-
Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 12: Cắn nuốt
Quang mang vừa vặn bao phủ hết thân ảnh Giải Minh Tuệ, nàng chỉ thấy trước mặt một mảnh tối sầm, cơ thể như được ai đó nhấc lên nhẹ bẫng.
Tuy nhiên chỉ nháy mắt ngay sau đó, cả cơ thể nàng bị đập mạnh xuống nền đất cứng rắn, xung quanh cũng bao phủ một mảng tối đen.
Đồng thời, từ trong đầu trào ra một lượng thông tin khổng lồ dồn dập ập tới. Giải Minh Tuệ chưa kịp chuẩn bị đã bị lượng thông tin đánh úp, từng cơn đau nhói từ trong đầu truyền đến khiến Giải Minh Tuệ suýt ngất, khuôn mặt Giải Minh Tuệ trở nên vặn vẹo, hai hàm răng nghiến chặt.
Ngay khi Giải Minh Tuệ cảm tưởng như mình không còn chịu đựng được nữa, cơn đau đớn liền biến mất, trong đầu liền hiện lên một vài dòng thông tin.
Sau khi nhìn qua một lượt những thông tin này, Giải Minh Tuệ mới bắt đầu đứng dậy, quan sát xung quanh.
Nơi này không gian âm u mập mờ, nhấp nhô những bia đá ngổn ngang, từng luồng quỷ khí lượn lờ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy một vài đốm lân tinh xanh lè, kèm theo đó tiếng gào thét ai oán chói tai khi gần khi xa. Dưới mặt đất tràn lan những bộ xương cốt không biết là của người hay thú lổm ngổm, không có một bộ phận nào hoàn chỉnh. Xung quanh trần ngập hơi thở chết chóc, hương vị tử vong, nhìn qua vô cùng quỷ dị, mao cốt sủng thiên.
Quả nhiên không hổ với cái tên Mộ địa, nơi này giống như một bãi tha ma khổng lồ. theo như thông tin xuất hiện trong đầu, nơi này chính là khảo nghiệm dsfnh cho Giải Minh Tuệ.
Nếu như nàng đoán không nhầm thì luồng thông tin này chính là sự dẫn dắt của Tử lão dành cho nàng. Nghĩ đến đây, Giải Minh Tuệ thầm chửi tổ tông mười tám đời Tử lão, suýt nữa thì nàng chết oan uổng một lần nữa.
Cho đến lúc này, Giải Minh Tuệ vẫn chỉ biết là đây là khảo nghiệm của Tử lão dành cho mình, nhưng vẫn không biết là khảo nghiệm cái gì, do vậy nàng ngay lập tức liền nâng cao cảnh giác, từng bước từng bước dẫm lên trên những khúc xương khô, không nhanh khộng chận tiến vào sâu trong Mộ địa.
****
“Rắc rắc…”
Tiếng xương vỡ vụn ở dưới chân vang lên. Giải Minh Tuệ hướng vào phía trung tâm Mộ địa đi được một canh giờ, tuy nhiên phía trước mặt vẫn chỉ là vô vàn khối mộ ngang dọc xen kẽ không hoàn chỉnh cùng với những tấm bia mộ lộn xộn, nằm ngổn ngang liên miên không dứt, cứ như thể mãi không có hồi kết.
Tuy vậy nhưng Giải Minh Tuệ vẫn không hề thả lỏng, phòng bị được đẩy lên đến mức cao nhất, các giác quan không ngừng hoạt động, tìm kiếm những nguy hiểm ở xung quanh.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một tiếng cười “khặc khặc” như ma quỷ vang lên, âm thanh khi gần khi xa, khó mà xác định được phương hướng.
Tiếng cười vừa cất lên, Giải Minh Tuệ liền lạnh gáy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không biết từ bao giờ, ngay lúc này không chú ý, một đốm lân tinh đã bay đến rất gần nàng, đốm lân tinh dần dần to dần, rồi biến thành một sinh vật hình người dáng dấp vô cùng đáng sợ, không rõ nam nữ, nhưng toàn thân tỏa ra một mùi thối rữa nồng nặc, toàn thân không khác gì xác chết đang trong quá trình phân hủy, da thịt bong tróc, lộ ra phần lớn xương cốt bên trong. Cái đầu chỉ còn hộp sọ cười khằng khặc, hai hốc mắt tối đen đầy sự thèm khát hướng về phía Giải Minh Tuệ.
Quỷ vật vừa hiện ra, Giải Minh Tuệ đã bị sự xuất hiện của nó dọa sợ. Mặc dù nàng so với người cùng lứa trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm, hơn nữa đối với ma quỷ người trưởng thành khỏe mạnh bình thường cũng là sợ hãi từ trong tâm, huống chi là nàng. Giải Minh Tuệ sắc mặt tái mét, hoảng sợ lùi về phía sau, cố gắng lắm mới kìm được tiếng hét muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Thấy Giải Minh Tuệ hoảng sợ lui về phía sau, quỷ vật lại càng cười to, tiếng cười khằng khặc không ngừng vang lên, vừa cười, cả người chậm rãi bay lên, như mèo vờn chuột đuổi sát phía sau nàng.
“Cạch”, Giải Minh Tuệ vừa chạy vừa lùi về phía sau, vô ý vấp phải một đoạn xương lập tức liền ngã xuống đất. Nàng hốt hoảng muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng mấy lần đều không thành công. Mắt thấy quỷ vật kia đến gần liền lập tức kinh hoảng bò ra sau, không để cho quỷ vật đến gần mình.
Quỷ vật thấy vậy lại càng cười to hơn nữa, âm thanh chói tai, mang theo đùa giỡn và thèm khát. Rốt cuộc sau khi vờn bắt mấy lần như vậy, nó cảm thấy đùa đã đủ, liền không khách khí lập tức bổ nhào về phía Giải Minh Tuệ, cái miệng há to như chậu máu cắn xuống cổ nàng, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt.
Giải Minh Tuệ không kịp phòng bị, nháy mắt đã thấy quỷ vật đè lên người, từng miếng từng miếng ăn mình, toàn thân lập tức cảm thấy sợ hãi cùng đau đớn chưa từng thấy. Giải Minh Tuệ hoảng loạn dùng tay đấm chân đá, ra sức đẩy quỷ vật ra khỏi người mình. Tuy nhiên, quỷ vật dường như càng cắn nuốt nàng càng trở nên mạnh hơn, nàng cũng cảm thấy người mình yếu đi nhanh chóng, sức của nàng đối với nó không có chút ảnh hưởng.
Lúc này, Giải Minh Tuệ gấp đến độ muốn giết người, hai mắt cũng hóa thành màu đỏ, có lẽ sợ quá hóa giận, không biết lấy đâu ra sức lực, bắt chiếc quỷ vật, cũng từng ngụm từng ngụm cắn xuống, nếu nó dám ăn nàng, nàng cũng sẽ ăn lại nó, để xem ai ăn ai.
Giải Minh Tuệ đột nhiên bùng phát cắn nuốt quỷ vật, quỷ vật cũng giật mình kinh sợ, lập tức liền tăng tốc cắn nuốt Giải Minh Tuệ. Quỷ vaajtgia tăng tốc độ cắn nuốt, Giải Minh Tuệ cũng theo đó tăng nhanh từng ngụm từng ngụm, không chịu chút thua kém.
Hai bên cứ như vậy giằng co cắn nuốt lẫn nhau, Giải Minh Tuệ càng cắn nuốt càng hăng, đôi mắt cũng biến sang đỏ đậm, toàn thân không kiềm chế tỏa ra lệ khí lạnh lẽo. quỷ vật gặp lệ khí như chuột nhìn thấy mèo, kinh sợ hét to một tiếng, ngay cả việc cắn nuốt cũng không làm, lập tức bỏ chạy.
Nhưng Giải Minh Tuệ sao có thể để cho quỷ vật chạy dễ dàng như vậy, ngay lập tức nàng cả người bám chặt lấy quỷ vật quyết không thả, miệng cũng không ngừng cắn nuốt, từng ngụm từng ngụm hạ xuống.
Quỷ vật thấy tình thế không tốt, một bên không ngừng đẩy Giải Minh Tuệ ra khỏi người, một bên chạy loạn. Tuy nhiên, Giải Minh Tuệ giống như giòi trong xương bám chặt lấy nó, vẫn không đình chỉ cắn nuốt lần nào, không chỉ thế, lệ khí từ người Giải Minh Tuệ phát ra cũng không ngừng ăn mòn. Quỷ vật trong lòng lúc này cũng là hối hận thấu trời thấu đất, biết như vậy ngay từ đầu nó sẽ không dám chọc vào người này.
Hai bên cứ giằng co như vậy, quỷ vật mắt thấy mình càng ngày càng yếu, lại không thế thoát khỏi Giải Minh Tuệ, lập tức dùng lại, mang theo tâm thế ngọc đá cùng nát quay lại cắn Giải Minh Tuệ.
Tuy nhiên, quỷ vật tốn quá nhiều thời gian để giằng co thoát khỏi Giải Minh Tuệ, công thêm việc Giải Minh Tuệ càng cắn nuốt dường như lại càng mạnh hơn mấy phần, lệ khí tỏa ra không ngừng xâm nhập vào người quỷ vật, làm cho nó càng ngày càng yếu đi. Đến lúc cuối cùng, ngay cả cắn nuốt cũng không thể, hình dạng quỷ vật nó cũng không thể tiếp tục duy trì, chỉ có thể biến thành đốm lân tinh to bằng cái đầu người nhanh chóng bay đi.
Giải Minh Tuệ thấy quỷ vật biến thành đốm sáng vẫn kiên quyết không tha, hai tay vẫn giữ chặt lấy, miệng không từng cắn xuống, mặc cho đốm sáng giãy giụa la hét không ngừng.
Đốm lân tinh càng ngày càng nhỏ, đến khi chỉ bé bằng nắm tay, nó mới ngừng giạy giụa, hét lên cầu xin:
“Tiểu tổ tông, tha mạng…tha mạng…ngươi là tiểu tổ tông của ta…là nãi nãi của ta…cầu xin ngươi đừng cắn nuốt ta nữa...ngươi muốn ta là trâu làm ngựa, làm rắm chó gì cũng được, người dừng tay a..”
Lúc này, quỷ vật kia đã vô cùng suy yếu, đốm sáng chỉ bằng quả bóng bàn, ánh sáng yếu ớt lập lòe lập lòe bị Giải Minh Tuệ nắm chặt trong tay, như thể chỉ cần nàng bóp nhẹ một cái là nó có thể tan biến.
Nghe thấy quỷ vật hiện tại hóa thành đốm sáng trong tay nàng giọng thảm thiết cầu xin, Giải Minh Tuệ lúc này rốt cuộc mới chịu ngừng lại. Đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo dần dần nhạt đi, trở lại đôi mắt sáng như lưu ly lúc ban đầu, lệ khí không động mà tự tán. Giải Minh Tuệ không nói gì, khẽ híp mắt, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Lúc nàng dừng cắn nuốt quỷ vật liền cảm nhận được cơ thể như có dòng nước ấm chảy qua, làm trôi đi đau đớn mệt mỏi, nàng cảm thấy được sức lực tăng lên rõ rệt. Cảm giác này rất giống như có lần nàng được ăn cơm no, sau đó được ngâm mình trong nước nóng, cả người lâng lâng, vô cùng thoải mái. Không nghĩ tới việc cắn nuốt này lại là chuyệt tốt như vậy, thậm chí, nàng còn thấy nghiện việc này. Nghĩ vậy, mắt nàng lập tức mở to, lóe sáng nhìn đốm sáng trong tay, không giấu vẻ thèm muốn.
Quỷ vật nhìn thấy Giải Minh Tuệ nhìn mình như vậy thì sao không hiểu nàng nghĩ cái gì, lập tức cười khổ, hối hận đến xanh ruột, biết thế ngay từ đầu không nên đụng vào nàng, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng việc cũng đã rồi, hắn chỉ có thể khóc lóc cầu xin:
“Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi tha cho ta đi, ngươi là người bao dung rộng rãi, lòng như bồ tát, ta là kẻ tiểu nhân có mắt như mù, chỉ cần ngươi tha cho ta con đường sống ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Quỷ vật một bên vừa vỗ mông ngựa, vừa thấp giọng vô cùng thảm thiết khóc lóc cầu xin, một bên thầm nghĩ chửi rửa, số hắn thật cứt chó mà, hắn sống mấy trăm năm nay không nghĩ đến cũng có ngày phải nhục nhã cầu xin như vậy. Chỉ cần tiểu nha đầu này dám thả hắn đi, hắn sẽ kêu mấy tên dưới trướng hắn cắn chết nàng.
Giải Minh Tuệ nghe quỷ vật cầu xin, không nói năng gì, chỉ híp mắt nhìn. Trong lòng thầm nghĩ không phải tên này ban đầu dám đùa bỡn nàng, rồi cắn nuốt nàng sao, nếu không phải nàng nhanh trí cũng cắn nuốt lại hắn, thì liệu đến lúc nàng cầu xin, hắn có thể tha cho nàng không? Đáp án đương nhiên là không. Như vậy, nàng làm sao có thể trả thù cho mẹ, trả thù cho Lâm gia
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy vừa sợ vừa hận. Ánh mắt nhìn về phía quỷ vật cũng càng lạnh lẽo, tay nắm quỷ vật không tự chủ mà bóp chặt.
Quỷ vật lúc này đã vô cùng yếu ớt, như cá nằm trên thớt mặc người xử trí. Lúc này lại nhìn thấy Giải Minh Tuệ lạnh lẽo nhìn hắn, trong lòng lập tức kinh hoảng thầm kêu không tốt, mặc kệ đau đớn truyền đến mà kêu gào cầu xin, so với vừa rồi còn đáng thương, còn thảm thiết hơn mấy lần.
Sau khi Giải Minh Tuệ cảm thấy đã trừng phạt đủ rồi, nàng liền dừng tay. Vốn ngay từ đầu nàng cũng không có ý định bóp nát hắn, chỉ muốn cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ. Đồng thời cũng muốn cảnh cáo hắn, cho hắn biết rõ được hoàn cảnh của hắn hiện tại, rằng mạng sống của hắn hiện nay nằm trong bàn tay nàng. Như vậy, đối với việc sau này có vài chỗ hữu dụng.
“Tốt, chỉ cần ngươi trả lời cho ta mấy câu hỏi, ta sẽ không giết ngươi.” Giải Minh Tuệ không mặn không nhạt nói, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo. Chỉ cần quỷ vật có một chút dị động, một chút không đúng nào, nàng ngay lập tức sẽ bóp chết hắn.
“Đây là đương nhiên, chỉ cần những điều tiểu nhân biết, tiểu nhân sẽ nhất nhất nói hết cho ngài.” Quỷ vật vui mừng đáp, xưng hô lập tức thay đổi, giọng nói còn mang theo bảy phần nịnh nọt.
Giải Minh Tuệ gật gật đầu hài lòng, nói: “Được, đầu tiên ta muốn hỏi ngươi, đây là đâu?”
Mặc dù Giải Minh Tuệ biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi quỷ vật như vậy, chính là muốn kiểm tra xem hắn có thành thật trả lời hay không, chỉ cần có một điều nói sau, Giải Minh Tuệ tuyệt không do dự giết chết hắn.
Sau đó quỷ vật quả thật thành thực nói hết những điều hắn biết cho Giải Minh Tuệ nghe, so với những thông tin Tử lão đưa vào đầu nàng cũng không sai biệt lắm. Thậm chí nàng còn cảm thấy quỷ vật nói còn có phần chi tiết hơn, nhưng Giải Minh Tuệ đối với những thứ này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, không hoàn toàn tin tưởng.
Hỏi đáp một hồi, Giải Minh Tuệ vừa đánh vừa xoa, tra tấn vài lần khiến cho quỷ vật hoàn toàn vì kinh sợ mà nói ra hết những thứ hắn biết. Giải Minh Tuệ biết được quỷ vật này có tên là Vương Phúc, hắn cũng giống như Tử lão, là một người tu tiên. Nói đến đây Giải Minh Tuệ không thể không ngạc nhiên, vốn dĩ nàng nhìn thấy Tử lão làm những thứ mà chỉ có tiên nhân mới làm được, trong lòng nàng cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng nghe Vương Phúc xác nhận, lòng nàng như cũ không khỏi cảm thấy kinh dị. Thì ra Tiên nhân là có thật, hơn nữa, tiên nhân cũng chỉ là từ người phàm tu luyện thành. Giải Minh Tuệ không khỏi thổn thức.
