• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thượng thần, ngài hạ lưu (5 Viewers)

  • Chương 24

Chương 43: 【Phiên ngoại Tử Loan】. . .
Mấy ngày trước, nữ thần Thượng Dao của Đông Hải đến Vân Tiêu điện dự thọ yến Vương Mẫu, mang theo một con cá vàng vây bảy màu đến chúc thọ. Tìm mãi không thấy vật gì có thể đựng cá liền cầm chén rượu trong yến hội, đổ nước Thánh, thả con cá vào. Vương Mẫu rất yêu thích, sai người tặng chén rượu nhỏ hồi cung, không may tiểu tiên nga nâng chén rượu không cẩn thận làm đổ nước Thánh và con cá, một màn hủy hoại diễn ra trước mắt, tình thế lúc đó như quả trứng treo lơ lửng.
Đúng lúc tứ điện hạ Tử Loan đi chinh chiến bên ngoài về chúc thọ mẫu thân, phất tay áo vững vàng đón lấy con cá và nước Thánh, hóa giải việc này. Thượng Dao chúc mừng Tử Loan cứu giúp lúc lâm nguy bèn chén rượu thi triển phép thuật tại cửa cung làm ao vuông, trâm hoa hóa thành hai đóa hoa sen Tịnh Đế* trong ao, thả Thất Thải thần cá vào trong nuôi dưỡng.
Con cá sinh dưỡng một ngày, Đông Hải tự nhiên sẽ một ngày vì Thiên cung mà cầu phúc, tượng trưng cho sự hòa thuận của thiên thủy.
Nhưng đằng sau sự vui vẻ này duy chỉ có Thước Diệp tiên tử liên tục đưa mắt nhìn ao trầm mặc thật lâu. Buổi tối Nam Thiên Môn rất yên tĩnh, gió phơ phẩy nhẹ, Thước Diệp đến cạnh ao Tịnh Đế, nước róc rách chảy qua làm nổi bật đuôi lân quang của thần cá thập phần chói mắt.
Thượng Dao từng là tiên tử mà Thiên đế lúc còn trẻ yêu mến, sau nhiều lần trắc trở mới gả cho Đông Hải Hi Chiếu thượng tiên, trăm ngàn năm qua không tranh quyền thế, không liên hệ với Thiên đế, có một lần còn bị khen ngợi là nữ thần dám vứt bỏ dám hận. Đối với nữ thần suýt chút nữa thành cô của mình, Thước Diệp từ trước đến nay lại không thích, trăm ngàn năm qua không liên lạc, đột nhiên nhân lúc Vương Mẫu thiết thọ yến mời bát hoang lục giới lại đến thăm, khiến nàng không thể không sinh lòng cảnh giác.
Thước Diệp len lén dùng thuật hoán đổi nhật nguyệt phương pháp, hút ánh nắng chảy vào vào trong ao xem, lập tức bị hù dọa kinh hãi hoa mắt: trong ao biến đổi cảnh tượng gió tanh mưa máu nhìn thấy mà giật mình! Thước Diệp cẩn thận phân biệt, hình như là mấy trăm năm sau, Thiên cung, ngọc dịch quỳnh tương**, ao Tịnh Đế, thần cá, tiểu đệ Cửu Dạ, mây mưa vần vũ… Thước Diệp mềm nhũn trên mặt đất, lúc ánh sáng thu lại trong chớp mắt nàng thấy dòng chữ “Mùng bảy tháng ba”.
Quả nhiên, rốt cuộc là Thượng Dao đã ở trước cung điện hạ cổ lên gã nam nhân đã vứt bỏ nàng. Kiếp số này, sớm muộn gì cũng đến.
Vương Mẫu cho đòi Thước Diệp cả đêm, hỏi thăm nàng lúc thu ánh sáng có nhìn thấy phương pháp nào phá giải không. Thước Diệp chỉ biết lắc đầu, ngoài cửa sổ chim Họa Mi lại bắt đầu rên rỉ dài dằng dặc.
Kiếp số nói ngày mùng bảy tháng ba, hoàng tử thứ mười một của Thiên đế là Cửu Dạ đem ngọc dịch quỳnh tương đổ vào ao Tịnh Đế, chính tác phẩm phong vân trong ao, Thất Thải thần cá hấp hối, thần cá đã hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, một khi mất mạng, Thiên Địa mất căn cơ, toàn bộ sụp đổ tại Đông Hải…
“Chị Diệp.” Tứ hoàng tử của Thiên đế Tử Loan yết kiến. Chàng dựa vào cửa dáng vẻ không nhịn được cười nàng, “Muốn hỏi xin chị chút ánh sao đi trêu chọc tiểu tiên nga.”
Thước Diệp ngẩng đầu, bắt gặp Tử Loan mặc tiên bào màu hoàng hôn tiên bào, đứng lặng im tại cạnh, đầu tóc buộc lên gọn gàng, cầm một cây cây sáo bạch ngọc càng làm nổi bật lên anh khí bức người của chàng. Hai tay để sau lưng, chàng khẽ cười nhìn vẻ mặt đang buồn oán của nàng, thoáng chốc cả tòa Nguyệt Hoa cung tựa hồ cũng từ tâm trạng lo lắng trở nên an bình xuống.
“Lúc nào rồi mà còn muốn xin ánh sao của tỷ đi trêu chọc tiên nga.” Thước Diệp đứng dậy đón tiếp nhưng sau đó vẫn đi đến trước hộp sao lấy một ít cho chàng. Tử Loan say hoa cười một tiếng, thâm trầm nhìn ánh sao thật lâu.
Không biết sao trong nháy mắt đó Thước Diệp giật mình vì nàng rõ ràng thấy huyết quang trong mắt chàng.
“Tử Loan!” Thước Diệp gọi.
“Sao thế?” Tử Loan lộ mặt tươi cười. “Yên tâm, đệ tất nhiên đem những ánh sao này ban cho các tướng sĩ của đệ xem, cả ngày đóng trong ánh nắng, ngay cả các vì sao hình dạng ra sao đều chưa từng thấy qua.”
Ánh hoàng hôn bao trùm lấy chàng. Thấy chàng dần đi xa, Thước Diệp thất thần nhìn theo bóng lưng, khóe miệng run lên nhè nhẹ…
Thất Thải thần cá được tiên khí che chở đưa vào Cầm đài nơi ấm áp và thoải mái nhất trong Thiên cung để trông nom. Đám Tiên Tử nhìn thấy thân thể thần cá thân thể càng ngày càng bơi nhẹ nhàng, mỗi lần nó lộn nhào một chút thì tim mọi người liền bị xoắn theo một chút.
Thình lình đại họa Tử Sơn Đông Quân xông vào diện thánh, liên tục nói rượu trong hồ lô của mình không có gì lạ, nhất định không phải do mình sai nhưng vẫn quỳ gối thỉnh tội suốt ba ngày. Thiên đế muốn hắn nhanh đi tìm cách cứu thần cá, Tử Sơn Đông Quân thiếu chút nữa thì dập đầu chết trên bậc… Không ngờ mấy ngày sau, Tử Sơn Đông Quân quả nhiên ra biện pháp tốt.
Nghe nói trên bức vách Đông Hải có khắc, chỉ cần một vị có công đức, lý lịch, tu vi có thể thành thượng thần rồi vào ao cùng con cá ngày đó canh giờ xuất thế thành thần tiên là được. Để vị tiên này cùng thần cá ở cùng trăm năm, trong khoảng thời gian đó không được có người ngoài quấy rầy, lại vừa hóa giải trận kiếp số này.
Thước Diệp lục tìm hết cấp bậc của chúng tiên. Sau khi tra được giờ thả con cá vào ao là giờ Mẹo canh ba, lại lật tất cả hộ tịch của tiên nhân, một tên xuất hiện cùng lúc, ngón tay Thước Diệp run lên vài cái, thất thố nói ra: “Tứ tử điện hạ… Tử Loan.”
Tử Loan trấn thủ ở Nhật quan bị gọi vào cung, còn chưa gặp được Thiên đế, Vương Mẫu đã bị mấy tiên tử báo phải đến Cầm đài. Cầm đài trấn thủ những giai điệu tuyệt huyền ầm siêu phàm nhất trong trời đất. Đàn cầm như tên của nó, dĩ nhiên không chỉ một dây đàn mà mỗi dây đàn mỗi trụ đàn đều hoài niệm tuổi trẻ, tuổi trẻ không hoài niệm, tuyệt huyền cũ xưa. Nhưng khi nó cho rằng đến lúc trời đất và con người tương hợp, nó sẽ tấu xuất thế những giai điệu tuyệt vời nhất.
Tuy đã tồn tại vài vạn năm nhưng người nghe thấy thanh âm không dứt của nó chỉ sợ chỉ có phụ quân chàng là Thiên đế và Nam Cực tinh quân thôi. Tương truyền lúc nó tấu lên mọi âm thanh đều im lặng không dám lên tiếng, Loan Phượng đợi nó vang lên xong mới dám hợp minh, sông núi nhật nguyệt chảy tràn vàng kim, phản chiếu màu xanh biếc chói lọi.
Tử Loan vẫn mặc tiên bào màu hoàng hôn hình rồng, đơn độc trấn tĩnh đi tản bộ. Chàng nhìn sắc tía từ phương đông rồi nhìn qua thần cá, đến bên cạnh nó, chàng dịu giọng nói nhẹ: “Thổi địch** cho ngươi nghe, có được không?” 】
________________________
sen Tịnh Đế* : còn gọi là sen liền đài, tượng trưng cho ân ái vợ chồng.
ngọc dịch quỳnh tương** : chỉ rượu hay đồ uống ngon
địch (笛)** : Ống sáo. Đời sau gọi thứ sáo thổi dọc là tiêu 蕭, thứ thổi ngang là địch笛.
【Cầm đài tiền truyện 】
Trước khi đi Nam Cực, Tử Loan ở ải Nhật quan xem thiên tượng, lim dim ngủ trưa, mơ thấy một con cá vàng nhỏ quẫy đuôi quay đầu nhìn chàng mỉm cười. Chính mình một mực xuống giữa hồ sen xanh biếc đuổi theo nó, lại bị nó nghịch ngợm vỗ đầy bọt nước vào mặt.
Con cá vờn quanh chàng bơi qua bơi lại, hình như có ý cùng vui đùa huyên náo. Tử Loan mỉm cười lắc đầu, ngồi bên mạn thuyền nhẹ nhàng vuốt ve Vân Già Nguyệt*, thổi ra một khúc Tiên Mộng Du Hà.
Sau khi tỉnh lại Tử Loan tự giễu, thế gian làm gì có một con cá biết cười chứ?
Tuy nói là trong mơ nhưng sau khi đùa cợt, lại khắc con cá kia vào đầu, rốt cuộc dời đi không được.
Tiên ông cho truyền, muốn Tử Loan cùng mình du hành trở về Nam Cực Thủy Tinh cung nghỉ ngơi vài năm.
Tử Loan một bầu tâm sự nặng nề, đơn giản là vì tiên ông bảo chàng nên gặp vị nữ tiên tử, trăm ngàn năm sau, nàng ấy sẽ vì chàng mà chết.
Còn chưa gặp nhau, đã nhất định biệt ly.
Tử Loan đi vào Nam Cực cung, đứng bên ngoài phòng Dạng Trà tiên tử, lần đầu tiên thấy nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của nàng.
Dạng trà là nữ tiên tử dung mạo xinh đẹp, đang cẩn thận giúp tiên ông sửa sang lại quần áo.
Một cô gái như vậy, lại sớm bị lời nguyền phong ấn trăm ngàn năm sau trọn đời sẽ không trở về.
Phòng ngoài của Dạng Trà trống trải, giống như vận mệnh của nàng đau khổ và khắc nghiệt. Vì vậy chàng liền cười hỏi nàng, sao không đặt vài bông hoa ở đây?
Có lẽ có hoa, sinh mạng của nàng hẳn sẽ không uổng phí chờ đợi số mệnh sinh tử.
Gò má Dạng Trà ửng hồng, chỉ vì đó là lần đầu tiên người nam tử nàng ngưỡng mộ trong lòng nói chuyện với nàng.
Tiên ông hỏi đùa Tử Loan, nếu để Dạng Trà làm thê tử của chàng thì thế nào?
Lời vừa ra khỏi miệng, Tử Loan cảm thấy không hay lắm. Dạng Trà nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ cắn cánh môi, đôi gò má càng lộ vẻ ửng đỏ.
Nàng mong mỏi ư?
Tử Loan cười, nếu mình thật sự nợ nàng một mạng sống vậy cho dù lấy thân báo đáp cũng tốt.
Chỉ là sau khi đáp ứng, lòng Tử Loan cứng lại không cởi được nút thắt. Những nút thắt không cách nào nói rõ với Dạng Trà, càng không cách nào xin tiên ông lời khuyên, có lẽ ngay cả chính chàng còn không hiểu rõ.
Gợi ý mở những nút thắt một nụ cười, nụ cười thoáng qua của con cá bảy màu óng ánh, thỉnh thoảng sẽ đến cắn khẽ cắn vạt áo chàng, ở bên cạnh chàng nghe chàng thổi Vân Già Nguyệt.
Tiên ông nói lúc thiên địa sơ khai, tuyệt huyền là do một khối Kim Thạch từ đất tách ra mà hóa thành, chỉ vang lên lần đó. Bảo bối của Tử Loan là Vân Già Nguyệt, nói không chừng thời điểm người có tấu tuyệt huyền sẽ cùng chàng loan phượng hòa minh.
Mà trong nội tâm giấc mộng loan phượng hòa minh mộng, lại không thể dành cho Dạng Trà.
Vân Già Nguyệt không phải vật đính ước, đơn giản là vì nàng không phải là giấc mộng về nàng ấy.
Trở về Thiên cung, chưa đến tẩm điện của mình, Tử Loan bị triệu đến Cầm đài.
Lúc này chàng mới đột nhiên nhớ ra, mấy ngày trước, mình từng cứu một con cá tại Tịnh Đế ao khẩn cấp, an ổn ôm con cá vào ngực. Con cá kia cắn chặt tay áo chàng, hình như là sợ hãi, rồi lại dựa dẫm.
Chẳng lẽ, trong mộng báo trước sẽ cùng nàng gặp lại nhau?
Trăm năm gông xiềng, Cầm đài lớn như vậy chỉ trơ trọi một thần cá và chàng bên nhau. Tử Loan đến trước mặt con cá, chỉ liếc mắt một cái, chính là vĩnh viễn.
Chàng cầm Vân Già Nguyệt, cười hỏi nàng, thổi địch cho ngươi nghe, được không?
Con cá do ảnh hưởng của rượu đong đưa cái đuôi bảy màu, hữu khí vô lực thổi bọt nước.
Khúc Du Hà trong mộng lại xuất hiện, trong nháy mắt con cá an tĩnh, đầu sáng ngời nhẹ nhàng bơi đến gần chàng.
Tử Loan ngủ bên thanh sạn, một đêm ngon giấc.
Sáng sớm thị vệ thân cận của chàng là Hống Chấn tướng quân sẽ đến đưa đồ ăn sáng, quá trưa Thái Thường tiên tử đến đưa bữa trưa, buổi tối Thước Diệp thượng thần sẽ phái hai sao nhỏ đến tặng bữa tối.
Đều đặt ở cửa Cầm đài rồi nhanh chóng rời đi, không dám quấy nhiễu.
Tử Loan cầm lên một chiếc bánh bao thập cẩm ăn, con cá ngoe nguẩy đuôi cọ đá ngọc bích nhìn chàng. Tử Loan ngắt xuống một ít thả trên mặt nước, con cá rất hài lòng phun một chuỗi bọt khí, nuốt mẩu bánh. Tử Loan sờ đầu con cá, nó sẽ không vui mà phun bọt khí lên vạt áo chàng, sau đó ngoe nguẩy lặn xuống nghỉ ngơi.
Chàng xem nó như một giấc mộng, một giấc mộng đã thực hiện.
Thỉnh thoảng chàng sẽ ở một bên quan sát nó, đoán một chút xem nó có phải là cô nàng cá hay không.
Tử Loan nói: “Ngươi mà là cá mái, nếu một ngày kia có thể hóa thành người, nhất định là một nàng tiên tử xinh đẹp.”
Con cá đang trong sạn đột nhiên dừng lại, nhô đầu ra nhìn chàng, ngay lập tức quay đầu quay ngoắt sang một bên, lùi về cuối phiến đá.
“Chà… xem bộ dáng chắc là cá trống rồi.”
Tử Loan lẩm bẩm, giấc mộng kia hồ sen của chính mình cũng trong nháy mắt ảm đạm xuống.
Chỉ là chàng không biết rằng con cá không để ý tới chàng, không phải bởi giận chàng nói sai, mà chính vì chàng nói đúng nên mới thẹn thùng trốn đi.
Mỗi ngày Tử Loan đến đối diện Cầm đài luyện một chút thân pháp, đối với thời hạn một trăm năm của mình không thể sống uổng một cách vô ích.
Lúc đi chàng cũng sẽ gọi con cá lỗ mãng, đút cho nó chút cái ăn, dụ dỗ mãi nó mới đi. Mỗi lần đi không quá hơn một canh giờ liền trở về, bởi vì nó cũng sẽ nằm cạnh bờ ao thượng đẳng của chàng.
Chàng không biết nó tên gì, nên mỗi ngày gọi to vài cái tên, nếu thét lên tên nào nó ngẩng đầu liếc một cái thì sẽ nhớ kỹ tên này, giữ để dành.
Thất vọng vì có rất nhiều tên nó đều cảm thấy không hay, Tử Loan không còn muốn nó tự chọn, cứ theo ý mình gọi to.
“Kim giáp “, “Thất công “, “Kim lân” …
Bộ dạng con cá cực kỳ miễn cưỡng, tựa như khinh thường những cái tên chàng gợi ý.
“Người anh em tốt, đừng có kén chọn nữa, ta chỉ muốn ta và ngươi sẽ thân thiết thôi.”
Tử Loan ném cho nó mấy mẩu vụn bánh ngọt, con cá phun cho chàng vài chuỗi bong bóng dài rồi lặn đi ngủ, không để ý đến chàng nữa.
Ngày hôm đó Thiên cung địa khí giống rất sáng sủa, Tử Loan hy vọng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, kết hợp tiên khí của Cầm đài duy trì tiên lực và tu vi, không ý thức xong xuôi đã qua một canh giờ.
Tuy chưa bao giờ hứa hẹn điều gì với con cá nhưng chàng biết rõ nó sẽ cho rằng mình cứ một canh giờ sẽ trở về. Tử Loan vội vàng lau đi mồ hôi trở lại bên thanh sạn, điều trước mắt chàng quá đỗi sợ hãi: trong sạn rõ ràng không thấy con cá!
Tử Loan lo lắng gọi: “Người anh em, thực xin lỗi, ta về hơi trễ, ngươi đừng trách ta mau mau ra đây đi!”
Mãi lâu, không có hồi âm, chàng càng thêm vội vàng: “Kim giáp? Thất công! Ngươi ở nơi nào?”
Rất lâu sau đó, sau tấm màn xoẹt một bóng hình màu vàng kim thoắt ẩn thoắt hiện.
“Là ai đó?”
Tử Loan cảnh giác bước qua vén tấm màn, chàng thấy khuôn mặt mà cuộc đời này chàng vĩnh viễn sẽ không quên.
