• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full THƯƠNG TIẾN TỬU (1 Viewer)

  • Chương 233

Thương tiến tửu, Chương 233: Vì yêu mà sợ



Khi Thẩm Trạch Xuyên về phòng, mưa vẫn đang rơi, y khoác áo rộng không xỏ guốc mộc, đi trên lối nhỏ về phòng ngủ nghe thấy vài tiếng sấm rền, làn gió ẩm ướt xuyên thấu tấm vải thưa che cửa sổ mới phả lên má y, tiếng mưa dày đặc đan xen xua tan phiền muộn ngự trong lòng Thẩm Trạch Xuyên đã lâu.



Bên lối nhỏ có giá cắm nến, sáng hơn trong phòng ngủ, Thẩm Trạch Xuyên như muốn hít thở khí bên ngoài, đứng ở đó không đi. Cái bóng xuyên qua rèm trúc đổ xuống thảm len trong phòng ngủ, ánh nến màu da cam nhuốm lên đường nét y, bên cổ nghiêng nghiêng hơi đỏ một chút.



Tháng tư là mùa mầm mạ sinh trưởng, nếu như trận mưa xuân này liên tục không ngừng, đất ruộng Đoan Châu gần sông Trà Thạch rất có thể bị triều xuân nhấn chìm. Tháng trước Thẩm Trạch Xuyên dặn Khổng Lĩnh về chuyện đê đập Đoan Châu rồi, hôm nay cuối cùng lại quên hỏi. Lúc này chắc Phí Thịnh đã về, Thẩm Trạch Xuyên vén rèm trúc, tìm trong phòng ngủ doi guốc mộc bị mình đá rơi, chuẩn bị gọi Phí Thịnh vào hỏi chuyện.



Tiêu Trì Dã đã cởi giáp xong rồi, gối hai cánh tay nằm trên giường mệt lử, nghe thấy động tĩnh liền trở mình, lúc Lan Chu đang nhặt guốc mộc hắn gạt tấm màn rủ, thò đầu ra.



Thẩm Trạch Xuyên không phòng bị, sợ thót một cái, guốc mộc rơi mất.



Tiêu Trì Dã vẫn nắm màn như vậy, hỏi: “Chuyện đại sư là thật?”



Thẩm Trạch Xuyên hơi giấu sắc mặt, gật đầu.



Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, nỗi lòng bất an cả đoạn đường trút hết vào con mương kia. Hắn ngả lại đệm chăn, dang cánh tay, tỏ vẻ sắp chết rồi đây.



Thẩm Trạch Xuyên chống mạn giường nhìn Tiêu Trì Dã, thăm dò: “Đặc biệt chạy về vì chuyện này hả?”



Tiêu Trì Dã chạy hết cả Ly Bắc để tìm Nhất Đăng, quan sát Tiêu Kí Minh viết mười mấy phong thư cho đại sư, kết quả mặt còn chưa gặp, người đã không còn nữa. Hắn trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Nhan Hà Như đâu?”



Thẩm Trạch Xuyên làm bộ tàn nhẫn cắt một nhát ngang cổ.



Vẻ mặt Tiêu Trì Dã lạnh lẽo, yên lặng một lát, bỗng nhiên lật mình lại, vùi mặt vào trong gối, không cho Thẩm Trạch Xuyên nhìn. Nếu như hắn có đuôi, chắc lúc này cũng rũ ra đất rồi.



“Chúng ta đi Quyết Tây tìm đại phu, ” Tiêu Trì Dã dừng giây lát mới nói tiếp, “Khuất Đô còn có thái y viện.”



Thẩm Trạch Xuyên không nói gì, bàn tay lạnh phủ bên gáy Tiêu Trì Dã, dời lên trên xoa xoa má hắn. Tiêu Trì Dã bắt lấy cái tay này, nắm trong lòng bàn tay mình. Mưa đã xối trôi sạch phẫn giận, chỉ còn lại lạc lối và hoang mang, hắn thử làm dịu tâm tình, nhưng cảm giác này thật quá phức tạp.



“Sách An.” Thẩm Trạch Xuyên gọi hắn.



Tiêu Trì Dã nói: “Vô số cao thủ danh y quy ẩn thiên hạ, có mấy người thì tìm nấy người, chỉ cần là đại phu…”



Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên rút tay ra, lòng bàn tay Tiêu Trì Dã trống trơn, đang muốn ngồi dậy, thế nhưng Thẩm Trạch Xuyên chống lên lưng hắn, áp hắn trở lại.



“A Dã, ” Thẩm Trạch Xuyên chống cánh tay, khiếm khi thấy cương quyết, y cúi đầu nói, “ngươi nghe lời Thiên Thu sư phụ rồi đấy, có đại sư cũng chưa chắc trừ tận gốc được. Mà thân thể này vẫn chưa yếu đến vậy đâu, ” Y nói chậm, “ta uống thuốc đúng giờ, năm nay không bị bệnh.”



Tấm lưng nằm sấp của Tiêu Trì Dã siết chặt.



Thẩm Trạch Xuyên chạm đầu sau vai Tiêu Trì Dã, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi đâu.”



Tiếng mưa ngoài phòng rơi dồn dập, trong lồng ngực Tiêu Trì Dã là một trời ẩm ướt. Gò má Thẩm Trạch Xuyên cách lớp vải dán vào hình xăm của Tiêu Trì Dã, nơi này có vết sẹo.



“Ngươi gạt ta.” Tiêu Trì Dã cũng nhẹ nhàng đáp lại.



Tiêu Trì Dã từng nghĩ Tiêu Phương Húc sẽ không rời khỏi hắn, nhưng chia ly vội vã đến vậy, hắn thậm chí còn chưa tạm biệt cha. Giữa người với người ẩn giấu một ranh giới, bước qua gọi là tử biệt, đó là một thế giới khác không thể nào đuổi theo.



“Ngươi giao mạng này cho thái phó rồi, ” Giọng Tiêu Trì Dã trong bóng tối có vẻ nặng nề, “ngươi thề với ông sẽ diệt mối thù xưa, đơn độc đứng trước thế gia không chút sợ hãi. Khi ở Khuất Đô ngươi muốn ta đi khỏi, rồi làm mình tổn thương ở Trà Châu Đôn Châu.”



Đây là mầm hoạ mà hai sự cố ấy để lại, chúng nấp trong lòng Tiêu Trì Dã, sau khi Tiêu Phương Húc rời đi trở nên không cách nào chịu đựng, Tiêu Trì Dã chỉ cần nghĩ tới thôi sẽ sợ. Nỗi sợ của hắn không chỉ đến từ thân thể Thẩm Trạch Xuyên, còn từ chính con người Thẩm Trạch Xuyên này.



Tiêu Trì Dã nói: “Lan Chu, ngươi mà nhẫn tâm là đành lòng bỏ ta lại được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom