-
Chương 2011-2015
Chương 2011: Cướp bóc
Sau khi làm xong, hắn mới xoay người rời khỏi, đi vào một khu rừng rậm tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Khu rừng này cũng tràn ngập máu tanh, sương máu bay khắp nơi. Diệp Thành vừa bước vào đã gặp phải một trận chiến tranh giành bảo vật của một môn pháp. Có khoảng ba mươi người tham gia, vả lại còn đều là Đại Thánh.
Diệp Thành núp ở một bên, nheo mắt nhìn bảo vật kia. Nó là một tấm gương đồng, cấp bậc cũng không thấp, được đúc từ vật liệt hiếm. Chẳng trách đã khiến cho một đám Đại Thánh ra tay đánh nhau.
Khu rừng vì đám súc sinh ấy đánh nhau mà trở nên vô cùng ồn ào, tảng lớn cổ thụ bị bẻ gãy, đánh nhau thảm thiết. Vì tranh giành gương đồng đã có rất nhiều người chết thảm.
Diệp Thành cảm thán một tiếng, tự giác rời khỏi. Tuy cũng nhìn trúng cái gương kia, nhưng đối mặt với ba mươi Đại Thánh hung ác kia thì cũng đành phải tạm thời lảng tránh, không may còn bị giết như chơi.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì lại ở trước một vách đá, bên dưới có một bộ hài cốt khổng lồ, không biết là chủng tộc nào. Chỉ biết, người này đã chết rất lâu, ngay cả xương cũng đã dần hóa bụi.
“Ngươi không muốn thì nhường ta”, Yên Lão Đạo không biết xuất hiện từ bao giờ, bước lên trước lấy bộ hài cốt kia đi: “Đây chính là thứ tốt, trừ tà đều dựa vào nó đấy”.
“Bị ai đánh à?”, Diệp Thành nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Yên Lão Đạo. Tên này cả người hơn mười vết kiếm, vết nào vết nấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ăn mòn tinh khí của ông ta. Miệng vết thương không những chẳng khép lại mà còn ngày càng nứt ra lớn hơn.
“Thần tử Thần Tộc!”, Yên Lão Đạo lấy đan dược ra bỏ vào miệng: “Nhất Khí Hóa Tam Thanh đúng là bá đạo. Nếu không phải lão đạo ta có nền móng vững chắc thì lúc này đã đi xuống suối vàng rồi”.
“Chọc ai không tốt, cứ chọc hắn ta”, Diệp Thành nói rồi ngó vách đá trước mặt, bên trên có vài vết đao chứa đựng ý cảnh bị hắn hấp thu vào Thần Hải.
“Ta cũng không rảnh chọc hắn ta”, Yên Lão Đạo ngồi bệt xuống: “Nhưng bảo vật ta lấy được, hắn ta lại chạy đến cướp còn hống hách. Điều này khiến ta bị đánh một chút, nhưng tên kia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bị hơn mười Đại Thánh nhằm vào. Kia chính là nghiệp quật”.
“Nguy hiểm bốn phương, không được thì ra ngoài?”, Diệp Thành nói: “Có nhiều tay tàn nhẫn lắm”.
“Ta mà đi ra ngoài thì đúng là rất mất mặt”, Yên Lão Đạo chậc lưỡi nói: “Ngươi không thấy đám Đại Thánh kia đâu, đang đi tự dưng bay mất đầu, cũng không biết bị ai chặt”.
“Lập tức chặt đầu!”, Diệp Thành híp mắt lại: “80% là Tịch Diệt Thần Thể”.
“Ta đi ra ngoài đây, ngươi tự cầu phúc đi”, Yên Lão Đạo nói xong vỗ mông biến mất.
Ông ta đi rồi, Diệp Thành lại đứng tại chỗ một lúc lâu, nhíu chặt mày. Rõ ràng Tịch Diệt Thần Thể đã mở thần thông Phi Lôi Thần Quyết, không thì cũng khó mà lập tức giết chết Đại Thánh.
Đây cũng không phải là một tin tức tốt, có một sát thần như vậy ở đây, một khi bị nhằm vào thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết. Tịch Diệt Thần Thể cực kỳ khủng bố, hắn ta hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thành mới nhấc chân nhưng cũng không có rời khỏi như Yên Lão Đạo mà là đi thẳng vào sâu bên trong.
Sau đó trên đường, số hắn cũng khá tốt, tìm được mấy bảo vật nhưng đều là ý cảnh do tiền bối để lại. Hơn nữa, tuổi đời còn cổ xưa, coi như là cơ duyên, ít nhiều cũng có cảm ngộ.
Càng đi sâu vào trong, chuyện kỳ lạ lại càng nhiều. Riêng xác tu sĩ đứt đoạn đã mấy chục người, đa số là Đại Thánh và Thánh Vương, đều bị một kiếm giết chết, cách chết cực kỳ thảm.
Máu tươi tràn ngập toàn bộ di tích, có sát thần ở trong di tích khiến lòng người hoảng sợ.
Đã có rất nhiều tu sĩ đến tìm kiếm bảo vật rời khỏi, ngay cả đám Đại Thánh cũng khó giữ được tính mạng thì huống chi là họ. Muốn tìm được cơ duyên trong đây cũng phải có mạng mà hưởng.
Những vẫn có một số người gan dạ, thực lực chẳng ăn ai, lại cố tình không tin.
Diệp Thành lại giết một người ở trong thung lũng, đối phương là Đại Thánh và cũng là một tên giết người cướp của. Gã muốn cướp bảo vật của hắn, song lại bị phản sát, vừa mất của vừa mất mạng.
Khiến Diệp Thành mừng rỡ là trong túi trữ vật của gã có hai Độn Giáp Thiên Tự, đều khắc trên pháp khí bản mệnh, bị hắn móc xuống dung hợp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Sau khi làm xong, hắn không có đi sâu vào trong mà là nhìn chằm chằm vào nắm cái Tiểu Ma Đỉnh.
Từ khi hắn tiến vào di tích viễn cổ này, chúng nó lập tức gây ầm ĩ, cứ muốn chạy ra ngoài. Nếu không phải Diệp Thành thi triển đại thần thông phong ấn chúng thì năm cái đỉnh đó đã chạy không thấy bóng dáng đâu rồi.
“Chắc chắn là không đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, không khó để đoán được năm cái đỉnh nhỏ kia chắc chắn có liên quan đến mảnh di tích viễn cổ này. Chúng nó rất khác lạ, lạ một cách vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
“Đến đây!”, trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng dưng có một giọng nói mờ mịt không biết truyền đến phương nào, cũng chẳng biết đến từ đâu, giọng điệu già cội như vọng lại từ thời xa xưa.
“Ai?”, Diệp Thành khẽ quát, nhìn thoáng qua xung quanh, mở tiên mắt nhìn lén ý trời trong chốn u minh.
Tuy nhiên, hắn lại chẳng tìm được gì. Giọng nói mờ mịt kia vẫn không ngừng vang lên quanh quẩn bên tai Diệp Thành cực kỳ chân thật, tràn ngập một sức hút suýt nữa khiến hắn lạc mất tâm trí.
Chương 2012: Ngư ông đắc lợi
“Ai?”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng, tay cầm Xích Tiêu, đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
Chỉ là, vẫn chẳng thấy bóng dáng nào, cũng không tìm được nguồn gốc của giọng nói mờ mịt kia, chỉ biết âm thanh kia như có ma lực, khiến cho người ta không cách nào kháng cự, hơi lơ đãng chút thôi là trong đầu sẽ xuất hiện ảo giác.
Mấy giây sau, âm thanh kia mới dần tắt ngúm, nhưng ma đỉnh nhỏ vẫn còn run rẩy, giống như nhận được một loại triệu hồi nào đó, muốn đột phá phong ấn, tới một lĩnh vực không biết tên.
Diệp Thành cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn không biết ma đỉnh nhỏ và di tích viễn cổ này có liên quan gì đến nhau, hay nó còn cất giấu bí mật động trời gì, hắn phải đi dò xét mới có thể vén bức màn bí ẩn này lên.
Trước đó, hắn không thể nào cởi bỏ phong ấn của năm chiếc ma đỉnh nhỏ, chúng nó thật sự quá bất thường, đây là di tích viễn cổ, nguy cơ trùng trùng, hắn không được phép có chút chủ quan nào.
Trong lòng suy đoán, hắn lại di chuyển bước chân, muốn đi vào sâu trong di tích tìm tòi hư thực.
Nhưng đúng lúc này, vùng trời này bỗng nhiên rung mạnh, theo sau đó là tiếng rầm rầm vang dội.
Diệp Thành vô thức ngước mắt nhìn về phương xa, nơi đó có một tia tiên quang sáng chói vạch qua bầu trời.
Tập trung nhìn lại mới thấy rõ tiên quang kia là thứ gì, chính là một chiếc lư đồng màu vàng, toàn thân tràn đầy tiên khí màu vàng, vô số sợi nhỏ đan xen vào nhau, mỗi sợi đều nặng tựa như núi.
Lư đồng màu vàng vô cùng bất phàm, uy áp cực mạnh, là một Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, dọc đường nghiền ép không gian hư vô đổ sụp, mặc dù ở rất xa, nhưng vùng đất trời này vẫn bị ảnh hưởng.
Đã là bảo vật Đại Thánh Binh, ắt phải có người tranh cướp, hơn nữa cũng không phải một người, mà là ba người.
Lại nói đến ba người kia, đều là người quen của Diệp Thành, mặc dù mặc áo bào đen, nhưng cũng khó thoát khỏi cái nhìn của Tiên Nhãn, đây không phải là thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hóa hay sao?
Tốc độ của lư đồng màu vàng không chậm, thân pháp của ba người cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, đuổi theo suốt dọc đường, không chỉ một lần sử dụng đại thần thông muốn phong ấn lư đồng, nhưng đều bị lư đồng tránh thoát.
“Đúng là đến sớm không bằng đúng lúc”. Diệp Thành cười khẩy, ẩn mình vào không gian hư vô, chỉ đợi ba người kia đi ngang qua rồi sử dụng sấm sét giết chết, nếu đã là kẻ thù, vậy hắn sẽ không nương tay.
Hắn vừa ẩn nấp không bao lâu, lư đồng màu vàng kia đã tới, quả thật nặng nề như núi, thung lũng này bị nó nghiền ép sụp đổ, cho dù là Diệp Thành thì cũng suýt bị ép lộ diện.
Lư đồng màu vàng đến rồi, ba người thần tử Thiên Phạt cũng đến rồi, ba người phối hợp cũng khá ăn ý, hợp sức lấy ra một tấm thiên võng, chặn hết bốn phía, giam cầm lư đồng này vào Hư Thiên.
Lư đồng màu vàng bay vù vù, tiên quang bắn ra bốn phía, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là pháp khí, không có chủ nhân điều khiển, nó khó mà chống lại được ba Chuẩn Thánh đáng sợ, muốn xông ra nhưng lại chẳng được như ý.
“Là của ta rồi”. Thấy lư đồng bị giam cầm, ánh mắt thần tử Thiên Phạt phóng ra tia tham lam, đã không kịp chờ đợi giơ tay chụp lấy lư đồng màu vàng, đây gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
“Nó là của ta”. Thần tử Vũ Hóa âm u cười nói, một kiếm chặt đứt cánh tay thần tử Thiên Phạt, sau đó cũng giơ tay ra, thu lư đồng màu vàng rồi xoay người chạy trốn.
“Coi bản thần tử không tồn tại sao?”. Thần tử Thương Linh cười âm u, đánh ra tiên pháp Nhất Chỉ Thương Linh, chọc ra một lỗ trên người thần tử Vũ Hóa, máu tươi bắn tung tóe.
“Khốn kiếp”. Thần tử Thiên Phạt và thần tử Vũ Hóa tức giận, bỗng nhiên giơ tay sử dụng bí pháp.
Hỗn chiến nổ ra, lư đồng màu vàng bị giam cầm trong Hư Thiên, mà ba thần tử thì hừng hực khí thế xông vào đánh nhau, ai cũng muốn một mình độc chiếm pháp khí Đại Thánh Cấp này, nên đều sử dụng đại chiêu lấy mạng.
Hư Thiên bỗng trở nên hỗn loạn, bởi vì chiến đấu ác liệt của ba người, đủ loại ánh sáng tán loạn, đều là đại thuật giết chóc, khiến vùng đất trời này tàn tạ tiêu điều, huyết quang ngập trời.
Diệp Thành trong không gian hư vô không nhịn được thổn thức, cảnh tượng này quả thật vui tai vui mắt.
Ngay vừa rồi, ba người vẫn là đồng minh, hợp lực phong ấn lư đồng màu vàng, giờ phút này lại vì đoạt bảo mà ra tay đánh nhau, đều là dáng vẻ không chết không thôi, thật sự rất châm chọc.
Nghĩ vậy, hắn giơ tay thu lư đồng màu vàng bị phong ấn này vào túi chứa đồ.
“Hả?”. Ba người thần tử Thiên Phạt còn đang sống mái với nhau lập tức ngừng chiến, vậy mà không một ai phát hiện ra nơi này còn một người thứ tư ẩn nấp, hơn nữa nhân lúc ba người bọn họ tranh đấu mà ngư ông đắc lợi.
Chương 2013: Mất sạch
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, một bàn tay lớn màu vàng óng bỗng nhiên xuất hiện, quét ngang bầu trời, như Thái Sơn đè đầu.
Ba người đổ máu tại chỗ, từ trên trời rơi xuống, tạo thành ba cái hố sâu dưới thung lũng, mà còn chưa kịp đứng vững, đã lại bị Hỗn Độn Thần Đỉnh từ trên trời ép xuống, thần thể nổ tung.
“Khốn kiếp”. Ba người gào thét, sát khí ngập trời, muốn ép người từ trong bóng tối ra, nhưng vẫn chậm một bước, bị chín luồng Thái Hư Long Cấm hợp nhất phong bế đất trời, mạnh mẽ trấn áp.
“Là kẻ nào?”. Hai mắt ba người đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, hệt như một con chó điên, đường đường là thần tử của giáo phái lớn, là tồn tại bực nào, lại bị ám toán thế này, đây chính là sỉ nhục.
Diệp Thành khẽ cười, chậm rãi ra khỏi không gian hư vô, mặt nạ Quỷ Minh đeo trên mặt cũng tan biến, vô cùng hứng thú nhìn ba thần tử: “Không biết ba vị còn nhớ ta chăng?”
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”. Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, tròng mắt ba người lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lồi ra, đồng tử ba người cũng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy co lại tựa mũi kim, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn hắn, đó là Thánh Thể, bọn họ sẽ không nhận lầm.
“Nhớ ta không?”, Diệp Thành cười, dừng bước lại, lộ ra hai hàm răng trắng bóc.
“Không thể nào, chuyện này là không thể nào xảy ra được”. Ba người thét gào: “Ngươi chết rồi, rõ ràng ngươi chết rồi, ba năm trước đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tan thành mây khói”.
“Vấn đề là, ta còn sống”. Diệp Thành giơ sát kiếm Xích Tiêu, nụ cười cũng lập tức tan biến, hai mắt sâu thẳm như trời sao không có thương hại, chỉ có sát khí lạnh băng.
“Không… không… không, ngươi không thể giết bọn ta, bọn ta là thần tử”. Ba người sợ rồi, thật sự ngửi thấy hơi thở chết chóc, cả người lạnh lẽo, một nửa cơ thể như đã rơi vào Cửu U.
Đến giây phút này, bọn họ mới thật sự hiểu được hối hận là thế nào, hối hận không nên đi vào di tích viễn cổ này, cũng hối hận không nên trêu chọc vào sát thần Diệp Thành này, cuối cùng rơi vào kết cục bỏ mình đầy thê thảm.
Sát kiếm chém xuống, tiêu diệt nguyên thần ba người, đường đường là thần tử của ba giáo phái lớn, cứ vậy mà chết đi.
Diệp Thành đốt thân thể rồi thu túi chứa đồ của ba người, lúc này mới đeo lại mặt nạ Quỷ Minh, dùng bí pháp Chu Thiên che giấu huyền cơ, liếc nhìn xung quanh, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.
Sau khi hắn đi, có mấy nhóm người lần lượt đi tới, thoáng nhìn vùng đất trời này, không khó có thể đoán ra lúc trước nơi này đã xảy ra chiến đấu ác liệt, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, ở trong di tích, đây là chuyện rất bình thường.
Lại là một thung lũng âm u vắng vẻ, Diệp Thành lấy túi chứa đồ ra, tỉ mỉ kiểm tra chiến lợi phẩm.
Thu hoạch lần này vượt xa tưởng tượng của hắn, không nói tới cái khác, chỉ riêng nguyên thạch cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như bí quyển, đan dược, pháp khí, tiên thạch… cũng không phải con số nhỏ.
Điều này khiến hai mắt Diệp Thành đảo liên hồi, cướp bóc tốt hơn tầm bảo nhiều, bảo vật tới tay còn nhanh hơn hơn hắn bỏ tiền ra mua.
“Người xưa nói rất hay, một phần cày cấy một phần thu hoạch”. Con hàng này nói một lời sâu xa, trong di tích nhiều thần tử thần nữ như vậy, có ai không phải giàu tới chảy mỡ, còn tầm bảo làm gì nữa, dứt khoát cướp là được rồi, bảo vật cướp được chia cho người chuyển thế, vậy cũng rất đáng tin.
Kết quả là, hắn rất tự giác lấy một cây côn sắt từ trong túi chứa đồ ra, đảo mắt đã không thấy người đâu.
Chỉ thoáng chốc, nơi nào đó truyền đến tiếng ầm ầm, một ngọn núi cao sụp đổ, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Đợi đến khi người tầm bảo tới quan sát, hiện trường đã bừa bộn hỗn loạn, hai tên bị đánh choáng váng nằm sõng soài trên mặt đất, một hậu bối một Thánh Vương, có một điểm giống nhau là, bảo vật trên người bọn họ, thậm chí là trang sức trên người bọn họ, đều bị cướp sạch sẽ.
Tất nhiên đây chính là kiệt tác của Diệp Thành, hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, mặc dù cướp bảo bối của người ta, nhưng ít nhất không tổn thương tính mạng người ta, vốn cũng không thù không oán, tất nhiên sẽ không ra tay độc ác.
Sau đó, bởi vì cái đồ không biết xấu hổ là hắn, di tích viễn cổ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, không ít người vào di tích tầm bảo đều bị hắn cướp bóc, đều chẳng hiểu ra sao đã bị đánh ngất, chờ tới khi tỉnh lại, bảo bối của mình đã mất sạch.
Chương 2014: Ngươi cũng không hề đơn giản
“Khốn nạn”. Tiếng mắng chửi vang lên khắp di tích, người bị cướp tỉnh lại, tức giận không thôi.
Mơ mơ màng màng bị đánh đến ngơ ngẩn, lại bị cướp trong lơ ngơ, mấy người kia đều không cam lòng ngậm bồ hòn, cũng đã lấy ra gậy sắt, không còn tâm tư tìm bảo vật, dứt khoát đi cướp bóc.
Lúc này, di tích vốn đã náo nhiệt thì lại càng huyên náo hơn, khắp nơi đều có người cầm gậy sắt đánh đập, dù là Chuẩn Thánh, Thánh Vương hay Đại Thánh, đều thẳng tay mà đánh.
Trận này kéo dài một hồi, mùi máu tanh càng đậm, tiếng kêu la thảm thiết càng nhiều hơn.
“Cày một phần, thu một phần”. Suốt quãng đường di tích này, Diệp Thành chỉ mải lẩm bẩm, nghiễm nhiên đã xem câu này thành lời lẽ chí lý, cầm gậy sắt cướp bóc khắp nơi.
Phía trước, lại gặp mấy bóng người, hắn trốn vào không gian hư vô, lẳng lặng đi qua.
Đó chính là thần tử Đại Giáo, hắn từng gặp ở yến hội Côn Luân, huyết mạch cũng không kém, ở đại lục Huyền Hoang cũng được xếp trong mười thế lực đứng đầu, ngang hàng với thần tử Thiên Phạt kia.
“Yên tâm, ta chỉ cần tiền, không cần lấy mạng ngươi”. Diệp Thành cầm gậy sắt lên.
Chỉ là còn chưa kịp để hắn vung xuống thì đầu và người mấy thần tử kia đã tách rời rồi.
Cảnh tượng đầy máu me, ngay cả nguyên thần cũng bị miểu sát ngay lập tức, chuyện càng kỳ lạ hơn là, túi đựng đồ của bọn họ cũng biến mất tức khắc, từ đầu chí cuối cũng không nhìn thấy có bóng người xuất hiện.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành nâng gậy sắt ở giữa không trung, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về một hướng, như có thể xuyên qua hư không nhìn thấy một linh hồn vậy.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, lúc trước hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tịch Diệt Thần Thể giết chết những thần tử kia, may là hắn ẩn nấp trong không gian hư vô nên mới không bị Tuyệt Diệt Thần Thể phát hiện.
“Phi Lôi Thần Quyết mạnh thật”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, nếu thanh kiếm Tịch Diệt Thần Thể có thể giết người đoạt bảo, thì người trong di tích này đến chín phần đều không thể thoát chết, Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần, ngay cả đồng cấp vô địch như hắn cũng phải e ngại, huống chi nói đến người khác.
Trong lòng thầm nghĩ, hắn đi theo hướng khác, cố gắng tránh xa Tịch Diệt Thần Thể, tuy hắn biết hắn và Tịch Diệt Thần Thể sớm muộn sẽ có một trận chiến, nhưng hắn vẫn chưa muốn đối đầu sớm vậy.
Đến trước hồ nước, hắn lại dừng chân, mặt nước yên ả không gợn sóng, nhưng trong đó lại có bảo vật, chính là một gốc tiên thảo Linh Lung, sở dĩ không lộ ra ngoài là vì nước trong hồ này.
Đáng tiếc là, tiên thảo Linh Ling vẫn chưa trưởng thành, hay nói cách khác, nó vẫn chưa phát huy hết tinh hoa.
Hắn vẫn chưa đi ngay, ngắt sớm thì sẽ khiến tiên thảo khô héo, hắn phải đợi đến lúc thời cơ tốt nhất, tiên thảo Lung Linh này có thể gặp nhưng không thể cầu, cũng không thể phá của trời không tiếc tay như vậy được.
Gió khẽ thổi đến, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, lại có người đặt chân xuống đất.
Người kia đeo mặt nạ đen, không thấy rõ mặt, hơi thở ảm đạm che giấu, nhưng huyết mạch lại vô cùng mạnh, để lộ ra đôi mắt không hề bận tâm, khiến người ta không thấy rõ điểm cuối.
Diệp Thành nhíu mày, đã nhìn ra người đó là ai, một kẻ không dễ chọc: Trung Hoàng.
Hắn nhíu mày, Trung Hoàng cũng đang nhíu mày, với nhãn giới của hắn ta, lại không thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Diệp Thành.
Chuyện này cũng khiến hắn ta cảm thấy có phần kỳ lạ, hắn ta là Trung Hoàng, ánh mắt cực kỳ cao, lại có Thần Thông Nhãn, quan trọng nhất là hắn ta không nhìn thấy huyết mạch của Diệp Thành.
Biết được Trung Hoàng đang nhìn mình, Diệp Thành lại vờ như không phát hiện, bình tĩnh đứng trước hồ nước, tiên thảo Linh Lung là do hắn phát hiện, nếu Trung Hoàng có ý muốn cướp đoạt thì hắn cũng sẽ không ngại mà khai chiến.
“Có thể tránh được tầm nhìn của ta, đạo hữu chắc chắn không phải kẻ vô danh tiểu tốt”. Lúc Diệp Thành quan sát, Trung Hoàng chậm rãi lên tiếng, nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân, không hề có sát ý gì.
“Tiểu bối, ngươi cũng không đơn giản”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, âm thanh cố ý khiến như rất già, mục đích là khiến tầm nhìn của Trung Hoàng hỗn loạn, hắn cũng chẳng muốn để lộ bản thân.
“Tiền bối nhà ta muốn luyện một lò đan dược, lại thiếu tiên thảo Linh Lung này, không biết tiền bối có thể nhường cho vãn bối hay không”. Trung Hoàng cười nói: “Ơn đức lần này, mãi mãi khắc ghi”.