Nói đến Vương Phúc, hắn cũng kể rằng hắn tu tiên đã mấy trăm năm, một thân pháp thuật kinh người, lúc đó hắn cũng được coi là một thiên tài, tuy nhiên hắn lại bị một người có pháp lực cao cường hơn giết chết, sau đó hồn phác bị rút ra, không biết sau bao lâu liền xuất hiện ở đây, có nhiệm vụ canh giữ lăng mộ cho kẻ kia. Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng hắn không thể phản kháng, hơn nữa người kia cũng đã nói chỉ cần người truyền thừa của hắn có năng lực tiếp nhận nơi này, sẽ được coi như là chủ nhân của hắn ( hắn ở đây là Vương Phúc). Nếu như người đó đồng ý, hắn có thể có cơ hội siêu thoát. Do vậy Vương Phúc chỉ có thể chấp nhận ở trong này, chờ ngày đó tới.
Còn người giết Vương Phúc, Giải Minh Tuệ không cần hỏi cũng đoán được hẳn là Tử lão. Ngẫm lại cũng thấy Tử lão đủ bá đạo, không chỉ giết chết người ta, lại còn rút hồn phách bắt người ta trông lăng mộ cho mình, không cho người ta siêu thoát. Nghĩ vậy, Giải Minh Tuệ nhìn Vương Phúc không khỏi có thêm vài tia đồng tình.
Đương nhiên đồng tình thì đồng tình, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha cho hắn. Giải Minh Tuệ cũng không thúc giục mặc kệ để cho hắn nói tiếp. Vương Phúc còn nói ở trong này không chỉ có một mình hắn, mà số quỷ hồn ở trong này cũng hơn vài ức người, có thể thấy được mấy lời trước kia Tử lão lảm nhảm với nàng không hẳn là nói dối. Mặc dù chỗ này là nơi của hồn phách, nhưng là so với bên ngoài còn khốc liệt gấp mấy lần. Ở đâu cũng vậy, cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ chiếm được vô số chỗ tốt, mà chỗ tốt ở đây chính là nơi tu luyện.
Đừng nghĩ rằng chỉ còn hồn phách thì tu luyện cái gì, hồn phách cũng có thể tuy luyện chỉ là khác với người sống ở chỗ phải hấp thu âm khí, biến âm khí thành lực lượng của mình, gọi là hồn lực. Ngươi càng mạnh, hồn phách sẽ càng cô đọng, như vậy ngươi càng có thực lực chiếm được chỗ có âm khí tốt, ngươi mà yếu, đừng nói đến tu luyện, ngay cả việc tồn tại ở đây thôi cũng khó, chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ khác cắn nuốt.
Việc cắn nuốt này nói tốt cũng tốt, mà nói hại cũng hại. Tốt ở chỗ ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực, so với việc hấp thụ âm khí còn hơn vài phần, hại ở chỗ, chính là mỗi một Quỷ Hồn hay Lệ Quỷ mà ngươi hấp thu, hồn lực sẽ bị hỗn tạp. Thời gian đầu sẽ không có ảnh hưởng,nhưng về lâu về dài sẽ để lại hậu quả khôn lường. Nhẹ thì thần trí biến thành ngu ngốc, nặng thì hồn phi phách tán.
Hơn nữa, muốn cắn nuốt hồn phách , cũng phải xem thực lực của hắn. Nếu cắn nuốt phải hồn phách có thực lực mạnh hơn mình, chỗ tốt chẳng những không nhận được mà có khi còn bị cắn nuốt ngược lại. Vì hạn chế như vậy nên hầu như chuyện này rất ít sảy ra, bình thường đều là hấp thu âm khí để tu luyện, chỉ có những ma đầu mới dùng việc cắn nuốt này để tăng tu vi.
Những ma đầu này bởi vì lúc còn sống là người thuộc ma đạo, cực kỳ độc ác, thường xuyên dùng huyết nhục cùng hồn phách của tu sĩ để tu luyện, hơn nữa vì thế mà tu vi rất cao. Đến lúc bị Tử lão giam ở đây, bản tính không đổi, cho nên bị người người căm thù, hợp sức đuổi giết. Sau này, mỗi một lần xuất hiện ma đầu, đều sẽ bị người người đuổi giết, đến khi hồn phách bị tiêu diệt mới thôi.
Nếu Quỷ Hồn cứ như vậy tiếp tục phát triern thì sẽ không nói tới, nhưng một thời gian sau, từ những oán khí của Quỷ Hồn, theo thời gian lâu dần tích tụ lại thành lệ khí. Từ lệ khí này sinh ra một sinh vật mới, được Quỷ Hồn nơi này gọi là Lệ Quỷ.
Lệ Quỷ này lúc đầu mới sinh ra thần trí rất thấp, nhưng tính tình vô cùng hung hãn, khi gặp Quỷ Hồn lập tức xông vào căn nuốt thôn phệ, tuy nhiên đối với đồng loại lại không sảy ra chuyện đó. Thời gian đầu Quỷ Hồn sẽ không để ý đến, bởi thứ này thực lực kém cỏi, so với bọn họ thì không khác gì trẻ con so với người trưởng thành, chỉ cần chú ý một chút là được.
Chỉ là bọn họ ít ai nghĩ tới rằng Lệ Quỷ này khi cắn nuốt một Quỷ Hồn sẽ chẳng những nhanh chóng tăng thực lực, lại còn có thể hấp thu toàn bộ trí nhớ của hắn, từ đó sinh ra thần trí. Có thể nói, Quỷ Hồn đối với Lệ Quỷ là vật đại bổ.
Vì thế càng ngày càng thường xuyên xảy ra tình trạng Quỷ Hồn bị Lệ Quỷ cắn nuốt, vì thế đã đánh động một phần tầng lớp cao tầng của Quỷ Hồn. Bọn họ liền bàn bạc lại với nhau, nhưng vì một số lý do nội bộ, việc này kéo dài them một thời gian. Mãi về sau chuyện sảy ra càng thêm nghiêm trọng mới quyết định lấy ra một phần nhân số đi càn quét Lệ Quỷ.
Vốn dĩ chuyện này rất đơn giản, bởi vì một bên Quỷ Hồn có thực lực không tồi, mang theo vô số kinh nghiệm trước khi chết của mình, một bên Lệ Quỷ sinh ra với thần trí thấp, ngoài bản năng cắn nuốt ra lại không có gì cả. Nhìn qua cũng thấy rõ ràng bên nào thắng, bên nào thua.
Nhân số bên Quỷ Hồn mang theo tư tưởng tất thắng đi tiêu diệt Lệ Quỷ. Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là tình trạng của Lệ Quỷ so với bọn họ nghĩ cách xa nhiều lắm.
Lệ Quỷ dường như ngay từ khi mới sinh đã có thiên phú hấp thu lệ khí, lại cắn nuốt Quỷ Hồn sinh ra linh trí, thực lực phát triển nhanh chóng. Đến khi Quỷ Hồn mang người tới tiêu diệt thì thực lực của Lệ Quỷ đã có thể đối kháng với bọn họ. Toàn quân lúc đi nhân số là năm vạn, lúc về chỉ còn có vài nghìn người. Những người kia kết cục không là bị Lệ Quỷ cắn nuốt thì cũng là hôi phi yên diệt.
Chuyện này lập tức gây nên một hồi kinh động lớn. Cuộc chiến giữa Quỷ Hồn và Lệ Quỷ cũng vì thế mà bắt đầu từ đây.
Cứ như vậy kéo dài không ngừng. Bên nhân loại có lợi thế ở chỗ ai vào đây không phải sống qua vài trăm năm, cho nên ai cũng là lão hồ ly giảo hoạt, khôn khéo, hơn nữa lại vừa có thể tu luyện. Tuy nhiên Lệ Quỷ lại có thiên phú hấp thu lệ khí, hơn nữa bản thân Lệ Quỷ chỉ cần không bị thương trí mạng, sau một thời gian hấp thu lệ khí thì có thể hoàn toàn hồi phục, có thể nói đánh mãi không chết. Mà lệ khí ở Mộ địa vốn dĩ cuồn cuộn không dứt, chỉ cần có một tia oán niệm, Lệ Quỷ không sợ không còn đi lệ khí.
Hai bên dường như ngang tài ngang sức, chiến đấu càng lúc càng trở nên thảm thiết, nhân số cả hai bên thiệt hại thảm trọng.
Mắt thấy tình hình như vậy không thể kéo dài, vì thế cao tầng hai bên đã có một cuộc thương lượng kéo dài gần một tháng, cuối cùng kết thúc bằng việc phân chia địa bàn. Quỷ Hồn lấy phía bắc làm nơi hoạt động, gọi là Hồn Giới. Lệ Quỷ lấy nam làm địa phận, gọi Quỷ giới, lấy dải đất tha ma mà Giải Minh Tuệ đang đứng là ranh giới, không ai xâm phậm lẫn nhau.
Mặc dù nói là như vậy nhưng thù một khi đã kết thì rất khó dỡ bỏ, minh tranh ám đấu vẫn sảy ra không ngừng, nhưng đều được cao tầng hai bên một mắt nhắm một mắt mở mà bỏ qua. Đặc biệt là dải đất giống như bãi tha ma này va chạm không ngừng sảy ra, cứ vậy kéo dài đến ngày nay.
Vừa nói, Vương Phúc lén lén nhìn Giải Minh Tuệ, thầm nuốt nước bọt cái ực. Nàng ta bề ngoài rõ ràng là hình dáng Quỷ Hồn không sai, nhưng một thân lệ khí nồng nặc, hồn phách lại cô đọng, so với hắn lúc trước kia chỉ hơn không có kém. Thân phận nàng thần thần bí bí khiến hắn không rõ rốt cuộc nàng là Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn.
Giải Minh Tuệ vừa nghe Vương Phúc nói vừa trầm ngâm. Trong chuyện này nhất định Tử lão động tay động chân, dù sao Tử lão cũng đã chết, phân hồn hắn còn lại ở đây dù mạnh đến đâu đi chăng nữa chung quy cũng không thể tồn tại mãi mãi, hắn sẽ không để cho Quỷ Hồn yên bình tồn tại để sau này có khả năng uy hiếp đến Tử Sắc Bí Tàng. Lệ Quỷ này chắc chắn là do một tay Tử lão tạo ra, mặc dù nàng không rõ Tử lão làm thế nào nhưng chắc chắn là vậy. Có Lệ Quỷ kiềm chế, như hổ rình mồi ở một bên, Quỷ Hồn sẽ không có thời gian nghĩ cách phá hoại nơi này.
Chỉ có Giải Minh Tuệ nàng lúc này xuất hiện ở đây là khó nghĩ. Nơi ranh giới nguy hiểm như vậy, chỉ có ở trong Hồn giới hoặc Quỷ giới mới có thể an toàn hơn một chút, nhưng lấy thân phận nàng hiện tại thì nên ở đâu mới tốt đây.
Theo lý mà nói nàng vốn là nhân loại, đương nhiên nên về phe nhân loại là Quỷ Hồn, nhưng ngoài hình dáng bên ngoài là dáng dấp của Quỷ Hồn, thì một thân nàng chứa đầy lệ khí, so với Lệ Quỷ cấp thấp không khác biệt gì lắm, Quỷ Hồn nào đó nhìn thấy nàng cũng không tin tưởng nàng là Quỷ Hồn, chỉ là Lệ Quỷ có hình dáng hơi giống Quỷ Hồn mà thôi.Đó cũng là lý do Vương Phúc ban đầu cũng tưởng nàng là Lệ Quỷ nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Nếu nói nàng về bên Lệ Quỷ, cũng khó mà không bị phát hiện ra thân phận. Lệ Quỷ mặc dù mang dáng dấp nhân loại nhưng so với Quỷ Hồn thì khác nhau rất nhiều, đặc biệt Lệ Quỷ có dấu hiệu đặc chưng chính là có hai cái sừng nhỏ ở trên đầu. Nếu Giải Minh Tuệ quang minh chính đại mang bộ dáng này xâm nhập vào Quỷ giới, không chừng sẽ bị coi là dị tộc, nàng cũng sẽ không nghĩ đơn giản rằng Lệ Quỷ sẽ cho mình một con đường sống.
Xem chừng Tử lão để nàng ở đây cũng có hàm ý cả. Nhưng hiện tại nàng cũng chưa biết ý đồ của hắn, chỉ có thể đi một bước tiến một bước, tới đâu hay tới đó mà thôi.
Nghĩ xong, Giải Minh Tuệ thả lỏng hơn một chút. Ánh mắt lúc này mới đặt lên đoàn thanh quang trong tay, khẽ híp mắt lại, lực đạo tăng lên vài phần.
Vương Phúc vốn sống mấy trăm năm, không thể không hiểu ánh mắt của Giải Minh Tuệ là có ý gì, trong lòng vừa sợ vừa vội nói:
“Cầu xin ngươi đừng giết ta, ở chỗ này từng gốc cây ngọ cỏ ta đều biết rõ, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi. Ngươi nói ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây.”
Giải Minh Tuệ nghe vậy cũng thấy có lý, tuy nhiên nàng khẽ hừ lạnh:
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng ngươi. Một mình ta ở đây mặc dù không quen thuộc nhưng cũng không nhất định cần ngươi. Vì sao ta phải giữ ngươi lại.”
Vừa nói tay Giải Minh Tuệ cũng bóp chặt, khiến cho đốm sáng vốn đã yếu ớt lại càng yếu hơn, giống như đom đóm chỉ chực tan biến. Vương Phúc liền rú lên đầu đau đớn, kêu gào:
“Tha mạng, ta sẽ nói toàn bộ cách tu luyện cho ngươi, ta biết rất nhiều pháp thuật, ta sẽ dạy cho ngươi…A…không….khoan đã…ta nhận ngươi làm chủ nhân, ta chắc chắn sẽ không lừa ngươi, đừng giết ta.”
Nói xong, từ trong đốm sáng yếu ớt bay ra một điểm kim quang nhỏ bằng hạt gạo chui vào trong mi tâm của Giải Minh Tuệ. Đồng thời, đốm sáng trong tay Giải Minh Tuệ đã yếu lại càng yếu hơn, lập lòe bất định. Trong đầu Giải Minh Tuệ có cảm giác như chứa thêm một cái gì đó, có cảm giác chỉ cần tâm thần khẽ động liền có thể đánh nát điểm sáng kia.
“Đó là hồn mệnh của ta, từ bây giờ ngươi là chủ nhân của ta, chỉ cần ngươi muốn ta lập tức sẽ thần hồn tiêu diệt.” Từ trong đốm sáng truyền đến giọng nói yếu ớt như có như không, mang theo tâm tình phức tạp không rõ.
Hồn mệnh này nàng biết, đó chính là linh hồn bản mệnh của Quỷ Hồn, mỗi một Quỷ Hồn đều có một hồn mệnh. Muốn giết một Quỷ Hồn thì có hai cách trực tiếp nhất, một là cắn nuốt như Giải Minh Tuệ làm vừa rồi với Vương Phúc, hai là phá hủy hồn mệnh. Do vậy hồn mệnh này đối với Quỷ Hồn vô cùng quan trọng, không dễ để Quỷ Hồn giao ra hồn mệnh của mình cho người khác. Lệ Quỷ cũng có hồn mệnh như vậy. Vương Phúc làm như vậy chính là giao tính mạng của mình cho Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ tuy mặt không thể hiện gì nhưng thầm hài lòng, đối với cách làm của Quỷ Hồn lúc này không thể nghi ngờ chính là cách làm thông minh nhất. tuy nhiên Giải Minh Tuệ vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Ngươi làm vậy sẽ không hối hận chứ? Ngươi cũng biết hồn mệnh đại biểu cho cái gì, nếu chẳng may ta cũng chết, ngươi chắc chắc sẽ không thoát khỏi cảnh ngộ như ta.”
Vương Phúc nghe vậy khẽ run lên một cái, nhưng lúc sau liền cắn răng nói:
“ Nếu ta không giao hồn mệnh cho ngươi, ngươi cũng giết ta, sống sót hiện tại mới quan trọng, chuyện sau này để sau này nói.”
Hiển nhiên Vương Phúc biết rõ tình cảnh của mình lúc này là cái dạng gì, đồng thời cũng thầm cầu nguyện để cho tiểu tổ tông này sống lâu lâu một chút, hắn cũng không muốn phải chết sớm.
Đương nhiên Vương Phúc giao ra hồn mệnh của mình cũng đã suy nghĩ kĩ, Giải Minh Tuệ chính là một tồn tại đặc biệt, không nói đến việc chưa rõ là Quỷ Hồn hay Lệ Quỷ, nhưng chỉ cần linh hồn cô đọng mạnh mẽ như vậy, tiền đồ thật bất khả lượng. Cho nên đối với Giải Minh Tuệ Vương Phúc chính là đang đánh cược, cược rằng nàng có thể trở thành tồn tại cường đại trong hoàn cảnh tàn khốc này, và cái giá hắn trả chính là hồn phách tiêu tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Tuy nhiên chỉ nháy mắt ngay sau đó, cả cơ thể nàng bị đập mạnh xuống nền đất cứng rắn, xung quanh cũng bao phủ một mảng tối đen.
Đồng thời, từ trong đầu trào ra một lượng thông tin khổng lồ dồn dập ập tới. Giải Minh Tuệ chưa kịp chuẩn bị đã bị lượng thông tin đánh úp, từng cơn đau nhói từ trong đầu truyền đến khiến Giải Minh Tuệ suýt ngất, khuôn mặt Giải Minh Tuệ trở nên vặn vẹo, hai hàm răng nghiến chặt.
Ngay khi Giải Minh Tuệ cảm tưởng như mình không còn chịu đựng được nữa, cơn đau đớn liền biến mất, trong đầu liền hiện lên một vài dòng thông tin.
Sau khi nhìn qua một lượt những thông tin này, Giải Minh Tuệ mới bắt đầu đứng dậy, quan sát xung quanh.
Nơi này không gian âm u mập mờ, nhấp nhô những bia đá ngổn ngang, từng luồng quỷ khí lượn lờ, thỉnh thoảng lại nhấp nháy một vài đốm lân tinh xanh lè, kèm theo đó tiếng gào thét ai oán chói tai khi gần khi xa. Dưới mặt đất tràn lan những bộ xương cốt không biết là của người hay thú lổm ngổm, không có một bộ phận nào hoàn chỉnh. Xung quanh trần ngập hơi thở chết chóc, hương vị tử vong, nhìn qua vô cùng quỷ dị, mao cốt sủng thiên.
Quả nhiên không hổ với cái tên Mộ địa, nơi này giống như một bãi tha ma khổng lồ. theo như thông tin xuất hiện trong đầu, nơi này chính là khảo nghiệm dsfnh cho Giải Minh Tuệ.
Nếu như nàng đoán không nhầm thì luồng thông tin này chính là sự dẫn dắt của Tử lão dành cho nàng. Nghĩ đến đây, Giải Minh Tuệ thầm chửi tổ tông mười tám đời Tử lão, suýt nữa thì nàng chết oan uổng một lần nữa.
Cho đến lúc này, Giải Minh Tuệ vẫn chỉ biết là đây là khảo nghiệm của Tử lão dành cho mình, nhưng vẫn không biết là khảo nghiệm cái gì, do vậy nàng ngay lập tức liền nâng cao cảnh giác, từng bước từng bước dẫm lên trên những khúc xương khô, không nhanh khộng chận tiến vào sâu trong Mộ địa.
****
“Rắc rắc…”
Tiếng xương vỡ vụn ở dưới chân vang lên. Giải Minh Tuệ hướng vào phía trung tâm Mộ địa đi được một canh giờ, tuy nhiên phía trước mặt vẫn chỉ là vô vàn khối mộ ngang dọc xen kẽ không hoàn chỉnh cùng với những tấm bia mộ lộn xộn, nằm ngổn ngang liên miên không dứt, cứ như thể mãi không có hồi kết.
Tuy vậy nhưng Giải Minh Tuệ vẫn không hề thả lỏng, phòng bị được đẩy lên đến mức cao nhất, các giác quan không ngừng hoạt động, tìm kiếm những nguy hiểm ở xung quanh.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, một tiếng cười “khặc khặc” như ma quỷ vang lên, âm thanh khi gần khi xa, khó mà xác định được phương hướng.
Tiếng cười vừa cất lên, Giải Minh Tuệ liền lạnh gáy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Không biết từ bao giờ, ngay lúc này không chú ý, một đốm lân tinh đã bay đến rất gần nàng, đốm lân tinh dần dần to dần, rồi biến thành một sinh vật hình người dáng dấp vô cùng đáng sợ, không rõ nam nữ, nhưng toàn thân tỏa ra một mùi thối rữa nồng nặc, toàn thân không khác gì xác chết đang trong quá trình phân hủy, da thịt bong tróc, lộ ra phần lớn xương cốt bên trong. Cái đầu chỉ còn hộp sọ cười khằng khặc, hai hốc mắt tối đen đầy sự thèm khát hướng về phía Giải Minh Tuệ.
Quỷ vật vừa hiện ra, Giải Minh Tuệ đã bị sự xuất hiện của nó dọa sợ. Mặc dù nàng so với người cùng lứa trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn mười lăm, hơn nữa đối với ma quỷ người trưởng thành khỏe mạnh bình thường cũng là sợ hãi từ trong tâm, huống chi là nàng. Giải Minh Tuệ sắc mặt tái mét, hoảng sợ lùi về phía sau, cố gắng lắm mới kìm được tiếng hét muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Thấy Giải Minh Tuệ hoảng sợ lui về phía sau, quỷ vật lại càng cười to, tiếng cười khằng khặc không ngừng vang lên, vừa cười, cả người chậm rãi bay lên, như mèo vờn chuột đuổi sát phía sau nàng.
“Cạch”, Giải Minh Tuệ vừa chạy vừa lùi về phía sau, vô ý vấp phải một đoạn xương lập tức liền ngã xuống đất. Nàng hốt hoảng muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng mấy lần đều không thành công. Mắt thấy quỷ vật kia đến gần liền lập tức kinh hoảng bò ra sau, không để cho quỷ vật đến gần mình.
Quỷ vật thấy vậy lại càng cười to hơn nữa, âm thanh chói tai, mang theo đùa giỡn và thèm khát. Rốt cuộc sau khi vờn bắt mấy lần như vậy, nó cảm thấy đùa đã đủ, liền không khách khí lập tức bổ nhào về phía Giải Minh Tuệ, cái miệng há to như chậu máu cắn xuống cổ nàng, từng ngụm từng ngụm cắn nuốt.
Giải Minh Tuệ không kịp phòng bị, nháy mắt đã thấy quỷ vật đè lên người, từng miếng từng miếng ăn mình, toàn thân lập tức cảm thấy sợ hãi cùng đau đớn chưa từng thấy. Giải Minh Tuệ hoảng loạn dùng tay đấm chân đá, ra sức đẩy quỷ vật ra khỏi người mình. Tuy nhiên, quỷ vật dường như càng cắn nuốt nàng càng trở nên mạnh hơn, nàng cũng cảm thấy người mình yếu đi nhanh chóng, sức của nàng đối với nó không có chút ảnh hưởng.
Lúc này, Giải Minh Tuệ gấp đến độ muốn giết người, hai mắt cũng hóa thành màu đỏ, có lẽ sợ quá hóa giận, không biết lấy đâu ra sức lực, bắt chiếc quỷ vật, cũng từng ngụm từng ngụm cắn xuống, nếu nó dám ăn nàng, nàng cũng sẽ ăn lại nó, để xem ai ăn ai.
Giải Minh Tuệ đột nhiên bùng phát cắn nuốt quỷ vật, quỷ vật cũng giật mình kinh sợ, lập tức liền tăng tốc cắn nuốt Giải Minh Tuệ. Quỷ vaajtgia tăng tốc độ cắn nuốt, Giải Minh Tuệ cũng theo đó tăng nhanh từng ngụm từng ngụm, không chịu chút thua kém.
Hai bên cứ như vậy giằng co cắn nuốt lẫn nhau, Giải Minh Tuệ càng cắn nuốt càng hăng, đôi mắt cũng biến sang đỏ đậm, toàn thân không kiềm chế tỏa ra lệ khí lạnh lẽo. quỷ vật gặp lệ khí như chuột nhìn thấy mèo, kinh sợ hét to một tiếng, ngay cả việc cắn nuốt cũng không làm, lập tức bỏ chạy.
Nhưng Giải Minh Tuệ sao có thể để cho quỷ vật chạy dễ dàng như vậy, ngay lập tức nàng cả người bám chặt lấy quỷ vật quyết không thả, miệng cũng không ngừng cắn nuốt, từng ngụm từng ngụm hạ xuống.
Quỷ vật thấy tình thế không tốt, một bên không ngừng đẩy Giải Minh Tuệ ra khỏi người, một bên chạy loạn. Tuy nhiên, Giải Minh Tuệ giống như giòi trong xương bám chặt lấy nó, vẫn không đình chỉ cắn nuốt lần nào, không chỉ thế, lệ khí từ người Giải Minh Tuệ phát ra cũng không ngừng ăn mòn. Quỷ vật trong lòng lúc này cũng là hối hận thấu trời thấu đất, biết như vậy ngay từ đầu nó sẽ không dám chọc vào người này.
Hai bên cứ giằng co như vậy, quỷ vật mắt thấy mình càng ngày càng yếu, lại không thế thoát khỏi Giải Minh Tuệ, lập tức dùng lại, mang theo tâm thế ngọc đá cùng nát quay lại cắn Giải Minh Tuệ.
Tuy nhiên, quỷ vật tốn quá nhiều thời gian để giằng co thoát khỏi Giải Minh Tuệ, công thêm việc Giải Minh Tuệ càng cắn nuốt dường như lại càng mạnh hơn mấy phần, lệ khí tỏa ra không ngừng xâm nhập vào người quỷ vật, làm cho nó càng ngày càng yếu đi. Đến lúc cuối cùng, ngay cả cắn nuốt cũng không thể, hình dạng quỷ vật nó cũng không thể tiếp tục duy trì, chỉ có thể biến thành đốm lân tinh to bằng cái đầu người nhanh chóng bay đi.
Giải Minh Tuệ thấy quỷ vật biến thành đốm sáng vẫn kiên quyết không tha, hai tay vẫn giữ chặt lấy, miệng không từng cắn xuống, mặc cho đốm sáng giãy giụa la hét không ngừng.
Đốm lân tinh càng ngày càng nhỏ, đến khi chỉ bé bằng nắm tay, nó mới ngừng giạy giụa, hét lên cầu xin:
“Tiểu tổ tông, tha mạng…tha mạng…ngươi là tiểu tổ tông của ta…là nãi nãi của ta…cầu xin ngươi đừng cắn nuốt ta nữa...ngươi muốn ta là trâu làm ngựa, làm rắm chó gì cũng được, người dừng tay a..”
Lúc này, quỷ vật kia đã vô cùng suy yếu, đốm sáng chỉ bằng quả bóng bàn, ánh sáng yếu ớt lập lòe lập lòe bị Giải Minh Tuệ nắm chặt trong tay, như thể chỉ cần nàng bóp nhẹ một cái là nó có thể tan biến.
Nghe thấy quỷ vật hiện tại hóa thành đốm sáng trong tay nàng giọng thảm thiết cầu xin, Giải Minh Tuệ lúc này rốt cuộc mới chịu ngừng lại. Đôi mắt đỏ như máu lạnh lẽo dần dần nhạt đi, trở lại đôi mắt sáng như lưu ly lúc ban đầu, lệ khí không động mà tự tán. Giải Minh Tuệ không nói gì, khẽ híp mắt, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn.
Lúc nàng dừng cắn nuốt quỷ vật liền cảm nhận được cơ thể như có dòng nước ấm chảy qua, làm trôi đi đau đớn mệt mỏi, nàng cảm thấy được sức lực tăng lên rõ rệt. Cảm giác này rất giống như có lần nàng được ăn cơm no, sau đó được ngâm mình trong nước nóng, cả người lâng lâng, vô cùng thoải mái. Không nghĩ tới việc cắn nuốt này lại là chuyệt tốt như vậy, thậm chí, nàng còn thấy nghiện việc này. Nghĩ vậy, mắt nàng lập tức mở to, lóe sáng nhìn đốm sáng trong tay, không giấu vẻ thèm muốn.
Quỷ vật nhìn thấy Giải Minh Tuệ nhìn mình như vậy thì sao không hiểu nàng nghĩ cái gì, lập tức cười khổ, hối hận đến xanh ruột, biết thế ngay từ đầu không nên đụng vào nàng, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng việc cũng đã rồi, hắn chỉ có thể khóc lóc cầu xin:
“Ôi, tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi tha cho ta đi, ngươi là người bao dung rộng rãi, lòng như bồ tát, ta là kẻ tiểu nhân có mắt như mù, chỉ cần ngươi tha cho ta con đường sống ngươi muốn ta làm gì cũng được.”
Quỷ vật một bên vừa vỗ mông ngựa, vừa thấp giọng vô cùng thảm thiết khóc lóc cầu xin, một bên thầm nghĩ chửi rửa, số hắn thật cứt chó mà, hắn sống mấy trăm năm nay không nghĩ đến cũng có ngày phải nhục nhã cầu xin như vậy. Chỉ cần tiểu nha đầu này dám thả hắn đi, hắn sẽ kêu mấy tên dưới trướng hắn cắn chết nàng.
Giải Minh Tuệ nghe quỷ vật cầu xin, không nói năng gì, chỉ híp mắt nhìn. Trong lòng thầm nghĩ không phải tên này ban đầu dám đùa bỡn nàng, rồi cắn nuốt nàng sao, nếu không phải nàng nhanh trí cũng cắn nuốt lại hắn, thì liệu đến lúc nàng cầu xin, hắn có thể tha cho nàng không? Đáp án đương nhiên là không. Như vậy, nàng làm sao có thể trả thù cho mẹ, trả thù cho Lâm gia
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy vừa sợ vừa hận. Ánh mắt nhìn về phía quỷ vật cũng càng lạnh lẽo, tay nắm quỷ vật không tự chủ mà bóp chặt.
Quỷ vật lúc này đã vô cùng yếu ớt, như cá nằm trên thớt mặc người xử trí. Lúc này lại nhìn thấy Giải Minh Tuệ lạnh lẽo nhìn hắn, trong lòng lập tức kinh hoảng thầm kêu không tốt, mặc kệ đau đớn truyền đến mà kêu gào cầu xin, so với vừa rồi còn đáng thương, còn thảm thiết hơn mấy lần.
Sau khi Giải Minh Tuệ cảm thấy đã trừng phạt đủ rồi, nàng liền dừng tay. Vốn ngay từ đầu nàng cũng không có ý định bóp nát hắn, chỉ muốn cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ. Đồng thời cũng muốn cảnh cáo hắn, cho hắn biết rõ được hoàn cảnh của hắn hiện tại, rằng mạng sống của hắn hiện nay nằm trong bàn tay nàng. Như vậy, đối với việc sau này có vài chỗ hữu dụng.
“Tốt, chỉ cần ngươi trả lời cho ta mấy câu hỏi, ta sẽ không giết ngươi.” Giải Minh Tuệ không mặn không nhạt nói, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo. Chỉ cần quỷ vật có một chút dị động, một chút không đúng nào, nàng ngay lập tức sẽ bóp chết hắn.
“Đây là đương nhiên, chỉ cần những điều tiểu nhân biết, tiểu nhân sẽ nhất nhất nói hết cho ngài.” Quỷ vật vui mừng đáp, xưng hô lập tức thay đổi, giọng nói còn mang theo bảy phần nịnh nọt.
Giải Minh Tuệ gật gật đầu hài lòng, nói: “Được, đầu tiên ta muốn hỏi ngươi, đây là đâu?”
Mặc dù Giải Minh Tuệ biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi quỷ vật như vậy, chính là muốn kiểm tra xem hắn có thành thật trả lời hay không, chỉ cần có một điều nói sau, Giải Minh Tuệ tuyệt không do dự giết chết hắn.
Sau đó quỷ vật quả thật thành thực nói hết những điều hắn biết cho Giải Minh Tuệ nghe, so với những thông tin Tử lão đưa vào đầu nàng cũng không sai biệt lắm. Thậm chí nàng còn cảm thấy quỷ vật nói còn có phần chi tiết hơn, nhưng Giải Minh Tuệ đối với những thứ này cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, không hoàn toàn tin tưởng.
Hỏi đáp một hồi, Giải Minh Tuệ vừa đánh vừa xoa, tra tấn vài lần khiến cho quỷ vật hoàn toàn vì kinh sợ mà nói ra hết những thứ hắn biết. Giải Minh Tuệ biết được quỷ vật này có tên là Vương Phúc, hắn cũng giống như Tử lão, là một người tu tiên. Nói đến đây Giải Minh Tuệ không thể không ngạc nhiên, vốn dĩ nàng nhìn thấy Tử lão làm những thứ mà chỉ có tiên nhân mới làm được, trong lòng nàng cũng có vài phần nghi ngờ, nhưng nghe Vương Phúc xác nhận, lòng nàng như cũ không khỏi cảm thấy kinh dị. Thì ra Tiên nhân là có thật, hơn nữa, tiên nhân cũng chỉ là từ người phàm tu luyện thành. Giải Minh Tuệ không khỏi thổn thức.
Nói đến Vương Phúc, hắn cũng kể rằng hắn tu tiên đã mấy trăm năm, một thân pháp thuật kinh người, lúc đó hắn cũng được coi là một thiên tài, tuy nhiên hắn lại bị một người có pháp lực cao cường hơn giết chết, sau đó hồn phác bị rút ra, không biết sau bao lâu liền xuất hiện ở đây, có nhiệm vụ canh giữ lăng mộ cho kẻ kia. Mặc dù trong lòng không cam tâm nhưng hắn không thể phản kháng, hơn nữa người kia cũng đã nói chỉ cần người truyền thừa của hắn có năng lực tiếp nhận nơi này, sẽ được coi như là chủ nhân của hắn ( hắn ở đây là Vương Phúc). Nếu như người đó đồng ý, hắn có thể có cơ hội siêu thoát. Do vậy Vương Phúc chỉ có thể chấp nhận ở trong này, chờ ngày đó tới.
Còn người giết Vương Phúc, Giải Minh Tuệ không cần hỏi cũng đoán được hẳn là Tử lão. Ngẫm lại cũng thấy Tử lão đủ bá đạo, không chỉ giết chết người ta, lại còn rút hồn phách bắt người ta trông lăng mộ cho mình, không cho người ta siêu thoát. Nghĩ vậy, Giải Minh Tuệ nhìn Vương Phúc không khỏi có thêm vài tia đồng tình.
Đương nhiên đồng tình thì đồng tình, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tha cho hắn. Giải Minh Tuệ cũng không thúc giục mặc kệ để cho hắn nói tiếp. Vương Phúc còn nói ở trong này không chỉ có một mình hắn, mà số quỷ hồn ở trong này cũng hơn vài ức người, có thể thấy được mấy lời trước kia Tử lão lảm nhảm với nàng không hẳn là nói dối. Mặc dù chỗ này là nơi của hồn phách, nhưng là so với bên ngoài còn khốc liệt gấp mấy lần. Ở đâu cũng vậy, cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi sẽ chiếm được vô số chỗ tốt, mà chỗ tốt ở đây chính là nơi tu luyện.
Đừng nghĩ rằng chỉ còn hồn phách thì tu luyện cái gì, hồn phách cũng có thể tuy luyện chỉ là khác với người sống ở chỗ phải hấp thu âm khí, biến âm khí thành lực lượng của mình, gọi là hồn lực. Ngươi càng mạnh, hồn phách sẽ càng cô đọng, như vậy ngươi càng có thực lực chiếm được chỗ có âm khí tốt, ngươi mà yếu, đừng nói đến tu luyện, ngay cả việc tồn tại ở đây thôi cũng khó, chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ khác cắn nuốt.
Việc cắn nuốt này nói tốt cũng tốt, mà nói hại cũng hại. Tốt ở chỗ ngươi có thể nhanh chóng tăng thực lực, so với việc hấp thụ âm khí còn hơn vài phần, hại ở chỗ, chính là mỗi một Quỷ Hồn hay Lệ Quỷ mà ngươi hấp thu, hồn lực sẽ bị hỗn tạp. Thời gian đầu sẽ không có ảnh hưởng,nhưng về lâu về dài sẽ để lại hậu quả khôn lường. Nhẹ thì thần trí biến thành ngu ngốc, nặng thì hồn phi phách tán.
Hơn nữa, muốn cắn nuốt hồn phách , cũng phải xem thực lực của hắn. Nếu cắn nuốt phải hồn phách có thực lực mạnh hơn mình, chỗ tốt chẳng những không nhận được mà có khi còn bị cắn nuốt ngược lại. Vì hạn chế như vậy nên hầu như chuyện này rất ít sảy ra, bình thường đều là hấp thu âm khí để tu luyện, chỉ có những ma đầu mới dùng việc cắn nuốt này để tăng tu vi.
Những ma đầu này bởi vì lúc còn sống là người thuộc ma đạo, cực kỳ độc ác, thường xuyên dùng huyết nhục cùng hồn phách của tu sĩ để tu luyện, hơn nữa vì thế mà tu vi rất cao. Đến lúc bị Tử lão giam ở đây, bản tính không đổi, cho nên bị người người căm thù, hợp sức đuổi giết. Sau này, mỗi một lần xuất hiện ma đầu, đều sẽ bị người người đuổi giết, đến khi hồn phách bị tiêu diệt mới thôi.
Nếu Quỷ Hồn cứ như vậy tiếp tục phát triern thì sẽ không nói tới, nhưng một thời gian sau, từ những oán khí của Quỷ Hồn, theo thời gian lâu dần tích tụ lại thành lệ khí. Từ lệ khí này sinh ra một sinh vật mới, được Quỷ Hồn nơi này gọi là Lệ Quỷ.
Lệ Quỷ này lúc đầu mới sinh ra thần trí rất thấp, nhưng tính tình vô cùng hung hãn, khi gặp Quỷ Hồn lập tức xông vào căn nuốt thôn phệ, tuy nhiên đối với đồng loại lại không sảy ra chuyện đó. Thời gian đầu Quỷ Hồn sẽ không để ý đến, bởi thứ này thực lực kém cỏi, so với bọn họ thì không khác gì trẻ con so với người trưởng thành, chỉ cần chú ý một chút là được.
Chỉ là bọn họ ít ai nghĩ tới rằng Lệ Quỷ này khi cắn nuốt một Quỷ Hồn sẽ chẳng những nhanh chóng tăng thực lực, lại còn có thể hấp thu toàn bộ trí nhớ của hắn, từ đó sinh ra thần trí. Có thể nói, Quỷ Hồn đối với Lệ Quỷ là vật đại bổ.
Vì thế càng ngày càng thường xuyên xảy ra tình trạng Quỷ Hồn bị Lệ Quỷ cắn nuốt, vì thế đã đánh động một phần tầng lớp cao tầng của Quỷ Hồn. Bọn họ liền bàn bạc lại với nhau, nhưng vì một số lý do nội bộ, việc này kéo dài them một thời gian. Mãi về sau chuyện sảy ra càng thêm nghiêm trọng mới quyết định lấy ra một phần nhân số đi càn quét Lệ Quỷ.
Vốn dĩ chuyện này rất đơn giản, bởi vì một bên Quỷ Hồn có thực lực không tồi, mang theo vô số kinh nghiệm trước khi chết của mình, một bên Lệ Quỷ sinh ra với thần trí thấp, ngoài bản năng cắn nuốt ra lại không có gì cả. Nhìn qua cũng thấy rõ ràng bên nào thắng, bên nào thua.
Nhân số bên Quỷ Hồn mang theo tư tưởng tất thắng đi tiêu diệt Lệ Quỷ. Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là tình trạng của Lệ Quỷ so với bọn họ nghĩ cách xa nhiều lắm.
Lệ Quỷ dường như ngay từ khi mới sinh đã có thiên phú hấp thu lệ khí, lại cắn nuốt Quỷ Hồn sinh ra linh trí, thực lực phát triển nhanh chóng. Đến khi Quỷ Hồn mang người tới tiêu diệt thì thực lực của Lệ Quỷ đã có thể đối kháng với bọn họ. Toàn quân lúc đi nhân số là năm vạn, lúc về chỉ còn có vài nghìn người. Những người kia kết cục không là bị Lệ Quỷ cắn nuốt thì cũng là hôi phi yên diệt.
Chuyện này lập tức gây nên một hồi kinh động lớn. Cuộc chiến giữa Quỷ Hồn và Lệ Quỷ cũng vì thế mà bắt đầu từ đây.
Cứ như vậy kéo dài không ngừng. Bên nhân loại có lợi thế ở chỗ ai vào đây không phải sống qua vài trăm năm, cho nên ai cũng là lão hồ ly giảo hoạt, khôn khéo, hơn nữa lại vừa có thể tu luyện. Tuy nhiên Lệ Quỷ lại có thiên phú hấp thu lệ khí, hơn nữa bản thân Lệ Quỷ chỉ cần không bị thương trí mạng, sau một thời gian hấp thu lệ khí thì có thể hoàn toàn hồi phục, có thể nói đánh mãi không chết. Mà lệ khí ở Mộ địa vốn dĩ cuồn cuộn không dứt, chỉ cần có một tia oán niệm, Lệ Quỷ không sợ không còn đi lệ khí.
Hai bên dường như ngang tài ngang sức, chiến đấu càng lúc càng trở nên thảm thiết, nhân số cả hai bên thiệt hại thảm trọng.
Mắt thấy tình hình như vậy không thể kéo dài, vì thế cao tầng hai bên đã có một cuộc thương lượng kéo dài gần một tháng, cuối cùng kết thúc bằng việc phân chia địa bàn. Quỷ Hồn lấy phía bắc làm nơi hoạt động, gọi là Hồn Giới. Lệ Quỷ lấy nam làm địa phận, gọi Quỷ giới, lấy dải đất tha ma mà Giải Minh Tuệ đang đứng là ranh giới, không ai xâm phậm lẫn nhau.
Mặc dù nói là như vậy nhưng thù một khi đã kết thì rất khó dỡ bỏ, minh tranh ám đấu vẫn sảy ra không ngừng, nhưng đều được cao tầng hai bên một mắt nhắm một mắt mở mà bỏ qua. Đặc biệt là dải đất giống như bãi tha ma này va chạm không ngừng sảy ra, cứ vậy kéo dài đến ngày nay.
Vừa nói, Vương Phúc lén lén nhìn Giải Minh Tuệ, thầm nuốt nước bọt cái ực. Nàng ta bề ngoài rõ ràng là hình dáng Quỷ Hồn không sai, nhưng một thân lệ khí nồng nặc, hồn phách lại cô đọng, so với hắn lúc trước kia chỉ hơn không có kém. Thân phận nàng thần thần bí bí khiến hắn không rõ rốt cuộc nàng là Lệ Quỷ hay Quỷ Hồn.
Giải Minh Tuệ vừa nghe Vương Phúc nói vừa trầm ngâm. Trong chuyện này nhất định Tử lão động tay động chân, dù sao Tử lão cũng đã chết, phân hồn hắn còn lại ở đây dù mạnh đến đâu đi chăng nữa chung quy cũng không thể tồn tại mãi mãi, hắn sẽ không để cho Quỷ Hồn yên bình tồn tại để sau này có khả năng uy hiếp đến Tử Sắc Bí Tàng. Lệ Quỷ này chắc chắn là do một tay Tử lão tạo ra, mặc dù nàng không rõ Tử lão làm thế nào nhưng chắc chắn là vậy. Có Lệ Quỷ kiềm chế, như hổ rình mồi ở một bên, Quỷ Hồn sẽ không có thời gian nghĩ cách phá hoại nơi này.
Chỉ có Giải Minh Tuệ nàng lúc này xuất hiện ở đây là khó nghĩ. Nơi ranh giới nguy hiểm như vậy, chỉ có ở trong Hồn giới hoặc Quỷ giới mới có thể an toàn hơn một chút, nhưng lấy thân phận nàng hiện tại thì nên ở đâu mới tốt đây.
Theo lý mà nói nàng vốn là nhân loại, đương nhiên nên về phe nhân loại là Quỷ Hồn, nhưng ngoài hình dáng bên ngoài là dáng dấp của Quỷ Hồn, thì một thân nàng chứa đầy lệ khí, so với Lệ Quỷ cấp thấp không khác biệt gì lắm, Quỷ Hồn nào đó nhìn thấy nàng cũng không tin tưởng nàng là Quỷ Hồn, chỉ là Lệ Quỷ có hình dáng hơi giống Quỷ Hồn mà thôi.Đó cũng là lý do Vương Phúc ban đầu cũng tưởng nàng là Lệ Quỷ nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.
Nếu nói nàng về bên Lệ Quỷ, cũng khó mà không bị phát hiện ra thân phận. Lệ Quỷ mặc dù mang dáng dấp nhân loại nhưng so với Quỷ Hồn thì khác nhau rất nhiều, đặc biệt Lệ Quỷ có dấu hiệu đặc chưng chính là có hai cái sừng nhỏ ở trên đầu. Nếu Giải Minh Tuệ quang minh chính đại mang bộ dáng này xâm nhập vào Quỷ giới, không chừng sẽ bị coi là dị tộc, nàng cũng sẽ không nghĩ đơn giản rằng Lệ Quỷ sẽ cho mình một con đường sống.
Xem chừng Tử lão để nàng ở đây cũng có hàm ý cả. Nhưng hiện tại nàng cũng chưa biết ý đồ của hắn, chỉ có thể đi một bước tiến một bước, tới đâu hay tới đó mà thôi.
Nghĩ xong, Giải Minh Tuệ thả lỏng hơn một chút. Ánh mắt lúc này mới đặt lên đoàn thanh quang trong tay, khẽ híp mắt lại, lực đạo tăng lên vài phần.
Vương Phúc vốn sống mấy trăm năm, không thể không hiểu ánh mắt của Giải Minh Tuệ là có ý gì, trong lòng vừa sợ vừa vội nói:
“Cầu xin ngươi đừng giết ta, ở chỗ này từng gốc cây ngọ cỏ ta đều biết rõ, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi. Ngươi nói ta đi hướng đông, ta tuyệt không đi hướng tây.”
Giải Minh Tuệ nghe vậy cũng thấy có lý, tuy nhiên nàng khẽ hừ lạnh:
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta có thể tin tưởng ngươi. Một mình ta ở đây mặc dù không quen thuộc nhưng cũng không nhất định cần ngươi. Vì sao ta phải giữ ngươi lại.”
Vừa nói tay Giải Minh Tuệ cũng bóp chặt, khiến cho đốm sáng vốn đã yếu ớt lại càng yếu hơn, giống như đom đóm chỉ chực tan biến. Vương Phúc liền rú lên đầu đau đớn, kêu gào:
“Tha mạng, ta sẽ nói toàn bộ cách tu luyện cho ngươi, ta biết rất nhiều pháp thuật, ta sẽ dạy cho ngươi…A…không….khoan đã…ta nhận ngươi làm chủ nhân, ta chắc chắn sẽ không lừa ngươi, đừng giết ta.”
Nói xong, từ trong đốm sáng yếu ớt bay ra một điểm kim quang nhỏ bằng hạt gạo chui vào trong mi tâm của Giải Minh Tuệ. Đồng thời, đốm sáng trong tay Giải Minh Tuệ đã yếu lại càng yếu hơn, lập lòe bất định. Trong đầu Giải Minh Tuệ có cảm giác như chứa thêm một cái gì đó, có cảm giác chỉ cần tâm thần khẽ động liền có thể đánh nát điểm sáng kia.
“Đó là hồn mệnh của ta, từ bây giờ ngươi là chủ nhân của ta, chỉ cần ngươi muốn ta lập tức sẽ thần hồn tiêu diệt.” Từ trong đốm sáng truyền đến giọng nói yếu ớt như có như không, mang theo tâm tình phức tạp không rõ.
Hồn mệnh này nàng biết, đó chính là linh hồn bản mệnh của Quỷ Hồn, mỗi một Quỷ Hồn đều có một hồn mệnh. Muốn giết một Quỷ Hồn thì có hai cách trực tiếp nhất, một là cắn nuốt như Giải Minh Tuệ làm vừa rồi với Vương Phúc, hai là phá hủy hồn mệnh. Do vậy hồn mệnh này đối với Quỷ Hồn vô cùng quan trọng, không dễ để Quỷ Hồn giao ra hồn mệnh của mình cho người khác. Lệ Quỷ cũng có hồn mệnh như vậy. Vương Phúc làm như vậy chính là giao tính mạng của mình cho Giải Minh Tuệ.
Giải Minh Tuệ tuy mặt không thể hiện gì nhưng thầm hài lòng, đối với cách làm của Quỷ Hồn lúc này không thể nghi ngờ chính là cách làm thông minh nhất. tuy nhiên Giải Minh Tuệ vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Ngươi làm vậy sẽ không hối hận chứ? Ngươi cũng biết hồn mệnh đại biểu cho cái gì, nếu chẳng may ta cũng chết, ngươi chắc chắc sẽ không thoát khỏi cảnh ngộ như ta.”
Vương Phúc nghe vậy khẽ run lên một cái, nhưng lúc sau liền cắn răng nói:
“ Nếu ta không giao hồn mệnh cho ngươi, ngươi cũng giết ta, sống sót hiện tại mới quan trọng, chuyện sau này để sau này nói.”
Hiển nhiên Vương Phúc biết rõ tình cảnh của mình lúc này là cái dạng gì, đồng thời cũng thầm cầu nguyện để cho tiểu tổ tông này sống lâu lâu một chút, hắn cũng không muốn phải chết sớm.
Đương nhiên Vương Phúc giao ra hồn mệnh của mình cũng đã suy nghĩ kĩ, Giải Minh Tuệ chính là một tồn tại đặc biệt, không nói đến việc chưa rõ là Quỷ Hồn hay Lệ Quỷ, nhưng chỉ cần linh hồn cô đọng mạnh mẽ như vậy, tiền đồ thật bất khả lượng. Cho nên đối với Giải Minh Tuệ Vương Phúc chính là đang đánh cược, cược rằng nàng có thể trở thành tồn tại cường đại trong hoàn cảnh tàn khốc này, và cái giá hắn trả chính là hồn phách tiêu tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Last edited:
Bình luận facebook