• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thượng thần, ngài hạ lưu (5 Viewers)

  • Chương 18

Chương 33
Thái Thường bọc chăn ngồi trên giường hắt hơi, vừa rồi nàng uống không ít nước, giờ cả người chóng mặt. Hào Hành vào điện gọi tiểu tiên nga ra, trở lại chỗ Thái Thường ngồi rồi vuốt sạch nước bùn trên tiên bào cho nàng.
Nếu mặc tiên bào ướt nhẹp, bẩn thỉu trở về… thì không bằng cùng chàng cô nam quả nữ ngồi một phòng đợi lấy tiên bào sạch sẽ rồi hẵng nói. Lúc này Hào Hành cũng chẳng muốn vội vã đuổi nàng đi.
Tiểu tiên nga xoa đôi mắt còn mơ màng buồn ngủ, ôm một tiên bào sạch sẽ đến, nhìn thấy Hào Hành liền hỏi: “Ủa… Thượng thần muộn như vậy mà ngài còn gội đầu à? Có muốn tiểu nhân giúp ngài hong khô không?”
Hào Hành không đáp, chỉ chiếc giường sau lưng: “Đem tiên bào cho tiên tử thay đổi đi.”
“Dạ.” Tiểu tiên nga ngáp liên tục, ôm tiên bào bước qua, thấy Thái Thường đang nháy mắt nhìn mình cười, vội vàng dụi mắt, hỏi tiếp: “Tiên tử người cũng vừa mới gội đầu hả? Sao hai người các ngài đều đêm hôm khuya khoắc đi gội đầu thế? Hơn nữa người gội đầu xong còn gầy đi rất nhiều đó.”
Thái Thường kéo tay của nàng, hốc mắt ửng hồng, nói: “Tiểu tiên… Ta nhớ ngươi…”
Tiếng gọi này làm cho tiểu tiên nga hoàn toàn đã tỉnh! Nàng trừng mắt nhìn Thái Thường cả buổi, nhìn kỹ càng mới nhào tới ôm Thái Thường khóc loạn một trận: “Huhu… Tiên tử ơi! Người đã trở lại! Bắc Cực không trông nom người ăn cơm sao? Sao mà người bị đói thành thế này a!”
Thái Thường bị cô gái trọng tình cảm này làm rơi nước mắt, so với chủ tử máu lạnh vô tình của nàng mà nói thật sự đáng yêu hơn rất nhiều. Hào Hành nghe hai người khóc, nội tâm rối loạn, lặng lẽ ôm tiên bào chưa khô đi ra ngoài hành lang tiếp tục giặt sạch.
Hồi lâu, nghe bên trong tiếng khóc chuyển thành tiếng cười, tiếng cười lại mang tiếng ngáy, Hào Hành vòng trở lại, thấy trong điện đã không còn một bóng người, cả hai đều bò vào trong cây đèn đi ngủ.
Hào Hành không biết tối nay giữ Thái Thường lại là đúng hay sai, chàng canh giữ ngoài chiếc đèn nhỏ không chợp mắt, chỉ là hi vọng ngày có thể sáng chậm một chút. Đang định rời đi, nghe thấy trong cây đèn truyền ra tiếng vang, Hào Hành xoay người lại thấy Thái Thường đang nhẹ nhàng bò ra, vừa bò vừa nói lầm bầm: “Đã lâu không bò nên không lưu loát … Trước kia phì phì cũng có thể bò thuận lợi mà…”
Nàng đứng dậy, thấy Hào Hành vẫn còn trong điện chưa đi thì hạ mắt xuống: “À… Ta biết nếu ta qua đêm trong điện của ngài, truyền ra ngoài nhất định ngài sẽ cảm thấy phiền toái, nàng ấy đã ngủ thì ta cáo từ thôi.”
“Nàng ta…không biết cô đã không còn là Thái Thường ngày trước, ” Hào Hành ngừng một chút: “Một mực ngóng trông cô trở về.”
Thái Thường âm thầm hừ một tiếng, người ta thì trông mong ta trở lại, còn ngươi thì muốn đuổi ta đi! Ngươi thấy ta thì tức chết!
