-
Chương 2056-2060
Chương 2056: Hãm hại
Tiểu Thánh Viên nói xong, liền nghe thấy tiếng kêu rên từ thông đạo phía xa, nhưng không phải Diệp Thành, mà là Thánh Vương rết tinh áo đen kia, đã đánh giá thấp Diệp Thành, bị Cửu Đạo Thần Thương đánh cho trở tay không kịp.
Thánh Vương rết tinh áo đen tức giận, lập tức khôi phục sự tỉnh táo, xoè móng vuốt cào về phía Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không dám cứng rắn đối đầu, né tránh một chưởng trấn áp, xoay người liền độn, cực kỳ thành thạo.
Thánh Vương rết tinh áo trắng không nhìn tiếp được, xách theo Tiểu Thánh Viên đuổi giết, thân pháp huyền ảo hơn nhiều so với Thánh Vương rết tinh áo đen, một bước nhún người nhảy xa, chặn đường đi của Diệp Thành.
Diệp Thành dừng bước, vừa định xoay người chạy trốn, đã thấy Thánh Vương rết tinh áo đen chạy đến từ phía sau, trước sau đều bị chặn đường, sau có truy binh, hắn bị chặn ở giữa bởi hai Thánh Vương.
“Ta không đánh con rết nhỏ kia”, Diệp Thành mắng to, mặt đen như than.
“Không đánh? Không đánh ngươi chạy làm gì”. Thánh Vương rết tinh áo trắng hừ lạnh, hung hăng.
“Đúng, không đánh ngươi chạy cái gì!”. Tiểu Thánh Viên cũng nói chêm vào, tuy là bị Thánh Vương rết tinh áo trắng xách đi, cũng vẫn không thành thật, hét lớn, gào to.
“Ngươi cái đồ tiện nhân, cút!”, Diệp Thành quát mắng, mặt đen như than, hắn là không đánh, nhưng bắt buộc phải chạy, nếu mà bị bắt được, không bị giết người cướp của mới là lạ.
“Đánh hay chưa đánh, ngươi đều đáng chết”. Thánh Vương rết tinh áo đen đánh tới, tay niết đại ấn, đánh một chưởng về phía Diệp Thành, thằng nhãi này lửa giận ngút trời, vẫn còn tức giận vì bị chịu thiệt trước đó.
Diệp Thành thấy chưởng ấn rít gió mà đến, hắn như một cây lao cắm ở đó, với chiến lực của hắn, tất nhiên không thể chống đỡ được một chưởng của Thánh Vương, trong mắt người ngoài, hắn đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Song, ngay khi một chưởng của Thánh Vương rết tinh áo đen sắp đánh đến hắn, hắn lại biến mất trong nháy mắt, mà cùng lúc đó, Thánh Vương rết tinh áo trắng không hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ hắn biến mất.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Thánh Vương rết tinh áo đen sửng sốt, ngay cả Tiểu Thánh Viên bị xách theo cũng nhất thời ngẩn ra, người sửng sốt nhất vẫn là Thánh Vương rết tinh áo trắng, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không tồi, Diệp Thành đã sử dụng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, thay đổi vị trí với Thánh Vương rết tinh áo trắng.
Chỉ là, một chưởng của Thánh Vương rết tinh áo đen sẽ không vì vị trí của hai người thay đổi mà dừng lại, Thánh Vương rết tinh áo trắng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị trúng một chưởng.
Thánh Vương rết tinh áo trắng bị đánh bay tung ra ngoài ngay tại chỗ, Tiểu Thánh Viên ông ta xách theo cũng bị vạ lây, cùng bị quạt bay, vốn định xem một màn kịch hay, mà lại bị một chưởng đánh cho ngây người.
“Khốn khiếp!”. Thánh Vương rết tinh áo đen rống giận, từ giữa ấn đường bay ra một cái lư đồng, toả ra uy áp Thánh Vương, từng đợt tiên khí tràn đầy, nặng như núi, muốn một kích trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành lùi về sau một bước, độn biến mất, lại một lần nữa thi triển Di Thiên Hoán Địa, Tiểu Thánh Viên còn chưa rơi xuống đất kia bị hắn đổi vị trí sang đây một cách rất tự giác, Tiểu Thánh Viên quỳ xuống ngay tại chỗ, bị ép tới lảo đảo.
“Bà ngoại nhà ngươi”, Tiểu Thánh Viên hộc máu ngay tại trận, không biết là do tức giận hay là bị thương.
“Là ngươi hãm hại ta trước!”, Diệp Thành vừa độn vừa mắng lại vừa thi triển Di Thiên Hoán Địa một lần nữa, trao đổi vị trí với Tiểu Thánh Viên, bởi vì Thánh Vương rết tinh áo trắng cũng đã ra tay.
“Ta... Phốc...!”, Tiểu Thánh Viên bị hãm hại lần thứ hai, còn chưa kịp tức giận, máu tươi đã phun ra, một chưởng của Thánh Vương quá lợi hại, làm cho cơ thể nhỏ bé bị đánh nứt toác trong nháy mắt.
“Di Thiên Hoán Địa, quả nhiên tốt”. Diệp Thành cười hèn hạ, chuẩn bị sử dụng tiếp bất kỳ lúc nào.
Từ khi Tiêu Viêm truyền bí pháp Di Thiên Hoán Địa cho hắn cho tới bây giờ đã được ba năm, trong ba năm này, hắn cũng coi như đã khám phá ra tinh tuý của bí pháp này, dùng để bỏ chạy và hãm hại người khác, thì phép thần thông này là tiện lợi nhất.
Nhưng mà, bí pháp nghịch thiên đều có sự tiêu hao nghịch thiên, thân thể cấp Thánh Vương cực kỳ nặng, trao đổi vị trí với bọn hắn tựa như di chuyển một ngọn núi lớn cao tám nghìn trượng, tiêu hao rất lớn.
So với cấp Thánh Vương, đổi vị trí với Tiểu Thánh Viên cấp Chuẩn Thánh sẽ tiêu hao ít hơn nhiều, đây cũng là lý do vì sao hắn cứ nhằm vào Tiểu Thánh Viên để hãm hại, đổi với hắn ta không bị áp lực.
Hai Thánh Vương rết tinh liên tiếp đánh tới, có lẽ đã biết Diệp Thành sử dụng bí pháp gì, liền không dám tuỳ tiện sử dụng đại thuật sát sinh, để tránh việc Diệp Thành thay đổi vị trí với người khác.
Hai người đã thông minh hơn, không dùng bí pháp công kích, mà sử dụng thần thông niêm phong, muốn cấm toàn bộ thông đạo không gian, dùng nó phá giải Di Thiên Hoán Địa của Diệp Thành, rồi sau đó bắt sống Diệp Thành.
Diệp Thành nhíu mày, vội lùi về sau độn, mặc dù Di Thiên Hoán Địa huyền diệu, nhưng cũng không phải là không thể phá giải, một khi không gian bị giam cầm, thì hắn cũng khó thay đổi vị trí, càng không nói đến đó là Thánh Vương niêm phong.
Trong lúc lùi lại, đã động dụng Tiên Luân Thiên Đạo, sưu một tiếng, trong nháy mắt đã không thấy người đâu.
Ơ? Tiểu Thánh Viên vừa tỉnh táo lại sau trạng thái ngơ ngác, thấy vậy cảnh tượng này, nhất thời kinh ngạc, hai Thánh Vương rết tinh cũng là cau mày, một người sống sờ sờ, nói mất là mất.
Chính là, nội dung vở kịch còn có tình tiết đảo ngược, Diệp Thành biến mất chưa bao lâu đã lại hiện thân.
Hắn là xuất hiện lại rồi, nhưng hình thái lại khác hoàn toàn so với lúc trước, cả người đầy máu, trước ngực dày đặc lỗ máu, xương cốt dính máu lộ ra ngoài, ngay cả đầu đều vỡ nửa.
Bởi vì bị thương quá nặng, cho đến khi rơi xuống đất cũng không đứng vững, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Đúng vậy, hắn đã gặp phải sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, hơn nữa là đón đầu trùng hợp thế nào còn đụng ngay chính diện, may hắn chạy nhanh, bằng không có lẽ đã thành một đống tro bụi rồi.
Chương 2057: Lại đánh nhau
Hố đen không gian nguy hiểm tứ phía, hắn biết rõ điều này hơn bất kỳ ai, không đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt không sẽ động Thiên Đạo, nhưng lại ngay lúc ngắn ngủi như thế, thứ nên đuổi kịp vẫn đã đuổi kịp.
Lại nhìn hai Thánh Vương rết tinh và Tiểu Thánh Viên, biểu cảm thật là kỳ quái, đây là đã xảy ra chuyện gì? Sao mới một giây hoang mang, liền biến thành bộ dạng tả tơi này rồi, chúng ta còn chưa ra tay mà?
“Xấu hổ, thật con mẹ nó xấu hổ”. Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng giữ vững cơ thể, bá đạo sự khôi phục sức khỏe, làm cho đầu bị vỡ và thánh khu khuyết nửa của hắn nhanh chóng phục hồi lại.
“Cấm”. Hai Thánh Vương rết tinh đã phản ứng lại bất ngờ lạnh lùng quát lớn, thi triển đại thần thông phong bế thông đạo không gian, chỉ cần Diệp Thành không thể sử dụng Di Thiên Hoán Địa, những thứ khác đều dễ làm.
“Giam giữ”. Hai Thánh Vương chạy hai hướng, một người đi bắt Diệp Thành, một người đi bắt Tiểu Thánh Viên.
“Ông già, ép ta chơi lớn à!”, Tiểu Thánh Viên mắng lớn, trong tay thiết côn vô tận chuyển động vù vù, đột nhiên nện lên thông đạo không gian, một gậy nện cho thông đạo không gian tức thì nổ tung.
“Cho ngươi một đòn nặng nè!”. Diệp Thành tru lên như chó sói chẳng phân biệt trước sau, một kiếm chặt đứt thông đạo.
Thông đạo không gian xao động, bởi vì đòn công kích của hai người, mà sụp đổ từng tấc một, hai người bọn họ lần lượt bị cuốn vào trong vết nứt không gian, hai Thánh Vương rết tinh cũng vậy, cùng bị cuốn vào trong.
Bóng đêm mờ mịt, bỗng chốc ầm vang, làm cho những tu sĩ đi ngang qua liếc nhìn, theo bản năng ngước nhìn trời cao.
Nhưng thấy trời đêm nứt ra một vết nứt lớn, bốn bóng người thảm hại rơi ra rất có trật tự, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên, cùng với hai Thánh Vương rết tinh kia, tất cả đều toàn thân máu tươi đầm đìa.
“Thông đạo không gian nổ tung, bị cuốn vào vết nứt không gian rồi sao?”, các tu sĩ đi ngang qua đều kinh ngạc
“Hai Chuẩn Thánh hai Thánh Vương, chắc là đang đánh nhau trong thông đạo không gian”. Mấy ông lão đều trầm ngâm: “Thật đúng là nhàn rỗi, chạy tới thông đạo không gian đánh nhau, đáng đời bị thảm hại như thế”.
“Chạy đi!”. Khi khắp nơi đang chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng sói tru vang lên, chính là phát ra từ Tiểu Thánh Viên.
Hắn ta rất thông minh, đứng dậy liền độn, dáng vẻ nhếch nhác, Diệp Thành cũng trông rất nhếch nhác, tư thế độn cũng không bá khí như bình thường, hơn nữa chạy rất nhanh.
“Chạy đi đâu”. Hai Thánh Vương rết tinh hét to, từng bước vượt qua hư thiên, đuổi theo hai người.
“May mắn ta đã sớm có chuẩn bị”. Tiểu Thánh Viện nhếch miệng cười, há mồm phun ra một sợi tiên quang, hóa thành một vực đài nhỏ, bước vào, muốn mượn nó để bỏ chạy.
Diệp Thành thấy thế, nhếch mày hứng thú, cũng lười thò tay vào túi của mình tìm truyền tống vực đài, trực tiếp sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí của Tiểu Thánh Viên vừa bước vào vực đài ra ngoài.
“Mẹ kiếp”. Tiểu Thánh Viên quát lớn một tiếng, không ngờ tới thời khắc mấu chốt Diệp Thành chơi chiêu này với hắn ta, đằng sau còn có hai Thánh Vương đuổi giết đấy? Ngươi đây là hại chết ta!
Nhanh như cắt, Tiểu Thánh Viên lập tức kết ấn, khởi động cấm chế trên truyền tống vực đài.
Truyền tống vực đài kia lay động, thần quang bắn ra tứ phía, lại gọi Tiểu Thánh Viên ngược trở về, Diệp Thành vẫn đang ở trên vực đài, chỉ thấy trước mắt tiên quang nhoáng lên một cái, liền thấy Tiểu Thánh Viên đã trở lại.
Thế cho nên, vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể chứa một người, lại có hai người bọn họ đứng đó.
Hai người vừa định khai đấu, trận đài liền vội chuyển động, lực lượng không gian hào hùng bay lượn, biến đổi Truyền Tống Trận, hai người biến mất trong nháy mắt, ngay cả vực đài cỡ nhỏ cũng biến mất không thấy.
Đằng sau, hai Thánh Vương rết tinh đã đuổi đến, nhưng vẫn là chậm từng bước, truyền tống vực đài vô cùng huyền ảo, một khi bị truyền tống đi, Đại Thánh cũng chưa chắc đã tìm ra tung tích bọn họ.
Đáng chết, hai Thánh Vương nghiến răng nghiến lợi, đường đường là hai Thánh Vương, thật đúng là mất mặt, không chỉ không bắt được hai Chuẩn Thánh, còn khiến bản thân nhếch nhác như này.
Nhưng tức giận cũng không có cách nào, người đều đã chạy rồi, với đạo hạnh của bọn họ, đuổi chắc chắn là không thể đuổi kịp nữa rồi, vấn đề là căn bản không biết đuổi theo hướng nào, trời mới biết hai gã kia truyền tống đến đâu.
Ngưng lại một lát, hai người đều hừ lạnh một tiếng, cùng nhập thiên, xoay người thẳng đến một phương khác.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, hư thiên ở một phương cách tám ngàn dặm, vang lên tiếng ầm vang, hai bóng người nhếch nhác rơi xuống dưới, nhìn kỹ lại, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên.
Vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể cung cấp cho một người sử dụng, hai người cùng sử dụng, tất sẽ xảy ra chuyện, cũng may hai người không đánh nhau trên vực đài, bằng không cũng chưa chắc có thể chống đỡ đến tám ngàn dặm.
Hai ngọn núi phía dưới thật xui xẻo, một ngọn núi bị Diệp Thành đè đổ, một ngọn bị Tiểu Thánh Viên đè đổ.
Diệp Thành rất tức giận, nhảy ra từ trong đá vụn bay tán loạn, cầm theo gậy lang nha đen thui đi qua, sắc mặt tối đen, nếu không vì con vượn nhãi ranh này, hắn có lẽ đã tìm thấy mấy người chuyển thế.
Đối diện, Tiểu Thánh Viên cũng nhảy ra, cầm theo tiên thiết cổn màu vàng đen, nộ khí càng lớn hơn, hắn ta đúng là đã hãm hại Diệp Thành, nhưng Diệp Thành hại hắn ta càng thảm hơn, hơn nữa còn hãm hại hắn ta hai lần.
“Hôm nay không đánh khóc ngươi thì không xong!”. Diệp Thành bắt đầu đánh, từ trên không đánh xuống một gậy vô cùng bá khí.
“Ngươi cho là ông đây ăn rắm mà lớn à”. Tiểu Thánh Viên gào thét, vung thiết cổn màu vàng đen đánh ngược lên, đón đầu một gậy có thể nói là bá đạo mãnh liệt, chấn động đến mức không gian trên trời cao rung lên.
Một kích cứng rắn, chẳng phân biệt được thắng bại, đại chiến lập tức nổ ra, chấn động không nhỏ, một dãy núi sừng sững, bởi vì đại chiến của hai người này mà bị san bằng, cảnh tượng hoang tàn đập vào mắt.
Chương 2058: Khổng Tước
Không biết đến lúc nào tiếng vang mới tắt hẳn, chỉ thấy lửa cháy bừng bừng trên đống đổ nát.
Trên đống lửa bắt một cái nồi sắt lớn, bên trong nồi hầm thịt giao long, thơm ngào ngạt.
Hai bên đống lửa là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên, hai bên đánh nhau tưng bừng khói lửa suốt cả đêm, giờ thì anh anh em em, đấy chính là cái gọi là không đánh không quen biết trong truyền thuyết.
Bộ dạng của hai người họ đều không còn chỉn chu nữa, Diệp Thành bị đánh bầm tím mặt mày, quần áo rách rưới, xước rất nhiều đường, giống như bị chó cào.
Tiểu Thánh Viên cũng chẳng tốt hơn là mấy, hai con mắt như mắt gấu trúc, mái tóc vàng thẳng như kim cũng bị đánh xoăn, đen thùi lùi, hai lỗ mũi đến giờ vẫn còn đang chảy máu.
“Cái búa này của ngươi là vật tổ truyền à?”, Tiểu Thánh Viên vuốt máu mũi, hai mắt sáng rỡ nhìn cây gậy lang nha của Diệp Thành, với đôi mắt tinh tường của hắn ta, đương nhiên hắn ta có thể nhìn ra được sự phi thường của cây gậy lang nha đó, đấy không phải là một cây gậy lang nha bình thường mà là một pháp khí đáng sợ biến thành, rất bá đạo.
“Ta bấm ngón tay tính thử, cây gậy sắt này của ngươi chắc cũng là vật tổ truyền”. Diệp Thành chải lại mái tóc rối và hỏi thật lòng: “Nếu đem bán thì chắc sẽ được giá cao”.
“Hay là chúng ta đổi cho nhau đi?”, Tiểu Thánh Viên vò tay, cười lộ hai hàm răng trắng bóng.
“Nào, nhìn khẩu hình miệng của ta, G-U-N”. Diệp Thành cất gậy lang nha vào và nói đùa, cây gậy này của ông là do thần đỉnh Hỗn Độn biến thành, ngươi hay quá, định lấy một cây gậy ra đổi với ta sao.
“Gậy của ta cũng là bảo bối”. Tiểu Thánh Viên tỏ vẻ không đồng tình, đưa cây gậy sắt của mình lên và liên tục hà hơi, còn không quên lấy một miếng dẻ lau nhẹ, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Ta tên Viên Phi, Nam Vực nể mặt nên gọi ta là Tiểu Viên Hoàng, cùng thời với ta mà có thể hơn được ta một bậc thì chắc ngươi cũng không phải người tầm thường”.
“Gọi ta Lý Nhị Khuê được rồi, ta rất thích cái tên này”. Diệp Thành tùy tiện đáp lại.
“Đừng đùa nữa, nói tên thật đi”.
“Diệp Thành”.
“Diệp Thành?”, Tiểu Viên Hoàng vuốt cằm “Sao cái tên này lại nghe quen thế nhỉ?”
Hắn suy nghĩ một lúc thì giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ quái.
Diệp Thành không thèm quan tâm, phủi mông đứng dậy, vò tay tiến về phía trước nồi sắt rồi thò tay vào múc, mùi vị thịt giao long rất thơm ngon.
Đằng sau, biểu cảm của Tiểu Viên Hoàng từ chỗ thắc mắc chuyển sang phức tạp, đánh nhau cả đêm với Diệp Thành mà vẫn chưa nhận ra hắn là thánh thể Hoang Cổ, khó trách khả năng chiến đấu của hắn lại có thể vượt mặt hắn ta.
“Chẳng phải nói đã chết ở di chỉ viễn cổ rồi sao?”. Tiểu Viên Hoàng cúi đầu lẩm bẩm: “Chạy cũng nhanh thật đấy, hôm qua còn ở di chỉ viễn cổ, hôm nay đã chạy đến Nam Vực rồi, siêu nhân à?”
“Ta hỏi thăm ngươi chuyện này”. Diệp Thành lấy một cục thịt giao long rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Viên Hoàng, vừa gặm vừa hỏi: “Mấy ngày gần đây ngươi có từng nghe nói đến tin tức của Đông Thần không?”
“Không có”. Tiểu Viên Hoàng lắc đầu: “Ta cũng mới xuất quan hôm qua đây”.
“Vậy thì đáng tiếc thật”. Diệp Thành vừa nói vừa đứng dậy, nhìn lên bầu trời cao, dường như nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đặc sắc, đến quên cả việc nhai cục thịt trong miệng.
Hắn nhìn thấy một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, cũng có thể nói là một luồng tiên quang vút ngang qua, đấy là hai người, một người là một ông già áo tím, người kia là một cô gái áo trắng.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng đó, mặc dù cô ta và ông già áo tím di chuyển ngang qua trong tích tắc nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ, đấy là khuôn mặt rất quen thuộc, là người chuyển thế.
Hắn không nghĩ gì nhiều, vứt thịt rồng xuống, phóng lên trời như một luồng sáng và đuổi theo.
Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn không theo kịp được tốc độ của người chuyển thế, hay nói đúng hơn là không theo kịp ông già áo tím đó, ông ta là một cao thủ cấp Chuẩn Đế thật sự.
Hắn đuổi theo chưa đến tám vạn trượng thì đã dừng lại, không phải vì hắn không muốn đuổi theo nữa mà là không đuổi theo kịp.
Tiểu Viên Hoàng chạy theo, thở hồng hộc: “Ngươi phát điên gì thế? Đại Minh Vương Khổng Tước là cảnh giới Chuẩn Đế, ngươi muốn đua với ông ta sao? Rảnh quá nhỉ?”
“Còn cô gái áo trắng đi cùng ông ta thì sao? Cũng là tộc Khổng Tước sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Tiểu công chúa của nhà Khổng Tước”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy lỗ tai: “Từng nghe nói đến đệ nhất mỹ nhân của Nam Vực chưa? Chính là nàng ấy. Vẻ đẹp tuyệt thế của nàng ấy không thua kém gì thần nữ thánh địa Dao Trì đâu”.
“Con gái Đại Sở ta, ai cũng đều giúp Đại Sở nở mặt nở mày”. Diệp Thành nở nụ cười hoài niệm, đấy là một cô gái tài sắc, mẹ nàng ấy là vương giả của Đại Sở, nàng ấy là hậu duệ của vương giả, giữ được uy danh lẫm liệt của các tiền bối trong cuộc đại chiến kháng ma tộc.
“Chắc ngươi rất thích nàng ta”. Lúc hắn đang trầm ngâm thì Tiểu Viên Hoàng nói: “Hai người đúng thật rất xứng đôi, có điều ta cảm thấy mình với nàng ấy cũng rất xứng đôi”.
“Hẹn gặp lại”. Diệp Thành điều chỉnh lại cảm xúc, nói xong thì liền muốn đến nhà Khổng Tước.
“Ta cũng đi”. Tiểu Viên Hoàng chải lại tóc rồi loạng choạng đuổi theo sau.
Hai người cùng xuất phát, hai người biến thành hai tia sáng thần kỳ điểm tô thêm màu sắc cho bầu trời sao.
Suốt đường đi, Tiểu Viên Hoàng liên tục nhìn lén Diệp Thành, đến giờ phút này hắn ta vẫn chưa nhìn ra được huyết mạch của hắn, bí pháp che mắt thật sự quá bá đạo.
Đương nhiên Diệp Thành biết tên đó đang nhìn mình nhưng lại chẳng thèm để tâm, hắn chỉ để tâm đến người chuyển thế.
Chương 2059: Khổng Tước (2)
Màn đêm lùi dần, khi bình minh gần ló dạng, hai người họ mới đáp xuống một miền núi tiên.
Nơi đến là vùng núi mà tộc Khổng Tước sống, thế hệ sau của tộc này có tuổi đời rất lâu, cội nguồn phải tính từ thời đại Hồng Hoang, mặc dù đến thời này đã lụi tàn nhưng cũng không thể xem thường.
“Ngây ra làm gì, bám theo!”. Tiểu Viên Hoàng rất tự giác, vác theo cây gậy đen vào trong núi, dường như đây không phải là lần đầu tiên hắn ta đến đây, người khác cổng không hề cản hắn ta lại.
Diệp Thành đi theo sau, Chu Thiên đã biến hóa, hai mắt hắn sáng rỡ, gia tộc Khổng Tước ngoài công chúa Khổng Tước ra thì còn có rất nhiều người chuyển thế, đếm kỹ cũng có đến hơn hai mươi người.
Diệp Thành mỉm cười, cũng xem như tìm được một nhóm nhỏ, vậy cũng có được chút hi vọng. Nếu sau này tìm đến chỗ nào cũng được như chỗ này thì tốt quá, nếu được như vậy thật thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đời này hắn cũng có thể tìm xong được hết người chuyển thế.
“Nhìn thấy ngọn núi đó không? Trên đó có tiên trì, có thể giúp con người thay da đổi thịt”. Tiểu Viên Hoàng chọt nhẹ Diệp Thành, miệng lẩm bẩm, ám chỉ Diệp Thành đến ngọn núi nguy nga trước mặt xem thử.
“Nhìn thấy rồi”. Diệp Thành đáp, hắn liếc nhìn ngọn núi đó rồi nhìn ngang nhìn dọc, gia tộc Khổng Tước thật không đơn giản, trận pháp được giấu ở khắp nơi, còn những đệ tử của tộc Khổng Tước đi ngang qua trên đường nữa, ai cũng có khí tức dồi dào, huyết mạch đều không hề đơn giản.
“Còn ngọn núi đó nữa, ở đó có một cây ra quả Trường Sinh, có thể kéo dài tuổi thọ, ngọn núi bên cạnh có một đóa sen lửa Thiên Vực năm ngàn năm tuổi, rất đáng tiền”. Tiểu Viên Hoàng nói hơi nhiều, vừa đi vừa nói, dường như hắn ta biết toàn bộ báu vật của Khổng Tước để ở đâu.
Diệp Thành chẳng buồn quan tâm, Tiểu Viên Hoàng cứ mở miệng bô lô bô la suốt dọc đường, còn hắn thì vừa đi vừa quan sát.
Không biết tại sao hắn lại cảm giác thấy một hiện tượng kỳ lạ đó là những người già của nhà Khổng Tước đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Tiểu Viên Hoàng thì mặt đều tối sầm, kiểu thổi râu trợn mắt.
Còn những đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước sau khi nhìn thấy hắn ta thì cũng sầm mặt, hơn nữa còn muốn lấy hàng ra đánh ngay tại chỗ nữa, không biết sao ai cũng thấy hắn ta không vừa mắt.
“Ta thấy dường như người nhà Khổng Tước đều không thích gặp ngươi”. Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng: “Làm liên lụy cả ta, ta đi theo ngươi liệu có bị ăn đập không?”
“Đi theo ta lăn lộn thì không sai vào đâu được”. Tiểu Viên Hoàng vỗ ngực, vác cây gậy đen, đi nghênh ngang, thấy đệ tử trẻ thì hét lớn: “Nhìn gì mà nhìn”.
Phải nói là tiếng hét của hắn ta rất có tính uy hiếp, đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước có rất nhiều, hơn nữa còn có không ít người giỏi, nhưng ai cũng không dám nộ lại, chắc là bị đánh sợ rồi.
Diệp Thành xuýt xoa, tự giác giữ khoảng cách với tên này, đến địa bàn của người ta mà còn ngông cuồng như thế, không chừng sẽ bị đánh hội đồng, hơn nữa đến cả hắn cũng sẽ bị kéo theo.
Đột nhiên, hai người họ gặp một cây cầu vòm, vẫn chưa đi qua thì Tiểu Viên Hoàng đã chớp mắt với Diệp Thành, thì thầm : “Bên dưới cây cầu này có bảo bối”.
Diệp Thành nghiêng đầu liếc mắt, nước dưới cầu trong thấy đáy, không có gì bất thường, nhưng thật sự có bảo bối, nếu Tiểu Viên Hoàng không nói thì chắc hắn cũng không phát hiện ra.
Đúng là mắt tinh, Diệp Thành không nhìn nữa, chỉ giơ ngón tay cái khen Tiểu Viên Hoàng.
Đại điện đã xuất hiện phía trước, có thang mây chín tầng, mỗi tầng đều có cấm chế, trước điện còn có hai ông già ngồi xếp giả vờ ngủ, tu vi của hai người đều không yếu, cả hai đều là Thánh Nhân.
“Thằng nhóc Tiểu Viên, chắc ngươi biết đây là cấm địa của nhà Khổng Tước chứ?”, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng vừa đến thì một trong hai ông lão liền lên tiếng, trên trán ông ta còn có hai đường gân đen di chuyển.
“Ta muốn gặp tiểu Khổng Tước nhà ông, đừng cản đường, cẩn thận làm ta nổi giận”. Tiểu Viên Hoàng lớn giọng, không có vẻ gì là sợ hai ông già, với sức của hắn ta thì không cần phải sợ hai thánh nhân đó.
“Hỗn xược”. Ông già còn lại lập tức hét lớn: “Đây là nhà Khổng Tước, đừng có ngông cuồng”.
“Hây!”, Tiểu Viên Hoàng không cãi nữa, nổi giận giương gậy sắt lên.
“Đừng làm loạn”. Diệp Thành tiến về trước, kéo hắn ta về sau rồi nhìn về phía đại điện, một bóng người mặc áo trắng từ trong bước ra, đấy là công chúa Khổng Tước, cũng là người chuyển thế.
Tiểu Viên Hoàng nhìn thấy công chúa Khổng Tước thì liền cười hehe, cất cây gậy sắt của mình vào, vò hai cái tay lông lá, cười với vẻ khá nham nhở. “Tiểu Khổng Tước, nhớ ta không?”
“Muốn ăn đòn rồi sao?” Công chúa Khổng Tước cười, xinh đẹp đến mức làm lu mờ cả thế giới.
“Ta có chuyện cần tìm cô”. Tiểu Viên Hoàng tằng hắng, kéo Diệp Thành qua: “Hắn để ý cô, nhớ cô, ta cũng thích cô, ta cũng nhớ cô, chúng ta đều nhớ cô”.
Diệp Thành nghe hắn ta nói thế thì khóe miệng giật mạnh: “Động vật thẳng thừng vậy sao?”
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tiểu Viên Hoàng bay ra xa, hắn ta bị công chúa Khổng Tước chưởng bay, bay ra rất xa, treo mình trên một vách đá ở tít đằng xa.
“Không ngờ là cảnh giới Thánh Nhân, hèn gì mạnh đến thế”. Diệp Thành quan sát công chúa Khổng Tước, nhìn ra được tu vi của cô ta, chắc chắn vừa tăng cấp chưa quá ba ngày, còn kém một chút so với Cửu Tiên Đế gia, nhưng vẫn cực kỳ khủng khiếp, đúng là khiến Đại Sở được nở mày nở mặt.
“Đại lục Huyền Hoang đúng là ngọa hổ tàng long”. Diệp Thành xuýt xoa, dưới Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, còn có rất nhiều thiên tài, ai cũng là đỉnh của chóp.
“Ngươi rất mạnh, là người của tộc nào thế?”. Công chúa Khổng Tước nhìn Diệp Thành chằm chằm, đôi mắt trong vắt như nước thoáng qua nhiều ẩn ý thâm sâu, cô ta biết sự phi phàm của Diệp Thành nhưng lại không nhìn rõ được mặt thật của hắn.
Chương 2060: Chiến đấu bằng suy nghĩ
“Đại Sở”. Diệp Thành khẽ cười, đối với câu hỏi của công chúa Khổng Tước, hắn chỉ bật ra hai chữ này.
“Đại Sở?”. Công chúa Khổng Tước khẽ nói, nhíu mày, chắc chắn chưa từng nghe nói đến thế lực này, nhưng vừa nghe thấy đã có chút quen thuộc, giống như đôi mắt kia của Diệp Thành, như thể đã từng gặp qua.
“Có thể nhớ lại”. Diệp Thành cười nhìn công chúa Khổng Tước, vẫn chưa muốn tháo bỏ mặt nạ quỷ xuống.
“Gương mặt dưới mặt nạ của ngươi, rất thú vị”. Công chúa Khổng Tước khẽ lên tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô ta nhắm mắt lại, sau đó vừa dứt lời, cô ta lại bỗng mở bừng mắt.
Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt cánh hoa tung bay, tâm trí bị kéo vào mộ bí cảnh huyền ảo.
Hai mắt hắn trở nên trống rỗng, cũng giống như hắn, đôi mắt công chúa Khổng Tước cũng mất đi tiên quang, hai người cứ yên lặng đứng đó, một người như đá, một người như tượng, không hề động đậy.
Hai ông lão canh giữ trước điện thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, vội hoảng hốt tiến lên, một trước một sau bảo vệ Diệp Thành và công chúa Khổng Tước, chỉ bởi vì bọn họ đang dùng suy nghĩ để chiến đấu.
Cách đó không xa, Tiểu Viên Hoàng khập khiễng chống trượng quay lại, vốn muốn nổi loạn nhưng cuối cùng vẫn nén lại, hai ông lão có thể nhìn ra, thì sao hỏa nhãn kim tinh của hắn ta không nhìn ra được chú, hai người họ đang đấu với nhau.
“Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, đối đầu với công chúa Khổng Tước cấp Thánh Nhân, trận chiến bằng suy nghĩ này cũng khá thú vị”. Tiểu Viên Hoàng ôm gậy sắt Ô Kim, nhìn Diệp Thành, rồi lại liếc sang công chúa Khổng Tước, bất giác lại âm thầm trầm ngâm: “Không cùng cấp bậc, Thánh thể chắc chắn bại”.
Suy đi nghĩ lại, quả thực hắn ta không tiến lên làm loạn, chiến đấu bằng suy nghĩ thế này không cho phép quấy rầy từ bên ngoài.
Gió nhẹ khẽ thổi đến, lay động tà áo trắng của Diệp Thành, cũng quét qua nghê thường của công chúa Khổng Tước.
Chiến đấu bằng suy nghĩ, cũng không kinh thiên động địa, tất thảy mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng lại thu hút rất nhiều ánh nhìn từ các trưởng lão nhà Khổng Tước, trên những đỉnh núi, đều xuất hiện bóng người từ xa nhìn về đây.
Ở bên dưới, cũng có rất đông người tụ họp, các đệ tử Khổng Tước bị thu hút kéo đến không ít, hoặc là dừng chân trên cầu vòm, hoặc là đứng trong chòi nghỉ, hoặc là đứng trước hàng rào, đều nâng mắt nhìn phía xa.
Thế cho nên, vùng đất trời kia, chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ngoại trừ những người bế quan, những người còn lại đều đang trông ngóng: “Cấp Chuẩn Thánh đấu với cấp Thánh Nhân của công chúa, tên này không đơn giản”.
“Đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt”. Âm thanh tò mò liên tiếp vang lên, đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, không ít người đã bắt đầu dùng bí pháp nhìn trộm, nhưng còn lâu mới có thể nhìn thấy được Chu Thiên, rất muốn tiến lên kéo mặt nạ của Diệp Thành xuống, nhưng có lòng không có gan, đó không phải trò đùa đâu.
“Lão tổ, tên nhóc kia chắc không phải Nam Đế chứ?”. Trên một ngọn núi, rất nhiều ông lão đều nhìn ông lão áo tím trước mặt, chính là ông lão áo tím mà Diệp Thành đã gặp đêm đó, thân phận ông ta không hề đơn giản, chính là lão tổ nhà Khổng Tước, người Nam Vực xưng là Khổng Tước Đại Minh Vương.
“Không phải Nam Đế, là cùng cấp vô địch”. Khổng Tước Đại Minh Vương khẽ cười, giống như có thể nhìn rõ thân phận của Diệp Thành từ phía xa, đôi mắt già nua có chút kinh ngạc cũng có chút bất ngờ.
“Cùng cấp vô địch?”, Một nhóm ông lão đều xì xào, đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thành, cùng cấp vô địch cũng chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể mới có vinh dự như vậy, đến giờ chưa từng bị phá vỡ, đó là một truyền thuyết, chính là một thần thoại bất hủ.
Mấy ông lão thực sự kinh ngạc, họ cũng không biết Thánh thể còn sống, chẳng phải có tin đồn là bị chôn vùi trong di tích viễn cổ rồi sao, giờ không những còn sống mà trái lại còn đến Nam Vực, đến nhà Khổng Tước bọn họ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Thánh thể của Diệp Thành tĩnh lặng bất động bỗng run lên, khẽ lui về sau một bước.
Tâm trí quay về, hắn lại khẽ cười lắc đầu, giống như Tiểu Viên Hoàng nói, Chuẩn Thánh như hắn, đấu không nổi cấp Thánh Nhân như công chúa Khổng Tước, nếu hai người cùng cấp, công chúa Khổng Tước chắc chắn bại.
Công chúa Khổng Tước cũng định thần lại, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng nước, vẻ mặt vẫn có chút kinh ngạc.
Trận chiến bằng suy nghĩ, cô ta đã thắng, tuy chưa thấy rõ gương mặt Diệp Thành, nhưng đã phá vỡ thân phận của Diệp Thần, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, cũng khó trách có thể chiến đấu suy nghĩ với cô ta lâu như vậy.
Cô ta hiểu rõ, nếu không phải cảnh giới cao hơn Diệp Thành nửa cấp, chắc chắn cô ta không phải đối thủ của Diệp Thành, thần thoại cùng cấp vô địch, cũng không phải vô căn cứ, thực lực của Diệp Thành cũng không phải chỉ hư danh.
“Công chúa, có thể tiến lên nói chuyện riêng không?”. Diệp Thành khẽ cười: “Tại hạ có chuyện quan trọng”.
“Tất nhiên có thể”. Công chúa Khổng Tước cười nhạt, bước chân tiến lên, cất bước nhẹ nhàng, đi thẳng đến sâu trong tiên sơn, cũng là Hoang Cổ Thánh Thể, sao cô ta lại không nể mặt được chứ.
Diệp Thành đi theo, Tiểu Viên Hoàng cũng chống gậy sắt Ô Kim đi theo, bước chân kiêu ngạo.
Đáng nói là, sau lưng Tiểu Viên Hoàng, có không ít ông lão đi theo, hơn nữa còn bám theo rất sát, như sợ chỉ lơ là một chút là sẽ mất dấu, không bảo vệ tốt bảo bối gia tộc.
Tiểu Viên Hoàng bĩu môi, lướt đi biến mất dấu, khiến mấy ông lão như ong vỡ tổ đi tìm kiếm.
Bên này, công chúa Khổng Tước đã đưa Diệp Thành đến một rừng hoa, thấp thoáng sâu trong những bụi hoa là một căn nhà tre, hoa tươi ngập tràn, từng đóa hoa được nhuộm vầng sáng, tựa như mộng ảo.
“Không cần đeo mặt nạ, ta biết ngươi là ai”. Công chúa Khổng Tước khẽ cười, tự mình rót một chén trà cho Diệp Thành: “Thánh uy vang danh lừng lẫy, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền”.
“Ta không còn nhớ rõ lần trước cô khen ta là năm nào nữa”. Diệp Thành cười nhạt, nâng chén trà ngọc trắng, để trước mũi khẽ ngửi mùi trà thơm: “Cô vẫn xinh đẹp như năm đó, như tiên tử từ trời cao hạ phàm, không nhiễm khói lửa nhân gian, không vương bụi trần”.
“Ta và ngươi từng gặp nhau?”. Công chúa Khổng Tước lại nhíu mày, thử thăm dò nhìn Diệp Thành.
Tiểu Thánh Viên nói xong, liền nghe thấy tiếng kêu rên từ thông đạo phía xa, nhưng không phải Diệp Thành, mà là Thánh Vương rết tinh áo đen kia, đã đánh giá thấp Diệp Thành, bị Cửu Đạo Thần Thương đánh cho trở tay không kịp.
Thánh Vương rết tinh áo đen tức giận, lập tức khôi phục sự tỉnh táo, xoè móng vuốt cào về phía Diệp Thành.
Diệp Thành đương nhiên không dám cứng rắn đối đầu, né tránh một chưởng trấn áp, xoay người liền độn, cực kỳ thành thạo.
Thánh Vương rết tinh áo trắng không nhìn tiếp được, xách theo Tiểu Thánh Viên đuổi giết, thân pháp huyền ảo hơn nhiều so với Thánh Vương rết tinh áo đen, một bước nhún người nhảy xa, chặn đường đi của Diệp Thành.
Diệp Thành dừng bước, vừa định xoay người chạy trốn, đã thấy Thánh Vương rết tinh áo đen chạy đến từ phía sau, trước sau đều bị chặn đường, sau có truy binh, hắn bị chặn ở giữa bởi hai Thánh Vương.
“Ta không đánh con rết nhỏ kia”, Diệp Thành mắng to, mặt đen như than.
“Không đánh? Không đánh ngươi chạy làm gì”. Thánh Vương rết tinh áo trắng hừ lạnh, hung hăng.
“Đúng, không đánh ngươi chạy cái gì!”. Tiểu Thánh Viên cũng nói chêm vào, tuy là bị Thánh Vương rết tinh áo trắng xách đi, cũng vẫn không thành thật, hét lớn, gào to.
“Ngươi cái đồ tiện nhân, cút!”, Diệp Thành quát mắng, mặt đen như than, hắn là không đánh, nhưng bắt buộc phải chạy, nếu mà bị bắt được, không bị giết người cướp của mới là lạ.
“Đánh hay chưa đánh, ngươi đều đáng chết”. Thánh Vương rết tinh áo đen đánh tới, tay niết đại ấn, đánh một chưởng về phía Diệp Thành, thằng nhãi này lửa giận ngút trời, vẫn còn tức giận vì bị chịu thiệt trước đó.
Diệp Thành thấy chưởng ấn rít gió mà đến, hắn như một cây lao cắm ở đó, với chiến lực của hắn, tất nhiên không thể chống đỡ được một chưởng của Thánh Vương, trong mắt người ngoài, hắn đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Song, ngay khi một chưởng của Thánh Vương rết tinh áo đen sắp đánh đến hắn, hắn lại biến mất trong nháy mắt, mà cùng lúc đó, Thánh Vương rết tinh áo trắng không hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ hắn biến mất.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho Thánh Vương rết tinh áo đen sửng sốt, ngay cả Tiểu Thánh Viên bị xách theo cũng nhất thời ngẩn ra, người sửng sốt nhất vẫn là Thánh Vương rết tinh áo trắng, đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không tồi, Diệp Thành đã sử dụng bí pháp Di Thiên Hoán Địa, thay đổi vị trí với Thánh Vương rết tinh áo trắng.
Chỉ là, một chưởng của Thánh Vương rết tinh áo đen sẽ không vì vị trí của hai người thay đổi mà dừng lại, Thánh Vương rết tinh áo trắng còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị trúng một chưởng.
Thánh Vương rết tinh áo trắng bị đánh bay tung ra ngoài ngay tại chỗ, Tiểu Thánh Viên ông ta xách theo cũng bị vạ lây, cùng bị quạt bay, vốn định xem một màn kịch hay, mà lại bị một chưởng đánh cho ngây người.
“Khốn khiếp!”. Thánh Vương rết tinh áo đen rống giận, từ giữa ấn đường bay ra một cái lư đồng, toả ra uy áp Thánh Vương, từng đợt tiên khí tràn đầy, nặng như núi, muốn một kích trấn áp Diệp Thành.
Diệp Thành lùi về sau một bước, độn biến mất, lại một lần nữa thi triển Di Thiên Hoán Địa, Tiểu Thánh Viên còn chưa rơi xuống đất kia bị hắn đổi vị trí sang đây một cách rất tự giác, Tiểu Thánh Viên quỳ xuống ngay tại chỗ, bị ép tới lảo đảo.
“Bà ngoại nhà ngươi”, Tiểu Thánh Viên hộc máu ngay tại trận, không biết là do tức giận hay là bị thương.
“Là ngươi hãm hại ta trước!”, Diệp Thành vừa độn vừa mắng lại vừa thi triển Di Thiên Hoán Địa một lần nữa, trao đổi vị trí với Tiểu Thánh Viên, bởi vì Thánh Vương rết tinh áo trắng cũng đã ra tay.
“Ta... Phốc...!”, Tiểu Thánh Viên bị hãm hại lần thứ hai, còn chưa kịp tức giận, máu tươi đã phun ra, một chưởng của Thánh Vương quá lợi hại, làm cho cơ thể nhỏ bé bị đánh nứt toác trong nháy mắt.
“Di Thiên Hoán Địa, quả nhiên tốt”. Diệp Thành cười hèn hạ, chuẩn bị sử dụng tiếp bất kỳ lúc nào.
Từ khi Tiêu Viêm truyền bí pháp Di Thiên Hoán Địa cho hắn cho tới bây giờ đã được ba năm, trong ba năm này, hắn cũng coi như đã khám phá ra tinh tuý của bí pháp này, dùng để bỏ chạy và hãm hại người khác, thì phép thần thông này là tiện lợi nhất.
Nhưng mà, bí pháp nghịch thiên đều có sự tiêu hao nghịch thiên, thân thể cấp Thánh Vương cực kỳ nặng, trao đổi vị trí với bọn hắn tựa như di chuyển một ngọn núi lớn cao tám nghìn trượng, tiêu hao rất lớn.
So với cấp Thánh Vương, đổi vị trí với Tiểu Thánh Viên cấp Chuẩn Thánh sẽ tiêu hao ít hơn nhiều, đây cũng là lý do vì sao hắn cứ nhằm vào Tiểu Thánh Viên để hãm hại, đổi với hắn ta không bị áp lực.
Hai Thánh Vương rết tinh liên tiếp đánh tới, có lẽ đã biết Diệp Thành sử dụng bí pháp gì, liền không dám tuỳ tiện sử dụng đại thuật sát sinh, để tránh việc Diệp Thành thay đổi vị trí với người khác.
Hai người đã thông minh hơn, không dùng bí pháp công kích, mà sử dụng thần thông niêm phong, muốn cấm toàn bộ thông đạo không gian, dùng nó phá giải Di Thiên Hoán Địa của Diệp Thành, rồi sau đó bắt sống Diệp Thành.
Diệp Thành nhíu mày, vội lùi về sau độn, mặc dù Di Thiên Hoán Địa huyền diệu, nhưng cũng không phải là không thể phá giải, một khi không gian bị giam cầm, thì hắn cũng khó thay đổi vị trí, càng không nói đến đó là Thánh Vương niêm phong.
Trong lúc lùi lại, đã động dụng Tiên Luân Thiên Đạo, sưu một tiếng, trong nháy mắt đã không thấy người đâu.
Ơ? Tiểu Thánh Viên vừa tỉnh táo lại sau trạng thái ngơ ngác, thấy vậy cảnh tượng này, nhất thời kinh ngạc, hai Thánh Vương rết tinh cũng là cau mày, một người sống sờ sờ, nói mất là mất.
Chính là, nội dung vở kịch còn có tình tiết đảo ngược, Diệp Thành biến mất chưa bao lâu đã lại hiện thân.
Hắn là xuất hiện lại rồi, nhưng hình thái lại khác hoàn toàn so với lúc trước, cả người đầy máu, trước ngực dày đặc lỗ máu, xương cốt dính máu lộ ra ngoài, ngay cả đầu đều vỡ nửa.
Bởi vì bị thương quá nặng, cho đến khi rơi xuống đất cũng không đứng vững, suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.
Đúng vậy, hắn đã gặp phải sự tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, hơn nữa là đón đầu trùng hợp thế nào còn đụng ngay chính diện, may hắn chạy nhanh, bằng không có lẽ đã thành một đống tro bụi rồi.
Chương 2057: Lại đánh nhau
Hố đen không gian nguy hiểm tứ phía, hắn biết rõ điều này hơn bất kỳ ai, không đến lúc bất đắc dĩ, hắn tuyệt không sẽ động Thiên Đạo, nhưng lại ngay lúc ngắn ngủi như thế, thứ nên đuổi kịp vẫn đã đuổi kịp.
Lại nhìn hai Thánh Vương rết tinh và Tiểu Thánh Viên, biểu cảm thật là kỳ quái, đây là đã xảy ra chuyện gì? Sao mới một giây hoang mang, liền biến thành bộ dạng tả tơi này rồi, chúng ta còn chưa ra tay mà?
“Xấu hổ, thật con mẹ nó xấu hổ”. Diệp Thành lảo đảo, cuối cùng giữ vững cơ thể, bá đạo sự khôi phục sức khỏe, làm cho đầu bị vỡ và thánh khu khuyết nửa của hắn nhanh chóng phục hồi lại.
“Cấm”. Hai Thánh Vương rết tinh đã phản ứng lại bất ngờ lạnh lùng quát lớn, thi triển đại thần thông phong bế thông đạo không gian, chỉ cần Diệp Thành không thể sử dụng Di Thiên Hoán Địa, những thứ khác đều dễ làm.
“Giam giữ”. Hai Thánh Vương chạy hai hướng, một người đi bắt Diệp Thành, một người đi bắt Tiểu Thánh Viên.
“Ông già, ép ta chơi lớn à!”, Tiểu Thánh Viên mắng lớn, trong tay thiết côn vô tận chuyển động vù vù, đột nhiên nện lên thông đạo không gian, một gậy nện cho thông đạo không gian tức thì nổ tung.
“Cho ngươi một đòn nặng nè!”. Diệp Thành tru lên như chó sói chẳng phân biệt trước sau, một kiếm chặt đứt thông đạo.
Thông đạo không gian xao động, bởi vì đòn công kích của hai người, mà sụp đổ từng tấc một, hai người bọn họ lần lượt bị cuốn vào trong vết nứt không gian, hai Thánh Vương rết tinh cũng vậy, cùng bị cuốn vào trong.
Bóng đêm mờ mịt, bỗng chốc ầm vang, làm cho những tu sĩ đi ngang qua liếc nhìn, theo bản năng ngước nhìn trời cao.
Nhưng thấy trời đêm nứt ra một vết nứt lớn, bốn bóng người thảm hại rơi ra rất có trật tự, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên, cùng với hai Thánh Vương rết tinh kia, tất cả đều toàn thân máu tươi đầm đìa.
“Thông đạo không gian nổ tung, bị cuốn vào vết nứt không gian rồi sao?”, các tu sĩ đi ngang qua đều kinh ngạc
“Hai Chuẩn Thánh hai Thánh Vương, chắc là đang đánh nhau trong thông đạo không gian”. Mấy ông lão đều trầm ngâm: “Thật đúng là nhàn rỗi, chạy tới thông đạo không gian đánh nhau, đáng đời bị thảm hại như thế”.
“Chạy đi!”. Khi khắp nơi đang chỉ chỉ trỏ trỏ, tiếng sói tru vang lên, chính là phát ra từ Tiểu Thánh Viên.
Hắn ta rất thông minh, đứng dậy liền độn, dáng vẻ nhếch nhác, Diệp Thành cũng trông rất nhếch nhác, tư thế độn cũng không bá khí như bình thường, hơn nữa chạy rất nhanh.
“Chạy đi đâu”. Hai Thánh Vương rết tinh hét to, từng bước vượt qua hư thiên, đuổi theo hai người.
“May mắn ta đã sớm có chuẩn bị”. Tiểu Thánh Viện nhếch miệng cười, há mồm phun ra một sợi tiên quang, hóa thành một vực đài nhỏ, bước vào, muốn mượn nó để bỏ chạy.
Diệp Thành thấy thế, nhếch mày hứng thú, cũng lười thò tay vào túi của mình tìm truyền tống vực đài, trực tiếp sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí của Tiểu Thánh Viên vừa bước vào vực đài ra ngoài.
“Mẹ kiếp”. Tiểu Thánh Viên quát lớn một tiếng, không ngờ tới thời khắc mấu chốt Diệp Thành chơi chiêu này với hắn ta, đằng sau còn có hai Thánh Vương đuổi giết đấy? Ngươi đây là hại chết ta!
Nhanh như cắt, Tiểu Thánh Viên lập tức kết ấn, khởi động cấm chế trên truyền tống vực đài.
Truyền tống vực đài kia lay động, thần quang bắn ra tứ phía, lại gọi Tiểu Thánh Viên ngược trở về, Diệp Thành vẫn đang ở trên vực đài, chỉ thấy trước mắt tiên quang nhoáng lên một cái, liền thấy Tiểu Thánh Viên đã trở lại.
Thế cho nên, vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể chứa một người, lại có hai người bọn họ đứng đó.
Hai người vừa định khai đấu, trận đài liền vội chuyển động, lực lượng không gian hào hùng bay lượn, biến đổi Truyền Tống Trận, hai người biến mất trong nháy mắt, ngay cả vực đài cỡ nhỏ cũng biến mất không thấy.
Đằng sau, hai Thánh Vương rết tinh đã đuổi đến, nhưng vẫn là chậm từng bước, truyền tống vực đài vô cùng huyền ảo, một khi bị truyền tống đi, Đại Thánh cũng chưa chắc đã tìm ra tung tích bọn họ.
Đáng chết, hai Thánh Vương nghiến răng nghiến lợi, đường đường là hai Thánh Vương, thật đúng là mất mặt, không chỉ không bắt được hai Chuẩn Thánh, còn khiến bản thân nhếch nhác như này.
Nhưng tức giận cũng không có cách nào, người đều đã chạy rồi, với đạo hạnh của bọn họ, đuổi chắc chắn là không thể đuổi kịp nữa rồi, vấn đề là căn bản không biết đuổi theo hướng nào, trời mới biết hai gã kia truyền tống đến đâu.
Ngưng lại một lát, hai người đều hừ lạnh một tiếng, cùng nhập thiên, xoay người thẳng đến một phương khác.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, hư thiên ở một phương cách tám ngàn dặm, vang lên tiếng ầm vang, hai bóng người nhếch nhác rơi xuống dưới, nhìn kỹ lại, chính là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên.
Vực đài cỡ nhỏ chỉ có thể cung cấp cho một người sử dụng, hai người cùng sử dụng, tất sẽ xảy ra chuyện, cũng may hai người không đánh nhau trên vực đài, bằng không cũng chưa chắc có thể chống đỡ đến tám ngàn dặm.
Hai ngọn núi phía dưới thật xui xẻo, một ngọn núi bị Diệp Thành đè đổ, một ngọn bị Tiểu Thánh Viên đè đổ.
Diệp Thành rất tức giận, nhảy ra từ trong đá vụn bay tán loạn, cầm theo gậy lang nha đen thui đi qua, sắc mặt tối đen, nếu không vì con vượn nhãi ranh này, hắn có lẽ đã tìm thấy mấy người chuyển thế.
Đối diện, Tiểu Thánh Viên cũng nhảy ra, cầm theo tiên thiết cổn màu vàng đen, nộ khí càng lớn hơn, hắn ta đúng là đã hãm hại Diệp Thành, nhưng Diệp Thành hại hắn ta càng thảm hơn, hơn nữa còn hãm hại hắn ta hai lần.
“Hôm nay không đánh khóc ngươi thì không xong!”. Diệp Thành bắt đầu đánh, từ trên không đánh xuống một gậy vô cùng bá khí.
“Ngươi cho là ông đây ăn rắm mà lớn à”. Tiểu Thánh Viên gào thét, vung thiết cổn màu vàng đen đánh ngược lên, đón đầu một gậy có thể nói là bá đạo mãnh liệt, chấn động đến mức không gian trên trời cao rung lên.
Một kích cứng rắn, chẳng phân biệt được thắng bại, đại chiến lập tức nổ ra, chấn động không nhỏ, một dãy núi sừng sững, bởi vì đại chiến của hai người này mà bị san bằng, cảnh tượng hoang tàn đập vào mắt.
Chương 2058: Khổng Tước
Không biết đến lúc nào tiếng vang mới tắt hẳn, chỉ thấy lửa cháy bừng bừng trên đống đổ nát.
Trên đống lửa bắt một cái nồi sắt lớn, bên trong nồi hầm thịt giao long, thơm ngào ngạt.
Hai bên đống lửa là Diệp Thành và Tiểu Thánh Viên, hai bên đánh nhau tưng bừng khói lửa suốt cả đêm, giờ thì anh anh em em, đấy chính là cái gọi là không đánh không quen biết trong truyền thuyết.
Bộ dạng của hai người họ đều không còn chỉn chu nữa, Diệp Thành bị đánh bầm tím mặt mày, quần áo rách rưới, xước rất nhiều đường, giống như bị chó cào.
Tiểu Thánh Viên cũng chẳng tốt hơn là mấy, hai con mắt như mắt gấu trúc, mái tóc vàng thẳng như kim cũng bị đánh xoăn, đen thùi lùi, hai lỗ mũi đến giờ vẫn còn đang chảy máu.
“Cái búa này của ngươi là vật tổ truyền à?”, Tiểu Thánh Viên vuốt máu mũi, hai mắt sáng rỡ nhìn cây gậy lang nha của Diệp Thành, với đôi mắt tinh tường của hắn ta, đương nhiên hắn ta có thể nhìn ra được sự phi thường của cây gậy lang nha đó, đấy không phải là một cây gậy lang nha bình thường mà là một pháp khí đáng sợ biến thành, rất bá đạo.
“Ta bấm ngón tay tính thử, cây gậy sắt này của ngươi chắc cũng là vật tổ truyền”. Diệp Thành chải lại mái tóc rối và hỏi thật lòng: “Nếu đem bán thì chắc sẽ được giá cao”.
“Hay là chúng ta đổi cho nhau đi?”, Tiểu Thánh Viên vò tay, cười lộ hai hàm răng trắng bóng.
“Nào, nhìn khẩu hình miệng của ta, G-U-N”. Diệp Thành cất gậy lang nha vào và nói đùa, cây gậy này của ông là do thần đỉnh Hỗn Độn biến thành, ngươi hay quá, định lấy một cây gậy ra đổi với ta sao.
“Gậy của ta cũng là bảo bối”. Tiểu Thánh Viên tỏ vẻ không đồng tình, đưa cây gậy sắt của mình lên và liên tục hà hơi, còn không quên lấy một miếng dẻ lau nhẹ, vừa lau vừa lẩm bẩm: “Ta tên Viên Phi, Nam Vực nể mặt nên gọi ta là Tiểu Viên Hoàng, cùng thời với ta mà có thể hơn được ta một bậc thì chắc ngươi cũng không phải người tầm thường”.
“Gọi ta Lý Nhị Khuê được rồi, ta rất thích cái tên này”. Diệp Thành tùy tiện đáp lại.
“Đừng đùa nữa, nói tên thật đi”.
“Diệp Thành”.
“Diệp Thành?”, Tiểu Viên Hoàng vuốt cằm “Sao cái tên này lại nghe quen thế nhỉ?”
Hắn suy nghĩ một lúc thì giật mình, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới bằng ánh mắt kỳ quái.
Diệp Thành không thèm quan tâm, phủi mông đứng dậy, vò tay tiến về phía trước nồi sắt rồi thò tay vào múc, mùi vị thịt giao long rất thơm ngon.
Đằng sau, biểu cảm của Tiểu Viên Hoàng từ chỗ thắc mắc chuyển sang phức tạp, đánh nhau cả đêm với Diệp Thành mà vẫn chưa nhận ra hắn là thánh thể Hoang Cổ, khó trách khả năng chiến đấu của hắn lại có thể vượt mặt hắn ta.
“Chẳng phải nói đã chết ở di chỉ viễn cổ rồi sao?”. Tiểu Viên Hoàng cúi đầu lẩm bẩm: “Chạy cũng nhanh thật đấy, hôm qua còn ở di chỉ viễn cổ, hôm nay đã chạy đến Nam Vực rồi, siêu nhân à?”
“Ta hỏi thăm ngươi chuyện này”. Diệp Thành lấy một cục thịt giao long rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Viên Hoàng, vừa gặm vừa hỏi: “Mấy ngày gần đây ngươi có từng nghe nói đến tin tức của Đông Thần không?”
“Không có”. Tiểu Viên Hoàng lắc đầu: “Ta cũng mới xuất quan hôm qua đây”.
“Vậy thì đáng tiếc thật”. Diệp Thành vừa nói vừa đứng dậy, nhìn lên bầu trời cao, dường như nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng đặc sắc, đến quên cả việc nhai cục thịt trong miệng.
Hắn nhìn thấy một ngôi sao băng lướt qua bầu trời, cũng có thể nói là một luồng tiên quang vút ngang qua, đấy là hai người, một người là một ông già áo tím, người kia là một cô gái áo trắng.
Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng đó, mặc dù cô ta và ông già áo tím di chuyển ngang qua trong tích tắc nhưng hắn lại nhìn thấy rất rõ, đấy là khuôn mặt rất quen thuộc, là người chuyển thế.
Hắn không nghĩ gì nhiều, vứt thịt rồng xuống, phóng lên trời như một luồng sáng và đuổi theo.
Mặc dù tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn không theo kịp được tốc độ của người chuyển thế, hay nói đúng hơn là không theo kịp ông già áo tím đó, ông ta là một cao thủ cấp Chuẩn Đế thật sự.
Hắn đuổi theo chưa đến tám vạn trượng thì đã dừng lại, không phải vì hắn không muốn đuổi theo nữa mà là không đuổi theo kịp.
Tiểu Viên Hoàng chạy theo, thở hồng hộc: “Ngươi phát điên gì thế? Đại Minh Vương Khổng Tước là cảnh giới Chuẩn Đế, ngươi muốn đua với ông ta sao? Rảnh quá nhỉ?”
“Còn cô gái áo trắng đi cùng ông ta thì sao? Cũng là tộc Khổng Tước sao?”, Diệp Thành vội hỏi.
“Tiểu công chúa của nhà Khổng Tước”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy lỗ tai: “Từng nghe nói đến đệ nhất mỹ nhân của Nam Vực chưa? Chính là nàng ấy. Vẻ đẹp tuyệt thế của nàng ấy không thua kém gì thần nữ thánh địa Dao Trì đâu”.
“Con gái Đại Sở ta, ai cũng đều giúp Đại Sở nở mặt nở mày”. Diệp Thành nở nụ cười hoài niệm, đấy là một cô gái tài sắc, mẹ nàng ấy là vương giả của Đại Sở, nàng ấy là hậu duệ của vương giả, giữ được uy danh lẫm liệt của các tiền bối trong cuộc đại chiến kháng ma tộc.
“Chắc ngươi rất thích nàng ta”. Lúc hắn đang trầm ngâm thì Tiểu Viên Hoàng nói: “Hai người đúng thật rất xứng đôi, có điều ta cảm thấy mình với nàng ấy cũng rất xứng đôi”.
“Hẹn gặp lại”. Diệp Thành điều chỉnh lại cảm xúc, nói xong thì liền muốn đến nhà Khổng Tước.
“Ta cũng đi”. Tiểu Viên Hoàng chải lại tóc rồi loạng choạng đuổi theo sau.
Hai người cùng xuất phát, hai người biến thành hai tia sáng thần kỳ điểm tô thêm màu sắc cho bầu trời sao.
Suốt đường đi, Tiểu Viên Hoàng liên tục nhìn lén Diệp Thành, đến giờ phút này hắn ta vẫn chưa nhìn ra được huyết mạch của hắn, bí pháp che mắt thật sự quá bá đạo.
Đương nhiên Diệp Thành biết tên đó đang nhìn mình nhưng lại chẳng thèm để tâm, hắn chỉ để tâm đến người chuyển thế.
Chương 2059: Khổng Tước (2)
Màn đêm lùi dần, khi bình minh gần ló dạng, hai người họ mới đáp xuống một miền núi tiên.
Nơi đến là vùng núi mà tộc Khổng Tước sống, thế hệ sau của tộc này có tuổi đời rất lâu, cội nguồn phải tính từ thời đại Hồng Hoang, mặc dù đến thời này đã lụi tàn nhưng cũng không thể xem thường.
“Ngây ra làm gì, bám theo!”. Tiểu Viên Hoàng rất tự giác, vác theo cây gậy đen vào trong núi, dường như đây không phải là lần đầu tiên hắn ta đến đây, người khác cổng không hề cản hắn ta lại.
Diệp Thành đi theo sau, Chu Thiên đã biến hóa, hai mắt hắn sáng rỡ, gia tộc Khổng Tước ngoài công chúa Khổng Tước ra thì còn có rất nhiều người chuyển thế, đếm kỹ cũng có đến hơn hai mươi người.
Diệp Thành mỉm cười, cũng xem như tìm được một nhóm nhỏ, vậy cũng có được chút hi vọng. Nếu sau này tìm đến chỗ nào cũng được như chỗ này thì tốt quá, nếu được như vậy thật thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đời này hắn cũng có thể tìm xong được hết người chuyển thế.
“Nhìn thấy ngọn núi đó không? Trên đó có tiên trì, có thể giúp con người thay da đổi thịt”. Tiểu Viên Hoàng chọt nhẹ Diệp Thành, miệng lẩm bẩm, ám chỉ Diệp Thành đến ngọn núi nguy nga trước mặt xem thử.
“Nhìn thấy rồi”. Diệp Thành đáp, hắn liếc nhìn ngọn núi đó rồi nhìn ngang nhìn dọc, gia tộc Khổng Tước thật không đơn giản, trận pháp được giấu ở khắp nơi, còn những đệ tử của tộc Khổng Tước đi ngang qua trên đường nữa, ai cũng có khí tức dồi dào, huyết mạch đều không hề đơn giản.
“Còn ngọn núi đó nữa, ở đó có một cây ra quả Trường Sinh, có thể kéo dài tuổi thọ, ngọn núi bên cạnh có một đóa sen lửa Thiên Vực năm ngàn năm tuổi, rất đáng tiền”. Tiểu Viên Hoàng nói hơi nhiều, vừa đi vừa nói, dường như hắn ta biết toàn bộ báu vật của Khổng Tước để ở đâu.
Diệp Thành chẳng buồn quan tâm, Tiểu Viên Hoàng cứ mở miệng bô lô bô la suốt dọc đường, còn hắn thì vừa đi vừa quan sát.
Không biết tại sao hắn lại cảm giác thấy một hiện tượng kỳ lạ đó là những người già của nhà Khổng Tước đi ngang qua, sau khi nhìn thấy Tiểu Viên Hoàng thì mặt đều tối sầm, kiểu thổi râu trợn mắt.
Còn những đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước sau khi nhìn thấy hắn ta thì cũng sầm mặt, hơn nữa còn muốn lấy hàng ra đánh ngay tại chỗ nữa, không biết sao ai cũng thấy hắn ta không vừa mắt.
“Ta thấy dường như người nhà Khổng Tước đều không thích gặp ngươi”. Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng: “Làm liên lụy cả ta, ta đi theo ngươi liệu có bị ăn đập không?”
“Đi theo ta lăn lộn thì không sai vào đâu được”. Tiểu Viên Hoàng vỗ ngực, vác cây gậy đen, đi nghênh ngang, thấy đệ tử trẻ thì hét lớn: “Nhìn gì mà nhìn”.
Phải nói là tiếng hét của hắn ta rất có tính uy hiếp, đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước có rất nhiều, hơn nữa còn có không ít người giỏi, nhưng ai cũng không dám nộ lại, chắc là bị đánh sợ rồi.
Diệp Thành xuýt xoa, tự giác giữ khoảng cách với tên này, đến địa bàn của người ta mà còn ngông cuồng như thế, không chừng sẽ bị đánh hội đồng, hơn nữa đến cả hắn cũng sẽ bị kéo theo.
Đột nhiên, hai người họ gặp một cây cầu vòm, vẫn chưa đi qua thì Tiểu Viên Hoàng đã chớp mắt với Diệp Thành, thì thầm : “Bên dưới cây cầu này có bảo bối”.
Diệp Thành nghiêng đầu liếc mắt, nước dưới cầu trong thấy đáy, không có gì bất thường, nhưng thật sự có bảo bối, nếu Tiểu Viên Hoàng không nói thì chắc hắn cũng không phát hiện ra.
Đúng là mắt tinh, Diệp Thành không nhìn nữa, chỉ giơ ngón tay cái khen Tiểu Viên Hoàng.
Đại điện đã xuất hiện phía trước, có thang mây chín tầng, mỗi tầng đều có cấm chế, trước điện còn có hai ông già ngồi xếp giả vờ ngủ, tu vi của hai người đều không yếu, cả hai đều là Thánh Nhân.
“Thằng nhóc Tiểu Viên, chắc ngươi biết đây là cấm địa của nhà Khổng Tước chứ?”, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng vừa đến thì một trong hai ông lão liền lên tiếng, trên trán ông ta còn có hai đường gân đen di chuyển.
“Ta muốn gặp tiểu Khổng Tước nhà ông, đừng cản đường, cẩn thận làm ta nổi giận”. Tiểu Viên Hoàng lớn giọng, không có vẻ gì là sợ hai ông già, với sức của hắn ta thì không cần phải sợ hai thánh nhân đó.
“Hỗn xược”. Ông già còn lại lập tức hét lớn: “Đây là nhà Khổng Tước, đừng có ngông cuồng”.
“Hây!”, Tiểu Viên Hoàng không cãi nữa, nổi giận giương gậy sắt lên.
“Đừng làm loạn”. Diệp Thành tiến về trước, kéo hắn ta về sau rồi nhìn về phía đại điện, một bóng người mặc áo trắng từ trong bước ra, đấy là công chúa Khổng Tước, cũng là người chuyển thế.
Tiểu Viên Hoàng nhìn thấy công chúa Khổng Tước thì liền cười hehe, cất cây gậy sắt của mình vào, vò hai cái tay lông lá, cười với vẻ khá nham nhở. “Tiểu Khổng Tước, nhớ ta không?”
“Muốn ăn đòn rồi sao?” Công chúa Khổng Tước cười, xinh đẹp đến mức làm lu mờ cả thế giới.
“Ta có chuyện cần tìm cô”. Tiểu Viên Hoàng tằng hắng, kéo Diệp Thành qua: “Hắn để ý cô, nhớ cô, ta cũng thích cô, ta cũng nhớ cô, chúng ta đều nhớ cô”.
Diệp Thành nghe hắn ta nói thế thì khóe miệng giật mạnh: “Động vật thẳng thừng vậy sao?”
Hắn vừa dứt lời thì thấy Tiểu Viên Hoàng bay ra xa, hắn ta bị công chúa Khổng Tước chưởng bay, bay ra rất xa, treo mình trên một vách đá ở tít đằng xa.
“Không ngờ là cảnh giới Thánh Nhân, hèn gì mạnh đến thế”. Diệp Thành quan sát công chúa Khổng Tước, nhìn ra được tu vi của cô ta, chắc chắn vừa tăng cấp chưa quá ba ngày, còn kém một chút so với Cửu Tiên Đế gia, nhưng vẫn cực kỳ khủng khiếp, đúng là khiến Đại Sở được nở mày nở mặt.
“Đại lục Huyền Hoang đúng là ngọa hổ tàng long”. Diệp Thành xuýt xoa, dưới Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, còn có rất nhiều thiên tài, ai cũng là đỉnh của chóp.
“Ngươi rất mạnh, là người của tộc nào thế?”. Công chúa Khổng Tước nhìn Diệp Thành chằm chằm, đôi mắt trong vắt như nước thoáng qua nhiều ẩn ý thâm sâu, cô ta biết sự phi phàm của Diệp Thành nhưng lại không nhìn rõ được mặt thật của hắn.
Chương 2060: Chiến đấu bằng suy nghĩ
“Đại Sở”. Diệp Thành khẽ cười, đối với câu hỏi của công chúa Khổng Tước, hắn chỉ bật ra hai chữ này.
“Đại Sở?”. Công chúa Khổng Tước khẽ nói, nhíu mày, chắc chắn chưa từng nghe nói đến thế lực này, nhưng vừa nghe thấy đã có chút quen thuộc, giống như đôi mắt kia của Diệp Thành, như thể đã từng gặp qua.
“Có thể nhớ lại”. Diệp Thành cười nhìn công chúa Khổng Tước, vẫn chưa muốn tháo bỏ mặt nạ quỷ xuống.
“Gương mặt dưới mặt nạ của ngươi, rất thú vị”. Công chúa Khổng Tước khẽ lên tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô ta nhắm mắt lại, sau đó vừa dứt lời, cô ta lại bỗng mở bừng mắt.
Diệp Thành chỉ cảm thấy trước mắt cánh hoa tung bay, tâm trí bị kéo vào mộ bí cảnh huyền ảo.
Hai mắt hắn trở nên trống rỗng, cũng giống như hắn, đôi mắt công chúa Khổng Tước cũng mất đi tiên quang, hai người cứ yên lặng đứng đó, một người như đá, một người như tượng, không hề động đậy.
Hai ông lão canh giữ trước điện thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, vội hoảng hốt tiến lên, một trước một sau bảo vệ Diệp Thành và công chúa Khổng Tước, chỉ bởi vì bọn họ đang dùng suy nghĩ để chiến đấu.
Cách đó không xa, Tiểu Viên Hoàng khập khiễng chống trượng quay lại, vốn muốn nổi loạn nhưng cuối cùng vẫn nén lại, hai ông lão có thể nhìn ra, thì sao hỏa nhãn kim tinh của hắn ta không nhìn ra được chú, hai người họ đang đấu với nhau.
“Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, đối đầu với công chúa Khổng Tước cấp Thánh Nhân, trận chiến bằng suy nghĩ này cũng khá thú vị”. Tiểu Viên Hoàng ôm gậy sắt Ô Kim, nhìn Diệp Thành, rồi lại liếc sang công chúa Khổng Tước, bất giác lại âm thầm trầm ngâm: “Không cùng cấp bậc, Thánh thể chắc chắn bại”.
Suy đi nghĩ lại, quả thực hắn ta không tiến lên làm loạn, chiến đấu bằng suy nghĩ thế này không cho phép quấy rầy từ bên ngoài.
Gió nhẹ khẽ thổi đến, lay động tà áo trắng của Diệp Thành, cũng quét qua nghê thường của công chúa Khổng Tước.
Chiến đấu bằng suy nghĩ, cũng không kinh thiên động địa, tất thảy mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng lại thu hút rất nhiều ánh nhìn từ các trưởng lão nhà Khổng Tước, trên những đỉnh núi, đều xuất hiện bóng người từ xa nhìn về đây.
Ở bên dưới, cũng có rất đông người tụ họp, các đệ tử Khổng Tước bị thu hút kéo đến không ít, hoặc là dừng chân trên cầu vòm, hoặc là đứng trong chòi nghỉ, hoặc là đứng trước hàng rào, đều nâng mắt nhìn phía xa.
Thế cho nên, vùng đất trời kia, chớp mắt đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, ngoại trừ những người bế quan, những người còn lại đều đang trông ngóng: “Cấp Chuẩn Thánh đấu với cấp Thánh Nhân của công chúa, tên này không đơn giản”.
“Đeo mặt nạ, không nhìn rõ mặt”. Âm thanh tò mò liên tiếp vang lên, đều chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, không ít người đã bắt đầu dùng bí pháp nhìn trộm, nhưng còn lâu mới có thể nhìn thấy được Chu Thiên, rất muốn tiến lên kéo mặt nạ của Diệp Thành xuống, nhưng có lòng không có gan, đó không phải trò đùa đâu.
“Lão tổ, tên nhóc kia chắc không phải Nam Đế chứ?”. Trên một ngọn núi, rất nhiều ông lão đều nhìn ông lão áo tím trước mặt, chính là ông lão áo tím mà Diệp Thành đã gặp đêm đó, thân phận ông ta không hề đơn giản, chính là lão tổ nhà Khổng Tước, người Nam Vực xưng là Khổng Tước Đại Minh Vương.
“Không phải Nam Đế, là cùng cấp vô địch”. Khổng Tước Đại Minh Vương khẽ cười, giống như có thể nhìn rõ thân phận của Diệp Thành từ phía xa, đôi mắt già nua có chút kinh ngạc cũng có chút bất ngờ.
“Cùng cấp vô địch?”, Một nhóm ông lão đều xì xào, đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thành, cùng cấp vô địch cũng chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể mới có vinh dự như vậy, đến giờ chưa từng bị phá vỡ, đó là một truyền thuyết, chính là một thần thoại bất hủ.
Mấy ông lão thực sự kinh ngạc, họ cũng không biết Thánh thể còn sống, chẳng phải có tin đồn là bị chôn vùi trong di tích viễn cổ rồi sao, giờ không những còn sống mà trái lại còn đến Nam Vực, đến nhà Khổng Tước bọn họ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Thánh thể của Diệp Thành tĩnh lặng bất động bỗng run lên, khẽ lui về sau một bước.
Tâm trí quay về, hắn lại khẽ cười lắc đầu, giống như Tiểu Viên Hoàng nói, Chuẩn Thánh như hắn, đấu không nổi cấp Thánh Nhân như công chúa Khổng Tước, nếu hai người cùng cấp, công chúa Khổng Tước chắc chắn bại.
Công chúa Khổng Tước cũng định thần lại, đôi mắt xinh đẹp gợn sóng nước, vẻ mặt vẫn có chút kinh ngạc.
Trận chiến bằng suy nghĩ, cô ta đã thắng, tuy chưa thấy rõ gương mặt Diệp Thành, nhưng đã phá vỡ thân phận của Diệp Thần, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, cũng khó trách có thể chiến đấu suy nghĩ với cô ta lâu như vậy.
Cô ta hiểu rõ, nếu không phải cảnh giới cao hơn Diệp Thành nửa cấp, chắc chắn cô ta không phải đối thủ của Diệp Thành, thần thoại cùng cấp vô địch, cũng không phải vô căn cứ, thực lực của Diệp Thành cũng không phải chỉ hư danh.
“Công chúa, có thể tiến lên nói chuyện riêng không?”. Diệp Thành khẽ cười: “Tại hạ có chuyện quan trọng”.
“Tất nhiên có thể”. Công chúa Khổng Tước cười nhạt, bước chân tiến lên, cất bước nhẹ nhàng, đi thẳng đến sâu trong tiên sơn, cũng là Hoang Cổ Thánh Thể, sao cô ta lại không nể mặt được chứ.
Diệp Thành đi theo, Tiểu Viên Hoàng cũng chống gậy sắt Ô Kim đi theo, bước chân kiêu ngạo.
Đáng nói là, sau lưng Tiểu Viên Hoàng, có không ít ông lão đi theo, hơn nữa còn bám theo rất sát, như sợ chỉ lơ là một chút là sẽ mất dấu, không bảo vệ tốt bảo bối gia tộc.
Tiểu Viên Hoàng bĩu môi, lướt đi biến mất dấu, khiến mấy ông lão như ong vỡ tổ đi tìm kiếm.
Bên này, công chúa Khổng Tước đã đưa Diệp Thành đến một rừng hoa, thấp thoáng sâu trong những bụi hoa là một căn nhà tre, hoa tươi ngập tràn, từng đóa hoa được nhuộm vầng sáng, tựa như mộng ảo.
“Không cần đeo mặt nạ, ta biết ngươi là ai”. Công chúa Khổng Tước khẽ cười, tự mình rót một chén trà cho Diệp Thành: “Thánh uy vang danh lừng lẫy, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền”.
“Ta không còn nhớ rõ lần trước cô khen ta là năm nào nữa”. Diệp Thành cười nhạt, nâng chén trà ngọc trắng, để trước mũi khẽ ngửi mùi trà thơm: “Cô vẫn xinh đẹp như năm đó, như tiên tử từ trời cao hạ phàm, không nhiễm khói lửa nhân gian, không vương bụi trần”.
“Ta và ngươi từng gặp nhau?”. Công chúa Khổng Tước lại nhíu mày, thử thăm dò nhìn Diệp Thành.