• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[Tiên hiệp] Vạn kiếp huyết tinh (4 Viewers)

Thời gian thấm thoắt trôi qua vài tháng, cuộc sống của Lăng Thiên Hàn cùng Lâm Tuyền trở lại quỹ đạo như cũ, không có vì vậy mà thay đổi quá nhiều. Thỉnh thoảng, Lăng Thiên Hàn cũng gọi Lâm Tuyền ra nói chuyện, vì thế quan hệ của hai người cũng dần trở nên thân thiết hơn.

“Lăng thiếu Lăng thiếu, tôi lại có chuyện nhờ cậu đâu, ha hả.” Một người với thân hình mập mạp giống như quả cầu thịt từ bên ngoài chạy như lăn đến trước mặt Lăng Thiên Hàn, vừa cười hớn hở vừa dùng khăn tay lau lau mồ hôi lấm tấm trên mặt.

Lăng Thiên Hàn vẫn không hề ngẩng đầu, vẫn chăm chú nghiên cứu thư tịch trước mặt, dường như đã quen với việc thường xuyên bị Vương bàn tử này làm phiền hắn.

“Lão bản, ông lại tìm được món đồ tốt nào hả.” Giọng nói của Lăng Thiên Hàn vô cùng miễn cưỡng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn Vương lão bản lấy một cái.

Mặc dù bị Lăng Thiên Hàn đối xử lạnh nhạt nhưng Vương lão bản vẫn không hề tức giận, vẫn mang vẻ hưng phấn trên mặt, rung đùi đắc ý nói:

“Cái này còn hơn cả đồ tốt ấy chứ. Cậu đã bao giờ nghe đến cái tên Nam Thiên chưa?”

“Tập đoàn Nam Thiên, tập đoàn có tầm ảnh hưởng lớn nhất nước, mọi vật dụng trong các hộ gia đình thì bốn phần mười là sản phẩm của Nam Thiên. Ý ông muốn nói là Nam Thiên này sao? Tập đoàn đó thì có liên quan gì tới ông.” Lăng Thiên Hàn mắt cũng không chớp một cái nói.

“Hắc hắc, quả thực không liên quan gì tới ta lắm, nhưng mà tối ngày mai, tập đoàn Nam Thiên này có tổ chức một buổi đấu giá ngầm, sẽ có rất nhiều cổ vật có giá trị được đem đến bán đấu giá. Nghe nói còn có vài món cổ vật niên đại hơn vạn năm trước. Sao hả, nghe có hứng thú không?” Vương lão bản híp mắt vô cùng đắc ý cười ha hả.

Lăng Thiên Hàn nghe xong có chút hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có biểu hiện gì quá lớn, làm cho Vương lão bản đắc ý nãy giờ cũng không khỏi cười ngượng.

Thực ra, nếu là Lăng Thiên Hàn trước khi có Xích Huyết Giới Chỉ nghe được tin này, hắn hẳn sẽ vô cùng thích thú, nhưng sau khi có Xích Huyết Giới Chỉ, Lăng Thiên Hàn đối với những món đồ cổ trước kia hắn cho là rất quý đều mất đi hứng thú. Hắn có thể khẳng định rằng không có bất cứ một món đồ nào có giá trị vượt qua được Xích Huyết Giới Chỉ, ngay cả đồ vật hơn vạn năm kia hắn cũng không cảm thấy không bằng chiếc nhẫn huyết ngọc hắn đang đeo ở trên tay.

“Ông nghe được tin tức này từ đâu vậy?”

“Chậc, mặc dù tiệm đồ cổ rách nát này của Vương mỗ không thể nói là lớn, nhưng uy tín của nó cũng đã được dựng lên từ mấy đời. Vương mỗ ta mặc dù cũng không có bản lãnh gì đặc biệt nhưng muốn có một tấm thiệp mời cũng không gọi là quá khó khăn. Hắc hắc.” Mặc dù trong lời nói của hắn toàn là những lời khiêm tốn, nhưng dáng vẻ vỗ đùi thích chí của hắn có thể thấy Vương lão bản đang cực kỳ đắc ý.

Lăng Thiên Hàn liếc cũng không thèm liếc lấy một cái, vẫn chăm chú đọc cuốn thư tịch, cũng không mở miệng hỏi thêm cái gì nữa.

Vương lão bản thấy Lăng Thiên Hàn không có vẻ gì là bị hấp dẫn, không khỏi nôn nóng.

“Cậu không thắc mắc tại sao tôi lại nói với cậu chuyện này hả?”

Lăng Thiên Hàn rốt cuộc cũng lạnh nhạt ngẩng đầu lên, dửng dưng nhìn Vương lão bản nói:

“Đây là tự ông muốn nói. Ông muốn nói hay không là chuyện của ông, tôi thì có liên quan gì.”

“Tại sao lại không có liên quan, mỗi người tham dự đều được mang theo một chuyên gia đánh giá đi kèm. Trong tiệm của tôi cậu là người giỏi nhất, tối mai cậu nhất định phải đi tham dự buổi bán đấu giá này với tôi đấy.” Vương lão bản nóng nảy đập bàn đứng dậy hét to, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Lăng Thiên Hàn liền như dội một gáo nước lạnh, tiu ngỉu ngồi xuống.

Nhưng quả thật những điều Vương lão bản nói là sự thật. Ngoài việc tuổi tác có chút trẻ ra thì trình độ am hiểu cổ vật của hắn có thể sánh với những chuyên gia lão luyện trong nghề, ánh mắt hắn sắc bén không hề thua kém bất cứ một người nào Vương lão bản từng gặp. Từ ngày Lăng Thiên Hàn làm việc ở tiệm của hắn, sinh ý không ngừng tăng lên.

Hơn nữa cuộc đấu giá tối mai đối với Vương lão bản vô cùng quan trọng, nhất định phải mang Lăng Thiên Hàn cùng đi.

Lăng Thiên Hàn nghe xong liền trầm ngâm một hồi, sau đó vô cùng quả quyết lắc đầu phun ra hai chữ: “Không đi.”

Vương lão bản lúc này gấp gáp đến toát mồ hôi, sử ra hết mọi lời lẽ vô cũng có sức lôi cuốn thuyết phục Lăng Thiên Hàn. Rốt cuộc sau một tiếng, Lăng Thiên Hàn vẫn không hề có ý tứ hồi âm chuyển ý, Vương lão bản lúc này mới cắn răng, vẻ mặt cực kì đau lòng nói:

“Được rồi, nếu tối mai cậu đi với tôi, tháng này tôi tăng lương mười lăm phần trăm cho cậu.”

“Hai mươi, nếu không sẽ không đi.” Lăng Thiên Hàn mặt lạnh tanh, rất nghiêm túc nói.

“Cái gì? Cậu ngay cả ta cũng muốn cướp hả? đấy là quá nhiều, không thể được.”

Vương lão bản nghe đến con số hai mươi liền giãy nảy, liều mạng lắc đầu nhất quyết không đồng ý. Lăng Thiên Hàn ở trong tiệm của Vương lão bản là chuyên gia đứng đầu trong nhóm định giá, vì thế lương mỗi tháng của hắn cũng rất cao, khoảng ba mươi vạn kim tệ. Hai mươi phần trăm của ba mươi vạn cũng đã là sáu vạn, đủ cho cả gia đình ba người sống tiết kiệm cũng được mười năm. Lăng Thiên Hàn mở miệng ra liền đòi sáu vạn, quả thực là sư tử ngoạm.

Lăng Thiên Hàn thấy vậy chỉ nhún vai, ý nói “nhất định không phải hai mươi phần trăm tôi sẽ không đi”. Với một buổi đấu giá lớn như vậy, một người đánh giá có trình độ thấp không thể nào mà đi vào. Mà giá mời một chuyên gia ít nhất cũng phải ba bốn mươi vạn, Lăng Thiên Hàn lấy giá này cũng đã là vô cùng nể mặt Vương lão bản.

Hiển nhiên, Vương lão bản dường như cũng nghĩ được tới điều này,vì thế sau khi do dự một hồi liền giống như lấy dao cắt thịt, đau khổ đồng ý.

“Hai mươi phần trăm thì hai mươi phần trăm. Cậu nhất định không được nuốt lời, tối mai đúng tám giờ tôi sẽ qua đón cậu. Cậu dám không đi, tôi mang tấm thân bàn tử này đè chết cậu. Hừ.”

Nói xong, Vương lão bản cũng giống như lúc vào hùng hùng hổ hổ đi ra, lăn nhanh như một cơn gió, vèo cái đã ra khỏi căn phòng của Lăng Thiên Hàn.

Vương lão bản vừa đi, Lâm Tuyền liền lập tức hiện thân ở trước mặt Lăng Thiên Hàn.

“Tỷ tỷ, có việc gì vậy?”

Lăng Thiên Hàn lập tức cảm nhận được sự có mặt của Lâm Tuyền liền ngẩng đầu thân thiết hỏi. Thái độ so với vừa rồi quả thực khác một trời một vực.

Lâm Tuyền qua vài tháng này đối với Lăng Thiên Hàn cũng có vài phần quen thuộc, vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ Vương lão bản vừa ngồi, cười nhẹ hỏi:

“Ngươi thật sự không muốn đi buổi đấu giá này?”

“Ha hả, tỷ tỷ cũng hiểu rõ ta mà, ta chẳng qua không thích náo nhiệt mà thôi.”

Vẻ mặt của Lăng Thiên Hàn tràn ngập bất đắc dĩ, tuy nhiên ánh mắt lóe ra những tia giảo hoạt không chút che dấu. Lâm Tuyền nhìn vậy liền đáp lại hắn bằng cái nhìn “ta hiểu rõ ngươi.”. Một hồ ly lớn một hồ ly nhỏ cứ vậy mà cười vụng trong phòng.

Chớp mắt đã đến tối ngày hôm sau. Lăng Thiên Hàn chỉnh trang lại quần áo trước gương, Lâm Tuyền từ trong Xích Huyết nhẫn bay ra.

Vừa hiện thân, Lâm Tuyền nhìn thấy bộ dạng của Lăng Thiên Hàn liền tròn mắt nhìn, chậc chậc vài tiếng lấy làm kì.

“Thật không nhận ra ngươi cũng có lúc lại nghiêm chỉnh đến vậy.”

Lăng Thiên Hàn không nhìn Lâm Tuyền, vẫn tiếp tục chỉnh chiếc nơ ở trên cổ. Xong xuôi liền quay lại nhìn Lâm Tuyền, miệng cười nhạt, dang hai tay ra hỏi:

“Trông thế nào, không tệ chứ.”

Lâm Tuyền bay lượn quanh hắn một vòng, Lăng Thiên Hàn cũng vẫn giữ nguyên tư thế đó, mặc cho Lâm Tuyền ngắm nhìn dò xét.

“Quả thực không tệ, không tệ chút nào.”

Lâm Tuyền vốn tính lạnh nhạt, cả khi còn sống cũng không mấy khi khen người khác, nhưng lúc này không khỏi tán thưởng mà khen ngợi. Lăng Thiên Hàn vốn bình thường ăn vận đơn giản, toát lên khí chất thân sĩ, trong trẻo như thân thanh trúc. Nhưng lúc này vẫn là con người đấy, chỉ là quần áo thay đổi thành bộ vest đen lập tức hắn giống như thoái thai hoán cốt thành người khác. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang vẻ ung dung lịch lãm, khóe miệng tiếu tựa phi tiếu, cằm hơi giương lên, cao ngạo mà lạnh nhạt. Nếu người khác nhìn thấy hắn lần đầu có lẽ còn tưởng hắn là một đại thiếu gia của gia tộc nào đó.

Đấy chỉ là một khúc đệm nho nhỏ, tiếp sau đó xe của Vương lão bản đúng như đã hẹn đến mang Lăng Thiên Hàn đi đến buổi đấu giá.

P/s: đôi lời lảm nhảm: Nguồn gốc ra đời của truyện. Thực ra nguồn gốc truyện này rất củ chuối và không liên quan, đó là một lần ta ngủ mơ ta với anh ta chết, sao đó hồn hai anh em quay về nhìn bố mẹ ở nhà, nhìn họ sinh hoạt. Ta vừa nhìn bố mẹ vừa ôm anh ta khóc. Anh ta vốn thích chụp ảnh, liền lấy máy ảnh đặt ở kệ bếp trước bàn ăn rồi hẹn giờ, nhân lúc bố mẹ đang ăn cơm, hai anh em ngồi xuống, rồi máy ảnh chụp tách một cái, bức ảnh cả nhà hiện ra. Sau đó ta với anh ta vừa cười vừa khóc nhìn họ lần cuối, rồi cả hai từ từ biến mất. Lúc tỉnh dậy ta khóc như mưa, lập tức lôi lap ra viết lại chuyện này. Rồi ta có ý tưởng viết truyện thuần việt kể về hai con ma là anh ta với ta, thế là viết được năm sáu chương. Nhưng lúc đó hoàn toàn là bộc phát, nên truyện viết không chất lượng, như truyện teen ấy :v và k có chút ý tưởng gì tiếp, thế là bỏ dở đấy. Vài hôm sau ngồi đọc truyện tiên hiệp (ta fan tiên hiệp, tiên hiệp thuần chứ k xen ngôn tình vào đâu :v ), và ý tưởng viết truyện tiên hiệp nó cứ như bãi shit ụp phát đập vào mặt, ý tưởng lộn xộn hổ lốn như cái nồi lẩu, và sau đó ngồi hơn 1 tháng mới viết ra được mấy chương ban đầu hoàn thiện như thế này. Còn tên truyên là ta đang lúc vừa nấu cơm vừa nghĩ rồi nghĩ ra, may nồi cơm không sao :v Đương nhiên ta cũng không quên cho giấc mơ đó vào trong truyện (Chương 5), và ta không muốn anh ta chết, cho nên ta cho Lâm Kiệt còn sống, để ổng trả thù cho ta :v
:yoyo36::yoyo36::yoyo36:
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom