• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full (Tiên hiệp) Nan Lộ Tu Tiên (6 Viewers)

  • Quyển 1: Tử Sắc Bí Tàng - Chương 19: Thanh Vân Tông

Lúc Giải Minh Tuệ tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trong một sơn động nhỏ, trước cửa là Vương Phúc đang ngồi khoanh chân canh giữ, trong lòng Giải Minh Tuệ không khỏi dâng lên một tia kì lạ,

Nhưng ngay lập tức Giải Minh Tuệ liền nhanh chóng khoang chân, hồn lực trong người chạy một vòng trong cơ thể, bắt đầu kiểm tra thương thế.

Chốc lát sau, Giải Minh Tuệ mở mắt, thở ra một ngụm trọc khí, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác may mắn sau đại nạn. Thương thế của nàng chỉ bị thương nhẹ, bất tỉnh cũng chỉ là do hồn lực cạn kiệt, kết quả này đã là quá may mắn rồi.

Phải biết chênh lệch giữa Quỷ Hồn trung giai cùng Quỷ Hồn chính là cách nhau cả một vực sâu không đáy. Hồn lực của tu vi Quỷ Phó hùng hậu cùng tinh thuần hơn Quỷ Hồn nhiều lắm.

Tuy nhiên nam tử kia khi giao thủ với nàng hiển nhiên vì khinh thường thực lực thấp kém mà không toàn lực ra tay ngay từ đầu, lại thêm trên người nàng có một thanh Cổ Ma đao thuộc loại đỉnh cấp pháp khí, uy lực cường đại mới may mắn đắc thủ. Nếu như ngay từ đầu hắn ra tay toàn lực, chỉ cần mấy cây kim châm kia cũng đủ giết chết nàng rồi.

Lại nói đến uy lực của Cổ Ma đao kia, Giải Minh Tuệ không khỏi cảm thấy sợ hãi. Lúc dùng Cổ Ma đao, trong đầu Giải Minh Tuệ luôn có giọng nói thúc giục nàng giết hắn, cắn nuốt hồn phách hắn, đồng thời bản thân dường như không thể làm chủ được mình. Xem chừng nàng nên suy xét lại việc sử dụng thanh Cổ Ma đao này thường xuyên.

Bên cạnh đó, uy lực của Cổ Ma đao cũng khiến cho nàng thất kinh, không những có thể chống đỡ được một đao của Quỷ Phó mà còn trực tiếp miểu sát hắn. Điều này nói rõ lần trước tên Trương Khải kia hiển nhiên không đủ hồn lực để thúc dục Cổ Ma đao. Nếu không nàng phải chết không thể nghi ngờ.

Vương Phúc ngồi trước cửa động, lúc Giải Minh Tuệ tỉnh dậy cũng đồng thời ngồi dậy, lẳng lặng đứng sau lưng Giải Minh Tuệ.

Giải Minh Tuệ càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy thực lực của mình hiện giờ quá nhỏ bé, mặc dù có vận khí tốt nhưng không phải lúc nào cũng nhờ vào vận khí hư vô mờ mịt không thể nắm bắt này. Chỉ còn cách duy nhất chính là nhanh chóng tăng cường thực lực của ban thân lên mà thôi.

“Chủ nhân, ta khuyên ngươi không nên dùng thanh Cổ Ma đao kia nữa. Thực lực của ngươi hiện tại không đủ khả năng để có thể khống chế nó.”

Vương Phúc đứng sau Giải Minh Tuệ nãy giờ, thấy Giải Minh Tuệ chỉ nhíu mày trầm ngâm không nói, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ.

“Ngươi không nói ta cũng định như vậy. Ngươi kể lại cho ta tình hình lúc đó xảy ra chuyện gì.”

Ngay sau đó Vương Phúc tỉ mỉ kể lại cho Giải Minh Tuệ nghe lại lần nữa tình hình xảy ra trong cơ thể nàng. Giải Minh Tuệ vừa nghe vừa nhíu mày ngẫm nghĩ.

“Lúc đó thực sự rất nguy hiểm. Đến hồn mệnh của ta trong cơ thể ngươi cũng bị một loại lực lượng kì lạ áp chế không thể xuất ra ngăn chặn, chỉ có thể bảo vệ tâm thần ngươi không bị ma khí ăn mòn. Nếu không phải hồn lực của ngươi quá yếu không thể tiếp tục duy trì thanh Cổ Ma đao đó, ngươi rất có thể tiến vào trạng thái nhập ma.”

Nhập ma đáng sợ như thế nào, Giải Minh Tuệ đương nhiên biết. Nàng đã từng nghe nói một Quỷ Hồn bên kia Hồn giới tu vi Quỷ Hồn hậu kì nhập ma, mất hết ý thức, điên cuồng tàn sát hơn năm trăm Lệ Quỷ, trong đó tu vi Quỷ Phó sơ kì có hơn mười vị, Quỷ Phó trung kì có một và người có tu vi Quỷ Hồn có hàng trăm, tất cả đều chết dưới tay của hắn, có thể nói hắn một đường đi không ai có thể ngăn cản. Về sau kinh động tới cao tầng Quỷ giới, mới phái ba vị Quỷ Phó trung kì liên hợp lại mới có thể đánh chết người kia.

Lệ Quỷ một khi nhập ma, thực lực tăng vọt gấp mười lần, nhưng sát tính cũng vì thế hoàn toàn đại phóng, điên cuồng giết chóc, người người sợ hãi.

Tuy nhiên bị người bị nhập ma phần lớn là người của ma đạo.

Lại nói người đi theo con đường ma đạo bị người người căm ghét, bởi công pháp của họ thường lấy chém giết, hấp thu huyết tinh tăng thực lực bản thân. Cho nên một khi phát hiện là người của ma đạo, tu sĩ nơi nơi đều liên hợp lại mà đuổi giết.

Hiển nhiên ở trong Mộ địa này, Quỷ Hồn trước là người của ma đạo không phải là không có. Hồn phách ma tu tiến vào nơi tràn ngập oán khí này lại càng như hổ thêm cánh. Sát tính cùng oán khí cực độ kết hợp mới có thể tiến vào trạng thái nhập ma như vậy.

Cổ Ma đao trong tay Giải Minh Tuệ cũng là một kiện ma khí, chủ nhân trước kia của nó hẳn là một ma tu thực lực cường đại. Mặc dù Giải Minh Tuệ không phải là ma tu, nhưng biến cố trước kia khiến cho nàng oán khí nồng đậm, lại cộng thêm ma khí ở trong thanh Cổ Ma đao, rất dễ khiến nàng nổi ma tính. Nếu không phải có Vương Phúc mạnh mẽ bảo vệ tâm thần cùng hồn lực cạn kiệt, Giải Minh Tuệ chắc chắn sẽ giống như nguời bị nhập ma kia.

“Được, về sau ta sẽ chú ý. Nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không dùng thanh Cổ Ma đao kia.”

Vương Phúc nghe được lời hứa hẹn của Giải Minh Tuệ không khỏi thở phào. Đây không chỉ là tốt cho Giải Minh Tuệ mà còn là tốt cho cả hắn nữa. hồn mệnh của hắn bị Giải Minh Tuệ nắm trong tay, nếu nàng nhập ma thì hắn cũng không thể tránh khỏi kết cục nhập ma như nàng.

Vương Phúc vung tay lên, từ trong tay áo rộng thùng thình của hắn bắn ra vài tia sáng, trên mặt đất nhất thời xuất hiện nhiều thêm vài đồ vật.

Giải Minh Tuệ đưa mắt nhìn đến, trên mặt đất chính là hai túi trữ vật cùng một thanh đao gãy đôi. Một trong hai túi trữ vật chính là của nàng, cái còn lại đương nhiên là của nam nhân đánh lén nàng kia.

Thần thức Giải Minh Tuệ lập tức đầu nhập vào trong túi trữ vật của tên kia, gương mặt khẽ lóe lên biểu tình kinh ngạc.

Bên trong không gian túi trữ vật có một chồng hồn thạch hạ phẩm chất thành núi nhỏ, thần thức quét qua đếm được chỗ này có hơn một trăm viên, Giải Minh Tuệ phát hiện thêm được một viên hồn thạch trung phẩm được bảo quản kĩ lưỡng trong một mộc hạp, hiển nhiên tên này may mắn được một viên hồn thạch trung phẩm nhưng không dám dùng mà cất đi.

Đồng thời bên trong có vài bình đan dược cùng một số tài liệu luyện đan được sắp xếp ngăn nắp. Giải Minh Tuệ không biết thuật luyện đan nhưng nhìn mấy phần tài liệu này có vẻ quý giá nên cũng giữ lại, đề phòng sau này có việc cần. Mở mấy bình luyện đan ra, phần lớn là đan dược dùng cho cấp Quỷ Hồn, tác dụng chủ yếu là tăng cường tu vi. Ngoài ra có một bình linh dược dùng để chữa thương, mùi thơm dịu nhẹ, nhìn qua có vẻ trân quý.

Hài lòng gật đầu, Giải Minh Tuệ tiếp tục nhìn bên cạnh, là một tấm vải sờn rách đã cũ. Mở ra quan sát thấy bên trên có ghi lại những kí hiệu rừng núi, hướng đi cùng vài cái địa điểm, có vẻ như là một tấm bản đồ, nhưng lại là bản đồ không hoàn chỉnh. Giải Minh Tuệ nhìn qua mấy địa điểm trên này nhưng không thấy chút nào quen thuộc liền gấp lại, không để ý đến nữa, ánh mắt đặt sang bên cạnh.

Bên cạnh tấm tàn đồ này là một bộ Tử Mẫu độc châm gồm hơn một trăm cái, trong đó có một cây kim châm lớn, còn lại là kim châm nhỏ như sợi lông trâu. Trên thân tất cả kim châm đều được tẩm kịch độc.

Giải Minh Tuệ vui mừng nhìn bộ Tử Mẫu Độc châm này, đây chính là một bộ pháp khí hạ phẩm, mỗi một kim châm đều là một kiện hạ phẩm pháp khí, uy lực của nó Giải Minh Tuệ đã trải nghiệm qua, không thể khinh thường. Vốn ban đầu Giải Minh Tuệ còn đang đau đầu nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ kia mà không cần dùng đến Cổ Ma đao, nhưng có bộ Tử Mẫu Độc châm này, việc nắm chắc giết tên kia tăng lên ba thành.

Giải Minh Tuệ cầm trên tay một cái quy xác nâu thẫm, nhỏ bằng lòng bàn tay, khi truyền hồn lực vào bên trong, theo ý niệm của Giải Minh Tuệ mà phóng lớn. Nàng dùng hồn lực bao bọc bàn tay, một chưởng đánh lên trên quy xác.

Một tiếng trầm đục vang lên, quy xác không chút suy chuyển, thậm chí lưc lượng một chưởng này còn bật lại khiến cho Giải Minh Tuệ lùi lại vài bước. Giải Minh Tuệ không những không tức giận mà vô cùng vui vẻ. Quy xác này được chế luyện thành một kiện phòng ngự pháp khí thượng phẩm, dựa vào mức độ cứng rắn của nó có thể dễ dàng đón đỡ được một kích của Quỷ Tướng sơ giai. Không ngờ tên này lại có một kiện pháp khí tốt như vậy.

Mấy món đồ này, Giải Minh Tuệ có thể nói là vô cùng hài lòng, bất cứ một món đồ nào đều có tác dụng với nàng, tâm trạng theo đó không khỏi vui vẻ vài phần.

Nhìn mấy ngọc giản cùng một tấm lệnh bài màu xanh, Giải Minh Tuệ không khỏi nổi lên hứng thú. Đầu tiên nàng cầm tấm lệnh bài lên nhìn, thấy trên đó khắc hình dáng ngọn núi có vân vụ mờ ảo xung quanh cực kỳ sống động, phía dưới có một chữ “Lam Phong”, đằng sau ghi một chữ “Nội”. Sắc mặt vốn đang vui vẻ của Giải Minh Tuệ đột nhiên trở nên trầm lại.

Đây chính là lệnh bài biểu tượng cho thân phận nội môn đệ tử của Lam Phong Sơn thuộc Thanh Vân Tông. Xem ra lần này có chút phiền toái.

Thanh Vân Tông thuộc trong thập tông đứng đầu Quỷ Giới, đứng hàng thứ sáu. Cao thủ trấn giữ tông môn nghe nói là một vị Quỷ Vương sơ kì, thực lực vô cùng mạnh.

Nếu như người Giải Minh Tuệ giết là ngoại môn đệ tử thì không phải lo lắng, nhưng nội môn thì lại không như vậy. Trở thành nội môn đệ tử chứng tỏ tư chất không tồi, có tiềm năng bước vào tu vi Quỷ Tướng. Hơn nữa người này niên tuổi dường như mới hai bảy hai tám, thiên phú có vẻ rất tốt, có thể nói Giải Minh Tuệ đã giết một vị Quỷ Tướng trong tương lai. Nếu như Thanh Vân Tông phát hiện ra Giải Minh Tuệ đã phá hủy một mầm móng tốt của họ, đương nhiên sẽ tức giận mà trả thù. Như vậy nàng sẽ gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có. Thực lực một mình nàng đối chọi với cả một tông môn, hiển nhiên là không có khả năng thoát được.

Nhưng người này chết ở một nơi hoang vắng như vậy, cách xa Thanh Vân Tông cả ngàn dặm, cho dù đến lúc phát hiện được cũng là chuyện của vài tháng sau, lúc đó Giải Minh Tuệ chắc chắn đã đi nơi khác từ lâu, tìm lại nàng để trả thù thì không khác nào mò kim đáy bể. Nghĩ vậy tâm tình Giải Minh Tuệ nhẹ nhõm đi vài phần, nhưng sâu trong lòng nàng vẫn còn ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ không tài nào dứt bỏ.

Tạm thời gác chuyện này sang một bên, Giải Minh Tuệ nhìn sang đống ngọc giản trước mặt, thần thức quét qua từng tấm một.

…..

Lúc này tại núi Lam Phong, Thanh Vân Tông.

Trên ngọn Lam Phong cao vạn trượng, Một cung điện rộng lớn nằm trên đỉnh núi, xung quanh hơn chục tòa cung điện nguy ca cùng lầu các tinh xảo nằm phía dưới, toàn bộ dùng vật liệu trân quý tạo nên, quây quần xung quanh cung điện trên đỉnh núi, giống như chúng tinh phủng nguyệt

Cung điện lớn nhất tọa trên đỉnh núi kia chính là nơi ở của trưởng lão đứng đầu Lam Phong Sơn, Tâm Vô Khuyết. Thanh Vân Tông chia thành năm sơn phong, mỗi sơn phong đều có một trưởng lão đứng đầu, Tâm Vô Khuyết chính là người đứng đầu Lam Phong Sơn, hơn nữa Lam Phong Sơn còn là sơn phong đứng đầu trong số đó. Thực lực đệ tử của Lam Phong Sơn luôn nổi bật hơn so với các sơn phong khác, đương nhiên trưởng lão Tâm Vô Khuyết cũng là người đứng đầu trong năm trưởng lão của Thanh Vân Tông, thực lực tiếp cận với tông chủ Thanh Vân Tông, Quỷ Tướng hậu kì, cách tu vi Quỷ Vương một bước nhỏ.

Diệp Sơn là một đệ tử bình thường tư chất cũng không nổi bật, đến năm mươi tuổi mới chỉ có tu vi Quỷ Phó sơ kì, nhưng hắn lại có quan hệ tới trưởng lão chưởng quản nhân sự của Lam Phong Sơn, tài ăn nói cùng cách làm người cũng không kém, cho nên được đặc cách làm công việc trông coi quét dọn gian Thanh Đăng viện.

Thanh Đăng viện này chỉ có duy nhất đúng một gian phòng, bên trong là một bàn lớn chứa hai mươi cây thanh đăng phát ánh sáng màu xanh, mỗi thanh đăng có ghi tên riêng biệt, trong đó có vài cái thanh đăng đèn bên trong đã tắt.

Công việc của Diệp Sơn là thời thời khắc khắc để ý thanh đăng, quét dọn và trông coi không để người khác vào trong viện này. Công việc có thể nói là vô cùng nhàn nhã, tuy có chút nhàm chán nhưng mỗi tháng hắn có thể nhận được hai mươi viên hồn thạch cùng ba bình đan dược dùng để tu luyện, cho nên chút nhàm chán này không là gì đối với hắn.

Phải nói công việc ở Lam Phong Sơn rất nhiều, nhưng không có việc nào vừa nhẹ nhàng mà phần thưởng cao như việc này cả, cho nên Diệp Sơn đối với việc này vô cùng đắc ý.

Đêm nay cũng giống như mọi ngày, Diệp Sơn tay cầm một đèn lồng nhỏ tiến vào gian phòng, giống như thường lệ quét dọn nơi này một chút sau đó để ý đến thanh đăng trên bàn.

“Một hai ba…sáu bảy.” Diệp Sơn đếm số thanh đăng bị tắt, đầu gật gù. “Không đúng, tại sao lại có bảy, thường ngày chỉ có sáu… Không tốt, phải đi nói với trưởng lão.” Đột nhiên hắn giật mình thốt lên, người lập tức quay lại, trợn tròn mắt nhìn thanh đăng đã tắt thừa ra kia. Ngay sau đó hắn hoảng sợ phóng như bay ra ngoài, đèn lồng trong tay sớm đã vất ở một bên.

Diệp Sơn làm việc ở đây đã hơn năm năm, ý nghĩa của mỗi thanh đăng cùng những cái tên trên đó quen thuộc đến không thể quen hơn. Đây chính là những thanh đăng do hồn mệnh của mỗi đệ tử của trưởng lão Tâm Vô Khuyết thông qua bí pháp tạo nên, mỗi một thanh đăng biểu trưng cho sinh mệnh của một người. Những thanh đăng đã tắt đi kia chính là những đệ tử đã mất đi.

Một lát sau, bên ngoài thanh đăng điện rầm rập tiếng bước chân. Chỉ trong chốc lát trong gian phòng của Thanh Đăng Viện vốn thường ngày không người lui đến, hiện giờ liền xuất hiện đến năm người.

Dẫn đầu đám người là một lão giả bảy tám mươi tuổi mặc áo lam bào, đôi mắt sâu hoắm, mũi như ưng, gương mặt thâm trầm lạnh lẽo tiến vào. Đằng sau là bốn trung niên nhân mặc bạch y cùng Diệp Sơn đang sợ hãi cung kính đi đằng sau.

Vừa vào trong phòng, Tâm Vô Khuyết liền đảo mắt nhìn qua một lượt hai mươi thanh đăng, ánh mắt dừng lại ở thanh đăng cuối cùng đã tắt ngúm từ bao giờ.

Một tiếng gầm lớn vang lên, toàn bộ đệ tử trên Lam Phong Sơn đang tu luyện lập tức giật mình, hoảng sợ nhìn về phía đại điện. Đồng thời luồng uy áp của Quỷ Tướng hậu kỳ vô cùng phẫn nộ truyền ra, bốn trung niên nhân phía sau sắc mặt trắng bệch, “phịch” một tiếng quỳ xuống dưới đất, hai đầu gối lún sâu dưới nền đất. Diệp Sơn kia là người duy nhất chỉ có tu vi Quỷ Phó ở trong phòng, không đủ thực lực chống đỡ, chỉ trong chớp mắt, hắn không kịp hét lên tiếng nào cả người đã hóa thành thịt vụn, máu tươi chảy tràn trên mặt đất. Trong phòng nhất thời tràn ngập mùi huyết tinh.

“Mong đại trưởng lão bớt giận.” trung niên nhân có thực lực cao nhất trong bốn người kia sắc mặt trắng bệch, sợ hãi hét lớn.

Tâm Vô Khuyết nghe xong liền thu hồi uy áp, sắc mặt đau thương nhìn thanh đăng. nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt thanh đăng, hắn khẽ gằn thành tiếng:

“Vô Song, ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi. Kẻ nào dám lớn mật giết ngươi, ta sẽ sưu hồn luyện phách, tra tấn kẻ đó một trăm năm, một nghìn năm.”

Tâm Vô Khuyết đến nay thu nạp được hai mươi đệ tử, đệ tử thứ hai mươi chính là đệ tử được hắn cưng chiều nhất. Bởi vì hình dáng cùng tính cách người đệ tử thứ hai mươi này lại giống y hệt hắn, khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lúc mình còn trẻ, cho nên mọi ưu ái đều dành cho tên đệ tử này. Ngay cả sở học của bản thân hắn cũng dốc lòng truyền dạy, những người đệ tử còn lại cũng chưa từng được nhận ưu ái như vậy.

Đối với người đệ tử hắn vô cùng yêu thương như vậy, hắn chết đi khiến cho Tâm Vô Khuyết vô cùng phẫn nộ.

Đám người phía sau nghe Tâm Vô Khuyết nói vậy lập tức rùng mình, trên trán xuất hiện mồ hôi to bằng hạt đậu, cũng không dám đưa tay lên lau đi. Tâm Vô Khuyết tính tình bạo ngược tàn nhẫn trước nay có tiếng, đối với lời hắn nói bọn họ không có một chút nghi ngờ nào

“Tra. Tìm xem kẻ nào dám to gan giết chết đệ tử của ta. Trong tay Vô Song có một món pháp khí phòng ngự thượng phẩm cùng pháp khí công kích trung phẩm, kẻ giết hắn chắc chắn thực lực không dễ đối phó. Mau tra cho ta, ta muốn bắt sống hắn.” Tâm Vô Khuyết rống lớn một tiếng, trên mặt vì tức giận nổi đầy gân xanh, phất tay áo phẫn nộ đi ra ngoài.

Bốn người phía sau không dám hó hé thêm câu nào, chỉ cúi đầu vâng dạ. Đến khi Tâm Vô Khuyết hoàn toàn đi khỏi, đám người mới quay lại nhìn nhau cười khổ, sau đó cũng tản ra, rời khỏi Thanh Đăng Viện.

Giải Minh Tuệ ở một nơi nào đó, vẫn vô cùng chăm chú nghiên cứu nội dung trong ngọc giản, vẫn không hề hay biết lần này nàng đụng phải phiền toái không hề nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom