tối.
Trên bầu trời, vô số tiên quang đang nhảy múa, đan xen vào nhau tạo thành một vòng mặt trời, thần quang chói lọi “nở rộ”, mỗi tia sáng đều đâm vào làm cho Nguyên Thần đau đớn dữ dội, tâm trí rối bời.
Khi mặt trời lặn, không gian bị nghiền nát đều tan vỡ, trước khi màn đêm kéo đến, hoa cỏ cây cối bên dưới đã khô héo, thậm chí suối chảy róc rách và hồ băng bập bềnh cũng khô cạn.
Trời đất không còn màu sắc, chỉ còn lại mặt trời, mặc dù rất chói mắt nhưng cũng dần lụi tàn, mặc dù nóng bức nhưng cũng có cảm giác lạnh như băng, hệt như một bàn tay hủy diệt thế giới.
“Lại là chiêu này!”, Diệp Thành nhíu mày. Hôm qua. hắn đã biết, chỉ khi hắn và Tiểu Viên Hoàng hợp sức lại mới có thể chống cự, bây giờ chỉ còn một mình hắn, không chừng sẽ bị Kim Ô tiêu diệt.
Không được cũng phải lao đến đánh, ánh mắt hắn đầy vẻ điên cuồng, biến hóa huyền ảo một đôi tay cực lớn cả trăm trượng, hai tay ôm lấy trời chống lại mặt trời thiêu đốt, nhưng thật ra là mặt trời muốn đối đầu trực diện với Hoang Cổ Thánh Thể.
Nhìn từ xa, mặt trời Kim Ô khổng lồ như một ngọn núi, mà hắn lại nhỏ như một con kiến.
Trong thoáng chốc, hắn bị mặt trời Kim Ô chèn ép đến mức hai chân của hắn bị uốn cong, Thánh Thể tách ra, xương cốt Thánh Thể nứt ra vang lên tiếng răng rắc, bị gãy không ít chỗ, cả thân chìm trong huyết kim chói mắt.
“Thánh Thể điên rồi!”, người bên dưới cả kinh: “Thánh Thể muốn đối đầu trực diện với mặt trời Kim Ô”.
“Chết đi!”, thái tử Kim Ô cười hung tợn, bỗng giơ tay lên, lại tiếp tục thêm sức mạnh bí pháp cho mặt trời.
“Xem ngươi giết ta trước hay là ta phá hủy mặt trời đang thiêu đốt này trước”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, mở ma đạo và rất nhiều cấm pháp ra, sức chiến đấu tăng vọt, khí huyết hoàng kim bị áp chế chợt dâng trào.
Lòng bàn tay hắn xuất hiện một vòng xoáy, là sự kết hợp của Thôn Thiên Ma Công, Thái Hư Động và Nghịch Thế Luân Hồi.
Mặt trời Kim Ô liên tục bị Thái Hư Động kéo vào trong hố đen, cũng bị Thôn Thiên Ma Công nuốt chửng, có Nghịch Thế Luân Hồi tăng thêm sức mạnh, nhanh chóng bị hủy diệt trong luân hồi, uy lực giảm sút.
Người đứng xem hãi hùng khiếp vía, ngay cả Bát Kỳ Đại Xà đang đánh với Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng phải liếc mắt để nhìn sang, hành động điên cuồng của Hoang Cổ Thánh Thể khiến mọi người đều kinh hãi.
Đây là một trận chiến tiêu hao sức lực, như Diệp Thành đã nói, không phải mặt trời Kim Ô giết hắn thì hắn sẽ tiêu diệt mặt trời Kim Ô, đây không phải là đang chiến đấu mà giống đang liều mạng tranh giành sự sống hơn.
Chương 2088: Một giết một bảo vệ
Trời đất rền vang, bầu trời bên đó đã trở nên hỗn loạn trước sự chứng kiến của mọi người, không ai dám bước chân vào.
Mặt trời trên cao và thánh thể nghịch thiên đang đánh đến mức sống chết với nhau, Thái dương Kim Ô tấn công thánh thể của hắn, hắn cũng cố tiêu diệt Thái dương Kim Ô, hai bên bất phân thắng bại.
Khuôn mặt thái tử Kim Ô dữ tợn, méo mó đáng sợ, đấy là tuyệt chiêu của hắn ta, từng tiêu diệt rất nhiều Chuẩn Thánh Vương nhưng lại bị một tên Chuẩn Thánh chặn đứng, đường đường là Kim Ô, đấy là nỗi nhục cực kỳ lớn.
Nhưng nỗi nhục lớn hơn còn ở phía sau, mặt trời Kim Ô đó của hắn ta không ngờ lại không ngừng thu nhỏ với tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, ánh mặt trời chói lóa cũng tắt dần.
Khán giả đã đứng dậy, nhìn về bầu trời với vẻ mặt không thể nào tin nổi. Không ngờ Diệp Thành đã thật sự chống đỡ được, mặt trời Kim Ô lớn như một ngọn núi bị hóa diệt và càng lúc càng thu nhỏ lại.
“Trả cho ngươi”. Diệp Thành hét lớn, đưa hai tay lên trời, dùng sức đẩy mặt trời về phía đối phương lại.
Mặt trời Kim Ô bay ngược lên trời, không ngừng gây áp lực hư không. Đấy thật sự là một cảnh tượng đồ sộ, mặt trời bị đẩy trả về lại chẳng khác gì mặt trời thật đang từ từ mọc lên cao.
“Đáng chết”. Thái tử Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, dùng thần kiếm Kim Ô, chém ra một dải tiên hà, mặt trời Kim Ô đang bay ngược lên trời bị hắn ta chém đứt làm hai.
Hắn ta bị phản phệ, lập tức hộc máu, vẫn chưa kịp đứng vững lại thì Diệp Thành đã xông lên. Hắn cầm sát kiếm đỏ, xuất kiếm nhanh như gió với sức mạnh hủy diệt, đâm thủng cơ thể của hắn ta.
Thái tử Kim Ô hét lên giận dữ, chưởng Diệp Thành bay ngược về sau rồi cũng bật ngửa ra sau một bước.
Nhưng hắn ta vẫn chưa kịp hộc máu thì đã thấy một phi đao nhỏ phóng đến trước mặt, đấy là phi đao do Diệp Thành phóng ra khi bị đánh bay ra xa, không cần nghĩ cũng biết mục đích của hắn là gì.
Đúng vậy, phi đao đó biến thành Diệp Thành, hay nói cách khác, Diệp Thành và nó đã đổi vị trí cho nhau.
Diệp Thành không nói gì, chưởng liền một chưởng, thái tử Kim Ô lại một lần nữa bị đánh đến loạng choạng, máu xương văng khắp nơi, thần thể cũng theo đó mà rách.
Diệp Thành chơi chiêu thành công thì lại chồm người tới trước mặt thái tử Kim Ô, cảnh tượng sau đó khá máu me, khi bị thánh thể tiếp cận, dù cho thái tử Kim Ô có mạnh thì cũng không thể nào ngấy đầu lên nỗi.
“Thánh thể dùng bí pháp di thiên hoán địa này thành thục quá”. Bên dưới không ngừng xuýt xoa, ai cũng tặc lưỡi: “Dù bị đánh một chưởng văng ra xa nhưng cũng không quên phòng một phi đao nhỏ ra để trả tròn”.
“Hơn nữa, nó thật sự có thể sánh ngang với Phi Lôi Thần Quyết”. Rất nhiều người vuốt cằm.
“Chỗ đáng cười là có một chiêu là lại bị mắc lừa hai lần, đầu óc của thái tử Kim Ô chẳng thông minh chút nào”. Có người cười, đặc biệt những người không chung đường với thái tử Kim Ô là cười nhiều nhất.
“Được đấy, cánh tay của Kim Ô lại bị chặt mất một cái”. Có người chậc lưỡi, mở to mắt nhìn một cánh tay của thái tử Kim Ô rơi từ trên trời xuống, máu me đầm đìa.
Giống như lần thứ nhất, Kim Ô hi sinh cánh tay bị chém để cố thủ, cuối cùng hắn ta cũng tìm được cơ hội trở tay.
Lần này, hắn ta đã khôn ra, dùng đến bí pháp vô thượng, phong tỏa không gian một ngàn trượng xung quanh mình, dùng phong ấn này để hóa giải bí pháp di thiên hoán địa của Diệp Thành, tránh lại bị thiệt thêm lần nữa.
“Ngươi đã làm ta nổi giận thật sự”. Thái tử Kim Ô loạng choạng, đôi mắt vàng chuyển đỏ, dữ tợn như ác ma, nhìn Diệp Thành phía đối diện chằm chằm, hồi phục với tốc độ chóng mặt, các vết thương trên cơ thể đều liền lại, cánh tay bị chặt đứt cũng mọc ra cánh tay mới, khí huyết yếu ớt bỗng trở nên dồi dào.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta chỉ là một Chuẩn Thánh”. Diệp Thành lạnh lùng nói, khóe miệng rỉ máu, nếu như cùng cấp thì hắn đã giết chết Kim Ô cả trăm lần rồi, cần gì phải đứng đó nói nhảm.
Giờ hắn kém nửa cấp, mặc dù thái tử Kim Ô mạnh hơn hắn nhưng lại không giết được hắn, còn hắn thì cũng không giết được thái tử Kim Ô, nếu như trận chiến này nhất định phải một mất một còn thì chỉ có chết chung thôi.
Hai bên miễn cưỡng hòa, không ai giết được ai, cũng không ai làm được gì ai, muốn phá được trạng thái này thì cần có người thứ ba vào cuộc.
“Hoang Cổ Thánh Thể đúng là danh bất hư truyền”. Một giọng nói chậm rãi vang lên, đúng là đã có người xuất hiện trên bầu trời, khí huyết ngút trời, ánh sáng tím vàng tỏa khắp nơi, khiến ai cũng thấy hoang mang.
“Côn Bằng?”. Những người bên dưới giật mình, không ngờ đấy lại Côn Bằng.
“Thôi rồi, lần này thánh thể phải quỳ thật rồi”. Rất nhiều người lo lắng thay cho Diệp Thành. “Một tên thái tử Kim Ô đã đủ mệt rồi, huống hồ gì giờ lại thêm một Côn Bằng còn mạnh hơn nữa”.
“Côn Bằng, mẹ nó ngươi không thấy xấu hổ à?”. Quỳ Ngưu giận dữ, máu sôi sùng sục, xuất rìu chém cho trời long đất lở, khiến Bát Kỳ Đại Xà bay lộn vòng, muốn qua giúp Diệp Thành.
Nhưng lúc hắn ta bay lên trời thì đã bị một luồng tiên kiếm thần hà chém bật trở lại, bản thể ra tay là một con đại bàng lớn, có chín cái cánh, là Thần Bằng Cửu Dực với huyết mạch bá đạo trong truyền thuyết.
Đấy là một huyết mạch bá đạo, vừa là đại bàng lại vừa có quan hệ với tộc Côn Bằng, lần này xuất chiêu rõ ràng là nhận chỉ thị từ Côn Bằng, không muốn để Quỳ Ngưu đến hỗ trợ Diệp Thành.
“Trận chiến lớn đấy”. Quỳ Ngưu cười khẩy, giận dữ nhìn Thần Bằng Cửu Dực, dù cho đầu óc hắn ta có chậm đến đâu đi nữa thì cũng có thể nhìn ra được vấn đề, rõ ràng đây là một trận quyết chiến nhằm vào thánh thể.
“Đứng sang một bên thì cả hai đều bình an vô sự, đừng tự chuốc họa vào thân”. Thần Bằng Cửu Dực cười nguy hiểm.
“Ngươi tưởng ta sợ à?”, Quỳ Ngưu hừ lạnh lùng, mắt lóe sáng, khí thế dâng cao.
“Hai đánh một, ngươi nghĩ ngươi nắm được mấy phần thắng?”, Bát Kỳ Đại Xà cũng phóng lên trời từ phía sau, cười với vẻ đầy giễu cợt, cùng Thần Bằng Cửu Dực kìm chặt Quỳ Ngưu từ hai phía trước, sau.
“Vậy thì cứ thử đi”. Quỳ Ngưu hét lớn, biến ra bản thể, đó là một con trâu to lớn như một ngọn núi với sấm chớp và những luồng sáng đen phóng khắp người, khí tức bá đạo khiến trời đất rung chuyển.
Bát Kỳ Đại Xà và Thần Bằng Cửu Dực đều cười khẩy, cả hai cùng biến ra bản thể, đại bàng thần sải cánh, che lấp mặt trời, rắn lớn càng đáng sợ hơn, tám cái đầu lớn với những ánh mắt đầy nguy hiểm.
Cuộc đại chiến lập tức diễn ra, Quỳ Ngưu một chọi hai, mỗi lần muốn xông qua thì lại bị hai người đó chặn lại.
Nếu như một đấu một thì Thần Bằng Cửu Dực và Bát Kỳ Đại Xà đều không phải là đối thủ của hắn ta nhưng nếu một chọi hai thì dù cho sức chiến đấu của hắn ta có mạnh hơn đi nữa thì vẫn sẽ bị khống chế, đối phương đều là Chuẩn Thánh, huyết mạch cũng không hề thua kém hắn ta.
Bên này đánh nhau tưng bừng thì bên kia Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa cũng đánh rất khốc liệt.
Tiếng gầm thét ngập trời, mấy người thủ để đến giúp Diệp Thành nhưng đối thủ đều rất khó nhằn, hơn nữa số lượng lại đông, lần nào xông lên cũng bị chặn lại.
“Đường đường là thái tử tộc Côn Bằng mà lại thừa nước đục thả câu, ngươi không sợ người đời sau chê cười sao?”. Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, Thiên Thương Nguyệt đã tiến lên trời, cô ta đã giúp Man Sơn nối đạo căn, cuối cùng cũng cứu được mạng cho lão ta, lúc này lão ta đã bị phong ấn và cất trong pháp khí.
Cô ta ra tay, đại công chúa của tộc Khổng Tước cũng hành động, sải bước tiến qua, chặn cô ta lại rồi mỉm cười, nhìn Thiên Thương Nguyệt: “Muội muội nói anh rể của mình như vậy tức là không xem tỷ tỷ ta đây ra gì sao?”
“Tránh ra”. Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng hét lên, vung tiên kiếm trong tay ra, tiếng kim loại rung vang lên chói tai.
“Muội không biết điều như thế thì để tỷ tỷ dạy muội nên làm người như thế nào”. Đại công chúa Khổng Tước cười lạnh lùng, rút bản mệnh tiên kiếm ra, vung tay và chém ra một tiên hà đầy màu sắc.
Hai bên đánh nhau, người xem bên dưới nhìn thấy đều hoang mang : “Thế… Thế là thế nào?”
“Còn có thể là ý gì, đánh nhau rồi chớ gì”. Có người vòng tay, không ngừng xuýt xoa: “Vì Hoang Cổ Thánh Thể, hai công chúa nhà Khổng Tước đã đánh nhau, mẹ nó, chuyện này đúng thật là mới thấy lần đầu”.
“Nếu ta đoán không nhầm thì hôm nay chúng ta mới là nhân vật chính, thánh thể đến đây và biến chỗ này thành chỗ đánh nhau hội đồng, một bên muốn giết còn bên kia muốn bảo vệ, trời mới biết còn có bao nhiêu người nữa tham chiến.
“Rõ ràng tối nay Hoang Cổ Thánh Thể rủi nhiều may ít rồi”. Có người lên tiếng, khiến mọi người hướng mắt về một hướng khác của bầu trời, Diệp Thành, Kim Ô và Côn Bằng đều ở bên đó.
Bên đó không khí cực kỳ bí bách, vẫn chưa khai chiến mà bầu trời đã ầm ầm, Diệp Thành đứng một bên, Côn Bằng và Kim Ô đứng ở hai bên, kẹp chặt hắn ở giữa.
Chương 2089: Vinh hạnh
Vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn hờ hững ngửa mặt nhìn trời xanh, nhìn xuyên qua bầu trời mờ mịt bên trên, ở đó ẩn giấu một đại trận, che phủ khắp bầu trời bao la, phong bế cả khoảng không gian mười vạn trượng.
Pháp trận Phong Thiên – một loại kết giới dùng để vây nhốt vô cùng cổ xưa, nơi bị phong bế, không ai có thể thoát ra. Nếu Côn Bằng không tiến vào trận chiến thì hắn cũng không phát hiện ra trận pháp này.
Hiển nhiên kết giới trận pháp Phong Thiên này là do thái tử Kim Ô và Côn Bằng hợp lực tạo thành.
Mà hai người chính là tiêu điểm của trận. Ban đầu Côn Bằng không nhúng tay là vì núp trong tối bố trí bày trận, đại trận thành hình, gã mới tiến vào chém giết Diệp Thành.
Trận pháp Phong Thiên mơ hồ, dù Diệp Thành có tiên nhãn thì chưa chắc có thể nhìn thấu.
Ngay cả hắn còn không nhìn ra thì ở đây, hơn nửa số khách mời cũng chẳng thể nào biết còn có kẻ bày trận, chắc chỉ có Huyền Vũ Vương đang ở trong tối là biết tới đại trận Phong Thiên này.
“Một bàn cờ lớn đấy!”, Diệp Thành dời mắt, khinh thường nhìn thái tử Kim Ô và Côn Bằng: “Ta nên thấy vinh hạnh vì có thể “được” thái tử hai tộc lớn là Kim Ô và Côn Bằng “hợp tác” đuổi giết mình, còn vì thế mà không hề tiếc rẻ việc bố trí đại trận Phong Thiên, thịnh hội mà ta vào dự ban đầu đã là một ván cờ không lối thoát”.
“Ngươi nên thấy vinh hạnh!”, Côn Bằng lạnh nhạt nói, gã đứng sừng sững giữa trời xanh như vị quân vương, giọng điệu uy nghiêm, bễ nghễ thiên hạ: “Giao căn nguyên thánh thể ra đây, bổn vương sẽ không khó dễ ngươi”.
“Thái tử đừng coi ta như trẻ con ba tuổi chứ!”, Diệp Thành hoàn toàn chẳng dao động, cười nhìn Côn Bằng: “Giao ra căn nguyên thánh thể thì khác nào ta phế bỏ chính mình, khác nào tự sát đâu nào!”
“Nếu đã biết thì đừng giãy giụa vô ích!”, thái tử Kim Ô nhe răng, không đè ép được sát khí nữa rồi. Hắn ta đánh ra một chưởng, một chưởng dung hòa rất nhiều bí pháp cách không lao về phía Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì nữa, tay cầm Càn Khôn, đánh ra một quyền, cứng đối cứng.
Một chiêu đối kháng, quyền chỉ của hắn nổ tung, chân lùi ra sau, người còn chưa đứng vững, một kiếm của Côn Bằng đã chém tới, phá vỡ trời xanh, uy lực một kiếm này đúng để nghiền nát mọi thứ.
Chỉ trong tích tắc, Diệp Thành độn thân tránh né nhưng vẫn trúng chiêu, lưng bị chém ra một vết thương sâu chảy máu đầm đìa, xương sống lộ cả ra ngoài, hắn suýt bị Côn Bằng bổ đôi.
“Coi chừng chiêu di thiên hoán địa của hắn!”, thái tử Kim Ô đánh tới, không quên truyền âm cho Côn Bằng.
Côn Bằng tung hoành trời cao, không đáp lời thái tử Kim Ô. Di thiên hoán địa của Diệp Thành không di chuyển được ngươi thì cũng chẳng làm gì được ta, huống chi vùng không gian này đã bị giam cầm.
Diệp Thành phất tay bắn ra mũi tên sắc bén về phía mắt thái tử Kim Ô, thuận tiện xoay người, nâng Xích Tiêu qua đầu để đỡ vì một kiếm của thái tử Côn Bằng đã chém tới.
Tiếng kim loại va chạm vang lên, một chiêu của Côn Bằng chém lên Xích Tiên, Diệp Thành thì bị bổ tới mức lảo đảo. Cánh tay bị chấn vỡ, máu tuôn gân đứt xương lộ cả ra, trông khá khiếp người.
Nhưng Diệp Thành dù bị thương thì thái tử Kim Ô vẫn không dừng tay, một ngón tay sắc bén phá trời mà tới, đâm ra lỗ máu trên thánh thể của Diệp Thành. Vết thương đáng sợ khiến người ta không dám nhìn.
Khí huyết Diệp Thành sục sôi, chịu một kiếm của Côn Bằng, kéo thánh thể thương tích đầy mình bỏ chạy, Tiên Luân Thiên Sinh không ngừng vận hành, vết thương đã khép lại, chiến lực khôi phục tràn đầy.
Côn Bằng và thái tử Kim Ô cùng nhau đánh tới, tay cầm kiếm, tay dùng bí pháp, hai người như hai vầng mặt trời trên cao, đồng tử khiếp người, chiến lực bá đạo làm chấn động lòng người xem.
So với hai người này, Diệp Thành thê thảm hơn nhiều, đánh với một trong hai đã khó, giờ lại là hai người cùng đánh, giao chiến chưa được hai mươi hiệp mà thánh thể của hắn đã đầm đìa máu tươi, may mà thân pháp của hắn kỳ diệu, bằng không chắc giờ đã chết rồi.
Diệp Thành muốn chạy trốn, bản thân hắn cũng có năng lực này nhưng vấn đề là hắn không thể ra khỏi không gian này.
Kết giới Phong Thiên bá đạo, hắn từng nghe đồn rồi. Bây giờ, một là thái tử Kim Ô, Côn Bằng chủ động cởi bỏ, hai là một trong hai chết thì mới bỏ phong bế nhưng tỷ lệ của cả hai khả năng này đều bằng không.
Ngược lại, tiên nhãn của hắn đã tự đóng, Tiên Luân Thiên Đạo cũng không thể dùng, điều này khiến hắn rất bị động.
Người bên dưới không nỡ nhìn thẳng, hình ảnh quá đẫm máu, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp lại mất đi khả năng phản kháng khi đứng trước thế công của hai thái tử.
“Tình thế một chọi hai thế này, chỉ có kết quả chịu đánh thôi”. Một con dơi tinh cười nói.
“Ta nên bảo là Côn Bằng và thái tử Kim Ô mặt dày hay nên nói Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đây?”, có người nói câu sâu xa: “Hai đánh một mà một kia chưa bị chém chết!”
Trong lúc họ đang nói chuyện, thái tử Kim Ô đã đánh tới, nắm đấm mang theo sức mạnh thái dương đánh cho thánh thể vỡ tan, Côn Bằng cũng nhào tới, một ngón tay đâm xuyên ngực Diệp Thành, kiếm trong tay vung lên, chém ra một nhát.
“Hết chuyện!”, thái tử Kim Ô cười, miệng phun ra giọt máu, biến thành Kim Ô Táng Hải, tiên quang sáng chói, tiên khí nặng nề, bầu trời quay cuồng, vang lên tiếng ầm ầm.
Diệp Thành bỗng ngừng lại, gọi ra Hoàng Kim Thánh Hải, trên biển có dị tượng đan xen, thần long bay lượn, bạch hổ gào rống, phượng hoàng hót vang, huyền vũ dẫn đường, vô cùng huyền diệu.
Kim Ô Táng Hải quay cuồng ập tới, bị Hoàng Kim Thánh Hải ngăn chặn, hai bên giằng co qua lại.
Côn Bằng tham dự vào, mảnh tiên quang dưới chân rực sáng, từng tầng sóng biển như có thể nuốt chửng một Thánh Nhân, dị tượng biến ảo, không thể nhìn thấu, chỉ cảm nhận được sự thần bí và cổ xưa.
Đó là Côn Bằng Tiên Hải, nó có sức mạnh ngang ngửa Kim Ô Táng Hải, hung danh lan rộng, trong lịch sử xưa cũ, số chủng tộc bị Côn Bằng Tiên Hải diệt sạch không hề ít.
Kim Ô Táng Hải và Côn Bằng Tiên Hải dung hợp thành một đại dương màu tím.
Hoàng Kim Thánh Hải của Diệp Thành bị chôn vùi, Diệp Thành cũng khó trốn, bị sóng biển màu tím nuốt chửng ngay tại chỗ.
“Lão thất!”. Quỳ Ngưu hét lớn, mắt trâu đỏ ngầu, thần thể bốc lên ngọn lửa, cùng múa với sấm sét, hắn ta muốn liều mạng lao tới để cứu Diệp Thành, nếu không có người cứu viện, Diệp Thành nhất định sẽ bị cắn nuốt đến chết.
“Lên!”, Thần Bằng chín cánh và Bát Kỳ Đại Xà lại lao tới, một trái một phải kiềm chân hắn ta.
“Khốn kiếp!”. Quỳ Ngưu gầm lên, sau đó liều mạng mà đánh, mỗi một giọt máu chảy ra đều bị thiêu đốt thành tinh nguyên, hắn ta không tiếc bất cứ giá nào, chỉ muốn vùng ra để lao lên trời.
“Lũ khốn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng thét lớn, họ đều đã trong tình trạng máu thịt nhầy nhụa nhưng vẫn liều mạng xung phong, dù vậy cũng không thể phá vòng vây, còn suýt bị giết chết.
“Tránh ra!”, Thiên Thương Nguyệt quát, muốn lao lên cứu viện nhưng vẫn bị đại công chúa ngăn cản.
“Muội muội, sao lạnh lùng thế, muội như vậy thì tỷ tỷ này đau lòng lắm đó!”. Đại công chúa Khổng Tước cười nham hiểm, thân pháp nhẹ nhàng, không hề định cứng chọi cứng với Thiên Thương Nguyệt mà chỉ cố cản chân thôi.
“Nếu hắn có mệnh hệ gì, ta và ngươi không chết không ngừng!”. Thiên Thương Nguyệt lạnh giọng quát, mở ra cấm pháp, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước, từng chiêu đều là hiểm hóc, đại công chúa liên tục bại lui.
“Không thấy gì cả! Bị che hết rồi!”, mấy bên đánh đến hừng hực mà người bên dưới chỉ mải nhìn không trung, họ không thấy ba người Diệp Thành đâu, chỉ còn đại dương màu tím đang cuồn cuộn sóng.
“Nhìn tới hoa cả mắt!”, không ít người dụi mắt, mở ra thần thông nhãn để nhìn xuyên qua con sóng, muốn tìm tung tích mấy người Diệp Thành, xem tình hình bên trong nhưng kết quả chỉ là mắt bị mờ.
“Thánh thể gần như đã bị diệt rồi, Côn Bằng và thái tử Kim Ô chắc đang chia chác chiến lợi phẩm”, có người sờ cằm nói: “Hai thái tử này chắc thu hoạch bội thu rồi”.
“Đáng tiếc!”. Không ít người thở dài: “Hoang Cổ Thánh Thể trăm nghìn năm mới có một, huyết mạch sánh ngang với Đế mà lại bị giết như vậy, đúng là làm người tiếc hận”.
Nhưng khi mọi người đều cho rằng Diệp Thành đã chết thì trong biển tím lại vang lên tiếng ầm ầm.
Còn chưa chết sao? Người ở đó sửng sốt, trong mắt hiện lên tia giật mình, đầu ngửa lên nhìn chằm chằm bầu trời.
Lần này quan sát, họ giật mình, tiên hải màu tím rung động, theo âm thanh ầm ầm là sóng to gió lớn, mỗi một con sóng đều như nuốt chẳng cả bầu trời, hình như có người đang đánh nhau bên trong.
Nhiều người mở thần thông nhãn, tụ thị lực để nhìn xuyên tiên hải.
Nhưng họ chỉ thấy sóng biển dâng trào, không thấy bóng người, chẳng ai biết trong tiên hải đang xảy ra chuyện gì mà tạo thành tiếng động to lớn như vậy, bầu trời như sắp vỡ ra rồi.
Trong âm thành ầm ĩ, hai bóng người chật vật đồng thời bay ra tiên hải màu tím, đè vỡ cả một không gian, thần thể cũng vỡ ra, máu tràn lan.
Chương 2090: Bị động thăng cấp
Côn Bằng? Kim Ô? Nhìn thấy hai bóng người nhếch nhác đó, mọi người đều sững sờ, vẻ mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nếu không nhầm thì người văng ra xa chính là thái tử Kim Ô và thái tử Côn Bằng.
Chuyện gì thế? Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt, Tiểu Viên Hoàng lần lượt ngừng đánh, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đại Kỳ Bát Xà, đám người Thần Bằng chín cánh cũng ngừng đánh, khó tin nhìn lên bầu trời, Kim Ô và Côn Bằng thế mà lại văng ra xa, nhìn bộ dạng nhếch nhác của họ rõ ràng là đã bị đánh bại.
Vậy thì có vấn đề rồi đây, là ai đã đánh họ? Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành sao?
Trong tiên hải màu tím chỉ có ba người, ngoài Côn Bằng và Kim Ô thì chỉ còn Diệp Thành, nhưng hắn có sức chiến đấu mạnh như thế sao? Có thể đánh bay Côn Bằng và Kim Ô khi bị áp chế tuyệt đối?
Mọi người đều tỏ ra ngờ vực, không biết trước đó trong tiên hải màu tím đã xảy ra chuyện gì.
Hai tiếng ầm ầm vang lên từ trên bầu trời, Côn Bằng và Kim Ô văng ra xa đều dừng lại, có lẽ cơ thể của hai người quá nặng, lúc ngã xuống, hư không còn vang lên tiếng động lớn.
Hai người không nói lời nào, nôn ra ngụm máu, hoảng hốt nhìn tiên hải màu tím.
Mọi người cũng đều đang nhìn tiên hải màu tím giống hai người họ, nghi ngờ trong Tiên Hải có gì.
Tiên hải màu tím cuồn cuộn đã bị bốc hơi với tốc độ có thể nhìn thấy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, nó biến thành từng làn sương mù, mù mịt đến mức nhìn không rõ bên trong là vật gì.
Bầu trời lại vang lên một trận ầm ầm, sau đó là là từng tiếng xoẹt xoẹt dày đặc, chậm rãi nhưng có tiết tấu, mỗi một tiếng vang lên, trời đất đều sẽ chấn động.
Nghe kỹ lại thì đó là tiếng bước chân người, có lẽ cơ thể nặng như núi, nặng đến nỗi khi lòng bàn chân chạm đất thì bầu trời lại vang lên tiếng ầm ầm, trời đất rung chuyển.
Trong tầng mây mù dày đặc, một bóng người dần dần hiện ra, từ mơ hồ biến thành rõ ràng.
Không biết tại sao nhìn bóng người mơ hồ đó, tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình như thể kẻ từ bước ra trong đám mây không phải là người mà là một Ma Thần cái thế.
Người đó bước ra khỏi mây mù, chính là Diệp Thành, ánh sáng màu vàng sáng ngời, thánh thể như được đúc bằng vàng, hệt như mặt trời, ngàn vạn tia sáng nở rộ chiếu rọi nơi bùn lầy của thế gian.
Khí huyết của hắn dồi dào như sông, đôi mắt vàng của hắn sâu thẳm, bao la như sao trời, bao trùm cả trời đất, màu trắng bồng bềnh đó được từng tia sáng thần thánh bao phủ hệt như một thác nước vàng.
Hắn như một chiến thần, người thống trị chín tầng trời, cúi đầu nhìn Bát Hoang, nhìn xuống thế giới, áp đảo chín tầng mây, không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, như thể chỉ cần nhìn một cái thôi thì sẽ rơi vào địa ngục.
“Thánh Nhân? Sao… sao có thể?”, mọi người đều nhốn nháo, trố mắt nhìn Diệp Thành, khí huyết cuồn cuộn đó, uy lực Thánh Nhân bá đạo đó không phải là cấp Chuẩn Thánh.
“Thành… Thành Thánh ngay tại đây sao?”, nhiều người há hốc mồm, miệng lưỡi khô khốc: “Thế gian này vẫn còn có người bỏ qua thiên nhân ngũ suy để thăng cấp thẳng lên Thánh Nhân, Hoang Cổ Thánh Thể là yêu nghiệt sao?”
“Thảo nào, thảo nào Côn Bằng và Kim Ô bị đánh văng ra ngoài”, thái tử Thanh Long hít sâu một hơi: “Thánh Thể vô địch trong đồng cấp, bây giờ thăng cấp lên Thánh Nhân, hắn có sức chiến đấu cực mạnh”.
“Thế là lại thành Thánh ngay lập tức, chưa từng nghe nói”, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Võ đều nhíu mày: “Hắn làm thế nào mà được vậy, thiên nhân ngũ suy chỉ là trò chơi với hắn thôi sao?”
“Chết tiệt, sao có thể lập tức thành Thánh được vậy?”, sắc mặt thái tử Côn Bằng và Kim Ô đều cực kỳ khó coi. Hai người là đương sự, trước đó đều nhìn thấy rõ là Thánh Thể vốn dĩ đã bị hai người trấn áp, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Diệp Thành đột nhiên thăng cấp thành Thánh, vung một chưởng đánh văng hai người.
“Được, mạnh đấy!”, so với hai người họ, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng không khỏi vỗ tay tán thưởng, mặc dù không biết vì sao Diệp Thành lại thành Thánh ngay tức khắc như thế nhưng hắn thành Thánh cũng đủ để đảo ngược tình thế ngày hôm nay. Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp, truyền thuyết này là một huyền thoại.
“Bất đắc dĩ mới trở thành Thánh sao?”, chỉ có duy nhất một người đầy vẻ lo lắng, đó là Thiên Thương Nguyệt.
Trước đó Diệp Thành đã nói rất nhiều với cô ta, trong đó có cả việc phản phệ của Chu Thiên Diễn Hóa.
Thánh Nhân sẽ là bước ngoặt với Diệp Thành, cũng sẽ là kết cục của hắn, vì bắt đầu từ Thánh Nhân, tu vi của hắn sẽ thoái hóa dần, chỉ biết trở thành một vô tu thiên sĩ.
Nói cách khác, tuổi thọ hiện tại của Diệp Thành đã trở nên cực kỳ hạn chế, trong những năm tới tuổi thọ của hắn sẽ giảm xuống liên tục mỗi khi hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hóa.
Diệp Thành đứng giữa hư không nhưng vẫn im lặng không nói gì, hắn không chủ động trở thành Thánh mà là bị động, chính sức mạnh trong bóng tối đã đột phá cấm chế của hắn, ép buộc hắn thăng cấp.
Người khác sẽ nghĩ đây là một cơ duyên, nhưng với hắn lại là một tai họa.
Sự thay đổi đột ngột đã phá hỏng tất cả các kế hoạch của hắn, mỗi bước đi sau này, hắn đều sẽ luôn ở thế bị động, Chu Thiên sẽ từng bước thay đổi tu vi của hắn, cắn nuốt tuổi thọ của hắn.
Người tính không bằng trời tính, hắn thu lại vẻ sầu muộn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, từ xa nhìn chằm chằm Côn Bằng và Kim Ô, nếu đã thăng cấp thì hắn sẽ không thể lại lưu lại hậu họa cho người chuyển thế Đại Sở được.
Bị Diệp Thành nhìn chằm chằm, Côn Bằng và Kim Ô run rẩy, thế mà lại có suy nghĩ muốn chạy trốn.
Diệp Thành bỗng nhiên biến mất, hay nói cách khác là đổi vị trí cho Quỳ Ngưu, mục đích của hắn quá rõ ràng, là muốn chém Đại Kỳ Bát Xà và Thần Bằng chín cánh trước khi tiêu diệt Côn Bằng và Kim Ô.
“Ngươi vừa mới thăng cấp, ta muốn xem thử ngươi có bao nhiêu sức chiến đấu”, cũng không biết là sợ hãi hay là điên cuồng, Thần Bằng chín cánh tức giận rống lên một tiếng, biến thành bản thể, chín đôi cánh che phủ trời đất, phun ra tia chớp, mắt bắn ra sấm sét, tiếp cận Nguyên Thần của Diệp Thành.
Diệp Thành không nói gì, hờ hững giơ tay lên, tiêu diệt sạch sẽ sấm sét và tia chớp, một bước lao giẫm lên lưng Thần Bằng chín cánh, vẫn không nói lời nào, giơ một đao lên chém đứt chín cánh của gã.
Thần Bằng chín cánh hét lên một tiếng, muốn hất văng Diệp Thành ra khỏi lưng, nhưng Thánh Thể của Diệp Thành nặng như núi, thần thông và bí pháp của hắn ta không lay chuyển được Diệp Thành, ngược lại bị giẫm đến mức cơ thể bị thương.
Máu văng tung tóe, Diệp Thành giơ tay lên, chín cánh còn lại của Thần Bằng chín cánh cũng bị đứt.
Mưa máu tuôn xuống nhuộm đỏ cả bầu trời, đường đường Thần Bằng chín cánh, chín đôi cánh thế mà lại bị Diệp Thành đánh gãy hết, ngay cả đầu chim cũng bị Diệp Thành vặn xuống, giẫm nát.
“Thái tử, cứu ta!”, Thần Bằng chín cánh sợ rồi, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, Nguyên Thần thoát ra khỏi cơ thể, chạy thẳng đến chỗ Kim Ô và Côn Bằng, sức mạnh của Diệp Thành đã làm mời giới hạn chấn động của hắn ta.
Diệp Thành không đuổi theo, tay cầm chiến mâu, bị hắn vung ra, một đường đâm xuyên hư không.
Thần Bằng chín cánh quỳ xuống, chưa kịp chạy thoát khỏi hư không đó thì đã bị chiến mâu của Diệp Thành đâm chết.
Hình ảnh đẫm máu, những người đứng xem không khỏi nuốt nước miếng, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh đến mức hơi đáng sợ, Thần Bằng chín cánh chính là cấp Thánh Nhân hàng thật giá thật, nói chém là chém vậy à.
“Mạnh quá!”, ánh mắt Côn Bằng và Kim Ô đầy vẻ ngưng trọng, nếu hai người họ một đánh một thì sẽ không phải là đối thủ của Diệp Thành, vì cho dù là bọn họ, cũng khó mà giết được Thần Bằng chín cánh.
“Lão thất, đủ rồi”, Quỳ Ngưu không khỏi hét lên một tiếng, đám người Tiểu Viên Hoàng cũng lớn tiếng hét lên, Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, quả thật chênh lệch một trời một vực.
“Ngươi chạy được sao?”, trong tiếng hò hét, Diệp Thành ngăn Đại Kỳ Bát Xà đang muốn chạy lại.
“Ngông cuồng”, Đại Kỳ Bát Xà điên cuồng gào lên, cũng biến thành bản thể, có tám cái lưỡi cực lớn, đều lộ ra huyết quang, đôi mắt rắn kia đó vẫn lạnh lùng, âm trầm, đầy vẻ khát máu.
Diệp Thành vẫn tung ra một chưởng quét sạch tám huyết quang đó, lao đến chém thật mạnh, hắn giơ tay lên kiếm chém xuống, bảy trong tám đầu lưỡi Đại Kỳ Bát Xà đã bị hắn chặt đứt, máu phun ra như suối, bắn thẳng lên trời.
“Giết cho ta!”, Đại Kỳ Bát Xà gào lên, miệng phun ra cổ ấn.
Đó là một vương binh Chuẩn Thánh, dung hợp với đạo tắc Bát Kỳ, cũng không biết đã thôn phệ biết bao sinh linh, tiếng gào thét thê thảm vang lên, thần văn trên đó hồi sinh, uy lực hủy diệt cuồng nộ, áp đảo trời đất.
Diệp Thành vung kiếm lên, một nhát kiếm chém gã lăn lộn, thần quang của cổ ấn đó lập tức bị triệt tiêu, vang lên tiếng ong ong, muốn quay về trong cơ thể chủ nhân nhưng lại bị Thần Đỉnh từ trên trời lao xuống nuốt chửng.