“Cô mặc áo này xem cũng vừa người, tiên bào bẩn bản điện đã làm sạch, cô mang về đi.” Hào Hành đem tiên bào đã xếp gọn gàng đưa nàng, nói tiếp: “Thật ra…Bản điện không cảm thấy phiền toái, chỉ là hiện giờ thân phận của tiên tử không còn như xưa, ra ra vào vào phải giữ danh tiết. Rồi chúng ta đều sẽ quên những ngày đó thôi, bản điện không biết thì ra đó là diện mạo khi còn bé của tiên tử. Chuyện đã qua nếu có chỗ nào làm tiên tử không vui, bản điện nguyện ý để tiên tử tùy ý trách mắng. Giờ đây chắc tiên tử cũng sẽ không còn muốn cùng bản điện có gì dính líu. Dù sao hơn một nghìn năm trước, cô và Đế Quân mới thích hợp đến với nhau.”
“Chính thế.” Thái Thường ngắt lời chàng: “Ngày ta từ Đông Sơn khải hoàn, chính là lúc cùng sư phụ thành thân. Ngày nay mặc dù trễ ngàn năm, nhưng được Ngẫu thần tiên thượng khổ tâm thành toàn như vậy, chúng ta nên nhanh chóng như ý của ngài, sớm ngày cầm sắc hoan hảo, không phụ sự mong đợi của mọi người.”
Thái Thường nói xong liền giành lấy tiên bào của mình phá cửa ra, không thèm liếc chàng một cái.
Hào Hành sững sờ trong điện hồi lâu, mãi đến khi không còn làn hương hạt sen mới cười khổ nâng hồ lô rượu uống. Đợi đến bình minh, Hào Hành đến điện Vân Tiêu lâm triều, dọc theo đường đi chẳng nghe thấy chư tiên đàm luận chuyện món ăn thọ yến ngày mai, mà chỉ bàn về Thái Thường tiên tử đến từ Bắc Cực vì cả đêm không về Dao Trì đang bị Vương Mẫu trách phạt.
Ngọc Nhiêm tinh quân mày nghiêng mắt nháy cười nói nhỏ: “Thái Thường này không phải là Mịch Trăn tiên tử ngày xưa đầu thai à? Phải chăng vì Ti Cầm Đế Quân chưa trở về, mà một mình nàng ban đêm cô đơn?”
“Ngọc Nhiêm tinh quân, ” Hào Hành đi tới sờ tua vảy trên vai hắn, nói: “Bản thân ngươi năm xưa ở đầm lầy lớn được quân thượng thương tình cứu về, bây giờ làm tinh quân cũng đã trăm ngàn năm, có từng vì đêm dài mà nhớ đến cửa đầm và rắn mẹ của ngươi rồi chuồn êm xuống hạ giới tìm vui không?”
Ngọc Nhiêm nghe vậy thì mặt rắn hoảng hốt, hiện ra một mảnh vảy, lúc này liền khúm núm: “Ngẫu thần nói đùa… nói đùa! Tiểu thần nào dám còn chưa dứt phàm tâm, có những tâm tư này! Nếu truyền ra ngoài tiểu thần đảm đương không nổi! Vừa rồi bất quá ăn nói bừa bãi, kính xin Ngẫu thần chớ nên trách tội! Chớ nên trách tội!”
“Ngươi sợ truyền ra đảm đương không nổi, vậy Thái Thường tiên tử sẽ không sợ sao?” Hào Hành hung hăng liếc nhìn, kéo xé tua vảy của hắn ra: “Để cho bản điện nghe thấy ngươi bịa đặt sinh sự trên Thiên cung, lập tức chém ngươi bảy tấc!”
Ngọc Nhiêm tự nhận xúi quẩy, khi không lại đi nhiều chuyện bị Hào Hành xưa nay mặt lạnh nghe được, đành phải thiên ân vạn tạ quay đầu bỏ trốn mất dạng. Các chư thần lớn nhỏ còn lại đều cảm thấy ngày đại hỉ của Thiên đình sắp đến, mặc kệ có phải chuyện trăng gió hay không, hay chí ít tóm lại là có nhơ nhuốc tiên phong cũng đều tự hàn huyên nhanh chóng đi vào triều.
Lâm triều xong Hào Hành nhưng không còn lòng dạ nào ở lại. Tuy nói ngày đại hỉ của Vương Mẫu sắp tới thì không nên phát hỏa giận dỗi, nhưng dẫu sao Thái Thường phạm sai lầm, cho dù có nể mặt Tiên Mẫu thì quấy nhiễu chuyện vui cũng sẽ làm Vương Mẫu ghi hận trong lòng. Chàng tự trách mình sao đêm qua lại để nàng đi, không bằng đợi đến ban ngày các tiên gia công việc bận rộn thì kêu tiểu tiên nga cùng nàng trở về.
Hào Hành thấp thỏm ra khỏi Nam Thiên Môn, đang định gọi mây đến Dao Trì gánh tội thay đã thấy xa xa có một tiên tử đang chậm rãi bước tới, không phải Thái Thường thì ai nữa?
“Cô… có sao không?”
Hào Hành bất chấp lễ nghi phiền phức, đi tới nhìn cô một cách cẩn thận: “Phạt cô? Hay là mắng cô?”
Thái Thường cười cười, lắc đầu: “Không có! Chẳng qua là tụng một đống giáo điều.”
“Có phải có tiên gia nào thấy cô đêm qua về điện muộn không? Chắc là có lão thần tiên nào không có chuyện làm thích nhai lại lưỡi!”
“Không!… Là ta chủ động đi thỉnh tội với Vương Mẫu .” Thái Thường nhìn chàng: “Thỉnh tội, nhận phạt, lãng quên, hết thảy sẽ bắt đầu lần nữa đúng không?”
Hào Hành ngừng lại, không còn lời nào để nói.
Thái Thường bình thản tiếp: “Vương Mẫu ban thưởng ta một tòa dinh thự, ở khu Thượng cung bên ngoài Thiên đình. Trước khi xuất giá ta sẽ ở đó, nếu thượng thần rảnh thì hoan nghênh đến ngồi một chút.”
Đó là cung điện đã hoang vu nhiều năm, nàng định sống một mình ở đó tới khi nào?
“Bản điện cho tiểu tiên nga đến hầu hạ cô.”
“Không.” Thái Thường khoát tay: “Tướng mệnh nói ta sẽ gặp tiểu tiên nga định mệnh, ta đang đợi nàng ấy. Tiểu tiên trong điện của ngài nhu thuận, còn phải tiếp tục chăm sóc ngài. À… nếu nàng ấy làm bánh bao điểm tâm… có thể để dành cho ta một ít hay không?”
Hào Hành vuốt cằm: “Tùy cô thích ăn bao nhiêu.”
Thái Thường cúi thấp đầu, nhìn giày của mình : “Thật ra ngài yên tâm đi, ta không có khai ngài ra, ta nói đêm qua một mình rảnh rỗi phát chán mới đi dạo, không nói có gặp ngài, ngài cũng không cần phải nhớ đến ta.”
“Bản điện nhớ tới cô không phải vì sợ bị trách phạt…” Câu nói ngừng giữa chừng, “Cũng lo lắng sợ bị trách phạt.”
“Ờ…” Thái Thường níu chặt dây lưng: “Vậy ta về trước quét dọn phòng … Nghe nói rất nơi đó bừa bộn không thành hình gì, ta cũng không có ý định quét dọn sao cho sạch sẽ hơn, thuận theo tự nhiên tốt nhất… Ặc… Ta cũng không biết rốt cuộc ta đang nói cái gì …”
Hào Hành rất muốn kéo tay của nàng, nhưng vẫn kiềm chế: “Hoặc là quét dọn sạch để người ở được, không phải định mời bản điện đến ngồi một chút sao?”
“Ừ, cũng đúng. Để Ti Cầm sư phụ thấy ta lười biếng sẽ không vui…” Thái Thường ngẩng đầu lên, con mắt ngập lệ làm Hào Hành lòng đau như cắt: “Kỳ thật ta muốn nói với ngài… Sao ta tỉnh lại vẫn thích ngài chứ? Ta một chút cũng không có cảm thấy có lỗi với sư phụ… Là vì ngài ấy không quan tâm ta … Có lẽ trước kia, lúc ta chết tim ta cũng đã chết theo! Vì cái gì mà ngài đem ta giao cho ngài ấy? Dựa vào gì ngài trốn tránh ta chứ! Dẫu sao đẩy ra cũng tốt, Vương Mẫu nói mùng chín tháng sau là ngày tốt, cũng chính là sinh nhật Mịch Trăn, không bằng thành toàn hỉ sự cho ta và Ti Cầm. Mùng chín… Ta sẽ chờ ngài đến ăn cưới ! Ngài không đến ta không lên kiệu, để Nam Hải cưới một cỗ kiệu trống rỗng quay về!”
Nàng không đợi Hào Hành phản ứng, nổi dũng khí vòng qua eo chàng, vừa chạm lập tức buông ra.
“Ta thật sự gả, ngài liền vui vẻ phải không?”
Nàng gọi mây đến rồi ngồi lên bay xa, tay Hào Hành cuối cùng mới thả lỏng một chút. Quả nhiên là gầy, cả đám mây kia còn uy vũ sinh phong như thế.
***
Chương 34: Dụ dỗ thượng thần! . . .
Đợi khi Ti Cầm đến cung điện, thấy cửa điện mở toang, Thái Thường đầu buộc khăn tay đang ngồi gần một lùm mạng nhện một tay cầm chổi lông, tay còn lại xoa khối thịt trên bụng.
“Quả nhiên vừa về liền mập…” Nàng rà qua rà lại, chu cái miệng nhỏ hồng thở dài một tiếng rồi đứng nhanh dậy, đi quét con nhện trên xà ngang.
Ti Cầm ngẩn ngơ nhìn trong chốc lát, vén tay áo lên, cười đón lấy: “Bản quân tới giúp nàng.”
“A? Ti Cầm sư phụ người đã đến rồi.” Thái Thường giật bắn mình rồi khoát tay: “Không phiền tới người đâu, con nhện ở đây chuyển nhà. Người không cẩn thận sẽ làm bị thương bọn chúng, ta đưa chúng tới cây chổi dẫn đi là được rồi!”
Ti Cầm đứng lại, “Bản quân nhớ rõ trước kia nàng rất e ngại những sinh linh này. Khi đó sương phòng nàng ở hướng bắc ẩm ướt, suốt ngày có độc trùng từ trong chui ra, nàng sẽ khóc rống đòi vi sư đổi phòng cho, còn ầm ĩ nói nếu vi sư không đổi nàng sẽ…”
“Dời qua ở với người.” Thái Thường cười cười: “Giờ cũng nhớ rõ mà Ti Cầm sư phụ. Học thuật ngàn năm, trên đấu tinh la dưới đánh hồn quái, há lại sợ con kiến cỏn con? Có điều ngày xưa muốn gần gũi với người nên mới lấy cớ, thế mà cứ bị người lần lượt vô tình phát hiện.”
Thái Thường đem tất cả đám nhện lớn nhỏ xuống bàn rồi để mặc chúng bò xuống sàn nhà: “Những việc này vốn cho rằng người sẽ khịt mũi coi thường, không ngờ người còn nhớ.”
“Bản quân không khịt mũi coi thường, chuyện nàng làm bản quân đều rõ mồn một trước mắt.” Ti Cầm che miệng, tiếp: “Những chuyện này phái vài tiểu tiên nga làm, một thượng tiên như nàng sao có thể tự làm. Hôm nay không phải là ngày mừng thọ Vương Mẫu à? Thay xiêm y rồi ta và nàng cùng đi được không?”
“Không được.” Thái Thường lắc lắc đầu: “Thái Thường chắc chắn sẽ làm Vương Mẫu cảm thấy ngột ngạt, đợi bớt náo nhiệt thì đi dùng bữa tối là được rồi.”
“Nếu nàng không muốn đi, buổi tối, bản quân sai người chút đồ ăn tới cho nàng, mặt khác giúp nàng sửa chữa điện các, nàng thấy thế nào?”
Thái Thường ngồi chồm hổm sờ cái ghế nhìn chú nhện nhỏ chưa chịu bò đi, gật đầu: “Cũng được…Vậy làm phiền Ti Cầm sư phụ mang đến cho Thái Thường ít táo xanh và hạt dưa, nhàm chán có thể nhấm nháp.”
“Được. Trước giờ bản quân toàn thấy bộ dạng nàng không muốn ăn. Hôm nay nàng trở về Thiên đình, phải học tập theo tinh thần Thái Thường nhiều hơn, đừng bạc đãi bụng của mình mới tốt.”
Thái Thường nhúc nhích đầu, xem như lên tiếng. Ti Cầm rời đi không lâu thì sai người đưa nửa giỏ táo tới trước. Thái Thường tới cầm lên một quả nếm thử, rũ mắt xuống: “Ăn không ngon như của nhà mẹ chồng.”
***
Người chịu khó thì làm việc nhanh nhẹn. Vài tiểu tiên đến giúp chẳng bao lâu đã dọn sạch điện các không một hạt bụi. Thái Thường đứng trong sảnh nhìn bốn vách tường bóng loáng mà cảm thán. Lúc nàng còn làm Mịch Trăn vẫn tương đối chịu khó, không ngờ giờ tất cả đều di truyền tính cách Thái Thường, lười muốn chết không kể đến là bắt đầu duy trì cuộc sống cũng ngây ngây ngốc ngốc.
Cung điện ngay cả tiên đồng báo tin còn không có, trước khi dạ yến ở vườn Bàn Đào mở màn thì tiểu tiên nga trong điện Ngẫu thần cầm giỏ đến gọi nàng: “Thái Thường tiên tử? Nghe nói người bị Vương Mẫu phạt đến ở nơi này? Làm tiểu tiên dễ tìm! Thượng thần nói người muốn ăn ngự thiện do tiểu nhân làm, tiểu tiên đưa tới người nè, người có nhà không?”
“Có nhà !” Thái Thường hất cái cằm đột nhiên mọc một nốt mụn, vội vàng ra ngoài đón, “Lúc ngươi lẻn qua đây không có ai nói chứ? Trên đường đi có nhiều tiên gia không?”
Tiểu tiên nga đặt giỏ xuống, cười mang ra một khay điểm tâm mật đào mà trước kia Thái Thường thích ăn, đáp: “Giờ ai ai cũng ở vườn đào thưởng thức ca múa, tiểu tiên lẻn chỗ trống chạy ra ngoài. Ban ngày các tiên gia sợ bóng sợ gió một trận, giờ mới hồi phục bắt đầu dùng rượu, chắc chắn sẽ uống một đêm!”
“Sợ bóng sợ gió một trận? Sợ thế nào!”
“Thật ra… trước kia quân thượng thiếu nợ đào hoa với Thượng Dao tiên tử của Đông Hải!” Tiểu tiên nga đè thấp giọng: “Hôm nay Thượng Dao tiên tử không mời mà đến mừng thọ Vương Mẫu, ai biết có phải giả vờ đến chúc mừng hay không. Nàng ta đưa tới một con Thất Thải Thần Ngư rất đẹp, quanh thân hiện ra kim quang, sáng lóa mắt. Vương Mẫu thấy cũng không chú ý mấy, chỉ nói là rất thích, sai người đem cá thả vào hồ nuôi nhưng tiểu tiên nga nâng cá trượt chân, suýt nữa làm con cá rơi xuống đất. Con cá là mấu chốt của Thiên đình và Đông Hải, nếu có sơ suất thì Đông Hải càng có lý do uy hiếp sự an nguy của Thiên cung. Cũng may Tử Loan điện hạ từ Nhật quan trở về chúc thọ, đúng lúc ra thân pháp đỡ lấy con cá, lúc này mới miễn đi kiếp nạn.”
Thái Thường nghe xong thì khẩn trương, “Đáng sợ quá! Thì ra không chỉ một mình ta có thể gây họa.”
Tiểu tiên nga lại nói: “Giờ Thượng Dao tiên tử làm phép bên ngoài cửa cung để con cá trong ao của Tịnh Đế, do Tịnh Đế tiên tử tự mình trông nom, coi như hai quốc gia vạn năm giao hảo.”
“Thủy sinh tộc lại phải nhận rồi…” Thái Thường lẩm bẩm: “Vậy thượng thần xin nhờ ngươi chăm sóc .”
“Tiên tử, có phải người cùng thượng thần cãi nhau hay không?” Tiểu tiên nga lo lắng: “Đã lâu không thấy Thượng thần cười, hiện tại ăn cũng không nhiều nhưng mỗi ngày đều bận đến rất khuya. Kể từ sau khi người trở về, tiểu tiên vốn nghĩ ngài ấy sẽ đỡ nhưng dường như lông mày ngài ấy lại càng nhíu chặt. Cho nên tiểu tiên mới nghĩ… Có phải là ngài ấy cãi nhau với người hay không a? Nhìn ngài ấy gần đây trà không nhớ cơm không nghĩ, chẳng lẽ là trong lòng lại có khác tiên tử rồi?”
“Cái gì?” Tiểu tiên nga này vừa nói vừa giật mình thức tỉnh! Thái Thường mới nghe thì đau khổ trong lòng nháy mắt chuyển hóa thành vô cùng oán giận! Sắc quỷ đột nhiên không cần nàng, quả nhiên là mệt mỏi muốn tìm một tiên tử xinh đẹp! Lòng không nghĩ tới ba trăm năm chàng dám cả gan! Giờ phút này bí ẩn trong lòng nảy sinh, Thái Thường thở phì phì cắn mấy chữ: “Xa, cách, tiên, tử!”
Tiểu tiên nga bắt gặp sắc mặt nàng khó coi, đi qua áp vào tai nàng nói: “Kỳ thật, ba trăm năm nay… Liên Nhi tiên tử trưởng thành, rất xinh xắn đáng yêu. Nữ môn sinh của thượng thần cũng thường xuyên ra vào điện… Cho nên tiểu tiên mới có phỏng đoán như thế.”
Đúng vậy! Ba trăm năm qua đi, khoản đào hoa của sắc quỷ khẳng định so với Thiên đế còn nhiều hơn! Chính mình sao lại ngây ngốc cứ si tình nhớ mong, nhưng cho tới bây giờ người ta thì luôn phủi bỏ mình!
“Tiểu tiên…” Thái Thường ấm ức: “Nếu thật sự như thế, ta sợ là giờ đây đầu óc ta tốt không dễ dàng bị lừa gạt nên chàng cảm thấy ta khó ức hiếp, mới rõ ràng muốn hất ta ra!”
“Ái chà! Thoạt nhìn thượng thần thật sự có thể làm ra chuyện như vậy với người đó!” Tiểu tiên nga trấn an nàng: “Tiên tử giờ người đã gầy đi tướng mạo đẹp, không nên sợ hãi, tóm lấy kẻ thứ ba! Bắt nó phải chịu trăm ngàn năm bất an!”
Một tay Thái Thường bóp nát bấy quả đào tiên, con mắt nheo lại thật sâu, nhìn tiểu tiên nga nói: “Nếu quả nhiên chàng vì nguyên nhân đó mà vứt bỏ ta, ta nhất định phải nhổ phá nát gốc rễ chàng! Chỉ sợ sức quyến rũ của ta không thể so với năm đó, giờ không còn da thịt, lỡ đâu chàng thích như lúc trước thì làm sao bây giờ?”
Tròng mắt tiểu tiên nga đảo mấy vòng, nắm chặt tay nói: “Tiên tử người phải thoát trống trơn đứng ở bên cạnh ngài ấy! Sao còn sợ ngài ấy không bị tiên tử mê hoặc?”
Thái Thường gượng cười hai tiếng: “…Đứa nhỏ như ngươi sao có thể hiểu được những chuyện này, loại biện pháp này ta tuyệt đối sẽ không làm!”
***
Đêm khuya yên tĩnh, Thái Thường hạ quyết tâm, chạy đến bờ ao của củ sen búp bê lại nhảy xuống!
Tiểu tiên nga mật báo hấp tấp vào thư phòng Hào Hành hét lớn: “Không xong rồi, không xong rồi thượng thần! Thái Thường tiên tử nhảy xuống hồ !”
“Nàng nhảy xuống hồ!?” Hào Hành vỗ bàn đứng dậy, vội vàng chạy vào Ngẫu điện. Tiểu tiên nga dựa vào cây cột đằng sau cửa gặm móng tay: “Thượng thần… Ngài chớ có trách tội tiểu nhân a! Tiểu nhân cũng là vì mốn tốt cho hai người! Tiên tử nhất định phải thành công nha! Chờ hai người có em bé thì ai cũng không thể tách hai người ra!”
“Thái Thường! Không sao không sao! Bản điện tới cứu nàng!”
Hào Hành thấy nửa người Thái Thường ngâm trong hồ nước, cạnh đó có không ít củ sen búp bê không rõ chân tướng sự thật mừng rỡ vỗ tay la to.
Huhu… Thái Thường hộc nước khóc, sao đen đủi thế, nhảy xuống hồ còn bị cây sen đâm vào mặt! Đau còn hơn tâm tư bị giết chết, chỉ trông chờ xiêm y có thể ướt đẫm, đừng phá hỏng mưu kế của nàng.
Hào Hành kéo nàng ra, đổ ập xuống là một trận gầm vang: “Không phải bản điện bảo cô đừng đến nữa sao? Sao cô còn đút bọn chúng ăn? Để giờ ngay cả mình cũng bị cho ăn rồi đó!”
Thái Thường hé miệng liền bắt đầu ói nước, ngay cả câu biện bạch đều nói không nên lời. Hào Hành nóng giận, đỡ nàng vào trong điện nghỉ ngơi, gọi tiểu tiên nga đến giặt tiên bào cho Thái Thường nhưng tìm cả điện chẳng thấy bóng dáng nàng ta.
Máu chảy không ngừng chảy xuống theo gò má trắng nõn của Thái Thường, Hào Hành thở dài nhanh chóng tự mình đi tìm khăn để chữa thương cho nàng. Đúng lúc mang chậu rửa mặt thì bị cảnh tượng trước mắt hù dọa suýt nữa nguyên thần tiêu tán!
Người đang lõa lồ trên giường… là…là ai chứ!?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom