Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 234
Thương tiến tửu, Chương 234: Giun dế
Giọt mưa lộp độp xuống hiên cửa, giống như tâm tư Thẩm Trạch Xuyên, y có thể thản nhiên bày ra vô vàn biểu cảm sa vào dục vọng trước Tiêu Trì Dã, lại khó có thể thản nhiên nói ra cho Tiêu Trì Dã. Y là người biết nói chuyện nhất thế gian này, cũng là người không biết nói chuyện nhất thế gian này.
“Ta đã từng đưa mạng cho tiên sinh, vì thiên hạ này không có chốn cho ta về. A Dã, lần đầu tiên ta đứng trước cung điện Khuất Đô, thứ nhìn thấy là cánh cửa của đời này, sải bước vào, Đoan Châu không còn là cố hương của ta nữa. Ta biết đại ca sẽ biến mất trong mộng, thế gian không có ai dung thứ ta.”
Thẩm Trạch Xuyên không ra trận giết địch, cũng không ngồi trên cao đường, y là người bình thường đối diện với loan đao. Chính bởi vì là người bình thường, cho nên tiếng khóc của sáu châu lọt vào tai hàng đêm, biển máu nơi hố trời trôi nổi từng giây phút. Y quỳ gối trong bão tuyết tại hố trời, trải qua sinh ly tử biệt, chỉ trong một đêm đã thành kẻ thù của cả thiên hạ.
Y không làm gì hết.
Thế nhưng y có tội, tội danh tên là Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn kỵ binh tàn sát toàn bộ Đoan Châu, bốn vạn người đè cả trên lưng y, bởi y sống sót nên vĩnh viễn bị cầm tù trong đó. Sự giãy dụa của y là bé nhỏ không đáng nói, bao tiếng khóc khổ sở chẳng đỡ nổi một đòn trước bốn vạn thi thể.
Thẩm Trạch Xuyên không sống tiếp được.
Y là giun dế trong trận tranh đoạt kia, nỗi đau của y cùng lắm chỉ là bụi trần khi người chơi thế cờ ho sặc lên. Khoảnh khắc y hiểu rõ điều này, ý nghĩa “sống” cũng mất đi rồi. Kỷ Mộ cho y sống, nhưng anh hùng và gian nịnh còn đang cắn xé nhau, y còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày vẫn phải làm quân cờ, hổn hển mấy năm chẳng qua là đợi một lần luân hồi.
Tề Huệ Liên điên cuồng đấm cánh tay trong chùa Chiêu Tội hoang phế, ông gào gọi thái tử, nhưng thế gian này đã không còn thái tử nữa. Chỉ có quý tộc nhờ nối dài huyết thống mới có thể thành người chi phối thiên hạ sao? Chỉ có con trời cao quý từ thuở sinh ra mới xứng nắm giữ quyền lực khuấy đảo phong vân sao? Thế thì dưới vòm trời này vô số người bình thường đều là xương khô dưới bậc thềm hết! Là giun dế mặc người giẫm đạp, không đau đớn, cũng sẽ không rên rỉ!
“Chúng ta đã làm sai điều gì?”
Tề Huệ Liên bi thương tột cùng gào lên câu này.
Đã làm sai điều gì!
Thẩm Trạch Xuyên đã từng xách cổ áo Tiêu Trì Dã, trong con ngõ dơ bẩn, xé rách ngụy trang nén nhịn và thất thanh chất vấn câu này.
Ngươi với ta, chúng ta đã làm sai điều gì?
Nếu như sống tức là tội, thì hẳn là ông trời nhấn đầu muốn y quỳ gối tiếp tục làm con sâu cái kiến trong bụi đất. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã gặp được Tề Huệ Liên, y nhìn thấy thái phó điên cuồng, nghe con quạ cô độc tru tréo thảm thiết, y bị dồn vào đường cùng rồi, nếu như không lấy khí phách quyết liều đến cùng, thì phải theo con đường trời định này giết bản thân một lần nữa.
“Ta chính là Tề Huệ Liên của Du Châu, ta đã dạy thái tử. Ta đem học vấn cả đời này, dạy tất cả cho ngươi —— được hay không?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy được đường sống, đó không chỉ là đường sống để có thể quỳ thở dốc, còn là đường sống để có thể đứng lên. Quý tộc thì thắng chắc sao? Khoảnh khắc Tề Huệ Liên quỳ xuống ấy chính là quyết định thay đổi, ông phá nát tầng tường kia sớm hơn bất kỳ ai, thậm chí Thẩm Trạch Xuyên.
Tề Huệ Liên là đế sư, ông chỉ biết dạy dỗ người đi tới vị trí đó. Ông đưa tay ra với Thẩm Trạch Xuyên, không chỉ là bởi cùng đường mạt lộ, còn bởi đây là mưu tính điên cuồng nhất của thái phó.
“Tiên sinh dạy ta thi thư, ta thay tiên sinh giết thù xưa.”
Nỗi hận của Thẩm Trạch Xuyên lan tràn trong Khuất Đô, đó là ánh sáng u uất mơ hồ, đếm không xuể, Tề Huệ Liên dựa vào hai chữ “thù xưa”* làm chúng ngưng tụ lại. Lan sinh nơi thềm ngọc tĩnh lặng, thuyền qua bể khổ tiến vô bờ, Tề Huệ Liên đã đúc nên Thẩm Lan Chu, ông ép Thẩm Trạch Xuyên sắc bén trở vào vỏ, muốn giết sạch những phẫn oán chống đỡ Thẩm Trạch Xuyên sống tiếp ấy. Ông muốn giúp con đường Thẩm Trạch Xuyên đi ngay ngắn, dể Thẩm Trạch Xuyên chân chính nhìn được bản thân.
Tiết Tu Trác không phải đi sai, mà là chậm mất một bước, Tề Huệ Liên đã có người kế vị của mình rồi.
Nước mưa trôi rửa mái hiên, Thẩm Trạch Xuyên nói xong câu kia liền rơi vào trầm mặc, y vùi mặt trên lưng Tiêu Trì Dã, như cách Tiêu Trì Dã vùi mặt vào gối.
Thẩm Trạch Xuyên không tiếc mạng, chết chẳng đáng sợ chút nào. Móng ngựa của quần hùng tranh hươu sẽ không tránh bất kỳ ai, quê hương yên ấm trên đời đều được tạo dựng trên lưỡi đao sắc bén nhất. Nếu như chết rồi, vậy chỉ có thể chứng minh Thẩm Trạch Xuyên đã bại trong trận tranh đấu này, y không quan tâm.
Tay bị cắt đứt sẽ đau chứ?
Đối với Thẩm Trạch Xuyên mà nói, phải cắt đứt rồi mới biết. Tề Huệ Liên không thể buộc giữ y, y là đao không chuôi, nắm vào thì sẽ chảy máu, trên đời này ngoại trừ chính y, không một ai có thể dùng. Y thoát ly tất cả, muốn đạt đến mục đích “tự do”.
Lúc giết Kỷ Lôi chính là tự do.
Lần đầu tiên để Tề Huệ Liên biết được nọ đã mài lưỡi đao Thẩm Trạch Xuyên, nhưng không thu trọn y vào trong vỏ, chẳng qua Thẩm Trạch Xuyên đã học được cách âm thầm tung đòn chí mạng. Khi ấy Thẩm Trạch Xuyên nếm trải hoan ái lần đầu, kí chủ thương tích chất chồng cảm nhận được khoái lạc từ thân thể này, đó là sự sung sướng “sống” dậy. Y vốn chưa ý thức được, đó còn là điểm bắt đầu của thu đao vào vỏ.
Cơn gió cuồng đến từ Ly Bắc cuốn lấy ác mộng của Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã dùng tư thái xâm lược bá chiếm lồng ngực Thẩm Trạch Xuyên, hắn cường ngạnh mạnh mẽ giương cánh tay ngăn cản tạp âm nhiễu loạn, tận sâu trong vũng bùn, không mời mà tới hít ngửi hương thơm của châu ngọc.
Con sói tham lam.
“Tiên sinh trả mạng này cho ta rồi, A Dã, ” Thẩm Trạch Xuyên hoà trong mùi hương quen thuộc này, má cọ lên lưng Tiêu Trì Dã, như con thú nhỏ theo mùi tìm tới, “A Dã…”
Tiêu Trì Dã nhấc tay nhấn giữ Thẩm Trạch Xuyên, hơi quay đầu, muốn nhìn mắt y.
Đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên mở to, nhưng không chứa vẻ đùa vui nào trong đó. Y khẽ phẩy đầu ngón tay bên má Tiêu Trì Dã, nói: “Ta là của ngươi, kể cả chết, ngươi cũng là của ta.” Cuối cùng y để lộ vẻ sắc nhọn và tàn nhẫn, nói tiếp, “Nếu ai mang ngươi rời khỏi ta, ta sẽ giết hắn.”
Diêm vương cũng không được.
Ban đầu Thẩm Trạch Xuyên cho rằng, thứ y tiếc không phải mạng, là Tiêu Trì Dã. Y dần biết được tay bị cắt đứt sẽ đau, không phải ngón tay đau, là Tiêu Trì Dã. Sống thật khó, nhưng trong quá trình này y phát hiện ra càng nhiều lý do. Y là sự sống của Kỷ Mộ, là sự sống của Tề Huệ Liên, là sự sống của Trung Bác, còn là sự sống của hết thảy giun dế trong biến động phong vân.
“Ta muốn cùng ngươi sống lâu trăm tuổi, ” Thẩm Trạch Xuyên hôn nhẹ tóc mai Tiêu Trì Dã, “ở nơi không ai với tới được.”
Tiêu Trì Dã lại nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, trở mình ôm y vào lòng, nắn má y, ghé sát vào nhìn.
“Chạy mệt không?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi khẽ.
“Không mệt, ” Tiêu Trì Dã xoa má y, “sống tạm nhờ nhớ ngươi.”
Giọt mưa lộp độp xuống hiên cửa, giống như tâm tư Thẩm Trạch Xuyên, y có thể thản nhiên bày ra vô vàn biểu cảm sa vào dục vọng trước Tiêu Trì Dã, lại khó có thể thản nhiên nói ra cho Tiêu Trì Dã. Y là người biết nói chuyện nhất thế gian này, cũng là người không biết nói chuyện nhất thế gian này.
“Ta đã từng đưa mạng cho tiên sinh, vì thiên hạ này không có chốn cho ta về. A Dã, lần đầu tiên ta đứng trước cung điện Khuất Đô, thứ nhìn thấy là cánh cửa của đời này, sải bước vào, Đoan Châu không còn là cố hương của ta nữa. Ta biết đại ca sẽ biến mất trong mộng, thế gian không có ai dung thứ ta.”
Thẩm Trạch Xuyên không ra trận giết địch, cũng không ngồi trên cao đường, y là người bình thường đối diện với loan đao. Chính bởi vì là người bình thường, cho nên tiếng khóc của sáu châu lọt vào tai hàng đêm, biển máu nơi hố trời trôi nổi từng giây phút. Y quỳ gối trong bão tuyết tại hố trời, trải qua sinh ly tử biệt, chỉ trong một đêm đã thành kẻ thù của cả thiên hạ.
Y không làm gì hết.
Thế nhưng y có tội, tội danh tên là Thẩm Trạch Xuyên.
Thẩm Trạch Xuyên nhìn kỵ binh tàn sát toàn bộ Đoan Châu, bốn vạn người đè cả trên lưng y, bởi y sống sót nên vĩnh viễn bị cầm tù trong đó. Sự giãy dụa của y là bé nhỏ không đáng nói, bao tiếng khóc khổ sở chẳng đỡ nổi một đòn trước bốn vạn thi thể.
Thẩm Trạch Xuyên không sống tiếp được.
Y là giun dế trong trận tranh đoạt kia, nỗi đau của y cùng lắm chỉ là bụi trần khi người chơi thế cờ ho sặc lên. Khoảnh khắc y hiểu rõ điều này, ý nghĩa “sống” cũng mất đi rồi. Kỷ Mộ cho y sống, nhưng anh hùng và gian nịnh còn đang cắn xé nhau, y còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày vẫn phải làm quân cờ, hổn hển mấy năm chẳng qua là đợi một lần luân hồi.
Tề Huệ Liên điên cuồng đấm cánh tay trong chùa Chiêu Tội hoang phế, ông gào gọi thái tử, nhưng thế gian này đã không còn thái tử nữa. Chỉ có quý tộc nhờ nối dài huyết thống mới có thể thành người chi phối thiên hạ sao? Chỉ có con trời cao quý từ thuở sinh ra mới xứng nắm giữ quyền lực khuấy đảo phong vân sao? Thế thì dưới vòm trời này vô số người bình thường đều là xương khô dưới bậc thềm hết! Là giun dế mặc người giẫm đạp, không đau đớn, cũng sẽ không rên rỉ!
“Chúng ta đã làm sai điều gì?”
Tề Huệ Liên bi thương tột cùng gào lên câu này.
Đã làm sai điều gì!
Thẩm Trạch Xuyên đã từng xách cổ áo Tiêu Trì Dã, trong con ngõ dơ bẩn, xé rách ngụy trang nén nhịn và thất thanh chất vấn câu này.
Ngươi với ta, chúng ta đã làm sai điều gì?
Nếu như sống tức là tội, thì hẳn là ông trời nhấn đầu muốn y quỳ gối tiếp tục làm con sâu cái kiến trong bụi đất. Nhưng Thẩm Trạch Xuyên đã gặp được Tề Huệ Liên, y nhìn thấy thái phó điên cuồng, nghe con quạ cô độc tru tréo thảm thiết, y bị dồn vào đường cùng rồi, nếu như không lấy khí phách quyết liều đến cùng, thì phải theo con đường trời định này giết bản thân một lần nữa.
“Ta chính là Tề Huệ Liên của Du Châu, ta đã dạy thái tử. Ta đem học vấn cả đời này, dạy tất cả cho ngươi —— được hay không?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấy được đường sống, đó không chỉ là đường sống để có thể quỳ thở dốc, còn là đường sống để có thể đứng lên. Quý tộc thì thắng chắc sao? Khoảnh khắc Tề Huệ Liên quỳ xuống ấy chính là quyết định thay đổi, ông phá nát tầng tường kia sớm hơn bất kỳ ai, thậm chí Thẩm Trạch Xuyên.
Tề Huệ Liên là đế sư, ông chỉ biết dạy dỗ người đi tới vị trí đó. Ông đưa tay ra với Thẩm Trạch Xuyên, không chỉ là bởi cùng đường mạt lộ, còn bởi đây là mưu tính điên cuồng nhất của thái phó.
“Tiên sinh dạy ta thi thư, ta thay tiên sinh giết thù xưa.”
Nỗi hận của Thẩm Trạch Xuyên lan tràn trong Khuất Đô, đó là ánh sáng u uất mơ hồ, đếm không xuể, Tề Huệ Liên dựa vào hai chữ “thù xưa”* làm chúng ngưng tụ lại. Lan sinh nơi thềm ngọc tĩnh lặng, thuyền qua bể khổ tiến vô bờ, Tề Huệ Liên đã đúc nên Thẩm Lan Chu, ông ép Thẩm Trạch Xuyên sắc bén trở vào vỏ, muốn giết sạch những phẫn oán chống đỡ Thẩm Trạch Xuyên sống tiếp ấy. Ông muốn giúp con đường Thẩm Trạch Xuyên đi ngay ngắn, dể Thẩm Trạch Xuyên chân chính nhìn được bản thân.
Tiết Tu Trác không phải đi sai, mà là chậm mất một bước, Tề Huệ Liên đã có người kế vị của mình rồi.
Nước mưa trôi rửa mái hiên, Thẩm Trạch Xuyên nói xong câu kia liền rơi vào trầm mặc, y vùi mặt trên lưng Tiêu Trì Dã, như cách Tiêu Trì Dã vùi mặt vào gối.
Thẩm Trạch Xuyên không tiếc mạng, chết chẳng đáng sợ chút nào. Móng ngựa của quần hùng tranh hươu sẽ không tránh bất kỳ ai, quê hương yên ấm trên đời đều được tạo dựng trên lưỡi đao sắc bén nhất. Nếu như chết rồi, vậy chỉ có thể chứng minh Thẩm Trạch Xuyên đã bại trong trận tranh đấu này, y không quan tâm.
Tay bị cắt đứt sẽ đau chứ?
Đối với Thẩm Trạch Xuyên mà nói, phải cắt đứt rồi mới biết. Tề Huệ Liên không thể buộc giữ y, y là đao không chuôi, nắm vào thì sẽ chảy máu, trên đời này ngoại trừ chính y, không một ai có thể dùng. Y thoát ly tất cả, muốn đạt đến mục đích “tự do”.
Lúc giết Kỷ Lôi chính là tự do.
Lần đầu tiên để Tề Huệ Liên biết được nọ đã mài lưỡi đao Thẩm Trạch Xuyên, nhưng không thu trọn y vào trong vỏ, chẳng qua Thẩm Trạch Xuyên đã học được cách âm thầm tung đòn chí mạng. Khi ấy Thẩm Trạch Xuyên nếm trải hoan ái lần đầu, kí chủ thương tích chất chồng cảm nhận được khoái lạc từ thân thể này, đó là sự sung sướng “sống” dậy. Y vốn chưa ý thức được, đó còn là điểm bắt đầu của thu đao vào vỏ.
Cơn gió cuồng đến từ Ly Bắc cuốn lấy ác mộng của Thẩm Trạch Xuyên, Tiêu Trì Dã dùng tư thái xâm lược bá chiếm lồng ngực Thẩm Trạch Xuyên, hắn cường ngạnh mạnh mẽ giương cánh tay ngăn cản tạp âm nhiễu loạn, tận sâu trong vũng bùn, không mời mà tới hít ngửi hương thơm của châu ngọc.
Con sói tham lam.
“Tiên sinh trả mạng này cho ta rồi, A Dã, ” Thẩm Trạch Xuyên hoà trong mùi hương quen thuộc này, má cọ lên lưng Tiêu Trì Dã, như con thú nhỏ theo mùi tìm tới, “A Dã…”
Tiêu Trì Dã nhấc tay nhấn giữ Thẩm Trạch Xuyên, hơi quay đầu, muốn nhìn mắt y.
Đôi mắt Thẩm Trạch Xuyên mở to, nhưng không chứa vẻ đùa vui nào trong đó. Y khẽ phẩy đầu ngón tay bên má Tiêu Trì Dã, nói: “Ta là của ngươi, kể cả chết, ngươi cũng là của ta.” Cuối cùng y để lộ vẻ sắc nhọn và tàn nhẫn, nói tiếp, “Nếu ai mang ngươi rời khỏi ta, ta sẽ giết hắn.”
Diêm vương cũng không được.
Ban đầu Thẩm Trạch Xuyên cho rằng, thứ y tiếc không phải mạng, là Tiêu Trì Dã. Y dần biết được tay bị cắt đứt sẽ đau, không phải ngón tay đau, là Tiêu Trì Dã. Sống thật khó, nhưng trong quá trình này y phát hiện ra càng nhiều lý do. Y là sự sống của Kỷ Mộ, là sự sống của Tề Huệ Liên, là sự sống của Trung Bác, còn là sự sống của hết thảy giun dế trong biến động phong vân.
“Ta muốn cùng ngươi sống lâu trăm tuổi, ” Thẩm Trạch Xuyên hôn nhẹ tóc mai Tiêu Trì Dã, “ở nơi không ai với tới được.”
Tiêu Trì Dã lại nắm tay Thẩm Trạch Xuyên, trở mình ôm y vào lòng, nắn má y, ghé sát vào nhìn.
“Chạy mệt không?” Thẩm Trạch Xuyên hỏi khẽ.
“Không mệt, ” Tiêu Trì Dã xoa má y, “sống tạm nhờ nhớ ngươi.”
Bình luận facebook