“Nhường cho ngươi?”, Diệp Thành khẽ cười: “Ngươi có thể nhận ra nó là cỏ Linh Lung, thì cũng biết được giá trị của nó, chẳng dễ gì mới tìm được một bảo vật, ngươi nói nhường thì nhường, như vậy không hợp lý đâu!”
“Sẽ không để tiền bối chịu thiệt”. Trung Hoàng khẽ cười, đưa tay lấy ra một tiên kiếm màu vàng: “Dùng sắt đen ngoại vực tạo thành, nếu tiền bối chịu nhường, thì tiên kiếm này sẽ thuộc về tiền bối”.
“Kiếm tốt”. Diệp Thành liếc mắt nhìn: “Nhưng nó không so được với tiên thảo Linh Lung”.
“Tiền bối cứ nói thẳng, vãn bối sẽ tận lực đáp ứng”. Trung Hoàng vẫn bình tĩnh cười nói.
Chương 2015: Hắn... là nữ sao?
“Ba Thánh Vương Binh, chín Chuẩn Thánh Vương Binh”. Diệp Thành không ra vẻ, thẳng thừng trả giá.
“Giá cả hợp lý, đồng ý!”. Chuyện khiến hắn bất ngờ là Trung Hoàng lại dứt khoát đồng ý dễ dàng, lời còn chưa dứt đã thấy hắn ta lấy túi Càn Khôn ra, trong đó có rất nhiều pháp khí.
“Thứ này quý vậy sao?”, Diệp Thầm âm thầm tặc lưỡi, hắn tự thấy mình yêu cầu cũng đã nhiều rồi, nhưng không ngờ Trung Hoàng lại quyết đoán như vậy, dứt khoát khiến hắn trở tay không kịp.
“Biết trước vậy đã đòi thêm rồi”. Trong lòng thầm trách, nhưng hắn vẫn nhận lấy túi Càn Khôn của Trung Hoàng, những pháp khí này có giá trị hơn cả tiên thảo Linh Lung kia rồi, người ta đã đưa pháp khí không chút do dự, thì cũng không thể nuốt lời, nếu không chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng gian nan.
Trung Hoàng có thực lực sâu không lường được, trong di tích nguy hiểm bốn bề này, nếu khai chiến, rõ ràng không phải hành động sáng suốt, nói không chừng sẽ có người khác ngư ông đắc lợi, chuyện này hoàn toàn không phải chuyện hắn muốn.
Trung Hoàng cũng có cùng suy nghĩ, hắn ta không nhìn thấu Diệp Thành, nên cũng có lý do tin chắc Diệp Thành cực kỳ mạnh, hắn ta cũng lo ngại, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
“Tiên thảo Linh Lung, thuộc về ngươi”. Cất túi Càn Khôn của Trung Hoàng, Diệp Thành lập tức rút lui.
“Đa tạ tiền bối”. Trung Hoàng khẽ cười, rồi tập trung bảo vệ tiên thảo Linh Lung, trong lúc đó còn dùng rất nhiều cấm chế bí ẩn, chỉ đợi đến khi tiên thảo Linh Lung kia trưởng thành thì sẽ bỏ vào trong túi.
Ở bên kia, Diệp Thành lại bắt đầu sự nghiệp cướp bóc của hắn, nhưng hễ là nơi hắn đi qua thì cơ bản đều có tiếng kêu la, người khổ cực mấy chục năm, đều bị hắn một hồi giải quyết hết.
Tiếng mắng chửi vang lên, người từng bị cướp bóc đều như phát điên, cũng đều tham gia vào việc cướp bóc, hơn nữa cũng không hành động một mình, khắp nơi đâu đâu cũng có thể thấy một đám dăm ba người.
“Lại tạo nghiệp rồi”. Diệp Thành ho một tiếng, không hề dừng tay, cầm gậy sắt làm loạn khắp nơi, muốn đi tìm thần tử Thần Tộc tính nợ cũ, nhưng không tìm được bọn họ.
Lúc này, hắn đã bước vào đủ sâu, máu me khắp nơi, bởi vì sâu trong di tích có rất nhiều trận văn cổ xưa, những trận văn đó đã rất cũ kỹ, tuy bị tàn phá sứt mẻ nhưng uy lực vẫn còn, không ít người đều vì nó mà mất mạng, trở thành rất nhiều vong hồn chết trận.
Di tích cổ xưa này tự tạo thành một đại giới, cũng có ngày và đêm, màn đêm đã bao phủ toàn bộ di tích.
Sắc trời dần tối, hắn đi quang một khi rừng rậm hoang dã, thấp thoáng sâu trong rừng cây cổ thụ chọc trời có thể thấy một vách đá, có một bóng người trước vách đá, đứng im sừng sững trông như một bức tượng.
“Bắc Thánh”. Diệp Thành thầm nói, rất tự giác cầm gậy sắt cất vào túi, cầm gậy đánh người khác thì có thể, nhưng Bắc Thánh là người thế nào, một gậy không thể làm được gì cả.
Cất gậy sắt, hắn chậm rãi đi qua, cũng không cướp bóc, mà là muốn xem thử Bắc Thánh này đứng trước vách đá làm gì, trông mê mẩn như vậy, vách đá này rõ ràng có điều bí ẩn.
Chuyện khiến hắn bất ngờ, là Bắc Thánh có vẻ như không biết có người sau lưng đến, mãi đến khi Diệp Thành đứng sát bên vai hắn ta, mà cũng không thấy hắn ta quay đầu nhìn, từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, không hề động đậy.
Diệp Thành nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt, thoáng chốc đã phát hiện manh mối, xem ra tinh thần Bắc Thánh đã trốn vào ý cảnh, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
“Đúng là kính nghiệp, trong di tích lại lĩnh ngộ ý cảnh, không sợ người qua đường tiêu diệt ngươi sao?”. Diệp Thành bất giác lầm bầm: “Đường đường là Bắc Thánh mà chết như vậy thì đúng là vô nghĩa”.
“Đến cũng đến rồi, bảo vật của ngươi, ta giúp ngươi cất giữ vậy”. Diệp Thành tự nhiên vươn tay lấy túi đựng đồ của Bắc Thánh, làm xong còn không ngừng lục soát tìm kiếm khắp người Bắc Thánh một hồi.
“Ngọc bội này cũng không tệ”. Tên này chẳng có chút liêm sỉ, lại lấy đi ngọc bội bên hông Bắc Thánh, tiện đà đưa tay vào trong ngực Bắc Thánh, lấy ra một viên thần chân bên trong.
Như vậy vẫn chưa hết, nhẫn ngọc trên tay và linh phẩm khắc trên đai ngọc của Bắc Thánh cũng bị lấy đi, xấu hổ hơn là hắn còn cởi cả giày người ta, nhưng hễ là thứ đáng tiền thì hắn không để lại thứ gì cả, càn quét một hồi, trên người Bắc Thánh chỉ còn lại mỗi quần áo.
“Nói thật, tiên y này của ngươi cũng không tệ”. Diệp Thành xoa cằm, không ngừng đi vòng quanh người Bắc Thánh, đôi mắt sáng rực, kích động muốn lấy sạch của người ta.
Không cần phải nói, tên này vẫn nhảy bổ lên, lấy hết từng thứ của người ta rồi, tiên y của Bắc Thánh thực sự rất đáng tiền, nếu lấy đem đi bán, có thể đổi được không ít nguyên thạch.
Chỉ là, khi cởi xuống tiên y cuối cùng trên người Bắc Thánh thì thân thể hắn khẽ run lên, tiên quang tràn ngập, thân hình cao lớn thẳng tắp bỗng trở nên yêu kiều mê người, làn da màu đồng biến mất, biến thành nước da trắng mịn, trước ngực bằng phẳng cũng chợt nhô lên.
Diệp Thành trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc mấp máy miệng: “Hắn… Là nữ sao?”
Sau khi làm xong, hắn mới xoay người rời khỏi, đi vào một khu rừng rậm tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Khu rừng này cũng tràn ngập máu tanh, sương máu bay khắp nơi. Diệp Thành vừa bước vào đã gặp phải một trận chiến tranh giành bảo vật của một môn pháp. Có khoảng ba mươi người tham gia, vả lại còn đều là Đại Thánh.
Diệp Thành núp ở một bên, nheo mắt nhìn bảo vật kia. Nó là một tấm gương đồng, cấp bậc cũng không thấp, được đúc từ vật liệt hiếm. Chẳng trách đã khiến cho một đám Đại Thánh ra tay đánh nhau.
Khu rừng vì đám súc sinh ấy đánh nhau mà trở nên vô cùng ồn ào, tảng lớn cổ thụ bị bẻ gãy, đánh nhau thảm thiết. Vì tranh giành gương đồng đã có rất nhiều người chết thảm.
Diệp Thành cảm thán một tiếng, tự giác rời khỏi. Tuy cũng nhìn trúng cái gương kia, nhưng đối mặt với ba mươi Đại Thánh hung ác kia thì cũng đành phải tạm thời lảng tránh, không may còn bị giết như chơi.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì lại ở trước một vách đá, bên dưới có một bộ hài cốt khổng lồ, không biết là chủng tộc nào. Chỉ biết, người này đã chết rất lâu, ngay cả xương cũng đã dần hóa bụi.
“Ngươi không muốn thì nhường ta”, Yên Lão Đạo không biết xuất hiện từ bao giờ, bước lên trước lấy bộ hài cốt kia đi: “Đây chính là thứ tốt, trừ tà đều dựa vào nó đấy”.
“Bị ai đánh à?”, Diệp Thành nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Yên Lão Đạo. Tên này cả người hơn mười vết kiếm, vết nào vết nấy lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ăn mòn tinh khí của ông ta. Miệng vết thương không những chẳng khép lại mà còn ngày càng nứt ra lớn hơn.
“Thần tử Thần Tộc!”, Yên Lão Đạo lấy đan dược ra bỏ vào miệng: “Nhất Khí Hóa Tam Thanh đúng là bá đạo. Nếu không phải lão đạo ta có nền móng vững chắc thì lúc này đã đi xuống suối vàng rồi”.
“Chọc ai không tốt, cứ chọc hắn ta”, Diệp Thành nói rồi ngó vách đá trước mặt, bên trên có vài vết đao chứa đựng ý cảnh bị hắn hấp thu vào Thần Hải.
“Ta cũng không rảnh chọc hắn ta”, Yên Lão Đạo ngồi bệt xuống: “Nhưng bảo vật ta lấy được, hắn ta lại chạy đến cướp còn hống hách. Điều này khiến ta bị đánh một chút, nhưng tên kia cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bị hơn mười Đại Thánh nhằm vào. Kia chính là nghiệp quật”.
“Nguy hiểm bốn phương, không được thì ra ngoài?”, Diệp Thành nói: “Có nhiều tay tàn nhẫn lắm”.
“Ta mà đi ra ngoài thì đúng là rất mất mặt”, Yên Lão Đạo chậc lưỡi nói: “Ngươi không thấy đám Đại Thánh kia đâu, đang đi tự dưng bay mất đầu, cũng không biết bị ai chặt”.
“Lập tức chặt đầu!”, Diệp Thành híp mắt lại: “80% là Tịch Diệt Thần Thể”.
“Ta đi ra ngoài đây, ngươi tự cầu phúc đi”, Yên Lão Đạo nói xong vỗ mông biến mất.
Ông ta đi rồi, Diệp Thành lại đứng tại chỗ một lúc lâu, nhíu chặt mày. Rõ ràng Tịch Diệt Thần Thể đã mở thần thông Phi Lôi Thần Quyết, không thì cũng khó mà lập tức giết chết Đại Thánh.
Đây cũng không phải là một tin tức tốt, có một sát thần như vậy ở đây, một khi bị nhằm vào thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết. Tịch Diệt Thần Thể cực kỳ khủng bố, hắn ta hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.
Mãi một lúc lâu sau, Diệp Thành mới nhấc chân nhưng cũng không có rời khỏi như Yên Lão Đạo mà là đi thẳng vào sâu bên trong.
Sau đó trên đường, số hắn cũng khá tốt, tìm được mấy bảo vật nhưng đều là ý cảnh do tiền bối để lại. Hơn nữa, tuổi đời còn cổ xưa, coi như là cơ duyên, ít nhiều cũng có cảm ngộ.
Càng đi sâu vào trong, chuyện kỳ lạ lại càng nhiều. Riêng xác tu sĩ đứt đoạn đã mấy chục người, đa số là Đại Thánh và Thánh Vương, đều bị một kiếm giết chết, cách chết cực kỳ thảm.
Máu tươi tràn ngập toàn bộ di tích, có sát thần ở trong di tích khiến lòng người hoảng sợ.
Đã có rất nhiều tu sĩ đến tìm kiếm bảo vật rời khỏi, ngay cả đám Đại Thánh cũng khó giữ được tính mạng thì huống chi là họ. Muốn tìm được cơ duyên trong đây cũng phải có mạng mà hưởng.
Những vẫn có một số người gan dạ, thực lực chẳng ăn ai, lại cố tình không tin.
Diệp Thành lại giết một người ở trong thung lũng, đối phương là Đại Thánh và cũng là một tên giết người cướp của. Gã muốn cướp bảo vật của hắn, song lại bị phản sát, vừa mất của vừa mất mạng.
Khiến Diệp Thành mừng rỡ là trong túi trữ vật của gã có hai Độn Giáp Thiên Tự, đều khắc trên pháp khí bản mệnh, bị hắn móc xuống dung hợp vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Sau khi làm xong, hắn không có đi sâu vào trong mà là nhìn chằm chằm vào nắm cái Tiểu Ma Đỉnh.
Từ khi hắn tiến vào di tích viễn cổ này, chúng nó lập tức gây ầm ĩ, cứ muốn chạy ra ngoài. Nếu không phải Diệp Thành thi triển đại thần thông phong ấn chúng thì năm cái đỉnh đó đã chạy không thấy bóng dáng đâu rồi.
“Chắc chắn là không đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, không khó để đoán được năm cái đỉnh nhỏ kia chắc chắn có liên quan đến mảnh di tích viễn cổ này. Chúng nó rất khác lạ, lạ một cách vượt ngoài tưởng tượng của hắn.
“Đến đây!”, trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bỗng dưng có một giọng nói mờ mịt không biết truyền đến phương nào, cũng chẳng biết đến từ đâu, giọng điệu già cội như vọng lại từ thời xa xưa.
“Ai?”, Diệp Thành khẽ quát, nhìn thoáng qua xung quanh, mở tiên mắt nhìn lén ý trời trong chốn u minh.
Tuy nhiên, hắn lại chẳng tìm được gì. Giọng nói mờ mịt kia vẫn không ngừng vang lên quanh quẩn bên tai Diệp Thành cực kỳ chân thật, tràn ngập một sức hút suýt nữa khiến hắn lạc mất tâm trí.
Chương 2012: Ngư ông đắc lợi
“Ai?”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng, tay cầm Xích Tiêu, đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
Chỉ là, vẫn chẳng thấy bóng dáng nào, cũng không tìm được nguồn gốc của giọng nói mờ mịt kia, chỉ biết âm thanh kia như có ma lực, khiến cho người ta không cách nào kháng cự, hơi lơ đãng chút thôi là trong đầu sẽ xuất hiện ảo giác.
Mấy giây sau, âm thanh kia mới dần tắt ngúm, nhưng ma đỉnh nhỏ vẫn còn run rẩy, giống như nhận được một loại triệu hồi nào đó, muốn đột phá phong ấn, tới một lĩnh vực không biết tên.
Diệp Thành cũng không thả lỏng cảnh giác, hắn không biết ma đỉnh nhỏ và di tích viễn cổ này có liên quan gì đến nhau, hay nó còn cất giấu bí mật động trời gì, hắn phải đi dò xét mới có thể vén bức màn bí ẩn này lên.
Trước đó, hắn không thể nào cởi bỏ phong ấn của năm chiếc ma đỉnh nhỏ, chúng nó thật sự quá bất thường, đây là di tích viễn cổ, nguy cơ trùng trùng, hắn không được phép có chút chủ quan nào.
Trong lòng suy đoán, hắn lại di chuyển bước chân, muốn đi vào sâu trong di tích tìm tòi hư thực.
Nhưng đúng lúc này, vùng trời này bỗng nhiên rung mạnh, theo sau đó là tiếng rầm rầm vang dội.
Diệp Thành vô thức ngước mắt nhìn về phương xa, nơi đó có một tia tiên quang sáng chói vạch qua bầu trời.
Tập trung nhìn lại mới thấy rõ tiên quang kia là thứ gì, chính là một chiếc lư đồng màu vàng, toàn thân tràn đầy tiên khí màu vàng, vô số sợi nhỏ đan xen vào nhau, mỗi sợi đều nặng tựa như núi.
Lư đồng màu vàng vô cùng bất phàm, uy áp cực mạnh, là một Đại Thánh Binh hàng thật giá thật, dọc đường nghiền ép không gian hư vô đổ sụp, mặc dù ở rất xa, nhưng vùng đất trời này vẫn bị ảnh hưởng.
Đã là bảo vật Đại Thánh Binh, ắt phải có người tranh cướp, hơn nữa cũng không phải một người, mà là ba người.
Lại nói đến ba người kia, đều là người quen của Diệp Thành, mặc dù mặc áo bào đen, nhưng cũng khó thoát khỏi cái nhìn của Tiên Nhãn, đây không phải là thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hóa hay sao?
Tốc độ của lư đồng màu vàng không chậm, thân pháp của ba người cũng không phải dùng để trưng cho đẹp, đuổi theo suốt dọc đường, không chỉ một lần sử dụng đại thần thông muốn phong ấn lư đồng, nhưng đều bị lư đồng tránh thoát.
“Đúng là đến sớm không bằng đúng lúc”. Diệp Thành cười khẩy, ẩn mình vào không gian hư vô, chỉ đợi ba người kia đi ngang qua rồi sử dụng sấm sét giết chết, nếu đã là kẻ thù, vậy hắn sẽ không nương tay.
Hắn vừa ẩn nấp không bao lâu, lư đồng màu vàng kia đã tới, quả thật nặng nề như núi, thung lũng này bị nó nghiền ép sụp đổ, cho dù là Diệp Thành thì cũng suýt bị ép lộ diện.
Lư đồng màu vàng đến rồi, ba người thần tử Thiên Phạt cũng đến rồi, ba người phối hợp cũng khá ăn ý, hợp sức lấy ra một tấm thiên võng, chặn hết bốn phía, giam cầm lư đồng này vào Hư Thiên.
Lư đồng màu vàng bay vù vù, tiên quang bắn ra bốn phía, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là pháp khí, không có chủ nhân điều khiển, nó khó mà chống lại được ba Chuẩn Thánh đáng sợ, muốn xông ra nhưng lại chẳng được như ý.
“Là của ta rồi”. Thấy lư đồng bị giam cầm, ánh mắt thần tử Thiên Phạt phóng ra tia tham lam, đã không kịp chờ đợi giơ tay chụp lấy lư đồng màu vàng, đây gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
“Nó là của ta”. Thần tử Vũ Hóa âm u cười nói, một kiếm chặt đứt cánh tay thần tử Thiên Phạt, sau đó cũng giơ tay ra, thu lư đồng màu vàng rồi xoay người chạy trốn.
“Coi bản thần tử không tồn tại sao?”. Thần tử Thương Linh cười âm u, đánh ra tiên pháp Nhất Chỉ Thương Linh, chọc ra một lỗ trên người thần tử Vũ Hóa, máu tươi bắn tung tóe.
“Khốn kiếp”. Thần tử Thiên Phạt và thần tử Vũ Hóa tức giận, bỗng nhiên giơ tay sử dụng bí pháp.
Hỗn chiến nổ ra, lư đồng màu vàng bị giam cầm trong Hư Thiên, mà ba thần tử thì hừng hực khí thế xông vào đánh nhau, ai cũng muốn một mình độc chiếm pháp khí Đại Thánh Cấp này, nên đều sử dụng đại chiêu lấy mạng.
Hư Thiên bỗng trở nên hỗn loạn, bởi vì chiến đấu ác liệt của ba người, đủ loại ánh sáng tán loạn, đều là đại thuật giết chóc, khiến vùng đất trời này tàn tạ tiêu điều, huyết quang ngập trời.
Diệp Thành trong không gian hư vô không nhịn được thổn thức, cảnh tượng này quả thật vui tai vui mắt.
Ngay vừa rồi, ba người vẫn là đồng minh, hợp lực phong ấn lư đồng màu vàng, giờ phút này lại vì đoạt bảo mà ra tay đánh nhau, đều là dáng vẻ không chết không thôi, thật sự rất châm chọc.
Nghĩ vậy, hắn giơ tay thu lư đồng màu vàng bị phong ấn này vào túi chứa đồ.
“Hả?”. Ba người thần tử Thiên Phạt còn đang sống mái với nhau lập tức ngừng chiến, vậy mà không một ai phát hiện ra nơi này còn một người thứ tư ẩn nấp, hơn nữa nhân lúc ba người bọn họ tranh đấu mà ngư ông đắc lợi.
Chương 2013: Mất sạch
Chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, một bàn tay lớn màu vàng óng bỗng nhiên xuất hiện, quét ngang bầu trời, như Thái Sơn đè đầu.
Ba người đổ máu tại chỗ, từ trên trời rơi xuống, tạo thành ba cái hố sâu dưới thung lũng, mà còn chưa kịp đứng vững, đã lại bị Hỗn Độn Thần Đỉnh từ trên trời ép xuống, thần thể nổ tung.
“Khốn kiếp”. Ba người gào thét, sát khí ngập trời, muốn ép người từ trong bóng tối ra, nhưng vẫn chậm một bước, bị chín luồng Thái Hư Long Cấm hợp nhất phong bế đất trời, mạnh mẽ trấn áp.
“Là kẻ nào?”. Hai mắt ba người đỏ ngầu, trán nổi gân xanh, hệt như một con chó điên, đường đường là thần tử của giáo phái lớn, là tồn tại bực nào, lại bị ám toán thế này, đây chính là sỉ nhục.
Diệp Thành khẽ cười, chậm rãi ra khỏi không gian hư vô, mặt nạ Quỷ Minh đeo trên mặt cũng tan biến, vô cùng hứng thú nhìn ba thần tử: “Không biết ba vị còn nhớ ta chăng?”
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành”. Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, tròng mắt ba người lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lồi ra, đồng tử ba người cũng lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy co lại tựa mũi kim, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, không thể tin nổi nhìn hắn, đó là Thánh Thể, bọn họ sẽ không nhận lầm.
“Nhớ ta không?”, Diệp Thành cười, dừng bước lại, lộ ra hai hàm răng trắng bóc.
“Không thể nào, chuyện này là không thể nào xảy ra được”. Ba người thét gào: “Ngươi chết rồi, rõ ràng ngươi chết rồi, ba năm trước đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy ngươi tan thành mây khói”.
“Vấn đề là, ta còn sống”. Diệp Thành giơ sát kiếm Xích Tiêu, nụ cười cũng lập tức tan biến, hai mắt sâu thẳm như trời sao không có thương hại, chỉ có sát khí lạnh băng.
“Không… không… không, ngươi không thể giết bọn ta, bọn ta là thần tử”. Ba người sợ rồi, thật sự ngửi thấy hơi thở chết chóc, cả người lạnh lẽo, một nửa cơ thể như đã rơi vào Cửu U.
Đến giây phút này, bọn họ mới thật sự hiểu được hối hận là thế nào, hối hận không nên đi vào di tích viễn cổ này, cũng hối hận không nên trêu chọc vào sát thần Diệp Thành này, cuối cùng rơi vào kết cục bỏ mình đầy thê thảm.
Sát kiếm chém xuống, tiêu diệt nguyên thần ba người, đường đường là thần tử của ba giáo phái lớn, cứ vậy mà chết đi.
Diệp Thành đốt thân thể rồi thu túi chứa đồ của ba người, lúc này mới đeo lại mặt nạ Quỷ Minh, dùng bí pháp Chu Thiên che giấu huyền cơ, liếc nhìn xung quanh, đảo mắt đã không thấy đâu nữa.
Sau khi hắn đi, có mấy nhóm người lần lượt đi tới, thoáng nhìn vùng đất trời này, không khó có thể đoán ra lúc trước nơi này đã xảy ra chiến đấu ác liệt, nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, ở trong di tích, đây là chuyện rất bình thường.
Lại là một thung lũng âm u vắng vẻ, Diệp Thành lấy túi chứa đồ ra, tỉ mỉ kiểm tra chiến lợi phẩm.
Thu hoạch lần này vượt xa tưởng tượng của hắn, không nói tới cái khác, chỉ riêng nguyên thạch cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như bí quyển, đan dược, pháp khí, tiên thạch… cũng không phải con số nhỏ.
Điều này khiến hai mắt Diệp Thành đảo liên hồi, cướp bóc tốt hơn tầm bảo nhiều, bảo vật tới tay còn nhanh hơn hơn hắn bỏ tiền ra mua.
“Người xưa nói rất hay, một phần cày cấy một phần thu hoạch”. Con hàng này nói một lời sâu xa, trong di tích nhiều thần tử thần nữ như vậy, có ai không phải giàu tới chảy mỡ, còn tầm bảo làm gì nữa, dứt khoát cướp là được rồi, bảo vật cướp được chia cho người chuyển thế, vậy cũng rất đáng tin.
Kết quả là, hắn rất tự giác lấy một cây côn sắt từ trong túi chứa đồ ra, đảo mắt đã không thấy người đâu.
Chỉ thoáng chốc, nơi nào đó truyền đến tiếng ầm ầm, một ngọn núi cao sụp đổ, còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Đợi đến khi người tầm bảo tới quan sát, hiện trường đã bừa bộn hỗn loạn, hai tên bị đánh choáng váng nằm sõng soài trên mặt đất, một hậu bối một Thánh Vương, có một điểm giống nhau là, bảo vật trên người bọn họ, thậm chí là trang sức trên người bọn họ, đều bị cướp sạch sẽ.
Tất nhiên đây chính là kiệt tác của Diệp Thành, hắn vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, mặc dù cướp bảo bối của người ta, nhưng ít nhất không tổn thương tính mạng người ta, vốn cũng không thù không oán, tất nhiên sẽ không ra tay độc ác.
Sau đó, bởi vì cái đồ không biết xấu hổ là hắn, di tích viễn cổ trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, không ít người vào di tích tầm bảo đều bị hắn cướp bóc, đều chẳng hiểu ra sao đã bị đánh ngất, chờ tới khi tỉnh lại, bảo bối của mình đã mất sạch.
Chương 2014: Ngươi cũng không hề đơn giản
“Khốn nạn”. Tiếng mắng chửi vang lên khắp di tích, người bị cướp tỉnh lại, tức giận không thôi.
Mơ mơ màng màng bị đánh đến ngơ ngẩn, lại bị cướp trong lơ ngơ, mấy người kia đều không cam lòng ngậm bồ hòn, cũng đã lấy ra gậy sắt, không còn tâm tư tìm bảo vật, dứt khoát đi cướp bóc.
Lúc này, di tích vốn đã náo nhiệt thì lại càng huyên náo hơn, khắp nơi đều có người cầm gậy sắt đánh đập, dù là Chuẩn Thánh, Thánh Vương hay Đại Thánh, đều thẳng tay mà đánh.
Trận này kéo dài một hồi, mùi máu tanh càng đậm, tiếng kêu la thảm thiết càng nhiều hơn.
“Cày một phần, thu một phần”. Suốt quãng đường di tích này, Diệp Thành chỉ mải lẩm bẩm, nghiễm nhiên đã xem câu này thành lời lẽ chí lý, cầm gậy sắt cướp bóc khắp nơi.
Phía trước, lại gặp mấy bóng người, hắn trốn vào không gian hư vô, lẳng lặng đi qua.
Đó chính là thần tử Đại Giáo, hắn từng gặp ở yến hội Côn Luân, huyết mạch cũng không kém, ở đại lục Huyền Hoang cũng được xếp trong mười thế lực đứng đầu, ngang hàng với thần tử Thiên Phạt kia.
“Yên tâm, ta chỉ cần tiền, không cần lấy mạng ngươi”. Diệp Thành cầm gậy sắt lên.
Chỉ là còn chưa kịp để hắn vung xuống thì đầu và người mấy thần tử kia đã tách rời rồi.
Cảnh tượng đầy máu me, ngay cả nguyên thần cũng bị miểu sát ngay lập tức, chuyện càng kỳ lạ hơn là, túi đựng đồ của bọn họ cũng biến mất tức khắc, từ đầu chí cuối cũng không nhìn thấy có bóng người xuất hiện.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành nâng gậy sắt ở giữa không trung, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm về một hướng, như có thể xuyên qua hư không nhìn thấy một linh hồn vậy.
Đó là Tịch Diệt Thần Thể, lúc trước hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tịch Diệt Thần Thể giết chết những thần tử kia, may là hắn ẩn nấp trong không gian hư vô nên mới không bị Tuyệt Diệt Thần Thể phát hiện.
“Phi Lôi Thần Quyết mạnh thật”. Vẻ mặt Diệp Thành nặng nề, nếu thanh kiếm Tịch Diệt Thần Thể có thể giết người đoạt bảo, thì người trong di tích này đến chín phần đều không thể thoát chết, Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần, ngay cả đồng cấp vô địch như hắn cũng phải e ngại, huống chi nói đến người khác.
Trong lòng thầm nghĩ, hắn đi theo hướng khác, cố gắng tránh xa Tịch Diệt Thần Thể, tuy hắn biết hắn và Tịch Diệt Thần Thể sớm muộn sẽ có một trận chiến, nhưng hắn vẫn chưa muốn đối đầu sớm vậy.
Đến trước hồ nước, hắn lại dừng chân, mặt nước yên ả không gợn sóng, nhưng trong đó lại có bảo vật, chính là một gốc tiên thảo Linh Lung, sở dĩ không lộ ra ngoài là vì nước trong hồ này.
Đáng tiếc là, tiên thảo Linh Ling vẫn chưa trưởng thành, hay nói cách khác, nó vẫn chưa phát huy hết tinh hoa.
Hắn vẫn chưa đi ngay, ngắt sớm thì sẽ khiến tiên thảo khô héo, hắn phải đợi đến lúc thời cơ tốt nhất, tiên thảo Lung Linh này có thể gặp nhưng không thể cầu, cũng không thể phá của trời không tiếc tay như vậy được.
Gió khẽ thổi đến, khiến mặt nước lăn tăn gợn sóng, lại có người đặt chân xuống đất.
Người kia đeo mặt nạ đen, không thấy rõ mặt, hơi thở ảm đạm che giấu, nhưng huyết mạch lại vô cùng mạnh, để lộ ra đôi mắt không hề bận tâm, khiến người ta không thấy rõ điểm cuối.
Diệp Thành nhíu mày, đã nhìn ra người đó là ai, một kẻ không dễ chọc: Trung Hoàng.
Hắn nhíu mày, Trung Hoàng cũng đang nhíu mày, với nhãn giới của hắn ta, lại không thể nhìn rõ được bộ mặt thật của Diệp Thành.
Chuyện này cũng khiến hắn ta cảm thấy có phần kỳ lạ, hắn ta là Trung Hoàng, ánh mắt cực kỳ cao, lại có Thần Thông Nhãn, quan trọng nhất là hắn ta không nhìn thấy huyết mạch của Diệp Thành.
Biết được Trung Hoàng đang nhìn mình, Diệp Thành lại vờ như không phát hiện, bình tĩnh đứng trước hồ nước, tiên thảo Linh Lung là do hắn phát hiện, nếu Trung Hoàng có ý muốn cướp đoạt thì hắn cũng sẽ không ngại mà khai chiến.
“Có thể tránh được tầm nhìn của ta, đạo hữu chắc chắn không phải kẻ vô danh tiểu tốt”. Lúc Diệp Thành quan sát, Trung Hoàng chậm rãi lên tiếng, nụ cười khiến người ta như được tắm gió xuân, không hề có sát ý gì.
“Tiểu bối, ngươi cũng không đơn giản”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, âm thanh cố ý khiến như rất già, mục đích là khiến tầm nhìn của Trung Hoàng hỗn loạn, hắn cũng chẳng muốn để lộ bản thân.
“Tiền bối nhà ta muốn luyện một lò đan dược, lại thiếu tiên thảo Linh Lung này, không biết tiền bối có thể nhường cho vãn bối hay không”. Trung Hoàng cười nói: “Ơn đức lần này, mãi mãi khắc ghi”.
“Nhường cho ngươi?”, Diệp Thành khẽ cười: “Ngươi có thể nhận ra nó là cỏ Linh Lung, thì cũng biết được giá trị của nó, chẳng dễ gì mới tìm được một bảo vật, ngươi nói nhường thì nhường, như vậy không hợp lý đâu!”
“Sẽ không để tiền bối chịu thiệt”. Trung Hoàng khẽ cười, đưa tay lấy ra một tiên kiếm màu vàng: “Dùng sắt đen ngoại vực tạo thành, nếu tiền bối chịu nhường, thì tiên kiếm này sẽ thuộc về tiền bối”.
“Kiếm tốt”. Diệp Thành liếc mắt nhìn: “Nhưng nó không so được với tiên thảo Linh Lung”.
“Tiền bối cứ nói thẳng, vãn bối sẽ tận lực đáp ứng”. Trung Hoàng vẫn bình tĩnh cười nói.
Chương 2015: Hắn... là nữ sao?
“Ba Thánh Vương Binh, chín Chuẩn Thánh Vương Binh”. Diệp Thành không ra vẻ, thẳng thừng trả giá.
“Giá cả hợp lý, đồng ý!”. Chuyện khiến hắn bất ngờ là Trung Hoàng lại dứt khoát đồng ý dễ dàng, lời còn chưa dứt đã thấy hắn ta lấy túi Càn Khôn ra, trong đó có rất nhiều pháp khí.
“Thứ này quý vậy sao?”, Diệp Thầm âm thầm tặc lưỡi, hắn tự thấy mình yêu cầu cũng đã nhiều rồi, nhưng không ngờ Trung Hoàng lại quyết đoán như vậy, dứt khoát khiến hắn trở tay không kịp.
“Biết trước vậy đã đòi thêm rồi”. Trong lòng thầm trách, nhưng hắn vẫn nhận lấy túi Càn Khôn của Trung Hoàng, những pháp khí này có giá trị hơn cả tiên thảo Linh Lung kia rồi, người ta đã đưa pháp khí không chút do dự, thì cũng không thể nuốt lời, nếu không chắc chắn sẽ là một trận chiến vô cùng gian nan.
Trung Hoàng có thực lực sâu không lường được, trong di tích nguy hiểm bốn bề này, nếu khai chiến, rõ ràng không phải hành động sáng suốt, nói không chừng sẽ có người khác ngư ông đắc lợi, chuyện này hoàn toàn không phải chuyện hắn muốn.
Trung Hoàng cũng có cùng suy nghĩ, hắn ta không nhìn thấu Diệp Thành, nên cũng có lý do tin chắc Diệp Thành cực kỳ mạnh, hắn ta cũng lo ngại, chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
“Tiên thảo Linh Lung, thuộc về ngươi”. Cất túi Càn Khôn của Trung Hoàng, Diệp Thành lập tức rút lui.
“Đa tạ tiền bối”. Trung Hoàng khẽ cười, rồi tập trung bảo vệ tiên thảo Linh Lung, trong lúc đó còn dùng rất nhiều cấm chế bí ẩn, chỉ đợi đến khi tiên thảo Linh Lung kia trưởng thành thì sẽ bỏ vào trong túi.
Ở bên kia, Diệp Thành lại bắt đầu sự nghiệp cướp bóc của hắn, nhưng hễ là nơi hắn đi qua thì cơ bản đều có tiếng kêu la, người khổ cực mấy chục năm, đều bị hắn một hồi giải quyết hết.
Tiếng mắng chửi vang lên, người từng bị cướp bóc đều như phát điên, cũng đều tham gia vào việc cướp bóc, hơn nữa cũng không hành động một mình, khắp nơi đâu đâu cũng có thể thấy một đám dăm ba người.
“Lại tạo nghiệp rồi”. Diệp Thành ho một tiếng, không hề dừng tay, cầm gậy sắt làm loạn khắp nơi, muốn đi tìm thần tử Thần Tộc tính nợ cũ, nhưng không tìm được bọn họ.
Lúc này, hắn đã bước vào đủ sâu, máu me khắp nơi, bởi vì sâu trong di tích có rất nhiều trận văn cổ xưa, những trận văn đó đã rất cũ kỹ, tuy bị tàn phá sứt mẻ nhưng uy lực vẫn còn, không ít người đều vì nó mà mất mạng, trở thành rất nhiều vong hồn chết trận.
Di tích cổ xưa này tự tạo thành một đại giới, cũng có ngày và đêm, màn đêm đã bao phủ toàn bộ di tích.
Sắc trời dần tối, hắn đi quang một khi rừng rậm hoang dã, thấp thoáng sâu trong rừng cây cổ thụ chọc trời có thể thấy một vách đá, có một bóng người trước vách đá, đứng im sừng sững trông như một bức tượng.
“Bắc Thánh”. Diệp Thành thầm nói, rất tự giác cầm gậy sắt cất vào túi, cầm gậy đánh người khác thì có thể, nhưng Bắc Thánh là người thế nào, một gậy không thể làm được gì cả.
Cất gậy sắt, hắn chậm rãi đi qua, cũng không cướp bóc, mà là muốn xem thử Bắc Thánh này đứng trước vách đá làm gì, trông mê mẩn như vậy, vách đá này rõ ràng có điều bí ẩn.
Chuyện khiến hắn bất ngờ, là Bắc Thánh có vẻ như không biết có người sau lưng đến, mãi đến khi Diệp Thành đứng sát bên vai hắn ta, mà cũng không thấy hắn ta quay đầu nhìn, từ đầu đến cuối vẫn đứng đó, không hề động đậy.
Diệp Thành nhíu mày, nhìn Bắc Thánh từ trên xuống dưới, nhìn thấy đôi mắt nhắm chặt, thoáng chốc đã phát hiện manh mối, xem ra tinh thần Bắc Thánh đã trốn vào ý cảnh, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.
“Đúng là kính nghiệp, trong di tích lại lĩnh ngộ ý cảnh, không sợ người qua đường tiêu diệt ngươi sao?”. Diệp Thành bất giác lầm bầm: “Đường đường là Bắc Thánh mà chết như vậy thì đúng là vô nghĩa”.
“Đến cũng đến rồi, bảo vật của ngươi, ta giúp ngươi cất giữ vậy”. Diệp Thành tự nhiên vươn tay lấy túi đựng đồ của Bắc Thánh, làm xong còn không ngừng lục soát tìm kiếm khắp người Bắc Thánh một hồi.
“Ngọc bội này cũng không tệ”. Tên này chẳng có chút liêm sỉ, lại lấy đi ngọc bội bên hông Bắc Thánh, tiện đà đưa tay vào trong ngực Bắc Thánh, lấy ra một viên thần chân bên trong.
Như vậy vẫn chưa hết, nhẫn ngọc trên tay và linh phẩm khắc trên đai ngọc của Bắc Thánh cũng bị lấy đi, xấu hổ hơn là hắn còn cởi cả giày người ta, nhưng hễ là thứ đáng tiền thì hắn không để lại thứ gì cả, càn quét một hồi, trên người Bắc Thánh chỉ còn lại mỗi quần áo.
“Nói thật, tiên y này của ngươi cũng không tệ”. Diệp Thành xoa cằm, không ngừng đi vòng quanh người Bắc Thánh, đôi mắt sáng rực, kích động muốn lấy sạch của người ta.
Không cần phải nói, tên này vẫn nhảy bổ lên, lấy hết từng thứ của người ta rồi, tiên y của Bắc Thánh thực sự rất đáng tiền, nếu lấy đem đi bán, có thể đổi được không ít nguyên thạch.
Chỉ là, khi cởi xuống tiên y cuối cùng trên người Bắc Thánh thì thân thể hắn khẽ run lên, tiên quang tràn ngập, thân hình cao lớn thẳng tắp bỗng trở nên yêu kiều mê người, làn da màu đồng biến mất, biến thành nước da trắng mịn, trước ngực bằng phẳng cũng chợt nhô lên.
Diệp Thành trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc mấp máy miệng: “Hắn… Là nữ sao?”