Hé ra dung nhan một cô gái thút thít rơi lệ, giọng của nàng mơ hồ không rõ, lại rất ấm ức: “Ta… không biết… đường…tìm không gặp…ngươi… ta sợ…”
Nàng mặc một bộ tiên bào nhỏ màu vàng kim, trên đôi bàn chân buộc hai dải Kim Linh bảy màu.
Tất cả ánh sáng vờn quanh trên người nàng đều sẽ cảm giác phải tự ti.
Tử Loan ngơ ngác nhìn nàng: “Ngươi không phải là…người anh em?”
Nước mắt Tiểu Ngư tiên rơi càng nhiều: “Ngươi… lại ức hiếp… ta…Ta… không thích… ngươi…”
Khuôn mặt của nàng kiều mỹ hồng hào, giọt nước mắt tuôn rơi đều biến thành viên trân châu.
Chàng ôm nàng, xoa lên gò má của nàng, lau những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi xuống đất, vừa hôn vừa nói, “Ta đã nói nàng sẽ là tiên tử đẹp nhất trên đời.”
“Là tiên tử đẹp nhất của ta.”
Tiên thuật Tiểu Ngư tiên còn chưa tinh, nắm vạt áo chàng, quấy chàng muốn lập tức rút vào trong thanh sạn hóa thành cá nghỉ một chút. Tử Loan rất hài lòng, nàng chơi đã mệt thì ôm nàng lên thả xuống.
Bước đi của nàng chưa vững, hoàn toàn như một đứa trẻ bì bõm học bước. Tử Loan nắm tay nàng, ở phía trước từng bước một dẫn nàng, dạy cho nàng đi, chạy bộ.
Tiểu Ngư tiên thật sự mệt mỏi, liền ăn vạ cắn ngón út chàng không buông ra.
Ngược lại Tử Loan thì vui vẻ tiếp nhận nàng ăn vạ: “Nếu không buông ra, ta lập tức cắn lại của nàng.”
Ngư Nhi lập tức cúi đầu ủ rũ uốn éo vặn eo, không tình nguyện lại tiếp tục học bước.
Tử Loan xoa khuôn mặt mịn màng thanh nhã trước mặt: “Nàng phải trưởng thành nhanh lên, mới có thể đi theo ta đến bất kỳ nơi nào nha.”
Tiểu Ngư tiên lập tức trở nên rất vui vẻ, chỉ là nàng vẫn thiên vị cắn mỗi vạt áo và ngón út của chàng. Tử Loan hiểu ý cười một tiếng: “Xem đi, phải nhanh thành thục đứng lên lên một chút, mới có thể cắn được miệng của ta.”
Ngư Nhi tựa hồ không hiểu lắm, vỗ đầu: “Vì sao…muốn…muốn cắn… miệng.”
“Bởi vì…” Tử Loan cắn miệng của nàng: “Đây mới là cách nàng bày tỏ yêu thích ta.”
Hống chấn bưng đồ ăn đến, nghe động tĩnh bên trong cánh cửa nặng nề, bất đắc dĩ đem cái mâm cất đi: “… Điện hạ, người ta còn nhỏ a… Ngài sao lại vội dạy người ta những việc này chứ!”
Tử Loan viết trên giấy Tuyên Thành, “Tử Loan, tên của ta, nàng tới đọc thử xem.”
Tiểu Ngư sờ sờ vết mực: “Tử Đoàn!”
“… Tử Loan.”
“Chỉ Đoàn.”
“Tử Loan…”
“Chỉ Loan.”
“…”
Tử Loan đứng dậy đến bên cửa: “Đọc không đúng sẽ không để ý nàng.”
Tiểu Ngư tiên vô cùng ấm ức nằm trên tờ giấy: “Cũng không cho…cắn miệng…sao?”
“Không cho.”
Ngư Nhi thút thít khóc, từng viên trân châu theo đôi mắt đẹp của nàng rơi xuống.
“Đừng có khóc, nhanh học đọc đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom